Nhặt Chàng Công Ngốc Về Làm Ruộng
|
|
Chương 47
Editor: demcodon
Yến Thần Dật quét mắt nhìn nam nhân giả ngu cũng không nhắc lại chuyện này.
Tư Bác nhe răng cười gượng, hắc hắc hắc nhìn hắn.
Lưu sư phụ bên cạnh quay đầu nhìn hai người bọn họ liếc mắt nhìn, nhướn mày hỏi: “Hai người nói cái gì thế? Tiểu tiên sinh tới nếm thử này canh liêu này hương vị được hay không? Có thể quá cay hay không?”
Yến Thần Dật đi qua nhận chén nhỏ nếm nếm, sau đó chậc lưỡi ho khan một tiếng: “Thật sặc, Lưu sư phụ hương vị siêu ngon.”
“Tiên sinh đừng nói như vậy, nếu không phải ngài nhắc nhở sao ta có thể làm ra canh liêu như vậy, chỉ sợ ta cũng nấu không ra được.” Lưu sư phụ bị hương vị ớt sặc đôi mắt đều đỏ, ông nhìn một nồi khác kế bên giơ tay lau mồ hôi trên trán: “Nấu hai nồi? Ngươi muốn nấu cổ vịt cổ gà này có thể được không, quá cay có người ăn hay không?”
“Có có, chúng ta chia hai loại, một loại cay một loại ít cay.” Hắn chỉ huy tiểu đầu bếp mang cổ vịt cổ gà rửa để một bên chia ra đổ vào trong canh liêu hầm lửa nhỏ, hắn thần bí cười hề hề nói: “Dân dĩ thực vi thiên*, chúng ta chỉ cần làm ngon khẳng định sẽ có không ít người thích. Lưu sư phụ cứ yên tâm đi, hơn nữa tửu lâu chúng ta làm nhiều một chút đồ xào đồ ăn vặt có thể đóng gói mang theo thì buôn bán sẽ càng tốt.”
(*Dân dĩ thực vi thiên: dân coi ăn như trời.)
Đại hội ngắm hoa qua đi trong trấn lui tới không ít người, nhưng không đạt được trình độ Yến Thần Dật vừa lòng. Hắn hỏi Lưu sư phụ trong thành còn có cửa hàng đồ ăn vặt nhỏ khác hay không, Lưu sư phụ nói không có.
Hắn nghĩ đến lúc hiện đại đi đến chỗ nào cũng có thể ăn được cổ vịt vị cay, hương vị ngon nhưng không quý, người già con nít đều thích. Cho nên tìm Lưu sư phụ nghiên cứu một chút, vì vậy loay hoay ra một nồi canh liêu như vậy, không nghĩ tới một lần đã thành công, hương vị cay không sặc cổ họng, hắn thích.
Tư Bác đến gần ngửi ngửi thì hắt xì vang dội.
“Thật cay!” Xoa xoa mũi.
“Chúng ta phải làm một phòng bếp khác đặc biệt làm món này, bằng không hương vị thức ăn khác sẽ bị ảnh hưởng.” Yến Thần Dật lôi kéo Tư Bác ra phòng bếp chỉ chỉ vị trí hậu viện: “Chỗ đó có được hay không?”
Sau cách cửa cách đó không xa có một mảnh đất trống, hắn từng hỏi qua Trương lão bản mảnh đất trống kia là sao thế, ông lão nói là muốn làm kho hàng nhỏ, bất quá sau này không thành công, lúc ấy tửu lâu buôn bán cũng không tốt.
Tư Bác nhìn thoáng qua bốn phía gật đầu: “Phòng bếp nhỏ ngược lại là có thể, bất quá chỉ sợ sẽ rất nóng, thông gió không tốt là không được.”
“Huynh lại biết điều này?” Yến Thần Dật nhíu mày nhìn y.
Nam nhân chớp mắt mấy cái gật đầu: “Biết chứ, Thần Thần nói ở nơi nào thì làm ở nơi đó.”
Yến Thần Dật cười như không cười liếc nhìn y, không lại nói đến vấn đề này. Hắn phát hiện nam nhân này càng ngày càng biết giả ngu, hơn nữa bản lĩnh chuyển đề tài cũng có sở trường.
“Dịch!” Yến Thần Dật quay đầu nhìn về phía Dịch đứng cách đó không xa trong tay xách thùng nước vẫy tay: “Đi vào trong thành tìm thợ đến xây phòng, hỏi một chút bọn họ có phương pháp gì có thể thông gió hay không, nếu không có cũng được.”
Dịch gật đầu nhận truyền đạt và túi tiền từ Yến Thần Dật đi ra ngoài từ cửa sau.
Trong phòng bếp, Lưu sư phụ kêu một tiếng, Yến Thần Dật nhanh chóng quay lại.
“Nhanh như vậy đã nấu xong?” Lúc này mới bao lâu chứ, cũng hơn nửa tiếng mà?
“Chín, bất quá có thể hương vị có chút nhạt.” Lưu sư phụ gắp một cái cổ gà cho hắn: “Ta vừa mới ăn một miếng, cảm giác không cay như canh liêu.”
Yến Thần Dật cắn một miếng nếm, sau đó đưa chén cho Tư Bác kêu y cũng nếm thử xem: “Thế nào?”
“Cay.” Tư Bác hít vào một chút nước miếng, ưm ưm một tiếng: “Rất thơm!”
“Không đủ cay.” Yến Thần Dật chậc lưỡi duỗi tay bóc một bó to ớt khô ném vào trong nồi: “Lại thêm chút muối vào, lại nấu lửa nhỏ nửa canh giờ.”
Lưu sư phụ đồng ý một tiếng: “Không bằng nấu chín sau đó hầm phỏng chừng hương vị có thể đậm đà một chút, bình thường chúng ta nấu thịt đều nấu như vậy.”
“Ừm, cũng là biện pháp.” Từ trong nồi khác đun nước gắp ra một cái cổ vịt, hắn lại gần cắn một miếng nhíu mày: “Không có hương vị.”
Tư Bác liếc nhìn trong chén nhỏ mình bưng có thêm cái cổ vịt bĩu môi. Thần Thần xem y hắn là thùng rác ư, ăn ngon hay không đều cho mình ăn.
“Canh liêu vẫn là nấu thêm thời gian ngắn, ta lại thêm chút gia vị vào.” Lưu sư phụ nghe hắn nói như vậy thì xoay người đi lấy cái đĩa nhỏ, từ trong túi nguyên liệu chọn chút hương liệu ra.
“Tiểu Yến, ngươi tới một chút.” Ninh ở ngoài cửa kêu một tiếng.
Yến Thần Dật quay đầu nhìn gã, thấy gã đang ngoắc mình thì đi qua: “Làm sao?”
“Có người muốn đến đây mua công thức làm điểm tâm, Quảng nói không bán nhưng hắn vẫn không đi.” Ninh nhún nhún vai thấy Tư Bác đang gặm cổ gà thì đến gần cười tủm tỉm nói: “Cho ta ăn một cái.”
Tư Bác trầm mặt trừng gã, Ninh bĩu môi ở một bên làm túi trút giận. Tâm tình chủ thượng không tốt nha, hắn cũng không trêu chọc y mà.
Tư Bác hừ một tiếng thấy Yến Thần Dật đi về phía đại sảnh, y chậc lưỡi ngoắc ngoắc ngón tay về phía Ninh.
Ninh lại gần khó hiểu nhìn y.
Tư Bác liếc mắt nhìn tay gã nhướn mày.
Ninh nhanh chóng nâng tay lên chỉ thấy đầu nam nhân đưa lại gần phía trước há miệng, một cục xương gà sạch sẽ không có chút thịt bị phun ở trong lòng bàn tay hắn, không lệch không giữa.
“Cút đi.” Tư Bác lạnh lẽo cho gã hai chữ.
Ninh cảm giác bị thương tổn sâu sắc bưng lấy xương gà xoay người đi ra ngoài, đi đến một nửa mới nghĩ đến mang xương gà ném xuống.
“Tư Bác à, tiểu tiên sinh có nói muốn xây phòng bếp mới ở đâu hay không?” Lưu sư phụ đến gần cầm trong tay một củ củ cải trắng đang gọt vỏ.
“Chính là mảnh đất trống phía trước.” Tư Bác thuận tay chỉ quay đầu nhìn ông: “Lưu sư phụ ngài gọt vỏ củ cải làm gì vậy?”
“Ngâm đồ chua, đồ chua nhà chúng ta rất được hoan nghênh, giòn giòn, có muốn ăn hay không?” Lưu sư phụ chỉ chỉ vò nhỏ kế bên: “Tư Bác à, ta hỏi ngươi chuyện này.”
Tư Bác liếc mắt nhìn ông nhíu mày: “Hỏi đi.”
“Ngươi và tiểu tiên sinh...... có phải là loại quan hệ này hay không?” Lưu sư phụ hỏi rất cẩn thận, giọng cũng rất nhỏ, ngay cả ba tiểu đầu bếp đứng bên cạnh cũng chưa nghe ông nói cái gì, chỉ thấy ông đến gần bên tai Tư Bác nói nhỏ.
Tư Bác khó hiểu nghiêng đầu nhìn ông, thuận tay đẩy mặt ra khi ông đến quá gần, ghét bỏ nói: “Loại quan hệ này là quan hệ gì? Không hiểu à.”
“Hai ngươi ăn chung ở chung, nếu không có một chút quan hệ ai tin chứ.” Lưu sư phụ tấm tắc một tiếng, rõ ràng không tin lời y nói.
“Vì sao không tin? Ta là tên ngốc, nếu không ở chung với Thần Thần sẽ bị cướp đi.” Ánh mắt vô tội kia, giọng điệu đáng thương kia, nam nhân kia một chút cũng không cảm thấy dáng vẻ hiện tại của chính mình có bao nhiêu đần độn.
Khóe miệng Lưu sư phụ không giữ được mà run rẩy, cảm giác đầu óc mình thật là không tốt mới có thể hỏi Tư Bác này. Vốn là cho rằng nam nhân này nhìn thông minh sáng sủa so với trước kia không chừng có thể nhiều chuyện một chút, ai ngờ rằng chịu đả kích vẫn là chính mình.
“Ai, tiểu tiên sinh cũng rất không dễ dàng, ta thấy hôm nay đến đưa rau dưa hẳn là hàng xóm của các ngươi phải không?”
“Ừ, Lý đại thúc bên cạnh, người nhà ông rất tốt, lúc ban đầu rất chăm sóc chúng ta, Thần Thần rất thích người nhà ông.” Tư Bác liếm liếm môi khó hiểu nói: “Trong thôn cũng giống như cả nhà Lý đại thúc thích chúng ta, có một số người khác không thích, đại thẩm nhà Ngô đại thúc chính là không thích.”
Lưu sư phụ sửng sốt cười nói: “Đó không phải rất bình thường sao, nào có không cầu báo đáp mà đối xử tốt với các ngươi, một nhà Lý đại thúc này cũng rất ngạc nhiên.”
Tư Bác nhún nhún vai, y không muốn nhiều lời những chuyện này.
