Cô Công Quả Thụ
|
|
Chapter 24
Jaejoong gần đây rất bận, bận đến mức Yunho cảm thấy có chút khó tin, anh giao cho cậu nhiều việc như vậy sao?
Về phần Kim Jaejoong, cậu thật sự bận đến mức tối không về nhà, ngủ lại ở công ty?
Không đến mức đó a. Tuy là cuối năm, rất nhiều việc cần tổng kết lại, nhưng hình như không khoa trương như vậy a!
Còn nhớ đêm hôm đó, Yunho làm xong bảng tổng kết cuối cùng, nhìn đồng hồ, nguyên lai đã một giờ rồi. Đang định rời đi thì bất ngờ phát hiện Jaejoong vẫn chưa về.
Nhưng mà, máy tính cậu đang mở, còn cậu ghé vào bàn ngủ mất rồi. Yunho nhìn Jaejoong như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng sau đó xoay người lại trở về văn phòng.
Chỉ lát sau đi ra, trong tay có thêm một tấm chăn. Yunho đến gần Jaejoong, nhẹ nhàng đắp chăn lên người cậu, sau đó định giúp tên ngu ngốc này tắt máy tính đi.
Thế nhưng, lúc anh vừa nhìn vào màn hình, bất giác xiết chặt con chuột, thiếu chút nữa bóp nát nó.
Trên màn hình máy tính Jaejoong, rõ ràng là cô gái hôm nọ. Thì ra là ảnh chụp bạn gái cũ của Jaejoong đang ôm một người đàn ông lạ mặt.
Jaejoong vẫn chưa quên được cô ta sao? Nguyên lai là vì cô ta bắt cá hai tay nên Jaejoong mới chia tay với cô ta sao? Jaejoong nhất định rất khổ sở a? Nên ngày hôm đó với đứng dưới mưa sao?
Yunho chỉ cần nghĩ đến việc Jaejoong vì cô gái kia mà tự tổn thương mình như vậy, không hiểu sao lại thấy tức giận!
Jaejoong hôm sau tỉnh dậy rất sớm, phát hiện trên người mình có một cái chăn, khóe miệng bất giác cong lên. Cậu đương nhiên biết ai đắp chăn cho mình.
Bởi vì ngoại trừ tên ngốc kia, còn ai sẽ liều mạng làm việc như vậy? Hơn nữa, ở nơi này, còn có ai quan tâm Jaejoong như vậy đâu?
Cũng bởi vì vậy, sáng sớm ra Jaejoong đã cười toe toét, khiến cho Dina mang công văn đến cho Jaejoong nhịn không được nói một câu:
“Jaejoong, anh gần đây phát xuân à?”
Mà Jaejoong vẫn con đang trong trạng thái xuất thần, liền trả lời.
“Đúng vậy a!”
Sau đó Dina dùng ánh mắt “Anh hết thuốc chữa” nhìn Jaejoong rồi bỏ đi.
Nhưng tâm tình vui vẻ không kéo dài được lâu, bởi vì lúc Jaejoong đưa văn kiện cho Yunho ký tên, mặt anh đen như mực, khiến cậu rất khẩn trương. Cậu lại chọc vào Yunho sao?
Tựa hồ không có a?
Thế nhưng từ lúc cậu đi vào đến giờ, Yunho chỉ bảo cậu đặt văn kiện xuống, không nói thêm câu nào.
Nếu như bình thường, cậu nhất định sẽ thấy Yunho cười hỏi cậu:
“Tan việc cậu có đi về với tôi không?”
Thế nhưng hiện tại Yunho chỉ đen mặt ngồi. Bận rộn như vậy sao? Jaejoong không có cách nào hỏi ra miệng, bởi vì cậu không có tư cách a. Cho nên, Jaejoong chỉ có thể nhụt chí đi ra khỏi phòng Yunho.
Thật vất vả đợi đến lúc tan tầm, mọi người ra về như ong vỡ tổ, chỉ có Jaejoong ngồi lại bàn, phát ngốc.
Cậu đương nhiên cũng muốn về nhà. Nhưng mà, hiện tại thật sự không muốn về nơi đó.
Đầu tiên, về nhà, là nhà của Junsu, không phải nhà của mình. Tuy rằng ăn cùng Yoochun vàg Junsu, cậu vẫn cảm thấy có chút không ổn.
Liệu có ai lại muốn trong lúc mình đang thất tình lại nghe thấy người khác liên tục rên rỉ a?
“Ah, Yoochun, anh nhẹ chút ah, ah, ah, đúng, ở chỗ đó, dùng sức ah!”
“Yoochun, cố gắng lên! Dùng sức.”
Sau đó là tiếng thở gấp và tiếng rên rỉ thoải mái.
Nghe thấy những âm thanh như vậy, Jaejoong xoay người vài chục lần, thay đổi N tư thế ngủ, thậm chí còn cầm cả máy trợ thính ra, nhưng hoàn toàn không có hiệu quả. Cứ như vậy, cậu mất ngủ.
Điều đó không hẳn làm cho cậu chán nản không muốn làm việc. Mà là ngày hôm sau, hai người không biết sống biết chết kia lại dính vào nhau, Jaejoong hoàn toàn không có cách nào trả lời vấn đề ngây thơ của Junsu.
“Jaejoong hyung, hyung mất ngủ à? Làm sao vậy?”
Jaejoong chỉ có thể phàn nàn trong nội tâm: Junsu à, nhìn không ra nha, bình thường, chẳng hạn như bây giờ, em rất ngốc đó thôi. Nhưng sao nửa đêm lại tinh thần đến vậy, em có biết cái gì gọi là “Văn minh thuê nhà, hạn chế rên rỉ” không?
Nhưng Jaejoong sao có thể trả lời như vậy? Không thể ah! Cho nên, Jaejoong chỉ có thể ngoài cười nhưng trong không cười trả lời.
“Không có gì ah, gần đây mệt mỏi quá! Junsu, em cũng phải chú ý thân thể ah!”
Sau đó hứng thú nhìn Yoochun.
“Còn có Yoochun à, lúc tối chăm sóc Junsu hẳn rất mệt a! Nên nghỉ ngơi nhiều hơn một chút!” Sau đó vỗ vỗ bả vai Yoochun, cầm quần áo chuẩn bị đi ra ngoài.
“Đúng vậy, Yoochun hai hôm nay rất mệt ah!” Junsu trả lời, lôi kéo sự chú ý của hai người đàn ông còn lại trong phòng.
Một người phun sữa ra, một người cầm quần áo đứng đơ người ở cửa.
