(Đam Mĩ) Ác Mộng
|
|
chương 78 ……
Ta giật mình nói “ai biết được……”(cái này thấy e củng máu lanh quá ~.~)
Trình Ảnh bỗng nhiên đứng lên , tia ánh sáng chiếu vào làm thấy rõ vết lệ ngân trên khuôn mặt nàng! Dùng ánh mắt thật phức tạp soi xét ta thật lâu, thẳng đến khi ta trốn tránh mà đi ra ngoài, mới nghe được âm thanh hút khí của Trình Ảnh. Đóng cửa lại, ta nhẹ nhõm mà thở phào.
Trước đây , ta luôn tìm cách tránh tiếp cận Trình Hi, nhưng hiện tại lại có thể tự nhiên ngồi bên cạnh hắn, thỉnh thoảng còn học theo hộ lý của Trình gia mà giúp hắn xoa bóp cơ thể… Một Trình Hi lúc nào cũng kiêu ngạo ưa công kích người khác đã biến mât, chỉ còn lại một khối thân thể vô tri đẹp đẽ….
Có đôi khi ta cũng thấy hắn thật đáng đời, nhưng bất giác lại phủ nhận, là hắn đã cứu mạng của ta a, ngực bỗng co thắt một cái, sao có thể quên là chính hắn đã hại ta, là hắn khiến ta phải sống trong một thế giới nhỏ bé! (chém gió =.=) Nghĩ như thế, ta lại không nhịn được ý muốn trả thù….
Trước đây , ta chưa từng nghĩ đến hai chữ “trả thù”, bởi vì ta không có năng lực để làm chuyện đó, nhưng hiện tại chỉ cần ta động thủ một chút, Trình Hi ngay lập tức sẽ xuống địa ngục … vài lần, tay ta đụng vào bình thuốc, nhưng cuối cùng cũng rụt trở về, ta từ khi nào thì trở nên xấu xa như thế.
Trình Ảnh tựa hồ không biết ta sẽ có cái ý niệm như thế trong đầu, thế nên nếu không thật sự cần thiết thì nàng cũng sẽ không nói chuyện với ta. Mà cha của Trình Hi, có lẽ là hiểu rõ mối quan hệ của ta và Trình Hi nhất… hắn hiện tại đồng ý để ta chiếu cố Trình Hi, nhưng cũng âm thầm cảnh cáo, nếu như có bất cứ chuyện gì, nhất định sẽ không để ta được yên!
Gừng càng già càng cay – câu danh ngôn này thật có đạo lý. Kỳ thực, sự uy hiếp của ông ta cũng là một lý do để ta thu tay về, hoặc cũng có thể ta chỉ muốn mượn một cái cớ mà che dấu cho sự bất lực của chính mình…
Trình Ảnh tuy rằng đã chuyển giao hầu hết các bộ phận công việc, nhưng cũng có một số cái cần đích thân nàng, vì thế nên vừa ngồi một lát liền đứng dậy đi về. Ta cười trừ nói “tái kiến”, tâm lại rơi vào tĩnh lặng.
Ngày trôi qua thật nhanh, mới đó thấm thoát đã nửa năm trôi qua trong yên lặng. kỳ tích bọn họ mong chờ vẫn không có xuất hiện, cho dù Trình gia có tiền như thế nào, khoa học kỹ thuật cũng không có khả năng phát triển vượt bậc trong một ngày đêm để bọn họ sử dụng, cho dù có bác sĩ tốt nhất hay thuốc thang tốt nhất thì Trình Hi vẫn gầy gò như cũ, vẫn không thể hấp thụ hoàn toàn dinh dưỡng được đưa vào….
Nếu so sánh với những bệnh nhân khác, Trình Hi đã may mắn rất nhiều, cơ thể hắn mỗi ngàu đều được xoa bóp cẩn thận, cho dù có gầy như thế nào cũng không ảnh hưởng đến dung mạo của hắn…. ở một mức độ nào đó thì vẫn rất anh tuấn!
Hiện tại ta vẫn còn đang ở tại Trình gia , không phải do ta không muốn đi, thực tế thì ngày thứ hai sau khi Trình Hi bị tai nạn ta đã chuẩn bị hết đồ đạc để dọn ra ngoài nhưng lại bị Trình Ảnh ngăn cản. Nàng nhất định bắt ta phải lưu lại để chiếu cố hài tử, còn cả cái cam kết một năm kia nữa! ta cũng không đoán được tâm tư của nàng. Còn căn nhà, cha của Trình Hi một lần cũng không thấy tới, chỉ có Trình Ảnh lâu lâu lại đến một lần.
