(Đam Mĩ) Ác Mộng
|
|
73
Thân thể bị đánh không đau lắm, nhưng ngôn ngữ sắc bén, hiểm độc của Trình Ảnh lại làm ta tổn thương nhiều hơn.
Ta rốt cuộc cũng rõ, vì sao ngày ta ly khai, Trình Hi không đi tìm ta.
Hóa ra, nàng đã sắp đặt trước rồi, chuẩn bị thi thể... khiến cho Trình Hi tin... rằng ta đã chết....
Ta mặc nàng gào thét, móng tay Trình Ảnh sắc nhọn xước qua mặt ta, để lại những vết đỏ rất dài. Nàng có lẽ cũng mệt rồi, nhưng động tác vẫn như cũ, điên loạn, cuồng dại. Nguyên lai, móng tay nữ nhân không chỉ để trang trí, mà còn là một loại vũ khí a... Ta nhếch môi, khẽ cười...
Đến lúc có người vào phòng, ta đã cảm thấy từ 2 bên má chảy xuống lưỡi một vị đạo tanh tanh, là máu, ta cũng tưởng tượng được mặt mũi mình lúc này ra sao, có lẽ bê bết máu và vết xước. Quên đi, nàng nói ta câu dẫn em trai nàng, thì phá hỏng khuôn mặt này không phải là tốt nhất sao? Ta là nam nhân... cũng đâu cần quan tâm chuyện này...
Sâu trong lòng, tại tồn tại một hy vọng mong manh, nếu như mặt ta biến thành cái dạng này, Trình Hi có thể sinh chán ghét, có thể buông tay ra,... Nếu như ta tự mình làm việc này, hắn nhất định sẽ không bỏ qua! Nhưng nếu là chị gái hắn thì sao?...
Có lẽ đây là ý trời! Ta không trách nàng, chính ta, cũng không muốn cùng Trình Hi một chỗ...
Một lúc sau, có người đem Trình Ảnh đi, ta nhìn nàng mệt lả, miệng vẫn gào thét như điên dại. Sau đó, có tiếng nói ầm ĩ phía dưới, ta biết, là bọn họ gọi điện cho Trình Hi.
Đến lúc Trình Ảnh nhìn thấy Trình Hi, ta thấy trong mắt nàng ánh lên sự hoảng loạn, nhưng lập tức nàng lại kiêu ngoại vung cằm, nhìn thẳng vào hắn.
Trình Hi không nói gì, chỉ lạnh lùng vung tay lên.
"Chát!"
Âm thanh sắc gọn vang lên, mọi người trong phòng đều ngây ngẩn nhìn. Trình Ảnh choáng váng, không thể tin mà ôm lấy má phải của mình. Hạ nhân lập tức đi ra ngoài, chỉ còn Trình Hi và Trình Ảnh ở lại.
"Em biết em vừa đánh ai không?" Thanh âm Trình Ảnh run rẩy, cũng có chút yếu đuối, nàng mở to mắt mà nhìn Trình Hi.
"Em lúc nào cũng cho rằng chị sẽ đứng về phía em..." Trình Hi lên tiếng.
"...Chị lúc nào cũng đứng về phía em..." Giọng Trình Ảnh dịu đi.
"Vậy chị đang làm cái gì?" Trình Hi nhìn về phía ta "Em nghĩ chị chấp nhận cậu ta rồi, nên mới giúp em!... Nguyên lai, tất cả chỉ là giả dối... Chị rõ ràng không chấp thuận em và Thụy ở cùng một chỗ..."
"Đúng! Chị không muốn... Em trai của chị, cùng một thằng con trai khác... Chị có thể chịu đựng được... Nhưng, nó là nam nhân sao? Nó là đồ biến thái... là đồ dị dạng... Chị sao có thể chấp nhận nó ở cạnh em... Chị nhẫn nhịn, chị biết trong bụng nó có cái gì... Chị chờ đến lúc đứa bé chào đời... đến lúc giọt máu Trình gia được giữ lại... Còn em, Trình Hi, em cũng dừng lại được rồi..."
"Chuyện của em, không cần chị lo, cha cũng đã bỏ qua rồi, không đến phiên chị đâu!"
Trình Ảnh bị lời nói lạnh lùng của Trình Hi làm cho tức giận.
"Em dám nói với chị như vậy sao? Em cho là cha bỏ qua thật à? Nằm mơ!... Em mang giòng máu Trình gia, cha có thể mặc kệ sao?... Dừng lại đi!... Đừng đợi đến lúc cha ra tay..."
Ta biết nàng yêu Trình Hi đến mức nào, nàng không bao giờ muốn hắn gặp nguy hiểm, dù gì đi nữa, hắn vẫn là em trai mà nàng nâng niu chiều chuộng nhất.
