Không Phải Tự Nguyện Ở Chung
|
|
"Ừm. Cậu trước đây cũng không phải cho rằng tôi không tồn tại sao? Tôi bình thường, không có đặt mục tiêu vào đại học xa như vậy. Tôi chỉ muốn sống cuộc sống của mình" Dương Thừa Thượng không cười, dựa vào ánh trăng cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt thật lòng của anh.
Thiệu Vũ theo dõi anh một lúc, thân thể đột nhiên thả lỏng, thở dài, "Như vậy thật sự được không? Không đọc sách, không ra ngoài, không nổi bật hơn người, khó khăn nhiều lắm"
"Thật không? Cậu có mục tiêu phấn đấu, tôi không có" Dương Thừa Thượng đưa tay dụi dụi con mắt, "Vì lẽ đó nổi bật hơn mọi người và cái gì đó, cũng phải trải qua cuộc sống thường ngày"
Thiệu Vũ cùng Dương Thừa Thượng nhưng thật ra là cùng thành phố, không cùng thị trấn, một ở Nam một ở Đông, cách hai giờ xe, ngôn ngữ cũng không thông.
Cha mẹ Thiệu Vũ kinh doanh nhỏ, ở thị trấn có thuê một cửa hàng bán hoa quả, bán cũng không tệ lắm, cho Thiệu Vũ đi học cũng không tính là vất vả. Cậu có một chị gái, lớn hơn năm tuổi, đã kết hôn.
Ngày thi đại học rất nhanh đến, có người đã định liệu trước, có người mờ mịt lúng túng.
Thiệu Vũ phòng thi không có gặp mặt Dương Thừa Thượng, thi xong lúc ra cửa trường nhìn thấy anh, vẫn là đồng phục học sinh, vóc người đã cất cao (cao hơn) không ít, trước đây cao ngang anh, giờ đã kém hơn nửa đầu rồi.
Thiệu Vũ thích cắt đầu cua, cảm thấy có sinh lực, nhưng Dương Thừa Thượng thích mái xéo, nhưng chỉ tới lỗ tai, còn lại ngang trán.
Trên tay anh cầm một bình nước, đứng dưới ánh mặt trời chói chang, vẻ mặt bình tĩnh.
"Thi thế nào?" Thiệu Vũ ôm lấy bờ vai của anh liền hỏi.
Dương Thừa Thượng đưa nước cho cậu, nhìn cậu vặn ra uống một hớp lớn, mới mỉm cười nói: "Ngu ngốc, tôi không phải đã sớm nói với cậu sao? Thi chả ra gì, có thể lấy được bằng tốt nghiệp tôi liền thắp hương tạ lễ rồi"
Thiệu Vũ nắm bờ vai của anh, "Nói nhảm. Vậy tôi cùng anh đi (đi lễ chùa..), thế nào?"
"Tâm không thành, ngu ngốc, Bồ Tát không nhận" Dương Thừa Thượng mím môi, "Thiệu Vũ, tôi đói, mời tôi ăn cơm đi"
Áp lực thi cử hoàn toàn bỏ xuống, Thiệu Vũ đem sách vở ba năm thu thập bán đi, bút ký cho học đệ thân thiết, cái không còn dùng đều tặng người khác hoặc vứt đi. Chờ thu dọn xong, cũng chỉ còn một rương đồ.
Dương Thừa Thượng hành lý so với cậu còn nhẹ nhàng hơn, Thiệu Vũ cầm điện thoại ra ngoài, "Này, anh cho tôi số điện thoại, tôi đến gọi cho anh"
Dương Thừa Thượng sửng sốt một chút, "Không cần"
"Hả?"
"Nghỉ hè tôi sẽ tìm cậu chơi" Dương Thừa Thượng hơi mỉm cười nói.
Lúc trước Thiệu Vũ có dẫn anh đi một lần, anh vẫn còn nhớ đường.
"Thật sao?" Thiệu Vũ ánh mắt sáng lên, "Chổ tôi có một ngọn núi, nhà nước có cấp một khu bảo vệ, tới lúc đó tôi dẫn anh đi chơi"
Dương Thừa Thượng gật đầu. Thiệu Vũ nằm uỵch xuống giường, "A a a, căn phòng tồi tàn này đã gắn bó ba năm, bình thường chán ghét, sao giờ lại có chút không nỡ rời đi"
"Ngu ngốc, đừng nói vậy, thi không đậu, lại chạy về đây để học lại"
"Dương Thừa Thượng, anh nguyền rủa tôi!"
Dạ hội tốt nghiệp là buổi tối ngày hôm sau, chương trình đã sớm tập luyện xong. Thiệu Vũ hát một ca khúc, cậu từng theo người ta học ghita nửa tháng, vì vậy mượn dịp này lên sân khấu biểu diễn.
