(Đam Mĩ) Ác Mộng
|
|
chương 83 Ta đang nghĩ gì thế này … Từ lúc nào mà ta trở nên tàn nhẫn như thế , “chỉ là một tai nạn” … đây lại là ý nghĩ của ta sao …
Tắt TV đi , ta nhìn dòng xe cộ đông đúc bên ngoài, lồng ngực dần trở nên trống rỗng.
Lúc trước hắn luôn tùy ý hủy hoại ta, ngay cả sau này hắn cũng không nhận lấy sự trả giá của mình bao nhiêu, đến cuối cùng, đây cũng chỉ là trò chơi tiêu khiển cho hắn mà thôi!
Đinh đương….
Tiếng chuông cửa vang lên….. chắc là a Việt đến…..
Ngay khi ta vừa mở cửa, nụ cười trên khóe miệng đột nhiên cứng lại, ta thế nào cũng sẽ không nghĩ đến kẻ vừa xuất hiện trên TV cách đây chỉ mới 10 giây lại đứng trước mặt ta thế này – là Trình Hi!
Ta cứ như thế mà nhìn hắn đẩy cửa bước vào…..
Hắn vẫn tự nhiên như vậy, tự nhiên đến độ ta không biết làm thế nào để mở miệng.
Hắn như thế nào lại tới đây, như thế nào lại tới đây, đầu óc ta cứ liên tiếp lặp lại những câu hỏi này!
“lâu rồi không gặp!”
Hắn mở miệng nói câu đầu tiên, mà ta cư nhiên lại khẩn trương trả lời, “hảo, đã lâu không gặp…..”……
Bị hắn tìm thấy, ngực ta tràn đầy sợ hãi, có lẽ là do kinh ngạc khi nhìn thấy hắn, mà cũng có lẽ…..trăm mối ngổn ngang cứ dâng trào làm ta không biết hình dung thế nào! Ta vẫn còn nhớ rõ từng câu của Trình Ảnh nói, thậm chí là rõ đến từng từ trong đó……
Ta đã từng kiên trì tự cho đó chỉ là hiểu lầm mà thôi, chỉ có như vậy, ta mới có thể giữ được hận ý của mình, lúc Trình Hi ở trước mặt ta ngã xuống, ta không ngạc nhiên, cũng không hề chấn động, không gì cả!
Bên tai bỗng xuất hiện tiếng hô hấp quen thuộc, nguyên lai là Trình Hi đã ôm chặt lấy ta!
“ ta không thể…..ta đã từng muốn thả ngươi đi…..thế nhưng ta làm không được……tha thứ cho ta….là ta ích kỉ….ta rất muốn nói như thế, nhưng lại không được, nếu ta nói được thì đó không phải là ta nữa rồi…..ta chỉ muốn nói ngươi là của ta, hiện tại ta đã trở lại, ngươi cũng phải trở lại bên người ta!” Trình Hi thanh âm trầm thấp nói.
“ buông!” ta giãy dụa, nhưng vẫn như trước, không thể thoát khỏi cái ôm của hắn!
Hắn ngược lại gia tăng khí lực! giống như trước không cho ta cơ hội mà phản kháng……
“ta yêu ngươi…..ngươi là của ta, vĩnh viễn không thay đổi, trừ phi ta chết, nếu không ngươi không được rời khỏi ta….”
Như sét đáng bên tai, ta nuốt nước bọt, ta có nghe lầm không!
Ta không biết trả lời như thế nào, ta đã từng nghĩ ta không hề yêu thương hắn, thế nhưng một lời hắn nói ra, dù chỉ là một câu nói đùa, vẫn làm cho cổ họng ta dâng lên sự chua xót. Chỉ một câu nói, thế mà so với những lời Trình Ảnh đã từng nói lại làm ta suy nghĩ hơn nhiều……..
“ta không biết….ngươi không nên nói như vậy….. có một số chuyện không nên nói ra đâu…..”
