Ta Nổi Tiếng Khắp Đế Quốc
|
|
Chương 20 # Cầu viện: mình đưa cái gì đó mà giống cái không thích ăn nhưng vẫn cố gắng ăn làm cho tâm hồn mong manh của mình đều bị phá hỏng thì phải làm như thế nào?! #
Đáp: Tú ân ái sẽ bị chết sớm! Thiêu chết thôi!
Mông Kình Nhận sờ sờ cằm, nghĩ thầm, là bởi vì mình đưa cho nên tiểu giống cái cho dù không thích ăn vẫn là cố gắng ăn sao? Mỗi một quả này đều biểu hiện sự thâm tình của tiểu giống cái a!
Một giống cái tốt như vậy không nhanh chóng lấy về nhà chẳng lẽ đợi người khác đến cướp sao? Mông Kình Nhận quyết định tối hôm nay phải đi cầu hôn!
Nhìn thấy mình đi cầu hôn, tiểu giống cái có thể hay không thật cao hứng? Mông Kình Nhận nhìn tiểu giống cái có mái tóc đen, hai cái tay cầm lấy quả Tuyết Phương, cái miệng nhỏ nhắn mở ra ăn từng miếng rồi từng miếng một bên cạnh, đau lòng mở miệng nói: “Tiểu Giác, không thích ăn cũng không cần ăn, đừng bởi vì ta mà làm oan chính mình…”
Đoạn Ngọc Giác hai tay ôm quả Tuyết Phương, động tác ăn liền ngừng lại một chút, đưa đi gì đó dĩ nhiên còn muốn lấy về? Nằm mơ!
“Anh nói cái gì?” Đoạn Ngọc Giác ngẩng đầu lên một đôi mắt đen như mực chặt chẽ nhìn Mông Kình Nhận, đầu quả tim của Mông Kình Nhận tê rần, vừa nghe đến mình khuyên cậu không cần ăn, tiểu giống cái đều có chút không quá cao hứng, là sợ chính mình lấy về sao? Bởi vì là mình đưa, cho nên mới quý trọng như thế sao?
Tiểu giống cái này đối với mình quả là một tấm lòng son a! Mình tuyệt đối sẽ không phụ lòng cậu!
Mông Kình Nhận chỉ cảm thấy tâm tình thật tốt, mỉm cười với Đoạn Ngọc Giác, nỗ lực biểu đạt chính mình hiền lành, “Không thích ăn cũng không cần ăn, Tiểu Giác, ta không hy vọng nhìn thấy em bởi vì ta mà làm oan chính mình, như vậy ta sẽ đau lòng…”
Đoạn Ngọc Giác đầy đầu câu hỏi, tên thú nhân này chuyện gì xảy ra? Tại sao mình nghe không hiểu? Quả nhiên là sai biệt về văn hóa giữa các chủng tộc sao?
Đoạn Ngọc Giác vẫn là nghe hiểu câu thứ nhất, cắn một cái quả Tuyết Phương, nói: “Ta rất thích ăn.”
Sủng nịch cùng đau lòng trong mắt Mông Kình Nhận gần như sắp tràn ra, Tiểu Giác quá tốt rồi! Một chút cũng không có bộ dáng kiêu căng của người được sủng từ nhỏ đến lớn! Ngoại trừ Tiểu Giác nơi nào còn có thể có một giống cái khả ái biết điều như thế a, ngoại trừ Tiểu Giác làm sao sẽ có giống cái vì thú nhân mà để cho bản thân mình bị ủy khuất a?!
Một khắc đều không kịp, hiện tại rất muốn đem Tiểu Giác lấy về nhà!
Bất quá, Mông Kình Nhận giống cái đang vô cùng nghiêm túc nhìn mình, thôi, không thể quá gấp, sẽ hù đến tiểu giống cái.
Mông Kình Nhận hoàn toàn tiếc nuối than thở, dự định trở về thì tìm kiếm ngày hoàng đạo, lương thần cát nhật liền đem tiểu giống cái lấy về nhà!
Tiểu giống cái đối với mình mối tình thắm thiết, trong lòng đều là mình, vì mình cam tâm tình nguyện chịu oan ức, còn an ủi mình cậu thích ăn quả Tuyết Phương, thâm tình đến cỡ nào a! Mình đạt được một phần tình cảm quý giá như vậy, quả thực là được thú thần quan tâm mà!
Mông Kình Nhận tâm tình khuấy động, cưng chiều mà nhìn Đoạn Ngọc Giác, nói: “Được được được, em thích ăn, thích ăn, ” Mông Kình Nhận lại từ trong không gian lấy ra một trái cây khác, dụ dỗ: “Chỗ này của ta còn có trái cây khác, có muốn thử một chút hay không?”
Có trái cây khác, sẽ buông xuống trái cây mà mình không thích ăn đi? Mông Kình Nhận đau lòng nhìn Đoạn Ngọc Giác, ý đồ dùng trái cây khác hấp dẫn lực chú ý của Đoạn Ngọc Giác,để cho cậu không phải ăn loại trái cây kia nữa.
Giống cái của mình, đương nhiên không thể chịu một chút oan ức nào!
Mông Kình Nhận kiên định nghĩ, trong nháy mắt liền từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra ba loại trái cây bất đồng, cộng với loại trái cây vừa nãy, tổng cộng là bốn loại, quả nào quả ấy đều trong veo như nước, Đoạn Ngọc Giác trong lòng vui vẻ, những quả đó liệu có linh lực không nhỉ?
Vì vậy Đoạn Ngọc Giác không chút do dự nhận lấy bốn loại trái cây, hành động này trong con mắt của Mông Kình Nhận thì lại thành Đoạn Ngọc Giác đặc biết quý trọng những thứ mình đưa cho cậu, mình đưa cái gì cậu đều không chút nghi ngờ mà cầm lấy ăn, đây là tuyệt đối tín nhiệm mình, nhất thời trong lòng lại mềm mại vô cùng.
Quả Tuyết Phương ở trong tay của Đoạn Ngọc Giác mới ăn được một nửa nhưng cậu thực sự yêu thích một loại trong bốn loại trái cây kia, hồng kiều diễm, đẹp đến không thể nói ra được. Vì vậy, cậu liền đem ba cái khác bỏ vào trong không gian, cắn một cái vào quả Chu Đan màu hồng kia, con mắt sáng ngời, trái cây kia cũng ẩn chứa rất nhiều linh lực!
Mông Kình Nhận nhìn biểu tình trên mặt tiểu giống cái, trong lòng mạnh mẽ cho mình một cái tát. Tiểu giống cái không thích ăn trái cây, mình lại đưa trái cây cho cậu, không phải là muốn cậu càng khó xử hay sao?!
Chết tiệt! Là ai nói giống cái yêu thích ăn những loại trái cây này? Trở về tất cả đều đi đến sân huấn luyện tiếp mấy chiêu của ta!
