Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ
|
|
Chương 45 Nói xong chuyện của Long Thiên Lý, Tiêu Lương thấy Tiểu Tứ Tử đang nhìn hắn, tựa hồ muốn nói gì đó.
“Cẩn nhi, làm sao vậy?”
Tiểu Tứ Tử nhăn mặt, hỏi, “Tiểu Lương Tử, đao của ngươi, bao nhiêu cân?”
Tiêu Lương sửng sốt, xem ra Tiểu Tứ Tử là vì chuyện vừa nãy chính mình không nhấc được đao mà canh cánh trong lòng. Tiêu Lương có chút khó xử, nếu nói nhẹ, Tiểu Tứ Tử khẳng định muốn cầm thử, nếu nói thật, Tiểu Tứ Tử lại tự ti.
“Ngươi cho ta xem.” Tiểu Tứ Tử nói, “Ta như thế nào cảm thấy, hẳn là so với cái vừa nãy còn nặng hơn?”
Tiêu Lương có chút khó xử, nói, “Cái kia, Cẩn nhi…… Ta quen dùng đại đao.”
Tiểu Tứ Tử cong khóe môi, “Ngươi cho ta xem.”
Tiêu Lương bất đắc dĩ, đành phải đem đại đao đặt trên bàn.
Tiểu Tứ Tử đưa tay cầm chuôi đao, dùng sức nâng lên một chút…… Vẫn bất động, lại dùng sức chút nữa…… Vẫn cứ bất động.
“Bao nhiêu cân?” Tiểu Tứ Tử vẻ mặt đáng thương hỏi.
“Ách…… Một trăm bốn mươi cân.” Tiêu Lương đành phải trả lời chi tiết. (má ơi >.<) Tiểu Tứ Tử mếu máo, “Ta ngay cả bốn mươi cần cầm còn ngại nặng, cái chuôi đao thế này như thế nào còn nặng hơn ta…… Tiểu Lương Tử ngươi gạt người, ngươi nói công phu của ta so với ngươi chỉ kém một chút, ta xem ta với Long Thiên Lý cũng kém không nhiều lắm!” Tiêu Lương ở trong lòng nghĩ, lúc này xem như nói đúng, nhưng là không thể nhìn thấy Tiểu Tứ Tử khổ sở được, cũng chỉ hảo hảo an ủi, “Cẩn nhi, dùng đao toàn dựa vào nội lực, cùng công phu không quan hệ.” “Thật không?” Tiểu Tứ Tử hoài nghi hỏi. “Kia là đương nhiên, thông thường nhân tài nội lực cao cường đều có thể dễ dàng di chuyển vật nặng a.” Tiêu Lương nói, “Chờ ngươi đến một ngày nội lực cao cường, mấy trăm cân gì đó cũng tùy tiện cầm.” “Như vậy a……” Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, hỏi, “Ta đây còn muốn luyện bao lâu a?” Tiêu Lương kéo Tiểu Tứ Tử qua, ôm lại, cười, “Vậy ngươi hung hăng hấp nội lực, bằng không phải luyện thật lâu.” Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, gật đầu, “Ân…… Cái kia, Tiểu Lương Tử, ta là muốn hấp nội lực người khác, có phải hay không cũng hôn nhẹ là được a?” “Không được!” Tiêu Lương nóng nảy, “Ngươi không được thân người khác, cũng không được để người khác thân!” Tiểu Tứ Tử sửng sốt, Tiêu Lương đối với hắn nói chuyện cơ bản đều nhẹ giọng, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, lần đầu thấy hắn hung như vậy. Tiêu Lương nói xong cũng hiểu chính mình nói năng ngữ khí quá nặng, liền ôm Tiểu Tứ Tử, nói, “Cẩn nhi, ta có chút nóng vội, ngươi không thể hôn nhẹ người khác hấp nội lực, bình thường nội lực chỉ có thể hấp một người, nếu hấp qua người khác, thực dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.” “Thật sự nha?” Tiểu Tứ Tử giật mình, “Ta đây trước kia thân phụ thân…… Nga, phụ thân không có nội lực, hoàn hảo.” “Cho nên ngươi nhớ kĩ a Cẩn nhi!” Tiêu Lương thật nghiêm túc nói, “Trừ bỏ ta và phụ thân ngươi ra, nếu ai dám thân ngươi, ngươi liền dùng ba câu chân ngôn mà phụ thân ngươi dạy mà hung hăng đối phó với hắn!” “Ân!” Tiểu Tứ Tử còn thật nghiêm túc gật đầu, đối Tiêu Lương nói, “Về sau trừ bỏ phụ thân và ngươi, ta cũng không để cho người ta hôn nhẹ.” Tiêu Lương lúc này mới yên tâm, đem Tiểu Tứ Tử kéo vào trong lòng, cúi đầu, hôn trụ. Tiểu Tứ Tử cảm thấy chính mình hoảng hốt lợi hại, cho nên lần này nhất định hút rất nhiều rất nhiều nội lực, trong lòng thực vui vẻ. Cách đó không xa, Công Tôn thở hồng hộc, “Tiểu ngu ngốc, phải nói là trừ bỏ ta, ai cũng không cho thân mới đúng!” Triệu Phổ bất đắc dĩ, đè Công Tôn lại chiếm tiện nghi, “Thân ái, phải bình tĩnh a!” Thanh Ảnh mang theo người dẫn đường trở về, người dẫn đường sáng sớm ngày mai, trời chưa sáng sẽ lên đường, bởi vì Vô Lượng quan bình thường chỉ mở cửa ban ngày, từ nơi này đến đó thì trời cũng tối, Vô Lượng quan buổi tối không mở cửa. Mọi người bất đắc dĩ, đành phải về trước. Tiểu Tứ Tử tâm sự ngổn ngang, bởi vì biện pháp của chính mình mà làm Long Thiên Lý mất hứng, liền một mình chạy vào trong viện Long Thiên Lý, chỉ thấy cửa phòng đóng cửa, Long Lượng ngồi trên ghế đá thở dài. “Long Lượng.” Tiểu Tứ Tử đi đến bên cạnh Long Lượng. “Tiểu công tử.” Long Lượng vội hành lễ với Tiểu Tứ Tử, “Thiếu gia nhà ta từ nhỏ đã vậy, tính tình nói đến là đến, ngài đừng trách hắn.” Tiểu Tứ Tử có chút ngượng ngùng nói, “Không phải nha, là ta không tốt mới đúng.” “Ai……” Long Lượng lắc đầu, ngồi xuống, nói, “Mặc kệ thiếu gia cố gắng cỡ nào, võ công cũng không hơn được a, nhưng là quan văn cũng lớn, sách đọc cũng nhiều, nhưng lão gia vẫn không thừa nhận khả năng của hắn.” “Thừa nhận?” Tiểu Tứ Tử có chút khó hiểu, hỏi, “Thừa nhận cái gì nha?” “Lão gia luôn lấy đại thiếu gia làm vinh, với người ngoài đều nói “Nhất Phương như thế này, Nhất Phương thế nọ, Nhất Phương có khả năng ra sao, làm được tướng quân…… Nhưng là lúc người ta hỏi đến tiểu thiếu gia, lão gia đều chỉ nói một câu “không tiền đồ, chính là một con mọt sách”, cũng không nhiều lời. Cho tới bây giờ cũng không khen tiểu thiếu gia một câu, cười một cái cũng rất ít.” “Cái gì?!” Tiểu Tứ Tử có chút phẫn nộ, “Như thế nào lại vậy a?!” Long Lượng nói, “Lão thái thái (phu nhân) nhà ta mất sớm, tiểu thiếu gia từ nhỏ đã không có người thương, thực đáng thương. Ngay cả trong nhà gia tướng cái gì, đều rất ít nói chuyện với hắn, mới trước đây hắn tưởng cùng đại thiếu gia đi chơi, đại thiếu gia cũng không mang hắn theo, đều để tự hắn đi một mình…… Không biết bao nhiêu đáng thương.” “Quá đáng nha.” Tiểu Tứ Tử nghe được mũi cũng thấy cay cay, nhớ tới chính mình trước đây, người ta cũng gọi hắn là ngốc tử, không chịu cho hắn chơi cùng, sau phụ thân đều đem đám người khi dễ hắn đánh chạy. Bất quá chính mình so với Long Thiên Lý còn hạnh phúc nhiều lắm, bởi vì phụ thân hắn thương hắn, từ nhỏ đều sợ hắn bị người ta khi dễ, nhưng là Long Thiên Lý cố gắng như vậy cũng không được người ta để ý. Tiểu Tứ Tử càng nghĩ càng giận, đi đến trước cửa Long Thiên Lý muốn đẩy cửa vào, nhưng là cửa khóa, liền gõ cửa, “Tiểu am thuần, mở cửa nha, là ta.” Qua một hồi lâu, Long Thiên Lý ủ rũ ra mở cửa. Tiểu Tứ Tử thấy mặt hắn trắng bệch, nhân tiện nói, “Vừa nãy, là ta không tốt, ngươi không cần sinh khí.” Long Thiên Lý sửng sốt, vội vã xua tay, “Tiểu Tứ Tử, ngươi nói cái gì a, với ngươi không có quan hệ, các ngươi là hảo tâm giúp ta, là ta chính mình thua kém.” “Ngươi thế nào lại nghĩ như vậy.” Tiểu Tứ Tử nghiêm túc nói, “Mọi người đều nói ngươi có tài năng, phụ thân và ca ca ngươi như thế nào lại không chịu tiếp nhận ngươi, chỉ là cách nhìn nhận vấn đề của bọn họ bất đồng mà thôi. Dù là hai người đó như vậy, cũng không có nghĩa là những người khác cũng nghĩ vậy. ít nhất là ta, Tiểu Lương Tử còn có Long Lượng ủng hộ ngươi. Như vậy không phải là ba lớn hơn hai sao!” Long Thiên Lý cười khổ nhìn Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ngươi nói đúng, điều đó ta cũng biết, nhưng là…… Ta kì thật cũng không phải rất coi trọng ý nghĩ của người khác, nhưng phụ thân cùng ca ca là người thân duy nhất của ta, ta chỉ muốn được bọn họ khẳng định.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, cảm thấy Long Thiên Lý nói rất có đạo lý, liền nói, “Ta đi tìm Long Nhất Phương phân xử!” Nói xong, quay người bước đi. “Ai…… Tiểu Tứ Tử!” Long Thiên Lý sợ hãi, vội vã đuổi theo, “Tiểu Tứ Tử ngươi chờ đã!” Tiểu Tứ Tử nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi cửa, Tiêu Lương ôm tiểu bảo bảo vừa vặn đi tới, thấy Tiểu Tứ Tử như vậy cũng lắp bắp kinh hãi, khó hiểu đi theo hai người, hỏi Long Lượng phía sau, “Đây là làm sao vậy?” Long Lượng đem chuyện tình nói lại cho Tiêu Lương, Tiêu Lương chẳng những không ngăn cản, ngược lại cười cười, nói, “Nguyên lai là như vậy a.” Nhấc chân, đi theo Tiểu Tứ Tử bọn họ tìm Long Nhất Phương. Tiểu Tứ Tử vọt tới trong viện Long Nhất Phương, liền kêu, “Long Nhất Phương, đi ra!” Long Nhất Phương đang cùng phó tướng nghiên cứu vụ án, thấy Tiểu Tứ Tử chạy vào trong viện, vừa định đi ra chào, lại nghe Tiểu Tứ Tử hùng hổ gọi hắn, liền hoảng sợ, tâm nói đây là làm sao vậy? Liền vội vã mang theo phó tướng ra ngoài, chào với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu vương gia, như thế nào lại……” “Tiểu Tứ Tử!” Long Thiên Lý đuổi theo Tiểu Tứ Tử chạy vào, thấy Tiểu Tứ Tử đã kêu Long Nhất Phương ra, mặt đỏ bừng, lôi kéo tay áo Tiểu Tứ Tử, nói, “Tiểu Tứ Tử, quên đi.” “Thiên Lý!” Long Nhất Phương nhíu mày, “Như thế nào dám hô thẳng danh tính của tiểu vương gia?” Long Thiên Lý cúi đầu không nói, Tiểu Tứ Tử nói với mấy phó tướng kia, “Các ngươi đi ra ngoài, ta muốn một mình nói chuyện với hắn!” Mấy