Sói Đi Thành Đôi
|
|
Nấu lẩu dê rất đơn giản, mở lò vi sóng, đun nước, thả một ít gia vị xem như nước lẩu, sau đó có thể xúm vào ăn.
Tương mà Biên Nam trộn cũng không tệ lắm, Khưu Dịch dùng đũa chấm thử, hơi bất ngờ: “Cũng khá đấy chứ, tôi còn tưởng sẽ bị mặn.”
“Toàn xem thường tôi,” Biên Nam đắc ý bưng thức ăn đặt lên bàn, sau khi cầm lấy cần tây yêu quý của mình, cậu sửng sốt khi thấy nấm kim châm đặt bên dưới, “Cái này là…”
“Là see you tomorrow đó anh!” Khưu Ngạn lập tức hô một tiếng giòn vang.
“Phát âm chuẩn đấy.” Khưu Dịch giơ ngón cái với nhóc.
“Cái gì?” Bố Khưu hỏi.
“Chú à!” Biên Nam chụp cánh tay bố Khưu, “Ăn xong rồi hỏi sau nha?”
Bố Khưu dừng một chút rồi nở nụ cười: “Ừ, ăn xong rồi hỏi sau, chắc cũng không phải lời hay ho gì.”
Biên Nam hơi bị bội phục sức ăn của Khưu Ngạn, buổi trưa ăn cả đống với mình, trên đường về liên tục xoa bụng, bây giờ cậu còn no ngắc ngứ mà nhóc lại có thể vùi đầu ăn tiếp.
Buổi trưa Khưu Dịch chẳng ăn được bao nhiêu, buổi trưa bố Khưu qua nhà người ta ăn ké chắc cũng ăn không nhiều, một bàn bốn người ngoại trừ Biên Nam, ai cũng ăn rất ngon miệng.
“Chậc,” Biên Nam kẹp vài cọng cần tây khuấy khuấy nồi, “Hồi trưa tôi ăn thật sự quá nhiều, nếu không cũng phải ăn được mấy cân thịt ấy chứ.”
“See you tomorrow!” Khưu Ngạn lại hô to một tiếng.
“Khưu nhị bảo, sớm muộn gì anh cũng phải sang tay bán em đi,” Biên Nam gắp cần tây vào chén tương khuấy tới khuấy lui, “Anh đã sâu sắc cảm nhận được tại sao anh hai em không cần em rồi.”
Bố Khưu ở bên cạnh bỗng nhiên bật cười: “Chú muốn biết see you tomorrow là sao ghê, có phải hôm nay đi ăn…”
“Chú Khưu!” Biên Nam cắt lời ông, “Chú là một trưởng bối, lại còn có hình tượng huy hoàng nữa! Chú đừng như vậy có được không?”
“Mau ăn mau ăn đi.” Bố Khưu cười ăn miếng thịt.
“Mà, chú à,” Biên Nam ngẫm nghĩ, “Chú cũng biết see you tomorrow có nghĩa gì ư?”
“Cái này có gì mà không biết.” Bố Khưu nói.
“Bố con không biết đâu, bố con chỉ biết hi, hello bye bye, à còn biết [bad word] nữa.” Biên Nam cười ha ha.
“Chú biết cũng không nhiều lắm, tiếng Anh không phải là điểm mạnh của chú,” Bố Khưu nhấp một hớp nước nóng, “Nhớ năm đó…”
Biên Nam vừa nghe “nhớ năm đó” bỗng chợt nhận ra: “Điểm mạnh của chú chắc là tiếng Nga phải không?”
“Chỉ là điểm mạnh năm đó thôi,” Gương mặt bố Khưu trông rất hoài niệm, “Sau khi mẹ Khưu Dịch nói sõi tiếng Trung chú không còn nói nữa, bây giờ cũng quên gần hết rồi, chắc còn chưa biết nhiều bằng Khưu Dịch.”
“Cậu biết nói?” Biên Nam quay phắt đầu nhìn Khưu Dịch, “Ầy dĩ nhiên cậu phải biết rồi! Sao đó giờ tôi chưa từng nghĩ cậu biết chứ, Khưu đại bảo cậu ngầu thiệt! Heo chiến đấu trong đám học sinh giỏi…”
*Heo chiến đấu là từ dùng với ý nói những người nổi trội hơn ấy, ý tiêu cực hoặc tích cực tùy ngữ cảnh.
“Cậu khen hay mắng tôi thế.” Khưu Dịch nở nụ cười.
“Khen mà, không phải hai đứa mình đều là heo sao, heo nói bằng tiếng Nga thế nào?” Đối với phát hiện ngoài ý muốn này, Biên Nam có chút hưng phấn, hưng phấn đến độ uốn lưỡi mấy lần, “Có cần uốn lưỡi không?”
“Anh là hoàng tử heo tennis.” Khưu Ngạn vừa ăn vừa nói.
“… Nhị bảo,” Biên Nam nhìn nhóc một cách bất đắc dĩ, “Quên đi, chí ít còn có chữ hoàng tử.”
“Heo tennis.” Khưu Ngạn lập tức sửa lời.
Mọi người đều phì cười, Biên Nam lườm nhóc: “Trả Bumblebee cho anh!”
“Hoàng tử ơi!” Khưu Ngạn hối hả kêu to một tiếng.
“Lập trường kiểu gì thế, không kiên định tí nào…” Biên Nam cười cả buổi.
Nhắc tới tiếng Nga, bố Khưu lại bị gợi hứng trò chuyện, cả bữa cơm ông cứ hồ hởi nhớ lại thuở trước kia. Lúc thu dọn sau khi cơm nước xong, Biên Nam nhìn thoáng qua đồng hồ, đã hơn tám giờ.
“Lát nữa con phải về,” Tuy rằng Biên Nam không muốn đi, nhưng người bình thường đêm 29 đa phần sẽ về nhà ăn cơm, cho dù không muốn đi cách mấy cậu cũng phải giả vờ giả vịt, nếu không bố Khưu sẽ sinh nghi, “Tối mai con qua đây chơi.”
“À, hơn tám giờ rồi, con mau về đi, đừng dọn,” Bố Khưu vỗ vai cậu, “Ngày mai con qua người nhà có biết không?”
“… Biết ạ, đêm giao thừa nhà con ăn cơm xong đều tự do hoạt động.” Biên Nam cười đáp.
Lời này trái lại không hẳn là nói dối, tối giao thừa những năm trước, ăn cơm xong là cậu và Biên Hạo đều chạy ra ngoài, đi chơi với bạn học bạn này nọ, chỉ có bố dì và Biên Hinh Ngữ ở nhà xem Xuân Vãn.
*Xuân Vãn (春晚) là một chương trình đặc biệt diễn ra hằng năm trong đêm giao thừa trước thời khắc năm mới. Chương trình này được sản xuất bởi Đài truyền hình trung ương Trung Quốc (CCTV), tiếng Anh gọi là CCTV New Year’s Gala. Chương trình Gala có rất nhiều chương trình nhỏ, bao gồm hài kịch, ca nhạc, nhảy, ảo thuật, xiếc, v.v… (Nguồn: Học tiếng Trung Quốc mỗi ngày)
Khưu Ngạn nhận nước nóng đi vào bếp rửa chén, Biên Nam vốn định giúp một tay nhưng lại bị bố Khưu giục về nhà, cậu không thể làm gì khác ngoài mặc áo khoác cầm đồ đạc đi ra ngoài.
“Tôi tiễn cậu.” Khưu Dịch cũng mặc áo khoác vào theo ra ngoài.
“Ngày mai giờ làm việc của cậu sắp xếp thế nào vậy?” Ra tới sân, Biên Nam nhỏ giọng nói, “Hay là tôi đến nhà hàng tìm chỗ nào ngồi chờ cậu?”
“Đừng, vậy biết đợi bao lâu,” Khưu Dịch suy nghĩ, “Ngày mai cậu ngủ một giấc thật ngon đi, dạo này có phải không ngủ ngon không? Thấy cả quầng thâm mắt rồi này.”
“Quầng thâm mắt mà không thấy thì còn gọi là quầng thâm mắt làm gì?” Biên Nam tặc lưỡi.
“Chủ yếu là cậu…” Khưu Dịch nở nụ cười.
“Được rồi!” Biên Nam cắt lời Khưu Dịch, “Biết cậu muốn nói gì rồi, thì cậu trắng chứ gì, nhà cậu có hai cái bóng đèn sáng trưng là cậu và nhị bảo chắc tiết kiệm không ít tiền điện ha… ờ phải rồi, tiết kiệm kiểu đó cậu mới sống qua ngày được chứ…”
“Ngày mai cậu ngủ một giấc đi,” Khưu Dịch cười khoác cánh tay lên vai Biên Nam, “Ngủ đến chiều luôn, khi nào dậy tự ăn chút gì lót bụng trước, buổi tối gần tan ca tôi sẽ gọi điện thoại bảo cậu tới.”
“Vậy sáng cậu có đi làm không?” Biên Nam hỏi, dựa theo lịch đi làm của Khưu Dịch, nếu đi làm vào tối muộn thì buổi sáng thường sẽ nhàn rỗi.
“Buổi sáng… tôi có chút chuyện phải ra ngoài một chuyến.” Khưu Dịch nói.
“Tôi đi với cậu,” Biên Nam lập tức nói, “Chuyện gì?”
Khưu Dịch nhìn Biên Nam, thoáng do dự: “Ngày mai tôi phải đi viếng mẹ tôi.”
“Tôi đi nữa,” Biên Nam nói xong nhìn sang Khưu Dịch, gãi gãi đầu, “Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là… muốn ở bên cậu, thôi quên đi, có vẻ không ổn lắm.”