"Chị đi đi! Đừng nói nữa! Em có cách làm của em, chuyện của em hãy để em tự giải quyết!"
"..."
Một khoảng lặng, rồi âm thanh "Chát" gãy gọn lại vang lên!
Trình Ảnh tát thẳng vào mặt Trình Hi. Ánh mắt bừng bừng lửa giận, Trình Hi im lặng, đứng bất động nhận một cái tát.
"Em làm chị quá thất vọng rồi, Hi nhi!"
Lúc Trình Ảnh xoay người bỏ đi, Trình Hi chỉ buông một câu "Tái kiến..." lạnh lùng.
Ta im lặng, chuyện này, tất cả đều là lỗi của ta, có lẽ, sự tồn tại của ta, chính là một điều sai lầm!
Thở hắt ra, Trình Hi tiến lại gần ta, hắn nhíu mày, nhìn khuôn mặt đầy vết xước. Bác sĩ lập tức được gọi đến để kiểm tra.
"Trình thiếu gia, móng tay của tiểu thư rất sắc, để lại không ít vết xước và vết thâm, nhưng nếu sử dụng phương pháp hợp lý, cũng không để lại dấu vết gì đâu."
Trên mặt cũng được bôi thuốc, những vết xước gặp dược lại bỏng rát lên, ta nhíu mày, không khác gì xát muối lên vết thương.
"Còn đau không?" Trình Hi hỏi ta, giọng hắn nhẹ nhàng vô cùng.
"...Không đau!" Ta không thể nói đau, Trình Ảnh vốn cao ngạo là thế, mà lúc nàng vung tay đánh ta, ta lại thấy mắt nàng ươn ướt. Nàng thật tình thương yêu Trình Hi, cũng thật lòng hận ta... Ta hiểu, em trai mà mình cưng chiều nhất, lại dính lấy một đứa "quái dị", một đứa "biến thái", thử hỏi nàng làm sao có thể chịu nổi?
"Ta không biết chị ấy sẽ làm vậy... "
"Không cần phải giải thích! Ta không quan tâm!"
"Ngươi!"
Hắn gầm lên, phẫn nộ hất văng thuốc đang bôi trên mặt ta, nếu là trước kia, hắn sẽ không ngại ngần mà đánh ta một trận thừa sống thiếu chết!
"Nếu không có việc gì, năm ngày nữa tiếp tục."
Nói xong, Trình Hi rời đi ngay. Ta nhếch môi, trong lòng dâng lên một tia khoái ý, là ngươi vì ta mà tranh cãi với Trình Ảnh, giờ ngươi phải hối hận rồi!
|
74
Thuốc rất hiệu quả, chỉ vài ngày sau mặt ta đã bắt đầu có dấu hiệu lành. Vết thương khép miệng, nhưng lại ngứa ngáy khó chịu vô cùng, ta kiềm không nổi đưa tay lên. Bị Trình Hi bắt gặp, hắn lập tức trói 2 tay ta lại. Ta phải bảo chứng tuyệt đối không lặp lại, hắn mới chịu thả tay ta ra.
Thỉnh thoảng, ta lại đờ ra nhìn đứa bé cạnh giường, khi còn nhỏ ta có bé vậy không, có tròn trĩnh trắng trắng như vậy không. Đứa bé này rất kháu khỉnh a, nhưng mà cho nó ăn nhiều vậy, béo phì thì làm sao. Đến lúc đó không biết Trình Hi sẽ có biểu tình gì.
Ta nhìn nó, thử giơ tay lên, mặt nó cũng chỉ bằng một bàn tay ta.
Chầm chậm, ta thử len lén chạm vào nó. Mềm quá, mịn nữa, ta thích thú sờ mặt nó, rồi di chuyển xuống cổ, nơi này da thịt còn mềm mại hơn nữa.
"Ngươi đang làm gì!"
Một tiếng quát lớn vang lên, rồi có gì đó đẩy mạnh ta về phía sau, ta ngã xuống mặt đất, kinh ngạc nhìn hắn. Ta thấy hắn khẩn trương ôm lấy đứa bé ra ngoài, vừa hôn lấy nó vừa thì thầm trấn an. Ta minh bạch rồi, hắn nghĩ ta muốn giết nó sao? Đúng là trước đây ta đã làm một lần... Nhưng hiện giờ nó đã lớn như vậy, làm sao có thể... Nó cũng là một sinh mệnh, lại là một sinh mệnh tách ra từ chính bản thân ta...
Ta không giải thích, Trình Hi, hắn muốn nghĩ sao thì nghĩ...
Nhếch môi cười, ta nhìn hắn nhíu mày, đôi mắt âm trầm quan sát ta.
