(Đam Mĩ) Ác Mộng
|
|
Ác mộng
Chap 38:
Nguyên lai đi học cũng là một loại giày vò…
Ta đem thân thể lùi về phía trước, tay Trình Hi đang trên lưng ta không ngừng vuốt ve.
“Cậu sao vậy?” < Đổi xưng hô nhá, cho nó “lãng mạn” =_= > Khải Ninh nhìn ta “Tai cũng đỏ bừng rồi, khó chịu sao?”
“Mình không sao” Khải Ninh vừa mở miệng hỏi thăm, người phía dưới đã đá ghế ta. Tuy rằng đại đa số thời gian hắn chỉ ngủ. Nhưng thời gian đi học của hắn cũng nhiều hơn trước.
………………………..
“Ngươi ăn hết cho ta!” Trình Hi chỉ thực hạp <cơm hộp> của ta.
Lần thứ hai trở lại trường, Trình Hi coi ta như sủng vật của hắn. Làm gì cũng phải hỏi ý hắn.
Nhìn thức ăn chồng chất, ta gian nan nuốt nước bọt.
“Cho ngươi ăn chứ không bắt ngươi uống thuốc độc, ngươi ăn hết cho ta. Người quá gầy, ôm không chút thoải mái.” Hắn xoay người. ” 15p sau nếu không ăn hết thì ta uy (đút) ngươi ăn.”
Chuyện gì động tới tay hắn cũng không yên! Ta nhìn thực hạp, cố gắng nuốt. Kết quả, càng cố càng khó ăn…
“Ngươi sao vậy?” Hắn ném sách trong tay , nâng cằm ta lên.
Ta vừa định mở miệng, kết quả thức ăn toàn bộ phun ra.
“Xin lỗi…” Ta nhìn Trình Hi nhíu mi, y phục cũng bị vấy bẩn. Ta run rẩy xin lỗi, tuy rằng gần đây tâm tình Trình Hi rất tốt, nhưng chỉ là tạm thời, tính cách của hắn vô cùng bất thường.
Hắn cởi áo ra, vứt xuống đất “Ngươi cố ý?” “Không, không có” Ta lạc giọng hô lên.
“Hừ… Ngươi bị đau dạ dày sao? Mới ăn một chút, mặt đã trắng như người chết.”
“Không…” “Thật khó coi, buổi chiều không đi học, theo ta ra ngoài!”
“Ta khó chịu! Hơn nữa chỗ ngươi đi không thích hợp với ta!” Thế giới của ta cùng thế giới của hắn trái ngược nhau hoàn toàn. Nhìn hắn vì câu trả lời của ta mà nhíu mi, ta vội vã nói “Thực sư… rất khó chịu”
Sau cùng, Trình Hi rốt cuộc cũng cho phép ta nghỉ ngơi tại ký túc xa.
Gần đây ăn uống rất khó, tuy rằng trước ta đã ăn ít, nhưng giờ đến ăn một chút cũng không muốn.
Nửa tháng sau, ta càng lúc càng rõ ràng đang có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng cũng không biết là chuyện gì. Mà Trình Hi rõ ràng cũng bất thường. Điện thoại hắn liên tục vang lên, hơn nữa hắn mặc kệ lớp học mà thản nhiên nhấc máy trả lời.
Ngày hôm sau, điện thoại lại vang lên, thần sắc Trình Hi như muốn ngưng trọng, hắn hung hăng ném điện thoại đi.
“Mẹ nó, tử lão đầu. <ông già… chết, ầy ầy. =_= >” Trình Hi rít lên “Tao mà biết thằng khốn nào nói lung tung, lại không làm thịt hắn.”
——————————————-
|
Ác mộng
Chap 39:
Trình Hi liên tục hút thuốc, thỉnh thoảng khó chịu buông vài câu chửi.
Nhìn bộ dạng của hắn, ta yên lặng cố không làm phiền hắn.
"Chị... Chị về đi! ... Đừng hỏi nữa, chị về đi, cha tức giận rồi... Ân, mặc kệ, thực sự, em không đùa chị, chị mau trở lại... Đừng, hôm nay lên đường luôn... Chị à..." Ta ngạc nhiên nghe Trình Hi van xin, hắn như đang làm nũng mà nói qua điện thoại.
