Siêu Sao
|
|
Đệ tam thập tứ chương: tình nhân trong mộng ( nhị )
“Xin lỗi, đợi lâu!”
Thanh âm khách khí, cột đuôi ngựa, đeo một cái kính khung đen to, một cô gái vành mắt đen rõ ràng vóc người nhỏ ôm mấy phần tài liệu bước nhanh đến.
“Xin chào, tôi là Vương Nam, là người chế tác tiết mục ‘Tình nhân trong mộng’, rất vui được gặp anh.” Thả tài liệu xuống, cô cười đưa tay tới.
Đường Phong lễ phép nắm lại, ngực đã có chút kinh ngạc, không nghĩ tới người chế tác lại trẻ như vậy.
“Xin chào, tôi là Đường Phong.”
Lễ phép cười. “Phần lớn nội dung chúng tôi đã nói qua với công ty của anh, bên công ty đồng ý hợp tác với tổ tiết mục chúng tôi, chỉ là có một vài chỗ tôi muốn nói cho anh, đồng thời trưng cầu sự đồng ý từ anh.” Đẩy đẩy kính mắt gác ở trên mũi, người chế tác lấy ngôn ngữ sắc bén quả đoán không hợp với bề ngoài nói.
“Kỳ thứ ba của tiết mục, chủ đề sẽ không là nam và nữ, mà là nam và nam, nam giới bình thường điều kiện xuất sắc sẽ cùng hẹn hò với nam minh tinh, đề tài đồng tính luyến ái hiển nhiên sẽ được quan tâm nhiều hơn, nhưng rất có thể sẽ xuất hiện ảnh hưởng nhất định đến hình tượng cá nhân của anh, cho nên xin hãy suy nghĩ kỹ rồi cho chúng tôi một câu trả lời thuyết phục.”
Đem tài liệu trong tay đưa cho Đường Phong, người chế tác nói: “Đây là một ít giới thiệu và hợp đồng của tiết mục, anh có thể cầm về xem một chút, không cần lập tức trả lời tôi.”
Hai tay nặng xuống, trong tay có thêm mấy phần tài liệu, Đường Phong hơi sửng sốt.
Chủ đề kỳ thứ ba, là nam và nam?
“Đường Phong, vẫn. . . Vẫn là thận trọng suy nghĩ một chút đi, chúng ta có thể thương lượng với công ty trước một chút.” Cúi đầu nhìn tư liệu trong tay, tiểu Vũ nói, đây đích thật là một tiết mục hay, nội dung kỳ lần này cũng đích xác rất nóng, không cần nghĩ cũng biết nhất định sẽ được quan tâm nhiều hơn, như vậy người tham dự tiết mục rất có thể sẽ bùng nổ theo, loại chuyện này cũng không phải không có tiền lệ.
Tiểu Vũ không nghi ngờ năng lực của Đường Phong, cô cũng biết Đường Phong thiếu chỉ là một cơ hội mà thôi, thế nhưng nội dung tiết mục không thể nghi ngờ sẽ mang đến một ít mạo hiểm.
“Đó là một cơ hội tốt, đúng không?” Rời phòng họp, Đường Phong đi ở phía trước, Charles cũng không biết chạy đi đâu, cậu cũng không muốn gọi xe trở lại.
Tiểu Vũ nhấc đầu, cũng chỉ thấy bóng lưng Đường Phong, thật sâu thở dài, bất đắc dĩ nói: “Đây đích thật là một cơ hội tốt, nhưng tính nguy hiểm cũng rất cao!”
“Đồng ý đi.” Cười nhìn vẻ mặt lo lắng của tiểu Vũ, Đường Phong nói, “Tôi hiện tại, đâu có tư cách chọn ba chọn bốn? Nếu là cơ hội hiếm có, vậy phải nắm lấy, chuyện sau này cân nhắc sau là được.”
Thành công cũng thường thường kèm theo mạo hiểm lớn, đạo diễn Lý Nguy có liên quan đến đồng tính luyến ái, tiết mục TV cũng liên quan đến phương diện này, cũng không biết có liên quan đến chuyện hôn nhân hợp pháp đồng tính luyến ái gần đây náo nhiệt trong quốc nội hay không, nhưng không hề ngoài ý muốn chính là, tiết mục này nhất định sẽ khiến xã hội quan tâm rất lớn. “Nhưng!” Tiểu Vũ còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn vào đôi mắt mỉm cười giấu diếm kiên định của Đường Phong, cuối cũng chỉ có thể thở dài, “Được rồi, nếu như anh kiên trì thì tôi cũng chi trì anh, nhưng chuyện này tôi sẽ báo cáo với chủ tịch Lục trước.”
Buổi chiều Đường Phong không có công tác, tiểu Vũ quay về công ty báo cáo tiết mục với Lục Thiên Thần.
Giữa lúc Đường Phong chuẩn bị gọi điện thoại cho Charles thì người này lại thần không biết quỷ không hay xuất hiện.
