Thú Nhân Tinh Cầu
|
|
[TNTC] Bộ 5 [61] Chào Đời
*****
Sóng biển nhẹ nhàng đánh lên bờ đá, nổ tung thành những đóa hoa trắng xóa.
Thiếu niên tóc bạch kim ngồi xếp bằng trên bờ biển, nhìn từ xa xa chỉ thấy tấm lưng thẳng đứng của cậu, bất động.
“Động, động! Mắc câu rồi!” Thiếu niên ngồi bên cạnh đang nhàn nhã đong đưa chân, đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào mặt biển kêu to.
Panda vội vàng đứng dậy, dồn sức vào các đầu ngón tay từng chút kéo cần câu đang chìm sâu vào biển.
“Cố lên a, Pan!” Thiếu niên bên cạnh không ngừng cổ vũ. Tiểu hùng gật gật đầu, dùng hết sức lực toàn thân, cơ thể cơ hồ ưỡn 150º về phía sau.
“Dùng lực mạnh lên, là cá lớn.” Thiếu niên quan sát một hồi, vội vàng cởi tấm áo khoác trắng: “Ta xuống dưới nhìn thử, hẳn là một con cá hồi.”
Dưới ánh mặt trời, da thịt thiếu niên trắng như tuyết, một đầu tóc bạc dài càng tăng phần chói lóa. Hắn thả người nhảy xuống vách núi cao mấy thước, cơ thể mảnh khảnh xẹt thành một đường cong trong không trung, ‘ùm’ một tiếng rơi vào biển.
Lúc thiếu niên trồi lên khỏi mặt nước, chiếc cần câu bằng trúc không tiếng báo trước phát ra một tiếng giòn tan, gãy thành hai khúc. Mắt thấy cá lớn sắp tới tay lại trốn mất, Panda cùng thiếu niên đồng thời phát ra tiếng ảo não.
Tiểu hùng chán nản vứt nửa thanh cần câu trong tay, không ngừng lắc đầu thở dài– quên đi, lần sau lại bảo Arthur làm thêm vài cây cần câu. Đúng lúc này, một con cá heo có làn da lốm đốm nhanh chóng bơi tới. Nó dựng thẳng người lên không ngừng vẫy chiếc vây của mình, từ miệng phát ra tiếng kêu to dễ nghe.
Thiếu niên vỗ vỗ đầu cá heo, phất tay về phía vách đá gọi Panda–
“Pan, tới giờ rồi, chúng ta về thôi.”
Tiểu hùng ‘nga’ một tiếng, nhìn qua giống như vẫn còn chút tiếc nuối. Cậu chậm chạp thu thập, sau đó nắm mũi nhảy xuống biển.
“Ùng ục ~~”
Trong chớp mắt, một con gấu mèo hắc bạch xuất hiện trên biển. Nó ra sức quẫy tứ chi, động tác có vẻ thực ngây ngốc. Một bóng dáng màu bạc nhanh chóng bơi tới, nâng tiểu hùng sắp chìm lên. Cá heo nghịch ngợm bơi tới bên cạnh thiếu niên, dùng đầu đội Panda, phối hợp theo tốc độ đạp nước của tiểu hùng chầm chậm bơi tới.
Có người giúp, tiểu hùng cuối cùng cũng thở phào một hơi. Cơ thể tròn vo của nó nằm trên lưng cá heo, tứ chi màu đen giãn ra, móng vuốt khẽ vớt làn sóng nước lăn tăn.
Cái đuôi đột nhiên đau nhói, tiểu hùng cứng đờ, sau đó chậm chạp quay đầu lại…. quả nhiên, sau lưng nó không biết từ khi nào đã xuất hiện một đám nhân ngư, có vài người còn lớn mật véo đuôi cậu.
Panda ai ô một tiếng, ôm đầu rên rỉ. Động tác này hiển nhiên lại càng kích thích những nhân ngư khác, bọn họ càng lớn mật hơn tiến tới trêu đùa Panda, xoa xoa lỗ tai cậu hoặc giật nhẹ chân sau linh tinh. Cũng chỉ có khoảng thời gian Arthur rời đi, nhân ngư mới có cơ hội tiếp cận tiểu hùng. Cư dân trên đảo đã sớm tò mò về tiểu hùng hắc bạch này, chỉ tiếc là không có cách nào tới gần cậu.
Panda cũng thực ảo não, vị trí câu cá tốt nhất là một tiểu đảo bên cạnh đảo chủ đảo nhân ngư, vì thế mỗi lần đi câu cá phải bơi qua một eo biển. Không biết vì lí do gì, mỗi lần xuống biển cậu lại vô thức biến thân, đại khái là cảm giác yếu ớt khi chìm vào nước làm cơ thể cậu phát sinh biến hóa đi.
Thật vất vả trở lại bờ, tiểu hùng vội vàng lao vào bụi cây. Qua thật lâu mới chậm chạp chui ra…. cũng vì chạy quá nhanh mà quên mất quần áo, Panda chỉ có thể đỏ mặt, che chắn cơ thể từng chút đi về phía nhà gỗ nhỏ trên bờ biển. Đám nhân ngư đang chơi đùa trên bờ, trong nước đều trừng to mắt, chăm chăm nhìn tiểu hùng. Trên bờ biển rộng lớn đột nhiên lặng ngắt như tờ, không khí yên tĩnh càng làm tiểu hùng xấu hổ hơn–
Ô ô ô, mất mặt quá…… Arthur, chừng nào ngươi mới quay lại a!
Arthur ở bộ lạc thú nhân xa xa, lúc này đột nhiên hắt xì một cái. Hắn hồn nhiên xoa xoa cái mũi, nghĩ nghĩ, không phải tiểu hùng ngốc đang nhớ mình đi.
Mọi việc xong xuôi phải lập tức quay lại, tiểu tiểu hùng đã sắp chào đời, gương mặt thú nhân lại lộ ra nụ cười ngây ngốc, theo thường lệ lại bắt đầu ngẩn người…..
…….
Nửa đêm, Panda bị một trận rung động kì lạ đánh thức.
Cậu mơ mơ màng màng bò xuống giường, mở cửa, cơn gió lạnh mang mùi biển đậm đặc quất vào mặt làm cậu rùng mình. Đêm rất tĩnh lặng, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng treo trên cao cao. Biển tựa hồ cũng đang ngủ, mặt nước lóng lánh tia sáng trang nghiêm mà thánh khiết.