Mông Kình Nhận lôi kéo Đoạn Ngọc Giác tiếp tục đi, trong lúc vô tình hai người bọn họ đã đi qua mấy con đường nhỏ. Mông Kình Nhận lôi kéo Đoạn Ngọc Giác tiến vào một cửa tiệm, mặc dù có chút cũ nát những dọn dẹp lại vô cùng cẩn thận, thoạt nhìn rất sạch sẽ. Đoạn Ngọc Giác cắn trái cây bất tri bất giác có chút mong đợi, những câu nói trước của Mông Kình Nhận đều bị cậu quên sạch sành sanh.
Mông Kình Nhận đem thực đơn đưa cho Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác đem thực đơn đưa trở lại. Từ lần trước cậu chọn món ăn cũng không có biện pháp ăn, cậu liền không muốn gọi món ăn, lúc này nghe Mông Kình Nhận thì tốt hơn, hắn dù sao đều quen thuộc nơi này hơn mình.
Quan trọng nhất là, ăn không ngon cũng không phải là mình sai!
Đoạn Ngọc Giác nghĩ như vậy, liền đem thực đơn đưa cho Mông Kình Nhận. Mông Kình Nhận tâm mềm mại khó mà tin nổi, tiểu giống cái để cho mình gọi món ăn! Tiểu giống cái để cho mình chọn những món mà mình thích a! thực sự là nhu thuận! Mông Kình Nhận cảm động tột đỉnh, thuần thục chọn thật nhiều món ăn, phần lớn đều là những món ăn mà những người khác bảo là giống cái sẽ thích, trái lại lại quên gọi những món mình thích ăn.
Đoạn Ngọc Giác nhìn hắn gọi món ăn, tiếp tục ăn quả Chu Đan cùng quả Tuyết Phương trong tay, quả Chu Đan sàn sạt,chua chua; quả Tuyết Phương quả rất giòn lại ngọt, hai trái cây đồng thời ăn ngược lại là vô cùng tốt, mà thú nhân gọi xong mấy món ăn nhìn thấy cảnh tượng này lại đau lòng.
Mông Kình Nhận nhu tình như nước nhìn Đoạn Ngọc Giác, nói: “Tiểu Giác, nơi này có rất nhiều món ăn đặc sắc, không nên ăn quá nhiều trái cây, tí nữa không ăn được, ngoan a.”
Đoạn Ngọc Giác nháy mắt mấy cái, nói: “Không sao, tôi ăn được.”
Chỉ cần là mình gọi thì sẽ ăn sao? Hoàn toàn hiểu sai ý tứ của giống cái, thú nhân mang ánh mắt nhu hòa nhìn bạn lữ tương lai của mình, nói: “Tiểu Giác, em thích ăn cái gì ta cũng cho em cái đó, em không nên miễn cưỡng mình, như vậy ta thật sự sẽ đau lòng…”
Đoạn Ngọc Giác: “…” Có thể nói tiếng người hay không?!
Thấy giống cái dĩ nhiên còn tại ăn những trái cây kia, thú nhân ngữ khí càng thêm nhu hòa, “Ngoan a, Tiểu Giác, nơi này nhất định có thể tìm tới đồ vật mà em thích ăn, không biết rõ khẩu vị của em là ta không đúng a, ngoan, đừng có giận dỗi ta…”
Đoạn Ngọc Giác: “…” Từ khi đến cái đại lục này, ta phát hiện ta ít có thể nghe hiểu lời của bọn họ, làm sao bây giờ, ta cần một cái máy phiên dịch a!
Lúc này, quang não loại nhỏ của Đoạn Ngọc Giác vang lên một tiếng, nhắc nhở có video trò chuyện, Đoạn Ngọc Giác thả xuống hoa quả nhấn chuyển tiếp, chỉ nhìn thấy ca ca của mình lo lắng khuôn mặt giận dữ hét: “Tiểu Giác, em đi đâu?!”
Mông Kình Nhận trong đầu chỉ còn lại mấy cái chữ lớn “Xong đời…!”
Một đám rác rưởi, đã nói là phải lưu Đoạn Ngự Lăng cả một buổi trưa rồi mà? !
|
Chương 21 Đoạn Ngọc Giác nghe thấy thanh âm của Đoạn Ngự Lăng có chút sắc nhọn, vài chữ sau cùng thậm chí còn bị phá vỡ, trong lòng rùng mình. Đoạn Ngự Lăng chặt chẽ cầm lấy quang não đã được hóa thân thành đồng hồ đeo tay, biểu tình cơ hồ có thể nói là kinh khủng. Bởi vì sự bất an cùng nôn nóng mãnh liệt đã làm cho hắn bắt đầu thú hóa, màu đỏ nổi lên trên đôi mắt mở to, toàn bộ con mắt giờ đã thành màu đỏ máu, thoạt nhìn đặc biệt khủng bố. Hắn nhìn chằm chằm vào Đoạn Ngọc Giác, từng giọt mồ hôi lớn chảy xuống trán, lạnh lùng hỏi: “Em ở đâu?!”
Thanh âm kia có thể nói là hoảng sợ, Đoạn Ngọc Giác cho dù cách màn hình cũng có thể cảm giác được sự sợ hãi trong đó. Đoạn Ngọc Giác hoài nghi liếc mắt nhìn Mông Kình Nhận một cái, Mông Kình Nhận trong lòng chợt lạnh, trong nháy mắt liền đem tay gác lên người Đoạn Ngọc Giác. Đoạn Ngự Lăng nhìn thấy hắn thì màu đỏ trong mắt rút đi một chút. Đoạn Ngọc Giác nhìn thần sắc của Đoạn Ngự Lăng, thấy từ khi thú nhân này xuất hiện thì biểu tình có khá hơn một chút, hơi thở ra một hơi, liền không đẩy ra Mông Kình Nhận, chỉ là nói: “Em là ở…” Đoạn Ngọc Giác do dự nhìn Mông Kình Nhận, hắn lập tức nói tiếp: “Ở quán Phu Phu trong phố ăn vặt, cái quán mà giống cái thích ăn nhất ý.”
Thân thể Đoạn Ngự Lăng cứng đờ, lạnh lùng nhìn gương mặt của Mông Kình Nhận, nhìn thần sắc của đệ đệ mình một chút, liền chú ý tới cái tay kia của hắn khoác lên bả vai của đệ đệ mình, ánh mắt trong nháy mặt trở nên phức tạp, không nói một lời đóng quang não.
Bên trong cái quán Phu Phu này toàn là từng đôi từng đôi tình nhân a! Quán Phu Phu do một đôi phu phu kinh doanh, thú nhân kia do ở trên chiến trường bị thương nặng đã không thể biến thân, mà giống cái của hắn lại không rời bỏ hắn, hai người họ mở ra cái quán cơm nhỏ này. Tên ban đầu của quán này đã bị mọi người quên mất, mọi người gọi nó là quán Phu Phu, cứ vẫn luôn tiếp tục gọi như vậy, thẳng đến về sau nơi này liền trở thành thánh địa hẹn hò.