Dương Thừa Thượng cầm ly nước cam, ngồi ngay ngắn ở phía dưới nhìn điệu bộ của cậu, bắt đầu hát "Ánh trăng nói hộ lòng ta".
Biểu lộ khi hát đặc biệt ý nhị. Dương Thừa Thượng nghĩ nếu sớm mấy tháng, hoặc là chuyện đêm hôm đó không có phát sinh, Thiệu Vũ này hiện tại nhất định sẽ dùng bài hát này tỏ tình Lộ Giai.
Nếu là như vậy, vậy buổi tối hôm nay, Thiệu Vũ kia sẽ không nghiêm mặt, một bộ dạng đau khổ chứ?
Nếu là như vậy, quan hệ giữa bọn họ, cũng sẽ không tiến triển nhanh như vậy.
Dương Thừa Thượng vỗ vỗ cái trán, ngồi ở góc, động đậy liên tục cũng không gây chú ý. Huống chi ánh đèn tối tăm.
Ngón tay trên trán hướng phía dưới đè ép, đi những tâm tư phức tạp kia, cùng với ẩn giấu khổ sở ở nơi sâu xa nhất của đáy lòng. Những cảm xúc đè nén xuống kia đều dâng lên mặt, khiến khuôn mặt bình thường có chút vặn vẹo.
Anh ban đầu tình cảm có chút khác thường, vẫn chôn cất.
Thẳng đến lúc này, giờ khắc này, nghe được thanh âm của người kia ngay ở bên tai, mới hơi biểu lộ ra.
Vạn kiếp bất phục vực sâu giống như là muốn nuốt chửng lấy anh. Dương Thừa Thượng nhẹ nhàng nở nụ cười, mặt vặn vẹo chậm rãi bình phục lại.
Anh hỏi em yêu anh sâu bao nhiêu, em yêu anh có mấy phần.
Tình của em là thật, trái tim của em cũng vậy.
Có ánh trăng kia chứng minh cho lòng em.
Ngu ngốc, từ vừa mới bắt đầu, không nên đến gần tôi là tốt rồi.
|
Chương 4
Dạ hội tiến vào cao trào. Bị ràng buộc quá lâu, mọi người chơi có chút "điên". Lúc Thiệu Vũ xuống đã hát xong hai bài, trên đường xuống bị mọi người bắt uống ba ly lớn bia. Dương Thừa Thượng ngửi thấy mùi bia trong hơi thở cậu, hơi nhíu mày.
Thiệu Vũ vịn bờ vai của anh, sắc mặt có chút hồng, "Dương Thừa Thượng, anh không uống rượu sao?"
"Ừm, dễ say"
"Hắc, anh đúng là nhàm chán". Thiệu Vũ ngồi ở bên cạnh anh, nhắm mắt lại, có chút ảo não, "Nha, tốt nghiệp lại không có ai biểu lộ, cũng thật là thất bại!"
Dương Thừa Thượng mặt không biến sắc, "Cậu hi vọng có?"
"Đương nhiên a. Tuy rằng không có khả năng cùng một chổ lắm, nhưng là vẫn sẽ có chút cảm giác thành tựu a...." Thiệu Vũ cười tủm tỉm, sáp lại gần anh, "Có người yêu thích mình, là chuyện rất cao hứng mà"
Dương Thừa Thượng không để ý tới cậu, cúi đầu uống nước trái cây của mình.
"Này, chúng ta ra ngoài uống một chút chứ?"
"Không đi"
"Tại sao không đi? Cơ hội tốt a"
"Tôi sẽ say"
"Vậy thì nhìn tôi uống, đêm nay chúng ta không trở về ký túc xá, đi ra ngoài ở khách sạn đi! Tôi cũng phải xa xỉ một chút!" Thiệu Vũ âm thanh trầm xuống, cùng chút mơ hồ không rõ.
Dương Thừa Thượng mắng: "Ngu ngốc"
Dạ hội tàn muộn, đã đến mười hai giờ, chợ đêm lại vừa đúng lúc náo nhiệt nhất. Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, một chút đồ nướng cùng bia. Dương Thừa Thượng bị Thiệu Vũ nói đến phiền, miễn cưỡng uống nửa chai bia.
Thiệu Vũ có chút say rồi, vẫn còn nhớ tới lời của mình đã nói, thật sự mang theo Dương Thừa Thượng đi tới một khách sạn, thuê một gian phòng.
Nhân viên phục vụ khách sạn nhìn thấy hai người nam thuê phòng, hơi kinh ngạc. Thiệu Vũ thản nhiên tiếp nhận chìa khoá phòng, tiến vào thang máy.
