Thú Nhân Tinh Cầu
|
|
TNTC [Bộ 7] [29]
*****
Càng đi về phương bắc càng có thể cảm nhận sự thay đổi của khí hậu. Bội Ân từ nhỏ đã sinh sống ở phương nam ấm áp ẩm ướt, trong lúc nhất thời không thể thích ứng với điều kiện giá lạnh cùng khô ráo.
“Khụ, khụ…”
Âm thanh ho khan khe khẽ vừa vang lên, Y Cách Tát Tư đi ở phía trước lập tức dừng lại.
Cùng với ánh mắt tràn ngập lo lắng, một đôi tay ấm áp nhanh chóng ôm lấy Bội Ân: “Sao lại ho khan, cơ thể có chỗ nào không thoải mái?”
“Không có gì, đại khái là đêm qua hơi lạnh.” Bội Ân bâng quơ nói, nhưng sự thực không phải như vậy, gương mặt cậu lộ ra một mạt đỏ mất tự nhiên.
“…” Y Cách Tát Tư không chịu đi tiếp, cứ vậy cùng bầu bạn mắt to trừng mắt nhỏ, thực rõ ràng không tin tưởng lí do thoái thác của đối phương.
“Thật sự không có việc gì, chỉ hơi mệt chút thôi, lồng ngực hơi tức một chút…” Bội Ân bất đắc dĩ nhếch môi mỉm cười, thuận thế dựa vào người Y Cách Tát Tư.
Cậu bụm miệng, lại một trận ho khan bùng lên nhưng bị cậu cố chặn lại… Cổ họng tràn ngập mùi máu, Bội Ân lén lau vết máu bên khóe môi, trái tim dần dần trầm xuống. Cơ thể cậu đang nhanh chóng suy nhược, tốc độ nhanh tới mức cậu trở tay không kịp. Giống như chỉ qua một đêm, cậu từ thanh niên tinh thần phấn chấn trở thành một lão nhân sức lực gầy yếu không thể chống đỡ nổi.
Mệt chết đi… lại còn thực khó chịu…
Nhắm mắt lại, Bội Ân lẳng lặng rúc vào lòng ngực bầu bạn. Y Cách Tát Tư mỗi ngày đều ép cậu ăn một đống lớn thức ăn, còn nhìn chằm chằm đến khi cậu nuốt hết số thực vật cùng thảo dược kỳ quái vào bụng mới bằng lòng bỏ qua. Có đôi khi cậu no đến không không nổi, lén lén lúc Y Cách Tát Tư không để ý sẽ ói ra một chút. Nhưng mặc dù ăn điên cuồng đến vậy, số thức ăn đó cũng hệt như quăng vào động không đáy, cơ thể cậu cũng không béo lên chút nào, ngược lại ngày càng gầy yếu hơn.
Bội Ân hiểu, đấy là vì đứa nhỏ cơ khát hấp thu năng lượng trong cơ thể cậu, là phương thức sinh trưởng của mãnh sư, nhưng tốc độ khôi phục cơ thể của cậu rõ ràng không theo kịp tốc độ đứa nhỏ hấp thu năng lượng.
“Cơ thể ngươi thực nóng.” Như đang ẩn nhẫn điều gì, âm thanh Y Cách Tát Tư nghe có vẻ rất áp lực: “Hôm nay không chạy đi, hảo hảo nghỉ ngơi.” Nói xong, y đột nhiên ôm lấy Bội Ân. Trừ bỏ cánh cốt bên phải còn chưa lành hẳn, những vết thương khác trên người y đã không sai biệt lắm.
Bội Ân gật gật đầu, cơn mệt mỏi rất nhanh ập tới, cậu một lần nữa nhắm mắt lại, vùi vào lòng ngực bầu bạn, cảm thụ độ ấm truyền tới từ người đối phương.
Rất nhanh, Y Cách Tát Tư tìm được một sơn động bí ẩn. Trong động thực sạch sẽ, chính là đối với mãnh sư thì quá nhỏ hẹp. Không để ý nhiều, Y Cách Tát Tư tìm một ít cỏ khô cùng lá cây trở về phủ trên mặt đất làm một cái giường đơn giản, sau đó lại cẩn thận phủ một lớp da thú; sắp xếp xong hết thảy, y mới cẩn thận ôm Bội Ân vào sơn động.
Bội Ân nhắm chặt mắt, Y Cách Tát Tư biết bầu bạn đã ngủ say. Cảm giác hô hấp cùng làn da cậu vẫn còn nóng bừng, Y Cách Tát Tư quyết định mạo hiểm tới bộ lạc thú nhân ở phụ cận tìm chút dược vật. Nhẹ nhàng hôn lên mặt bầu bạn, tiếp đó tìm chút nhánh cây che chắn cửa hang, kiểm tra không sai sót chút nào y mới vội vã ly khai.
…
Đêm rất lạnh, không khí truyền tới hơi lạnh thấu xương. Bội Ân trong cơn mê mang vô thức co rụt thành một đoàn, giây tiếp theo, cơ thể lập tức được ôm vào một khối ấm áp.
Y Cách Tát Tư tận hết khả năng ôm lấy bầu bạn, y nắm lấy tay cùng chân đã lạnh băng của Bội Ân, tinh tế xoa nắn, thầm nghĩ nhanh chóng làm đối phương ấm áp hơn.
Chà xát một hồi, cảm giác cơ thể dưới thân dần dần ấp áp lại, cơ thể cũng mềm mại, lúc này Y Cách Tát Tư mới thở phào một hơi. Mỗi lần Bội Ân ngủ mãi không tỉnh thế này, y rất sợ, y sợ người trong lòng sẽ vĩnh viễn yên lặng ngủ say như thế.
Bỗng dưng, cơ thể gầy yếu trong lòng ngực hơi run rẩy một chút, trái tim Y Cách Tát Tư cũng theo đó mà siết chặt. Y biết Bội Ân cho dù đang ngủ cũng phải thừa nhận thống khổ rất lớn… Bầu bạn của y thực kiên cường, cho tới giờ chưa từng kêu đau, chỉ yên lặng thừa nhận… Y Cách Tát Tư không biết mình có thể chịu đựng loại tra tấn này được bao lâu, mỗi lần thấy Bội Ân cau mày lộ ra biểu tình thống khổ, trái tim y đau đớn như bị xé rách, trời mới biết y muốn thay Bội Ân chịu đựng sự thống khổ này cỡ nào!
Không bao lâu, đôi ngươi đen láy xinh đẹp mở ra, con ngươi trong suốt luôn tràn ngập ý cười, giống như hết thảy thống khổ cùng đau đớn chưa hề tồn tại.
“Y Cách…” Bội Ân vừa định đứng dậy cho bầu bạn một nụ hôn thì miệng đã bị uy một loại dược đắng ngắt. Cậu trẻ con thè lưỡi, hàng mi thanh tú nhíu chặt, vẻ mặt ủy khuất: “Ngươi cho ta ăn gì vậy, đắng quá a.”
“Dược hạ sốt.”
Trong lòng khẽ run, Bội Ân lập tức quay đầu trừng người nào đó: “Ngươi lại chạy tới bộ lạc thú nhân?”
Biết không thể gạt được ánh mắt bầu bạn, Y Cách Tát Tư do dự nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu thừa nhận.
“Không phải nói đừng kinh động thú nhân sao? Ngươi có bị thương không——” Bội Ân vội vàng sờ soạng cơ thể Y Cách Tát Tư, lúc sờ đến lưng thú nhân, cậu đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng ánh mắt không chút gợn sóng của bấu bạn, chậm rãi rút tay về… Máu tươi, máu đỏ rực chói mắt, dính đầy trên tay.
“Không có việc gì, chỉ bị đâm một chút. Sừng của đám thú nhân này cũng không sắc bén lắm.” Y Cách Tát Tư kéo bả vai bầu bạn, nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu, giải thích: “Ta không động thủ với bọn họ, thật sự. Tìm được thứ cần tìm, ta liền ly khai.”
“Ngươi… Y Cách, ngươi làm ta phải nói gì bây giờ…” Bội Ân xoa khóe mắt cay xè, vội vàng lấy bí dược trị thương trong lòng ra. Cậu hiểu Y Cách Tát Tư vì mình mới làm như vậy.
Cốc mãnh sư ở phương bắc xa xôi, một đường đi bọn họ phải băng qua rất nhiều lãnh địa thú nhân. Mọi người đều biết, mãnh sư là đối tượng bị tất cả thú nhân căm hận; nhất là mãnh sư bị thương mang theo bầu bạn mang thai, một khi bị phát hiện, cậu cùng Y Cách Tát Tư lập tức sẽ bị đám thú nhân phẫn nộ không chút lưu tình đuổi đi!
Lúc đi ngang một khu rừng rậm—— Y Cách Tát Tư vì cậu mà mạo hiểm xông vào khu vực săn bắn của thú nhân, kết quả bị phát hiện. Vì bảo hộ cậu, cùng không muốn để miệng vết thương còn chưa lành một lần nữa bị tét ra, Y Cách Tát Tư chọn lựa ẩn nhẫn—— y mặc kệ nhóm thú nhân dùng ngôn ngữ thô lỗ mắng chửi, khiêu khích, từ đầu tới đuôi không nói một lời, chỉ che chở cậu chạy khỏi khu rừng kia… Nhớ lại tình cảnh khi đó, Bội Ân nhịn không được ủy khuất muốn khóc. Mãnh sư rõ ràng là sinh vật cao ngạo ngang ngược như vậy, không cúi đầu với bất cứ kẻ nào, chính là đối mặt với sự vũ nhục của bộ tộc thú nhân nhỏ yếu, Y Cách Tát Tư lại chọn lựa im lặng.