Cho tới nay Yến Thần Dật báo đáp với nhà Lý đại thúc cũng quá nhiều, vừa đưa tiền vừa đưa thức ăn. Nếu không phải nhà Lý đại thúc không có nữ nhi y cũng sẽ hoài nghi có phải muốn chọn hắn làm tế tử* hay không. Bất quá ngày đó lúc y đi đưa bạc cho Lý đại thúc thì giống như nghe được Lý đại gia và Lý đại nương nói cái gì Thần Thần hình như là hài tử nhà ai, nhưng cụ thể cái gì không nghe rõ.
(*Tế tử: con rể.)
Nam nhân nhíu mày đi ra phòng bếp. Y hẳn là tìm người đi thăm dò, trước kia còn chưa cảm giác có cái gì, hiện tại xem ra...... nhà người này là không quá thích hợp, nhiệt tình có chút quá.
* * * Trong đại sảnh, Yến Thần Dật thấy được nam nhân đang ở đó cãi nhau với Quảng. Hắn nhíu mày, nhìn có chút nhìn quen mắt nhỉ.
“Tiểu Yến, chính là người nọ.” Ninh đứng ở bên cạnh hắn bĩu môi.
Yến Thần Dật đi qua, sau đó nam nhân kia quay đầu nhìn hắn, biểu cảm rất ý vị sâu xa. Nói như thế nào đây, thật giống như trong kinh ngạc mang theo chút kinh ngạc, sau đó còn rất không hiểu.
“Vị công tử này, bản công thức làm điểm tâm của tửu lâu ta không thể bán cho người ngoài, ta là lão bản tửu lâu này, ngươi......”
“Tiểu Húc? Đệ có phải là Tiểu Húc hay không?” Nam nhân kia không đợi Yến Thần Dật nói xong lập tức kêu lên sợ hãi một tiếng.
Yến Thần Dật sửng sốt chớp mắt mấy cái. Tiểu Húc? Ai là Tiểu Húc?
“Ta là tam ca nè, đệ không nhớ ta sao?”
Cảm xúc của nam nhân rất kích động, tiến lên một bước muốn kéo ống tay áo của hắn. Yến Thần Dật lui ra phía sau nửa bước né tránh, trong mắt nghi ngờ càng đậm. Tam ca?
Hắn dùng sức nhớ lại, sau đó hình như là nhớ tới những gì. Không có biện pháp, ký ức của nguyên chủ đối với quan hệ huyết thống này cũng không nhiều; hơn nữa lúc ngày đó chia nhà hình như tam ca này cũng không có nói với mình một câu. Cho nên hắn không ấn tượng là rất bình thường. Còn có Tiểu Húc? Đó là tên ai? Hắn nhớ rõ tên nguyên chủ không gọi Tiểu Húc gì mà? Hoặc là......
Hắn hình như vốn cũng không biết nguyên chủ gọi là gì.
“Hở...... vị công tử này, ngươi có phải là nhận nhầm người hay không?” Yến Thần Dật không quá muốn nhấc lên quan hệ huyết thống với những người này, chung quy bọn họ kỳ thật cũng không phải rất quen thuộc, hơn nữa theo lý thuyết huyện Hoa Dương không phải chỉ có một mình hắn đến sao? Mấy huynh đệ kia chia gia sản có thể mạnh hơn hắn nhiều.
“Không có khả năng nhận nhầm, đệ chính là Tiểu Húc, lúc đệ đi không phải còn mang theo một miếng ngọc bội trong nhà chia sao, ngọc bội đâu, chẳng lẽ đệ không giữ?” Nam nhân cất bước lớn đến duỗi tay lại muốn túm lấy hắn.
Đáng tiếc, tay gã bị người từ một bên bắt lấy, chớp mắt đau đớn đánh tới.
“A, buông tay, buông tay!” Sắc mặt nam nhân trắng bệch.
Mặt Tư Bác âm trầm hừ lạnh một tiếng thuận tay bỏ gã ra, nam nhân rút lui vài bước xoa cổ tay bị siết đau cổ tay nhíu mày nhìn y.
Tư Bác không để ý tới gã quay đầu nhìn Yến Thần Dật được y che ở phía sau: “Có bị thương hay không?”
Vẻ mặt của y rất nghiêm túc, Yến Thần Dật nhất thời còn có chút không thích ứng. Hắn lắc đầu kéo tay Tư Bác, đến gần bên tai nam nhân nhỏ giọng mở miệng: “Hắn hẳn là ca của ta.”
Hẳn là? Tư Bác nhíu mày quay đầu nhìn về phía nam nhân, nheo mắt nhìn: “Ngươi tới tìm ngược?”
|
Chương 48
Editor: demcodon
Nam nhân tự xưng là tam ca Yến Thần Dật bị Tư Bác đẩy ra sau, cúi đầu nhìn cổ tay đã sưng đỏ sắc mặt trắng bệch. Nam nhân này sức lực thật lớn, chỉ là bắt lấy cổ tay mình đã bóp cho mình sưng lên.
Yến Thần Dật ngăn cản Tư Bác không để y tiến lên.
Ninh ở một bên nhíu mày nhìn kỹ mặt nam nhân, sau đó quay đầu nhìn Quảng lại gần nhỏ giọng hỏi: “Sao ta thấy hắn nhìn quen mắt như vậy nhỉ?” Không phải trí nhớ hắn không tốt mà là mỗi ngày người lui tới thật quá nhiều, nếu không phải khách quen thật đúng là không nhớ nỗi.
Quảng chớp mắt mấy cái, biểu cảm từ nghi ngờ biến thành giật mình. Hắn nghĩ tới người này mấy ngày hôm trước đã đến cửa tiệm, còn đến cùng người nam nhân khác, hơn nữa ra tay rất hào phóng.
“Một bữa cơm tiêu hơn mười hai lượng kia.”
Ninh há to miệng hắn cũng nhớ ra, trách không được nhìn quen mắt, thì ra chính là thổ địa chủ kia.
Lúc hai người bọn họ mắt đi mày lại thì Tư Bác lại nhìn chằm chằm nam nhân, vừa rồi lúc nam nhân duỗi tay tới bắt Yến Thần Dật thì y chính là nhìn thấy rõ ràng. Lúc ấy trong óc cái gì cũng chưa nghĩ đã trực tiếp chắn ở trước mặt Yến Thần Dật, động tác cũng không khống chế sức lực. Nếu không phải bị ngăn cản thì cổ tay tên kia khẳng định bị y bóp nát.
“Ngươi là đến tìm cặn bã?” Tư Bác nheo mắt lại trên dưới đánh giá nam nhân.
“Đi ra phía sau rồi nói, đừng để ảnh hưởng những khách khác.” Yến Thần Dật lôi kéo cánh tay Tư Bác, sau đó cười với nam nhân: “Tam ca đi cùng đệ ra hậu viện đi.”
Nam nhân gật đầu liếc mắt nhìn Tư Bác, trong ánh mắt mang theo kiêng kỵ.
Tư Bác hừ lạnh một tiếng, quay đầu lôi kéo tay Yến Thần Dật sau đó đi xa.
Ninh mỉm cười một cái với nam nhân, duỗi tay dẫn gã đi hậu viện.
* * * Trong phòng Yến Thần Dật, nam nhân ngồi ở trên ghế, phần cổ tay sưng đỏ đã được Ninh xử lý tốt, mấy vết thương nhỏ này trước kia bọn họ thường xuyên xử lý.
Ninh rót trà liếc mắt nhìn biểu cảm của Tư Bác yên lặng lui ra ngoài. Hắn cũng không muốn ở chỗ này chờ chủ thượng nổi giận, ngược lại trở thành đối tượng giận chó đánh mèo.
Yến Thần Dật thấy Ninh đi ra ngoài giữ cửa nhìn về phía nam nhân muốn nói lại thôi mỉm cười nói: “Vừa rồi lúc ở bên ngoài không nhận ra tam ca, mong tam ca thứ lỗi.”
Nam nhân cười ngượng ngùng gật đầu, nghĩ thầm: 'đệ đó là không nhận ra ta thì có. Đệ căn bản là mang ta quên ra sau đầu chứ gì.'
“Tiểu Húc à, vậy chuyện đó, tam ca muốn thương lượng chuyện này với đệ.” Nam nhân nhìn Tư Bác cũng không dám kêu y cũng đi ra ngoài, chỉ có thể cười tủm tỉm nhìn Yến Thần Dật nói: “Tam ca cũng mở tiệm tửu lâu ở thành Dao Tây nhưng buôn bán không tốt lắm, gần đây không ít người đi ngang qua đều nói huyện Hoa Dương này bán điểm tâm ăn ngon. Hai ngày trước tam ca cũng ăn ở tửu lâu tiệm đệ, hương vị đúng là không tệ, đệ xem có thể mang công thức cũng bán cho huynh hay không?”
Yến Thần Dật bị gã mở miệng cứ gọi Tiểu Húc tâm phiền ý loạn, bất quá nam nhân này tươi cười thật sự là làm cho hắn cảm thấy rất không thoải mái, chỉ có thể thử mở miệng giải thích nói: “Tam ca, huynh hẳn là cũng hỏi thăm qua công thức của tửu lâu chúng ta từ trước đã không bán ra bên ngoài, chủ yếu là sẽ ảnh hưởng buôn bán.” Hắn thấy nam nhân bởi vì lời mình nói mà tươi cười trên mặt có chút cứng đờ, hắn thở dài tiếp tục nói: “Bất quá nếu tam ca đã mở miệng đệ làm thế nào cũng phải nể tình đúng không, huynh chờ chút đệ kêu người đi lấy cho huynh.”
Hắn nói xong đứng dậy đi ra cửa kêu Ninh, nói gã đến chỗ Quảng lấy mấy bản công thức điểm tâm đến.
Chân cẳng Ninh nhanh chỉ chốc lát sau đã trở lại.
“Tam ca, đây là công thức làm điểm tâm, bất quá huynh đệ ruột cũng phải tính toán rõ ràng, nên ký hợp đồng cũng không thể thiếu.” Yến Thần Dật đưa hợp đồng để trước mặt nam nhân cười cười với gã.
Nam nhân gật đầu cũng biết quy củ, hắn nghĩ là nếu điểm tâm này bán tốt về sau còn có thể đến đây mua một ít công thức khác trở về.
Bất quá sau khi nam nhân ký tên ấn dấu tay xong Yến Thần Dật còn nói: “Đệ nhớ rõ lúc chia nhà lão thái thái hình như cho đại ca và tam ca không ít gia sản, trước đó tam ca cũng có giúp gia tộc quản lý qua một ít sản nghiệp, chính là tửu lâu như thế nào còn kinh doanh không nổi nữa?”
Nam nhân thở dài lấy mấy bản công thức cất vào trong tay áo cười khổ cầm lấy chén trà uống một ngụm: “Hiện tại người mở tửu lâu nhiều, thành Dao Tây lại là thành lớn, bên trong tửu lâu càng là nhiều không kể xiết. Nếu không có gì đặc sắc hoặc là món ngon mỹ vị căn bản là không có người tới cửa.”
Yến Thần dật nhíu mày quay đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh ngồi vẫn không nói chuyện, duỗi tay chọc chọc bờ vai của y: “Tư Bác! Nghĩ gì vậy?”
Tư Bác lắc đầu ngáp một cái.
“Lúc này trời cũng không sớm, ta đi về trước đây, Tiểu Húc đây là bạc.” Nam nhân đưa túi tiền giao cho Yến Thần Dật đứng lên chào hỏi muốn đi.
