Thị Ngược Thành Tính
|
|
CHƯƠNG 175
“Lượng……” “Ừ.” “Lượng……” “Ta ở.” “Lượng……” “Nai con……” Chờ tới lúc Hàn Lượng hiểu được kỳ thật Lục Đỉnh Nguyên cũng không muốn nói gì, chỉ là muốn gọi hắn, tâm nháy mắt đau đớn. “Lượng…” “A…Nai con của ta.” Lửa lại bị châm, Hàn Lượng đem phân thân đang chôn sâu trong thân thể Lục Đỉnh Nguyên hung hăng va chạm lên. Chờ tới lúc hai người Hàn Lượng, Lục Đỉnh Nguyên cùng bốn hộ pháp Nghiễm Hàn Cung hội họp, đêm đã khuya. Bầu trời trong vắt, biển sao vô tận, Lục Đỉnh Nguyên lười biếng dựa vào trong ngực Hàn Lượng, cưỡi một con ngựa chậm rãi trở về. Nhìn tươi cười mang theo chút mỏi mệt của Lục Đỉnh Nguyên, trong lòng bốn hộ pháp đều biết bọn họ đi làm gì, nhưng ai cũng không nói ra. Con đường phía sau Lục Đỉnh Nguyên cùng Hàn Lượng đều ngồi trong xe ngựa, không làm gì khác, chỉ ôm lấy nhau, dựa vào nhau, liền cảm giác thực thỏa mãn. Điều khiển xe vẫn là Phi Ảnh, bên người Phi Ảnh vẫn là Tiểu Hà Tử, người khác không được đến quấy rầy Đông Ly sớm dẫn một nửa người chạy gấp về trong cung — mang theo Toàn Hữu Câu bị trói thành bánh chưng Hạn Thiên chỉ có thể thựa dịp nghỉ ngơi mới dám chạy lại quấn quýt Tiểu Hà Tử, lúc khác cũng không dám quấy rầy hai người. Chờ tới lúc trở lại Nghiễm Hàn cung, đã gần tới nửa đêm, Hàn Lượng sau khi dàn xếp Lục Đỉnh Nguyên ngủ liền một mình đi ra ngoài. Mấy ngày nay Lục Đỉnh Nguyên đã quên với có nhiệt độ cơ thể cùng mùi vị của Hàn Lượng, cộng thêm gần một năm lo lắng sợ hãi, Hàn Lượng vừa rời đi, lập tức liền tỉnh lại, vừa vặn nhìn thấy được một bóng dáng rời đi của Hàn Lượng, trong lòng run lên, không tự chủ được liền từ xa xa đi theo. Hàn Lượng đầu tiên từ chỗ ám vệ Thu cung đang trực nghe đến chỗ giam giữ Toàn Hữu Câu, lại hỏi gần đây có các phái của võ lâm đến kiếm chuyện hay không, biết được Toàn Hữu Câu đến đây trước bọn họ mười ngày, đang giam giữ trong một thạch thất độc lập trong nhà lao của Nghiễm Hàn cung, trong chốn võ lâm bởi vì danh dự của Toàn Hữu Câu đều đã quét rác, thân tín trong trận chiến trước đó đều chết thảm, cho nên không có ai đến gây chuyện. Hàn Lượng gật đầu, sau đó trực tiếp đi tới nhà lao giam giữ Toàn Hữu Câu. Trải qua hai năm nay, địa vị của Hàn Lượng trong Nghiễm Hàn cung có thể nói là trên một người trên vạn người, tự nhiên căn bản không ai ngăn đón hắn. Đợi tới nhà lao, phát hiện người bên trong cũng không nhiều, một bàn tay cũng không đếm hết, người gác cũng không nhiều, hai người Thu cung cộng thêm hai người Đông cung, còn có một người Đông cung phụ trách ăn uống. Nhà tù thôi, phần lớn không có gì khác biệt, nhà giam bằng sắt, xiềng xích nặng nề, âm u mà ẩm ướt, có chút khác biệt ngay tại nhà lao này coi như sạch sẽ không có mùi vị ghê tởm gì. Bởi vì thời gian đã khuya, người