Không Có Kiếp Sau
|
|
Chương 210: Lựa chọn của ngài sise Trên chiếc phi thuyền to lớn tổng cộng có 1, 2, 3… 128 tiểu chíp lông xù bước xuống. Nhóm tiểu chíp vây quanh Mục Căn. Cả đám chăm chú đánh giá cậu, ban đầu chỉ ngó từ xa, đại khái là cảm thấy Mục Căn không có uy hiếp, thế là tới gần hơn, thử dò xét mà chạy mỗi lúc một gần, rồi ngửi ngửi người cậu. Vừa ngửi tức thì, bé Cantus đi đầu mém nữa té dập mông ra đằng sau! Cách từng gương mặt nhỏ xù lông, Mục Căn như đọc được cảm xúc hoảng sợ tránh né không kịp của lũ nhóc. Mục Căn nghiêng đầu, cẩn thận nâng cánh tay lên ngửi, cười xấu hổ: “À ờm… Trưa nay nhà anh ăn chao đó, khó ngửi thế thôi chứ thiệt ra ngon lắm.” Mục Căn khom người, tận lực đặt tầm mắt nằm ngang với thú con nhỏ nhất. Đây là một động tác giảm bớt uy hiếp rất tốt, có lẽ động tác có tác dụng, các thú con lùi ra sau đều chần chừ bước về. Sau đó, chúng lại dè dặt ngửi Mục Căn. Thực ra Mục Căn hiểu sai rồi, mấy bé con lui về sau cũng không phải tại mùi chao thối, mà bởi trên người Mục Căn mang đậm hương vị của một Cantus khác! Đó là một Cantus vô cùng mạnh mẽ và cường tráng, mùi trên thân người này thể hiện rõ người này thuộc về hắn, nhóm thú con bị mùi hương ngập tràn tính cảnh cáo dọa hãi tới độ chẳng dám vượt qua giới hạn. Nhưng cũng chính nhờ mùi hương ấy, bọn nhỏ rốt cuộc cảm nhận được an toàn. Đây là nhà của một Cantus hết sức hùng mạnh, chúng không tìm lộn nơi. Một khi xác nhận Mục Căn là “người nhà mình”, bọn nhỏ bắt đầu dùng miệng kéo góc áo cậu, dẫn cậu chạy về phía phi thuyền. Trong khoang điều khiển, Mục Căn kinh ngạc phát hiện Pullen Coulee đang nằm thoi thóp trên sàn, lông tơ trên người bị trọc vài mảng, lộ ra da thịt đẫm máu, dưới thân nó còn có hai người máy nát vụn. Ngoài ra, cách đây không xa có một người đàn ông cao lớn mặc trang phục điều khiển viên đang ngồi bên bàn điểu khiển, cơ mà đã chết từ lâu. Mấy thú con cầm đầu lập tức giải thích cho Mục Căn nghe, ngặt nỗi ngôn ngữ chíp của chúng chênh lệch quá lớn với khẩu âm của Ollie, Mục Căn nghe mà đầu mù sương, song điều này cũng không cản trở cậu biết mình hiện tại phải làm gì. Nhìn nhìn hình thể của Pullen Coulee dưới sàn, cậu tức tốc ra ngoài kêu Sigma lên đây. Nào dè lúc Sigma tới, mấy bé con lại đồng thời lộ vẻ cảnh giác, vài đứa thậm chí còn nhào qua mổ. “?” Nhanh tay lẹ mắt bắt lấy hai móng vuốt nhỏ của thú con nhào qua, chúc đầu nó xuống rồi xách trong tay, trên màn hình tối của Sigma hiện lên một dấu chấm hỏi. Mục Căn liền chỉ chỉ Pullen Coulee dưới sàn cùng với… người máy bị hỏng. Vừa rồi cậu còn chưa hiểu lũ nhóc nói gì, nhưng kết hợp với sự cảnh giác của chúng trước Sigma, ắt hẳn chúng bị người máy tập kích trên đường đi. Nhóm thú con rõ ràng trút thù hận đối với người máy dưới sàn lên Sigma cũng là người máy. “Giới thiệu chút nha, đây là Sigma, em trai của anh.” Túm lấy một tiểu chíp vẫn muốn lao lên mổ, Mục Căn nói: “Sigma tới đây giúp anh mang Pullen Coulee đi.” Nói xong, nhóm thú con rốt cuộc không tấn công Sigma nữa, nhưng vẫn canh me chằm chặp suốt dọc đường, khiến Sigma lúng ta lúng túng thấy rõ. Thời điểm mấu chốt vẫn phải nhờ bác cả ra trận. Phát hiện Mục Căn và Sigma ra ngoài lâu quá không về, Alpha lại đây tìm họ, liếc thấy mấy tiểu chíp lông xù cùng thái độ tràn ngập thù địch, Alpha dứt khoát phái Epsilon tiếp nhận vị trí của Sigma, chính hắn thì ngồi xổm xuống, rồi… “Đây là chao mới ra lò.” Trên tay Alpha biến ra một đĩa chao nóng sốt. “Món ăn truyền thống xuất xứ từ Trái Đất cổ đại, chế phẩm lên men từ đậu hũ, từng là cống phẩm dâng lên vua chúa tại triều đại nào đó, rất được hoàng thất yêu thích và tán thưởng.” Alpha nâng đĩa lên, giải thích về món ăn đang bốc mùi quái dị trong đĩa bằng giọng nói cứng nhắc mà vững vàng. “Bản thân nó đã đủ ngon rồi, phối với tương ngọt và tương mặn người máy Viên Đá đặc chế thì càng đặc sắc.” Ngay tiếp theo, Alpha cầm ra hai đĩa nhỏ, hai cái đĩa lần lượt đựng tương ngọt và tương mặn, lại lấy thêm một nĩa ăn. Hắn xiên một miếng chao rồi chấm vào tương màu đen, duỗi tay ra: “Cho hỏi có ai muốn nếm thử món chao ngon lành của Trái Đất không?” Nhóm tiểu chíp rõ ràng bị khí chất của người máy Alpha dọa sốc! Đầu tiên chúng ngẩn ra, lòng cảnh giác chưa kịp bò dậy đã bị mùi chao hun cho ngu luôn, ngay sau đó lại nghe Alpha giải thích, lúc nghe cái món thối thối này vậy mà là món ăn hoàng gia, tính hiếu kỳ của nhóm tiểu chíp bị đẩy lên tối đa. Sau tiếng nuốt nước miếng đồng loạt, cuối cùng cũng có một tiểu chíp phì nộn run rẩy nhảy lên. Ngoạn miếng… chao trên cái nĩa Alpha chìa qua, nhai nhai, rồi dũng cảm nuốt xuống. “Có cảm giác khó tả thành lời đúng không?” Chẳng đợi nó mở miệng, bác cả Alpha đã nói tiếp. “…” Tiểu chíp phì nộn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, gật đầu. “Muốn ăn thêm miếng nữa để cảm thụ tiếp đúng không?” Alpha lại hỏi. Chíp… Tiểu chíp phì nộn lại gật đầu. “Mời vào phòng thưởng thức cùng ta.” Giao cái đĩa trong tay cho Sigma bưng, người máy Alpha đứng thẳng lên rồi xoay người ra sau, nhóm chíp bông thoáng do dự, ngoái lại dòm Mục Căn. “Yên tâm, anh sẽ chăm sóc Pullen Coulee thiệt tốt.” Mục Căn cười, phất tay với lũ trẻ. Vì vậy, nhóm tiểu chíp liền yên tâm chạy theo đuôi Alpha và Sigma, nhìn từ xa cứ như chuỗi cục bông sau lưng hai người máy, trông hài miễn bàn. “Ban nãy cậu ăn tương mặn, miếng tiếp theo đề nghị cậu nếm thử tương ngọt.” Mục Căn nghe thấy giọng Alpha từ xa, hình như hắn vẫn đang giới thiệu món ăn nhà mình cho các bé Cantus, sau đó nhóm chíp bông kêu “chíp chíp chíp”, sau đó nữa, khoảng cách giữa người máy và chíp con đã gần hơn thấy rõ. “Vẫn là bác cả lợi hại, bác ấy giỏi đối phó với thú con ghê.” Mục Căn nâng móng vuốt của Pullen Coulee, cảm thán với bác Epsilon. “Ha ha…” Kế tiếp, người máy Epsilon liền phát ra một tràng cười cứng nhắc. Nhóm thú con Cantus giao tất cho mấy người bác Alpha trông nom, phi thuyền thì có nhân viên đương nhiệm của Cục quản lý giao thông hành tinh Bạch Lộ tiếp nhận, điều khiển viên chết đã lâu được an táng thích đáng, hài cốt vài người máy cũng được Mục Căn đưa đi Học viện tổng hợp đế quốc kiểm tra, riêng cậu dành ra nguyên buổi chiều để chăm sóc Pullen Coulee. Bà Beati đích thân tới đây khám cho Pullen Coulee, theo như bà nói thì: Pullen Coulee chỉ bị phương da thịt, vấn đề tương đối rắc rối thực sự là nó bị mắc một bệnh về gen. “Rất nhiều chủng tộc theo đuổi cái gọi là thuần huyết đều mắc bệnh này, không chết, chẳng qua gen có chút thoái hóa thôi.” Bà Beati nhấp một ngụm trà, lập tức nhìn thoáng qua bụng Pullen Coulee: “Ngoài ra, nó còn bị thừa cân.” “Thời gian này con nhớ cho nó uống thuốc, cũng có thể nấu ít cơm cho nó ăn.” Mục Căn gật đầu cảm kích. Vì thế, chờ Pullen Coulee tỉnh lại, chào đón nó là một chén thuốc đắng nghét, cộng thêm một chén thức ăn nghe mùi còn khủng bố hơn thuốc. “Ăn đã rồi uống thuốc.” Mục Căn cười híp mắt giúp nó ngồi thẳng dậy, còn