“Đi nơi nào tìm mỹ nhân?” Nhìn ý cười trên mặt anh, Đường Phong chế nhạo nói một câu.
“Tìm đại mỹ nhân là cậu.” Charles đi tới, kéo kéo quần áo, “Buổi chiều cùng tôi đi một chỗ.”
Khoảng cách giao dịch kết thúc còn nửa tháng, Đường Phong cũng không có quyền từ chối.
|
Đệ tam thập ngũ chương: Không phải người lương thiện ( nhất )
Hắc đạo liên quan đến giới giải trí sớm đã không còn là tin tức mới mẻ, tám chín mươi năm hương cảng giới giải trí đã từng một lần là nơi hắc bang nắm trong tay, các minh tinh biểu hiện ra thoạt nhìn náo nhiệt vô hạn, sau lưng cũng không biết gặp phải bao nhiêu uy hiếp, nhưng loại chuyện này trong mấy năm nay đã thiếu đi rất nhiều.
Đường Phong chìm trong giới giải trí lâu như vậy tự nhiên cũng ít nhiều biết một chút, hiện tại hắc bang phần lớn đã chuyển hướng công ty hóa kinh doanh, tích cực nỗ lực tiến hành công tác tẩy trắng, nhưng lại thêm một loại nửa đen không trắng, trong đó có một chút cũng rất thích đầu tư điện ảnh sản nghiệp, một là vì điện ảnh sản nghiệp hiện tại phát triển mạnh mẽ có thể kiếm ra tiền lời, hai là có thể đem tiền đen lai lịch bất minh tẩy một trận.
Bối cảnh của Charles và Lục Thiên Thần phức tạp hơn một chút so với tưởng tượng của Đường Phong, chí ít ngày đó ba người cùng nhau ăn cậu nghe được một ít chuyện không nên nghe, sau khi trở về tỉ mỉ nghĩ lại, người có thể đem người khác đi giao dịch một tháng không chừng bản thân cũng không phải người thường tuân thủ pháp luật.
Charles lái xe mang theo Đường Phong tới một nhà hàng cao cấp của thành phố, nhân viên phục vụ rõ ràng là biết Charles, tự mình mang theo hai người bọn họ đi đến một căn phòng.
Ngoài phòng có hai người áo đen cao lớn trông giữ, vẻ mặt hung thần ác sát.
Sau khi thấy Charles hai người áo đen cung kính gập thắt lưng, sau đó một người mở cửa đẩy ra, Đường Phong không biết cậu có nên vào hay không, không cần anh trả lời, tay của Charles đã ôm lấy thắt lưng cậu, không muốn vào cũng phải tiến vào.
Trong phòng đã có mấy người, mỗi người mắt lam, mắt lục, tóc vàng, tóc nâu. . . Không có một người Châu Á tóc đen mắt đen, một đám người nước ngoài.
“Albert, người bạn cũ của tôi.” Charles nhiệt tình chào hỏi, chẳng qua giọng điệu người này cho tới bây giờ vẫn có chút bất cần đời.
“Charles.” Một người duy nhất ngồi ở trước bàn ăn hẳn là Albert trong miệng Charles, tuổi tác xem ra không khác Charles quá nhiều, tóc ngắn ánh vàng rực rỡ đặc biệt thu hút, chỉ là đôi mắt màu thúy lục kia lộ ra khí tức khiến người ta khó chịu.
Đường Phong không cẩn thận đụng phải ánh mắt đối phương, người kia lập tức dời đi đường nhìn, một cái thoáng qua vừa rồi khiến cậu rất khó chịu, cậu không thích người đàn ông tên là Albert này, từ ánh mắt đầu tiên mắt đã nghĩ người này không phải là người lương thiện.
Nếu như nói Charles là hổ báo biết ngụy trang thành quý ông xã hội thượng lưu, vậy Albert chính là một loại “Cầm thú” lộ ra khí tức tà ác không hề che giấu.
“Đồ chơi mới của cậu?” Khóe miệng một bên kéo kéo, ánh mắt Albert nhìn Đường Phong rõ ràng tràn ngập đánh giá, không giống như đang nhìn một người, càng như đang nhìn một con mồi hoặc là một món đồ chơi nào đó.
Vừa mở miệng là giọng Luân Đôn tiêu chuẩn, vừa nói chuyện là tiêu chuẩn khiến người chán ghét.
“Cậu ấy là người của Lục Thiên Thần, tôi thật vất vả mới mượn được một tháng, tùy thời tùy chỗ đều phải mang theo mới được.” Ha ha nở nụ cười, Charles lôi kéo Đường Phong ngồi xuống, tay vẫn như cũ quấn lấy thắt lưng cậu không chịu buông ra, thật sâu liếc nhìn Đường Phong bên cạnh, “Gần đây tôi rất thương rất yêu cậu ấy.”
Giọng điệu này nghe thì có vẻ là anh thực sự yêu Đường Phong, người sau âm thầm ở trong lòng cho Charles một ngón giữa.