ở bên trong đều đã ngủ, trừ bỏ hai người canh gác đang trực. Hàn Lượng đi theo một người trong đó tới trước cửa thạch thất. “Công tử, chính là nơi này.” “Được rồi, ngươi đi xuống đi.” Hàn Lượng cầm lấy chìa khóa, kêu người rời đi. “Vậy công tử cẩn thận, Toàn Hữu Câu tuy rằng bị trói, nhưng mấy ngày qua vẫn luôn không yên tĩnh, tỉnh dậy không kêu thì mắng, tuy rằng đeo xích sắt, nhưng vẫn có hai lần suýt nữa đã bị thương người đưa cơm. Lúc này im lặng như vậy, hẳn là đã ngủ.” Người canh gác thực tận chức tận trách, nên dặn đều dặn, sợ thương đến vị bảo bối này của cung chủ. Hàn Lượng gật gật đầu, “Ta đã biết.” Người canh gác ôm quyền, đi xuống. Hàn Lượng mở cửa đá đi vào, phát hiện Toàn Hữu Câu quả nhiên đang ngủ, cuộn người ở góc tường, quần áo cũ nát, tóc rối bù, toàn thân dơ bẩn, làm sao còn có uy nghiêm cùng ngăn nắp của Võ Lâm Minh Chủ ngày xưa? Càng miễn bàn tới thắt lưng cùng tứ chi đều bị trói lại bằng xích sắt.
|
CHƯƠNG 176
Đại khái là do từng bị thương người đưa cơm của Đông cung, cũng không biết đối phương là sợ hay trả thù, tóm lại căn phòng đá này không sạch sẽ như bên ngoài, vừa vào cửa còn ngửi được một mùi hôi thúi, không biết đã mấy ngày không quét tước dọn dẹp. Cạnh cửa nơi đối diện với chỗ cột xích sắt, là một chiếc bàn gỗ, một chiếc ghế, hẳn là chuẩn bị cho người tra hỏi, trên tường treo roi da, thẻ trúc, cái kẹp cùng các hình cụ khác, có thể thấy nược căn phòng này vốn là phòng thẩm vấn, bởi vì thân phận của Toàn Hữu Câu đặc biệt mới bị nhốt ở chỗ này. Toàn Hữu Câu quả nhiên là Toàn Hữu Câu, cho dù đã chật vật như vậy, cũng không uổng là người đã từng là Võ Lâm Minh Chủ, tính cảnh giác không hề phai nhạt, khi Hàn Lượng ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, hắn cũng đã tỉnh dậy. Nhìn thấy người đến là Hàn Lượng, Toàn Hữu Câu liền đứng dậy, thẳng người, bối rối sửa sang lại quần áo cùng tóc, lại nhớ tới bộ dáng lúc này của mình là do ai ban tặng, liền trong mắt mang buồn mang oán nhìn về phía Hàn Lượng. Oán hận trong mắt nói là hân, không bằng nói là không cam cùng không tin thì đúng hơn. “Ngươi…đến làm gì?” Hồi lâu, Toàn Hữu Câu cuối cùng cũng đưa ra câu hỏi. Thanh âm trầm thấp khàn khàn, không còn hùng hậu to rõ như trước, có thể thấy được khoảng thời gian này không ít gào thét. Hàn Lượng mỉm cười, dựa vào lưng ghế, tìm cho mình một tư thế thoải mái,”Ngươi nghĩ ta tới tìm ngươi làm gì?” Luyến tiếc ta, đến xem ta sống tốt hay không? Toàn Hữu Câu không dám nghĩ như vậy, lại hy vọng như vậy, nhưng hắn không nói ra được. “Ngươi cố ý đến để xem bộ dạng chật vật của ta sao?” “Phốc” Lần này Hàn Lượng bật cười ra tiếng, “Ngươi thật đúng là thực coi trọng chính mình. Liền vì xem bộ dáng chật vật của ngươi đáng giá ta đi tới chỗ này