(Đam Mĩ) Ác Mộng
|
|
phiên ngoại: tỉnh mộng
Chương 15
“đừng, buông ra a!” Trình Hi nhìn người bên dưới vì thiếu khí mà nhẹ rên rỉ.
Giúp hắn gạt đi mớ tóc trên trán, Trình Hi quyết định ngủ thêm một lát nữa!
Cho dù đang nằm trong ổ chăn ấm áp, nhưng thời tiết vẫn là đang vào đông, thân thể cũng tự giác mà hướng về nơi phát ra hơi ấm, ta mơ hồ cảm thấy một hơi ấm bao quanh, ngô, thật thoải mái…..
Trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh lúc ta còn bé ôm gấu bông mà ngủ, lúc những đứa trẻ khác còn đang làm nũng mà đòi ngủ với bố mẹ, ta đã tự biết ngủ một mình, chỉ là lúc nào cũng phải ôm gấu bông mà ngủ, dần dần ta trở nên thật thích khi ôm gấu! A…..đã bao lâu rồi không ôm thứ gì khi ngủ? cho đến khi gặp Trình Hi, lúc nào ta vẫn chỉ sống một mình!
Khi ta vừa mở mắt, đập vào ngay là đôi mắt của Trình Hi…..hắn không biết đã tỉnh khi nào mà nhìn ta trưng trưng như vậy! còn ta thì đang khoác tay lên người hắn, hóa ra hơi ấm đó là từ cơ thể Trình Hi!
Ta lẳng lặng thu tay lại, bình tĩnh hỏi, “ngươi tỉnh khi nào?”
“mới nãy thôi! Nhìn em ngủ rất say, vừa lúc đang do dự có nên đánh thức em dậy không thì em tỉnh!” Trình Hi cười cười.
Vì là ta chủ động tiếp cận Trình Hi nên cũng không nói gì, phản ứng của Trình Hi thật ngoài ý ta, mà độ cong nơi miệng hắn tựa hồ vẫn không giảm, hắn đang vui sao?!
Ta vừa ngẩng đầu liền thấy chiếc di động trong túi áo hắn. thì ra….. là vậy……
Lúc ăn, Trình Hi liên tục gắp thức ăn cho ta, chỉ là hắn vẫn dùng ánh mắt lộ vẻ kì quái nhìn làm ta không khỏi chột dạ! Hắn cứ nhìn làm ta càng hướng chăm chăm vào đôi đũa đang cầm, thấy ta cúi đầu càng thấp, tiếu ý trong mắt Trình Hi càng tăng.
Ta cũng chỉ đoán mò ý của Trình Hi, miễn cưỡng thử gắp cho hắn một phần đồ ăn!
Hắn sửng sốt, ta bỗng nhớ ra là hắn không ăn rau cần.
“ta, ta gắp lại cho!”
“không cần!” Trình Hi cắt đứt lời ta nói, thoáng cái liền bỏ mớ rau cần vào trong miệng. A…. ta còn tưởng Trình Hi sẽ nổi giận chứ! Trước đây có lần hạ nhân làm bánh rau cần (? QT ghi thế. Mình cũng thắc mắc ?), Trình Hi chỉ vừa cắn một miếng liền lập tức nhổ ra, sau đó liền tức giận mà sa thải người hầu đó.
“ân…..thực ra, có phải ngươi ngày nào cũng ở nhà bồi ta rất chán không?” ta thấy tâm tình hắn không đến nỗi xấu mới nói ra.
“không có! Xã giao bên ngoài còn phiền phức mệt người hơn nữa!” nhưng mà ở nhà phải nhịn đến phát nghẹn cũng không tốt chút nào!
“xin lỗi, làm lỡ của người không ít thời gian!” ta tối nghĩa nói, ta cũng hiểu chuyện của hắn chẳng liên quan gì đến ta, nhưng là lời vẫn không nhịn được mà thốt ra ngoài.
Trình Hi bỗng cảm thấy hoang mang! Thụy mới một giây trước đưa hắn lên thiên đường, một giây sau lại không ngại ngần kéo hắn xuống! “không cần khách khí như thế! Quan hệ chúng ta đã như thế rồi, có phải là người ngoài đâu!”
