Đêm đã khuya.
Liền tính đã hơn phân nửa đêm những người còn đang ở bên ngoài vui chơi, cũng đã lục tục về nhà.
Lâm Đoản Đoản đi trên đường phố, thực mau liền tới địa điểm mục đích, nàng dẫm lên mái hiên cao cao trên cửa bảo vệ, có chút kinh ngạc, đại khái là không nghĩ tới địa điểm ẩn thân của mục tiêu, cự nhiên lại là một chỗ ở mộ địa.
Hơn nữa là nghĩa địa công cộng.
Lâm Đoản Đoản từ trên mái hiên nhảy xuống, đi vào nghĩa địa công cộng, một lát sau, từ rất xa thấy được một chút ánh đèn, một người giữ mộ già nua dẫn theo đèn pin, chậm rì rì ở mộ địa đi tới đi lui.
Hắn nhìn thấy Lâm Đoản Đoản, một con tiểu quất miêu sạch sẽ xinh đẹp như vậy rất khó làm người liên tưởng đến mèo hoang, người giữ mộ ngồi xổm xuống, duỗi tay muốn đi khảy Tiểu Miêu Miêu một chút: "Tiểu miêu từ nơi nào tới, cự nhiên dám chạy vào nghĩa địa công cộng, lá gan cũng thật lớn."
Lâm Đoản Đoản bẹp một cái chụp ở trên mu bàn tay của hắn, thân thể của nàng đón gió mà lớn lên, nhanh chóng biến thành một con đại miêu miêu so với người còn muốn to hơn, một móng vuốt vỗ vào người gác mộ bên dưới.
"Bắt được ngươi."
Nhưng mà nàng đã nhận ra khuynh hướng cảm xúc ở bên dưới móng vuốt không đúng lắm, nâng móng vuốt lên liền thấy, người giữ mộ ở bên dưới đã biến thành một con rối làm bằng rơm rạ.
Xấu xấu, còn có chút cũ nát.
Người giữ mộ thật xuất hiện ở bên ngoài mấy mét, vẻ mặt kinh hồn chưa định: "Cự nhiên là một con yêu! Là ai phái ngươi tới!"
Lâm Đoản Đoản vứt bỏ thế thân bằng rơm rạ, lười cùng hắn vô nghĩa, lại lao tới một lần nữa, đừng thấy nàng hình thể lớn to mà nhầm, động tác lại thập phần nhanh nhạy, giống như dẫm lên gió vậy.
Người giữ mộ hiển nhiên thập phần kinh hoảng, bởi vì con yêu được phái ra giết người, không có yếu, hắn một bên tự hỏi chính mình đã đắc tội với người nào, một bên ý đồ lui về phía sau.
Trong lòng hắn lướt nhanh lược qua một chuỗi tên, người có thù oán với hắn không ít, nhưng hẳn là không có người nào biết hắn đang ẩn thân ở chỗ này mới đúng, hắn trốn đến khá tốt nha.
Cho nên rốt cuộc là người nào đã tiết lộ chỗ hắn đang ẩn thân?
Người giữ mộ biểu tình thập phần ngưng trọng, nhưng thực mau hắn liền không có thời gian để đi suy xét những thứ lung tung rối loạn đó, bởi vì tốc độ của Lâm Đoản Đoản thật sự là quá nhanh, nếu hắn phân tâm, căn bản là phản ứng không kịp liền sẽ bị giết chết.
Hắn chỉ có thể tập trung lực chú ý đi ứng phó với Lâm Đoản Đoản, hơn nữa cố ý dùng lời nói để câu giờ: "Ta và ngươi hẳn là không có cừu hận gì đi? Cho nên là người nào mua được ngươi tới giết ta? Như vậy đi, chỉ cần ngươi chịu thu tay lại, hơn nữa nói cho ta biết, là người nào mua đơn phái ngươi tới, ta có thể cho ngươi gấp đôi tiền."