Không hẹn mà cùng nghĩ: Kỳ thật Junsu rất cởi mở nha!
Đây là nguyên nhân Jaejoong tạm thời không muốn quay trở lại nhà Junsu, ai biết cậu ta liệu có hành vi nào cởi mở hơn nữa không?
Ngoài ra, gần đây cậu phát hiện gần nhà Junsu xuất hiện một tên khốn kiếp lượn lờ quanh quẩn. Cậu hiện tại vẫn chưa chuẩn bị tốt để đối mặt. Cho nên cậu cũng tạm thời không muốn gặp tên khốn kia.
Bởi vậy, Jaejoong tạm thời chỉ có thể ở công ty qua đêm. Biết đâu, khi Yunho nhìn thấy còn khen cậu chăm chỉ.
Đương nhiên, điều thứ hai hoàn toàn là ảo tưởng.
Bởi vì lúc Yunho giữa đêm đang chuẩn bị về nhà, tình cờ nhìn thấy nhân viên chăm chỉ nào đó, ghé vào trên mặt bàn ngủ.
Cậu ta là đồ đần sao? Không biết ngủ như vậy sẽ bị cảm lạnh sao? Không biết ngủ như vậy sẽ bị đau khớp cổ sao?
Do đó, Yunho thật sự có chút tức giận.
Nhưng anh vẫn quay người trở lại văn phòng, lấy cái chăn mà đồ đần nào đó buổi sáng đã đặt vào ghế salon trong phòng, đắp cho đồ đần nào đó.
Rồi lại trở về văn phòng, ngả đầu ngủ trên ghế salon.
Hôm sau, lúc đồ đần nào đó, bưng một ly sữa đậu nành, cầm chăn đã gấp gọn gàng, lén lút đặt vào văn phòng, lại bị bắt tại trận.
“Sao cậu không về nhà? Công ty so với nhà cậu ngủ còn ngon hơn sao?” Yunho có chút buồn cười hỏi Jaejoong, Jaejoong lại chỉ có thể nắm góc áo, cái gì cũng không nói được. Chẳng lẽ nói với anh ta là:
“Jung tổng, Jung Yunho, em trai tôi buổi tối rên rỉ rất lớn, tôi không ngủ yên được!”
Hay là nói:
“Jung tổng, Jung Yunho, kỳ thật tôi gần đây đang trốn bạn trai trước của mình. Thực ra tôi là đồng tính luyến ái!”
Thượng đế ah, buông tha Kim Jaejoong đi. Cậu sao có thể nói với Yunho điều này?
Trừ phi Kim Jaejoong cậu không muốn tiếp tục thầm yêu Yunho nữa? Mọi người bảo có đúng không!
|
Chapter 25
Kim Jaejoong thầm yêu Jung Yunho nữa? Ý nghĩ như vậy bất ngờ nảy lên trong đầu Jaejoong, cậu cũng giật mình hoảng sợ.
Thích Jung Yunho? Không biết.
Nhưng không biết từ lúc nào, Jaejoong đã bắt đầu thích cảm giác lúc tan tầm có người đi cùng, ăn có người ở bên. Bắt đầu thích Jung Yunho cười nói chuyện với cậu. Bắt đầu thích bộ dạng Yunho chăm chỉ làm việc, thậm chí lo lắng Yunho không ăn cơm thường xuyên sẽ bị đau dạ dày.
Đây là thích sao? Nếu đúng là như vậy, cậu tựa hồ đã yêu thầm Jung Yunho a!
Nhìn Jaejoong lúc nhíu mày, lúc cười ngây ngô, Yunho tựa hồ bắt đầu đau đầu rồi. Cậu ta không nghe mình nói sao?
“Kim Jaejoong! Cậu đang làm gì thế!” Yunho đột nhiên lớn tiếng nói.
Nhưng tựa hồ Jaejoong đã bị dọa, thân thể run lên, sau đó nhìn Yunho, rất máy móc nói.
“Không có, tôi đang nghĩ, liệu có phải mình thích Yunho không?”
“Cái gì? Cậu nói cái gì? Tôi không nghe rõ, cậu nói to một chút!” Yunho nhìn Jaejoong nói một lúc, nhưng anh chỉ nghe thấy tên của mình, căn bản không nghe được hết.
Mà Jaejoong vừa nói ra câu này liền hối hận, hận không thể lập tức cắn lưỡi của mình, sao lại nói ra như vậy! Jaejoong kinh hồn nhìn Yunho.
Nhưng Yunho lại nói không nghe rõ. Lúc đấy, Jaejoong như người được miễn án tử hình, tương lai rộng mở. Nhưng từ dưới tận đáy lòng lại có một tia thất vọng, anh không nghe thấy!
“Không có gì ah, tôi nói nhà em trai tôi rất ồn, không có cách nào ngủ được!” Jaejoong cũng coi như là người có năng lực ứng biến siêu cường.
Yunho hoài nghi nhìn Jaejoong, cảm giác ánh mắt Jaejoong có chút quỷ dị, rất giống nói dối. Nhưng đáp án của Jaejoong không phải là điều mình muốn sao?
Rốt cuộc là không đúng chỗ nào? Yunho nhất thời không nghĩ ra.
“Jaejoong, hay là, cậu đến nhà tôi ngủ đi?” Yunho ấp úng cả buổi mới nói hết câu, khiến cho Jaejoong mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn anh.
“Cái kia, tôi không có ý gì, tôi chỉ là nói, nhà của tôi rất lớn, một người ở không hết, cậu có thể đến đấy ở!” Yunho nhìn biểu lộ kinh ngạc của Jaejoong, cho rằng cậu hiểu lầm mình, anh không phải mấy tên biến thái, cho nên vội vàng giải thích.
Jaejoong trầm mặc. Thật sự như vậy sao? Đúng là cậu phát hiện mình thích Yunho, nhưng chuyển đến đấy ở, vẫn có chút kì lạ a.
Thấy Jaejoong trầm mặc, Yunho đột nhiên cảm thấy có chút sốt ruột, cậu đang nghĩ cái gì? Đến nhà anh ở rất khủng bố sao? Hay cậu ta coi mình là tên biến thái cuồng tình dục?
“Jaejoong, bây giờ là cuối năm, công ty rất nhiều việc, tôi cũng không muốn thức đêm mỗi ngày, cho nên, cậu phải đến nhà tôi ở!” Yunho dưới tình thế cấp bách nói ra như vậy khiến cho Jaejoong lại một lần nữa đơ người.
