Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia
|
|
Chương 59: Giải cứu
Thời điểm nhìn thấy Hành, ta thật bị kinh hách vô cùng, một người phong lưu phóng khoáng như hắn, cư nhiên bị tra tấn thành như vậy.
“Hắn không phải đồ đệ của ngươi sao? Ngươi như thế nào……”.
“Hừ, đồ đệ? Bất quá là một cái vũng bùn phạm thượng phản đồ mà thôi, uổng phí ta giáo dưỡng nhiều năm như vậy.” Vũ Văn Phong nhìn về phía chúng ta, sợ ta động tay chân gì sao? Hừ! Lão hồ li!
“Hành……” Ta nâng Hành lên, Hành hơi hơi mở mắt.
“A, lại bị ngươi nhìn thấy bộ dáng này.”
“Hành, ngươi có thể đi ra ngoài.”
“Cái gì?” Hắn không thể tin được nhìn ta.
“Hành, Thanh nhi đang ở chân núi chờ ngươi. Thanh nhi muốn ta nói với ngươi rằng hắn rất nhớ ngươi, bảo ngươi mau mau đi tìm hắn.” Ta cố ý nói lớn tiếng, cách ống tay áo đem dược trước đó chuẩn bị đưa cho Hành.
“Ngọc nhi, ngươi…… ngươi không đi sao?” Tào Hành hỏi.
“Ta? Nga, sư phụ ngươi mời ta ở lại đây làm khách. Ngươi mau mau trở về đi thôi. Ta đi trước. Vũ Văn đại nhân, chúng ta đi……” Ta quay đầu lại nhìn Hành, Hành, hãy đối đãi Thanh nhi thật tốt!
Ta ở trên núi nhìn đoàn người xuống núi, Vũ Văn Phong dám thả bọn họ rời đi, nhất định nghĩ đến những người này trúng độc dược do Vũ Văn Phong hắn đặc chế, đã muốn mất hết võ công, không còn tác dụng gì nữa, lại nhất định không thể tưởng được ta đã đưa cho bọn họ giải dược. Ta tất nhiên cũng không có trúng cái gì thương kết, này hết thảy bất quá do ta biên ra mà thôi, về phần hắc y nhân kia là vì trước đó đã bị ta hạ dược, khi gặp máu sẽ lập tức phát độc tử vong, chỉ cần Vũ Văn Phong quan sát thêm một đoạn thời gian, liền sẽ thấy tên kia khởi tử hồi sinh bởi tác dụng của dược đã hết. Chính là Vũ Văn Phong trời sinh tự phụ, gặp người nọ ngã xuống, sớm gọi người khiêng đi, tự nhiên đợi không được dược tính hết tác dụng. Về phần người kia sau khi tỉnh lại, ta biết hắn nhất định sẽ không trở về, dĩ nhiên, thật vất vả rời đi con sói đói này, sao còn có thể có người ngu ngốc chạy về chứ?
“Hiện tại……”.
“Đã giải ……” Ta chính mình nhỏ một giọt huyết vào cái cây đã héo chết, cây kia cư nhiên khởi tử hồi sinh, thậm chí còn có thể nở hoa.
Vũ Văn Phong có vẻ thực hưng phấn, lợi khí cứng cỏi đâm vào cánh tay ta, máu tươi chảy ra, từng giọt chảy vào trong bát, ta đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng, thiếu chút nữa đứng không vững. Đứa nhỏ ở trong bụng đạp thật mạnh, có chút đau đớn……
Ngồi trên ghế tựa, ta thấy Vũ Văn Phong ánh mắt một mảng hồng , tham lam uống hết bát huyết, sau đó cuồng tiếu rời đi……
Hắn cũng không có gây khó xử gì cho ta, sợ là vì lo lắng ta cung cấp không đủ huyết nên mỗi ngày hảo tửu hảo đồ ăn đều đưa đến đủ, lại có người hầu hạ, nhưng ta lại cảm thấy chính mình càng ngày càng tiều tụy, cứ cái dạng này ta thật lo lắng cục cưng sẽ không thể lớn lên…… Hiên a Hiên, hiện tại chỉ có dựa vào ngươi tới cứu ta …… lạnh quá, nơi này độ ấm thật thấp, ta ôm chặt chăn mà vẫn cảm thấy cả người đều lạnh…….