“hừ, dù có nói hay không cũng có cái gì khác, ngươi chỉ cần biết đời này đừng hòng li khai khỏi ta!”
Lời vừa nói ra, ta liền ảo nảo thở dài, vừa rồi sao ta lại nói như thế, hắn đang mềm yếu thế này, đáng lẽ ta phải ra sức mà trút giận mới phải. Giờ nghe thấy lại ngữ khí trước đây của hắn, ta càng thêm hối hận.
Nhưng rồi khi Trình Hi thấp giọng cười khẽ, tâm ta lại đau đớn mà co rút lại…..tiếng cười này, thật giống như lúc trước….
Đợi một lát sau, ta đẩy hắn ra, nói, “ngươi trở về đi….”
Hắn nghe liền đi ra cửa, quay đầu lại nói, “ta sẽ còn đến nữa….. ta sẽ dùng hành động để chứng minh…… ta không phải chỉ nói đùa, cơn ác mộng đó, đã là của quá khứ rồi!” ……………..
Đi tới ngoài cửa, ánh mặt trời thật ấm áp, đêm nay có lẽ ta sẽ ngủ ngon giấc, bởi vì ta vừa nhận ra, ở sâu trong lòng của Trình Hi, vẫn có một tia áy náy, hắn vẫn nhận thức được đã tổn thương ta thế nào…..
Nhưng nhớ tới lời nói bá đạo kia của hắn, trong lòng không khỏi nổi lên sợ hãi…..
—————————end ch.83—————————
|
chương 84+85
Ngày hôm sau , ta thật không ngờ mới có bảy giờ sáng đã thấyTrình Hi trước cửa, ngay khi vừa thấy hắn thì khuôn mặt mơ màng của ta lập tức liền thanh tỉnh.
Mà sau khi nghe hắn nói câu đầu tiên, ta lại càng đứng không vững.
“ta nghĩ kĩ rồi, ngươi nên quay về Trình gia đi.” Hắn nói.
“….” ta không rõ lúc đó trên mặt ta là biểu tình gì, nhưng nhất định là rất buồn cười đi.
Ta biết Trình Hi đầu óc đơn giản, nhưng không ngờ lại đơn giản đến mức này, hắn thế nào lại yêu cầu một kẻ trăm phương nghìn kế muốn li khai lại trở về nơi đó chứ.
“không!” ta kiên định nói,
Hắn nghe rồi thở dài, “tại không lại không chứ?”
“ngươi còn hỏi sao? Đương nhiên là bởi vì…..” bởi vì nếu trở về ngươi sẽ lại giam cầm ta a!
“ta sẽ không nhốt ngươi lại, để cho ngươi làm công việc hiện tại của mình, như vậy là được rồi chứ!”
“…..không phải là vì thế, ta đã nghĩ cả buổi tối rồi, chúng ta không nên quay lại vẫn tốt hơn, mọi chuyện đều kết thúc từ sau tai nạn xe đó rồi!”
Trình Hi nhướn mi, khuôn mặt hắn so với dấu hiệu chuẩn bị phát hỏa trước đây thật giống nhau, lòng ta liền nổi lên sợ hãi, nhưng do không muốn hắn nhìn ra nên chỉ có thể gắt gao mà trừng lại phía hắn, lúc sau, không ngờ hắn lại nhẫn xuống.
“……nếu như ta chết rồi, đối ngươi nói mới là kết thúc, thế nhưng ta không chết, ta còn sống, nên không thể kết thúc được, ta đã nói rồi, ngươi là của ta, tại sao ngươi lại không nhớ?! Hay là do ngươi không muốn nhớ đến!?…. ngươi mong ta chết đi sao, chết rồi thì sẽ dễ dàng cho…….”
Ta ngực đầy phẫn nộ nói, “ngươi nói cái gì, ngươi cho là ngươi chết rồi ta sẽ hài lòng sao?!”