Có ông chủ như vậy sao? Tăng ca lại đến nhà sếp ở!
Nếu như để cho người khác nghe thấy, hơn phân nửa sẽ hoài nghi Jung Yunho là mấy ông chú trung niên đầu hói háo sắc, vị sếp biến thái muốn quấy rối tình dục a!
“Ah, như vậy sao?!” Jaejoong chỉ biết theo thói quen trả lời như vậy.
Nhưng Yunho lại cực độ chột dạ nói.
“Chính là như vậy, bằng không thì như thế nào!” Câu nói này rõ ràng rất chột dạ nhưng Yunho lại cảm thấy mình che giấu rất tốt, Jaejoong rất khó có thể phát hiện ẩn ý bên trong a.
Giờ phút này, Jaejoong trong lòng vô cùng vui vẻ, sao còn có thời gian đi chú ý những chi tiết nhỏ nhặt kia? Cho nên, người ta nói, người đang yêu đều ngu ngốc cả, tựa hồ cũng không sai a.
Bởi vậy, một người tự cho là đã che giấu tâm tư của mình vô cùng tốt, một người lại tự tận hưởng niềm vui trong lòng, bỏ lỡ vẻ mặt vô cùng đáng yêu của Yunho lúc đó.
Đối với Jaejoong mà nói, hạnh phúc tựa hồ đến có chút đột ngột.
Mặc dù Yunho đưa ra một lý do rất đường hoàng —— vì công việc! Nhưng chỉ cần nghĩ đến, mấy ngày kế tiếp ở cùng với người mình thích, Jaejoong mỗi lần nhìn Yunho đều không nhịn được mặt đỏ tim đập.
Sườn mặt nhìn rất đẹp, cả cái cằm nữa, lúc chăm chú lái xe nhìn rất mê người, giờ đây Jaejoong nhìn Yunho như thể mẹ vợ nhìn con rể —— càng xem càng thỏa mãn!
“Cái kia, anh chờ tôi một chút, tôi đi thu thập đồ đạc một lát sẽ xuống!” Kim Jaejoong xuống xe trước, nói với Yunho. Nhưng Yunho đợi cả buổi vẫn không thấy người đâu. Chỉ có thể xuống xe hút thuốc, thuận tiện để ý xem Jaejoong đã xuống chưa.
Thế nhưng, đôi khi, mọi việc lại hết sức trùng hợp. Thuốc mới hút hết nửa điếu, Yunho giật mình nhìn lại.
Trời ạ, đó là Park Yoochun sao? Một tay ôm rau quả, một tay cầm điện thoại. Thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, Yunho vội vàng chui vào trong xe, sau đó quay đầu, trốn tránh đối mặt với Yoochun.
Mà Yoochun tựa hồ cũng đang chú ý tới, đó là xe Yunho sao? Hình như là vậy. Nhưng bây giờ, nhanh chóng mang mấy đồ vợ yêu dặn mua lên thì tốt hơn.
Park Yoochun vừa vào cửa liền gặp Jaejoong đang vác đồ đạc ra ngoài.
“Jaejoong hyung, hyung đang làm gì vậy?” Park Yoochun khó hiểu, không đợi Jaejoong mở miệng, Junsu liền giải thích.
“Hyung nói đến nhà một người bạn ở vài ngày!”
“Ah, như vậy sao, Junsu! Anh vừa rồi hình như nhìn thấy xe của Yunho ở dưới tầng!” Park Yoochun vừa đổi giày, vừa nói với Junsu điều mình nhìn thấy.
“Hyung, có phải hyung dọn đến nhà Jung Yunho không?” Yoochun phát huy tinh thần “Bà tám” của mình, khiến cho tâm Jaejoong run lên, chậm rãi giải thích.
“Không có ah, anh ta chỉ là sếp của hyung thôi, hyung và anh ấy không quen thuộc như vậy. Huống hồ, tính tình anh ta rất khó ở chung, sao có khả năng hyung ở cùng anh ta ah!” Kim Jaejoong nói rất nhiều, khiến cho gã càng thêm hoài nghi.
“Hyung, sao phải khẩn trương như vậy làm gì, em mới nói một câu sao hyung phải nói nhiều như vậy!” Park Yoochun cười mê người, lại khiến cho Jaejoong cảm thấy không rét mà run.
“Hoàn toàn chính xác, hyung cũng biết, tính Yunho rất khó chịu, trên đời này ngoài Park Yoochun em, rất ít người có thể chịu được cậu ta!” Park Yoochun lúc nói những lời này đã đặt đồ ăn xuống mặt bàn, sau đó lén lút lấy di động trong túi quần.
“Đúng vậy, đúng vậy, tính tình Jung Yunho rất đáng ghét, lại thích giả bộ lạnh lùng, ai ở cùng anh ta, người đó thật xui xẻo!” Kim Jaejoong xấu hổ cười cười nói.
“Uh, đúng thế, cậu đã nghe được rồi đúng không? Được rồi, Jaejoong hyung, em đoán bạn hyung nhất định đợi dưới kia rất sốt ruột nha! Em tiễn hyung xuống đó!”
Kỳ thật, những lời này, câu đầu là nói cho người đầu bên kia điện thoại nghe, đoạn sau mới thật sự nói cho Jaejoong.
Yoochun hiếm khi nhiệt tình như vậy, khiến cho Junsu ở bên cạnh choáng váng. Bọn họ đang người xướng người tùy cái gì vậy?
“Không cần, tự hyung xuống là được rồi, người bạn của hyung, cậu ta có chút nhút nhát, không muốn gặp người lạ, hyung xuống một mình là được rồi, Junsu này, hyung đi đây, bye bye!” Nói xong, Jaejoong vội vàng đóng cửa lại, sau đó xoa xoa tim đang đập liên hồi, đi xuống tầng.
Vừa rồi cảm giác Yoochun là lạ, nhưng lại không thấy lạ ở chỗ nào. Kim Jaejoong vội vàng chạy qua, may mắn Yunho vẫn đang đợi cậu.
“Thật xin lỗi, tôi đến muộn, ha ha!” Jaejoong sau khi lên xe, cười cười nói với Yunho.
“Kim Jaejoong, cậu cảm thấy tôi hay ra vẻ lạnh lùng? Tính tôi rất tệ? Người ở chung với tôi thật đáng thương? Có phải tôi chỉ là sếp của cậu nên chúng ta không thân thiết đến mức đó?” Yunho cười cười nói những lời này. Nhưng nụ cười của Yunho lại khiến cho Jaejoong cảm thấy lưng mình run lên.