phó tướng hai mặt nhìn nhau, đều xoay người đi ra ngoài, Tiểu Tứ Tử nhìn Long Thiên Lý, “Ta hỏi ngươi, các ngươi vì cái gì suy bụng ta ra bụng người, không ủng hộ tài năng của tiểu am thuần?!” “Tiểu…… Tiểu am thuần?” Long Nhất Phương khó hiểu nhìn Tiểu Tứ Tử. “Tiểu am thuần chính là Long Thiên Lý a.” Tiểu Tứ Tử nói, “Long Lượng nói, trước đây có rất nhiều người gọi hắn như vậy, ngươi làm ca ca mà cũng không biết sao?!” Long Nhất Phương sửng sốt, xoay mặt nhìn Long Thiên Lý, “Không thừa nhận?” “Đúng vậy!” Tiểu Tứ Tử còn nghiêm túc nói, “Ngươi cùng phụ thân ngươi trọng võ khinh văn, đều bỏ mặc tiểu am thuần, biến hắn thành tự ti như vậy!” Long Nhất Phương lại nhìn Long Thiên Lý một bên, lại lắc đầu, có chút mờ mịt hỏi, “Thiên Lý, ngươi vẫn luôn cảm thấy chúng ta không thương ngươi?” Thật lâu sau, Long Thiên Lý mới gật gật đầu. Long Nhất Phương suy nghĩ, hỏi, “Ngươi cảm thấy chúng ta bỏ mặc ngươi?” Long Thiên Lý lại gật đầu. Long Nhất Phương lúc này mới có chút khó hiểu hỏi, “Ngươi vì cái gì cảm thấy như vậy?” “Bởi vì lão gia cho tới bây giờ cũng không nhắc về thiếu gia với người ngoài.” Long Lượng ỷ vào lá gan lớn mà nói chuyện, “Lão gia mỗi lần nhắc tới ngươi đều thực tự hào, nhưng lại không nhắc tới thiếu gia.” Long Nhất Phương nói, “Phụ thân là cố ý không đề cập tới ngươi.” Long Thiên Lý càng khổ sở, Tiểu Tứ Tử nhíu mày, “Các ngươi quả nhiên là có ý, quá đáng!” Long Nhất Phương cười khổ khoát tay, “Nói, phụ thân không đề cập tới ngươi là muốn tốt cho ngươi.” Long Thiên Lý khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Long Nhất Phương. Long Nhất Phương thở dài, nói, “Cây to đón gió, lúc ta còn trẻ, chính bởi phụ thân luôn khoe khoang ta với người ngoài, cho nên làm không ít người xa lánh, ta như vậy còn bị người ta khi dễ, huống chi ngươi một con mọt sách, cho nên phụ thân mới không cùng người khác nhắc đến ngươi.” Long Thiên Lý sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Long Nhất Phương, “Vì nguyên nhân như vậy?” “Còn không phải a.” Long Nhất Phương có chút vô lực nhìn hắn, “Ngươi không biết là con đường làm quan của ngươi quá bằng phẳng sao, có ai nửa đường ngáng chân ngươi không? Bởi vì phụ thân cùng ta đều hạ thấp ngươi, không chịu nhắc tới ngươi.” Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, đối Long Thiên Lý nói, “Tiểu am thuần a, rất có đạo lý a.” “Kia…… Phụ thân vì cái gì, cũng không khen ta?” Long Thiên Lý hỏi. “Phụ thân sợ ngươi có áp lực.” Long Nhất Phương đáp lại, “Ta năm đó vì hắn thường xuyên khen ta, biến thành ta thua cũng không dám thua, áp lực rất lớn. Cho nên sau khi sinh ngươi, mặc dù muốn ngươi thành tài, phụ thân cũng không dám khen ngươi, sợ ngươi áp lực quá lớn sống bất hảo. Phụ thân bức ngươi luyện võ là vì thân thể ngươi từ nhỏ đã ốm yếu, lo lắng ngươi về sau bị người khi dễ hoặc là sinh bệnh, cho nên mới bức ngươi luyện công.” =口= …… Long Thiên Lý hoàn toàn choáng váng, thật lâu sau mới hỏi, “Sợ…… sợ ta áp lực lớn?” “Đúng vậy.” Long Nhất Phương gật gật đầu, “Phụ thân ở trước mặt không khen ngươi, nhưng ở trước mặt ta cùng mấy người trong nhà thì đem ngươi khoe tới tận trời, nói tổ tiên Long gia chúng ta tích đức, nhiều năm như vậy lại có thể dưỡng ra một văn khúc tinh đến.” Tiểu Tứ Tử cũng choáng váng, nhìn Tiêu Lương bên cạnh, hỏi, “Tiểu Lương Tử, đừng nói là tiểu am thuần từ nhỏ đã hiểu lầm nga?” Tiêu Lương cũng dở khóc dở cười. Long Lượng đưa tay vỗ vỗ bả vai Long Thiên Lý, “Thiếu gia, ngươi coi như mấy chuyện này chưa từng tồn tại, tự ti mười mấy năm…… Thực mệt a!” Long Thiên Lý cũng nóng nảy, hỏi, “Các ngươi thực sự cảm thấy ta cho các ngươi không chịu thua kém, chưa cho các ngươi mất mặt?” Long Nhất Phương lắc đầu, “Đương nhiên, ngươi trong đầu đều suy nghĩ cái gì nha?” “Vậy sao các ngươi luôn nói ta là mọt sách?” Long Thiên Lý giãy giụa lần cuối, “Ngươi mới trước đây không mang ta đi chơi cùng.” Long Nhất Phương cười ha ha, “Mẫu thân lúc còn sống thích gọi ngươi là tiểu thư (thư [shū]: sách) ngốc, kia không phải thương ngươi sao. Ngươi mới trước đây gầy yếu như vậy, chúng ta lúc cùng nhau chơi đùa mà bị thương ngươi, về nhà phụ thân sẽ đánh ta.” Long Thiên Lý há to miệng, ngốc lăng. Mọi người trầm mặc thật lâu sau, Tiểu Tứ Tử có chút vô lực vỗ vỗ bả vai Long Thiên Lý, nói, “Tiểu am thuần nha, không nghĩ tới ngươi so với ta còn ngốc hơn.” ——————-
|
Chương 46 Hiểu lầm trong mười mấy năm, nhưng lại chấm dứt trong chốc lát, Long Thiên Lý từ bộ dạng khổ sở nay lại thật cao hứng, Long Lượng thấy thiếu gia nhà mình có chút không đáng, này không công chuốc khổ mười mấy năm a, tự trách mình, “Ai nha, ta cũng là đồ đầu heo, sớm biết liền hỏi một tiếng, hoặc là sớm nói chuyện này cho lão gia……”
“Không trách ngươi.” Long Nhất Phương khoát tay, có chút bất đắc dĩ nói với Long Thiên Lý, “Kết quả là, cũng là trách chúng ta nông cạn, có một số việc thật không chú ý a.”
Tiểu Tứ Tử ở một bên nhìn, thấy hiểu lầm đã giải trừ, liền kép kéo tay áo Long Thiên Lý, “Cái này tốt lắm, hiểu lầm đều xóa bỏ, ngươi cũng không còn lo lắng, đúng không?”
Long Thiên Lý nhìn Tiểu Tứ Tử, gật gật đầu, nói, “Ân…… Tiểu Tứ Tử, thật sự phải cảm tạ ngươi.”
Tiểu Tứ Tử cũng thay hắn cao hứng, nghĩ nghĩ, liền nói, “Cái này coi như xong rồi, có thể toàn tâm toàn ý tra án a!”
Tiêu Lương gật gật đầu, đối Tiểu Tứ Tử nói, “Cẩn nhi, trong ngục còn giữ một đầu bếp theo dõi chúng ta.”
“Đúng nga!” Tiểu Tứ Tử vang lên, liền nói với Long Thiên Lý, “Tiểu am thuần, dù sao ngày mai mới đi Vô Lượng quan, không bằng đêm nay chúng ta đi thẩm vấn người kia đi!”
Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, Long Thiên Lý sai người đem thần trù Mục Phương kia đưa đến thư phòng.
Không bao lâu, người đã được đưa đến, Mục Phương kia ngáp một cái, lười biếng nói, “Như thế nào vậy a? Ta nghe nói huyện quan nơi này thanh như nước minh trong như gương, thế nào có thể vô duyên vô cớ bắt người dân thiện lương như chúng ta nha.”
Long Thiên Lý chau mày, lạnh lùng nói, “Ngươi bộ dạng khả nghi, lai lịch không rõ, ở nơi này giả đáng thương, đến tột cùng là thân phận gì, tới làm cái gì, vì sao lại lén lút theo dõi chúng ta vào rừng, thành thật khai báo!”
Tiểu Tứ Tử trong lòng âm thầm tán thưởng, tiểu am thuần bình thường nhìn có hơi ngốc, không nghĩ tới khi thẩm án lại thần khí như vậy nha.
Mục Phương nhìn mọi người, có chút bất đắc dĩ thở dài, nói, “Muốn ta nói thật cũng được, bất quá các ngươi phải tin tưởng ta.”
“Ngươi nói là được, thật hay giả bản quan tự biết phán đoán!” Long Thiên Lý thúc giục, “Nói mau đi!”
“Ai……” Mục Phương nhún nhún vai, “Các ngươi cởi trói cho ta, ta cho các ngươi xem cái này.”
Long Thiên Lý nhíu mày, cảm thấy hắn giống như giở trò đùa giỡn.
Mục Phương dở khóc dở cười, “Uy, các ngươi cũng quá cẩn thận đi, còn nữa, nơi này trong ngoài nhiều cao thủ như vậy, còn sợ ta bỏ trốn?”
Tiêu Lương trong lòng vừa động…… Mục Phương lúc nói đến chữ “trong ngoài”, cố ý liếc hắn một cái — người này biết Triệu Phổ cùng Công Tôn ở bên ngoài.
Tiểu Tứ Tử cảm thấy hắn khí diễm kiêu ngạo, liền nói với Long Thiên Lý, “Tiểu am thuần, cởi trói cho hắn, nhìn hắn có bao nhiêu kiêu ngạo!”
Mục Phương xoay mặt nhìn Tiểu Tứ Tử, cười nói, “Ngươi tên gì nha, sao lại đáng yêu như vậy?”
Tiểu Tứ Tử hung hăng trừng mắt liếc hắn, tâm nói, ngươi nếu nói, ngươi như thế nào soái, ta liền nói cho ngươi, nhưng là nói đáng yêu, kiên quyết không nói cho ngươi!
Long Thiên Lý gật gật đầu, một nha dịch tiến lên cởi trói cho hắn, Mục Phương từ trong lòng lấy ra một khối kim bài, đưa cho Long Thiên Lý xem, “Ta là bộ khoái.”
=口= …… Tất cả mọi người ở đây đều ngây người.
Tiểu Tứ Tử có chút không tin liền bước lại gần, cầm lệnh bài trong tay hắn nhìn nhìn, giật mình nói, “Ai nha, là thật a, đây là lệnh bài thần bộ hoàng thượng khâm thưởng.”
“Kim bài thần bộ hoàng thượng khâm thưởng gồm có bốn khối, phân biệt tửu sắc tài thực, tại hạ là thực bộ, Mục Phương.” Mục Phương cười ha ha nói, “Ta là một đường truy bắt hái hoa tặc mà theo tới Huy Châu, lúc vào thành thấy có rất nhiều nhân mã được điều động, nhưng lại không nghe thấy vùng này có chiến sự, cho nên mới đến xem.”
Long Thiên Lý thấy thật là hiểu lầm Mục Phương, liền bồi tội với hắn, “Nguyên lai là Mục bộ khoái, thật sự là thất lễ.”
“Không sao, chuyện nhỏ mà.” Mục Phương quay mặt, thấy Tiểu Tứ Tử vẻ mặt hâm mộ nhìn lệnh bài của hắn, liền hỏi, “Làm sao vậy? Tiểu công tử, thích lệnh bài này nha?”
Tiểu Tứ Tử mếu máo, cầm trả lại lệnh bài cho Mục Phương, tâm nói, thực thần khí nha, sớm hay muộn ta cũng phải có một khối!
Mục Phương thu lại lệnh bài, hỏi Long Thiên Lý, “Tri phủ đại nhân cũng biết hành động của Hoa Phi Phi?”