kê đệm sau lưng nó. “Chíp…” Pullen Coulee yếu ớt chào Mục Căn, đoạn xơi món cậu làm ngay tắp lự. Sau đó… Phun sạch ra. Rồi khi đến lúc uống thuốc, Pullen Coulee lần đầu tiên cảm thấy nước thuốc ngon quá chừng luôn à ~Uống thuốc xong, Pullen Coulee đưa một phong thư giấy cho Mục Căn, mở ra xem mới phát hiện là thư viết tay của ngài Sise. Mục Căn lần đầu tiên thấy chữ viết của ngài Sise, thể chữ hoa từ lâu đã chẳng ai dùng nữa, trông vô cùng thanh lịch. Ngài Sise khách sáo nhờ Mục Căn chăm nom các Cantus con bao gồm Pullen Coulee một thời gian. Thư rất ngắn gọn, chỉ mấy dòng là kết thúc, nhưng Mục Căn sờ thấy bên dưới còn vài tờ nữa, bèn lật tờ này qua, tờ thứ hai lại là một sổ tiết kiệm điện tử bằng giấy, trên đó ghi rõ số tiền trong thẻ, nhiều tới độ Mục Căn không khỏi đờ ra một chốc, cậu tức tốc lật sang tớ thứ ba, nội dung trên tờ này còn khiến cậu rung động hơn hai tờ trước: Đây là văn kiện bổ nhiệm do ngài Sise đích thân viết và ký tên, chính thức bổ nhiệm Mục Căn làm quan chấp chính tối cao tại hành tinh Bạch Lộ, phụ trách hết thảy chính vụ, phía trên có ba con dấu, một dấu trong đó thậm chí thuộc về Quân đội. Dựa vào con dấu và văn kiện bổ nhiệm, Mục Căn có thể điều khiển cả lực lượng quân sự tương lai trên hành tinh Bạch Lộ! Quả là ghê gớm! Văn kiện bổ nhiệm vừa xuất hiện, từ đây địa vị của Mục Căn tại hành tinh Bạch Lộ càng vững vàng triệt để! Nếu Olivia ở đây, có lẽ hắn sẽ giải thích rõ hơn cho Mục Căn hiểu. Trên giấy bổ nhiệm có cả thảy ba con dấu, chứng tỏ nó đã trải qua lộ trình công khai, giả sử hiện tại có thể sử dụng hệ thống, Mục Căn nhất định là quan chấp chính tối cao của một tinh cầu trẻ tuổi nhất đế quốc hiện nay! Đi kèm giấy ủy quyền còn có một con dấu, đây là con dấu chỉ thuộc về quan chấp chính tối cao của tinh cầu, từ giờ bất cứ công văn tài liệu nào mà Mục Căn ký tên cũng sẽ đóng con dấu này lên, tính hợp pháp của mọi công văn có con dấu đều được công nhận hoàn toàn. Mục Căn không bị giấy ủy quyền thình lình xuất hiện làm choáng váng, cậu tức khắc nhìn tờ giấy thứ tư, nội dung lần này mới chính thức khiến cậu kinh hãi. Cậu rốt cuộc vỡ lẽ tại sao mình nhận được văn kiện bổ nhiệm này. Cựu quan chấp chính tối cao của hành tinh Bạch Lộ bị người dân Ifatia phát hiện. Thời điểm phát sinh sự cố, vị quan chấp chính ấy vừa khéo đang lái phi thuyền giữa vũ trụ, hắn từ bỏ khu vực quản lý của mình và dân chúng tại đó, chọn đi Ifatia tị nạn cùng nhiều người khác. Phát hiện hắn và hỏi rõ tình huống xong, ngài Sise hạ lệnh xử tử hắn trước tiên. “Ta chuẩn bị năm phong thư ủy thác giống nhau, nếu trời cao an bài Pullen Coulee tìm được cậu, nếu vận mệnh lựa chọn cậu, vậy mong cậu thay ta chăm sóc chúng, trông giữ mảnh đất dưới chân cậu, cùng những người dân trên mảnh đất ấy. — Sise Ro Nashki” —– Tác giả có lời muốn nói: Bà Beati kiểm tra thân thể Pullen Coulee. Đầu tiên bà sờ sờ lông xù trên mông Pullen Coulee, lấy ra một mảnh kim loại lớn. Rồi lại rờ rẫm mặt Pullen Coulee, bảo với người ngoài rằng Pullen Coulee đang sốt. Kế tiếp, bà xoa bụng Pullen Coulee. Hết xoa. Lại xoa. Nhìn bà Beati ra chiều nghiêm túc, Mục Căn chợt thấy khẩn trương khôn tả. Mục Căn: Bà Beati ơi, cho con hỏi bụng Tiểu Béo bị sao vậy ạ? Bị thương bên trong sao? Bà Beati (nghiêm túc) trầm mặc. “Không, chỉ là sờ thích quá thôi.“ ↑ Thiệt ra bà Beati là lông xù-khống đó, mê nhứt cái bụng ú nu của thú con ~
|
Chương 211: Thiên đường Chờ Mục Căn quay về lần nữa, trong nhà phải nói là nồng nàn một mùi thối! Hít một hơi chuẩn bị tinh thần, bấy giờ Mục Căn mới bịt mũi tiến vào. Căn nhà vốn sạch bong giờ vương vãi lông xù khắp sàn, lúc mới đến, nhóm tiểu chíp tuy không đến mức chẳng dính một hạt bụi, nhưng da lông đứa nào cũng sạch sẽ, mà hôm nay mấy cục lông lại biến dạng hoàn toàn! Trên người dính đầy tương chỗ trắng chỗ đen, có cái còn mang hình móng vuốt, rõ ràng vì giành ăn, chúng hình như còn đánh nhau. Bác Alpha cắp một cái chậu to oạch bên hông ← chính là cái chậu bình thường vẫn cho tụi Sừng To ăn cơm đó! Mỗi khi có tiểu chíp nhảy lên đòi chao, hắn sẽ nhanh tay lẹ mắt xiên một miếng đút vào mỏ nó. Hắn đã đủ nhanh rồi, động tác của các thú con còn lẹ hơn! Chậm tí thôi là thức ăn sẽ bị chíp bông khác cướp mất – phải cạnh tranh mới có động lực, bất tri bất giác, bụng của nhóm tiểu chíp đã phình lên hết rồi. Chứng kiến cảnh ấy, lời Mục Căn định thốt ra thoáng cái không nói được nữa. Cậu đang cầm một xấp giấy dày cộm, là tư liệu chi tiết về từng tiểu chíp. Trên đường về, Mục Căn đã xem qua những tư liệu này một cách nhanh chóng mà cẩn thận, dựa theo tư liệu thì 90% thú con bị mắc chứng kén ăn nghiêm trọng, lượng cơm chúng ăn cũng không lớn, nhưng… Cảnh tượng trước mắt nhìn thế nào cũng đâu giống? Bác Alpha cho thú con ăn đang rất chi đắc ý, Sigma đang thu dọn mớ hỗn độn bên cạnh thì chả thoải mái tẹo nào. Thân là đứa “ăn không ngồi rồi” đến tận giờ vẫn chưa kiếm được việc làm, hiện Sigma ở nhà rất không có địa vị, mọi việc vặt trong nhà trên cơ bản đều rơi vào tay Sigma, rửa chén nè (người máy bảo mẫu Viên Đá đang làm gì?), lau sàn nè (người máy bảo mẫu Viên Đá đang làm gì?), tắm cho long thú một sừng nè (người máy bảo mẫu Viên Đá đang làm gì?)… tất tật đều là việc của Sigma! Giờ phút này, Sigma đang nỗ lực dọn sạch thảm cỏ bị nhóm tiểu chíp quậy tung beng, nhưng khổ nỗi lực phá hoại của nhóm tiểu chíp quá khủng, thường thì hắn vừa làm sạch bên này, bên kia đã bị bày bừa. Thấy dáng vẻ cố sức của Sigma, Mục Căn vội xắn tay áo qua hỗ trợ. Dọn thảm cỏ xong, kế tiếp họ còn phải vệ sinh cho mỗi thú con. Đây là công trình lớn, vì tắm rửa cho chúng, Sigma và Mục Căn buộc phải thay nước liên tục, đám thú con trước mặt Alpha coi như tương đối ngoan, nhưng với Sigma thì gây sự ghê gớm, không chỉ một lần quấy rối cản trở Sigma chà rửa da lông, hại toàn thân Sigma dính toàn nước, cuối cùng còn ngã luôn xuống bể. Nhọc nhằn lau sạch cho từng tiểu chíp xong xuôi, cả nhà Mục Căn cùng mang lũ nhóc vô phòng ngủ tạm thời ← nhà quá nhỏ, họ không thể không dọn chuồng cũ của đàn long thú một sừng để làm nơi trú tạm cho nhóm thú con. Mãi tới khi hoàn thành hết thảy, bấy giờ Sigma và Mục Căn mới quay về phòng ngủ của họ. Các bé con sạch rồi, Mục Căn với Sigma lại dơ hầy, hai anh em cùng vào phòng tắm, một người nằm trong bồn tắm đầy bọt, người kia ngồi bên ngoài, im lặng dùng dầu rửa chà lau vết bẩn trên vỏ kim loại. “Thú con chả dễ thương xíu nào.” Sigma hạ một kết luận. Mục Căn đành phải trấn an Sigma bằng cách giúp hắn lau lưng. Tắm xong, Mục Căn vừa chạm gối đã ngủ, Sigma cũng ủ rũ tắt máy. Ngày hôm sau, họ đúng giờ khởi động máy/thức dậy — Lúc mò thấy thứ gì mềm mềm, Sigma thoáng đơ máy, ngay tiếp theo, hắn xách ra… một tiểu chíp từ trong chăn? “Trời đất!” Mục Căn cũng bị tất thảy trước mặt dọa sợ điếng người: Hôm qua các Cantus con được họ đặt trong chuồng cũ của long thú một sừng tại sân sau, chẳng biết lén lút