"Ngươi thật độc ác!" Thanh âm hắn băng lãnh tượng như nghìn năm.
"..." Ngươi dựa vào cái gì nói ta như vậy, ta nhẹ giọng đáp lại hắn "Ta như vậy, điều do ngươi bức ta.."
Ta đã tuyệt vọng lắm rồi, tất cả điều không còn quan trọng nữa!
...
Năm ngày sau, bọn họ lại đến. Ta không nói gì, chỉ nhắm mắt mạc nhiên.
Thời gian chịu đựng càng lúc càng dài thêm, không có thuốc tê, ta có thể cảm thụ từng mũi từng mũi kim châm, sắc gọn mà đâm thẳng vào da thịt ta. Đau đớn kéo dài, kiềm theo sự tê dại đến bỏng rát. Trình Hi yêu cầu bôi thuốc trực tiếp vào vết xăm, để nghiêm phạt hình động "ác độc" của ta.
Mồ hôi đổ dài trên thân thể ta, toàn thân run rẩy vì đau đớn, Trình Hi không đọc sách nữa, chỉ lặng lẽ quan sát toàn bộ quá trình, thích thú hưởng thụ sự thống khổ trong ánh mắt ta.
Đến lúc kết thúc, ta run rẩy giơ tay ra, che lấy mắt. Cắn môi thật chặt ngăn nước mắt chảy xuống, ta biết ta yếu đuối, ta nhu nhược, nam nhân, chịu đau một chút, đã giống như nữ nhân lưu lệ rồi. Có lẽ do thể chất chăng, ta tự biện hộ cho chính mình.
"Khóc ?"
Hắn nhìn vai ta khẽ run, cất tiếng hỏi lạnh ngắt. Giống như hỏi "Có vui không?", tàn độc đến cực điểm.
Ta khó khăn hô hấp, phía sau lưng, Trình Hi chầm chậm đưa tay, chạm vào da thịt vừa bị kim châm tiếp xúc. Hắn từng chút từng chút, vuốt ve vết xăm. Ta cắn chặt răng, đau, đau quá! Da thịt mẫn cảm bị chạm vào, cảm giác như nằm trên lửa. Ta thở dốc, động tác của hắn ngày một nhanh hơn, thống khổ cũng kéo dài hơn..
"A, ...đã quên, tay của ta rất bẩn, nếu như bị nhiễm trùng, công trình lại hỏng mất!"
Trình Hi đột nhiên lên tiếng, ta cắn môi, run run nhìn hắn.
"Được rồi, sát trùng là ổn thôi!" Hắn mở ngăn kéo, lấy ra một lọ dung dịch trong suốt "...A, chỉ còn cồn thôi, dùng tạm vậy!"
Ta run rẩy dữ dội, hắn càng lúc càng tiến gần, mở lọ cồn, đổ trực tiếp vào vết thương trên lưng ta!! Thống khổ ùa vào óc ta, khiến ta ngập ngụa trong đó, ta giật nảy người, muốn thoát ra. Hắn đã giữ chặt ta lại, hung hãn thấm lấy cồn xuống da ta.
"A... không... không...." Ta lả đi, đau đớn khiến mắt ta hoa đi, nước mắt chảy ngày một nhiều, rơi không dứt xuống phía dưới.
Hắn không để ý đến tiếng kêu bất lực của ta, dùng hết cả một lọ cồn mới hài lòng bỏ tay ra!!!
-------------------------------
|
75 chương
Đau nhức đến cực hạn , ý thức cũng trở nên mơ hồ. Đau đến độ làm cho ta nằm yên trên giường cả một ngày đêm không cử động được. Đắp một tấm chăn mỏng cũng đủ đau rồi, vậy nên chỉ có thể dùng hệ thống sưởi để làm ấm mình .
Đến lúc có thể rời giường , quay đầu nhìn xuống , mơ hồ thấy được hình xăm phủ đều khắp thắt lưng, phần lưng cứ như được phủ thêm cây cối vậy, nhưng từ trước nhìn lui thì không sao nhìn cho rõ được . Ta đi tới phòng tắm, lúc ban đầu hình xăm không rõ, chỉ thấy rõ những nét viền , màu sắc cũng rất nhạt, tựa như một bản thảo vẽ phác nháp vậy , ta từng định hỏi Trình Hi xem nó là gì, nhưng giờ thì cũng không cần nữa, nhìn qua nét hình xăm một vài lần, nó là đích thị là một chữ “Hi” , nhưng nó cũng không phải chỉ đơn thuần là một chữ bình thường , mà do vô số hoa văn lồng vào nhau tạo nên, tựa như một tác phẩm nghệ thuật thuật !