Long Thiên Lý lắc lắc đầu, nói, “Ta vừa đến Huy Châu, nhưng cho tới giờ cũng chưa nghe qua cái tên này.”
“Này cũng không có gì kì quái, Hoa Phi Phi kia chạy tới Huy Châu liền mất tích, vốn đang nghĩ tới hắn muốn làm gì, nhưng là vẫn không thấy bóng dáng. Mặt khác……” Mục Phương nói đến đây, nhìn thoáng qua Tiểu Thiên Thiên trong tay Tiêu Lương, nói tiếp, “Ta đi theo các ngươi, còn có một nguyên nhân khác.”
“Nguyên nhân gì nha?” Tiểu Tứ Tử tò mò.
Mục Phương đưa tay chỉ chỉ tiểu oa nhi trong lòng Tiêu Lương, nói, “Đứa nhỏ này ta đã từng thấy.”
Tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi, Tiểu Tứ Tử vươn tay nhận lấy Tiểu Thiên Thiên, hỏi, “Ngươi nói ngươi gặp qua Tiểu Thiên Thiên?”
Mục Phương gật gật đầu, “Ta lúc trước đuổi theo Hoa Phi Phi, có thấy hắn ôm tiểu oa nhi này.”
“Nhưng là, đứa nhỏ này không phải là luôn theo mẫu thân hắn sao?” Tiểu Tứ Tử kinh hãi, “Đừng nói Hoa Phi Phi là nữ nhân đó a, kia, nàng như thế nào làm hái hoa tặc nha?”
“Hoa Phi Phi là nam nhân, điểm này ngàn vạn chuẩn xác.” Mục Phương khẳng định, “Đứa nhỏ này cùng mẫu thân nhất định có tách ra, hơn nữa ta phát hiện Hoa Phi Phi rất coi trọng nó. Cho nên nếu nó ở nơi này, hắn khẳng định bắt nó trở về.”
“Hoa Phi Phi thực để ý đến oa nhi này?” Tiêu Lương khó hiểu, “Một cái hoa phi tặc vì cái gì lại muốn một oa nhi? Bởi vì oa nhi này là con hắn, hay là trên người oa nhi này, có bí mật nào đó?”
Mục Phương nhún nhún vai, “Cái này phải tra xét rõ ràng, ta cũng không phải biết hết.”
………
“Có hào (tên hiệu, bí danh) nhân này sao?” Ngoài phòng, trên cây, Công Tôn hỏi Triệu Phổ.
Triệu Phổ cau mày suy nghĩ, gật gật đầu, “Bốn kim bài thần bộ xác thực là tồn tại, hơn nữa từ lúc Đại Tống lập quốc đã có, vị trí thần bộ này vĩnh viễn không thiếu người, bởi vì một người đã chết thì sẽ có người khác thay thế, cũng có cha truyền con nối, chỉ cần đủ tư cách là được. Bốn danh bộ này đều mang tuyệt kĩ, gồm có bốn người chuyên về tửu sắc tài thực, phá án giỏi giang.”
“Như vậy a.” Công Tôn gật đầu, hỏi, “Kia, Tiểu Tứ Tử cũng muốn có kim bài thần bộ, tửu sắc tài thực hắn chiếm cái nào thì tốt? Tuyệt đối không thể là sắc!”
Triệu Phổ dở khóc dở cười, nói, “Tiểu Tứ Tử muốn chiếm, cũng phải là thiên hạ đệ nhất ngốc bộ!”
Công Tôn nhướn mi, rống, “Ngươi dám nói con ta ngốc?”
Triệu Phổ vội vã che miệng Công Tôn lại, “Thân ái, sao muốn bị phát hiện sao!”
Nhưng là động tĩnh của hai người đã làm người trong phòng chú ý, Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nghe nghe, hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, ngươi có hay không nghe được thanh âm gì đó?”
Tiêu Lương khó hiểu lắc đầu, “Không có a.” (Tiểu Lương Tử a Tiểu Lương Tử, ngươi không đi làm diễn viên cũng uổng lắm a)
“Ta rõ ràng nghe thấy tiếng của phụ thân!” Tiểu Tứ Tử đi đến bên cửa sổ, ló đầu nhìn ra ngoài, Long Thiên Lý cũng đi lại chỗ hắn, “Ta vừa rồi hình như cũng nghe thấy tiếng người ta nói chuyện.”
“Đúng không!” Tiểu Tứ Tử hoài nghi nhìn trái ngó phải, nhưng Triệu Phổ đã sớm đem Công Tôn ly khai, mà Long Nhất Phương cũng đã được mấy ảnh vệ đánh tiếng, bởi vậy cũng bất động thanh sắc. Tiểu Tứ Tử tìm một vòng cũng không tìm được Công Tôn bọn họ, có chút mất mát lại có chút thoải mái mà trở lại trong phòng, nhỏ giọng nói thầm, “Chẳng lẽ là ảo giác?”
Tiêu Lương bước lại gần, thấp giọng hỏi, “Cẩn nhi, có phải hay không nhớ đến tiên sinh?”
Tiểu Tứ Tử mặt đỏ lên, “Mới không có.”
Mục Phương cười cười, “Ta có môt biện pháp, có thể dẫn Hoa Phi Phi tới.”
“Biện pháp gì?” Tiểu Tứ Tử hỏi hắn.
“Đem oa nhi này họa lại rồi đi dán trong thành Huy Châu, đã nói có người nhặt được, coi ai đánh mất thì đem về.” Mục Phương nói, “Sau đó chúng ta bắt người nhận về, điều tra một chút…… Phỏng chừng có manh mối.”
“Ân.” Long Thiên Lý gật gật, “Biện pháp này xác thực có thể làm.”
Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn Tiểu Thiên Thiên, “Kia, cũng là một phương pháp, nhưng là bảo bối không thể gặp nguy hiểm, chính là dẫn người đến mà thôi.”
Mục Phương gật đầu, “Đây là đương nhiên.”
Theo sau, Tiêu Lương nói tìm một họa sư họa lại Tiểu Thiên Thiên, nhưng là Long Lượng cười nói, “Tiểu công tử, không phải khó khăn đi tìm, để cho thiếu gia nhà ta họa đi!”
Tiểu Tứ Tử giật mình, “Tiểu am thuần ngươi còn có thể họa họa nha?”
Long Thiên Lý có chút ngượng ngùng gật đầu.
“thiếu gia nhà ta nhưng là bút pháp diệu bút đan thanh (tài vẽ thần kì)!” Long Lượng nói, “Họa rất đẹp.”
“Thật sự nha?” Tiểu Tứ Tử vẻ mặt bội phục nói. Long Thiên Lý đỏ mặt, đối Tiểu Tứ Tử nói, “Tiểu Tứ Tử nha, ngươi giúp ta ôm tiểu bảo bảo đi, ta họa tranh.”
“Đi.” Tiểu Tứ Tử ngồi trên ghế, đặt Tiểu Thiên Thiên đoan đoan chính chính ngồi trên đùi mình, sau đó cầm hai tay nó, làm cho nó ngẩng đầu nhìn Long Thiên Lý. Cúi đầu nói với nó, “Tiểu Thiên Thiên, chúng ta họa cho giống, nói không chừng như vậy mẫu thân ngươi có thể tìm đến nha.”
Sau đó, Long Nhất Phương đi quản lí quân vụ, Mục Phương cũng ngồi xuống, đối Tiểu Tứ Tử nói, “Ngươi sẽ không phải là tiểu ngốc bộ lần trước ở Hồ Châu phủ tra ra huyết ngọc án đi?”
“Khụ khụ……” Tiêu Lương bị sặc nước, tâm nói, xong rồi, Tiểu Tứ Tử khẳng định trở mặt.
Quả nhiên, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử mặt đỏ bừng, bất mãn nói, “Cái gì tiểu ngốc bộ a!” (Phải a! Phải là ngốc ngốc tiểu thần bộ mới đúng a!!!! =))))
Mục Phương cũng không biết chính mình nói đến bạo điểm của Tiểu Tứ Tử, nói tiếp, “Ta trước có nghe nói ở Hồ Châu, có rất nhiều người nói, ở Hồ Châu phủ có xảy ra một đại sự, người của Lãng Ngọc sơn trang âm mưu phản Tống, ám sát hoàng thượng cũng hoàng thái hậu, may mắn có một tiểu anh hùng trí dũng song toàn giúp đỡ tri phủ Hồ Châu xoay chuyển càn khôn, đem toàn bộ người liên quan bắt lại!”
Tiểu Tứ Tử nghe Mục Phương nói xong, có chút giật mình hỏi, “Ở Hồ Châu phủ đều truyền khắp sao?”
Mục Phương gật gật, “Bằng không ta chỗ nào biết được?”
Tiểu Tứ Tử cao hứng, xoay mặt nhìn Tiêu Lương, Tiêu Lương cũng cười đưa tay sờ sờ đầu hắn, “Như thế rất tốt Cẩn nhi, về sau chỗ nào cũng không có tri phủ dám không cần ngươi.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử vừa lòng gật đầu, tâm nói, nguyên lai chính mình phá một vụ án, cũng danh chấn một phương nha. Kia nếu phá thêm nhiều vụ án nữa, chẳng bao lâu sẽ vang danh tứ hải, đến lúc đó thực sự là rất có mặt mũi! Xem ra, không cần lâu nữa, có thể trở thành thần bộ!
Đang vui vẻ, chợt nghe Mục Phương nói tiếp, “Ta lại nghe nói, tiểu bộ khoái kia mười lăm mười sáu tuổi, bộ dạng trắng trắng nộn nộn còn mập mạp, nói chuyện cũng chậm chậm, vừa nhìn thấy, còn tưởng là tiểu ngốc tử nhà phú quý. Không nghĩ tới a, là một danh bộ tuyệt đỉnh thông minh.”
Mục Phương nói xong, Tiểu Tứ Tử cũng đại hỏa mà đứng lên, liền kêu, “Ngươi nói bậy, ai trắng trắng nộn nộn còn mập mạp, ta mới không phải!”
Mục Phương sửng sốt, nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử thật lâu, theo sau liền ôm bụng, ghé vào bàn ha hả cười. Bức họa của Long Thiên Lý cũng có chút run tay, bởi vì Tiểu Tứ Tử động tác quá mãnh, làm đau tiểu bảo bảo, tiểu bảo bảo oa một tiếng khóc lên.
“Ai nha, Thiên Thiên!” Tiểu Tứ Tử vội vàng ôm Tiểu Thiên Thiên ngồi xuống vỗ a vỗ.
Thấy mọi người đều mỉm cười nhìn hắn, Tiểu Tứ Tử bất mãn ôm Tiểu Thiên Thiên xoa lưng cho nó, vừa xoa vừa lẩm bẩm, “Ta mới không phải tiểu ngốc tử, cũng không phải trắng trắng nộn nộn còn mập mạp, đáng ghét!”
|
Chương 47 Long Thiên Lý họa tranh xong, liền phái người đưa đi dán, những người khác cũng đều tán đi. Tiểu Tứ Tử ôm Tiểu Thiên Thiên trở về, vẫn còn vì câu nói “trắng trắng nộn nộn còn mập mạp” kia của Mục Phương mà canh cánh trong lòng.
Tiêu Lương đi theo hắn vào sân, bước lại gần xoa bóp cánh tay cho hắn, “Cẩn nhi, đừng nóng giận, mọi người không phải nói ngươi đáng yêu sao.”
“Ta mới không cần đáng yêu.” Tiểu Tứ Tử xoay mặt trừng mắt nhìn Tiêu Lương, cảnh cáo, “Không cho sờ thịt của ta!”
“Kiểm tra chút thôi, đừng lo.” Tiêu Lương cười cười tiến lại gần, “Không nghĩ tới Mục Phương kia là một thần bộ a.”
“Hừ.” Tiểu Tứ Tử bất mãn hừ một tiếng, “Người kia chán ghét.”
“Bởi vì người ta nói ngươi mập?” Tiêu Lương nghĩ nghĩ, đối Tiểu Tứ Tử nói, “Cẩn nhi, Thiên Thiên có nặng hay không, ta ôm cho ngươi một cái đi?”
Tiểu Tứ Tử cũng thấy có chút mệt, liền chuyền Tiểu Thiên Thiên cho Tiêu Lương, nhưng là Tiêu Lương cũng không tiếp nhận Tiểu Thiên Thiên mà đưa tay bế hắn lên.