lẩn vô phòng tự lúc nào, thú con mềm nhũn nằm kín sàn! Trên chăn, trên bàn, trên ghế… cũng hóa thảm lông luôn rồi, có vài đứa chen lên giường nữa chớ. Lũ nhóc nằm xếp lớp dựa vào nhau, còn ngáy o o. Mục Căn vén chăn ngó bên trong một chốc, ngay tầm mắt đã thấy ngay ba đứa! Huống hồ trong tay Sigma còn xách một đứa. Đúng, đúng là phương thức rời giường không tưởng được mà! “Chuyện gì thế này?” Xách cái chân nhỏ của thú con, Sigma quay sang nhìn Mục Căn. “Chắc là… buổi tối sợ quá chăng?” Mục Căn gãi gãi mái tóc rối bù, nhanh chóng phủ chăn lên lần nữa. “Chíp ~” Bé con bị Sigma xách lộn ngược đại khái là không thoải mái, bèn chíp một tiếng mềm mềm như kháng nghị. Sigma lập tức đặt nó lên chăn, dù đang ngủ mơ nhưng bé con vẫn không ngừng tìm kiếm nguồn nhiệt. Vừa được Sigma buông xuống tức thì, bé con chui vào chăn ngay tắp lự, nhưng trong chăn còn ba chíp bông khác, bé con chỉ chui được mỗi cái đầu, chừa cái mông tròn vo bên ngoài, cái đuôi bé xinh lắc qua lắc lại. Sigma nghiêng đầu nhìn, đoạn thò ngón tay đẩy cái mông mềm vô chăn. “Mềm ghê.” Sigma nghiêng đầu, phát biểu cảm tưởng về cái mông vừa chạm với anh trai. “Còn nóng nữa, thảo nào đêm qua nằm mơ thấy bị Ollie đè tới nỗi không lật người nổi, té ra là lũ nhóc này quậy phá.” Mục Căn duỗi eo một cái, nhẹ nhàng nhảy xuống giường, thường thì Sigma cũng sẽ xuống giường với cậu, song lần này lại chẳng nhúc nhích. “Sao vậy?” Mục Căn quay lại nhìn Sigma vẫn ngồi trên giường, thấy bộ dạng cứng đờ của Sigma thì có chút khó hiểu. “Chân… bị thú con kia ôm rồi.” Màn hình tối của Sigma nhấp nhoáng đường lượn sóng đỏ cầu cứu (← hôm qua để tiện làm việc, Sigma đã lắp chân). “Ha ha!” Mục Căn liền bật cười. Xốc chăn lên, hai người cùng quan sát bé em đang ôm chân Sigma ngủ ngon lành: Đây là một thú con màu vàng, tuổi chắc không lớn, lúc này đang ôm chân Sigma ngủ say sưa với vẻ mặt tràn đầy tin cậy. Bé nó ngủ đến là ngon, chảy cả nước miếng ra rồi. Sigma cẩn thận quan sát chốc lát, cuối cùng tách rời đùi với cẳng chân, để lại đùi cho bé em đang ngủ, còn hắn thuần thục đi đường bằng hai tay, bắt đầu một ngày sinh hoạt. Theo phong thư của ngài Sise, từ giờ Cantus con sẽ sống tại nhà Mục Căn, đồng thời thư bổ nhiệm của Mục Căn cũng chính thức được công bố rộng rãi. Tháng 11 năm 400 lịch Ánh Sao, Mục Căn chính thức trở thành quan chấp chính tối cao của hành tinh Bạch Lộ. Nhờ có thợ thủ công hàng đầu Pendra gia nhập, công tác kiến thiết tự cấp tự túc tại hành tinh Bạch Lộ triển khai càng thêm hừng hực khí thế! Hàng loạt máy móc thao tác bằng tay được chế tạo ra, song song đó, phương tiện phi hành an toàn hơn cũng được nghiên cứu và phát triển. Tháng 12 cùng năm, hành tinh Bạch Lộ phái đội thuyền đi tiến hành tìm kiếm và giải cứu trên các hành tinh phụ thuộc xung quanh, lần lượt cứu viện cư dân của ba tinh cầu. Cả ba tinh cầu đều là tinh cầu nông nghiệp, nhận được cứu trợ, đồng thời quan chấp chính cũ trên tinh cầu cũng lập tức xác lập quan hệ phụ thuộc với quan chấp chính tối cao của hành tinh Bạch Lộ. Từ nay về sau, họ tình nguyện gia nhập hệ thống kiến thiết của hành tinh Bạch Lộ, song cần Bạch Lộ cung cấp viện trợ tất yếu và chỉ đạo kỹ thuật. Một năm này, học sinh của năm học viện lớn trên hành tinh Bạch Lộ chưa tốt nghiệp đã xác nhận đơn vị làm việc của mình. Họ được phân phối đều đến bốn tinh cầu nằm trong phạm vi bao quát của hành tinh Bạch Lộ, cống hiến sức lực của mình vì công cuộc xây dựng tinh cầu. Hôm nay, số lượng thức ăn và năng lượng mà hành tinh Bạch Lộ (chỉ hành tinh Bạch Lộ bao gồm cả tinh cầu phụ thuộc) sản xuất đã vượt xa nhu cầu của dân địa phương, số lượng dư ra đều được Mục Căn bảo tồn một cách thích đáng. Nhưng dù vậy, mọi người trên hành tinh Bạch Lộ vẫn cố gắng làm việc mỗi ngày, tựa như hamster chuẩn bị cho mùa đông, họ cũng siêng năng tích cóp thức ăn dự trữ cho mùa đông, sợ chưa đủ nên ngày ngày đêm đêm làm việc hăng say. Nếu Mục Căn cung cấp số liệu chi tiết về lượng dự trữ hiện tại của hành tinh Bạch Lộ, mọi người sẽ nhìn thấy một con số đáng sửng sốt: Hành tinh Bạch Lộ trông như không có tiếng tăm lại sở hữu lượng dự trữ vượt mặt mọi hành tinh tiếp viện hậu cần xa lắc xa lơ! Đúng lúc này, nhóm nạn dân chân chính đầu tiên về mặt ý nghĩa rốt cuộc cũng đến. Còn nhớ tinh cầu mà đội thuyền học bá Pendra gặp được trên đường trong quá trình trốn chạy khốn khổ không? Đó là tinh cầu Farol, nạn dân hôm nay đến từ tinh cầu ấy. Giờ đây đã không còn tinh cầu tên “Farol” nữa, do quản lý không tốt, nội bộ Farol phát sinh bạo loạn nghiêm trọng, cả tinh cầu chia năm xẻ bảy, kẻ gặp nạn đứng mũi chịu sào chính là những nạn dân này, họ buộc phải bước lên con đường tìm kiếm nơi tị nạn mới, nhưng lần này gian nan hơn trước nhiều. Sở dĩ tìm được nơi này, là vì trong đoàn tị nạn có người từng gặp đội thuyền Pendra một lần và nhớ kỹ cái tên hành tinh Bạch Lộ, cuối cùng lại có người hiểu biết chút ít về tuyến đường, sau một thời gian lần mò vất vả, họ thế mà đến đích thật! Tuy nhiên, so với nhân số xuất phát ban sơ, lượng người sống sót thực sự tới được đây chỉ xấp xỉ một phần tư lúc đầu. Dân Pendra không lúc nào không cảm thấy may mắn vì mình đã làm ra lựa chọn chính xác nhất đời này. Giữa nguy cơ chập chùng, bỏ lại mọi tinh cầu trên đường, cuối cùng đi tới hành tinh Bạch Lộ. Nơi này nhất định là vùng đất an vui cuối cùng của đế quốc! Địa phương có nhân loại thì sẽ có truyền thuyết. Qua kiếp nạn này, hành tinh Bạch Lộ rốt cuộc trở thành truyền thuyết mới!!! Hành tinh Bạch Lộ vốn hẻo lánh, trước nay chỉ là một hành tinh học viện trong mắt mọi người, nếu gia đình nào không có thí sinh, bình thường người ta chả mấy khi chú ý đến cái tên này, thậm chí có người tới tận cuối đời vẫn không biết. Nhưng, trong kiếp nạn này, tên tuổi hành tinh Bạch Lộ lại lặng lẽ lan rộng giữa các nạn dân. Không phải hành tinh học viện, không phải tinh cầu nông thôn cằn cỗi, mà là chốn bình yên cuối cùng của nhân loại. Hành tinh Bạch Lộ trở thành thiên đường mà tất thảy kẻ chạy nạn tha thiết ước mơ! Rốt cuộc, tại một tinh hệ xa xôi khác, Olivia cũng nghe được lời nghị luận từ miệng mọi người. “Hành tinh Bạch Lộ sao? Đó là quê hương tôi.” Chợt nghe thấy cái tên hành tinh Bạch Lộ qua lời vài binh lính, Olivia dừng bước. —— Tác giả có lời muốn nói: Chuyện ngoài lề — Chíp bông ôm đùi Sigma ngủ ngon lành thức dậy, chớp chớp mắt, thấy cái đùi mình đang ôm. Ánh mắt hướng lên trên: Có đùi thôi hở, thân mình đâu? Chíp bông: Chíp chíp chíp! Chíp chíp chíp! (ăn mất nửa trên của một người chỉ còn lại đùi rồi, mần sao bây giờ!) —– Tiếng chíp chíp sẽ ám tui vào tận trong mơ mất thôi =)))))))))
|
