Thiên Tứ Kì Duyên
|
|
CHƯƠNG 64
Mạc Dương Thần vừa về tới lãnh cung liền vọt vào giường Tương Hiểu Vũ, thấy Phức Lan cùng Thượng Đức canh giữ ở nơi đó, mà hai ám vệ cùng Lưu thái y bị bịt mắt thì đứng ở một chỗ cách giường không xa chờ hắn trở về, vì không có chỉ thị của hắn, cho nên hai ám vệ không dám làm gì cả.
Mạc Dương Thần ý bảo hai ám vệ rời khỏi rồi nói với Thượng Đức phân phó nói: "Cởi miếng vải bịt mắt của Lưu thái y ra." Vì bảo đảm sinh mệnh của Tương Hiểu Vũ cùng hài tử an toàn, việc này nhất định phải cho Lưu thái y biết.
Nghe Mạc Dương Thần phân phó, Lưu thái y biết nội tử của vị nam tử mỗi tháng phái người tới bắt mình một lần cuối cùng cũng đến ngày sinh hài tử, ý chính là đây là lần cuối cùng hắn bị mắt đến đây, hắn có thể giải thoát rồi, thật sự là cám ơn trời đất. Thượng Đức sảng khoái vòng ra sau lưng Lưu thái y cởi bỏ miếng vải đen, đôi mắt bị vây trong bóng tối khá lâu mất một thời gian mới có thể thích ứng được ánh sáng bên ngoài, Lưu thái y nháy mắt vài cái nhìn hoàn cảnh chung quanh.
Vị. . . . . . Vị nam tử kia ngồi ở mép giường không ngừng nói chuyện với người ngồi trên giường. . . . . . là . . . . . Tuy rằng hắn đưa lưng về phía mình, nhưng thiên hạ to lớn chỉ có một người mới có quyền mặc Cửu Long hoàng bào kim hoàng sắc! Là Hoàng Thượng! Lưu thái y kinh hoảng quỳ xuống xuống đất, "Vi. . . . . . Vi thần khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Chẳng lẽ người mỗi tháng đều phái người đến bắt mình là Hoàng Thượng? Mà nếu quả là hoàng thượng, vậy vì sao Hoàng Thượng lại phải làm thần bí như thế?
"Đừng thỉnh an gì nữa, mau tới đây xem Tiểu Ngư Nhi." Mạc Dương Thần đứng lên đối Lưu thái y nói, "Hài tử muốn ra!"
Lưu thái y bước lên chẩn bệnh cho người có thể làm Hoàng Thượng khẩn trương như thế, không nhìn còn tốt, này vừa thấy, uông! Lưu thái y bị dọa, đây chẳng phải là Tương Tài tử đã. . . . . . bị biếm vào lãnh cung từ lâu sao?! nhìn cái bụng to đùng của Tương Hiểu Vũ dưới chăn, chẳng lẽ Tương Tài tử kỳ thật là thân nữ nhân? Lúc trước Hoàng Thượng lệnh tất cả thái y trong cung đi trị liệu vết thương trên người Tương Tài tử cũng có hắn, hắn phi thường khẳng định Tương Tài tử là một thái giám, vậy vì sao. . . . . .
"Lưu thái y, trẫm cho ngươi tới đây để nhìn Tiểu Ngư Nhi ngẩn người sao?" Thấy Lưu thái y ngây ngốc nhìn Tương Hiểu Vũ, Mạc Dương Thần nghiêm mặt dùng ngữ khí lạnh như băng hỏi.
Mạc Dương Thần nói vừa lúc kéo thần trí Lưu thái y trở về, có lẽ đây hẳn là lý do vì sao Hoàng Thượng lại thần bí bắt mình tới bắt mạch cho Tương Tài tử. Sau khi nghĩ thông suốt rồi, Lưu thái y lập tức khôi phục tiêu chuẩn chẩn bệnh mình thường của mình, hắn cẩn thận nói: "Hoàng Thượng, Tương Tài tử, vậy vi thần mạo phạm."
Nói xong, Lưu thái y vươn tay xốc chăn trên người Tương Hiểu Vũ lên, hai tay đặt lên trên lưng Tương Hiểu Vũ, muốn cởi ra nội khố của y ra. Thấy thế, Mạc Dương Thần cản lại hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Trừ bỏ Mạc Dương Thần, ở đây tất cả mọi người đều chảy mồ hôi, Hoàng Thượng sao lại hỏi vấn đề này chứ? "Hoàng Thượng, phải cởi nội khố của Tương Tài tử ra, nếu không sao vi thần có thể tiếp sinh cho y a."
Xem động tác Lưu thái y cẩn thận như vậy, Tương Hiểu Vũ nhịn không được ở trong lòng lo lắng: Như vậy, Lưu thái y có thể vì mình tiếp sinh à? Vì thế y nhìn Mạc Dương Thần nói: "Hoàng Thượng. . . . . . Ngươi tốt hơn nên ra ngoài chờ đi, ngươi ở trong này nhìn, ngươi bảo ta làm sao sinh hài tử a? Hoàng Thượng, ta cầu ngươi, được không?"
Nghe thanh âm ái nhân khẩn cầu, Mạc Dương Thần không đành lòng làm khó y, hắn biết nếu mình cứ ở đây dù vô tình hay cố ý cũng tạo một áp lực cho Lưu thái y, như vậy không phải là chuyện tốt với Tương Hiểu Vũ và hài tử, cho nên hắn chỉ có thể lui bước. Hắn để Thượng Đức cùng Phức Lan ở trong này phụ giúp Lưu thái y, trước khi đi ra ngoài hắn vẫn nhắc Lưu thái y một câu, "Lưu thái y ngươi nhớ kỹ, nếu phụ tử Tiểu Ngư Nhi xảy ra chuyện gì, ngươi cứ rửa cổ chờ trẫm đi."
