Dịch: Hoàng Hi Bình
Biên: Niệm Di***
Đây hẳn là lần đầu tiên tôi nói chuyển kiểu này với Thiết Ngưng Hương, trên gương mặt của cô ấy để lộ biểu tình hết sức phức tạp.
"Em sẽ ở đó chờ anh, đến khi anh tới mới thôi." Nói xong câu này, cô ấy mang theo Y Y chạy ra khỏi Nhà ma.
Khâu Nhậm định ra tay ngăn cản khi trông thấy bọn họ chạy qua, nhưng Lộc Hưng lại thức thời bảo: "Cứ để cho chúng chạy, không thể đánh mất Thiên Ất Quý Nhân."
Đợi đến khi Thiết Ngưng Hương và Y Y đều đã chạy thoát, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu như hai dì cháu có thể dừng bánh xe Ferris, kế hoạch của tôi cũng thành công 60%.
"Tao đã thả người, chắc mày cũng có thể thấy thành ý của tao." Lộc Hưng mang theo dao cùng Khâu Nhậm canh giữ ở hai bên lối ra, hôm nay bọn chúng quyết khử tôi.
Không ngừng tìm kiếm đối sách, tôi chỉ tạm đối phó với Lộc Hưng bằng cách im lặng, câu thêm giờ cho Thiết Ngưng Hương.
Khoảng chừng 3-4 phút sau, sự kiên nhẫn của Lộc Hưng đã cạn kiệt. Tôi nhìn ra được sự nóng nảy, bồn chồn, mơ hồ có ý định ra tay. Thấy đã đến điểm giới hạn, tôi biết mình không nên để gã nổi điên.
"Phá vỡ kế hoạch của bọn mày chỉ là một tai nạn. Thực ra tao cầm lệnh bài này cũng vô dụng, cho mày cũng không thành vấn đề, nhưng tao cần phải bảo đảm an toàn của bản thân."
"Rốt cuộc mày còn muốn thế nào nữa? Thật cho rằng chúng tao không dám giết mày?" Lộc Hưng nghiến răng nói, mệnh cách mà gã đã chờ đợi 20 năm đang ở ngay trước mắt, nhưng lại không lấy được. Loại cảm giác này khiến gã gần như phát điên.
Tôi nắm được tâm lý này của gã mới dám mạnh miệng: "Tránh khỏi lối đi, hai đứa bọn mày cút vào trong hành lang mà đứng."
"Mày đừng có được voi đòi tiên!"
"Làm theo lời tao, dù sao người tao muốn bảo vệ đã rời khỏi đây, cùng lắm thì tao lao vào lò luyện, để mệnh cách Thiên Ất, Thiên Y chôn cùng tao!"
Lộc Hưng rất tức giận trước độ liều của tôi. Gã có chỗ kiêng kỵ, không dám tuỳ tiện ra tay: "Tốt, tao lùi thêm bước nữa, hy vọng mày đừng làm chuyện điên rồ."
Lộc Hưng và Khâu Nhậm đi về phía hành lang, hai đứa bọn chúng tuy rời đi, nhưng vẫn tập trung chú ý tôi.
Mục đích chính của tôi bây giờ là kéo dài thời gian cho Thiết Ngưng Hương. Đợi đến khi bọn chúng tiến vào hành lang, tôi chậm rãi thu lại cánh tay bị sáp dịch làm phỏng, cầm bát giác lệnh bài, từng bước rời xa lò nung.
"Chúng tao đều đã làm theo những gì mày yêu cầu, mau giao lệnh bài Soán Mệnh Sư ra, đó không phải là thứ mà mày có thể đủ động vào!"
Trong lúc vô tình, Khâu Nhậm đã tiết lộ một điều, khiến cho tôi chú ý tới một từ ngữ khá lạ lẫm: "Lệnh bài của Soán Mệnh Sư? Chẳng lẽ đây là tên của tấm lệnh bài bát giác này?"