“Có muốn theo tôi không, Lục Thiên Thần và Charles cũng không phải là người tốt.” Albert cười híp lại con mắt, nhưng ở sâu trong đáy mắt lại cũng có nửa phần ý cười.
Ngoài cười nhưng trong không cười có lẽ chính là loại này.
“Đừng nghe anh ta nói bậy, Albert này là một tên biến thái, người trèo lên giường của anh ta hiện tại đang ở mộ phần có rất nhiều, Đường thân ái, không phải ai cũng ôn nhu lại săn sóc như tôi.” Charles lập tức lột ra vỏ ngoài của Albert.
Liên quan gì đến tôi? Đường Phong trong lòng mắng một câu.
|
Đệ tam thập lục chương: Không phải người lương thiện ( 2 )
Ngón tay Albert nhẹ nhàng nâng lên, người áo đen bên cạnh lập tức đem thuốc lá và bật lửa đưa lên, người đàn ông tóc vàng hít sâu điếu thuốc, chậm rì rì phun ra vài vòng khói: “Nói chuyện chính đi.”
“Lẽ nào chúng ta không phải đang nói chuyện chính sao? Albert, phải học hài hước và thả lỏng, nhớ kỹ, chúng ta là nhân vật có thân phận.” Câu nói này của Charles hoàn toàn không có độ tin cậy, nhưng anh thoạt nhìn cực kỳ tự tin, khiến người ta rất dễ bị anh thu hút.
Cười nhạt hai tiếng, Albert nâng nâng càng dưới, người áo đen đem một cái rương nâng lên mặt bàn, khóe mắt Đường Phong co rút, đừng nói cho cậu ở trong đó đều là ma tuý hoặc là tiền gì gì đó, lúc trước tuy rằng cậu cũng biết một ít người ở hắc bạch đạo, nhưng bản thân cậu cho tới bây giờ vẫn luôn là một công dân tốt tuân thủ pháp luật.
“Mở ra nhìn xem.” Charles từ trong lòng cầm ra một hộp thuốc, Đường Phong biết người này thích hút xì gà.
Theo mệnh lệnh của Albert người áo đen mở rương, không có ma túy cũng không có tiền mặt, chỉ có mấy ống tiêm không biết đựng cái gì.
Tình hình hiện tại khiến Đường Phong có một loại ảo giác đang ở trong điện ảnh, cậu bình tĩnh ngồi bên người Charles, nếu như Charles dẫn cậu đến đây vậy có nghĩa người này sẽ không chú ý cậu biết cái gì, nhưng Charles tự tin rốt cuộc từ đâu tới mà xác nhận cậu sẽ không nói gì đó với người khác?
Đường Phong đương nhiên sẽ không ngu đến mức đi cục cảnh sát tố giác, ngoảnh lại không chừng cậu phải chân chính chết thêm một lần.
Charles đứng lên cầm lấy ống tiêm tùy ý nhìn một chút, sau đó đem hai ống tiêm ra: “Thân ái, giúp tôi một chút.”
Đây là lần đầu tiên trong hơn 30 năm Đường Phong bị động tham dự hắc đạo giao dịch, âm thầm hít vào một hơi, Đường Phong đưa tay nhận lấy hai ống tiêm Charles đưa, cẩn thận duy trì bình tĩnh nhất định, trời biết trong hai ống tiêm này chứa cái quỷ gì.
Căng thẳng sao? Đương nhiên có.
Nhưng ở loại tình huống này không cho phép Đường Phong lộ ra một chút hình dạng khẩn trương hoặc là hoảng loạn.
Albert ngồi ở đối diện nhìn thoáng qua Đường Phong, làm trò trước mặt cậu nói: “Bảo Lục Thiên Thần đưa người này cho tôi chơi vài ngày.”
Khốn nạn —
Đường Phong âm thầm chửi thề, thật coi cậu là đồ chơi sao?
“Ha hả, cái này thì tôi không làm chủ được, người của Lục Thiên Thần thì anh đi hỏi Lục Thiên Thần, thế nhưng hiện tại cậu ấy là của tôi.” Charles đem Đường Phong kéo lên, tay ôm thắt lưng cậu vô cùng thân thiết hôn lên mặt Đường Phong, hời hợt nói cho Albert hiện tại không thể đụng vào người này.
Thế nhưng nửa tháng sau thì sao?
Đường Phong hiện tại quả thực hận chết Charles, cậu biết suy nghĩ của những kẻ có tiền này, người khác có bọn họ cũng muốn thử xem, người khác càng không cho bọn hắn lại càng hăng hái bừng bừng, Charles càng che chở cậu Albert sẽ càng hứng thú với cậu hơn.
Sau khi sống lại cậu muốn lần thứ hai trở thành siêu sao, lần thứ hai chuyên tâm vào điện ảnh, cũng không phải chuyên môn đi bò lên giường của đàn ông.
Huống chi Albert này vừa nhìn đã biết là biến thái có ham mê đặc biệt.