"Hoàng Thượng xin yên tâm, vi thần nhất định sẽ cố hết sức làm phụ tử Tương Tài tử bình an." Lưu thái y trong lòng không ngừng rơi lệ, sao chuyện này lại giáng xuống đầu ta a?
Mạc Dương Thần sau khi rời khỏi, Tương Hiểu Vũ gượng trang trấn định cũng không còn giữ tiếp được nữa, nụ cười biến mất trên mặt y, "Lưu thái y, phiền ngươi, khi tất yếu nhất định phải bảo vệ hài tử. . . . . ." Nữ nhân sinh con đều phải đi một vòng Diêm Vương điện, huống chi là nam nhân?
Tương Hiểu Vũ nói làm Lưu thái y từ sâu trong nội tâm dâng lên một kính ý, "Tương Tài tử, thỉnh người yên tâm, vi thần nhất định sẽ cố gắng hết sức bảo vệ phụ tử người bình an. Hiện tại người đừng nghĩ gì hết, tập trung toàn bộ khí lực vào dưới bụng."
Mạc Dương Thần ra khỏi phòng trước tiên là phân phó ám vệ mang hai nhũ nương đã chuẩn bị từ trước đến.
Một tháng trước, Mạc Dương Thần đã phái người ở kinh thành tìm hai nhũ nương thích hợp, vì bảo đảm sữa các nàng đủ cho hài tử dùng, hắn phân phó chuyên gia đi điều chế một ít thức ăn giúp phụ nhân sau khi sinh hài tử có thể gia tăng lượng sửa cùng sức khoẻ cho các nàng ăn, bỏ ra một số tiền lớn thỉnh các nàng tới, cũng đã nói trước với các nàng rằng các nàng phải chiếu cố hài tử của chủ nhân trong vòng một năm sau khi sinh, trong thời gian đó phải tuyệt đối chuyên tâm, cho nên các nàng không thể mang theo con của mình. Lúc ấy các nàng không biết hài tử mà các nàng sắp chiếu cố là hài tử của đương kim thánh thượng, chỉ biết mình phải chiếu cố hài tử của một nhà giàu nào đó.
|
CHƯƠNG 65
Hai canh giờ trôi qua, khi ám vệ mang hai nhũ nương đến, thì hài tử vẫn chưa sinh hạ, Mạc Dương Thần đứng ngoài cửa nhìn Thượng Đức cùng Phức Lan chạy qua lại giữa phòng sinh cùng trù phòng, khi thì bưng mấy bồn nước ấm đi vào, khi thì đi ra trên người dính vài vệt máu, hỏi họ tình huống thế nào, họ nói vẫn chưa sinh ra. . . . . .
Về phần hai cái nhũ nương, khi các nàng nhìn thấy Mạc Dương Thần cùng biết được hắn là đương kim Thánh Thượng , thì vẫn thật cẩn thận đứng một bên động cũng không dám động, thử hỏi hai phụ nhân bình thường ngay cả quan còn chưa thấy, đột nhiên biết được hài tử mà sau này mình phải chiếu cố là đương kim hoàng tử làm sao mà không kinh hách cho được? Bất quá còn may, toàn bộ tâm tư của Mạc Dương Thần đều đặt lên người Tương Hiểu Vũ đang nằm trong phòng sinh, không rảnh chú ý các nàng, chỉ cho một trong số ám vệ giải thích một vài chuyện mà các nàng cần biết, tỷ như Tương Hiểu Vũ lấy thân nam nhi sinh con, thân ở lãnh cung không thể đi ra ngoài, không được nói lung tung,....
Một canh giờ nữa lại trôi qua, từ trong phòng sinh truyền ra một tiếng thét chói tai của Tương Hiểu Vũ, sau đó là tiếng trẻ sơ sinh khóc, "Sinh ! Sinh! Là vị hoàng tử! Hoàng tử a!" Trong phòng truyền ra thanh âm vô cùng vui sướng. Đột nhiên, Lưu thái y lớn tiếng nói: "Từ từ, còn một hài tử nữa! Phức Lan, ngươi ôm đại hoàng tử trước đã!"
Nghe Lưu thái y nói xong, Mạc Dương Thần lập tức bảo hai nhũ nương vào phòng hỗ trợ, hắn biết nếu như mình đi vào, đám người bên trong chân tay bó buộc, không thể làm việc suông sẻ được, cho nên dù tâm đã bay đến chỗ Tương Hiểu Vũ, nhưng thân vẫn chỉ có thể chờ bên ngoài.
Rồi sau đó, lại một tiếng khóc truyền ra, lúc mọi người đang hoan hô, Lưu thái y lại nói thêm: "Chờ một chút! Còn một hài tử nửa!"
Mạc Dương Thần ở ngoài cửa đi tới đi lui, suốt mấy canh giờ nơi này sắp bị hắn đi ra một đống dấu chân, vẫn nghe Lưu thái y nói một hài tử, còn một hài tử, vậy rốt cuộc là Tiểu Ngư Nhi sinh mấy hài tử a? Thật làm người ta nôn nóng mà! Ngay lúc Mạc Dương Thần xông vào, hài tử thứ ba cũng đã sinh ra, hắn không thèm liếc nhìn mấy hài tử kia, chỉ chuyên tâm đến cạnh giường ngồi xuống cầm lấy tay Tương Hiểu Vũ, nghe y hữu khí vô lực hỏi, "Sinh, sinh xong chưa? . . . . . . Còn nữa không. . . . . ." Sau đó, y mê man.