“Đừng tới bộ lạc thú nhân nữa, đáp ứng ta.” Bôi dược xong, Bội Ân dựa vào lòng ngực bầu bạn, âm thanh tràn ngập tức giận cùng buồn bực. Cơ thể đau đớn khó chịu thế nào cậu cũng chịu được, chính là cậu không muốn Y Cách Tát Tư vì cậu mà chịu chút ủy khuất nào.
“Ta tận lực.” Thở dài một hơi, Y Cách Tát Tư làm sao không hiểu ý tưởng của bầu bạn. Tựa như Bội Ân nguyện ý vì y mà trả giá bằng sinh mệnh; y vì Bội Ân, ngay cả sinh mệnh này cũng không cần, huống chi là chút tự tôn nhỏ nhoi của mãnh sư?
Hôn tóc bầu bạn, Y Cách Tát Tư thầm thề trong lòng—— mặc kệ kết quả thế nào, y tuyệt đối không sống một mình trong thế giới không có Bội Ân!
…
Bóng đêm càng lúc càng âm trầm, hai người ai cũng không định ngủ.
Bội Ân hơi khép mắt suy nghĩ, nhìn qua giống như đang nhắm mắt dưỡng thần, chút có chút không nói chuyện với Y Cách Tát Tư.
“Y Cách, cốc mãnh sư là nơi thế nào.”
“Là một sơn cốc xinh đẹp.”
“Đẹp cỡ nào?”
“Có rất nhiều hoa đi, ta không nhớ rõ.” Y Cách Tát Tư lắc đầu, sơn cốc xinh đẹp trong kí ức trước đây đã sớm mơ hồ không rõ.
“Đó là nơi ẩn núp của ấu tử mãnh sư, cũng là… nấm mồ của mãnh sư.”
“…nơi ẩn núp?”
“Ân.” Y Cách Tát Tư nhớ lại tình cảnh mình một mình ở cốc mãnh sư trước kia: sơn cốc trống trải, trừ bỏ y không còn ai khác, ngay cả bóng chim cũng không có; trong cốc rải rác thi hài bị phong hóa của mãnh sư trưởng thành, được gió đêm hông khô… kia không phải kí ức tốt đẹp gì.
“Không có mãnh thú lớn dám bước vào cốc mãnh sư. Ở trong cốc, ấu thú sẽ được an toàn, bọn nó có thể bình an lớn đến lúc có đủ năng lực để bảo vệ bản thân. Nhưng chỉ cần bước ra khỏi cốc mãnh sư, bọn nó phải đối mặt với rừng rậm nguy hiểm khôn lường cùng đám mãnh thú ăn thịt. Không ai dạy mãnh sư ấu tử nên làm thế nào, bọn nó chỉ có thể tự tìm tòi phương thức sinh tồn. Mãnh sư…. đều lớn lên như vậy.”
Bội Ân một lúc thật lâu vẫn không mở miệng nói chuyện, cậu lẳng lặng nghe Y Cách Tát Tư kể lại những kinh nghiệm vất vả trước kia, trong lòng không thể nói rõ là tư vị gì. Lần đầu tiên, cậu do dự, không biết quyết định sinh đứa nhỏ của mình rốt cuộc là đúng hay sai—— nếu cậu cùng Y Cách Tát Tư đều rời đi, như vậy đứa nhỏ của bọn họ có phải cũng lặp lại vòng tuần hoàn bi thảm này… Cô độc trong sơn cốc, vì sinh tồn mà đau khổ giãy dụa, đứa nhỏ liệu có oán hận cậu không? Oán hậu cậu cùng Y Cách Tát Tư đã nhẫn tâm bỏ nó lại?
Bảo bảo, ngươi nhất định phải kiên cường a. Bội Ân vuốt ve phần bụng hơi lộ ra, lặng lẽ nói chuyện với đứa nhỏ trong bụng. Đứa nhỏ này nói thế nào cũng là sinh mệnh kéo dài của cậu cùng Y Cách Tát Tư, vì thế, nhất định sẽ kiên cường sống sót.
Gió đêm gào thét thổi qua, mang đến mối nguy hiểm nào đó——
“…” Đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Y Cách Tát Tư bỗng nhiên mở mạnh mắt ra, nhanh chóng nhảy dựng khỏi mặt đất. Y khom người chắn trước mặt Bội Ân, hướng cửa hang bày ra tư thái đề phòng.
“Làm sao vậy?”
“Đám thú nhân đuổi tới.”
Trái tim Bội Ân trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc, cậu nắm chặt cánh tay bầu bạn, gương mặt trắng bệt. Lại tới nữa sao? Cậu phải trơ mắt nhìn Y Cách Tát Tư bị nhục nhã một lần nữa sao?
“Mãnh sư—— cút đi——”
“Cút!”
“Mãnh sư khốn khiếp! Cường đạo chết tiệt!”
Nhóm thú nhân đứng xa xa ở ngoài sơn động kêu la, bọn họ truy theo vết máu của Y Cách Tát Tư đến được nơi này. Nhớ tới ban ngày nhìn thấy đôi cánh bị chặt đứt của mãnh sư, đám thú nhân cảm thấy đây là cơ hội tốt để đuổi người đi. Bất quá đối phương dù sao cũng là mãnh sư, mặc dù bị thương, sức mạnh của mãnh sư vẫn rất khủng khiếp, thú nhân biết rõ mình không đủ thực lực chiến đấu với đối phương.
“Cút đi——”
“Cút—— cút! Cút khỏi khu rừng này!”
“Mãnh sư khốn khiếp, cút——”
Tiếng chửi rủa ngày càng lớn, thậm chí có người bắt đầu ném đá cùng nhánh cây vào trong sơn động, đất cát từ nóc sơn động rớt xuống làm Bội Ân bị sặc, không ngừng ho khan.
“Rống——” Y Cách Tát Tư rốt cuộc không thể nhịn được nữa, y lớn tiếng rống giận, trong nháy mắt biến thành mãnh sư thật lớn. Bởi vì biến thân nên miệng vết thương trên cánh lần thứ hai bị xé rách, máu tươi rất nhanh nhiễm đỏ cánh phải.
“Rống rống——” Cảm giác sức nhẫn nại của mình sắp đạt tới cực hạn, Y Cách Tát Tư rất muốn cứ vậy liều lĩnh xông ra, xé xác tất cả đám thú nhân không biết trời cao đất rộng bên ngoài!
“Đừng—— Y Cách!” Bội Ân vội vàng ôm lấy bầu bạn xúc động, cơ thể cậu run rẩy kịch liệt, vùi đầu vào bộ lông vàng óng đau khổ cầu xin: “Đừng đánh nhau với bọn họ! Y Cách, chúng ta đi! Chúng ta rời khỏi nơi này đi!” Cho dù là thêm một phút giây nào cậu cũng không chịu nổi nữa!
“Rống——” Chính là cơ thể ngươi? Mãnh sư gầm nhẹ, dùng ánh mắt trao đổi với bầu bạn.
“Cơ thể ta không có việc gì, đã tốt hơn nhiều rồi.” Lắc đầu, Bội Ân vẫn ôn chặt bầu bạn: “Chúng ta mau đi đi, ở đây… ta cảm thấy thật khó chịu.”
Trong cổ họng không ngừng tràn ra những tiếng kêu khẽ không cam lòng, Y Cách Tát Tư phát tiết một trận, cuối cùng vẫn cúi người xuống. Bội Ân lập tức hiểu ý, túm lấy lông chim trên cổ mãnh sư để leo lên lưng y.
Sau một tiếng rống cao vút, chỉ thấy một mũi tên hoàng kim lao vút ra khỏi sơn động, nhoáng qua trước mắt mọi người một cái, trong nháy mắt chìm vào màn đêm âm u——
Hoàn Chương 29.
|
TNTC [Bộ 7] [30]
*****
Một tháng sau——
Ngày mới tờ mờ sáng, bầu trời mênh mông rải rác mấy vì sao. Y Cách Tát Tư ôm Bội Ân, phong trần mệt nhọc, bộ dáng tiều tụy mệt mỏi rã rời.
Bầu bạn trong lòng đã mê man bất tỉnh, tình trạng ngày một nghiêm trọng, Y Cách Tát Tư không biết rốt cuộc có tính là bất thường hay không. Có vài giống cái rất nhanh có thể phát hiện hoài bảo bảo mãnh sư; vài người thì phải qua vài tháng mới bắt đầu xuất hiện phản ứng thống khổ khi mang thai. Bội Ân của y ngay từ đầu đã bị tra tấn mệt mỏi đến không chịu nỗi.