“Ân?” Tiểu Tứ Tử bị Tiêu Lương bế lên liền thấy khó hiểu, chợt nghe Tiêu Lương cười tủm tỉm nói, “Ngươi ngày nào đó béo đến độ ta ôm không nổi, khi đó mới cần giảm béo a.”
Tiểu Tứ Tử cao hứng lên, cười cười nhéo quai hàm Tiêu Lương, “Ta đây bao nhiêu cân ngươi mới ôm không nổi nha?”
Tiêu Lương nhìn trời nghĩ nghĩ, nói, “Ta có thể cầm khoảng hai ba trăm cân gì đó….. Cho nên ngươi còn có thể béo lên một chút nữa.”
Tiểu Tứ Tử tâm tình tốt, tựa vào vai Tiêu Lương nói thầm, “Tiểu Lương Tử, ngươi yên tâm đi, không phải ta nói rồi sao, ta sẽ không giảm béo.” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, “Nhưng là béo thêm cũng không muốn, đúng không?”
Tiêu Lương gật đầu, ôm Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Thiên Thiên vào nhà. (Hức hức, hai em nó tình cảm quá *cắn khăn* *rưng rưng nước mắt*)
Xa xa, dưới tàng cây……
“Thân ái, không cần lại bẻ cành nữa, cây hảo đáng thương a.” Triệu Phổ mắt nhìn thân cây nhãn bị Công Tôn cào nứt mà thấy thương cảm.
Công Tôn nghiến răng nói, “Tiểu Lương Tử chết tiệt, ngươi xem xem, Tiểu Tứ Tử cùng hắn ôm ôm ấp ấp thành bộ dáng gì nữa.”
“Hai người bọn chúng cùng lớn lên từ nhỏ, ôm là bình thường đi.” Triệu Phổ bất đắc dĩ nhìn Công Tôn đang nghiến răng nghiến lợi bên cạnh, nói thầm, “Ngày nào đó ngươi để ý ta như vậy thì tốt rồi.”
Công Tôn híp mắt nhìn hắn, “Ngươi nói cái gì?”
Triệu Phổ nhún vai, “Ta cho dù ôm nữ nhân đi ngoài đường cũng không thấy ngươi khẩn trương như vậy.”
Công Tôn nheo mắt lại, đưa tay túm cổ áo Triệu Phổ, hung tợn cảnh cáo, “Ngươi còn muốn ôm nữ nhân đi ngoài đường a? Ngươi thử đụng một ngón tay xem, ta liền hoạn ngươi, hoạn ngươi một ngàn lần!”
Triệu Phổ mở to hai mắt, “Chỗ nào có nhiều như vậy cho ngươi hoạn a?”
Công Tôn nhấc chân đạp hắn một cước, “Phạt ngươi không làm một ngàn lần!”
=口= …… Triệu Phổ khẩn trương, một phen ôm Công Tôn, “Thân ái, kia nhưng là một năm phân lượng a!”
Công Tôn nhấc chân đá Triệu Phổ, “Ngươi một năm làm một ngàn lần a! Cẩn thận tinh tẫn vong nhân!”
Triệu Phổ ôm Công Tôn xoa tới xoa lui, “Thân ái, ngươi càng ngày càng đáng yêu…… Chúng ta vào nhà nói chuyện hơn một năm không làm công việc đi!”
“Này làm sao có phòng a!” Công Tôn giãy dụa, “Chúng ta không phải đang mật thám sao?”
“Đừng lo, còn có phòng a!” Triệu Phổ thân a thân, “Làm lúc mật thám, càng thêm càng thêm kích thích!” Nói xong, kéo Công Tôn vào phòng.
………
Hoàng bảng dán ra ngoài cả buổi chiều, đại khái vì bức họa bảo bảo rất đáng yêu, cho nên người đến đây dù không phải người thân cũng muốn lãnh bảo bảo. Tiểu Tứ Tử ôm Tiểu Thiên Thiên không cho gặp, trước khi gặp phải qua thẩm tra, biết quần áo của Tiểu Thiên Thiên màu sắc gì, trên người có đặc điểm gì không. Kết quả ép buộc đến trời tối, cũng không có người thân chân chính của Tiểu Thiên Thiên tới.
Tiểu Tứ Tử ôm Tiểu Thiên Thiên ngồi trong sân hoảng a hoảng, vừa nắm hai tay nhỏ bé của nó nói thầm, “Tiểu Thiên Thiên nha, ngươi như thế nào đáng thương như vậy a, đều không có người muốn ngươi. Mẫu thân ngươi đến tột cùng là ở nơi nào nha? Ngươi đáng yêu vậy, nàng như thế nào có thể bỏ ngươi một mình ở đây?”
Đang nói chuyện, cái mũi Tiểu Tứ Tử đột nhiên giật giật — thơm quá nha!
“Oa, mùi gì mà thơm như vậy a?” Thanh Ảnh cũng đi ra, chợt nghe trong viện có người kêu, “Đói bụng rồi thì đi ra ăn cơm!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, thức ăn ở tri phủ nha môn đều là được đưa đến các phòng, như thế nào lại kêu ra sân đâu, hơn nữa thanh âm này hảo quen tai a. Đi ra sân, mọi người liền nhìn thấy, trong sân là một cái nồi lớn, xung quanh bát đũa đầy đủ, bên trong nồi lớn là nước cốt xương đang sôi ùng ục, bên cạnh còn có vài giá thịt nướng, mùi chính là từ nơi này tản ra.
“U.” Mục Phương cười cười cùng mọi người chào hỏi, “Ta vừa mới vào phòng bếp nơi này nhìn một chút, không phải ta nói quá, nhưng thức ăn của các ngươi cũng kém quá đi!”
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương liếc nhìn nhau, mấy ngày nay đều ăn rau xanh với đậu hũ — bởi vì Long Thiên Lý hắn không có tiền.
Long Thiên Lý một bên cũng mặt đỏ tai hồng, hắn cũng đã hơn nửa tháng chưa được ăn thịt, nghe mùi thơm kia ngọt ngào hương vị, vô thức nuốt nuốt nước miếng.
“Này là thịt Long tướng quân ra tiền mua về.” Mục Phương nói, “Cho các ngươi cải thiện bữa ăn, ta xem phòng bếp cũng không có đầu bếp, để cho mấy hạ nhân nấu, không bằng đến nếm thử tay nghề của ta.”
Mấy người nhìn nhau, đều vui mừng mà đi tới, ngồi quanh bàn, Long Thiên Lý phân phó người mang đồ ăn.
Chủ yếu là ăn thịt nướng cùng canh thịt, hơn nữa thêm mỗi người một chén cơm, còn có rất nhiều rau dưa nướng, mọi người bị một bàn đầy mĩ thực hấp dẫn, đều không cưỡng được mà bắt đầu ăn.
Long Lượng vừa cắn thịt xương đầu vừa nói với Long Thiên Lý, “Thiếu gia, ăn ngon a! Chúng ta thực nên tuyển đầu bếp như vậy a!”
Long Thiên Lý đang gặm xương cũng hỏi Mục Phương, “Mục Phương a, ngươi có nha môn không a? Ngươi không phải bộ khoái sao? Bằng không lưu lại đây đi, như vậy ta trả ngươi một phần bạc, có thể đồng thời vừa làm bộ khoái vừa làm đầu bếp.”
Mục Phương cười ha ha, “Ngươi nghĩ cũng tốt nhỉ, bất quá không được, ta thích chu du thiên hạ, chờ bắt được Hoa Phi Phi, ta sẽ rời khỏi Huy Châu, đến một nơi khác.”
Tiểu Tứ Tử cũng đang ăn thịt nướng, còn canh xương thì lấy thìa uy Tiểu Thiên Thiên uống, nghe xong lời nói của Mục Phương, tâm tư vừa động.
Mục Phương hỏi Tiểu Tứ Tử, “Thế nào a, Tiểu Tứ Tử, ăn được không?”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Ngươi tay nghề thật tốt nha… Đúng rồi, ngươi muốn chu du thiên hạ, có phải hay không đi bắt trộm cướp?”
Mục Phương gật đầu, “Đúng vậy.”
Tiểu Tứ Tử cầm xiên thịt mà trong đầu đảo quanh, Tiêu Lương nhích lại gần hỏi, “Cẩn nhi, có chủ ý gì nha?”
Tiểu Tứ Tử nhìn trái nhìn phải, ghé lại gần Tiêu Lương, che lỗ tai Tiêu Lương mà nói nhỏ, “Tiểu Lương Tử nha, chúng ta bằng không, cùng Mục Phương kết bạn đi thôi?”
Tiêu Lương có chút khó hiểu, “Vì cái gì?”
“Hắn giống như nắm giữ rất nhiều hành tung của người xấu nha, hơn nữa hắn làm bộ khoái cũng có vẻ nhiều kinh nghiệm…… Cái kia, nấu cơm cũng ngon.” Tiểu Tứ Tử càng nói về sau, thanh âm càng nói càng nhỏ. (Hảo đáng yêu a thật muốn cắn ghê *cắn khăn thay thế*)
Tiêu Lương bất đắc dĩ, giơ tay ở dưới bàn mà bóp nhẹ bụng Tiểu Tứ Tử một chút, “Đây mới là trọng điểm đi?”
Tiểu Tứ Tử mặt đỏ hồng cười tủm tỉm, “Như vậy có thể có nhiều thức ăn ngon.”
Tiêu Lương gật gật đầu, xoay mặt, liền thấy Mục Phương ngồi xổm ngay ngắn bên cạnh bàn, cầm một khúc thịt nướng dài uy Thạch Đầu, Thạch Đầu quỳ rạp trên mặt đất, ăn đến miệng đầy mỡ, lỗ tai cùng đuôi thì cứ ngoe ngẩy, xem ra đã bị Mục Phương dùng mĩ thực mua chuộc.
Công Tôn cùng Triệu Phổ làm xong “vận động” đang nghỉ ngơi trong viện, ngửi được mùi thơm liền cảm thấy đói, Triệu Phổ hỏi, “Thân ái, có đói bụng không? Bằng không chúng ta đi trộm chút gì ăn đi?”
Công Tôn tựa vào đầu giường lười biếng lắc đầu, “Làm vương gia mà còn đi trộm đồ ăn…… Ai……”
Triệu Phổ vừa định xuất môn, thì thấy một hạ nhân mang đồ ăn tiến vào, đặt trên bàn, nói, “Hai vị, Mục đầu bếp bảo ta bưng cái này tới cho hai người.” Nói xong, hạ nhân bước đi.
Triệu Phổ sờ sờ đầu, cùng Công Tôn liếc nhìn nhau, chính là đồ ăn thực mê người, hai người vừa lúc vận động xong cảm thấy đói, liền bước lại ngồi ăn.
“Ân.” Triệu Phổ vừa lòng gật đầu, “Tay nghề so với ngự trù (đầu bếp trong hoàng cung) còn cao hơn a, tiểu tử này cũng rất biết làm người!”
Công Tôn ăn a ăn, lầm bầm lầu bầu, “Bằng không ngươi thu hắn thử xem, để hắn đi theo Tiểu Tứ Tử, như vậy mỗi ngày có thể làm thức ăn ngon cho Tiểu Tứ Tử ăn, ta nhìn thấy vậy cũng không đau lòng, nói không chừng quá vài ngày, còn có thể béo lên mười mấy hai mươi cân.”
Triệu Phổ gật đầu, “Tiểu tử này rất thông minh, tên của hắn ta cũng nghe qua, tính tình bộ khoái rất không tồi…… Bất quá a, cái gọi là vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo (không có việc gì mà giúp đỡ thì dù không phải kẻ gian cũng là trộm cướp), vẫn là chờ một chút đi.”
Công Tôn gật gật đầu, cảm thấy có lý.
Đêm đó, tất cả mọi người đều ăn no, bụng người nào người nấy đều căng tròn, Tiểu Tứ Tử xoa bụng tán thưởng, “Ăn ngon thật nha.”
“Ân.” Long Thiên Lý hạnh phúc gật đầu, “Không đứng lên nổi rồi.”
Cơm nước xong xuôi mọi người đều tự tán đi, Tiểu Tứ Tử ôm Tiểu Thiên Thiên, ở trong sân đi bộ tiêu thực, Tiêu Lương ở một bên lau mã đao của hắn.