Yến Thần Dật đưa túi tiền cho Tư Bác đứng dậy dẫn nam nhân đi ra ngoài.
“Tam ca không bằng ngồi lại một chút? Huynh đệ chúng ta cũng rất lâu không gặp.” Trước kia cùng tam ca này không thân, hiện tại cũng coi như không quen thuộc lắm, chẳng qua thái độ của nam nhân làm cho hắn cảm thấy có thể giúp một chút thì giúp một chút, chung quy đây là ca ca ruột của nguyên chủ. Tuy nói là cùng phụ khác mẫu nhưng tốt xấu gì cũng có quan hệ huyết thống, hắn vô tình chiếm thân thể nguyên chủ, loại huynh hữu đệ cung* này vẫn là có thể nói đến vài câu.
(*Huynh hữu đệ cung: anh em hoà mục thân ái tôn kính lẫn nhau.)
“Không ngồi không ngồi, tam ca chính là thiếu đệ nhân tình lớn, về sau có chỗ dùng đến tam ca thì cứ đi tới thành Dao Tây tìm tam ca.” Nam nhân vỗ xuống bờ vai của hắn, bất quá lập tức buông tay, tên vừa bóp sưng cổ tay của gã cũng đang trừng gã.
Yến Thần Dật cũng không nói thêm nữa tiễn nam nhân đi ra ngoài.
Sau khi nam nhân rời đi Yến thần dật nhẹ nhàng thở ra xoay người trở về phòng, Tư Bác đang rầu rĩ không vui ngồi ở chỗ đó ngẩn người không biết y suy nghĩ chuyện gì.
“Suy nghĩ gì vậy?” Hắn đi qua nhéo nhéo lỗ tai nam nhân: “Sức lực huynh lớn như vậy nha, đã bóp cho cổ tay người ta sưng lên.”
Tư Bác bĩu môi rầm rì một tiếng xoay người ôm lấy eo hắn, mặt cọ cọ ở trên bụng hắn không nói chuyện, nói rõ tâm tình y hiện tại thật không tốt.
“Huynh đã lớn như vậy còn làm nũng hả?” Yến Thần Dật nhíu mày, cười khẽ nhéo nhéo lỗ tai y, lại nhéo nhéo quai hàm y: “Ta đến bây giờ cũng chưa nhớ tới tam ca này của ta tên gọi là gì, có thể ta cũng mất trí nhớ.”
Thân thể Tư Bác cứng đờ, bất quá nhanh chóng thả lỏng lại ngẩng mặt nhìn Yến Thần Dật.
Con ngươi trong mắt nam nhân đặc biệt đen, Yến Thần Dật nhìn bên trong rõ ràng chính là mình thì thở dài: “Kỳ thật huynh đã nhớ lại đúng không?”
Nam nhân mím môi không nói lời nào.
Hai tay Yến Thần Dật nâng mặt y dùng sức xoa xoa.
Nam nhân bỏ mặt bị hắn ba hai cái đè ép biến thành các loại hình dạng, miệng cũng dẩu lên nhưng y vẫn là không nói lời nào. Y biết gần đây mình sơ hở quá nhiều, Thần Thần hoài nghi y cũng là nên làm, nhưng y chính là không muốn thừa nhận. Nếu thừa nhận thì cuộc sống về sau sẽ bị đánh vỡ.
Yến Thần Dật cũng không hỏi gì nhiều, nam nhân không nói lời nào thì đại biểu y không muốn làm cho tự mình biết. Hiện tại hắn mặc dù đã nhận ra nam nhân thay đổi nhưng nói thật hắn vẫn đang lừa chính mình, nói cho chính mình biết nam nhân không nhớ ra được mọi chuyện trước kia, như vậy nam nhân sẽ không rời khỏi hắn.
Nhất là từ sau khi Quảng và Ninh xuất hiện, hiện tại là Thanh và Dịch, không chừng qua thời gian này còn có thể có người khác đến. Y là Vương gia sẽ không vẫn luôn ở bên cạnh mình.
“Cho dù huynh nhớ lại cũng sẽ không rời khỏi ta đúng không?” Yến Thần Dật đợi trong chốc lát nhìn hai mắt nam nhân nhẹ giọng hỏi.
Tư Bác mím môi, một tay thẳng lên lưng đè lại cổ hắn, một bàn tay khác ôm qua eo hắn hung hăng hôn lên. Y có thể cảm giác được trong lòng Thần Thần lo lắng giống như mình để ý.
Thân phận của hai người bọn họ khác biệt nhau quá lớn, không nói cái khác, chỉ là tên tuổi đệ nhất Vương gia này của mình thì có thể làm cho bọn họ tách ra. Y không muốn làm Vương gia Tướng quân gì, y cũng không muốn những vinh hoa phú quý kia. Trước kia có lẽ không thèm để ý cuộc sống là như thế nào, nhưng hơn nửa năm ở chung y đã không thể rời khỏi thân thể gầy yếu trong lòng này, người này cũng chỉ có thể là của y.
“Thần Thần......” Tư Bác nhẹ nhàng hôn lên lông mi run rẩy của người trong lòng, y dùng sức ôm vào trong ngực nhất thời không biết mở miệng như thế nào.
Yến Thần Dật nghiêng người ngồi ở trên đùi nam nhân, từ từ nhắm hai mắt dựa vào ngực y, nghe tim nam nhân đập chầm chậm có tiết tấu nhỏ giọng nỉ non: “Lúc ta vớt huynh từ trong sông lên thì còn tưởng rằng huynh không sống nổi, bọn người Lý đại thúc đều nói ta đừng làm chuyện bao đồng miễn cho gây chuyện vào thân.”
Tư Bác cúi đầu hôn hôn lên đỉnh đầu hắn, không nói chuyện chỉ là yên lặng nghe.
“Sau này huynh hôn mê bất tỉnh, Mạnh đại gia nói huynh có thể là đụng vào đầu, cho dù tỉnh lại cũng không nhất định sẽ nhớ rõ chuyện trước kia. Lúc ấy ta thật là nhẹ nhàng thở ra.” Hắn dùng trán cọ cọ cằm nam nhân cười khẽ: “Có phải đặc biệt ích kỷ hay không? Ta nghĩ, nếu nam nhân này không có ký ức vẫn luôn ở bên ta cũng không tệ, sau đó huynh đã tỉnh.”
Tư Bác ôm hắn lắc lắc, ý tứ là y đang nghe. Y là lần đầu tiên nghe Yến Thần Dật nói những chuyện này, mình hôn mê bảy ngày phần lớn thời giờ đều là hắn đến chăm sóc mình, lúc ấy khẳng định rất rối ren.
“Sau này, hắc hắc...” Yến Thần Dật mím môi cười khẽ, mở mắt ra nhìn nam nhân: “Sau này huynh thật mất trí nhớ, ta phải tay cầm tay dạy huynh. Sau đó huynh mỗi ngày càng thông minh lên, ta lại không muốn cho huynh biến thành thông minh, huynh nếu như thông minh thì sẽ rời khỏi ta.” Hắn bĩu môi duỗi tay ôm chặt cổ nam nhân, đến gần mặt dán mặt nam nhân cọ cọ: “Ta có phải rất xấu hay không?”
“Không, Thần Thần của ta tốt nhất .” Nam nhân hôn hôn trán hắn cười nói: “Không có người nào đối xử tốt với ta hơn Thần Thần.”
“Thật sự?” Yến Thần Dật nhíu mày mím môi cười trộm: “Vậy ta đây sẽ đối xử tốt với huynh thêm một chút thì huynh sẽ luyến tiếc rời khỏi ta, ta sẽ tích góp tiền nuôi sống huynh, làm cho huynh mỗi ngày đều có thịt ăn, được không?”
“Được, ta cũng muốn cố gắng kiếm tiền cũng nuôi béo Thần Thần, Thần Thần rất gầy.” Nam nhân cúi đầu lại hôn hôn hắn, sau đó dùng sức ôm cánh tay hắn đứng lên đi về phía giường.
“Đệ nên nghỉ ngơi một lát, không cần suy nghĩ nhiều, ta vẫn sẽ ở bên cạnh đệ, mặc kệ là ai cũng không có biện pháp tách chúng ta ra.” Nam nhân để hắn lên trên giường khom lưng giúp hắn cởi dép lê, sau đó tự mình cũng nằm xuống: “Đệ đã vài ngày không có ngủ trưa, ta ở bên đệ, hai ta cùng nhau ngủ.”
Yến Thần Dật chớp mắt mấy cái, tiếp theo gật đầu nhích nhích về phía trước vào trong lòng nam nhân tìm tư thế thoải mái nhắm mắt lại. Đúng vậy, hắn hẳn là nên tin tưởng lời nam nhân nói, y nói không rời khỏi mình thì nhất định sẽ không rời khỏi.
* * * Dịch mang theo thợ thủ công trở về nhìn vị trí, tính toán mua vật liệu cho phòng bếp nhỏ. Thanh đứng ở bên cạnh nhất thời không biết phải mở miệng nói từ biệt với Dịch như thế nào.
|
Chương 49
Editor: demcodon
Dịch quay đầu nhìn về phía thợ thủ công đang đo kích cỡ vẽ thiết kế, sau đó quay đầu đi về phía Thanh đang đứng ở một bên.
Thanh thấy y đi tới rũ mắt xuống nhìn mũi chân mình, khóe miệng mang theo chua xót cười ngẩng mặt lên nhìn y: “Một lát ta phải đi.”
Dịch gật gật đầu ừ một tiếng.
Thanh lại nói tiếp: “Ngươi muốn đi cùng ta hay không?”
Dịch lắc đầu giơ tay vỗ vỗ bờ vai của gã khó có được lên tiếng an ủi: “Đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Mặt Thanh trắng bệch, khuôn mặt vặn vẹo tươi cười kia còn không bằng khóc còn thuận mắt hơn, gã thở sâu chậm rãi lắc đầu: “Dịch, ta biết ý của ngươi, ta cũng không muốn nói nhiều như vậy với chủ thượng, ta chỉ là cảm thấy...... cảm thấy không cam lòng.”
Dịch lại vỗ vỗ bờ vai của gã tỏ vẻ an ủi, nhưng cuối cùng không nói cái gì.
Thanh thở sâu giơ tay nhẹ nhàng đấm vào ngực y, tiếp theo quyết định xoay người rời đi.
Dịch đứng ngay tại chỗ một lát xoay đầu nhìn về phía Quảng đứng ở hành lang gấp khúc. Quảng xua tay với y, Dịch thở dài đi qua.
“Nói lời từ biệt ?” Quảng cười tủm tỉm nhìn y sau đó lấy cái tay đặt ở sau lưng đến, trong tay xách một bao vải: “Cái này cũng đưa cho hắn đi, Tiểu Yến cố ý làm điểm tâm cho hắn mang trên đường ăn.”
“Tự ngươi đi.” Dịch nhíu mày duỗi tay nhéo cằm Quảng: “Hắn còn chưa đi.”
Quảng tát một cái mở tay y ra mang thêm trừng mắt nhìn y một cái sau, lướt qua y đi tìm Thanh.
