Thị Ngược Thành Tính
|
|
CHƯƠNG 155
Đợi Hàn Lượng đi rồi, Lục Đỉnh Nguyên đột nhiên cảm thấy rảnh rỗi hư không. Bỗng nhiên hồi tưởng, thế nhưng không nhớ nổi trước kia lúc mình không có Hàn Lượng là sống thế nào? Luyện công, luyện công! Lục Đỉnh Nguyên vẫy vẫy đầu, tự nói với mình. Từ nay về sau ngày cứ như vậy mà trôi đi, Hàn Lượng trở về mấy ngày, rời đi mấy ngày. Nhưng ngày rời đi càng lúc càng dài. Từ đi bảy ngày, đến đi chín ngày, sau đó là mười ngày, tháng gần đây thậm chí có nửa tháng không xuất hiện ở trong Nghiễm Hàn Cung. Lục Đỉnh Nguyên tựa hồ cũng đã quen loại ngày như vậy, lúc Hàn Lượng không ở cả ngày chỉ ăn dược thiện và luyện công, Hàn Lượng trở lại cải thiện mấy ngày thức ăn cho y, trừ thời gian hai người lăn giường ôm ấp, phần lớn thời gian vẫn là luyện công. Phần lớn việc trong Nghiễm Hàn Cung là do Đông Ly xử lý, có việc không xử lý được, cũng là chờ Hàn Lượng trở về hỏi Hàn Lượng, trên cơ bản Lục Đỉnh Nguyên đã không quản chuyện. Không phải các cung không bẩm báo cho Lục Đỉnh Nguyên, mà là phần lớn thời gian mọi người không gặp được y. Thử hỏi một người dành 10/12 canh giờ một ngày ở trong mật thất luyện công, ngươi làm sao để gặp được y? Y có thể xuất hiện ăn cơm đi ngủ đã làm cho bốn hộ pháp cảm động đến rơi nước mắt. Cho nên một ngày này, khi Lục Đỉnh Nguyên đột nhiên nổi hứng đến hậu phòng của Tụ Sự Đường, tìm đọc tình hình gần đây của giang hô do Thu cung vơ vét tới, không chỉ dọa sợ Thu Vân đang ở ca trực, ngay cả Tiểu Hà Tử đến đưa cơm cũng bị Lục Đỉnh Nguyên dọa đến.”Chủ tử, ngươi muốn ăn cơm ở đây a?” “Dọn đi, chờ ta xem xong cuốn này liền đi qua ăn.” Lục Đỉnh Nguyên ngay cả đầu cũng không nâng. “Có chuyện gì quan trọng cần ngài tự mình hỏi tới sao?” Tiểu Hà Tử tò mò. “Sao vậy, Nghiễm Hàn Cung thay đổi người đứng đầu? Ta xem một cuốn tình báo còn phải cần người cho phép sao?” Lục Đỉnh Nguyên liếc Tiểu Hà Tử một cái. Thấy bên môi Lục Đỉnh Nguyên là một tia cười nhạt, biết Lục Đỉnh Nguyên là đang đùa hắn, Tiểu Hà Tử cũng không sợ, chỉ nghịch ngợm nói, “Coi ngài nói, ta sao dám a? Ta còn đợi ngài làm chỗ dựa cho ta đâu! Nếu ngày không quản nữa, ta còn có gì ăn a?” Lục Đỉnh Nguyên buông hồ sơ, bước lại ngồi xuống, “Liền ngươi biết nói xạ, ngươi còn sợ không có gì ăn? Sao, Hạ Thiên không cho ngươi ăn no?” “Chủ tử!” Tiểu Hà Tử nhất thời mặt đỏ bừng, không nghĩ tới Lục Đỉnh Nguyên sẽ ở trước mặt người của Thu Cung lấy việc này ra trêu chọc hắn. “Được rồi, nói việc đứng đắn.” Lục Đỉnh Nguyên vừa ăn vừa gọi Tiểu Hà Tử ngồi xuống. “Ta từ trên tình báo của Thu Cung thấy một vài chuyện