Dù tự suy ngẫm trong lòng, nhưng tôi vẫn không dừng chân. Chờ tôi đi được nửa đoạn đường, Lộc Hưng bèn nháy mắt với Khâu Nhậm. Bọn chúng ngầm hiểu lẫn nhau, lấy ra dao nhọn, bắp chân chậm rãi siết chặt, tích súc lực lượng.
Nhìn thấy cảnh này, tôi biết tầm quan trọng của Thiên Ất Quý Nhân đối với kế hoạch của Song Diện Phật. Nếu tôi mang theo lệnh bài này chạy trốn, rất có thể cuối cùng nó vẫn sẽ rơi vào trong tay của Lộc Hưng, không bằng trực tiếp tiêu hủy nó.
Nghĩ đến đây, tôi giơ lệnh bài trên tay lên: "Lộc Hưng, tao là người luôn giữ lời hứa, mày hãy chụp lấy lệnh bài."
Không chút do dự, tôi vung tay ném lệnh bài ra xa, lệnh bài bát giác màu đen lướt theo một đường vòng cung ưu nhã trong không khí, rơi xuống ngay giữa lò nung sáp!
"Mày muốn chết!" Lộc Hưng hoảng hồn trước hành động bất ngờ của tôi. Gã ném mạnh cây đao nhọn của bản thân ngay vào lò luyện.
Còn chuyện dao nhọn có đâm trúng lệnh bài làm thay đổi quỹ tích của nó hay không, tôi cũng không biết. Bởi vì sau khi ném tấm lệnh bài, tôi đã nhanh chân chạy ngay về lối ra của Ngôi nhà quỷ này.
"Dừng bánh xe Ferris, tạm thời giải trừ đại trận, sau đó thả Mệnh Quỷ ra!" Đầu óc cực kỳ tỉnh táo, tôi chạy rất nhanh trong lối ra phức tạp của căn nhà này. Phía sau dường như có tiếng gió truyền đến, cũng không biết là Khâu Nhậm hay là âm hồn. Tôi nào dám quay đầu xem, chỉ biết chạy thục mạng về phía trước.
Một cước đá văng cửa lớn của Ngôi nhà quỷ, sau khi chạy khỏi Nhà ma vẫn không kịp thở dốc, bèn đưa mắt nhìn về phía bánh xe Ferris.
"Tại sao còn quay?"
Bánh xe Ferris cao chót vót trong công viên giải trí giống như một chiếc cối xay gió trong đêm tối, điều khiển toàn bộ âm khí phong thủy cục, tuần hoàn, sinh sôi không ngừng.
"Về mặt thời gian, lẽ ra Thiết Ngưng Hương đã phải tìm được van điều khiển của bánh xe Ferris mới đúng chứ, không sẽ lại xảy ra sự cố?"
Tôi cảm thấy lo lắng, bước chạy nhanh hơn, thỉnh thoảng trên đường phố trong công viên vẫn có âm hồn đi qua, nhưng cứ cảm thấy số lượng rất ít: "Đám âm hồn đi đâu mất rồi?"
Lao nhanh trên một con đường vắng tanh, mãi đến khi tôi tới gần bánh xe Ferris mới nhìn thấy được cảnh tượng kinh khủng trước mắt.
Thiết Ngưng Hương đang bảo vệ Y Y giữa đám âm hồn đông nghịt vây ở chính giữa. Hai dì cháu chỉ còn cách phòng điều khiển bánh xe Ferris có mười mấy mét.
Đám âm hồn này e sợ mệnh cách Tướng Tinh nên không dám xâm phạm, chỉ vây không công. Thế nhưng, theo Thiết Ngưng Hương càng lúc càng yếu, dường như sức mạnh của mệnh cách cũng đang yếu dần. Bắt đầu có vài âm hồn mạnh mẽ công kích cô ấy, lưu lại trên người cô rất nhiều vết bầm màu xanh tím và xám tro.
Tôi đã từng nhìn thấy những dấu vết tương tự trên người lão ăn mày. Bây giờ nhớ lại, chắc ông ta cũng là người bị hại, thường xuyên bị âm hồn chà đạp, cho nên quá nửa đêm mới sợ hãi công viên đến vậy.
"Thiết Ngưng Hương!"