Park Yoochun, cậu dám trêu tôi? Jaejoong tức thì tức, nhưng vẫn phải giải thích.
“Cái kia, Yunho, chỉ là, Yoochun cậu ta…” Jaejoong nhất thời không biết giải thích thế nào, có chút nhụt chí, dù sao những lời này là chính miệng cậu nói, không phải sao?
“Thât xin lỗi!” Đây là lời duy nhất Jaejoong có thể nói lúc này!
“Park Yoochun và em trai cậu là quan hệ gì?” Yunho trầm mặc cả buổi, hút thuốc rồi hỏi, khiến cho Jaejoong có chút giật mình há to miệng. Sau đó chậm rãi nói ra hai chữ:
“Tình… Tình nhân!”
“Ha ha, tốt rồi, không có việc gì, chúng ta đi thôi! Tôi nghĩ giờ tôi đã biết vì sao cậu cảm thấy nhà của em mình rất ồn rồi! Tên Park Yoochun kia thật là ~”
Nói xong, vứt nửa điếu thuốc trong tay, sau đó lái xe rời đi.
|
Chapter 26
Lúc Jaejoong đến nhà Yunho, quả thực kinh ngạc không nói lên lời.
Trời ạ, đây là nhà cho người ở sao? Không có cái gì hết, tủ lạnh trông như vừa mới mua về. Jaejoong có chút ủ rũ quay đầu nhìn Yunho đang ngẩn người hút thuốc lá.
“Gần nhà anh có siêu thị không?” Jaejoong thăm dò hỏi, bởi vì cậu đại khái có thể đoán được câu trả lời, vừa rồi trên đường đến đây, ngoại trừ khu dân cư tư nhân, ở chỗ nay yên tĩnh không tưởng nổi. Quả nhiên là khu nhà giàu ah!
“Không có, làm sao vậy?” Anh gạt nhẹ điếu thuốc trên tay, Yunho như vậy đột nhiên có cảm giác rất nhàn hạ, khiến cho Jaejoong không rời mắt được.
“Vậy anh bình thường làm đồ ăn thế nào?” Jaejoong tập trung lại, tiếp tục hỏi.
“Ăn ở bên ngoài hoặc ăn mì ăn liền a, có hôm không ăn nữa.” Yunho nhún vai, tỏ vẻ mình đã quen với việc này.
“Tôi đoán anh nhất định có bệnh đau dạ dày nghiêm trọng!” Jaejoong đột nhiên rất nghiêm túc, nhưng Yunho nhìn lại cảm thấy giống hệt một đứa trẻ.
“Tôi có phải ăn chay giống anh không?” Jaejoong nghịch ngợm mở to hai mắt, vừa hỏi Yunho đồng thời như để khẳng định. Biểu tình kia, khiến cho Yunho đột nhiên không khống chế được cảm xúc của mình, một người con trai cũng có thể rất đẹp, cũng có thể rất đáng yêu, đúng không?
Nhưng mà,Yunho vì biểu tình của Jaejoong mà quên suy nghĩ, căn bản không có cách nào lý giải ẩn ý trong lời nói của Jaejoong, có chút nghi hoặc nhìn cậu.
Jaejoong cười cười, kéo Yunho vẫn còn chưa hiểu gì, cầm lấy chìa khóa trên mặt bàn, đi ra ngoài.
“Yunho, anh lái xe, chúng ta đến siêu thị, không thể cứ ăn chay như vậy!” Jaejoong mở cửa xe, sau đó nhét Yunho vào ghế lái, mình cũng ngồi bên cạnh.
“Lái xe đi!” Jaejoong vỗ vỗ bả vai Yunho, ra lệnh.
Đợi đến lúc Yunho phản ứng lại, xe đã trên đường đến siêu thị, liền không kìm được cười cười. Người nào đó, tựa hồ rất thích ứng với việc ở nhà mình a, so với mình còn giống chủ nhà hơn, không phải sao?
Trong siêu thị, Jaejoong toàn tâm toàn ý tìm nguyên liệu nấu ăn, Yunho lại giống hệt một đứa trẻ, ngạc nhiên nhìn đông lại nhìn tây, thực sự rất nghe lời giúp Jaejoong đẩy xe.
Yunho rất muốn giống Jaejoong, chọn một vài thứ gì đó đặt vào xe. Nhưng cậu lại không nể tình bỏ toàn bộ những thứ kia ra.
“Cái này làm ngày hôm qua, chắc chắn không còn tươi nữa.”
“Cái này đắt quá, sang siêu thị khác mua rẻ hơn nhiều.”
“Cái này mà nấu súp thì sẽ bị tanh, không được.”
??????????????
Yunho bị Jaejoong bắt bẻ cả buổi, đương nhiên sẽ khó chịu ah. Nhưng trong việc mua thức ăn, anh chính là gà mờ, cho nên chỉ có thể ngậm miệng lại đi theo.
Nhìn bộ dạng Jaejoong rất nghiêm túc, Yunho đột nhiên có cảm giacs như vợ chồng mới cưới đi siêu thị. Nhưng rất nhanh, lý trí của anh liền chiến thắng hoang tưởng nhất thời. Yunho bất đắc dĩ lắc đầu, cười cười, đuổi theo bước chân của Jaejoong.
Thế nhưng, lúc tính tiền, đã chứng minh cảm giác của anh đích thật rất đúng.
“Yunho, có tiền lẻ không?” Jaejoong quay đầu, hỏi Yunho. Lúc thanh toán, tiền bị lẻ là chuyện rất bình thường.
Thế nhưng Yunho là một người đàn ông đích thực, đương nhiên không có thói quen để người khác trả tiền, vì vậy, anh trực tiếp quay đầu, nói với nhân viên thu ngân.
“Tổng cộng bao nhiêu tiền?” Nói xong lấy tiền ra.
Kỳ thật Jaejoong không mang đủ tiền, cho nên mới giả bộ hỏi Yunho có tiền lẻ không. Mà Yunho cũng không phụ kỳ vọng của cậu, tự nguyện chịu thiệt về mình.
“Mẹ, mẹ ơi, mẹ nhìn hai anh kia kìa, giống hệt lúc ba và mẹ đi mua đồ đúng không?” Một cô bé đứng xếp hàng phía sau bọn họ, lắc lắc tay mẹ, rất ngây thơ hỏi.
Vấn đề như vậy, khiến cho Yunho đang nhận hóa đơn từ nhân viên thu ngân ngây ngẩn cả người. Jaejoong đứng ở một bên cũng đỏ mặt.