Ta nghe xong thì thào nói, “…..quan hệ chúng ta? Ngươi nói đó là cái gì? Chúng ta thì có quan hệ gì chứ……ngươi không phải là người ngoài, nhưng còn ta,……”
“ba”! Trình Hi đập chiếc đũa xuống bàn thật mạnh.
“Ngô Thụy!” biểu tình của Trình Hi bỗng lộ vẻ kinh khủng, ta không khỏi đứng lên lùi về sau mấy bước! Đã nhiều năm rồi Trình Hi không gọi thẳng tên ta như thế!
“em cư nhiên hỏi quan hệ chúng ta là gì?! Em nói ta là cái gì của em?”
Trình Hi túm lấy áo ta, kéo ta về phía hắn, “quan hệ chúng ta ư, chúng ta đã làm tình, em còn sinh ra tiểu Tư, hiện giờ trong bụng lại mang hài tử của ta! Em còn hỏi chúng ta là quan hệ gì ư?! Ta chính là nam nhân của em!”
Trình Hi gằn từng chữ.
“…..” mặt ta đỏ lên, không ngờ Trình Hi lại nói thẳng thừng như vậy. “Thế nào? Ta nói sai sao?!”
Bởi vì lời Trình Hi nói đều là sự thực, nên ta không có cách nào biện giải, cổ họng chợt trở nên thật khô khốc.
|
Chương 16
“….” những từ hài tử, nam nhân,…. vừa nghe hắn nói ra đối với ta cứ như là bom nguyên tử dội xuống!
“em nói rõ ràng đi! Em còn muốn ngốc như thế đến bao giờ! Chẳng lẽ phải để ta nói, phải nhìn thấy ta bị em đùa bỡn như thế mới vui sao!…..” Trình Hi tức giận hướng ta nói.
“không sai! Là ta ngốc, thế nhưng ta có ngốc đến đâu cũng không dễ bị ngươi lừa dối!” ta cắn môi,tay phải chống lấy ghế mà nói.
“chết tiệt!” hai chữ “lừa dối” như chọc tức Trình Hi thêm, hắn quát lên một tiếng. thân thể ta có chút chấn động, tay không tự giác hạ xuống mà ôm lấy bụng. nhìn thấy biểu tình sợ hãi của ta, ngữ khí Trình Hi trở nên ôn hòa lại, “không phải do ta muốn hung hăng với em! Là do em so với trước đây còn dễ làm người khác phát điên hơn!” Trình Hi vươn tay về phía ta, nhẹ nhàng đỡ ta ngồi xuống.
“chúng ta đã lâu rồi chưa có nói chuyện nghiên túc, hôm nay phải làm cho rõ ràng!”
“ăn đã…..” ta nói.
“không được! lát nữa ăn cũng không sao!” Trình Hi nói.
“…..như vậy không tốt cho dạ dày!” ta lập tức đáp lại!
Trình Hi xoay người đi, sau đó bưng đến một hộp bánh bích quy, “ăn trước cái này đi, vừa ăn vừa nói chuyện!”
“không cần! ta không ăn nữa!”
Trình Hi liếc mắt nhìn ta làm ta không khỏi khẩn trương. Sau đó hắn thoải mái đem ném hộp bánh đi, ngồi bên cạnh ta.
Trình Hi nói trước, “lúc chăm sóc em ta tuyệt đối không ngại phiền, thậm chí còn phải nói là rất thích kia! Đừng để ta nghe em nói lại những lời này nữa, lời của em nói cứ như phủi sạch lòng thành của ta vậy!……em hôm nay rốt cuộc là làm sao thế? Ban đầu đúng là ta rất thích sự ỷ lại của em, nhưng mà vẫn thấy rất kì quái!…..được rồi, em nói đi.”
Không biết có phải là muốn nghe lời nói thật của ta hay không mà lúc ta trầm mặc, Trình Hi cũng không giục ta, chỉ kiên trì ngồi đợi…..
“thực ra, ý của ta là, nếu ngươi muốn quen nữ nhân, ta cũng không muốn quấy rầy ngươi, hài tử trong bụng ta tự chăm sóc cũng được! Dù gì ta cũng không phải là nữ nhân, ngươi không cần chịu trách nhiệm!” ta nhắm mắt lại, nói ra.