Thiết bị trong phòng so với quán trọ ắt phải tốt hơn nhiều, có TV, có điều hòa, còn có buồng tắm. Dương Thừa Thượng tắm rửa sạch sẽ, đi ra nhìn thấy Thiệu Vũ đã ngồi phịch ở trên giường không nhúc nhích, cau mày lay tỉnh cậu, để cậu đi tắm rửa.
Tiếng nước trong buồng tắm rất lớn, Dương Thừa Thượng cũng không biết cậu có ngã vào buồng tắm ngủ hay không, cầm điều khiển bấm tới bấm lui đổi đài, tựa hồ mỗi chương trình đều không có để ý xem.
Trước đây ngủ cùng nhau rất nhiều, ngoại trừ ban đầu không thích ứng, sau đó từ từ cũng buông lỏng.
Nhưng tối hôm nay, cảm giác căng thẳng trước đây lại trở về, khiến anh tâm hoảng ý loạn.
Thiệu Vũ tắm rửa nửa giờ mới ra ngoài, khăn tắm quấn quanh eo, đỏ mặt nói không cẩn thận làm quần áo ướt hết rồi (lời của Mị: câu dẫn a~). Dương Thừa Thượng nhìn cậu một lúc, ánh mắt đưa đến phần eo, nhíu mày hỏi: "Cậu không có mặc quần lót?"
Thiệu Vũ mặt càng hồng, "Quần lót cũng ướt"
Dương Thừa Thượng thở dài, không thể làm gì ngồi dậy, hướng về buồng tắm.
Y vật (quần áo/y phục thường ngày) ướt đều nằm trên đất, anh mở nước tùy tiện giặt, lại nhìn thấy giá áo bên cửa sổ. Bây giờ trời nóng, đến sáng mai có thể khô.
Làm xong trở về, Thiệu Vũ đã nằm lỳ ở trên giường, chăn mỏng đắp lên cơ thể, con mắt vẫn cứ mở to, mắt tròn tròn, bên trong còn có chút nước, xem ra khá lấp lánh.
Dương Thừa Thượng giả vờ thản nhiên đi tới, nằm ở trên giường, đem ánh đèn tắt đi, cầm điều khiển cố gắng nhìn TV.
Ánh mắt nhìn Thiệu Vũ trở nên nóng rực, ở trong lòng cậu dâng lên một chút thấp thỏm. Anh giả vờ bình thường nhìn chằm chằm TV, nhìn chừng năm phút đồng hồ, một bàn tay nóng bỏng từ từ sờ lên eo của anh.
Dương Thừa Thượng sợ hãi đến suýt chút nữa từ trên giường lăn xuống đất, xoay đầu lại, nhìn thấy Thiệu Vũ híp mắt lại nhìn mình chằm chằm, ở dưới ánh sáng lờ mờ, xem ra cũng thật là hết sức gợi cảm.
=======[Ta là H đường phân cách a]=======
Thiệu Vũ tỉnh lại sớm, trời đã có chút sáng, toàn thân cậu thoải mái, còn chậm rãi xoay người.
Nhưng khi nhìn thấy tình hình hai người phía dưới chăn, cậu mới chấn động.
Một mảnh tàn tạ dưới chăn, ráp trải giường đã bị làm thành nhiều nếp nhăn, hai người cũng đều quang lưu lưu (trần truồng). Dương Thừa Thượng còn đang ngủ, dưới mắt còn có một vệt thâm quầng.
Thiệu Vũ nuốt nước miếng, nhìn thấy chính mình, lại nhìn thấy trên mông Dương Thừa Thượng dính bạch dịch (dịch trắng, là cái gì chắc không cần giải thích a), ký ức tối hôm qua điên cuồng hiện ra trong đầu, khiến toàn thân cậu run lên.
Cậu lại một người đàn ông "thượng".
Cảm giác vô lực đáy lòng dâng lên, biểu hiện phức tạp của Thiệu Vũ nhìn Dương Thừa Thượng, mãi đến khi anh mở mắt ra, tỉnh dậy.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau gần như một phút, Dương Thừa Thượng tựa hồ cũng nhớ tới chuyện xảy ra tối ngày hôm qua. Anh không có phản ứng kịch liệt, chỉ là từ từ ngồi dậy. Cái mông tựa hồ đau, anh nhíu mày.
"Dương Thừa Thượng....." Thiệu Vũ chậm chập mở miệng, không biết nên nói cái gì.
Dương Thừa Thượng mặt không hề cảm xúc, xoa xoa cái trán, anh ngẩng đầu nhìn Thiệu Vũ, "Này"
Thiệu Vũ vội vã "Ân" Một tiếng.
Anh sẽ nói cái gì? Chẳng lẽ không lưu tâm? (để ý)
Trong đầu còn đang suy nghĩ miên man, Dương Thừa Thượng đã mở miệng, "Cậu sẽ chịu tránh nhiệm chứ?"