Sau khi rời khỏi nhà hàng sắc mặt Đường Phong vẫn rất không tốt, cậu không hề che giấu dùng trầm mặc biểu thị mình đang khó chịu, mặc kệ là ở trong mắt Charles hay là Lục Thiên Thần, cậu hiện tại cũng chỉ là một món đồ chơi không khác những người khác nhiều lắm, cũng có thể là quân cờ.
Nhưng ở trong mắt Đường Phong, Charles cũng tốt, Lục Thiên Thần cũng tốt, Albert cũng tốt, hết thảy đều là một đám cặn bã.
Thật cho cậu là tượng đất có thể tùy tiện bóp nặn?
Đã như vậy cũng không cần phải khách khí, cậu từ một người cô nhi từng bước đi lên vị trí siêu sao nhờ vào cũng không chỉ có diễn kỹ.
|
Đệ tam thập thất chương: Tâm tư mỗi người ( 1 ).
Trên đường trở về, Charles thoải mái Đường Phong một chút, ý tứ đại khái là vừa rồi đều là nói đùa, đừng coi là thật.
Lời này cũng chỉ có niên thiếu 16 17 tuổi vô tri mới tin, Đường Phong mặt ngoài gật đầu cười cười biểu thị không để ở trong lòng, nhưng mà một hồi về đến nhà Charles thì lập tức mở máy vi tính dùng tất cả lực lượng tra tìm tin tức có liên quan đến Albert, làm diễn viên đến vị trí này cũng thật là không dễ dàng, có đôi khi còn phải đóng vai thân phận đặc công, may là trên internet có một ít tin tức về Albert, mặc dù không nhiều lắm, từ một ít báo chí tạp chí cũng có thể nhìn trộm một chút.
Albert Donny, nguyên quán Đan Mạch, người làm ăn tuổi trẻ, bắt đầu thành công ở Châu Âu, trong bài viết ám chỉ người này có bối cảnh hắc đạo, nhưng còn chưa lớn mật đến nỗi chính diện điểm ra.
Những cái khác hầu hết là mấy tin tức râu ria, hôm nay đi cùng nữ minh tinh này, ngày mai lại thông đồng nam minh tinh kia, hoặc là người mẫu nam nào đó, xem ra thật đúng là một cao thủ săn cái đẹp.
Đường Phong suy nghĩ một chút, sau đó đưa tên mấy nữ minh tinh, nam minh tinh và người mẫu lên internet, mỗi người tìm một ít, có mấy người may mắn đã từng cùng Albert nhẹ qua vẫn còn đang ở trên nhân gian, còn không may chính là trong đó có mấy người say rượu hít thuốc phiện, ai biết có phải do ở cùng Albert mà nhiễm vào hay không?
Nhìn một hồi, Đường Phong phát hiện những người này cả trai lẫn gái toàn bộ đều có một điểm giống nhau, không có ai không phải là lúc mới xuất đạo có khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, trên lưng cũng có những lời khen ngợi như là “Thiên sứ” “Hồn nhiên” “Lương thiện” gì gì đó.
Người ở hắc ám hướng tới thứ tốt đẹp là chuyện có thể lý giải, Đường Phong từ trước cũng biết một ít kẻ có tiền dơ bẩn đặc biệt thích tìm nữ tu sĩ vui vẻ, một ít là khát vọng từ trên người phụ nữ thuần khiết có được cứu thục, một ít khác thuần túy chỉ là thích khoái cảm xúc phạm thần thánh và quyền uy.
Các tin tức khác Đường Phong cũng không tra được, cậu cũng không phải đặc công chân chính.
Cậu hít một hơi thật sâu, mặc kệ những tin tức này có thể dùng đến hay không, lo trước khỏi hoạ, cảm giác Albert cho cậu một chút cũng không tốt.
Sau khi tra tìm tin tức về Albert, Đường Phong lại lục tục lật xem một ít tin tức về Lục Thiên Thần và Charles, phần lớn cũng không có ý mới, không gì ngoài kẻ có tiền, người làm ăn, hoa tâm, phóng khoáng.
Lục Thiên Thần còn đỡ, ở trên đầu treo bốn chữ nhãn hiệu “Chuyên tình cuồng dại” Không biết mê hoặc bao nhiêu phụ nữ, cho nên nói dư luận rất nhiều đều là giả tạo, thật muốn cho một cô ở lại chỗ Lục Thiên Thần một hồi, Đường Phong bảo chứng cô ta tuyệt đối sẽ cải biến cái nhìn với Lục Thiên Thần.
Cái gì “Chuyên tình” “Đẹp trai” “Nhiều tiền”, rõ ràng là một người làm ăn thuần túy tự cho mình là rất cao lại lạnh lùng ích kỷ, mấy người thích đó là bởi vì cách anh ta quá xa, nếu thật để bên cạnh, trừ phi là bị ngược cuồng mới thích.
