Ta Nổi Tiếng Khắp Đế Quốc
|
|
Chương 10 Ánh mắt Mông Kình Nhận nặng nề mà nhìn Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác mở to cặp chết người kia nhìn Mông Kình Nhận, hai người nhìn nhau một lúc lâu, Mông Kình Nhận mở miệng nói: “Ta giúp em.”
Mông Kình Nhận nói là câu trần thuật, Đoạn Ngọc Giác khóe miệng nhấp một chút, nói: “Ân, ”
“Vậy em không nên báo đáp ta sao?” Mông Kình Nhận thản nhiên nói rằng.
Đoạn Ngọc Giác trầm mặc.
Thú nhân cao lớn nhìn thẳng vào Đoạn Ngọc Giác, âm thanh trầm thấp đầy ủy khuất, làm cho Đoạn Ngọc Giác trong nháy mắt có loại ảo giác mình khi dễ người này “Em không chịu giúp ta, ”
Thú nhân cao to tuấn mỹ uy nghiêm, hiện tại đầu lại hơi hạ thấp xuống, thoạt nhìn ít nhiều có chút đáng thương, Đoạn Ngọc Giác cảm thấy được cậu mềm lòng,
Quay đầu trầm mặc nhìn một chút cửa lớn đã cách khá xa, Đoạn Ngọc Giác ngẩng đầu lên nhìn Mông Kình Nhận, thỏa hiệp nói: “Anh đi theo tôi đi.”
Đoạn Ngọc Giác quay đầu phỉ nhổ hành vi của mình, chính mình đã vậy còn quá nhượng bộ?
Lớn lên quá đẹp thật là chiếm tiện nghi của người khác mà! Lúc nào mình mới có thể trông anh tuấn một chút? Đoạn Ngọc Giác lén lút nhìn cách tay trắng mịn của mình, ngẩng đầu lên nhìn trời thở dài, bộ dạng giống như đang gặp một chuyện gì rất khó giải quyết vậy.
Thôi, bản thân mình hai đời đều như vậy, cũng không mong đợi lắm, may mà, còn có thể xem vừa mắt! Ít nhất so với bộ dáng khó coi của bộ tộc hoa yêu, hiện tại hạnh phúc nhiều hơn!
Bộ tộc hoa yêu cùng nhau gào khóc, bộ tộc của bọn họ lấy việc lớn lên xinh đẹp mà nổi danh có được không?! Làm một thiên tài trong tộc, Đoạn Ngọc Giác, thẩm mĩ của ngươi có thể bình thường một chút không?!
Trong con ngươi của Mông Kình Nhận chợt lóe một chút ánh sáng, tiểu giống cái quá dễ lừa, chính mình cũng không nhẫn tâm xuống tay thì như thế nào?!
Ân, đợi đến khi tiểu giống cái thành của ta, ta nhất định sẽ không lại lừa em ý!
Mông Kình Nhận suy nghĩ ở trong lòng, ánh mắt giằng co rơi xuống chiếc cổ mềm mại trắng nõn, con mắt tối sầm u ám, chuyển đến vành tai khéo léo tinh xảo của Đoạn Ngọc Giác, ngược lại lại nghĩ đến con mắt đen láy kia, tiểu giống cái nhất định không biết, trong con ngươi đen thẫm kia của cậu tình cờ lóe lên tâm tình làm cả người cậu đều sáng lên, ngày hôm đó khi em ý cho mình đan dược, trong con mắt rõ ràng viết “Đồng tình”, khả ái làm cho hắn không thể nhịn được.
Kỳ thực, hắn xác thực cần phải tìm người yêu, người cô đơn xác thực rất thống khổ, hắn cảm thấy được tiểu giống cái này liền rất tốt.
Thú nhân cao to đi theo phía sau Đoạn Ngọc Giác, tình cờ ánh mắt lạnh như băng đảo qua người qua đường đang chỉ chỉ trỏ trỏ, một đường theo tiểu giống cái tiến vào nhà ăn.
Được rồi, hắn hiện đang xác định tiểu giống cái là thật không biết phòng hiệu trưởng ở nơi nào, phương hướng đi đến phòng ăn ngược với phương hướng đi đến phòng hiệu trưởng.
Bất quá, tên tiểu tử này cũng không biết dùng quang não tra một chút sao? Mông Kình Nhận con mắt chìm một chút, thoạt nhìn người ta truyền rằng đứa con nhỏ nhất Đoàn gia mất trí nhớ cũng không phải chỉ là tin đồn.
Đoạn Ngọc Giác tự nhiên là định đem thú nhân mang tới trước mặt ca ca của mình, thú nhân có tính mù đường này cho dù có biết phương hướng cũng chưa chắc tìm đúng chỗ, vẫn là để cho ca ca của mình đưa hắn đi đi.
Làm sao bây giờ?! Càng ngày càng phát hiện mình chính là người tốt! Mới không phải là bởi vì dung mạo của người nào đó đâu! Mới không phải!
Mình mới không phải hiệp hội mê diện mạo đâu! Rõ ràng mình đối mỗi người đều hữu hảo giống như mùa xuân vậy!
Đoạn Ngọc Giác mang theo thú nhân bước vào nhà ăn, từ cạnh cửa trực tiếp tiến vào thang máy, trong chớp mắt đã đến lô ghế riêng của Đoạn Ngự Lăng, Đoạn Ngự Lăng còn chưa kịp cao hứng vì nhìn thấy bảo bối đệ đệ của mình liền thấy một thú nhân cao lớn!
Tên thú nhân thô lỗ nào lại dám dẫn dụ đệ đệ nhà hắn?!!!
|
Chương 11 Đoạn Ngự Lăng nhìn kỹ một chút đương nhiên nhận ra đây là thú nhân nhà Mông gia, nhẫn nhịn phẫn uất trong lòng, lạnh lùng nói: “Mông chuẩn tướng, tôi nhớ là hiệu trưởng đang tìm ngài khắp nơi đấy, ”
Mông Kình Nhận nhạt nhẽo nói: “Ồ.”
Đoạn Ngự Lăng: “…” cái tên đáng chết nhìn chằm chằm đệ đệ mình này!
Đoạn Ngọc Giác nói: “Hắn nói hắn không tìm được đường đi đến phòng hiệu truỏng, em cũng không tìm được, vừa nãy hắn giúp em, em liền dẫn hắn tới tìm anh.”
Đoạn Ngự Lăng tự tiếu phi tiếu nhìn Mông Kình Nhận, “… Tìm không ra đường?”
Mông Kình Nhận: “…” Ngọa tào! Lão tử muốn cùng tiểu giống cái bồi dưỡng tình cảm có được hay không? Đoạn Ngự Lăng ngươi không muốn vào quân bộ đúng không?!
Đoạn Ngự Lăng giễu cợt nói: “Mông chuẩn tướng ăn mất quang não của chính mình rồi hay sao? Vẫn là nói, ngài quên hết bao nhiêu năm học ở nơi này rồi? Ngay cả đường đều không nhận ra?”
