Xa Nhất Là Bên Cạnh
|
|
Phiên ngoại 2.4
"Muốn thịt heo bổng của ông xã tiến vào bên trong ăn sô cô la hả?"
"Muốn, bên trong còn có rất nhiều... Ông xã... Nhanh dùng đại điểu... Cắm vào ăn đi..."
Lâm Văn Tịch sớm đã bị điều giáo đến phi thường tốt, biết phải làm thế nào mới có thể khiêu khích nam nhân khiến cho anh ấy mất lý trí điên cuồng thao làm mình, biểu tình, hành động kết hợp hợp với ngôn ngữ, quả nhiên Lê Diễm lập tức động thân một cái cắm côn thịt đã cương của mình vào hoa huyệt ở phía trước.
"A...ha... A..." Lâm Văn Tịch ngửa đầu rên rỉ, cảm giác chỗ đó của mình được lấp đầy thật thoải mái.
Bởi vì ở tận sâu bên trong còn chưa được liếm tới, cho nên lúc Lê Diễm trừu sáp còn có thể thấy chất sữa màu trắng bị mình kéo ra ngoài theo, dính trên thịt heo bổng đỏ tím có vẻ thập phần dâm mỹ. Lúc trừu động còn có thể nghe thấy tiếng nước nhóp nhép, không biết là do sô cô la đã bị hòa tan hay là dâm dịch của hoa huyệt Lâm Văn Tịch phân bố ra, không chừng chính là hỗn hợp của hai thứ đó, phát ra âm hưởng cực kỳ dâm mỹ.
Mỗi một cú Lê Diễm đều đỉnh đến hoa tâm của Lâm Văn Tịch, làm đến độ em ấy chảy dâm thủy ra ròng ròng, nằm sấp ở trên giường liều mạng uốn éo mông cầu mình đâm sâu hơn một chút dùng sức thêm một chút.
Tách cặp mông của em ấy ra thêm một ít, để thuận tiện cho mình có thể cắm vào càng sâu hơn. Sau khi cắm được vài trăm cái, Lê Diễm ẵm Lâm Văn Tịch lên, để em ấy ngồi ở trên người mình, như vậy có thể làm sâu thêm một ít, quả nhiên Lê Diễm liền đâm tới miệng tử cung của cậu một cách rất nhẹ nhàng.
"A... Lại là cái loại cảm giác này nữa rồi... A..."
"Bà xã, thích anh đâm vào chỗ này của em không?"
"Thích... A...ha... A..."
"Tao hóa, lại dùng lực xoay vài cái, để anh đâm đến tử cung của em."
"A a... Không được... Sắp trướng đầy rồi... A... Sẽ hỏng mất…"
"Sẽ không hỏng đâu. Ngoan, thả lỏng một chút, để ông xã thao."
"A a a... Quá sâu... Không được..." Hai chân của cậu quấn chặt lấy lưng của nam nhân, ngồi ở trên thịt heo bổng, Lê Diễm cũng đang là tư thế ngồi, cho nên mới có thể đỉnh vào chỗ rất sâu. Lâm Văn Tịch bị làm như thế liền bắn ra. Nam nhân lại liều mạng đâm vào nơi càng sâu hơn.
"A a... Ông xã... Đừng đi vào nữa... A..." Lâm Văn Tịch một bên rơi nước mắt, một bên bị nam nhân thao đến thất thần.
"Chỗ đó... A... Lạ quá... A a a đỉnh vào rồi... A..."
Lê Diễm cũng nhịn không được thở dài một tiếng, đúng thật là rất thoải mái, dương vật to lớn được cả hai nơi ngậm lấy, mút chặt lấy mình.
"Làm đến rồi hả?"
Lê Diễm nắm chặt thời cơ, gần như mỗi lần rút ra cắm vào đều có thể đâm đến trong tử cung, thoải mái đến mức hoa huyệt của Lâm Văn Tịch co giật từng đợt, bắn ra ái triều hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng sau khi Lê Diễm cắm vào sâu một cú, anh đã bắn toàn bộ tinh dịch phun ra.
"A...ha... Ra rồi... Nóng quá..."
Rút côn thịt to lớn sau khi đã mềm xuống nhưng phân lượng vẫn còn không nhỏ ra khỏi hoa huyệt của cậu, bên trên còn dính không ít dịch thể màu trắng, Lê Diễm đi tới trước mặt Lâm Văn Tịch, đặt côn thịt ở cạnh môi của cậu.
"Liếm sạch cho ông xã đi."
Lâm Văn Tịch nghe lời cầm lấy côn thịt, liếm sạch toàn bộ dịch thể ở phía trên vào. Ừm ngọt ngọt, rất thơm, là mùi của sô cô la, còn lẫn vào mùi tinh dịch nam nhân vừa mới bắn ra, Lâm Văn Tịch liếm quên mình, dùng đầu lưỡi quấn lấy phần trụ thể mút chách chách, sau đó chuyển đến quy đầu, kích thích mã mắt, rồi mới mút sạch toàn bộ tinh dịch còn sót lại vào trong miệng. Cho dù đã mềm đi nhưng khi Lâm Văn Tịch ngậm vào trong miệng cũng thấy khó khăn, chỉ có thể cầm trong tay từ từ liếm lên.
Mút côn thịt xong, Lâm Văn Tịch cũng không quên liếm sạch cho hai viên tinh hoàn của nam nhân, còn có âm mao đã dính không ít sô cô la trắng, Lâm Văn Tịch cũng vươn lưỡi ra liếm cẩn thận.