Đệ đệ của mình, đây là đi hẹn hò với người ta sao? Đệ đệ của mình, dĩ nhiên đã phải gả ra ngoài nhanh như vậy sao? Đoạn Ngự Lăng đột nhiên cảm thấy rất ưu thương, nhưng là hắn không nói ra được lý do để phản đối. Đệ đệ nhà hắn đã 17, chưa tới tháng 11 liền sinh nhật 18 tuổi, nếu như lúc đó vẫn chưa có thú nhân kết hôn cũng sẽ bị đế quốc cưỡng chế mở ra gien tiến hành lựa chọn gien xứng đối với những thú nhân đã đến 30 tuổi mà vẫn chưa kết hôn. Chọn trúng thú nhân nào thì đó là bạn lữ của giống cái, không thể cãi lời. Tất cả giống cái, ở trước 19 tuổi đều phải kết hôn.
Bởi vì độ tuổi thụ thai tốt nhất của giống cái là từ 19 đến 25 tuổi nên tất cả các đế quốc đều có một quy định giống cái phải thành hôn ở trước 19 tuổi.
Cũng không phải là không có giống cái phản kháng, phần lớn giống cái là bị đánh thuốc trực tiếp khóa trong tân phòng, lúc nào nghĩ xong thì đi ra. Thú nhân đối với giống cái đều có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, họ đều ước gì giống cái cho dù có không tốt suốt đời cũng đừng có đi ra ngoài.
Đoạn Ngự Lăng trong lòng xoắn xuýt, đệ đệ mình tìm một thú nhân khác là chuyện tốt, nói rõ cậu đã đi ra từ tình yêu cũ, hơn nữa, nếu như không thành hôn, đệ đệ mình đến 18 tuổi cũng sẽ bị cưỡng chế xứng đôi gien, vậy lại càng không tốt!
Thử nghĩ, thú nhân anh tuấn cường đại làm sao có chuyện đã đến 30 tuổi mà vẫn chưa kết hôn được? Tuy rằng Mông Kình Nhận đã 28, mà đó là bởi vì hắn từ trẻ đã đóng giữ ở Sư Tử Tinh. Trên thực tế hắn ở trong giống cái rất được hoanh nghênh, trước 30 tuổi hắn nhất định sẽ thành hôn. Mà người quá 30 tuổi vẫn chưa thành hôn mà không phải là tướng mạo nhân phẩm kém hoặc năng lực kém thì từ trước đến nay chỉ có một người, tướng quân của Đế Quốc Cổ Thừa Vọng. Người này có tướng mạo có quyền có thực lực,chỉ có điều, hắn cũng có một cái danh hiệu vô cùng xui xẻo.
Khắc phu.
Hắn từng có hai vị hôn phu, tất cả đều chết oan uổng, từ đây cái danh tiếng khắc phu của hắn truyền khắp nơi, không có một giống cái nào dám gả, á giống cái cũng vì cái mạng nhỏ của mình mà không dám gả. Ngẫu nhiên có vài cái gia tộc nhỏ đưa đến á giống cái làm vật hy sinh, Cổ Thừa Vọng còn không muốn lấy, vì vậy mà phí thời gian đến tận bây giờ,hai mươi chín tuổi, vẫn cô linh linh một người.
Nghĩ tới đây, Đoạn Ngự Lăng bỗng nhiên cảm thấy tên tiểu tử Mông gia kia cũng không đến nỗi khó nhìn như vậy. Hắn nhỏ hơn Mông Kình Nhận tám tuổi, hai nhà đều là quân nhân thế gia, mặc dù cũng gặp mặt không nhiều lắm nhưng trong cái vòng luẩn quẩn của các đại gia tộc này cộng thêm tỉ suất sinh dục thấp, trẻ con có ít, hắn và Mông Kình Nhận cũng không thể không nói là không quen thuộc. Khi còn bé Mông Kình Nhận không ít lần từng chỉnh hắn, hắn cũng ăn không ít thiệt thòi từ chỗ của Mông Kình Nhận, đến nỗi bây giờ cứ nói đến Mông Kình Nhận là hắn lại hận đến nỗi chân răng ngứa, cho dù sau này Mông Kình Nhận trở thành thiên tài hiếm thấy trên đại lục, trở thành chuẩn tướng Võ thánh trẻ tuổi nhất, được vô số thú nhân lấy làm thần tượng, Đoạn Ngự Lăng vẫn như trước không thích Mông Kình Nhận.
Nhưng là Đoạn Ngọc Giác vừa vặn lựa chọn Mông Kình Nhận, Đoạn Ngự Lăng xoắn xuýt xoắn xuýt đến quán Phu Phu, sau đó nhìn thấy Mông Kình Nhận đang gắp đồ ăn cho đệ đệ mình, đệ đệ mình dĩ nhiên không, có, cự, tuyệt!
Cái gì gọi là ngũ lôi oanh đỉnh? Đây chính là!
Đoạn Ngự Lăng chỉ cảm thấy lượng nước toàn thân chỉ tập trung vào hai tròng mắt, hận không thể nặn ra nước mắt gấp tốc chạy đến chỗ đệ đệ mình để diễn tả một chút cảm giác thống khổ và bi thương khi bị đệ đệ vứt bỏ.
Thế nhưng cái loại người hay gieo vạ người khác như Mông Kình Nhận còn ở trước mặt thế này thì làm sao có thể yếu thế đây? Đoạn Ngự Lăng hùng dũng hiên ngang đầy khí phách đi đến trước mặt hai người, đặt mông ngồi giữa hai người, đối với Mông Kình Nhận ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: “Mông chuẩn tướng thật là rảnh rỗi a, đều có thời gian lừa gạt Tiểu Giác nhà ta đi ăn cơm?”
Mông Kình Nhận ôn hòa nhìn Đoạn Ngọc Giác, nhu hòa cùng sủng nịnh trong mắt làm cho lửa giận của Đoạn Ngự Lăng cũng biến mất. Hắn lúc này mới quay đầu lại nói với đệ đệ của mình: “Ngoan, Tiểu Giác, thích ăn cái gì? Anh gắp cho em, cái này thế nào? Có dinh dưỡng nha ~ cái này cũng không tồi, giống cái đều rất yêu thích…”
Trời đất bao la nhưng không có gì có thể so sánh được với làm cho đệ đệ của mình được ăn no bụng. Đoạn Ngự Lăng không chút do dự mà đem nghi vấn của mình đặt ra một bên, hết sức chuyên chú gắp cho đệ đệ mình ăn. Mông Kình Nhận bất động thanh sắc nhìn Đoạn Ngự Lăng đang tiếp tục công việc của mình, còn dùng nửa người tách mình và Đoạn Ngọc Giác ra, yên lặng mà bẻ gãy một đôi đũa!