|
Chương 60: Thanh nhi (4)
Ngọc ca ca không biết bỏ đi nơi nào rồi, Hiên minh chủ phát điên tìm kiếm, muốn sát vào núi lại bị cái người không giống người quỷ không giống quỷ rất kỳ quái kia ngăn cản…… Kỳ thật ta cũng rất muốn đi lên núi, nhưng Lưu thần y không cho. Dù ta vào trong đó lại có cái gì hữu dụng đâu? Ta không có võ công như Hiên minh chủ, cũng không thông minh giống Ngọc ca ca, ta cái gì đều không làm được, Hành, ngươi rốt cuộc thế nào rồi? Nếu ngươi có chuyện gì, Thanh nhi nên làm cái gì bây giờ?
Ta ngẩng đầu lên, thế nhưng phát hiện đầu gối mình đã là 1 mảng ẩm ướt, gần nhất luôn vụng trộm khóc, Ngọc ca ca nói mắt ta đã muốn thành quả hạch đào. Nhưng ta chính là rất nhớ Hành a, Hành……
“Thanh nhi? Thanh nhi của ta, ta đã trở về!”.
Ta xuất hiện ảo giác sao? Vì sao lại nghe thấy tiếng Hành bên tai thật rõ ràng? Còn có……
“Thanh nhi……” Hành! Người kia quả thực là Hành!!
“Ô ô……” Thật là Hành sao? Trên gương mặt xinh đẹp kia giờ đều là vết máu, vết sẹo…… Nhưng ánh mắt cùng miệng lại hàm đầy ý cười, đúng là Hành của ta không sai……
“Thanh nhi lo lắng ? Hài tử ngốc, ta đã trở về, ngươi còn khóc cái gì.”
“Hành……” Ta chạy tới ôm lấy hắn, đúng vậy, Hành của ta đã trở lại, đây chính là hương vị của Hành a…….
Ta ngẩng đầu mới nhìn thấy hắn đau đến mặt mày trắng bệch, tê tê trừu khí, trên người hắn nhất định có rất nhiều vết thương.
Trời ạ, người nào tàn nhẫn như vậy…… Ta không dám động đậy nữa, sợ chính mình lại đụng tới vết thương của hắn…… Hành lại ôm chặt lấy ta, làm ta sắp thở không nổi.
“Thanh nhi ngốc, đều chỉ là chút vết thương ngoài da, không đau .”
“Đi, tiến vào trong lều trại, ta đi tìm Lưu thần y……”.
Ta đem Hành đỡ lên giường, vội vàng tìm thần y đến. Thần y đem quần áo đã rách tươm của Hành xé mở, từng đạo vết thương hiện ra, có cái đã sưng mủ, có cái còn đang chảy máu…… Ta nghe thấy thanh âm đang khóc của chính mình…… Trong lòng đau quá, nhiều vết thương như vậy, lại đều thật sâu…… Hành nhất định đau lắm, nhất định…… Nhưng Hành vẫn tươi cười nhìn ta……
“Độc đã giải, đều là chút vết thương ngoài da thôi. Không lâu nữa sẽ khỏi.” Lưu thần y thay Hành thượng dược.
“Thần y cũng đã nói như vậy rồi, còn lo lắng cái gì nữa?” Hành hướng ta nói, nhưng nước mắt ta lại không đình chỉ được, lòng đau quá.
“Ngọc nhi thế nào?” Hiên minh chủ từ bên ngoài lều trại tiến vào, ta thấy hắn thật tiều tụy.
“Sinh mệnh không có nguy hiểm, chính là lão thất phu kia……” Hành cắn răng nói.
Hiên minh chủ vung quyền đập mạnh lên bàn, cái bàn liền nát, ta biết Ngọc ca ca là vì cứu Hành cùng những người khác, mới chính mình đi lên núi. Ngọc ca ca, ngươi nhất định không thể có việc.
“Thanh nhi, đến nằm bên người ta đi.” Uống thuốc xong Hành lôi kéo ta không chịu buông tay.
“Nhưng……” Ta sợ chính mình không chú ý đụng tới miệng vết thương của Hành.