Nghe được lời ta nói, trong mắn hắn tựa hồ lóe lên tia kinh ngạc cùng sung sướng, nếu như không nghe câu tiếp theo ta nói, hắn chắc đã cười lên rồi.
“trên lưng đeo thêm một cái mạng người, làm sao có thể sung sướng, so với lúc bị ngươi giam cầm liệu khác bao nhiêu!…….tất cả đều do gia đình các người gây ra, tại sao lúc nào hậu quả cũng trút xuống đầu ta, ngươi cho rằng những ngàu ngươi hôn mê ta rất khoái nhạc sao?!……..ngươi còn hạnh phúc hơn ta nhiều, ngươi cái gì cũng không biết, mà ta đêm nào cũng không thể ngủ ngon vì từng cơn ác mộng! ngươi chỉ biết cướp đoạt, mặc kệ kẻ khác có tình nguyện không…….mà cũng đúng, ngươi là cậu chủ Trình gia, từ nhỏ so với kẻ khác đã cao quý rồi, huống gì ta lại như thế……” ta cam chịu mà nói.
“……”
“ đừng nhìn ta !” đừng nhìn dáng vẻ chật vật của ta lúc này.
Trong căn phòng thoáng cái lại trở về mảng yên lặng.
“…….vốn dĩ ta đã muốn nhượng cho mọi thứ đều kết thúc, nhưng mà ta là Trình Hi! Trốn tránh không phải là tính cách của ta! ngươi muốn hạnh phúc, có thể…..nhưng đó phải là hạnh phúc ta dành cho ngươi! ngươi nói tất cả đều là ác mộng, muốn tỉnh lại, không sao, ta sẽ giúp ngươi tỉnh lại, nhưng khi tỉnh rồi, mộng đẹp của ngươi cũng phải do ta nắm giữ!”
…..hắn nói sao cơ……ta bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc mà nhìn hắn, hắn thế nào lại biết những lời ta nói khi ly khai, lẽ nào lúc đó hắn đã tỉnh rồi?!
“ngươi….ngươi……” ta lắp bắp nói.
Hắn thoải mái mà thừa nhận, “không sai, lúc ngươi li khai ta đã tỉnh lại rồi!”
“vậy ngươi….ngươi…..” ta không nói nên lời. “ngươi muốn làm ta áy náy sao?”
“ngươi muốn chọc ta tức chết phải không?” mặt hắn thoạt nhìn đen đi không ít.
“…….”
“lúc ngươi đi lại nói một đống như thế, nói ta phải làm thế nào?! Ta cũng bị thương tổn a!” hắn lớn tiếng nói.
Trình Hi lại nói như thế sao!!! Ta nhịn không được mà co thân thể lại.
Thấy phản ứng của ta, hắn hút một ngụm khí lớn để ổn định tâm tình lại! hắn vì sao…..đầu ta đầy ắp nghi vấn……
“haha…..ta lại quên mất…..ngươi là ai……” “ý ngươi là gì?!” Trình Hi đè thấp thanh âm, nhìn về phía ta nói.
“….chẳng có ý gì….ngươi nhất định là rất hài lòng đi. Từ xa nhìn tới mà cười nhạo ta, từ đầu đến giờ, ngươi đều là người thắng cuộc……”
“ngươi! Hừ, lúc ta tỉnh lại……là do ta tỉnh lại không đúc lúc! Có nhớ ngày đó 2 người đưa ta ra ngoài không?”
Hắn vừa nói ta liền nhớ tới!
“vậy thì sao?”
“…ngày đó chị ta có hỏi ngươi một chuyện? ngươi còn nhớ không?”
Một chuyện ư?!
Trình Ảnh dường như hỏi ta có hận Trình Hi hay không……chẳng lẽ?!