khó lường đâu! Việc này, ngươi biết bao nhiêu?” “Việc…việc gì? Chuyện trên giang hồ, sao ta biết được? Ngươi hẳn là hỏi Thu Ảnh mới đúng.” Tiểu Hà Tử ngồi ghế còn chưa nóng đít, đã có chút ngồi không yên. Quả nhiên, những người này có việc gạt y. “Ta có nói là việc trên giang hồ sao? Chuyện lớn như vậy, ngươi cũng không biết sao? Ngươi không phải thích nhất ở trong cung nghe ngóng mấy loại chuyện này sao?” “Trong cung? Trong cung có chuyện lớn gì sao?” Tiểu Hà Tử rõ ràng nhẹ nhàng thở ra. Lục Đỉnh Nguyên liếc mắt nhìn Tiểu Hà Tử một cái, “Ngươi cũng không biết, ta cần ngươi có ích lợi gì?” “Chủ tử…” Tiểu Hà Tử chơi xấu, Lục Đỉnh Nguyên không để ý tới hắn, chỉ lo ăn xong. Đợi ăn xong cơm, Lục Đỉnh Nguyên nghĩ đến Phi Ảnh hẳn là đã về thay ca, vừa lúc có chuyện hỏi hắn, liền lững thững quay về đình viện của mình, ngay lúc vừa sắp vào viện liền chợt nghe tới tiếng đánh nhau, kèm theo tiếng khắc khẩu. Ai dám ở trong viện đánh nhau? Khoan đã, thanh âm kia sao nghe giống như Lượng? Nghe ra thanh âm của Hàn Lượng, Lục Đỉnh Nguyên không dám đến gần, ở xa lắng nghe, với công lực hiện tại của Hàn Lượng, có thể dễ dàng phát hiện y đã đến, y vẫn là đừng quá đến gần sẽ tốt hơn. “Ta không có làm việc có lỗi với Đỉnh Nguyên.” Thanh âm của Hàn Lượng vẫn lãnh đạm như ngày thường
|
CHƯƠNG 156
“Còn nói không có làm? Ta đều thấy.” Phi Ảnh nói nghiến răng nghiến lợi, tay cũng không rảnh rỗi, mỗi chiêu đều vô cùng ác độc. “Ngươi theo dõi ta?” Hàn Lượng luôn tránh né, nhưng thanh âm đã mang theo một tia âm lãnh, nhưng người nghe hiểu chỉ có một mình Lục Đỉnh Nguyên. “Ta….chỉ là đi ngang qua, vừa lúc nhìn thấy.” Thế công của Phi Ảnh dừng một chút, sau đó lại càng thêm mãnh liệt. “Nghe lén nhìn lén, hay cho một cái đi ngang qua.” Hàn Lượng hừ lạnh. Một trong những trách nhiệm của Ảnh vệ là vơ vét tình báo, nghe lén nhìn lén chẳng lẽ còn ít sao? Huống chi Phi Ảnh còn là cung chủ Thu cung. Phi Ảnh biết Hàn Lượng là trào phúng hắn làm việc không đủ quang minh lỗi lạc, nhưng là… “Vì chủ tử, chuyện gì ta cũng làm được.” “Hừ…” Lần này Hàn Lượng trực tiếp khinh thường hừ một tiếng cho xong việc. Trời biết lời này là nói cho hắn nghe, hay là nói cho người núp trong góc phòng nghe. “Các ngươi…đang nói cái gì?” Tay chân Lục Đỉnh Nguyên lạnh băng, ngay cả banrthaan vì sao rời khỏi chỗ ẩn thân cũng không biết. Nghe được thanh âm của Lục Đỉnh Nguyên, Phi Ảnh cùng Hàn Lượng đồng thời dừng tay. Dựa theo thói quen ngày thường, lúc này Lục Đỉnh Nguyên hẳn là còn ở trong mật thất luyện công, cho nên bọn họ mới dám yên tâm ở trong sân ồn ào