Panda cũng không biết mình bị sao, tự nhiên có cảm giác thúc đẩy cậu đi về phía sơn động thông tới thạch thất. Vách núi u ám được khảm chi chít những viên thủy tinh, chúng nó tỏa quang mang lóng lánh, tựa hồ đang thúc dục Panda mau hơn, mau hơn nữa…. cơ hồ là chạy thật nhanh, tiểu hùng vọt thẳng vào thạch thất. Cậu thở hồng hộc vịn vào tường, phát hiện cả thạch thất cũng kì lạ, năm ngọn thủy tinh so với bình thường càng chói mắt hơn.
Vật trong suốt đặt ở trung ương thạch thất, tiểu cầu vốn bé xíu hiện tại đã trưởng thành to cỡ nắm tay Arthur. Giờ phút này nó đang khua loạn xung quanh, tựa hồ muốn xé nát trở ngại xung quanh.
“A–” Panda không khỏi phát ra một tiếng kêu kinh hãi. Cậu vội vàng tiến tới, vươn tay nhưng lại không biết phải làm gì. Cục cưng sắp ra sao? Chính là Felix nói phải hơn 10 ngày nữa, vì thế Arthur mới yên tâm quay về bộ lạc xử lý chính vụ. Chẳng lẽ….. Felix cố ý?
Không đợi Panda nghĩ nhiều, cục cưng lại hung hăng va chạm lớp màng. Động tác của nó vô cùng nôn nóng, cứ như thực khẩn cấp muốn nhìn thấy thế giới này.
Panda luống cuống, cậu không chút nghĩ ngợi liền vói hai tay vào trong lớp màng, ôm lấy tiểu cầu nhẹ nhàng vuốt ve. Nói ra cũng thực kì quái, cục cưng vừa nãy còn rất nghịch ngợm lập tức im lặng. Lớp màng màu bạc mấp máy, cục cưng đang cố gắng ra ngoài. Panda nín thở chờ đợi, chớp mắt cũng không dám, sợ bỏ lỡ khoảnh khắc cục cưng chào đời. Ngắn ngủn vài phút lại dài như cả thế kỷ……
Biên độ giãy dụa ngày càng lớn, lớp màng bạc dường như trở nên trong suốt. Trái tim Panda ‘thình thịch’ nảy lên, cậu có thể cảm nhận lớp màng mịn màng trong tay đang dần dần bị dòng nước hòa tan…… ấm ấm, mềm mại, là cánh tay của cục cưng đi. Gương mặt nhỏ nhắn phấn nộn dần dần rõ lên….. cơ thể Panda run rẩy, kích động không nói nên lời– cái miệng nho nhỏ, cái mũi nho nhỏ, hai gò má trắng mịn, mái tóc bạch kim mềm mại….. nhìn thấy hết thảy, trong lòng Panda lan tràn cảm giác cảm động cùng vui sướng tột cùng…..
Cậu thật cẩn thận bế cục cưng ra.
Cái đuôi nhỏ màu trắng nhẹ nhàng ma xát lòng bàn tay Panda. Cục cưng thích ý vẩu cái miệng nhỏ, lỗ tai tròn tròn màu nâu sậm xoắn lại, còn chưa hoàn toàn mở ra.
“Thật là đứa nhỏ đáng yêu.”
Không một tiếng động đi tới, âm thanh Felix vẫn cứng nhắc như trước, nhưng vẫn có thể nhận ra vài phần lo lắng trong đó.
“Cám ơn ngươi…… cám ơn…….” Panda nghẹn ngào nói không nên lời, ánh mắt cậu một giây cũng luyến tiếc rời khỏi cục cưng trong tay.
“Ngươi không cần cám ơn ta.” Cánh môi duyên dáng hơi nhếch lên, biểu tình Felix tựa tiếu phi tiếu: “Được thấy bộ dáng hối tiếc không kịp của Arthur, ta thực hưởng thụ.”
Hoàn Chương 61.
|
[TNTC] Bộ 5 [62] Kết Thúc
*****
Hai ngày sau, Arthur kích động chạy về đảo nhân ngư.
Ngay cả mặt Panda cũng chưa kịp nhìn, hắn đã vội vàng lao tới thạch thất ở đáy biển, muốn hảo hảo nhìn bảo bối của mình. Nhưng mà lúc hắn tới nơi, thạch thất chìm trong yên tĩnh– năm trụ thủy tinh không còn chiếu sáng, lẳng lặng sừng sững đứng đó; trên góc đài cao trống không, sớm không thấy bóng dáng tiểu tiểu hùng.
Arthur nhất thời bị dọa đổ một thân mồ hôi lạnh, trong đầu phỏng đoán các tình huống có thể phát sinh, đôi lam mâu trước nay vẫn luôn bình tĩnh, hiện tại vô cùng kích động. Hai nắm tay siết chặt tới mức răng rắc rung động, lưng lạnh ngắt, lo lắng tới mức thở không nỗi.
Hắn rít gào một tiếng lao ra khỏi thạch thất, chạy tới chủ điện của Felix.
Đại điện vắng lặng, ngay cả nhân ngư thủ vệ cùng tuần tra cũng không thấy bóng. Xem ra Felix đã sớm có chuẩn bị, Arthur ảo não gầm nhẹ, ý tưởng chợt lóe trong đầu– không phải Felix cố ý trả thù mình mà dấu Panda cùng tiểu tiểu hùng đi……
Arthur càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể, ngay cả một rãnh nước trên đảo nhân ngư cũng có hệ thống phòng ngự, Khải Ân cũng nói đây là nơi an toàn nhất trên thế giới, ngoài Felix còn ai dám giở trò quỷ!
Hắn hít một hơi thật sâu, cố buộc mình tỉnh táo lại, sau đó vội vàng chạy tới phòng nhỏ của Panda trên bờ biển. Ngay lúc này, Felix mang theo tiểu hùng lặng lẽ quay lại chủ điện.
Nhất cử nhất động của thú nhân đều nằm trong khống chế của hắn, thời gian tính toán cũng vừa hảo, kế hoạch vô cùng hoàn mĩ.
“Felix, Felix?”
Tiếng gọi của Panda kéo đảo chủ đại nhân thoát khỏi mớ suy nghĩ sâu xa của mình.
Khóe miệng nhếch lên một mạt cười nhạt, gương mặt Felix hiếm có dịp lộ ra biểu tình ôn hòa. Hắn xoa xoa cục cưng đang say ngủ trong lòng Panda, có chút luyến tiếc. Nói không chừng sau này không còn gặp lại nữa, thực đáng tiếc a.
“Chuẩn bị tốt chưa, ta sẽ đưa ngươi về ngay bây giờ.”
Panda gật gật đầu, ôm chặt cục cưng trong lòng. Hôm nay bộ lạc thú nhân truyền tới tin xấu, bảo là Arthur bị thương làm cậu lo muốn chết. Tuy Felix an ủi cậu Arthur không sao, nhưng tiểu hùng không thể an tâm nổi. Vốn định chờ Arthur về cho hắn một kinh hỉ….. nhưng hiện tại Panda một giây cũng không chờ được, toàn tâm toàn ý muốn quay về bên cạnh Arthur.