Khưu Dịch im lặng một hồi, cánh tay khẽ siết, kéo Biên Nam về phía mình: “Ngày mai tám giờ tôi phải đi rồi, cậu dậy nổi không?”
“Dậy nổi,” Biên Nam cười cười, “Lúc còn huấn luyện năm giờ tôi đã dậy rồi.”
“Thế khi nào xong cậu về nhà ngủ đi, đợi tôi sắp tan ca lại tới chờ tôi.” Khưu Dịch nói.
“Ừm.” Biên Nam vỗ tay ra tiếng.
Nhờ Khưu Dịch chỉ điểm, Biên Nam thuận lợi ngồi xe bus và tàu điện ngầm trở về nhà Dương Húc.
Hôm nay tâm trạng khá tốt, thấy cả nhà đầy bụi và đồ đạc ngổn ngang cũng không quá khó chịu, trước khi tắm cậu còn bê mấy cái thùng giấy choáng chỗ nhất vào phòng trống gần cầu thang, chất thành một đống.
Lúc đi ra, áo bị kẹt giữa hai cái thùng giấy, cậu xoay người lại, mấy cái thùng ở trên cao nhất đổ ầm xuống đất, đồ đạc bên trong rải đầy đất.
“Đậu má!” Biên Nam giật bắn mình, vừa quay đầu đã bị bụi bặm bốc lên làm cho ho sặc sụa, “Đậu… má…”
Cậu miễn cưỡng mở đèn, ngồi chồm hổm dưới đất lượm đồ ném vào thùng.
Lúc nằm trong thùng, mấy thứ này cũng bị ném tứ tung, toàn là mấy thứ kỳ quặc Biên Nam vừa nhặt vừa nhìn, quyển vở chưa bao giờ dùng qua, sách gốc tiếng Anh đọc không hiểu, một bó bút buộc chung với nhau, một chiếc đèn bàn nhỏ không biết còn dùng được hay không, nịt gối và bao đầu gối cũ mèm, còn có cả túi cát phụ trọng…
Biên Nam ném từng món vào thùng, khung ảnh bị nứt kiếng, một hộp đèn cầy đã dùng qua, album ảnh cũ, cậu tặc lưỡi, Dương Húc cũng hoài cựu nhỉ, toàn giữ lại ba cái thứ… album ảnh?
Biên Nam lấy album ảnh đã ném vào thùng ra lại, do dự một chút rồi giở ra, thú thật cậu cũng hơi tò mò về Dương Húc.
Chẳng quá bên trong album không có ảnh chụp gì, Biên Nam lật lật vài tờ, đều là trống không.
Cậu hơi thất vọng ném album vào thùng, album ảnh lật ra, cậu thấy tờ cuối cùng hình như có ảnh chụp.
Lấy ra xem thử, Biên Nam ngẩn người.
Đây là ảnh chụp chung của Dương Húc và Thạch Giang, điều khiến Biên Nam giật mình chính là hai người trong hình đều cầm vợt tennis, cùng mỉm cười dùng động tác y hệt nhau giơ vợt tennis che nửa bên mặt của mình.
Biên Nam ngạc nhiên là Thạch Giang có thể cười vui vẻ đến thế, nhưng Thạch Giang cầm vợt tennis cũng không có gì, ngay cả Dương Húc cũng một thân quần áo thể thao cầm vợt tennis thật sự khiến Biên Nam bất ngờ, nào nịt gối, nào bao cổ tay, vợt tennis hết sức chuyên nghiệp… Dương Húc cũng từng đánh tennis?
“Thần kỳ thật.” Biên Nam nhìn chằm chằm ảnh chụp chốc lát, thả album ảnh vào trong thùng, cái ông Dương Húc lười như con rắn ngày nào cũng hết ngồi rồi dựa thế mà lại từng đánh tennis?
Mấy chữ “thần kỳ thật” xoay vòng trong đầu, Biên Nam tắm rửa một cái, đem quần áo đã giặt đi phơi, sau đó dùng nước rửa chén giặt quần áo vừa thay, cuối cùng về phòng nằm lên giường.
Đoán chừng do thật sự mệt mỏi, hiện tại cảm giác tất cả mọi việc tạm thời không có thay đổi gì thêm nữa khiến cậu hơi uể oải, sau khi đặt xong báo thức trong di động, cậu còn chưa kịp chơi di động một chút đã thiếp đi.
Hôm sau khi chuông báo thức reo lên, cậu còn đang nằm mộng, phản ứng đầu tiên khi nghe tiếng chuông chính là, tới giờ chạy bộ rồi!
Thế là cậu lật người bật dậy từ trên giường, theo thói quen lao về phía cửa phòng ký túc xá, tông thẳng vào tủ quần áo bên cạnh.
“A!” Biên Nam rú một tiếng, đụng đau chết được chứ chẳng đùa.
Khi đến đầu hẻm nhà Khưu Dịch, trên trán đã nổi cục u.
“Bị sao vậy?” Khưu Dịch đi ra vừa liếc mắt đã nhìn thẳng vào trán cậu.
“Sáng sớm dậy gấp quá, đụng trúng tủ.” Biên Nam nhe răng chà xát cục u kia.
Khưu Dịch cào tóc Biên Nam: “Muốn tôi thổi cho không? Hồi nhỏ nhị bảo bị đụng đầu cũng để cho tôi thổi.”
“Biến đi!” Biên Nam trừng mắt, suy nghĩ một chút lại ngó nghiêng xung quanh, nói nhỏ, “Không thì hôn cái đi?”
Khưu Dịch mỉm cười nhìn lướt qua hai bêm, nhanh tay kéo ót Biên Nam tới, hôn lên trán cậu một cái.
“Quá đã!” Biên Nam huýt một tiếng, nhảy nhảy tại chỗ, “Đi tới đó sao đây?”
“Đón taxi, tàu điện ngầm không có tuyến, sớm thế này cũng chưa có xe bus qua đó.” Khưu Dịch nói.
Gia đình Biên Nam chưa có ai mất, ông bà cũng còn sống, đây là lần đầu tiên tới nghĩa trang ngoại ô thành phố.
Bởi vì không có công trình kiến trúc gì, vùng này gió thổi rất mạnh, cộng thêm sắc trời âm u, trong nghĩa trang thật tiêu điều quạnh quẽ.
Mộ của mẹ Khưu Dịch nằm ở vị trí sâu bên trong, sau khi đi qua một đoạn bậc thang thật dài, Khưu Dịch mới dừng lại bên cạnh một dãy bia mộ.
“Tôi ở đây đợi cậu nha.” Biên Nam nói.
“Ừ.” Khưu Dịch gật đầu, đi tới chính giữa, ngồi xổm xuống trước một bia mộ cách đó không bao xa.
Biên Nam đứng trong gió, nhìn Khưu Dịch lẳng lặng ngồi chồm hổm trước bia mộ, trong ngực bỗng cuộn trào.
Thật nhiều năm về trước, lúc Khưu Dịch vẫn còn là một đứa nhỏ, có phải cậu ấy cũng như vậy, cũng lặng yên ngồi trước mộ mẹ mình, không biết có khóc không nữa…
Nếu mẹ của Khưu Dịch còn sống, bây giờ bà ấy sẽ trông thế nào?
Nếu mẹ của Khưu Dịch biết chuyện này, bà ấy sẽ phản ứng ra sao?
Có tức giận không?
Chợt nhớ đến câu “ghê tởm” kia, Biên Nam nhíu mày.
Không đâu.
Biên Nam cũng ngồi xổm xuống, không đâu, mẹ của Khưu Dịch là một người phụ nữ dịu dàng, thích cười thích hát.
Vậy bà ấy… sẽ nghĩ thế nào?
|
Chương 83
Biên Nam ngồi chồm hổm trên bậc thang, thấy Khưu Dịch nâng tay sờ nhẹ lên bia mộ, vị trí đó hẳn là ảnh chụp của mẹ Khưu Dịch, Biên Nam có chút xung động muốn đi qua xem thử.
Cậu muốn xem thử người mẹ sinh ra hai đứa con trai vừa đẹp vừa hiểu chuyện như vậy trông như thế nào…
Đương nhiên chỉ là nghĩ thế thôi, cậu cảm thấy Khưu Dịch chịu cho cậu theo đến đây đã là chuyện chẳng dễ dàng gì rồi.
“Mẹ ơi,” Khưu Dịch nhìn ảnh chụp, “Chúc mừng năm mới.”
Giọng Khưu Dịch rất nhỏ, nhưng vì Biên Nam ngồi ở cuối chiều gió nên vẫn nghe được loáng thoáng.
Cậu vô thức dựng lỗ tai lên nghe, muốn nghe Khưu Dịch sẽ nói gì với mẹ.
Khưu Dịch dừng một lát rồi lại mở miệng.
Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi trầm thấp, nhưng lần này Biên Nam nghe không hiểu nửa chữ.
Sửng sốt một hồi cậu mới nhận ra Khưu Dịch không nói tiếng phổ thông mà nói tiếng Nga.
Ha! Đúng là biết tiếng Nga thật!
Lực chú ý của Biên Nam tức khắc chệch hướng.
Cậu ngồi trên bậc thang, nhìn từng dãy bia mộ trên sườn dốc trước mắt.
Hiện giờ gió thổi nhẹ hơn, không còn lạnh như vậy nữa, cậu quay đầu nhìn Khưu Dịch.
Tốc độ nói chuyện của Khưu Dịch rất chậm, tuy rằng Biên Nam nghe không hiểu, nhưng cậu vẫn cảm thấy êm tai đến lạ. Cậu từng nghe Khưu Dịch dạy kèm tiếng Anh cho người khác, lúc ấy đã cảm thấy Khưu Dịch nói tiếng Anh êm tai lắm rồi, bây giờ lại cảm thấy Khưu Dịch nói tiếng Nga mới thật sự êm tai.