Mông Kình Nhận vừa nghe thấy Đoạn Ngự Lăng nói vậy, ngay lập tức xem Đoạn Ngọc Giác. Đoạn Ngọc Giác sâu kín nhìn hắn vài lần, yên lặng mà ngồi xuống, không để ý tới hắn.
Mông Kình Nhận quả thực muốn điên, đệ khống và vân vân là ghét nhất có được hay không!
Đoạn Ngự Lăng đưa thực đơn cho Đoạn Ngọc Giác, nói: “Nếu Mông chuẩn tướng không tìm được đường liền đem quang não nuốt, vậy tôi liền bất đắt dĩ mang ngài đi một chuyến đi, ” hắn nói, mở cửa, làm một cái tư thế mời, ra hiệu Mông Kình Nhận đi cùng hắn.
Mông Kình Nhận kín đáo nhìn Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác chăm chú nhìn thực đơn, Mông Kình Nhận lòng chua xót theo sát Đoạn Ngự Lăng.
Nhìn cánh cửa bị đóng lại, Đoạn Ngọc Giác nhẹ giọng thở dài. Quả nhiên tộc trưởng đại nhân nói đúng a, dung mạo xinh đẹp lòng dạ liền không tốt! Bộ dạng đẹp mắt nhưng trong lòng thú nhân đều là đen! Là một hội viên lâu năm của hiệp hội bề ngoài, Đoạn Ngọc Giác biểu thị cậu rất bi thương.
Đoạn Ngọc Giác mắt long lanh nhìn trời xong, cậu yên lặng mà chuyển sự chú ý đến cái tên món ăn ‘Kỳ huyễn cẩm trân’, chín món ăn ngụ ý quá không tốt a! Lại thêm một cái đi, thập toàn thập mỹ nghe dễ nghe cỡ nào!
Kẻ tham ăn – giống cái Đoạn Ngọc Giác chọn xong món ăn, cậu còn không biết cái này là thông qua quang não truyền tống, cậu còn tưởng rằng giống như bộ tộc của bọn họ, mình phải đưa món ăn mình chọn cho đầu bếp, sau đó chờ làm. Vì vậy cậu mở cửa, muốn đem thực đơn giao ra.
Không khéo chính là, mới vừa mở cửa liền nhìn thấy hai người mà cậu không muốn gặp nhất —— á giống cái Dịch Khanh Văn cùng thú nhân Diệp Vụ Hoa.
Đối mặt trực tiếp, Đoạn Ngọc Giác trầm mặc, cậu phát hiện mình gần đây đặc biệt đen, về nhà nhất định phải đi thắp hương.
Diệp Vụ Hoa còn đầy bụng tức giận, hiện tại lại thấy Đoạn Ngọc Giác càng là hỏa khí dâng lên, đều là vì hắn làm cho mình tại trước mặt Mông Kình Nhận mất mặt mũi! Nhà bọn họ đời đời tham chánh, người làm tham chánh muốn vào quân bộ là không dễ dàng, cho nên lúc ban đầu Diệp gia mới có ý nghĩ làm thông gia với Đoàn gia, Đoàn gia đời đời tòng quân, có trợ giúp rất lớn đối với việc bọn họ tiến vào quân bộ.
Chỉ vì cái này mà Diệp Vụ Hoa nhịn Đoạn Ngọc Giác lâu như vậy, thật vất vả gặp người mình thích, dĩ nhiên còn bị Đoạn Ngọc Giác bắt nạt! Đây không phải là đánh mặt của gã sao? Đường đường một thú nhân thậm chí ngay cả á giống cái của mình đều không bảo vệ được?! Đáng hận nhất chính là, rõ ràng là người này hại Tiểu Văn, mình không thể nhịn được nữa mới động thủ đối với hắn, còn bị cha của mình phạt!
Diệp Vụ Hoa vô cùng chán ghét Đoạn Ngọc Giác, đặc biệt là nghĩ đến bộ dáng điềm đạm đáng yêu khéo léo linh lung chim nhỏ nép vào người của Dịch Khanh Văn, trong lòng đối Đoạn Ngọc Giác càng là chán ghét, không có giống cái này thì đẹp biết bao! Diệp Vụ Hoa không nhịn được nói lời ác độc nói: “Cậu theo dõi tôi?! Cậu rốt cuộc có biết vô sỉ hay không vậy?!”
Trên mặt Diệp Vụ Hoa là chán ghét sâu sắc, Đoạn Ngọc Giác lại không nghĩ nói chuyện với gã, lúc này cũng sắp không nhịn được, nghĩ cậu là đan dược sư duy nhất trong bộ tộc hoa yêu, địa vị được tôn sùng thì không nói làm gì, lại mang một khuôn mặt cao lãnh, ai dám đối với cậu bất kính?
Một lần trước Đoạn Ngọc Giác còn có thể tự nhủ ‘Vóc người tốt vẫn có chút đặc quyền ‘, ‘Gia hỏa nhỏ như vậy mình không thèm tính toán với hắn, ‘ thế nhưng Diệp Vụ Hoa lặp đi lặp lại thách thức mức độ khoan dung của cậu nhiều lần, Đoạn Ngọc Giác cảm giác mình cần phải cho gã một lần dạy bảo cả đời khó quên!
Lúc này trong miệng Diệp Vụ Hoa nói những lời không sạch sẽ gì, con ngươi của Dịch Khanh Văn rưng rưng khuyên lơn cái gì, một bộ bộ dạng điềm đạm đáng yêu, Đoạn Ngọc Giác nhìn thấy hai người bọn họ liền phiền lòng, may mà đây là phòng đơn tầng ba nhà ăn, người bình thường sẽ không đến, cũng không có quần chúng vây xem, lúc này mới làm cho Đoạn Ngọc Giác có thể dễ chịu lên một chút ít.
Chờ đến khi Diệp Vụ Hoa dừng lại miệng mắt khiêu khích nhìn Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác lên tiếng, “Anh nói xong?”
Không đợi Diệp Vụ Hoa nói chuyện, Đoạn Ngọc Giác liền tiếp, “Rất tốt, vậy thì hãy nghe tôi nói.”
“Theo khoản 1 điều 145 Pháp lệnh bảo vệ giống cái quy định: thú nhân có bất cứ hành động gì làm tổn thương tới giống cái cũng có thể bị giống cái khởi tố lên tòa án quân sự. Sự tổn thương này bao quát thương tổn vì ngôn ngữ, thương tổn về tinh thần, thương tổn thân thể. Anh vừa dùng ngôn ngữ công kích tôi làm thương tổn tâm linh nhỏ bé mà yếu ớt của tôi, tôi bảo lưu quyền khởi tố của tôi đối với anh. ”
Những câu nói đó cậu vừa mới hỏi Mông Kình Nhận lúc đi trên đường.
Con mắt Diệp Vụ Hoa trợn to kinh ngạc mà nhìn Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác tiếp tục nói: “Anh cùng á giống cái bên cạnh anh đúng là một đôi trời sinh a, chứng bệnh vọng tưởng bị ép buộc thật là sâu, trị đều không trị hết, tuổi quá trẻ liền từ bỏ trị liệu cũng là không dễ dàng a, các người đi ở bệnh viện mấy ngày, tiền thuốc thang tôi lo.”