Jaejoong chỉ biết nhanh chóng gói đồ đạc lại, giảm bớt bối rối của mình. Nhưng tay lại bất giác chạm vào tay Yunho cũng đang thu dọn đồ đạc.
Yunho cái khó ló cái khôn, hơi lắp bắp nói với Jaejoong.
“Vậy cậu mang đồ ra đi, tôi đi lấy xe!” Jaejoong rất nghe lời nhẹ gật đầu, trông giống hệt một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn.
“Mẹ, mẹ xem kìa, thật sự rất giống ah, bình thường, lúc mẹ mua đồ xong, ba cũng nói với mẹ như vậy!”
Cô bé lại lắc lắc tay mẹ mình, người phụ nữ trẻ tuổi chỉ biết mỉm cười nhìn con của mình, sau đó ngẩng đầu nói với Jaejoong đang thu dọn đồ đạc.
“Kia là bạn trai cậu sao? Các cậu rất đẹp đôi ah!” Jaejoong nhất thời không biết làm sao, chân tay có chút luống cuống.
“Ha ha, kỳ thật, yêu thì cứ yêu, không liên quan đến giới tính đâu!” Người phụ nữ kia như nhìn thấu lo lắng của Jaejoong, vội vàng nói.
”Cảm ơn! Hẹn gặp lại!” Jaejoong cầm đồ lên, chào người phụ nữ kia, sau đó vội vàng đi ra khỏi siêu thị.
Kỳ thật, Jaejoong không quan tâm người khác thấy thế nào về đồng tính luyến ái. Trước kia cậu đã như vậy, sao còn quan tâm cách nhìn của người khác?
Nhưng mà điều cậu lo lắng lại là Yunho ah, có lẽ Yunho sẽ chán ghét. Chán ghét ánh mắt khác thường của mọi người, tệ hơn là chán ghét những người như cậu tồn tại. Bởi vì, Yunho vẫn chưa tỏ thái độ rõ ràng, không phải sao?
Xe bon bon hướng về nhà, trên xe yên tĩnh đến kỳ lạ. Lúc đi, Kim Jaejoong còn líu ríu nói phải mua đồ gì. Nhưng bây giờ, Jaejoong chỉ yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Yunho ngẫu nhiên quay đầu nhìn sườn mặt của Jaejoong. Cậu đang phiền não lời nói của cô bé kia sao?
“Jaejoong.” Yunho gọi to, ánh mắt Jaejoong liền thu hồi lại. Nhìn Yunho, chờ mong nhìn cậu.
“Vừa rồi, cô bé kia còn nhỏ ah, mấy lời cô bé nói, cậu không cần phải để ý đâu, chúng ta là bạn tốt mà, đâu giống lời cô bé nói, cậu đừng tức giận ah!” Yunho có chút bối rối nói với Jaejoong.
Khi nói chuyện, thường là người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Yunho đang lo lắng Jaejoong sẽ tức giận, nhưng đến tai Jaejoong, lời nói của Yunho lại như bảo cậu đừng có mơ tưởng gì, bọn họ chỉ có thể là bạn bè.
Giây phút Jaejoong nghe vậy, ở nơi nào đó trong tâm, hạnh phúc mà trước đây cậu đang từng chút từng chút xây dựng, bỗng chống bị đập tan.
Thế nhưng mà, vốn dĩ từ đầu đã không có gì, không phải sao? Bởi vì từ lúc bắt đầu đến giờ, Yunho chưa từng cho cậu hy vọng, không phải sao?
Bởi vậy, dù là bạn bè, Jaejoong cũng cảm thấy vui vẻ, may mắn chưa nói ra, nếu không, có khi ngay cả bạn bè cũng không được.
“Uh, đương nhiên ah, chúng ta là bạn bè, chúng ta chỉ có thể là bạn bè, không thì là cái gì!” Jaejoong cười vô cùng miễn cưỡng.
Nghe vậy, Yunho lại cảm thấy còn phiền muộn hơn lúc nãy, nội tâm như bị cái gì đó đè lên, cảm giác hô hấp có chút khó khăn.
Nhất thời, bầu không khí trong xe còn yên tĩnh hơn vừa rồi, chỉ là, hai người đều đang cực lực điều chỉnh lại tần suất hô hấp của mình.
Nhưng hai người kia đều không biết, cái cảm giác trong nội tâm bị áp chế, khó có thể hô hấp, mũi xót xót, kỳ thật, gọi là —— đau lòng!
|
Chapter 27
Tiếp tục thống khổ dây dưa với tình cảm của mình, không bằng buông tay, giữ lấy khoảng thời gian hạnh phúc này —— Đây chính là quan niệm sống của Jaejoong.
Bởi vậy, mặc dù Yunho khiến cho cậu cảm thấy tương lai của mình thật sự rất đen tối, nhưng với chuyện cậu tiếp tục thầm mến Yunho là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Bởi vậy, Jaejoong lựa chọn làm đà điểu trốn tránh hết thảy, chỉ tập trung thích Yunho là tốt rồi.
Jaejoong mới đến ở một thời gian nhưng lại khiến cho Yunho vô cùng thoải mái.
Mặc dù lúc ở Thái Lan đã biết được khả năng nấu nướng của Jaejoong, nhưng rốt cuộc, cậu lấy sức đâu mà hôm nào cũng dậy sớm hơn Yunho nửa giờ làm bữa sáng? Rõ ràng, tối hôm qua hai người đều rất khuya mới ngủ mà!
“Jaejoong, cậu không mệt sao?” Yunho uống cốc sữa, nhìn Jaejoong đang vừa ăn bánh mì vừa đọc báo.
“Không mệt, anh không đói bụng sao?” Jaejoong không nhìn Yunho lấy một cái, trả lời.
“Thật ra tôi không ăn sáng bao giờ!” Yunho thành thật trả lời, rốt cục thu hút được sự chú ý của Jaejoong, đặt tờ báo trong tay xuống, nhìn Yunho.
“Khó trách bệnh dạ dày nghiêm trọng như vậy!” Sau đó tiếp tục đọc báo.
Bị coi thường như vậy nhưng tâm tình Yunho vẫn cực kỳ tốt. Bởi vì có cảm giác của một gia đình, trước kia, mỗi buổi sáng thức dậy, nhìn phòng trống trơn, tủ lạnh trống trơn, Yunho cảm giác đây không phải là phòng ở, không phải nhà.
Nhưng bây giờ, không giống với lúc trước, Jaejoong đã ở đây.