"Đương nhiên, nếu ngươi muốn không chỉ có tiền, chúng ta đây cũng có thể thương lượng."
Tiểu Miêu Miêu là một con miêu có đạo đức nghề nghiệp, sao có thể vì chút tiền ấy của hắn, mà bán đứng khách hàng của mình được?
Mắt mèo của tiểu miêu hiện lên hung tàn, bởi vì thu phục được người trước mắt, nàng liền có thể bắt được thù lao, nhanh nhanh thu phục nhanh nhanh về nhà, không có nàng ở nhà, Quý Lan bị người khi dễ làm sao bây giờ?
Nàng tiến công càng thêm hung tàn, làm người giữ mộ không thể nói thêm được gì nữa.
Hắn chỉ có thể không ngừng lui về phía sau, thường thường dùng cái thế thân, mới có thể miễn cưỡng thoát khỏi móng vuốt của Lâm Đoản Đoản, hắn biết cứ tiếp tục như vậy là không ổn, người giữ mộ liền theo bản năng dẫn Lâm Đoản Đoản hướng về sau núi.
Lâm Đoản Đoản phát hiện ra ý đồ của hắn, nhưng vẫn chủ động đi theo, bởi vì nơi này là nghĩa địa công cộng a, nhưng con quỷ chôn ở nơi này đều vô tội, đánh nhau làm xốc mộ phần của người ta, nhiều thảm a.
Một người một miêu một trước một sau, thực mau liền vào sau núi.
Người giữ mộ kinh hồn táng đảm, sau khi vào trong rừng, thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng sau khi phát hiện Lâm Đoản Đoản không có đuổi theo, ngược lại không có biện pháp yên tâm xuống.
Hôm nay phát sinh hết thảy đều không có trong tính toán của hắn, hắn mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy, cho dù có một ít kẻ thù cũ trước kia, chỉ sợ là đều đã chết gần hết rồi.
Cho dù còn sống, chính là như thế nào có thể tìm được hắn đây?
Hắn trong lòng thập phần nghi hoặc, tự nhiên không biết Tiểu Miêu Miêu sau khi tỏa định được vị trí đại khái của hắn xong, liền uy hiếp không biết bao nhiêu con cô hồn dã quỷ, sau đó từng chút từng chút một đem hắn đào ra tới.
Hắn còn đang suy tư không ngừng, kẻ thù nào của hắn có khả năng tìm được hắn.
Suy nghĩ nửa ngày cũng không thể nghĩ ra được cái gì, nhưng bởi vì Lâm Đoản Đoản không có đuổi theo, cho nên tạm thời thối lui đến nơi hắn cảm thấy an toàn.
Liền ở ngay lúc này, hắn theo bản năng ngẩng đầu lên, sau đó liền nhìn thấy Lâm Đoản Đoản đang ngồi xổm ở trên cây, lúc này nàng đã biến về hình người, chỉ có đôi mắt vẫn là mắt mèo.
Cho nên thoạt nhìn có điểm dọa người, đặc biệt là ở đêm khuya, đôi mắt kia còn đang sáng lên nữa.
Người giữ mộ hoảng sợ, theo bản năng lui về sau một đoạn, lúc này Lâm Đoản Đoản mới từ trên cây nhảy xuống, nghiêng nghiêng đầu: "Ngươi đừng chạy, liền ở chỗ này chết không tốt sao?"
"Người phải chết là ngươi!" Người giữ mộ cười dữ tợn một chút: "Ngươi bị lừa!"
Dưới lòng bàn chân của Lâm Đoản Đoản đột nhiên nở rộ ra từng sợi kim quang, ngay sau đó, một cái lại một cái ánh sáng kim sắc từ dưới nền đất chui ra, tất cả đều hướng về phía Lâm Đoản Đoản, trực tiếp đâm xuyên qua thân thể của nàng, thoạt nhìn giống như đem nàng thọc thành cái tổ ong vò vẽ vậy.