“Vậy trở về đi.” Felix khẽ nâng tay phải, trung ương đại điện vốn trống rỗng đột nhiên xuất hiện một đường ống màu bạc. Bất đồng với lúc mới tới đây, tiểu hùng lần này phải một mình đối mặt với trận truyền tống. Đường ống hình trứng lập lòe, vầng sáng màu bạc thong thả xoay tròn, giống như một cơn lốc xoáy, bất cứ lúc nào cũng có thể hút người ta vào trong.
–đó là cánh cửa thông tới bộ lạc thú nhân, Arthur đang ở đó!
Tiểu hùng an ủi mình không cần sợ, nuốt nuốt nước miếng, cố lấy dũng khí bước vào….. Nụ cười của Felix ngày càng sáng chói, ánh mắt chăm chú nhìn về phía cửa vào đại điện.
Giống như một sự tính toán chính xác, bóng dáng Panda vừa biến mất trong trận truyền tống, thì thú nhân lập tức vọt vào–
“Panda–!” Arthur rống to, chung quy vẫn chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu hùng biến mất khỏi tầm mắt mình.
“Vất vả rồi, xem ra ngươi chạy không ít nơi a.” Felix vỗ tay, chậm rãi bước ra từ một góc phòng: “Bất quá thật đáng tiếc, rốt cuộc vẫn bỏ lỡ.”
“Ngươi tên hỗn đản này!” Rống lớn một tiếng, suýt chút nữa xốc cả nóc nhà. Thú nhân tức giận trừng mắt nhìn đối phương, sắc mặt kia thoạt nhìn so với ác ma còn đáng sợ hơn.
“Ha hả, xem ra ngươi còn không biết. Nhóc con kia hai ngày trước đã chào đời.” Felix lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối nhìn Arthur. Ngón tay thon dài chỉ về phía mình: “Ta là người đầu tiên nhìn thấy nó. Nga đúng rồi, tất cả cư dân trên đảo nhân ngư đều gặp qua tiểu bảo bối của ngươi.”
“Rống–” Lời Felix vẫn còn chưa nói hết, thú nhân phẫn nộ trong nháy mắt đã biến về hình dáng dã thú, mãnh liệt đánh về phía hắn. Cự thú phẫn nộ tới cực điểm, một lòng muốn cắn đứt yếu hầu đối phương.
Felix thở dài, ngay cả đầu ngón tay cũng chưa nâng, đã ngăn chặn cự thú bên ngoài quần sáng: “Có sức tức giận thì ngươi mau mau quay về đi. Ta hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu.” Felix cười tủm tỉm suy nghĩ, hệt như đang trêu chọc một con mèo nhỏ, cách một khoảng không đánh Arthur văng ra thật xa: “Gấu mèo nhỏ nửa tháng sau sẽ mở mắt. Nếu vận khí tốt, không chừng ngươi có thể bắt kịp a~”
Cự thú thất tha thất thểu đứng lên, nó cúi đầu ô ô rít gào, răng nanh rung động khanh khách.
“Đừng hi vọng Khải ân giúp ngươi, hắn đã sớm rời khỏi bộ lạc thú nhân. Huống chi nếu không có sự đồng ý của ta, số 7 cũng không thể tự tiện kết nối trận truyền tống từ thánh địa.
Felix tao nhã hất hàm, thái độ thực thong dong, không nhanh không chậm mở miệng: “Khuyên ngươi một câu, mau mau mà chạy trở về đi.” Arthur chịu không nổi khẩu khí này, nghiến răng nghiến lợi hận không thể xé nát đối phương, nhưng cũng không thể chậm trễ nữa. Cự thú rít gào vài tiếng về phía Felix, sau đó xoay người phu như bay ra khỏi đại điện, phía sau còn vang vọng tiếng cười thích thú của ai kia……
Không hề ngừng nghỉ chạy hơn một tháng, Arthur rốt cuộc cũng quay về bộ lạc, như nguyện gặp được tiểu bảo bối mình ngày nhớ đêm mong. Chỉ tiếc cục cưng căn bản không thèm để ý tới hắn, hoàn toàn xem Arthur là người xa lạ. Thú nhân đáng thương chỉ có thể cả ngày vây bên người tiểu tiểu hùng, hi vọng ít nhiều gì cũng cứu vãn lại khoảng thời gian đánh mất.
…….
Thú nhân cục cưng lớn rất nhanh, tiểu tiểu hùng cũng vậy. Mới hơn một tháng đã nghịch ngợm lăn lộn trên giường, chưa bao giờ chịu nằm yên một chỗ. Đôi mắt xanh biếc đảo tròn một vòng, cục cưng vui sướng cười ngây ngô, tay chân cùng sử dụng bò bò tới bên mép giường. Đầu tiên là lộ ra hai vành tai nhỏ đen mun, tiếp đó là cái đầu nhỏ tò mò lú ra ngoài. Giường cách mặt đất khoảng nửa thước, độ cao này đối với cục cưng có chút đáng sợ, bé ‘nha nha’ kêu vài tiếng rồi lui về sau, do sự xem có nên leo xuống không.
Đại chưởng không hề báo động đánh úp tới, tiểu tiểu hùng ngây ngốc nhìn cơ thể mình bay lên không, chân cách mặt đất ngày càng xa. Bé nghiêng đầu, tò mò ‘di’ một tiếng. Đồng âm ngọt ngào lại mềm mại, âm cuối kéo thật dài làm thú nhân nghe tới tâm cũng ngứa ngáy.
“Hey, bảo bối, có nhớ ta không ~” Arthur kích động giơ cục cưng tới trước mặt, lúc này hắn đáng ra đang ở trong rừng săn thú, bất quá vì tiểu bảo bối của hắn, lười biếng vài lần có sao đâu.
Ánh mắt to tròn ướt sũng nước, hiển nhiên không nhận ra phụ thân. Arthur có chút thất vọng, thở dài, trong lòng thầm mắng Felix n lần. Nếu không phải Felix giở trò quỷ, tiểu tiểu hùng sao có thể không biết hắn chứ! Đáng giận hơn là chờ tới lúc hắn chạy về bộ lạc, cơ hồ tất cả tộc nhân đều ôm qua, sờ qua tiểu bảo bối của hắn, hắn tức tới mức muốn giết người!
“Y nha– nha nha–” Cục cưng dường như nhớ ra gì đó, đột nhiên mỉm cười thật tươi, bàn tay nhỏ bé trắng noãn túm lấy cái sừng trên trán Arthur.