“Cậu——!” Diệp Vụ Hoa tức giận đến nói không ra lời, gã vốn không phải là người có mồm mép lanh lợi, tuy rằng chưa từng nghe nói chứng vọng tưởng bị ép buộc là gì, mà ngẫm lại cũng không phải vật gì tốt, đây không phải là nói gã có bệnh sao!
Đoạn Ngọc Giác chậm rãi ngoắc ngoắc khóe môi, âm trầm không nói ra được, Diệp Vụ Hoa nhìn thấy khuôn mặt của cậu thì trong đầu bỗng trở nên trống rỗng, muốn nói cái gì đều quên mất, chỉ nghe được Đoạn Ngọc Giác nói: “Vị thú nhân này, anh rốt cuộc là ai? Tôi nhớ ngày hôm nay tôi đã nói rất rõ ràng với á giống cái bên cạnh anh rồi, tôi mất trí nhớ, chuyện cũ trước kia đều quên gần hết, vị á giống cái này dĩ nhiên không có nói cho anh biết sao? Anh còn nhiều lần đến tìm tôi gây sự? Nói cái gì mà tình yêu làm tôi không hiểu chút nào cả? Thoạt nhìn chứng ảo tưởng cũng thật lợi hại.”
Trong lòng Dịch Khanh Văn chìm xuống, Đoạn Ngọc Giác này quả nhiên khác nhau, dĩ nhiên gây xích mích đến quan hệ giữa hắn và Diệp Vụ Hoa! Ngã một cái đầu óc liền thông minh lên không ít sao? Diệp Vụ Hoa kinh ngạc nhìn Đoạn Ngọc Giác liền nhìn Dịch Khanh Văn, nước mắt của Dịch Khanh Văn liền rơi xuống, há mồm giải thích: “Em…”
Đoạn Ngọc Giác lùi tới bên trong cửa, lạnh giọng đánh gãy Dịch Khanh Văn: “Tôi bảo lưu quyền lợi khởi tố, hiện tại các người có thể lăn!”
“Ba ——!” Một tiếng, Đoạn Ngọc Giác trực tiếp đóng cửa lạ
|
Chương 12 Một bữa cơm kia Đoạn Ngọc Giác ăn không hài lòng một chút nào. Hoa yêu luôn lấy mật hoa làm thức ăn, ban đầu lúc ở bệnh viện cậu chỉ có thể uống ít cháo loãng, ăn một ít trái cây, khi về nhà cũng bị Ty Tu nghiêm ngặt khống chế uống một chút cháo, ăn một chút trái cây. Ngày hôm nay vất vả lắm mới có thể ăn được đồ ăn của nhân loại, cậu còn chọn nhiều như vậy, kết quả lại một, cái, cũng, không, ăn, được!
Cậu nhớ trước kia cậu từng chạy ra khỏi tộc hoa yêu ăn đồ ăn của nhân loại, rõ ràng ngon lắm a. Nhưng là bây giờ chưa nói đến mùi vị vô cùng nhạt nhẽo giống như không có vị gì cả lại còn làm cho cậu có một cảm giác chán ghét. Đoạn Ngọc Giác nếm thử mấy cái rồi yên lặng đặt đũa xuống, uống nước trái cây.
Đoạn Ngọc Giác cảm thấy được cậu có bóng ma đối với đồ ăn ở nơi này, cậu lật lên thực đơn, chỉ vào một món hỏi: “Đây là cái gì a?”
Đoạn Ngự Lăng nhìn một chút, có chút không xác định nói rằng: “Đại khái là thịt tổng hợp của hoá thạch thú cùng tuyết di thú.”
“Thịt tổng hợp là cái gì?” Đoạn Ngọc Giác buông xuống đũa của cậu, vừa nghe được ba chữ thịt tổng hợp trong miệng Đoạn Ngự Lăng cậu liền có cảm giác không hiểu được.
“Chính là dùng thứ gì đó làm ra một loại đồ ăn mô phỏng, mùi vị không ra sao, thế nhưng thắng ở giá tiền rẻ, chế tác đơn giản.”
Đoạn Ngọc Giác gật gật đầu, đàng hoàng uống nước trái cây, cái gì cũng không muốn ăn, ngược lại là Đoạn Ngự Lăng hỏi hắn: “Có cần gọi những món ăn khác nữa không?”
Đoạn Ngọc Giác lắc đầu một cái, tiếp tục uống nước trái cây, trong lòng ai thán nói, nhà bọn họ nghèo như vậy, cũng chỉ có thể uống uống nước trái cây, ngay cả rau dưa đường hoàng cũng không mua nổi, còn phải ăn thịt tổng hợp!
Cái tên này hoàn toàn quên vừa nãy là ai chọn thức ăn _(:3″ ∠)_.
Đoạn Ngự Lăng còn có chút buồn bực, đệ đệ mình khi nào thì bắt đầu ăn thịt tổng hợp? Trước đây không phải phải là rau dưa tươi mới sao? Thậm chí bởi vì cảm thấy rau dưa của nhà ăn không tươi còn nhất định bắt ba ba đưa cơm cho cậu.
Quang não của Đoạn Ngự Lăng đột nhiên vang lên, chính hắn cũng không để ý, trực tiếp mở ra, hắn và đệ đệ hắn có gì phải giấu giếm sao?
Một nam hài có mái tóc màu vàng nhạt ngoài dự đoán hiện lên trên quang não, hưng phấn kích động nói: “Ngự Lăng! Trên giả lập có bán đấu giá đan dược ‘Thanh’ cấp 3! Tại phòng đấu giá Hồng Tú! 7 giờ tối ngày hôm nay bắt đầu a!” Nói liên tục đến xong hắn mới chú ý tới bên cạnh bạn tốt có một người khác, chờ chút, hình như là một giống cái!
Cố nén ý nghĩ hiện lên ở trong đầu, ánh mắt của Đường Dật thẳng tắp nhìn Đoạn Ngọc Giác. Sau khi Đoạn Ngự Lăng nhìn thấy ánh mắt của bạn tốt, trong nháy mắt liền cảm thấy khó chịu.
Bảo bối đệ đệ của nhà hắn là người mà đám thú nhân thô lỗ này có thể mơ tưởng sao?!
“Tớ biết rồi, ” nói xong, không để ý Đường Dật la to liền tắt quang não, cái người tên Đường Dật kia cũng giống như tướng mạo của hắn, thanh thanh sảng khoái là một chàng trai chói sáng, thực sự không phải là một nam nhân tốt có thể đưa cho đệ đệ của mình cả một bầu trời sủng ái.
Tiểu Giác năm nay đều 19, Đoạn Ngự Lăng lo lắng nghĩ, giống cái trễ nhất cũng sẽ ở 19 tuổi đính hôn, 20 tuổi kết hôn. Nếu như 20 tuổi còn chưa có kết hôn sẽ có đế quốc thiết lập kết thân, nửa năm kết thân mà cũng không thể tuyển chọn thú nhân mình thích thi sẽ trực tiếp chọn một người xứng đôi từ trong cơ sở dữ liệu.