Về phần Charles, ngược lại là thực thực sự sự một cây củ cải hoa tâm, lui tới với nam nữ đếm không hết, dựa theo phương pháp lúc trước, Đường Phong lại tra xét scandals của mấy người này, nhưng đáng tiếc chính là Charles hiển nhiên là động vật ăn tạp, cả trai lẫn gái loại hình gì cũng có ở trên thực đơn của anh ta.
Đường Phong không tìm được điểm giống nhau.
Ờ, có một điểm giống nhau, đó chính là tuổi còn trẻ đẹp trai và xinh đẹp.
Nhưng từ kinh lịch nửa tháng gặp gỡ cộng thêm cùng giường đến xem, Charles này có lòng dạ nhất định, sẽ không bởi vì cậu vui đùa không ảnh hưởng toàn cục với anh ta mà đi tính toán chi li, có những lúc còn đặc biệt thích giả làm anh hùng và quý ông, tuy rằng thực chất là một tên lưu manh cộng thêm vô lại.
Mặc kệ, binh đến tướng chặn, cậu ngay cả chết cũng đã trải qua một lần còn có thể sợ cái gì?
Đệ tam thập bát chương: tâm tư mỗi người ( 2 )
Lục Thiên Thần ngồi ở phòng làm việc xem tài liệu, cửa đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra.
“Có một việc tôi nghĩ rất lâu, bây giờ mới quyết định nói cho cậu.” Charles tùy tiện an vị ở đối diện Lục Thiên Thần.
“Chủ tịch Lục. . .” Thư ký ngoài cửa vẻ mặt bất đắc dĩ, cô thực sự không có biện pháp ngăn lại Charles.
Lục Thiên Thần mặt không thay đổi vung tay về phía thư ký, ý bảo đối phương không cần để ý tới.
“Cậu chí ít cũng phải đóng cửa giúp tôi.” Đường nhìn chậm rãi đặt ở trên người Charles, giọng nói Lục Thiên Thần nhẹ ẩn chế nhạo, “Ngày hôm nay không đi cùng Đường Phong thân ái của cậu sao?”
“Cậu biết đấy, tôi là một quý ông sĩ diện.” Charles nhún nhún vai, tựa lưng vào ghế dựa, cầm lấy một điếu xì gà châm từng chút từng chút rồi hút lên.
“Nếu đã đáp ứng Đường Phong trong một tháng này tôi sẽ làm một tình nhân hoàn mỹ, tôi đương nhiên phải tôn trọng quyết định cậu ấy muốn đi ra ngoài công tác, tuy rằng tiền tôi cho cậu ấy đủ để diễn mười bộ phim.” Phun ra một ngụm khói, Charles nhìn nhìn trong phòng làm việc, “Không có rượu sao?”
“Lúc công tác không uống rượu.”
“Giả đứng đắn.” Khinh thường xích một tiếng, Charles nhẹ nhàng cau lại vùng xung quanh lông mày, “Hôm trước tôi đi tìm Albert thuận tiện mang theo Đường Phong.”
“Không lạ, cậu gần đây giống hệt con gấu Koala cả ngày treo trên người cậu ta.” Lục Thiên Thần hơi nâng mí mắt.
“Nhưng vấn đề đã tới rồi, Albert hình như có chút hứng thú với Đường Phong.” Charles bất đắc dĩ liên tục lắc đầu, “Vì sao đàn ông tôi thích Albert cũng sẽ thích, tôi không muốn phẩm vị của mình biến thành đường thẳng song song với anh ta, như vậy sẽ khiến tôi nghĩ mình là một tên biến thái.”
“Đường Phong có chút không giống trước đây.” Ý tứ lời này nghe có vẻ Lục Thiên Thần cũng không cảm thấy Albert coi trọng Đường Phong là ngoài ý muốn, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, phát sinh tiếng “Cộc cộc” thanh thúy.
“Charles, cậu đang lo lắng cái gì?”
Người tự xưng là quý ông hút xì gà, khuôn mặt ở trong làn khói trở nên có chút mơ hồ không rõ: “Nếu như đến lúc đó Albert thực sự muốn cậu đưa Đường Phong cho anh ta thì sao? Theo tôi biết, Đường Phong hiện tại rất lạnh nhạt với cậu, một điểm hình dạng bị cậu mê đến chết đi sống lại cũng không có.”
Lúc nói những lời này tâm tình Charles rõ ràng rất tốt.
Bỏ qua Charles nhìn có chút hả hê, Lục Thiên Thần vừa bị ngầm tổn hại nhàn nhạt mở miệng: “Nếu như Albert muốn Ca Trần, chúng ta sẽ đưa Ca Trần, muốn Đường Phong, chúng ta sẽ đưa Đường Phong, cũng chỉ là ba ngày mà thôi.”
“Nói thật, Đường Phong thực sự rất hợp khẩu vị của tôi, hình dạng đẹp, vóc người tốt, tính cách càng thích, ở trên giường lại càng không phải nói.” Charles có chút tiếc hận, “Muốn tôi đưa cậu ấy lên tay cái tên Albert biến thái kia, tôi sẽ cảm thấy rất ác độc.”