“Hảo hảo hảo ~ta biết rồi.” Arthur bất lực cúi đầu, rất nhanh, một cự thú uy phong lẫm lẫm xuất hiện trước mặt cục cưng. Thật đáng buồn, chỉ có lúc hắn biến thành hình thú mới có được sự ưu ái của đứa con, có trời mới biết có phải tiểu tiểu hùng xem phụ thân nó là sủng vật không nữa! Hai tay ôm chặt sừng phụ thân, cục cưng hạnh phúc cọ cọ, hoàn toàn xem phụ thân là món đồ chơi. Vui đùa ầm ĩ một hồi lâu, cục cưng bắt đầu mệt mỏi. Bé nhu nhu mắt ngáp một cái, gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm ghé vào lớp lông mềm mại trên đỉnh đầu phụ thân, cuộn người thành một đoàn.
Dương quang ấm áp sau giờ ngọ làm người ta thực buồn ngủ. Cự thú nhịn không được cũng thiếp ngủ, đại chưởng giao nhau đặt trước mặt, chậm rãi nheo mắt…..
Tiếng bước chân từ xa xa truyền tới, Panda đẩy cửa tiến vào ốc, hình ảnh trước mắt làm cậu kinh ngạc– ánh mặt trời sáng lạn, ấm áp chiếu rọi hai cha con đang ngủ say.
Cự thú sặc sỡ nằm sấp trên mặt đất, hô hấp vững vàng, thích ý tựa như một con đại miêu ôn hòa. Cái đuôi thô dài như chiếc roi thỉnh thoảng lay động, khóe miệng hơi nhếch lên…… Nhìn trên đầu cự thú, nga không, chuẩn xác là trên mặt, một tiểu hùng hắc bạch vô cùng đáng yêu nằm trên chóp mũi nó, hai bàn tay gấu bé xíu bấu chặt chiếc sừng trên trán phụ thân. Nhìn kĩ….. cơ thể bé đang từ từ trượt xuống, vì thế cứ cách vài phút tiểu hùng lại vô thức duỗi chân, giẫm lên mặt cự thú nhích tới một chút. Bé con tựa hồ đang mơ thấy một giấc mộng đẹp, không ngừng chóp chép cái miệng nhỏ. Cái đầu kề sát cự thú mà cọ cọ, gương mặt vùi sâu vào lớp lông mềm mại của phụ thân, thỉnh thoảng còn thoải mái phát ra tiếng ‘hô hô’……
Panda đứng ở cửa không nhúc nhích, cứ như vậy lẳng lặng nhìn hai cha con, trong mắt xuất hiện ý cười vô cùng ấm áp.
-HOÀN-
|
[TNTC] Bộ 5 [Phiên Ngoại 1] Hồi Tưởng
*****
Trời còn tờ mờ sáng, mặt trời vẫn còn chưa mọc. Trên bầu trời vẫn còn vài vì sao, trên mặt đất bao la, những cọng cỏ dài khẽ lay động, bao phủ trong ánh bình minh huyền bí.
Xa xa, một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở chân trời. Đó là một con sư tử, da lông hoàng kim sáng chói. Nó nện bước thong thả mà trầm ổn, dọc theo con đường đất nâu từ đường chân trời chậm rãi tiến tới.
“Nhất định phải đi sao?” Âm thanh rầu rĩ phát ra từ trên lưng cự thú, gương mặt nhỏ nhắn khóc thực thảm: “Ta đi cùng không được sao……”
Nam tử tóc đen ngồi trên lưng cự thú, nghe được tiếng nói bất mãn của đứa con, kiên quyết lắc đầu: “Lần này chúng ta phải tới một nơi rất nguy hiểm, ngươi không thể đi theo.”
“Sao lại vậy chứ!” Bé con thở phì phì cố lắc lắc cơ thể, quai hàm phồng lên hệt như một con chuột con. Bé tức giận rống to, bàn tay nhỏ bé túm chặt góc áo nam tử.
“Làm gì có cha mẹ nào lại bỏ đứa con lại chứ! Ta không muốn đi bộ lạc thú nhân gì cả, ta muốn ở cùng với các ngươi!”
Gương mặt Địch Đặc lộ ra tình tự phức tạp, hắn khẽ thở dài, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu vai bé nhỏ của An: “Đây là quyết định của ta cùng phụ thân ngươi. Trong bộ lạc có rất nhiều đứa nhỏ cùng lứa, ngươi có thể kết bằng hữu với họ.”
“Không muốn, không muốn–” An kêu to kháng nghị, giống như một con mèo nhỏ cọ cọ trong lòng Địch Đặc: “Ta không cần kết bạn với ai cả, phụ thân không phải cũng không có bằng hữu sao~~ ta chỉ muốn ở cùng các ngươi.”
“Đứa ngốc, ngươi khác phụ thân.” Địch Đặc trấn an đứa con đang làm nũng, trong lòng cũng lưu luyến không thôi. An từ khi sinh ra tới giờ, nửa bước cũng không rời hắn cùng Mục Pháp Sa. Hắn biết như vậy không có lợi cho An, An cần bằng hữu, cần học được cách chung sống với mọi người, đây là điều mà hắn cùng Mục Pháp Sa không thể cho bé.
“Phụ thân ngươi xấu tính, cả đời cũng không đổi được, ngươi không thể học theo.” Địch Đặc cúi đầu, ngón trỏ điểm điểm mủi An: “Ngươi không phải thích hỏi đông hỏi tây đủ thứ sao, trong bộ lạc có người biết tất cả mọi chuyện, ngươi có thể theo hắn học được rất nhiều thứ.”
“Thật sao?” Bé con quả nhiên bị dụ, nâng gương mặt nhỏ nhắn chờ mong nhìn Địch Đặc: “Thật sự có người cái gì cũng biết sao; biết vì sao có gió, có mưa? Còn có, còn có–”
“Được rồi được rồi, ngừng lại.” Địch Đặc bất lực ngăn cản đứa con đang hưng phấn, cười đến bất đắc dĩ: “Đúng vậy, hắn biết hết. Ngươi gần đây không phải rất có hứng thú về thảo dược sao, về phương diện này hắn biết rất nhiều, so với ta còn lợi hại hơn.”
“Wow~~ kia chẳng phải hắn còn lợi hại hơn phụ thân sao!”
Cự thú dưới thân đột nhiên cứng đờ, từ mũi phát ra tiếng hừ lạnh thật mạnh. Nó cáu kỉnh không chịu bước tới trước nữa.
Địch Đặc thực lúng túng, vừa trấn an An, vừa phải dỗ dành cự thú!