Buổi sáng lúc thức dậy đã có người chuẩn bị bữa sáng cho mình, có người cùng ăn sáng với mình, có người cãi nhau với mình. Như vậy mới gọi là cuộc sống a!
Jaejoong đi nhờ xe Yunho, lúc lên xe, cậu thường rất hay hát, hoàn toàn trái ngược với tính Yunho. Nhưng giờ phút này, Yunho lại cảm thấy rất thoải mái, cảm giác cuộc sống tươi vui tràn ngập ánh mặt trời.
Sau đó nhìn người nào đó khàn giọng hát, thấy cuộc sống thật tuyệt.
Buổi trưa, Park Yoochun đến văn phòng Yunho, sau đó chậc lưỡi, không thể tưởng tượng nổi nhìn người nào đó đang ăn cơm.
“Yunho, không tệ nha, sinh hoạt có cải thiện, trước kia toàn ăn đồ ăn sẵn, hiện tại lại được ai yêu quý làm cơm hộp cho, cuộc sống thay đổi lên mức bậc trung rồi.” Yoochun trêu chọc nói.
Thế nhưng Yunho không thèm quan tâm đến người nào đó.
“Mày đừng tưởng không nói gì thì sẽ không có việc gì a, hôm đó tao nhìn thấy rồi, mày còn dám lái xe đi! Mày là có tật giật mình a!” Yoochun nhìn phản ứng của Yunho, tức giận nói.
Anh không định đề cập đến chuyện hôm đó, tên Park Yoochun kia còn dám nhắc lại.
“Mày gần đây ở cùng Kim Junsu cũng không tệ ah. Tiếng rên rỉ buổi tối khiến cho nhân viên của tao hôm sau không thể làm việc bình thường được. Park Yoochun, mày quả là mặt người dạ thú!” Yunho vừa nói, ánh mắt khẽ liếc nhìn Yoochun, khiến cho gã có chút không được tự nhiên, hắng giọng nói.
“Được rồi, được rồi, tao hôm nay tới tìm mày là có chuyện nghiêm túc cần thương lượng!”
Cuộc cãi nhau thiếu dinh dưỡng lần thứ N của Jung Yunho và Park Yoochun kết thúc, kết cục vẫn là Jung Yunho chiến thắng!
“Nói đi, chuyện gì!” Yunho dừng trò đùa lại, bởi vì anh biết rõ, mỗi lần Park Yoochun nghiêm túc như vậy thì đích thật là vấn đề khó giải quyết.
“Mày biết bữa tiệc liên hoan cuối năm lần này không?” Yunho nhẹ gật đầu, ý bảo Yoochun tiếp tục.
“Bên Mĩ, cô ta sẽ phái người sang đấy. Tao nghĩ mày nên cẩn thận một chút.” Yoochun nói xong, mở tủ rượu của Yunho, lấy một chai rót ra ly, khẽ đung đưa.
“Mày đang mật báo sao?” Yunho khiêu mi nhìn Yoochun.
“Tao chỉ là vì tình anh em mà nhắc nhở mày thôi. Mày đang ở cùng Jaejoong, tốt nhất hành vi nên chừng mực một chút, bởi vì, tao không biết, người được phái từ Mĩ sẽ đến khi nào.” Yoochun nhấp một ngụm, giọng nói có chút lo lắng, nhưng trên mặt lại là biểu tình “Không liên quan đến tao”.
Yunho rốt cục cau mày, vẻ mặt như vậy không hiểu sao lại khiến Yoochun vui vẻ.
Có lẽ bởi vì thua Yunho nhiều lần rồi, thấy anh lúc nào cũng là một bộ đã có dự tính, cho nên thỉnh thoảng thấy anh ta lộ ra biểu cảm lo lắng không hiểu sao lại rất hưng phấn.
“Ha ha, tao nghĩ mày lần này không làm người tốt được rồi! Tao sẽ không cảm ơn mày đâu.” Yunho thật sự rất vô sỉ, dù chỉ là một lần cậu ta cũng không thể gấp một chút được sao? Người như vậy không đáng yêu chút nào!
Yoochun nghĩ trong lòng như vậy, nhưng vẫn không cam lòng.
“Mày nói cái gì đấy? Định phụ công ơn của tao à?” Park Yoochun có chút bất đắc dĩ cộng thêm tự giễu cười cười.
“Nên chú ý phải là mày mới đúng, hành vi của tao rất chừng mực! Cô ấy muốn kiểm tra thế nào cũng được!”
“Hành vi của mày chừng mực? Vậy Kim Jaejoong thì sao? Mày đã dẫn người vào nhà đó thôi.” Yoochun đột nhiên có chút kích động.
“Dẫn vào nhà thi sao, tao cùng với Jaejoong chỉ là bạn bè, không hơn!” Yunho bị nói, có chút tức giận. Kỳ thật, có lẽ chính anh cũng không phát hiện, chỉ cần Yoochun đề cập đến Jaejoong, anh lại có chút khác thường.
“Bạn bè? Thôi đi, mày đi mà nói cho mày nghe! Tao đến đây thông báo với mày chỉ vì nể tình anh em lâu năm thôi. Hai chúng ta thì không sao, nhưng… Tóm lại, mày nên có chừng có mực một chút mới có thể bảo vệ Kim Jaejoong!”
Nói xong, Yoochun mở cửa đi ra khỏi văn phòng của Yunho.
***
Jaejoong vừa ra khỏi phòng trà nước liền thấy ánh mắt khác thường của cả phòng. Mọi người đang xì xào bàn tán điều gì đó. Nhưng khi Jaejoong đến gần, tất cả đồng loạt im miệng.
“Có biết không, nguyên lai Kim Jaejoong ở trong nhà Jung tổng đấy!”
“Này, cậu biết không? Hóa ra Jaejoong ngày hôm qua ngủ cùng một phòng với Jung tổng đấy!”
“Jung tổng hôm qua lên giường với Jaejoong?”
“Cái gì? Jung tổng là gay? Anh ta đề bạt Jaejoong hóa ra là vì vậy a!”
“????????”
Lời đồn linh tinh lan truyền vô cùng nhanh, lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Đang lúc Yunho phiền muộn vì mấy lời của Yoochun, vấn đề lại xảy ra.
Yunho gọi Lina của bộ kế hoạch mang tài liệu lên, nhưng vì Lina lúc nghe điện thoại không để ý nên Yunho đã nghe thấy nhân viên đang lén bàn luận chuyện về mình.