Chương 212: Constaro Hàng loạt lưu dân dũng mãnh tràn về hành tinh Bạch Lộ trong truyền thuyết từ bốn phương tám hướng. Dẫu đường đi hiểm trở trùng trùng, nhưng lưu dân đến được Bạch Lộ vẫn khá đông. Những lưu dân này tất nhiên ôm tư tưởng từ đây có thể an toàn khi trốn tới hành tinh Bạch Lộ, song người đông khó tránh dị tâm. Mục Căn từng gặp lưu dân mưu toan chiếm đoạt hành tinh Bạch Lộ. Đối phương mang theo vũ khí hạng nặng, đến với tư thế đã chuẩn bị sẵn, uy hiếp người dân Bạch Lộ đang dẫn đường cho mình trong quá trình được an trí, ý đồ khởi xướng bạo động! Nhưng cuộc bạo động còn chưa bắt đầu đã bị đàn áp không thương tiếc. “Nơi học tập của những đứa trẻ ưu tú nhất đế quốc, nơi những giáo viên xuất chúng nhất đế quốc đào tạo nhân tài tương lai, làm sao có khả năng thiếu vũ khí bảo hộ?” Lấy Hiệu trưởng Odd cầm đầu, Hiệu trưởng của năm học viện hàng đầu đồng thời thỉnh ra vũ khí hạng nặng khiến người ta khó lòng tưởng tượng! Ống dẫn khổng lồ màu đen ló đầu ra từ vị trí ẩn náu, ánh sáng trắng xóa dâng lên từ gốc ống, luồng sáng lạnh bắn ra từ ống dẫn, lên đến độ cao nhất định giữa không trung thì đột ngột tách ra thành mấy tia sáng. Mọi ánh sáng lạnh phóng ra từ ống dẫn kết thành một tấm lưới sáng dày đặc trên không, người dân đứng dưới đất kinh ngạc phát hiện bầu trời vốn đang bình thường bỗng chốc bị chùm sáng trắng hình lưới bao phủ! Giây phút này, nếu có ai quan sát hành tinh Bạch Lộ từ vũ trụ xa xôi, sẽ thấy hành tinh Bạch Lộ giống như một bóng đèn trắng to lớn, ánh sáng của “bóng đèn” này rất chói mắt, nhìn lâu lại có cảm giác hai mắt đau đớn vì bị tổn thương. “Đây là loại hình vũ khí tiên tiến nhất đế quốc hiện nay – hệ thống phòng ngự Constaro.” Hiệu trưởng Odd lẳng lặng giải thích cho Mục Căn nghe: “Tổng hợp tấn công và phòng ngự thành một thể, hệ thống này có thể ngăn chặn các loại công kích hỏa lực ngoài lưới ánh sáng, đồng thời tấn công bất cứ khu vực nào được xác định trong lưới. Khi hệ thống phán định kẻ xâm nhập ngoại địa đã gây ra thương tổn không thể nghịch chuyển với đối tượng bảo vệ của lưới ánh sáng, hệ thống phòng ngự Constaro sẽ tự khởi động chương trình tự hủy, tiêu diệt tất tật mục tiêu trong tầm bắn ở cả trong lẫn ngoài lưới.” Đôi mắt đen đối diện khuôn mặt tái nhợt của Hiệu trưởng Odd, Mục Căn nuốt nước miếng cái ực. Cậu, cậu tới tận giờ vẫn không biết nơi mình lớn lên lại che giấu một vũ khí đáng sợ đến thế! Hiệu trưởng Odd nói tiếp: “Em nghiên cứu bản đồ phân bố của năm học viện chưa? Mấy học viện phân bố rời rạc lắm đúng không? Mục đích là để bố trí hệ thống phòng ngự này, bệ bắn của hệ thống phải đặt tại vị trí xác định, vậy lưới ánh sáng mới thuận lợi kết thành lưới phòng ngự hữu hiệu.” “À…” Sau đó, Hiệu trưởng Odd chợt cười, ngần ấy năm tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên Mục Căn thấy hắn cười rõ ràng như thế. Chẳng hiểu sao khi nhìn hắn cười, Mục Căn tự dưng thấy nguy hiểm. Quả nhiên — “Năm ống dẫn tại học viện chỉ là công cụ bắn thôi, hệ thống này còn cần một trang bị khởi động. Mục Căn, em biết trang bị khởi động hệ thống phòng ngự Constaro của hành tinh Bạch Lộ nằm ở đâu không?” Hiệu trưởng Odd lại cười : “Trang bị khởi động quan trọng nhất nằm ngay tại phố mua bán Aidori đấy.” “Ông Tony là người nắm giữ chìa khóa cuối cùng.” Mục Căn giật mình. “Bất ngờ lắm chứ gì?” Hiệu trưởng Odd không cười nữa, hắn quay sang nhìn Mục Căn. Mục Căn gãi đầu, nhìn lên tấm lưới khổng lồ đày đặc tới độ sắp dệt thành một khối trên bầu trời, thẳng thắn nói: “Hơi bất ngờ, nhưng… cũng không tính là bất ngờ.” Constaro, chính là họ của ông Tony. Phố mua bán Aidori là địa điểm hết sức nổi tiếng, nơi đây có rất nhiều cửa hàng lâu năm, lưu lượng khách mỗi ngày cực đông, rất nhiều dân kinh doanh mới chuyển tới đều hy vọng có thể mở một cửa tiệm tại đây. Trước khi nhà Mục Căn đến, mặt đường phố mua bán Aidori đích xác thường có một cửa hàng trống, chỗ này thiệt cứ như bị nguyền rủa, rõ ràng vị trí rất đẹp, nhưng buôn bán thứ gì cũng chẳng trụ được lâu, chủ cửa hàng đổi hết người này sang người khác, nay bán tạp hoá mai bán trái cây, thế mà cũng không ổn định nổi. Không một người chủ nào có thể làm thân với nhóm láng giềng phố mua bán Aidori, khi dọn di, thậm chí cả tên hàng xóm cũng chẳng biết hết. Đương nhiên, họ cũng vô phương khiến các hàng xóm nhớ kỹ tên mình. Mãi đến lúc gia đình Mục Căn chuyển đến. Hoàng hôn mông lung, một người máy cao to gõ vang cửa nhà dân thổ địa của phố mua bán – ông Towler Tony Constaro. “Xin chào, cho hỏi là ngài Towler Tony Constaro đúng không? Xin hỏi có thể mua mặt bằng còn trống của nhà ngài không?” Đây là người mua kỳ quái nhất mà Towler Tony Constaro từng gặp. Nhưng lúc ấy, ông cũng không hứng thú với họ, bởi bất luận kẻ nào cũng chẳng thể dừng chân lâu. Sang hôm sau, thiếu niên nhân loại của gia đình nọ vui vẻ tới chào hỏi ông Tony, cậu nhóc giới thiệu tên mình, hơn nữa nhớ kỹ tên cái tên Towler Tony Constaro của ông; Sau đó là ngày thứ hai, thứ ba… Rồi cửa hàng của Towler Tony Constaro bày bán bánh bao của thiếu niên, họ cùng đi du lịch, cùng tụ họp… Đại gia đình do tám người máy và hai nhân loại tạo thành rốt cuộc danh chính ngôn thuận trở thành một thành viên của phố mua bán Aidori. Nhìn thanh niên rắn rỏi trước mắt, Hiệu trưởng Odd dời tầm mắt đi, móc một tấm thẻ trong túi đưa cho Mục Căn. Mục Căn nhận thẻ mà chẳng hiểu mô tê gì, giọng nói điềm tĩnh của Hiệu trưởng Odd lại vang lên: “Đây là chìa khóa, ngày trước hệ thống không có quan chỉ huy nên do sáu người bao gồm tôi kiểm soát, hôm nay nếu em đã nhận được giấy ủy quyền chính thức của đế quốc, lại đang thời điểm chiến tranh cấp bách, vậy chúng tôi giao quyền điều khiển hệ thống cho em. Yên tâm đi, đây là kết quả thảo luận của tất cả mọi người, không phải quyết định của mình tôi.” Mục Căn sửng sốt nhìn hắn. Hiệu trưởng Odd lại tiếp tục cười: “Chế tài và bảo vệ, quyết sách cuối cùng nằm trong tay em.” Nhìn thoáng qua tấm thẻ mỏng dính, vẻ mặt của Mục Căn đầu tiên là mờ mịt, sau tràn ngập kiên định, cuối cùng bình tĩnh cất tấm thẻ vô cùng quan trọng đi. Có lực lượng quân sự cao cấp nhường ấy uy hiếp, công tác sắp xếp lưu dân kế tiếp tiến hành hết sức suôn sẻ. Giữa chừng vẫn có chút không thoải mái, chẳng hạn như thời điểm nhiều lưu dân phát hiện nhân viên phụ trách đăng ký là người máy, họ bày tỏ phản đối gay gắt, song phản đối vô hiệu, muốn tiến vào phạm vi che chở của hành tinh Bạch Lộ thì phải chấp nhận sinh hoạt cùng người máy mỗi ngày từ nay về sau. Trước khi họ có khả năng tự cung cấp các nhu cầu ăn, mặc ở, đi lại, thì từng hạt gạo xanh, từng ly sữa, mỗi nguồn năng lượng mà họ hưởng dụng trên hành tinh Bạch Lộ… đều là sản phẩm ra lò từ sự hợp tác giữa người máy và dân bản xứ. Mục Căn nghiêm khắc trừng trị nhân loại bạo động lần trước. Với Mục Căn mà nói, đây đại khái là lần đầu tiên cậu làm chuyện “bị người ta căm hận”, nên tâm trạng hơi suy sụp. Tối nay, Mục Căn và Sigma nằm giữa đám chíp béo ấm áp. Phát hiện lần trước lẻn vào đây không bị phản đối, lũ nhóc ăn xong bữa tối thì cực kỳ chủ động tìm đến vị trí mình thích và nằm phơi bụng. “Hôm nay có tổng cộng hai mươi thú con tè lên người Sigma.” Hai anh em thay nhau kể chuyện