sao?” “Ngươi…” Toàn Hữu Câu hận đến ngứa răng, hai nắm tay siết chặt. “Ta đến, là muốn nói rõ một việc với ngươi, tránh cho ngươi không rõ vì sao mình thất bại.” Hàn Lượng hơi dừng một chút, nhận thấy một tiếng hít thở cực nhẹ ngoài cửa, không khỏi mỉm cười, liền nói tiếp, “Hơn nữa, ngươi cũng có việc muốn hỏi ta đi?” “Đương nhiên!” Toàn Hữu Câu đã có chút không khống chế được cảm xúc, thanh âm bắt đầu lớn lên. “Được rồi, ngươi hỏi trước.” Hàn Lượng gật gật đầu, không ngại cho hắn quyền lợi hỏi trước. “Tại sao ngươi tình nguyện làm nam sủng của Lục Đỉnh Nguyên, cũng không muốn cùng ta hưởng thụ vinh hoa phú quý? Ta cho ngươi còn chưa đủ sao? Lục Đỉnh Nguyên có thể cho ngươi cái gì?” Toàn Hữu Câu vẫn tin tưởng mình đối xử với Hàn Lượng là tốt nhất. “Vinh hoa phú quý?” Hàn Lượng cười, không nói tiếp. “Ta biết Nghiễm Hàn cung giàu nhất võ lâm, nhưng chỉ cần chúng ta bắt Nghiễm Hàn Cung, tài phú liền không phải là thuộc về chúng ta sao? Toàn Hữu Câu nóng lòng giải thích, “Hơn nữa ta có thể cho ngươi địa vị trong chốn võ lâm, Lục Đỉnh Nguyên cho dù có tiền hơn nữa cũng không thể cho ngươi.” Hắn còn tưởng rằng Hàn Lượng là vì tiền của Lục Đỉnh Nguyên. “Ha ha…” Hàn Lượng cười nhạo, “Ngươi có thể cho ta? Ngươi có thể cho ta nhiều nhất chỉ là làm ta biến thành chó săn của ngươi, ở cạnh ngươi tùy ý ngươi sai sử mà thôi.” “Không phải, ta ngay cả Võ lâm chí bảo – Thiên Tàm Ti đều cho ngươi!” Toàn Hữu Câu vì mình kêu oan, hắn trả giá rất nhiều, thật sự rất nhiều. “Chỉ có những vật ngoài thân này?” Hàn Lượng hừ mũi, so với sự trả giá của Lục Đỉnh Nguyên, những thứa kia thật đúng là không đủ mức độ làm hắn động dung.
|
CHƯƠNG 177
“Lục Đỉnh Nguyên có thể cho ngươi cái gì? Ngoại trừ mấy đồng tiền dơ bẩn!” Toàn Hữu Câu không nhịn được mà thét lên, hắn kiên định cho rằng Hàn Lượng chỉ là vì tiền của Lục Đỉnh Nguyên, nếu không sẽ không đối với hắn như vậy. “Đừng quên, lúc trước ngươi cũng chỉ vì mấy đồng tiền dơ bẩn kia mới không tiếc hết thảy cũng muốn giải quyết Nghiễm Hàn cung.” Hàn Lượng trào phúng lại. “Ta là vì toàn võ lâm, ma giáo cầm những đồng tiền dơ bẩn này cũng chỉ là tai họa tới dân chúng mà thôi, ta lấy đi dùng đến chính đạo có cái gì sai?” Toàn Hữu Câu dõng dạc nói. “Ha ha ha ha…” Hàn Lượng thật sự nhịn không được mà cười ra tiếng. “Dùng thủ đoạn dơ bẩn ý đồ chiếm lấy tài sản của người khác, còn nói mình là chính đạo?” “Ngươi…” Toàn Hữu Câu mặt mũi xanh mét, cho dù không hoàn toàn hiễu rõ mỗi một chữ trong câu nói của Hàn Lượng, cũng biết là đang mắng hắn. Hàn Lượng lại vẫn chưa quở trách đủ, “Đầu tiên là lợi dụng sự ngây thơ của Toàn Thanh Tuyền cùng vội vã báo thù Hồ Mặc, nghĩ rằng dù không giết chết Đỉnh Nguyên cũng có thể phế đi võ công của y, sau đó thả ra Tuyết Đan