còn đánh nhau, là do chắc ăn Lục Đỉnh Nguyên tuyệt đối không nghe được. Nhưng lúc này… Nhìn cacr giác tồn tại mơ hồ như u linh của Lục Đỉnh Nguyên, hai người đều có chút hoảng loạn. “Đỉnh Nguyên.” Hàn Lượng đi về phía Lục Đỉnh Nguyên, nếu không phải là do vừa tránh né công kích của Phi Ảnh còn phải tách ra hơn phân nửa tinh lực chú ý người trên nóc nhà, hắn cũng sẽ không phát hiện được sự xuất hiện của Lục Đỉnh Nguyên. Khi Hàn Lượng vươn tay muốn chạm Lục Đỉnh Nguyên, y theo bản năng mà tránh né. “Ngươi cũng không tin ta?” Hàn Lượng rút tay về, híp mắt. Lục Đỉnh Nguyên lắc đầu, nơi yết hầu như ngẹn một cục đá, vừa đau vừa cứng, một câu cũng không nói ra miệng được. “Chủ tử…” Phi Ảnh thấy Lục Đỉnh Nguyên như vậy, không nói hai lời liền quỳ xuống, chờ Lục Đỉnh Nguyên mở miệng hỏi hoặc trách phạt. Lục Đỉnh Nguyên lại ngay cả dũng khí để hỏi cũng không có, y không muốn biết Phi Ảnh nhìn thấy cái gì nghe thấy được cái gì, một chút cũng không muốn. Hàn Lượng nhìn bộ dạng hai mắt trống rỗng hồn vía đều bay mất của Lục Đỉnh Nguyên, trong mắt đau xót, vươn tay ôm Lục Đỉnh Nguyên. Nhưng Lục Đỉnh Nguyên vẫn là né tránh, động tác không lớn, nhưng vừa vặn tránh được tay hắn. Hàn Lượng tức giận, vươn tay hướng gáy của Lục Đỉnh Nguyên chém xuống một đao, trực tiếp khiến người ngất xỉu ngã vào trong ngực của mình. “Ngươi…” Phi Ảnh lao tới, muốn ngăn cản nhưng đã không kịp. “Tránh ra! Ta không muốn đánh với ngươi.” Hàn Lượng ôm Lục Đỉnh Nguyên lên, nội lực hùng hồn bùng nổ, hoàn toàn khác với lúc một mực tránh né khi nãy. Lúc nói chuyện, ánh mắt cũng là liếc về phía trên nóc nhà. Tuy rằng nơi đó nhìn qua không có ái, cũng chỉ có thể nói công phu ẩn nấp của đối phương không tầm thường, nhưng là theo Hàn Lượng bùng nổ khí thế, đối phương cũng thả ra khí tràng của mình – môt cổ khí thế nhìn xuống hết thảy. Công lực không cao thâm bằng nội lực trăm năm của Hàn Lượng, nhưng cũng đủ biết người tới tuyệt đối không được khinh thường. Hàn Lượng biết, chỉ cần chính mình cùng Phi Ảnh thực sự đánh nhau, người này nhất định sẽ không đứng nhìn. Câu nói kia của hắn, có một nửa là nói với người này. Thẳng đến khi đối phương bùng nổ khí thế, Phi Ảnh mới chính xác biết được vị trí của hắn. Cũng ngay lúc Phi Ảnh có chút hoảng hốt, Hàn Lượng vòng qua hắn, ôm Lục Đỉnh Nguyên đi vào nhà. Phi Ảnh còn muốn ngăn cản, cũng đã mất thời cơ. Hưỡng chỗ của người nọ trừng mắt một cái, sau đó Phi Ảnh cũng đi rồi. Thu Vân khóc không ra nước mắt. Ảnh lão đại, ngài đây là muốn làm gì a? Không phải là tới thay ca sao? Tiểu đệ ta vẫn chưa ăn cơm trưa a!