Như khẽ cất giọng hát vậy.
Biên Nam nhắm mắt lại, nghe đến mê mẩn.
…
“Uầy,” Khưu Dịch đá mông cậu một cái, “Vậy cũng ngủ được à?”
“Hả? Đâu có.” Biên Nam nhảy bật dậy, cậu không biết mình từ từ nhắm mắt lại nghe đã bao lâu, nhưng hẳn là không có ngủ, cậu cảm thấy mình vẫn có thể nghe được giọng nói của Khưu Dịch.
“Đi thôi,” Khưu Dịch vỗ lưng Biên Nam, “Về ngủ tiếp.”
“Không biết có ngủ được không nữa,” Biên Nam đi theo sau Khưu Dịch, bỗng quay đầu nhìn bia mộ của mẹ Khưu Dịch lần nữa, “Cậu nói gì với mẹ cậu vậy?”
“Không phải cậu nghe nãy giờ sao.” Khưu Dịch cười nói.
“Nhưng tôi nghe không hiểu,” Biên Nam tặc lưỡi, nhảy vài bước khoác vai Khưu Dịch, “Cậu cố ý không muốn cho tôi nghe hiểu chứ gì.”
“Không phải,” Khưu Dịch vân vê ngón tay của Biên Nam, “Tôi vẫn luôn nói chuyện với mẹ tôi như vậy, mẹ nói chuyện với bố toàn là nói bồi, sau khi nói sõi tiếng Trung thì dùng tiếng Trung luôn, nhưng mẹ đã quen nói vậy với tôi, lúc ấy còn bảo mai mốt lớn học chuyên ngành tiếng Nga nữa…”
Nói đến đây, Khưu Dịch không nói tiếp nữa, Biên Nam cũng không hỏi thêm, nói tiếp nữa chắc sẽ tới chuyện mẹ Khưu Dịch gặp tai nạn xe cộ.
“Biên Nam, tôi nói chuyện này với cậu.” Khưu Dịch nghiêng mặt qua nhìn Biên Nam.
“Ừa?” Biên Nam cũng nhìn Khưu Dịch.
“Hôm nay tìm thời gian gọi điện thoại cho bố cậu đi,” Khưu Dịch nói, “Dù sao cũng là đêm giao thừa, ông ấy còn giận không hoặc cậu có về nhà không cũng nên liên lạc một chút.”
“… Ồ,” Biên Nam cúi đầu, “Biết rồi.”
Khưu Dịch cười cười: “Ông ấy vốn đã giận, con trai chạy mất càng giận hơn, chạy mất tăm mất tích càng giận hơn nữa, đêm giao thừa mà không có tin tức gì lại càng…”
“Lại càng giận giận giận nữa.” Biên Nam tiếp lời.
“Ừ, chuyện này không thể nói rõ ai đúng ai sai, nhưng người đó là bố cậu, nói sao cũng không thể chờ ông ấy nhượng bộ trước.” Khưu Dịch đưa tay búng mũi Biên Nam một cái.
“Khụ!” Biên Nam cúi đầu hắt xì một hơi.
Ra khỏi nghĩa trang, Khưu Dịch đứng ở trạm xe bus chỉ tuyến đường quay về nhà Dương Húc cho Biên Nam, sau đó đi thẳng đến nhà hàng.
Trên tuyến xe bus này gần như không có ai, Biên Nam chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, trong xe rất ấm, cậu ngồi chưa được vài phút đã thấy buồn ngủ, đầu đập vào kính thủy tinh suốt chặng đường mà vẫn ngủ say sưa.
Lúc tỉnh lại đã ngồi lố trạm, cậu không dám tùy tiện đổi tuyến xe, sợ lạc đường, chỉ đành xuống xe đi ngược về một đoạn rồi lại đón xe theo lời Khưu Dịch.
Về tới nhà Dương Húc, cậu gửi tin nhắn cho Khưu Dịch nói mình đã về đến nơi, sau đó cầm di động bắt đầu thừ người ra.
Gọi điện thoại cho bố.
Nhưng để gọi cú điện thoại này cần gom hết tất cả dũng khí trong người.
Biên Nam ngồi bên giường nhìn chằm chằm di động đến xót cả mắt, bấy giờ mới bấm mở danh bạ, cắn răng chọn tên bố.
Lúc này chắc bố đã rời giường, thông thường vào ngày nghỉ bố sẽ ngồi trong phòng sách uống chút trà…
Tiếng chờ máy tẻ nhạt vang lên trong ống nghe, một tiếng rồi một tiếng, Biên Nam có cảm giác lòng bàn tay ứa mồ hôi.
Nhưng mãi đến khi điện thoại tự động ngắt, bố cũng không bắt máy.
Cậu hơi do dự, bấm gọi lại lần nữa.
Lần này chỉ reo vài tiếng đã dập máy.
Biên Nam giơ di động ra trước mắt, nhìn một lúc thật lâu mới ngả người ra sau, nằm xuống giường.
Bố không nhận điện thoại của cậu, chắc vẫn còn đang giận.
Thật ra cậu vẫn không biết rốt cuộc bố giận cái gì.
Hoặc nên nói, việc cậu thích con trai và sự kiện lần này làm bố nghĩ rằng cậu lại gây rắc rối, không biết cái nào chọc bố giận đây.
Biên Nam khẽ thở dài.
Lúc trước nóng đầu quyết định tỏ tình với Khưu Dịch, cậu thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng chặng đường phía sau lại có nhiều trở ngại đến thế.
Lúc Khưu Dịch không muốn cho người nhà biết, cậu chưa từng nghĩ chuyện này có gi đáng ngại… hoặc nên nói cậu vốn chưa từng nghĩ bao giờ.
Nằm trên giường nhắm mắt suy nghĩ miên man như thế, cuối cùng thiếp đi hồi nào không hay.
Ngủ một giấc thẳng tới chiều, Biên Nam bị tiếng chuông điện thoại ồn ào đánh thức, cậu lia mắt nhìn thời gian, đã hơn bốn giờ chiều.
“Mẹ nó…” Biên Nam nhíu mày, không ngờ mình ngủ lâu như vậy.
Điện thoại là Khưu Dịch gọi tới, nghe giọng nói lờ đờ của Biên Nam, Khưu Dịch hỏi: “Gọi điện thoại chưa?”
“Gọi rồi,” Biên Nam dụi mắt ngồi dậy, “Gọi hai cuộc, bố tôi không thèm bắt máy, cuộc thứ hai dập máy luôn.”
“Không sao, không bắt máy cũng không có gì, chủ yếu là ông ấy biết cậu có gọi là được,” Bên Khưu Dịch nghe được tiếng gió thổi, “Bây giờ tôi đang nghỉ ngơi, lát nữa sẽ bận lắm, tất cả các bàn đều có khách đặt, chắc tầm chín giờ tôi mới tan ca được.”
“Ừm, tôi qua đó chờ cậu.” Biên Nam đứng lên.
“Vậy thì sớm quá, tôi chỉ muốn hỏi cậu gọi điện thoại chưa thôi, lát nữa cậu ăn chút gì lót bụng trước đi, chờ điện thoại của tôi.” Khưu Dịch nói.
“Ừ, cậu đi mau đi.” Biên Nam nói.
Cúp điện thoại xong, Biên Nam thay quần áo, lấy xấp bao lì xì mua từ trước, rút ra ba cái, ngẫm nghĩ một hồi rồi thả lại một cái.
Hai bao lì xì mỗi bao nhét hai trăm đồng, một cho bố Khưu, một cho Khưu Ngạn.
Đây là tiền lì xì dựa theo thu nhập của cậu bây giờ, nếu là trước đây, trong bao lì xì không nhét trên một ngàn, cậu sẽ cảm thấy cầm không vừa tay.
Dán bao lì xì lại xong, cậu xách túi ra cửa, giờ này không còn chỗ nào để ăn, đâu đâu cũng đóng cửa, muốn ăn chỉ có thể mua về nấu, quá tốn công.
Biên Nam tìm một siêu thị vẫn còn mở cửa buôn bán, vào trong mua một phần lẩu Oden cố gắng ăn lót bụng, sau đó đón taxi đến nhà hàng nơi Khưu Dịch làm việc.
Nhà Dương Húc không có TV lẫn máy vi tính, bảo cậu ngồi ở nhà mấy tiếng đồng hồ cậu chịu không nổi, chi bằng đến chờ Khưu Dịch vậy.
Đường phố trông thật vắng lặng, hầu như không nhìn thấy người đi đường, vài chiếc xe thỉnh thoảng lái qua đều tăng tốc, ai cũng lo đua về nhà.
Biên Nam rụt cổ, nếu hôm nay không thể đến nhà Khưu Dịch, cậu thật sự không biết nên làm thế nào để vượt qua đêm giao thừa cô đơn nhất từ lúc chào đời tới nay.
Con phố chỗ nhà hàng của Khưu Dịch nhộn nhịp hơn nhiều, nhìn đâu cũng thấy nhà hàng, nhà hàng nhận đặt cơm tất niên đã bắt đầu đón khách, chỗ đậu xe ven đường đều chật kín.
Sau khi lòng vòng nửa ngày, Biên Nam trợn tròn mắt.
Trên con phố này, ngoại trừ nhà hàng ra, tất cả hàng quán đều đóng cửa, thậm chí không có siêu thị mở cửa cả năm. Cậu đi qua đi lại ba vòng trên phố, không tìm được nơi nào có thể ngồi chờ người.
“Ngu ghê.” Biên Nam nhỏ giọng lầm bầm.