Thanh không có cái gì cần thu dọn mang theo, gã vốn chỉ có một cái bọc nhỏ bên trong đựng vài món y phục còn có mấy tờ ngân phiếu, thấy Quảng đến đây gã nhíu mày cười nhạo nói: “Ngươi có phải là cũng cảm thấy ta thật không thể nói lý hay không?”
“Từ khi ngươi có cái tâm tư kia nổi lên với chủ thượng thì ta đã phát hiện ngươi thay đổi không ít, ai có chút thiện ý nhắc nhở hoặc là giúp cuối cùng sẽ làm cho đối với ngươi cảm thấy chúng ta có tâm tư nghiêng lệch gì. Thanh, tự ngươi suy nghị lại xem mấy năm nay chúng ta có ai nói qua ngươi một câu không phải hay không?” Quảng ném bọc nhỏ lên trên bàn cười lạnh nói: “Tiểu Yến cố ý làm điểm tâm cho ngươi, kêu ngươi trên đường ăn, còn nhờ ta nói tiếng xin lỗi với ngươi. Ta ngược lại cảm thấy hắn căn bản không cần đối xử với ngươi như vậy, ý tốt của hắn ngươi lại nhất định sẽ không cảm kích.”
Sắc mặt Thanh thay đổi liên tục cắn răng nhìn một bao vải nhỏ căng phồng để ở trên bàn, câu từ chối kia muốn ra khỏi miệng ở dưới nụ cười lạnh của Quảng cuối cùng cũng không nói ra, chỉ là gật đầu tỏ vẻ biết ơn.
“Chao ôi, ngươi đổi tính hả? Ta còn tưởng rằng ngươi phải nói chút gì chứ.” Quảng được lý không buông tha người, thế nào cũng phải nghĩ biện làm cho Thanh nổi giận cùng đấu với hắn.
“Ta từ nhỏ đã không bằng các ngươi, các ngươi tốt xấu gì còn từng có nhà, còn ta thì sao? Trước khi gặp được chủ thượng ta trải qua cuộc sống như thế nào? Nếu không phải gặp được chủ thượng ta đã sớm chết! Các ngươi cũng trải qua khổ sở, nhưng các ngươi có thử qua trơ mắt nhìn bằng hữu của mình bị người nấu ăn hay không? Ta ngay cả phản kháng cũng không thể, có biết ta mỗi ngày trải qua ngày tháng lo lắng hãi hùng là như thế nào hay không? Ta sợ ngủ rồi bị người làm thịt ăn đi! Ta ích kỷ chẳng lẽ không đúng sao? Ta thích chủ thượng ta thừa nhận, nhưng ta trước nay không nghĩ độc chiếm y, ta vẫn luôn cảm thấy chủ thượng sẽ giá lạnh không có cảm tình, ta chỉ là, ta chỉ là thích y, chẳng lẽ cũng sai lầm sao?” Giọng điệu Thanh từ kích động dần dần chuyển thành nghẹn ngào, đến cuối cùng câu hỏi kia kêu lên từ trong khe hở ngón tay bị gã che, nhưng nước mắt đã từ trong hốc mắt chảy ra.
Người hai mươi tuổi khóc lóc thảm thiết.
Quảng khe khẽ thở dài, duỗi tay cầm lấy ấm trà trên bàn rót ly trà đưa cho gã, giọng điệu mang bất đắc dĩ nói: “Chủ thượng lạnh tâm lạnh tình là không sai, đó là trước kia, sau khi ngươi đến cũng có thể cảm giác được vị trí Tiểu Yến ở trong lòng chủ thượng. Nếu không phải ngươi xúc động đi tìm Tiểu Yến nói những lời này y cũng không có khả năng đuổi ngươi trở về.”
Thanh giật mình kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Quảng. Có ý gì? Ngày đó Quảng và chủ thượng đều nghe được?
“Ta vốn tiểu đêm đi nhà xí, bất quá ngươi và Tiểu Yến đang nói chuyện nên ta không mặt mũi quấy rầy, chủ thượng......” Quảng cười khổ nhìn gã: “Ngươi cũng không suy nghĩ lại, Tiểu Yến và chủ thượng ngủ chung ở trên một cái giường, buổi tối hắn đứng lên chủ thượng sẽ không biết sao? Lúc ta và Ninh đến thì Tiểu Yến đã ngủ không ngon vẫn luôn suy nghĩ miên man, chủ thượng đã từng cảnh cáo chúng ta không được nói lung tung, ngươi ngược lại tốt, bình thường nhìn rất khôn khéo sao ngày đó lại nhịn không được thế?”
Thanh im lặng, gã chỉ là ghen tị mà thôi.
Quảng thấy dáng vẻ ủ rũ của gã giơ tay vỗ vỗ bờ vai của gã cười nói: “Được rồi, được rồi, bày khuôn mặt này cho ai xem chứ, chờ thêm đoạn thời gian lại trở về là được; hơn nữa ta nghe chủ thượng nói qua vốn Tiểu Yến là tính toán đi kinh thành mua nhà ở, hiện tại cũng chỉ là tạm thời ở đây kinh doanh tửu lâu, về sau sớm muộn gì cũng phải đi kinh thành yên ổn lại, khẳng định còn có thể nhìn thấy cũng không phải một đời không quay về.”
“Thật sự?” Thanh chớp mắt mấy cái rõ ràng không tin.
“Thật sự, Tiểu Yến khẳng định sẽ đi kinh thành, đừng nhìn hắn bình thường cười tủm tỉm dáng vẻ một tính tình tốt, kỳ thật tầm nhìn hắn còn nhiều lắm.” Nghĩ đến những phương pháp kiến tiền kia của Yến Thần Dật còn có gần đây đang vẽ một số bảng xem không hiểu lắm, Quảng chậc lưỡi: “Nếu Tiểu Yến có thể đến Công bộ hoặc là Hộ bộ thì Hoàng thượng sẽ không lo về bạc.”
Phụt một tiếng, Thanh bật cười ngược lại là rất tán thành câu nói cuối cùng kia của hắn.
“Hắn là rất biết kiếm bạc.” Không bội phục không được, nếu cho Yến Thần Dật không gian phát triển hắn khẳng định có thể vớt được nhiều bạc hơn hiện tại.
Quảng vỗ vỗ bờ vai của gã quơ quơ: “Được rồi, cái khác ta sẽ không nói chính ngươi cũng đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, lúc đi thì đến nói cho chủ thượng và Tiểu Yến một tiếng, cũng làm cho hai người bọn họ yên tâm.”
Thanh gật đầu đồng ý.
* * * Yến Thần Dật ở phòng thu chi vẽ bảng thống kê, hắn muốn viết rõ ràng thu nhập tài chính từ tháng năm bắt đầu tách ra đến cuối tháng bảy bây giờ, sau đó tính những món khách thích nhất, mặt khác những món không được ưa chuộng thì đổi đi.
Thanh gõ cửa, đầu Yến Thần Dật cũng không nâng nói: “Tiến vào.”
“Ngươi đang làm cái gì thế?” Thanh đi đến bên cạnh bàn khó hiểu nghiêng đầu nhìn nhìn hắn vẽ gì đó, vừa là văn tự vừa là ký hiệu, thật sự là nhìn không hiểu.
“Hửm? Cái này hả, là bảng thống kê, gần đây trong huyện lại mở thêm mấy tửu lâu, nếu chúng ta không thay đổi thực đơn một chút sẽ bỏ lỡ thật nhiều khách.” Yến Thần Dật ngẩng đầu cười cười với gã, tiếp theo lấy tay nghịch mép sổ sách và bảng: “Ngươi tới là có chuyện muốn nói với ta?”
“Ừh.” Thanh gật đầu, do dự một lát cuối cùng lấy hết dũng khí nói: “Đêm qua ta không nên nói với ngươi như vậy, ta xin lỗi.”
“Ngươi không có sai, ta cũng không sai, ngươi chỉ là nhất thời không nghĩ thông suốt mà thôi.” Yến Thần Dật nâng nâng tay ý bảo gã ngồi xuống, còn mình thì là duỗi eo đứng lên đi lại, ngồi hơn hai giờ mông hắn đều đau.
“Chờ thêm một thời gian lại trở về, Tư Bác chỉ là đang lo lắng một đám các ngươi đều chạy tới đến lúc đó ta sẽ suy nghĩ nhiều.” Yến Thần Dật rót hai ly trà cho gã và mình, sau đó ngồi ở trên ghế đối diện gã cười nói: “Các ngươi tổng cộng có mấy người? Là loại ám vệ hả?”
Hắn nhớ rõ trước kia lúc lên đại học thì thích xem tiểu thuyết, dường như tất cả trong tiểu thuyết đều sẽ xuất hiện nhân vật ám vệ ảnh vệ này, cho nên hắn rất hiếu kì.
Thanh nhíu mày nghi ngờ nói: “Ám vệ? Đó là cái gì?”
“Chính là giấu ở chỗ tối đi theo chủ tử và bảo vệ chủ tử, chẳng lẽ không đúng?” Yến Thần Dật chớp mắt mấy cái uống ngụm trà.
“Vậy à, ta biết ý của ngươi, đó chỉ có Hoàng thượng mới có, chúng ta chỉ là thị vệ của chủ thượng, so với thịt vệ bình thường được tự do một ít mà thôi.” Thanh cũng uống ngụm trà.
Yến Thần Dật gật đầu, hai người cùng lúc im lặng.
Bình thường Yến Thần Dật đã nói không quá nhiều, hắn và Thanh cũng không thân, hơn nữa nói trắng ra là hai người bọn họ còn là tình địch. Mặc dù là tình địch đơn phương nhưng kiểu ở chung này sẽ làm cho bọn họ rất xấu hổ.
Thanh ho khan một tiếng uống một ngụm nước trà còn thừa trong ly, sau đó đứng lên chuẩn bị cáo từ.
“Đợi đã, ngươi cầm cái này đi.” Yến Thần Dật nghĩ nghĩ, vẫn là đứng lên đi tới trước bàn mở ra ngăn kéo nhỏ cầm ra một chồng bản vẽ từ bên trong đưa cho gã: “Mang cái này cho Hoàng thượng xem, ta viết giải thích có thể không quá chi tiết, nhưng thợ thủ công trong cung hẳn là có thể xem hiểu, để cho bọn họ giúp sửa.”
Thanh cúi đầu nhìn nhìn chữ nhỏ rậm rạp viết ở trên giấy Tuyên Thành, sau đó bên cạnh vẽ bức tranh, gã chớp mắt mấy cái đột nhiên cười nói: “Chữ của ngươi thật xấu.”
Yến Thần Dật giật giật khóe miệng, nhịn không được trợn trắng mắt lên trời. Đúng vậy, đúng vậy, chữ hắn xấu, hắn có thể viết ra chữ phồn thể đã không tệ rồi, còn ghét bỏ này nọ.
“Chữ của chủ thượng rất tốt, ngươi có thể kêu y dạy cho ngươi dùng lực cổ tay như thế nào.” Thanh lấy một chồng bản vẽ cất vào trong túi áo, gã xem không hiểu: “Còn có việc gì không? Nếu không có việc gì thì ta đi đây.”
“Ngày mai ngươi hãy đi, hiện tại trời cũng sắp tối, đi đường ban đêm không an toàn.”
“Được.” Thanh đưa lưng về phía hắn gật đầu, sau đó ra khỏi phòng.