|
CHƯƠNG 157
Sau khi Hàn Lượng ôm Lục Đỉnh Nguyên vào nhà liền trực tiếp tiến vào mật thất. Cởi sạch quần áo của hai người, Hàn Lượng liền khẽ vuốt ve chữ viết trên người Lục Đỉnh Nguyên rồi xuất thần. Từ lúc Nai Con theo hắn, tựa hồ không có bao nhiêu vui vẻ, hắn không muốn lại có một lần trong lúc nổi nóng làm ra chuyện tổn thương tới y. Hơn nữa, tuy rằng hắn có thể đúng lý hợp tình nói mình không có làm chuyện có lỗi với Lục Đỉnh Nguyên, nhưng đến khi thực sự đối mặt với Nai Con, hắn cũng là có một phần áy náy. Dù sao hắn cũng đã làm đến loại trình độ kia không phải sao? Cũng khó trách bị người bên ngoài hiểu lầm. Hàn Lượng vừa suy nghĩ vừa vô thức tuần tra tới lui trên người Lục Đỉnh Nguyên, thẳng đến khi trong lúc lơ đãng tìm được bụng của Lục Đỉnh Nguyên, Hàn Lượng liền bị cảm xúc dị thường dưới lòng bàn tay làm cho giật mình. Sợ là mình tính sai, lại dùng nội lực nhìn thêm một lần. Quả nhiên! Nai Con đột phá tầng thứ bốn! Một nụ cười thật to nở rộ trên mặt Hàn Lượng. Hôm nay Nai Con không ở mật thất luyện công đâị khái là vì nguyên do này đi! Hôm nay mới vừa đột phá sao? Nếu tin tức mà mình mới biết được gần đây là chính xác, có lẽ…Ngày ấy sẽ không xa! Hàn Lượng ôm chặt Lục Đỉnh Nguyên, hung hăng hôn mấy cái. Chờ tới lúc Lục Đỉnh Nguyên tỉnh, nhìn đến chính là vẻ mặt kinh hỉ bất ngờ của Hàn Lượng. “Lượng…” Một chữ, đổi lấy một nụ hôn đặc hơn. Hàn Lượng không nói tiếng nào, trực tiếp đem người đặt ở dưới thân liền làm. Lục Đỉnh Nguyên nhè nhẹ run rẩy, nghênh đón sự kích tình bất ngờ đến từ Hàn Lượng. Đối với chuyện trước đó, hắn không có bất kì giải thích Đối với chuyện đang làm, hắn không hề nói rõ. Chẳng lẽ, hắn là muốn dùng phương thức này để chứng minh bản thân sao? Nếu như vậy, hẳn quả thật làm được. Lục Đỉnh Nguyên thậm chí không theo kịp tốc độ kích tình của Hàn Lượng. “Lượng… Chậm một chút… A… Lượng…” Hàn Lượng đè Lục Đỉnh Nguyên làm khoảng một buổi chiều, cắn đến Lục Đỉnh Nguyên đầy người xanh tím, thương tích đầy mình, làm đến Lục Đỉnh Nguyên mắt đầy sao, tứ chi xụi lơ, cuối cùng ngay trước giờ Tý, mới buông người ra. Đợi Lục Đỉnh Nguyên tỉnh ngủ, Hàn Lượng tự mình xuống bếp nấu vài món ăn cho Lục Đỉnh Nguyên, rồi mới vác người lên núi. Lục Đỉnh Nguyên cũng không biết Hàn Lượng sẽ biết lấy lòng người đến như vậy, cùng y ngắm sao, kẻ cho y nghe chuyện cổ Hy Lạp mà y chưa từng nghe Cùng y ngắm bình minh, hơn nữa ngay lúc mặt trời dâng lên liền hôn y Vì một câu tò mò của y, cùng y bơi lội trong suối nước, sau đó ở dưới nước trộm hôn chân y Vào tối nướng cá bên đống lửa, ôm y nhảy những vũ đạo mà y chưa từng thấy lại vô cùng thân mật gần gũi…Ba ngày này, Hàn Lượng làm rất nhiều chuyện, mỗi một chuyện đều ấm áp trái tim y, đến mức khiến Lục Đỉnh Nguyên cực kỳ nghe lời, chút nữa liền biến thành một sủng vật, cả ngày dán bên cạnh Hàn Lượng. “Nai Con,” Thẳng đến tối ngày thứ ba trở lại trong cung, Hàn Lượng ôm Lục Đỉnh Nguyên nằm trên giường trong phòng ngủ, Hàn Lượng mới hỏi, “Ngọc Hư Công của ngươi đã đột phá tầng thứ bốn phải không?” “Ừ, đã tới tầng thứ bốn.” Lục Đỉnh Nguyên cuộn mình trong ngực Hàn Lượng như một con mèo, buồn ngủ trả lời. Ba ngày này y cùng Hàn Lượng, cơ hồ chơi khắp các đỉnh núi gần kề Nghiễm Hàn Cung, một ngày không ngủ đủ hai canh giờ, thật sự rất mệt mỏi. “Ngủ đi!” Hàn Lượng hôn nhẹ lên đỉnh đầu của Lục Đỉnh Nguyên, vuốt ve lưng của y, thủ pháp vô cùng ôn nhu. Lục Đỉnh Nguyên ở trong sự nhu tình như nước hiếm có của Hàn Lượng chìm vào ngủ say. Sáng sớm hôm sau, Lục Đỉnh Nguyên tỉnh lại theo tiếng thỉnh an của Tiểu Hà Tử, lại phát hiện nửa bên giường không chỉ trống rỗng, còn lạnh lẽo, nói ra người đã đi từ sớm.