giả muốn phế đi bốn hộ pháp của y thậm chí là bản thân Lục Đỉnh Nguyên, cuối cùng tổ chức võ lâm luận võ, kêu gọi toàn võ lâm san bằng Nghiễm Hàn Cung, tâm tư của ngươi thật kín đáo, thủ đoạn thật âm độc, a?” “Ngươi…Sao ngươi biết được?” Việc này, hắn chưa từng nói cho Hàn Lượng biết. “Toàn Thanh Tuyền gọi ngươi là thúc phụ không đúng sao?” Hàn Lượng cười. Chỉ như vậy liền có thể đoán được mọi chuyện đều là do hắn làm? Hàn Lượng này quả nhiên thông minh! Toàn Hữu Câu không khỏi cảm thán trong lòng, thật giận hắn không thể làm việc cho mình. “Cho nên ngay từ đầu, ngươi là vì báo thù cho Lục Đỉnh Nguyên mà cố ý tiếp cận ta?” Toàn Hữu Câu hít sâu một hơi, có một số việc nhất định phải hỏi rõ. “Đúng vậy.” Hàn Lượng gật dật đầu. “Người vây công ngươi lần đó cũng là do ta phái đi.” “Vì báo thù leo lên giường của kẻ thù, ngươi lại cao thượng hơn ta bao nhiêu?” Toàn Hữu Câu trả lời một cách mỉa mai. Ở ngoài cửa nghe lén – Lục Đỉnh Nguyên hô hấp đột nhiên cứng lại, toàn thân nháy mắt lạnh lẽo. Lượng, cùng hắn… Hàn Lượng híp mắt, hô hấp nhợt nhạt ngoài thạch thất chợt hỗn loạn, làm cho hắn cũng đau lòng theo, không khỏi trầm giọng kêu: “Ngươi còn muốn ở chỗ đó nghe lén tới lúc nào?” Lục Đỉnh Nguyên trái tim nhảy dựng, không biết Hàn Lượng có tức giận không? Chậm rãi từ sau cửa đi ra, cũng không biết là vì lời nói mới vừa nghe được, vẫn là sợ Hàn Lượng giận y nghe lén, tóm lại đầu cúi xuống, cũng không dám nhìn thẳng Hàn Lượng. Hàn Lượng nhìn Lục Đỉnh Nguyên chỉ mặc áo ngủ, ngay cả một áo khoác ngoài cũng không có, đôi mày liền nhíu chặt. Sớm biết y ăn mặc như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không để y đứng bên ngoài lâu như vậy! Tuy rằng Nghiễm Hàn cung bốn mùa như xuân, nhưng nhà lao không thể so với bên ngoài, luôn luôn lạnh lẽo ẩm ướt hơn bên ngoài nhiều lắm. “Lại đây.” Hàn Lượng trầm giọng. Lục Đỉnh Nguyên không muốn ở trước mặt Toàn Hữu Câu yếu thế, cũng không muốn thua kém Toàn Hữu Câu. Y tự nhận tình cảm mình dành cho Hàn Lượng không thua bất kì ai. Trong lúc hơi do dự, động tác tự nhiên chậm nửa nhịp, Hàn Lượng cũng đã không kiên nhẫn, tăng thêm ngữ khí quát, “Lại đây!” Hắn cũng không muốn vì một Toàn Hữu Câu vô dụng mà hại Nai con của hắn sinh bệnh, nếu là như vậy, hắn thà rằng chưa từng đến! Lục Đỉnh Nguyên nào biết được suy nghĩ trong lòng Hàn Lượng, nghe tiếng quát của Hàn Lượng liền run lên, tâm tư lộn xộn sớm bị tiếng quát này thổi bay, trong lòng chỉ tràn đầy lo lắng Hàn Lượng trong cơn tức giận không cần y lại quay đầu đi muốn Toàn Hữu Câu kia! Vài bước đi tới trước mặt Hàn Lượng, mềm mềm kêu một tiếng, “Lượng…” Hàn Lượng đứng dậy, cởi áo ngoài bao người lại, rồi mới ngồi xuống, chẳng qua lúc này, trên đùi nhiều thêm một Lục Đỉnh Nguyên.”