"Hả?" Thiệu Vũ mắt choáng váng.
Dương Thừa Thượng mở hai chân ra, đem nơi nhếch nhác hiện rõ ra trước mặt cậu. "Cậu xem, đều là cậu làm cho......"
"Tôi......tôi......." Thiệu Vũ căng thẳng nuốt nước miếng một cái, chưa kịp nói gì, đã bị "Trách Nhiệm" Hai chữ này làm cho hãi hùng khiếp vía.
Một người đàn ông a, tìm cậu chịu tránh nhiệm a.
Tựa hồ là không có cách nào chịu trách nhiệm, nhưng con mắt vừa nhìn thấy dưới thân anh, lòng tràn đầy căng thẳng lại biến thành hổ thẹn.
"Tôi tối hôm qua cự tuyệt, cậu vẫn đè ép, tôi không phản kháng được" Dương Thừa Thượng ngữ khí vẫn là bình tĩnh đòi mạng, rõ ràng không có một tia tội nghiệp, nhưng nghe ở trong tai Thiệu Vũ, cảm giác áy náy càng ngày càng mãnh liệt.
"Tôi là lần đầu"
Thiệu Vũ vội vã mở miệng, "Tôi cũng là......"
Dương Thừa Thượng chặn lại, "Cậu đây là muốn tôi chịu trách nhiêm?"
Thiệu Vũ suýt chút nữa cắn lưỡi, "Không phải....."
"Đó chính là không muốn chịu trách nhiệm?"
Thiệu Vũ càng hoảng, "Không phải!"
Dương Thừa Thượng gật gù, "Đồng ý chịu trách nhiệm là tốt rồi"
Thiệu Vũ nghe anh giải quyết dứt khoát, có chút mờ mịt lúng túng.
Làm một người đàn ông chịu trách nhiệm như vậy.......
Hai người bình tĩnh một lúc, Dương Thừa Thượng chậm rãi xuống giường, đi kiếm y vật rơi trên mặt đất, Thiệu Vũ nhìn dấu vết trên người anh, trong lòng hơi ngưng lại, "Dương Thừa Thượng......."
Dương Thừa Thượng nhìn cậu, "Tôi cũng không làm khó cậu. Sau này......Sau này cậu nếu như kết hôn, vậy tôi liền quên chuyện tối hôm qua"
"Hả?" Thiệu Vũ ngơ ngác nhìn anh.
Dương Thừa Thượng đi về hướng buồng tắm, di chuyển từng bước từng bước khó khăn, chất lỏng trong cơ thể tối ngày hôm qua bắn vào lúc này từ từ theo đùi chảy ra. Thiệu Vũ nhìn qua, gò má nhất thời sung huyết.
Dương Thừa Thượng quay đầu lại, đột nhiên trầm thấp cười cợt, "Hay là cậu muốn chịu trách nhiệm cả đời?"
|
Chương 5
_________________________________
Về nhà gần một tuần lễ, toàn bộ tâm tư Thiệu Vũ vẫn ngơ ngơ ngác ngác. Nằm mơ liền mơ tới chuyện đêm hôm đó, vừa tỉnh lại cũng là nghĩ đến chuyện ngày đó.
Nếu không có uống rượu say là tốt rồi.
Cậu ảo não, vò tóc, cùng nam nhân phát sinh loại chuyện đó, là chuyện xưa nay cậu chưa từng nghĩ đến a. Thậm chí đến lúc này, cũng không rõ nam nhân làm sao cùng nam nhân làm loại chuyện đó.
Hóa ra là dùng "Nơi kia" sao?
Đầu óc không kìm được lại nghĩ tới buổi sáng hôm đó thấy từ nơi nào chảy ra.. Sắc mặt trong nháy mắt đỏ. Cậu vỗ vỗ trán, nỗ lực để cho mình bình tỉnh hơn.
Thiệu Nhạc đi tới, nhìn thấy Thiệu Vũ đang dại mặt ra, đưa tay đánh vào đầu của cậu, "Thiệu Vũ! Em sao lại lười thế? Nghỉ hè ở nhà cũng không giúp đỡ ba mẹ làm chút chuyện?"
Thiệu Vũ cả kinh, ngẩng đầu nhìn dáng dấp hung thần ác sát của tỷ tỷ.
" Này sắp mười hai giờ, còn không nấu cơm hả?"
"Chị không nấu!" Thiệu Vũ đứng lên, "Chị, tại sao lại đến? Cãi nhau với anh rể sao?"
"Cãi nhau cái đầu ngươi. Chị được nghỉ, anh rể ngươi còn muốn đi làm, vì lẽ đó chị về nhà ở một lúc" Thiệu Nhạc là giáo viên. Nàng đi tới nhà bếp, lải nhải nói: "Nhanh lên một chút tới làm việc đi, em rửa nồi vo gạo, làm được chứ?"