"Ngày mai, ta phải về nhà, ngươi ngoan ngoãn ở lại trường." Hắn vứt điện thoại, quay đầu nói với ta. Ta nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
Sáng hôm sau, xe Trình gia đến đoán hắn, ánh mắt hắn tối đen làm ta càng lúc càng sợ.
Mấy ngày sau, tin tức của Trình Hi hoàn toàn biến mất, đến vài ngày sau, ta gặp lại ba mẹ. Ta vừa đến gần, ba mẹ đã ôm ta vào lòng mà thì thào, "Ba... Mẹ..."
"Sỏa hài tử < Con ngốc, ầy ầy ... =_=> ... Không có việc gì rồi.... Chúng ta đi Anh... Ba đã làm thủ tục, đi thôi."
" Trình Hi..."
"Con đừng sợ, cha nó biết chuyện rồi, không để nó tiếp tục làm bậy đâu! Ba sẽ mang con đi, không để con chịu ủy khuất nữa. Con đừng sợ nữa..."
Hóa ra... Lời nói dối của ta cũng không tốt, hóa ra, lồng sắt của Trình Hi vẫn có thể bị phá vỡ. <Oh no, nhầm rồi em ơi ~~~ >. Quyền thế của hắn đều từ gia tộc hắn cấp cho, chỉ cần Trình gia phản đối, hắn cũng không thể tiếp tục cường bạo ta...
Tất cả… sẽ kết thúc… giống như một cơn ác mộng. Thức dậy, sẽ không còn gây cho ta thống khổ triền mien cùng đau đớn sâu sắc…
Rất nhanh, chúng ta đã đến Anh. Mặc dù máy bay thực sự khó chịu, nhưng tim ta lại dâng lên một niềm vui không gì sánh được...
Ba mẹ tận lực không nhắc đến truyện cũ... Đợi cho tâm lý của ta ổn định hẳn... Chờ mọi thứ an ổn rồi, ta lại có thể đến trường.
Nhưng, bụng ta càng lúc càng tròn ra, ta lo lắng tự hỏi mình có bệnh gì không. Mà ánh mắt ba ba lại càng lúc khó hiểu.
" Tiểu Thụy, mẹ có chuyện muốn nói với con." Ba vỗ vai ta, sau đó đi ra ngoài. Chờ cho cửa đóng lại hoàn toàn, mẹ đã lại gần ta.
" Tiểu Thụy, thân thể con dạo này thế nào?" Mẹ cẩn thận xem xét thái độ nghi hoặc của ta, nhìn cơ thể ngày một béo lên của mình, ta gật đầu.
"Đây... kỳ thực... kỳ thực..."Mẹ bối rồi, ta lại khẩn trương nhìn mẹ, chẳng lẽ ta mắc bệnh gì sao? "Kỳ thực, Tiểu Thụy, con mang thai rồi..."
... Cái gì... Mang thai...
"Lúc đầu ba mẹ cũng cảm thấy có điểm kỳ lạ, sau, ba nói là con có thai rồi... Bụng con, đã rất rõ ràng... Chúng ta không thể giấu con nữa rồi. Ba con nói, con tuy rằng là nam tính, nhưng có tử cung tương đối hoàn thiện..."
"A.... A a..." Thanh âm ta gào lên vô vọng, ta không muốn nghe nữa.
" Tiểu Thụy, con bình tĩnh nghe mẹ nói." Mẹ nắm lấy tay ta.
"Không... Không thể nào... Không thể..." Thanh âm ta ngày một nức nở "Mẹ ra ngoài đi, con muốn yên tĩnh..."
Ta co chặt cơ thể, nằm trên giường. Cúi đầu, không phải do ta béo lên, mà là... Trong đầu ta liên tục hiện ra hình ảnh phá thai. Ta nắm tay, điên cuồng tự đấm vào bụng mình, đến lúc không còn khí lực, bụng cũng đau đến trán đổ mồ hôi lạnh, cảm thụ máu đang ẩm ướt chảy xuống, ta mỉn cười nhắm mắt, thì thầm...
Phải giết chết sinh mệnh đang hình thành này !!!
--------------------------------------------
|
Ác mộng
Chap 40:
@ Neko and Yuuta : yêu các nàng nhiều ~~~ *ôm ôm* =_= ~~~
————————————————�� �—————
Khắp nơi đều là màu trắng… Ta chết rồi sao?
” Tiểu Thụy, con tỉnh rồi…” Mẹ ngồi bên giường ta “Con kích động như thế, nên ba mẹ do dự rất lâu mới nói cho con, nếu ba mẹ không vào, ai….”