Lúc đầu nhìn thái độ của nàng, ta cứ ngỡ nàng cũng thật thích hài tử này lắm. Lần nàng đánh ta đó, ta đã biết nàng chán ghét hài tử này bao nhiêu! Thời gian trôi qua thật bình thản, ta ngoại trừ mỗi ngày đi đến bệnh viện, còn lại thì đi làm việc tại một hiệu sách, công việc ta làm là ngoài giờ, vốn muốn tích góp tiền dần, coi như là dành cho dự định tương lai đi.
Ta cũng không liên lạc với cha mẹ mình nữa, ta nghĩ nếu như ta trở về cũng chỉ làm bọn họ thêm thương tâm mà thôi. Lâu như vậy rồi, chắc họ cũng nghĩ ta đã chết , đã lâu như vậy, cuộc sống của họ cũng đã bình thường lại rồi….
…. Điều làm ta lưu tâm duy nhất lúc này là hài tử của mình, ta cũng không biết từ lúc nào mà đã thực tâm thương hắn. Nó đã hai tuổi, cũng biết làm nũng rồi. Hắn hỏi ta mẹ hắn đâu…. mỗi lần như thế lại làm ta thực xấu hổ, ta tuy là cha thân sinh ra hắn….nhưng lại không có cách nào có thể cho hắn một ngươi mẹ….
Có một lần , Trình ảnh củng có mặt ở đó , hắn liền hướng nàng mà kêu mẹ… kết quả bị Trình Ảnh nghe được, ta xấu hổ đến độ hận không thể kiếm được chỗ mà chui vào, Trình Ảnh cười thật to, nhìn nàng hài lòng như vậy, ta thầm nghĩ nàng cười lên thật tốt… Trừ bỏ chuyện Trình Hi, nàng cứ như là con người khác vậy!
Thế nhưng khi nghe câu nói tiếp theo của nàng, nụ cười của ta liềm tắt lịm. Nàng lấy kẹo đùa với Tư nhi, rồi nói “tiểu Tư phải làm sao bây giờ?!… làm sao đây, tính tình a Hi trở nên như vậy, phân nửa trách nhiệm đều do cha chúng ta, bởi vì cha nên nó mới trở thành như thế! Mẹ của chúng ta, vì chuyện cha đã làm… mà chết…. ta cũng không muốn Tư nhi trở thành một đứa trẻ không cha.”
“vậy… phải làm sao bây giờ?” không lẽ Trình gia có thể để cho con cháu của mình cưới ta sao “ không bằng nói cho Tư nhi ta không phải là cha của nó…”. “ngươi định nói ngươi là mẹ của nó sao?!” “đương nhiên là không phải” ta nhịn không được mà nói lớn tiếng, “ cứ nói ta là người tạm thời chăm sóc nó cũng được đi…”. “không được!” Trình Ảnh lập tức phản đối. ( ngu ngốc hay máu lạnh đây ~.~ )
Sau đó, nàng nói, “như vậy đi… còn có 5 tháng nữa là ngươi có thể ly khai khỏi Trình gia, nếu thế thì để ta kết hôn với ngươi luôn…. làm thế đối Tư nhi cũng tốt, còn về phía cha ta thì cứ để ta! Thêm nữa Tư nhi còn nhỏ, sau này chỉ cần nói dối vài câu là có thể dễ dàng cho qua!…. huống chi nó thật ra cùng với ta cũng là chung huyết thống a…”
Ta há mồm, nhìn nàng tự nói với mình, cũng không biết là lời nói thật tình hay chỉ là giỡn chơi….
|
chương 79
” a…… ha ha……” ta cười gượng vài tiếng.
“ biểu tình của ngươi thật khó coi ! ta tính như thế chưa được sao?!” Trình Ảnh bất mãn nhìn ta.
Biết nói thế nào nhỉ , tính tình của Trình Ảnh thật sự là …. Nhìn nhãn thần trêu tức của nàng, ta thấy thật vui!
” Thì được……”
” thiết……” mặt nàng thật không cam lòng.
“ cái kia … thực sự ta không có lừa ngươi , là ta nguyện ý như thế…”
“Được rồi được rồi, không cần khẩn trương như vậy, chỉ là nói qua cửa miệng thôi!” nàng cắt ngang lời ta nói .
“……”
Quên đi, là giả hay thật cũng được!
“ăn xong cùng đi thăm a Hi đi”.
“không được, ngươi đi đi, ta còn có việc!” ta lắc đầu nói.
