Kỳ Nhi mới vừa xuống núi không đến nửa chén trà, người của Đường Ngữ Yên đã đi theo nàng. Không phí nhiều công phu, bọn họ bắt được nàng trở về nhà của Đường Ngữ Yên ở Chu Thạch trấn giam lỏng. Mà ngày đó sáng sớm, Đường Ngữ Yên xuất môn hội kiến Trương đại nhân, gần đây bọn họ đang tổ chức chọn mỹ nữ tại bát thủy các.
Đường Bình Minh sắp tới sẽ thi đình, ba năm một lần, Đường Ngữ Yên vì con đường làm quan của hắn có thể nói là hao hết khổ tâm. Bắt đầu từ thi hương là đã chuẩn bị hối lộ không ít quan viên. Trương đại nhân mặc dù quan phẩm không tính là cao, nhưng bởi vì hắn là thân tín của Dương viên ngoại, cũng là nhân vật có uy tín trong triều. Chính là, gần đây Dương viên ngoại này ở trước mặt hoàng thượng lại quá đắc ý, lại nghe đồn Dương viên ngoại này là người nối nghiệp Lý Tể tướng; lại bởi vì khoa cử lần này Trương đại nhân là một trong quan giám khảo.Cho nên chỉ cần có Trương đại nhân âm thầm tương trợ, tại triều đình trung mưu cái nhất quan bán chức không thành vấn đề. Nhưng là vì lấy lòng Trương đại nhân, Đường Ngữ Yên coi như là mất rất nhiều tâm tư. Lần trước áp tiêu là một chuyện, đó là "kiệt tác" của hai người. Còn lần này thì không, lần này tuyển mỹ cũng là vì thỏa mãn dục vọng cầm thú của hắn.
Kỳ Nhi chán ghét Đường Ngữ Yên nên tòa nhà này nhìn cũng không vừa mắt, nàng phải nghĩ biện pháp chạy đi mới được. "Ừ." Nhưng mới vừa đi tới nội đình, một hộ viện đeo đao cảnh giác nhìn chằm chằm Kỳ Nhi, từng bước ngăn cản đường đi của nàng.
Từ ngoại đình đến chu vi nội đình đầy hộ viện, thậm chí ngay cả nhà xí cũngcó hai gã thô hán tử canh gác. Bọn họ thống nhất phục trang, nhưng có chút khác chính là đai lưng màu sắc khác nhau. Kỳ Nhi phát hiện tổng cộng chia làm bốn màu, đỏ, lam, đen cùng xanh biếc, mà giống nhau nhan sắc bọn hộ viện tụ đắc tương đối tới gần chút. Nguyên lai hộ viện này đó tất cả đều là do Đường Ngữ Yên thỉnh từ các bang phái nổi danh trong chốn võ lâm, chia làm bốn màu cho dễ phân biệt.
Nàng tròng mắt vừa chuyển, tò mò đối với một gã hộ viện đai lưng màu đỏ hỏi:
"Đại ca, vừa rồi thấy công phu của ngươi tốt lắm, không biết xuất sư danh môn nào?"
Nam tử kia chỉ nhìn nàng chằm chằm cũng không nói, Kỳ Nhi nói tiếp:
"Đáng tiếc công phu cao như vậy mà Đường Ngữ Yên chỉ cho ngươi canh nhà xí. Làm ta tưởng phải công phu lợi hại thì mới gác ở đại môn chứ."
Kỳ Nhi giả vờ lắc đầu thở dài.
Nam tử kia hừ lạnh một tiếng, cũng không nói lời nào. Kỳ Nhi thấy đã có hiệu quả liền tiếp tục thêm mắm thêm muối:
"Thật ra thì ta cảm thấy ngươi chắc là lợi hại nhất rồi, nhưng mà, ngươi xem người bên kia xem, vừa rồi bị ta đánh ngã vài cái mà chỗ bảo hộ tốt hơn nha. Này Đường Ngữ Yên rõ ràng là phân biệt đối xử các ngươi có phải không?"
Kỳ Nhi chỉ vào đám người đai lưng màu lam tiếc hận nói.
Lúc này, nam tử cùng với các huynh đệ cùng bang phái của hắn sắc mặt đã phi thường khó coi, nắm chặt nắm tay. Kỳ Nhi y theo phương pháp này, châm ngòi ba bang phái khác.