Hắn làm sao có thể để đệ đệ của mình lưu lạc tới loại trình độ đó đây?! Nhưng nếu thật muốn đem đệ đệ mình gả đi, hắn liền vạn phần không muốn! Những tên thú nhân thô lỗ luôn luôn phát tình ở mọi nơi kia làm sao xứng với giống cái mảnh mai yếu đuối nhà mình đây!
Đoạn Ngự Lăng nhìn tiểu bảo bối nhà mình, rơi vào trong ưu sầu thật sâu, tiểu giống cái nhà mình thực sự quá ưu tú đến mức không ai có thể xứng đôi thì phải làm sao a?!
“Viên đan dược kia rất đắt sao?” Đoạn Ngọc Giác đột nhiên hỏi.
Đoạn Ngự Lăng gật gật đầu, nói: “Cũng không đắt lắm, bình thường một khi lên phòng đấu giá đều sẽ rất đắt, dù sao đan dược cấp ba cũng chỉ có giống cái có thể luyện chế ra, thầy luyện đan cường đại cũng chỉ một ngày một viên, cũng phần lớn cung cấp cho thú nhân của bọn họ, thế nhưng thú nhân một viên làm sao sẽ đủ? Càng là thú nhân cường đại càng yêu cầu nhiều, cho nên có rất ít, tự nhiên cũng là trân quý.”
Đoạn Ngọc Giác ánh mắt sáng ngời, nếu cái này có thể kiếm tiền, vậy mình có thể đi bán hay không a? Ít nhất vì rau dưa thực sự cùng Linh thảo Linh hoa! Có người nói sàn đấu giá bán đấu giá Linh thao Linh hoa có phẩm chất tốt!
Ăn cơm xong, Đoạn Ngự Lăng bồi Đoạn Ngọc Giác đi dạo vườn trường một chút rồi đưa Đoạn Ngọc Giác đến phòng nghỉ ngơi chuyên dành cho giống cái, buổi chiều còn có lớp, ngày hôm nay ba ba đi tới Công đoàn đan dược sư, phụ thân đi tới quân bộ, hai người bọn họ còn không bằng ngốc ở trường học.
Đương nhiên, cái này cũng là ý kiến của Đoạn Ngọc Giác.
Sau khi Đoạn Ngọc Giác vào trong phòng nghỉ ngơi riêng liền vội vàng tiến vào ‘Không gian trên mạng giả lập’, mỗi người trong đó đều có độ cao khá giống với người thật, lần thứ nhất tiến vào giả lập trí não sẽ tự động điều chỉnh bề ngoài của ngươi, đều trở nên rất bình thường, chính là vì không bại lộ thân phận thực sự, hơn nữa bên trong giả lập cũng không cách nào định vị điều tra ip, cho nên đối với mỗi người đều rất an toàn, tất cả dữ liệu thiết bị đều từ trí não khống chế, bị làm thành cơ mật cấp S, không bị những người khác tìm đọc, đế quốc là rất chú trọng quyền riêng tư của mỗi người, nếu như tự tiện tiết lộ thông tin thì hoàn toàn có thể báo cáo lên tòa án quân bộ.
Cho nên nơi này thật sự rất an toàn.
Đoạn Ngọc Giác kiểm tra đồ vật sắp bán đấu giá một lúc, chỉ thấy có mấy mánh lới được tung ra để hấp dẫn khách nhân, phần lớn đồ vật được che kín. Đoạn Ngọc Giác nhìn viên đan dược ‘Thanh’ kia, mói bắt đầu là 50000 điểm tín dụng, mỗi một lần tăng giá không thể ít hơn 100 điểm tín dụng. Đoạn Ngọc Giác yên lặng nghe tiểu người máy nói mình chỉ còn 10000 điểm tín dụng, đột nhiên cảm thấy đan dược rất đáng giá!
Lộ ra bốn vật phẩm, một là đan dược cấp 3 ‘Thanh’, một là cây’Hỏa Lang Hoa’ do linh thảo sư bồi dưỡng từ nhỏ. Đoạn Ngọc Giác nhìn chiếc lá màu đỏ của cây ‘Hỏa Lang Hoa’ thỉnh thoảng lại phát ra ánh sáng màu xanh, trong lòng có một sự thương tiếc không nói ra được, lại nhìn giá khởi điểm của nó là 30000 điểm tín dụng, Đoạn Ngọc Giác yên lặng mà héo.
Từ trong không gian giới chỉ lấy ra một khỏa cấp bốn ‘Thanh’, lựa chọn nộp lên sàn đấu giá, vật phẩm đem lên sàn đấu giá sẽ phải trích 5% số tiền bán được làm phí, Đoạn Ngọc Giác đặt ra giá khởi điểm là 100000 điểm tín dụng, mỗi một lần tăng giá không thể ít hơn 1200 điểm tín dụng, chờ Đoạn Ngọc Giác làm xong tất cả những thứ này, xem xem thời gian cũng không còn nhiều lắm, liền từ giả lập lui ra ngoài đi tới học viện.
Lúc này Đoạn Ngọc Giác còn không biết, cũng bởi vì viên đan dược kia mà trên giả lập nổi lên một trận sóng lớn, không chỉ là vì đan dược cấp 4 khó thấy được, cũng bởi vì giá tiền.
Cấp bốn đan dược và cấp ba đan dược không chỉ hơn kém nhau bởi đẳng cấp, một đan dược cấp 4 mà giá khỏi điểm chỉ có 100000 điểm, thực sự là chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy!
—— đây là tên phá gia chi tử của nhà nào đi ra phá của đi?
Là một đan dược sư không biết giá thị trường chỉ là đơn thuần nhìn chằm chằm ‘Hỏa Lang Hoa’, Đoạn Ngọc Giác biểu thị chính mình rất vô tội.
Khi cậu đi ra, Diệp Vụ Hoa và tên á giống cái kia vốn đã chào tạm biệt nhau, kết quả vừa nhìn thấy cậu, hai người bọn họ liền ngọt ngào dán cùng nhau, Diệp Vụ Hoa còn không tự chủ được nhìn biểu tình Đoạn Ngọc Giác. Đoạn Ngọc Giác mặt không đổi sắc trực tiếp vượt qua bọn họ, sắc mặt Diệp Vụ Hoa trong nháy mắt rất khó xem.
Nhưng là còn không đợi Dịch Khanh Văn gọi lại Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác đã bị một thú nhân cao lớn cản lại, thú nhân kia như được gọt đẽo tỉ mỉ, ngũ quan đặc biệt thâm thúy, trong lồng ngực của hắn ôm một đống đồ vật, đưa cho Đoạn Ngọc Giác, mở miệng dặn dò: “Bên trong có Tân Trá nước trái cây, em khát nước liền uống một chút đối cổ họng rất tốt, bên trong ta thả một chút hoa quả, khi đói bụng liền ăn một ít, ta bỏ vào ‘Chít chít quả’, nâng cao tinh thần, khi nào mệt thì ăn một miếng, khí trời có chút lạnh ta cho vào một cái áo khoác ngoài cho em đừng quên mặc, ta còn thả một quyển sách cổ, nghe nói em rất yêu thích nhìn chúng, vậy thì cầm giải buồn một chút…”
Đoạn Ngọc Giác tiếp nhận một đống lớn đồ vật, bộ tộc hoa yêu giáo dục là người khác chân tâm đưa đồ vật cho ngươi ngươi không muốn chính là đối người kia miệt thị, cho nên Đoạn Ngọc Giác cũng không thể đem đồ vật làm cho người ta đưa trở về, đành phải mím môi nói: “… Cảm tạ.”