Khóe mắt Lục Thiên Thần co giật, giống như tùy ý hỏi một câu: “Nói như vậy, cậu thật đúng là nhặt được tiện nghi.” Đừng xem Charles hoa tâm, trên thực tế lựa chọn tình nhân vô cùng xoi mói.
Lúc giao dịch tuy là một tháng, nhưng hiện nay người có thể ở bên cạnh Charles hết một tháng số lượng bằng không, ngay từ đầu anh cho rằng Đường Phong nhiều lắm là một buổi tối sẽ bị đuổi về, không nghĩ tới nháy mắt đã qua nửa tháng.
Một người mất trí nhớ có thể thay đổi nhiều như vậy?
“Đó cũng là chủ tịch Lục đặc biệt hào phóng.” Sờ sờ cằm, Charles đem một nửa điếu xì gà còn lại bỏ vào trong cái gạt tàn, “Mong rằng nửa tháng sau tôi sẽ chán cậu ta, như vậy cho dù cậu ta bị đưa lên trên giường Albert tôi cũng sẽ không quá khó chịu.” Sau khi nói xong anh đứng lên.
“Không ngồi thêm một lúc?” Lục Thiên Thần hỏi.
“Đường thân ái của tôi buổi chiều 6 giờ kết thúc ghi hình, cậu ấy hình như có chút tức giận, cậu biết đấy, làm một quý ông sĩ diện và tình nhân hoàn mỹ, tôi phải đi dỗ dỗ cậu ấy.” Ánh mắt Charles đột nhiên sáng lên, “Nếu cậu biết cậu ấy đã nhiều năm, vậy có biết cậu ấy thích gì không?”
“Tất cả thứ đồ sang quý.” Lục Thiên Thần không cần nghĩ ngợi nói.
“Thật không? Lần trước cậu tặng xe thể thao, cậu ấy nói thích tôi lái xe hơn.” Charles nở nụ cười, “Xem ra cậu căn bản là không hiểu cậu ấy.”
Thích Charles lái xe hơn? Lục Thiên Thần nhàn nhạt nở nụ cười, Đường Phong anh biết cũng không có bản lĩnh nói ra những lời chọc người thích như thế.
|
Đệ tam thập cửu chương: Trần Minh Húc
“Vừa rồi là Ca Trần đó, cậu ấy gần đây rất nổi nha! Năm ngoái vừa bước vào giới điện ảnh lập tức nhận được giải nghệ sĩ mới có triển vọng nhất, năm nay còn nhận được giải thưởng vai nam phụ xuất sắc nhất, chậc chậc, người mới trong giới giải trí thực sự là càng ngày càng nhiều. Càng ngày càng lợi hại.” Lật lại tờ báo, nhân viên công tác đài truyền hình tán gẫu với nhau.
“Mình rất thích Ca Trần nha!” Một nữ trợ lý nghe thấy nhân viên công tác đàm luận rất nhanh hứng thú bừng bừng gia nhập vòng thảo luận.
“Tuổi còn trẻ lại đẹp trai, hơn nữa trên người có một sức hấp dẫn đặc biệt, sạch sẽ khiến người ta nhìn cũng rất thích, đã được khán giả và người trong nghề yêu thích, lại còn được công ty quản lý ưu ái, cậu ấy sau đó nhất định sẽ rất nổi tiếng, mặc kệ nói như thế nào, tuy rằng trong giới điện ảnh mỗi năm đều có rất nhiều người mới, nhưng có thể ưu tú như cậu ấy thì đúng là hiếm có.”
Nữ trợ lý không chút nào keo kiệt ca ngợi. “Đúng vậy, ngay cả con gái tôi cũng rất thích cậu ta, đương nhiên sẽ có chút người đố kị, nhưng nếu muốn đứng vững trong giới thì không phải là chuyện dễ dàng, nam diễn viên ưu tú như Ca Trần trước đây cũng không phải không có, thế nhưng cũng có rất nhiều người bởi vì không thích ứng được mà yên lặng tiêu thất, hoặc là vì đủ loại nguyên nhân mà trở thành minh tinh xuống dốc.” Nhân viên công tác cười cười, lời nói vô tâm nhưng chân thực.
Giới giải trí, chính là một vòng tròn hiện thực như thế, mặc kệ là ai đã từng đứng ở đỉnh núi rất cao, chỉ là không cẩn thận một chút. . . Cũng rất dễ trượt chân rơi vào vực sâu.
Sau đó muốn tiếp tục bò lên trên, sẽ rất khó.
Nơi này có quá nhiều người mới, mỗi giờ mỗi phút đều đang gian nan bò lên cao, khán giả ở trước màn ảnh chỉ biết được một ít về minh tinh như vậy mà thôi, mà ở phía sau đại minh tinh, còn có trăm trăm nghìn nghìn tiểu minh tinh, tiểu tiểu minh tinh, minh tinh xuống dốc đang bị bao phủ dưới bóng ma mà yên lặng phấn đấu.