Tay ta di chuyển, sờ bụng mình…
“A a!!” Ta ngồi dậy, bụng vẫn tròn như trước.
” Tiểu Thụy! Tiểu Thụy!” Mẹ nhìn ta, khẩn trương hô lên, ngoài cửa, ba ba đang vào.
” Tiểu Thụy! Con bình tĩnh!”
Tay chân bị ba mẹ gắt gao đè lại, khí lực rất nhanh bị tiêu hao hết.
” Tiểu Thụy, không có việc gì đâu!” Ba lau nước mắt trên mặt ta “Con làm vậy rất nguy hiểm..”
“Con muốn giết nó.. giết nó… làm cho nó biến mất… Con không muốn…” Ta thất thần nói không ra tiếng.
“Con phải biết, Tiểu Thụy. Tuy rằng ba mẹ cũng rất ghét nó…”Đang nói bỗng nhiên dừng lại, ba ba nhìn thần sắc đang ngày một thống khổ của ta. Một lúc sau mới nói tiếp “Tiểu Thụy, con đừng làm bậy nữa, ba sẽ giúp con… Lần này sẽ không ai biết, chính ba sẽ phẫu thuật cho con.”
Một tuần sau…
Tại tầng cao nhất của bệnh viện, nghiệt chủng trong cơ thể ta đã biến mất hoàn toàn rồi!
Bởi vì lúc trước ta bị cường bạo, lại thêm chuyện phá thai, cơ thể mệt mỏi khiến ta mê man trên giường suốt hai tháng.
Sau đó, ta chuyển trường mới, ba ba biết ta không thích tiếp xúc với người khác, cố ý tìm cho ta khu vực gần Hoa Nhân xã để đi học.
Nhưng mà ta không thật không ngờ, lần thứ hai nhìn thấy Trình Hi!
Ta còn chưa kịp mở miệng, gáy đã truyền đến cảm giác đau đớn, cơ thể mất đi tri giác mà ngã xuống.
Đến lúc ta mở mắt, một tập ảnh quăng xuống trước mặt ta, là ảnh lúc ta còn “Béo”… <
cái chỗ này đọc bao nhiêu lần cũng thấy buồn cười… =_=>
“Nói xem? Đây là cái gì…” Đã rất lâu rồi không gặp, nhãn thần hắn vẫn như trước, vừa áp nhân đến cực điểm, vừa mị hoặc vô cùng.
“…”
“Ta phái người đi tìm ngươi, kết quả ngươi lại xảy ra chuyện này…” Hắn thong thả tiến gần ta, bỏ khăn trong miệng ta ra.
“Ngươi có thể mang thai sao.. Ha ha ha… Thực sự là quá buồn cười !!!”
Mọi vật xung quanh đều quen thuộc, là nhà của hắn, ta trở về nước rồi.
“Mà buồn cười nhất là… Ngươi lại dám giết chết nó!”
Hắn tát ta một cái như trời giáng, ta ngỡ ngàng nhìn thần sắc cuồng loạn trong đôi mắt hắn, hắn chưa bao giờ lộ ra biểu tình khủng khiếp đến thế!
“Ngươi không biết sao, tuy rằng cha ta tức giận với ta, nhưng cha ta cũng biết rõ, ta là người thừa kế duy nhất… Cho nên, ta mặc dù ở nhà, nhất cử nhất động của ngươi ta đều biết, có trốn cũng không thoát khỏi ta! Cha ta tuy cố chấp, nhưng ta đã muốn cũng không thể làm gì được ! …”Hắn cười, nhếch mép, nụ cười tràn đầy vị đạo băng lãnh cùng tàn khốc. Ta run mình, sợ hãi muốn nhắm mắt lại.
Hắn lạnh lùng “Kết quả, cha ta khuất phục rồi, cái gì cũng không thay đổi, ngươi hiểu chưa? Cho nên, đứa con trong bụng của ngươi mang lại đây cho ta, nó là con ta, cũng là dòng máu của Trình gia… Ta chán ghét nam nhân thô cứng, càng ghét nữ nhân phiền phức, vì ngươi là sủng vật của ta, ta mới nguyện ý cho phép ngươi mang thai con ta.”