Gã đi ra ngoài thì thấy Tư Bác đứng ở trong sân, rõ ràng đã đợi một lát. Thanh bước nhanh đi qua quỳ một gối xuống: “Chủ thượng.”
“Đứng lên, đừng làm cho người nhìn hiểu lầm.” Tư Bác không kiên nhẫn xua tay, sau đó nói: “Ngày mai đi thì mang theo cái này.” Y tiện tay ném thẻ bài màu đen cho gã nhíu mày nói: “Đừng nóng vội về kinh, đi vào trong mấy thành khác dạo, những quan viên vừa tiền nhiệm kia không nhất định đều là tốt, ngươi hiểu ý của ta chứ?”
Thanh gật đầu mặt mũi tràn đầy kích động. Chủ thượng kêu gã đi đến chỗ thị sát quan viên chính là đại biểu không phải muốn vứt bỏ mình, y vẫn là cần mình.
“Được rồi, đi ăn cơm, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai hãy xuất phát.” Tư Bác thấy dáng vẻ kích động của gã thì biết người này không hề uể oải, nếu đổi thành lúc phía trước y sẽ không để ý. Nhưng hiện tại......
Y thấy Thanh rời đi không khỏi bật cười lắc đầu, xem ra mình thật sự thay đổi không ít. Y đảo đảo đôi mắt, đổi thành ngốc nghếch cười hề hề, y đẩy cửa phòng thu chi ra chưa đi vào bên trong đã kêu: “Thần Thần ~~ ăn cơm thôi ~~~”
Một giọng nói dính như vậy còn mang theo chút làm nũng. Yến Thần Dật đang vẽ đường thẳng bị tiếng kêu của y mang theo cuộn sóng âm dọa run tay lên, một tờ sơ đồ cứ như vậy ra đoạn tì vết không dài không ngắn.
“Tư Bác! Lần tới huynh lại làm ta sợ như vậy ta kêu Quảng lấy giẻ lau bàn rách nhét vào trong miệng huynh!”
Tư Bác tội nghiệp lại gần dán bờ vai của hắn cọ cọ, sau đó cười nói: “Thần Thần, nhanh lên đi ăn cơm, Lưu sư phụ nấu xong cổ vịt, vừa rồi ta nếm một cái thật cay, cay đến ta chảy nước mắt.”
“Phải không? Vậy một lát phải nếm thử.” Yến Thần Dật nhéo mặt y, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn y: “Cơm nước xong giúp ta vẽ!”
“Được được được, đệ nói cái gì cũng được.” Tư Bác cười tủm tỉm tùy ý hắn nhéo mặt mình, lại gần hôn hôn khóe miệng của hắn sau đó duỗi cánh tay ra trực tiếp ôm hắn đứng lên.
* * * Ăn xong cơm chiều giờ tuất canh ba [buổi tối khoảng 8 giờ] tửu lâu đóng cửa, Quảng thu dọn quầy xong quay đầu chỉ thấy Dịch không tiếng động đứng ở nơi đó, hắn nhíu mày nhẹ nhàng nhếch khóe miệng lên.
|
Chương 50
Editor: demcodon
Hai tay Dịch ôm ngực nghiêng thân thể dựa vào cây cột nhìn chằm chằm vào Quảng đang cúi đầu thu dọn. Y bình thường nói rất ít, nhưng không có nghĩa là y không nói.
Quảng thu dọn xong một mảnh trời đất nhỏ của mình sau đó lấy giấy tờ hôm nay cầm ở trong tay, vừa ngẩng đầu chỉ thấy y đang nhìn mình nên nhíu mày khẽ cười một tiếng hỏi: “Đứng chỗ đó làm gì thế? Ngươi không phải hẳn là về thôn ngủ hả, chỗ này cũng không có chỗ cho ngươi ngủ.”
Dịch nhíu mày buông cánh tay đi về phía hắn, duỗi tay nhéo cằm hắn cằm: “Không có chỗ cho ta ngủ thì có thể chen một chút với ngươi, ta không ngại.”
Quảng buồn cười nhìn y, đẩy đẩy bờ vai của y.
Hai người cao không khác nhau lắm, nhưng Quảng rõ ràng gầy hơn y một ít, hắn cũng không dùng nhiều sức đẩy Dịch cho nên Dịch không có động.
“Sao ngươi lại không hỏi xem ta để ý ngại hay không?”
“Suy nghĩ của ngươi không quan trọng, mệt mỏi quá.” Dịch để đầu tựa ở trên vai của hắn thở dài: “Tiểu Yến thật sự rất lợi hại.”
Hôm nay y tìm thợ thủ công đến đo kích cỡ vẽ, sau đó đi phòng thu chi tìm Yến Thần Dật thì thấy hắn đang vẽ bản vẽ, cảm giác bội phục tự nhiên sinh ra.
Quảng liếc mắt nhìn y, tên này làm gì đột nhiên cảm thán một câu như vậy nhỉ? Coi trọng Tiểu Yến?!
Ý tưởng này vừa xuất hiện ở trong đầu trong chớp mắt muốn nổi khùng.
Vốn là hình tượng bình tĩnh lại sụp đổ, hắn vươn tay lên nhéo lỗ tai Dịch nhe răng nhếch miệng tức giận nói: “Tên vong ân phụ nghĩa này! Đừng nghĩ những thứ không có, tốt xấu gì Tiểu Yến và chủ thượng là lưỡng tình tương duyệt*, ngươi xen vào cái gì?”
(*Lưỡng tình tương duyệt: chỉ hai người cũng có cảm tình sâu nặng với đối phương. hai bên đều yêu nhau.)
Dịch lắc lắc đầu bị hắn nhéo lỗ tai, đau đến nhếch miệng. Bất quá nghe hắn nói lại phụt cười nhạo ra, vươn tay dùng sức giữ chặt tay hắn: “Suy nghĩ lung tung gì thế, ta chỉ bất quá là khen ngợi một câu, nhanh lên trở về ngủ, sáng sớm ngày mai ta còn phải giúp xây phòng bếp mới đó.”
Quảng trừng mắt liếc nhìn y, lại cũng không so đo. Nghĩ lại cũng đúng, Tiểu Yến có thể coi trọng tên muộn tao này sao? Không có khả năng, hơn nữa chủ thượng cũng sẽ không cho phép.
Hai người đi về phía hậu viện, vừa quẹo vào hành lang gấp khúc thì thấy Ninh đứng ở trong sân ngẩng đầu nhìn về nóc nhà. Quảng lại gần chọt chọt gã, nghi ngờ nói: “Nhìn gì vậy? Có trộm hả?”
“Ta nhìn thấy hai con mèo mập, rất mập mạp, chúng nó đã mập thành như vậy sao còn lên mái nhà nhỉ?” Ninh xoay mặt liếc mắt nhìn hắn, nâng nâng cái mâm nhỏ trong tay: “Chậc chậc chậc chậc, meo meo, mau xuống dưới cho bọn mi ăn cá.”
Quảng lúc này mới nhìn thấy trong đĩa gã để là cái gì, nhất thời không nói gì.
“Chính là mùi vị cay này cách hai mét cũng ngửi được còn hấp dẫn mèo được à, ngay cả ngươi cũng không thích cay.” Trong đĩa rõ ràng để hai cái cổ vịt cay đã nấu.
“Vậy làm sao bây giờ? Không có cá, hai con mèo kia còn khá xinh đẹp, bắt về nuôi thật tốt, còn có thể bắt chuột.” Ninh bĩu môi liếc mắt nhìn Dịch đến cùng Quảng, gã chớp mắt sau đó há to miệng kinh ngạc nhìn Quảng, kêu lên một tiếng biểu tình rất là kích động: “Ta đã biết hai ngươi không thích hợp, lúc ấy chủ thượng kêu Thanh và Dịch hợp tác thì ngươi buồn bảy tám ngày không nói chuyện, bình thường còn nhìn ta không vừa mắt. Quảng, ngươi thật quá đáng!”
Quảng nhíu mày, giơ tay vỗ một cái lên trán gã bốp một tiếng giòn vang: “Khốn kiếp nói cái gì thế, nhỏ giọng một chút đừng lại dọa mèo chạy!”
Giọng điệu này là rất bình thường, bất quá thừa dịp ánh trăng ngược lại là có thể nhìn ra hai má hắn có chút hồng.
Dịch ở phía sau khẽ cười một tiếng, tiến lên một bước vỗ bờ vai của hắn, đặc biệt đứng đắn nói với Ninh: “Hai năm nay vất vả cho ngươi rồi!”
Ninh há há miệng, cảm giác lời này nghe không được tự nhiên.
“Làm gì thế? Đứng hóng mát hả?” Ba người đang nói chuyện thì Tư Bác kéo cửa phòng ra nhìn thấy bọn họ còn rất vui vẻ: “Không phải bắt mèo hử, các ngươi lên mái nhà bắt, Thần Thần đã sớm nhớ thương nuôi mèo.”
Ba người liếc nhau lên mái nhà bắt mèo. Cũng may thân thủ bọn họ lưu loát động tác linh mẫn như vậy, vây đuổi chặn đường mất sức một hồi mới tóm được một con.
Ninh túm da sau gáy con mèo lớn mập lên đến gần mặt đối mặt nhìn nhìn, mặt con mèo kia đặc biệt tròn, thân thể mập mạp phì mang theo trọng lượng cũng không nhẹ.
“Thật mập nha, có thể hầm một nồi thịt lớn.”
Con mèo kia nhe răng vươn măm móng vuốt kêu ngao ngao với gã, Ninh thuận tay ném con mèo mập vào trong sân, sau đó nhảy xuống đứng ở bên cạnh nó, còn dùng chân nhẹ nhàng chạm vào cái đuôi mèo.
Tư Bác đi tới khom lưng sờ sờ lông mèo bóng loáng, ngẩng đầu nhìn gã nói: “Đi tắm rửa cho nó, đừng để cho có bọ chét.”
“Thuộc hạ đi hả?” Ninh không tình nguyện chỉ chỉ chóp mũi của mình ôm lấy con mèo đến miệng giếng nước, nghĩ thầm: 'nếu như ta muốn ném nó vào thì chủ thượng có thể cũng ném ta vào hay không?'
Gã thở dài, chịu mệt nhọc múc nước tắm rửa cho mèo. Nhưng con mèo này đừng nói mặt khác chính là nước giếng này vừa tưới lên trên người mèo một cái đều lập tức làm cho nó nổi điên.
Bỏ đi sức chín trâu hai hổ mới tắm xong con mèo này, trên cánh tay trên mu bàn tay của Ninh cũng không ít vết cào, vết máu ra bên ngoài thừa dịp tuôn nhè nhẹ.
“Hít hà, đau quá, cào chết ta!” Ninh thổi thổi mu bàn tay nước mắt lưng tròng nhìn Tư Bác nhỏ giọng nói: “Chủ thượng, cho chút bạc an ủi bạc đi!”
“Cút đi!” Tư Bác cười mắng một câu nhấc con mèo ướt sũng xoay người trở về phòng.
Quảng ở một bên buồn bực cười lên tiếng, giơ tay vỗ vỗ bả vai Ninh: “Đi theo ta, ta bôi chút thuốc cho ngươi, đừng lại bị bệnh gì đó.”