Sau khi miệng vết thương trên cánh vừa khép lại, Y Cách Tát Tư lập tức bay về cốc mãnh sư. Y biết càng kéo dài, vỏ ngoài của trứng trong cơ thể Bội Ân sẽ càng cứng hơn. Hiện giờ y chỉ cầu nguyện có kỳ tích xuất hiện, cầu nguyện thức ăn đặc biệt trong cốc mãnh sư có thể ngăn cản trứng mãnh sư chất hóa trong cơ thể Bội Ân. Chỉ cần có thể làm Bội Ân không còn thống khổ, y Cách Tát Tư sẽ không do dự làm như vậy, cho dù bảy tháng kế tiếp y phải không ngừng dùng máu mình để chống đỡ Bội Ân cùng đứa nhỏ trong bụng cậu.
“Bội Ân, tỉnh tỉnh.” Y Cách Tát Tư đưa tay xoa mồ hôi trên trán bầu bạn, nhẹ nhàng vỗ má cậu: “Chúng ta sắp tới cốc mãnh sư rồi.”
“… ân” Âm thanh yếu ớt, mệt mỏi vô lực. Bội Ân mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt lo lắng của Y Cách Tát Tư—— tóc tai lộn xộn, đôi mắt tiều tụy đen thui, còn mớ râu ria lồm xồm trên cằm đều làm gương mặt vốn anh tuấn trở thành nhếch nhác không thôi.
Bội Ân nhịn không được bật cười ‘khúc khích’, cậu ôm cổ bầu bạn, dán mặt bên gáy cổ đối phương nhẹ giọng trêu chọc: “Y Cách, ngươi càng lúc càng xấu nha.”
Y Cách Tát Tư có chút vô ngữ, y mỗi ngày không phải vội vàng chạy đi thì chính là hầu hạ Bội Ân, làm sao có thời giờ để ý chính mình, cho dù có thời gian y cũng không có tâm tình kia.
“Sắp đến rồi sao?”
“Ân, chúng ta sắp tới rồi.” Y Cách Tát Tư dừng một chút, ôm chặt Bội Ân trong lòng, âm thanh có chút run rẩy: “Ngươi sẽ không có việc gì.”
“Y Cách, chúng ta sau này đứng đi nữa, cứ ở lại cốc mãnh sư đi.” Đổi một tư thế thoải mái, Bội Ân thản nhiên nói. Cậu biết rõ thời gian của mình không còn nhiều. Lựa chọn cốc mãnh sư là nơi ngủ yên tựa hồ là lựa chọn không tồi.
“Không…” Cắn răng, Y Cách Tát Tư tựa hồ đang ố gắng kiềm chế tình tự quá kịch liệt trong cơ thể. Y hiểu lời này của Bội Ân có dụng ý gì, nhưng y không muốn cứ từ bỏ như vậy, y sẽ vì sinh mệnh của Bội Ân mà kiên trì tới một khắc cuối cùng.
“Đừng từ bỏ, Bội Ân. Ta còn muốn mang ngươi đi thiệt nhiều nơi, mang ngươi đi du lịch cả đại lục này.”
Gương mặt nháy mắt hiện lên một tia sáng, nhưng rất nhanh liền ảm đạm. Bội Ân cười cười, nói ‘hảo’ một tiếng, nhưng trong lòng hiểu rất rõ, cậu không có cơ hội như vậy.
Ôm chặt bầu bạn trong lòng, Y Cách Tát Tư càng ra sức đập cánh, bay nhanh về phía sơn cốc đắm chìm trong nắng sớm các đó không xa——
Bầu trời vào buổi sớm có màu trắng ngà, dần dần bị ánh mặt trời nhuộm thành màu vàng đỏ; trên đại địa mênh mông, cỏ cây hơi rung động, xung quanh đều được bao phủ trong ánh bình minh thần bí.
Dần dần, cốc mãnh sư ngày càng gần hơn—— ngọn núi phủ cây cối xanh um tươi tốt, cùng biển hoa nở rộ rực rỡ, rất nhanh liền tiến vào ánh mắt sửng sốt của Y Cách Tát Tư.
Làn gió ấm áp phất qua gò má, mang đến hương thơm của hoa cỏ trên núi cùng làn không khí tươi mới. Xa xa, lờ lờ có tiếng trẻ con thanh thúy như chuông bạc truyền tới, vui cười, la hét ầm ĩ…
Y Cách Tát Tư ngây ngẩn cả người—— đứa nhỏ! Cốc mãnh sư còn có những người khác!
Bầu bạn trong lòng đột nhiên nhăn mày, thống khổ rên một tiếng. Y Cách Tát Tư lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng bay về phía phát ra âm thanh. Rất nhanh, băng qua một đám cây cối cao lớn sum suê, Y Cách Tát Tư thấy được hình ảnh làm y kinh ngạc bội phần——
Trong biển hoa, một đứa nhỏ giống cái cười ha ha, lung tung vuốt ve cục bông trong lòng. Phía sau là một thiếu niên thú nhân, chỉ khoảng bảy, tám tuổi, ánh mắt có thần, gương mặt nghiêm túc, biểu lộ ra vẻ trầm ổn cùng sức mạnh siêu việt. Nhìn kỹ, phía sau lưng thiếu niên là đôi cánh vàng kim, Y Cách Tát Tư lại cả kinh, thiếu niên là thú nhân mãnh sư!
Giờ phút này, trên gương mặt có vẻ nghiêm túc lạnh lùng của thiếu niên lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt, sủng nịch nhìn bé con chơi đùa trong biển hoa… Bỗng dưng, một cái đầu đỏ rực ló ra, kêu nhỏ một tiếng, sau đó nhanh chóng xoay người, bổ ngào đánh gục người ở sau lưng mình.
Y Cách Tát Tư lúc này mới kinh ngạc phát hiện, trong lòng đứa nhỏ giống cái cư nhiên là một mảnh sư nhỏ tuổi! Tiểu mãnh sư toàn thân phủ kín lông vũ màu đỏ ánh kim, giống như một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt!
Cho tới giờ chưa từng nghe nói có mãnh sư cánh đỏ! Y Cách Tát Tư kinh ngạc đến không nói nên lời, y nghĩ thế giới này đã sớm không còn mãnh sư, mà hiện giờ, thiếu niên mãnh sư cùng ấu tử đỏ rực kia vẫn còn sống sờ sờ trước mắt! Cốc mãnh sư… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Y Cách Tát Tư bất tri bất giác bay về phía bọn nhỏ. Mãnh sư thiếu niên là người đầu tiên phát hiện y, vẻ mặt đề phòng, nghiêng người che trước mặt hai đứa nhỏ kia. Nhưng tiểu giống cái có đôi mắt hoàng kim thì không sợ người lạ, bé cười hì hì chạy tới, kéo tay Y Cách Tát Tư.
“Thúc thúc đi theo ta.” Âm thanh mềm mại, cơ hồ ngọt tới mức thấm vào lòng người.
Y Cách Tát Tư cúi đầu, chống lại ánh mắt trong suốt tràn ngập tò mò. Bé con lôi kéo tay y, gương mặt nhỏ nhắn chưa to bằng bàn tay nghiêng qua một bên, kiễng mũi chân cố gắng nhìn rõ bầu bạn trong lòng mình.
Gió mát thổi qua, Y Cách Tát Tư nghe thấy hơi thở xa lạ mà quen thuộc—— trên người đứa nhỏ này có mùi mãnh sư, bé con này cũng là đứa nhỏ mãnh sư.
“Mau tới ~ mau tới a…” Bé con đi trước lôi kéo tay Y Cách Tát Tư, tiểu mãnh sư màu đỏ rống một tiếng, hưng phấn đi sau lưng y, không ngừng đẩy đẩy. Chỉ có mãnh sư thiếu niên coi như bình tĩnh, yên lặng đi ở bên cạnh, ánh mắt không chớp nhìn Bội Ân đang than nhẹ trong lòng Y Cách.
Trong phòng ốc xinh xảo tọa lạc ở trung tâm sơn cốc.
Nam tử trẻ tuổi đang bận rộn trong ốc, nhìn thấy Y Cách Tát Tư thì hơi lắp bắp kinh hãi, nhưng rất nhanh trấn định lại.
“Keister.” Nam tử dừng việc đang làm, nói với mãnh sư thiếu niên: “Gọi bọn Đề Khắc Tư cùng Ngang về.”
Thiếu niên gật đầu rời đi, còn nam tử trẻ tuổi thì lập tức mỉm cười thân thiết, nghênh đón Y Cách Tát Tư cùng Bội Ân vào phòng.
“Norah, đi lấy chút thức ăn nước uống đi.” Nam tử vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng của đứa nhỏ giống cái, còn khen ngợi: “Ngươi làm tốt lắm.” Sau đó mới nhướng mi, ôm tiểu mãnh sư màu đỏ bướng bỉnh vừa nhào lên lưng mình bám chặt không buông xuống: “Al Reid, đừng náo loạn, ngoan ngoãn chờ trong phòng nga.”
“Ngươi là…” Thấy nam tử nhất thời bận rộn làm cái này, bảo cái kia, Y Cách Tát Tư nhịn không được chủ động mở miệng hỏi. Y thực sự rất gấp, thực khẩn cấp muốn biết cốc mãnh sư rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trực giác của thú nhân rất chuẩn xác, Y Cách Tát Tư có dự cảm hết thảy mọi chuyện đều có quan hệ với mãnh sư!