Quả nhiên, Đoạn Ngự Lăng và vân vân thực sự là quá ghê tởm!
Mông Kình Nhận cắn răng nghiến lợi nghĩ, gắp món tráng miệng mà tiểu giống cái thích ăn nhất, muốn đưa đến trong bát của tiểu giống cái, Đoạn Ngự Lăng cánh tay vừa nhấc, vừa vặn đánh vào trên đũa, đũa trực tiếp gẫy. Đoạn Ngự Lăng khẽ mỉm cười, ngầm có ý khiêu khích, nói: “Xin lỗi a Mông chuẩn tướng, Tiểu Giác muốn ăn cái này ta không nhìn thấy đũa của ngài…”
Mông Kình Nhận: “… Không liên quan…” Không liên quan cái đầu a! Nếu như không phải cố ý khí lực tại sao lại lớn như vậy?! Ngươi đem đũa chuẩn bị cho thú nhân biến thành đũa dành cho trẻ con sao?!
Đoạn Ngọc Giác ngừng miệng, đột nhiên hỏi: “Ca, là anh để cho Mông Kình Nhận tới đón em đi ăn cơm sao?”
|
Chương 22 Ngoài dự kiến của Mông Kình Nhận, tiểu thú nhân hay kích động dễ tức giận ở trong trí nhớ kia dĩ nhiên lần này lại bỏ qua chuyện này, ngoài cười nhưng lòng không cười liếc mắt một cái, nói với Đoạn Ngọc Giác: “Đúng vậy, anh có chút chuyện nên nhờ hắn dẫn em đến nhà ăn.”
“Vậy tại sao lúc nãy anh lại tức giận như vậy?” Đoạn Ngọc Giác ngẩng đầu nhìn ca ca của mình hỏi.
“Anh bảo hắn dẫn em đến nhà ăn kết quả lại không thấy em ở đấy, anh lo lắng.” Đoạn Ngự Lăng hời hợt nói, chủ động đổi chủ đề: “Tiểu Giác ăn no chưa?”
Đoạn Ngọc Giác biết chắc chắn chuyện không đơn giản như Đoạn Ngự Lăng nói, nhưng cũng chỉ gật đầu, không nói gì nữa. Đoạn Ngự Lăng lấy ra khăn mùi soa, phát hiện trên đó đã có một góc bị bẩn, do dự có nên để cho Đoạn Ngọc Giác lau tay hay không, Mông Kình Nhận đã rất tự nhiên lấy ra khăn lau tay cho Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác cũng không từ chối.
Đoạn Ngự Lăng thần sắc phức tạp mà nhìn cảnh trước mắt này, tuy rằng là một ca ca, cái cảm giác biết được đệ đệ mình vẫn cưng chiều từ nhỏ tới lớn có người trong lòng rất không tốt nhưng là, so với việc sau 18 tuổi bị hệ thống chọn gen tương xứng, hắn tình nguyện để đệ đệ mình theo Mông Kình Nhận, ít nhất, Đoạn Ngự Lăng mím mím môi, hắn dám làm việc có lỗi với đệ đệ mình, chính mình liền tới nhà đánh hắn!
Hơn nữa, đệ đệ mình không muốn, làm sao sẽ cùng Mông Kình Nhận đi? Làm sao sẽ cùng Mông Kình Nhận thân mật như vậy? đệ đệ mình có thể đi ra khoảng thời gian đen tối kia cũng không dễ dàng. Đoạn Ngự Lăng nhìn Mông Kình Nhận đang lau tay cho tiểu giống cái nhà mình, sắc mặt ôn nhu cẩn thận, không có một tia miễn cưỡng, phỏng chừng hắn đối với tay của chính bản thân mình cũng chưa từng tốt như vậy
Đoạn Ngự Lăng nhìn thật kĩ Mông Kình Nhận, quyết định sẽ không nháo sự ở trước mặt đệ đệ mình, tí nữa đem đệ đệ về rồi trở lại tính sổ sau! Muốn bắt cóc đệ đệ mình một cách dễ dàng như vậy sao? Nằm mơ!
Đoạn Ngự Lăng cắn răng nghiến lợi nghĩ, hoàn toàn không nghĩ tới đệ đệ của mình chỉ là bởi vì không tiện trước mặt mọi người mà rút tay về làm xấu mặt người khác. Tại đế quốc giống cái tự do tự tại không để cho mình chịu oan ức này, trước mặt mọi người từ chối thú nhân đối với bọn hắn là chuyện thường như cơm bữa, thế nhưng Đoạn Ngọc Giác thân là hoa yêu còn không là hiểu rõ thế giới này, bởi vì lễ phép liền không có trực tiếp từ chối Mông Kình Nhận, để cho hai người này có ấn tượng sai lầm là:
Đệ đệ nhà ta quả nhiên là đối tên khốn kiếp này có ý _(:3ゝ∠)_ Đoạn Ngự Lăng bi thương nghĩ;
Tiểu giống cái quả nhiên là yêu thích ta cho nên khắp nơi giữ gìn ta! Cho dù ở trước mặt Đoạn Ngự Lăng còn giữ gìn ta thực sự là quá cảm động ~(≧▽≦)/~! Quyết định, ngày mai sẽ đi cầu hôn cầu hôn cầu hôn cầu hôn cầu hôn…! Ngay sau đó liền cưới vào cửa! Không được không được, nhất định phải hảo hảo tổ chức! Không thể để cho tiểu giống cái phải chịu một tí oan ức nào! Có người nói có người khiến cho giống cái nhà mình phải chịu oan ức a, hình như là người của Diệp gia, Mông Kình Nhận hé mắt, hai ngày nữa Diệp gia kết hôn, mang tiểu giống cái đi làm mất mặt họ thì thế nào?
Mông Kình Nhận nghiêm túc suy tư về cái vấn đề này, đột nhiên cảm thấy thực sự là ý kiến hay, Diệp gia thiên về chính trị, Mông gia thiên về quân nhân, quân chính từ trước đến giờ mâu thuẫn xung đột nhiều lần, mà Đoàn gia là bởi vì cùng Diệp gia giao du nhiều lần lại có bao nhiêu trùng hợp mới không thể không tạm thời cùng Diệp gia hòa bình, nhưng là Mông gia cũng thật là không sợ cái này.
Tám người của đại gia tộc người nào không biết thú nhân Mông gia mỗi một đời tất cả đều là sinh vật rất bao che khuyết điểm lại còn vô cùng vô sỉ? Huống chi Mông Kình Nhận là Võ thánh trẻ tuổi nhất đại lục, là người có hi vọng đánh vào cảnh giới Võ thần, lại còn được phong chức chuẩn tướng vì một thân công trạng, Mông Kình Nhận còn thật không sợ đắc tội Diệp gia.
Cái đại lục này, dù sao cũng là dựa vào thực lực để nói chuyện.
Cái chuyện như là bắt nạt Diệp gia hả giận cho người yêu thuận tiện tăng độ yêu thích, Mông Kình Nhận thật sự làm được.