Khuôn mặt thú nhân nhu hòa một chút, nhẹ giọng nói: “Đây là ta phải làm, được rồi, em vào đi, có phải là đến muộn?”
Đoạn Ngọc Giác gật gật đầu, chuẩn bị quay người đi vào, nhưng là liếc mắt một cái nhìn thấy đôi mắt có chút buồn của thú nhân, dừng một chút, từ trong không gian giới chỉ cầm một cái bình nhỏ đưa cho thú nhân nói: “Anh cũng chú ý nghỉ ngơi.”
Nói xong liền gật đầu với thú nhân kia, quay người đi vào. Mông Kình Nhận nhìn bình nhỏ kia, khóe miệng lộ ra một nụ cười không phát giác ra.
Thực sự là tiểu giống cái ngoan ngoãn a.
Mông Kình Nhận nhìn thân ảnh Đoạn Ngọc Giác hoàn toàn biến mất, lúc này mới quay người rời đi, hắn vừa rời đi, đoàn người trong nháy mắt liền nổ.
“Đó là Võ thánh trẻ tuổi nhất đi?”
“—— Đó là nam thần của cả nhà ra a!”
“Đoạn Ngọc Giác làm sao cùng nam thần ở cùng một chỗ?”
“Nhìn bộ dáng nam thần ôn nhu săn sóc, ngọa tào lúc trước đúng là Diệp Vụ Hoa hối hôn sao? Thật không phải là Đoạn Ngọc Giác từ bỏ Diệp Vụ Hoa?”
Vừa có chút giống cái còn ước ao Diệp Vụ Hoa đối á giống cái là thật tốt, thú nhân như cố ý sơ ý, chuyên môn đưa Dịch Khanh Văn đến đi học tú ân ái, thế nhưng màn ân ái của Đoạn Ngọc Giác này, trong nháy mắt liền đem hai người này quăng mấy con phố!
Mông Kình Nhận là ai a? Đây chính là chuẩn tướng trẻ tuổi nhất, Võ thánh trẻ tuổi nhất! Dĩ nhiên còn ôn nhu thể kiên trì như vậy, chuyên môn đứng ở cửa học viện chờ Đoạn Ngọc Giác!
—— Đây là thâm tình đến cỡ nào a!
Động tác nhỏ của Diệp Vụ Hoa cùng Dịch Khanh Văn vừa nãy không phải là không có người nhìn thấy, hai người đều chào tạm biệt, Diệp Vụ Hoa đều đi một đoạn đường kết quả đột nhiên đã trở lại tú ân ái, còn không là tú cho Đoạn Ngọc Giác nhìn a?
Kết quả Đoạn Ngọc Giác nhưng là triệt triệt để để đánh mặt của bọn họ a!
Tú ân ái có ích lợi gì? Có bản lĩnh Diệp Vụ Hoa của ngươi tự mình chuẩn bị đồ cho ngươi a! Có bản lĩnh Diệp Vụ Hoa đối với ngươi chu đáo săn sóc mấy chuyện nhỏ như là mấy ngày nay trời trở lạnh cũng có thể chú ý a? Kháng thể của thú nhân nói chung đều tốt, căn bản chú ý không tới khí trời ấm lạnh biến hóa, nhưng là hắn Mông Kình Nhận có thể a!
Diệp Vụ Hoa coi như từ hôn thì thế nào? Đoạn Ngọc Giác không phải tìm người tốt hơn? Còn ôn nhu săn sóc! Hơn nữa nhìn dáng vẻ vừa nãy của hai người, rõ ràng đã đính ước rồi! Nếu không làm sao sẽ thu đồ vật của đối phương? Đều nói là Diệp Vụ Hoa không muốn Đoạn Ngọc Giác, nhưng còn bây giờ thì sao?
Diệp Vụ Hoa tìm cái á giống cái còn không sánh được Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác cũng tìm Võ thánh trẻ tuổi nhất! Này cũng không phải một cấp bậc! Nói không chắc vẫn là Đoạn Ngọc Giác trước tiên vứt bỏ Diệp Vụ Hoa đâu!
Thấy cảnh này giống cái đối Đoạn Ngọc Giác dồn dập đổi mới, tại thời đại này, tìm một thú nhân mới tốt hơn là con đường duy nhất để chứng minh thân phận cùng mị lực của mình!
Cái gì gọi là làm mất mặt? Một người bị hắn vứt bỏ tìm một người so với hắn càng tốt hơn chính là cách làm mất mặt tốt nhất! Không phải Đoạn Ngọc Giác không được, là Diệp Vụ Hoa có mắt không tròng!
Đoạn Ngọc Giác tự nhiên không biết này đó cong cong nhiễu nhiễu. Cậu đi đến thế giới này, thật nhiều quy tắc cũng không hiểu, trong tiềm thức của những người này quy tắc tự nhiên không có ai nói cho cậu biết, cậu như thế nào sẽ hiểu? Tỉnh tỉnh mê mê nhận lấy cái gì đó của Mông Kình Nhận, bị Mông Kình Nhận lừa vào tròng như vậy.
Diệp Vụ Hoa sắc mặt tái xanh, cái tên giống cái Đoạn Ngọc Giác kiêu căng thô bạo còn có thể cưa được Võ thánh trẻ tuổi nhất? Này Võ thánh cũng là cái không ánh mắt!
|
Chương 13 Vừa tan học, Đoạn Ngọc Giác đã sớm đem tất cả mọi thứ Mông Kình Nhận cho cậu vào trong không gian, chính cậu cũng không biết tại sao lại làm như vậy, chính là tiềm thức nói cho cậu biết nếu để cho Đoạn Ngự Lăng nhìn thấy vật kia thì có lẽ anh ấy sẽ trở nên vô cùng đáng sợ, vẫn là đem mấy vật kia cất đi thì tốt hơn.
Khi Đoạn Ngọc Giác đi tới cửa ra, Đoạn Ngự Lăng đã đứng chờ sẵn ở trước cửa, tuy rằng nơi khóe miệng có một vết xanh tím nhưng cũng không thể che giấu khí chất sắc bén của hắn. Có một ít tiểu giống cái năm dưới len lén nhìn hắn, một bộ si mê đắm đuối. Đồng thời cậu còn nhìn thấy á giống cái kia trông giống như liễu rủ trong gió đứng chờ ở cửa học viện. Đoạn Ngọc Giác không rõ tại sao thú nhân kia lại bỏ lỡ thời cơ tốt như vậy đến trước mặt cậu thị uy, thế nhưng những chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ đối với cậu, không có thời gian để ý đến liền để qua một bên. Ngược lại lý do vì sao ca ca luôn luôn nghiêm túc thận trọng sắc bén giống như một thanh đao lại bị thương mới là điều đáng để cậu quan tâm. Đoạn Ngọc Giác chỉ vào khóe miệng của Đoạn Ngự Lăng hỏi: “Làm sao lại bị như vậy?”