Người giữ mộ ở bên cạnh đắc ý cười: "Không có con yêu nào có thể tránh thoát được chỉ vàng công đức, đây là thiên khắc."
Hắn móc từ trong lòng ngực ra một cây lưỡi dao sắc bén, sau đó chậm rãi hướng về phía Lâm Đoản Đoản: "Ngươi từ một con mèo tu luyện thành yêu, một chút cũng không dễ dàng, hiện tại nếu ngươi đem chuyện là ai muốn giết ta nói cho ta biết, ta còn có thể thả cho ngươi một con ngựa."
(thả một con ngựa : ý là thả cho một đường sống.)
"Ngươi cẩn thận nghĩ kỹ đi, mấy trăm năm tu hành hủy trong chốt lát, thật sự đáng giá sao?"
"Từ nơi nào mà ngươi có được nhiều chỉ vàng công đức như vậy?" Lâm Đoản Đoản có chút kinh ngạc, người trước mắt này rõ ràng không phải là cái thứ tốt đẹp gì, chính hắn khẳng định là không có khả năng có được công đức, như vậy những ngưng kết thành chỉ vàng công đức, là từ đâu tới?
"A, đã chết đến nơi rồi còn rối rắm cái loại sự tình này?" Người giữ mộ cảm thấy Lâm Đoản Đoản thật là cái não tàn, nếu nói không thông vậy liền giết nàng, thi thể của một con yêu a, tất cả đều là thứ tốt.
Lúc này hắn đã muốn chạy tới trước mặt Lâm Đoản Đoản, giây tiếp theo hắn liền mở to hai mắt, bởi vì Lâm Đoản Đoản nâng tay lên, rõ ràng ở dưới sự trói buộc của chỉ vàng công đức, nàng hẳn là ngay cả một ngón tay cũng không động đậy được, nhưng nàng đang nâng tay lên.
Thậm chí ngay cả những chỉ vàng công đức đang đâm ở trên người nàng, cũng đều biến mất trong nháy mắt, thoạt nhìn giống như là bị nàng cắn nuốt vậy, ngay sau đó, càng nồng đậm càng nhiều, kim quang giống như che trời lấp đất từ trên người Lâm Đoản Đoản phụt ra tới.
Hắn chỉ nghe được một tiếng cười lạnh ngắn ngủi.
"Còn có người cùng ta so số lượng công đức a? Ngươi có phải bị thất tâm phong hay không?"
Trước kia Người giữ mộ có bị thất tâm phong hay không, không có người nào biết, dù sao tại một khắc này đây hắn là điên rồi, chỉ vàng công đức khổng lồ, đếm đều đếm không hết, sao có thể xuất hiện ở trên người của một con yêu?
(Thất tâm phong là một loại bệnh tâm lý, phát bệnh ở thần kinh đại não, do năng lực chịu đựng của tâm lý nhỏ hơn áp lực bên ngoài, do đó xuất hiện tâm lý, hành động, ý chí trở nên bất thường. Thường xuyên xảy ra ở nhóm người chịu áp lực lớn.)
Nàng là cứu vớt thế giới sao?
Người giữ mộ đại khái không nghĩ tới, công đức cái loại đồ vật này, sẽ có một ngày có thể nhiều đến áp chết người, thật sự là muốn áp chết hắn, kim quang vô biên vô hạn kia đè ở trên người hắn, hắn thậm chí còn mơ hồ nghe được thanh âm truyền ra từ xương cốt ở trên người của mình sắp sửa vỡ nát, thanh âm kẽo kẹt kia nghe tới làm người da đầu tê dại, thậm chí hắn còn cảm giác được chính mình lập tức liền bị nghiền nát.
Như thế nào sẽ......
Như thế nào sẽ đáng sợ như vậy?
Lâm Đoản Đoản đã bị kim quang bao phủ hoàn toàn, hiện tại nàng đang đứng trước mặt người giữ mộ, trong tay nắm chặt một đoàn kim quang nho nhỏ hình cầu, đây là kim quang đến từ người giữ mộ, vốn dĩ nàng định trực tiếp ăn luôn, hậu tri hậu giác phát hiện, một tiểu đoàn công đức này, là thuộc về người khác.