"Tiểu yêu tinh." Nhìn đầu lưỡi hồng hồng quét qua âm mao, Lê Diễm cảm thấy cái cây của mình lại muốn thức tỉnh, thế nhưng anh biết còn có chuyện chưa làm xong nha, nếu như lại tiếp tục một lần nữa phải đến tối khuya mới có thể làm được.
"Được rồi, Tiểu Tịch, đứng lên nào."
"Dạ?" Lâm Văn Tịch vừa mới ngẩng đầu lên, nam nhân đã ẵm cậu vào trong phòng tắm.
"Để anh giúp em tẩy rửa sạch sẽ." Lâm Văn Tịch không nghĩ tới hôm nay thế mà nam nhân lại chỉ muốn mình một lần, không khỏi có chút khó hiểu.
Lê Diễm thả cậu vào trong bồn tắm, sau đó bắt đầu mở nước nóng, lúc giúp Lâm Văn Tịch xử lý hạ thể, lại bị Lâm Văn Tịch ngăn cản, chỉ thấy bé con mang theo gương mặt hồng hồng nói, "Chủ nhân, đừng có lấy mấy cái đó ra... Để lại bên trong sẽ dễ có cục cưng hơn." Hiện tại bọn Hạ Quân Dương đều đã sinh được ba đứa rồi...
Nghe thấy lời nói của Lâm Văn Tịch thiếu chút nữa Lê Diễm đã bật cười, anh sờ sờ lên đầu nhỏ đáng yêu của cậu.
"Đứa ngốc, yên tâm đi, đêm nay chủ nhân sẽ thao Tiểu Tịch thêm vài lần nữa, cũng sẽ bắn tinh dịch đến tràn đầy, để em ngậm lấy cả một buổi tối luôn."
Quả nhiên không có khả năng nam nhân chỉ làm một lần đã bỏ qua cho mình, Lâm Văn Tịch ngượng ngùng đánh anh, để mặc anh rửa sạch sô cô la dính dấp ở trong cơ thể mình.
Sau khi Lê Diễm tẩy rửa cho Lâm Văn Tịch xong, lau khô thân thể rồi đi ra ngoài, đột nhiên ngoài cửa sổ có pháo hoa được bắn lên, xuyên qua cửa sổ sát đất có thể trực tiếp nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, cảnh đẹp không khác gì pháo hoa đang nở rộ ra ở ngay trước mắt mình.
Lâm Văn Tịch vô cùng kinh ngạc, cái này sẽ không phải là... Nam nhân bắn cho mình chứ?
Khi một phát cuối cùng được bắn lên, Lâm Văn Tịch thấy rõ ràng sau khi trái pháo hoa cuối cùng nổ ra đã hiện lên chữ Tịch, bên dưới có kèm theo một trái tim, nhất thời viền mắt liền nóng lên.
"Bà xã, lễ tình nhân vui vẻ." Lê Diễm ghé vào tai cậu thì thầm.
|
Phiên ngoại 2.5
Thì ra anh ấy không có quên!
"Xuống lầu xem thử đi." Lê Diễm kéo cậu đi, mở cửa đi xuống lầu, rất nhanh liền đi tới trong sân, vốn là một cái sân rất rộng nhưng hiện tại đã trở nên chật ních. Lâm Văn Tịch nhớ rõ hôm nay lúc về nhà thấy ngoài sân vẫn còn bình thường, mà bây giờ đã bày hoa hồng khắp sân, khi bước vào cứ như đặt mình vào trong một biển hoa, hơn nữa giữa mỗi đóa hoa hồng đều có một túi hoa hồng giả bên trong đựng một viên sô cô la tinh xảo, khắp sân chính là đất trời của hoa và sô cô la. Còn có không ít đèn màu treo ở chung quanh, chiếu sáng cả sân. Lâm Văn Tịch ngẩn người ra một hồi lâu.
"Nhiều sô cô la như vầy như vầy nè, thế nào, còn sợ ông xã không tặng sô cô la cho em nữa không?"
"Anh phải sớm nói cho em biết chứ." Lâm Văn Tịch đánh anh.
"Cứ tưởng em sẽ thích như vậy nha, ai ngờ đâu bà xã lại ăn giấm, mấy cô gái đó tặng một hộp sô cô la thì tính là cái gì, thứ anh muốn tặng em, chính là cả sân này nè."
Lâm Văn Tịch hạnh phúc ôm lấy anh, "Kỳ thực không cần nhiều như thế đâu. Em nghĩ là anh đã không còn quan tâm đến em nữa, chỉ là em sợ anh sẽ bị người khác cướp đi, cũng không phải thực sự để tâm đến chuyện mấy cô gái đó tặng anh một hộp sô cô la."
"Đứa ngốc." Lê Diễm hôn cậu, "Đến cả bộ dáng của nữ nhân kia ra sao anh còn chưa từng nhìn kỹ nữa là."
"Em biết." Lâm Văn Tịch nói một cách chua lè, "Thế nhưng cô ấy thích anh."
"Vậy ngày mai anh sẽ làm thủ tục chuyển trường cho Tình Tình."
Không nghĩ tới nam nhân sẽ nói như vậy, Lâm Văn Tịch ôm chặt lấy anh, kỳ thực ngoài miệng nói không cần nhưng trong lòng lại thấy rất ngọt ngào. Không biết từ khi nào, ở trong tình yêu, cậu cũng đã biến thành một người ích kỷ rồi. Thầm muốn để cho nam nhân độc nhất vô nhị này chỉ là độc nhất vô nhị của một mình mình.