“A, thật có lỗi. Ngươi nhất định chờ sốt ruột.” Nam tử áy náy mỉm cười: “Ta gọi là Selair. Như ngươi thấy, một nhà chúng ta đều ở cốc mãnh sư. Bầu bạn của ta gọi là Đề Khắc Tư, là mãnh sư.”
“Đề Khắc Tư…” Y Cách Tát Tư yên lặng nhớ kĩ tên này, tầm mắt vừa chuyển, chỉ vào đứa nhỏ xinh đẹp gọi là Norah cùng tiểu mãnh sư màu đỏ đang tò mò quất quất cái đuôi ngồi ngay trước mặt mình, có chút khẩn trương đặt câu hỏi: “Bọn nó là đứa nhỏ của ngươi?”
“Norah là đứa nhỏ của ta cùng Đề Khắc Tư.” Selair vừa giải thích vừa không rãnh tay, lục lọi tìm thuốc trị thương: “Al Reid, chính là đứa trước mặt ngươi, nó là đứa nhỏ của Ngang cùng Arcelor. Ngang là một thú nhân mãnh sư khác, cùng bầu bạn Arcelor cũng đang ở cốc mãnh sư. Đúng rồi, còn đứa nhỏ lớn lớn một chút vừa chạy đi gọi là Keister, nó cũng là đứa nhỏ của Ngang.”
“Trước bôi chút dược đi.” Selair có chút lo lắng nhìn mãnh sư trẻ tuổi trước mặt: “Ngươi… tình huống của ngươi thoạt nhìn thật không xong.” Đâu chỉ là không xong, đối phương vẻ mặt vô cùng mỏi mệt, trên người chi chít miệng vết thương lớn nhỏ, chân trái có một vết thương nghiêm trọng, thậm chí đã bắt đầu thối rữa.
“Ta không sao.” Y Cách Tát Tư vội vàng lắc đầu, ôm bầu bạn cẩn thận hộ trong lòng bế ra, túm chặt cánh tay Selair, khẩn cầu nói: “Ngươi sanh đứa nhỏ mãnh sư mà không có chuyện gì, nhất định có phương pháp đặc biệt! Nói cho ta biết, xin ngươi nói cho ta biết!”
“Ngươi trước đừng kích động.” Selair nhẹ giọng trấn an đối phương: “Kỳ thật ta cũng không rõ lắm, bất quá ngươi yên tâm, ta đã bảo Keister đi tìm bọn Arcelor, Arcelor có biện pháp.” Selair cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt nhắm chặt của Bội Ân: “Bầu bạn của ngươi, gọi là gì?”
“Bội Ân.”
“Bội Ân… Bội Ân của ngươi sẽ không có việc gì.” Selair ôn nhu nói, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua gò má lạnh băng của đối phương: “Đứa nhỏ của các ngươi cũng không có việc gì, hết thảy sẽ tốt.”
Hoàn Chương 30.
|
TNTC [Bộ 7] [31]
*****
Ngang cùng Đề Khắc Tư trở lại cốc mãnh sư đã là một giờ sau. Y Cách Tát Tư một giờ này cứ nhấp nha nhấp nhỏm ngồi không yên, vài lần xúc động nhịn không được muốn trực tiếp xuất cốc tìm người, y đi tới đi lui trong căn nhà gỗ nhỏ của Selair, cảm giác lâu như mình đã chờ cả một thế kỷ.
Rất nhanh, bên ngoài phòng nổi lên từng trận cuồng phong, thổi thành một cơn bão hoa—— sau một tiếng rống cao vút, hai mãnh sư hoàng kim thật lớn vững vàng đáp xuống trước ốc.
Y Cách Tát Tư siết chặt nắm tay, tâm tình có chút phức tạp, trừ bỏ kích động, còn có cảm giác khác thường không nói lên lời—— đồng bạn, đồng bạn mãnh sư y vất vả tìm kiếm rốt cuộc đã xuất hiện trước mắt, chính là trong lòng từ bỏ kích động, Y Cách Tát Tư còn ẩn ẩn cảm giác được tia uy hiếp cùng khó chịu.
Mãnh sư là sinh vật có ý thức lãnh địa rất mạnh, dòng máu dã thú tiềm tàng trong cơ thể làm bọn họ miệt thị hết thảy thú nhân: khát vọng gặp được mãnh sư khác, đồng thời tiềm thức cũng xem đồng bạn là đối thủ uy hiếp.
“Phụ thân…” Norah hô to một tiếng, dẫn đầu lao ra khỏi nhà gỗ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ rực ẩn ẩn lúm đồng tiền đáng yêu bên má.
Bé vui sướng lao vào lòng ngực một nam tử đã biến hình, bị nam tử nhấc lên cao, đặt trên vai. Trong nháy mắt, gương mặt tuấn tú bất cần đời của nam tử lộ ra biểu tình sủng nịch, ôn nhu.
Y Cách Tát Tư theo sau ra khỏi nhà gỗ, y vừa xuất hiện, lập tức thay đổi không khí ở đây. Lấy lại bình tĩnh, Y Cách Tát Tư yên lặng đánh giá đồng bạn trước mắt.
Hai vị mãnh sư này có dáng người cao ngất. Nam tử ôm Norah nhíu mày, gương mặt tà mị làm người ta không thể dời tầm mắt; còn nam nhân đứng bên cạnh có gương mặt nghiêm khắc hơn rất nhiều, một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ xương gò má kéo dài qua khỏi mắt, vẻ ngoài tản mát ra khí thế cùng cuồng bạo.
“Thật là mãnh sư.” Theo một tiếng cảm thán, âm thanh trong trẻo, ôn nhuận từ không trung truyền tới. Y Cách Tát Tư hơi sửng sốt, giương mắt nhìn lên, trong phút chốc liền thất thần——
Sợi tóc đỏ rực tung bay trên không trung, xinh đẹp tựa như hồ quang; lại giống như hỏa diễm đang thiêu cháy, tràn ngập sức sống.
Là ưng nhân đi? Nhưng, chưa từng nghe nói có ưng nhân cánh đỏ. Y Cách Tát Tư im lặng đánh giá ưng nhân trẻ tuổi đang đập cánh trên không trung, đồng thời cảm giác được thú nhân mãnh sư ở bên cạnh toát ra tình tự bất mãn.
“Không tệ, cuối cùng cũng tìm được.” Ưng nhân thu hồi đôi cánh, yên lặng đáp xuống bên cạnh Y Cách Tát Tư.
Quan sát gương mặt tuấn mỹ kia ở khoảng cách gần như vậy, Y Cách Tát Tư lại càng thêm hoang mang, người trước mắt là thú nhân giống đực đi? Nhưng ngũ quan tuấn dật cân đối, đôi ngươi ngân sắc linh động, cùng đôi cánh lộng lẫy sau lưng đều tản mát ra lực hấp dẫn trí mạng, đẹp đến mức làm người ta đui mù.
“Ngang, không ôm đồng bạn của ngươi một chút sao?” Ưng nhân nghiêng đầu, không hề e ngại vẻ lãnh khốc của thú nhân cao lớn, trêu chọc đối phương.
Thú nhân mãnh sư tên Ngang bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay ôm lấy bầu bạn. Hành động chiếm giữ của Ngang làm Y Cách Tát Tư giật mình một phen.
Ưng nhân tựa hồ đã sớm thành thói quen, thuận theo dựa vào lòng thú nhân. Đôi ngươi ngân sắc liếc qua phía này, nụ cười bên môi chói mắt hệt như ánh mặt trời.
“Ta gọi là Arcelor.” Chỉ qua nam nhân cao lớn bên cạnh: “Đây là bầu bạn của ta, Ngang.”
Thú nhân không chút biến sắc lẳng lặng đứng sừng sững, mặc dù thiếu một con mắt nhưng từ ánh mắt hoàng kim vẫn có thể toát ra khí thế đè ép, làm người ta rét run cả người, có cảm giác hít thở không thông.
Mãnh sư tên Ngang này—— rất mạnh!
Y Cách Tát Tư áp chế tình tự bốc lên trong lòng, đơn giản giải thích ý đồ mình tới. Mọi người trong cốc mãnh sư tựa hồ đã sớm biết, đặc biệt là ưng nhân Arcelor kia còn bảo y không cần gấp gáp, không cần lo lắng.
Sau khi vào nhà, Y Cách Tát Tư trơ mắt nhìn Arcelor rót một loại chất lỏng màu nâu vào miệng Bội Ân, y khắc chế xúc động muốn xông lên, y biết rõ trước mắt chỉ có những người này có thể cứu Bội Ân, cứu vớt đứa nhỏ trong bụng cậu. Nhưng cảm giác bị bí ẩn cùng nghi hoặc vây khốn làm người ta phi thường khó chịu, Y Cách Tát Tư cấp bách muốn có ai đó đứng ra giải đáp tất cả nghi hoặc trong lòng y.
“Tạm thời không có việc gì, bầu bạn của ngươi ngày mai có thể tỉnh lại.”
Arcelor thở phào, cẩn thận đánh giá giống cái trẻ tuổi đang mê man: gương mặt rất xinh đẹp nhưng cũng rất tiều tụy. Xem tình huống thì cậu ta còn vất vả hơn lúc mình cùng Selair mang thai, vì thể chất sao? Nhưng thân hình Bội Ân cũng không tính là quá gầy yếu, phỏng chừng nguyên do do hoài thú nhân bảo bảo đi.