“Tiểu Lương Tử nha, ngươi đoán, vì cái gì mà lúc trước Hoa Phi Phi mang theo Tiểu Thiên Thiên nha?” Tiểu Tứ Tử hỏi, “Nếu Hoa Phi Phi này là hái hoa tặc, vậy sao hắn không bắt mẫu thân của Tiểu Thiên Thiên đi?”
Tiêu Lương lau đao, nói, “Nhưng là, theo Mục Phương nói, oa nhi này lúc trước ở trong tay Hoa Phi Phi…… Vì sao lại trở về trong tay mẫu thân nó, còn Hồi Long quan hiện tại thì sao?”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Thật là phi thường phi thường khả nghi nha.”
“Mẫu thân của đứa nhỏ này, hẳn là không nằm trong tay Hoa Phi Phi.” Lúc này, ngoài viện bỗng truyền tới một âm thanh, Mục Phương hai tay để sau lưng, đi bộ tiến vào.
“Ngươi như thế nào biết được?” Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi.
“Hoa Phi Phi thật sự là hái hoa tặc, nhưng hắn không phải là hái hoa tặc bình thường nha.” Mục Phương có thâm ý khác cười cười.
“Như thế nào lại không giống bình thường a?” Tiểu Thiên Thiên trong lòng Tiểu Tứ Tử đã muốn ngủ, hai mắt cứ díu lại mà ghé vào lòng Tiểu Tứ Tử, nhẹ nhàng mà ngáy khò khè.
“Hoa Phi Phi háo sắc, nhưng không hảo nữ sắc.” Mục Phương cười nói, “Hắn hảo nam sắc!”
Tiểu Tứ Tử nghe xong mở to hai mắt, “Hảo nam sắc?”
Bên ngoài sân, Công Tôn bị Triệu Phổ tha về, “Thân ái, ngươi cẩn thận kẻo bị Tiểu Tứ Tử phát hiện a.”
“Cái tên đầu bếp chết tiệt kia, để làm chi cùng Tiểu Tứ Tử giảng giải cái loại hạ lưu đó!” Công Tôn giãy dụa, “Mười sáu tuổi biết hái hoa tặc hảo nam sắc với hảo nữ sắc thì có ích lợi gì nha!”
Triệu Phổ dở khóc dở cười, chỉ đành lấy tay nhẹ nhàng che miệng Công Tôn lại, không cho hắn phát ra tiếng.
“Hắn không thích mấy cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, mà là thích thiếu niên anh tuấn tiêu sái.” Mục Phương nói xong, liếc nhìn Tiểu Tứ Tử một cái.
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, đột nhiên cầm tay Tiêu Lương vẫn đang ngồi bên cạnh, còn thật nghiêm túc nói, “Tiểu Lương Tử nha, ngươi từ nay về sau ngàn lần vạn lần không được đi ra ngoài, bên ngoài rất nguy hiểm nha!”
Tiêu Lương sửng sốt, chợt nghe Tiểu Tứ Tử khẩn trương hề hề nói tiếp, “Ngươi dễ nhìn như vậy, nếu bị tên hái hoa tặc kia theo dõi thì sao? Về sau không cho ra ngoài, muốn ra ngoài, nhất định phải đi theo cùng ta! Chúng ta hảo hảo bảo hộ ngươi!” (= =” *hắc tuyến* *vô lực nhìn trời*)
Tiêu Lương lắc đầu liên tục, Mục Phương còn lại thì ghé vào bàn ầm ĩ cười. Bên ngoài sân, Công Tôn có chút vô lực ngồi xuống ghế đá mà ngẩn người, “Đến tột cùng là vì cái gì nha? Ta như thế nào lại dưỡng ra một tiểu ngốc tử? Hắn giống ai trong Công Tôn gia chúng ta a?”
|
Chương 48 Tiểu Tứ Tử bị chấn kinh rồi, bởi vì đây là lần đầu hắn nghe được hái hoa tặc thích nam sắc nha, trái phải nhìn nhìn, hắn nhìn thế nào cũng thấy Tiêu Lương là mục tiêu tốt nhất, nếu hắn là một hái hoa tặc, lại thích nam sắc, trong này nhiều người như vậy, hắn nhất định coi trọng Tiêu Lương! Tiểu Lương Tử gặp nguy hiểm!
Mục Phương cười đủ, liền nói, “Bất quá Hoa Phi Phi mấy ngày nay mai danh ẩn tích, ta cũng không thấy hắn bắt công tử nhà ai, cho nên suy nghĩ, hắn có thể hay không đã xảy ra chuyện gì.”
“Gặp chuyện không may?” Tiểu Tứ Tử có chút tò mò, hỏi, “Hái hoa đạo tặc còn có thể xảy ra chuyện gì nha?”
Mục Phương vui vẻ, cười nói, “Kia có khả năng hơn, nói không chính xác, lúc bắt người khác, không cẩn thận để người ta hái hoa a!”
“Gì?” Tiểu Tứ Tử giật mình, nhìn Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, này hoa còn phản thải ([phản: ngược lại – thải: hái, bẻ…] nói tóm lại, phản thải là bị hái ngược lại á — ta để vậy cho nó “hấp dẫn”:d) nha?”
Tiêu Lương vò đầu, Mục Phương càng nói càng quá mức.
Theo sau, Tiểu Tứ Tử mặt đỏ hồng, ôm Tiểu Thiên Thiên bắt đầu rối rắm nghĩ tới phản thải vấn đề, cuối cùng trở thành nghi vấn to đùng. Tiểu Tứ Tử lôi kéo tay áo Tiêu Lương, nhỏ giọng hỏi, “Cái kia, Tiểu Lương Tử, hái hoa như thế nào? Nghe nói bị hái hoa xong, liền thất trinh đúng hay không?”
“A……” Ngoài viện Công Tôn đổ một ngụm khí lạnh, sắn tay áo chuẩn bị xông vào, lại bị Triệu Phổ ôm lấy, “Thân ái, bình tĩnh!”
Công Tôn tức đến nghiến răng nghiến lợi, “Tiểu Lương Tử nếu dám nói cho Tiểu Tứ Tử như thế nào là hái hoa, ta liền giết hắn!”
“Khụ khụ……” Tiêu Lương xấu hổ nhìn Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử tiến lại gần, nhìn trái dòm phải Tiêu Lương, phát hiện trên người hắn không có cái gì xưng là hoa gì đó a, như thế nào được đâu?
Mục Phương ở một bên thấy, liền bước lại nói cho Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, nam nhân hay nữ nhân đều có hoa, chính là đều bị quần áo che mất.”
“Ở nơi nào nha?” Tiểu Tứ Tử vừa nghe liền quay qua hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, ngươi cho ta xem.”
Tiêu Lương mặt đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn Mục Phương, Mục Phương ngồi lại bàn cười đến đau bụng.
“Tiểu Lương Tử? Ở nơi nào nha?” Tiểu Tứ Tử cọ cọ Tiêu Lương, “Không được keo kiệt, cho ta xem!”
Tiêu Lương bị cọ không có biện pháp, phải nói, “Cẩn nhi, một lát nữa đi, trước tiên phải nói về chính sự đã.”
“Nga, đúng nga.” Tiểu Tứ Tử thu lòng hiếu kì, nghĩ chờ buổi tối trở về phòng, nhất định phải hỏi ra Tiểu Lương Tử hoa ở nơi nào, như vậy hắn có thể nhanh mắt nhìn, tránh Tiểu Lương Tử bị hái hoa tặc hái đi. Đương nhiên, nếu thật sự có nguy hiểm, không bằng…… Ân, chính mình động thủ với hái hoa tặc trước, đem Tiểu Lương Tử hoa thải ở phía sau, như vậy là được!
Tiêu Lương nhìn thấy Tiểu Tứ Tử vẻ mặt thỏa thuê, lắc đầu thở dài.
Ngoài viện, Triệu Phổ vẻ mặt bội phục nhìn Công Tôn, “Thân ái, ngươi không dạy qua chuyện hành phòng (chuyện đó đó *giả bộ xấu hổ* *che mặt* *cười nham nhở*) cho Tiểu Tứ Tử sao?”
Công Tôn đại hỏa, liếc mắt nhìn Triệu Phổ, “Loại chuyện này dạy như thế nào a?”
“Vậy ngươi ngay cả hái hoa tặc là cái gì cũng chưa cùng hắn giảng qua?” Triệu Phổ nghi ngờ.
“Vì cái gì muốn ta cùng bảo bối con ta giảng cái loại loạn thất bát tao đó!” Công Tôn tức giận ngút trời, “Con ta cả đời cũng không phải biết loại chuyện hạ lưu vô sỉ này, ta muốn hắn cả đời làm mễ trùng (sâu gạo)!”
“Lại tới nữa……” Triệu Phổ bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói thầm, “Vậy ngươi cũng không muốn hắn đề cao cảnh giác sao, bằng không đừng để ngày nào đó bị người hái cũng không biết!”
“A phi!” Công Tôn giậm chân, “Ít trù con ta, ta đã dạy hắn rồi, ai dám sờ mông hắn, liền hoạn sạch!”
= = Triệu Phổ vẫn là ngoan ngoãn ngậm miệng không nói, may mắn chính mình được Công Tôn thủ hạ lưu tình, bằng không sớm thành thái giám.
………
“Vậy ngươi có tính toán gì không?” Tiêu Lương hỏi Mục Phương.
“Chờ đợi như vậy cũng không phải biện pháp.” Mục Phương nói, “Qua vài ngày, ta sẽ chuẩn bị đi xung quanh tìm xem, đến thử mấy tiểu quan quán của Huy Châu phủ, tửu lâu sòng bạc đều đi xem.”
Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi Tiêu Lương, “Tiểu quan quán là nơi gì nha?”
Mục Phương bước lại gần cười cười, “Nơi đó có rất nhiều nam nhân đẹp, thiếu niên thanh niên đều có, đều là bán hoa.”
Tiêu Lương lạnh lùng trừng mắt liếc Mục Phương một cái, Mục Phương vui vẻ, tiếp theo đùa Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử a, nếu khi nào rảnh thì để Tiêu Lương mang ngươi đi dạo, nơi đó cũng có thể dạo chơi được a.”
“Thật sự sao?” Tiểu Tứ Tử nhìn Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, không bằng ngày mai chúng ta cùng đi đi?”
Tiêu Lương vội vã lắc đầu, tâm nói, ta nếu mang ngươi đi tiểu quan quán, Công Tôn tiên sinh còn không lột da ta a, liền nói với Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, nơi kia không có gì hay để vui chơi, hơn nữa a, lại khéo, ngươi không phải muốn ở nhà chiếu cố Tiểu Thiên Thiên sao?”
Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, cũng đúng, nhưng lại có chút mất mát nói, “Kia, chờ mẫu thân của Tiểu Thiên Thiên tìm được rồi, chúng ta lại đi!”
Tiêu Lương thở dài nhẹ nhõm một hơi, ở một chỗ khác ngoài sân, Công Tôn đang tìm con dao nhỏ, “Tiểu Lương Tử ngươi nếu dám mang Tiểu Tứ Tử đi tiểu quan quán, ta liền lột da ngươi!”
Triệu Phổ đỡ trán……
Đêm dần dần khuya, Tiểu Tứ Tử cũng ngáp ngáp, có chút buồn ngủ, Mục Phương cáo từ rời đi. Tiêu Lương đưa tay ôm Tiểu Thiên Thiên đã ngáy khò khò trong lòng Tiểu Tứ Tử, dùng chân cọ cọ Thạch Đầu, lôi kéo Tiểu Tứ Tử cùng nhau vào phòng.