“ngươi có biết cảm giác của ta lúc đó làm sao không?! Nếu đã tỉnh lại trước thì ta còn có thể ngồi yên sao!? Hừ!” Trình Hi nhớ tới cảnh tượng ngày đó, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Quả là, không được thích hợp lắm, nhưng mà, “nhưng ngươi vẫn tiếp tục giả vờ đó thôi?!” “ta đã định nói ra rồi, nhưng mà…. không nói chuyện này nữa, qua hết rồi.” hắn vừa chuyển hướng câu chuyện lại nói, “bây giờ không giống như trong quá khứ nữa!”
Ta nhắm mắt lại, bây giờ và trước đây có gì khác biệt, lẽ nào chỉ vì thái độ ngươi ân cần một chút là ta nên cảm thấy vinh dự sao?
“ngươi đi đi…..” ta thản nhiên nói.
|
ngươi! Ngươi quay lại Trình gia có cái gì không tốt? hoàn cảnh ở đây chẳng ra gì! Ngươi không muốn được đi học lại sao? Không muốn từ nay về sau cái gì cũng không lo, không cần bận tâm về công việc…kiếm ăn….. còn có, ngươi không muốn gặp lại con mình nữa sao?”
“ngươi nói gì ta cũng không đổi ý đâu…..về phần hài tử, nó là do ngươi ép buộc ta, ta như thế nào lại luyến tiếc nó!” ta cắn răng, trái lòng mình nói.
“……” hắn có chút không tin nhìn ta, sau đó châm chọc nói, “ không ngờ ngươi lại máu lạnh như vậy a!”
Ta biết hắn đang nhớ tới lần đó, lần hắn cho rằng ta hãm hại tiểu Tư! Ngực liền có điểm khó chịu, “ngươi đi đi! Chúng ta không nên dây dưa nhau nữa!”
Nói xong ta liền quay đầu đi, nhưng bỗng nhiên phía sau nhói lên, mất đi ý thức.
Trình Hi, ngươi vẫn đê tiện như thế, cư nhiên lại có thể…..
Đây là ý nghĩ trong đầu ta trước khi ngất đi hoàn toàn!
Có cái gì đó đang nhẹ nhàng sờ mặt ta, giống như đang giục ta mau tỉnh lại. Lúc mọi thứ bắt đầu trở nên rõ ràng, một cái lúm đồng tiền thật to liền xuất hiện ngay trước mắt ta, nháy mắt mất cái, hóa ra “thứ” đang làm tóc ta rối tung lên là tiểu Tư!
Ta vẫn còn nhớ kĩ nó, dù cho năm tháng làm nó thay đổi như thế nào.
Có lẽ nó cũng không còn nhớ ta nữa, đôi mắt nó nhìn ta chắc cũng như nhìn một vị khách xa lạ mà thôi. Nếu như ta kích động mà đi tới thì chắc nó sẽ nghĩ ta là một ông chú kì lạ mất……..do dự thu hồi cánh tay vươn ra, ta thở dài…… “ba ba…..”
……nó vừa gọi ta là gì…..ta có nghe lầm không? Là ảo giác sao?!
“ba ba!” thanh âm trong trẻo lại cất lên mang theo vài phần ai oán.
Trong ngực liền nặng xuống, hài tử đã ôm lấy ta, trong lòng ngực liền truyền ra một hơi ấm nhè nhẹ, hài tử này còn nhớ ta sao!
Ta ôm chặt nó, ôm đến khi nó phải kêu lên “đau quá” mới buông ra. Mỗi lần người khác nhắc tới hài tử, ta đều hờ hững mà cười, làm như không để ý. Nhưng tâm thì lại luôn tĩnh mịch, nguyên lai, ta lại nhớ đến khoảng thời gian cùng sống với nó nhiều như thế.
Hai người cùng sống dựa vào nhau, ta bảo hộ nó, mặc cho nó có làm nũng ra sao cũng được.
Nhưng là…..ta lại vô pháp đem nó từ Trình Hi dành về.