"Lưu thái y, mau đến xem Tiểu Ngư Nhi!" Mạc Dương Thần khẩn trương nói.
Lưu thái y đưa mấy hài tử cho nhũ nương chiếu cố, bước lên bắt mạch cho Tương Hiểu Vũ, sau đó cười nói: "Hoàng Thượng không cần lo lắng, Tương Tài tử không có gì đáng ngại, chỉ là thể lực tiêu hao quá độ, nên mới mê man đi mà thôi, lúc tỉnh cho uống chút cháo loãng, thể lực sẽ dần khôi phục."
Mạc Dương Thần nhẹ nhàng ôm lấy Tương Hiểu Vũ, đợi Lưu thái y cùng Thượng Đức đổi xong sàn đan, hắn mới nhẹ nhàng đặt Tương Hiểu Vũ lên giường, đắp chăn cho y xong, Mạc Dương Thần hôn lên trán y, vất vả cho ngươi rồi, ái nhân của ta.
Khi Mạc Dương Thần nhìn thấy các hài tử, thì chúng đã được Phức Lan cùng các nhũ nương tắm rửa sạch sẽ cho uống sữa, dùng một cái chăn nhỏ bọc lại, bây giờ đang ngủ say nằm cạnh Tương Hiểu Vũ, Mạc Dương Thần phi thường may mắn lúc trước mình cho ám vệ chuẩn bị cái giường lớn thế này, bằng không làm sao nằm đủ a, ba hài tử, ha ha! Không thể tưởng được ta vẫn rất lợi hại đó thôi!
Lão đại là đại hoàng tử, lão nhị là đại công chúa, lão Tam là Nhị hoàng tử, nữ nhi song toàn, hảo! Phi thường hảo! Hoàn hảo trước đó cho người tìm đến hai nhũ nương, bằng không các hài tử sẽ không đủ sửa uống, bất quá ba hài tử mà chỉ có hai nhũ nương thì vẫn không đủ, xem ra phải tìm thêm một nhũ nương, không thể để các hài tử bị đói được.
Khi Tương Hiểu Vũ tỉnh lại đã là giữa trưa hôm sau, các hài tử đang được nhũ nương cho bú sữa, Phức Lan đứng bên cạnh chăm coi, cho nên Tương Hiểu Vũ chỉ thấy Thượng Đức đứng bên giường mình.
"Hiểu Vũ, ngươi rốt cục tỉnh lại rồi, ngươi ngủ đã một ngày một đêm rồi đó." Thượng Đức vừa thấy hắn tỉnh lại liền nói như phóng pháo, "Vừa rồi Hoàng Thượng thượng triều xong có tới, thấy ngươi chưa tỉnh, Hoàng Thượng dặn ta nói hắn về Ngự thư phòng xử lý chính sự, trễ một chút sẽ qua đây."
"Thượng Đức, các hài tử đâu?" Y vuốt cái bụng đã phẳng lại của mình hỏi, y nhớ lúc y sinh hài tử một đứa lại một đứa, cuối cùng y hôn mê, tới giờ y vẫn không biết mình sinh mấy hài tử, là nam hài hay nữ hài.
"Đại hoàng tử, đại công chúa cùng Nhị hoàng tử đều ở trong phòng nhũ nương bú sữa, để ta bảo họ ôm qua cho ngươi xem." Thượng Đức vui vẻ nói. Tương Hiểu Vũ một lần sinh cho Hoàng Thượng ba hài tử, trong đó có hai hoàng tử, địa vị trong cung của y đã vô cùng vững vàng, thân là nô tài của y, Thượng Đức cũng thấy cao hứng phi thường.
Tiểu viện mà bọn Tương Hiểu Vũ ở lại chỉ có ba gian phòng, Tương Hiểu Vũ ở một phòng là đương nhiên, tuy nói Thượng Đức là thái giám, nhưng thủy chung vẫn có phân biệt nam nữ, cho nên hắn ở một phòng, còn lại chỉ có một phòng Phức Lan ở có thể làm phòng nuôi trẻ, bất quá may mà phòng đủ lớn, bốn nữ nhân cùng ba hài nhi ở cũng không thấy chật, đó cũng chỉ là tạm thời mà thôi, chờ Tương Hiểu Vũ ở cử xong sẽ có thể dọn ra khỏi lãnh cung.
Dùng xong cháo yến, ba vị nhũ nương phân biệt ôm ba hài tử đi theo Phức Lan đến gặp Tương Hiểu Vũ, "Dân phụ khấu kiến Tương Tài tử."
"Hiểu Vũ, ba vị nhũ nương này phân biệt là Thuý nương, Lan nương cùng Phương nương." Phức Lan giới thiệu ba nhũ nương với Tương Hiểu Vũ.
"Ba nhũ nương không cần đa lễ, mau đứng dậy đi." Tương Hiểu Vũ ngồi trên giường, ngẩng đầu nói: "Mau, ôm các hài tử tới cho ta nhìn một chút."
Ba nhũ nương đặt các hài tử đến bên cạnh Tương Hiểu Vũ, Thượng Đức nói: "Quấn chăn vàng chính là đại hoàng tử sinh ra đầu tiên, quấn chăn đỏ là đại công chúa, quấn chăn xanh bao lại là nhị hoàng tử nhỏ nhất."