xảy ra trong ngày. “… Đó là tụi nó thích em, rất nhiều dã thú có tập tính đánh dấu mùi lên thứ mình thích mà?” Mục Căn đành bịa đại một chuyện để an ủi Sigma. Đúng lúc này, Mục Căn cảm thấy bụng nóng lên, thầm nghĩ thôi tiêu rồi, đồng thời xốc chăn lên dòm, tầm mắt đối diện với một đôi mắt tròn xoe. “Chíp…” Tiểu chíp làm chuyện xấu thỏ thẻ kêu một tiếng, trong mắt có sợ hãi, có thấp thỏm. “Nó thích anh nên tè lên người anh đó.” Sigma lập tức phán. Xốc hai cánh nhỏ bê tiểu chíp lên, nhìn dáng vẻ ủ rũ của bé con, Mục Căn bỗng bật cười. “Chụt –” một tiếng, Mục Căn hôn cái chóc lên đầu tiểu chíp. “Anh cũng thích bé.” Thoáng chốc, tâm trạng xấu mà “chế tài” mang đến cho Mục Căn biến mất hoàn toàn, nội tâm cậu lần nữa lấy lại kiên định. Chế tài và bảo vệ, Mục Căn rốt cuộc bắt đầu hiểu rõ ý nghĩa trong lời Hiệu trưởng Odd. Nhìn Sigma đang chùi mông cho chíp con, sờ bé con khác còn đang ngủ khò trong chăn, cuối cùng Mục Căn cũng hoàn tất quá trình chuyển biến tâm lý và tâm trạng từ người được bảo vệ thành người bảo vệ. Đêm nay, Mục Căn và Sigma thức trắng đêm, họ cùng nhau phác thảo bản quy định hai trăm điều về vấn đề thu nhận nạn dân, nhân loại, người máy. Kết quả, trong những điều khoản ban sơ này có năm mươi điều được bảo tồn, trở thành chuẩn mực thu nhận nạn dân của hành tinh Bạch Lộ, đặt nền tảng vững chắc cho việc hành tinh Bạch Lộ trở thành hậu phương ổn định và lớn nhất của đế quốc sau này. Nhờ một đêm bàn bạc cùng anh trai, sáng hôm sau, Sigma cũng phác thảo ba trăm quy định để ước thúc các thú con ngày càng không nghe lời trong nhà. Bởi phần lớn đối tượng ước thúc còn quá nhỏ, nên cuối cùng chỉ có một điều được chấp hành. Những quy định ấy… đặt nền móng tương đối kiên cố cho việc… Sigma trở thành Hiệu trưởng của nhà trẻ lớn nhất hành tinh Bạch Lộ. ︿( ̄︶ ̄)︿ *** Hành tinh Bạch Lộ tinh bỗng dưng trở thành thiên đường mà tất thảy nạn dân mong mỏi được nương tựa — Olivia không hề ngờ tới chuyện này. “Nghe đồn quan chấp chính tối cao hiện tại của hành tinh Bạch Lộ còn trẻ lắm, hình như tên là Mục Căn, cũng coi như nhân tài bước ra từ loạn lạc nhỉ.” Tại phòng họp, một đại tá mới gia nhập nhỏ giọng nói. Tuy mọi phương tiện liên lạc bị cắt đứt, nhưng miễn là nơi có người, luôn có biện pháp truyền bá các tin tức từ phương xa. “Nhưng tên Mục Căn kỳ cục quá, nghe cứ như một loại thức ăn khó nuốt nào đó.” Hắn lại phát biểu quan điểm của mình. Thân là thủ hạ cũ của Argos và mới gia nhập tiểu đoàn của Olivia, hắn đang tận lực nói chuyện nhiều với đồng nghiệp để thúc đẩy tình cảm. Tuy nhiên, chủ đề hắn khơi mào rõ ràng không thích hợp lắm. “Suỵt –” Một đại tá khác bên cạnh giơ ngón tay với hắn. “Vị hôn thê của trưởng quan Augustus cũng tên Mục Căn đó!” Đây là sĩ quan trẻ đi theo Olivia từ thời đi học, về phương diện việc nhà của trưởng quan, hắn rành hơn các đồng nghiệp sau khi tòng quân mới gia nhập nhiều. “Hở?” Đại tá mới đơ mặt. Giây tiếp theo, hắn thấy thiếu tướng Augustus ngồi tại trung tâm bàn dài cách đây rất xa thế mà đang cười với mình. “Mục Căn đúng là tên một loại thực vật, cũng xác thực không dễ ăn.” Thiếu tướng tóc vàng trẻ trung tuấn tú chậm rãi lên tiếng, dời mắt lên chậu cây trang trí trên bàn, trong đó đang trồng cỏ Mục Căn: “Nhưng sức sống của nó ngoan cường hơn bất kỳ loài thực vật nào, thời khắc mấu chốt có thể làm thức ăn cứu mạng.” Trong thời gian phi hành dài đằng đẵng giữa vũ trụ, toàn bộ chậu cây trên phi thuyền đều chết, chỉ còn mỗi chậu cỏ Mục Căn mà Olivia mang từ nhà vẫn sống, dẫu lá đã vàng úa, song khỏe mạnh lạ thường. Tán gẫu với đám cấp dưới vài câu xong, Olivia lập tức tuyên bố cuộc họp chính thức bắt đầu. Đề tài thảo luận vô cùng rõ ràng: Tiếp viện hỏa lực không đủ phải làm thế nào? Olivia chuyển ánh nhìn lên một điểm đen trên bản đồ. Đó là một thành trì đen, hang ổ chợ đen súng ống đạn dược lớn nhất đế quốc, sự tồn tại vô cùng mơ hồ trên bản đồ. —– Ờm thì, tui chỉ là dân đen nhỏ nhoi như hạt cát mần truyện để thỏa mãn thú vui bé xíu của mình thôi, chuyện chính trị nằm ngoài tầm với của tui, mấy bộ truyện tui làm cũng chẳng có nội dung phản động phản quốc gì hết. Tác giả họ yêu nước thế nào là chuyện của họ, miễn họ ko phỉ báng dân , tui chỉ quan tâm nội dung và nhân vật trong truyện thôi, vậy nha " /> )
|
Chương 213: Ngai vàng Cuối tháng 11 năm 400 lịch Ánh Sao, thành trì đen. Trong truyền thuyết, 90% giao dịch vũ khí đạn dược ngầm đều tiến hành ở thành trì đen, có hàng ngàn hàng vạn dân buôn vũ khí sống tại đây, nghe đồn nếu ai không cẩn thận bắn trúng kho vũ khí trong thành trì đen, lực xung kích sinh ra đủ hủy diệt ba tinh hệ xung quanh! Nơi đây sớm đã tồn tại từ thời Hoàng đế Louis trị vì, nghe nói trước trận chiến cuối cùng, Louis đệ nhất từng đạt thành một giao dịch lớn với họ, thành công lấy đủ lượng vũ khí để trấn áp những âm thanh bất hòa trên toàn đế quốc. Tựa như cái tên của nó, đủ loại truyền thuyết phủ trùm sắc thái huyền bí lên thành trì đen. Trong suy nghĩ của đại đa số người dân đế quốc, thành trì đen nhất định là một pháo đài vũ trụ cỡ lớn, đúc từ kim loại đen kiên cố quý giá, mọi cửa hàng đều không tên, chỉ có thể dùng ám hiệu, rồi thì mỗi người đều mang theo súng ống đạn dược, đủ loại vũ khí tiên tiến, chỉ cần nói sai một câu sẽ bị kéo tới hẻm tối xử lý. Sự thật chứng minh, mọi người nghĩ nhiều rồi. Thành trì đen là một tinh cầu thiên nhiên, ban đầu được gọi là “hành tinh Đen”, sở dĩ gọi như vậy cũng không phải vì nơi này là chợ đen vũ khí lớn nhất, mà bởi toàn bộ đất đai trên tinh cầu đều mang màu đen, nên quan sát từ vũ trụ sẽ thấy sắc đen phủ kín tinh cầu. Dân chúng ở đây dấn thân vào việc mua bán vũ khí cũng là bất đắc dĩ: Tuy trên tinh cầu toàn đất đen, nhưng không thích hợp trồng cây nông nghiệp, phát hiện loại đất này thích hợp gieo trồng bắp cải vân xanh đã là chuyện thật lâu về sau. Dân địa phương đời đời kiếp kiếp buôn bán vũ khí, vì không thể đưa ra ánh sáng nên rất nhiều người không có hộ khẩu. Không hộ khẩu, thanh danh bên ngoài không tốt, trên tinh cầu cũng chẳng có trường lớp gì… Dần dà, dân chúng hành tinh Đen chỉ có thể làm công việc giống nhau hết đời này sang đời khác, cũng càng thêm không thể gặp người. Vì thế, dẫu cũng có tay nghề truyền thống như Pendra, nhưng cư dân hành tinh Đen xui xẻo hơn nhiều. Lũ trẻ nhà họ không tiện đi học xa nhà, chỉ có thể làm con buôn vũ khí, không muốn kinh doanh mà thích đánh đấm cũng chẳng cách nào khác gia nhập quân đội đế quốc, chỉ đành lùi xuống lựa chọn thứ hai: Làm cướp vũ trụ. o(╯□╰)o Haiz! Nhưng hành tinh Đen rốt cuộc cho ra đời một thanh niên có chí, sau khi làm cướp vũ trụ năm mươi năm, hắn rốt cuộc rửa tay chậu vàng và quay về quê hương lần nữa, người này tên “Roronoa”. Phát hiện hình dáng bắp cải vân xanh tại quê mình đặc biệt tươi tốt, hắn quyết định dốc sức đẩy mạnh tiêu thụ bắp cải vân xanh trên hành tinh Đen ra ngoài. Mới đầu hết sức gian nan, nhưng khi tìm