Nàng vẫy vẫy tóc nói, “công việc đó có gì tốt chứ, tiền cũng không bao nhiêu”. Ta cười mà không đáp, số tiền đó đối với nàng thì cũng chỉ đơn giản là một con số mà thôi!
Sáng ngày thứ hai, vẫn là một buổi sáng bình thường, ta đi đến bệnh viện.
Y tá đang tiêm thuốc cho hắn. thấy ta tới thì đối ta cười cười, nói “tới rồi.”
Ta “ân” một tiếng.
Cuộc nói chuyện đơn giản mau chóng kết thúc!
Bình thường để khỏi phải mất thời gian, ta sẽ ở lại trong căn phòng bệnh viện chuẩn bị sẵn, phòng cũng rất đầy đủ, rất thoáng, nếu so với phòng trọ cao cấp cũng không sai, chỉ là nếu như bớt đi một ít sắc trắng trong căn phòng.
Ngồi mãi cũng thấy mệt, cứ lâu lâu ta lại đứng lên mà đi lại, còn không thì tìm việc khác làm!
Có đôi khi lại tự lẩm bẩm một mình. “a… hôm nay A Ảnh đúng là làm ta giật cả mình, lại còn nói thế nữa.. ai… may mà nàng ta nói giỡn thôi a, ngô ngô… bất quá tiểu Tư đúng là lớn nhanh nha, giờ lại còn biết nói nữa… cha mà đi thì sẽ nhớ con lắm a, tiểu Tư…”
Đứng trên sân thượng, cảm thụ gió nhẹ, ta miên man nghĩ. Những ngày buồn chán thế này cũng sắp kết thúc rồi a….
Thời gian càng trôi qua ta lại càng thêm chờ mong, ngoài ra còn có một cảm giác không xác định được nữa!
Ngày qua ngày trôi đi, ta vui vẻ mà nhìn số tiền trong sổ tiết kiệm của mình ngày một tăng, tuy rằng đối với Trình Ảnh mà nói thì đây vẫn chỉ là một con số lẻ, nhưng còn đối với ta, tiêu chuẩn của nàng cũng đủ để ta thuê một căn phòng, yên ổn mà sống qua ngày.
kỳ hạn càng tới gần, tâm tình ta ngày càng chuyển biến tốt đẹp, có đôi khi ngay cả nhìn Trình Hi ta vẫn có thể nở nụ cười. Trình Ảnh nhìn bầu trời mùa xuân, đột nhiên nói muốn đưa Trình Hi ra ngoài làm ta trở tay không kịp, thế nhưng sau khi được bác sĩ đồng ý, ta vẫn cùng nàng đưa Trình Hi ra ngoài. Người đẩy xe đương nhiên là ta, nếu ta có ý kiến phản đối gì, Trình Ảnh lại dùng vẻ mặt “phải có phong độ nam nhi” để nhìn ta. Ta thấy liền rất vui vẻ, vì từ trước đến nay ta đều mong được làm một nam nhân chân chính….
hoa viên có rất nhiều loại hoa, nhiều thân nhân đưa người bệnh ra ngoài tản bộ, bầu không khí thật ấm áp!
Bỗng một cặp vợ chồng đi tới trước mặt, nhìn trông rất quen, chắc tại lúc trước đã gặp qua đi, hai bên rất tự nhiên nở nụ cười chào nhau. “lại tản bộ a” Ta gật đầu “ân, thời tiết hôm nay thật tốt” “đúng nhỉ…” người vợ nhìn qua phía Trình Hi nói, “đây là?” “em trai a!” Trình Ảnh liền nói. “a, vận khí cô thật tốt, chồng cô đúng là người tốt a, lúc nào cũng thấy cậu ấy đi đến bệnh viện cả!” “haha… đúng nhỉ.” Trình Ảnh cư nhiên lại cười trừ tthừa nhận.
Ta nhìn Trình Ảnh có chút bất đắc dĩ,nhìn cặp vợ chồng quay đầu lại đối chúng ta mỉm cười rồi quay đầu lại đi tiếp.
Trình Ảnh không kiêng nể gì mà ngay lập tức liền cười ha hả, nhất thời thu hút rất nhiều ánh mắt. Ta liền vội kéo nàng tới ghế đá ngồi xuống. “ ngươi xem, đã nói đề nghị của ta thật không tồi mà. Nhiều người còn nhầm như vậy nữa!”
“nhiều…” ta đang nói bỗng dừng lại, Trình Ảnh ngay lập tức liền nhìn ta kỳ quái. “làm sao vậy?” “ ta hình như thấy Trình Hi vừa động…”
Trình Ảnh liền sửng sốt “…làm sao có thể, ngươi thấy rõ không!”