Nói cách khác, đây là công đức mà người giữ mộ đoạt được từ những người khác nhau, nàng không thiếu chút công đức này, không cần thiết phải ăn, còn không bằng đem đi làm chuyện khác.
Lâm Đoản Đoản đem kim quang hình tiểu cầu ném tới ném lui chơi chơi, cả người miêu đều có vẻ lười biếng: "Long mạch ở đâu?"
Người giữ mộ mạnh miệng, cắn răng chết cũng không nói, giây tiếp theo xương cốt ở hai chân của hắn liền bị nghiền nát hoàn toàn, hắn kêu thảm thiết một tiếng, đau đến cả người đều run rẩy.
Hôm nay phát sinh hết thảy hắn đều không đoán trước được, hắn chuẩn bị mấy chục năm, không nghĩ tới sẽ ở hôm nay thất bại trong gang tấc, tưởng tượng đến đây, hắn liền tràn ngập nồng đậm không cam lòng cùng tuyệt vọng.
Người giữ mộ nỗ lực ngẩng đầu ở trong kim quang, hắn nhìn không tới Lâm Đoản Đoản, bởi vì người trước mắt đã bị kim quang bao phủ hoàn toàn, nhưng vẫn có thể mơ mơ màng màng tỏa định được vị trí của Lâm Đoản Đoản.
Đại khái là biết chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hắn cắn răng hỏi: "Ngươi trả lời nghi hoặc của ta, ta liền nói cho ngươi, long mạch ở đâu......"
"Rốt cuộc là ai phái ngươi tới?"
"Vì cái gì ngươi muốn giết ta......"
"Vì cái gì trên người của ngươi có nhiều công đức như vậy? Rõ ràng ngươi là yêu!"
"Vấn đề quá nhiều, ngươi có thể chọn 1 trong 3." Lâm Đoản Đoản cũng muốn tiết kiệm một chút thời gian, cho nên để hắn chịu nói là tốt nhất.
Người giữ mộ ở nơi đó do dự thật lâu, cuối cùng, vẫn lựa chọn vấn đề mà mình tò mò nhất : "Công đức của ngươi, là từ đâu tới?"
Lâm Đoản Đoản nghiêng nghiêng đầu: "Khả năng là ta cứu vớt thế giới đi."
Người giữ mộ:......
Hắn không quá tin tưởng, nhưng hiển nhiên Lâm Đoản Đoản không có ý tứ muốn nói nhiều với hắn, hắn suy sút nhắm hai mắt lại: "Long mạch...... Ta nói cho ngươi......"
"Nhưng mà, không có ta dẫn đường, ngươi vô pháp tiến vào long mạch......"
Hắn còn chưa nói xong lời, Lâm Đoản Đoản đã vỗ một cái tát vào trên đầu hắn, trực tiếp đem đầu hắn đánh nát, hắn đến chết cũng chưa suy nghĩ cẩn thận, như thế nào Lâm Đoản Đoản sẽ trực tiếp giết hắn.
Chẳng lẽ có người không mơ ước long mạch sao? Cho dù chỉ là một nhánh nhỏ của long mạch, đối với người tu đạo, đối với yêu mà nói, kia đều là cơ duyên rất tốt a!
Đáng tiếc, hắn đụng tới Lâm Đoản Đoản, Lâm Đoản Đoản trực tiếp xử lý hắn, sau đó đem hồn phách rút ra, Lâm Đoản Đoản căn bản là không cần tiến vào bên trong long mạch, nàng chỉ cần một cái vị trị đại khái mà thôi.
