Thời điểm Thiết Chính Hào hôn mê, hình như cảm thấy có nữ nhân cẩn thận chiếu cố mình. Đây cũng là cảm thụ lần đầu tiên trong đời của hắn, cũng là chuyện đáng để được ăn mừng trong thời điểm hôn mê này. Đây nhất định là giấc mộng, nếu không thì làm sao mà có nữ nhân chịu chiếu cố người thô lỗ như hắn? Nhưng phần ấm áp đó bỗng nhiên rời đi làm cho hắn ảo não không thôi. Muốn nói lời cảm ơn với phiến nhu tình đó, muốn mở mắt ra xem xem nàng là ai. Chính là mở mắt ra, vừa khéo bản mặt Tiểu Phúc khóc lóc tang thương hiện ra. Thật sự là sát phong cảnh, đáng tiếc cho một giấc mộng đẹp. Khi Tiểu Phúc nói, đúng là nữ tử trước mắt này chiếu cố mình lúc hôn mê. Nghe đến đây, hắn trong mộng bừng tỉnh.
"Tiểu Phúc, ngươi nói cái gì? Ta đây không phải là mơ đi?"
Nhìn kỹ lại Tú Lan, nhìn chằm chằm Tú Lan, như sợ nữ tử huệ chất lan tâm kia sẽ biến mất không thấy.
"Đừng có khoa trương như vậy, chỉ là hiến chút sức lực, không đáng để nhắc đến."
Cô gái này chẳng những hiền lành, đẹp mà còn khiêm nhường như thế. Thiết Chính Hào thích ý, khờ khạo cười rộ lên:
"Thật sự rất cám ơn cô nương. Ta là người thô lỗ nên không biết nói chuyện, xin cô đừng trách móc."
Tú Lan nghe người khác tán dương mình, thẹn thùng cuối đầu. Tiểu Phúc nhìn hai người mắt đi mày lại, xấu xa cười rộ lên, đuổi Kỳ Nhi và Tố Cơ ra ngoài:
"Chúng ta đi ra ngoài trước đi. Lão đại, ngài nên cảm tạ Tú Lan cô nương mới phải."
"Vì sao chúng ta phải đi ra ngoài?"
Kỳ Nhi không hiểu nhìn Tiểu Phúc. Nàng còn chưa có được hỏi mà.
"Oài, cái này ngươi không hiểu đâu. Ngươi không thấy người ta tình chàng ý thiếp sao?"
Tố Cơ có chút khinh bỉ. Vấn đề này mà Kỳ Nhi cũng không hiểu.
"Tình chàng ý thiếp..." Kỳ Nhi tinh tế cân nhắc hàm nghĩa bốn chữ này. Mặc dù không hiểu lắm, nhưng nhìn ánh mắt Thiết Chính Hào nhìn Tú Lan thì mơ hồ cảm thấy không thoải mái.
"Tiểu Phúc, không được vô lễ. Mau lấy ghế cho các nàng ngồi, khụ khụ..."
Thân thể chưa hồi phục, Thiết Chính Hào cố hết sức 'khụ khụ' hai tiếng.
"Thiết công tử mau mau nằm xuống, thân thể ngươi chưa khỏe, không nên vận động nhiều."
Mẫu tính của Tú Lan tràn ra, không muốn thấy người khác chịu khổ, vội vàng đỡ lấy Thiết Chính Hào, vỗ lưng hắn giúp hắn thuận khí.
Hết thảy bị Kỳ Nhi đứng ở một bên nhìn thấy, trong lòng lập tức có tư vị không nói nên lời mà nhìn bọn họ chằm chằm và quên chuyện muốn hỏi.
May mà Tố Cơ mở miệng trước:
"Thiết Chính Hào, ngươi có biết tăm tích của Triệu thị tiêu cục - Triệu tiêu sư ở đâu không?"