Ta nhìn lại, lại thấy không có gì cả. “ ngươi sẽ không bị nắng làm hoa mắt đi!”
Mặc dù Trình Ảnh nói như vậy, nhưng mọi người đều hiểu hơn ai hết nàng là người mong Trình Hi tỉnh lại nhiều nhất, xem ra, đúng là ta hoa mắt rồi… cũng đúng a… hắn thế nào lại có thể tỉnh lại bây giờ! Ta an tâm rồi lại bắt đầu cùng Trình Ảnh nói về sự nghiệp của nàng.
|
chương 80
“ ngày hôm nay khí trời thật tốt …” Trình Ảnh có chút không được tự nhiên nói.
” ân!” “còn một tháng nữa, ngươi đã tính sẽ đi đâu chưa?” “ vẫn chưa…” dù chỉ có một mình,ta vẫn kiên cường muốn được độc lập … nhưng là ta đích thực vẫn chưa nghĩ kĩ….
“ nhất định phải đi sao ? ngươi mặc kệ tiểu Tư sao ?”
….nếu không thì thế nào đây? Chẳng lẽ đưa tiểu Tư đi cùng sao?” ngoài buông tay còn có biện pháp nào không… sớm muộn gì cũng phải xa nhau thôi!”
“ngươi từng nghĩ tới biện pháp khác chưa?” Trình Ảnh thanh âm cẩn cẩn dực dực mà nói.
“biện pháp gì?” biện pháp khác ư, ta hiếu kì hỏi.
“ở lại Trình gia!” Trình Ảnh nói xong liền nhìn ta chăm chú.
Ta nghe xong mới đầu chỉ khúc khích cười một tiếng, lúc sau không nhịn được liền bật cười thật to mà nói, “ngươi biết rõ cách đó không thể nào mà!”
“cái gì mà không thể chứ?! Trên đời này không có cái gì là không thể cả!”
Đúng vậy, trên đời này mọi chuyện đều có thể phát sinh, duy chỉ có việc này là không thể, ta như thế nào lại có thể ở lại Trình gia, nơi ta ghét nhất. Tuy rằng mấy ngày nay ta cùng Trình Ảnh ở cùng nhau cũng có phát sinh cảm tình, thế nhưng từng đó không đủ để bù đắp cay đắng của ta.
“thế mà đã một năm rồi, thời gian thật nhanh a…” thấy ta không tiếp lời, Trình Ảnh liền nói tiếp, “có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”
“đương nhiên là được a!”
“không cần phải đáp ứng nhanh như vậy, nhưng nếu đáp ứng rồi thì phải nghiêm túc trả lời ta!”
Nghe giọng nghiêm trọng của nàng làm ta cũng khẩn trương lên, nhưng ta vẫn trả lời nàng, “đương nhiên!”
“ngươi, còn hận A Hi sao?”
Ta cả kinh, nàng quả nhiên vẫn rất xảo quyệt, kiềm chế tâm lý hoảng loạn, ta cố trấn tĩnh mà nói, “ đúng vậy, tuy rằng hắn là em trai của ngươi, nhưng ta không thể nói dối…”
“cho dù hiện tại hắn biến thành như vậy, ngươi vẫn hận hắn sao?”
“ân!” ta theo phản xạ mà nói.
Trình Ảnh nghe xong liền hướng tầm mắt về phía Trình Hi, vẻ mặt còn mang theo nét đau thương…. Ta thuận theo ánh mắt của nàng nhìn lại, ở trên giường, da của Trình Hi trắng nõn gần như trong suốt, dưới ánh mặt trời còn lần theo cả những mạch máu xanh xao.
Ta biết khi hướng một người chị như Trình Ảnh nói điều này sẽ làm nàng thương tâm, tại sao lại còn nói như vậy đi!….cho dù đó là lời nói thật , ta cũng không cần phải …thực sự nói ra a ! Trình Hi đã như thế rồi, ta cứ thoải mái một chút cũng không có gì… nghĩ xong ta liền ảo nảo cực kì, ta vẫn là còn khiếm khuyết những đạo lý đối nhân xử thế a…
Lặng lẽ quan sát một hồi, Trình Ảnh hạ mắt, lông mi thật dài phủ bóng xuống khuôn mặt của nàng, im lặng mà vuốt ve khuôn mặt đẹp của Trình Hi, rồi nói, “a Hi… ngươi nghe thấy không? ….nghe thấy không? … hắn là hận ngươi… ta không trách hắn… a Hi a….là do ngươi phát hiện quá muộn thôi, nếu như ngươi sớm hiểu rõ tâm ý của mình thì… ngươi tỉnh đi… a Hi a… ngươi tỉnh đi mà…”
Khuôn mặt Trình Hi vẫn một mảng trắng bệt.