Nàng nhéo hồn phách của người giữ mộ, đi tới phía trên long mạch chính, sau đó trực tiếp đánh hồn phách của người giữ mộ hôi phi yên diệt, hồn phách của hắn đều là từng tia từng tia, ngưng kết thành thực chất khí vận, thời điểm hủy diệt, linh khí đã trở về thiên địa, sau khi hồn phách bị hủy diệt, khí vận cũng sẽ trả về cho long mạch.
(Hôi phi yến diệt : trở thành khói bụi, biến mất.)
Đồ vật hắn trộm được, chung quy đều phải trả về.
Hoàng đế cổ đại a, quyền quý a, đều thích tìm đại sư phong thuỷ để tìm vị trí của long mạch, sau đó xây lăng mộ ở nơi đó, đây cũng là một loại mượn vận, nhưng thuộc về trong quy tắc, là được cho phép, không giống như vị này, trực tiếp cường thủ hào đoạt.
(Cường thủ hào đoạt : cưỡng ép, chiếm đoạt thứ mình muốn.)
Chi nhánh long mạch này bởi vì hắn, mà hiện tại đã thực hư nhược rồi, vô pháp phù hộ cho người ở phụ cận được bất luận cái gì tốt, ít nhất phải tu sinh dưỡng tức trăm năm, mới có thể khôi phục hoàn toàn.
Nói cách khác, nghĩa địa công cộng ở phụ cận còn có thể dính thơm lây.
Sau khi Lâm Đoản Đoản giải quyết xong người giữ mộ, cùng ngày liền ngồi máy bay trở về, trước đi qua chỗ lão gia tử, hai ngày này lão gia tử đang vội, vội vàng đem tiền trong nhà đi quyên góp ra ngoài.
Hắn tuổi tác lớn, cái gì cũng đã kiến thức qua, đối với một ít sự tình từ thiện rất rõ ràng, hắn hy vọng mỗi một phân tiền mà mình quyên góp ra ngoài, đều có thể chân chính trợ giúp đến người khác, như vậy mới tính là làm việc thiện, kia cũng đủ vì gia đình bọn họ tích góp nhiều điểm công đức.
Cho nên lão gia tử tự mình nhìn chằm chằm, vội đến chân không chạm đất, hắn tuổi tác lớn, tinh lực không đủ, so ra kém với lúc còn trẻ, nếu là người hai mươi mấy làm việc liên tục xong, tinh thần vẫn còn sáng láng.
Vì thế Smart, hắn là người duy nhất không xảy ra việc gì, hơn nữa còn là thành niên, cho nên đã bị kéo đi hỗ trợ.
Coi như là rèn luyện hắn.
Thời điểm Lâm Đoản Đoản đến, Smart đang gọi điện thoại, thoạt nhìn so với trước kia có khí thế hơn nhiều, Lâm Đoản Đoản chờ trong chốc lát, Smart vừa gọi xong, quay đầu lại liền nhìn thấy Lâm Đoản Đoản.
Hắn lập tức cất điện thoại.
Smart do dự tại chỗ một chút, sau đó đi tới, nhìn dáng vẻ của hắn vẫn là không quá tin tưởng những thứ thần thần quỷ quỷ đó, nhưng so với lúc trước đã dao động hơn rất nhiều.
Smart thật sự là không nhịn được, nhỏ giọng hỏi Lâm Đoản Đoản: "Ngươi...... Ngươi là như thế nào biết, ba ta hắn ở bên ngoài có con tư sinh?"
"Đây là chuyện liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra a." Lâm Đoản Đoản nghĩ nghĩ sau đó nói: "Ta không có cách nào để giải thích với ngươi, bởi vì ngươi chỉ là một nhân loại bình thường, ta có nói ngươi cũng nghe không hiểu."
Smart:......
Nhân loại bình thường.
Ân......
Ngươi không phải người chắc?
Đúng vậy, Lâm Đoản Đoản thật đúng không phải là người.
Nàng trực tiếp đi vào tìm lão gia tử, Smart do dự một chút, cũng vào theo, lão gia tử đang ở nơi đó uống trà, cả người thoạt nhìn đều mang theo một loại cảm giác mỏi mệt.