“Ngang, giải thích với Y Cách Tát Tư một chút đi.” Thản nhiên liếc mắt nhìn thú nhân đứng ngồi không yên bên cạnh, Arcelor tốt bụng mở miệng. Nếu còn không nói, phòng chừng mãnh sư trẻ tuổi mới vào cốc sẽ gấp chết mất.
Nam nhân lãnh khốc trầm mặc im lặng gật đầu: “Đi ra ngoài nói.” Ngang cùng Đề Khắc Tư trao đổi ánh mắt, sau đó bước ra khỏi nhà gỗ.
Y Cách Tát Tư vội vàng đi theo.
Ba nam nhân cao lớn rời đi, Selair nhất thời thở phào, lập tức cảm thấy thoải mái rất nhiều. Thú nhân mãnh sư bộ dáng rất cao lớn, làm người ta có cảm giác áp bách rất mạnh. Selair không ít lần hoài nghi nhà gỗ của mình sẽ bị phá hư mất.
“Tình huống của cậu ta thế nào, Arc?” Vừa hỏi, Selair vừa thuận tay kéo bé con đang định theo phụ thân chạy ra ngoài. Selair lắc lắc ngón tay, dạy dỗ đứa con không tình nguyện: “Norah, đừng quấy rầy phụ thân, phụ thân có việc phải làm.” Bé con lúc này mới hậm hực lui trở về.
Cụp mi mắt, Arcelor khẽ thở dài, hàng mi dài tạo thành bóng mờ xinh đẹp: “Có chút không xong, cơ thể cậu ra rất yếu. May mắn Y Cách Tát Tư mang tới cốc mãnh sư kịp lúc, không bằng kết cục bọn họ cũng giống như cha mẹ Keister.”
Selair cúi đầu, yên lặng nhìn nam tử tiều tụy đang mê man. Keister là con nuôi của Arcelor cùng Ngang. Bảy năm trước, lúc Arcelor cùng Ngang về cốc mãnh sư trùng hợp cứu được tiểu Keister mới sinh ra không lâu, đồng thời cũng phát hiện song thân đã chết của Keister ở cốc mãnh sư… Giống cái, hẳn là sinh trứng mãnh sư không bao lâu thì chết; còn giống đực mãnh sư thì tự kết liễu sinh mệnh của mình.
Bi ai của mãnh sư, bi kịch của số mệnh… may mắn, hiện giờ hết thảy đã qua, mãnh sư rốt cuộc cũng được cứu giúp.
Trong lúc nhất thời, hai người đều trầm mặc không nói gì.
Qua thật lâu, Y Cách Tát Tư yên lặng tiến vào nhà gỗ. Cơ thể y run khe khẽ, gương mặt còn mang theo tình tự kích động chưa tan.
“Ngươi hiểu rõ hết chưa?”
“Ân.”
“Bất quá, chu độc trong cốc tạm thời không có.” Arcelor chậm rãi nói, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt hổ phách nhanh chóng đảo qua, mang theo tình tự hoảng sợ cùng kích động.
“Đừng nóng vội, Ngang cùng Đề Khắc Tư sẽ đi lấy một ít chu độc trở về, sau đó đưa tới bộ lạc ưng tộc chế tạo dược vật phá lớp chất hóa, này cần chút thời gian.”
“Ta cũng đi!” Y Cách Tát Tư vội vàng rống lên.
“Không, ngươi ở lại bên người Bội Ân, cậu ấy cần ngươi chăm sóc.” Arcelor đứng dậy, nhường vị trí bên cạnh Bội Ân cho Y Cách Tát Tư: “Chúng ta tuy có thể chế tạo dược vật làm mềm lớp vỏ ngoài, nhưng để duy trì Bội Ân cần máu của ngươi. Y Cách Tát Tư, Bội Ân hoài có thể là mãnh sư bảo bảo, nó làm cậu ấy phi thường vất vả, ngươi phải luôn canh giữ bên cạnh cậu ấy.”
Mãnh sư trẻ tuổi cắn chặt răng, nắm chặt tay bầu bạn đang mê mang.
Selair ở bên cạnh cũng an ủi: “Đề Khắc Tư cùng Ngang rất mạnh, bọn họ sẽ thuận lợi mang chu độc về, ngươi cứ an tâm ở lại cốc mãnh sư đi.”
“Đúng vậy, ở lại đây, hảo hảo chiếu cố bầu bạn.” Nắm lấy bả vai Y Cách Tát Tư, giọng nói của Arcelor giống như thiên âm.
“Tương lai của các ngươi chỉ vừa bắt đầu thôi.”
Lời nói ấm áp phảng phất như ôn tuyền nhẹ nhàng phá đổ bức tưởng trong lòng y. Y Cách Tát Tư trong nháy mắt giống như nghe thấy âm thanh thứ gì đó trong lòng mình bị vỡ nát, dòng nước ấm áp bắt đầu theo huyết mạch chảy khắp tứ chi.
“Cám ơn các ngươi…” Y khàn khàn mở miệng, nắm tay Bội Ân thành kính đặt lên trán, che khuất mặt mình. Y duy trì tư thế này hồi lâu, thật lâu sau đó mới hít sâu một ngụm.
“Nợ ân tình của các ngươi, ta nhất định sẽ báo đáp.” Ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt hơi phiếm hồng.
Nghe thấy lời y, Arcelor cùng Selair cùng nhìn nhau, đồng thời bật cười ‘khanh khách’.
“Ngươi đang nói gì vậy, ân tình gì chứ.” Selair xoa xoa khóe mắt: “Đề Khắc Tư cùng Ngang tuy ngoài mặt không nói, nhưng bọn họ vẫn luôn chờ đợi mãnh sư khác trở về đây. Ngươi chính là đồng bạn bọn họ vất vả lắm mới chờ được a.”
“Đúng vậy, ở cốc mãnh sư, chúng ta giống như một đại gia đình.” Arcelor mỉm cười sáng lạn: “Sau này ngươi sẽ hiểu.”
“Thúc thúc sẽ ở lại sao?” Norah không cam lòng bị bỏ quên, bé giữ chặt tay Y Cách Tát Tư lắc lắc qua lại.
Mãnh sư trẻ tuổi nhất thời nghẹn lời, y cô độc thật lâu, thật vất vả mới tìm được Bội Ân, lúc này mới tìm được ý nghĩa sinh tồn. Sau đó bầu bạn lại ngoài ý muốn mang thai, y đã nghĩ sinh mạng mình sau khi đứa nhỏ sinh ra sẽ kết thúc… Hiện giờ lại xuất hiện kỳ tích—— không những tìm được đồng bạn, hơn nữa còn có người nói với y bầu bạn cùng đứa nhỏ sẽ bình an vô sự, trong lúc nhất thời thật sự làm Y Cách Tát Tư không biết nên phản ứng thế nào.
Nhớ tới lời Bội Ân từng nói, Y Cách Tát Tư khẽ gật đầu. Định cư ở cốc mãnh sư, trước kia y chưa bao giờ nghĩ tới, hiện giờ xem ra là một lựa chọn không tồi. Y muốn cho Bội Ân một gia đình ấm áp, không cần phiêu bạc khắp nơi nữa.
“Thật tốt quá…” Norah hoan hô một tiếng, nhảy nhót chạy ra khỏi nhà gỗ. Âm thanh sung sướng của bé, cách thật xa vẫn còn nghe thấy——
“Thật tốt quá… Keister ca ca… Al… Sắp có tiểu mãnh sư được sinh ra nữa rồi!”
“Norah thực vui vẻ a.”
“Đúng vậy.” Selair mỉm cười: “Nó muốn có em thật lâu rồi.”
“Sao ngươi cùng Đề Khắc Tư không sinh thêm một đứa?”
“Đề Khắc Tư không chịu.” Nhớ tới hành vi của bầu bạn, Selair cúi đầu, gương mặt có chút ngượng ngùng: “Hắn không muốn để ta mang thai nữa, hắn sợ ta vất vả.”
Arcelor hiểu rõ gật đầu, cùng Selair chuyển ánh mắt qua Bội Ân đang mê man bất tỉnh. Nếu nhóm bầu bạn của mình đều ôm ý tưởng như vậy, thế thì trọng trách sinh tiểu mãnh sư liền rơi xuống vai hai người này đi.
“Ta trở về chuẩn bị một chút, ngày mai cùng Ngang xuất phát.” Nghĩ nghĩ, Arcelor vẫn quyết định cùng Ngang tới khe núi quỷ, thứ nhất cậu hiểu khá rõ tập tính của loài nhệnh núi Angora, với lại để Đề Khắc Tư ở lại cốc mãnh sư thì yên tâm hơn một chút.
“Mấy ngày này phiền toái ngươi, giúp ta chiếu cố Al cùng Keister.”
“Không thành vấn đề.”
Hoàn Chương 31.
|
TNTC [Bộ 7] [32]
*****
Ngang cùng Arcelor sáng sớm hôm sau đã lên đường ly khai cốc mãnh sư. Selair cùng Đề Khắc Tư để lại nhà gỗ cho đôi bầu bạn mới tới, một nhà ba người bọn họ đi tới thụ ốc xây dựng trên đỉnh đại thụ.