Đứng bên đường chốc lát, cậu quyết định chui đại vào nhà hàng nào đó, cùng lắm thì chọn vài món ăn luôn!
Nào ngờ vào ba nhà hàng đều không có bàn trống, đã có khách đặt hết, hơn nữa nhà hàng còn phải nhét thêm bàn ở đại sảnh, nhìn một mình Biên Nam chạy vào đòi ăn cơm, nhân viên phục vụ đều dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn cậu.
Biên Nam đành phải tiếp tục lang thang trên phố, lang thang được nửa con phố thì không chịu nổi nữa, mặt trời vừa xuống núi, gió Bắc hết sức chuyên nghiệp, cậu có cảm giác mặt trời đã bị gió Bắc thổi xuống núi.
|
Đang nghĩ thôi thì đón xe về nhà Dương Húc vậy, Khưu Dịch lại gọi điện thoại tới.
Biên Nam bắt máy, không đợi cậu mở miệng, Khưu Dịch ở bên kia ngạc nhiên hỏi: “Cậu ở đâu đấy?”
“Tôi…” Biên Nam do dự, gió Bắc thổi mạnh đến nỗi cậu chỉ có thể lùi bước.
“Cậu tới đây rồi hả?” Khưu Dịch nghe được tiếng gió thổi, “Không phải tôi nói với cậu chín giờ tôi mới xong sao?”
“Ầy! Là tôi sơ sót, tôi ở nhà chán quá, định tới đây trước tìm chỗ chờ cậu, ai ngờ chỗ nào cũng kín khách, bây giờ tôi đang cắm cọc ngoài đường hứng gió đây,” Biên Nam buồn bực nói, “Gió thật mẹ nó lớn, tôi cảm thấy mình nhảy tới trước vài bước là nó thổi tôi ngược trở về ngay.”
Khưu Dịch im lặng một lát rồi bật cười, cười cả buổi mới nói: “Đồ ngốc, thôi quên đi, cậu cứ tới đây.”
“Hả?” Biên Nam ngẩn ngơ.
“Đến nhà hàng bọn tôi, cậu nhây với tôi ở đây cả đêm, chắc biết nhà hàng nào nhỉ?” Khưu Dịch cười nói.
“Phải biết chứ, lần đầu tiên thấy rõ mặt mũi của cậu là ở đó mà,” Biên Nam vui lên hẳn, xoay người hứng gió bắc nhảy vài cái, “Tôi tới đó có tiện không?”
“Không có gì đâu, Biên Hinh Ngữ không đi làm, cậu vào phòng nghỉ chờ tôi là được.” Khưu Dịch nói.
Lúc Biên Nam chạy đến cửa nhà hàng, Khưu Dịch đang đứng ở cửa chờ cậu.
“Chậc, bộ quần áo này để lại ấn tượng sâu sắc ghê.” Biên Nam nở nụ cười.
“Tôi nói với tổ trưởng rồi, cậu vào phòng nghỉ dành cho nhân viên ngồi chờ đi, có TV để xem đó,” Khưu Dịch dẫn Biên Nam vào trong, “Nếu tôi không gọi điện thoại, cậu định làm thế nào đây?”
“Về nhà chứ sao.” Biên Nam nhìn xung quanh, phòng khách ở lầu một đã đầy người, nhân viên phục vụ đều bận rộn chạy ngược chạy xuôi.
Khưu Dịch dẫn Biên Nam đến phòng nghỉ: “Vào đây chờ đi, tôi phải đi phụ việc, bây giờ mới bắt đầu đón khách, nhiều chuyện để làm lắm.”
“Đi mau đi.” Biên Nam vội nói.
Phòng nghỉ nằm ở góc xéo đối diện cửa bếp sau, ngồi cạnh cửa phòng nghỉ là có thể trông thấy bồi bàn chạy tới chạy lui bưng thức ăn lên cho khách.
Biên Nam ngồi trên ghế, khi có khi không xem TV, thường xuyên có người đi ngang qua cửa.
Cậu cảm thấy rất kỳ lạ, chỉ cần Khưu Dịch đi ngang qua là cậu cảm giác được ngay, mỗi lần đưa mắt nhìn sang đều có thể trông thấy Khưu Dịch nhếch miệng cười nhìn mình.
Hiện giờ bề bộn nhiều việc, mỗi lần đi ngang qua Khưu Dịch không có thời gian để dừng lại, nhưng cứ đi qua rồi liếc nhìn rồi đi qua rồi liếc nhìn như thế, cảnh tượng lặp đi lặp lại chẳng có gì mới lạ này lại khiến Biên Nam thích thú.
Cứ thế lúc thì xem TV lúc thì nhìn Khưu Dịch đi ngang qua, thời gian trôi đi từ lúc nào không hay.
Đến khi Khưu Dịch vào phòng nghỉ búng tay với cậu nói đi được rồi, Biên Nam mới chú ý mình đã ngồi như vậy hơn hai tiếng.
“Đậu má, hôm nay các cậu bận như chiến tranh ấy.” Biên Nam đứng lên.
“Chờ tôi thay quần áo,” Khưu Dịch vào phòng thay đồ bên trong, chưa đến vài phút đã thay đồ xong đi ra, “Đi thôi, đón taxi về nhà, chắc nhị bảo đã chờ đến quýnh lên rồi.”
“Mệt không?” Biên Nam đi theo Khưu Dịch rời khỏi nhà hàng từ cửa sau, đây là lần đầu tiên cậu tận mắt nhìn thấy Khưu Dịch qua lại như thoi đưa trong nhà hàng, cảm giác chân mình cũng nhức luôn.
“Cũng được, quen rồi,” Khưu Dịch cười cười, “Con gái còn gánh được, tôi có thể mệt đến mức nào chứ.”
Biên Nam bỗng nhớ tới Biên Hinh Ngữ, mặc dù bình thường chắc không bận như hôm nay, nhưng một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé như Biên Hinh Ngữ thế mà vẫn kiên trì làm tiếp, quả thật khiến người ta bất ngờ.
Đón taxi cũng trắc trở không kém, Khưu Dịch đã gọi taxi từ sớm mà phải đứng ven đường đợi chừng mười phút xe mới tới.
Bên ngoài không còn một bóng người, bây giờ ai cũng quây quần trong nhà hoặc trong nhà hàng để ăn cơm tất niên, vẫn chưa tới lúc ăn xong ra ngoài nô đùa. Biên Nam ngồi trong xe, lẳng lặng nắm tay Khưu Dịch mới cảm thấy lòng mình kiên định hơn một chút.
Gần đến con hẻm nhà Khưu Dịch, bốn phía mới náo nhiệt hẳn lên, có thể nghe được tiếng bánh pháo gần xa, còn có thể thấy pháo bông nổ tung trên bầu trời.
“Hôm đó bọn mình mua pháo bông đủ cho nhị bảo chơi không? Nếu không ngày mai mua thêm chút nữa đi.” Biên Nam nói.
“Đủ rồi, nói cho cậu biết, nhị bảo hơi nhát gan, nó không dám đốt, chỉ thích ngồi kế bên nhìn người ta chơi,” Khưu Dịch nở nụ cười, “Nhà nào trong hẻm muốn đốt pháo bông, nó sẽ chạy qua xem chung, đốt vậy đủ cho nó xem rồi.”
“Khưu nhị bảo đúng là…” Biên Nam tặc lưỡi, “Tính tình khó quy kết.”
Về đến nhà Khưu Dịch, bố Khưu và Khưu Ngạn đã hâm nóng những món tối qua Khưu Dịch chuẩn bị sẵn, vừa mở cửa, mùi thơm của thức ăn và bầu không khí ấm cúng dễ chịu ập vào mặt khiến cả người Biên Nam tức thì thả lỏng.
“Về rồi!” Khưu Ngạn hưng phấn hô to, chạy vòng vòng quanh bàn, “Đồ ăn là em hâm đó, bố chỉ huy, em hâm!”
“Giỏi quá ta! Một bàn lớn vậy luôn!” Biên Nam cởi áo khoác, theo sau nhóc đi quanh bàn một vòng, “Hôm nay lại phải đứng ăn…”
“Còn có sủi cảo nữa!” Khưu Ngạn kêu to.
“Ồn chết,” Bố Khưu đẩy xe lăn sang một bên, “Chạy lòng vòng làm bố quáng cả mắt.”
“Mau rửa tay ăn cơm.” Khưu Dịch khom lưng vỗ mông Khưu Ngạn một cái.
“Đợi lát nữa đi, qua đây,” Bố Khưu thò tay lục lọi quần áo, móc ra vài bao lì xì, “Đến chúc tết bố nào, nếu không lát nữa ăn xong bố bị đuổi đi ngủ lại quên mất.”
“Chúc bố năm mới vui vẻ ạ! Đại cát đại lợi, sức khỏe dồi dào!” Khưu Ngạn lập tức hô một tiếng, nhào lên đùi ông.
“Tốt!” Bố Khưu cho nhóc một bao lì xì, “Tiểu tham tiền.”
“Chúc bố năm mới vui vẻ.” Khưu Dịch cười nói.
“Tốt!” Bố Khưu đưa một bao lì xì cho Khưu Dịch, “Đại tham tiền.”
“Chúc chú năm mới vui vẻ,” Biên Nam ngồi xổm bên người bố Khưu, “Năm mới vạn sự như ý.”
“Tốt!” Bố Khưu vỗ đầu Biên Nam, đặt bao lì xì lên tay cậu, “Đại hổ tử ngoan.”
“Chú ơi.” Biên Nam cũng lấy bao lì xì trong túi quần ra, cười ha ha đưa cho ông.
“Cái này…” Bố Khưu sửng sốt.