"Bà xã, ở đây có nhiều hoa và sô cô la như thế, đêm nay, có thể chơi thoải mái rồi nha."
Sau khi nam nhân nói ra lời tà ác xong Lâm Văn Tịch lập tức thoát khỏi cảm giác xúc động, ngượng ngùng đánh vào miệng anh.
※
Hạ gia.
"Bà xã, sáng hôm nay lúc anh đưa thằng nhóc Hàn Hàn đi học, không ngờ phát hiện ra trong cặp của nó có một hộp sô cô la."
"A...ha... Anh chậm một chút... A... Xảy... Xảy ra chuyện gì..." Nam nhân chuyển động thân dưới có chút chật vật, bên trên là một thật cái bụng đang phình to.
"Không nghĩ tới thằng nhóc đó cũng biết theo đuổi người khác, chậc chậc."
"Nhẹ chút... A... Đều tại anh dạy hư nó..."
"Oan uổng quá à, anh tạo ra kinh hỉ cho bà xã còn không kịp, sao có thể dạy hư nó được chứ a."
"A a a... Sắp ra... A... Thoải mái quá... Sắp đỉnh đến cục cưng rồi... Đừng... A...ha..."
Khó trách mất đi một hộp sô cô la mình mua, vào lúc cùng đạt đến cao trào với bà xã, Hạ Quân Dương âm thầm nghĩ.
※
Nhà lớn của Trần gia.
"Vẫn còn học sinh trung học tặng sô cô la cho em hả, Mặc Mặc, có phải là anh nên cầm loa vào trong tiệm của em rống lên một câu em là hoa đã có chủ rồi không."
"Anh mới là hoa đó! Bọn họ... Chỉ là vài khách quen cũ của tiệm em mà thôi..." Cặp mắt của Trần Mặc chột dạ xoay loạn chung quanh, rõ ràng y đã quẳng mấy cái hộp sô cô la đó đi rồi mà... Tại sao lại bị anh ấy tìm thấy chứ...
"Phải không? Thế nhưng thư tình ở bên trong sô cô la lại là thế nào đây."
"Sao... Sao em biết được chứ... A... Anh đừng có cắm vào sâu như vậy... Đau..."
"Đau hả? Không phải chỗ này của em đã bị thao đến lỏng ra rồi sao?" Trần Diệu Thiên cố ý chọc giận y, cắn vào lỗ tai của Trần Mặc nói. Kỳ thực chỗ đó của bà xã vẫn chặt như ngày nào.
"Anh... Anh mới lỏng!" Nghe thấy người yêu nói chỗ đó của mình lỏng ra, Trần Mặc không cam lòng mà siết hậu huyệt lại một chút, lập tức Trần Diệu Thiên bị kẹp đến mức kêu la oai oái.
"Bà xã, em muốn kẹp đứt anh sao! Chậc chậc."
"A...ha... Chậm một chút... A..."
"Ai biểu em dám kẹp anh, thao chết em."
"Anh a... Anh cái đồ khốn này... A... Đỉnh đến rồi... Thoải mái quá..."
"Vứt mấy hộp sô cô la đó đi."
"Ưm ưm... Sẽ vứt mà... A... Dùng sức một chút... A...ha..."
"Bà xã, lễ tình nhân vui vẻ."
"A a... Sắp bị thao chết... A... Đừng đỉnh nữa..."
|
Phiên ngoại 3.1
“A... Diễm... 3h... Chiều nay... A...ha... Còn phải họp nữa..." Trong một căn phòng làm việc rộng rãi to lớn truyền ra tiếng rên rỉ khiến cho người khác mặt đỏ tim đập, còn có thể loáng thoáng ngửi thấy một mùi hương làm cho người khác phải sợ hãi, nhịn không được phải tưởng tượng.
"Anh biết."
"Thế nhưng... A... Hiện tại đã... 2h30 rồi..."
"Không phải còn tới nửa tiếng nữa sao?" Thanh âm dễ nghe của nam nhân truyền đến, trong giọng nói ngập tràn cảm giác bình thản.
"Thế nhưng..."
"Bảo bối, nếu em còn tiếp tục không chuyên tâm nữa... Anh sẽ thao em suốt cả buổi chiều ở trong này đó nha."
Nghe thấy lời Lê Diễm nói Lâm Văn Tịch liền đỏ mặt, không dám nghĩ đến mấy chuyện loạn thất bát tao nữa. Bởi vì cậu biết nam nhân nói được thì sẽ làm được, không phải là trước đây chưa từng được thử qua, anh ấy sẽ thực sự hủy bỏ cuộc họp, ở chỗ này hoan ái với mình cả ngày, hành hạ mình đến mức đau lưng nhức mình. Hơn một tháng nay, Lâm Văn Tịch đã từng suy nghĩ không dưới một lần rằng chuyện mình làm trợ lý cho anh ấy có chính xác hay không, bởi vì phần lớn thời gian nam nhân đều làm tình với cậu trong phòng làm việc này, nếu như vào thời cổ đại, một vị vua như vậy đã có thể kêu là "hoang dâm vô độ" rồi đó... Gần như trong từng góc phòng đều có dấu vết tình ái của bọn họ, cậu hoài nghi đến tột cùng là nam nhân có nghiêm túc làm việc hay không, thì ra tổng tài đều là rảnh rỗi như vậy sao... Nhớ tới lần đầu tiên mình bước vào đây, chỉ với một chiếc sô pha sang trọng đã dọa mình sợ hết hồn, hiện tại mình lại đang làm chuyện như vậy ở trên một vật vô giá thế này đây.
"Bảo bối, em lại thất thần rồi, lẽ nào kỹ thuật của anh đã trở nên kém thế này rồi sao?" Nam nhân nói bằng một giọng rất nguy hiểm. Phòng làm việc của Lê Diễm có kèm theo một phòng nghỉ không nhỏ, bên trong có đầy đủ mọi thứ như sô pha, bàn trà và vân vân, mà chỗ bọn họ đang triền miên hiện tại, chính là ở trên chiếc giường lớn trong phòng nghỉ kia. Lần này Lâm Văn Tịch ý thức được trong mắt nam nhân đã tản ra khí tức nguy hiểm, sợ đến mức vội chủ động xoay thắt lưng vài cái.
"Không... Không có a... Ông xã... Nhanh dùng sức thao em..."
"Nhìn xem hôm nay ông xã có thao chết em hay không." Lê Diễm cắn cắn lên môi dưới mát lạnh của cậu, sau đó gia tăng tốc độ luật động, lập tức làm người dưới thân đến ý loạn tình mê, còn không quên hỏi: "Còn dám thất thần nữa không, hửm?"
"A... Sẽ không... A...ha... Muốn chết... Nhẹ chút..." Lâm Văn Tịch lại được lãnh hội "hùng phong" của nam nhân, cậu chỉ cảm thấy cơ thể mình sắp bị làm chết, đắm chìm vào trong biển dục. Thời điểm cách giờ họp còn 5 phút nữa, rốt cục Lê Diễm cũng rời khỏi thân thể của Lâm Văn Tịch, nhưng anh không ẵm Lâm Văn Tịch đi tẩy rửa sạch sẽ, mà lại lấy ra một cái giang tắc, nhét vào cúc huyệt vừa mới bị thao làm của Lâm Văn Tịch.
"Diễm?"
"Mang theo nó đi họp với anh, không thể để cho nó lộ ra ngoài đó." Lê Diễm cười nói, còn vỗ vỗ lên cặp mông nhỏ của Lâm Văn Tịch vài cái.
Lâm Văn Tịch đỏ mặt, có chút không biết làm sao, anh ấy thế mà lại... Kêu mình mang theo nó đi họp hả?! Bộ dáng như vậy thì đi thế nào cho được... Hơn nữa mấy cái kia còn ở bên trong...
"Diễm, kỳ quá... Có thể không cần..."
"Không được nha." Nam nhân xấu xa chớp mắt vài cái với cậu, sau đó mặc quần áo tử tế nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay một cái, "Phải nhanh chút đi nha, chỉ còn 3 phút nữa là cuộc họp bắt đầu rồi."
Lâm Văn Tịch chỉ có thể đỏ mặt đứng dậy khỏi giường, mỗi lần động đậy đều có thể cảm nhận được cái vật ở phía dưới, bên trong càng có cảm giác tinh dịch muốn chảy ra, thế nhưng lại bị vật kia chặn lại. Nam nhân còn xấu xa không chịu mặc lại quần áo cho mình, Lâm Văn Tịch cảm thấy mỗi lần hạ thân của mình chuyển động đều sẽ có cảm giác là lạ, chật vật mặc quần vào.
"Phải kẹp cho chặt nha, không thể để nó rớt ra ngoài đó."
"Em... Em biết rồi..." Cái vật kia không chỉ chặn tinh dịch bên trong lại, còn kích thích vào mị thịt mẫn cảm mềm mại, khiến cho Lâm Văn Tịch cảm thấy căn bản là mình có muốn đi nửa bước cũng khó, từ sau khi trải qua cao trào gương mặt vẫn còn đỏ bừng đến tận bây giờ.
"Đi đi nha, tiểu thư ký của anh." Nam nhân còn làm bộ như không nhìn thấy bộ dáng hiện tại của cậu, bảo cậu đi họp cùng với mình. Đi vào thang máy xuống lầu, trong phòng họp tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, lúc cửa vừa mới mở ra, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía hai người Lê Diễm, nhất thời Lâm Văn Tịch có loại cảm giác chột dạ quái dị, biết rõ mọi người cũng sẽ không nhìn ra điểm nào khác thường, thế nhưng lại cứ cảm thấy giống như mình bị người khác lột sạch, vô cùng xấu hổ, cậu núp ở phía sau Lê Diễm đồng thời cũng không dám ngẩng đầu lên, rất sợ mọi người sẽ phát hiện ra một mặt dâm đãng của mình.
Cũng có người chú ý tới sắc mặt của Lâm Văn Tịch có chút hồng, thế nhưng do sợ uy nghiêm của Lê Diễm nên cũng không có ai dám nói gì, chỉ có thể cúi đầu xem văn kiện và chuẩn bị tư liệu để mình lên báo cáo. Lê Diễm săn sóc kéo ghế ra cho Lâm Văn Tịch, thế nhưng hiện tại Lâm Văn Tịch lại đang âm thầm kêu rên, căn bản là tuyệt không muốn ngồi xuống, mỗi bước đi cái vật bên dưới sẽ tiến vào một tấc, cọ vào bên trong, Lâm Văn Tịch đã sắp bị cọ đến có cảm giác rồi, nếu hiện tại còn ngồi xuống nữa, sẽ càng đẩy cái vật kia vào sâu hơn mà thôi, cái loại cảm giác này khiến cho cậu sợ hãi một trận, thân thể cũng theo đó mà run lên, nhịn không được "a" một tiếng.