Đoạn Ngọc Giác tự nhiên nhận ra được hai người bọn họ sóng ngầm mãnh liệt, thế nhưng Đoạn Ngự Lăng nếu muốn phải gạt mình liền không cần tiếp tục hỏi tiếp, ai mà chẳng có một chút bí mật a.
Đoạn Ngọc Giác bình yên bị hai thú nhân đưa trở về, quay đầu lại hướng về hai người này cáo biệt, Mông Kình Nhận tựa hồ đã khôi phục lại bộ dáng cao lãnh bình thường, đưa cho Đoạn Ngọc Giác một cái túi không gian, nhàn nhạt nói: “Cầm.” Mắt của Mông Kình Nhận gắt gao nhìn Đoạn Ngọc Giác, bên trong có mấy thứ không nói ra được, Đoạn Ngọc Giác cầm cẩn thận gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Mông Kình Nhận cào tường, tại sao không hỏi một chút bên trong có cái gì? Mình muốn cùng tiểu giống cái nói nhiều một chút cũng không dễ dàng a,
“Không cần cám ơn.” Mông Kình Nhận há mồm nói, lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, làm sao có thể nói cứng ngắc như thế a! Cần phải ôn nhu nói cho tiểu giống cái trong này có lông của thú dùng để làm thảm, trở về dùng cái này trải lên giường sẽ rất mềm mại, sẽ không dễ dàng làm bị thương da của cậu, đó cũng là da lông thoải mái nhất. Trong đó còn có mấy món cậu ăn tương đối nhiều, sợ cậu bị đói bụng, hắn còn chuẩn bị cả trái cây thế nhưng cậu thật giống như rất không thích liền không có lấy nhiều, còn có cả máy dùng để xay trái cây thành nước…
Thế nhưng này đó, Mông Kình Nhận đều không có thể nói ra, chỉ có thể mắt lén lút nhìn Đoạn Ngọc Giác, mong đợi cậu có thể hỏi một chút bên trong có cái gì.
Đoạn Ngọc Giác nhìn con mắt đen láy của Mông Kình Nhận, hờ hững bỏ túi không gian vào trong túi mình: “…”
“Tiểu Giác, em nhanh vào đi, chúng ta đi đây.” Đoạn Ngự Lăng quyết đoán xen vào cuộc nói chuyện của hai người, tiễn bước đệ đệ của mình để cẩn thận cùng Mông Kình Nhận ‘Nói chuyện’.
Đoạn Ngọc Giác gật gật đầu, quyết đoán đi vào, từ ngoài nhìn vào một điểm cũng nhìn không ra Mông Kình Nhận dĩ nhiên là một người săn sóc như thế, hình như mình đã hai lần lấy đồ của hắn rồi?
Đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy thú nhân mặt lạnh như tiền hỏi đường mình, bộ dáng bây giờ hình như đáng yêu hơn một chút ╮(╯_╰)╭, Đoạn Ngọc Giác nghĩ như vậy, đảo mắt liền tiến vào phòng nghỉ ngơi dành riêng cho giống cái, dọc theo đường đi gặp phải không ít giống cái và á giống cái.
Á giống cái hâm mộ nhìn Đoạn Ngọc Giác, mấy giống cái thì thật tâm vì Đoạn Ngọc Giác mà cao hứng, vây quanh Đoạn Ngọc Giác nói chuyện.
“Mông chuẩn tướng thực sự là săn sóc, có thể so với ai ai ai tốt lắm rồi, Tiểu Giác quả nhiên là cường đại nhất, chỉ có thú nhân cường đại nhất mới xứng đáng với cậu!”
“Chính là, xem ai ai ai còn đắc ý kiểu gì, thực sự là buồn cười.”
“Tớ còn đang thắc mắc tại sao cậu lại đáp ứng đi dự lễ đính hôn, hóa ra là có người đi dùng! Làm thật tốt!”
“Lần này thực sự là làm mất mặt bọn họ, làm cho bọn họ lại bố trí cậu cũng không được, đùng một cái thật là vang dội a!”
Lúc này đột nhiên có cái âm thanh đánh gãy thanh âm hưng phấn của giống cái”Có gì đặc biệt hơn người? Không phải là lệ thuộc vào thú nhân! Ngoại trừ là giống cái còn có điểm nào mạnh hơn Tiểu Văn? Lão sư đều nói thiên phú của Tiểu Văn cao hơn giống cái nhiều!”
Một câu nói vừa ra, tất cả giống cái phía trước đều quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn á giống cái này, bọn họ giống cái kiêu ngạo, lúc này bị người phê phán thành thú nhân lệ thuộc?!
Ha ha, đây thật là chọc vào tổ ong vò vẽ!
|
Chương 23 Ánh mắt của nhóm giống cái kia quá lạnh làm cho á giống cái có chút chột dạ, hơi lùi về phía sau một chút. Sau đó hắn giống như cảm thấy làm như vậy rất không có mặt mũi, liền tiến lên một bước. Á giống cái thanh tú bên cạnh hắn khẽ kéo hắn một cái, hắn liền ngoài mạnh trong yếu nói: “Ta đâu có nói sai cái gì!”
“Đừng nói nữa.” Một á giống cái khác lên tiếng khuyên. Á giống cái kia hừ lạnh một tiếng, nhìn nhóm giống cái đối diện không có một chút động tác nào, tựa hồ tìm lại được một chút sức lực, hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị đi về hướng phòng nghỉ chuyên dụng dành cho á giống cái để nghỉ ngơi.
Sự căm ghét của á giống cái đối với giống cái đã không phải là ngày một ngày hai, giống cái bọn họ từ nhỏ đã được hưởng mọi đãi ngộ tốt nhất, hưởng thụ tài nguyên tốt nhất, luật pháp quốc gia bảo vệ giống cái như vậy, chỉ vì giá trị thai ngén của á giống cái cao!
Ngoại trừ giá trị thai nghén, giống cái còn có cái gì có thể so với á giống cái? Chẳng lẽ là cái bộ dáng kiêu căng, vai không thể chịu, tay không thể cầm sinh hài tử cũng chưa chắc có thể nuôi của bọn họ hay sao? Giống cái cái gì cũng không cần làm, lại luôn được đối xử tốt hơn á giống cái!
Trong lòng của á giống cái có thể không uất ức sao?
Lần này Dịch Khanh Văn đoạt đi vị hôn phu của giống cái Đoạn Ngọc Giác, có thể nói là tàn nhẫn mà đánh mặt của giống cái a, sau đó cái tên giống cái kia làm huyên náo không chịu nổi, còn bị Diệp Vụ Hoa đẩy từ trên cầu thang xuống, nhóm á giống cái thật đúng là hãnh diện. Ngươi coi như là người được sủng ái ở trên tay từ nhỏ thì thế nào? Còn không phải là bị á giống cái chúng ta đoạt đi hôn phu! Ngươi dù có yêu thích Diệp Vụ Hoa đến thế nào đi chăng nữa, Diệp Vụ Hoa cũng sẽ không thích ngươi! Ngược lại lại đối với á giống cái chúng ta vô cùng thắm thiết.