Hay là chờ nhiều năm sau, khi ta có gia đình riêng rồi, có hài tử khác rồi, khát khao này mới có thể nguôi đi!
“tiểu Tư….con còn nhớ ba sao…..còn nhớ ba sao……” ta kích động đến độ gần rơi lệ.
“ô….” tiểu Tư đột nhiên từ trong người ta đứng phắt lên, kéo ta đi về phía phòng khác.
Tiểu Tư thực nhỏ, nên miễn cưỡng lắm mới kéo được tay của ta, ta chỉ còn biết bất đắc dĩ mà theo nó, rồi nhìn tiểu Tư mở TV, sau đó, trên màn hình bỗng xuất hiện thân ảnh của ta, ta trừng mắt nhìn màn hình, nhìn một hồi, mới nhận ra đây là lúc ta còn ở đây, đang bị theo dõi.
“tiểu Tư ngày nào cũng gặp ba ba nga~, nên sẽ không quên ba ba đâu!” Thanh âm non nớt làm ta càng thêm xót xa…….
“ta ngồi xổm xuống, nhìn thẳng nó, mắt tràn ngập nước. “cha mỗi ngày cũng cùng tiểu Tư xem…..” “cha?” “ân” tiểu Tư gật đầu thật mạnh, “ nhưng mà cha thật là đáng ghét, tiểu Tư muốn cha dẫn đi gặp ba ba, nhưng mà cha không thèm để ý…..” “…..” sờ sờ đầu nó, ta nghĩ thầm, thì ra là Trình Hi….. Nhìn quanh 4 phía, không thấy trình Hi đâu! “Trình….cha con đâu rồi? tiểu Tư?” “cha đi công tác rồi……cha nói tiểu Tư phải hảo hảo bồi ba ba, không được làm ba ba tức giận rồi bỏ đi, nếu ba ba đi rồi sẽ không quay lại nữa…….” Trình Hi….ngươi lại muốn lợi dụng hài tử này sao?
Không phải chính ngươi bức ta bỏ hài tử này sao!? Lòng ta liền dâng lên cảm xúc vừa đau xót vừa cảm động.
————————– end ch.84 + ch.85—————————
|
chương 86 Ta ẵm tiểu Tư đi về phía cửa, quả nhiên, mã khóa thay đổi rồi….. không mở được nữa.
Sau đó, ta đành cùng tiểu Tư ngồi trong phòng mà chơi, hay nói đúng hơn là ta bồi nó chơi. Tiểu hài tử sức lực thật có thừa, ta đã phải thở đến phì phò, mà nó vẫn hăng hái tưng bừng chạy tới chạy lui.
Như vậy cũng tốt, tạm thời có thể không suy nghĩ chuyện của hắn, nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi.
Đến khi kim đồng hồ chỉ hướng 5h, Trình Hi mới trở về. tiểu Tư chơi mệt đã về phòng mà ngủ, hiện tại chỉ còn lại hai người chúng ta.
Ngay lúc hắn cởi áo ngoài, ta hỏi, “ngươi muốn thế nào?”
“cho ngươi chỗ ở thôi, ta không phải đã nói rồi sao?”
“ở? Ngươi muốn nhốt ta lại nơi này ư?”
Hắn như không kiên nhẫn nổi nữa mà hô lên, “ ngươi nói bậy bạ gì đó? Cho ngươi ở nơi tốt thế này, nếu còn thấy giống như địa ngục thì cứ đi đi!….đừng có phiền ta nữa, hôm nay ở công ty đã mệt chết rồi!”
Nói xong hắn liền đi lên lầu.
!! “ngươi…..rõ ràng đã khóa cửa lại!”
“cái kia a…..nó xài dấu vân tay, chỉ cần ấn dấu tay lên đó là được, được rồi, ta đi nghỉ ngơi, nếu ngươi muốn thì cứ đi, có điều sáng mai ta không ngại đến khiêng ngươi về đâu.”