Sau đó lại rất kích động, một lần nữa gọi cho Lina, Lina bất hạnh bị đưa vào văn phòng.
“Nói đi, ai đồn như vậy!” Yunho tức giận khiến cho Lina sợ phát khóc, sau đó mới ủy khuất vừa khóc vừa nói.
“Là Kitty của phòng tuyên truyền nói với tôi! Cô ấy nói Jung tổng cùng với Kim Jaejoong lên giường! Thật sự không phải tôi nói, tôi chỉ là nghe mọi người nói thôi.”
Sau đó Yunho lại gọi Kitty phòng tuyên truyền tới, thẩm vấn Kitty như Lina.
“Chuyện này không liên quan tới tôi, tôi là nghe Jone ở phòng tài vụ nói.”
Yunho cứ như vậy truy vấn từng người từng người. Tốt cục tìm được thủ phạm.
“Tôi không nói như vậy, tôi chỉ bảo với bọn họ, tôi nghe thấy Park tổng nói Kim Jaejoong ở chung với anh.” Câu sau càng nói càng nhỏ, bởi vì hôm nay Yunho đã mất đi lý trí.
”Cô có biết nói như vậy tạo nên bao nhiêu thương tổn cho người khác không? Mấy người tận mắt thấy Jaejoong lên giường của tôi rồi à? Tôi thì không sao, nhưng Jaejoong thì sao? Sau này cậu ấy chung sống với đồng nghiệp như thế nào?”
“Đi xin lỗi!” Đây là yêu cầu của Yunho.
“Nhưng mà????” Không đợi nhân viên nói xong, Yunho kéo cánh tay cô đến trước mặt Jaejoong.
Mà Jaejoong lại rất đà điểu cầm sách che mặt mình, Yunho kéo sách ra, sau đó rống lên với nữ nhân viên kia.
“Nói ah!”
Nữ nhân viên tuy rất ủy khuất, nhưng nhìn bộ dạng Yunho như vậy, chỉ biết nghe lời.
“Jaejoong, thật xin lỗi ah! Thật xin lỗi, cậu tha lỗi cho tôi đi!”
“Không có việc gì, không sao đâu.” Sau đó Jaejoong yếu ớt kéo góc áo Yunho.
“Tôi không có việc gì đâu, được rồi, để mọi người tiếp tục làm việc đi, đã náo loạn nửa ngày rồi!” Yunho dùng ánh mắt “Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” nhìn Jaejoong, nhưng cậu lại nói như vậy khiến anh không biết nói gì nữa.
Đành phải bỏ qua, sau đó mượn cớ quay ra rống lên vài câu với mọi người.
“Không có việc gì thì làm việc hết cho tôi. “Bà tám” nhiều như vậy làm gì, ai trong các cậu tận mắt thấy tôi và cậu ta lên giường hả? Không có việc gì thì làm báo cáo công tác cho tôi!”
Sau đó hung hăng trừng Jaejoong, quay người đi vào văn phòng.
Anh ấy tức giận là vì để ý việc người khác nói mình là đồng tính luyến ái sao? Jaejoong nhìn bóng lưng Yunho, đột nhiên có chút vô lực.
|
Chapter 28
Yunho lúc tan việc, thấy bàn Jaejoong đã trống trơn, chỉ còn một tờ giấy. Cảnh tượng như vậy khiến cho Yunho bất giác cảm thấy đắng chát.
Đến tột cùng là không đúng chỗ nào? Jaejoong rất tức giận với việc kia sao?
Trên tờ giấy viết: Yunho, tôi hôm nay có việc nên về trước! Trong tủ lạnh có đồ ăn.
Yunho vo tờ giấy thành một cục ném vào thùng rác. Sau đó lấy điện thoại gọi Yoochun.
“Tao bảo này, đi uống một chén, được không?” Sau đó đi ra khỏi công ty.
Jaejoong kỳ thật rất cảm tạ cú điện thoại của Hee Chul, nếu không cậu hiện tại có lẽ đang ngồi trong xe Yunho, xấu hổ không biết nói gì.
Trong nhà hàng, Hee Chul nhìn Jaejoong ngồi đối diện đang uống coca, rất không có phẩm vị đập bàn.
“Hyung bảo này Jaejoong, hyung gọi em đi theo hyung, sao hiện tại giống như là em thương tâm, hyung tới uống rượu cùng, không, là uống Coca cùng ah.” Hee Chul nhìn người đang không ngừng uống coca, quả thực bất đắc dĩ, rất nhiều người đang nhìn bọn họ.
Nhưng Jaejoong chỉ liếc nhìn Hee Chul một cái, sau đó tiếp tục kế hoạch uống coca đến say của cậu.
“Jaejoong, nói đi, em với tên khốn nạn kia đã xong, lần này là vì Jung Yunho sao?” Lời của Hee Chul đến tai Jaejoong chỉ còn lại ba chữ Jung Yunho nhưng vẫn đủ làm cậu ngây ngẩn cả người.
Sau đó Jaejoong nhẹ gật đầu, nghĩ nghĩ gì đó, lại ra sức lắc đầu.
“Em sao vậy, rốt cuộc là gật hay lắc?” Hee Chul nhìn Jaejoong như vậy, hiểu rõ. Tuy vậy, vẫn cảm thấy tên nhóc này thật nhát a.
“Em có nói hay không, nếu em không nói, hyung sẽ gọi tên Yunho kia đến trực tiếp hỏi đấy!” Hee Chul nói xong liền rút điện thoại ra.
Tay Hee Chul bị Jaejoong giữ chặt, sau đó cậu hít một hơi, kể mọi chuyện xảy ra trong thời gian này cho Hee Chul nghe.
Nhưng Jaejoong lại lược bỏ sự biến hóa trong tình cảm của mình với Yunho.
Nói cho cùng, từ lần gặp Hee Chul tại bệnh viện xong thì không thấy anh nữa, cho nên có rất nhiều chuyện Hee Chul không biết.
Hee Chul nghe xong, cầm lấy coca trên bàn, một hơi uống sạch, hung hăng đặt cốc xuống bàn, sau đó lớn tiếng nói với Jaejoong.
“Kim Jaejoong, em bị điên à? Sao em không nói với hyung chuyện này, bà nó, nếu hyung biết sớm, hyung nhất định giúp em thu thập con hồ ly tinh kia, dám bắt nạt người nhà họ Kim chúng ta.”
Bộ dạng Hee Chul nghiến răng nghiến lợi khiến cho Jaejoong không kìm được phun toàn bộ nước ra.