"Làm sao vậy Tiểu Tịch?" Nam nhân biết rõ còn cố hỏi, bất quá cũng may là anh dán vào tai Lâm Văn Tịch nói, mọi người cũng không nghe thấy gì, Lâm Văn Tịch trừng mắt với anh. Nam nhân ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên ngồi ở bên dưới, vẫn là một bộ dáng lạnh lùng, một chút cũng nhìn không ra anh vừa mới làm cái chuyện xấu gì. Mọi người đều biết Lâm Văn Tịch là con trai của ca ca Lê Diễm, nhưng lại không biết quan hệ của bọn họ, cho nên mọi người cũng không thấy kỳ lạ khi Lê Diễm đối tốt với cậu ấy.
|
Phiên ngoại 3.2
"Được rồi, họp đi."
Lê Diễm ở bên cạnh nói nói, Lâm Văn Tịch lại không nghe vào bất kỳ thứ gì cả, chỉ cảm thấy hình như vừa nãy cái vật kia lại đâm vào sâu hơn nữa rồi, còn đụng phải một điểm của mình, phía trước bị ma sát đến sắp cương lên, khiến cho Lâm Văn Tịch vô cùng gấp gáp, cậu khẽ nhích nhích người, muốn để cái vật kia đi ra một chút, hoặc là lệch một chút thôi cũng được, thế nhưng dù sao đó cũng là giang tắc, căn bản là không có dễ dàng dịch chuyển như vậy, hơn nữa nếu như nó thật sự lệch ra, tinh dịch bên trong sẽ lập tức chảy ra ngoài, hức hức... khó chịu quá...
"Tổng tài, đây là bản vẽ kế hoạch tháng này."
"Ừm" Lê Diễm một bên nghe bọn họ báo cáo một bên ngắm nhìn chỗ đó của Lâm Văn Tịch, anh biết khẳng định hiện tại bé con không dễ chịu gì, Lê Diễm ngồi ở bên cạnh Lâm Văn Tịch cảm nhận được em ấy đang bất an vặn vẹo rõ nhất, đường nhìn dời xuống dưới thêm một chút, hình như chỗ đó đã phồng lên rồi, Lê Diễm lặng lẽ nở nụ cười. Lâm Văn Tịch không ngờ rằng lúc này nam nhân sẽ vươn tay ra! Phía trên chính là bàn hội nghị thật cao, bên trên được phủ một lớp khăn trải bàn rũ xuống, không ai có thể nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra ở bên dưới, càng nhìn không thấy vị trí này của Lê Diễm và Lâm Văn Tịch, cho nên nam nhân càng thêm làm càn, tuy vậy trên mặt vẫn là bộ dáng lãnh đạm như cũ.
Lâm Văn Tịch cũng không có bình tĩnh được như anh, bên tai trướng đến đỏ bừng, len lén nhìn về phía nam nhân bên cạnh, lại phát hiện căn bản là anh ấy cũng không có nhìn mình, mà vẫn đang chăm chú nhìn về phía nữ nhân đang báo cáo kia, thế nhưng Lâm Văn Tịch lại chân thật cảm nhận được, tay của Lê Diễm đã vói vào trong quần của mình rồi... Lại liếc liếc sang những người khác, may là, hình như cũng không có ai nhìn về phía mình, Lâm Văn Tịch thở dài một hơi, nhưng khi Lê Diễm cầm lấy cái nơi đang cương lên của cậu, thân thể Lâm Văn Tịch lại cứng đờ ra, hơn nữa nhịn không được rên rỉ một tiếng, tuy rằng không lớn, nhưng lại đủ để nghe được rõ ràng trong phòng họp.
"Thư ký Lâm, cậu bị làm sao vậy?" Rốt cục có người nhịn không được phải lên tiếng hỏi.
"À... Tôi bị sốt nhẹ... Thân thể có hơi khó chịu, không sao đâu... Mọi người cứ tiếp tục đi."
Nam nhân thế mà lại chuyển động cái tay kia! Quả thực Lâm Văn Tịch sắp điên mất rồi! Cả người trở nên căng thẳng ngồi thẳng tắp lên, vào lúc này cảm giác ở hậu huyệt lại trở nên càng mãnh liệt hơn, cậu bị dọa sợ đến mức khủng hoảng một trận. Lê Diễm không có nhận ra toàn bộ mọi người đều đang nhìn về bên này sao! Lâm Văn Tịch chỉ có thể cắn chặt môi, không thể để cho mình tiếp tục phát ra âm thanh được nữa. Nhìn thấy hình như bộ dáng của cậu ấy thật sự rất thống khổ, mọi người cũng không đành lòng.
"Thư ký Lâm phải chăm sóc bản thân cho thật tốt a."
"Đúng vậy đúng vậy, vừa nãy vẻ mặt của cậu rất không thích hợp nha."
"Tôi biết rồi. Không có gì đâu."
"Đúng vậy, Tiểu Tịch, phải chú ý thân thể đó." Lê Diễm cũng mở miệng cười, tay còn cố ý nhéo nhéo vào chỗ đó của bé con. Lâm Văn Tịch tức đến mức muốn cầm gối ném vào anh ấy. Mà nữ nhân thấy Lê Diễm nói chuyện với Lâm Văn Tịch ôn nhu như vậy sớm đã bị mê hoặc đến choáng choáng váng váng.