“Cái này không phải tiền lì xì, mà là tấm lòng của con,” Biên Nam nói, “Chú không nhận là con nằm dưới đất lăn lộn đó.”
Bố Khưu bật cười nhận bao lì xì: “Cảm ơn con, nói chứ chú không muốn nhận thật, muốn xem con lăn lộn hơn.”
“Của tôi đâu?” Khưu Dịch đứng bên cạnh hỏi.
“Không có phần cậu,” Biên Nam phất tay với Khưu Dịch, đoạn quay đầu nhe răng với Khưu Ngạn, “Nhị bảo qua chúc tết anh coi!”
“Chúc hoàng tử năm mới vui vẻ!” Khưu Ngạn lập tức nhào tới, “Ngày càng đẹp trai, ngày càng trắng trẻo!”
“… Anh có nên vui mừng không?” Biên Nam nhéo mặt nhóc, “Nói lại câu nữa.”
“Công việc suôn sẻ!” Khưu Ngạn lập tức hô tiếp, “Tìm được bạn gái xinh!”
Biên Nam ngẩn ra, trong lòng lộp bộp một tiếng, vô thức lia mắt nhìn Khưu Dịch, Khưu Dịch vô cùng bình tĩnh, mỉm cười nhìn cậu.
“Nhị bảo ngoan!” Biên Nam lấy lại tinh thần, đặt bao lì xì vào tay Khưu Ngạn, ôm nhóc hôn một cái, “Học hành cao thêm một tầng lầu.”
“Cao đến mái nhà rồi ạ!” Khưu Ngạn nhận bao lì xì, đắc ý nói.
“Em đúng là không khiêm tốn chút nào…” Biên Nam tặc lưỡi.
Mỗi khi Tết đến, nhất định phải ở nơi có người, nghe tiếng người, nhìn bóng người, lòng mới yên tâm được.
So với nhà Biên Nam, cơm tất niên ở nhà Khưu Dịch không tính là phong phú lắm, chỉ có mấy món truyền thống mà gia đình bình thường hay có, gà vịt thịt cá các loại.
Song Biên Nam lại ăn rất ngon miệng, ngoại trừ tay nghề của Khưu Dịch quá đỉnh và mùi vị thức ăn làm người ta muốn ngừng mà không được, thì phải nhắc đến bầu không khí, cái bầu không khí thoải mái và khoan khoái làm cậu ăn một lát lại muốn nằm xuống sô pha lăn qua lộn lại.
Hôm nay tâm trạng của bố Khưu không tệ, ông ăn nhiều hơn ngày thường một chút, nhưng lúc định uống rượu lại bị Khưu Dịch ngăn cản, chỉ có thể uống nước ngọt với Khưu Ngạn làm ông không hài lòng cho lắm.
“Tết mà cũng không cho uống rượu…” Bố Khưu thở dài, uống một ngụm nước, “Ông đây bị con trai quản lý từ đầu đến chân, hầy!”
“Cũng vì muốn tốt cho bố thôi,” Khưu Dịch cười nói, “Ai cũng uống chung với bố mà.”
“Đúng đó chú,” Biên Nam nhích lại gần bố Khưu, cụng ly với ông, “Con cảm thấy uống nước ngọt ngon đấy chứ.”
“Người uống vài ly đã hôn mê bất tỉnh như con dĩ nhiên sẽ nói nước ngọt ngon.” Bố Khưu bật cười.
“Ầy, con muốn cắn môi ráng nốc vài chai bia rồi ngất cũng không làm được!” Biên Nam cười nói.
Bữa cơm này ăn rất chậm, mọi người vừa xem TV vừa trò chuyện, lúc ăn sắp no, Khưu Dịch chạy vào phòng bếp lụi cụi trong chốc lát, sau đó cầm một bình thủy tinh lớn đựng sữa gạo nóng hầm hập đi vào phòng.
“Ơ? Sữa gạo?” Biên Nam thấy thế liền đứng dậy, “Cậu làm được thật hả?”
“Tôi mới nếm một chút, mùi vị có vẻ không khác gì mấy,” Khưu Dịch cười cười, “Nếm thử không? Mỗi người một ly, chừa bụng lát nữa còn ăn sủi cảo.”
Sữa gạo mà Khưu Dịch nấu không giống sữa gạo trong tiệm bán, nhưng mùi gạo đậm đà hòa quyện với mùi sữa lại cực kỳ thơm ngon, Biên Nam uống một hớp rồi giơ ngón cái: “Đại bảo, cậu thật sự có thiên phú làm đầu bếp.”
Uống xong sữa gạo nóng, mặt Khưu Ngạn đỏ rần, làn da trắng ửng hồng làm người ta muốn nựng mấy cái, Biên Nam lại nhìn thoáng qua Khưu Dịch, trên mặt Khưu Dịch cũng có màu đỏ phớt nhàn nhạt, nhìn là muốn…
Biên Nam xoay mặt đi, bình ổn xung động muốn đùa giỡn lưu manh xấu xa trong lòng mình.
Không biết Khưu Dịch có nghĩ giống mình không, đoán chừng bây giờ mặt mình có đỏ chắc cũng là đỏ trong đen…
Khưu Dịch tựa vào ghế nghỉ ngơi chốc lát rồi đứng lên: “Con đi hấp sủi cảo nhé.”
“Con muốn hút thuốc thì có.” Bố Khưu cười nói.
“Vậy bố hấp đi.” Khưu Dịch cười ngồi xuống.
“Bố không đi,” Bố Khưu xoa bụng, “Đừng hấp nhiều quá, bụng bố chắc chỉ còn chỗ cho năm cái sủi cảo thôi.”
“Con còn ăn được hai mươi cái nha!” Khưu Ngạn ngồi bên cạnh ôm ly sữa gạo hô to.
“Cho em hai mươi cái, khi nào ăn xong mới được đi chơi.” Khưu Dịch lại đứng lên, mở cửa.
“Em còn ăn được mười cái thôi.” Khưu Ngạn vội sửa lời.
“Để tôi giúp cậu.” Biên Nam đứng dậy đi theo Khưu Dịch ra ngoài.
Còn chưa đi đến phòng bếp, Biên Nam đã chồm tới áp vào lưng Khưu Dịch, vòng tay ôm Khưu Dịch, nhỏ giọng nói: “Nè, cho tôi hôn cái đi.”
“Nín cả đêm rồi phải không?” Khưu Dịch quay đầu lại, hôn nhẹ lên môi cậu một cái.
“Ừa,” Biên Nam lập tức sáp đến, đầu lưỡi luồn vào quấn quýt một lát mới buông Khưu Dịch ra, “Tôi thật sự muốn đè cậu xuống bàn ngay tại chỗ.”
Khưu Dịch phì cười, đi vào phòng bếp, sau khi đóng cửa lại, cậu đẩy Biên Nam một cái, ấn Biên Nam lên tường, hôn nhẹ lên cổ Biên Nam: “Đè xuống bàn muốn làm gì?”
“… Sờ chứ gì nữa.” Biên Nam thở gấp, quay đầu cắn vành tai Khưu Dịch một cái.
“Sau đó thì sao?” Khưu Dịch luồn tay vào trong áo Biên Nam, ngón tay vẽ vời trên lưng cậu.
“Sau đó… sờ tiếp… sờ nữa…” Biên Nam có thể ngửi được mùi hương sạch sẽ trên người Khưu Dịch, không biết Khưu Dịch có ngửi được mùi nước rửa chén trên người cậu không, cậu vùi mặt vào hõm vai Khưu Dịch hít mạnh mấy hơi, “Sau đó… thẩm du?”
“Thẩm du?” Khưu Dịch cười cười, hỏi nhỏ bên tai Biên Nam, “Không muốn làm à?”
Biên Nam khựng lại, cả người lập tức nóng như thiêu đốt, không rõ là hưng phấn hay vẫn là hưng phấn, nhưng ngay sau đó, hình ảnh trong bộ phim người lớn kia đập vào mặt khiến cậu nhất thời rối trí.
“Tôi… tôi…” Cậu nói một cách vất vả, “Tôi… không biết.”
Khưu Dịch im lặng vài giây rồi nở nụ cười, buông Biên Nam ra, chống tay lên tường nhìn cậu: “Vẫn chưa nghĩ xong hả?”
“Chắc vậy.” Biên Nam có chút rầu rĩ.
“Vậy hấp sủi cảo ha?” Khưu Dịch búng chóp mũi của Biên Nam, “Ông xã.”
“Ông nội cậu.” Biên Nam trừng mắt liếc Khưu Dịch, ý chế nhạo trong câu nói cười cợt của Khưu Dịch quả thật rõ như ban ngày.
“Chọc cậu thôi,” Khưu Dịch hôn khóe miệng Biên Nam một cái, xoay người đặt nồi nước lên bếp lò, “Mau hấp sủi cảo đi, lát nữa nhị bảo chắc chắn sẽ chui vào xem cho coi.”
“Nhóc bám đuôi!” Biên Nam đi qua đếm sủi cảo, “Nhiều quá, đều là gói từ tối qua hả?”
“Ừm,” Khưu Dịch gật đầu, “Tất cả đều chuẩn bị vào hôm qua, nếu không hôm nay sao có mà ăn.”
“Cậu đảm đang quá.” Biên Nam cảm thán.
“Là cậu quá vô dụng.” Khưu Dịch nói.
“Ầy,” Biên Nam giơ cánh tay lên cử động một chút, đoạn tựa vào tường nhìn Khưu Dịch, “Đại bảo à.”
“Hả?” Khưu Dịch quay đầu lại nhìn Biên Nam.