Sau khi tỉnh lại, Bội Ân từ miệng Y Cách Tát Tư đã biết hết thảy những chuyện đã phát sinh trong cốc mãnh sư, lập tức biểu hiện năng lực thích ứng của mình, rất nhanh liền thân thiết với Selair cùng nhóm bé con bướng bỉnh đáng yêu trong sơn cốc.
Nhìn bầu bạn lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, Y Cách Tát Tư từ tận đáy lòng cũng cảm thấy cao hứng, nhưng đồng thời lại sợ Bội Ân đùa quá lâu làm mệt bản thân cùng đứa nhỏ, vì thế không chút lơ là canh giữ bên người Bội Ân, chỉ sợ bầu bạn xảy ra chuyện gì.
Những ngày hạnh phúc tốt đẹp cứ như một giấc mơ, nhưng nó thật sự đã buông xuống đôi tình lữ đã chịu đủ cực khổ này.
…
Gió nhẹ ấm áp mang đến hương thơm nhàn nhạt, kết hợp với hơi nước mát lạnh nhẹ nhàng thổi vào ốc…
Bội Ân mở mắt, phát hiện cửa gỗ không biết khi nào đã mở ra, một cái đầu nhỏ đỏ rực im lặng tựa vào mép giường, chớp chớp đôi mắt to tròn hoàng kim trong suốt.
“Al…” Nhếch khóe miệng, Bội Ân đưa tay nhẹ nhàng vuốt sợi tóc đỏ rực của bé con xõa trên giường. Al Reid giống như mẫu thân Arcelor, có mái tóc dài đỏ rực vô cùng xinh đẹp. Nghe nói lúc bé mới được sinh ra, Arcelor đã bị dọa nhảy dựng, nhưng Ngang thì lại rất nhưng phấn về màu lông của đứa con, xem bé là bảo bối, thậm chí còn không cho người khác tự tiện tới gần đứa nhỏ của mình.
Có vẻ vì Ngang rất thích bộ dáng đáng yêu của ấu thú hồng sắc nên không tận tâm làm hết trách nhiệm của phụ thân, không dạy bé con biến thân. Thế nên tiểu Al tới 5 tuổi vẫn không chịu biến thành hình người, cả ngày cứ như một tiểu dã thú chạy loạn, gây rối khắp đồi núi, làm cả cốc mãnh sư đều náo động không yên. Đợi đến khi Arcelor phát hiện không hợp thì hết thảy đã chậm—— tiểu Al nhận định mình là thú, mặc kệ mẫu thân uy hiếp, dụ dỗ thế nào cũng không chịu biến về hình người. Ngang còn ở bên cạnh thêm mắm dặm muối, nói gì mà ‘như vậy cũng rất tốt’; làm Arcelor tức giận đá Ngang ra cốc mãnh sư, mỗi ngày phải cùng đứa nhỏ luyện tập biến thân.
Mỗi khi nhớ tới khoảng thời gian đó, Selair lại nhịn không được cười ha hả. Lúc Selair kể chuyện này với Bội Ân, cũng vừa chùi nước mắt vừa cười thật lớn. Đừng nhìn Al hiện giờ mới sáu tuổi, mặc dù vẫn chỉ là đứa nhỏ chưa trưởng thành, nhưng tính tình ngang tàn nhất cốc mãnh sư này. Theo lời Selair, trong cốc mãnh sư trừ bỏ Arcelor không còn ai quản thúc được tiểu dã thú này, Ngang cùng Đề Khắc Tư thì bỏ mặc không can thiệp, bọn họ thập chí còn cảm thấy đứa nhỏ có dã tính mới giống mãnh sư. Một đoạn thời gian dài sau đó, Selair vì chuyện bọn nhỏ mà đau đầu không thôi; vì thế lúc Bội Ân tiến vào cốc mãnh sư, tiểu Al cư nhiên phá lệ trở nên vô cùng an phận, không ồn không nháo làm Selair tấm tắc mãi không thôi, cảm thấy thật kỳ lạ.
Mỉm cười, Bội Ân ngồi dậy, xốc một góc da thú. Ánh mắt tiểu Al sáng lấp lánh, bé nhanh nhẹn nhảy lên giường, bò tới ngồi bên cạnh Bội Ân, ánh mắt trong suốt lấp lánh không chớp nhìn chằm chằm bụng Bội Ân.
Mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, Bội Ân đều nhịn không được phải than thở, ánh mắt ấu tử mãnh sư phi thường xinh đẹp, tinh khiết lóng lánh vàng ươm hệt như bảo thạch. Ánh mắt mãnh sư trưởng thành ít nhiều luôn có mang theo một tia giết chóc cùng ngang ngược, chỉ có bọn nhỏ, luôn tinh thuần, trong suốt, lóng lánh như ánh sao, lóe ra quang mang đơn thuần ngây thơ lại tràn ngập sức sống, nhưng những giọt sương sớm trong suốt trên những đóa hoa.
“Al, thích bảo bảo không?” Bội Ân chớp mắt, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, bé con lập tức hưng phấn gật mạnh đầu, sợi tóc đỏ rực theo động tác của bé mà tung bay.
Al Reid đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như vậy là có nguyên nhân—— nghe nói năm đó, lúc Norah còn trong bụng Selair, bởi vì một câu nói đùa của Liên hoa mà bị hứa gả cho Keister, kết quả hiện giờ hai đứa nhóc kia ngày càng tương thân tương ái, làm Đề Khắc Tư tức tới mức bốc hỏa nhưng không có chỗ phát tiết. Vì thế lúc Bội Ân vào cốc mãnh sư, tiểu Al liền xem đứa nhỏ trong bụng Bội Ân là ‘bầu bạn’ tương lai của mình. Bội Ân biết trong bụng mình rất có thể là thú nhân bảo bảo, bất quá cậu không nói cho tiểu Al, bởi vì cậu thật sự không đành lòng nhìn ánh mắt thất vọng của bé con.
“Al, Y Cách Tát Tư đâu?” Bội Ân ôn nhu hỏi, đổi lại là ánh mắt vô tội của bé con. Cậu quên Al không thích nói chuyện, đại đa số thời gian bé đều phát ra tiếng gầm gừ của dã thú, chỉ có lúc Arcelor ở, bé con này mới chịu dùng âm thanh non mềm của trẻ con nói mấy câu. So ra, ca ca Keister của bé đã thành thục rất nhiều, thậm chí đã bắt đầu tiến vào thời kì biến thanh, trong thanh âm ngây ngô của thiếu niên bắt đầu có loại áp bách mạnh mẽ của mãnh sư.
Xem ra Al không biết. Bất quá thật kỳ quái a, bình thường mở mắt ra liền nhìn thấy Y Cách Tát Tư; hôm nay đã sắp trưa rồi còn không thấy bóng dáng bầu bạn. Bội Ân không khỏi có chút khó hiểu, Y Cách Tát Tư nhất định không để cậu chịu đói.
“Bội Ân… Bội Ân…”
Mới vừa nghĩ, một ân thanh non nớt liền từ ngoài phòng truyền vào.
Norah ôm một cái mâm gỗ còn lớn hơn cả mình, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào. Thấy ánh mắt tiểu dã thú bên cạnh đột nhiên lòe lòe tỏa sáng, lắc lắc thân mình chuẩn bị nhào tới—— Bội Ân nhanh tay lẹ mắt, trong lúc Al Reid bổ nhào về phía Norah, cậu một tay đỡ mâm thức ăn, một tay đỡ nhóm nhóc đang kêu la chí chóe.
“Bội Ân Bội Ân…” Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cực kì giống một quả táo đỏ ngon miệng. Norah chớp mắt, hàng mi dày như cánh quạt chớp chớp.
“Y Cách thúc thúc muốn ta đưa thức ăn qua, Norah không có ăn vụng nga.” Bé vừa nói, vừa dùng ánh mắt khao khát nhìn Bội Ân, chỉ kém không chảy nước miếng nữa thôi, Al biến thành hình ấu thú mãnh sư cũng lộ ra biểu tình thèm nhỏ dã, ánh mắt hoàng kim nhìn chằm chằm mâm thức ăn ngon miệng.
Bội Ân nhịn không được cười khẽ thành tiếng, nhóm bé con này thật sự rất đáng yêu! Càng ở chung với bọn nhỏ, Bội Ân lại càng khẩn cấp hi vọng bảo bảo trong bụng sớm chào đời—— đứa nhỏ của cậu cùng Y Cách Tát Tư sẽ có bộ dáng thế nào? Trầm ổn, giỏi giang giống Keister; hay bướng bỉnh ngàng tàng như Al; hoặc là ngoài dự kiến của mọi người, là một giống cái xinh đẹp như Norah? Thật sự đáng mong chờ a.
“Cùng nhau ăn đi.”
Bội Ân vừa dứt lời, hai đứa nhóc đã khẩn cấp bổ nhào về phía thức ăn. Norah săn sóc chọn ra một ít hoa quả tươi vừa nhiều dinh dưỡng vừa ngon miệng nhét vào lòng Bội Ân; Al Reid cũng không chịu lạc hậu, chọn món thịt nướng thơm ngon béo ngậy mình thích nhất, sau đó ngậm lấy đặt vào tay Bội Ân. Bội Ân khẽ mỉm cười, chỉ cần là thứ bọn nhỏ đưa, cái gì cậu cũng không cự tuyệt.