Trình Hi vẫn như trước không nói gì, làm ta hiếu kì mà liếc mắt lên nhìn hắn, nhìn xong khiến hô hấp của ta cứ như dừng lại, biểu tình của Trình Hi lúc này cứ như gió thổi mưa giông trước bão vậy! cụm từ “sởn tóc gáy” cũng chưa đủ độ mà hình dung.
“em….nói lại một lần nữa cho ta!” Trình Hi thanh âm thấp thấp nói.
“……” ta làm gì còn dũng khí mà chọc tức hắn.
“em biết rõ ta không có, còn dùng lý do mượn cớ này nọ, chẳng lẽ em muốn rời khỏi đây đến thế sao?!” Trình Hi tựa hồ như do mấy ngày nay ở chung, ngữ khí nói chuyện còn mang theo chút kìm nén.
Chỉ là lúc đó ta cũng không phát hiện ra nhiều như vậy!
“nói bậy! ta không có mượn cớ! ngươi mới có!” ta oán giận nói, “rõ ràng là có nữ nhân tìm ngươi còn gì, người kêu tiểu Nghi kia!” TH nghe xong liền sửng sốt, mà trong mắt ta, biểu tình đó cứ như là bị vạch trần cái gì đó!
“em nói bậy gì đó!” Trình Hi mở miệng, kinh ngạc nhìn ta, “tiểu Nghi là tiểu Nghi, có liên hệ gì tới em!……hơn nữa ta chăm sóc em thì cùng cô ấy liên quan gì tới nhau! Cô ấy đúng là thích ta! Nhưng ta căn bản không hề để ý! Em là nghe ai nói? Không lẽ cô ta tự tìm đến đây?”
“….không phải, là điện thoại của ngươi quên cầm đi, nó kêu liên tục, ta không cố ý mở ra xem!” giải thích cái này làm mặt ta nóng cả lên.
“thì ra là thế!” sau đó, hắn đột nhiên tiến tới gần ta, khuôn mặt cả hai gần như áp cả vào nhau, “ sau này anh vĩnh viễn sẽ không ở cạnh nữ nhân nữa! chỉ cần em không rời đi, vĩnh viễn cũng chỉ có hai người! không phải, là bốn người, còn có tiểu Tư với đứa nhỏ sắp ra đời nữa!”
Nghe Trình Hi nói, đột nhiên làm ta rất muốn khóc, hắn hiện tại quả dễ làm người ta cảm động! nhưng cái “vĩnh viễn” này sẽ là bao lâu? Dù người ta có thề thốt thế nào vẫn không bao giờ là mãi mãi! Nếu là vợ chồng thì còn nợ nhau ân nghĩa, còn chúng ta thì sao, có cái gì có thể bảo chứng?!
“lời của ngươi nói có thể duy trì bao lâu? Nếu ta vĩnh viễn không ngủ với ngươi thì lời nói này còn có giá trị không chứ?!” ta nhẹ nhàng hỏi,
“từ lúc chúng ta gặp nhau đến giờ đã bao nhiêu năm rồi! Từ khi gặp em, bên người ta không hề xuất hiện thêm người thứ hai, em nghi ngờ thế làm ta rất đau lòng mà! Ta là thương nhân, lời đã nói ra thì tuyệt đối không gạt em! Nếu ta đã nói cho em, thì kì hạn của lời nói đó sẽ là vĩnh viễn! cho dù quan hệ ta và em vĩnh viễn như thế này!”
Ta nhìn Trình Hi, thắc mắc từ khi nào thì hắn học nói được những lời buồn nôn như thế!
“sao lại khóc! Ta dọa em cái gì sao?” Trình Hi vỗ vỗ lưng ta, “đừng khóc! Không tốt cho hài tử đâu!”
“…..” hắn nói như vậy làm ta càng ngưng không được nước mắt, hắn chẳng lẽ không biết người đang khóc thì có khuyên gì cũng không được sao?
Đôi mắt Trình Hi lúc này nhìn thật ôn hòa! Giống như một mặt nước êm dịu vậy. Ta bây giờ thật muốn khoảng thời gian lúc trước biến mất, những hồi ức đau buồn, nhưng ta biết, nhưng thứ đó đã đóng rễ trong ngực ta rồi, dù không đau đớn, nhưng cũng không dễ dàng mà biến mất! Ta cũng biết, nếu không trải qua nó, Trình Hi của bây giờ cũng sẽ không xuất hiện! Hắn thay đổi, còn ta vẫn là như thế, cả ta và hắn đều là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt!
|
phiên ngoại: tỉnh mộng
chương 17
Nghĩ lại, đời người tuy cũng gọi là dài, nhưng những năm tháng quan trọng nhất có bao nhiêu, không ngờ ta lại cùng Trình Hi vượt qua quãng thời gian đó.