"Triệu tiêu sư? Cô nói lão già Triệu Hổ kia sao? Nghe nói Triệu tiêu cục đã bị tịch biên, không biết vị cô nương này vì sao lại hỏi đến?"
Thiết Chính Hào cau mày kiếm, bắt đầu cảnh giác.
"Triệu Kỳ là nữ nhi của Triệu tiêu sư." Tố Cơ nhìn Kỳ Nhi.
Chỉ thấy nàng khép hờ đôi mắt, trầm tĩnh nhìn mặt đất. Vừa nghe đến hai chữ "tịch biên", vội vàng ngẩng đầu nhìn Thiết Chính Hào:
"Tịch biên cái gì?"
"Triệu Kỳ, Triệu cô nương! Nguyên lai là ngươi!"
Thiết Chính Hào vỗ đầu mình. Thật sự là hồ đồ, kỳ nữ tìm kiếm bấy lâu lúc này công khai đứng trước mặt mà lại hồn nhiên không biết. Hắn kinh hỉ nói:
"Triệu cô nương ngươi xem, ta thật hồ đồ, các ngươi sao lại đến đây?"
Trải qua Tiểu Phúc tỉ mỉ kể lại xong, Thiết Chính Hào mới hiểu được nguyên do. Kỳ Nhi hỏi tung tích của phụ thân một lần nữa. Hắn nhíu mày suy nghĩ, ngữ khí hơi do dự:
"Triệu cô nương, tình hình cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm, quan phủ đã phong tỏa tin tức rồi."
Kỳ Nhi hé miệng không nói. Thiết Chính Hào đột nhiên nhớ tới cái gì, hưng phấn nói:
"Triệu cô nương, hay gia nhập Thiết Ưng Bang chúng ta đi. Chỉ cần cô nguyện ý, về sau cô chính là nhị đương gia ở đây."
"Lão đại, điều này sao có thể?"
Tiểu Phúc không phục quệt mồm. Nhị đương gia phải là vị trí của hắn.
Tố Cơ cũng kéo Kỳ Nhi qua, nói thầm:
"Kỳ Nhi, ngươi cần phải hiểu đây là cướp a, không được nhận bừa."
Kỳ Nhi càu nhàu, và đồng ý lời đề nghị. Nàng chỉ là cảm thấy nhiều người thì tìm kiếm tung tích của phụ thân dễ hơn thôi.
***
Có một hôm, Kỳ Nhi đang dạy một đám tiểu hài tử tập võ. Thiết Chính Hào chống quải trượng, một tay cầm cái bọc, đi đến trước mặt nàng, thần bí nói:
"Kỳ Nhi, ta có một vấn đề muốn hỏi."
Kỳ Nhi gật đầu, ý bảo hắn cứ tiếp tục nói.
"Tỷ tỷ cô, Tú Lan ấy, bình thường thích cái gì?"
Nàng ngẩng đầu nhìn không trung, Tú Lan tỷ tỷ yêu thích, hình như mình cũng không rõ:
"Hỏi chi vậy?"
Hắn kéo Kỳ Nhi đến một góc, mở bọc ra, là một miếng vải màu trắng. Kỳ Nhi khó hiểu nhìn hắn. Thiết Chính Hào ngượng ngùng gãi đầu:
"Cũng không có gì, chỉ là đáp tạ Tú Lan đã chiếu cố. Ờm, nghe nói nữ tử đều thích thiêu thùa làm xiêm y vân vân.. Không biết tỷ tỷ cô có thích hay không."
Kỳ Nhi nghĩ nghĩ, vui vẻ gật đầu:
"Đúng rồi, Tú Lan tỷ tỷ thường xuyên cầm tú hoa châm may vá gì đó."
Thiết Chính Hào ngây ngô cười cười, xem ra mình đưa đúng lễ vật. Hắn đột nhiên trở nên nhăn nhó, do do dự dự nhìn Kỳ Nhi, ánh mắt mơ hồ nhất định:
"Triệu cô nương... có thể... Có thể đưa cái này cho Tú Lan..."