"Chậc chậc nàng cư nhiên bảo ngươi thủ nơi này à? Vừa rồi gã đai lưng lục kia nói với ta, nói là bởi vì các ngươi võ công yếu, trên võ lâm là đứng cuối cùng."
"Ngươi không biết sao? Có thể thủ hậu viện nhất định là cực mạnh ..."
"Ngươi không tin sao? Cái gì ngươi cảm thấy ngươi lợi hại? Này không phát hiện còn thật không biết..."
Sau đó, nàng ngáp liên tục, giả vờ buồn ngủ, trở về phòng khép cửa lại, tai dán khe cửa thám thính tình huống bên ngoài.
Quả nhiên không lâu sau, trong viện vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn, ngay sau đó là tiếng mắng, cuối cùng biến thành đánh nhau. Kỳ Nhi vừa lòng cười, nàng lén hé cửa, những hộ viện đã quên nhiệm vụ mà đánh nhau tranh giành cao thấp. Thừa dịp rối loạn, Kỳ Nhi thuận lợi từ bên hông lén chạy ra ngoài. Quá trình thuận lợi ngay cả mình đều không thể không bội phục mình, những người này chỉ biết tranh cường háo thắng.
Ngày hôm đó, đi thông "bát thủy các" trên đường xa mã tiếng động lớn rầm rĩ, thậm chí ngay cả thuyền trên sông đều chật như nêm cối, có địa phương sân khấu kịch gánh hát hữu tình diễn xuất, lại có mỹ nữ thưởng thức, tự nhiên dẫn tới tứ phương dân chúng dìu già dắt trẻ nghỉ chân quan khán.
Đường Ngữ Yên ở lầu hai bát thủy các đang chọn chỗ ngồi, đối diện sân khấu, tầm nhìn tốt. Nàng theoTrương đại nhân ngồi ở chính đài, bốn phía còn lại là giám khảo ngồi.
Tiêu chuẩn Trương đại nhân này tương đối khủng hoảng. Quá hai mươi - không cần, đã có phu - không cần, xấu - lại càng không muốn, trên mặt phải là không tì vết, thân không bệnh tật, xinh đẹp như hoa, tối trọng yếu còn là phải chưa khai bao. Mà trận đấu loại này phần lớn là thanh lâu kỹ viện, chứ có nhà đứng đắn nào mà nguyện ý đem hoa cúc khuê nữ nhà mình mang ra xuất đầu lộ diện? Tuy rằng có thể được Trương đại nhân sủng hạnh, làm thiếp cũng không tồi, nhưng mà vào phòng Trương đại nhân rồi thì dù là thất khiếu cũng chỉ sợ có thể bị dọa chạy lục khiếu. Nghe nói này người cuối cùng đều là được người nâng ra.
Tự nhiên người ta thấy Trương đại nhân là đã sớm đem khuê nữ nhà mình giấu đi mất rồi. Ngốc tử cũng có thể nhìn ra làm gì mà có tuyển mỹ nữ chứ?
Trải qua dự tuyển chờ tầng tầng chọn lựa, khi tới trận chung kết chỉ còn lại ngũ vị cô nương của Lan Hương Ban, Tùng Trúc Quán, Tuyền Hương Ban, Hoa Thơm Cỏ Lạ Viện, Di Hồng Viện. Không sợ chết, vi tài vì danh lại sổ bất thắng sổ. Thắng được thứ nhất hoa bảng Trạng Nguyên, chẳng những nhà mình thanh lâu có tiếng, tự mục bản thân giá trị con người cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, cho nên ... này các cô nương vì trở thành cuối cùng hoa bảng Trạng Nguyên, có thể nói lục đục với nhau, tổn hại thú nhận tẫn.
Lúc này, đến phiên Diễm Đào - Di Hồng viện lên sân khấu. Nàng thân nghê thường, bả vai hơi lộ ra, mị nhãn bay tứ tung, khiến người xem kinh ngạc chính là, nàng đi cà kheo! Càng làm cho mọi người thán phục không thôi chính là, theo tiếng nhạc nổi lên, nàng đi cà kheo cư nhiên nhảy rất đẹp!
Nhưng đến nửa vũ khúc, cà kheo kia không biết sao đột nhiên gãy, Diễm Đào uốn éo sau đó cả người lung lay sắp đổ. Mắt thấy mình sẽ ngà chỏng vó, Diễm Đào sợ hãi không thôi. Mà lúc này đám người lại bùng nổ hơn.