“Đón năm mới với cậu thật ấm lòng.” Biên Nam cười nói.
|
Chương 84
Lớn đến bây giờ, đây là đêm giao thừa có ý nghĩa nhất trong đời Biên Nam.
Tuy vẫn theo trình tự bình thường, ăn cơm, nấu sủi cảo rồi dẫn bạn nhỏ Khưu Ngạn tới khu đất trống ở xưởng diêm bắn pháo bông… quá trình vô cùng bình dị, thế nhưng trước đây cậu chưa từng trải nghiệm bao giờ.
Lúc trước ăn cơm tất niên, cậu đều hy vọng ăn xong nhanh một chút, đặc biệt là khi thỉnh thoảng họ hàng trong gia đình qua ăn cùng, ông nội bà nội, bố mẹ của dì, cậu không biết phải xưng hô thế nào, những lúc như thế cậu càng khó sống hơn.
Cơm nước xong… có khi cậu chỉ ăn được vài miếng đã lủi về phòng, cố gắng không để ai chú ý, đỡ khiến mọi người khó chịu.
Lúc nhỏ thì trốn vào phòng, lớn hơn chút thì chạy ra ngoài, rủ bạn học bạn bè đi chơi, nếu Vạn Phi không về mừng năm mới với ông bà thì qua nhà Vạn Phi.
Vậy nên chuyện bắn pháo bông với người nhà, phải nói là chưa từng có.
Đêm nay Khưu Ngạn rất hưng phấn, nhóc cứ nhảy nhót hú hét, quấn lấy Biên Nam đòi bắn pháo bông cho mình xem. Biên Nam thấy mình hưng phấn hơn cả nhóc, bắn hết pháo bông lại chạy sang nhà hàng xóm xin mấy cây pháo kép mua vùng từ ngoại ô.
Nhưng cầm về lại không biết dùng thế nào, bèn quay sang nhìn Khưu Dịch: “Thứ này dùng thế nào? Có nổ không?”
“Chưa chơi bao giờ à?” Khưu Dịch hơi ngạc nhiên nhìn Biên Nam.
“Không, tôi chỉ thấy người khác lấy tay cầm… có nổ trúng tay không?” Biên Nam nhìn pháo kép trong tay.
“A?” Khưu Ngạn nghe mà sợ, “Không chơi không chơi!”
“Anh không cầm tay đốt pháo đâu,” Khưu Dịch cười vỗ đầu Khưu Ngạn, “Qua hỏi chú Vương mượn giá pháo đi.”
“Vâng ạ!” Khưu Ngạn lập tức chạy vào trong hẻm, tìm nhà chú Vương mượn giá pháo kép.
“Tiên tiến thật!” Biên Nam nghiên cứu giá pháo, “Thứ này mà cũng có…”
Cắm chân pháo vào giá, Khưu Ngạn vừa hưng phấn hét hò vừa lùi ra sau lưng Khưu Dịch, nắm áo anh hai mình ló nửa mặt ra.
Thật ra Biên Nam cũng sợ lắm, cậu giật điếu thuốc Khưu Dịch ngậm trong miệng, đang căng thẳng cúi người định châm lửa thì Khưu Ngạn la lên: “Sắp nổ rồi hả anh!”
“Đừng la!” Tay Biên Nam run cầm cập, cậu quay đầu lại, “Chưa châm sao mà nổ được.”
“… Dạ,” Khưu Ngạn gật đầu, lúc Biên Nam đang định vươn tay tới, nhóc lại bồi thêm một câu, “Đại hổ tử cẩn thận nha anh!”
“Ầy!” Tay Biên Nam lại run, “Biết rồi.”
Pháo kép trông như kíp mìn, Biên Nam cứ có ảo giác mình châm pháo rồi cầm lên lao vào trận địa quân địch.
Khi đầu lọc sắp chạm tới dây dẫn, Biên Nam đang nghĩ lát nữa châm xong nên thong dong xoay người chạy thế nào thì không biết nhà ai bỗng nhiên đốt một cái pháo lớn.
Nổ đùng một tiếng.
Biên Nam vừa sợ vừa hoảng dúi điếu thuốc tới trước, dính ngay dây dẫn.
Tiếng xèo xèo nghe rõ mồn một.
“Má!” Biên Nam hét lên, không hiểu sao thấy sợ hết hồn, lúc xoay người chạy tay chân cũng luống cuống.
Pháo kép nổ vang tiếng thứ nhất sau lưng cậu.
“A!” Biên Nam lại hét lên, nhào thẳng vào người Khưu Dịch.
“Ấy!” Tay Khưu Dịch để trong túi quần chưa kịp rút ra, bị Biên Nam nhào tới chỉ có thể lui về phía sau, mà phía sau còn có Khưu Ngạn, thế là ba người lảo đảo quấn thành một cục lủi vào tường.
Khi tiếng nổ thứ hai truyền tới từ trên cao, Biên Nam mới kéo Khưu Ngạn bị Khưu Dịch đè ở sau tường ra: “Cục cưng không đè em chứ?”
“Không có ạ! Em mặc dày lắm!” Khưu Ngạn phấn khích đến nỗi hai mắt tỏa sáng, cười giòn vang, “Nổ to quá!”
“Cậu sao vậy…” Khưu Dịch buồn cười, “Mỗi cái pháo kép mà sợ đến thế à? Vậy mà cũng có thể là đối thủ đáng e ngại nhất nếu đấu tay đôi của trường Thể thao trong truyền thuyết…”
“Cái này đâu có giống!” Biên Nam không tài nào giải thích được lá gan bé như con gà lúc này của mình.
Pháo thứ hai khá hơn nhiều, châm xong Biên Nam không xoay người chạy mà chỉ lùi mấy bước, xem toàn bộ quá trình từ tiếng nổ thứ nhất đến tiếng nổ thứ hai ở trên trời.
“Mẹ nó, thứ này nguy hiểm quá, không thể cho nhị bảo chơi.” Biên Nam xoa tay, cảm giác rất đã nghiền.
“Vốn dĩ đâu phải để nó chơi,” Khưu Dịch cười nói, “Là cậu muốn chơi mà.”
“Anh sai rồi,” Biên Nam xoa mặt Khưu Ngạn, “Tại anh chưa từng đốt cái này, đột nhiên muốn chơi thử.”
“Vậy trước đây cậu chơi gì, nhà cậu đón Tết…” Khưu Dịch không nói tiếp nữa, lấy di động ra xem đồng hồ, túm áo Khưu Dịch đang định chạy sang bên cạnh, “Sắp 12 giờ rồi, về ngủ đi.”
“Bố ngủ rồi mà!” Khưu Ngạn giãy dụa.
“Bố ngủ rồi thì em không phải ngủ à?” Khưu Dịch nói, “Vậy ngày mai bố không ngủ, em ngủ giúp phần bố đi.”
“Mai còn đốt pháo bông không anh?” Khưu Ngạn quay đầu hỏi.
“Em muốn đốt hay muốn xem?” Biên Nam cười hỏi.
“… Muốn xem ạ!” Khưu Ngạn ngẫm nghĩ.
“Tối mai lại dẫn em ra xem, anh đốt cho em xem.” Biên Nam nói.
“Pháo nhà mình mua đốt hết rồi,” Khưu Ngạn cười nói, “Chúng ta đi xem người khác đốt.”
Biên Nam đột nhiên hiểu ý của Khưu Ngạn, pháo bông rất đắt, dù sao Khưu Ngạn cũng chỉ thích xem không dám đốt, vậy nên xem người ta đốt có lợi hơn.
Hiểu rõ điều này khiến cậu càng đau lòng, lúc dẫn Khưu Ngạn về cùng với Khưu Dịch, cậu nhỏ giọng nói: “Mai tôi mua thêm ít pháo bông.”
“Dư tiền quá ha?” Khưu Dịch cười nhìn cậu.
“Nhị bảo xem pháo bông mà còn phải đi xem của nhà người ta…” Biên Nam thở dài.
“Thì cũng vì chỉ xem nên xem của nhà người ta mới có lợi.” Khưu Dịch nói.
“Con nít đứa nào chẳng mê cái này? Chắc chắn nó thấy mua pháo tốn kém quá nên mới thích xem thôi,” Biên Nam tặc lưỡi, nói nhỏ, “Đáng thương quá đi.”
“Đáng thương à? Điều kiện thế nào thì sống thế nấy thôi,” Khưu Dịch vỗ nhẹ lên lưng Biên Nam, “Nếu cậu không nói nó đáng thương, có lẽ nó cũng sẽ không có cảm giác gì, đây là cuộc sống tự nhiên của nó, còn cậu cứ nói đáng thương quá đáng thương quá, nó sẽ phát hiện ôi mình thật đáng thương…”
“Ngụy biện kiểu gì vậy!” Biên Nam sửng sốt.
“Đúc kết của tôi đấy, trước đây tôi không hề thấy mình cực khổ gì, cùng lắm là hơi mệt tí thôi, chẳng sao cả, nhưng nghe hàng xóm nói Khưu Dịch cực khổ quá nhỏ như vậy đã phải vất vả thế này thế nọ,” Khưu Dịch cười cười, “Có một khoảng thời gian tôi thật sự cảm thấy mình sống quá mệt mỏi, tại sao tôi phải mệt mỏi như vậy chứ, con người là thế đấy, mấu chốt là cậu có nói cho họ biết cũng không giúp gì được cho họ.”
Biên Nam há miệng không nói được lời nào, Khưu Dịch nói cái gì cũng rất chí lý, cậu thường không phản bác được.
Về tới nhà Khưu Dịch, bố Khưu đã yên giấc trên giường, chén đũa trên bàn vẫn chưa dọn dẹp, khung cảnh hơi bề bộn trong nhà và tiếng pháo bông loáng thoáng sau khi đóng cửa đặc biệt có cảm giác ấm áp của đêm giao thừa mệt nhọc nhưng đầy phấn khởi.