Ta đi tới bồn tắm có chút hư nhuyễn, mở nước ấm , rồi vùi mình vào trong bể nước đó , hưởng thụ cảm giác được nước bao quanh.
Nhìn qua hình xăm vài lần, ta biết hình xăm sau lưng đã sắp hoàn thành, bởi vì chỉ thoạt nhìn qua cũng đã thấy rõ ràng rồi. Dù ta rất chán ghét nó, nhưng cũng không thể không thừa nhận hình xăm này quả thực rất đẹp!
Lau khô người, ta đi ra ngoài. , từ sau chuyện lần trước , hài tử không còn xuất hiện trước mắt ta , ta suốt ngày không có việc gì làm , ta còn trẻ , không có lý do gì mà ở như vậy cả đời , dục vọng độc chiếm của Trình Hi còn cao hơn cả sự tưởng tượng của ta , ta vốn nghĩ hắn sẽ sớm chán ghét ta , nhưng hiện tại ta cũng không rõ là đến khi nào hắn mới giảm đi sự hứng thú ấy….
Khải Ninh là bằng hữu của ta , thế nhưng tâm tư của hắn đối với lại lại không hề như ta đối với hắn… Còn Diệp Tuyên , hắn với Trình Hi thì đều là cùng loại , cho dù được hắn cứu ra , chỉ sợ cũng không khác hiện tại là bao nhiêu ….
Tuy rằng thái độ hiện tại của Trình hi so với trước khi căn nhà bị cháy vẫn còn rất ác liệt, thế nhưng so với mấy ngày đầu thì đã đỡ hơn rất nhiều rồi . Nhìn một mảng mờ mịt trước mắt… ta không dám nghĩ tới con đường tương lai của mình.
“ đang suy nghĩ cái gì ? khuyên ngươi ít dùng tới bộ não đi !” Trình Hi châm chọc nói.
Hắn vẫn như cũ vẫn là một học sinh kiêu ngạo , suốt ngày trốn học ! Ta cũng đã từng cảm thấy việc học thật khô khan, nhưng giờ, dù cho có muốn cũng không thể được nữa!
Ta cúi đầu , tiếp tục xếp lại đống giấy .
“ Ngươi còn dám nói không có tình ý gì với Diệp Tuyên … không có gì thì sao hắn tích cực tìm ngươi thế !? … lơ là một cái là không được….” ý hắn đầy chỉ trích … ngươi bực cái gì …các người đều giống nhau, thấy cái gì thú vị là chơi đùa mà thôi …
Một ngày như vậy rất nhanh mà kết thúc. Qủa nhiên cha của Trình Hi không mặc kệ hắn, Trình Ảnh nói rất đúng, bọn họ dù sao cũng là cha con!
Trình Hi ném mạnh những thứ trên bàn xuống, nhìn những bức ảnh trên mặt đất, ai cũng là mỹ nhân xuất chúng cả…
Trình Hi luôn luôn được cưng chiều , phản ứng của hắn cũng không ngoài dự đoán của ta ! phẫn nộ , tức giận, hắn trút hết lên tất cả đồ đạc trong phòng, nhất thời, trong phòng trở thành một đống hỗn loạn!
Hắn cũng chỉ giữ được thái độ đó khoảng nửa ngày, bởi vì cha hắn tới, ta ở một bên mà nghe trộm….
“ ngươi phải kết hôn , Hi! “
“ …. hanh ! Chuyện của ta ông quản được sao?! Kết hôn? Đừng đùa!”
“ ngươi phải cho con ngươi có mẹ! …. Tuy tuổi của ngươi chưa đủ, bất quá đính hôn trước cũng được ! … con ngươi cần có mẹ !” không để ý thái độ phản đối của Trình Hi, cha hắn nói.
“ mẹ ?! … hắn có!”
“….” Trầm mặc một lát “ nực cười thật …ai thừa nhận điều đó …. Ta tuy rằng không nhúng tay vào chuyện của hắn , đó là do hắn không ảnh hưởng đến tiền đồ của ngươi , nếu đã sinh con xong rồi … thì phải cưới 1 cô gái môn đăng hộ đối , kế thừa gia nghiệp … chuyện khác ta mặc kệ , bao gồm cả việc kẻ kia … “
Dừng một chút, cha Trình Hi nói tiếp “ ngươi còn cãi nhau với A Ảnh đúng không !? … tỷ tỷ ngươi rất là tức giận , nếu ngươi còn cứ cứng đầu như thế thì không ai giúp được ngươi nữa đâu… “ ‘ phanh ‘ Trình Hi một quyền đập mạnh vào tường “ ai muốn các người giúp đỡ! … ta có thế nào không cần các người quản … ta sẽ không đính hôn , đám tiện nhân này là không cần ai cả !”
