Không Phải Tự Nguyện Ở Chung
|
|
Chương 7
_________________________________
Vào trong chòi, có vài cơn gió từ từ thổi đến. Dương Thừa Thượng ngồi trên ghế đá dưới bóng râm, lấy chai nước từ trong túi đeo lưng ra, uống một ngụm lớn.
Thiệu Vũ có chút không dám đến gần anh, vì vậy đứng ở một góc chòi quan sát bốn phía xung quanh. Ngọn núi nguy nga (sừng sững/đồ sộ) trước mắt, phía dưới là khung cảnh cây cối xanh tươi, dày đặc, còn có ẩn trong đó những con đường quanh co khúc khuỷu.
Ngày hôm nay du khách không ít a, phần lớn còn đang leo lên, xa xa thỉnh thoảng truyền đến vài âm thanh kinh hãi. Thiệu Vũ nỗ lực hướng về phía bên kia thăm dò, "Là con trăn lớn phát ra sao?"
"Cậu trước đây chưa từng tới?"
"Đã tới. Có điều hôm đó trời mưa, cũng không có thấy con trăn lớn kia" Thiệu Vũ quay đầu lại nhìn sắc mặt bình tĩnh của anh, từ từ tiến lại gần, "Có gì ăn không? Tôi đói rồi"
Dương Thừa Thượng lấy một hộp bánh bích quy ra, Thiệu Vũ lắc đầu một cái, biểu thị không muốn. Dương Thừa Thượng lại lấy ra một miếng bánh ga tô, cậu mới lấy, lang thôn hùm yết (ăn như hùm như sói). Uống nước xong, cả người có tinh thần trở lại, mắt nhìn nhìn, "Dương Thừa Thượng, chúng ta leo lên đỉnh núi đi?"
Dương Thừa Thượng liếc mắt hướng về đỉnh ngọn núi, "Thật cao"
"Phía trên kia mới thú vị a, còn có một cái hồ lớn, đúng rồi, còn có một đài ước nguyện, nghe nói ở nơi đó cầu nguyện rất linh nghiệm"
Dương Thừa Thượng không thèm tin, "Cậu cũng tin?"
"Cảm thấy thú vị a. Hơn nữa tôi cũng muốn ước nguyện"
"Nha?"
"Tôi nghĩ sớm một chút tìm............." "Bạn gái" hai chữ này bị chặn lại trong miệng, Thiệu Vũ đột nhiên ý thức được quan hệ hai người bây giờ khác trước, trong lòng mãnh khiêu (mãnh liệt) một lúc.
Dương Thừa Thượng nghiêng cổ, trên mặt bình tĩnh, không có chút nổi sóng nào, "Tìm cái gì?"
Thiệu Vũ sững sờ mấy giây, rất nhanh khôi phục như cũ, không chút xấu hổ, cười, "Việc làm, tôi nghĩ sớm một chút tìm được một công việc, nổ lực kiếm tiền!"
Dương Thừa Thượng hiển nhiên không tin, nhưng không nói gì nữa, mà cầm lấy ba lô bắt đầu đi lên phía trên.
"Đi thôi, leo lên đỉnh núi!"
Băng qua sơn đạo uốn lượn, theo đoàn người chậm rãi đi lên phía trên, tình cờ chụp vài bức ảnh phong cảnh. Thiệu Vũ vừa đi vừa thích ý, quả thực muốn hát vang một khúc (khúc: nhạc khúc).
Trên núi có một đoạn nguy hiểm, đường rất hẹp, chỉ chứa được hai người đi song song nhau. Bên cạnh chính là vách núi, tuy rằng có lan can, nhưng nhìn xuống vẫn có chút khiến người ta sợ hãi. Dương Thừa Thượng tựa hồ không dễ sợ, dễ dàng tiến về phía trước, không quay đầu lại.
Thiệu Vũ nhìn sắc mặt của anh có chút không đúng, không biết có phải hay không là đang tức giận, cũng bước nhanh đuổi theo.
Dọc theo đường đi hữu kinh vô hiểm (có kinh ngạc cùng sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm), lúc đến đỉnh ngọn núi, mặt trời đã ngã về tây, ánh mặt trời chiếu xuống toàn bộ mặt hồ đều kim quang thiềm thiềm (một màu vàng lấp lánh), hai người nghỉ ngơi một lúc, ăn một chút đồ ăn, sau đó đi đến đài ước nguyện.
Nơi đó tụ tập rất nhiều người, phần lớn là tình nhân, thỉnh thoảng có thể nghe được một tiếng thâm tình dũng cảm "XXX wo ái ni", còn có muốn cả đời cùng nhau, muốn sống chết có nhau, nói chung muốn có bao nhiêu buồn nôn có bấy nhiêu buồn nôn.
Bên cạnh có bàn coi bói, làm ăn vô cùng tốt. Dương Thừa Thượng đứng ở đó nhìn một lúc, nghe mệnh tiên sinh (thầy coi số mệnh) cùng một đôi tình nhân đoán xâm.
Là một xâm thượng thượng, tình duyên nhất thế, bách niên hảo hợp.
Trên mặt cặp tình nhân lộ ra nụ cười, tựa hồ là bị cảnh vật xung quanh cảm hoá, Dương Thừa Thượng cảm thấy nụ cười kia rất hạnh phúc.
Thiệu Vũ tiến tới, "Sao vậy? Anh cũng muốn xin xâm?"
Dương Thừa Thượng lắc đầu một cái, mím môi không muốn cùng cậu nói chuyện. Hai người một trước một sau tiêu sái đến đài ước nguyện.
Trên đài có tay vịn làm từ trúc, một bên là một vực sâu không nhìn thấy đáy, màu đen tựa hồ có thể mang suy nghĩ lung tung trong lòng đi đến nơi xa, mang lên bầu trời, truyền đến thần linh, sau đó sẽ vì họ mà giải quyết khó khăn.
Tiếng cười cùng tiếng reo hò, Thiệu Vũ có chút nóng lòng muốn thử, "Dương Thừa Thượng, anh muốn cầu nguyện cái gì?"
"Hả?" Dương Thừa Thượng miễn cưỡng đáp một tiếng, nghiêng đầu nhìn cậu. Thiệu Vũ đã chắp tay trước ngực, quay về hướng tà dương (nắng chiều), biểu hiện thành kính.