Lâm Đoản Đoản vừa tiến vào, lão gia tử liền vội vàng nói: "Đại sư, là có phiền toái gì sao? Hay là nơi nào có vấn đề? Ngươi cứ việc nói, cũng không cần phải đem thời gian quy định ở trong ba ngày, trễ một chút cũng không sao, ta tin tưởng ngươi."
"Không phải a, đã giải quyết, ta lại đây để nói với người một tiếng." Từ trước đến nay Lâm Đoản Đoản làm việc chưa bao giờ nói láo, trực tiếp lấy một cái di động ra, sau đó mở video đưa cho lão gia tử xem.
Đúng vậy, thời điểm nàng đánh người giữ mộ, còn cố ý quay video nha, bằng không khách hàng hoài nghi nàng gạt người thì làm sao bây giờ? Không thừa nhận nhiệm vụ đã hoàn thành thì làm sao bây giờ?
Khách hàng là thượng đế a, ít nhất là ở thời điểm đưa tiền, cho nên phải cho người ta một cái thể nghiệm tốt đẹp đúng không.
"Ngươi xem là hắn đúng không?"
Lão gia tử theo bản năng click mở video, ngay sau đó liền thấy được gương mặt của người giữ mộ, nhiều năm qua đi như vậy, bề ngoài của người giữ mộ khẳng định là có sinh ra một ít biến hóa.
Gương mặt này của hắn vừa nhìn liền biết chính là thành quả sau khi đã ngụy trang, hiện tại lão gia tử đều đã già đi rồi, nhưng người giữ mộ thoạt nhìn lại không có già nua như vậy, bề ngoài già nua của hắn là dùng thủ đoạn nào đó giống như hoá trang linh tinh tạo thành.
Nhưng cho dù đã che lấp, lão gia tử vẫn có thể mơ hồ nhìn ra được, người này chính là vị đại sư năm đó đã lừa gạt hắn.
Lão gia tử thật sự là không nghĩ tới, hiệu suất của Lâm Đoản Đoản có thể cao đến như vậy, lúc ấy liền trợn mắt há hốc mồm, một lát sau mới khô cằn nói: "Liền...... Giải quyết sao?"
"Đã giải quyết hoàn toàn, bất quá hiệu quả sẽ không đến nhanh như vậy, nhưng thời gian kế tiếp nhà các ngươi sẽ không xuất hiện chuyện xui xẻo nữa, những chuyện khác đều sẽ từ từ chuyển biến tốt đẹp, đây là số điện thoại của ta, ta còn cung cấp dịch vụ hậu mãi, bất quá nếu không phải vấn đề cũ chưa được xử lý sạch sẽ, thì lại tìm ta sẽ phải thêm tiền." Lâm Đoản Đoản đưa một số di động cho lão gia tử, tuy rằng thái độ thập phần không nghiêm chỉnh, nhưng thoạt nhìn cũng thập phần đáng tin cậy.
Lão gia tử quyết đoán đem tiền chuyển qua, sau đó thật cẩn thận lưu giữ số điện thoại: "Lúc này đây thật là đa tạ đại sư!"
Lâm Đoản Đoản kiểm tra tài khoản, sửng sốt một chút, sau đó vươn ngón tay tính tính: "Hử? Có phải ngươi chuyển khoản sai số tiền rồi hay không? Tính thêm ngươi tổng cộng cho một ngàn vạn, quá nhiều."
"Không nhiều, lại cho thêm cũng không nhiều, dù sao tánh mạng của người nhà ở trong mắt ta là vô giá, một trăm vạn là có thể cứu được một người thân, quá có lời, còn lại chính là phí vất vả ta cho đại sư, đại sư liền nhận lấy đi." Lão gia tử hiển nhiên thực biết làm người, vốn dĩ tiền còn dư thừa chính là đem đi làm từ thiện, còn không bằng cho đại sư nhiều một chút, tạo quan hệ tốt, đây chính là đại sư a, là thật sự có bản lĩnh, cường đại tới mức làm người cảm thấy đáng sợ.