Tương Hiểu Vũ vươn tay vuốt mặt ba hài tử, sau đó nắm lấy bàn tay nho nhỏ của chúng, để một ngón tay vào trong, bàn tay non nớt kia dùng sức nắm lấy, cái cảm giác đó là một loại thoả mãn nói không thành lời, hoài thai mười tháng, lo lắng mười tháng, đau đớn mấy canh giờ mới sinh ra được hài tử, trong người chúng chảy là huyết thống của ái nhân cùng mình, là thân sinh cốt nhục của họ a!
|
CHƯƠNG 66
Qua hơn mười ngày, các hài tử cũng đã cứng cáp, đã có thể mở đôi mắt vừa to vừa tròn của mình ra, ba hài tử đều kế thừa đôi mắt xanh biếc của Mạc Dương Thần, cái đầu tròn tròn đã có vài lọn tóc tơ, mặc một bộ xiêm y nho nhỏ Mạc Dương Thần lệnh Ti Y phòng gấp gáp chế tạo nhìn qua đáng yêu vô cùng, thật là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở mà.
Nói đến mớ xiêm y của trẻ con này, thì đây là nghi vấn lớn nhất trong cung hiện nay a, trở về mười ngày trước, Mạc Dương Thần đột nhiên cho Ti Y phòng gấp gáp chế tạo một đám xiêm y cho trẻ con, từ lúc vừa sinh ra đến được một tuổi, còn tuyển số lớn loại tã hút nước cực mạnh mà lại không thương tổn đến da. Hiện tại trong tiểu viện bọn Tương Hiểu Vũ ở, mỗi ngày đều phơi mấy chục cái tả, tất cả đều được Thượng Đức tẩy trừ.
Không ai biết số lớn xiêm y trẻ con cùng tả này chuẩn bị cho ai, thái giám cung nữ mà các tần phi phái ra tìm hiểu tin tức xem tần phi nào đã hoài long thai, nhưng vẫn như cũ không có kết quả. Sau lại có người đoán Hoàng Thượng hẳn là dùng để tặng lễ, nhưng...........ai đời đi tặng lễ lại tặng tã chứ? Huống chi còn là Hoàng Thượng nhất quốc chi quân, sao lại lấy tã làm lễ vật? ! Nói ra ai tin a?
Thân thể Tương Hiểu Vũ đã khôi phục như lúc ban đầu, mỗi ngày buổi sáng sẽ cho các nhũ nương ôm hài tử đến phòng mình, đến tối mới cho nhũ nương ôm các hài tử về ngủ. Nếu có thể, y thật muốn cả ngày lẫn đêm ở chung với chúng, đáng tiếc y không phải nữ nhân, không thể có sữa như nữ nhân được.
Rửa mặt chải đầu xong, Tương Hiểu Vũ ngồi trên giường chơi với ba hài tử nằm trên giường, "cô cô . . . . . . cô cô. . . . . . Ngang cô cô. . . . . ." y vừa dùng miệng phát âm vừa lấy ngón tay chạm vào cái cằm khéo léo của các hài tử, ân, thật là đáng yêu quá đi!
Mạc Dương Thần từ tẩm phòng bước ra, vừa ngẩng đầu nhìn ánh vào mắt chính là một màn đầy ấm áp này! Trừ bỏ hai chữ ấm áp hắn thật sự không thể nghĩ ra từ khác để hình dung, ái nhân tâm đầu ý hợp với mình, ba hài nhi đáng yêu . . . . .
"Hoàng Thượng, mau tới đây xem." Thấy Mạc Dương Thần đi ra, Tương Hiểu Vũ lập tức vẫy hắn lại: "Hoàng Thượng, ngươi xem các hài nhi của chúng ta giỏi không, đoàn kết biết bao a, một đứa khóc hai đứa còn lại cũng khóc theo, một đứa cười, hai đứa còn lại cũng cười theo. Ngươi xem, ngươi xem, chúng cười rộ lên đáng yêu biết bao a."
Nhìn khuôn mặt tươi cười đầy đáng yêu của các hài nhi, Mạc Dương Thần cũng học theo Tương Hiểu Vũ đặt một ngón tay vào lòng bàn tay của hài nhi, cho nó cầm lấy.
"Hoàng Thượng, ngươi đặt tên cho các hài nhi chưa?" Tương Hiểu Vũ hỏi.
"Đã nghĩ xong rồi, nhưng Hoàng gia có quy định, tên nhi tử sau trăm ngày mới được công bố, trước đó chỉ có phụ mẫu mới có thể biết."
Tương Hiểu Vũ quết miệng, quy củ Hoàng gia thật không phải là nhiều bình thường mà.
"Lão Đại gọi Mạc Duy Hi, lão Nhị gọi Mạc Duy Nhã, lão Tam gọi Mạc Duy Hiên." Sau khi nói xong, Mạc Dương Thần hỏi Tương Hiểu Vũ ý kiến, "Ngươi thấy thế nào?"
"Duy Hi, Duy Nhã, Duy Hiên. Ân, rất êm tai." Tương Hiểu Vũ nói: "Nhưng mà Hoàng Thượng, các hài nhi bây giờ còn nhỏ, chẳng lẽ chúng ta suốt ngày cứ gọi chúng là lão đại lão nhị lão tam sao? Đặc biệt lão Nhị, rõ ràng là một nữ hài nhi, lại bị gọi hệt như nam hài nhi, không bằng chúng ta đặt cho các hài nhi nhủ danh đi."
"Ân, đề nghị này không tồi." Mạc Dương Thần vừa thấy vẻ mặt liền Tương Hiểu Vũ liền đoán được y đã có chuẩn bị sẵn, vì thế nói: "Nếu tên của các hài nhi do ta đặt, vậy ngươi đặt nhủ danh đi."