|
CHƯƠNG 178
“Lần sau còn dám ăn mặc như vậy liền ra cửa, coi chừng ta đánh nát mông của ngươi.” Hàn Lượng ngoài miệng nói hung ác, lực đạo trên tay cũng không giảm, “Ba ba” liền là hai chưởng đánh vào trên phần mông treo ở bên ngoài của Lục Đỉnh Nguyên. Lục Đỉnh Nguyên đem tiếng hừ nhẹ chôn vào trong bả vai của Hàn Lượng, chưa từng ở trước mặt người khác cùng Hàn Lượng thân mật như vậy, Lục Đỉnh Nguyên xấu hổ đến mức ngay cả cổ đều đỏ. Nhưng ở mặt khác, trong lòng lại có chút vui sướng lạ thường khi Toàn Hữu Câu nhìn thấy y cùng Hàn Lượng thân mật như vậy không biết trong lòng có cảm giác gì? Nhưng Lục Đỉnh Nguyên cũng không rảnh rỗi nghĩ nhiều, toàn bộ tâm tư đều bị lời nói kế tiếp của Hàn Lượng hút đi. “Toàn Hữu Câu, ngươi nghĩ rằng ngay từ đầu ta đã muốn bò lên giường của ngươi sao? Còn không phải đều là do ngươi tự tìm.” “Có ý gì?” Khi Toàn Hữu Câu nhìn thấy Lục Đỉnh Nguyên đi vào, cũng đã giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Hắn không đoán được Lục Đỉnh Nguyên sẽ theo tới, càng không phát hiện y ở ngay ngoài cửa nghe lén, trong nháy mắt hắn nhìn thấy Hàn Lượng, liền cái gì cũng quên mất. Vừa nghĩ tới hắn đã bị Lục Đỉnh Nguyên làm hại thua đến mức này, y lại vẫn không cho hắn cùng Hàn Lượng ở chung nhiều một chút, Toàn Hữu Câu liền hận không thể thoát khỏi xích sắt nhào qua xé nát Lục Đỉnh Nguyên! Lại thấy Hàn Lượng thế nhưng đối y yêu thương như vậy, trong lòng Toàn Hữu Câu không biết đã đánh nghiêng mấy hũ dấm chua. Cố tình Hàn Lượng lại vào lúc này cho Lục Đỉnh Nguyên hai bàn tay kia, phải biết rằng, mỗi lần Hàn Lượng cùng hắn có sinh hoạt vợ chồng, cũng đều bắt đầu từ đánh vào mông hắn. Toàn Hữu Câu nháy mắt thân thể run rẩy, cũng không biết là bị tức, hay bị Hàn Lượng dạy dỗ lâu ngày nên thân thể sinh ra phản xạ có điều kiện. Sau đó khi hai chữ “tự tìm” từ trong miệng Hàn Lượng bay ra, Toàn Hữu Câu nháy mắt lý trí hoàn toàn biến mất, rống lên. “Có ý gì? Ngay từ đầu ta chỉ là muốn đến gần ngươi, làm thân tín bên cạnh ngươi là được, khi phản bội ngươi, tự nhiên có thể làm cho ngươi tâm thần không yên, liền không rảnh rỗi cân nhắc những chuyện hại tới Đỉnh Nguyên, ai ngờ tới ngươi lại câu dẫn ta lên giường của ngươi?” Hàn Lượng cảm giác được Lục Đỉnh Nguyên trong ngực mình có chút cứng ngắc, tự nhiên hiểu được là chuyện gì làm cho y khổ sở, liền siết chặt hai tay, đem người ôm chặt thêm một chút. “Ta không có! Là ngươi, là ngươi ngày đó ở trong kỹ quán, nói những tiểu quan này quá mức mềm mại, còn không chịu nổi ép buộc bằng nữ tử, muốn