“Ta còn nghĩ đời này sẽ không còn được gặp lại Thanh nhi của ta nữa chứ.” Hắn đem ta ôm lấy, ta liền cứ như vậy lẳng lặng nằm ở bên người hắn.
“Hành, về sau đừng rời khỏi ta nữa.” Ta không muốn lại phải mỗi ngày lo lắng đề phòng.
“Hảo, ta đáp ứng Thanh nhi.”
Kỳ thật ta biết đây là chuyện không có khả năng, đại ma đầu kia có lẽ sẽ còn gây ra nhiều chuyện càng đáng sợ hơn. Ta cũng rất lo lắng cho Ngọc ca ca.
Nhưng ta không dám nói ra, ta sợ……
“Thanh nhi, không sợ .” Hành ngồi dậy, hôn môi ta, mềm, có hương vị của Hành, còn cả mùi dược chua sót kia nữa.
Thương tích của Hành nhờ thần y điều dưỡng rất nhanh đã tốt lên, Hành nói này còn phải kể đến dược Ngọc ca ca đưa cho. Chính là thời điểm hắn nói lời này trong mắt đầy chua sót. Ta kỳ thật vụng trộm nghe được thuốc này của Ngọc ca ca chính là dùng máu của bản thân làm ra.
Những người cùng Hành đến cũng đều đã tốt hơn, gần nhất ngoài trướng thiệt nhiều người, Hành bảo ta ở lại trong trướng, không cần đi ra ngoài nên ta cũng không biết bọn họ cụ thể muốn làm gì.
Ta chỉ là ở lại trong trướng xem sách thuốc mà vị thần y kia cho mượn, đột nhiên bị người từ sau lưng ôm lấy.
“Hành……” Ta quay đầu lại.
“Thanh nhi, ngày mai, ta phái người đưa ngươi xuống núi.”
“Cái gì?” Đưa ta xuống núi? Vì sao? Không, ta muốn ở lại bên người Hành.“Ta muốn ở cùng một chỗ với ngươi.”
“Thanh nhi, ngươi hãy nghe ta nói, ngươi ở……”.
“Ta sẽ liên lụy ngươi sao?” Ta đã biết, ta vốn không giúp được gì cả, ta chỉ là một cái trói buộc.“Hảo, ta xuống núi……” Ta không khóc, nhưng trong lòng cũng rất khó chịu, ta một chút cũng không giúp được cho hắn, một chút cũng……
“Thanh nhi. Yên tâm, ta không có việc gì . Qua vài ngày, ta sẽ xuống núi tìm ngươi.”
“Ân.”.
Ta yên lặng nằm ở trên giường, không muốn nói chuyện. Ta cảm thấy chính mình thật sự là một chút đều không dùng được, giống Hành người vĩ đại như vậy, hẳn là phải có một người thật tốt bồi tại bên người, có thể cùng hắn lưu lạc giang hồ, cùng nhau kề vai chiến đấu, mà không phải giống ta đây cái gì cũng không biết……
“Thanh nhi……” Hành ôm chặt ta, muốn cho ta ấm áp, nhưng ấm áp này, ta có thể có được bao lâu?
Ngày hôm sau ta liền hạ sơn, bị đuổi về chỗ ở của Tiếu tướng quân, Lạc nhi lại trưởng thành hơn một chút, chỉ là động bất động liền khóc*, ta biết, Lạc nhi cũng nhất định rất nhớ phụ thân của hắn đi……
——— —————-
* không có việc gì cũng khóc, nhưng dịch vậy thô we nên đành để nguyên
|
Chương 61: Mất đi
Một giấc mộng hỗn loạn, thấy huyết, thấy một thanh đoản kiếm……cũng nghe thấy thiệt nhiều tiếng người khóc, tiếng kêu……
Đột nhiên một trận cảm giác mát lạnh ập tới, còn chưa kịp mở mắt đã bị người kéo dậy.
“Đi!”.
Vũ Văn Phong? Thanh âm bên ngoài…… nguyên lai không phải mộng, bọn họ đánh lên đây rồi sao?
Vũ Văn Phong tựa hồ bị chút tiểu thương, không chờ ta thay quần áo, liền đã vội kéo ta đi đến thông đạo ngầm dưới mặt đất.