Sau khi dùng cơm trưa, Norah cùng Al Reid đều leo lên giường Bội Ân, nghe cậu kể lại những chuyện xưa thú vị trên đường đi. Nhóm nhóc đều rúc bên người Bội Ân, thông cảm cậu mang thai vất vả nên đều im lặng không ồn không nháo, ngẫu nhiên nghe thấy những chuyện thú vị rất kích thích mới nhịn không được vui sướng hoa tay múa chân, dùng ngôn ngữ sinh động của tứ chi để biểu đạt hưng phấn cùng vui thích của mình.
Lúc Y Cách Tát Tư trở lại nhà gỗ, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh ấp áp: hai người cùng một tiểu mãnh sư đỏ rực dựa vào nhau, khi thì khe khẽ thì thầm, khi thì cùng bật cười to.
“A… Y Cách thúc thúc!”
Norah tinh mắt, là người đầu tiên nhìn thấy thú nhân cao lớn đứng tựa bên cạnh cửa. Bé vội vàng nhảy xuống giường, reo hò nhào về phía Y Cách Tát Tư; không ngờ một bóng dáng hồng sắc càng nhanh hơn bé, ‘sưu’ một tiếng lập tức lao tới trước, hai ba cái đã bò lên bả vai thú nhân.
Tiểu Al hất đầu kêu to mấy tiếng, cái đuôi đắc ý quất tới quất lui.
“Al, ngươi chơi xấu!” Norah không có ưu thế hình thể mím cái miệng nhỏ nhắn, giang hai tay muốn Y Cách Tát Tư ôm một cái. Khóe môi thú nhân nhếch lên thành nụ cười thản nhiên, cúi người ôm tiểu Norah đang thở phì phì quăng lên không trung hai vòng, sau đó vững vàng đặt bé lên vai mình. Hai nhóc con mỗi người chiếm cứ một bên, lúc này mới hài lòng.
Bội Ân chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ, hình ảnh tốt đẹp, ấm áp này làm cậu mỉm cười từ tận đáy lòng, nụ cười tinh thuần như xuân thủy—— đối với nhóm nhóc trong cốc mãnh sư, biểu tình của Y Cách Tát Tư vô cùng nhẫn nại, ôn hòa, ngay cả Bội Ân cũng cảm thấy thật khó tin.
Đây là tình yêu của đồng tộc đi.
Bộ tộc mãnh sư vì sinh sản khó khăn, nhóm người trưởng thành rất thưa thớt, mỗi ấu thú mãnh sư đều vô cùng trân quý. Trước kia Y Cách Tát Tư căn bản không có cơ hội gặp ấu tử đồng tộc, hiện giờ tới cốc mãnh sư, Bội Ân mới chân chính kiến thức bộ mặt khác ngoài dự đoán của mọi người.
Rút đi bề ngoài lạnh lùng của vương giả cao ngạo, mãnh sư cũng chỉ là thú nhân bình thường mà thôi, bọn họ đồng dạng cũng khao khát những ấu thú tinh nghịch đáng yêu, khao khát gia đình ấm áp, khao khát đồng bạn có thể kề vai sát chiến.
Bất tri bất giác, Y Cách Tát Tư ngừng động tác chơi đùa với đám nhỏ, ôm Al cùng Norah nhẹ nhàng lui ra ngoài. Bội Ân đã ngủ rồi, cậu chầm chậm nắm mắt lại, hơi thở vững vàng ổn định, khóe miệng còn mang theo nụ cười thản nhiên, giống như đóa bạch liên lẳng lặng nở rộ trong mặt nước xanh thẳm, tao nhã mà xinh đẹp không gì sánh bằng.
Y Cách Tát Tư biết trước đó thật lâu, bầu bạn hệt như một sợi dây cung căng cứng, trước khi tới cốc mãnh sư không có phút giây nào thả lỏng cảnh giác… cho dù ngoài mặt nhìn thoáng qua có vẻ thoải mái không có việc gì, nhưng thật sự Y Cách Tát Tư biết rõ, bầu bạn so với bất cứ ai đều khẩn trương hơn, cậu sợ đứa nhỏ trong bụng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hiện giờ tới cốc mãnh sư, không cần bôn ba cực khổ; khí hậu trong cốc lại dễ chịu, bốn mùa ấm áp, rất thích hợp để tu dưỡng, thân thể của Bội Ân tự nhiên tốt hơn rất nhiều. Quan trọng nhất là cốc mãnh sư còn có một đám đồng bạn thật tâm chiếu cố, quan tâm bọn họ.
Vì thế trong lòng Y Cách Tát Tư hiểu rõ, bầu bạn đến tận bây giờ mới thật sự trầm tĩnh lại, hạ xuống trái tim luôn treo lơ lửng của mình. Y cũng như vậy không phải sao?
Nhớ tới tin tức tốt truyền tới từ bộ lạc ưng tộc sáng nay, Y Cách Tát Tư nhắm mắt lại hít sâu một hơi; lúc mở mắt ra, ánh mắt hổ phách tràn ngập thần thái phấn khởi—— dưới ánh mặt trời, gương mặt thú nhân anh tuấn trẻ tuổi mang theo nụ cười sáng lạn, đem hết phần bình tĩnh, tự tin cùng cao ngạo của mãnh sư bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Y đã không còn sống trong tuyệt vọng cùng thống nổ nữa, thậm chí còn rất mong chờ vào tương lai, nhất định sẽ phấn khích vô cùng!
Hoàn Chương 32.
|
TNTC [Bộ 7] [33]
*****
Ba ngày sau, Arcelor cùng Ngang chạy về cốc mãnh sư, đồng thời cũng mang về dược vật thần kì có thể mềm hóa lớp vỏ cứng của trứng mãnh sư, có thể cứu vớt sinh mạng Bội Ân.
Tất cả mọi người đều tụ tập trong căn nhà gỗ nhỏ của Selair, đương nhiên, Ngang cùng Đề Khắc Tư bị bỏ ở ngoài, bởi vì hai người này thực sự quá cao lớn, ở trong phòng sẽ làm người ta cảm thấy áp bách.
“Y Cách Tát Tư…” Arcelor khẽ thở dài: “Nếu không ngươi cũng ra ngoài trước đi, ngươi khẩn trương quá.” Đúng vậy, sắc mặt mãnh sư trẻ tuổi trước mắt tái nhợt, đôi tay từ lúc đầu đã không ngừng run rẩy.
“Không cần.” Hút sâu một hơi, Y Cách Tát Tư áp chế tình tự lo âu thấp thỏm trong lòng, cố gắng khắc chế để mình không quá kích động, nhưng âm thanh run nhè nhẹ để lộ tâm tình của y lúc này.
“Lúc dược vật có tác dụng sẽ có chút đau đớn, qua một hồi sẽ không còn việc gì.” Arcelor nhìn Bội Ân, ôn hòa giải thích, nhưng thực sự thì lời này Arcelor muốn nói cho Y Cách Tát Tư nghe. Chỉ tiêm dược vật đã khẩn trương đến vậy, Arcelor thực lo lắng, lúc Bội Ân sinh sản, không biết Y Cách Tát Tư có bị dọa ngất xỉu hay không.
Tiếp nhận dược vật trong tay Arcelor, Bội Ân ngửa đầu nhanh chóng uống hết. Một hương vị kì quái lan tràn trong miệng: đắng quá, mơ hồ còn có mùi tanh, là mùi máu mãnh sư.
“Thế nào?” Y Cách Tát Tư lập tức khẩn trương hỏi.
Chép chép miệng, Bội Ân nói: “Hơi đắng một chút.” Cậu quay đầu nhìn bầu bạn, trêu tức nhếch khóe miệng: “Y Cách, ngươi có muốn nếm thử một chút không? Nhìn ngươi nhìn ta cơ khát như vậy, giống như rất muốn thử nga.”
Trả lời cậu chính là ánh mắt hung hăng của Y Cách Tát Tư.
“Ngô…” Không bao lâu, trong bụng bắt đầu dâng lên cơn đau nhè nhẹ như kim châm làm Bội Ân nhịn không được than nhẹ ra tiếng. Cậu hiểu dược vật đã bắt đầu có tác dụng, bất quá may mắn, vỏ trứng chỉ mới bắt đầu hình thành, đau đớn này cậu có thể chịu đựng được, cũng không quá dọa người như Arcelor cùng Selair nói. Mà Y Cách Tát Tư lúc Bội Ân phát ra tiếng rên đầu tiên đã lập tức nắm chặt tay cậu.
Dần dần, cơn đau đớn chậm rãi lui xuống, nhưng bụng vẫn giống như có một cục lửa đang thiêu đốt, độ ấm cao đến dọa người. Bội Ân hừ vài tiếng, đỉnh đầu truyền tới tiếng hút khí cùng kêu rên của Y Cách Tát Tư, giống như y so với cậu còn thống khổ hơn. Cảm giác thân hình cao lớn ôm mình trở nên cứng ngắc, Bội Ân ngẩng đầu, đau lòng nhìn biểu tình yếu ớt, lung lay sắp đổ của thú nhân.