tìm cũng phải tìm võ công cao thân thể lại rắn chắc mới đủ hương vị!” Toàn Hữu Câu chỉ Hàn Lượng kêu gào. “Cho nên ngươi liền cho rằng ta đang ám chỉ ngươi?” Hàn Lượng cười nhạo ra tiếng, “Biết ta sau đó vì cái gì thay đổi tâm tư, thuận theo ý ngươi cùng ngươi quấn thành một đoàn sao?” “Vì cái gì?” Câu hỏi này cũng không phải do Toàn Hữu Câu đưa ra, mà là do Lục Đỉnh Nguyên mới từ trong ngực Hàn Lượng ngẩng đầu lên hỏi. Đối với điểm mày, y thật sự muốn biết, rốt cục là cái gì lại làm cho Hàn Lượng chịu leo lên giường Toàn Hữu Câu. Hàn Lượng từ trong ngực lấy ra một vật, thứ này Toàn Hữu Câu cùng Lục Đỉnh Nguyên đều vô cùng quen thuộc. Đó là một chuỗi hạt do các viên ngọc lớn nhỏ khác nhao tạo thành, lớn nhất cỡ trứng vịt, nhỏ nhất còn không bằng trứng bồ câu, là Toàn Hữu Câu từ sau đại hội luận võ có được. Do chất ngọc trân quý, hình thức kỳ lạ, thường xuyên được hắn cầm trong tay thưởng thức, sau đó ở kĩ quán trở thành lễ gặp mặt tặng cho Hàn Lượng – người từng giúp hắn giải vây hai lần. Khi Lục Đỉnh Nguyên nhìn đến vật kia nháy mắt hai gò má đỏ bừng. Đây, đây là…Lục Đỉnh Nguyên nhìn về phía Hàn Lượng. Hàn Lượng gật gật đầu, nhìn về phía Toàn Hữu Câu, “Ngươi nhất định không thể đoán được, vật này là do ta tự tay làm, Đỉnh Nguyên luôn mang theo bên người, sau đó mất đi trong đại hội luận võ. Ngươi lại cho là vật quý hiếm mà tặng cho ta!” Hàn Lượng châm chọc cười.
|
CHƯƠNG 179
Hàn Lượng cười châm chọc, tay hơi dùng sức, cả chùm ngọc thạch nháy mắt nát thành bột phấn, từ kẽ tay bay đi. “A…” Toàn Hữu Câu hít một hơi lạnh, không nghĩ tới Hàn Lượng cư nhiên có công phu cao như vậy. “Lượng!” Lục Đỉnh Nguyên sợ hãi kêu một tiếng, là luyến tiếc lễ vật do tự tay Hàn Lượng làm cho y cứ vậy mà không còn. Hàn Lượng mở bàn tay ra, phủi sạch bột ngọc thạch trên bàn tay. “Ngươi đừng nói cho ta biết thứ mà hắn đã vuốt ve nhiều ngày, ngươi còn dám nhét vào trong mông của mình, ngươi không chê bẩn?” Hàn Lượng chỉ Toàn Hữu Câu, nói cũng là nói với Lục Đỉnh Nguyên. “Ta không có…” Lục Đỉnh Nguyên bĩu môi, “Dù sao cũng là do ngươi tự tay làm…” Để lại nhìn xem cũng được a! Lục Đỉnh Nguyên còn chưa nói xong, đã bị Hàn Lượng đánh gãy, “Nếu muốn sau này ta sẽ lại làm cho ngươi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!” Bên này Hàn Lượng cùng Lục Đỉnh Nguyên đang thảo luận vấn đề đi ở của vật kia, bên kia Toàn Hữu Câu cũng đã giận đến mức hai mắt đều biến thành màu đỏ. Hàn Lượng đang nói cái gì? Hàn Lượng chê hắn bẩn? Vậy còn lúc Hàn Lượng ở trên người hắn mây mưa thất thường thì