Ta có nghe lầm không! Ta run rẩy cúi mắt xuống, không dám nhìn hắn. Ta nghĩ ra một lý do, mặc dù nó quả thật rất vô lý “Không thể, cơ thể ta bất thường, mang thai sẽ dị dạng… Ba ba ta đã nghiên cứu, ADN của ta rất kì dị, sợ là mang thai sẽ chỉ sinh ra quái thai…. nên… ta… tuy rằng việc mang thai rất, rất, rất ngoài ý muốn. Nhưng ta không thể sinh nó ra.” < Chết cười với cái lý do ‘khả ái’ của em ấy ~~ =_=>
“Ta nói sinh được thì là sinh được… Sinh ra quái thai tỷ lệ rất nhỏ, hơn nữa con ta nhất định là một đứa trẻ ưu tú.”
“Ngươi điên, điên mất rồi…” Ta đẩy hắn, lao ra ngoài.
Cửa khóa rồi, ta điên cuồng đập cửa. Cho đến khi, hắn nắm lấy cổ tay ta…
————————————————�� �-
|
Ác mộng
Chap 41:
_ SM a ~~~ =_= _ ——————————————-
Hắn kéo thân thể ta đi, da thịt ta cảm thụ hơi lạnh từ mặt đất truyền đến. Ta giờ mới hiểu được, cơn thịnh nộ của hắn cường liệt đến mức nào. Thoạt nhìn có lẽ ẩn nhẫn thư thái, bên trong, lại giống như núi lửa cuồng liệt phong trào không ngừng.
“Tiện nhân… Ngươi này tiện nhân… Giết con ta…” Trên mặt đã sưng lên, người bị đánh cho mình đầy thương tích… Thế nhưng ta đã không cảm thấy đau rồi, chỉ là run rẩy không ngừng… Vì sao… Rõ ràng đã trốn thoát khỏi hắn rồi…
Khuôn mặt tràn đầy mị lực, tại mắt ta lại đúng ác mộng !… Khuôn mặt này, gây cho ta vô pháp phai mờ ác ý, ta bất tự giác sờ bụng….Nếu như không phải do hắn… Đồng môn của ta…Ác mộng của ta….
Vì sao ta lại gặp phải hắn, nước mắt của ta chảy không ngừng, mặc dù trước đây ta đã khóc không ít …
“Tiện nhân, ngươi cư nhiên lại dám giết con ta…” Cuồng bạo nắm đấm lại vung lên, chuẩn bị đánh ta, ta kinh sợ nhắm mắt lại.
“Không việc gì” Hắn đột nhiên nâng mặt ta lên, ta run run mở hé mắt, thấy mặt hắn ôn nhu tươi cười, lòng ta phát lạnh, hắn như vậy cười… chắc chắn không phải chuyện tốt !
“Không việc gì… Đứa trẻ này mất đi, còn có ngươi… Chỉ cần có ngươi… Còn có thể tiếp tục … Một ngày nào đó lại có một đứa trẻ khác!”
“Không… Ta là nam nhân… Không muốn… Ngươi đi tìm nữ nhân… Rất nhiều nữ nhân nguyện ý vì ngươi sinh con” Tuy rằng sợ nhưng ta vẫn nói ra, thân thể ta như vậy, ngươi vì sao còn muốn… Ta không muốn tái hiện cơn ác mộng này… Ta muốn thoạt ra… Vì sao lại như vậy…
“Ngươi đùa cái gì, trước mặt ta ngươi chính là nữ nhân…” Hắn kéo tóc ta, da đầu truyền đến một cơn thống khổ “…Ngươi là của ta, chỉ có ta không muốn, không có chuyện ngươi tự mình ly khai!”
“Ngươi thả ta… Van cầu ngươi, nghĩ tình trước đây ta với ngươi là đồng môn…” Ta cầu xin nhìn hắn.
“…” Hắn không trả lời, bắt đầu đem ta về hướng phòng ngủ, thấy giường ngủ rộng lớn xa hoa kia , ta hiểu sắp phát sinh chuyện gì, vô pháp khống chế tiếng hét chói tai…
“Ta không muốn ! Không muốn ! ” Ta không muốn bị một nam nhân đặt dưới thân, không muốn giống như nữ nhân mang thai! … Ta có một mong muốn rất nhỏ bé, đơn giản là lấy một người vợ ôn nhu, có một đứa con xinh xắn, thanh bình sống hết cuộc đời… “Buông ra… Ta không muốn sinh tạp chủng!”