Thiệu Vũ vội vã theo vào làm việc. Thiệu Nhạc tính khí khá là nóng nảy, ở trường học có rất nhiều học sinh sợ, Thiệu Vũ khi còn bé cũng ăn qua không ít vị đắng.
Thiệu Nhạc lấy rau ra rửa sạch rồi cắt, vừa cắt vừa nói: "Cũng không biết em đi xa làm sao chăm sóc mình được, nấu cơm cũng không biết"
"Ai muốn tự nấu cơm a? Em ăn cơm ngoài đường"
"Im, sau này ở xa, nói không chắc một học kỳ chỉ có thể trở về một lần, muốn thay đổi cách sống cũng không có"
"Em sẽ đi ăn tiệm!"
Thiệu Nhạc đánh cậu một cái, "Xa xỉ!"
Thiệu Vũ xoa đầu oan ức, đổ nước vo gạo trong nồi đi, một cái khăn lau ném qua, "Lau khô nước dưới đáy"
Thiệu Vũ làm theo, cắm điện vào, ấn xuống "Nấu cơm" theo đúng quy trình, sau đó ngoan ngoãn tiêu sái giúp tỷ tỷ rửa rau.
"Thiệu Vũ, em chắc chắn có thể đạt nguyện vọng 1 không?"
"Ai đối với chuyện như vậy có thể có trăm phần trăm chắc chắn chứ? Em chỉ chắc năm mươi phần trăm thôi"
"Hả? Năm mươi phần trăm thôi sao" Thiệu Nhạc ngược lại không cưỡng cầu, "Thực sự thi không tốt như vậy, sau này tốt nghiệp ra cùng làm với chị, đi làm Lão Sư"
"Không được!"
"Tại sao không được? Có nghỉ đông và nghỉ hè, việc dạy cũng ung dung"
"Không có tính khiêu chiến, hơn nữa nhiều trẻ con như thế" Thiệu Vũ chống lại ánh mắt giết người của Thiệu Nhạc, chuyển đề tài, "Nói đến trẻ con, chị à, chị khi nào mới sinh a?"
"Không nhanh như vậy. Chị mới hai mươi ba tuổi, tuổi này kết hôn đã là quá sớm, muốn trẻ con cũng không sớm như vậy"
Thiệu Vũ gật gù, đột nhiên nói một câu: "Em ngược lại muốn sớm kết hôn"
"Hả?" Thiệu Nhạc ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cậu, trên tay còn cầm dao thái rau.
"Kết hôn sớm cũng tốt, Thành Gia Lập Nghiệp, trước tiên thành gia, sau lại lập nghiệp" Thiệu Vũ khẽ mỉm cười, lại cảm thấy nói không đúng lắm, trong miệng cay đắng. Thiệu Nhạc không phản ứng một lúc, lại tiếp tục làm đồ ăn.
"Em bây giờ là có bạn gái sao?"
"Không có" Cho dù cậu cùng Dương Thừa Thượng có quan hệ, Dương Thừa Thượng cũng không phải bạn gái của cậu.
"Ây, vậy em nỗ lực trong lúc ở đại học tìm một cô đi. Tốt nghiệp kết hôn, khi đó tuổi tác cũng vừa rồi"
"A?" Thiệu Vũ ngẩn ra, "Em chỉ nói đùa"
Ở nhà phí thời gian mấy ngày, hoàn toàn không có hứng thú đi ra ngoài dạo phố hoặc là chơi game. Thiệu Vũ cảm thấy lúc trước cậu trôi qua mười tám năm đều không có thảm nặng như vậy, toàn bộ tinh thần đều bị đè nén xuống"
Nhưng lại không biết nên làm gì để trốn tránh tình huống này.
Mẹ Thiệu cho là cậu lo lắng kết quả học tập, ôn ngôn nhuyễn ngữ khuyên chừng mấy ngày, lại làm món ăn ngon lại mang hoa quả cho cậu, phục vụ cực kỳ cần mẫn. Tâm tình Thiệu Vũ càng buồn bực.
Người nhà bọn họ nếu như biết cậu thượng một người đàn ông, còn không đem cậu đánh chết?
Thời gian chậm rãi trôi qua, đến thời điểm tra điểm, Thiệu Vũ sáng sớm liền đi quán Internet bắt đầu lướt web, đến buổi chiều mới đi ra. Điểm số đủ đậu nguyện vọng 1, dư hơn mười phân.