Tâm tình Trình Hi hiện ta có như ta không? Chắc là có rồi! bởi vì bàn tay hắn đặt nơi lưng ta hơi run nhè nhẹ, Trình Hi tựa cằm phía sau, cứ thong thả mà ôm ta như thế, tựa hồ như đang muốn bù lại khoảng thời gian bị ta cự tuyệt trước kia vậy.
Cái ôm này của Trình Hi không kịch liệt, thậm chí so với cái ôm trước kia có thể coi là lãnh đạm, ta không cự tuyệt bởi ta muốn cảm thụ được sự ấm áp từ nó. Ôm vốn là một hành động tràn đầy tình cảm, nhưng mọi người cũng vốn chỉ coi nó là một hình thức xã giao! Còn đối với Trình Hi, trước đây hắn ôm ta chỉ để chứng minh cho sự độc chiếm mạnh mẽ của hắn, nhưng giờ, cái ôm này lại tràn đầy ôn nhu!
Bất luận kẻ nào cũng đều cự tuyệt loại người thô bạo, tràn đầy uy hiếp, nhưng mấy ai có thể cự tuyệt sự ôn nhu?! Tâm lý chống cự lại của ta cũng dần dần rồi biến mất, cho dù vẫn chưa thể tiếp nhận hoàn toàn, thế nhưng như thế này đã là một bước tiến lớn rồi.
Dần dần, thanh âm nghẹn ngào của ta trở nên như có như không, nhưng tâm trạng khi bình phục lại mang theo một chút thẹn thùng! Vốn đã không còn là hài tử thế mà còn khóc như thế này, trước mặt Trình Hi nữa chứ.
Ta giơ tay lên, ý muốn đẩy Trình Hi ra.
“!” một thanh âm như không thể nghe thấy vang lên, thanh âm nhàn nhà, thanh âm như có như không, thanh âm đó cứ quanh quẩn bên tai ta. Đó là tiếng nức nở thật nhỏ, nếu như không phải chủ nhân của thanh âm đó đang ở bên cạnh ta, e rằng ta đã không nghe được rồi!
Cơ thề của ta liền vô pháp nhúc nhích, vô pháp cự tuyệt, cánh tay dừng lại giữa không trung! Sau đó ta cố gắng dùng hết khí lức, cử động ngón tay không nghe lời, ngây ngốc mà vỗ vỗ lưng Trình Hi. ( =)) cái này đáng yêu nga~)
Lưng của hắn rất rộng, sờ lên không giống như người bình thường, không phải chỉ mang đến cảm giác toàn xương hay đẫy thịt, mà là sự hài hòa, mềm mại nhưng cũng không kém phần cứng rắn,
Trình Hi vừa rồi vỗ lưng ta có nghĩ lưng ta sờ toàn xương không?! Ta đột nhiên thất thần, nhớ tới cái vỗ lúc nãy, nếu ta liên tưởng nhiều vậy thì Trình Hi có hay không cũng như thế?!
“…..” hay là do ta suy nghĩ nhiều quá rồi?
“tại sao lại dừng lại?!” Trình Hi đột nhiên quay đầu lại nói, xong lại tiếp tục dựa trên vai ta.
Bởi vì do miên man suy nghĩ, nên tay cũng vô thức mà dừng lại.
“a nga!” Trình Hi nhắc làm ta mới tỉnh, sau đó lại tiếp tục vỗ hắn, như thế này thật làm ta nhớ đến thời gian hắn hôn mê trước kia, lúc ta chăm sóc tiểu Tư ngày nào cũng phải vỗ để mà ru nó ngủ! nghĩ nghĩ, chẳng lẽ tính Trình Hi lại như trẻ con thế nào?
…..quên đi, là do suy nghĩ quá nhiều rồi.
Vai ta thật mỏi, nhưng cũng không thể đẩy Trình Hi đứng hẳn lên được, thân thể Trình Hi còn đang run (ta thề là a Hi đang cười =)), chỉ là đoán thau), huống chi vừa rồi hắn còn an ủi ta nữa! **
“ a a……” Trình Hi bị tiếng kêu to của Ngô Thụy làm cho thần kinh đột nhiên căng thẳng!