“Chát” Hắn dùng toàn lực tát vào mặt ta. Mặt đã sưng đến không thể nói được rồi…
“Không phải do ngươi… Chỉ cần làm vài lần… Sinh hay không sinh không phải do ngươi quyết định… Đây là cách làm của nam nhân.” Liếm khuôn mặt đầy vết thương của ta, khuôn mặt tuấn mỹ kia, đối với nữ nhân vốn là vô cùng mị hoặc, trong mắt ta, lại là hận vĩnh viễn không muốn thấy…
Giãy giụa không thoát, ta bị ném lên giường, nhìn hắn tới gần, bắt đầu cởi quần áo, ta run rẩy từ trên giường chạy đến cửa phòng, cửa khóa rồi… Hắn cứ thế dùng ánh mắt châm chọc nhìn ta, thật không biết tự lượng sức mình…
Gục bên cửa, dùng nhãn thần tuyệt vọng nhìn thân thể toàn mỹ của hắn, sợ hãi tình trạng trước mắt, ta ngất đi…
………………………………….
Cảm giác thống khổ làm ta tỉnh dậy.
Hắn đang cưỡi trên cơ thể ta, toàn lực mà cưỡng ép ta.
Trong khi ta bất tỉnh, hắn vẫn kịch liệt giao hợp với ta, phía dưới đã ẩm ướt thành mảng, bắp đùi bị hắn kháp trụ đến tê dại.
Hắn rút ra khí quan, đem một chân của ta gác lên vai hắn, một chân hắn cầm lấy, mạnh mẽ đâm vào động huyệt phía trước của ta.
“A a… A” Ta rên rỉ gào khóc.
Hắn cuồng dã xuất ra trong ta, bạch trọc nóng bỏng tuôn trào không dứt.
“Không nên lãng phí!” Hắn như dã thú thỏa mản cười, hôn đôi môi đã khô cứng do gào khóc của ta.
—————————————-
|
Ác mộng
Chap 42:
Ngày cứ thế dài đằng đẵng mà trôi qua, ta không biết thời gian hiện tại như thế nào, cũng không biết bên ngoài ra sao, ta nghĩ ba mẹ vẫn đang tìm ta ở Anh… Tim ta không còn đau nữa, giờ ta mới thấm thía, cái gì gọi là tuyệt vọng đến mức vô vọng.
Đến sáng ngày hôm sau, thức ăn đưa đến cho ta, chỉ nhìn chúng, cảm giác buồn nôn đã choáng ngợp lấy ta.. Ta biết, điều này có nghĩa là gì, cảm giác này có nghĩa là gì. Mấy tháng sau, bụng ta bắt đầu tròn lên.
Trình Hi mỗi sáng lại ra ngoài, Trình gia dựa như đang hướng dẫn hắn cách kinh doanh, mà hắn còn đang học ở trường.
Trong nhà lúc nào cũng tối, cửa đóng chặt, chỉ có người giúp việc cùng quản gia quản giáo ta.
Ta cố gắng không nôn ra, ta không muốn bác sĩ nói tin khủng khiếp ấy cho Trình Hi nghe. Thế nhưng, cứ nửa tháng lại có một lần kiểm tra sức khỏe. Mà khoảng năm ngày nữa đã đến rồi.
Ta gắng gượng ăn, uống chút sữa.
Cầm khăn vào phòng tắm, ta nôn thốc nôn áo mọi thứ ra ngoài, cảm giác dị dạng như bóp nghẹt tim ta, ta ngẩng đầu nhìn qua cửa thông hơi, chỉ có trong phòng tắm… ta mới không bị giám sát… bị soi mói… bị quản thúc…. bị kiểm tra.
Ta cố nghĩ mọi phương pháp để sẩy thai, nhưng không có cách nào khả dĩ. Rất nhanh đã đến lúc kiểm tra sức khỏe.
Khi ta nhìn thấy nụ cười bừng sáng trên khuôn mặt Trình Hi, lòng ta nghẹn lại, môi cắn đến phát đau, Trình Hi giống như một ba ba tốt, hưng phấn sảng khoái mà cười to, lúc bác sĩ nói ra hai chữ ‘Chúc mừng’, hắn cư nhiên ngượng ngùng gật đầu. Nếu là bình
thường, hắn đã khinh miệt lời nói xu nịnh của người khác đối với hắn rồi.
Trình Hi bế ta trở về, ta cứng ngắt nằm trong lòng hắn. Mà rất nhanh sau hắn đã nhận ra thái độ lãnh đạm của ta, hắn không cười nữa, im lặng bế ta về giường ngủ.