|
CHƯƠNG 158
Bật người ngồi dậy, nhìn ra ngoài. Bên ngoài chỉ có một mình Tiểu Hà Tử. Lục Đỉnh Nguyên há miệng, lại một câu cũng không nói ra được.Nghĩ đến trận khắc khẩu mấy ngày trước của Hàn Lượng cùng Phi Ảnh, lại nghĩ đến sự ôn nhu chưa từng có trong mấy ngày nay của Hàn Lượng, Lục Đỉnh Nguyên cảm thấy lạnh lẽo từ đầu tới chân, một luồng sóng tuyệt vọng từ trên đầu chụp xuống, khiến Lục Đỉnh Nguyên ngã lại về giường, nhưng đột nhiên cũng mất đi lực lượng ngồi dậy. “Chủ tử?” Tiểu Hà Tử không rõ, nghe thấy chủ tử ở sau màn phát ra động tĩnh quá lớn liền ra tiếng hỏi. “Ta…ngủ thêm chút nữa…ngươi đi xuống đi!” Lục Đỉnh Nguyên nằm trên giường chừng hai ngày, mới lừa mình dối người tự nói, Hàn Lượng đi lần này chỉ là đi sớm chút thôi, mấy ngày nữa sẽ trở về. Rồi mới như bình thường mà luyện công, nhưng là thời gian luyện công khoảng 8 đến 10 canh giờ, biến thành không luyện đủ 10 canh giờ tuyệt đối không đi ra, thậm chí có khi liên tiếp vài ngày đều không xuất hiện. Tiểu Hà Tử nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng, lại không biết làm sao để mở miệng Phi Ảnh cũng lo lắng, nhưng hắn một người trở thành mấy người để dùng, căn bản không thể phân thân, cũng không có rảnh mà khuyên nhủ Lục Đỉnh Nguyên. Lục Đỉnh Nguyên cũng là càng chờ càng nóng nảy, từng ngày từng ngày như nước trôi đi, chớp mắt 30 ngày trôi qua, hơn một tháng, Hàn Lượng một chút dấu hiệu trở về cũng không có. Hắn, sẽ không thật là… Phốc!Một ngụ máu tươi phun ra ngoài, Lục Đỉnh Nguyên vội vàng thu công không dám tiếp tục luyện tập. Nếu tiếp tục phân tâm mà luyện, chỉ bị nội thương cũng không sao, nếu tẩu hỏa nhập ma mới gọi nguy hiểm. Lục Đỉnh Nguyên đứng dậy, lau đi vết máu nơi khóe miệng. May mà không bị thương quá nặng, hướng Tiểu Hà Tử muốn hai viên đan dược liền giải quyết, bằng không đợi Hàn Lượng trở về biết được, chỉ sợ… Nghĩ vậy, trong lòng Lục Đỉnh Nguyên đau đớn như bị đao phong cắt qua. Lượng, hắn còn có thể trở về sao? Không được, y phải hỏi rõ ràng! Lục Đỉnh Nguyên đột nhiên lao ra mật thất. Y muốn tìm Phi Ảnh hỏi rõ ràng, y không thể cứ vậy mà mất đi Hàn Lượng, cho dù Hàn Lượng thật sự không cần y, y cũng phải tìm hắn giáp mặt hỏi rõ ràng rốt cục là vì cái gì! Còn có, y muốn hắn chính miệng nói cho y! Mặc kệ y có chịu đựng được hay không! Lúc Lục Đỉnh Nguyên lao tới, vừa lúc nhìn thấy Phi Ảnh tựa hồ đang nói gì đó với Tiểu Hà Tử, mà vẻ mặt của Tiểu Hà Tử không quá tốt đẹp, mà vẻ mặt này y đã hồi lâu không thấy. “Chủ tử?!” “Chủ tử…” Hai người trăm miệng một lời, nhưng ngữ khí cùng vẻ mặt hoàn toàn sai lệch. Lục Đỉnh Nguyên không rảnh hơi mà để ý chuyện của bọn họ. Hiện tại dù trời sập xuống, y cũng không quan tâm! Y chỉ muốn biết Lượng đi nơi nào, y tin tưởng Phi Ảnh Nhất định biết được, chỉ là chưa từng chủ động nói cho y mà thôi. Trước kia y cũng là không muốn ngăn cản tự do của Hàn Lượng, lại ngại với mặt mũi của mình — một người nam nhân chẳng lẽ cả ngày giống như một cô vợ nhỏ quấn quýt hỏi nơi đi của nam nhân, cho nên vẫn luôn không hỏi tới. Nhưng hiện tại, y không để ý được nhiều như vậy! “Phi Ảnh, Lượng rốt cục đi đâu vậy?” Còn có thể cố gắng trấn định đặt câu hỏi, là bởi vị ở trong tay áo không người nhìn thấy, đầu ngón tay đã cắm sâu vào trong thịt. “…” Phi Ảnh cứng đờ, quay đầu nhìn Tiểu Hà Tử. Sao bọn họ mới vừa nói, chủ tử liền hỏi, chẳng lẽ chủ tử nghe được cái gì? “Chủ tử…” Tiểu Hà Tử có chút hoảng, nhưng sắc mặt còn khó nhìn hơn cả Lục Đỉnh Nguyên. “Nói!” Lục Đỉnh Nguyên rất ít khi nóng nảy, gấp gáp, cho dù là tức giận, cũng thường thường là lạnh lùng thoáng nhìn liền đủ khiến người bên ngoài run rẩy nửa ngày, còn trừng mắt suýt nữa vỗ bàn như hôm nay, thật sự là lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm qua, ít nhất Tiểu Hà Tử đi theo y từ nhỏ là chưa từng thấy tình huống như vậy.
|
CHƯƠNG 159
“Dạ.” “Chủ tử.” Quả nhiên, Phi Ảnh cùng Tiểu Hà Tử sợ tới mức đồng loạt quỳ xuống. “Công tử đi Tuyết Sơn.” Phi Ảnh cúi đầu, nhanh chóng nói. “Tuyết Sơn?” Lục Đỉnh Nguyên ngẩn ra, sao lại không giống với ý nghĩ của y? Việc này có liên quan tới chuyện hắn cùng Phi Ảnh cãi nhau ngày đó sao? “Dạ, nói đúng hơn, là Thiên Sơn.” Phi Ảnh nói tiếp. “Thiên Sơn? Lượng đi Thiên Sơn làm gì?” Lục Đỉnh Nguyên khó hiểu. “Gần đây giang hồ có lời đồn, năm nay là thời gian Hoa Sen Tuyết trên Thiên Sơn nở hoa, công tử…đi hái hoa cho chủ tử.” “Hái Hoa Sen Tuyết?” Là Hoa Sen Tuyết mấy năm mới nở một lần, còn không nhất định nở ở một nơi, thời gian nở hoa lại ngắn, số lượng lại rất thưa thớt kia? Lượng hắn… “Mấy ngày trước, công tử từng nói với thuộc hạ, nói Hoa Tuyết Liên bổ thận tráng dương, dù chưa hẳn có thể tăng công lực như giang hồ đồn, nhưng xác thực lại có ích cho việc luyện công của chủ tử, còn kêu thuộc hạ xem sách thuốc, nghiên cứu kĩ cách dùng của Sen Tuyết. Nhưng là ta không nghĩ tới, công tử, thật sự sẽ đi tìm.” Tiểu Hà Tử nói tiếp. “Vậy