Ta bị kéo chạy rồi lại chạy, cả người vốn không còn chút sức lực nào, nếu không phải có võ công chống đỡ, ta hoài nghi chính mình đã muốn…… Bụng truyền đến đau đớn kịch liệt. Trước lúc cục cưng được sinh ra, ta cứ nghĩ không cần lo lắng gì vì Vũ Văn Phong cần nó, tự nhiên sẽ không thương tổn đến nó. Mà hạt tuyết mẫu đơn vốn có công năng bảo hộ thai nhi, nhưng cơn đau này lại làm cho ta cảm thấy sợ hãi.
“Ta không chạy được nữa.” Ta gục xuống ở một bên thở hổn hển.
“Không phải do ngươi quyết định. Đi!” Vũ Văn Phong một chưởng đánh vào vai ta, đau……“Nhanh lên!”.
Ta không biết bản thân đã đi bao lâu, chỉ cảm thấy cơ thể bị người kéo theo, hai chân tựa hồ không phải của chính mình nữa……
Rốt cục một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, chúng ta hẳn là đã ra khỏi một cái kia sơn động, trên tay đột nhiên bị họa một đường kiếm, máu từ thân thể đổ vào trong miệng ác ma…… Hắn là ma quỷ, một cái chân chính thị huyết ma quỷ……
“Vũ Văn Phong. Còn muốn chạy đi đâu?”.
Là thanh âm của Hành! Đúng vậy, Vũ Văn Phong biết con đường này, Hành nhất định cũng biết.
“Ngọc nhi……”.
Tiếng của Hiên, Hiên tới cứu ta…… nhưng ta đã không còn khí lực đẩy ra người bên cạnh để chạy về phía hắn nữa……
“Một nén nhang thời gian.” Ta gian nan phun ra vài chữ. Đúng vậy, ta ở trên tay chính mình bôi độc, chính là độc trước đây từng dùng gặp máu sẽ phát tác, một nén nhang thời gian, trước khi máu của ta phát huy công hiệu giải độc, Hiên còn có khả năng giết chết Vũ Văn Phong…… Đây mới là toàn bộ kế hoạch của ta.
Ta đóng lại ánh mắt, những việc tiếp theo, ta đã không còn có thể ra sức nữa rồi…… chỉ cảm thấy một cỗ chất lỏng ấm áp theo cơ thể chảy ra……
“Ngọc nhi, Ngọc nhi……” ôm ấp thật ấm áp, thanh âm thật ôn nhu.
“Ngọc nhi, tỉnh rồi sao?”.
Ánh mặt trời chói quá, chậm rãi mở mắt, liền nhìn thấy chính là người mình âu yếm.
“Đã xong?”
“Đúng vậy, Ngọc nhi, Vũ Văn Phong đã chết.”
Ta sờ bụng, ấm áp không còn, chỉ có đau đớn. Ta mở to hai mắt nhìn Hiên……
“Ngọc nhi, cục cưng…… chúng ta còn có Lạc nhi……
Đứa nhỏ không còn, đứa nhỏ thật sự đã không còn….. Không, sẽ không …… Đứa nhỏ này, ta thiếu chút nữa đã tự tay giết chết, cuối cùng vẫn là trốn không thoát vận mệnh…… Vì sao, vì sao, so với đau đớn trên người, trong lòng càng đau hơn gấp trăm ngàn lần……
“Ngọc nhi……”.
“Ô ô…… Cục cưng của chúng ta không còn, Hiên, cục cưng đã không còn nữa……” Ta lớn tiếng khóc, đau quá đau quá……
“Đừng như vậy, Ngọc nhi, Ngọc nhi…… uống chút dược trước đi……”.
Ta đóng mắt lại, không muốn uống dược, cũng không muốn nói chuyện…… Lệ cầm không được mà tiếp tục tuôn rơi……
Thần y Lưu Dương Tử cũng đến xem qua, nói cái gì thân thể bị hao tổn cần hảo hảo điều dưỡng; Quỷ mặt sư phụ cũng tới, đùa với ta một hồi; Liền ngay cả Hoa Hậu cũng đến thăm…… Chính là lòng ta đau quá, rất khó chịu không muốn để ý tới bất luận kẻ nào nữa……
“Lười trư, rời giường .” Hành vẫn là cái bộ dáng như trước kia.