“làm sao vậy? làm sao vậy?!” Trình Hi hỏi!
“……rút, rút gân rồi…..” đều do đứng một tư thế lâu quá mà!
|
phiên ngoại: tỉnh mộng
chương 18 “…..” ta cuộn thân thể lại, rút gân đúng là làm người ta đau đến kêu cũng không được.
Trình Hi nhẹ nhàng giúp ta xoa bóp, thế nhưng mỗi lần hắn đụng vào lại làm ta tê hơn lúc ban đầu nữa.
“đừng! đừng đụng nữa!…..a!” ta liều mạng gạt tay Trình Hi, đẩy hắn ra.
Hắn thấy ta đau dữ như thế, liền đứng dậy xoay người đi, ta muốn gọi hắn lại nhưng cơn đau làm ta không mở miệng được. Đến khi hắn quay lại, trên tay đang là một túi nước ấm! thì ra hắn về phòng lấy túi nước này sao.
Nước ấm làm ta dễ chịu không ít, trong người bỗng cảm thấy ấm áp!
“thế nào rồi? đã đỡ chưa? Có cần gọi bác sĩ không?” Trình Hi hỏi.
“không cần đâu, ta đỡ rồi, bây giờ đang là mùa đông, bắt họ ra khỏi nhà vì chuyện cỏn con thế này thì không nên!” ta lắc đầu nói.
Trình Hi có điểm không đồng tình, “đó là chức trách của ông ta, nếu không thì sinh ra bác sĩ làm gì a! hơn nữa thế này mà là chuyện cỏn con sao? Lỡ như có chuyện gì thì làm ta hối hận cả đời a!”
“chỉ là do ngươi đè ta lâu quá thôi! Ta đã nói không có việc gì mà!” ta biện giải nói.
“….” Trình Hi khóe mắt hơi hạ xuống, “…..ta không phải cố ý, chỉ là…..ta thật vui, nên mới……”
Trình Hi dùng ngữ khí êm tai nói với ta.
“…..” nghe hắn nói xong, ta bỗng rơi vào trầm mặc, trong đầu cố gắng nghĩ ra cái gì để nói, nghĩ mãi bỗng vô thức mà thốt lên câu: “cảm ơn!”
…… Lời vừa nói ra khỏi ta liền giật mình. Tại sao ta lại cảm ơn hắn a! sao không nói cái khác chứ, có phải là chưa từng học văn đâu! Nhìn về phía Trình Hi đang ha hả cười làm ta càng thêm xấu hổ. Ta cầm túi nước chườm ấm áp trên tay, thật thoải mái! Cho dù nhà cũng có hệ thống sưởi ấm nhưng độ ấm này vẫn khiến người ta bị mê hoặc!
“ấm sao?” Trình Hi cười hỏi!
“ân!” ta gật đầu.
“không lẽ điều hòa để thấp quá sao?” Trình Hi nhìn về phía điều hòa nói. túi chườm nóng, ngày mai ta đi lấy thêm vài túi nữa!”
Vốn nghĩ cũng không cần làm thế, nhưng nhìn Trình Hi đang cao hứng vậy, ta cũngkhông nỡ tạt cho hắn bát nước lạnh.
“hôm nay ta thật vui! Chúng ta đi ăn thôi!” Trình Hi cuối cùng cũng để ta đi ăn cơm lại!
Cơm nước đã hâm nóng lại được dọn lên, ta im lặng ngồi xuống. Sau đó Trình Hi liền cầm theo ghế ngồi bên cạnh ta, chúng ta cách nhau chỉ có vài thước, ta len lén dịch thân thể đi lại bị Trình Hi phát hiện!
“em nếu còn động thì ta sẽ ôm em ngồi đó!”
“…..”
Đưa ta lên lầu nghỉ ngơi rồi Trình Hi nói công ty có việc, khi nào trở về sẽ có chuyện quan trọng cần nói với ta, ta tuy cũng hiếu kì nhưng cũng kiềm chế tâm tình mà trở lại phòng! Trình Hi có chuyện gì quan trọng cần nói với ta chứ?! A…..ta hình như cũng có chuyện muốn hỏi Trình Hi mà! Rốt cuộc là cái gì a….thật nghĩ không ra mà!