"Oa, mau nhìn mau nhìn, tiên nữ sao?"
"Hảo ~ đẹp thật!"
Ở phía trên đám người không biết khi nào xuất hiện lục y nữ tử tay áo phiêu phiêu đeo ruy băng phi thân xuống, dẫn tới nhóm quần chúng trào dâng xôn xao. Nàng thân nhẹ như yến, phảng phất tiên tử hạ phàm. Ở khoảnh khắc Diễm Đào sắp rơi xuống đất, một tay này tiếp được, hai người ở đeo ruy băng trợ lực hạ vững vàng đương đương đứng trên mặt đất.
Khi lục y nữ tử cùng ánh mắt Đường Ngữ Yên thâm thúy lạnh như băng đối diện, nguyên bản vui vẻ trên mặt tràn ngập ảo não. Nhưng nàng vừa định rời đi, thì bị một đám thị vệ ngăn cản.
"Kỳ Nhi?"
Đường Ngữ Yên tâm sinh kinh ngạc,
nàng như thế nào trốn được? Như thế nào ở chỗ này? "Là nàng đi!"
Lúc này một bên trầm mặc không lên tiếng -Trương đại nhân, híp mắt hoa đào thấy một màn phát sinh trước mắt này, kích động đứng lên. Đường Ngữ Yên trong lòng thầm nghĩ không tốt, rồi lại bất động thanh sắc nói:
"Hả? Trương đại nhân nói Diễm Đào sao?"
"Không không không, cái kia lục y cô nương."
Trương đại nhân vội xua tay phủ định. Nhìn đến Kỳ Nhi quay đầu nhìn về phía bên này tưởng là đang nhìn chính mình, mầu mắt cười đến càng loan, vội vàng phất tay tiếp đón.
Đường Ngữ Yên nghe được mà căng thẳng, lão bất tử kia cư nhiên coi trọng Kỳ Nhi, này khả rất cao, cuống quít ngăn lại nói:
"Trương đại nhân ngài hiểu lầm, nữ tử đó là nữ nhi của ta."
"Nga? Đường phu nhân khi nào thì có nữ nhi như thiên tiên như thế mà bản quan lại không biết?"
Trương đại nhân híp mắt nghiêm chỉnh thân mình, hơi hơi không hờn giận nói.
Đường Ngữ Yên cười khổ nói:
"Trương đại nhân có điều không biết, nàng là nữ nhi của một cố nhân, lúc lâm chung đã uỷ thác cho ta chăm sóc."
"Ngươi tuổi còn trẻ mà chiếu cố nữ nhi lớn như vậy, không dễ dàng a! Đường phu nhân, không bằng như vậy, nếu không chê, bản quan đem nàng dâng làm thiếp thất, gần nhất hiểu rõ ngươi kia cố nhân tâm nguyện, thứ hai cũng tốt lạp gần hai nhà quan hệ, không biết phu nhân ý như thế nào?"
Trương đại nhân oai đầu, định liệu trước nhìn Đường Ngữ Yên, tay phải vỗ bả vai của nàng.
"Như thế nào ghét bỏ đâu? Này tất nhiên là mỹ sự."
Đường Ngữ Yên mặt không đổi sắc đáp. Nhìn thì bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã bắt đầu rối loạn trận tuyến. Nàng khẩn trương nhìn Kỳ Nhi.
Lão bất tử kia cư nhiên dám đoạt người của Đường Ngữ Yên nàng! Cảm giác sợ hãi mất đi lại làm cho nàng không hiểu mà chỉ hoảng lên.
Nàng không thể để cho Kỳ Nhi cứ như vậy mà theo hắn! Nhưng nhìn lại hướng Trương đại nhân, việc này nếu cự tuyệt thì không chỉ có ảnh hưởng đến con đường làm quan của Đường Bình Minh, mà còn có thể kết thù với gã thô bạo - Trương đại nhân trước mắt này. Hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Chỉ đổ thừa bổn nha đầu này quá biết chọn thời điểm để đào tẩu, ít ra thì cũng phải trốn kỹ chút chứ ai mà còn chủ động hiện thân đẩy mình vào hoàn cảnh đáng sợ hơn đâu.
"Tốt lắm, việc này cứ làm như thế đi. Người đâu, nhanh đi thỉnh cô nương kia đến cho bản quan nhìn."