Nói mãi, nói mãi, một giọt nước mắt trong suốt rơi ra từ khóe mắt của Trình Ảnh, nàng dường như không phát hiện mà cứ thấp giọng nói… giống như Trình Hi đã tỉnh lại vậy… còn nàng đang nói cái gì, ta cũng không buồn mà để ý, tâm ý cái gì chứ….nếu như ta cứ cố tìm mà hiểu thì sẽ không thể nào khống chế mọi việc được nữa….
Ta lấy khăn tay ra để lau mặt cho nàng, nhưng tay lại bị nàng giữ lại.
Nàng chậm rãi mở miệng nói, “ta không sao, chỉ là phát tiết một chút mà thôi… ngươi không phải buổi chiều có việc phải làm sao? Về trước đi… ta ở lại bồi a Hi một chút nữa…..”
Ta hốt hoảng trở ra, từ xa nhìn lại, vẻ mặt bi thương của Trình Ảnh thoáng nhìn thật động lòng người, vẻ đẹp của Trình Hi lại mang theo nét âm nhu hiếm có, bọn họ ở cùng nhau, tựa như một bức tranh thật hoàn mỹ. Ta không nhìn nữa… xoay người bước ra khỏi bệnh viện!
——————————– end ch.80 —————————–
|
chương 81
Cả buổi chiều , lòng ta không khi nào yên , thậm chí thiếu chút nữa thối lộn tiền, miển cưỡng mới chống đỡ được đến giờ tan tầm.
Buổi tối trở về, Trình Ảnh đang ngồi thưởng thức cà phê. Cũng may là nàng không còn nói gì! chúng ta cũng không nhắc lại chuyện ngày đó nữa!
Rốt cục, cũng tới ngày đó!
Ta thu thập mọi thứ xong mới phát hiện, ngoại trừ quyển sổ tiết kiệm thuộc về chính mình, còn lại ngay cả y phục của mình cũng là của Trình gia. Hai bàn tay trắng cũng tốt, ta lại có thể bắt đầu lại lần nữa!
“ngươi phải đi rồi sao?”
Trình Ảnh tựa ở phía cửa nói.
Ta chỉ mỉm cười rồi gật nhẹ đầu.
“ăn sáng với ta đã rồi hãy đi!” nàng đối ta nói rồi đi xuống lầu.
Bữa ăn này có lẽ là bữa ăn thân thiết nhất ta từng có khi ở Trình gia.
“ngươi có biết …..a Hi từng nói thế nào về ngươi không?” Trình Ảnh hai tay xếp ở trên bàn hướng ta hỏi.
Ta hiếu kì nhìn về phía nàng, người khác nhìn ta như thế nào, ta thực sự muốn biết, nhưng nếu là Trình Hi…..ta vẫn nhớ rõ hắn đã từng đối ta nói là—- quái vật!
“….lúc đầu a Hi gọi điện cho ta nói hắn gặp được một người bạn cùng phòng rất thú vị, hắn nói tuy y là nam, thế mà tính tình lại cứ như con thỏ, lúc nào cũng sợ hắn. A Hi ngữ khí lúc đó có chút không tốt, ta liền chọc là do hắn hung hăng quá thôi…. sau đó qua vài ngày, hắn nói người bạn cùng phòng kia của hắn đùng là một phiến tử (người nói dối), y không bị bệnh khiết phích gì cả…..hắn nói, người bạn cùng phòng kia không giống những người khác, lúc nào cũng rào đón hắn….. ta liền nói, y đã sợ ngươi thì sao còn dám lại gần ngươi chứ….. rồi hắn nói, hắn có hứng thú với người bạn cùng phòng kia, hắn là em trai ta, hắn nghĩ gì ta đương nhiên biết chứ, ta biết hắn ham chơi, nên lúc nào cũng cảnh cáo hắn chú ý an toàn…..giờ nghĩ lại, đáng lẽ lúc đó ta nên ngăn cản hắn….. một thời gian lâu sau, hắn không liên lạc với ta nữa, lòng ta bỗng cảm thấy sợ hãi, a Hi luôn có chừng mực, đối với người bên ngoài chỉ xem như một món đồ chơi mà thôi…….rồi chuyện ta lo lắng đã xảy ra, lúc a Hi gọi lại cho ta nói cha đã biết chuyện của hắn ở bên ngoài…… ở phía bên kia điện thoại, hắn dùng ngữ khí ta chưa nghe thấy bao giờ để nói chuyện….vốn dĩ, ta không định giúp hắn…. nói với hắn ở chung chỗ với kẻ kia sẽ không có gì tốt đẹp cả. thế nhưng….a Hi lại đối ta mà làm nũng….ngữ khí đó…..ta không nhớ đã bao năm rồi không được nghe lại…..hắn vẫn đối với ta nói đó chỉ là một món đồ chơi…. nhưng trong thâm tâm ta lại biết không còn chỉ là một món đồ chơi nữa rồi…..”