Một lúc sau….
“a….ta chưa hỏi hắn “tiểu Nghi” kia rốt cuộc là ai mà!” ta rốt cục cũng nhớ ra! “không phải, thế là được rồi!”
Trình Hi tán thành gật đầu, “nhiệt độ cao quá cũng không tốt, dễ bị khô người lắm! em nếu lạnh thì cứ dùng ——————————————————————————————— [phương bình]
ta mệt quá, đau rồi =.=
ta biết chương này ngắn chứ, ngắn mà giờ mới post lên thì thật có lỗi với reader nhiều quá T^T
nhưng mà ta thật sự rất mệt, Đà Nẵng đang trong đợt mưa dầm dề, ta bị ướt mưa trầm trọng nên mới bị đau thế này.
=.=, một phần nữa là do ta đang làm “quân kĩ – khuynh tẫn thiên hạ”, đã được 2 chương rồi =.=, ta định khi nào làm được nhiều nhiều rồi mới post dần. =.=
ta sẽ cố gắng làm chương 19 trong hôm nay, mộ lần nữa mong các reader thông cảm cho ta. T^T
|
phiên ngoại: tỉnh mộng
chương 19
Đợi đến khi vẫn còn đang buồn chán mà coi TV, Trình Hi trở về!
Ta cứ nghĩ hắn là muốn giải thích chuyện kia, không ngờ hắn lại đưa cho ta một chiếc túi, bên trong rất nhiều giấy tờ, Trình Hi nhìn rồi bảo ta mở ra.
Ngay khi ta vừa đọc tờ đầu tiên, đống tài liệu trên tay ta liền loạt xoạt rơi xuống!
“tại sao lại đưa cái này cho ta?!” tay ta nắm chặt ghế so pha!
“…..đây là chuyện làm ta băn khoăn nhất từ khi tỉnh lại, chỉ là ta còn cần một ít thời gian để tự hạ quyết tâm cho minh! Ta nghĩ, có lẽ ta còn muốn chiến thắng cả ham muốn của bản thân nữa!……đây không phải điều em luôn muốn sao?”
“ta đã qua tuổi tốt nhất rồi! hơn nữa…..ta còn……” ta ấp úng nói.
Trình Hi nói, “ta đã hỏi qua rồi! không có vấn đề gì cả, chỉ là còn cần tự mình đi kiểm tra cho chắc nữa thôi! Chờ thêm mấy tháng nữa, đợi hài tử sinh xong rồi ta sẽ đi với em!”
“……” ta không biết thực tâm của Trình Hi như thế nào, nhưng khi ta ngẩng đầu nhìn, trong mắt hắn không hề có một tia dị dạng! ta lúc nào cũng sợ đối mặt với cái nhìn khinh bỉ của người khác, dù chỉ là liếc mắt qua ta vẫn không khỏi miên man suy nghĩ.
“không cảm ơn sao?” Trình Hi nói.
Ta tiếp tục nhìn hắn.
Hắn nói. “xin lỗi, là ta nói bậy rồi, không phải ta muốn em cảm ơn, cũng không phải muốn làm em cảm kích nên mới đi làm việc này!”
“không sao!” ta biết ngươi không có ác ý.
Trình Hi khom lưng nhặt những tờ giấy rơi lả tả dưới đát lên, xếp lại cho tốt rồi đặt vào trong tủ.
“ta, có thể sờ được không?” Trình Hi chỉ vào bụng ta hỏi.
Ta vẫn còn đang mơ màng nên cũng vô thức mà gật đầu. “có thể cho tay vào được không? Y phục dày quá!” nói xong liền chạy tới điều hòa làm ấm tay lên rồi mới cho vào trong áo ta.
Tay Trình Hi rất ấm, cho dù đặt sát tại bụng ta cũng không làm khó chịu.
Chúng ta đều không nói gì, chờ đến khi Trình Hi thỏa mãn thu tay lại thì cũng đã đến giờ dùng cơm.
Chúng ta yên lặng xem TV, cũng không có gì hay cả nhưng cả hai đều tập trung mà coi. Đến giờ ngủ, ta chúc hắn ngủ ngon rồi đi lên lầu.
ổ chăn thật mềm.
“cốc cốc!”
Trình Hi gõ cửa vài cái rồi đi vào!
|