Kỳ Nhi nhận cái bọc, cười đáp:
"Không thành vấn đề a."
Không phải chỉ là đưa cho Tú Lan thôi sao, vì sao Thiết Chính Hào khiếp đảm như vậy? Thiết Chính Hào thở phào một cái, như tiểu hài tử nhăn răng cười ngây ngô. Kêu một đại nam nhân như hắn đưa lễ vật cho nữ tử đúng là lần đầu, tự mình đưa đi lại thực ngượng ngùng, thấy Kỳ Nhi cùng Tú Lan thường ngày thân cận như vậy nên chỉ phải thỉnh Kỳ Nhi hỗ trợ.
"Kỳ Nhi, ngươi nói cái này là Thiết công tử tặng cho ta?"
Tú Lan nghi hoặc nhìn cái bọc.
Đang yên đang lành sao lại tặng cho mình? "Uhm, hắn nói như vậy."
Kỳ Nhi vừa nói như thế, Tố Cơ nghe được, thần kinh bát quái dựng thẳng. Nàng vội vàng chạy đến trước mặt hai người, cười xấu xa nói:
"Tú Lan tỷ, có thể là hắn muốn kêu tỷ làm xiêm y cho hắn đi... Đúng rồi, đúng rồi. 8 phần là người ta coi trọng tỷ rồi."
Tú Lan nghe xong, quẫn bách cúi đầu xuống:
"Tố Cơ, những lời này đừng nói lung tung, không tốt đâu."
"Ta không có nói lung tung đâu, tỷ xem, một đại nam nhân như hắn vô duyên vô cớ gọi tỷ làm xiêm y cho hắn để làm gì chứ? Khẳng định là muốn thú tỷ qua cửa rồi! Ta nhìn người rất chuẩn, không sai được đâu!"
Bị nàng nói như thế, đầu Tú Lan cúi thấp hơn, vân vê miếng vải, không biết nên làm sao cho phải. Có người coi trọng nàng, đây là chuyện mà nàng đời này không dám nghĩ tới.
Kỳ Nhi không rõ tình huống, nhìn các nàng rồi nói thêm một câu làm cho Tú Lan hận không thể kiếm lỗ chui xuống:
"Tú Lan tỷ tỷ, mặt của tỷ thật là đỏ a."
Mà nàng đúng là không rõ, vì sao mặt Tú Lan lại hồng như vậy.
Chính là ngày hôm sau khi nàng thấy Tú Lan làm xiêm y cho Thiết Chính Hào thì không hiểu sao trong lòng lại xuất hiện sự chua xót và khổ sở. Vì sao ánh mắt Tú Lan tỷ tỷ nhìn Thiết Chính Hào không giống bình thường, tựa hồ có rất nhiều gì đó mà mình không thể lý giải. Nàng không muốn nghĩ rốt cuộc là cái gì, bởi vì nàng biết đó không phải là thứ gì tốt. Bằng không, vì sao mỗi lần nhìn mình đều cảm thấy khó chịu như vậy.
"Vật đính ước cũng có rồi, hai người bọn họ rất nhanh sẽ bái thiên địa."
Tố Cơ ở một bên vô tâm vô phế chọc ghẹo hai người.
Trong đầu Kỳ Nhi suy tư về hàm nghĩa của "bái thiên địa", hình như là nghe qua rồi.
"Bái thiên địa, có phải là có rất nhiều người, rất nhiều đèn lồng màu đỏ hay không?"
"Đúng là như vậy, chính yếu nhất là nhập động phòng, ha ha ha... xem bộ dáng ngươi chắc là không biết đi? Đến đến, tỷ tỷ nói cho ngươi biết."