"Tiếp tục báo cáo." Lúc Lê Diễm nói chuyện với mọi người lại biến về ngữ khí lạnh như băng, mọi người không dám làm càn tiếp nữa, đều thu hồi ánh mắt lại. Lâm Văn Tịch thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng nam nhân cũng không có lấy tay ra, mà lại từ từ bộ lộng tính khí của cậu, sờ qua một chút, sau đó di chuyển xuống dưới tìm kiếm, Lâm Văn Tịch không nghĩ tới nam nhân còn có thể sờ nơi đó của mình công khai như thế, nhất thời sợ đến mức không kịp trở tay.
"Anh..." Lâm Văn Tịch muốn nói chuyện, thế nhưng lại phát hiện Lê Diễm vẫn là một bộ dáng chăm chú nghe báo cáo như cũ, thỉnh thoảng còn thảo luận vài câu với bọn họ, căn bản cũng không giống với một người đang dâm loạn người khác, Lâm Văn Tịch chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt lời sắp nói trở ngược lại vào bụng. Bởi vì nếu như để người khác phát hiện ra loại chuyện này... Sẽ rất mất mặt a... Tay của Lê Diễm chậm rãi sờ lên hoa huyệt của Lâm Văn Tịch, phát hiện ra chỗ đó đã bắt đầu ươn ướt, khóe miệng không tự chủ được cười cười, đâm ngón tay vào.
Lâm Văn Tịch liều mạng muốn khép hai chân của mình lại, nhưng căn bản là không có biện pháp, ngón tay của nam nhân đã cắm vào trong, còn bắt đầu ra vào với một biên độ nhỏ nữa. Vốn dĩ trước khi vào phòng họp đã bị thao vài lần rồi, hiện tại thân thể cậu rất nhạy cảm, làm gì mà chống lại nổi sự khiêu khích như vậy, rất nhanh phía dưới liền chảy đầy dâm thủy, hậu huyệt cũng kẹp chặt lại, để cái vật kia không ngừng kích thích lên điểm nhạy cảm của mình, thoải mái đến mức hai mắt Lâm Văn Tịch đã bị phủ đầy hơi nước, môi khẽ mở ra, thiếu chút nữa đã quên mất hiện tại đang là giờ họp. Lê Diễm cũng rất nắm chặt chừng mực, mỗi khi ngón tay của mình làm đến sắp nhịn không được, Lê Diễm liền rút ra một ít, để em ấy hòa hoãn lại một chút, đợi một lát thì tiếp tục, anh còn ác ý đi xuống đụng vào cúc huyệt của cậu, giang tắc lúc đầu nằm ở bên ngoài không biết từ khi nào thì đã trượt vào trong, Lê Diễm đoán chắc là hiện tại bé con đang rất thoải mái đây.
Bất quá khi nhìn đến bộ dáng em ấy cắn môi lại khiến cho Lê Diễm cảm thấy có chút khó chịu, bất quá tưởng tượng đến cảnh em ấy rên rỉ ra tiếng, thanh âm như vậy của Lâm Văn Tịch chỉ có mình có thể nghe được thôi, anh mới không muốn để cho người khác nghe thấy đâu.
Lê Diễm tăng thành hai ngón tay cắm vào, bên trong đã rất ướt, căn bản là không có gì trở ngại cả, Lê Diễm một bên trừu cắm một bên tà ác dùng ngón tay kẹp lấy tiểu hoa thần ở bên trong của cậu, thiếu chút nữa đã khiến cho Lâm Văn Tịch cao trào ở trước mắt bao người.
"Có phải rất có cảm giác hay không?" Lê Diễm ghé vào tai Lâm Văn Tịch nhỏ giọng nói, người không biết còn cho rằng bọn họ đang thảo luận về cái kế hoạch ban nãy nữa.
"Diễm, từ bỏ..." Cậu thực sự sợ mình sẽ cao trào ở đây...
"Càng nhiều người, hình như em lại càng hưng phấn mẫn cảm hơn."
"Đừng... Đừng nói nữa..." Lâm Văn Tịch nhỏ giọng ngăn cản anh, sắc mặt ửng hồng, hai tiểu huyệt bên dưới đã ướt thành một mảnh, thậm chí mặt trước còn thấm ra không ít nước dính lên quần. Bởi vì khẩn trương nên đã kẹp chặt lấy hai ngón tay của Lê Diễm, cậu vẫn luôn cúi đầu do sợ người khác sẽ thấy được bộ dáng hiện tại của cậu.
Lê Diễm vừa dựa sát vào vừa không buông tha cho việc trêu chọc tiểu huyệt nhạy cảm của cậu, ngón tay cứ không ngừng kẹp chặt rồi trừu sáp, càng ngày Lâm Văn Tịch càng chịu không nổi, không có cách nào nhìn rõ cảnh sắc trước mắt, toàn bộ lực chú ý đều chuyển xuống phía dưới, cảm giác được ngón tay càng tiến càng sâu, kích thích hoa hạch ở bên trong của mình, phía trước đã phân bố ra không ít dịch thể, hai ngón tay của nam nhân cắm ở phía trước, hai ngón tay còn lại thì đẩy mạnh giang tắc vào bên trong, không ngừng đánh lên điểm nhạy cảm của mình, kích thích như vậy càng ngày càng khiến cho Lâm Văn Tịch chịu không nổi, ở bên ngoài còn phải cố bày ra bộ dáng rất trấn định, chợt Lê Diễm đâm mạnh ngón tay vào một cái, Lâm Văn Tịch chỉ cảm thấy hoa huyệt của mình siết chặt lại một trận, cứ như vậy liền cao trào.