Mục Pháp Sa cũng thực là, đã bao nhiêu tuổi rồi mà cứ không thích mình khen ‘nam nhân’ khác.
Dưới sự thuyết phục của Địch Đặc, cự thú thật vất vả bình ổn lại cơn tức, tiếp tục tiến tới. Nó hùng dũng oai vệ ngẩng đầu, bước chân thực chỉnh tề, như đang tuyên cáo với bầu bạn nó mới là người giỏi nhất.
Từ phía chân trời xa xa, bầu trời sáng sớm dần dần lộ ra màu xanh biếc, thái dương chầm chầm nâng lên, để lộ ra tia nắng đầu tiên–
|
[Phiên Ngoại 2] Sơ Ngộ
Đứa nhỏ chưa tới 10 tuổi lui thành một đoàn, lưng kề sát vào vách tường thở dốc. Bé rất nhanh bình phục lại hô hấp hỗn loạn, nắm tay siết chặt, gương mặt non nớt lộ ra vẻ thành thục cùng ngoan lệ độ tuổi này không nên có.
Tiếng bước chân hỗn loạn dần dần tới gần, ánh mắt bé con tối sầm, thân thể nhích sâu vào bóng tối trong vách tường.
“Đáng giận, nó chạy đâu rồi!”
“Này, tìm phía tây chưa?”
“Chỉ là một giống cái nho nhỏ, trốn kĩ quá!”
“Nếu để ta tìm được nhất định không bỏ qua cho nó!”
“Ha ha, Lộ Duy Khắc, miệng của ngươi vẫn còn sưng kìa ~~ha ha”
“Câm miệng!” Âm thanh khàn khàn như con vịt của thiếu niên đang trong thời kì trưởng thành.
An hơi nhếch khóe miệng, bé có thể tưởng tượng bộ dáng phẫn nộ của tên này. Đáng đời, ai bảo bọn họ cứ khi dễ bé. Mụ mụ nói phải nhẫn nại, phải hòa bình ở chung với những người khác nhưng bé không nghe đâu! Phụ thân nói nếu bị bắt nạt phải đánh trả, bé là đứa con của phụ thân, bé mới không sợ đám thú nhân thiếu niên này!
“Này, Lộ Duy Khắc, ta khuyên ngươi vẫn nên từ bỏ đi.” Âm thanh lạnh lùng vang lên nhắm vào đám thiếu niên đang khắc khẩu, trầm thấp thuần hậu, lại mang theo vài phần ngây ngô.
An nghiêng tai lắng nghe, mày hơi nhíu lại– là Arthur, người này lại xen vào chuyện của người khác? Hắn cùng Aggreko cũng không dễ đối phó a.
“Arthur, Aggreko, các ngươi có muốn gia nhập không!” Giọng nói có vẻ hưng phấn, tự động xếp cặp song sinh về bên mình.
“Không hứng thú, chúng ta còn việc.” Âm thanh Arthur có vẻ biếng nhác, lúc này nhất định hắn đang ngáp, bộ dáng uể oải không phấn chấn.
“Quên đi, chúng ta tự tìm, ta không tin nó dám chạy ra ngoài bộ lạc!”
Arthur cười tủm tỉm nhếch môi, thâm ý nhìn thoáng qua một góc tối bên nhà gỗ– “Các ngươi chậm rãi tìm, ta cùng Aggreko phải đi đón người, khách nhân từ rừng rậm hoang vu.
Rừng rậm hoang vu?
Trái tim An nảy lên, là ca ca sao? Không đúng, Lam Tát Tư nhất định không cần Arthur dẫn đường, kia rốt cuộc là ai? Trừ bỏ ca ca, bộ lạc thú nhân cùng rừng rậm hoang mạc không có liên hệ gì a, chẳng lẽ bé nghĩ quá nhiều?
“Tìm được rồi!”
Một tiếng hét lớn trên đỉnh đầu đánh gảy suy nghĩ An. Rất nhanh một đám thú nhân thiếu niên đã vây quanh An đang trốn trong chỗ tối.
“Không tồi, so với lần trước thì nhanh hơn nhiều.” An nhếch khóe môi, gương mặt bình tĩnh nhìn không ra chút bối rối. Bé vỗ vỗ đầu gối đứng lên, bộ dáng thản nhiên cứ như tất cả mọi việc đều nằm trong sự khống chế của bé, làm kẻ khác thực sự xốn mắt.
“Này! Ngươi là nghĩ mình là ai, bất quá chỉ là một giống cái vô dụng. Đừng tưởng có tộc trưởng che chở, ngươi có thể làm xằng làm bậy, không xem chúng ta vào mắt!”
“Làm xằng làm bậy?” Hàng mi dài khẽ chớp, An nghiêng đầu, lộ ra biểu tình vô tội: “Ta làm gì?”
“Ngươi–!” Thiếu niên tên Lộ Duy Khắc đỏ mặt, hung hăng xoay xoay nắm tay: “Ngươi dám bỏ độc vào thức ăn của ta….. đáng giận! Đã làm còn không dám thừa nhận sao!”
“Ngươi thấy à? Có chứng cớ là ta làm?” An vòng tay trước ngực, lạnh lùng nhìn đối phương.
“Ngươi, ta dám khẳng định là ngươi làm!”
“Nói miệng không có chứng cớ.” An nhún nhún vai, tiếc nuối lắc lắc đầu: “Ta không có nhiều thời gian nháo với ngươi, phiền ngươi tránh ra, ta còn rất nhiều việc cần hoàn thành.”
“Đáng giận, ngươi đừng hòng chạy!” Thú nhân thiếu niên thẹn quá thành giận, hét lớn một tiếng đánh tới.
Đối phương khí thế ồ ạt, nhưng An cũng không dễ chọc. Bé linh hoạt né tránh, khéo léo lách dưới nách thú nhân thiếu niên vòng ra sau. Bé vung tay lên, không khí tràn ngập một màn bụi khói xanh biếc.
“Đáng giận, lại dùng chiêu này, thực đê tiện!”
“Ngăn nó lại, đừng để nó chạy!”
“Chết tiệt, chạy nhanh quá!”
“Mau đuổi theo!”
Bốn, năm thú nhân thiếu niên ầm ầm đuổi theo, khói bụi nổi lên mù mịt. Qua một hồi lâu, An mới chậm rì rì chui ra khỏi một góc tối.
“Ngu ngốc!”
…….
Mặt trời ngã về tây, bé con tóc đen nhẹ nhàng nện bước dưới ánh chiều tà.
Số 7 đại nhân hôm nay dạy bé rất nhiều thứ, tỉ như thảo dược làm người ta tê liệt toàn thân, hay là các loại có thể hấp dẫn đám sâu bọ, côn trùng v….v….. lầm bầm, lần sau phải thí nghiệm thử lên người tên ngốc Lộ Duy Khắc kia!