Xuống máy bay (không còn hồi hộp), cậu chậm rãi đi ra quán Internet, trong lòng ẩn giấu vui sướng to lớn không dám lộ ra, sợ hở một tý, miệng sẽ hô to lên. Cậu nắm chặt tay, chạy về nhà. Ba mẹ cậu vẫn chưa về, trong nhà chỉ có Thiệu Nhạc, cậu nói với Thiệu Nhạc, Thiệu Nhạc vui mừng suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Mấy ngày sau đó lại bận rộn hơn, báo cho thân hữu, mời khách, cùng bạn học cũ ăn cơm, liên hệ tin tức, đi bái phỏng nhà thân thích, thu được rất nhiều tiền lì xì, dì cậu còn cho cậu một chiếc di động mới.
Chờ hết những ngày bận rộn này, không đến nửa tháng là vào học. Cậu lại bắt đầu lục soát tư liệu trường học kia, cùng với du lịch thắng địa, dự định rãnh rỗi sẽ đi chơi.
Trong đầu bắt đầu tràn đầy vui sướng cùng với sự trông ngóng tiền đồ sau này, chậm rãi đem Dương Thừa Thượng trong lòng bỏ qua một bên
Mãi đến khi Dương Thừa Thượng xuất hiện lần nữa.
Ngày đó khí trời rất nóng, không có một chút gió, Dương Thừa Thượng mặc áo tay ngắn màu trắng cùng quần bò, mang một túi trên hai vai, chậm rãi từ góc đường bên kia đi tới.
Thiệu Vũ vừa lúc ở cửa hàng ba mẹ thuê, muốn tránh cũng tránh không kịp, gương mặt thất kinh đã bị Dương Thừa Thượng thu vào trong mắt
" Có dưa hấu lạnh không?"
Trong tủ lạnh có, một khối tiền một mảnh. Thiệu Vũ một mảnh đưa cho anh.
Dương Thừa Thượng đưa tay tiếp nhận, từ từ ăn. Anh cũng không có vẻ như rất nóng, trên mặt không có mồ hôi, tóc cũng không có ướt.
Thiệu Vũ nhìn chăm chú anh hồi lâu, mới mở miệng, "Sao anh lại tới đây?"
" Không phải nói sao?" Dương Thừa Thượng mí mắt có chút rủ xuống, ăn xong miếng dưa, đem vỏ ném vào thùng rác, đưa tay lấy tiền đưa cho cậu.
Thiệu Vũ không lấy, "Tôi mời anh"
|
Âm thanh có chút cứng ngắc, dáng vẻ đối với anh không chút hoan nghênh.
"Vậy cám ơn cậu" Dương Thừa Thượng khẽ cười, thu tay về.
Mặc kệ Thiệu Vũ có nhiều tâm tư, mẹ Thiệu cùng cha cậu đối với Dương Thừa Thượng vẫn là vui mừng, giữ anh lại ăn cơm, an bài nơi ở cho anh, còn dốc lòng tán gẫu cùng anh.
Dương Thừa Thượng cũng không phải một người giỏi giao tiếp, phần lớn thời gian anh đều là gật đầu mỉm cười, tình cờ phụ họa vài câu. Thiệu Vũ ở bên cạnh nhìn có chút thiếu kiên nhẫn, kéo anh tiến vào phòng, khóa cửa lại.
"Dương Thừa Thượng........." Cậu quay đầu muốn nói, nhưng nhìn thấy Dương Thừa Thượng đứng bên trái vách tường trước mặt, đang xem ảnh.
Tất cả hình từ nhỏ đến lớn của Thiệu Vũ, Dương Thừa Thượng chỉ vào một tấm khi còn bé khoả thân, câu môi cười: "Khi còn bé cũng rất nhỏ a"
Thiệu Vũ mặt đỏ lên, trong giọng nói mang theo chút ảo não, "Dương Thừa Thượng!"
Dương Thừa Thượng xoay đầu lại nhìn cậu, sắc mặt bình tĩnh, "Cậu không phải nói chịu tránh nhiệm sao?"
Không chút rưng rưng muốn khóc, cũng không có oan ức, chỉ là một mặt bình tĩnh, ngữ khí chính trực.
Thiệu Vũ nghe vào trong tai, dâng lên một luồng hổ thẹn, thật giống chính mình thật sự xảo trá từ bỏ anh như vậy. Luồng khí thế kia trong nháy mắt không biết biến đi nơi nào, "Tôi......Tôi từng nói....."
" Vậy bây giờ là muốn đổi ý sao?"
"Tôi không phải ý này"
Dương Thừa Thượng gật gù, "Không phải ý này là tốt rồi"
Thiệu Vũ chợt cảm thấy vô lực
|
Chương 6 _________________________________
Muốn chấm dứt quan hệ không nói rõ này, một mực bám lấy cậu, giữ chặt cậu, không cách nào thoát được.