Bên ngoài sân, Công Tôn đã sớm mệt mà nằm vật xuống, nhưng là Tiểu Tứ Tử không ngủ hắn cũng không chịu vào nhà, cho nên mơ mơ màng màng để cho Triệu Phổ khiêng. Triệu Phổ đau lòng ôm lấy hắn trở về phòng, đặt lên giường, chính mình cũng ngồi bên cạnh nhẹ nhàng vuốt vuốt toc Công Tôn, thấp giọng nói, “Thân ái, ngươi như vậy mỗi ngày phơi nắng dầm sương, ta đều đau lòng muốn chết, khi nào thì ngươi mới yên tâm để Tiểu Tứ Tử trưởng thành, sau đó hai chúng ta thư thư phục phục du ngoạn giang hồ, kia mới tốt a.” (*cắn móng tay* Triệu Phổ, chú hảo sến nga)
Lúc này, Công Tôn đã ngủ say, lại nhếch miệng, mơ mơ màng màng hô một tiếng, “Tiểu Tứ Tử…”
Triệu Phổ lắc đầu, đưa ta cởi áo ngoài cùng hài của Công Tôn, múc nước lau một chút, trên giường đưa hắn ôm vào lòng, vừa nâng tay tắt đèn, liền cảm giác Công Tôn hướng vào lòng hắn cọ cọ, ôm thắt lưng hắn mơ hồ, “Triệu Phổ…”
Triệu Phổ ngẩn người, lắc đầu, buông màn giường, đem Công Tôn ôm sát, chính mình cũng đi vào giấc ngủ.
………
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương trở về phòng, Tiêu Lương lấy nước ấm đến, cấp Tiểu Tứ Tử tắm rửa.
Thạch Đầu ghé vào thảm mà ngủ, không biết mơ thấy gì, ở thảm lông dê xoay tới xoay lui, còn ngáy ngủ.
Tiểu Tứ Tử ghé vào giường, liền thấy tiểu bảo bảo vừa ngủ vừa duỗi chân, cảm thấy thú vị, liền hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử nha, Tiểu Thiên Thiên có phải hay không nằm mơ thấy mình đang luyện công nha, nhìn nó duỗi chân kìa.”
Tiêu Lương đi tới cười, “Đó là vì Tiểu Thiên Thiên đang muốn lớn lên, cho nên mới đá loạn.”
“Thật không?” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Nguyên lai là như vậy a, Tiểu Lương Tử ngươi thực sự hiểu biết nhiều, đúng rồi, hoa rốt cuộc là ở chỗ nào nha?” (= =” *hắc tuyến* em chuyển nhanh ghê…)
Tiêu Lương đang uống nước thì bị sặc, ho khan hai tiếng, nói, “Ân? Cái gì hoa nha? Nga, hoa ở trong sân.” Vừa nói, vừa đưa khăn cùng quần áo sạch sẽ cho Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, tắm rửa.”
Tiểu Tứ Tử mếu máo, nhìn Tiêu Lương, thấy hắn cố đánh trống lảng, rõ ràng là không muốn nói cho mình, liền lôi kéo hắn hỏi, “Ngươi nói nha, hoa đến tột cùng là ở chỗ nào?”
Tiêu Lương dở khóc dở cười, nói, “Cẩn nhi, vấn đề này, ngươi hỏi tiên sinh có vẻ tốt.”
Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, “Muốn hỏi phụ thân sao? Nhưng là phụ thân không có ở nơi này, ngươi sao lại không nói cho ta biết nha?”
Tiêu Lương đẩy Tiểu Tứ Tử vào bên trong, “Cẩn nhi, nếu không tắm, nước sẽ lạnh.”
Tiểu Tứ Tử bị đẩy đi một chút, đưa tay ngăn Tiêu Lương lại, “Tiểu Lương Tử, cùng nhau tắm đi.”
“A?” Tiêu Lương cả kinh.
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt cười tủm tỉm, “Cùng nhau tắm đi.”
Tiêu Lương do dự.
Tiểu Tứ Tử kì thật có chút tính toán, làm cho Tiểu Lương Tử cùng nhau tắm, như vậy Tiểu Lương Tử tất sẽ cởi quần áo, sau đó chính mình quang minh chính đại mà nhìn thân thể Tiểu Lương Tử, hắn sẽ không có chỗ nào giấu được.
Tiêu Lương đương nhiên là rất muốn cùng Tiểu Tứ Tử cùng nhau tắm, nhưng là dục dũng không lớn, hai người chui cùng một chỗ, vạn nhất như thế này sát súng hỏa, chính mình lại không thể làm gì, còn không phải là tự mình tìm khổ sao.
Tiểu Tứ Tử thấy Tiêu Lương do dự, liền bắt tay hắn nói, “Tiểu Lương Tử, cùng nhau tắm đi.”
Tiêu Lương nhìn khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Tứ Tử, lập tức dao động, gật đầu, “Hảo, ngươi nói a, cùng nhau tắm!”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử vui vui vẻ vẻ bước qua tấm bình phong, cởi áo khoác, rồi nhanh nhẹn cởi áo trong, phù phù một tiếng vào trong nước, sau đó liền ghé lên vách dục dũng, cẩn thận nhìn Tiêu Lương.
Tiêu Lương vào sau bình phong, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử ngồi trong dục dũng mở to mắt, như hổ rình mồi mà nhìn mình, liền cười, “Cẩn nhi, làm cái gì vậy?”
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, “Tiểu Lương Tử, nhanh cởi hết nha, trong nước thật thoải mái.” Vừa nói, vừa đem cái tiểu khố sái cùng cái áo trong cởi xuống, đặt lên thành dục dũng, nói với Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, phải cởi hết xuống dưới nga, không cởi sạch không cho vào!” (=)))) Tiểu Tứ Tử đùa giỡn lưu manh Tiểu Lương Tử nha)
“Khụ……” Tiêu Lương đột nhiên xấu hổ, như thế nào lại cảm giác Tiểu Tứ Tử đang đùa giỡn hắn a? Tuy rằng không có gì ngượng ngùng, nhưng là để cho Tiểu Tứ Tử thấy chính mình cởi sạch, cũng có chút không tự nhiên…
Tiểu Tứ Tử ghé vào dục dũng vừa thúc giục, “Tiểu Lương Tử, mau thoát mau thoát!”
“Cẩn nhi……” Tiêu Lương bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tứ Tử, “Như vậy rất ngượng a, không bằng ngươi quay qua chỗ khác đi, ta thoát xuống dưới.”
Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, tâm nói, ta đây trước hết cứ quay đi, sau đó vụng trộm qua lại xem, ngẫm nghĩ, liền gật gật đầu, “Ân, tốt, kia, ngươi mau một chút nha.” Nói xong, liền xoay người đi.
Tiêu Lương nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu cởi quần áo, ngay tại lúc hắn chuẩn bị cởi quần bước vào dục dũng, Tiểu Tứ Tử đột nhiên quay mặt lại.
Tiêu Lương muốn chắn cũng không kịp rồi, đơn giản cũng không cản, để cho Tiểu Tứ Tử tiểu sắc quỷ này xem đi.
Tiêu Lương thì không sao cả, Tiểu Tứ Tử lại xem choáng váng…… Tiêu Lương dáng người thon dài, gầy gầy gò gò, làn da trắng, nhưng là toàn thân một vết sẹo lồi cũng không có, làn da phía dưới hơi hơi hở ra cơ thể, đường cong cũng rất chuẩn, tràn ngập một cảm giác khỏe mạnh, Tiểu Tứ Tử tầm mắt hạ xuống dưới, đến bụng Tiêu Lương một chút, sau đó……
“Ân…” Tiểu Tứ Tử vội vã xoay mặt, mặt đỏ hồng, không hiểu sao cảm thấy ngượng ngùng.
Tiêu Lương nở nụ cười, đi tới, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Như thế nào Cẩn nhi? Còn muốn nhìn hay không?”
Tiểu Tứ Tử cúi đầu, nhìn nơi khác không lên tiếng.
Tiêu Lương vừa định bước vào dục dũng, nhưng là Tiểu Tứ Tử còn nói, “Chậm đã…… Ngươi xoay qua cho ta xem xem.”
Tiêu Lương choáng váng, theo sau lắc đầu, xoay người qua chỗ khác cấp cho Tiểu Tứ Tử xem, “Cẩn nhi, xem đi.” (=))) *xịt máu mũi*)
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt, nhìn thoáng qua, tầm mắt đã bị tấm lưng hoàn mĩ của Tiêu Lương hấp dẫn, Tiểu Tứ Tử cảm thấy tim đập thật nhanh nha, sau đó, theo phần eo của Tiêu Lương là một đường cong tốt lắm, sau đó là mông…
Tiểu Tứ Tử cảm thấy mặt hảo nóng, cái mũi ngứa, liền chúc xuống nước rửa mặt, hoảng hốt lợi hại.
Tiêu Lương quay người lại, hỏi, “Cẩn nhi, xem xong rồi chưa?”
Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Ân, xem xong rồi.”
Tiêu Lương vào dục dũng, cùng Tiểu Tứ Tử đối mặt ngồi xuống, đối diện.
Tiểu Tứ Tử không có cách nào cúi đầu, bởi vì nước thực trong suốt, cúi đầu có thể thấy nơi đó của Tiêu Lương, sau đó ngẩng đầu, lại thấy ánh mắt Tiêu Lương, thật ngượng nha, liền quay lưng đi.
Tiêu Lương tâm không còn, Tiểu Tứ Tử quay lưng đi, hắn liền thấy được cái mông nhỏ trắng nộn nộn của Tiểu Tứ Tử trước mắt mình, như vậy sao được, như thế này mà làm chuyện tình kia, Công Tôn còn không hoạn hắn a. Nghĩ đến đây, Tiêu Lương vội vã quay Tiểu Tứ Tử lại, nói, “Cẩn nhi, đừng nhìn nơi khác, xem nơi này.”
Tiểu Tứ Tử quay đầu ngắm Tiêu Lương một cái, nghĩ nghĩ, hỏi, “Tiểu Lương Tử nha, ngươi, hoa ở nơi nào?”
Tiêu Lương dở khóc dở cười, vật nhỏ này nhớ dai thật, ngẫm nghĩ, liền nói, “Cẩn nhi, ngươi cũng có, chính mình không biết a?”
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, nhìn xem chính mình, nói, “Trên người ta không có.”
Tiêu Lương đưa tay, nhẹ nhàng mà vỗ mông Tiểu Tứ Tử một chút, “Ở trong này a.”
Tiểu Tứ Tử sửng sốt, thiếu chút nữa theo bản năng đá chỗ yếu hại của Tiêu Lương, hoàn hảo nhịn xuống, nhưng lại nghĩ nghĩ, giơ tay sờ sờ mông mình, hỏi, “Trên mông ta có hoa sao?”
Tiêu Lương vô lực, suy nghĩ, đem Tiểu Tứ Tử kéo lại gần, vươn tay nhu nhu cái mông mềm mại của Tiểu Tứ Tử, sau đó ngón tay tiến vào hai cánh hoa tiểu mông trong khe hở, nhẹ nhàng mà sờ tiểu huyệt chưa từng bị người sờ đến, vuốt ve nết uốn mềm mại, thấp giọng nói, “Là nơi này.”
Tiểu Tứ Tử mặt liền đỏ lên, đưa tay cầm lấy tay Tiêu Lương lại, che mông mình, thấp giọng nói, “Cái kia hái hoa đạo tặc, là muốn thải nơi này nha?”
Tiêu Lương gật đầu, “Đúng vậy, hôn nhẹ đều là dùng nơi này nha.”
Tiểu Tứ Tử mặt đỏ hồng, “Kia, thải hoa đi rồi, có phải hay không nơi này không còn? Kia về sau tiện tiện (đi đại tiện ấy) thì làm sao bây giờ?”
Tiêu Lương thiếu chút nữa cười văng lên, nói, “Cẩn nhi, tiên sinh như thế nào một chút cũng chưa dạy ngươi a?”
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt, tầm mắt không tự giác nhìn lên cái cổ xinh đẹp của Tiêu Lương, qua xương quai xanh, còn có hai điểm hồng hồng nổi lên trước ngực, che mặt, cảm thấy chính mình thật háo sắc nha.
Tiêu Lương đưa tay cầm lấy tay che mặt của Tiểu Tứ Tử kéo xuống dưới, nhích lại hôn lên má Tiểu Tứ Tử một cái, thấp giọng nói, “Cẩn nhi, không phải thải như vậy, hái cũng sẽ không có.”
“Kia, muốn như thế nào thải nha?” Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi, tâm nói, nếu giống như trong lời nói, về sau tốt nhất có thể thải Tiểu Lương Tử, như vậy hắn có thể cùng Tiểu Lương Tử thành thân.