“Jaejoong, em thật sự rất đáng ghét, biết không? Mỗi lần hyung giúp em giải quyết vấn đề, em đều ra vẻ đây không phải chuyện của hyung. Em phun nước lên mặt hyung làm cái gì! Tiết kiệm một chút, nhìn thấy con hồ ly tinh kia thì hãy phun, thật sự là lúc thất tình thì không phân biệt nổi địch ta nữa.”
Jaejoong liền nghiêm chỉnh lại, nhìn Hee Chul xin lỗi, cậu cũng biết, đôi lúc mình rất vô sỉ. Nhưng vẻ mặt Hee Chul vừa rồi rất buồn cười.
“Thời gian vừa rồi hyung ở cùng với Kyung hyung nha, sao có thể quấy rầy hai người được! Hyung nói có đúng không?”
Jaejoong cười làm lành, rốt cục khiến cho Hee Chul cảm thấy thuận mắt đôi chút.
“Vậy em định làm như thế nào? Cứ để như vậy? Tên kia lừa em lâu như vậy mà!”
“Đương nhiên sẽ không!” Jaejoong vội vàng trả lời, thanh âm rất lớn, nhìn rất có khí thế. Nhưng rồi lại nhanh chóng xẹp xuống.
“Chỉ là, em còn chưa nghĩ ra phải làm như thế nào.”
Nghe thấy Hee Chul đối diện thở dài một hơi, Jaejoong chỉ biết cúi thấp đầu, chuẩn bị nghe Hee Chul giáo huấn.
“Mang hết tất cả thông tin về người đàn bà kia đưa cho hyung.” Hee Chul không giáo huấn Jaejoong, chỉ nói một câu như vậy.
Jaejoong ngẩng đầu, thấy Hee Chul đang có chút do dự hút thuốc. Hee Chul rất ít khi hút thuốc, nhưng mỗi khi hút, anh thật sự rất tức giận.
“Dạ, nhưng mà hyung định làm thế nào?” Mặc dù biết Hee Chul sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng Jaejoong vẫn nhịn không được tò mò người đàn bà kia sẽ ra sao.
“Cái này à, hai ngày nữa em sẽ biết, còn tên khốn kia thì tùy em, dù nói thế nào, đây cũng là chuyện của em, tự em giải quyết! Em vẫn luôn muốn đối mặt với chính mình, đối mặt với tên đó, không phải sao? Không được tiếp tục đà điểu nữa.”
Hee Chul hút hết một điếu, hung hăng dụi xuống gạt tàn.
***
Từ lúc Yunho cùng Yoochun ngồi trong quán rượu, liên tục có người đến vây quanh bọn họ.
“Nói đi, mày hôm nay tìm tao làm gì?” Yoochun vừa mới ứng phó với một cô gái xong, lập tức xoay người hỏi thăm cộng thêm an ủi người nào đó vừa ngồi xuống đã mãnh liệt rót rượu uống.
“Mày có để ý người khác nói gì về mày với Junsu không?” Yoochun tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại.
“Mày nói to lên một chút!”
“Tao bảo, mày có để ý người khác nói gì về mày với Junsu không?” Yunho phát hỏa rống lên một câu.
Sau đó, mấy người ngồi gần đó liền quay lại nhìn hai người đàn ông quái dị, trong nội tâm thầm nghĩ, không thể trông mặt mà bắt hình dong a, nguyên lai là gay!
Mà Yoochun phun một ngụm rượu ra, sau đó ôm bụng, phá lên cười.
“Yunho, mày làm tao cười chết rồi! Mày lại hỏi vấn đề này! Ha ha.”
Nhưng khi thấy sắc mặt Yunho càng ngày càng khó coi, Yoochun thức thời ngậm miệng lại. Rồi vì lương tâm của một người bạn, bắt đầu khai sáng cho tên ngây thơ nào đó.
“Kỳ thật, nếu thật sự thích người nào đó thì sẽ không quan tâm người khác nói gì cả! Nhưng mà, mày phải nói cụ thể ra chút, để tao xem nên xử lý như thế nào?”
“Cái kia, chính là…” Yunho rất cẩn thận kể lại việc hôm nay cho Yoochun, sau đó nói suy nghĩ của mình cho gã.
Sau khi nghe xong, Yunho mong chờ Yoochun giảng giải cho mình —— Không có gì hết! Bởi vì Yoochun đã trầm mặc.
“Mày nói gì đi a!” Yunho bắt đầu có chút ngồi không yên.
“Yunho, mày rất quan tâm Jaejoong, cho nên mới muốn bảo vệ cậu ta?” Yoochun cắn móng tay hỏi một câu như vậy.
“Đó là đương nhiên!” Yunho mở to hai mắt nói một câu, sau đó vội vã bổ sung.
“Bọn tao là bạn bè, tao đương nhiên sẽ quan tâm cậu ấy ah!” Nhưng lúc Yunho nói những lời này, lại không trừng mắt nhìn Yoochun như vừa rồi, lộ ra chút yếu thế. Yunho không biết vì sao, giờ phút này anh không dám nhìn thẳng vào mắt Yoochun.
“Ha ha, ha ha.” Yoochun cười khan vài tiếng, sau đó lắc đầu.
“Mày cười cái gì? Bạn bè thì là bạn bè a! Quan tâm lẫn nhau thì có cái gì không đúng?” Yunho như đứa trẻ, liều mạng chứng minh điều gì đó, nhưng lại bắt đầu nói năng lộn xộn.
“Jung Yunho, mày thích Jaejoong rồi!” Yoochun nhấp một ngụm rượu, sau đó trả lời Yunho.
“A, sao có thể, bọn tao là bạn tốt mà, tao sao có thể thích cậu ấy!”
“Bạn bè? Chúng ta cũng là bạn bè? Vậy sao mày không bảo vệ tao?”
“Mày có thể tự bảo vệ mình ah. Jaejoong không giống với mày!”
“Không giống chỗ nào?” Park Yoochun tiếp tục hỏi, khiến cho Yunho do dự.
“Cái này??????” Yunho thật sự không trả lời được ah, bạn bè, nhưng Jaejoong quả thực không giống Yoochun.
“Kỳ thật, Yunho à, chỗ khác của Jaejoong với tao là tâm của mày! Trong lòng mày, cậu ta còn quan trọng hơn bọn tao. Đấy gọi là thích, hiểu không?”
“Nhưng mà, tao với Jaejoong là bạn bè, sao có thể như vậy?” Lúc Yunho rất ngây thơ nói câu đó, Yoochun thiếu chút nữa ngất đi.
|