“ vậy ngươi muốn cái gì !” thanh âm của cha Trình Hi cũng đã cất cao vài phần “ ngươi muốn cái gì ?!… ngươi căn bản cũng không biết chính mình muốn gì cả ! ngươi cứ tiếp tục chống đối như vậy thì sớm muộn gì sau này cũng sẽ hối hận ! “
Trình Hi cười nhạt, “ chống đối !? việc này ta làm nhiều lắm rồi ! ta đương nhiên biết mình muốn cái gì … ta cũng không phải ông, chĩ biết làm chuyện trái lương tâm!”
“ ngươi … ngươi còn biết suy nghĩ không hả!? “ phụ thân hắn bỗng nhiên hét lên , tức giận nói “ Đừng nên quá phận , Trình Hi !”.
Trình Hi không biểu hiện gì nhìn lại nói “ không sai , ta chỉ muốn lấy một mình Ngô Thuỵ ! về phần hài tử của ta , nó có mẹ, ông đừng hòng mượn cớ mà đuổi hắn đi!… còn nữa , ta căn bản không muốn kế thừa thứ gì của ông cả!” ….câu nói tiếp theo ta không còn tâm tư để nghe ….
Trình Hi nói cái gì …. Hắn nói , lấy ….lấy … lấy cái gì … nhất định là do hắn tức giận nhất thời mà nói ra thôi! ta xấu hổ lui trở về phòng …
|
chương 76
Lúc sau Trình Hi đẩy cửa bước vào, trên mặt vẫn còn hiện rõ sự phẫn nộ !
So với lần trước, lần này cha con họ gặp nhau còn kịch liệt hơn nhiều. Trình Hi cũng không nói lý do cha hắn đến, nếu như hắn đã không nói thì ta cũng không hỏi làm gì.
Trong quãng thời gian hình xăm được hoàn thành , cha của Trình Hi có đến thêm vài lần nữa, nhưng lần nào cũng là không vui mà đi về.
Ta nghĩ nếu cứ tiếp tục như thế , cha hắn trước sau gì cũng ra tay thôi, bởi vì cha của Trình Hi không phải người thường , sẽ không giống như những ông bố thông thường khác , đến lúc đó, Trình Hi kết hôn … sau đó , thê tử của hắn nhất định cũng không để yên cho ta! như vậy … lúc đó tất cả sẽ kết thúc … ta im lặng chờ đợi, cái gì cũng không làm, chuyện nên đến sẽ đến thôi !
Quả nhiên, rất nhanh, cha của Trình Hi đã mất hết kiên nhẫn. Lúc cha của Trình Hi tới, ta đang ở trong phòng khách uống nước, vừa thấy ông ta, ta lập tức tránh đi, thế nhưng lại bị ngăn lại. Sau đó, một cuộc tranh chấp không ngớt diễn ra.
Lúc sau , phụ thân Trình Hi tức giận dương tay ra mà đánh ta, thế nhưng không ngờ được chính là Trình Hi lại đứng trước mặt tránh cho ta cái tát đó. làm cho ta và phụ thân hắn đều quá bất ngờ , thế cho nên tràng diện thoáng cái lạnh xuống tới!
Cuộc tranh luận vừa kết thúc … chĩ còn lại hai người chúng ta , nhìn nét mặt Trình Hi sưng đỏ, ta không biết nên làm gì , do dự một lúc , ta đã định đi khăn lạnh, nhưng suy tính một hồi, lại chật vật lê bước lên lầu !
**
“ cha, em trai hắn là do bị người ta mê hoặc thôi , hơn nữa , cha cũng không phải không biết tính hắn , cứ nói cái gì là làm cho bằng được … từ nhỏ đã thế rồi…”. Nhìn cha mình tức giận không ít, Trình Ảnh đưa tách trà nóng cho hắn , khuyên bảo hắn nguôi giận .
“ … lần này Hi nhi … ai ….nó lớn như thế nhưng lại là lần đầu tiên có thái độ thế này … tuy rằng trước đây cũng …. “
“ cha đừng tức giận , chờ thêm một thời gian nữa , A Hi hết hứng thú rồi cũng tự động kết thúc thôi.” Trình Anhr tuy vẫn còn tức giận chuyện lần trước, nhưng cũng nhịn không được mà che chở cho Trình Hi.
“ lần này… ta có cảm giác không tốt… Hi nhi hình như là nghiêm túc thì phải …”
Trình Ảnh nhíu mày “ không có đâu ! đệ đệ hắn tuyệt sẽ không …”
“ vậy cha tính làm sao bây giờ ?” Trình Ảnh trong lòng phiền muộn nói .