Tiêu Lương đương nhiên là không biết tính toán trong lòng Tiểu Tứ Tử, chính là hai mắt nhìn chằm chằm bả vai trắng noãn của Tiểu Tứ Tử, xương quai xanh như ẩn như hiện, còn có cái cổ. Tim đập mạnh, Tiêu Lương đột nhiên hiện lên một ý tưởng, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Tứ Tử, tay chậm rãi thân phía trước, sờ sờ eo Tiểu Tứ Tử. Tiểu Tứ Tử ngứa mà tránh ra chút, trên mặt vẫn là cười tủm tỉm, không có biểu hiện không khỏe gì…
“Cẩn nhi.” Tiêu Lương hít sâu một hơi, “Không phải lấy tay thải, chỉ dùng nơi này……” Nói xong, đưa tay một phen bắt lấy cái phía dưới bụng Tiểu Tứ Tử… Sau đó.
“Nha a!” Tiểu Tứ Tử bản năng bay lên một cước, đá Tiêu Lương.
Mặc dù trong nước thi triển không tốt lắm, cũng là Tiêu Lương đúng lúc tránh đi, nhưng là một chiêu này của Tiểu Tứ Tử là được Công Tôn chân truyền vô địch tuyệt mệnh tuyệt hậu chiêu, chân vẫn là đá trúng háng Tiêu Lương……
“Tê……” Tiêu Lương đau cắn răng, âm thầm thấy may mắn vừa rồi kịp thoát, bằng không bị đá trúng, kia còn không chết a!
Tiểu Tứ Tử kì thật đều là theo bản năng, bởi vì Công Tôn đã dạy hắn, nếu ai dám đụng hắn nơi này, liền hướng nơi đó của người ta mà đá, giờ thì tốt rồi, đá trúng Tiểu Lương Tử!
Thấy Tiêu Lương mặt mũi trắng bệch, Tiểu Tứ Tử vội vã đỡ lấy, “Ai nha, Tiểu Lương Tử, ngươi không sao chứ?”
Tiêu Lương xoa háng lắc đầu, “Không có việc gì, không có việc gì…”
Tiểu Tứ Tử vẻ mặt đáng thương nhận sai, “Thực có lỗi nha Tiểu Lương Tử, đều là ta không tốt, bởi vì phụ thân có nói qua, nếu ai dám sờ ta nơi này, sẽ đá hắn tuyệt tử tuyệt tôn.”
“A……” Tiêu Lương hít một ngụm khí lạnh, âm thầm tán thưởng, Công Tôn, thật giỏi a!
|
Chương 49 Thật vất vả, cuối cùng cũng nhanh nhanh tắm cho xong, Tiểu Tứ Tử mặc quần áo, giúp Tiêu Lương ra khỏi dục dũng, kì thật Tiêu Lương sớm đã không đau, chính là cố ý dựa nửa người lên người Tiểu Tứ Tử, làm bộ rất đau.
Tiểu Tứ Tử vận hết toàn lực, đỡ Tiêu Lương về giường, vừa đi vừa nghĩ, Tiểu Lương Tử thấy thế nào cũng gầy, như thế nào lại nặng như vậy nha, thật nặng muốn chết.
Đỡ Tiêu Lương ngồi lên giường, Tiểu Tứ Tử cũng đặt mông ngồi xuống, Thạch Đầu bị động tĩnh của hai người đánh thức, nhích cái thân, mở to mắt nhìn về phía hai người, điều chỉnh góc độ một chút, tiếp tục ngủ.
Tiểu bảo bảo một mình ngủ trong cái nôi nhỏ của nó.
Tiểu Tứ Tử tiến lại gần hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, còn đau hay không nha?”
Tiêu Lương gật đầu, “Cẩn nhi, đau quá nha, ngươi nhu nhu thì sẽ không đau.”(Khụ khụ…… *đỏ mặt* *chỉ tay vào Tiêu Lương* Tiểu Lương Tử, ngươi thật biết cách chiếm tiện nghi Tiểu Tứ Tử nha!!!)
Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, đưa tay qua, ở chỗ háng Tiêu Lương, nhẹ nhàng mà xoa, vừa xoa vừa hỏi, “Còn đau hay không nha?”
Tiêu Lương cảm thấy một đôi tay mềm mại của Tiểu Tứ Tử ở vùng mẫn cảm của mình xoa a xoa, cái kia thoải mái nha…… Tâm đều ngứa, liền nói, “Không đau.” Tiểu Tứ Tử có vẻ còn chút áy náy, Tiêu Lương nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên, hỏi, “Cẩn nhi, muốn hấp nội lực không?”
Tiểu Tứ Tử gật đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn chờ đợi, Tiêu Lương kéo gần lại, hôn xuống, sau đó một tay ôm lấy thắt lưng Tiểu Tứ Tử, đưa hắn đặt dưới thân, nhẹ nhàng mà hôn lên, con dùng đầu lưỡi khiêu mở miệng Tiểu Tứ Tử, đem đầu lưỡi dò xét đi vào.
Tiểu Tứ Tử hảo khẩn trương nha, tuy rằng không phải lần đầu tiên hấp nội lực, nhưng không biết vì sao, hôm nay đặc biệt khẩn trương, hắn cảm giác có từng đợt nhiệt khí dâng lên, tim thì đập thình thịch thình thịch lợi hại, chẳng lẽ bởi vì mới tắm xong nên mới vậy sao?
Đang lúc không khí giữa hai người đang nhu nhu hòa hòa tuyệt hảo, đột nhiên nghe từ ngoài cửa truyền đến khua chiêng ầm ĩ, sau đó lại nghe có người hô, “Không xong rồi! Hái hoa tặc vào nhà của Vương viên ngoại rồi!”
“A!” Tiêu Lương đột nhiên kêu lên, một tiếng này không phải vì nghe thấy tin tức kia mà khiếp sợ, mà bởi Tiểu Tứ Tử kinh ngạc nhảy dựng lên…… Bản năng ngậm miệng lại, mạnh mẽ cắn trúng đầu lưỡi của Tiêu Lương, thiếu chút nữa là cắn đến chảy máu.
“Tê……” Tiêu Lương đau đến thiếu điều chảy nước mắt, Tiểu Tứ Tử cũng sợ hãi, nhanh nhanh nâng cằm Tiêu Lương hỏi, “Tiểu Lương Tử, thật xin lỗi nha, đều là ta không tốt!”
Tiêu Lương dở khóc dở cười nhìn Tiểu Tứ Tử, tâm nói, ngươi vật nhỏ này, thân cận với ngươi cũng quá nguy hiểm đi, hôm nay thiếu chút nữa bị ngươi phế đi thì không nói, đầu lưỡi còn suýt nữa cũng bị ngươi cắn xuống, ta dễ dàng sao.
“Ngươi không sao chứ?” Tiểu Tứ Tử vẻ mặt đáng thương hỏi, trong lòng hảo áy náy nga, một ngày hôm nay mà làm bị thương Tiểu Lương Tử nhiều lần, thật sự là rất không đúng!
Tiêu Lương lắc đầu, nói, “Cẩn nhi, không có việc gì… Vừa rồi bên ngoài mới kêu cái gì?”
“Nga!” Tiểu Tứ Tử vội vàng quay người nhảy xuống, mặc quần áo, nói, “Vừa rồi hình như là kêu cái gì hái hoa tặc xuất hiện!”
Tiêu Lương cũng thay quần áo, Tiểu Tứ Tử ôm lấy Tiểu Thiên Thiên, dùng chăn bao nó kĩ lưỡng, Thạch Đầu cũng tỉnh, hai ba bước chạy ra ngoài viện, Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng nó, cùng Tiêu Lương chạy ra khỏi sân, đi tới đại sảnh.
Đại sảnh hiện tại cũng náo nhiệt, Long Thiên Lý cùng Long Nhất Phương cũng đã tỉnh, ở cửa sân tập hợp nhân mã, chuẩn bị xuất môn.
“Tiểu am thuần!” Tiểu Tứ Tử chạy lên hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu Tứ Tử, ngươi cũng dậy rồi nha.” Long Thiên Lý sửa sang lại quần áo một chút, nói, “Khó lường, hái hao tặc kia đã đến nhà Vương viên ngoại, làm bị thương con Vương viên ngoại, chúng ta cũng nên nhanh chân đến xem.”
“Ta cũng đi!” Tiểu Tứ Tử nói.
“Hảo! Cùng đi!” Long Thiên Lý gật gật đầu rồi vào kiệu ngồi, Tiểu Tứ Tử cưỡi Thạch Đầu, mọi người cùng nhau đi, rất nhanh đã đến nhà Vương viên ngoại.
Vương viên ngoại tên là Viên Hổ, là phú hộ giàu có số một số hai trong thành Huy Châu, trước đây hắn không có con, đến lúc tuổi già, hơn bốn mươi tuổi, mới sinh được một đứa con, gọi là Vương Nhất Miêu, nâng niu như bảo bối. Kia, vì Vương Nhất Miêu là con muộn, cho nên thân thể một chút cũng không hảo, nhược giống như nữ nhi, cũng không thích đao kiếm, lại càng không thích việc buôn bán, cả ngày chỉ biết ôm vở gặm sách, có thể nói là một con mọt sách.
Lúc Tiểu Tứ Tử cùng Long Thiên Lý đuổi tới, liền thấy Vương Hổ ở trước cửa gấp đến độ quay vòng vòng, Thanh Ảnh tiến lên hỏi hắn, “Xảy ra chuyện gì?”
“Ai u, huyện thái gia của ta a, các ngươi cuối cùng cũng tới rồi!” Vương Hổ liền òa ra khóc, lôi kéo ống tay áo Long Thiên Lý mà gào khóc, “Long đại nhân, ngươi làm chủ cho ta a, thay Nhất Miêu nhà ta báo thù a!”
Tiểu Tứ Tử chờ nghe được cả kinh, hỏi, “Vương thiếu gia làm sao rồi? Sẽ không là……”
“Nhất Miêu nhà ta, Nhất Miêu nhà ta để cho người ta hái mất rồi…” Vương Hổ vừa khóc vừa nói, “Này…… Này còn gì là tốt nữa, về sau làm sao có thể làm người a!”
“Vương viên ngoại, ngươi trước đừng kích động.” Long Thiên Lý nói, “Tiểu thiếu gia ở đâu vậy? Ta đi nhìn xem!”
“Hảo hảo!” Vương viên ngoại dẫn mọi ngươi vào nhà.
Mọi người vào cửa, phía sau mái nhà, Triệu Phổ cùng Công Tôn hạ xuống.
Triệu Phổ vốn là không định đến, nhưng là động tĩnh bên ngoài đánh thức Công Tôn, nhìn Công Tôn thực vất vả mới ngủ được lại bị đánh thức, Triệu Phổ thiếu chút nữa chạy đi làm thịt cái tên chạy đến báo án kia, may mà bị Công Tôn giữ lại.
Sau khi nghe tin hái hoa tặc xuất hiện, Tiểu Tứ Tử bọn họ muốn tới tra án, Công Tôn liền giãy dụa muốn đứng lên, Triệu Phổ nói cái gì cũng không cho, “Thân ái, ngươi nghỉ ngơi một đêm thì sao, nếu cứ đi nữa thì ngươi sẽ mệt rồi bệnh ra! Ta thực hận không thể mang ngươi quay lại Tiêu Dao đảo!”
Công Tôn khoát tay, nói, “Ta ngủ không được, dù sao cũng không sinh bệnh a, mau đi xem một chút, Tiểu Tứ Tử một mình làm ta lo lắng!”
Triệu Phổ lắc đầu, “Ta không cho ngươi đi, lòng ta đau!”
Công Tôn biết Triệu Phổ là vì muốn tốt cho mình, nhưng Tiểu Tứ Tử như vậy đi đối phó với hái hoa tặc, hắn thật không yên lòng, liền đưa tay kéo tay áo Triệu Phổ, “Ta muốn đi.”
Triệu Phổ vô lực, bình thường Công Tôn chỉ cần nói nhỏ nhẹ với hắn một câu, hắn liền không có cách nào chống cự, chỉ có thể đáp ứng. Cuối cùng bất đắc dĩ, Triệu Phổ đơn giản ôm Công Tôn giống như Tiểu Tứ Tử ôm Tiểu Thiên Thiên, dùng chăn ôm lấy Công Tôn, ôm hắn đi theo, bất quá phải nằm, không có chuyện gì không cho đứng lên.