Thích thú nghĩ, bé hoàn toàn không chú ý tới nguy hiểm đang tới gần–
“Lần này xem ngươi trốn chỗ nào!”
Thú nhân thiếu niên nhếch môi, lộ ra răng nanh sắc nhọn. Vài người còn lại cũng chầm chậm xúm tới, hoàn toàn ngăn chặn đường lui của An. An cắn chặt môi dưới, quật cường không chớp mắt nhìn thẳng thú nhân thiếu niên, toát ra tình tự không cam lòng cùng phẫn nộ. Bé ghen tị nhìn đám thiếu niên cường tráng tràn đầy khí lực– vì cái gì, vì cái gì bé không phải thú nhân! Chỉ vì bé là giống cái, là giống cái ‘yếu ớt’….. chỉ vì vậy mà cha mẹ nhẫn tâm lưu lại một mình bé ở bộ lạc!
Bé có thể làm được mọi việc, không, bé sẽ làm rất tốt! Vì cái gì không cho bé cơ hội!
Tộc trưởng cũng nói qua, bé là đứa nhỏ thông minh nhất bộ lạc. Bé không muốn nhận thua, bé so với bất cứ kẻ nào đều mạnh mẽ hơn!
“Này, đừng nói ta khi dễ giống cái. Mau xin lỗi, xin lỗi thì ta tạm tha cho ngươi!” Thú nhân thiếu niên đưa bàn tay to đẩy An, phụ thân nói không thể khi dễ giống cái, hắn không quên điểm này, tiểu gia hòa này không phải bị dọa tới phát ngu đi?
“Câm miệng–” An hung hăng gạt phắt tay đối phương, dùng hết sức lực toàn thân mà rống lên– “Giống cái, giống cái, không được bảo ta như vậy! Ta không có kém cỏi như các ngươi!”
“Cái, cái gì, ngươi– ngươi ngươi!”
Thú nhân thiếu niên phẫn nộ rít lên, một quyền vung tới. An theo phản xạ nhắm mắt lại ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất. Nhưng đau đớn không ập tới, bé kinh ngạc mở mắt– thiếu niên cao lớn, vững vàng như bàn thạch chắn trước mặt bé.
Bờ vai rộng, lưng thẳng, không hề nhúc nhích, vững vàng như một ngọn núi, nhưng gương mặt kia, nhìn qua còn có vẻ non nớt hơn cả bé….. rốt cuộc là ai, vì cái gì phải bảo hộ bé….. An nói không nên lời, ngây ngốc nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện. Chỉ là một cái liếc mắt, bé lập tức chìm sâu vào đôi mắt dị sắc bình tĩnh kia……
Hoàn Phiên Ngoại.
♥•.ღ°•- ĐÃ HOÀN BỘ 5-•.ღ°•♥
|
[Xuyên không - Nhân thú] Thú Nhân Tinh Cầu Bộ 6 - Phong Chi Vạn Lý
Nặc Á x Phạm
TNTC [Bộ 6] Thú Tính Chi Huyết [1]
*****
Ánh sáng buổi sớm xua tan màn sương mù, chiếu sáng những tia nắng vàng óng ả lên đại lục xanh biếc tràn ngập sức sống.
Giống như bất cứ buổi sáng bình thường nào khác, cư dân bộ lạc Đại Hà Ngạn nằm bên khu rừng Ai Tháp Lạc nghênh đón một ngày mới──
“Tộc, tộc trưởng! Nặc Á không thấy đâu!” Một tộc nhân trẻ tuổi vội vàng chạy tới, ánh mắt trừng thật to, trên đỉnh đầu là một đôi tai thú xù lông.
Tát Khắc thở dài, phất tay với tộc nhân trẻ tuổi đang chạy tới, ý bảo đối phương lui ra.
──đây là lần thứ mấy trong tháng này rồi? Từ lúc Nặc Á biết ‘sự kiện’ kia thì nó luôn dùng phương thức này để kháng nghị hắn, người mang trách nhiệm tộc trưởng trên vai.
Tính cách đứa nhỏ này thực quật cường, Tát Khắc biết mình không nên độc tài như vậy. Chính là không có cách nào, kì trăng tròn tới, cũng chính là lúc luân chuyển chức vụ tộc trưởng bộ lạc, Tát Khắc có thể từ bỏ tất cả nhiệm vụ của tộc trưởng. Trước đó, Tát Khắc phải thay Nặc Á tìm một chỗ tốt, đây là ước định của hắn và ‘người đó’ a!
“Tộc trưởng, không đi tìm Nặc Á sao? Qua vài ngày nữa hắn sẽ…”
“Không sao, trước lúc trời tối đen nó sẽ quay về thôi.” Bộ lạc là nhà nó, đứa nhỏ này còn có thể đi đâu?
“Tộc trưởng.” Tộc nhân bên cạnh muốn nói lại thôi, hắn cẩn thận nhìn trộm sắc mặt Tát Khắc, cuối cùng vẫn quyết định nói ra lời trong lòng mình: “Tộc trưởng, Nặc Á phản kháng ngươi cũng có lý do, hắn thích kì thật là──”
“Câm mồm!” Tát Khắc rùng mình, hung hăng trừng tộc nhân vừa nói.
“Nặc Á là ‘đệ đệ’ của ta.” Tát Khắc cố tình nhấn mạnh hai chữ ‘đệ đệ’, lúc phát hiện giọng điệu nghiêm khắc của mình làm tộc nhân hoảng sợ thì dịu dọng đi: “Sâm là đối tượng không tồi, nhất định có thể hảo hảo chiếu cố Nặc Á, đây là sự chọn lựa tốt nhất cho Nặc Á.”
Tộc nhân gật gật đầu, không dám nói thêm gì nữa.
Rất nhanh, trong thôn truyền tới tiếng kèn báo hiệu. Đây là tín hiệu triệu tập dũng sĩ xuất phát vào rừng săn bắn. Tát Khắc bước về phía cửa thôn, tiếp nhận trường mâu màu đen tộc nhân đưa tới, rống to một tiếng. Các tộc nhân giơ cao vũ khí trong tay, lục tục theo Tát Khắc rời khỏi bộ lạc.
Âm thanh náo động dần dần đi xa, tại nơi Tát Khắc đứng khi nãy. Một cái đầu nhỏ đẩy đám cành lá, ló đầu ra nhìn nhìn xung quanh.