"Kỳ thật ta đã nghĩ xong từ lâu rồi, hì hì. . . . . ." Tương Hiểu Vũ vui vẻ nói: "Về sau lão Đại gọi Kim Kim , lão Nhị gọi Ngân Ngân , lão Tam gọi Đa Đa."
Vàng bạc nhiều? Mạc Dương Thần mắt to bằng miệng nhìn y không nói gì. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, thật là hắn đã kỳ vọng quá cao rồi, không nên quá hy vọng y làm phụ thân rồi sẽ thay đổi được cái tính tham tài. "Tiểu Ngư Nhi, ngươi không thấy tên này có vấn đề sao? Ta thật hối hận vừa rồi đã để ngươi đặt nhủ danh cho các hài nhi."
"Có vấn đề gì? Hoàng Thượng, ngươi đừng quên ngươi là Hoàng Thượng nhất ngôn cửu đỉnh a, quân vô hí ngôn nga." Tương Hiểu Vũ nói: "Ta thấy ba cái tên này dễ nghe vô cùng nga, giống ta? Mong còn mong không được nha. Có phải không a, Kim Kim, Ngân Ngân, Đa Đa?"
Lời này đem khơi dậy hứng thú của Mạc Dương Thần, hắn hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi hy vọng ngươi tên là gì a?"
"Ta hy vọng ta tên Tương Đa Kim, họ Kim thì tên Kim Mãn Ốc, họ Tiền thì tên Đa Đa, họ. . . . . ."
"Dừng! Dừng lại!" Ngay lúc y muốn nói tiếp thì đã bị Mạc Dương Thần cản lại, trời a, mấy cái tên gì mà quê mùa tới vậy chứ a? Hoàn hảo hắn để y đặt nhủ danh cho các hài nhi, bằng không chờ sau này các hài nhi lớn lên rồi nhất định sẽ trách phụ hoàng như hắn không cản phụ thân đặt mấy cái tên như thế cho chúng.
"Vậy cứ thế đi, lão Đại gọi Kim Kim, lão Nhị gọi Ngân Ngân, lão Tam gọi Đa Đa, bảo bối của ta, các ngươi thích không?" Đáng tiếc đáp lại Tương Hiểu Vũ chính là một tiếng khóc lớn của Kim Kim, sau đó Ngân Ngân cùng Đa Đa cũng khóc theo, Tương Hiểu Vũ theo thói quen vươn tay vuốt tiểu thí thí của Kim Kim ướt, "Kim Kim đi tiểu, phải đổi tã ! Hoàng Thượng, giúp ta lấy ba cái tã đến đi, Kim Kim đi tiểu, Ngân Ngân và Đa Đa cũng sẽ tiểu theo."
Vì thế cứ như vậy, nhủ danh của ba hài nhi đã được xác định! Cứ như vậy đến tận sau này Kim Kim cùng Đa Đa mỗi lần nghe phụ thân cùng phụ hoàng gọi nhủ danh của mình, đều nhịn không được hô lên trong lòng: phụ thân, vì sao ngươi lại tham tài đến thế chứ! Phụ hoàng vì sao ngươi lại nghe lời phụ thân đặt cho chúng ta mấy cái nhủ danh này chứ? Vì sao không tính cả Ngân Ngân vào? Là bởi vì Ngân Ngân nếu nói ra thì nàng càng thích nhủ danh Kim Kim hơn.
|
CHƯƠNG 67
Mạc Dương Thần phát hiện, từ lúc mình vào lãnh cung liền thấy Tương Hiểu Vũ thường xuyên bất giác bật cười, hôm nay có phải đã xảy ra một chuyện vui gì đó mà hắn không biết? Đợi hắn quyết định hỏi ra vấn đề này thì Tương Hiểu Vũ đang ôm Kim Kim nằm trên giường đùa giỡn bỗng nhiên bật cười ha hả, y cười đến mức hết hơi mới hổn hển nói: "Ha ha. . . . . . Hoàng Thượng. . . . . . Ngươi biết không. . . . . . , trong cung. . . . . . Trong cung. . . . . . Thậm chí có người nói. . . . . . Lãnh cung. . . . . . Ha ha. . . . . . có ma . . . . . Ha ha ha ha. . . . . ." Tuy nói y thân ở lãnh cung, nhưng bát quái trong cung y phi thường rõ ràng, vì y có người thu thập bát quái -- Thượng Đức.
Những người đó quá rảnh rỗi a? Dám nói lãnh cung có ma? Mà vậy thì có gì đáng buồn cười chứ? Mạc Dương Thần nhíu đôi mày xinh đẹp của mình lại, xem ra về sau phải nghiêm túc chỉnh đốn lại mới được. "Nơi ngươi ở bị người ta nói là có ma, vậy mà ngươi còn cười được sao?" Hắn thật không rõ.
Mạc Dương Thần vươn tay vỗ lưng giúp Tương Hiểu Vũ thuận khí, rốt cục Tương Hiểu Vũ ngừng cười buông Kim Kim ra, ngược lại ôm lấy Ngân Ngân, không còn cách khác, hài tử quá nhiều, một lần ôm không hết, hãn!