Nghe được tiếng gọi của tôi, Thiết Ngưng Hương khó nhọc ngẩng đầu lên. Điều đầu tiên tôi thấy là vẻ mặt áy náy và hối hận, dường như cô ấy muốn nói gì đó với tôi, nhưng khoảng cách quá xa, tôi không nghe rõ, chắc đó là một câu rất ngắn.
Tôi lấy ra một lượng lớn lá bùa từ trong ngực của mình, bất kể tác dụng và cách sử dụng, xông vào đám âm hồn, muốn tạo ra một đường máu để hội hợp với Thiết Ngưng Hương.
Âm hồn số lượng mỗi lúc một nhiều, đúng như Lưu Bán Tiên đã nói trong room livestream. Đám âm hồn này nếu chỉ một, hai con thì cũng chẳng có gì đáng sợ, nhưng khi số lượng quá nhiều sẽ giống như quả cầu tuyết, thay đổi về lượng dẫn đến biến đổi về chất.
Lúc này, tôi như đeo gánh nặng ngàn cân trên lưng, thân kẹt trong vũng bùn, nửa bước khó đi.
Thời gian trôi qua, Khâu Nhậm đuổi tới đầu tiên. Gã cười híp mắt, đứng ở một bên nhìn đám âm hồn vây công tôi, không hề can thiệp mà còn cười một cách tàn nhẫn: "Chờ khi mày kiệt sức ngã xuống, tao sẽ biến mày thành một con búp bê, mày sẽ trở thành bảo vật quý nhất của tao."
1-2 phút sau, Lộc Hưng cũng chạy tới, hắn không cầm dao, trong tay cầm lấy một tấm lệnh bài dính đầy dịch sáp.
"Cao Kiện, để mày phải thất vọng rồi, dao của tao đã đánh văng lệnh bài của Soán Mệnh Sư ra bên ngoài, mày xui thật đó." Gã cố ý chọc tức tôi, khiến tôi mất lý trí, tạo điều kiện cho âm hồn tiến công.
Ta không thèm để ý đến gã, kiên định đi về phía Thiết Ngưng Hương.
"Tiếc là cây Tử Tà đao đã từng cùng tao vào sinh ra tử thôi. Nhưng cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm, đợi lát nữa tao sẽ dùng mạng của mày để tế nó."
Lộc Hưng và Khâu Nhậm cực kỳ ung dung, đã đạt được Tướng Tinh Thần Sát, đồng thời lại chiếm được Thiên Ất Quý Nhân. Niềm vui ngoài ý muốn này làm cho Lộc Hưng cao hứng cười không ngậm mồm được, nửa gương mặt đầy sẹo đều đang vặn vẹo.
"Nơi đây đã bày trận Cửu Sát Hóa Âm. Mày đã chạy ngay đến bánh xe Ferris sau khi ra khỏi Nhà quỷ, xem ra mày cũng hiểu được phong thủy. Muốn câu giờ bằng cách hóa giải Cô Phong Sát ư? Ý tưởng không tệ, tuổi còn nhỏ mà có kiến thức cỡ này thật khiến người ta khiếp sợ nha."
Lộc Hưng nắm chắc phần thắng. Gã gần như có đủ hết Thần Sát Bát tự rồi, Không những thế, điều khiến tôi lo lắng nhất là, còn rất lâu nữa mới đến bình minh.
Tôi không dám tưởng tượng kết cục của Thiết Ngưng Hương và Y Y nếu rơi vào trong tay lũ súc sinh này sẽ như thế nào. Lúc này, tất cả những gì tôi có thể làm là tiếp tục tiến về phía trước.
Trên lưng tôi dường như có một ngọn núi lớn, càng ngày càng nặng, chân tôi run rẩy, mỗi bước đi đều khó khăn.
"Vẫn chưa bỏ cuộc hả? Ở trong đại trận phong thủy này, tao chính là ông trời. Dù mày có bản lĩnh lớn hơn nữa, cũng không tạo được sóng gió gì." Lộc Hưng lấy một cái la bàn phong thuỷ từ trong ngực ra. Nó có tổng cộng 13 tầng, gã nhìn tôi, cười lạnh, sau đó tự tay di chuyển la bàn.