Trương đại nhân khó dằn nổi, gọi hạ nhân mang Kỳ Nhi đi.
"Chậm đã."
Đường Ngữ Yên cuống quít gọi người nọ lại, nàng lấy lòng nói:
"Trương đại nhân làm gì nóng lòng nhất thời đâu? Nói như thế nào thì tiểu nữ đã vào cửa nhà ta, này mặc dù làm thiếp nhưng cũng được nở mày nở mặt. Hơn nữa nàng hôm nay cũng là xuất phát từ tò mò mới đến đây, thật sự là ngoài ý muốn, nếu lúc này truyền ra đi, khó tránh khỏi để người cười chê, nói là nữ nhi Đường gia cư nhiên cùng nữ tử hồng trần tranh kỳ khoe sắc."
"Vậy theo phu nhân nói thì nên làm thế nào cho phải?"
"Không bằng, chúng ta ở Dương Châu tổ chức ném tú cầu như thế nào? Như vậy có vẻ tình chàng ý thiếp, lại có thể trở thành một đoạn giai thoại."
"Ha ha, được, vẫn là Đường phu nhân chu đáo a."
Trương đại nhân nhất thời vỗ án tán dương.
"Trương đại nhân quá khen."
Đường Ngữ Yên thở phào, ngược lại căm tức nhìn Kỳ Nhi.
Nha đầu kia luôn cho mình thêm phiền, lần này lại thêm nhiều vấn đề nhức đầu như vậy. Trước chỉ có thể hoãn được một thời gian, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn mới được. Nếu như không nghĩ ra biện pháp, cá và gấu chỉ phải hi sinh một con thôi. Đường Ngữ Yên vừa thong thả bước về đại sảnh, một gã sai vặt đang bưng bồn vội vàng đi qua, không cẩn thận trượt chân làm đổ nước lên người Đường Ngữ Yên.
"Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng..."
Gã sai vặt vội vàng quỳ gục xuống. Lần trước cũng có cái quỷ liều lĩnh giẫm lên góc áo Đường phu nhân mà đã bị đánh thành tàn phế. Có vết xe đổ lúc trước, gã sai vặt bây giờ sợ tới mức nước mắt đều chảy ra.
"Quên đi, ngươi đi xuống đi."
Điều ngạc nhiên chính là, Đường Ngữ Yên chỉ xem thường, phất tay, không hề để ý tới gã sai vặt kia nữa. Gã sai vặt cảm thấy trời đất tay đổi mà mừng rỡ, vội vàng đứng dậy lui ra. Chính là không đợi hắn đi xa, Đường Ngữ Yên lại gọi hắn lại. Không phải là đổi ý chứ?
"Bộp" một tiếng, gã sai vặt nháy mắt quỳ xuống.
Thấy thế, Đường Ngữ Yên bất đắc dĩ lắc đầu,
mình có đáng sợ như vậy sao? Nàng uy thị gã sai vặt, nhưng lại cũng không giận, ngữ khí còn mang theo ba phần hỏi: "Nàng đã ngủ chưa?"
Gã sai vặt lau trán,
nguyên lai không phải trị tội mình, liền thoải mái đáp lại:
"Dạ bẩm phu nhân, tiểu thư đang ở trong phòng nghỉ ngơi."
Không có biện pháp, đang âm tình bất định thì khó có thể nắm bắt đượcĐường Ngữ Yên.
Kỳ Nhi mơ mơ màng màng cảm giác có người tiến vào, theo bản năng phản ứng làm cho nàng thanh tỉnh không ít, nàng từ từ nhắm mắt giả bộ ngủ. Đợingười nọ tới gần, nghe được mùi quen thuộc, nàng khẽ nhíu mày. Lúc này, cảm giác có một bàn tay đang hướng về mặt của nàng, Kỳ Nhi bỗng dưng mở hai mắt ra, vừa vặn giữ được cái tay kia.
"Ngươi lại muốn làm cái gì?"
Nàng tức giận hỏi. Hôm nay thật vất vả mới trốn ra được chỗ này, qua bờ sông thì thấy một đám người phi thường náo nhiệt, vốn định đi nhìn một cái mà không nghĩ tới cứu được một nữ tử nhưng lại lọt lưới của Đường Ngữ Yên. Vốn là mang theo một bụng không cam lòng, hiện tại nàng lại đột nhiên xâm nhập, điều này làm cho Kỳ Nhi lại tức giận không thôi.