Tố Cơ tựa vào bên tai Kỳ Nhi thì thầm. Kỳ Nhi cau mày mà nghe. Vẫn tiếp tục nghi hoặc khó hiểu. Tố Cơ mất kiên nhẫn, trực tiếp kêu lên:
"Tóm lại chính là hai người sống chung một chỗ, ân ái đến già, cả đời bất ly bất khí."
Nghe được những lời này, Kỳ Nhi tức giận nhìn Tố Cơ. Nàng mới không cần Tú Lan cùng người khác cùng một chỗ cả đời. Vì thế, bất mãn ném một câu:
"Tú Lan tỷ tỷ đã đáp ứng cả đời cùng ta ở một chỗ!"
Cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, lưu lại một mình Tố Cơ buồn bực. Đồ dưa leo ngốc nghếch không rõ ý của ta, tình cảm tỷ muội cùng tình cảm phu thê có thể đánh đồng sao?
"Tú Lan tỷ tỷ ngươi cùng với hắn bái thiên địa sao?"
Lúc ăn cơm, Kỳ Nhi bỗng dưng ủy khuất nhìn Tú Lan, nói một câu như vậy làm cho người ta buồn cười. Tố Cơ cùng Tiểu Phúc nghe được cũng là cười trộm không thôi, chỉ có đương sự xấu hổ đỏ mặt.
"Kỳ, Kỳ Nhi nói bậy bạ gì đó? Ta cùng thiết công tử trong sạch, ngươi như thế nào có thể..."
Tú Lan nén giận nói. Nàng trộm đưa mắt nhìn Thiết Chính Hào, lúc này hắn cũng là dị thường quẫn bách.
"Ta không nói bậy, là Tố Cơ nói như thế."
Chẳng lẽ không đúng sao? Kỳ Nhi nhìn Tố Cơ, thấy nàng sớm gục xuống bàn cười, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Nguyên lai là nàng nói giỡn, mình sao lại tưởng thật? Kết quả sau khi hiểu được, nàng đạp Tố Cơ một cước, lại thập phần vô tội nhìn Tú Lan, xấu hổ cười:
"Tú Lan tỷ tỷ, ta nói giỡn thôi mà."
"Chuyện này không được giỡn."
Tú Lan đột nhiên nghiêm túc nói.
"Ừ ừ, a, đồ ăn nguội rồi chúng ta mau ăn đi."
Nhìn biểu tình Tú Lan không giống như muốn cùng hắn bái thiên địa, Kỳ Nhi lúc này mới tiêu tan.
***
Đường Ngữ Yên xem xong phi cáp truyền thư, tâm tình thư sướng không ít. Nàng đem bồ câu thả lại trong lồng, mang lồng đi vào hậu viện. Trong chớp mắt, đã đẩy cửa tiến vào một gian phòng nhỏ. Nàng quét mắt nhìn xung quanh. Phòng này không lớn, chỉ có một bàn thờ cũ nát nằm ở hướng đông đối diện cửa phòng. Bên trên bàn thờ có thờ phật, mà tượng phật bên trong đã hoàn toàn thay đổi. Lư hương trừ bỏ tro bụi ra thì không còn gì khác. Đường Ngữ Yên thuận tay để lồng chim lên bàn thờ đầy bụi, dơ bẩn. Đường Ngữ Yên đã hạ lệnh, không ai được phép quét tước phòng này.
"Mọi người đều nói ngươi là không gì làm không được, vậy ngươi ở đây bẩn như vậy như thế nào cũng không quét tước?"
Nàng vươn tay vào lồng, đột nhiên nhổ sạch hết lông chim bồ câu. Nó đau đến bay loạn lên. Còn "đầu sỏ gây nên" lại ở một bên bàng quan vui sướng khi người gặp họa nói:
"Từ bi? Hừ, xem tiểu gia hỏa này rất đáng thương, ngươi có cứu nó không a?"
Nhìn bồ câu lực bất tòng tâm phá tan lồng chim, Đường Ngữ Yên vừa lòng cười cười.
Triệu Kỳ, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.