“…..” Ta không nói gì nhìn hắn đi mỗi bước một xa, không thể tin được chuyện lại thành ra thế này……
“đúng rồi, ở đây không có ai nữa, chốc nữa ngươi nhớ lấy cơm nước trong tủ lạnh ra hâm lại, cả món canh ưa thích của tiểu Tư nữa!” hắn đang đi đến lầu hai thì dừng lại, dựa vào lan can quay đầu xuống nói.
“……”
Nếu trong nhà đã không có ai thì tiểu Tư chắc phải đói bụng rồi! mà Trình Hi chắc cũng chưa bao giờ di chân đến phòng bếp, lúc còn ở với hắn ta biết được nếu hắn mệt mỏi mà đi ngủ thì có vài tiếng đồng hồ sau cũng chưa tỉnh lại.
“ai…..”
Ta tiến đến mở tủ lạnh, bên trong đồ ăn rất phong phú, chắc là trước đó đã chuẩn bị tốt lắm rồi, chỉ cần hâm nóng lại một chút là có thể ăn được. ngày hôm nay cứ như thế mà trôi qua nửa ngày, bỗng nhiên nhớ ra hôm nay ta còn chưa qua tiệm, ta cuống cả lên, vội cầm lấy điện thoại gọi cho nhân viên của tiệm nói nhà ta có việc, đành phải nhờ cậu ấy vài hôm.
Rõ ràng ta là sợ Trình Hi lợi dụng tiểu Tư để dụ ta, nhưng ta phải thừa nhận, ngày hôm nay là ta cam nguyện chấp nhận sự lợi dụng đó! Ngẩn ngơ một hồi cũng đến 6h. tiểu Tư chắc cũng sắp tỉnh rồi. Lấy thức ăn từ trong tủ lạnh ra, ta đi tới nhà bếp bắt đầu hâm nóng lại, cơm cũng đã nấu sẵn rồi, đồ ăn chỉ cần bỏ vào lò viba hâm nóng một chút là xong.
Chỉ một lát sau, cơm nước đã chuẩn bị đầy đủ.
Đậy nồi giữ ấm thức ăn, ta đi lên gọi tiểu Tư rời giường.
Bước vào căn phòng nhỏ đầy ắp thú bông, tâm tình ta lại trở nên vui vẻ, vừa mới giật tấm chăn lên, một đôi mắt tròn vo liền đập vào mắt, nó tỉnh rồi!
“đã đói chưa? Cục cưng!”
“ân!”
Ta bế nó xuống lần, hài tử năm tuổi thật lớn, mà ta cũng không muốn thừa nhận mình khí lực yếu! sợ rằng chưa đến một năm nữa ta đã bế không nổi nó nữa rồi! Đợi canh nguội bớt rồi, ta múc một muỗng nhỏ đút cho nó, chỉ một muỗng nhỏ mà nó lại há cái miệng thật to là to.
Cả bữa cơm ta cứ ngồi nhìn tiểu Tư cái miệng nhỏ nhỏ chưa đầy thức ăn, cảm thấy thật vui. “?” Cảm nhận phía sau dường như có ánh nhìn, ta quay đầu lại, cầu thang vẫn vắng vẻ như thế, ta không khỏi than thầm, bệnh đa nghi lại tái phát rồi, Trình Hi chắc còn đang ngủ mà, hắn nếu ngủ thì lúc nào cũng ngủ thật lâu……
——————————–end ch.86 ————————–
|
chương 87
Ta bây giờ tâm trạng thật giống lúc trước chăm sóc hài tử, thật vui.
Cho tiểu Tư tắm rửa xong, cảm giác mệt mỏi liền kéo tới.