sao? Lúc này lại chê hắn bẩn?! Nghĩ như vậy, Toàn Hữu Câu cũng rống lên, “Ngươi nói ta bẩn? Không phải ngươi quấn ta cả ngày hoan ái không chịu ngừng sao?” Toàn Hữu Câu thậm chí kéo vạt áo của mình ra, lộ ra phần ngực, “Nhìn xem, trên thân thể này còn để lại dấu vết cùng ngươi hoan ái đâu!” Lục Đỉnh Nguyên trong lòng Hàn Lượng rõ ràng run lên, sắc mặt trắng bệch. Y vốn từng nghĩ, với tính cách thích ngược đãi của Hàn Lượng, không phải ai cũng có thể chịu được, có lẽ Hàn Lượng cùng Toàn Hữu Câu ở trên giường cũng không vui sướng gì. Nhưng hôm nay thấy vết thương do roi tạo thành trên ngực Toàn Hữu Câu, dường như so với y càng thêm có thể chịu đựng, vậy chẳng phải Lượng ở cùng hắn so với mình càng thêm tận hứng? Hàn Lượng thấy Lục Đỉnh Nguyên mặt mũi tái nhợt siết chặt vạt áo của mình, liền nhíu mày. Một tay ôm Lục Đỉnh Nguyên, một tay vừa hút liền từ trên tường kéo xuống một cây roi, lập tức quất về phía Toàn Hữu Câu. “Ba ba…” vài tiếng roi vang lên, Toàn Hữu Câu ngay cả kêu lên còn chưa kịp, mọi chuyện đã xong. Nhìn vải rách đầy đất, Toàn Hữu Câu trần như nhộng sững sờ tại chỗ. “Thấy rõ ràng,” Hàn Lượng trầm giọng nói, “Nhìn xem vết thương trên người hắn đều là ở chỗ nào?” Hàn Lượng xoay qua Lục Đỉnh Nguyên, bắt buộc y nhìn về phía thân thể trần trụi của Toàn Hữu Câu. Lục Đỉnh Nguyên sững sờ nhìn Toàn Hữu Câu, một hồi lâu mới phản ứng lại, “Vết thương này, rất quen thuộc…” “Đúng vậy,” Hàn Lượng tiếp lời, ngoan lệ nói, “Mỗi một vết thương trên người hắn, đều là dựa theo vị trí vết thương hắn gây ra cho ngươi đánh về, một cái cũng không thiếu, chỉ nhiều không ít!” Toàn Hữu Câu nghe vậy giận đến gan đau, cơ hồ muốn ói ra máu. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Lục Đỉnh Nguyên có chút dịu đi như vẫn còn tái nhợt, Toàn Hữu Câu xông lên hai bước, hướng về phía Lục Đỉnh Nguyên hét lên: “Như vậy thì đã sao? Cho dù là vì báo thù cho ngươi, cũng không thay đổi được sự thật hắn leo lên giường của ta Cho dù là vì giải hận cho ngươi, những dấu vết chứng mình cho hoan ái hắn để lại trên thân thể ta cũng vĩnh viễn để lại cho ta Hắn thậm chí đem thứ kia của hắn bắn đầy mặt của ta, cảm giác ấm áp kia, ta cả đời đều không quên được, ngươi hưởng qua sao? Mùi vị thực thuần thực thơm đâu!” Toàn Hữu Câu đã không biết bản thân mình đang nói gì, thấy Hàn Lượng thương Lục Đỉnh Nguyên đến mức này, đã làm cho hắn hận đến sắp điên, nếu bọn họ làm cho hắn khó chịu, hắn cũng muốn làm cho Lục Đỉnh Nguyên khó chịu, chỉ cần Lục Đỉnh Nguyên khổ sở, Hàn Lượng cũng không tốt được!
|