Nàng nói xong, liền nhìn về phía ta đang cúi đầu, vì sao nàng lại nói những lời này….. “đến khi, cha cùng ta phát hiện ra thì đã quá muộn rồi…..nghe xong chuyện rồi, ngươi còn muốn đi nữa không?”
Trình Ảnh thanh âm đầy áp lực nói.
Lời nói của nàng vang vào trong đầu ta.
Một lúc lâu sau, ta áp xuống tâm tình phức tạp, đối nàng nói, :đây là ước định a….một năm rồi…..”
……..
“ta biết…. giờ không thể nào quay lại trước kia nữa, có thể đi gặp a Hi lần cuối được không?!”
“ân…..”
Đi qua hành lang quen thuộc, tới phòng bệnh đầy vẻ xa hoa….Trình Ảnh không đi vào mà chỉ ở cạnh cửa nói, “ngươi bồi a Hi một lát đi”
Đờ đẫn bước vào phòng, ta kéo chiếc ghế ngồi lại bên chiếc giường lớn một màu trắng thuần, đưa tay vuốt ve mặt Trình Hi, có lẽ vì đây là lần cuối gặp hắn nên tâm tình thả lỏng không ít!
Nhớ lần đầu tiên gặp hắn, ta chỉ thấy hắn vẻ ngoài thật tốt, rồi sau đó cùng ở chung, hắn lại gây cho ta sợ hãi khôn nguôi khiến ta không bao giờ dám nhìn thẳng vào mặt hắn.
Chỉ riêng lần này, “ngươi thật sự rất….may mắn a…..ông trời quả thực không công bằng mà,,,,”
“Trình Ảnh thật là một người chị tốt, hôm nay nàng vì ngươi mà nói với ta rất nhiều, thế nhưng ta đành phải làm nàng thất vọng rồi…. mỗi người đều có quyền lợi hạnh phúc của mình….. cho dù là ta….ta cũng mong muốn có được hạnh phúc….. những ngày đó…..ta cứ như đang ở trong ác mộng….. mộng cả ngày đêm không tỉnh lại….có nhiều khi, ta cứ mong muốn tất cả đều không phải là sự thực, chỉ cần ta mở mắt ra, khoảnh khắc lúc ta gặp ngươi hay khi ngươi cường bạo ta đều chỉ là mộng ảo….. ta nghĩ, lúc này đây ta mới được tỉnh lại từ cơn ác mộng kia…..ngươi hiểu không? Cuộc đời ta là của chính ta…. ngươi không thể nào làm chủ nó được…” lời nói mang theo vài phần hỗn độn, tâm tình ta cũng theo nó mà loạn nhịp.
“ngày hôm nay cuối cùng cũng đến, có những đêm ta đừng ngồi chờ đợi ngày này, ngươi có hiểu ý nghĩa của nó không?! Tạm biệt, Trình Hi…….” ta đứng dậy, cái ghế bị ta đẩy sang một bên vang lên thanh âm “đông” một tiếng.
Mở cửa, Trình Ảnh đang đứng ở trước cửa, không biết liều nàng có nghe được lời ta nói không, thế nhưng sắc mặt của nàng thật không tốt chút nào.
“như thế liền đi sao?”
“đã nói lời từ biệt rồi….ta nghĩ mình nên rời đi sớm một chút.”
Căn phòng ta thuê đã được bố trí đầy đủ, chỉ chờ ta vào ở.
“thôi được…..về sau ta còn có thể đi thăm ngươi không?” Trình Ảnh nhẹ giọng nói.
“đương nhiên là được….”
Ta tuy rằng không muốn cùng người Trình gia có thêm quan hệ gì, thế nhưng ở cùng nhau một năm, Trình Ảnh đã thành một người bạn của ta rồi……
Sau đó Trình Ảnh cười, nhìn ta nói, “tạm biệt”, bước qua thềm cửa, ta tựa như thấy lúc đó giữa ta và bọn họ có một khoảng cách không thể nào vượt qua…..ta buồn bã rời đi……
Trình Ảnh buồn bã nghĩ, như thế cũng không thể lưu hắn lại sao?