Nặc Á không chút biến sắc nhìn khoảng đất trước mắt, tiếp đó cắn răng, thả người từ trên cây nhảy xuống. Nặc Á hung hăng giẫm phần đất Tát Khắc đứng khi nãy, cứ như đạp cho hả giận, miệng còn không ngừng mắng chửi, nhưng ánh mắt vốn trong suốt sáng ngời, giờ phút này lại bịt kín một tầng sương mù, toát ra đau thương nồng đậm…
“Nặc, Nặc Á, hóa ra ngươi ở đây, mọi người đang tìm ngươi khắp nơi…” Thiếu niên có gương mặt tinh xảo do dự chạy tới. Nặc Á đối với mọi người rất lạnh nhạt, không thích tộc nhân tới gần mình. Trước kia Nặc Á rất sáng sủa, tiếng nói trong trẻo nhu hòa luôn mang theo ý cười ngọt ngào, làm người ta nhịn không được muốn thân cận. Nhưng từ sau khi xảy ra ‘sự kiện’ kia, Nặc Á liền thay đổi…
Hơi nghiêng đầu, Nặc Á không chút biểu tình nhìn thiếu niên xinh đẹp đang định lấy lòng mình. Gương mặt tươi cười ngây thơ của thiếu niên kích kích thần kinh yếu ớt nhất đang đau đớn trong lòng Nặc Á──
“Cút ngay, chuyện của ta không cần ngươi quản!” Nặc Á không hiểu vì sao mình lại kích động như vậy, cậu hung hăng đẩy thiếu niên, không thèm quay đầu chạy một mạch ra khỏi bộ lạc.
…
“Đáng giận, đáng giận! Các ngươi đều là đồ khốn── Tát Khắc, ngươi là tên đại hỗn đản!”
Nặc Á một mạch chạy đi thật xa. Rừng rậm nguyên thủy mờ mịt, dù nhìn góc độ nào cũng thấy giống như đúc, nhưng đối với Nặc Á từ nhỏ đã lớn lên ở đây thì khu rừng này giống như ngôi nhà thứ hai của cậu. Mỗi lần gặp chuyện không vui, Nặc Á lại lén chạy vào rừng── có đôi khi là hốc cây, đôi khi là con đê, tuy lẻ loi một mình, nhưng Nặc Á không hề sợ hãi, bởi vì lần nào người đó cũng tìm được cậu… Nhưng người kia, hiện giờ rốt cuộc cũng không còn xuất hiện nữa…
“Vì cái gì… vì cái gì người chết không phải ta…” Âm thanh nức nở vang vọng trong khu rừng, một lần lại một lần. Không trung xanh thẳm, không biết từ lúc nào, bắt đầu bị làn mây đen bao trùm──
Thời tiết tháng sáu thay đổi bất thường, buổi sáng còn trong xanh; nhưng tới trưa lại bắt đầu mưa to tầm tã.
Mặt đất trở nên lầy lội không chịu nổi, Nặc Á lảo đảo đi trong rừng, bất tri bất giác tiến vào khu ‘cấm địa’ mà tộc nhân thường nói── mực nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển tới mấy trăm met hình thành một con đường dốc đứng, kéo dài mấy ngàn dặm, ngăn cách ‘vùng đất tử vong’ của khu rừng rậm đáng sợ!
Nghe nói trong vùng đất âm trầm đó có những con dã thú vô cùng tà ác, nghe nói chưa từng có ai sống sót rời khỏi đó; nghe nói… có rất nhiều tin đồn về vùng đất thần bí kia. Từ rất lâu, các đời tộc trưởng của bộ lạc Đại Hà Ngạn đều nghiêm khắc cầm tộc nhân tiến vào rừng rậm tử vong. Mặc kệ thức ăn thiếu thốn cỡ nào, mặc kệ nguy cơ cỡ nào, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai tiến vào đó!
Đi một hồi lâu, Nặc Á dừng lại, tìm một khối đá trơn nhẵn ngồi xuống, không nhúc nhích, ngây ngốc nhìn vòng cổ được xỏ từ những hòn đá nhỏ nhiều màu cùng răng nanh.
Dường như nhớ lại gì đó, gương mặt Nặc Á hiện ra nụ cười ngây thơ hồn nhiên của trẻ con. Nhưng không bao lâu, Nặc Á lại thở phì phì, cầm thứ trong tay quăng đi thật xa! Cậu thở từng ngụm từng ngụm, tùy ý để giọt nước mưa lạnh băng đánh vào mặt mình, tầm mắt mơ hồ…
Giằng co hồi lâu, Nặc Á dường như bừng tỉnh, vội vàng nhảy xuống tảng đá muốn chạy đi tìm vòng cổ kia. Cậu cứ như phát điên, tìm kiếm khắp nơi, ngay cả cánh tay bị cành cây sắc bén cắt bị thương cũng không phát hiện.
Cuối cùng trong một bụi cỏ, Nặc Á phát hiện được thứ mình đang tìm kiếm. Không may, chiếc vòng nằm trên con đường dốc, treo trên một rễ cây lồi ra.
Nặc Á thật cẩn thận nằm xuống, chân bám nham thạch chống đỡ, cơ thể từng chút trượt xuống, cánh tay vươn tới muốn chạm tới vòng cổ.
Chỉ còn một chút thôi… chút nữa là tới rồi… Nặc Á cắn môi, khẩn trương tới mức mồ hôi thấm ướt tấm lưng. Cậu vươn thẳng cánh tay, cơ thể vì bị nước mưa xối ướt một thời gian dài mà run rẩy không ngừng.
Chỉ một chút nữa thôi, rõ ràng chỉ còn chút nữa thôi! Nặc Á dường như sắp ngã chúi xuống, cậu bám lấy nham thạch lồi lên, cơ thể cơ hồ nghiêng về phía trước theo một góc vuông.
──tới rồi!
Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay chạm tới vòng cổ, lớp đất bùn xốp vì nước mưa lại càng mềm nhũn, không thể chịu nổi sức nặng của Nặc Á bắt đầu sụp đổ!
Nặc Á sợ hãi hét lớn một tiếng, cậu nắm chặt vòng cổ trong tay, cơ thể như một quả cầu tuyết lăn tròn lao xuống triền núi. Ước chừng khoảng năm, sáu phút sau cậu ngã xuống một thảm cỏ mềm mại.
Nặc Á quả thực không thể tin là mình vẫn còn sống! Vận khí của cậu cũng quá tốt đi, trên người chỉ có vài chỗ bị trầy nghiêm trọng thôi.
“Quả nhiên, muốn dùng cái chết để giải thoát là không có khả năng.” Nhếch khóe miệng, Nặc Á lạnh lùng tự châm chọc mình. Cậu ngẩng đầu liếc nhìn cánh rừng mờ nhạt dưới cơn mưa, đáy lòng dâng lên cảm giác sảng khoái.