Đoạn Ngự Lăng rõ ràng không để vết thương này ở trong lòng, ngược lại tâm tình lại có vẻ rất tốt, nói: “Không có gì, đến, chúng ta về nhà.”
Đoạn Ngọc Giác gật đầu, ngoan ngoãn theo Đoạn Ngự Lăng lên phi hành khí, Đoạn Ngự Lăng rõ ràng không có hứng lái xe, đem phi hành khí điều chỉnh đến trạng thái tự động, ngồi ở bên cạnh Đoạn Ngọc Giác mở ra quang não, trong giọng nói còn dẫn theo ý cười, “Tiểu Giác, muốn biết họ Diệp kia làm sao còn chưa tới đón á giống cái kia không?”
Đoạn Ngọc Giác thấy khóe miệng hắn xanh tím, nghe được ngữ khí có chút hả hê quỷ dị kia, lắc đầu, “Em không muốn biết, ” thân thể của Đoạn Ngự Lăng cứng đờ, Đoạn Ngọc Giác lại nói, “Em chỉ muốn biết khóe miệng của anh bị làm sao.”
Ngữ khí của Đoạn Ngọc Giác rất bình tĩnh nhưng lại mang một loại kiên trì không nói ra được. Đoạn Ngự Lăng sờ mũi một cái, đột nhiên có chút chột dạ.
Đoạn Ngọc Giác nhìn hắn nửa ngày cũng không thấy Đoạn Ngự Lăng nói chuyện, mở to mắt ở trong lòng phùn tào, rõ ràng vẻ ông cụ non nhưng vẫn là làm những sự tình mà chỉ có những cậu nhóc mới lớn mới làm, còn đi theo người khác đánh nhau, không biết quân tử động thủ không động khẩu sao? Muốn đánh nhau còn chưa tính, dĩ nhiên còn để cho mình bị thương!
Đoạn Ngự Lăng nhìn ánh mắt của tiểu giống cái nhà mình càng ngày càng không được, trong lòng cảm giác nguy hiểm càng ngày càng nặng, cuối cùng vội vàng đem quang não đặt trước mặt Đoạn Ngọc Giác, nói: “Tiểu Giác, xem một chút đi, chơi rất vui.”
Đó là một cái video, nam nhân tóc đen trong hình kia dĩ nhiên chính là Đoạn Ngự Lăng!
Một người khác chính là Diệp Vụ Hoa, bọn họ đang đánh nhau, cho dù Đoạn Ngọc Giác chưa từng gặp chiến đấu giữa các thú nhân nhưng cũng có thể nhìn thấy sự kịch liệt trong động tác của bọn họ, nam nhân tóc đen kia như một thanh kiếm đã rút ra khỏi vỏ, ra khỏi vỏ tất thấy máu, hoàn toàn là phương pháp giết địch một ngàn chính mình tổn hại tám trăm. Thế nhưng hắn vẫn không sợ hãi một chút nào, sắc mặt nhìn thú nhân đối diện như đang xem kẻ thù, trong tròng mắt đều có mấy phần thù hận. Đúng là cái phương pháp đánh nhau không sợ chết này làm cho đối phương sợ hãi, động tác đều có chút vụng về.
Trong nháy mắt đó, Đoạn Ngọc Giác giống như hiểu ra điều gì, cậu không nói gì ôm lấy ca ca của mình, cậu nhìn thấy Diệp Vụ Hoa trực tiếp hướng về phía xương chân của Đoạn Ngự Lăng đạp một cái, âm thanh tiếng xương gẫy ngay cả mình còn nghe thấy, thế nhưng Đoạn Ngự Lăng một phát bắt được Diệp Vụ Hoa tàn nhẫn mà hất ra ngoài. Một khắc kia Diệp Vụ Hoa bị thú nhân tóc đen kia đánh tơi bời, thú nhân kia bị đánh đến mức rất thảm, gương mặt anh tuấn một khối đen một khối tím, mà Đoạn Ngự Lăng tự nhiên cũng bị thương không nhẹ. Trong lòng Đoạn Ngọc Giác đột nhiên dâng lên một trận chua xót, Đoạn Ngự Lăng vuốt sợi tóc mềm mại của tiếu giống cái, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Giác, thật sự rất xin lỗi, bởi vì Diệp gia tham chánh, nhà chúng ta tạm thời không thể làm gì bọn họ, ngay cả đem hắn đưa ra tòa án quân sự cũng không được, Đoàn gia cùng Diệp gia tạm thời còn có hạng mục đang hợp tác, thật sự rất xin lỗi, anh và phụ thân không thể làm em hả giận, cho em chịu ủy khuất…”
Bởi vì luôn cảm thấy cậu bị oan ức, luôn cảm thấy thẹn với cậu, cho nên anh mới không muốn sống như vậy đánh Diệp Vụ Hoa sao? Chỉ là muốn xả giận cho cậu sao?
“Xin lỗi a Tiểu Giác, ca ca chỉ có thể dùng phương thức này trút giận cho em... Đệ đệ của anh làm sao có thể bị hắn bắt nạt đây?”
Âm thanh của Đoạn Ngự Lăng rất thấp, lộ ra khàn khàn cùng đau lòng, Đoạn Ngọc Giác cắn môi không nói gì, cậu từ nhỏ bởi vì cha mẹ mất sớm, cho dù tộc nhân sẽ che chở cậu, nhưng cậu cũng chưa từng được hưởng một sự bảo vệ trắng trợn và thuần túy như vậy, Đoạn Ngọc Giác nửa ngày mới cứng rắn nói nói: “Chân thế nào?”
Đoạn Ngự Lăng lập tức nói: “Anh là thú nhân a, gãy lìa đi phòng y tế uống ‘thuốc nối xương liền không sao, Tiểu Giác không cần lo lắng. Huống chi Diệp Vụ Hoa còn bị thương nặng hơn anh, bây giờ còn đang ở phòng y tế đấy!”
“Tại sao không đi đến bên trong giả lập mà lại đánh nhau ở trong thực tế?!” Đoạn Ngọc Giác cắn răng hỏi.
Đoạn Ngự Lăng giải thích: “Trưa hôm nay có đối luyện, anh và hắn đúng lúc là một tổ.”
“Đánh nhau như một đứa trẻ con cấp 2, ca ca thấy rất vinh quang sao?”
Đoạn Ngự Lăng: “…”
Đoạn Ngọc Giác chỉ tiếc mài sắt không thành kim nói: “Học đứa trẻ cấp 2 còn chưa tính, anh còn để cho mình bị thương!”
Đoạn Ngự Lăng: “…”
Đoạn Ngọc Giác tiếp tục nói: “Anh không thể để cho em bớt lo một chút sao?!”