Dương Thừa Thượng không nghe được âm thanh trong lòng của cậu, nhưng cơ hồ có thể đoán được. Trong lòng cũng không biết là khổ sở vì cái gì, tràn đầy buồn bã, lo sợ.
Nảy ra ý nghĩ này trong nháy mắt, chỉ muốn kéo người này nhảy xuống.
Như vậy sẽ không có kết thúc.
Như vậy tựa hồ đã là vĩnh viễn.
Thiệu Vũ cầu nguyện xong, mở mắt ra, nhìn anh, "Anh không cầu nguyện sao?"
Dương Thừa Thượng quay đầu đi, mặt quay về hướng mặt trời, giống cậu lúc nãy như thế chắp tay trước ngực, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hắc, nếu như thế gian thật sự có thần, có thể thỉnh cầu ông một chuyện không?
Vừa đứng bên cạnh tôi, tên ngu ngốc này, cậu ấy cầu nguyện, ông có thể coi như không nghe thấy không?
|
Lúc về đến nhà, Thiệu Vũ liền đi ngủ, lúc tỉnh lại, không còn nhìn thấy người kia, trong lòng mới nhẹ nhõm một chút.
Cậu rời giường đánh răng, quay về cười với chính mình trong gương, sau đó nói: *Có thể không gặp lại nữa*
Nói không cao hứng là giả.
Cậu thật sự rất muốn thoát khỏi Dương Thừa Thượng.
Cũng không phải bởi vì chán ghét, mà là e ngại mối quan hệ kỳ dị này.
Thời gian rất nhanh đến ngày tựu trường, cậu được ba mẹ ân cần căn dặn, nhấc theo bao lớn bao nhỏ lên tàu hỏa phía bắc. Ngồi hai ngày, mới tới chỗ cần tới.
Hoa mắt chóng mặt xuống xe, lại cùng đoàn người đi ra đứng ở cửa, đang muốn đi đến trạm xe buýt bên kia, một người bất ngờ đứng trước mặt cậu.
Là Dương Thừa Thượng.
Thiệu Vũ sợ hãi đến suýt chút nữa ném hành lý cầm trên tay, còn đang ngây người, Dương Thừa Thượng lấy một bao lớn trên tay cậu cầm lấy, "Đi theo tôi"
Thiệu Vũ đứng tại chỗ sửng sốt vài giây, mới hoang mang hoảng loạn đuổi theo bước chân của anh, vừa mở miệng suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, "Đi...... Đi đâu?"
"Chổ ở"
"Hả?" Thiệu Vũ đầu óc có chút choáng, "Dương Thừa Thượng, anh...........Anh sao lại ở chổ này?"
"Tôi ở chỗ này tìm được việc làm" Dương Thừa Thượng quay đầu lại liếc cậu một cái, sắc mặt nhàn nhạt, "Không phải nói muốn cùng nhau sao?"
Thiệu Vũ bị doạ, mở to mắt, một mực không dám phản đối, chỉ được theo anh đi về phía trước.
Phi, cái đài ước nguyện vớ vẩn. Căn bản không một chút linh nghiệm!
Tôi muốn tìm bạn gái a!
Những câu nói này không dám nói ra, chỉ có thể oán thầm. Dương Thừa Thượng không dẫn cậu đến trạm xe buýt, mà là đang dừng lại trước một chiếc xe nhỏ, sau khi cốp xe (cái sau xe ô tô á) mở ra, đem hành lý để vào, lại mở cửa xe ra.
Thiệu Vũ ngồi vào chỗ kế bên tài xế, mặt đầy hiếu kỳ, "Xe của anh?"
"Mượn của đồng sự" Dương Thừa Thượng nhìn cậu vẫn còn đang nghi hoặc, biết cậu muốn hỏi cái gì, lại tiếp tục nói: "Mùa hè năm rồi không có chuyện làm, đi học lái xe, nhưng chưa có giấy phép lái xe"
Thiệu Vũ lại sợ hết hồn, "Này......"
Dương Thừa Thượng đột nhiên nở nụ cười, "Vì lẽ đó cậu đeo dây an toàn vào, không nên khiến cho cảnh sát giao thông chú ý"
Anh đột ngột cười, không giống như là chế nhạo, nhẹ nhàng nhàn nhạt. Thiệu Vũ làm theo, nhìn anh chậm rãi lái xe, xe chạy trên đường. Trong xe mở nhạc, mở máy điều hòa, thân thể Thiệu Vũ đổ mồ hôi từ từ bình tĩnh lại. Dương Thừa Thượng lấy một bình nước cho cậu, Thiệu Vũ uống một hớp, mới mở miệng, "Anh sao lại ở đây?"
Đây là lần thứ hai hỏi, không giống với lần đầu tiên thất kinh.
"Tôi đến gần một tháng rồi, tìm được một công việc, nấu ăn ở một quán bar"
"Quán bar? Nấu ăn?"
"Ừm, chơi xong rồi đói bung, cũng có người kiu thức ăn khuya" Dương Thừa Thượng dáng vẻ lái xe rất chăm chú, mím môi, ngón tay co lại.
Thiệu Vũ vỗ vỗ trán của chính mình, "Thật sự không đi học sao? Nơi này xa như vậy, tại sao tới nơi này.........." Cậu đột nhiên mở to mắt, nghĩ đến lời Dương Thừa Thượng vừa nói, lúc này mới xác định được, anh ấy vì mình mới đến nơi này.
Dương Thừa Thượng khẽ cười, "Tôi biết cậu không muốn nhìn thấy tôi......"
Thiệu Vũ lập tức biện bạch, "Tôi không có!"
"Hoá ra là không có sao?" Dương Thừa Thượng nghiêng đầu, trong đôi mắt ý cười càng rõ ràng, "Vậy thì tốt rồi, chúng ta ở chung đi"
Lái xe một canh giờ, mới vừa tới chỗ cần tới. Là một tiểu khu có công viên, bên trong có một bể phun nước, còn có giả sơn khê lưu (hòn non bộ), trên sân cỏ rất nhiều trẻ con đang chơi đùa, người già tụ lại cùng nhau tán gẫu.
Dương Thừa Thượng lái xe đến dưới lầu một toà nhà, đem hành lý ra.
Bên trong có thang máy, Dương Thừa Thượng bấm tầng 11.