"Đây rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao lại có người đồn thổi lãnh cung có ma? Chẳng lẽ họ không biết ngươi đang ở trong này sao? "
Tương Hiểu Vũ giải đáp cho ái nhân: "Chính vì họ biết ta ở đây, nên mới đồn thổi rằng lãnh cung có ma." Thấy hắn vẫn một bộ không rõ , Tương Hiểu Vũ tiếp tục nói: "Hôm nay Thượng Đức đi Ngự thiện phòng lấy nguyên liệu nấu ăn, trên đường trở về gặp hai thái giám quan hệ khá tốt với hắn hỏi hắn ở trong lãnh cung có nghe được tiếng hài tử khóc không, hì hì. . . . . ." Nói tới đây, y lại nhịn không được cười rộ lên, "Nghe nói a, hai đêm trước có một thái giám làm xong công việc của mình muốn về phòng nhanh hơn nên đi đường tắt, lúc đi ngang qua lãnh cung mơ hồ nghe được có tiếng hài tử khóc từ lãnh cung truyền ra. Trong cung mọi người đều biết, trong lãnh cung chỉ có ta, làm sao mà có hài tử được? vì thế những người biết chuyện này bắt đầu đoán rằng lãnh cung có quỷ."
"Vậy thì có gì buồn cười?" Mạc Dương Thần khó hiểu, đám nô tài kia thế nhưng dám nói tiếng khóc của hài nhi hắn thành tiếng quỷ khóc, thật là quá rãnh rồi đó.
"Ta không phải vì thế mà buồn cười." Tương Hiểu Vũ giải thích: "Trước đó vài ngày Hoàng Thượng ngươi phân phó Ti Y phòng chế tạo gấp một mớ xiêm y dành cho trẻ con cùng tả, trong cung rất nhiều người nghĩ ngươi muốn dùng để tặng lễ. Phốc! Tã dùng để tặng lễ, ha ha! Người nghĩ ra được chuyện này quả thật là thiên tài a! Kỳ quái chính là, họ đoán tới đoán lui cũng không liên hệ được chuyện này với tiếng khóc trẻ con trong lãnh cung, hì hì, đại khái hẳn là họ đều cho rằng ta chỉ là một thái giám bị Hoàng Thượng chán ghét, căn bản không có khả năng sinh hài tử."
"Ta là vĩnh viễn cũng không chán ghét ngươi." Mạc Dương Thần vươn tay ôm lấy thắt lưng Tương Hiểu Vũ, ấn lên trán y một nụ hôn nặng nề.
Ái nhân đột nhiên nói vậy làm Tương Hiểu Vũ chưa chuẩn bị tâm lý mặt đỏ tai hồng, "Ta đây chỉ là nói ra những điều mọi người nghĩ tới, ta đương nhiên biết Hoàng Thượng sẽ không chán ghét ta." Y buông Ngân Ngân xuống, đổi thành ôm Đa Đa chơi với nó.
"Vẫn ở mãi trong lãnh cung không phải cách hay, một ngày nào đó cũng phải chuyển ra ngoài." Mạc Dương Thần phân tích nói tiếp: "Lúc trước để ngươi dọn vào đây là vì sợ ngươi mang thai thân thể suy yếu dễ bị người hãm hại, nhưng hiện giờ hài tử đã sinh ra rồi, ta định chờ ngươi ở cử xong sẽ lập tức để các ngươi dọn ra ngoài, dù sao ở nơi này sẽ rất uỷ khuất cho ngươi cùng các hài nhi."
"Ủy khuất? Không có a, ở trong lãnh cung cũng không tệ a, không có ai quấy rầy không sợ bị kẻ khác hãm hại, cuộc sống hằng ngày vô cùng thoải mái." Nói tới đây, Tương Hiểu Vũ như nhớ ra gì đó, bỗng nhiên chuyển tư thái nói: "Không phải, đi ra ngoài tốt hơn, tiền ta cho mượn trước kia vẫn chưa thu lại, đi ra ngoài tốt hơn."
". . . . . ." Cho nên nói những ngày có Tiểu Ngư Nhi bên cạnh hắn thật sự đã quên từ 'buồn' viết thế nào. Nếu hai người tâm ý tương thông, vậy chuyện dọn khỏi lãnh cung cứ định như thế, Mạc Dương Thần nhớ tới một việc khác, nói: "Tiểu Ngư Nhi, ta tính sau khi rời khỏi đây lập tức sắc phong Kim Kim làm thái tử."
"Lập, lập Kim Kim vi thái tử?!" Tương Hiểu Vũ kinh ngạc nhìn Mạc Dương Thần , "Hoàng Thượng, này quyết định này có phải hơi sớm quá không?"
"Sớm? Không có a." Mạc Dương Thần học theo cách Tương Hiểu Vũ mà chơi với hai hài tử nằm trên giường, nói: "Ta cả đời này cũng chỉ có ba hài tử là Kim Kim, Ngân Ngân cùng Đa Đa, mà Kim Kim là trưởng tử, về sau hoàng vị của ta tự nhiên phải giao cho Kim Kim, ta tin chỉ cần dụng tâm bồi dưỡng, Kim Kim nhất định sẽ trở thành một thế hệ minh quân. Ta định chờ khi Kim Kim đến tuổi đôi mươi ta sẽ thoái vị, đến lúc đó ta sẽ cùng ngươi dạo chơi tứ hải, thưởng thức hết các món ngon trong thiên hạ, xem hết những mỹ cảnh phong tình của thế gian. . . . . . Tiểu Ngư Nhi, sao ngươi lại khóc?"
Khi y nghe Mạc Dương Thần nói đến câu 'chờ khi Kim Kim đến tuổi đôi mươi ta sẽ thoái vị, đến lúc đó ta sẽ cùng ngươi dạo chơi tứ hải', nước mắt của Tương Hiểu Vũ như trân châu đứt dây rơi xuống, y buông Đa Đa trong tay ra, nhào vào lòng Mạc Dương Thần, "Hoàng Thượng, Tương Hiểu Vũ ta có tài đức gì mà được ngươi sủng ái nhiều đến thế, ta yêu ngươi, ta thật sự rất rất yêu ngươi, yêu đến mức tâm vì ngươi mà đau, vì ngươi mà hỗn loạn. . . . . ."