Đầu kim khẽ quay, vừa nhích được khoảng cách chừng một milimet, toàn bộ trời đất đều bị một đám mây đen bao phủ, cứ như mây đen đầy trời, che kín các vì sao.
"Tao đã giết rất nhiều người, mày là một trong những đứa khó đối phó nhất. Để tỏ lòng tôn kính đối với mày, tao sẽ giết mày thật chậm rãi, dành cả một đêm để giày vò mày! Hãy tận hưởng nỗi đau tột cùng đi. Đây chính là kết cục bi thảm của kẻ dám chống đối Phật Đà!"
Âm khí nhiều năm dưới lòng đất như nước biển hoàn toàn nhấn chìm tôi, âm hồn ôm chặt cơ thể tôi. Tôi cảm thấy mình sắp bị xé nát, chỉ đi được thêm mấy bước rồi kiệt sức, ngã xuống ngay trước mặt của Thiết Ngưng Hương.
"Anh... đã cố hết sức."
Đưa tay ra, vẫn là không chạm tới người mà mình muốn cứu, có thể sự nghiệp livestream của tôi sẽ hạ màn, kết thúc ở đây.
Tiếng khóc của Thiết Ngưng Hương xen lẫn với tiếng cười cuồng loạn của Lộc Hưng. Tôi đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu, dường như có một giọng nói trong đầu bảo tôi hãy ngủ đi, mọi chuyện sẽ kết thúc khi bạn chìm vào giấc ngủ.
Đau đớn từ các vị trí trên cơ thể truyền đến, âm khí âm bắt đầu xâm nhập vào trong cơ thể. Nhưng khi sắp hoàn toàn từ bỏ, tôi dường như nghe thấy một tiếng động cơ rất yếu ớt.
Âm thanh này dần dần trở nên rõ ràng, hình như là từ bên ngoài công viên truyền tới.
Tôi quay đầu lại, có chút ngạc nhiên khi nhìn vào nguồn phát ra âm thanh...
Cửa chính của công viên là vị trí của Liêm Đao Sát. Hai cánh cửa bảo vệ xung quanh, từ bên ngoài đại trận có một tia sáng chói mắt đang nhanh chóng lao tới gần!
"Là ai? Phong thủy cục này chỉ có người bị âm khí quấn thân, hoặc từng nhìn thấy ma quỷ mới có thể đi vào, kẻ đó là... "
Đôi mắt sắp nhắm lại của tôi từ từ mở lớn, sau đó lộ ra một ánh nhìn lạ thường.
Tia sáng như thanh kiếm sắc xuyên thủng màn đêm, chạy như bay dọc theo con đường cái bên ngoài công viên. Khi đến gần hơn, tôi đã có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đó là một chiếc xe taxi có màu trắng sọc xanh, bên trong xe còn có thể mơ hồ nhìn thấy một bác tài ở độ tuổi trung niên, đầu hói đang cầm smartphone.
"Tên đó là ai vậy?" Lộc Hưng cũng quay đầu lại nhìn, la bàn trong tay của gã đang quay tít không ngừng: "Nhanh, ngăn cản kẻ đó lại!"
Xe taxi lái đến cửa công viên, nhưng tài xế dường như phát điên, không hề có ý định giảm tốc độ, mà còn đạp mạnh vào chân gas!
Rầm rầm!
Phần đầu xe giống như chiếc búa lớn dùng để công thành trong chiến tranh thời cổ đại. Nó hất văng cánh cổng của công viên xuống hồ nhân tạo, bọt nước văng tung tóe. Lốp xe thô bạo chạy qua đường ống thoát nước, cuối cùng dừng lại trong màn hơi nước mờ ảo.
Cánh cửa mở ra, người tài xế trung niên loạng choạng bước ra khỏi taxi, một tay lau bọt nước trên cái trán hói, rồi dùng tay kia đóng sầm cửa xe lại.
"Đệch cụ! Chú đến chậm rồi!"