“Vẫn là ngươi tốt nhất, ta biết ngươi chỉ là nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, kỳ thật ngươi đặc biệt thương ta.” Ninh còn thiếu chút nhào qua ôm Quảng cọ cọ biểu thị lòng biết ơn. Bất quá sắc mặt Dịch rét căm căm gã vẫn là không dám nhào qua.
* * * Bên này Ninh và Quảng, Dịch trở về bôi thuốc thì bên kia Tư Bác xách theo con mèo mập ướt sũng vào phòng, tiếp đó y duỗi tay lấy khăn vải trên giá lau lau lông cho con mèo, sau đó buông tay để cho nó tự mình chạy đến một bên liếm lông.
Yến Thần Dật ở phòng thu chi vẽ bản vẽ xong về phòng thì thấy Tư Bác đang ngồi xổm trên mặt đất cầm khăn vải trong tay đang lau lau vài lần. Hắn lại gần nhìn thấy thì kinh hỉ nói: “Bắt mèo lúc nào vậy, rất xinh đẹp nha.”
Con mèo đen này sọc vàng, mắt to đen bóng, đang nhìn Tư Bác với vẻ tội nghiệp.
Không phải nó không muốn phản kháng mà là lực cánh tay của Tư Bác quá lớn, nó nhúc nhích một chút thì bị ngăn chặn. Kẻ thức thời mới là tuấn mèo, nó không muốn so với loại có sức lực hơn trâu còn là đại nhân chấp nhặt!
“Ninh bắt ở trên mái nhà, Thần Thần chúng ta nuôi đi, nó có thể bắt chuột.” Tư Bác ôm mèo đã lau nửa khô đứng lên nhảy đến trước mặt Yến Thần Dật lắc lắc cười tủm tỉm nói: “Thật mập.”
“Là rất béo nha!” Yến Thần Dật lại gần sờ sờ móng vuốt mèo, nhẹ nhàng nhéo nhéo: “Nuôi đi, miễn cho huynh mỗi ngày gào thét nhàm chán, bất quá huynh phải phụ trách cho nó ăn.”
“Ừh, kêu bọn người Ninh cho ăn là được, Thần Thần, đệ vẽ xong chưa?”
“Vẽ xong rồi, thật mệt, huynh nói xe chở nước nhỏ kia có thể tìm người làm ra hay không? Gần đây mưa không nhiều, nếu vẫn như vậy hoa màu sẽ chết khô.” Yến Thần Dật ngồi ở trên giường khe khẽ thở dài, thấy nam nhân ngửa đầu nhìn mình thì duỗi tay qua sờ sờ hai má y cười nói: “Nhìn ta như vậy làm gì?”
“Thần Thần đặc biệt xinh đẹp.” Tư Bác ngốc nghếch nói ra một câu sau đó đến gần vươn tay bắt lấy cái chân cởi giày giúp hắn: “Chờ đến lúc Thần Thần hai mươi tuổi khẳng định càng xinh đẹp.”
Yến Thần Dật cười đôi mắt đều nheo lại nhấc chân đạp y: “Đừng nói mình giống như đồ háo sắc vậy, ta nhớ rõ huynh từng nói A Hoa trong nhà cũng đẹp, đến lúc đó huynh lại mang ta đánh đồng với con gà mái kia.”
Tư Bác chớp mắt mấy cái nghiêng đầu nhìn hắn: “Thần Thần đẹp hơn A Hoa nhiều.”
“Vô nghĩa, hai ta cũng không phải là một loài, không phải, hai ta căn bản không thể đánh đồng.” Hắn giơ tay kéo y đứng lên kết quả nam nhân đứng lên lại nhào về phía hắn, trực tiếp đè ở trên người hắn cười tủm tỉm nói: “Lúc Thần Thần cười là đẹp nhất.”
“Được được được, hôm nay huynh ăn mật ong à, miệng ngọt như vậy.” Hai tay Yến Thần Dật kẹt ở trên eo nam nhân nhéo y một cái: “Mau đứng lên, huynh thật nặng.”
“Không muốn đứng lên, cho ta ôm một cái, đã lâu rồi không được ôm Thần Thần.” Nam nhân chơi xấu cọ tới cọ lui ở trên người hắn.
Lau súng cướp cò gì đó đặc biệt dễ dàng, đặc biệt vẫn là loại người huyết khí phương cương* như Tư Bác này cọ cọ thì xuất hiện bản chất. Yến Thần Dật cũng cảm giác được, vốn dĩ dù sao hai người bọn họ nên làm cũng đều không khác lắm đã làm, bằng không thì thuận theo ý y được, kết quả......
(*Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.)
“Meo eo ~~” một tiếng mèo kêu mềm mại vang lên ở dưới khuôn mặt Yến Thần Dật, “meo eo~” lại một tiếng.
Yến Thần Dật nhanh chóng dùng sức đẩy nam nhân cuộn trong ngực hắn ra, sau đó xoay người một cái ngồi dậy.
“Khụ, chuyện đó, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút đi, chờ ngày nào đó lại nói.”
Tư Bác ảo não ghé vào trên chăn oán hận trừng mắt nhìn mèo mập lui ở cuối giường liếm lông. Y đây có tính là tự tìm phiền toái hay không? Thế mà lại ôm con mèo về quấy rầy mình và Thần Thần!
Bất quá thấy dáng vẻ Yến Thần Dật mỏi mệt y khẽ cắn môi nhịn. Tính lại chờ một hai ngày cũng không có gì gọi là lâu, nếu Thần Thần đều bỏ qua cũng không ít một lần như vậy, chờ về sau bổ sung là được.
Hai người tắm rửa tính đi ngủ, bất quá sau khi nằm xuống thân thể Yến Thần Dật mệt không muốn động nhưng tinh thần lại rất tốt, hắn nghiêng người chọt chọt ngực Tư Bác hỏi: “Ngày mai muốn ăn cái gì? Bánh bí đỏ huynh không thích, chúng ta làm món khác ăn nha.”
Tư Bác lắc đầu, bắt lấy ngón tay hắn đưa đến bên miệng nhẹ nhàng cắn cắn, lầm bầm nói: “Cái bánh bí đỏ kia hương vị thật quái, Thần Thần, đệ muốn làm cổ vịt bán hả? Sẽ có người ăn không?”
“Sẽ, trước kia ta đã đặc biệt thích ăn.” Lời này trôi chảy nói ra Yến Thần Dật chớp mắt mấy cái cười gượng nhìn về phía nam nhân: “Trước kia làm qua ở trong nhà.”
Tư Bác hơi hơi nheo mắt lại ngáp một cái: “Thần Thần thật nhiều bí mật nha, làm những điểm tâm đó ta cũng đều không có nghe nói qua, thật là lợi hại.”
“À...... huynh không hỏi?” Yến Thần Dật liếm liếm môi, giương mắt đối diện với nam nhân.
Màu con ngươi của nam nhân đen hơn hắn rất nhiều, trong lúc nhất thời hắn hơi bị đôi mắt kia hấp dẫn, hắn thở sâu ho nhẹ một tiếng rũ mắt xuống không hề nhìn chỉ nhỏ giọng hỏi: “Huynh cũng không có nghĩ tới ta vì sao biết nhiều như vậy hả?”
Đầu tiên là nấu cơm lại là tính sổ, sau đó vẽ một ít bản vẽ kỳ kỳ quái quái. Đừng nói Tư Bác, ngay cả chính hắn cũng hiểu rõ mấy thứ này sẽ không là thiếu niên vẫn luôn ở trong nhà chỉ thông qua học đường là sẽ biết. Nhưng hắn vẫn nhịn không được muốn thử xem, bất luận kết quả như thế nào hắn cũng đều muốn chứng minh mình có chỗ hữu dụng.
“Vậy......” Tư Bác từ phía trước nhích lại gần dán vào lỗ tai hắn nhỏ giọng mở miệng: “Thần Thần là từ đâu đến?”
Một câu này đã làm cho Yến Thần Dật sửng sốt.
|
Chương 51 (CẢNH BÁO HHH)
Editor: demcodon
Yến Thần Dật ngẩng mặt nhìn nam nhân, thấy nam nhân khép hờ mắt không biết là mệt mỏi hay là cố ý, tóm lại ánh mắt rất khó hiểu là được. Hắn chớp mắt mấy cái làm bộ như không nghe rõ lời nam nhân nói hỏi: “Huynh nói cái gì? Ta không nghe rõ.”
Tư Bác khẽ cười một tiếng hơi hơi cúi đầu hôn hôn mũi hắn, sau đó môi dán bờ môi của hắn ồm ồm lại hỏi một lần: “Thần Thần là từ đâu đến?”
Yến Thần Dật bị y cọ môi ngứa hơi lui ra phía sau một chút liếm liếm, qua một hồi mới trả lời: “Huynh cảm thấy ta hẳn là từ đâu đến?”
“Thần Thần so với người bình thường đều thông minh hơn rất rất nhiều, khẳng định so với mấy huynh đệ kia nhà đệ còn thông minh hơn.” Tư Bác đến gần lại hôn hôn khóe miệng của hắn, sau đó cười nói: “Vẫn cảm thấy những thứ Thần Thần biết đến đều không phải chúng ta hẳn là biết đến, có đôi khi Thần Thần nói những lời ta cũng nghe không hiểu.”
“Ta nếu như nói cho huynh ta không phải là ta, ta đây coi như là mượn xác hoàn hồn huynh có thể tin hay không?” Yến Thần Dật rũ mắt nhìn chỗ yết hầu của y nhỏ giọng than thở: “Nơi trước kia ta sống mạnh hơn nơi này gấp trăm lần, cái gì cũng rất tiên tiến, có nói với huynh thì huynh cũng không hiểu.” Hắn bĩu môi, giơ tay khoát lên trên eo y: “Ngủ ngủ, không nghĩ nữa, suy nghĩ nhiều đau đầu.”
Tư Bác nhíu mày thấy hắn nhắm mắt lại tính ngủ rõ ràng không muốn nói tiếp dáng vẻ cũng không gạn hỏi nhẹ ừh một tiếng kéo cái chăn mỏng lên trên đến eo của hai người, cũng nhắm hai mắt lại.
Y kêu người đi thăm dò qua cuộc sống trước đây của Thần Thần, cho nên có một số việc y biết rõ, hoặc là nói y còn biết rõ hơn Thần Thần. Y đã sớm hoài nghi thân phận của Yến Thần Dật, cũng không phải không nghĩ tới những chuyện không thể tưởng tượng kia, nhưng đều bị mình phủ quyết. Mượn xác hoàn hồn linh tinh đều là hát trong hí kịch, y lại không tin, nhưng Thần Thần biểu hiện quá mức xuất sắc, so với hắn trước kia thật sự là khác nhau như trời với đất.
Y khe khẽ thở dài, nâng tay lên ôm người sát một chút, khóe miệng nam nhân chậm rãi nhếch lên một ít. Vô luận là cái gì tinh quái chiếm thân thể này hiện tại đều chỉ là Thần Thần của y, cũng chỉ có thể là Thần Thần của y.
* * * Nói đến bên này, Dịch và Quảng trở về phòng, Ninh cũng lon ton đi theo đến. Gã đến gần bên cạnh Quảng lấy khuỷu tay đụng đụng eo hắn chỉ chỉ Dịch cầm chậu nước đi ra ngoài múc nước, sau đó hỏi: “Hai ngươi chuẩn bị ngủ chung một phòng hả?”