“a Hi a….hắn đi rồi….hắn sẽ không bao giờ….trở về nữa…..ta hối hận a…..ta thật đáng trách mà….” Trình Ảnh nức nở nói, nếu nàng không oán trách em trai mình tiếp cận y, nếu mình có khả năng lưu hắn lại thì……
Thanh âm nức nở càng lúc càng lớn, rồi từ từ biến thành tiếng thút thít nghẹn ngào.
Em trai đã từng quên cả bản thân mà cứu người nọ….
Trình Ảnh nắm chặt cổ tay của Trình Hi, còn Trình Hi, nơi con ngươi vốn dĩ phải đóng lại lại đang mở ra!
“đừng khóc nữa…..chị hai…..”
Trình Hi co giật khóe miệng, nhẹ giọng nói.
“em vì sao lại không nói ra……a Hi a…..em trước đây muốn nói cái gì liền nói ngay, vì sao bây giờ lại không dám nói gì cả…..a Hi a…..em nói chị phải làm sao bây giờ a…..” Trình Ảnh càng khóc lợi hại hơn.
“nói sao? Ta phải nói gì….hắn là hận ta a, chị hai….vừa nãy….ta vốn định nói, nói muốn hắn lưu lại cạnh ta, nói ta, ta…..thế nhưng…..hắn lại nói đó là ác mộng…..” ——————————————–end chương 81——————————————-
|
chương 82
bàn tay đè lên trán có chút run rẩy.
trình ảnh liền lấy tay xoa nhẹ lưng hắn.
“ác mộng…..đúng vậy…” nhắm mặt lại, Trình Hi nói, “hắn nói hắn muốn có hạnh phúc…..khi còn ở chung với ta, hắn chưa từng cười……thế nhưng khi ta phải vào nơi này, ta mới biết hóa ra hắn cũng sẽ cười……tiếng cười hắn cứ vang mãi bên tai ta…..chị à…..ta nghĩ…..lần này…..ta thực sự sai rồi…….”
Một tháng trước, lúc Trình Ảnh đưa hắn ra ngoài đi dạo, hóa ra việc hắn tỉnh lại cũng không phải là ảo giác! Mà Trình Hi không kinh động bọn họ là bởi vì khi hắn có lại ý thức, thân thế lại vô pháp chi phối, rồi hắn nghe được câu hỏi của Trình Ảnh. ….. “ngươi hận hắn sao?” …… “hận” Tựa như một quả bom, khiến niềm vui của hắn khi tỉnh lại tất cả đều nổ tung tiêu biến. khoảng thời gian hắn hôn mê, tình cảm trong lòng dần được dỡ bỏ, hắn còn nhớ lúc thấy dòng máu đỏ tươi chảy ra, cảm nhận cái chết đang từ từ đến gần, nhưng hắn lại không thấy sợ hãi, trái lại, dường như có hạt giống tình ái nào đó đang từng lúc lớn lên trong lòng hắn…..
Khi hắn đang chìm trong bóng đêm, Trình Hi đã từng nghĩ, nếu như có thể tỉnh lại lần nữa, có thể đưa hắn trở về quá khứ, trở về thời gian đó…..
Thế nhưng liệu dễ dàng như vậy sao…….
cho dù đó có là Trình Hi cũng vô phương làm được, chỉ còn biết nói với chính mình tất cả đều là ký ức mà thôi!
Hối hận không thể nói cho ngươi rằng ta yêu ngươi……câu nói mong muốn hạnh phúc của ngươi đã phá hủy hết kiên trì của ta……ta cũng đã muốn cho ngươi hạnh phúc…..
Hai tay che lấy đôi mắt, Trình Hi thanh âm có chút ám ách nói, “chị à, tạm thời khoan hãy để tin tức ta tỉnh lại ra ngoài.”
“không cần lo lắng. chúng ta đều nói với bên ngoài là em đang ở nước ngoài. Chỉ cần nói em du học trở về là được rồi!” nói gì thì Trình Ảnh vẫn rất vui vẻ vì a Hi đã tỉnh lại.
“được…..vậy cũng tốt…..nếu là du học thì phải ở lâu một chút….”
“a Hi à…..em…..”
“em không sao, một năm vất vả cho chị rồi…..”