Nghe Tương Hiểu Vũ không ngừng nói ra y yêu mình thế nào, đầu vai lại thấy ươn ướt, tâm Mạc Dương Thần cũng theo đó nhói đau, nguyên lại con cá nhỏ này, vào lúc mình không biết đã lẳng lặng, cẩn thận yêu mình. Giờ phút này hắn nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp Tiểu Ngư Nhi ở nơi hoang vắng kia, lúc cải trang đi tuần thì tưởng niệm y, say rượu rồi lại cường bạo y, phong y làm tài tử rồi cho y vào ở Vân Hiên Trai sống những ngày bình thản, lúc Tiểu Ngư Nhi trúng độc thì thống khổ như tâm bị xé nát, khẩn trương khi Tiểu Ngư Nhi mang thai, đến giờ là một nhà năm người vô cùng ấm áp. . . . . .
Nghĩ đến đây, Mạc Dương Thần siết chặt vòng tay đang ôm Tương Hiểu Vũ, người như vậy sao có thể khiến hắn không yêu không thương? Chỉ nguyện làm uyên ương chẳng nguyện làm tiên, đại khái chính là như vậy.
|
CHƯƠNG 68
Sau khi Tương Hiểu Vũ ở cữ xong, cũng chính là ngày các hài nhi tròn tháng, Tương Hiểu Vũ được cho phép bước ra ngoài. Ba vị nhũ nương đều là phụ nhân nhà giàu có, khi các nàng nói cho Mạc Dương Thần biết, bình thường phụ nhân sau khi sinh hài tử tháng đầu tiên phải dưỡng thân thể thế nào, thì Mạc Dương Thần liền không cho phép Tương Hiểu Vũ bước ra ngoài, để ngừa y thụ hàn tạo thành bệnh căn.
Dùng xong điểm tâm sáng, y vội vàng chạy ra ngoài, khi bước trên mảnh đất ngoài gian phòng, y cảm thán nói: "Rốt cuộc có thể ra khỏi nhà giam rồi !"
Thượng Đức đi theo sau nghe y nói vậy, trượt chân, thiếu chút nữa là 'ngũ thể đầu địa', "Hiểu Vũ, vậy mà bảo là mình ngồi tù a?" Trừ bỏ không tự do, những thứ khác đều là hưởng thụ cấp hoàng đế, nếu có phương thức ngồi tù như vậy, hắn cũng muốn vào ngồi thử a.
Tương Hiểu Vũ khoát tay, "Ngươi không hiểu đâu, ngươi mỗi ngày còn có thể đến Ngự thiện phòng tranh thủ đi dạo, còn ta? Mỗi ngày chỉ có thể đi vòng quanh cái tiểu viện này, sinh xong ba huynh muội Kim Kim còn thảm hại hơn, mỗi ngày chỉ có thể ở trong phòng, không ngồi thì cũng là nằm."
Nghe vậy Thượng Đức cũng thấy Tương Hiểu Vũ nói không sai, hưởng thụ đương nhiên là tốt, nhưng là cả ngày bị nhốt ở trong một tiểu viện thì cũng rất nhàm chán a.
Bởi vì hai vị đại thần đột nhiên cầu kiến, cho nên Mạc Dương Thần không thể tự mình đến lãnh cung đón Tương Hiểu Vũ ra ngoài, chỉ có thể phái Chu Tề dẫn theo những người này đến hỗ trợ. Vừa nghe Mạc Dương Thần hạ lệnh, Chu Tề nội tâm trộm kích động đến không thể hình dung, thật tốt quá, Hoàng Thượng cuối cùng cũng chịu để Tương Hiểu Vũ trở lại hậu cung, nhưng mà Hoàng Thượng vì sao lại thả y ra? Từ lúc Tương Hiểu Vũ bị biếm vào lãnh cung, Hoàng Thượng hình như quên hẳn có một người tên Tương Hiểu Vũ, chưa từng nhắc lại chuyện của y, thậm chí ngay cả tên cũng chưa từng nhắc lại.
"Nô tài (nô tỳ) khấu kiến Tương Tài tử."
"Mọi người mau đứng lên đi, Chu Tề, không phải nói lúc không có chủ tức khác chúng ta cứ như bình thường sao?" Tương Hiểu Vũ nén giận nói, "Hành lý với mấy thứ khác, Thượng Đức cùng Phức Lan đã thu thập xong, không có hành lý gì nhiều, mọi người phụ một tay là được rồi."
Thượng Đức cùng Phức Lan từ lúc Tương Hiểu Vũ thức dậy đã thu dọn tất cả nhu yếu phẩm đặt trong đại sảnh, cho nên đám người Chu Tề không bước vào nội thất, càng không có cơ hội nhìn bố trí thoải mái bên trong, cũng không nhìn thấy ba vị hoàng tử, công chúa đang nằm trong lòng nhũ nương bú sữa.
"Hiểu Vũ, thỉnh." Chu Tề để Tương Hiểu Vũ đi trước, cho dù y cho mọi người cùng ngồi cùng ăn với mình, nhưng dù sao thì y vẫn là chính tứ phẩm Tài tử do Hoàng Thượng phong, nói thế nào thì nô tài như họ cũng không thể đi trước y.