“Ta cũng ngủ chung một phòng với ngươi rồi, sao lại không có thể cùng một phòng với hắn?” Quảng buồn cười liếc mắt nhìn gã giơ tay cởi nút bọc ra, thấy biểu cảm của gã thật uể oải còn sửng sốt hỏi: “Ngươi không phải sẽ có ý đó với ta chứ? Ngươi đừng như vậy, hai ta không hợp.”
“Nói bậy bạ gì đó? Ta chỉ là đang tự hỏi mấy vấn đề, hai ngươi khi nào thông đồng, hai ta ở bên nhau hai năm ngươi cũng chưa đề cập qua một câu.” Ninh bĩu môi ngồi vào trên ghế nhấc chân lên, nâng nâng cằm một bộ dáng ngươi thành thật mới là công đạo nhìn Quảng.
“Cái gì gọi là thông đồng chứ, hai ta đã sớm ở bên nhau được không, chẳng qua sau này chủ thượng một lần nữa chia ra hợp tác cho nên hai ta mới giải tán.” Hắn nhún nhún vai, biểu cảm trên mặt rất bình thản: “Hơn nữa Ninh à, ngươi đã hơn hai mươi tuổi chẳng lẽ không nên suy nghĩ về sau của mình trước một chút hay sao? Chủ thượng cũng tìm được người yêu, ngươi tốt xấu gì cũng tìm kiếm một người chứ.”
Ninh như thế nào nghe lời này cũng không được tự nhiên, đột nhiên phản ứng lại kêu lên: “Đừng đùa, ta cũng không tính tìm nam nhân cùng trôi qua nửa đời sau.” Nói xong lời này còn bĩu môi, mặt mũi tràn đầy kháng cự: “Được rồi, hai ngươi ngủ đi, ta cũng không ngốc ở chỗ ngươi nữa, chậc, sao một hai người đều thấy hiếm lạ nam nhân vậy, cứng ngắc có cái gì tốt, ta còn không bằng nhìn chính mình, tốt xấu gì ta còn rất rắn chắc.” Ninh vừa lầm bầm vừa đi ra ngoài, cũng không biết gã nghĩ như thế nào ra cửa còn chạy tới phòng bếp lấy đậu phộng lại lựa hai cái cổ vịt cay, sau đó lấy bầu rượu nhỏ lúc này mới trở về phòng mình.
Gã phải tiếp tục tự hỏi một chút vấn đề. Quảng nói đúng, gã hẳn là suy nghĩ một chút về chuyện cưới thê sinh nhi tử.
Dịch gánh nước ấm trở về để trên cái giá quay đầu nhìn Quảng: “Ninh đâu?”
“Đi rồi, tiểu tử đó gần đây giống như chịu kích thích gì không có việc gì lại nói lung tung.” Quảng lắc đầu đến rửa mặt ngẩng đầu nhìn y: “Chuyện của Thanh huynh thấy thế nào?”
“Không có ý tưởng, chuyện của hắn tự hắn rõ, chúng ta nói cái gì cũng đều vô dụng.” Dịch cầm khăn ướt lau mặt quay đầu nhìn hắn: “Chàng muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng.”
“Ta phát hiện huynh nói nhiều.” Quảng giơ tay nhéo lỗ tai y: “Ngày đó chủ thượng kêu ta đi điều tra cuộc sống trước kia của Tiểu Yến, kết quả ta tra xét phát hiện sau khi chia nhà Tiểu Yến rõ ràng thông minh không ít, thật giống như đổi thành người khác vậy.”
Dịch nhíu mày ý bảo hắn tiếp tục nói.
“Tiểu Yến hiện tại đặc biệt thông minh, biết được những thứ chúng ta không biết, thậm chí có những thứ ta ngay cả nghe cũng chưa nghe qua.” Quảng thở dài xoay người trở lại mép giường cởi y phục: “Trước kia......” Hắn dừng lại khẽ cười một tiếng: “Hắn bị người trong nhà khi dễ chưa bao giờ dám lên tiếng, cho dù một tháng chỉ có một ngày có thể đi viện tử nhỏ của hắn thì hắn cũng không đi ra. Huynh nhìn nhìn hắn hiện tại xem, chậc chậc, trong cái đầu nhỏ kia chứa đựng bao nhiêu chuyện tính kế người chứ, ai muốn để cho hắn không thoải mái thì tuyệt đối còn tàn nhẫn hơn chủ thượng.”
Dịch có chút ngoài ý muốn, bất quá suy nghĩ hai ngày này quan sát Yến Thần Dật ngược lại là cảm thấy Quảng nói chuyện hơi giật gân.
Quảng thấy y không tin lời mình nói thì thần bí chậc chậc hai tiếng, còn vươn ngón tay móc lại ý lêu y đến gần: “Ngày đó huynh cũng thấy được chuyện ta và Ninh đi ném chuột chứ?.”
Dịch cười gật đầu đến gần vươn đôi tay kẹt ở xương hông hắn bám dính vào người.
“Sau đó thì sao?”
Quảng nhếch môi giơ tay cởi nút bọc chỗ cổ áo giúp y, giọng nhẹ nhàng nói: “Đó là Tiểu Yến kêu, trước đó nữ nhi tửu lâu Tôn gia kia đến quấy rối, lúc ấy này tửu lâu vẫn là của lão bản đầu đang kinh doanh, huynh sẽ không phát hiện dáng vẻ Trương lão bản đối với lời Tiểu Yến nói gì nghe nấy, ta chỉ là đề nghị cho cho bọn họ chút dạy dỗ, ông ngay cả ngăn cản cũng chưa đã đồng ý.”
Dịch lại dựa sát vào một chút, chóp mũi hai người đã dán chóp mũi.
Quảng động động đầu để cho chóp mũi hai người cọ cọ: “Trong huyện này tửu lâu lớn nhỏ vốn là không nhiều, Tiểu Yến đưa ra hợp đồng mua công thức làm điểm tâm những điều khoản bên trong nhìn đối với hai bên đều rất công bằng, nhưng kỳ thật chỉ có lợi ích với tiệm tửu lâu này. Mấy tửu lâu khác tuy nói mua công thức làm điểm tâm về nhưng huynh nhìn xem, bọn họ bán được bao nhiêu người mua về chứ, cũng bất quá chính là dựa vào giá tiện nghi mới có thể bán được một ít, còn không có thể tìm đến hắn gây phiền toái.” Quảng thở dài giơ hai tay lên ôm cổ Dịch cười nói: “Làm buôn bán phải làm như hắn còn lo không kiếm được bạc sao.”
Dịch lúc này đã không biết hắn đang nói cái gì, chỉ là nhìn cái miệng lúc khép lúc mở kia cảm thấy đôi mắt đều bị mơ hồ.
“Ta cảm thấy...... ưm......” Lời nói vừa mới ra còn lại đã bị nuốt vào trong miệng khác, Quảng hừ nhẹ một tiếng, tiếp theo trong mắt mang theo nồng đậm vui vẻ. Xem ra làm cho người nào đó nghẹn hỏng rồi, vậy hắn cũng không muốn khó hiểu phong tình như vậy.
Dịch vội vàng xao động cởi áo sơ mi mặc trên người Quảng ra lộ một mảnh lồng ngực màu mật ong, y cúi đầu liếm hai nụ hoa hồng phấn kia trước.
Quảng hừ nhẹ một tiếng giơ tay ấn đầu y, nghĩ thầm: 'người này thật sự là nghẹn lâu lắm rồi đây.'
“Huynh nhẹ một chút.” Quảng bị y mút có chút đau ưỡn ngực đẩy đẩy đầu y.
Dịch hừ một tiếng, hạ thân đứng thẳng chống chống cách tiết khố phía trước vừa lúc chống đến chỗ Quảng đang lên tinh thần.
“Chàng cũng rất gấp.”
Quảng ừ một tiếng giơ tay vuốt tóc y: “Hôm nay ta chưa tắm rửa......”
“Mặc kệ.” Dịch nhẹ nhàng dùng răng nanh cắn hắn nụ hoa bên trái lầm bầm, một tay thò đến bên trong tiết khố của hắn cầm gậy thịt nóng bỏng đứng thẳng kia: “Ta đã nghẹn hai năm.”
“Huynh muốn làm chết ta hả?” Quảng bị y cầm có chút đau nhe răng giơ tay vỗ lên trên vai y: “Múc nước đi, bằng không thì không làm.”
Dịch ngừng động tác khó chịu nhìn hắn, lại cũng dừng động tác.
“Ngoan mà, nhanh đi, lấy chút nước lạnh đến là được, hai ta tắm rửa, đừng như vậy, ta sẽ có bóng ma tâm lý.” Hắn nói thoải mái nhưng lại nâng lên một chân nhẹ nhàng đặt ở trên gậy thịt đứng thẳng dưới tiết khổ của nam nhân ấn lắc qua lắc lại, đây rõ ràng chính là quyến rũ.
Dịch lạnh mặt nhìn hắn, cắn răng nói: “Chàng chờ cho ta!”
Quảng khẽ cười một tiếng, thấy y đi múc nước còn mình ngược lại là từ trên giường leo xuống dưới cởi sạch sẽ y phục, sau đó chỉ thấy nam nhân một tay xách một thùng nước, hai thùng nước được xách tiến vào.
Tiếng ào ào truyền đến, thùng tắm phía sau bình phong được đổ vào nước lạnh, Quảng cũng không khác người bước vào thùng nước tắm rửa. Tuy nói thời tiết ngày mùa hè rất nóng nhưng gần đây buổi tối đều rất mát mẻ, bất quá thân thể bọn họ cường tráng dùng nước lạnh tắm rửa không tính là gì, trước kia cũng thường xuyên làm như vậy.
Dịch dưới cái nhìn chăm chú của Quảng cởi y phục lung tung cũng nhảy vào trong thùng tắm rửa, sau đó......
“Ông trời của ta, huynh chà xát đau quá!” Quảng bị áp đảo từ phía sau ở trên bàn kêu sợ hãi một tiếng.
Dịch nào còn tâm tư quan tâm những chuyện này, lấy tay thăm dò đến tiểu huyệt giữa hai mông của hắn đã hai năm không bị khai khẩn qua nhẹ nhàng ấn xoa cửa huyệt đóng chặt.
“Ưm......” Ngón tay lạnh lạnh cứ như vậy cứng rắn chen tiến vào, Quảng nhíu mày cắn môi hừ nhẹ một tiếng. Hắn cũng không muốn bị chủ thượng cách vách nghe được bọn họ đang làm cái gì.
“Khốn kiếp, huynh làm thật đau, dùng chút thuốc mỡ đi! Huynh thật muốn ta đau chết à?” Tiếng áp lực từ trong miệng kêu ra, sau đó Quảng duỗi chân đá y.
Dịch há miệng cắn vai hắn, không dùng sức cũng không nhẹ.
“Cứ như vậy đến một lần thì thế nào? Ta nhớ rõ chàng rất ẩm ướt.”
“Đánh rắm, nhanh lấy thuốc mỡ ra, không thì không làm!” Chỉ là bị ngón tay ra ra vào vào ở trong tiểu huyệt mà chân Quảng cũng đã có chút mềm nhũn.