Sau đó Dịch Khanh Văn vào được cái lớp ưu tú mà chỉ có giống cái mới được học kia, thật đúng là đem lại mặt mũi cho tất cả á giống cái. Đều nói tinh thần lực của giống cái luôn tốt hơn của á giống cái có đúng không? Nhìn! Nhìn! Á giống cái chúng ta không hề kém hơn bọn ngươi! Thậm chí các ngươi còn không bằng chúng ta!
Những á giống cái lớp 1 kia tự nhận là bất phàm, đối với giống cái luôn được quốc gia chú trọng bồi dưỡng vô cùng căm ghét. Bọn họ hoàn toàn không muốn thừa nhận mình kém hơn giống cái, bọn họ đều cho rằng mình cho dù là trên phương diện tinh thần lực hay giá trị thai nghén cũng không hề kém hơn giống cái! Bọn họ dù sao cũng là ‘thiên tài’ được chọn lựa ra từ trong vô vàn á giống cái, tự nhiên tâm cao khí ngạo, cho nên đối với việc thành tựu về đan dược của á giống cái không bằng giống cái, bọn họ đều đẩy đến trên người lão sư cùng trường học. Mọi người đều biết, trường học đều đem những thứ tốt nhất cho giống cái, nếu như cho bọn họ một thầy giáo tốt cùng vật tư tốt nhất, bọn họ sẽ không hề kém giống cái một chút nào!
Á giống cái vẫn chưa kịp cười trên sự đau khổ của người khác được mấy ngày, kết quả cái tên giống cái bị vứt bỏ kia dĩ nhiên tìm được người tốt hơn! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì mà Võ thánh trẻ tuổi nhất trên đại lục lại coi trọng cái tên giống cái bị vứt bỏ này? Cũng bởi vì hắn là giống cái hay sao?!
Á giống cái dễ dàng nhìn thấy thú nhân cao to đưa Đoạn Ngọc Giác trở về trường, Võ thánh mà hắn ngưỡng mộ đã lâu đưa cho Đoạn Ngọc Giác một cái túi không gian. Trong nháy mắt khuôn mặt hắn đều trở nên vặn vẹo, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì?!
Hiện tại tàn nhẫn mà xả được cơn giận, nhìn thấy khuôn mặt của giống cái đều âm u lại một chút nói đều không nói được, trong lòng Dịch Thanh có chút đắc ý, đang muốn quay người rời đi, nhưng là lại bị giống cái gọi lại.
“Chờ đã, các ngươi nói xong?” Đoạn Ngọc Giác nhìn á giống cái vừa mới mở miệng kia một chút, tức giận viền mắt đều đỏ, nhưng vẫn là tận lực duy trì nguyên tắc lễ nghi, “Chưa gì đã muốn đi, giống cái chúng ta chưa bao giờ là thú nhân lệ thuộc! Quan hệ giữa chúng ta cùng thú nhân là bình đẳng, điểm này toàn bộ đế quốc đều thừa nhận! Các ngươi phải xin lỗi chúng ta!”
Đoạn Ngọc Giác nhìn những giống cái đang nắm chặt hai bàn tay kia, cậu còn chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của bọn họ bao giờ, cho dù là vào buổi học ngày thứ nhất, những giống cái nhìn mình cũng chưa bao giờ mang theo ác ý. Bọn họ đều là con ngoan, Đoạn Ngọc Giác biết điểm này, trong lòng cũng không khỏi bay lên mấy phần phẫn nộ, thật giống như trước đây nhìn thấy mấy tiểu hoa yêu nhà mình bị bắt nạt vậy, trong lòng dâng lên phẫn nộ làm cho cậu không khỏi muốn đem những giống cái đó che chở sau lưng mình.
Ở trong lòng Đoạn Ngọc Giác, kết quả của tiến hóa, thú nhân, giống cái, á giống cái đều có ưu điểm của mình. Thú nhân không có bất kỳ tinh thần lực nào, đổi lại bọn họ có cơ thể tráng kiện nhất, đồng thời bọn họ không thể từ bất kỳ linh thảo Linh Hoa nào thu được năng lượng, chỉ có thể thông qua đan dược của giống cái cùng á giống cái mà hấp thu năng lượng; giống cái nắm giữ tinh thần lực tốt nhất, nhưng vừa vặn bởi vì như thế, thể chất của bọn họ là kém nhất, có bao nhiêu giống cái chết sớm, bao nhiêu giống cái không qua được cửa ải sinh sản kia? Nhưng là cho dù biết mình sẽ chết, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua hài tử; á giống cái nhìn như trung bình, nhưng bọn họ vừa vặn là một chủng tộc tốt nhất, bọn họ thân thể không tồi, tinh thần lực cũng tốt, nhân số cũng không phải rất nhiều, hưởng thụ sự bảo vệ của quốc gia, thân thể của chính mình cũng không có gì đáng ngại, bình quân tuổi tác cơ hồ là gấp đôi giống cái, nhưng nó cũng khiến thiên phú về mặt tinh thần lực của họ kém hơn giống cái rất nhiều.
“Ta tại sao phải xin lỗi?” Á giống cái kia vốn cao, hiện tại đứng thẳng nhìn những giống cái vốn thấp kia, hơi có chút bộ dáng giống như là từ trên cao nhìn xuống, “Toàn bộ đế quốc thừa nhận thì thế nào? Nếu như không có thú nhân các ngươi còn có thể làm cái gì? Không phải là bởi vì giá trị thai nghén các ngươi mới có thể lớn lối như vậy sao!”
“Nói thiên phú tinh thần lực của các ngươi tốt, ha ha, còn không phải là không bằng á giống cái chúng ta sao! Lão sư chính mồm nói, Tiểu Văn thiên phú so với các ngươi còn tốt hơn! Các ngươi còn có tư cách gì hung hăng?!”
Đoạn Ngọc Giác lạnh lùng nhìn á giống cái này, giống cái bên cạnh đều có chút run lên, có thể thấy được là vô cùng tức giận. Cậu và những giống cái này ở chung không lâu, nhưng cũng thực tâm yêu thích bọn họ, đương nhiên sẽ không đứng nhìn bọn họ bị bắt nạt ở trước mặt mình. Cậu từ từ nhìn một vòng những á giống cái kia, không có bất kỳ người nào đến ngăn lại hắn, trong con ngươi bọn họ còn có thể nhìn thấy sự cười trên sự đau khổ của người khác. Bất mãn trong lòng Đoạn Ngọc Giác cũng dần dần dâng lên “Sự tình mà toàn bộ đế quốc thừa nhận, ngươi còn cố tình đưa ra ý kiến phản đối, ngươi đây là đang cùng toàn bộ đế quốc đối nghịch sao?”