Một câu nói vất vả, làm lòng nổi lên không ít chua xót, Trrình Ảnh nhịn không được mà nhào tới ôm lấy hắn! ** Hoàn cảnh mới, sinh hoạt mới, nơi này so với Trình gia quả là một trời một vực,
Gian phòng nho nhỏ, cùng lắm chỉ bằng phòng tắm của Trình gia thôi, nhưng dù thế, nơi này từ nay sẽ là căn nhà thuộc về chính ta.
Giá thuê cũng rẻ, vị trí cũng không tệ, hơn nữa nơi này cách hiệu sách ta làm việc đi bộ chừng chỉ có 15 phút.
Ngày qua rất khẩn trương, bởi vì vật dụng sinh hoạt nhiều nên tiền cũng nhanh chóng mà cạn dần, ta bây giờ không thể chịu được biến động nào bên ngoài nữa rồi. Có đôi lúc ta cũng nhớ tới Trình Tư, bởi vì ta biết chúng ta sẽ không bao giờ có thể…..gặp lại, nên chỉ còn biết ngày ngày mà nhớ nó.
ban đêm là thời điểm khó khăn nhất, đôi mắt cứ mở to mà chờ cho đến sáng, ta cũng không muốn dùng thuốc để mượn giấc ngủ, nghe nói nếu làm thế thì cơ thể sẽ không tốt, bây giờ cơ thể này là của chính ta, chỉ có khỏe mạnh mới có thể kiếm tiền, chuyện sinh bệnh với ta bây giờ là chuyện xa xỉ nhất.
đối với nguyên nhân bị mất ngủ, có lẽ là do di chứng thói quen sinh hoạt ngày trước, cũng có lẽ do tâm trí ta khi nào cũng mang một mảng mờ mịt, là đối với Trình Tư tưởng niệm….hay là…..đối với con ngươi thâm trầm kia của Trình Ảnh…….
Ta làm ở hiệu sách này cũng đã ba năm, lúc này ta đang nhìn đờ đẫn vào bìa tạp chí, ở trên in hàng chữ thật to, “Thiếu gia Trình thị – du học trở về, người nối nghiệp?!”
Tính tính ngày…..hai năm hơn rồi, hắn tỉnh rồi sao…….
“ông chủ, 3 bản tuần san giải trí tuần trước bán được một bản rồi…..”
“nga, đã biết!” ta máy móc trả lời.
Hiệu sách này nửa năm trước đã giao lại cho ta, ông chủ trước là chuyển đến nơi khác, ta cũng không có khả năng gì cho cam, nhưng ngày thường lại thật thà, cần cù, nên ông chủ liền cho ta tiếp quản tiệm, còn tiền thì gửi theo định kì cho ông.
Trình Hi…..hai chữ này, ta chưa từng nhắc tới suốt hai năm qua, thế nhưng không thể phủ nhận hắn vẫn tồn tại ở một góc nào đó trong lòng ta, tựa như hình xăm trên lưng vậy.
Từ lúc nghe tin hắn tỉnh lại đến nay, ta vẫn luôn lo lắng chờ đợi, sợ hãi hắn sẽ lại một lần nữa làm cuộc sống của ta biến đổi, thế nhưng một tháng trôi qua, ta mới phát hiện là do mình quá đa tâm thôi, đúng vậy, Trình Hi sau khi tỉnh lại, nhớ đến những chuyện trước đó….nào tông xe….rồi hôn mê…. chỉ là trò cười thôi.
Ta cười khổ, hắn nhất định sẽ rất nhanh thoát li khỏi quá khứ, thế nhưng còn ta thì cơn ác mộng kia vẫn âm ỉ trong lòng…..
Bước trên đường, bắt gặp những hài tử đáng yêu, ta bất giác dừng lại, nhìn thấy chúng, ta lại cảm thấy thật giống tiểu Tư, nhưng nhìn kĩ lại thấy không phải…..
Mỗi lần tắm, ta đều không dám cúi đầu……nhớ tới những ngày mới đầu, vào mùa đông mà hệ thống nước nóng không bật được, chỉ có thể co rúm thân thể mà chà xát người!
Về đến nhà, mở TV thì thấy đăng toàn tin tức việc Trình Hi kế thừa xí nghiệp, thực hiện cải cách mới. Lúc thấy Trình Hi xuất hiện trên TV, ta hầu như nhận không ra hắn.
Hình ảnh của hắn thời niên thiếu không còn nữa…. hắn đã trưởng thành như thế rồi sao?
Chỉ là qua một tai nạn xe, thế nhưng hắn lại lột xác trở thành một con người hoàn toàn mới……. ——————————— end ch.82 ———————————
|