Lê Diễm rút ngón tay cắm ở trong tiểu huyệt của Lâm Văn Tịch ra, vẫn là ướt ướt dính dính, sau khi cao trào qua đi Lâm Văn Tịch thở dốc liên tục, chỉnh sửa quần cho cậu lại xong, Lê Diễm ngẩng đầu lên nói với mọi người đang trao đổi ở bên dưới, "Buổi họp hôm nay đến đây là kết thúc, thân thể của Tiểu Tịch khó chịu, còn lại cứ giao cho ông Mã, sau này nộp lại quyết định kế hoạch cho tôi là được rồi."
Lê Diễm nói xong, liền kéo Lâm Văn Tịch đi ra ngoài. Mới vừa vào thang máy, Lê Diễm liền đợi không kịp mà đè lên Lâm Văn Tịch kéo quần của cậu xuống, đỉnh cái vật đã dâng trào từ lâu của mình đi vào.
|
Phiên ngoại 3.3
"A a ..." Thang máy bên này là thang máy riêng chạy thẳng lên tầng lầu của Lê Diễm, căn bản là những người khác không thể nào đi vào được, cho nên không cần sợ bị ai đó nhìn thấy, Lê Diễm cũng không chút kiêng kỵ trực tiếp đè lên Lâm Văn Tịch bắt đầu làm.
Hai tay vô lực vịn ở phía trước, cái vật bị nhét vào bên trong hậu huyệt còn chưa được lấy ra, mà phía trước đã bị đâm vào mãnh liệt như vậy, hoa huyệt vừa mới cao trào không bao lâu lại phải chịu kích thích, phía trước cũng trực tiếp bắn ra.
"Bảo bối, em làm dơ thang máy rồi kìa." Nam nhân cười tà mị, dùng ngón tay quét qua dịch thể màu trắng mà Lâm Văn Tịch vừa mới bắn lên thang máy. Lâm Văn Tịch xấu hổ đến không thể xấu hổ hơn được nữa, nhìn vào thứ mình vừa mới bắn ra, cảm thấy phi thường thẹn thùng, mình thế mà lại bắn ra ở cái chỗ này.
"Xin... Xin lỗi..."
Lê Diễm bị hành động đáng yêu của em ấy kích thích, hưng phấn dùng sức chuyển động thắt lưng, "Bảo bối, em thế mà lại xin lỗi vì cái chuyện này, ha ha."
Biết nam nhân trêu đùa cậu, khóe mắt Lâm Văn Tịch đỏ lên vì tức, "Anh... A...ha... Anh lại khi dễ... Em... A..."
"Không có a, là tại em quá đáng yêu. Anh nhịn không được."
"Hmm... Ưm a... Nào có! A..." Chỉ biết là sẽ thế này mà! Rõ ràng là nam nhân ác liệt khi dễ mình còn dám nói là mình dụ dỗ anh ấy và vân vân!
Hai người làm một chút, thang máy liền dừng lại, bởi vì đã đến phòng làm việc của Lê Diễm rồi. Lê Diễm trực tiếp giữ nguyên tư thế này rồi nâng một chân của Lâm Văn Tịch lên, sau đó xoay một vòng, để em ấy quay lại đối mặt với mình, sau đó dùng tay nắm lấy eo của em ấy, một tay nâng cái mông lên, bởi vì sợ em ấy sẽ ngã xuống, hai tay của Lâm Văn Tịch ôm lấy cổ của Lê Diễm theo bản năng, chân cũng thuận thế ôm lấy anh, nhất thời toàn bộ trọng lượng đều đặt lên nơi hai người đang kết hợp với nhau, bởi vì kiểu tư thế này, thế nên cái cây trong cơ thể mình bị đâm vào càng sâu hơn!
"A a a..."
"Thoải mái sao?" Lê Diễm hôn lên khóe mắt của cậu. Lâm Văn Tịch đã nói không ra lời, chỉ có thể lắc đầu theo bản năng. Lê Diễm cũng không tức giận, trực tiếp ẵm cậu đi ra khỏi thang máy.
"A...ha... Đừng như vậy... Để em... A... Đi xuống..."
Trước đây Lê Diễm chưa bao giờ làm theo kiểu này, cho dù biết tầng lầu này không có ai, Lâm Văn Tịch vẫn cảm thấy thẹn thùng, từ thang máy tới phòng làm việc còn có một khoảng cách ngắn, mỗi lần Lâm Văn Tịch giãy dụa một chút cái cây ở bên trong liền đổi kiểu kích thích mình vài cái, còn cộng thêm mỗi lần Lê Diễm bước đi cái vật đang ở bên trong cũng sẽ chuyển động theo nữa. Hiện tại chỉ cảm thấy hình như đã trở nên càng thêm kịch liệt hơn rồi.
Sau khi vào cửa đột nhiên Lê Diễm dừng lại, anh không có lập tức đi vào, mà lại dùng tư thế đang ẵm Lâm Văn Tịch này đặt cậu lên trên tường trực tiếp trừu sáp.
"A... Đừng mà... Muốn chết... A...ha..."
Phía dưới đã bị cắm đến rất ướt, bởi vì trọng lực nên có không ít dịch thể từ từ chảy xuống từ nơi hai người giao hợp, chảy thành một đường dài, cứ như một đường nước trong suốt uốn lượn, lại không ngừng tản ra vị đạo dâm mỹ.
Hiện tại Lê Diễm trừu cắm mãnh liệt ở chỗ này càng khiến cho chỗ hai người đang đứng hình thành một vũng nước nhỏ, hai tiểu huyệt của Lâm Văn Tịch đều đã ướt thành một mảnh, phía dưới cũng bắt đầu kẹp chặt lại, cái giang tắc ở bên trong cứ không ngừng kích thích lên điểm nhạy cảm của mình, cứ như đang bị nam nhân làm vậy. Lâm Văn Tịch bị hai chỗ đó kích thích đến mức cả người dục tiên dục tử, vô lực vịn vào nam nhân.