“Ngươi…!” Á giống cái tàn nhẫn mà nhìn Đoạn Ngọc Giác, hét lên: “Ngươi cái tên giống cái bị vứt bỏ này có tư cách gì mà nói chuyện! Náo loạn lâu như vậy còn bị thú nhân đẩy xuống lầu, ta đều thay ngươi mất mặt!”
Trong mắt Đoạn Ngọc Giác lóe lên một tia lạnh lẽo, cậu ngữ khí bình tĩnh, không có một tia chập trùng nói: “bên trong ‘Pháp luật bảo vệ giống cái’ của đế quốc có một điều, bất kì lời nào sỉ nhục giống cái, tạ thành thương tổn về mặt tinh thần và thân thể sẽ bị phạt tù từ ba tháng tới một năm. Lời nói của ngươi tạo thành thương tổn với tâm linh của ta, ta hiện tại còn có ý nghĩ coi thường mạng sống bản thân, phỏng chừng tí nữa còn đi đến bác sĩ tâm thần kiểm tra. Ta sẽ sử dụng quyền lợi của ta, mời ngài đợi lệnh triệu tập của tòa án đi.”
“Ngươi…!” Trong mắt của á giống cái lóe lên sự hoảng loạn, trong lòng thật sự có chút hốt hoảng, “Các ngươi cũng chỉ biết cái này! Có bản lĩnh đường đường chính chính theo chúng ta so với một hồi!”
“Hảo, ” Đoạn Ngọc Giác nhàn nhạt nói, “Thời gian liền định ra chiều nay, mỗi một phe ra ba người, các ngươi đã nói chúng ta thiên phú không bằng các ngươi, vậy chúng ta liền so đan dược.”
“Này không công bằng! Các ngươi hưởng thụ thầy giáo tốt nhất, chúng ta làm sao được các ngươi!” Một á giống cái khác nói tiếp, Đoạn Ngọc Giác liếc mắt nhìn hắn, phát hiện dĩ nhiên đây là người khuyên Dịch Thanh lúc nãy, “Chỉ chọn một người! Chúng ta bên này chọn ra Tiểu Văn, các ngươi bên kia chính là ngươi, thế nào?!”
“Có thể, ” Đoạn Ngọc Giác gật đầu. Nhóm giống cái vây bên người cậu, không một chút nào hoài nghi Đoạn Ngọc Giác, trong con ngươi đều là tín nhiệm.
“Cuối cùng, ” Đoạn Ngọc Giác quay đầu lại nhìn giống cái bên cạnh, “Câu nói ‘thú nhân lệ thuộc’ kia mang đến thương tổn không nhỏ cho chúng ta, hết thảy giống cái đều sẽ nhanh chóng thông báo gia tộc liên hệ tòa án, ”
“Đúng, ” một giống cái nói tiếp, “Ta hiện tại đã oán hận thú nhân không muốn kết hôn, câu nói kia đối tinh thần của ta tạo thành thương tổn không thể đếm được, chúng ta sẽ liên hệ tòa án!”
|
Chương 24 “Các ngươi ——!” Á giống cái nghẹn đỏ mặt, lại không nghĩ ra biện pháp gì tốt nói lại, “Vô liêm sỉ!”
Đoạn Ngọc Giác cảm thấy có chút buồn cười, chậm rãi nói: “Ngươi vừa nãy không phải nói chúng ta là lệ thuộc vào thú nhân hay sao? Lệ thuộc không đều là mềm yếu dễ dàng bị thương sao? Chúng ta cũng đã bị thương, còn không cho phép chúng ta tìm giúp đỡ sao?” Đoạn Ngọc Giác dừng một chút, liền quay đầu nói với giống cái bên cạnh”Tra một chút lệ thuộc là có ý gì, giảng cho bọn họ về ngôn ngữ học, miễn cho đều là nói giống cái không thân thiện.”
“Há, được!” giống cái tóc xanh lục bên cạnh đột nhiên tỉnh ngộ gật đầu, nhanh chóng viết vài chữ trên quang não, lớn tiếng thì thầm: “Ý nghĩa cơ bản của từ lệ thuộc: Một là quốc gia nhỏ trong thời cổ lệ thuộc vào các quốc gia lớn hoặc chịu sự kiểm soát của các quốc gia lớn, hai là sinh vật phụ thuộc vào sinh vật khác mà sinh tồn; phỏng chừng các ngươi là muốn nói giống cái là dựa vào thú nhân mà tồn tại, dựa vào người cũng chính là lệ thuộc, chúng ta đương nhiên là có quyền lợi hướng về phía người bị dựa mà xin sự giúp đỡ, cảm tạ các vị á giống cái nhắc nhở, chúng ta sẽ cẩn thận mà tìm người giúp đỡ.”
Mấy chữ tìm kiếm, trợ giúp, cảm tạ, nhắc nhở bị giống cái này cố ý đọc to,sắc mặt của á giống cái đối diện có chút không tốt, giống cái tuy rằng vừa bắt đầu có chút bối rối, đây dù sao cũng là lần đầu tiên bọn họ trực diện đối mặt với ác ý của người khác, có chút kinh ngạc không phản ứng kịp cũng là chuyện bình thường, nhưng bọn họ cũng không phải loại người dễ bị khi dễ, hồi phục tinh thần lại tự nhiên châm biếm lại.
“Các ngươi muốn muốn thế nào?”Sắc mặt của Dịch Thanh không tốt hỏi lại, ngữ khí cũng cứng rắn, thế nhưng trong con ngươi lại mang theo từng tia từng tia kinh hoảng,
“Xin lỗi!” Một giống cái mang khuôn mặt hơi non nớt nói, thanh âm của hắn cực kỳ thanh lãnh nghe vào đặc biệt thoải mái, “Giống cái chưa bao giờ là lệ thuộc của bất cứ người nào, chúng ta là cá thể độc lập, được hưởng tất cả những gì mà những cá thể độc lập khác được hưởng, thú nhân bảo vệ giống cái, giống cái nâng đỡ thú nhân, chúng ta vốn là cùng bọn họ vốn là quan hệ bình đẳng, không cho phép bất kỳ lời nói xấu nào! Cho dù lên tòa án, chúng ta cũng có thể kiêu ngạo nói với tất cả mọi người, giống cái chúng ta là độc lập, chúng ta linh hồn chỉ thuộc về chúng ta!”
“Ta không đồng ý!” Á giống cái Dịch Thanh quật cường nhìn giống cái đang nói chuyện “Các ngươi dựa vào cái gì muốn ta xin lỗi! Một đám ỷ thế hiếp người, dựa vào cái gì muốn ta phải xin lỗi các ngươi?!”
“Ngươi ——!”