thấy con đường tiêu thụ ổn định tại hành tinh Bạch Lộ, thông qua sự giới thiệu của các chủ cửa hàng trên Bạch Lộ, cộng thêm thường xuyên qua lại, việc làm ăn của hắn dần tiến vào quỹ đạo. Hiện tại buôn bán vũ khí không dễ, Roronoa đã khuyến khích không ít hàng xóm cùng kinh doanh bắp cải vân xanh với mình, thậm chí còn đặc biệt đăng ký nhãn hiệu cho bắp cải vân xanh của hành tinh Đen, giờ loại “bắp cải vân xanh nhãn hiệu Thành Trì Đen” đã rất có tiếng trong phạm vi nhỏ. Thời điểm việc kinh doanh bắp cải vân xanh trên hành tinh Đen phát triển không ngừng, thì loạn lạc giáng xuống. Đội thuyền vận chuyển rau của Roronoa bị nhốt giữa vũ trụ, họ đều không có hộ khẩu, sau khi tai họa bùng nổ, xét duyệt gia nhập của các tinh cầu dành cho lưu dân vô cùng nghiêm khắc, dưới tình huống này dĩ nhiên không tinh cầu nào chịu nhận họ. Hết cách, Roronoa chỉ đành dẫn các đồng hương và một khoang bắp cải vân xanh đầy ắp trở lại với sở trường cũ – cướp vũ trụ. Con đường về quê của họ không hề suôn sẻ, may là trong quá trình cướp bóc giữa đường, họ gặp trúng một đội thuyền đặc biệt rêu rao, dùng vài bắp rau đổi lấy mấy phi thuyền từ tay đối phương. Nói chớ, mấy phi thuyền này trông thì lòe loẹt thế thôi chứ công năng cực mạnh, cuối cùng khi tất cả phi thuyền của họ bị hư hại hết, chính những phi thuyền ấy đã giúp họ kiên cường về tới cố hương. Nhưng tình hình tại quê nhà càng không xong: Mọi liên lạc với ngoại giới bị cắt đứt, trừ ruộng bắp cải vân xanh, họ không còn bất cứ tiếp viện nào nữa. Chẳng những thế, còn liên tục có lưu dân mưu toan tiến vào tinh cầu của họ, ban đầu các lưu dân này chỉ đến xin che chở, bị từ chối thì tính toán tấn công hành tinh Đen! Vị trí của hành tinh Đen đã bại lộ, tiếp tục nán lại đây thì hoặc là đói chết, hoặc bị cướp đoạt không còn gì. Dù họ dựa vào vũ khí bảo vệ được lãnh thổ của mình, nhưng cứ tiếp tục hao mòn thế này, vũ khí dự trữ sớm muộn cũng cạn. Sinh hoạt như vậy không cách nào bước tiếp! Dân hành tinh đen khẽ cắn môi, quyết định ra ngoài tị nạn. Nhưng họ không có hộ khẩu, không một tinh cầu nào chấp nhận thỉnh cầu tị nạn của họ, không nhận còn đỡ, sợ nhất là đối phương chẳng những không nhận, mà còn mượn tội danh sở hữu trái phép vũ khí hạn chế để bắt dân mình. Trên hành tinh Đen không ít người làm ăn phi pháp, người có tiền án cũng nhiều chẳng kém. Đúng lúc này, Roronoa đề nghị một địa điểm – hành tinh Bạch Lộ. Vài năm trở lại đây, nếu bàn về phương diện liên hệ với ngoại giới, đoán chừng không tinh cầu nào liên hệ với hành tinh Đen thường xuyên hơn Bạch Lộ: Có rất nhiều người đi hành tinh Bạch Lộ giao rau, cũng khá thân với chủ cửa hàng của phố mua bán lớn nhất nơi đó, thậm chí từng đến tham quan ngôi trường hàng đầu đế quốc – Học viện tổng hợp đế quốc – dưới sự dẫn đường của một chủ cửa hàng, biết bao người hy vọng có thể đưa con cháu mình tới trường này học trong tương lai. Đề nghị của Roronoa được thông qua hoàn toàn. Vì thế, nhóm chủ hàng trên hành tinh Đen giao ra vốn gốc của họ — hai pháo đài vũ trụ di động tiên tiến nhất còn tồn tại trên đế quốc, pháo đài “Chiến Thần”. Tận lực đem theo thật nhiều bắp cải vân xanh và vũ khí quý giá nhất, người dân toàn tinh cầu bay hết tốc lực về hướng hành tinh Bạch Lộ! Khi Olivia dẫn binh tấn công thành trì đen, nơi đây đã sớm không còn bóng người, chỉ còn bắp cải vân xanh phủ kín núi đồi chưa ai hái đang chờ họ (đã vậy còn là loại chất lượng kém bị vứt bỏ). Mà cùng lúc ấy, Chiến Thần chở đầy bắp cải vân xanh và vũ khí hạn chế rốt cuộc tiến vào tầng khí quyển của hành tinh Bạch Lộ. “Mục Căn, chú mang bắp cải vân xanh tới cho bây đây!” Kích động làm ra tín hiệu quen thuộc, chú Roronoa tràn đầy trung khí dùng đèn tín hiệu tiết lộ thân phận với Mục Căn! Các chủ nhân của thành trì đen không chỉ mang tới bắp cải vân xanh biêng biếc, mà còn mang đến những vũ khí cao cấp đủ uy hiếp cả đế quốc. Hành tinh Bạch Lộ – pháo đài kiên cường được canh phòng nghiêm ngặt – trước đã có tấm chắn cứng cỏi nhất, giờ lại có thêm vũ khí sắc bén nhất. Chiến sĩ trẻ tuổi khoác thêm áo giáp, xách vũ khí lên. *** Tháng 11 năm 400 lịch Ánh Sao, Ifatia, thành Hogue Beith. Đây là… Đông cung của Hoàng đế Louis đệ nhất, hành cung đồ sộ tạo nên từ 29 cánh, 39 sân và 3009 phòng, tựa như một mê cung khổng lồ. Từ khi Hoàng đế rời khỏi cung điện, một phần phòng ốc trở thành khu vực hành chính thường ngày của trung tâm Quốc vụ viện, số khác trở thành không gian nuôi dưỡng Cantus con, mà đa số phòng vẫn đóng chặt cửa, chưa từng được mở ra. Sau tai nạn kia, cũng như bao Cantus con khác, Sise Ro Nashki sinh ra tại cung điện này, nơi đây từng là chốn chơi đùa của họ, hắn biết rõ bí mật của mỗi gian phòng. Trong mắt hắn, tòa cung điện này là kiến trúc tráng lệ nhất vũ trụ, chẳng một cung điện nào vượt qua được nó. Một mẩu giấy dán tường cũng được xem là văn vật, đều đại biểu cho một đoạn lịch sử, di sản quý nhất đế quốc. Đến nay nơi này vẫn bảo tồn nguyên vẹn trang phục, vương miện, quyền trượng của Hoàng đế Louis đệ nhất… Hết thảy được bảo quản thích đáng trong gian phòng nào đó, ngay cả ngai vàng cũng nằm yên tại chỗ chờ chủ nhân về. Hôm nay Sise Ro Nashki quỳ một gối dưới ngai vàng ấy, gương mặt vô cùng bình tĩnh. Ngoài phòng có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh đáng sợ của vật nặng sụp đổ, nhìn kỹ sẽ phát hiện có đất tường đang rơi xuống từ nóc cung điện, tòa cung điện này đang gặp tấn công mang tính hủy diệt!!! Ifatia, một thời từng là tinh cầu vĩ đại và hùng mạnh nhất đế quốc, nay đã rỗng tuếch, chỉ còn kẻ địch đang tàn sát bừa bãi. Quãng ngày trước, dưới chủ trương của Sise, Ifatia rốt cuộc chuyển dời nạn dân ra ngoài. Đúng vậy, người có thể sống trên tinh cầu này không ai không sở hữu thân phận hiển hách, mà hôm nay, những đại nhân vật hoặc con cháu đại nhân vật lại thành nạn dân. Chuyển đi trước tiên là nhóm Cantus con được Sise giám hộ. Hành động này khiến quan chức Quốc vụ viện khủng hoảng trầm trọng, họ đều biết ý nghĩa của các thú con với Sise. Trong cơn kinh hãi, không ít quan chức rục rịch chuẩn bị lẩn trốn. Sise hạ lệnh xử tử toán quan chức lấy bộ trưởng Bộ Tài chính cầm đầu bỏ chạy sớm nhất. Hắn giết toán đầu tiên, toán thứ hai, nhưng không ngăn nổi nhiều người hơn… Dưới tình huống ngày càng nhiều người buông tay Ifatia, Sise dứt khoát bố trí người bảo vệ những lưu dân đó. Khi toán người cuối cùng, cũng là nhóm lưu dân có nhân số đông nhất dời đi, kẻ địch lại khởi xướng tấn công, toàn bộ lưu dân và quan binh Quân độ bảo vệ họ gặp nạn trong đợt tấn công ấy. Cưỡng chế ra lệnh hộ vệ duy nhất lưu lại bên mình rời đi, Sise khởi động hệ thống phòng ngự nhất thể hóa của Ifatia. Hắn trực tiếp khởi động hình thức phòng ngự cao nhất: Cái giá phải trả là tự hủy, tiêu diệt mọi vật thể trong phạm vi công kích cả trong lẫn ngoài tinh cầu. Mà giờ khắc này, hắn xác định tuyệt đại đa số kẻ địch đều nằm trong phạm vi công kích! Mỗi năm Sise đều hao phí rất nhiều tinh lực sửa chữa cung điện hoa lệ này, hắn nằm mơ cũng chẳng ngờ người cuối cùng hạ lệnh hủy diệt nó lại là mình. Đầu gối đang gắng gượng rốt cuộc đứng không vững nữa, Sise quỳ rạp trước ngai vàng của Hoàng đế. Vì động tác này, máu tuôn ra ào ạt từ vết thương trên người hắn, tấm thảm đỏ tươi càng thêm sặc sỡ. Sau cùng, Sise không khống chế nổi thân thể, khuôn mặt nhân loại vặn vẹo thành mặt khủng long. Ngay giây sau, hắn biến về nguyên hình, nằm sấp trên sàn. Không còn quần áo nhân loại che giấu, cơ thể bị tàn phá nặng nề do đợt tấn công trước trở nên phá lệ thê thảm. Hai tay miễn cưỡng chống lên sàn, Sise chợt ngẩng đầu, vẻ mặt rốt cuộc không giữ bình tĩnh được nữa, rống một tiếng về phía ngai vua: “Gào —-” Tiếng gầm vang dội của dã thú vọng khắp cung điện, cung điện vốn đang sụp đổ lung lay càng dữ hơn. Sise ngây ngốc nhìn ngai vàng, chậm rãi nhắm đôi mắt to lại. —– Đổi “lô-cốt” chương trước thành “thành trì” nha ~