Khưu Ngạn chơi cả tối cũng mệt rồi, nhóc rửa mặt xong tự giác vào phòng ngủ.
“Tôi về đây,” Biên Nam ngáp, “Cũng hơi buồn ngủ rồi, mai cậu có nghỉ không?”
“Không nghỉ, lương gấp ba lận, lại không có việc gì bận, không cầm được số tiền này lòng tôi không yên đâu.” Khưu Dịch cười nói.
“Nói cậu mê tiền quả không sai,” Biên Nam tặc lưỡi, “Mùng bốn tôi mới đi làm, khi nào rảnh tôi qua chơi với nhị bảo.”
“Ừ,” Khưu Dịch ôm Biên Nam hôn một cái, “Đón taxi về đi, hết xe bus rồi.”
“Tôi nghĩ mình nên mua một chiếc đạp điện, hoặc là… không thì cậu đưa xe đạp cho tôi đi, dù sao bây giờ cậu cũng không dùng.” Biên Nam suy nghĩ.
“Tôi không dùng là vì trời lạnh, đạp xe hứng gió Bắc đi làm à, cậu nghĩ sao vậy?” Khưu Dịch nói.
“Kệ, tôi muốn,” Biên Nam nói, “Tôi là vận động viên, tôi không yếu ớt như cậu.”
“Cậu ham mới mẻ thôi,” Khưu Dịch không cản Biên Nam nữa, lấy chìa khóa và xích xe trong ngăn kéo ra, “Cầm đi chơi đi, để tôi xem cậu chạy được mấy ngày.”
Đêm giao thừa đón taxi hơi khó, Khưu Dịch mất cả buổi mới liên lạc được với một chiếc, đã vậy tận hai mươi phút sau mới tới, Biên Nam chuẩn bị ra ngoài chờ thì Khưu Dịch lấy nem rán đã chiên chưa ăn, chia thành hai gói đưa cho cậu.
“Bỏ chung một gói không được à?” Biên Nam nhận gói nem.
“Một gói cho cậu, một gói lát nữa cho bác tài,” Khưu Dịch nói, “Gần sang năm mới mà còn phải vất vả thế này.”
Biên Nam chưa từng nghĩ đến điều đó, cậu gật đầu nhìn Khưu Dịch, cuộc sống khó khăn như vậy chắc Khưu Dịch hiểu rất rõ.
Hai người đứng đầu hẻm chờ chốc lát taxi mới đến, tài xế là một ông chú lớn tuổi.
Sau khi bỏ xe đạp vào cốp, Biên Nam lên xe, vẫy tay với Khưu Dịch. Khưu Dịch mỉm cười xoay người trở về, cậu đóng cửa xe, cười với chú tài xế: “Chú, năm mới vui vẻ.”
Chú tài xế bật cười: “Năm mới vui vẻ năm mới vui vẻ, ra ngoài chơi hả?”
“Chơi đủ rồi về nhà ạ.” Biên Nam cười.
Tâm trạng của chú tài xế không tệ, suốt đường đi cứ tán dóc chuyện quốc gia đại sự với cậu, chém gió mà cũng chém rất thâm ảo, cậu nghe mà ngủ gà ngủ gật.
Đến nơi mới sực nhớ tới gói nem rán trong tay, cậu vội vàng đưa qua: “Chú, cái này bạn cháu làm, ăn ngon lắm, chú thử đi.”
Chú tài xế hơi bất ngờ, sau đó cười rất vui vẻ: “Sao có thể không biết xẩu hổ như thế được.”
Hai người đưa tới đẩy lui một lát, chú tài xế vỗ chân: “Rồi, chú nhận, cảm ơn cậu em nhé! Chú giảm tiền xe cho cậu!”
Lúc bước xuống xe, tâm trạng của Biên Nam rất là vui.
Không biết vì sao nữa, có lẽ vì gương mặt tươi cười của chú tài xế, hoặc vì tiền xe được giảm phân nửa?
Dù sao cũng rất là vui.
Đẩy xe đạp vào thang máy, chân như bước trên lò xo.
Mãi đến khi vào nhà, nhìn gian phòng lộn xộn bừa bộn, cậu mới định thần lại.
Đẩy bàn và mấy thứ chưa thu dọn đến bên tường, tạm thời cứ vậy đi, đợi Khưu Dịch… tới dọn giúp.
Mặc dù hơi buồn ngủ, nhưng Biên Nam nằm dài trên giường vẫn không ngủ được.
Lăn qua lộn lại trong chốc lát, cậu bật dậy chạy xuống lầu, lôi bó bút trong thùng ra, rút một cây, rồi lại chộp một cuốn vở chưa từng dùng qua.
Viết thư tình!
Đây là chuyện hết sức quan trọng, dù sao hôm nay vui quá ngủ không được, để xem thử viết được chữ nào không.
|
Khưu Dịch.
Không được, Khưu Dịch yêu.
Không được, nhìn kỳ kỳ, cũng không đủ thân mật.
Khưu đại bảo.
Đại bảo.
Đại bảo yêu.
Bảo yêu.
Bảo yêu, hiện giờ tôi đang nằm trên giường viết thư tình cho cậu.
Biên Nam vừa cười vừa cân nhắc, mở đầu này quá thiếu tình cảm, thế là lại gạch bỏ, viết một hàng mới.
Bảo yêu, mới vừa tạm biệt cậu, bây giờ cùng lắm chỉ mới qua một tiếng, tôi lại bắt đầu nhớ cậu rồi.
“Má…” Biên Nam đọc hàng chữ mình vừa viết, ném bút, chà xát cánh tay vài cái.
Bảo yêu, không biết cậu ngủ chưa, hai đứa mình đã xa nhau một tiếng rồi, đoán chừng với tốc độ của cậu, bàn đã được dọn sạch sẽ, hẳn là cậu cũng lên giường nằm luôn rồi, nhị bảo có ngáy không?
Biên Nam xoa xoa cánh tay đọc lại, ừm, mở đầu này tốt hơn chút…
Hôm nay tôi vui lắm, sống hơn mười mấy năm, hôm nay là ngày vui nhất, đêm giao thừa giống đêm giao thừa nhất.
“Ầy.” Biên Nam nhíu mày, cảm thấy càng viết càng giống văn tiểu học, biết đâu chừng Khưu Ngạn viết còn hay hơn mình.
Tiếp theo nên viết gì đây?
Biên Nam ném bút, nằm sấp gác cằm lên giường, với công lực mấy chục năm không nghiêm túc học hành của cậu, muốn viết một ngàn chữ, còn là thư tình nữa, đúng là khó cho cậu quá.
Quá khó…
Khó…
…
Sáng sớm bị chuông điện thoại ầm ĩ đánh thức, Biên Nam muốn duỗi tay lấy điện thoại thì phát hiện mình không động đậy được.
Cổ đau, lưng và hông cũng rất đau, các đốt ngón tay như bị keo 502 dán dính lại, không cong gập được.
Loay hoay nửa ngày mới xoay người được, nhận điện thoại.
“Năm mới vui vẻ.” Giọng Khưu Dịch truyền đến.
“Năm… vui vẻ, ầy…” Biên Nam nhe răng vừa xoa cổ vừa nói, “Cậu đi làm rồi hả?”
“Ừ, mới tới, sắp 11 giờ rồi,” Khưu Dịch nói, “Sao thế?”
“Ngủ sai tư thế, giờ đang đau muốn chết đây, xương cốt toàn thân rệu rã hết rồi,” Biên Nam vất vả ngồi dậy, xoay người chậm rì như ông già, thấy cuốn vở bên gối bị cằm mình đè và mấy hàng chữ trên đó, bèn nói: “Nè đại bảo, chúng ta thương lượng chút đi.”
“Sao?” Khưu Dịch cười hỏi.
“Thư tình kia của cậu, 500 chữ được không?” Biên Nam đấm đấm lưng.
“Không được,” Khưu Dịch trả lời ngay, “Một chữ cũng không được thiếu, không tính dấu câu, phải viết tay, chữ phải nắn nót, không được xóa sửa.”
“Ông… nội cậu!” Biên Nam ngã xuống giường.
“Có cho cậu thời hạn đâu, khi nào viết xong cũng được, tôi không gấp, vừa nghĩ mỗi ngày cậu đều vắt óc viết thư tình cho tôi, cả người tôi lập tức sướng rơn.” Khưu Dịch nói.
“Má, cậu thật biến thái.” Biên Nam bất đắc dĩ.
“Giờ tôi bận rồi, cậu ngủ thêm chút đi,” Khưu Dịch hạ giọng, “Hôm nay cậu gọi lại cho bố, ông ấy không nghe máy thì gọi Biên Hạo, anh ta sẽ nói cho bố cậu biết, sau đó gửi tin nhắn chúc ông ấy năm mới vui vẻ.”
“Ừ.” Biên Nam đáp, nghĩ đến bố cậu lại thấy căng thẳng.
“Chuyện này cứ từ từ thôi, cậu đừng trốn tránh là được.” Khưu Dịch dặn dò.
“Ừ, không trốn tránh, sau lưng tôi có cậu mà.” Biên Nam cười hề hề.
“Vậy cậu ngủ tiếp đi, tôi vào làm đây.” Khưu Dịch bụm di động moa một cái.
Tiếng moa này hơi lớn, nghe như vỡ âm, Biên Nam nằm trên giường cười cả buổi.
Với Biên Nam mà nói, Tết chỉ có đêm giao thừa là ý nghĩa nhất, mấy ngày sau toàn đi chơi ăn uống thăm người thân.