"Tiến vào... Ưm a... Chỗ đó a... Thật thoải mái..."
Lê Diễm một bên chìa ra một tay mở cửa, sau khi đi vào không có đè cậu xuống sô pha làm tiếp, cũng không đi vào bên trong phòng nghỉ, mà lại trực tiếp đi tới cái ghế trước bàn làm việc, Lê Diễm ẵm cậu ngồi lên trên, sau đó buông lỏng tay ra, Lâm Văn Tịch ngồi trên chân của anh, phía dưới còn đang bị cắm, hai tay đỡ lấy hai tay vịn ở bên cạnh.
"Chủ nhân..."
"Bảo bối, tự mình động." Lê Diễm đỉnh đỉnh vào hoa huyệt của cậu ra hiệu.
"Nhưng... Có thể lấy cái kia ra trước được không."
Lê Diễm cười cười, đưa tay ra phía sau của Lâm Văn Tịch, sau đó hai ngón tay đâm vào cúc huyệt, Lâm Văn Tịch cho là anh đã chịu lấy ra giúp mình, thế là tự động thả lỏng thân thể để cho nam nhân thuận tiện tiến vào hơn.
Đích thật là giang tắc đã chậm rãi trượt ra ngoài không ít, thế nhưng đúng lúc này đột nhiên Lê Diễm lại dùng sức đẩy một cái, cái vật kia không ngừng ma sát vào điểm nhạy cảm của mình, tiến vào còn sâu hơn không ít.
"A...ha..."
"Làm sao bây giờ... Hình như không lấy ra được." Nam nhân bày ra vẻ mặt vô tội, Lâm Văn Tịch đến cả khí lực trừng mắt với anh cũng không có.
"Ở bên trong khá thoải mái chứ? Em xem chỗ này của em lại cương nữa rồi..." Lê Diễm cười xấu xa bóp lấy phía trước của cậu.
"Anh... A...ha... Đừng... A... Quá sâu..." Lê Diễm cũng không rút tay ra, còn một bên đỉnh vào tiểu huyệt phía trước, một bên dùng ngón tay cắm vào hậu huyệt của cậu, đẩy cái hậu huyệt kia vào càng sâu hơn.
"A... Sẽ hỏng mất... Từ bỏ... Hức hức..."
"Không cắm cũng được, tự em động đi."
Lâm Văn Tịch chỉ có thể dùng hai tay chống tay vịn, một bên tự động lên xuống, nhưng bởi vì hôm nay đã làm vài lần trước rồi nên hiện tại đã không còn khí lực gì nữa, có nhiều lần không chống đỡ nổi nên đã buông tay ngồi xuống, để cái cây đó cắm đến cực kỳ sâu, sau vài lần Lâm Văn Tịch liền không còn khí lực nữa.
"Diễm... Không được... Anh tới động..."
"Mới như vậy đã không được rồi hả? Muốn ông xã đến cắm em sao?"
"Muốn... A... Nhanh động..."
"Thực đúng là một tiểu thư ký dâm đãng. Có phải bình thường khi đi làm cũng hay động dục với nam nhân, cầu nam nhân thao cái miệng nhỏ nhắn này của em hay không a."
"A... Em là tiểu thư ký dâm đãng của tổng tài... Nhanh... Thao em..."
"Chậc chậc."
Nam nhân đánh vài cái vào mông của Lâm Văn Tịch, "Tự xoay sang chỗ khác, anh phải thay đổi tư thế thao em."
"A...ha... Ưm..." Lâm Văn Tịch muốn xoay người sang chỗ khác, thế nhưng không gian trên ghế rất hạn hẹp, cậu không biết phải làm thế nào.
"Sẽ té xuống..."
"Không đâu, anh sẽ ôm em." Lê Diễm từ từ kéo một chân của Lâm Văn Tịch lên trước ngực, sau đó di chuyển từ chính giữa bọn họ, động tác của hai người rất chậm, Lâm Văn Tịch có thể cảm giác được cái vật thật lớn ở bên trong đang cọ xát lên thịt huyệt của mình một cách rõ ràng, nhiều lần thoải mái đến mức nhịn không được kêu thành tiếng. Chờ đến khi rốt cục cũng thay đổi tư thế xong, Lâm Văn Tịch đã vô lực tựa vào trong ngực của nam nhân, phía trước cũng vểnh lên thật cao.
Lê Diễm ngồi ở trên ghế, hai tay nắm lấy hai chân của Lâm Văn Tịch, ẵm em ấy bằng tư thế bế trẻ con đi tiểu, nếu như lúc này có người tiến vào, có thể nhìn thấy địa phương kết hợp của bọn họ đến nhất thanh nhị sở.
Lâm Văn Tịch bị tư thế như vậy khiến cho gò má trở nên nóng bừng, một loại cảm giác vừa nhục nhã vừa hưng phấn chạy loạn khắp thân thể.
"Trước đây lúc thấy em bế con đi tiểu, anh liền muốn dùng cái tư thế này thao em rồi." Thanh âm ưu nhã, lời nói hạ lưu, Lâm Văn xấu hổ đến mức mắt đỏ bừng lên. Quả nhiên cậu vẫn chịu không nổi bộ dáng nam nhân đùa giỡn mình như vậy.
|