Đoạn Ngọc Giác lạnh lùng đánh gãy cuộc đối thoại của bọn họ, “Chiều nay thi đấu đan dược, chúng ta thua, sẽ bẩm tấu lên đế quốc, xóa bỏ những đãi ngộ đặc biệt của giống cái, nếu như các ngươi thua, thông qua mạng lưới giả lập xin lỗi toàn bộ chúng ta trên kênh đế quốc, cần phải làm cho cả đế quốc đều biết. Mà nếu như chúng ta thắng, chứng minh chúng ta vốn là so với các ngươi có thiên phú có năng lực, tự nhiên có thể hưởng thụ tốt nhất tất cả. Đương nhiên, ” Đoạn Ngọc Giác dừng một chút, trong thanh âm mang theo chút trào phúng, “Vì bảo đảm công bằng công chính, chúng ta sẽ mời lão sư có danh vọng cao nhất, nếu như các ngươi sợ, thi đấu bất cứ lúc nào cũng có thể xóa bỏ, ”
“Ai sẽ sợ các ngươi?”Dịch Thanh khinh thường nói, “Thi liền thi, chiều nay, các ngươi cũng đừng lâm trận chạy trốn!”
Mấy giống cái muốn trào phúng vài câu, bị Đoạn Ngọc Giác ngăn cản, Đoạn Ngọc Giác thật giống như là không có một chút tức giận nào, chỉ là bình thản nói: “Chúng ta sẽ giữ lại quyền lợi của chúng ta, nếu như ngày mai chúng ta thắng, chúng ta vẫn như cũ có quyền chống án.”
Bỏ xuống mấy câu nói này, không nhìn khuôn mặt có chút biến hình của á giống cái nữa, Đoạn Ngọc Giác nghênh ngang rời đi. Gióng cái phía sau cũng do dự một chút, cũng dồn dập cùng cậu đi, chỉ là có người khó tránh khỏi có chút không cam lòng nói: “Cứ như vậy buông tha bọn họ?!”
Đoạn Ngọc Giác mất đi ký ức, tự nhiên không nhớ rõ đối với giống cái mà nói cái đoạn năm tháng dài dằng dẵng mà tàn nhẫn kia, cho dù đã qua mấy ngàn năm, đoạn lịch sử kia vẫn còn được ghi nhớ mãi trong lòng Hiện tại những á giống cái kia đem lịch sử nhấc lên, rõ ràng chính là lấy đao đâm trái tim của bọn họ!
Vào ngàn năm trước, giống cái vẫn chưa ít ỏi như thế, bọn họ lấy dung mạo ưu tú cùng thân thể yếu đuối mà trở thành đối tượng bị thú nhân đùa bỡn. Vào lúc ấy toàn bộ thế giới vẫn còn ở trong trạng thái hỗn loạn, giống cái có giá trị vũ lực thấp nhất cùng với dung mạo xinh đẹp tự nhiên trở thành tầng lớp thấp nhất trong xã hội, bọn họ không thể không phụ thuộc vào thú nhân mới có thể tiếp tục sống sót. Cho nên khi đó giống cái đối với thú nhân giống như là một loại đồ chơi, mỗi một lần tai hoạ đến, rất nhiều giống cái sẽ bị vứt bỏ, mà á giống cái có tố chất thân thể không quá tồi thì không phải chịu loại đãi ngộ này; đó là một đoạn năm tháng thống khổ nhất, hiện tại vẫn cứ cắm rễ trong lòng của mỗi giống cái. Sau đó anh hùng của giống cái bỗng dưng phát hiện ra tác dụng của linh hoa linh thảo, mới đem giống cái giải phóng ra.
Thế nhưng khi đó giống cái đã đặc biệt thiếu, sau đó tỉ suất sinh dục của đại lục càng ngày càng thấp, giống cái càng ngày càng ít, cũng càng ngày càng quý giá. Thế nhưng cho dù mỗi một giống cái đều được tất cả mọi người bảo vệ, ba ba của bọn họ cũng vẫn sẽ nói cho bọn họ biết về một đoạn lịch sử kia, đây là sự tình mà tất cả giống cái không thể nào quên được.
Mà hiện tại á giống cái kia nói bọn họ là ‘Thú nhân lệ thuộc’, rõ ràng chính là ám chỉ một đoạn lịch sử kia! Điều này làm cho mỗi một giống cái làm sao cam tâm cứ như vậy mà đi? Thế nhưng Đoạn Ngọc Giác đơn giản mói một câu, hết thảy bất mãn của giống cái liền biến mất.
Cậu nói: “Thời gian nghỉ ngơi quý giá ngắn ngủi như vậy, lãng phí ở trên người bọn họ đáng giá không?”
Thanh âm Đoạn Ngọc Giác không cao, thế nhưng cậu cũng không có dự định thả thấp giọng, vốn là không có đi vài bước, á giống cái phía sau tự nhiên đem những lời nói xem thường của Đoạn Ngọc Giác nghe được rõ ràng, có một á giống cái tính khí tương đối kém nhất thời nổi giận: “Đoạn Ngọc Giác ngươi đây là ý gì!”
Đoạn Ngọc Giác không mặn không nhạt nói: “Ý tứ trên mặt chữ, tất cả dựa vào năng lực lý giải của ngươi thôi.”
Ý tứ chính là ta chưa nói có đáng giá hay không, toàn bộ chính là các ngươi cho ra kết luận, không có quan hệ gì với ta. Nhưng là động tác của Đoạn Ngọc Giác rõ rõ ràng ràng nói cho hết thảy á giống cái rằng nói chuyện với bọn họ là lãng phí thời gian! Á giống cái một hơi không lên nổi xuống không được, nhìn chằm chặp bóng lưng của Đoạn Ngọc Giác, giống như có thể kéo xuống được một miếng thịt của cậu vậy, nửa ngày sắc mặt xanh đen nói: “Chiều nay ta nhìn bọn họ còn có thể phách lối hay không! Lão sư đều nói thiên phú của Tiểu Văn so với giống cái còn tốt hơn!”
“Đúng! Ngày mai sẽ là lúc bọn họ nên khóc!”
“Lớn lối nhiều năm như vậy, cũng nên cho bọn họ khóc một hồi!”
Vào thời điểm xung đột giữa á giống cái và giống cái đã lên đến đỉnh điểm, Mông Kình Nhận cư nhiên sau khi nói chuyện với Đoạn Ngư Lăng xong, theo mẫu thân của mình cầm lễ vật đã chuẩn bị từ rất lâu hướng về phía Đoạn gia mà đi đến!
Mẫu thân của Mông Kình Nhận cười đến không ngậm mồm vào được, “Tiểu Nhận a, đứa bé Giác Giác kia thật không sai, con nhất định phải đối xử với người ta thật tốt a! Nhiều năm như vậy con rốt cục coi trọng một người, những thứ ta chuẩn bị rốt cuộc có địa phương để đưa, từ khi con sinh ra ta liền bắt đầu chuẩn bị, lúc này sính lễ tuyệt đối kinh người!”
Mông Kình Nhận: “…” Mẫu thân, ngài làm cái gì?
|