Đoạn Ngự Lăng: “…” Rốt cuộc là không đúng chỗ nào QAQ?!
Đoạn Ngọc Giác từ trong nhẫn không gian lấy ra phấn hoa Lily trưa hôm nay mới lấy được, phần lớn phấn hoa của Linh Hoa đều có tính chữa trị, mà phấn hoa cũng là một loại thuốc ổn định, đối với chế tác đan dược có trợ giúp rất lớn, cho nên bình thường sẽ không dùng phấn hoa để trị liệu.
Thế nhưng làm phấn hoa nhà giàu Đoạn Ngọc Giác đương nhiên sẽ không lưu ý cái này. Ở thế giới này nhẫn không gian cũng không phải là một đồ vật hi hữu nào, túi không gian rất phổ biến bình dân cũng có thể sử dụng, nhẫn không gian tương đối đắt mà cũng là bởi vì nó vẻ ngoài càng mỹ lệ hơn và công nghệ chế tác phức tạp hơn, thế nhưng Đoàn gia làm một trong tám gia tộc lớn nhất, trong tay mỗi người có một cái nhẫn không gian cũng rất bình thường, cho nên Đoạn Ngự Lăng cũng không cảm thấy kỳ quái với cái nhẫn này, thế nhưng đệ đệ nhà hắn đem phấn hoa không thương tiếc bôi vào khóe miệng của hắn quả là làm cho hắn thụ sủng nhược khinh!
“Tiểu Giác, một chút thương tổn mà thôi không sao cả đâu, ” Đoạn Ngự Lăng giơ tay đỡ lấy cái tay dang bôi phấn hoa lên khóe miệng mình của Đoạn Ngọc Giác, “Em giữ lại đi luyện tập đan dược đi Tiểu Giác, ngoan a.”
Đoạn Ngọc Giác thả tay xuống, không nháy mắt nhìn Đoạn Ngự Lăng, Đoạn Ngự Lăng chậm rãi từ từ thả xuống tay của mình, mặc cho Đoạn Ngọc Giác tiếp tục động tác tại bên mép của mình. Phòng y tế có biện pháp nối lại xương cốt bị thương tổn của họ nhưng cũng sẽ không giúp bọn họ làm biến mất những vết xanh tím này.
“Trên người còn nữa không?” Đoạn Ngọc Giác hỏi, Đoạn Ngự Lăng lập tức lắc đầu, Đoạn Ngọc Giác đem phấn hoa còn dư lại đưa hết cho Đoạn Ngự Lăng, nói: “Trở về tự mình bôi thuốc!”
“Tiểu Giác, ” Đoạn Ngự Lăng cau mày nói, “Em làm ra chúng nó cũng không dễ dàng đi, phấn hoa ở bên trong giả lập cũng là hi hữu, không nên lãng phí ở chỗ ca ca a, nghe lời dùng đi luyện đan có được hay không?”
Đoạn Ngọc Giác mộc nghiêm mặt, nói: “Anh đừng làm em bận tâm là được rồi.”
Đoạn Ngự Lăng: “…” Rốt cuộc là không đúng chỗ nào a?
Đoạn Ngọc Giác “Đây là hoa Lily cho em ở trên lớp hôm nay, không mất sức, anh bị thương mới là chuyện quấy nhiễu em đó..”
Đoạn Ngự Lăng: “…” Quan hệ huynh đệ có phải là điên đảo rồi không!
|
Chương 14 Đoạn Ngọc Giác dẫn Đoạn Ngự Lăng đang trong trạng thái thất vọng về nhà. Tối nay chỉ có hai người họ ở trong nhà, Ty Tu cùng Đoạn Viêm Lang đều có việc đi ra ngoài nên hai người ăn đơn giản một chút. Đoạn Ngọc Giác ghét bỏ nhìn cơm nước, cầm trái cây bắt đầu gặm. Gặm xong còn chưa tính, ngược lại Đoạn Ngự Lăng lại lo lắng hỏi: “Tại sao chỉ ăn một tí như thế? Mau ăn nhiều hơn một chút! Không ăn cơm làm sao có sức đây? Thân thể của em gầy yếu đến mức chỉ còn da bọc xương thế này mà còn không chịu ăn cơm?!”
Đoạn Ngọc Giác quả thực muốn đem bát đập vào đầu của hắn, không cần mỗi ngày nhắc nhở cậu gầy yếu đến cỡ nào có được hay không?!
Đoạn Ngọc Giác oán niệm mà nhìn cánh tay gầy yếu trắng nõn của mình, nặn nặn, mềm mại đến nửa điểm cơ thịt cũng không có, không khỏi càng thêm oán niệm, nhớ lúc đầu mình cũng là hoa yêu đầy cường tráng a!
Tuy rằng chỉ có chính cậu thừa nhận _(:3ゝ∠)_
Đoạn Ngọc Giác ai oán nhìn anh trai của mình, chuyển thân lên thang lầu, anh trai của mình thực sự là không làm người thích! Hừ! Ngày mai sẽ cắn hắn!
Đoạn Ngọc Giác lên lầu, cậu cũng từng nghĩ tới lại tu luyện từ đầu, mà rõ ràng thân thể này không thể tu tiên, trong cơ thể tia một tia linh khí cũng không có, căn bản không có linh căn!
Đoạn Ngọc Giác cũng không phải người cố chấp nên bỏ qua tâm tư này rất nhanh, ngày hôm nay lại bị anh trai của mình kích thích, quyết định muốn rèn luyện!
Trước khi đi rèn luyện phải lên giả lập xem đan dược của mình thế nào rồi, mình phải mua ‘Hỏa Lang Hoa’! Ngày hôm nay thú nhân luôn lạc đường kia đưa cho cậu không ít thứ, anh trai của cậu vì cậu mà cùng người khác đánh một trận, làm một hoa yêu tri ân báo đáp, tự nhiên cũng phải đáp lễ lại.
Cậu quan sát một chút, trong cơ thể của tất cả các thú nhân đều có một cỗ lực lượng cường đại, thế nhưng bọn họ tựa hồ không thể khống chế tốt cái sức mạnh kia, cậu nhìn thấy trong cơ thể thú nhân lạc đường kia có một cỗ năng lượng màu bạc đang bạo động, mà rõ ràng thú nhân kia có thể đem nó đè nén xuống, sức mạnh màu tím trong cơ thể của anh trai cậu bạo động càng thêm rõ ràng, cái loại bạo động này từng chút từng chút phá hoại sức mạnh của họ, cần phải chải vuốt một chút. Đoạn Ngọc Giác dự định đưa bọn họ mỗi người một viên ‘Tâm’.
Đó đã từng là đồ vật chuyên dùng để chải chuốt linh lực của hoa yêu, khi lên đến cấp một, cốt cách trong cơ thể hoa yêu sẽ tái tạo lại, tuy nhiên cũng sẽ xuất hiện tình huống linh lực xói mòn hoạc là linh lực hao tổn, cho nên hoa yêu đều dùng loại đan dược này để bồi bổ.