"Chổ này rất gần trường cậu, tôi từng thử đi xe đạp 15 phút đã đến" Dương Thừa Thượng nhìn cậu, dự đoán cậu có thể sẽ không tin, vì vậy mở miệng trước.
Thiệu Vũ có chút lúng túng, tìm đề tài qua loa, "Chỗ này không đắt chứ?"
Cách một lối đi chính là phố kinh doanh, trước cửa có trạm xe buýt, đi khoảng năm phút chính là vào cửa tàu điện ngầm, còn có siêu thị lớn. Bên trong tiểu khu lại đậu đầy xe ô tô cao cấp, như là nơi ở của người có tiền.
"Cũng không quá đắt. Toà nhà này mới mở, tôi chọn căn này bởi vì không quá lớn, không được người khác coi trọng nên không bán được"
Thiệu Vũ không rõ vì sao, "Anh......Mua căn này?"
"Cung phòng (phòng để tra khảo tội phạm)" Thang máy lên đến, Dương Thừa Thượng đi ra ngoài trước, đi tới cuối hành lang, móc chìa khoá trên người ra. Anh đổi giày, nhìn thấy Thiệu Vũ còn ngốc lăng, cười cợt, "Hoan nghênh về nhà"
Nghe xong bốn chữ này, trong lòng cũng không biết là tư vị gì. Thiệu Vũ đi vào, nhìn thấy có một đôi dép đi trong nhà, liền thay giày thể thao trong chân ra. Khi thấy trang hoàng bên trong, cậu có chút há hốc mồm.
Kỳ thực đồ vật bên trong cũng không tính là được trang hoàng, bên trong gian phòng trống rỗng, chỉ có trên đất bày mấy cái đệm, còn có một cái bàn vuông nhỏ, ngoài anh ra chẳng còn cái gì cả.
Dương Thừa Thượng vẫy vẫy tay với cậu, "Tiền cọc đã thanh toán, trang trí đơn giản một chút, đã không còn lại bao nhiêu"
Thiệu Vũ quả thực có chút không hiểu anh đang suy nghĩ gì, một mực thật giống tất cả những thứ này đều liên quan đến cậu. "Dương Thừa Thượng, là anh nói, anh ở đây một tháng, ở nơi xa này mua nhà?"
"Dù gì đều phải có nhà ở, tôi cảm thấy mua khá là có lời"
Thiệu Vũ hỗn loạn, "Anh lấy đâu ra tiền? Chổ này, cũng phải ba trăm ngàn!"
"Không đến mức đó, 45 vạn, 20% tiền cọc" Anh cười cười, dẫn Thiệu Vũ đi vào bên trong.
Phòng ốc rất sạch sẽ, phòng ngủ kèm phòng tắm, thêm nhà bếp cùng ban công, cũng khoảng 80 mét vuông. Thiệu Vũ theo anh tiến vào phòng ngủ, mới phát giác được nơi này thật là có người đã ở.
Bên trong có chút gia cụ, ít nhất có giường, còn có một tủ đứng. Dương Thừa Thượng đem rèm cửa sổ kéo ra, để ánh sáng mặt trời soi vào.
Thiệu Vũ nhìn bóng lưng của anh, hỏi: "Dương Thừa Thượng, anh thật sự quyết định như vậy?"
"Ừm. Giấy tờ nhà đứng tên hai chúng ta. Tôi trả tiền cọc rồi, tiền hằng tháng là 1500" Anh xoay người lại nhìn cậu, "Vì vậy chúng ta sau này có chút cực khổ"
Thiệu Vũ trong lòng có dự cảm không tốt.
Dương Thừa Thượng cười xán lạn, "Thức ăn cùng sinh hoạt chi tiêu tôi phụ trách, tiền góp hàng tháng cậu góp"
Thiệu Vũ lườm một cái, nghĩ thầm quả nhiên là như vậy.
"Nếu như khất nợ, chúng ta sẽ không còn chổ ở. Đừng nói cậu còn có thể ở ký túc xá, tôi ngủ vòm cầu cũng nhất định sẽ lôi kéo cậu theo" Dương Thừa Thượng nghiêng dựa vào vách tường, ánh mặt trời chiếu lên đỉnh đầu của anh.
Thiệu Vũ kháng nghị, "Tôi còn đi học!"
" Đại học rất nhàn rỗi, có thể đi làm thêm"
"Tôi chưa đủ 18 tuổi!"
"Sinh nhật cậu là vào mùa hè, đã sớm qua"
"Tôi không có kinh nghiệm làm việc......."
"Yên tâm, bồi bàn bưng bê cái gì tôi cũng cảm thấy không cần có kinh nghiệm"
"Dương Thừa Thượng, tôi áp lực thật lớn a........."
"Hắc, có áp lực mới có động lực"
Thiệu Vũ nhìn nụ cười tà ác của anh, khóc không ra nước mắt.
Cậu ảo tưởng về sinh hoạt tươi đẹp ở trường a, ảo tưởng một bên đùa giỡn một bên tán gái, cuộc sống hạnh phúc a, toàn bộ đều tan thành bọt nước.
|
Chương 9 Mùa đông năm ấy tựa hồ đặc biệt tới sớm, có lẽ là hai người đã quen khí hậu phương Nam, đối với việc tháng mười bắt đầu xuất hiện tuyết rơi, thật sự là có chút không thích ứng. May là trong phòng vẫn còn khí ấm, buổi tối trở về ngược lại cũng không lạnh. Thừa dịp Chủ nhật hai người đi cửa hàng tổng hợp mua thêm quần áo, Dương Thừa Thượng còn mua thật nhiều nguyên liệu để nấu những món làm ấm người.
Ở chung cũng lâu, cho dù bắt đầu là không mong muốn, cũng chậm rãi nâng chút cảm giác không muốn xa rời.
Thiệu Vũ mặc quần áo tử tế, tha trứ miên tha (kéo bông kéo?!), đi ra khỏi phòn, nhìn thấy Dương Thừa Thượng đang trong nhà bếp, bắt đầu làm bữa sáng.
Mùi vị rất thơm, cậu hít sâu một hơi, tiến vào buồng tắm bắt đầu đánh răng rửa mặt cạo râu. Lúc đi ra Dương Thừa Thượng đã đem "Bì đản sấu nhục chúc" (cháo trắng ăn với thịt khô cùng trứng muối?) bưng lên bàn, còn có sữa đậu nành tự nấu, thêm một trứng gà chín.