Thiệu Vũ lòng tràn đầy bất đắc dĩ, chỉ có thể để Dương Thừa Thượng nửa đêm công khai chiếm nửa bên giường ngủ của cậu, trên tay vẫn cầm quyển sách. Anh tựa hồ vô cùng tập trung, qua hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn Thiệu Vũ, "Còn chưa ngủ?"
Thiệu Vũ nuốt nước miếng một cái, chậm rãi đi tới, giống như sắp sửa đón nhận gia hình.
Giường của cậu cũng không rộng, Thiệu Vũ nằm trên đó, liền chạm vào cách tay của Dương Thừa Thượng. Làn da vẫn lành lạnh, do khí trời nóng bức khiến cậu có chút thoải mái. Thiệu Vũ cảm thấy có chút lúng túng, muốn nhích ra một chút cũng không dám, chỉ có thể nằm cứng ngắc ở đó.
Dương Thừa Thượng lại đột nhiên xoay người, nhìn cậu, "Ngày mai đi không?"
"Hả?" Thiệu Vũ không rõ cái gì.
"Khu bảo vệ nhà nước cấp"
"Nha" Thiệu Vũ bừng tỉnh, là chuyện cậu từng hứa, tâm tình trong nháy mắt có chút thả lỏng, "Anh là vì chuyện này mà đến?"
"Gần như là vậy"
"Gần như là có ý gì? Cái gì mà gần như?"
Thiệu Vũ nội tâm quả thực như con ngựa đang phi, lý trí cũng có chút gấp rút. Nhưng cậu vẫn nhịn lại, "Ngày mai có thể đi......Chỉ cần anh không chê mệt........Kỳ thực đều là núi cùng một ít cây, lúc này cũng không có nhiều hoa.......Còn có rắn, trăn"
"Cái này tôi đã sớm nghe nói" Dương Thừa Thượng cười cợt, "Quả nhiên mùa xuân mới là thời điểm tốt nhất a"
Thiệu Vũ hận không thể gật đầu sau đó sẽ thuận thế khuyên anh quay về.
"Có điều lúc này cũng không sao, trời nóng nực thì sao, chảy mồ hôi cũng tốt" Anh mím mím môi, vẻ mặt chăm chú, như là đang cố gắng quan sát sắc mặt Thiệu Vũ.
Sắc mặt Thiệu Vũ cũng không có gì đặc biệt, ít nhất không còn cười như trước. Giữa hai người như có một vách ngăn, nụ cười cùng nội tâm đều cách một lớp không đặt cùng nơi.
Khoảng cách này rõ ràng không còn như trước.
Dương Thừa Thượng có chút ủ rũ.
Thiệu Vũ bài xích anh.
Anh có thể cảm giác được.
Yên lặng một lúc, Thiệu Vũ đưa tay muốn đi tắt đèn, Dương Thừa Thượng kéo tay cậu lại, "Này........"
"Hả?"
"Hôn tôi đi" Dương Thừa Thượng nhích lại gần, con ngươi sáng lấp lánh, mặt anh không chút lúng túng, da dẻ trắng trẻo, Thiệu Vũ ngây người bị ánh mắt vững vàng của anh hấp dẫn.
"Chúng ta không phải đang trong một mối quan hệ sao? Vì vậy tôi muốn........." Âm thanh Dương Thừa Thượng khá thấp, có chút khàn khàn, trong đêm tối nghe thấy có chút mùi vị mê hoặc.
"Mùa hè, hai người đều là mặc quần áo mỏng, tư thế Dương Thừa Thượng lúc này đã nằm nhoài trên người cậu, vì vậy phần thân thể như dính vào nhau.
Nội tâm Thiệu Vũ đột nhiên bừng tỉnh, ký ức tươi đẹp buổi tối ngày hôm ấy lập tức dâng lên trong đầu, chính diện, mặt bên, sau lưng, đều như vậy khiến người ta miệng lưỡi khô khan a.
Chỉ là lý trí còn đang nỗ lực đấu tranh, nói cho cậu biết trước mắt là nam nhân, cậu không thích nam nhân.
Chí ít cậu không thích Dương Thừa Thượng.
Dương Thừa Thượng đối với biểu cảm dại ra của cậu có chút khổ sở, từ vừa mới bắt đầu anh đã biết, muốn được nam nhân này yêu là con đường gian khổ thế nào.
Ba năm anh đều không có đưa ra quyết định, mãi đến tận tới gần tốt nghiệp, anh mới hiểu được, bỏ lỡ, sẽ không còn cơ hội.
Tình yêu cũng đã nếm thử, biết tư vị đắng cay ngọt bùi. Một mực thầm mến, là hành vi của người nhu nhược. Anh không thể biểu lộ, nhưng đều có cách để bày ra bên ngoài.
Cho dù là cực kỳ cực đoan, cùng mặt dày.
Anh cũng đồng ý thử nghiệm.