Đường Phong đã kết thúc ghi hình và đang thu dọn đồ đạc của mình, nghe các nhân viên công tác nói chuyện, Đường Phong chỉ là nhàn nhạt cười cười, vòng tròn này rất hiện thực.
“Đinh linh linh –” ra khỏi nơi chụp ảnh, điện thoại di động vang lên.
Cậu ấn phím tiếp nhận: “A lô?”
【Hi, thân ái, ghi hình kết thúc? 】 nam trung âm thuần hậu vang lên trong điện thoại, Charles gần đây rất thích dùng giọng Luân Đôn nói chuyện với cậu.
“Ừ, vừa kết thúc.” Dừng lại bước chân, Đường Phong dùng giọng Luân Đôn trả lời, thế này liệu có tính là một phần tình yêu cuộc sống?
【 Tôi ở dưới lầu chờ cậu, cậu biết xe tôi là chiếc nào rồi đấy. 】
“Đã biết.” Đường Phong cắt đứt điện thoại, còn chưa đầy hai tuần là có thể chia tay với con gấu ngốc Charles này, thật tốt.
Charles tuy là một tay lão luyện trên giường, nhưng ở cùng với con gấu này vĩnh viễn cũng đừng nghĩ được ở phía trên, Đường Phong không ngại ở phía dưới, nhưng thỉnh thoảng cũng muốn ở trên.
“Đường Phong.” Có người ở phía sau hô tên của cậu.
Đường Phong quay đầu lại, thanh niên đi về phía cậu không tính là quá đẹp trai hay xinh đẹp, nhưng hình dạng thanh tú sạch sẽ, coi như là một loại hợp mắt.
“Nghe nói trước đó không lâu anh vừa xuất viện, tôi đã sớm nói với loại tính cách kia nếu anh không thay đổi thì sẽ không thể đứng được trong giới.” Biểu tình trên mặt Trần Minh Húc không tính là thân mật.
Tiểu Vũ nói qua Đường Phong là khách quý cố định của một tiết mục giải trí nào đó, ngày hôm nay cậu đã đến sáu tiết mục, tuy nói là khách quý cố định, nhưng nhiều lúc người chủ trì cũng không điểm Đường Phong, cho dù điểm cậu cũng chỉ là trêu chọc cậu.
Nhưng loại tình huống xấu mặt này chỉ là trước đây, ngày hôm nay Đường Phong ở tiết mục hài hước nói lại mấy câu, còn không đến mức khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa nhưng cũng sẽ không tiếp tục bị lấy ra trêu đùa giả thằng hề.
Một người diễn viên phải yêu quý danh dự của mình, đôi lúc có thể thật tình, nhưng đôi lúc cũng cần phải duy trì hình tượng.
“Tôi nghĩ cậu nói đúng, cảm ơn.” Đường Phong cười cười.
Trần Minh Húc nhìn chằm chằm vào cậu một hồi, một lát sau mới nói: “Tốt nhất là anh thực sự suy nghĩ cẩn thận.”
Đường Phong đi qua hữu nghị vỗ nhẹ nhẹ vai người thanh niên, nhớ lại tiểu Vũ nói qua người chủ trì nhìn cậu không vừa mắt, Trần Minh Húc là có một chút nhằm vào cậu, nhưng cậu nghĩ chàng thanh niên này không phải người xấu.
Nhiều bạn dù sao vẫn tốt hơn nhiều kẻ thù.
Trần Minh Húc có chút nghi hoặc nhìn người đã đi xa, không thể nói rõ có chỗ nào không đúng.
Đệ tứ thập chương: Tâm động.
Trời vừa tảng sáng Đường Phong đã dậy, bình thường lúc không công tác thì có thể ngủ thêm một chút, nhưng lúc có công tác Đường Phong so với ai khác cũng phải chuyên nghiệp hơn.
Đem cánh tay vắt ngang trên thắt lưng dời đi, Đường Phong vừa ngồi dậy đã bị con gấu Charles bên cạnh kéo ôm lên trên giường gắt gao đè nặng.
“Sớm như vậy muốn đi đâu?” Còn có chút mơ mơ màng màng, Charles miễn cưỡng vừa nói chuyện, con mắt còn nhắm mà bắt đầu ở trên người Đường Phong hôn đến hôn đi, bàn tay cũng không an phận sờ soạng khắp nơi.
“Công tác, hai ngày này tôi phải vào tổ kịch, có thể sẽ về muộn.” Kỳ thực việc này Đường Phong đã sớm nói cho Charles, nhưng con gấu này xem ra là không nghe vào, cậu vội vàng đem bàn tay Charles sờ mông cậu kéo ra. ( Vũ: Úi chà, buổi sáng tốt lành =..= ).
“Ôi, phim truyền hình chết tiệt, tôi muốn tìm người tạc nó.” Mới bị Đường Phong kéo tay ra, Charles lại kiên trì không ngừng thăm dò người trần như nhộng dưới thân, ra sức âu yếm, “Thân ái, Đường thân ái của tôi, cậu đi tôi làm sao bây giờ, tâm linh trống rỗng tịch mịch không ai có thể an ủi.”