Tìm một nóc nhà cao cao, Triệu Phổ đứng tại nơi đó, ôm Công Tôn từ trên cao nhìn xuống tình hình bên dưới, thấy Tiểu Tứ Tử bọn họ vào phủ của Vương viên ngoại, hai người họ cũng theo vào.
Sân viện của Vương Nhất Miêu nằm ở phía đông, một gian phòng lớn, vừa thấy liền biết Vương viên ngoại chi rất nhiều tiền để làm, mọi người vừa mới đi tới sân, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng khóc.
Mục Phương hơi hơi chau mày, nhẹ nhàng mà “Di” một tiếng.
Tiêu Lương đứng một bên hắn cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp, liền hỏi, “Làm sao vậy? Có cái gì không đúng?”
Mục Phương hơi lắc đầu, ý bảo tiếp tục nhìn kĩ hãy nói.
Đến cửa, đột nhiên truyền ra một tiếng khóc, nghe thanh âm thì là một phụ nhân, nói là, “Con a, con trăm ngàn lần không được lẩn quẩn trong lòng, không sao, qua vài ngày là tốt rồi!”
Một thanh âm khác là của thiếu niên, chợt nghe hắn khóc nói, “Mẫu thân, ta không thiết sống nữa, này nếu truyền ra ngoài, ta thế nào làm người được nữa!”
Vương Hổ nghe được trong lòng càng thêm bi phẫn, bước tới gõ cửa, “Nhất Miêu a, huyện thái gia đến đây!”
“A!” Vương Nhất Miêu hô to, “Đừng để người tiến vào, ta sẽ làm trò cười cho người ta!”
Vương Hổ quay đầu, nhìn Long Thiên Lý, hỏi, “Huyện thái gia, làm sao bây giờ?”
Long Thiên Lý nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử lúc vào cửa, đã để cho Bạch Ảnh bế Tiểu Thiên Thiên, cho nên hiện tại hắn không ôm gì, Thạch Đầu đi theo phía sau.
Tiểu Tứ Tử nâng tay gõ cửa, “Tiểu thiếu gia a, ngươi mở cửa, chúng ta có chuyện muốn hỏi ngươi!”
“Ta không muốn thấy người! Không thấy người!” bên trong truyền đến thanh âm của Vương Nhất Miêu.
Long Thiên Lý kiên nhẫn nói, “Cái kia, tiểu thiếu gia, ngươi mở cửa ra, nói cho chúng ta bộ dáng hái hoa tặc một chút, chúng ta sẽ bắt hắn a!”
Bên trong, tiểu thiếu gia tiếp tục khóc, “Bắt hắn có lợi ích gì, ta đã thất thân, một người nam nhân, còn để cho nam nhân hái hoa, này nếu truyền ra…… Ô ô ô…”
Tiểu Tứ Tử cùng Long Thiên Lý liếc nhìn nhau, đều có chút bất đắc dĩ, lúc này, Tiêu Lương phía sau đột nhiên vỗ vỗ cửa, nói, “Ta nói tiểu thiếu gia, ngươi cho là như vậy là xong rồi? Tên hái hoa tặc kia có thói quen, sẽ không chỉ hái hoa một lần, nếu không bắt lấy hắn, hắn qua vài ngày sẽ lại đến!”
“A?” Vương Hổ một bên cũng bị dọa cho choáng váng, “Thật… Thật sự? Hắn, hắn còn có thể lại đến?”
Tiểu Tứ Tử có chút khó hiểu nhìn Tiêu Lương, quay đầu nhìn Long Thiên Lý — Hoa Phi Phi có thói quen này sao? Cho tới bây giờ cũng chưa có nghe qua nha!
Tiêu Lương đối hai người nháy mắt, kia ý tứ là nói, ta lừa hắn thôi.
Quả nhiên, không bao lâu, chợt nghe tiếng phu nhân của Vương Hổ, “Đại nhân, các người vào đi, bất quá, không được nhiều người.”
Mọi người nhìn nhau, đều gật gật đầu, theo sau, Vương Hổ mang theo Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương, Long Thiên Lý cùng Mục Phương đi vào, Thạch Đầu thấy khe cửa hở ra, cũng chen thân chui vào, còn không quên dùng chân đẩy cửa lại.
“Nhất Miêu a.” Vương Hổ đi đến bên người Vương Nhất Miêu.
Long Thiên Lý cùng Tiểu Tứ Tử đi vào, đã ngửi thấy trên giường có một mùi tanh truyền đến, trên đó có vài mảnh quần trắng bị xé vụn, loang lổ vết máu.
Bên giường có một lão phụ nhân tóc trắng mặt tràn nước mắt, trên giường nằm là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, đôi mắt hồng hồng, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng không tính là thật đẹp, chính là thực nhã nhặn trắng nõn.
Thiếu niên kia ngẩng đầu nhìn Long Thiên Lý, lại nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, cảm thấy có chút ủ rũ, như thế nào huyện thái gia lại trẻ tuổi như vậy a.
Tiểu Tứ Tử cũng mặc kệ, hỏi hắn, “Vương Nhất Miêu nha, người nọ bộ dáng gì, ngươi có thấy hay không?”
Vương Nhất Miêu lắc đầu, “Trên mặt hắn dùng khăn màu đen che lại, ánh mắt thực hung ác, ta…… Ta không thấy rõ.”
Tiểu Tứ Tử thật nghiêm túc nghe, gật gật đầu. Long Thiên Lý hỏi, “Quá trình cụ thể, ngươi có thể hay không nói lại một lần cho chúng ta?”
Vương Nhất Miêu chần chừ một chút, gật gật đầu, nói, “Ân… Vừa nãy, ta đọc sách xong, chuẩn bị tắm rửa rồi ngủ, đột nhiên có một bóng đen từ ngoài cửa sổ nhảy vào, ta hoảng sợ, vừa nghĩ muốn kêu lên, hắn liền cho ta một quyền. Bụng ta bị đánh trúng, đau không đứng dậy được. Lúc này, hắn đột nhiên……” Nói tới đây, Vương Nhất Miêu liền khóc thút thít, “Hắn dùng một khối lụa chặn miệng ta lại, sau đó liền trói tay ta ra sau lưng, cởi hết quần áo ta xuống…… Liền, liền đem ta cấp…… Ô ô…”
Tiểu Tứ Tử cùng Long Thiên Lý đều có chút đồng tình nhìn Vương Nhất Miêu, Mục Phương đột nhiên hỏi hắn, “Hắn thực thô lỗ sao? Chính là bắt buộc ngươi cái kia……”
“Đương nhiên.” Vương Nhất Miêu căm giận nói, “Hắn quả thật chính là cường bạo, đau quá đau quá, ta ngất đi, sau lại cái gì cũng không biết, chờ ta tỉnh lại xong, trong phòng đã không có người, bất quá miếng lụa trên miệng ta bị tuột xuống…… Ta rất sợ hãi, sau đó, liền cầu cứu…… Ô ô…”
Mọi người sau khi nghe xong, hai mặt nhìn nhau, Tiểu Tứ Tử đối Vương phu nhân nói, “Ta nhìn vết thương cho hắn, ta là đại phu, hắn chảy nhiều máu như vậy, nếu không thượng dược, rất nguy hiểm!”
“Ta…… Không cần!” Vương Nhất Miêu lắc đầu không chịu, phụ mẫu hắn liền khuyên, “Nhất Miêu a, để cho đại phu xem xem đi, ngươi nếu thật sự xảy ra chuyện gì, hai ông bà già chúng ta cũng không thể sống nổi nha.”
“Mẫu thân, ta không muốn gặp người, ta muốn chết đi!” Vương Nhất Miêu thủy chung không chịu cho Tiểu Tứ Tử trị liệu.
Tiểu Tứ Tử thấy hắn bộ dáng khóc lóc đột nhiên phát hỏa, hung hăng nói, “Ngươi thế nào lại bất hiếu như vậy!”
Vương Nhất Miêu sửng sốt, mà mọi người cũng nhìn hắn, Tiểu Tứ Tử luôn luôn vui vui vẻ vẻ, khó thấy được hắn sinh khí.
“Ngươi bị người ta khi dễ, đúng là thực thương tâm, nhưng là nam tử hán đại trượng phu, coi như là bị chó cắn một ngụm không được sao? Sao lại cứ nằm trên giường khóc sướt mướt? Ngươi xem, ngươi khóc, mẫu thân ngươi liền bồi ngươi khóc, bọn họ đều lớn tuổi như vậy, vạn nhất thương tâm quá độ, có gì không hay xảy ra, ngươi chính là đại bất hiếu.”
Vương Nhất Miêu choáng váng, ngẩng đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử vén tay áo lên, nói, “Ngươi nếu thật sự muốn là đại trượng phu, có thù báo thù, có oán trả oán, giúp chúng ta bắt tên hái hoa tặc đó. Sau đó hắn đối thế nào với ngươi, ngươi cũng như thế đối với hắn!”
“Khụ……” Mục Phương nhịn kịp, thiếu chút nữa là cười ra tiếng, Tiểu Tứ Tử liếc trắng mắt, Mục Phương vội vã che miệng, đối hắn giơ ngón tay, ý bảo hắn tiếp tục.
Tiểu Tứ Tử thấy Vương Nhất Miêu còn chút xấu hổ, liền nói, “Ngươi muốn giữ thân thể khỏe mạnh, tương lai học đạt chức vị, tạo phúc cho muôn dân, còn chăm sóc phụ mẫu người thân trước khi lâm chung, tuổi trẻ đã nói muốn chết, không có tiền đồ!”
Tiểu Tứ Tử giáo huấn xong, liền cảm giác Tiêu Lương ở phía sau vỗ vỗ vai hắn, ý bảo hắn nói đúng lắm!
Vương Nhất Miêu trên mặt cũng tràn đầy hổ thẹn, gật gật đầu, nói, “Tiểu công tử, ngươi dạy đúng, ta xác thực không nên vậy, cái kia, ngươi xem vết thương cho ta đi, ta biết sai lầm rồi.”
Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, thư ngốc này vẫn còn biết nghe lời.
Theo sau, Tiểu Tứ Tử xem vết thương cho Vương Nhất Miêu, vừa thấy liền nhíu mày, lắc đầu, nói, “Tên hái hoa tặc kia cũng quá ngoan độc, đem người làm bị thương thành bộ dáng gì nữa!” hắn cấp Vương Nhất Miêu uống thuốc, còn đưa cho Vương Nhất Miêu cao dán ngoại thương, làm xong hắn liền để lại thuốc, mỗi ngày thoa ngoài da, qua vài ngày thì tốt rồi.
Vương Hổ ngàn ân vạn tạ, Long Thiên Lý vẻ mặt bội phục nhìn Tiểu Tứ Tử, nhỏ giọng nói, “Tiểu Tứ Tử, ngươi thật giỏi nha!”
Tiểu Tứ Tử mặt đỏ hồng, ngượng ngùng. Trên tường cách đó không xa, Triệu Phổ nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay nhéo má Công Tôn một cái, “Đều là do ngươi dạy tốt!”
Công Tôn đắc ý, “Đương nhiên!”
………
“Đây là Hoa Phi Phi gây nên sao?” Tiêu Lương vẻ mặt đầy tâm sự hỏi Mục Phương.
Mục Phương lắc lắc đầu, nói, “Hoa Phi Phi là nhã tặc, hắn sẽ không thô bạo như vậy, hơn nữa, thời điểm hắn hái hoa chưa bao giờ che mặt, cho nên ta cảm thấy, vụ án lần này không phải do Hoa Phi Phi làm.”
“Cái này kì quái…… Vậy là ai làm?” Tiểu Tứ Tử vuốt cằm xuất thần.
Chính lúc này, Thạch Đầu đột nhiên “chi chi” hai tiếng, cắn ống quần Tiểu Tứ Tử, hướng cửa sổ nhảy qua.
“Thạch Đầu, làm sao vậy?” Tiểu Tứ Tử hỏi.
Thạch Đầu chạy tới cửa sổ, nhảy một cái, trụ ngay trên cửa sổ, cái mông phì phì đẩy vài cái, chân sau theo đó mà nhảy ra ngoài, mọi người cùng đi qua, chỉ thấy ngoài hậu viện, Thạch Đầu quay đầu lại nhìn mọi người kêu vài tiếng, như là đang nói — đi cùng nó!
|