|
Chương 214: Người nọ vẫn cứu được Đèn treo khổng lồ cao mười mét nằm ngay trung tâm trần nhà nặng nề rơi xuống từ trên không, vị trí sắp rơi xuống vừa khéo là nơi Cantus to lớn màu đen đang nằm rạp! Đúng lúc này, bỗng có người đá đèn treo đang rơi sang hướng khác, theo âm thanh pha lê vỡ tan, mặt sàn trong cung điện rộng lớn cũng dội lại một tiếng quát to — “Hoa Mao béo! Cậu còn chưa thấy rõ hiện thực sao? Hoàng đế của cậu đã sớm không ở đây nữa rồi! Đám thú con cậu bồi dưỡng toàn hoa trong nhà ấm, căn bản không thể trở thành Hoàng đế tiếp theo. Nếu cậu chết, đừng nói trở thành Hoàng đế, chúng nó ngay cả trưởng thành cũng chưa chắc làm nổi!” Giọng nói quen thuộc quá đỗi, cự thú màu đen lại yếu ớt mở mắt: “Gào…” Trong trạng thái nguyên hình, hắn chỉ có thể phát ra tiếng rống mơ hồ, nếu lúc này có người nghe hiểu ngôn ngữ Cantus, thì sẽ nghe ra một cái tên: Rothesay. Người tới chính là Rothesay, hiện người dân đế quốc thường thêm hậu tố “ngài Nguyên soái” trước tên này theo thói quen, giống như mọi người quen thêm hai chữ “đại nhân” sau tên Sise vậy. “Gào…” Cự thú do Sise biến thành gầm rú một cách suy yếu. “Hỏi tôi đến làm gì? Cậu hỏi tôi đến làm gì ư?” Nhanh chóng nhảy đến cạnh Sise, Rothesay vỗ bay vài bức tranh rớt xuống từ trần nhà – trên trần tòa cung điện này khảm dày đặc đủ loại châu báu và tranh vẽ nổi tiếng, mỗi thứ đều có giá trị khuynh thành: “Ifatia sắp bị phá hủy, quân nhân chúng tôi tất nhiên có nghĩa vụ hộ tống toàn thể dân chúng đế quốc rút lui an toàn, tuy cậu từ nhỏ đã khó ưa, nhưng dù sao cũng là một thành viên đế quốc…” Rothesay vừa nói, vừa định di chuyển Sise, đừng thấy hắn ăn nói có vẻ cợt nhả mà lầm, động tác vẫn vô cùng cấp bách. Di chuyển chẳng xi nhê gì, bấy giờ Rothesay mới thấy rõ tình huống hiện tại của Sise: Trên lưng hắn loáng thoáng lộ ra một cây trụ nhỏ bóng loáng, côn kim loại này không ngờ lại đâm xuyên cơ thể và cố định hắn trên sàn! Hai tay Rothesay cứng đờ giữa không trung, trên trán toát mồ hôi nhễ nhãi. Sự tình hỏng bét hơn tưởng tượng nhiều — Hắn đúng là Cantus, nhưng Sise cũng là Cantus, trọng lượng chẳng nhẹ hơn hắn bao nhiêu, giờ lại bị găm dưới sàn, nếu mạo muội rút côn kim loại này ra, hậu quả… Trong lòng hắn đã kêu gào không xong, song ngữ khí ngoài miệng vẫn ung dung: “Hoa Mao béo, bao năm rồi mà cậu vẫn nhiều mỡ quá đấy…” “Hoa Mao béo” là biệt danh ngày bé của Sise, khi đó hắn chẳng những khoác bộ lông đủ màu sặc sỡ, còn ú ơi là ú. Biết biệt danh này đại khái chỉ có đàn thú con lớn lên cùng hắn. “Gào…” Rống một tiếng mong manh, tầm mắt Sise có chút lờ mờ, hắn vỗ vỗ cánh bằng chút sức lực cuối cùng, muốn đuổi Rothesay tránh xa khỏi mình. Đi đi, rời khỏi nơi này, tranh thủ trước khi nó bị hủy diệt hoàn toàn. “Gào…” Cám ơn cậu đã đến bên tôi vào thời khắc cuối cùng, khiến tôi không đến mức chết trong cô độc. Cám ơn cậu… Rốt cuộc, quả nhiên chỉ có cậu tìm được tôi. Sise đã thấy không rõ nữa, có lẽ do mất máu quá nhiều, sức sống dần chảy khỏi cơ thể hắn. Hắn nhớ tới chuyện thật lâu thật lâu về trước. Thời điểm hắn vẫn là một thú con, lúc ấy hắn cũng chẳng được hoan nghênh. Thú con nào cũng có màu lông đồng nhất, Hoa Mao béo màu lông hỗn tạp thường xuyên bị xa lánh. Vì thế so với việc tụ tập cùng đồng bạn, Sise thích một mình đi lang thang trong mê cung tại Hogue Beith hơn. Nơi này có rất nhiều phòng, mỗi phòng đều đẹp vô cùng, có bảo thạch lộng lẫy, còn có những bức tranh đẹp đẽ. Sise là thú con trầm lặng. Mỗi khi tiến vào một căn phòng xa lạ, hắn sẽ tò mò quan sát hết thảy trong phòng, phỏng đoán lịch sử đằng sau từng món đồ, dùng móng vuốt nhỏ vuốt ve hoa văn xinh đẹp một cách cẩn thận… Đây là trò hắn chơi mãi không biết chán. Mãi đến khi hắn bất cẩn xông vào phòng này, gian phòng có ngai vàng. Cái ghế kia đẹp quá nha! Đây là suy nghĩ đầu tiên của Hoa Mao béo. Sau đó, hắn thấy được chủ nhân trên ghế. Hùng mạnh, tàn khốc mà mỹ lệ, kể từ đó người ấy trở thành khát vọng mãnh liệt trong tim Sise. Được dịu dàng xoa đầu, trọn đời chẳng thể quên. Sau đó nữa… phương pháp bí mật vào phòng này bị một thú con khác phát hiện. Cứ như cố tình đối nghịch với hắn, hễ Sise mò ra căn cứ bí mật nào, Rothesay luôn có thể tìm được ngay sau hắn. Giờ đây, Rothesay quả nhiên là người duy nhất tìm thấy hắn, nhưng chủ nhân ngai vàng lại vắng mặt… Mắt Sise ngày càng dại ra. “Nè! Đừng nhắm mắt!” Rothesay không bị mấy cái vỗ cánh kia đuổi đi, để tiện dùng sức hơn, hắn thậm chí biến thành nguyên hình. Một Cantus trưởng thành tương tự nháy mắt xuất hiện bên cạnh Cantus ban đầu, hắn không ngừng dùng miệng và móng vuốt trên cánh nhằm di chuyển Sise, ngặt nỗi Sise ngoại trừ trông càng thêm thống khổ thì công tác cứu viện vẫn chẳng hề tiến triển. Ngay lúc dã thú khổng lồ bó tay chịu chết, toàn bộ trần nhà rớt xuống — Đôi mắt xanh thẳm trợn mắt nhìn trần nhà đang rơi, hoa văn trần ngày càng phóng đại trong mắt Rothesay. Hắn đã chuẩn bị tư tưởng dùng thân thể bảo vệ Sise, tư thế đã bày xong, nhưng mãi vẫn không có cảm giác đau đớn bị vật nặng đập trúng. Rothesay sửng sốt ngẩng đầu lên, kinh ngạc phát hiện trần nhà đã không cánh mà bay! Thay vào đó là một cụm mây mù lơ lửng giữa không trung, loáng sau có một đám bụi xám rơi xuống rào rào, vảy của hai dã thú màu đen dưới sàn bỗng hóa trắng! Là pháo tia chết! Có người sử dụng pháo tia chết! Uy lực của pháo tia chết không chỉ bắn trần nhà rơi xuống thành tro bụi! Mà còn biến tất thảy vật thể trong tầm bắn thành bụi! Cung điện vốn đang lưng lay sắp đổ thoắt cái bị hủy diệt một bên! Hai Cantus đồng thời ngẩng đầu nhìn thanh niên vừa gây chuyện xấu, đặc biệt là Sise, rõ ràng đã không còn sức lực, nhưng khi phát hiện Hogue Beith quý giá bị phá hủy, vẫn cố nâng mí mắt lên như hồi quang phản chiếu. Tiếp đó — Hắn thấy được một thanh niên tóc vàng đang giơ khẩu pháo khổng lồ trên ngai vàng. Giờ phút này, thanh niên nọ đang trực tiếp đạp giày lên ngai vàng nạm chừng một tấn