“ … con nói xem, Ảnh nhi ? … Biện pháp để tiêu diệt hoàn toàn hi vọng của một người…” , hớp một ngụm trà nóng , Trình lảo gia trở lại phong thái thường ngày, chính là phong thái của một kẻ đầy thủ đoạn trên thương trường.
Trình Ảnh ngẩn ra … bắt đầu suy nghĩ dụng ý của phụ thân … cha cũng sẽ không định dùng cách đó chứ …
“ con cũng không nên nhúng tay vào nữa…ba ba sẽ giải quyết …nên sớm quay về Mỹ đi”.
….. Trình Ảnh nhìn cha mình, nhận ra ý tốt trong đó, nếu sớm rời đi chừng nào thì tránh khỏi phải xung đột với Trình Hi chừng ấy!
Trở lại khách sạn … Trình Ảnh trong lòng suy nghĩ về Trình Hi … đệ đệ a… ngươi thật không thể hiểu được nỗi khổ tâm của ta … trước đây , Trình Hi từng là một cậu em trai rất đáng yêu, lúc nào cũng chỉ biết kêu “tỷ tỷ” , và cũng từng hướng nàng mà làm nũng… Trình Ảnh đang miên man nhớ tới chuyện cũ bỗng giật mình, đưa mắt hướng về điện thoại. Hết nhấc ống nghe lên rồi lại bỏ xuống. Quên đi, có cảnh báo trước cho hắn thế nào thì đó cũng là chuyện sớm hay muộn thôi…
Trình Ảnh thô bạo dập ống nghe xuống!
Bốn tháng sau …
Ta nhu nhu (xoa) hai mắt, nhìn về phía đống chăn trước mắt, hài tử này ban đêm thật thích đắp chăn, lúc đầu ta còn tưởng là có chuyện gì,đi y viện luân phiên kiểm tra thì chỉ ra kết quả là một hài tử khỏe mạnh bình thường!
” bạt…… bạt……” ba ba……
“ ngoan, tiếp tục ngủ đi …”. ta vỗ vỗ chăn , giúp nó đắp chăn lại.
“ ô!” mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại! vùi mặt vào đống gối, cái tật xấu này đã nói nhiều lần rồi, vậy mà nó mãi vẫn sửa không được!
Ngày hôm sau ,do đêm qua thức dậy vài lần , nên sáng sớm đầu óc có chút hỗn độn… Ra phía ngoài, hạ nhân bắt đầu hướng ta mà chào hỏi, ta cũng đáp lễ lại! Quay đầu đóng cửa phòng lại, không khỏi thở dài… Trước đây có nghĩ thế nào ta cũng không tưởng tượng tình hình hiện tại của chính mình!
Hướng về phía cửa sổ , ta kéo tấm rèn cửa màu trắng ra ! ánh sáng mặt trời ban sáng chiếu thẳng đến, do chưa kịp thích ứng nên ta bị ánh sáng làm cho lòa cả mắt.
Xoay người đi đến bên giường .
“ chào buổi sáng, Trình Hi …”
Cũng đã chịu báo ứng rồi.
Nên kết thúc thì cũng đã kết thúc.
Nếu không thì đã không thế này…
Mấy tháng qua ta đã đấu tranh rất nhiều, con người quan trọng nhất là gì, đơn giản chỉ là một chữ “mệnh” mà thôi! Sở dĩ,… lúc hắn còn sống, là hắn nợ ta… thế nhưng nếu hắn đã “chết”*, thì ta lại là người nợ hắn…
*: vấn đề sống “chết” này sẽ được làm rõ chương sau nhá.
nói nôm na là trong 4 tháng đã có nhiều chuyện xảy ra, bạn Thụy tìm lại được 1 nửa tự do. thế thau :d
xin hãy đón đọc chương 77 =))
——————————— end ch.76 ———————————-
|
chương 77
Sự việc trở nên như vậy , thật sự không thể dự liệu được … Đúng vậy, chuyện ngoài ý muốn này đến quá đột nhiên! Một tháng trước, hình xăm đã hoàn thành. Trình Hi đi ra ngoài , bắt ta đi cùng, hình như cha Trình Hi yêu cầu hắn đi tiễn chị mình, chị hắn ở đây hơn nửa năm là vì chuẩn bị chuyển về định cư hẳn ở Trung Quốc, nàng ta cũng không định kế thừa công ty cha mình mà muốn gây dựng một sự nghiệp riêng!
Chuẩn bị đã xong xuôi, nàng ta quay lại Mĩ để thu xếp hoàn thành việc bên đó.