Thế nhưng những viên ‘Tâm’ mà cậu đã từng chuẩn bị đã dùng xong, hơn nữa vật liệu mình mang đến cũng không đủ, cây ‘Hỏa Lang hoa’ kia miễn cưỡng đủ để làm hai viên cho bọn họ. Đoạn Ngọc Giác mở ra giả lập, đi vào, buổi đấu giá đã muốn bắt đầu. Đoạn Ngọc Giác yên lặng đi dạo phố giao dịch, bên trong phố giao dịch đều là những đồ chỉ cần ra giá cao nhất là mua được. Đoạn Ngọc Giác chọn vài loại rau dưa, nhìn giá tiền đắt đỏ của chúng, cậu yên lặng mà xác nhận số tiền còn dư lại trong thẻ tín dụng, sau đó chọn mua năm loại rau, mỗi loại một cân. Sau khi mua xong, thẻ tín dụng của cậu chỉ còn 2000 điểm.
Đoạn Ngọc Giác đột nhiên bắt đầu ý nghĩ muốn kiếm tiền, không kiếm tiền thì ngay cả rau dưa đều ăn không nổi! Nói ra đều là chua xót nước mắt a! Đến cả rau dưa đều ăn không nổi!
Mật hoa cậu yêu nhất đã là 5000 điểm tín dụng trên 500ml, cậu làm sao mua được a?!
Đoạn Ngọc Giác bốn mươi lăm độ mắt long lanh mà ưu thương nhìn trời, cậu muốn ăn mật hoa thì phải như thế nào? Linh Hoa linh thảo không sinh mật hoa, mật hoa chỉ sinh ra bằng thu hoạch phổ thông, ở trên cái thế giới này, mật hoa hình như cực kỳ không nhiều, cậu từ trong bệnh viện đến hoa viên nhà mình rồi ngay cả trong trường học đều thấy rất nhiều hoa cỏ nhưng mật hoa lại không hề có, một, cái, đều, không, có! Ai, nói ra tất cả đều là nước mắt a.
Bên trong giả lập chia làm nhiều thế giới nhỏ không giống nhau, mà thị trường mua bán chính là cái thế giới hiện nay Đoạn Ngọc Giác đang đứng. Đồ vật bên trong có thể đem ra ngoài thực tế, đồ vật từ thực tế cũng có thể đem vào trong nên kì thực đây cũng chỉ là một địa điểm giao dịch nhanh và thuận tiện mà thôi. Người máy lại một lần nữa nhắc nhở Đoạn Ngọc Giác đã đến giờ đấu giá, Đoạn Ngọc Giác liền từ bỏ hoạt động đi dạo phố mua bán, trực tiếp về tới phòng nhỏ của mình, chờ từng cái từng cái vật phẩm được đem ra đấu giá.
Một điểm khác của buổi đấu giá này chính là nó sẽ cung cấp cho mỗi người một cái màn hình, không phải theo kiểu có ghế lô riêng, có chỗ ngồi. Ngươi có thể ngồi trong phòng nhỏ của mình, thông qua âm thanh mà đọc ra số tiền mình muốn đấu giá hoặc nói những lời mình muốn nói. Hơn nữa tất cả mọi thứ trong phòng đấu giá cũng không phải là mua xong thì phải trả tiền ngay mà là chờ đến khi buổi đấu giá kết thúc mới trả tiền., trả tiền xong mới có thể giao đồ vật. Khi ngươi mua được đồ vật rồi, ngươi sẽ nhận được một tấm thẻ có số thứ tự của vật phẩm, chờ đến khi buổi đấu giá kết thúc thì đi đến phòng đấu giá lấy đồ.
Cho nên Đoạn Ngọc Giác vẫn có tiền đi mua ‘Hỏa Lang Hoa’ kia, bởi vì cậu tin chắc đan dược của cậu có thể bán ra ngoài, Đoạn Ngự Lăng không phải nói đan dược rất trân quý à!
Có thể bán ra ngoài đi, có thể đi…
Món đồ mở màn thứ nhất chính là đan dược cấp ba ‘Thanh’, ai cũng không nghĩ tới món đồ thứ nhất của buổi đấu giá này chính là đan dược cấp ba!
“Ngọa tào! Cái thứ nhất chính là vật này, lão tử nhìn chăm chú nó đã mấy ngày!”
“Mã đản! Hiện tại đã nghĩ móc sạch ví tiền của chúng ta sao?”
“Đùa ta sao? Đồ vật của lần đấu giá này có phẩm chất tốt đến mức nào a! Mẹ nhà hắn cấp ba đan dược đều dùng đến đánh trận đầu rồi!”
“60000!”
“65000! Con mẹ nó ngươi không được cùng lão tử cướp a, ta trông mà thèm đã mấy ngày!”
“Ai mà không nhìn chằm chằm nó đã mấy ngày a! 66000!”
“100000! Đệt! Các ngươi không muốn đoạt đây chính là ta!”
Đoạn Ngọc Giác nhìn tình cảnh trước mắt này, ngắn ngủi mấy phút, giá tiền của viên đan dược kia liền tăng mấy lần! Cuối cùng lại bị người lấy giá 500000 mua đi, có người nói người mua viên đan dược kia đang ở thời khắc lên cấp mấu chốt, không tiếc số tiền lớn cũng phải mua một viên thuốc như thế.
Đoạn Ngọc Giác âm thầm tặc lưỡi, cái này cần có tiền đến cơ nào a, nhìn lại hầu bao trống không của mình một chút, không khỏi dâng lên một luồng thù hận mấy người phá của này!
Đoạn Ngọc Giác lấy 35000 điểm mua viên ‘Hỏa Lang Hoa’ kia, lại một lần nữa rơi vào trạng thái xem không. Cậu cũng không có gì muốn mua, chính là chờ đợi đan dược của mình ra trận thôi.
Đoạn Ngọc Giác ngáp một cái, có chút buồn ngủ, thân thể này chính là yếu như thế. Con ngươi Đoạn Ngọc Giác sắp đóng lại thì nghe được người bán đấu giá lớn tiếng nói: “Vật phẩm cuối cùng của chúng ta —— cấp bốn đan dược ‘Thanh’! Giá khởi điểm 100000 điểm tín dụng, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn 1500 điểm tín dụng!”
Toàn bộ kênh trở nên xôn xao, dĩ nhiên sẽ có người lấy ra cấp bốn đan dược bán đi!
“Ta kháo a!! Không oán được vật phẩm thứ nhất là đan dược cấp ba đâu! Buổi đấu giá con mẹ nó đích thực là gian thương!”
“Chỉ có ta chú ý rằng là cấp bốn đan dược mới bắt đầu giá tiền là 100000 sao? Chủ bán đấu giá thật là xấu a! giá tiền thấp như thế không phải là để cho mỗi người đều đi thò một chân vào sao?!”
“Mỗi lần tăng giá chỉ có 1500 điểm tín dụng, đây chắc chắn là đang đùa ta!”
“200000! Chớ cùng ta cướp!”
“Ngọa tào! Ngươi lăn ra, 300000!”
|