Họ hàng nhà mình thì cậu không đi thăm được, họ hàng nhà Khưu Dịch… cậu cũng không đi được.
Khưu Dịch tự mình đi một chuyến, mang theo ít quà và tiền.
Trả xong đợt này, số tiền Khưu Dịch nợ họ hàng sẽ không còn bao nhiêu, thế nhưng ở phương diện kiếm tiền, Khưu Dịch vẫn liều mạng như trước, Biên Nam biết ngoại trừ khoản nợ này, gánh nặng chi tiêu hằng ngày của cậu ấy cũng không ít.
Tiền sinh hoạt, học phí của Khưu Ngạn, còn có tiền thuốc men của bố Khưu.
Sáng mùng ba, cậu cùng Khưu Dịch đưa bố Khưu đến bệnh viện, bác sĩ đề nghị nằm viện quan sát một thời gian ngắn, bố Khưu không muốn, nói rằng nằm viện quá buồn chán mà còn bị bác sĩ y tá trông coi.
Bị ông mè nheo không còn cách nào khác, Khưu Dịch chỉ đành đưa ông về nhà trước, nhưng vẫn muốn ông nằm viện.
“Sợ tốn tiền thôi,” Khưu Dịch nói, “Mỗi lần năm viện là giống như muốn bắt cóc ổng vậy.”
“Mỗi lần?” Biên Nam sửng sốt, “Nằm viện nhiều lần rồi sao?”
“Gần như một hai năm sẽ nằm một lần,” Khưu Dịch thở dài, “Lẽ ra với tình trạng của ông ấy, khó chịu một chút là phải đến bệnh viện ngay, nếu không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện… nhưng ông ấy cứ gắng gượng mãi.”
“Chỗ tôi… có tiền,” Biên Nam do dự nói nhỏ, “Cậu…”
“Nằm viện không tốn bao nhiêu cả,” Khưu Dịch vỗ vai Biên Nam, “Với lại ông ấy biết trong tay tôi có bao nhiêu tiền, đột nhiên nhiều thêm nhất định sẽ biết là cậu, vậy càng không muốn đi.”
“Thế làm sao bây giờ?” Biên Nam nhíu mày.
“Tôi bắt ông ấy đi là được,” Khưu Dịch nói, rồi lại nhìn Biên Nam một lúc lâu, “Biên Nam à.”
“Hả?” Biên Nam bị Khưu Dịch nhìn mà ù ù cạc cạc.
“Nếu tôi thật sự cần tiền, chắc chắn sẽ nói với cậu,” Khưu Dịch sờ mặt Biên Nam, “Tôi không phải loại người cố không được còn ráng cố, cách gì tôi cũng sẽ nghĩ tới hết, ví dụ như vay tiền của cậu.”
Biên Nam cười ha ha: “Vậy được.”
“Thế nên cậu bớt tiêu xài đi, mắc công ngày nào đó tôi hỏi mượn tiền cậu lại không có thì mất mặt lắm.” Khưu Dịch cười nói.
“Yên tâm!” Biên Nam vỗ ngực, “Bây giờ tôi đi làm bằng xe đạp, bảo vệ môi trường tiết kiệm năng lượng giảm bớt chi tiêu!”
Bố Khưu phản kháng tới sau Nguyên Tiêu thì thất bại, bị Khưu Dịch và Biên Nam ép tới bệnh viện, lần này nằm viện chủ yếu là làm kiểm tra toàn diện, sau đó châm kim trị liệu.
*Tết Nguyên Tiêu là một trong những ngày tết quan trọng của người Trung Quốc nói riêng và người phương Đông nói chung. Tết Nguyên Tiêu diễn ra vào ngày 15/1. Đây cũng là ngày cuối cùng trong dịp Tết xuân cổ truyền.
Khưu Dịch đã xin nghỉ ở nhà hàng, mấy hôm nữa sẽ tới công ty vận tải đường thủy báo danh.
Đây là mấy ngày nhàn hạ nhất của Khưu Dịch trong ấn tượng của Biên Nam, mỗi ngày Khưu Dịch đều có thể đến bệnh viện thăm bố Khưu, đưa Khưu Ngạn đi học, thậm chí lúc tan ca vừa ra khỏi cổng Triển Phi còn có thể trông thấy Khưu Dịch ngồi xổm bên bồn hoa chờ mình, cảm giác này tuyệt hết chỗ nói.
“Tối nay tôi qua giúp cậu dọn dẹp nhà cửa,” Khưu Dịch nói, “Ngày mốt tôi đi báo danh rồi, chưa biết công việc sẽ sắp xếp thế nào.”
“Lên xe,” Biên Nam chỉ ghế sau xe đạp, “Tôi chở cậu.”
“… Không thì ngồi xe bus đi, ném xe đạp lên nóc,” Khưu Dịch cười nói, “Gió Bắc đang thổi kìa.”
“Lên đi,” Biên Nam vỗ tay lái, “Nhanh lên, thỏa nguyện cho tôi đi.”
“Thỏa cái nguyện gì?” Khưu Dịch cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
“Nhìn cậu ngồi cười trên xe đạp.” Biên Nam nhe răng.
“Thần kinh.” Khưu Dịch thở dài.
Biên Nam không để ý tới Khưu Dịch, đạp một phát, xe đạp lủi tới trước, Khưu Dịch đành phải đuổi theo mấy bước nhảy lên xe.
Biên Nam đạp xe rất nhanh, Khưu Dịch bọc khăn quàng cổ lên mặt, kéo cả mũ lên mà vẫn bị gió thổi rát mặt, cuối cùng chỉ đành vùi mặt vào lưng Biên Nam.
May mà nhà Dương Húc cách Triển Phi không xa, lúc Khưu Dịch chuẩn bị nhảy xuống xe đi bộ, Biên Nam bóp thắng.
“Tới rồi,” Biên Nam nhảy xuống xe, chỉ tòa nhà trước mặt, “Chúng ta ăn rồi lên dọn hay dọn rồi đi ăn?”
“Dọn xong ăn đi.” Khưu Dịch ngẫm nghĩ.
Sau khi vào trong mở đèn, Khưu Dịch bị khung cảnh bừa bộn trước mắt làm hoảng hồn, hồi lâu sau mới mở miệng: “Mẹ nó, lẽ ra nên xuống ăn rồi lên dọn.”
“Vậy giờ mình xuống ăn hả?” Biên Nam hỏi.
“Thôi, đừng lên xuống nữa,” Khưu Dịch dạo một vòng quanh mấy phòng ở lầu dưới, “May là chỉ có phòng khách lắm đồ, dọn từng cái dễ hơn, qua đây, tranh thủ xong trong một tiếng.”
Nghe nói phải dọn dẹp một tiếng, Biên Nam tức thì không muốn động đậy nữa.
Khưu Dịch cũng không để ý đến cậu, bắt đầu dọn thùng chuyển ghế.
“Có phải cậu từng làm người giúp việc rồi không…” Biên Nam đi qua hỗ trợ, “Tôi thấy cậu thạo lắm.”
“Không, người giúp việc buộc phải đủ tuổi, yêu cầu rất nghiêm khắc,” Khưu Dịch chỉ huy Biên Nam, “Để lại hai cái ghế ở phòng khách, đem mấy cái còn lại vào phòng này, xếp chồng lên nhau.”
“Xếp chồng lên… thế nào?” Biên Nam cầm hai cái ghế, mù tịt.
“Lật ngược một cái úp lên cái còn lại,” Khưu Dịch nhìn cậu, “IQ kiểu gì vậy?”
“IQ của tôi hả,” Biên Nam tặc lưỡi, “IQ kiểu chồng cậu.”
Chuyện dọn nhà, làm một mình rất dễ nhụt chí, hơn nữa rất dễ loạn, đôi khi cân nhắc xem nên bắt đầu từ đâu cũng mất cả buổi trời, hai người cùng làm suôn sẻ hơn nhiều, đặc biệt khi một người trong đó là thợ nghề, bạn chỉ cần nghe theo cậu ấy là được.
Biên Nam theo sau Khưu Dịch, miệt mài hút bụi, ra ra vào vào tới tới lui lui chạy mấy lượt, phát hiện phòng khách bừa bộn không biết đã trống trơn từ khi nào.
“Chậc,” Biên Nam đứng trong phòng khách vặn hông, “Dọn xong mới thấy phòng khách của Dương Húc lớn ghê.”
“Dương Húc không ở nhà này à?” Khưu Dịch đổ mồ hôi đầm đìa, thế là cởi áo ra, đi lòng vòng trong phòng, “Ổng cho cậu thuê… à không, cho cậu mượn miễn phí như thế?”
“Ừ, ổng nói nếu sống ở đây, muốn tới quán sẽ phải chạy qua chạy lại.” Biên Nam đi theo sau Khưu Dịch, nhìn chằm chằm lưng người ta. Lưng của Khưu Dịch rất đẹp, bắp thịt căng đầy, làn da trơn mịn, lại còn… trắng muốt nữa, cậu nhịn không được đưa tay sờ.
“Toàn mồ hôi không, đừng sờ,” Khưu Dịch trở tay vỗ cậu một cái, “Lấy cho tôi mượn một bộ đồ của cậu đi, tôi tắm một cái, mình mẩy đầy bụi rồi.”
Biên Nam tìm một bộ đồ thể thao trong tủ quần áo, đưa cho Khưu Dịch.
Sau khi nhìn Khưu Dịch bước vào phòng tắm, cậu vẫn đứng ở cửa không đi.
Lát sau nghe thấy tiếng nước bên trong, cậu cắn môi, đi tới gõ cửa: “Nè, đại bảo.”
“Gì đấy.” Giọng Khưu Dịch truyền ra, “Muốn vào à?”
|