khi nào hắn trở về?” Lục Đỉnh Nguyên thực hận lúc này không thể nhìn thấy Hàn Lượng, trong lòng chua chua, đau đau, nhưng không khổ sở. “Công tử…” Sắc mặt của Phi Ảnh cùng Tiểu Hà Tử đều không tốt. Không, hẳn là vô cùng không tốt. “Rốt cục xảy ra chuyện gì?” Lục Đỉnh Nguyên nhíu mày, mơ hồ cảm thấy chuyện không quá đơn giản. “Công tử mất đi liên hệ.” Đầu của Phi Ảnh cúi càng thấp. “Mất đi liên hệ?” Thanh âm của Lục Đỉnh Nguyên nâng lên. “Dạ. Từ trước đến nay công tử vẫn luôn cùng chúng ta có liên hệ, nhưng sau khi đi vào Tuyết Sơn không lâu, chặt đứt liên hệ.” Phi Ảnh đè thấp thanh âm, đầu cơ hồ dán tới mặt đất. “Mấy ngày?” Thanh âm của Lục Đỉnh Nguyên đã có chút run rẩy. “Mười… Hơn mười ngày.” “Hơn mười ngày?” Lục Đỉnh Nguyên cơ hồ là gào thét, rồi mới bật người lên lao ra ngoài. “Chủ tử!” Phi Ảnh đuổi kịp ngay lúc Lục Đỉnh Nguyên sắp ra cửa liền ngăn lại, “Ngài không thể đi…” “Ta không thể để Lượng một mình ở nơi băng thiên tuyết địa sống chết chẳng biết!” Lục Đỉnh Nguyên rống lên, vươn tay đẩy Phi Ảnh. Phi Ảnh ôm lấy Lục Đỉnh Nguyên đã mất đi lý trí, “Người của Thu cung đã đi.” “Đi? Lúc nào?” Lục Đỉnh Nguyên ngừng giãy dụa. “…Bảy ngày trước.” Phi Ảnh trả lời có chút tối nghĩa. “Bảy ngày trước? Tìm bảy ngày còn chưa tìm được?” Lục Đỉnh Nguyên bắt đầu điên cuồng giãy dụa, “Ngươi buông ra!” “Chủ tử, công tử cát nhân thiên tướng, nhất định không có việc gì, chủ tử…” “Buông ra!” Lục Đỉnh Nguyên mặc kệ lời lừa quỷ này, lừa gạt người khác còn được, y không thấy được Lượng cái gì cũng không tin. Nếu không phải hiện tại công lực của y không đủ, lại có nội thương trong người, y làm sao có thể không tránh khỏi Phi Ảnh? “Ảnh lão đại, Ảnh lão đại…Chủ tử…” Thu Vân như bị lửa đốt đít mà chạy tới, trong nháy mắt nhìn thấy Lục Đỉnh Nguyên liền sợ tới mức tắt tiếng. “Xảy ra chuyện gì? Nói.” Phi Ảnh nào có rỗi hơi xem sắc mặt của Thu Vân, ngăn đón Lục Đỉnh Nguyên còn muốn không đủ sức đâu. “Này…” Thu Vân nhìn Phi Ảnh, lại nhìn Lục Đỉnh Nguyên. Lục Đỉnh Nguyên cũng phản ứng lại, Thu Vân rõ ràng là có chuyện muốn gạt mình, nhất định là có liên quan tới Lượng. “Nói!” Liền hét lên. “Dạ.” Thu Vân sợ tới mức quỳ xuống đất, “Thiên Sơn tuyết lở.” “Tuyết lở?” Lục Đỉnh Nguyên thì thầm một tiếng, lại một ngụm máu tươi phun ra. Vài ngày không ngủ, y không chống đỡ được liền trực tiếp ngất đi. “Chủ tử!” “Chủ tử!” “….” Trong Nghiễm Hàn Cung bởi vì Lục Đỉnh Nguyên té xỉu, nháy mắt loạn thành một đống.
|