"Chu Tề, đợi đã, còn vài người nữa." Tương Hiểu Vũ một mình đi vào nội thất, một lát sau, khi đi ra y ôm trong lòng một hài nhi, ba phụ nhân theo sau đó, hai trong số ba người trong lòng cũng đang ôm hai hài nhi, đám người Chu Tề trợn mắt há miệng nhìn thật lâu cũng chưa lấy lại được tinh thần.
"Hiểu. . . . . . Hiểu Vũ. . . . . . mấy hài tử cùng phụ nhân này từ đâu tới?" Không phải là Hiểu Vũ cùng các nàng sinh chứ? Nhưng mà Hiểu Vũ là thái giám, làm sao có thể? Chẳng lẽ là nhặt được? Nhưng nhặt thế nào? Hoàng Thượng sao lại cho phép chuyện này xảy ra? Mọi người đồn rằng lãnh cung thường có tiếng trẻ con khóc, chẳng lẽ là ba hài nhi này khóc?
Tương Hiểu Vũ gãi gãi đầu: "Này. . . . . . chuyện này thật sự rất dài dòng, Thượng Đức, ngươi đến giải thích cho Chu Tề đi." Thượng Đức thích nhất nói chuyện, để hắn làm chuyện này là thích hợp nhất.
Đoàn người Tương Hiểu Vũ nghênh ngang đi ra lãnh cung rất nhanh liền truyền khắp hậu cung, đặc biệt trong tay họ còn ôm theo ba hài nhi, càng làm cho bọn thái giám cung nữ đến xem trợn mắt há mồm, từ ngày đó bắt đầu toàn bộ hậu cung đều nghị luận về ba hài nhi này, đoán xem chúng từ đâu tới là hài tử của ai, sinh mẫu sinh phụ là ai, vân vân. . . . . .
"Chu Tề, chúng ta không phải về Vân Hiên trai sao? Ngươi đi hình như là đường đến Vân Tường Cung a." Tương Hiểu Vũ hô to gọi lại Chu Tề suýt nữa cùng y chia làm hai đường mà đi.
Nghe Tương Hiểu Vũ nhắc như vậy, Chu Tề mới phát hiện đều là do mình, cứ mãi nghĩ tới chuyện của ba hài nhi, không hảo hảo dẫn đường, may mà là Tương Hiểu Vũ, nếu là chủ tử khác thì sẽ không dễ dàng cho qua như thế. "Hiểu Vũ, là Hoàng Thượng phân phó ta mang các ngươi đến Vân Tường Cung, Vân Hiên trai bây giờ trống không, ngay cả Xuân Đào, Xuân Yến cùng Tô Sướng đều đã tới Vân Tường Cung chờ các ngươi." Nếu không phải Thượng Đức nói hết mọi chuyện cho ông nghe, ông còn không biết vì sao Hoàng Thượng lại biếm Tương Hiểu Vũ vào lãnh cung, lại không cho ông an bài bọn Tô Sướng đến các cung khác.
Khi đặt hết các hài tử lên giường, đám người Chu Tề đều vây quanh bên giường tò mò nhìn ba huynh muội Kim Kim, hiện tại toàn bộ mọi người trong Vân Tường Cung đều biết ba hài tử này là thân sinh cốt nhục của Mạc Dương Thần cùng Tương Hiểu Vũ. Tứ chi như củ sen đong đưa, cái miệng nhỏ nhắn đôi khi phát ra vài tiếng "Nha nha. . . . . .", ba huynh muội trong cứ như đang nói chuyện phiếm với nhau. Da thịt trắng ngà tôn lên đôi mắt xanh biếc, đáng yêu vô cùng, không cần người khác nói, vừa nhìn liền biết chúng là hài tử của Hoàng Thượng, ẩn ẩn bên trong lại nhìn ra bóng dáng của Tương Hiểu Vũ.
"Hiểu Vũ, ngươi bất công." Chu Tề bỗng nhiên bất mãn mở miệng nói.
"Sao vậy?" Tương Hiểu Vũ khó hiểu hỏi.
"Ngươi nói kế hoạch cho Thượng Đức cùng Phức Lan, chỉ mang họ vào lãnh cung, để họ nhìn thấy cảnh hoàng tử công chúa ra đời, còn chúng ta ở đây ngoài sốt ruột lo lắng cho ngươi, thì chẳng thể làm được gì khác." Chu Tề nói xong, ba người Xuân Đào lập tức phụ họa nói: "Đúng, đúng, Hiểu Vũ ngươi thật sự là rất bất công."
Tự biết không có nói cho bọn Chu Tề biết là mình không đúng, nên y cũng không phản bác "Khi biết các hài nhi tồn tại, ta vừa kinh ngạc vừa khẩn trương, vì có thể để chúng bình an sinh ra, ta không dám tiết lộ quá nhiều, chỉ vì sợ tai vách mạch rừng. Chỉ mang Thượng Đức cùng Phức Lan, là vì như các người biết, một phi tử bị biếm lãnh cung sao có thể mang theo quá nhiều người hậu hạ được chứ?"
Tương Hiểu Vũ nói hợp tình hợp lý, bọn Chu Tề cũng không nói thêm gì nữa, nể mặt các tiểu hoàng tử hoàng nữ, họ sẽ không so đo, bất quá không thể không nói mệnh Tương Hiểu Vũ quá tốt, không chỉ được Hoàng Thượng độc sủng, mà còn lấy thân nam tử sinh hạ ba hoàng tử công chúa khoẻ mạnh đáng yêu cho Hoàng Thượng, nữ nhi song toàn, vừa làm người ta thấy hâm mộ lại thấy ghen tị.
|