Thiệu Vũ ngồi xuống, thuận miệng nói: "Hai giờ khuya mới tan tầm, anh lại còn có thể mỗi ngày dậy sớm như thế"
"Thói quen, trước đây thân thể không tốt, cha tôi bắt tôi buổi sáng thức sớm chạy bộ" Dương Thừa Thượng không thích ăn trứng gà, lột vỏ bỏ vào trong chén của Thiệu Vũ. Anh rụt cổ một cái, "Có điều ở đây đúng là lạnh thật"
"Ừm, lạnh chết đi được" Thiệu Vũ không khách khí đem hai cái trứng gà nuốt vào bụng, ăn cháo cùng uống sữa đậu nành cũng rất nhanh, liền đem chén đến chổ Dương Thừa Thượng đang rửa để xuống, phủi tay đi ra ngoài.
Cậu sáng sớm có chuyện, đưa báo sớm cho tiểu khi lân cận. Vì vậy mỗi sáng năm giờ là phải thức.
Mặc áo khoác, đem một chai trà nóng cho vào bình giữ nhiệt, lúc này Dương Thừa Thượng cũng vừa vặn ra tới. Hai người đóng cửa, đi thang máy xuống lầu, Dương Thừa Thượng bắt đầu dọc theo công viên tiểu khu chạy bộ.
Trên đường có lớp tuyết mỏng, người thở ra hơi tựa hồ cũng sắp bị đông thành băng.
Hơn năm giờ trời vẫn còn tối, có vài cột đèn ven đường, Dương Thừa Thượng lắng tai nghe, nghe được tiếng Thiệu Vũ chạy xe đạp từ từ lại gần, bước chân ngừng lại.
"Khí trời quá lạnh, chạy hai vòng liền trở về ngủ đi?"
"Ừm" Dương Thừa Thượng đáp một tiếng, nhìn Thiệu Vũ chậm rãi đi xa.
Tâm tư không khỏi nghĩ về mấy tháng ở chung, hai người cũng không quá thích ứng, ăn mặc chi tiêu, đều từng bước một tìm tòi sở thích đối phương, rèn luyện lẫn nhau. Thiệu Vũ lạc quan rộng rãi, đối với cuộc sống eo hẹp, cũng không quá oán giận.
Chính cậu nỗ lực đi tìm công việc, chỉ cần có rảnh rỗi đều không ngừng làm việc, mỗi ngày bận rộn trôi qua nhưng phong phú. Dương Thừa Thượng cũng thanh nhàn hơn nhiều, anh nhận thầu phần lớn việc nhà cùng nấu ăn.
Mấy tháng đi qua, Thiệu Vũ mỗi tháng đều đúng hạn đem tiền trả góp chuyển khoản đúng hạn.
Dương Thừa Thượng nghĩ đến đây, không khỏi cười cợt.
Mới bắt đầu, quyết định của anh có chút lỗ mãng, chủ động yêu cầu có chút quá đáng. Thế nhưng, nếu như không làm như vậy, anh căn bản không có cơ hội cùng Thiệu Vũ cùng nhau sống chung?
Mỗi ngày như vậy có thể sống cùng nhau, cũng căn bản không thể phát sinh.
Ạnh đúng là ích kỷ.
Chạy vài vòng, anh lên cầu thang, về nhà tắm nước nóng, nhưng không tiếp tục ngủ.
Đem những nguyên liệu nấu ăn mua được ra, chọn mấy củ cà rốt, bắt đầu cắt.
Anh nấu ăn hương vị không tệ, kỹ thuật tỉa củ cũng không quá tốt, kết hợp màu sắc cũng không quá đẹp. Cho nên đối với trù nghệ, anh muốn học cái gì đó thật sự còn rất nhiều rất nhiều.
May là đi làm trong quán rượu có một vị lương sư (thầy tốt).
Đi làm mấy tháng, anh đã làm quen được tiết tấu nơi này. Năm giờ chiều đồng hồ điểm, quét tước vệ sinh, chuẩn bị kỹ càng nguyên liệu nấu ăn.
Đến quán bar ăn khuya không nhiều người, phần lớn muốn ăn cơm rang. Trong quán rượu, đầu bếp chỉ có còn mình anh, vì vậy thái rau, rửa bát đều một mình anh làm.
Nếu như có hứng thú, làm những việc này cũng sẽ không buồn chán. Dương Ngưỡng lúc vào, thấy anh đang bận rộn.
Đến gần, nhìn dưới dao anh đang cắt cái gì đó, lắc lắc đầu, "Cơm rang Dương Châu bên trong chính là cà rốt cắt hạt lựu, anh cắt thành sợi làm gì?"
"Muốn luyện một chút"
Dương Ngưỡng cầm lấy nửa đoạn còn dư lại hướng về miệng cắn một cái, "Anh cắt không sai, độ dài hẹp cân xứng vừa vặn"
"Sư phụ còn nói chưa được"
Dương Ngưỡng cười nhạo, "Anh quản mặt đơ kia làm gì. Anh ta mỗi lần lại đây đều nói vài câu như vậy" Dương Ngưỡng ho khan một cái, nghiêm mặt, bắt chước: "Cái này không được, cái kia cũng không được, toàn bộ đều không được............" Còn chưa nói hết, nhịn không được bật cười.
Dương Thừa Thượng tiếp tục cắt cà rốt.
"Thật ra thì, cắt thành dạng gì cũng đều là cà rốt, cũng sẽ không biến thành thịt bò"
Dương Thừa Thượng nở nụ cười, "Coi như đúng như anh nói, tôi cũng không cho anh làm thịt bò rang cơm"
Dương Ngưỡng trừng mắt.
"Sư phụ nói anh không có tiền"
Dương Thừa Thượng nói đến sư phụ chính là ông chủ quán bar này.
Quán bar cách trường học Thiệu Vũ rất gần, chỉ cách một con đường. Ngày ấy Dương Thừa Thượng vừa tới thành phố này, ngồi xe công cộng tới trường học này đi một vòng, thời điểm đói bụng đi qua quán bar này, ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn bên trong.
Khi đó vẫn là buổi trưa, không kinh doanh, nhưng cánh cửa lại không đóng. Dương Thừa Thượng cho là tiệm cơm, đi vào. Dương Ngưỡng lúc đó đang ăn một bát thịt bò rang cơm, ông chủ mặt đơ Trương Hạo ngồi ở một bên.