Lâu ngày không hoạt động thân thể quả nhiên nhũn cả ra rồi. Sau này chắc không thể ngồi yên thảnh thơi trong tiệm như trước được nữa, ta cười khổ, sao cứ như ông già thế này. Cho đến khi tiểu Tư ngủ thì vẫn không thấy Trình Hi xuất hiện. không còn tiếng la ồn ào của tiểu Tư, không gian chợt trở nên quạnh quẽ, trong ngực bỗng thấy có điểm quái dị.
Tâm tư Trình Hi ta rất rõ ràng, ta cũng minh bạch tình cảm của hắn! thế nhưng ta làm thế nào lại có thể đoàn tụ như xưa?! Cho dù có bù đắp thế nào, vết sẹo ngày xưa cũng không biến mất!
Tâm ta nhỏ lắm, nếu đã chất chứa thương tổn cùng tiểu Tư, thì những cái khác sẽ không thể đi vào…..
Ngày hôm sau, thái độ Trình Hi vẫn cương ngạnh như trước, nhưng lúc này sự cương ngạnh của hắn chỉ còn là lời nói mà thôi, dù cho ta có cự tuyệt, hắn cũng không dùng bạo lực hay bất cứ uy hiếp nào.
Thỉnh thoảng hắn lại đưa tiểu Tư đến tìm ta, mà ta lại vì tiểu Tư mà vô pháp cự tuyệt, nhưng tiểu Tư lại cứ muốn quay về Trình gia. Ta cũng không mong tiểu Tư ở đây, thứ nhất là bởi vì ta sợ nó sẽ không quen lối sống đơn sơ này, ta cũng có một phần tự ti, ta không thể nào cho nó một cuộc sống giàu có được, mà thứ hai là ta sợ Trình Hi cũng đòi ngủ lại ……. Trình Hi từ sau lần bị cự tuyệt cũng không còn nhắc đến nữa.
Nhưng số ngày hắn tới ngày càng nhiều, mà ta dù cho lạnh lùng thế nào, cũng phải đối với tiểu Tư mà cười. nếu như không có Trình Hi, những ngày này thật khó quên mà.
Ta thích cuối tuần đưa tiểu Tư ra ngoài chơi, nhìn nó cứ vô lo mà tươi cười, ta không khỏi nhớ tới mình lúc nhỏ, vì thân thể dị dạng, ta không có lấy một người bạn nào, không chơi gì cả, mùa hè cũng chỉ có thể nhìn những đứa bé kia vui đùa trong nước, nhìn mà cứ ước ao. Nhưng lâu dần, ta không còn ước ao gì nữa.
Trình Hi không ngăn cản chúng ta, ta thật rất cảm kích điều ấy, mặc dù ta biết vẫn có người theo dõi từ một nơi bí mật gần đó. Tiểu Tư là cậu chủ của Trình gia mà, an toàn của nó phải đặt lên hàng đầu, ta hiểu mình không thể có cách nào mà đưa nó đi, ta biết chứ, nên cũng không mang theo nhiều hi vọng xa vời.
Nếu như có thể như thế này cả đời cũng thật tốt, không cùng Trình Hi có bất cứ quan hệ thể xác nào, chỉ cần thỉnh thoảng nói vài câu với hắn, chỉ cần thỉnh thoảng được thấy tiểu Tư…..
Ta cũng mong muốn quên đi quá khứ, lẳng lặng mà sống như thế……
Ta đang chờ đợi, đợi một thay đổi nào đó, bởi ta biết, nếu cứ như thế này thì cũng không phải là lâu dài.
Trình Hi vẫn như trước cao ngạo không ai bì nổi, nhưng hắn vẫn chưa có hành động gì.
“tiểu Tư nhờ ngươi chiếu cố vài ngày, ta sắp tới có nhiều việc, không có thời gian chăm sóc hắn!”
Quẳng cho ta hai, ba câu nói, Trình Hi liền biến mất vài ngày.
“Trình gia không phải nhiều người làm lắm sao?” ta còn chưa kịp nói.
Thế nhưng, người quay về lại không phải là Trình Hi mà là luật sư.