Anh cúi đầu, chủ động hôn môi cậu. Thiếu niên nhiệt tình mang theo vài phần ngây ngô, rất nhanh đem lý trí Thiệu Vũ đánh bại. Cậu bắt đầu kịch liệt đáp lại, ngón tay từ hông kéo lên vạt áo, xoa xoa da thịt đến thoải mái.
Dương Thừa Thượng cơ hồ là phản xạ từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ. Thiệu Vũ sợ hết hồn, buông môi anh ra, chỉ ngón trỏ, "Nhỏ giọng một chút, gian phòng nhà tôi cách âm không tốt"
"Thật không?" Dương Thừa Thượng nhếch miệng lên, cười có chút ác liệt. "Vậy cậu không thoả mãn tôi tôi sẽ không nhin được mà kêu lên, sẽ khiến ba mẹ cậu nghe thấy......"
Thiệu Vũ tức giận cắn khóe miệng của anh, cũng không dám quá sức, hôn dọc xuống cổ.
Vật dưới thân hung hăng ngẩng đầu, dục vọng trong người điên cuồng như thiêu đốt, chỉ muốn tìm một chỗ hảo hảo phát tiết. Động tác không dám quá lớn, liền sinh thêm mấy phần ôn nhu.
Dục vọng bên trong, cậu cũng không có ý thức được cậu đối với thân thể nam nhân sản sinh dục vọng có cái gì không đúng.
Ngày hôm sau hai người rất sớm đã tỉnh dậy, trên đường ghé quán nhỏ ăn bún mới lấy balô lên xe du lịch.
Đường sửa xong nên rất tốt, xe cũng không chòng chành, hơn nữa cửa sổ của xe đều mở ra, có gió thổi vào, vì lẽ đó cũng không quá nóng
Thiệu Vũ mặc áo ngắn cùng quần cộc, chân mang giày thể thao, có vẻ đẹp trai năng động. Dương Thừa Thượng ăn mặc nghiêm trang, mặc quần bò, đội mũ. Anh vừa lên xe liền bắt đầu ngủ, như là tối ngày hôm qua ngủ không được ngon giấc.
Đi xe 2 giờ mới đến, Thiệu Vũ đánh thức Dương Thừa Thượng, hai người xuống xe, mua vé vào cửa, bắt đầu đi vào bên trong.
Bên trong có đại thụ che trời, nhất thời cả người đều cảm thấy tâm thần thoải mái. Thiệu Vũ cảm thán, "Thời tiết này đến đây hóng gió quả là không sai"
Vào bên trong một cảnh khu, ngọn núi cao và hiểm trở đầy đá vụn, còn có các loại cây cối, hoa cỏ quý hiếm, khiến hai người hưng phấn không thôi. Thể lực người trẻ tuổi rất tốt, không cảm thấy mệt, vẫn cố leo lên phía trên.
Tiếc nuối chính là, con trăn lớn trong truyền thuyết không thấy a, có lẽ là trốn trong rừng ngủ a. Hai người không còn hứng thú, tìm một hướng có chòi nghỉ mát để đi đến.
Yên lặng suốt quảng đường đi, lại không có gặp người khác. Dương Thừa Thượng lấy camera ra chụp mấy bức ảnh, bị Thiệu Vũ cười: "Anh không lấy camera ra tôi còn tưởng rằng anh không có đem. Phía dưới nhiều phong cảnh như vậy anh cũng không chụp, nơi này có gì đẹp mà anh chụp......"
Dương Thừa Thượng cười, "Không phải có cậu sao?"
Anh đem camera hướng về phía khuôn mặt cậu chụp. Thiệu Vũ bĩu môi, "Dáng dấp tôi đẹp trai như vậy, vì cái gì chỉ chụp nửa khuôn mặt chứ?"
"Đẹp quá tôi sợ sẽ dùng để "bắn máy bay" (biết mà phải hông *cười gian*)"
"A?" Thiệu Vũ vô cùng ngạc nhiên, tựa hồ không tin mình vừa nghe được.
Dương Thừa Thượng nhìn từ trên xuống dưới, trong đôi mắt sáng lấp lánh tất cả đều là sắc khí, "Bắn ---- máy ---- bay ---- a"
Anh lập lại rõ ràng, Thiệu Vũ muốn nghe nhầm cũng không thể. Sắc mặt bị tức làm cho thẹn, đỏ cả lên như là trừng mắt muốn thét lên với anh, một mực lại không mở miệng được.
"Cậu không cần phải đến mức đó chứ? Nói đùa cậu thôi" Dương Thừa Thượng khôi phục vẻ mặt nghiêm chỉnh, từ từ đi về phía trước.
Thiệu Vũ nhìn bóng lưng của anh, sửng sốt hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại.
Lão tử mới không nghĩ thông loại chuyện cười này a!
|