Hai người đối với việc anh vào rất bất ngờ, Dương Thừa Thượng chỗ ngồi ngồi xuống, hậu tri hậu giác (là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm) nói: "Ông chủ, tôi muốn một phần thịt bò rang cơm"
Tình cảnh lúc đó, Dương Ngưỡng sau này mỗi lần nói tới, đều có thể cười đến đau bụng. "Anh không biết tình cảnh đó quá mức buồn cười đâu, Thừa Thượng, quán bar như thế phong cách yêu ma quỷ quái đều có thể xem là tiệm cơm, cũng không biết anh là đói bụng kìm nén hay là đầu óc co giật đây"
Dương Thừa Thượng bị hắn cười, cũng không mặt đỏ, tiếp tục cắt củ cà rốt thành sợi.
"Kỳ quái nhất chính là, tên kia lại cho anh tự đi vào làm, mà anh vẫn đúng là đi vào xào đem ra bàn ăn"
Điểm gặp gỡ kì quái, Trương Hạo ngửi thấy vị thơm, hỏi Dương Thừa Thượng, "Anh làm ở đây không?"
Sức quan sát Trương Hạo mạnh mẽ, nhìn ra Dương Thừa Thượng là người ngoại địa, hơn nữa là ngày thứ nhất tới nơi này.
Dương Thừa Thượng không có từ chối.
Hai người tính cách giống nhau, cũng không thích nói chuyện, trù nghệ Trương Hạo tốt, nhìn ra Dương Thừa Thượng chưa tới, bắt đầu chỉ điểm cậu. Cũng không quá tôn xưng anh ta là sư phụ.
Mà Dương Ngưỡng, thay mặt chủ quán bar, hắn cùng Trương Hạo cũng là người yêu.
Đối với đồng loại có thể nhìn ra, Dương Thừa Thượng bắt đầu có chút ngạc nhiên, sau đó nhìn bọn họ tùy ý ở chung, chậm rãi thông suốt.
Dương Ngưỡng thở dài, "Có điều anh xào cơm cũng thật là không kém tên kia a"
"Coi như anh nói vậy, tôi cũng không cho anh làm thịt bò rang cơm"
Dương Ngưỡng đột nhiên ôm cánh tay anh kêu rên, "Tiểu Dương a, tốt xấu chúng ta 800 năm trước là một nhà đó, anh không đáng thương tôi ư.......Tôi một ngày không ăn cơm rồi......."
"Sư phụ sẽ không để anh đói bụng" Dương Thừa Thượng lườm anh một cái, "Bị anh ấy biết, khấu trừ tiền lương của tôi"
"Tiểu Dương! Tôi lần trước còn cho anh mượn xe dùng đấy, anh cũng đừng để ý tên kia, anh không nói tôi không nói, anh ta sẽ không biết!"
Dương Thừa Thượng không hề bị lay động, "Tôi muốn nuôi gia đình"
Kêu rên cầu xin đều vô dụng, Dương Ngưỡng chùi nước mắt không tồn tại, quay đầu tìm kẻ cầm đầu.
Hai người luôn luôn ồn ào như thế, Dương Thừa Thượng từ lâu đã không cảm thấy kinh ngạc. Không cho Dương Ngưỡng cơm rang, cũng không phải bởi vì Trương Hạo hẹp hòi, mà là bởi vì dạ dày Dương Ngưỡng không tốt, ăn cơm rang rất dễ dàng trướng bụng.
Màn đêm buông xuống, lục tục có khách đến. Dương Thừa Thượng không cần đi ra ngoài, tự mình một người nhà bếp yên lặng thái rau. Tình cờ có khách gọi thức ăn, nhưng cũng không nhiều.
Đến tối khoảng mười một giờ. Trương Hạo đi vào. Anh rất cao lớn, không quá tuấn tú, đường nét trên mặt cương nghị. Dương Ngưỡng lén lút đề phòng Dương Thừa Thượng.
Dương Ngưỡng bất đắc dĩ buông tay, "Bây giờ là thời đại thụ nhiều công ít"
Trương Hạo tuổi tác gần 30, tựa hồ ngoại trừ quán bar ở ngoài còn có sản nghiệp khác. Anh đi vào liền bắt đầu ống tay áo, lấy nồi đất ra nấu cháo "Ngày hôm nay thế nào?"
"Cũng còn tốt"
Trương Hạo nhìn một đống lớn sợi cà rốt, nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng. "Ngày mai gọi tiểu Trần thêm cà rốt" Anh tỉ mỉ vo gạo, kiu Tiểu Hỏa chậm rãi nấu, sau đó đi tới, bắt đầu nói với Dương Thừa Thượng một ít chuyện kỹ thuật cắt.
Trương Hạo cũng không phải giỏi phương diện này, nhưng tựa hồ trước đây được học qua. Đối với Dương Thừa Thượng, anh cơ hồ là dốc lòng chỉ bảo, cực kỳ ưu ái, tuy rằng trên mặt cũng sẽ không biểu hiện ra.
Cháo nấu chín cũng đã qua 12 giờ, Trương Hạo không biết từ đâu ôm Dương Ngưỡng đi vào, múc một chén cho Dương Ngưỡng. Lại múc một chén, kiu Dương Thừa Thượng: "Lại đây ăn".
|
Chương 10 Lúc quán bar đóng cửa gần như ba giờ sáng. Dương Thừa Thượng thay đổi quần áo công sở, mặc áo khoác dày, đi bộ về nhà. Tiểu khu cách nơi này không xa, trên đường không còn người đi đường, chỉ tình cờ có xe cộ chạy qua. Khí trời lạnh giá, anh đốt mấy lần mới cháy điếu thuốc, hít một hơi thật dài, cảm giác quen thuộc này từ đáy lòng dâng lên, tựa hồ kích thích mạch máu toàn thân.
Thuốc chính là đồ tốt, đối với người cô quạnh mà nói.
Chậm rãi đi tới tiểu khu, theo thói quen tiến vào trước lầu ngẩng đầu nhìn một chút, nhìn thấy tầng 11 sáng đèn, trái tim ấm áp.
May là, không quản mình đi đoạn đường này nhiều cô đơn nhiều lạnh giá, cuối đường, còn có một ngọn đèn thuộc về anh đang đợi.
Cho dù không phải vĩnh viễn.
Cũng có thể thoả mãn.