Không để cho người kia phản bác, Charles hôn lên môi Đường Phong, đem lời nói của đối phương lấp lại trong miệng, con gấu này hiện tại đã hoàn toàn thanh tỉnh, chen vào giữa hai chân cậu làm chuyện không an phận.
“Tôi sẽ muộn –” hít lấy một hơi khí lạnh, Đường Phong buồn bực kêu lên, hai tay gắt gao bám lấy cánh tay rắn chắc của Charles, ngoài miệng mắng, “Mùa xuân đã sớm qua rồi, con gấu Charles động dục vào sáng sớm này!”
“Tôi thích cái tên này, gấu động dục, ý là tôi mạnh mẽ hữu lực giống gấu đúng không?” Charles cười rồi ra sức lao động.
Trời vừa tảng sáng, bên trong gắn đầy vết tích sắc hồng kiều diễm.
Bị một trận như vậy, mặc kệ là ai cũng sẽ rất thanh tỉnh, chờ tắm rửa mặc quần áo xong Đường Phong quả thực là muốn mắng người, nửa tiếng đồng hồ nữa là cậu bị muộn rồi.
“Nói cho tôi biết địa chỉ, tôi đưa cậu đi.” Người khởi xướng cũng bò lên theo, Charles ăn uống no đủ cười với Đường Phong sắc mặt có chút xấu xí đứng trên lầu, kéo người cùng tới ga ra.
Lúc này oán giận cũng chẳng để làm gì, Đường Phong ngồi trên xe trừng mắt Charles: “Tốt nhất là anh nhanh lên một chút.”
“Tôi không ngại vì cậu mà ăn hóa đơn phạt, thân ái.”Nháy nháy mắt phải, Charles ấn chốt mở cửa ga ra, xe thể thao phát sinh thanh âm ong ong, giống như là vội vã chạy trốn.
“Thắt dây an toàn chưa?”
“Được rồi.” Đường Phong đáp.
“Vậy chúng ta đi.” Người nào đó nhấn mạnh chân ga, một cái động cơ khỏe cộng thêm phần đuôi thon, chiếc xe thể thao màu đỏ phi thẳng lên đường cái trước biệt thự, tốc độ cực nhanh thiếu chút nữa khiến người ta đụng lên cửa sổ xe thủy tinh, may là đã thắt chặt dây an toàn.
Một người bệnh tim có rất nhiều chuyện không thể làm, như là không thể chơi nhảy dù, không thể chạy quá nhanh và vận động kịch liệt, càng không thể đua xe.
Trước đây cậu mở TV nhìn đua xe trong TV thì không chỉ một lần nghĩ tới, liệu tương lai có một ngày cậu cũng có thể ngồi trên chiếc xe đua hưởng thụ tốc độ và kích thích như đang bay hay không.
Từng chiếc xe từ bên ngoài bay nhanh xẹt qua, bọn họ giống như u linh sáng sớm trong thành thị xuyên toa trên đường cái, Đường Phong nhịn không được nở nụ cười: “Oa, anh vẫn có thể tăng tốc độ.”
“Tôi hình như chưa nói cho cậu, tôi có tư cách chức nghiệp đua xe.” Tâm tình Charles không tệ, anh mở âm thanh, có nhiều giọng hát tiết tấu ở trong xe “Thẳng thắn” rung động, một chút lại một chút đánh vào trái tim người ta.
Đây mới là cảm giác sống.
Tay Đường Phong chậm rãi đặt lên cửa sổ xe cảm thụ được rung động của xe, diễn phim tuy rất sảng khoái, nhưng cuộc sống chân thực hiện tại so với điện ảnh lại thêm một chút màu sắc càn rỡ.
Cậu thích cảm giác được sống.
Dưới tốc độ sống chết của Charles, Đường Phong thuận lợi chạy tới phim trường, xe thể thao màu đỏ kiêu ngạo phát sinh âm thanh ong ong trầm thấp, đuôi xe hất lên bụi bặm tùy ý tràn ngập trong không khí.
Xe ngừng lại, trái tim Đường Phong vẫn đang duy trì tần suất nảy lên rất nhanh, cậu quay đầu nhìn về phía Charles ngồi ở trên vị trí lái xe, tháo dây an toàn rồi nghiêng người hôn mạnh lên mặt người kia một cái, không chút nào keo kiệt ca ngợi: “Lúc anh lái xe rất quyến rũ.” Sau đó cậu xuống xe rời đi.
Charles sờ sờ nơi vừa được Đường Phong hôn lên, đây có lẽ là buổi sáng tốt đẹp nhất của anh.
“Mình có phải bị bệnh tim rồi không?” Charles cười rút ra điếu thuốc châm lên, đã lên giường với nhau nhiều lần như vậy, một nụ hôn của đối phương lại khiến anh nghĩ còn đặc biệt hơn cả lúc trên giường, một loại cảm giác nói không rõ.
|