Cứ như vậy biến mất cũng không sai… nhưng cứ nghĩ tới đó, trong đầu lại xuất hiện gương mặt lo lắng của người kia.
Nặc Á lại tự giễu, quả nhiên, cậu vẫn mềm lòng, không muốn nhìn thấy gương mặt bi thương của Tát Khắc…
“Mau chóng tìm đường trở về thôi.” Nặc Á lầm bầm, phóng tầm mắt quan sát xung quanh, trong lòng không khỏi sợ hãi── rừng rậm tử vong quả nhiên đáng sợ như trong truyền thuyết!
Có lẽ vì trời mưa nên ánh sáng trong khu rừng lại càng âm u, xung quanh cứ đen ngòm, âm trầm đáng sợ. Đám cây cối to lớn này hẳn đã trên trăm năm, đan xen là đám dây leo chằng chịt, xiêu xiêu vẹo vẹo như đám rắn không lồ quấn đầy thân cây, cùng mặt đất. Không hề có tiếng chim hót, thậm chí ngay cả tiếng côn trùng kêu vang cũng không có, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách cùng tiếng rống quái dị từ xa xa truyền tới.
Tối quá a, nhìn không thấy gì cả. Nặc Á dụi dụi mắt, do dự không dám bước tới. Phiến rừng rậm nguyên thủy xa xưa này hệt như tên của nó, tràn ngập hơi thở tử vong làm người ta khiếp sợ!
…
Lúc mưa tạnh đã gần hoàng hôn, Nặc Á tính toán tìm một sơn động để nghỉ ngơi, quần áo ướt sũng dính bết vào người thực khó chịu, huống chi cái bụng còn đang càu nhàu kháng nghị chủ nhân ngược đãi.
Lắc lắc mái tóc dài ướt sũng, Nặc Á quan sát xung quanh, mưa tạnh làm tầm mắt rõ ràng hơn. Rừng rậm tử vong nhìn cũng không khác những khu rừng rậm bình thường là mấy, trừ bỏ cây cối cao lớn một chút, bụi cỏ dày một chút, Nặc Á không cảm thấy nơi này có gì bất đồng.
Truyền thuyết dù sao cũng chính là truyền thuyết! Nặc Á nghĩ, nếu có thể đi ra ngoài, cậu nhất định phải nói với Tát Khắc, kỳ thật rừng rậm tử vong cũng không có gì đáng sợ──
“Ba!” Một chất lỏng đỏ ngầu nhỏ giọt bên chân.
Nụ cười đông cứng trên mặc Nặc Á, cậu cứng đờ không dám lộn xộn. Chậm rãi, Nặc Á ngẩng đầu── đập vào tầm mắt là một cái đầu máu tươi đầm đìa!
“A──” Nặc Á hét lên sợ hãi, đồng thời vội vàng lùi ra sau, trơ mắt nhìn thi thể giác lộc từ trên trời rơi xuống── ánh mắt đen trừng to tới mức sắp lòi ra khỏi hốc mắt, cổ họng không ngừng trào ra máu tươi có thể kể lại sự đau đớn kinh hoàng trước khi chết của nó…
Nặc Á bụm miệng, không thể tin thứ mình nhìn thấy trước mắt── đó là một dã thú đen như mực, hai chiếc răng nanh sắc bén thật dài. Ánh mắt xanh biếc lộ ra hàn quang lạnh như băng, có vẻ là cọp răng kiếm, nhưng kích thước của nó to hơn gấp mấy lần. Hơn nữa Nặc Á chưa từng nghe nói có cọp răng kiếm màu đen! Trên cổ cự thú có một vòng tông mao màu vàng kéo dài tới tận đuôi. Đuôi nó rất dài, thực thô to, lúc này không nhanh không chậm quất lên đám nham thạch.
Nặc Á nhanh chóng lấy lại tinh thần, cậu không dám thở mạnh, tầm mắt tập trung lên người cự thú, hết sức chăm chú nhìn từng động tác của đối phương, trái tim cơ hồ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực!
Đột nhiên, một tiếng kêu thê thảm trên mặt đất đánh vỡ bầu không khí căng thẳng. Hóa ra con giác lộc vẫn chưa tắt thở, nó phát ra tiếng kêu ‘a a’, run rẫy vài cái.
Thừa dịp thú nhân phân tâm trong nháy mắt, Nặc Á quay đầu chạy vào rừng rậm. Tiếng gầm lớn phía sai biểu hiện con thú kia đang phẫn nộ. Nặc Á biết mình không thể chạy lại cự thú, cậu chỉ cần… chỉ cần tìm một nơi để trốn!
Ánh mắt bừng sáng, trên vách nham thạch trước mắt vừa lúc có một khe hở nhỏ. Gió quất vào mặt đến phát đau, Nặc Á không dám quay đầu lại, cắm đầu chạy về phía trước, cậu thậm chí còn có thể cảm giác được sức mạnh kinh hồn từ móng vuốt cự thú. Trong thời điểm chỉ mành treo chuông, Nặc Á lác người chen vào sơn động, để lại cự thú không cam lòng rống giận bên ngoài.
Nặc Á che miệng, không để tiếng hô hấp hổn hển để lộ nơi ẩn thân. Cậu biết cự thú sẽ không ngừng lại lâu, chỉ cần đối phương ly khai cậu sẽ an toàn.
Ước chừng hai giờ sau, trời hoàn toàn tối đen. Nặc Á tận lực đè thấp hơi thở, cự thú tựa hồ một giờ trước đã rời đi, nhưng cậu vẫn không dám mạo hiểm đi ra ngoài. Nơi này thực dự là một sơn động nhỏ, trừ bỏ khe hở lúc nãy thì không còn đường ra nào khác.
Chờ thêm hồi lâu, ngoài động vẫn không có chút động tĩnh nào. Ánh trăng bạc xuyên thấu qua xành lá chiếu sáng cảnh vật bên ngoài── không có bóng dáng cự thú, hẳn nó đã rời đi.
Nặc Á lách người, thật cẩn thận chui ra khỏi khe hở. Lúc tinh thần bình tĩnh thì cảm giác mệt mỏi từ cơ thể lại trở nên rõ ràng. Những vết thương bị trầy da trên người bắt đầu bỏng rát, đau đớn.
Chỉ đi tới vài bước, chân Nặc Á liền mềm nhũn ngã sấp xuống đất. Cậu cười khổ muốn ngồi dậy, nhưng một giây này, bên tai thình lình xuất hiện tiếng hít thở ồ ồ của dã thú, Nặc Á sợ tới mức cương cứng tại chỗ!
──cự thú, nó căn bản không rời đi!
Hoàn Chương 1.
|