Dương Thừa Thượng móc ra chìa khóa mở cửa, bất ngờ nhìn thấy phòng ngủ mình cũng sáng đèn. Thiệu Vũ nghe được tiếng động nhô đầu ra, "Đã về rồi?"
Anh có chút bất ngờ, "Cậu còn chưa ngủ?"
"Ngày mai thứ bảy, không cần đến trường, báo sớm ngày mai cũng đến phiên người khác đưa, tôi chỉ có tiết ngoài giờ lúc hai giờ chiều" Thiệu Vũ nhếch môi cười, "Ngày mai tôi có thể ngủ nướng!"
"Thế à, chúc mừng cậu" Dương Thừa Thượng cũng cười cười.
Khoảng thời gian này Thiệu Vũ thực sự khá mệt, ngoại trừ các công việc làm thêm ở ngoài, bài vỡ cũng không thể lỡ được, cậu mỗi ngày bôn ba, gầy đi không ít.
"Ngày mai tôi nấu ăn cho cậu" Dương Thừa Thượng cởi áo khoác, đi vào phòng ngủ. Hai người tuy rằng ở chung, nhưng vẫn là tách ra ở hai gian phòng khác nhau, phòng ngủ của Dương Thừa Thượng hơi lớn hơn chút, giường cũng rất mềm mại, gần đây còn có thêm một bộ gia cụ.
Thiệu Vũ đang dùng máy vi tính của cậu xem phim, Dương Thừa Thượng tùy ý hỏi một câu, "Coi gì thế?"
Mặt Thiệu Vũ đột nhiên đỏ lên, dáng vẻ che che giấu giấu, làm cho Dương Thừa Thượng có chút ngạc nhiên. Đến gần muốn đoạt lấy con chuột, nhưng Thiệu Vũ nhanh chóng đoạt trước, "Cùng xem không?"
"Hả?"
Thiệu Vũ mặt càng đỏ hơn, làm ra dáng vẻ lẽ thẳng khí hùng (cây ngay không sợ chết đứng) "Hả? Tôi không tin anh chưa từng xem qua."
Dương Thừa Thượng nhíu nhíu mày, vừa cười vừa thấp giọng đáp: "Xem qua"
Thiệu Vũ nhất thời trở nên hưng phấn, "Ha ha, tôi nói, anh cũng không cần thành thật như vậy". Cậu thở phào một cái, có âm thanh chốt cửa truyền đến, âm thanh bên trong truyền đến một trận thở dốc.
Mãn bình (mãn: hoàn toàn, bình: che đậy) đều là một thân trắng, trong phim nam nữ chính đang ra sức trừu sáp, tiếng nước dâm mị rõ ràng khiến người ta khó có thể ngó lơ.
Ánh mắt Thiệu Vũ lập tức bị thu hút tới, hô hấp cũng gấp mấy phần.
Dương Thừa Thượng đứng ở bên cạnh bất động, khóe miệng chậm rãi giương lên, lộ ra một nụ cười khổ.
Mấy năm trước, anh đã ở quán trọ, cùng một đám con trai choai choai, làm như kẻ trộm ẩn núp quan sát. Vật này đối với bọn họ có sức hấp dẫn vô cùng lớn, đến mức một đám người đều ở trong bóng tối thở dốc.
Dương Thừa Thượng cũng thở dốc, có điều không phải là bởi vì động tình mà là bởi vì sợ.
Bởi vì anh phát hiện cái kia của mình không có phản ứng.
Đũng quần người khác đều là toàn tâm toàn ý kéo căng, chỉ có anh, mềm oặt không chút phản ứng.
Không chỉ có như vậy, anh thậm chí cảm thấy hình ảnh kia buồn nôn mà vô vị.
Loại hoảng sợ này giằng co mấy tháng, mãi đến tận lần đầu mộng tinh mới kết thúc.
Có điều từ đó về sau, anh càng hoảng sợ hơn.
Bởi vì anh rõ ràng nhớ là, buổi tối ngày hôm ấy trong mộng của anh, tồn tại một nam nhân.
Dương Thừa Thượng đứng mấy phút, có chút uể oải, "Tôi đi tắm"
"Nha" Thiệu Vũ cũng không quay đầu lại.
Cầm áo ngủ, Dương Thừa Thượng tiến vào buồng tắm, tắm rửa 15 phút mới ra ngoài.
Đèn phòng ngủ không biết từ khi nào đã tắt, Dương Thừa Thượng mới vừa vào cửa phòng, Thiệu Vũ liền đi đến, hai tay ấm áp cùng đôi môi nóng ướt áp lại.
Bọn họ ở chung, cũng không phải chưa từng làm.
Tuy rằng đều bận bịu, thời gian ở cùng nhau cũng ít, nhưng phấn chấn, mạnh mẽ của hai thiếu niên, tình cờ vẫn có thể cọ sát ra tia lửa.
Điều này phần lớn là Dương Thừa Thượng chủ động.
Ngày hôm nay như vậy, Thiệu Vũ lại chủ động, trước đây chưa từng có.
Bộ phim đã đóng, thở dốc nhưng không có kết thúc. Toàn thân Thiệu Vũ vô cùng nóng, ngón tay mơn trớn nơi đó cũng nóng như lửa, nhiệt độ trong nháy mắt liền tăng cao. Đầu lưỡi ẩm ướt ban đầu chỉ là thăm dò đụng chạm, sau đó rất nhanh quấn quýt cùng nhau.
Áo ngủ rất dễ cởi, Thiệu Vũ buông môi anh ra, cúi đầu hôn lên ngực anh, thoả mãn càng kịch liệt khi nghe được tiếng thở dốc.
Ánh đèn tối tăm cơ hồ không thấy rõ mặt của đối phương, chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét. Thuốc bôi trơn ngay ở trong tủ đầu giường, Thiệu Vũ tỉ mỉ khuếch trương cho anh, sau đó đem dục vọng của mình từ từ đưa vào.
Dương Thừa Thượng trong đôi mắt cơ hồ bức ra lệ, tư thế dán vào nhau khiến Thiệu Vũ cắn cắn vai, thấp giọng kêu lên: "Ngu ngốc......."
Thiệu Vũ mạnh mẽ chống đẩy một lúc, mang khuôn mặt hung hăn cười, "Dương Thừa Thượng, anh nằm dưới thân ngu ngốc như vậy" Cậu đưa tay mò đến nơi liên kết hai người, "Anh chỗ này.........như là chảy nước ra........."