Đường Ngữ Yên đêm nay nghe tiếng côn trùng kêu phá lệ chói tai, lăn qua lộn lại thủy chung khó có thể ngủ. Vốn định tản bộ ở trong sân tán, tiêu khiển phiền táo bất an mà không nghĩ tới mình nhưng lại ma xui quỷ khiến đi tới phòng của nàng. Dứt khoát sai hạ nhân mở cửa, một mình đi vào. Có lẽ là đêm nay ánh trăng phá lệ mông lung, nhìn Kỳ Nhi ở trắng noãn ngân quang làm nổi bật khuôn mặt ngủ say ngọt ngào, đáy lòng nơi nào đó sinh ra ôn nhu, xa lạ tình tố, Đường Ngữ Yên không tự giác mỉm cười, mang theo yêu thương nhịn không được muốn vuốt ve.
"Ngươi, thái độ không thể khách khí chút được sao?"
Đường Ngữ Yên không hờn giận.
Vì cái gì nàng luôn dùng khẩu khí này đối với mình. "Khách khí? Ngươi cảm thấy có thể sao?"
Kỳ Nhi bĩu môi.
Này Đường Ngữ Yên nói thật sự là mạc danh kỳ diệu, nàng đối đãi mình như vậy chẳng lẽ mình còn phải cảm kích nàng? "Thật không rõ,chỉ là cái nha hoàn, vì sao ngươi luôn ngỗ nghịch ta lại che chở nàng?"
Đường Ngữ Yên lạnh lùng nhìn nàng, ngữ khí trở nên khinh miệt.
"Tú Lan tỷ tỷ đương nhiên không thể so với ngươi, nàng cũng không có nhiều ý xấu như vậy."
Kỳ Nhi nhíu mày đắc ý nói.
Tú Lan tỷ tỷ của nàng chính là người tốt nhất trên đời, không che chở nàng chẳng lẽ đi che chở ngươi, ác độc như vậy? "Bốp", nghe được lời này, Đường Ngữ Yên phẫn nộ quăng Kỳ Nhi một cái tát.
"Ta cho ngươi biết, ngươi lần này gặp được phiền toái ta cũng không có biện pháp cứu ngươi nữa. Tú Lan tốt phải không? Nàng hiện tại đang cùng nam nhân khác tiêu dao khoái hoạt, ta xem nàng như thế nào cứu ngươi!"
Bưng bên mặt bị đánh, sắc mặt Kỳ Nhi cũng bối rối. Đường Ngữ Yên xuống tay càng ngày càng nặng. Nàng thuận thế nhảy dựng lên, bắt lấy tay đánh người của Đường Ngữ Yên kéo về phía mình, một cái quay người là giữ được người ở trên giường. Đường Ngữ Yên liều mạng giãy dụa, lại không địch lại lực đạo củaKỳ Nhi. Hai tay bị bắt giữ, thân mình cũng bị Kỳ Nhi khóa lại hạn chế hoạt động:
"Buông ra!"
"Người quái dị!"
Tại tư thế quá mờ ám, lại bị người đặt ở dưới thân, Đường Ngữ Yên lại không lòng dạ nào khác. Nàng trừng mắt kinh ngạc nhìn không thôi, nàng lại còn nói mình là người quái dị! Nàng chính là mỹ nữ nhất đẳng của Dương Châu. Cho dù mình nếu không tể cũng không có khả năng cùng xấu nhấc lên quan hệ đi?
"Ngươi nói cái gì? Mau buông ta ra!"
Đường Ngữ Yên phẫn nộ cắn răng. Mặc dù bị vây yếu thế nhưng vẫn có khí thế loại không giận tự uy.
"Ngươi cũng biết bị người cột lấy rất khó chịu đi? Vì cái gì còn muốn bắt ta... Người quái dị, ngươi chính là người quái dị!"
Kỳ Nhi lúc này trực tiếp rống lên, bị trói buộc tình tự nếu như hồng thủy bàn, dâng lên mà ra.
"Ngươi lặp lại lần nữa."
"Người quái dị, lông mi xấu, mắt xấu, mũi xấu, miệng xấu..."
"Họ Triệu ngươi có phải hay không... Ngô..."
Lần này Đường Ngữ Yên mở to hai mắt, khó có thể tin hết thảy giờ phút này phát sinh ——
chính mình cư nhiên lại một lần nữa bị Kỳ Nhi, cường hôn!