“Ta không sao, Y Cách, ngươi thả lỏng một chút…” Cậu còn chưa nói xong, bụng bỗng nhiên co rút đau đớn, tựa hồ tất cả độ ấm trong nháy mắt đều tập trung vào bụng! Trong lúc nhất thời, Bội Ân cảm giác trong bụng có vật thể cứng rắn nào đó đang chậm rãi bong ra từng màng, theo cảm giác đè áp, cơn đau càng lúc càng rõ, phần bụng cứng ngắc cũng mềm đi rất nhiều.
“A——” Đột nhiên, Bội Ân nhịn không được hét lên một tiêng. Không phải phần bụng đau, mà là y Cách Tát Tư nắm chặt tay cậu làm cậu cảm thấy đau quá mức. Tiếng la của cậu làm Y Cách Tát Tư phản ứng càng kịch liệt hơn, đỉnh đầu truyền tới tiếng hung hăng hút khí, Bội Ân cũng hút một ngụm khí lạnh. Cảm giác Y Cách Tát Tư nắm càng chặt hơn, tay Bội Ân cũng càng lúc càng đau, xương cốt cũng sắp bị bóp nát.
“Y Cách, nhẹ một chút, tay ta đau quá…”
Cơ thể cao lớn của thú nhân lập tức cứng đờ, sau đó vội vàng buông tay. Y thở ‘hồng hộc’, ánh mắt sung huyết đỏ bừng chằm chằm trừng bụng bầu bạn.
Áp lực trên tay được giảm bớt, lúc này Bội Ân mới thở dài một hơi. Dư quang khóe mắt liếc nhìn ý cười trêu chọc trong mắt của Arcelor cùng Selair, cậu bất bất đĩ nhếch lên một nụ cười khổ. Hai người khác cũng hiểu rõ, phản ứng của Ngang cùng Đề Khắc Tư khi đó cũng không tốt hơn là bao, tình tự kích động so với Y Cách Tát Tư lúc này thậm chí còn có chút khoa trương hơn.
Dần dần, cơn nóng cùng đau đớn trong bụng dần dần giảm bớt. Bội Ân nhắm mắt lại, đưa tay dán lên bụng, cảm giác nhịp tim đập rất nhỏ nhưng lại rất rõ ràng—— sau khi phần vỏ ngoài bị hòa tan, tiểu mãnh sư cùng mẫu thân chỉ cách một tầng da bụng mỏng manh mềm mại, vì thế Bội Ân thực rõ ràng có thể cảm giác được nhất cử nhất động của bé con trong bụng.
Ánh mắt bắt đầu khởi động tình tự ấm áp, Bội Ân lúc này mới chân chính cảm nhận sinh mệnh mình đang mang trong bụng, huyết mạch kế thừa của cậu cùng Y Cách Tát Tư. Tiểu tử trong bụng thực hoạt bát, hiếu động, một khắc cũng không chịu yên lặng, xem ra giống Y Cách Tát Tư nhiều một chút.
“Y Cách…” Cậu nhẹ giọng gọi tên bầu bạn, nắm tay đối phương nhẹ nhàng áp lên bụng mình. Trong nháy mắt, cơ thể thú nhân giống như bị sét đánh trúng, hô hấp cũng đình chỉ.
Bội Ân mỉm cười, cậu thả lỏng cơ thể dựa vào lòng ngực Y Cách Tát Tư, tìm kiếm vị trí thoải mái nhất. Trên người bầu bạn truyền tới hơi thở mãnh sư giống đực nhàn nhạt, làm thần kinh căng cứng của cậu trở nên thả lỏng. Đau đớn sớm đã qua, Bội Ân vẫn nhắm chặt hai mắt, lẳng lặng rúc vào lòng ngực bầu bạn, giống như đang ngủ thật ngon.
Arcelor cùng Selair biết điều rời khỏi nhà gỗ, cùng mang đi bọn nhỏ đang líu ríu. Bọn họ biết rõ Bội Ân cùng Y Cách Tát Tư lúc này cần một không gian riêng tư.
…Trong mông lung, Bội Ân cảm giác thân hình cứng ngắc phía sau rốt cuộc dần dần thả lỏng, sau đó bàn tay ấm áp vuốt ve tóc cậu, rất nhanh, cái ôm ấm áp ập tới, hơi thở làm cậu an tâm phủ khắp toàn thân. Bội Ân hơi nhếch khóe miệng, giây tiếp theo, hơi thở ấm áp kia liền phất qua môi cậu.
Y Cách Tát Tư cúi đầu, nhẹ nhàng hôn bầu bạn, khi nhẹ khi nặng, vô cùng cẩn thận, sợ dùng sức một chút sẽ phá hủy đối phương. Đồng thời động tác trên tay cũng không dừng lại, bàn tay to lớn trượt theo sống lưng, nhẹ nhàng mát xa cơ thể buộc chặt của Bội Ân. Y Cách Tát Tư chầm chậm một đường nhẹ nhàng mát xa da thịt có chút lạnh lẽo của bầu bạn, động tác mặc dù có chút vụng về, nhưng lại mềm nhẹ vô cùng.
“Y Cách…” Lời nói nhẹ nhàng, âm cuối mang theo ý làm nũng nồng đậm.
“Ân?”
“Cực khổ đã qua rồi.”
“…Ân.”
“Chúng ta về sau cứ ở lại cốc mãnh sư được không?”
Y Cách Tát Tư lần này không nói gì, trực tiếp dùng hành động đáp lại, y cúi đầu hôn thật sâu lên môi bầu bạn. Bội Ân rất nhanh chủ động đáp lại, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng trở mình khiêu khích, miệng lại không ngừng ‘ừ a a’ phát ra tiếng rên yêu kiều mê người.
Y Cách Tát Tư chỉ cảm thấy máu huyết mình sôi sùng sục, hô hấp dồn dập, toàn thân đều nóng lên. Cuối cùng y miễn cưỡng khắc chế dục vọng mãnh liệt trong cơ thể, chấm dứt nụ hôn. Cơ thể Bội Ân còn rất suy yếu, y không muốn vì dục vọng nhất thời của bản thân mà hại bầu bạn vất vả.
“Ta cho ngươi xem thứ này.” Liếm liếm cánh môi ướt át mê người của bầu bạn, Y Cách Tát Tư khẽ mỉm cười, biểu tình của Bội Ân rất giống dục cầu bất mãn, thật khó có dịp thấy bộ mặt đáng yêu này của cậu.
“Nhìn cái gì…” Bội Ân rầu rĩ hỏi, chôn mặt vào cổ Y Cách Tát Tư, giống như một con mèo chưa chịu từ bỏ ý định mà cọ cọ người đối phương.
Y Cách Tát Tư không trực tiếp trả lời mà đưa tay ôm Bội Ân lên, đi ra khỏi nhà gỗ.
Ngoài phòng, sắc trời đã gần hoàng hôn, ánh trời chiều bao phủ cả cốc mãnh sư trong ánh sáng mông lung nhàn nhạt.
Đứng sừng sững trước mắt Bội Ân là một căn nhà gỗ nhỏ quen thuộc. Là phòng ốc có kiểu dáng hình tròn đỉnh nhọn đặc biệt của bộ lạc mèo rừng, Bội Ân ngơ ngác nhìn phòng nhỏ trước mắt, cơ hồ giống như đúc căn phòng của cậu trong bộ lạc.
“Thích không? Ta chiếu theo trí nhớ mà làm.”
Nhẹ nhàng đặt bầu bạn xuống, âm thanh của Y Cách Tát Tư có vẻ rất tự hào. Mãnh sư không chỉ có cơ thể trường tráng cùng sức mạnh cường đại, trí nhớ cũng rất kinh người, những thứ thấy qua một lần liền không quên.
Bội Ân chậm rãi đi tới nhà gỗ, đẩy cửa ra, đập vào mi mắt là bài trí quen thuộc, trong nháy mắt, kí ức về cố hương chậm rãi dâng lên—— bộ lạc mèo rừng ở rừng rậm Đặc Tháp Y ở xa xa.
Kích động đến mức nói không nên lời, Bội Ân rốt cuộc hiểu được vì sao mấy ngày nay Y Cách Tát Tư không ở bên cạnh mình. Quay đầu, Bội Ân nhìn bầu bạn âu yếm đang đứng ngoài phòng, gương mặt anh tuấn tươi cười sáng lạn đắm trong ánh trời chiều đỏ au làm người ta say lòng.
“Về sau, nơi này là nhà của chúng ta.”
Giang rộng đôi tay, Y Cách Tát Tư thực tự nhiên đón được Bội Ân lao vào lòng mình, thuận thế ôm lấy cậu.
Đúng vậy, cốc mãnh sư về sau chính là căn nhà ấm áp của y cùng Bội Ân, còn có đứa nhỏ chưa chào đời. Ở trong này, bọn họ không cần chịu đựng ánh mắt căm hận của các thú nhân khác; không cần vì tìm kiếm đồng bạn mà lang bạc khắp nơi.
Giống như lời Bội Ân nói, trời xanh không vứt bỏ mãnh sư. Y Cách Tát Tư tự tin nghĩ rằng, có rất nhiều mãnh sư có thể tìm được bầu bạn yêu thương, sau đó đang trở về cốc mãnh sư để được cứu giúp cùng mở ra một cuộc sống mới.
Hạnh phúc, từ một khắc bọn họ tới cốc mãnh sư đã bắt đầu.
Hoàn Chương 33.
|