Về sau nói không chừng một lúc nào đó lại cần đại sư hỗ trợ nha, đánh hảo quan hệ, ít nhất không cần phải xếp hàng không phải sao?
Từ trước đến này Lâm Đoản Đoản là chỉ miêu buôn bán tương đối thật thành, nàng do dự một chút, đối với lão gia tử nói: "Nhà ngươi có hạt châu linh tinh hay không? Chất liệu phải là ngọc, lớn hay nhỏ đều được."
"Có." Lão gia tử nhanh chóng làm Smart cầm một chuỗi vòng tay hắn đặc biệt yêu thích lại đây: "Nếu đại sư thích, liền tặng cho ngươi."
Vòng tay kia vừa nhìn liền biết rất quý, tuyệt đối không phải ngọc chế phẩm bình thường.
Lâm Đoản Đoản lắc đầu, trực tiếp xả đứt vòng tay, từ trong đó chọn ra bảy viên hạt châu, ở mỗi viên đều rót vào một tia chỉ vàng công đức, chỉ vàng tinh tế trong hạt châu, ở dưới ánh mặt trời nếu nhìn không kỹ thì vô pháp phát hiện,
"Mọi người trong nhà ngươi, mỗi người đeo một viên, trừ tà, đổi vận, đối với thân thể cũng tốt, ta không lấy tiền của ngươi không công."
Nàng đem hạt châu đưa cho lão gia tử, vỗ vỗ mông liền chuẩn bị đi về.
Nói thật tính ra là lão gia tử quá lời, chỉ vàng công đức không phải có tiền là có thể mua được, cho dù chỉ là một tia, vậy cũng là một thứ cực tốt, nếu người tu đạo có thể có được một tia như vậy, liền tung ta tung tăng cầm đi làm pháp khí rồi.
Dù sao một người làm chuyện tốt cả đời, cả đời đạt được công đức, cũng chỉ miễn cưỡng ngưng kết thành một tia chỉ vàng tinh tế mà thôi.
Sau khi Lâm Đoản Đoản bắt được thù lao, liền vui sướng về nhà.
Nàng về nhà tương đối sớm, vì thế chờ đến khi Quý Lan về đến nhà, vừa mở cửa đã bị người bưng kín hai mắt: "Đoán xem ta là ai?"
Quý Lan nghiêm trang: "Là Tiểu Miêu Miêu đánh yêu nhất trên đời này sao?"
"Đoán đúng rồi!" Lâm Đoản Đoản buông tay ra, ném một viên kim cầu cầu cho nàng: "Cầm chơi đi."
Viên tiểu cầu kim sắc kia, thoạt nhìn giống như một viên pha lê châu kim sắc, nhưng không có trong suốt như pha lê châu, sờ lên xúc cảm thực độc đáo, không lạnh cũng không nóng, ấm ấm.
"Đây là cái gì?" Quý Lan không rõ, tò mò hỏi một chút.
"Nhân loại dưỡng miêu miêu sẽ mua món đồ chơi, miêu miêu dưỡng nhân loại đương nhiên cũng muốn mua." Lâm Đoản Đoản lại đem chính mình treo ở trên người Quý Lan, thanh âm vừa mềm lại vừa ngọt: "Đói bụng đói bụng, mau đi nấu cơm cho bổn miêu miêu!"
Quý Lan tùy tiện đem viên tiểu cầu kia ném vào túi, liền đi nấu cơm.
Ân...... Nếu như bị người tu đạo nhìn thấy, phỏng chừng có thể tức điên lên.
Một viên lớn như vậy! Một viên lớn như vậy! Công đức ngưng kết thành hạt châu a! Liền cho Quý Lan cầm làm đạn châu chơi chơi? Phí phạm của trời!
Phá của a! Miêu miêu phá của!