Trình Hi vốn cũng thấy hổ thẹn khi động thủ với chị mình nên không nói gì liền đáp ứng. Về phần ta đi theo , hoàn toàn là ngoài ý muốn , bởi vì cha Trình Hi đã nói với hắn rằng tốt nhất là đừng nên rời mắt khỏi ta, kết quả ta lại là nguyên nhân làm cho bất hoà giữa Trình Hi và cha hắn thêm kịch liệt hơn.
Ta củng thấy rất kỳ quái , thái độ của Trình Hi đối với cha hắn hoàn toàn không giống như là thái độ của con cái đối với cha mình.
Có điều hiếu kì thì vẫn chỉ là hiếu kì, tìm hiểu tâm tư hắn ta cũng không có hứng thú!
Lúc Trình Ảnh thấy ta theo ở phía sau , niềm vui lúc thấy Trình Hi lập tức biến mất, nàng tức giận nói “ ngươi nhất định phải chọc giận ta sao !”
Kết quả, chuyện hòa hảo của hai chị em lại không giải quyết được gì. Lúc nhìn thấy máy bay của Trình Ảnh đã mất hút về phía chân trời, chúng ta cũng chuẩn bị trở về. Mới vừa đi đến bãi đỗ xe , điện thoại Trình Hi đột nhiên reo lên, cùng lúc hắn nghe điện thoại, một chiếc xe tân sĩ (hình như là xe mercedes ấy, thấy GG bảo thế) màu đen đột ngột lao đến… Nơi này là bãi đỗ xe, không có chiếc xe nào có thể chạy với tốc độ như thế… Sau đó, ta bỗng thấy chiếc điện thoại màu trắng của Trình hi bị ném qua một bên.. .ta bị hắn đẩy ra xa…. .
Chuyện tới quá đột ngột! Ta một mực tin rằng đây chỉ là tai nạn mà thôi.
Thế nhưng khi nghe thấy âm thanh khóc thét lên của cha Trình Hi, khi nghe tiếng ông ta thều thào nói “không có khả năng!”, khi nghe được tiếng trách móc ta, thì ta mới bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai, mục tiêu lại là ta!
Thế này là tự làm tự chịu sao, ta cười ha hả, ta chỉ biết rằng nhất định có một ngày sẽ được giải thoát, thế nhưng không ngờ lại là giải thoát theo phương thức này. Có lẽ đây mới chính là tự do chân chính, từ nay, Trình Hi sẽ không thể nào ảnh hưởng đến ta được nữa rồi.
Lý trí nói cho ta biết, ta nên đi thôi, đi ra ngoài, rửa hết máu trên tay, sau đó liên lạc điện thoại, rồi tất cả sẽ kết thúc. Thế nhưng trong đầu cứ nhớ tới lúc hắn đẩy ta ra trong nháy mắt, lúc nãy còn mơ hồ như vậy, sau nghĩ lại, hình ảnh hiện lên thật quá rõ ràng, rõ ràng đến cả ánh mắt kinh ngạc cùng thất thần của hắn…
Ta rất ghét hắn , tuy rằng hắn cũng có nhiều mặt phải khiến ta kinh ngạc, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ có thể buông tha một cơ hội để tự do tốt như thế này. Ta nợ hắn một cái mạng! Ta quyết định bỏ ra một năm , một năm nay ta sẽ ở lại bệnh viện để chăm sóc hắn , một năm sau, bất luận kết quả có như thế nào, ta cũng sẽ ly khai tìm tự do của mình. Bởi vì đây chính là điều hắn nợ ta…
Tỷ tỷ Trình Hi vừa đến nơi liền vội vã đáp chuyến bay tiếp theo để trở về. Dáng vẻ yêu kiều trước khi đi không còn nữa, nhìn cha mình, nàng khóc không thành tiếng.
“ nếu biết trước như thế này …. nếu biết trước … ta thế nào cũng sẽ không đồng ý để làm như vậy a….oa a…” Nước mắt Trình Ảnh ngập đầy hai mắt mà hô to “ A Hi a …..” “……” “ Tại sao lại động thủ nhanh như vậy… tại sao lại nhằm lúc có A Hi ở cạnh chứ… không thể nào mà… không thể nào… em trai a….”
“ ta không ngờ chúng lại hành động nhanh như vậy, vốn dĩ… ta chuẩn bị kêu hắn đến công ty , sau đó mới, mới … không ngờ … Ảnh nhi … ba ba không ngờ tới sẽ xảy ra như vậy a !”