Dương Thừa Thượng bị ngôn ngữ kích thích, nơi liên kết siết càng chặt, "Ngu ngốc, cậu đây là học được từ trong phim sao?"
"A? Điều này cũng biết?" Thiệu Vũ dừng lại, "Trên sách nói, lúc làm nói những câu nói này, anh sẽ thoải mái một chút".
Dương Thừa Thượng không hiểu.
"Đồng tính làm tình vốn rất vất vả" Thiệu Vũ cười, đột nhiên cúi đầu hôn môi của anh một cái, "Vì vậy cho anh thoả mái một chút"
Dương Thừa Thượng nhìn ánh mắt của cậu, đột nhiên cười, cười đến nước mắt thiếu chút nữa chảy ra, "Ngu ngốc, cậu cũng không phải đồng tính.........."
"Không thể tuyệt đối là không phải" Thiệu Vũ nhẹ nhàng giao động, "Tôi có thể đối với anh có phản ứng, nói rõ tôi ít nhất cũng là song tính"
Dương Thừa Thượng nhắm mắt lại, "Cậu không phải, tôi mới phải"
Năm ấy anh hoảng hốt lo sợ, coi chính mình là biến thái, bắt đầu hết sức xa lánh mọi người.
Sau đó, anh đến bên trong góc thư viện, tìm sách.
Bệnh trạng bên trong viết cực kỳ tương tự anh.
Anh thế mới biết, nguyên lai mình tuy rằng không phải biến thái, nhưng là gần như vậy.
Anh là đồng tính luyến ái, chỉ thích nam nhân.
|
Chương 11 Ngày hôm sau Thiệu Vũ bị một mùi thơm đánh thức, cậu nhìn điện thoại di động một chút, phát hiện đã là chín giờ sáng rồi. Đã lâu không được ngủ nướng, cậu ngồi dậy vai có chút đau. Mặc quần áo tử tế, chỉnh đầu tóc ra khỏi phòng Dương Thừa Thượng, ngẩng đầu liền nhìn thấy Dương Thừa Thượng đang bận rộn ở nhà bếp.
"Nấu gì vậy? Thơm quá" Thiệu Vũ dùng sức hít một hơi, đói bụng rồi.
"Móng heo hầm" Dương Thừa Thượng liếc mắt nhìn cậu, "Đi đánh răng, sau đó lại đây nếm thử. Tôi nấu lần đầu, cũng không biết có ăn được hay không nữa"
Thiệu Vũ lập tức khen ngợi: "Thơm như vậy, khẳng định ăn ngon"
Cậu vội vàng đánh răng rửa mặt, đi ra trước tiên nếm một chút. Móng giò đã hầm rất lâu, dùng đũa nhẹ nhàng một kẹp là có thể kẹp xuống, Dương Thừa Thượng còn làm một chén nước tương ớt, kết hợp thực sự là vô cùng mỹ vị.
"Ngon quá!" Thiệu Vũ thật lòng khen.
Dương Thừa Thượng nhướng lông mày, "Này lấy chén đũa đi, ăn cơm xong chúng ta đi ra ngoài mua chút đồ"
"Muốn mua cái gì?"
"Gia cụ! Chúng ta không có ghế sô pha cùng bàn ăn"
Bọn họ hiện tại dùng là vẫn là cái bàn giản dị, 25 đồng một cái, kiểu xếp. Bên cạnh bàn đặt hai cái ghế nhỏ, Thiệu Vũ đem chén đũa đến, Dương Thừa Thượng đã bưng nồi đất lên. Sáng sớm không thích hợp uống rượu, hai người ăn hai chén cơm, no bụng ra ngoài.
Trước cửa tiểu khi chính là trạm xe buýt, qua năm phút đồng hồ thì có xe, hai người lên, tìm chổ ngồi ngồi xuống.
Bởi vì là Chủ nhật, trên xe có rất nhiều người, Thiệu Vũ nhường chổ, đi tới bên cạnh Dương Thừa Thượng đứng, cúi đầu nhìn, thấy được ánh mắt anh có chút đen.
"Tối hôm qua ngủ không ngon?"
"Ừm" Dương Thừa Thượng nhìn thấy có ông cụ đi đến, cũng nhường chỗ. Thiệu Vũ đỡ anh đứng dậy, đến cửa xe dừng lại nắm lấy vòng treo. Dương Thừa Thượng so với cậu thấp hơn một chút, mặc đồ dày, đứng lại khá gần.
Hai người cũng sẽ không tiếp tục nói chuyện, mãi đến tận xuống xe. Thiệu Vũ hỏi: "Anh biết chổ mua sao?"
"Không xa có một khu bán gia cụ" Dương Thừa Thượng dẫn cậu đi, hai người đi dạo một vòng, quyết định chọn một bộ bàn ghế cũng một bàn ăn bằng kính, tiền là do Dương Thừa Thượng trả.
Buổi chiều giao hàng, hai người đi đến siêu thị bên cạnh, mua chút đồ ăn cùng đồ dùng hàng ngày. Chờ đến lúc về đến nhà, đã qua mười hai giờ trưa, Dương Thừa Thượng muốn làm cơm, nhưng Thiệu Vũ đem anh kéo vào phòng ngủ, "Anh nghỉ ngơi một chút đi, để tôi làm"
Dương Thừa Thượng biểu thị hoài nghi, "Cậu sao?"
Thiệu Vũ gãi đầu một cái, "Nên như vậy? Có điều có chút khó ăn?"
Dương Thừa Thượng nở nụ cười, "Tôi không muốn làm oan dạ dày chính mình. Cậu nấu cơm, rửa sạch thức ăn, tôi đến nấu"
Thiệu Vũ gật gù, vui cười hớn hở đi vo gạo rửa rau. Dương Thừa Thượng không có ngủ, nghiêng đầu dựa vào cửa phòng bếp, nhìn cậu bận rộn. Anh vò vò huyệt Thái Dương, dáng vẻ như là phi thường mệt mỏi.
Tối ngày hôm qua Thiệu Vũ ở lại gian phòng của mình, vì lẽ đó anh không ngủ được.
Dù không có đèn, nhưng có thể nghe được tiếng hít thở của cậu, có thể chạm vào da thịt ấm áp của cậu khiến anh kích động không thể vào ngủ. Mỗi một giây, đều hi vọng một giây sau tới chậm một chút, chậm một chút nữa mới tốt.