Dịch khom lưng từ trong y phục dưới mặt đất tìm cao hương hoa hồng từ trong tay áo, y móc ra một khối lớn sau đó nhét vào không chỉ trong tiểu huyệt của Quảng đang co rút lại mà còn vẽ loạn đến vách tràng.
“Quảng, chàng ướt cũng thật sự nhanh nha.” Khối thân thể này mình quá mức quen thuộc, sau khi để cao trơn vào vách tràng ra vào càng thêm dễ dàng, hơn nữa càng ngày càng nóng: “Thả lỏng thân ái, không thì ta cũng không cam đoan chàng sẽ thoải mái.”
“Ưm......” Quảng nửa ngửa đầu hai tay nắm chặt bàn, hít sâu làm cho thân thể mình thả lỏng, phía sau ngón tay ra ra vào vào cảm giác rất rõ ràng, hơn nữa......
“A! Dịch, sờ sờ ta......” Hắn kéo kéo tay nam nhân đang nắm phần eo của mình về phía trước, miệng nỉ non: “Giúp ta.”
Dịch khẽ cười một tiếng cầm gậy thịt đứng thẳng của hắn, động tác nhanh chóng lên xuống cử động lên tục.
“Ưm, huynh đừng tra tấn ta có được hay không, nhanh tiến vào đi!” Hai cái đùi đã mềm nhũn bất lực, Quảng rầm rì một tiếng.
Dịch rút ngón tay cắm vào trong cơ thể hắn ra đưa gậy thịt đã sớm ứ máu của mình đến phía trước cọ cọ, ma sát vào cửa huyệt đã mềm mại co rút lại không thôi, dựa vào người nhẹ nhàng cắn vành tai hắn, còn gợi tình liếm liếm trong tai hắn: “Muốn ta thao chàng hay không?”
“Muốn, nhanh lên......” Sau đó cong cong mông ý đồ dùng tiểu huyệt khao khát nuốt vào gậy thịt lửa nóng kia, nhưng mà hai chân hắn lại bất lực, nam nhân kia cũng có ý trốn tránh hắn, Quảng bĩu môi sắp khóc.
Cao hương hoa hồng này có chút mang theo tác dụng thôi tình, gậy thịt tra tấn hắn vẫn ở bên ngoài tiết dịch.
“Cầu ta, Quảng, van cầu ta.”
“Cầu huyh, ưm......cầu huynh thao ta...... a !” Lời này vừa nói xong nam nhân dùng lực ở phần eo trực tiếp đưa hết gậy của mình đẩy vào tiểu huyệt ẩm ướt mềm mại.
“Chàng thật sự là ẩm ướt, bảo bối có biết ta nhớ chàng nhiều như thế nào hay không?” Y vừa dùng lực đẩy vào vừa ghé vào lỗ tai hắn nói lời yêu thương dành cho người yêu. Dịch không giống ngày xưa ít lời nhẹ nhàng cười nói: “Hai năm không bị ta thao có nhớ ta hay không? Hử?”
“Nhớ, ưm ưm, huynh nhẹ một chút......” Quảng bị y đâm về phía trước nhảy lên, nhưng hai cánh mông thịt bị nam nhân dùng sức xoa nắn, hắn thở ra một hơi: “Đừng như vậy, sẽ bị nghe được.”
Cái bàn cũng không rắn chắc, đã vang tiếng cọt kẹt cọt kẹt.
Dịch lại đâm xuống hai cái sau đó ôm hắn đứng lên một cái, kết quả bởi vì tư thế cơ thể thay đổi nên gậy thịt trong cơ thể tiến vào càng sâu, Quảng kêu sợ hãi một tiếng nhanh chóng giơ tay che miệng lại.
“Ngoan, nhịn nhịn, đến trên giường đi.” Y kéo hai cái đùi của hắn, cũng may sức lực của y lớn nên trực tiếp đã ôm người như vậy đi lên giường, sau đó còn cố ý dùng sức đâm xuống hai cái.
Kết quả chính là......
“A a a a......” Quảng hét lên một tiếng bắn ra một tia tinh dịch đường cong phun phụt phụt rơi xuống trên đệm trải giường.
Dịch cũng bị hắn bởi vì cao trào mà trong vách tràng co rút nhanh thét lớn một tiếng làm động tác đâm ngừng một lát, tiếp theo thở sâu rút gậy thịt từ tiểu huyệt ra tiểu.
“Ưm.” Quảng hừ nhẹ một tiếng há miệng thở dốc.
“Đổi tư thế thử xem được hay không?” Dịch nâng một chân hắn lên quỳ ở giữa hai chân hắn làm cho Quảng nghiêng thân thể, sau đó trực tiếp đâm vào.
Loại tư thế này rất kích thích, Quảng chỉ có thể nắm chặt đệm giường, một tay cầm chăn bịt miệng mới làm cho tiếng rên rỉ chịu đựng ngừng lại.
Dịch giống như một con mãnh thù phát tình xâm chiếm thân xác thuộc về y, cứ thế làm cho đến hừng đông mới bỏ qua.
Quảng đã mệt ngay cả tinh dịch cũng bắn không ra, giọng càng là khàn khàn, mãi đến cuối cùng tiểu huyệt bị sử dụng quá độ đã không có biện pháp khép kín.
“Cầu huynh, đừng làm nữa.” Giọng hắn bất lực, hai cái đùi nếu không phải bị Dịch dùng sức nắm thành tư thế kẹp ở trên vai phỏng chừng đã sớm rơi xuống.
“Được.” Dịch lại dùng sức đâm vài cái, sau đó lần thứ ba lại bắn ra vào bên trong thân thể hắn.
Quảng run run vài cái, hít thở cũng sắp không phải chính mình.
“Ta đi múc nước giúp chàng rửa sạch, chàng ngủ đi.” Y hôn hôn trán hắn ướt mồ hôi, thấy hắn đã nhắm mắt lại cũng không để ý tới chính Dịch khẽ cười một tiếng rút lui thân thể.
Tạch một tiếng vang nhỏ, trong tiểu huyệt sưng đỏ kia không có biện pháp khép kín chậm rãi chảy ra tinh dịch màu trắng ngà......
* * * Tư Bác nửa đêm đột nhiên tỉnh lại, mắt ảo não nhìn người đang ngủ say trong lòng mình thở dài. Y thật muốn đứng lên đến phòng cách vách đạp cửa, sau đó gầm rú với hai người không biết tiết chế là vật gì, không được đến nửa đêm làm loại chuyện làm cho người đặc biệt miên man bất định! Người yêu trong ngực chuyện gì cũng đều không thể làm, thật sự là rất nghẹn khuất!
Tư Bác oán niệm trừng nóc giường, hít thật sâu, chậm rãi thở ra, sau đó lại hít sâu, lại thở ra...... lặp lại mấy lần. Đáng tiếc vô dụng!! Y càng ngày càng kích động.
Nhưng mà khuôn mặt bảo bối ngủ trong lòng hồng hồng khóe miệng còn hơi hơi mỉm cười, đây thật sự là làm cho y muốn đánh thức quấy rối cũng luyến tiếc. Y quyết định ngày mai phải cảnh cáo nghiêm trọng hai tên thối không biết xấu hổ kia lại quấy rầy giấc ngủ của người khác sẽ bị ngựa đá!
* * * Kỳ thật muốn trách chỉ có thể trách lỗ tai của Tư Bác quá thính, Quảng đã cố gắng đè nén âm thanh ra cửa miệng nhưng chẳng nhằm gì, Dịch bị nghẹn lâu có chút khống chế không được.
Một đêm không ngủ đến hừng đông, Quảng hoàn toàn xụi lơ ở trên giường, động cũng không muốn động. Dịch ngược lại là tinh thần sảng khoái, còn đặc biệt có tâm tình tốt xin Yến Thần Dật nghỉ, nói cho hắn biết sự thật Quảng không thể xuống giường.
Yến Thần Dật chớp mắt mấy cái nhìn kỹ y, sau đó mặt đỏ bừng.
“Khụ, chuyện đó, nơi này chú ý che một chút.” Hắn giơ tay chỉ chỉ vào vị trí cổ của mình, ý bảo Dịch.
Dịch nhíu mày rõ ràng không hiểu hắn đang nói cái gì, bất quá sau khi thấy mặt hắn đỏ thì hiểu rõ cười cười xin lỗi hắn: “Ngày hôm qua quấy rầy đến các ngươi, ta xin lỗi.”
“... ...” Mặt Yến Thần Dật càng đỏ hơn.
Hắn hiện tại cũng không tính là thiếu niên chưa trải qua việc đời, quan hệ hai người này là gì hắn thật sự không cần suy nghĩ cũng đoán được, còn có quấy rầy đến...... Ngày hôm qua hắn kỳ thật không có nghe được âm thanh gì không hài hòa, nhưng buổi sáng hôm nay rời giường thấy đáy mắt Tư Bác hai khối quầng thâm lại liên hệ đến lời Dịch vừa nói...... hắn chớp mắt đã hiểu.
“Không có việc gì, không có quấy rầy.” Yến Thần Dật xua tay cầm sổ sách mới đi đại sảnh. Nếu Quảng xin nghỉ vậy chỉ có chính hắn đi làm chưởng quầy một ngày, vừa lúc hôm nay đẩy ra cổ vịt cay cổ gà cay, hắn đi xem những người khách có thích hay không.
“Ngươi, theo ta lại đây!” Yến Thần Dật đi về phía đại sảnh, Dịch xoay người chuẩn bị đi vào trong sân nhìn xem những thợ thủ công đó xây phòng, kết quả mới ra cửa đã bị sắc mặt Tư Bác siêu cấp xấu ngăn lại, giọng điệu hung tợn còn trừng mắt nhìn y. Y ngoan ngoãn đi theo Tư Bác đến chuồng ngựa thấy sắc mặt chủ thượng âm trầm thì biết đêm qua khẳng định đã quấy rầy chủ thượng.
Vừa định há miệng xin lỗi đã thấy chủ thượng đột nhiên đến gần bắt lấy cổ áo y tức giận nói: “Giao ra đây.”
“Giao cái gì? Chủ thượng cứ nói thẳng.” Dịch không thể hiểu được hỏi.
“Ngày hôm qua lúc hai ngươi làm chẳng lẽ không dùng thuốc mỡ? Lừa ai chứ!” Tư Bác nhíu mày rõ ràng không tin.
Dịch chớp mắt mấy cái bừng tỉnh thông suốt.
“Chủ thượng...... ngài không phải là muốn cao hương hoa hồng chứ?”
Tư Bác nghiến răng nghiến lợi nhìn gã duỗi tay: “Lấy ra!”
“Hay là thuộc hạ lại đi mua một hộp mới nha? Hộp này...... vừa dùng hết rồi.” Dịch lấy chiếc hộp tròn nhỏ từ trong tay áo ra mở cho chủ thượng nhìn, thấy chủ thượng gặp biến sắc nhanh chóng mở miệng: “Chuyện đó, bây giờ thuộc hạ ta đi mua liền.”
Tư Bác xụ mặt gật đầu hừ một tiếng quay đầu đi, còn lưu lại một câu: “Nhanh lên!”
Dịch cười trộm, nghĩ thầm: 'chủ thượng thì ra còn có một mặt dễ kích động như vậy nha.'
|