Ta nhắm mắt , một ý tưởng lại lóe lên, nếu như Trình gia biết một người nam nhân mang thai con Trình Hi, không biết sẽ làm gì? Tuy rằng cha Trình Hi đã thỏa hiệp với hắn, nhưng ta nghĩ, họ cũng không thể chấp nhận chuyện này, chỉ cần đợi đến lúc Trình Hi cũng cảm thấy mệt mỏi … Trình Hi chắc chắn không nói ra cơ thể bất thường của ta, khiến họ tin rằng ta chỉ là một nam nhân bình thường… Nếu họ biết… Mắt ta sáng lên… Trình gia, nếu họ không cứu ta, họ sẽ hủy diệt ta…
…………………….
Số lần bác sĩ đến càng lúc càng nhiều, có khi cứ cách ngày lại đến.
Mỗi ngày hai lần lại làm kiểm tra sức khỏe.
Ta mỗi lần khám đều cúi xuống, ta không dám ngẩng lên, ta không dám nhìn ánh mắt khinh miệt cùng nghi hoặc của người xung quanh… Bất luận ai ta cũng không dám nhìn, nhưng ta có thể cảm thấy, ánh mắt của người khác giành cho ta, không chỉ đơn thuần là khinh miệt, mà còn là ánh mắt giống như nhìn thấy quái vật…
Đúng vậy ! Quái vật…
Ta không dám làm sẩy thai lần nữa, bởi vì hắn sẽ làm lần nữa, lần nữa, cho đến khi ta sinh con cho hắn thì thôi. Chỉ có một điều may mắn, từ khi ta mang thai, dằn vặt của hắn ít đi rất nhiều, chỉ đơn giản là ở phía sau phát tiết một lần là buông tha ta.
Ban ngày ta rất ít khi nhìn thấy hắn, hắn phải đi học, tuy rằng hắn hay trốn, nhưng đó cũng là nơi hắn phải đi. Nhưng dù có đi học cả ngày, trưa hắn chắc chắn sẽ về nhà, dù từ nhà đến trường cũng mất gần nửa tiếng.
Bụng ngày một tròn lên, ta ngày một sợ hãi. Ta biết, ta đang chờ đợi cơ hội… Vạn nhất không được, ta sẽ quyên sinh cùng nghiệt chủng này luôn…
Rốt cuộc, cuối cùng, cũng có ngày cha Trình Hi xuất hiện…
Trình Hi đang ở dưới lầu nói chuyện với cha hắn.. Ta đi xuống cầu thang, nhìn vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa khó chịu của hắn, ta biết, người đối diện với hắn, là người duy nhất có thể cứu ta.
Cha hắn còn rất phong độ, có loại khí chất áp nhân rất giống hắn. Cha Trình Hi từ bóng lưng của hắn nhìn thấy ta, y khẽ nhíu mày.
Trình Hi quay đầu lại, nhìn thấy ta từ cầu thang đi xuống, đứng lên kéo ta đi “Đi lên…”
“Không !” Ta đẩy hắn ra, đi đến trước mặt y.
“Ngươi làm gì? Đi lên ngay, người, đưa hắn đi.”
Vài người lập tức nắm lấy ta, ta mở miệng “Bác, nếu bác không muốn một thằng con trai mang thai dòng máu của Trình gia, hãy để cháu nói…”
Trong mắt Trình Hi truyền đến một tia hoảng loạn cùng điên cuồng, vội vã bịt miệng ta lại.
“Buông nó ra! Hi nhi!”
…………………….
“Nói, là chuyện gì?” Cha Trình Hi nhìn vào bụng ta.
“Không có gì… Cậu ấy chỉ béo lên thôi…” (Đáng yêu a ~~ =_=)
“Không, không phải… Cháu là một người bất thường, một đứa dị dạng… Cháu bị hắn cưỡng bức mang thai…” Ta liều mạng vũ nhục chính mình, chỉ cần cha hắn cho rằng ta quá dơ bẩn, quá ghê tởm, không có tư cách mang thai cho hắn, thì tất cả… đều ổn rồi.
Không khí như đông cứng lại, ánh mắt Trình Hi sắt như dao nhìn ta, cha hắn vẫn yên lặng quan sát tất cả!
—————————————–
Ta có cảm giác đang xem phim truyền hình a ~~~ =_=
|