Yêu không chừng mực, chia lìa lại tựa hồ như gần ngay trước mắt.
Dương Thừa Thượng không ngừng được bi quan nghĩ.
Thiệu Vũ tốc độ rất nhanh, rửa sạch ớt xanh thậm chí còn cắt sợi. Dương Thừa Thượng thành thục xào rau, vị thơm rất nhanh lan toả. Thiệu Vũ kinh ngạc, "Tốc độ anh thật nhanh"
"Thói quen. Trước đây tôi học trung học, đều phải tự mình nấu ăn. Cậu cũng biết, tuổi trẻ nhanh đói, tôi vì có thể sớm một chút ăn được cơm, cũng chỉ có thể tăng nhanh tốc độ" Dương Thừa Thượng như là thời gian còn trẻ, mang trên mặt chút ý cười, "Vì lẽ đó tôi kỹ thuật cắt không quá tốt, chính là vì để nhanh chóng, toàn làm món hầm, bởi vì ít tốn thời gian (?!)"
Thiệu Vũ nhìn anh, lúc này mới phát hiện mình đối vớânnh cơ hồ không biết gì cả.
Trước đây chỉ là bởi vì quan hệ với Lộ Giai mới không có ý tốt tiếp cận, chỉ biết anh lầm lì, thích châm chọc, thích hút thuốc, học tập không giỏi, nấu ăn ăn ngon, nhưng lại không biết chuyện trước kia của anh, từng trãi qua những chuyện gì.
"Hiện tại có thời gian, cho nên muốn hảo hảo học tập những việc này"
Thiệu Vũ nói:" Nhưng anh còn trẻ, làm đầu bếp cũng không phải là tốt..........."
"Cái gì mới tốt đây?" Dương Thừa Thượng cười cười, "Tiền nhiều hơn mới tốt? Có nhà có xe?"
Thiệu Vũ suy nghĩ một chút "Ừm" một tiếng.
"Cậu có mục tiêu theo đuổi, tôi không làm được gì để đuổi kịp cậu"
Thiệu Vũ ngẩn ngơ, "Đuổi theo tôi?"
"Ừm. Cậu quá ưu tú, tôi không đuổi kịp"
Thiệu Vũ đầu óc choáng váng, "Tại sao phải đuổi kịp tôi?"
Món ăn xào kỹ, Dương Thừa Thượng đem lên bàn, "Không có gì."
Thiệu Vũ theo dõi anh, cau mày.
Không có gì là cái gì?
Chớp mắt Thiệu Vũ đã ăn no, liền quên vấn đề vừa nãy muốn hỏi. Dương Thừa Thượng chơi máy tính nửa giờ liền bò trên giường đi ngủ, Thiệu Vũ không có chuyện gì, chờ gia cụ đưa tới, sắp xếp lại, lần nữa mở cửa.
Năm nay có nhiều trận tuyết, hai người lúc đầu còn hưng phấn sau đó chậm rãi quen thuộc, thời gian mấy tháng. Ở chung sinh hoạt chậm rãi thay đổi hòa hợp, cho dù thời gian gặp nhau ít, ngủ cùng nhau càng ít, nhưng quan tâm lẫn nhau hơn.
Cách Tết Âm Lịch còn nửa tháng, trường học cho nghỉ, Thiệu Vũ thu thập sách vỡ trở về nhà, trong phòng ấm áp, Dương Thừa Thượng đang nấu canh. Nhìn thấy cậu trở về, Dương Thừa Thượng thò đầu ra, "Cậu ba ngày nữa nên về rồi? Tôi mua cho cậu vé xe lửa, giường nằm, đặt vé ở trên bàn"
Thiệu Vũ cầm lấy vé trên bàn, hơi nghi hoặc một chút, "Anh không quay về sao?"
"Không trở về"
"A? Xa như vậy, một mình anh ở chỗ này..........."
"Trở lại cũng hầu như là một người, vì lẽ đó không bằng ở chỗ này" Dương Thừa Thượng hướng cậu cười, "Nghe nói chị cậu có em bé, chúc mừng a"
"Ừm, cảm ơn. Chị tôi nói lấy sự nghiệp làm trọng, cũng không biết vì sao đã nghĩ thông chuyện có con"
"Dự tính chừng nào sinh?"
"Tháng 7 sang năm" Thiệu Vũ cười, "Nghe nói hiện tại đang hơi khó chịu, nhà anh rễ tôi đều xem chị ấy là tổ tông a" cười cười, đột nhiên lại nhớ tới lời anh vừa nói, ngữ khí chần chờ một chút, nhưng vẫn là không nhịn được hỏi: "Anh........Anh vừa nói anh trở lại cũng một người? Ba mẹ anh đâu?"
"Qua đời rồi"
Thiệu Vũ kinh sợ đến mức há miệng, muốn hỏi dò, lại nhịn lại. Cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói tiếng: "Xin lỗi"
"Mẹ của tôi chết tương đối sớm" Dương Thừa Thượng bắt đầu nói, "Lúc tôi hai tuổi liền qua đời, vì vậy cha tôi rất thương tôi. Nghỉ hè trung học cơ sở năm ấy, ông ta đi khai thác mỏ, xảy ra chuyện, ông chủ vùng mỏ thường ít tiền. Tôi vốn là không muốn học trung học, khai giảng ngày đó liền chuyến trường"
Thiệu Vũ nói không ra lời, chỉ là nhìn anh.
Dương Thừa Thượng nhìn vẻ mặt cậu, đột nhiên nở nụ cười, "Ngu ngốc, cậu đồng cảm hai chữ đều viết trên mặt"
Thiệu Vũ cứng nhắc, "Anh........Anh vốn là..........."
"Vốn là đáng đồng cảm đúng không? Có phải là nhớ tới trung học phổ thông người ta bắt nạt tôi, sau đó áy náy?"
Thiệu Vũ lập tức phản bác, "Tôi không bắt nạt anh!"
"Không có? Nhìn tôi ở nhà Lộ Giai, đối xử với tôi như sói"
"Đó là tôi không biết anh thích nam nhân" Thiệu Vũ nói xong câu đó, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, đóng chặt miệng lại.
Dương Thừa Thượng cười, "Vẻ mặt của cậu là sao? Cậu nói không sai, tôi vốn là thích nam nhân"
|