Bọn họ xem ra rất là bi thương, cư nhiên lại ở trước mặt đương sự là ta mà thảo luận vấn đề này! Đối với quyết định của ta ,bọn họ củng không phản đối, mà Trình Ảnh lại biểu thị nếu như Trình Hi tỉnh lại, nhất định sẽ không bao giờ…quản chuyện của chúng ta nữa . Đối với thái độ ấy của nàng ,ta chỉ gượng ép mà cười, nàng chắc không phải là hiểu lầm cái gì chứ. Đang muốn giải thích, nhưng nhìn về phía Trình Hi đang hôn mê, chắc cũng không cần nữa rồi… Nghe bác sĩ nói, thời gian ước chừng Trình Hi tỉnh lại cũng không xác định! Ta ở lại một năm, đơn giản chỉ là muốn làm cho lòng mình thanh thản , ta không phảhọc mình lâu vậy sao?! Mà Trình gia cũng không để lộ tin tức Trình Hi bị tai nạn ra ngoài, chỉ là thay hắn làm thủ tục nghỉ học, bên ngoài thì nói hắn đã ra xuất ngoại. Điều này là do Trình Ảnh nói cho ta biết , nàng ta cũng không còn tâm tư để lo cho sự nghiệp của mi bồ tát, có lòng khoan dung to lớn gì.(*) ( *chém gió)
Tuy rằng ta ở bệnh viện chưa được một tháng , thế nhưng , mổi ngày đều tất đáo , lo lắng chăm sóc mọi việc nên ban đầu bọn họ nghĩ ta là hạ nhân của Trình gia, sau lại thấy không phải, lại cho rằng ta là đệ đệ của Trình Hi , ta chỉ cười cười , ta vốn cũng không muốn bị hiểu lầm là đệ đệ của hắn, thế nhưng vẫn không thể nói ta với hắn là đồng môn, sẽ có người nào liên tục chiếu cố bạn ình, phần lớn thời gian đều ở tại bệnh viện, còn phụ thân Trình Hi vẩn đang bận trộn với công việc, thỉnh thoảng mới đến thăm Trình Hi , ngoại trừ sắc mặt khó chịu khi nhìn ta thì cũng không nói thêm gì.
“ ta vốn nghĩ ngươi với những kẻ đó như nhau ….” Ta đang gọt táo, Trình Ảnh đột nhiên nói. ” ? “
“ Ngay từ khi sinh ra , a Hi đã là một hài tử rất được hoan nghênh, các nữ sinh rất coi trọng cả dung mạo lẫn gia thế của hắn. Hắn tính tình bất hảo, những người vốn thật lòng thích hắn thì lại không dám tiếp cận, còn những kẻ tiếp cận hắn, cùng hắn gặp mặt, đều là những kẻ bụng đầy tâm kế… Lúc ta thấy ngươi, từng nghĩ rằng, nếu đã không thích hắn thì đừng giả mù sa mưa mà không chịu đi… Vốn dĩ chỉ là một kẻ đạo đức giả mà thôi. Ngươi chẳng qua tâm cơ quá thâm hiểm…” Ta nghe mà vô cùng kinh ngạc, nàng ngừng một chút rồi nói tiếp, “ … ta có đúng hay không rất xấu xa , ta chưa từng trách cứ A Hi … đúng vậy, ai chết cũng được cả, chỉ cần nó không có việc gì là tốt rồi! Ta biết ngươi kỳ thực là sợ hắn… ta biết rõ thủ đoạn của Trình gia, biện pháp làm cho kẻ khác muốn chết mà không được nhiều lắm… ta biết các ngươi ở cùng chỗ sẽ gặp nhiều trắc trở, ta cũng biết chỉ cần A Hi nguyện ý, sẽ không thể có ai nói gì được các ngươi, bởi vì hắn là người Trình gia. Nhưng mà, ta là chị của hắn, ta mong muốn hắn thực sự hạnh phúc… không ai có thể bảo chứng tương lai hắn sẽ không hối hận cả… hạnh phúc của hắn…”
Trình Ảnh cứ nói, nói mãi, rồi nàng khóc nấc lên.
Ta nói “ ngươi nói đúng, là ta sai… ngươi đừng khóc nữa…” vỗ vỗ lưng, ta giúp nàng thuận khí.
Nước mắt tuôn không ngừng, Trình Ảnh vì chuyện của Trình Hi mà trở nên yếu đuối đến đáng thương.
“ nếu như hắn tỉnh lại, ta sẽ chúc phúc cho các người. Ba ba cũng sẽ không dễ dàng mà động tới ngươi nữa… trải qua lần này, chính ta mới biết được A Hi có bao nhiêu quan tâm tới ngươi…”
Trình Hi ….quan tâm đến ta ?!
“ không phải , hắn chỉ sợ mất đi một món đồ chơi mà thôi .” ta cười khổ nói.
Trình Ảnh kinh ngạc thở mạnh nói “ món đồ chơi ?! … ngươi sẽ vì một món đồ chơi mà liều mạng để xe tông sao ?! “
|