Luật sư đưa cho ta một văn kiện, là văn kiện chuyển giao một phần tài sản, sản nghiệp đều để lại cho tiểu Tư, thế nhưng tên người giám hộ lại là ta.
“Ngô tiên sinh, hiện tại cậu chủ Trình đã lập nghiệp bên Anh, tài sản bên đó của cậu ấy thực tế từ khi đi du học đã có rồi, tài sản Trình gia này để lại cho Trình tư tiểu thiếu gia. Bất quá để thuyết phục những bên khác cũng tốn không ít sức, tuy rằng tiểu thiếu gia Trình Tư là người kế thừa hợp pháp, lão gia cũng không phản đối về mặt này, nhưng lại khúc mắc ở phương diện người giám hộ….. tóm lại, tiểu thiếu gia sẽ do ngài chăm sóc, nhưng với điều kiện phải dẫn tiểu thiếu gia về trình gia mỗi tháng một lần…..”
Ngồi bất động ở ghế thật lâu, ta khó có thể tin được, đây là nói Trình Hi sẽ li khai sao?!
Lưng đau quá! Ký ức ngày đó đã khảm sâu vào tâm trí ta mất rồi!….. chỉ là, Trình Hi chung quy đều không phải là người thường, dù cho hắn thích thế nào…..nếu hắn đã cầm được thì cũng buông được, nhưng ta vẫn hiểu rằng buông tay dứt khoát là không có khả năng. Ta chỉ không hiểu được tại sao hắn cho ta làm người giám hộ………cho đến khi tiểu Tư đủ 18 tuổi ta vẫn có thể ở với nó sao?!
Tài sản của Trình gia lớn như thế nào, ta cũng không dám nghĩ, bất quá ta sẽ không động đến một đồng, chỉ cần là của Trình gia cái gì ta cũng không muốn liên quan, hơn nữa những thứ đó vốn của tiểu Tư, ta dù vô dụng nhưng bây giờ vẫn sẽ cho nó một cuộc sống thật tốt, ta hiểu tiền quan trọng như thế nào, thứ đó sẽ giúp tiểu Tư an ổn mà sống cả đời,….rốt cục giờ đây, ta nhịn không được mà rơi lệ.
** Nước Anh
Trình Hi xoa hai bên thái dương, không cho bản thân thời gian suy nghĩ đúng là quyết định đúng. Tự tin từ lúc đầu đã dần trở thành bất lực mất rồi. Nhất định không thể gặp mặt, chỉ cần liếc thoáng qua khuôn mặt kia thôi, y sẽ không thể nào buông tay được nữa. y quả nhiên vẫn không được tha thứ sao?
Ngày đó nhất thời kích động làm hôn mê hắn, đưa hắn về nhà, tưởng rằng lần thứ hai có thể cướp lại được hắn ngày xưa. Thế nhưng khi hắn rơi vào hôn mê, dịch thể trong suốt từ khóe mắt tuôn ra lại đập vào mắt y, Trình Hi bỗng nhiên căm giận thị lực của mình, tại sao lại như thế! Ác mộng, đúng rồi….. hắn đã nói rằng đó là ác mộng.
Tâm…..vẫn cứ đóng chặt, thủy chung không chịu mở, chỉ cần y hiện diện, khuôn mặt hắn thủy chung không có nét cười.
Chỉ khi y lặng yên, y thầm lặng nhìn, mới có thể thấy được nét cười của hắn khi cùng tiểu Tư. ……….
Hắn cuối cùng cũng chỉ có thể làm được một điều, giao sản nghiệp của mình cho tiểu Tư, đưa hắn làm người giám hộ, bởi y muốn dù cho y không chiếm được hắn, hắn vẫn mãi mãi không thể quên y, chỉ cần hắn nhìn hài tử kia, hắn sẽ nhớ đến y, bởi vì….. nó là con của y và hắn…..
————————————- end ch.87————————-
|