kim cương Turon Mesu một cách rất không tôn trọng, mặt mày tỉnh bơ, hoàn toàn không thèm đếm xỉa mình đang đạp lên đâu, phá hư cái gì. Tóc vàng mắt vàng, hùng mạnh, tàn khốc mà mỹ lệ. Trong lúc ngẩn ngơ, Sise cảm giác như được gặp lại vị đế vương từng ngồi trên ngai vàng kia. Trước mặt đế vương là đủ dạng nhân vật quyền cao chức trọng đang quỳ rạp. Mà lúc ấy, mình chỉ có thể vụng trộm trốn trong góc, chờ mong mai sau lớn lên có thể quỳ dưới ngai vàng của ngài. Hắn chợt nhận ra, tư thế hiện tại của mình… đã cực kỳ gần với lý tưởng thuở ấu niên. “Thật xin lỗi, thưa ngài Nguyên soái, tôi làm trái với mệnh lệnh lập tức rút lui của ngài, nhưng đây là làm theo lệnh của trung tướng Argos, tiếp quản đội quân dưới trướng anh ta, nên theo lý mà nói, nhiệm vụ của anh ta cũng do tôi tiếp quản.” Nòng pháo vẫn chưa tan khói trắng, hiển nhiên là mới được sử dụng, thanh niên tóc vàng thoải mái quẳng khẩu pháo ra sau lưng, xong nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi ngai vàng, nhanh nhẹn chạy tới gần hai Cantus, đẩy Nguyên soái Rothesay sang một bên. Đoạn, hắn lại cấp tốc móc ra một chuôi đao cầm tay trong ba lô công cụ sau lưng, vừa khởi động tức thì, trên chuôi thình lình mọc ra một cột sáng màu vàng. Kế tiếp, thanh niên lưu loát dùng đao tia chết cắt một khối sàn dưới bụng Sise. “Gào ~~” Nguyên soái Rothesay bên cạnh kinh ngạc rống một tiếng. “Đến nước này còn lo lắng cho cái sàn, sàn đáng giá cỡ nào cũng không quý bằng mạng ngài Sise biết không?” Nghe hiểu lời hắn, thanh niên lập tức quát bằng giọng còn lấn át hơn. Hắn phán đoán chiều dài côn kim loại, ngay tiếp theo lại lấy đao tia chết cắt xuống mấy tầng của khối đá đang liên kết với Sise, tuy vẫn chưa rút côn kim loại ra được, nhưng Sise không thể không di chuyển. “Nào, chúng ta hợp sức.” Nói xong, thanh niên cũng biến thành một Cantus, hình thể của hắn cường tráng mà đồ sộ khôn tả, thậm chí còn bự hơn hai Cantus dưới sàn một vòng! Huống chi, hắn còn trẻ đến vậy — Cantus trẻ tuổi nhẹ nhàng vỗ cánh mấy phát, ý bảo Nguyên soái Rothesay dùng vuốt nắm Sise với mình. Sau đó, hai Cantus nhất tề bay lên. “Gào –” Phân không rõ là tiếng gầm của ai lan rộng khắp bầu trời. Khói lửa chiến tranh bao trùm Ifatia, hai dã thú khổng lồ bay lên trời, bị một đám kẻ địch máy móc đuổi theo, lớp vảy cứng rắn của họ chặn toàn bộ công kích của truy binh. Rốt cuộc trước khi bị bắt kịp, họ thuận lợi xông qua điểm mù trên lưới phòng ngự được Rothesay cố ý mở sẵn từ trước, quân hạm đang đậu tại đó lập tức mở boong thuyền nghênh đón ba Cantus. Sau khi tiến vào quân hạm, thanh niên Cantus tức khắc biến thành hình người, mắt thấy truy binh sắp theo mình bay ra ngoài thông qua điểm mù trên lưới phòng ngự, hắn quyết định vung tay xuống thật nhanh — “Tấn công.” Chỉ ra lệnh một tiếng, hơn một ngàn quân hạm xung quanh, bao gồm quân hạm của họ, tức khắc phát động công kích mạnh nhất về hướng điểm mù! Hỏa lực quá đỗi dày đặc, nên nhìn từ cửa sổ, quả thực cứ như một chùm sáng trắng khổng lồ đang bắn về phía Ifatia. Rồi — “Ầm” Nổ trong trong im lặng. Hai Cantus chưa biến về hình người nhác thấy vụ nổ ấy, lại như quay về thuở bé lần đầu tiên nhìn thấy pháo hoa, họ kinh ngạc, nhìn không dời mắt. Đây là pháo bông do đế đô Ifatia biến thành! Đứng giữa hai Cantus, thanh niên thản nhiên để trần thân thể và trưng vẻ mặt hờ hững. Thế rồi, hắn cười. Hắn vậy mà lại cười? Tròng mắt vàng kim tựa kim cương Turon Mesu tan chảy, nụ cười của hắn tàn bạo mà đẹp đẽ: “Thay vì khiến nó hủy diệt trên tay kẻ địch, tôi càng muốn chúng ta tự tay hủy diệt nó hơn. Huống hồ –” Hắn quay qua, đối diện với hai Cantus vẫn đong đầy lưu luyến trong mắt, khóe miệng lại cong lên, nụ cười lần này không khiến người ta sợ hãi nữa, mà là nụ cười mỉm giảo hoạt, mang theo nét nghịch ngợm đặc trưng của người trẻ tuổi. “Cung điện không có khả năng xây dựng lại, Hoàng đế tương lai của đế quốc có lẽ cũng chẳng thích kiến trúc lỗi thời mang phong cách nặng nề này đâu nhỉ? Có phải nghĩ vậy sẽ thấy khá hơn không?” Hắn an ủi hai ông lớn bằng phương thức đặc biệt. Hai Cantus khác ngẩn người. Hồi lâu sau, gương mặt của Sise đột nhiên hiện ra biểu cảm quái lạ. “Gào!” Tiếng rống lần này rốt cuộc không bao hàm bi thương và tuyệt vọng nữa, mà có chút sung sướng. Đôi mắt to đã sớm nhìn không rõ sự vật, nhưng hắn vẫn cố gắng nhìn thanh niên bên cạnh, tựa hồ muốn nỗ lực khắc ghi diện mạo chàng trai trước mặt vào lòng để mang theo trước khi nhắm mắt. Hắn gắng sức nhìn đến vậy, tới nỗi thanh niên không khỏi lộ vẻ bối rối. “Ngài Sise, ngài, ngài kiên trì thêm chút nữa, chúng ta tới tinh cầu tiếp viện kế tiếp là có thể tìm bác sĩ và thiết bị lấy côn kim loại trong người ngài ra…” Chỉ có lúc này, thanh niên luôn đầy ắp niềm tin trông mới trông giống lứa tuổi của hắn. “Mau! Gọi bác sĩ trong đội tới đây! Bác sĩ hy sinh? Vậy gọi binh lính bị thương nhiều nhất đến đây! Gọi cả Todd nữa –” Mắt đã nhìn không rõ, nhưng Sise vẫn nghe thấy tiếng chỉ huy hùng hồn của thanh niên. Hắn trẻ tuổi như thế, nhưng lại uy nghi xiết bao. Ra lệnh một tiếng, toàn bộ binh lính trên quân hạm đều hối hả, chẳng người nào dám trái lệnh, cũng không ai có gan làm việc qua loa. Hắn hùng mạnh quá đỗi, tàn khốc mà mỹ lệ, tựa như vị bệ hạ ấy. Hơn nữa, hắn còn trẻ đến thế — Cái miệng to của Sise chợt nhếch lên. Rothesay nói đúng, hắn nuôi nấng Cantus đế quốc quá kỹ. Đóa hoa trong nhà ấm không thể trở thành Hoàng đế. Giống như hắn và Rothesay. Tuy mỗi người họ đều bước lên đỉnh cao của nghề nghiệp, song họ chung quy vẫn không thể làm đế vương. Đế vương chân chính do vận mệnh sắp đặt! Sinh ra tại chốn thấp kém, nhưng lại không vì hoàn cảnh mà hình thành tính cách hẹp hòi, hắn mạnh mẽ, tự tin, quả quyết, được mọi người tin phục, đối mặt cường quyền cũng không hề khiếp sợ. Phá hủy sự vật cũ, sáng tạo sự vật mới, hắn trẻ trung, cường tráng, cộng thêm dã tâm bừng bừng — Hoàng đế kế tiếp nhất định là hắn. Giờ khắc này, tia sức lực cuối cùng rút khỏi cơ thể Sise, nhưng cõi lòng lại ngập tràn sức mạnh. Trong mắt mờ đục, trước khi mí mắt sụp xuống, hắn khẽ gầm một tiếng. Trừ Ollie, trên lưng ta từng cõng tất thảy tiểu chíp ra đời sau đại nạn của đế quốc. Theo một tiếng gầm khẽ đến không tưởng, ngài Sise buông mí mắt xuống. Ta già rồi, không cõng nổi thú con nữa. Ta, đã đến lúc phải đi rồi. Chính lúc này, hắn cảm thấy có một sức nặng vô cùng ấm áp dựa lên lưng mình. Tiếp đó, hắn nghe một âm thanh nói với mình rằng: Tốt rồi, giờ ngài đã cõng hết tất thảy tiểu chíp ra đời sau đại nạn. Thật ấm áp… tiểu chíp này… chắc chắn phải khỏe mạnh lắm, cậu ta… nặng quá đi mất… Khắc này, Sise chợt muốn cười. Tiếp đó nữa — Mắt của Sise rốt cuộc nhắm lại hoàn toàn. Thế giới của hắn chìm vào hắc ám. —– Xong lâu rồi, nhưng ghiền Masterchef quá nên giờ mới post =)))) Ps: tiện nói luôn, sắp tới tui dọn qua nhà mới nên tiến độ có thể sẽ chậm đi, vì bận dọn đồ + lắp mạng này nọ nữa
|