“Này, ngươi tính nằm luôn hả?”
Ta không có đáp lại hắn.
“Được thôi, ngươi nằm, ta trở về tìm Thanh nhi, tính cùng hắn mang theo con nuôi đi du ngoạn giang hồ.”
“Ngươi dám!” Ta “Tạch” 1 cái ngã ngồi xuống “A……” Bụng đau quá……
“Ngươi cần gì gấp như vậy a? Rất đau sao?”.
“Ngươi nếu còn dám mang đi Lạc nhi, ta sẽ không để yên cho ngươi.” Ai cũng không thể mang đi Lạc nhi.
“Được được được, vậy ngươi còn không chạy mau dưỡng thân thể cho tốt lên. Bằng không như thế nào bảo hộ được con nuôi của ta?”.
Ta đã mất đi một đứa con rồi giờ ta muốn phải bảo hộ Lạc nhi thật tốt……
|
Chương 62: Thanh nhi rời đi
Hết thảy đều thái bình, võ lâm, triều đình một lần nữa khôi phục an bình, chỉ là qua trận hạo kiếp này đã làm mất đi rất nhiều sinh mệnh.
“Thiếu gia, ngài, ngài đã trở lại…… Ngài thật sự đã trở lại? Minh chủ cũng đã trở lại?” Tiểu Đào thấy ta, như không thể tin được khóc lớn “Thiếu gia, ngài vì cái gì phải bỏ lại tiểu Đào? Ô ô……”.
“Tốt lắm tốt lắm, ta đây không phải đã trở về rồi đó thôi? Lạc nhi đâu? Cha ta, cha ta đâu?”.
“Tiểu thiếu gia đang ở trong phòng ngủ, được vú em cùng Thanh nhi chiếu cố tốt lắm. Lão gia thì đã tiến cung rồi.”
Ta bay nhanh chạy về phía phòng của Lạc nhi, thật nhớ nó……
“Ngọc nhi, ngươi chậm một chút. Một hồi bụng lại đau.” Hiên đuổi theo.
Lạc nhi của ta lẳng lặng nằm trong nôi, ngọt ngào ngủ, cái miệng nhỏ nhắn động lại động, hảo đáng yêu. Ta nhẹ nhàng ôm lấy bé, hít lấy mùi sữa trên người bé, nếu cái kia cục cưng còn sống chắc nó cũng sẽ đáng yêu giống Lạc nhi thế này phải không?
“Ngọc ca ca.” Thanh nhi từ ngoài phòng tiến vào, thấy ta, trong mắt liền tràn đầy lệ.“Ngươi không có việc gì thật tốt quá.”
“Thanh nhi! Ta đương nhiên không có việc gì, đúng rồi, nhanh đến đại sảnh đi, người nào đó đang tìm ngươi kìa.” Hành chắc cũng rất vội vã muốn gặp Thanh nhi.
“Nga.” Thanh nhi chỉ thản nhiên lên tiếng rồi đi ra ngoài, không kích động cũng không có hưng phấn, này…… đây là làm sao vậy? Bọn họ đã xảy ra vấn đề gì ư?
“Ngọc nhi. Đã trở lại a?”.
Phụ thân, phụ thân của ta tựa hồ già đi rất nhiều, ánh mắt người nhìn ta tràn đầy đau lòng, ta biết người nhất định thực lo lắng cho ta……
“Phụ thân. Ân, con đã trở về……” Ta bổ nhào vào lòng người, cúi đầu khóc, phụ thân vuốt nhẹ những sợi tóc của ta, từng chút từng chút một, bọn họ ai cũng đều không đề cập đến chuyện của đứa nhỏ, nhưng ta biết mọi người cùng ta giống nhau cũng rất đau lòng. Cho nên ta không thể làm cho phụ thân, Hiên và mọi người lại thêm lo lắng.
“Cha, chúng ta khi nào thì trở về nhà? Nên bàn đến việc vui của đại tỷ cùng Hắc đại ca rồi!”
“A?” Phụ thân ngẩn người, sau đó cười nói:“Phải, phải nên làm thôi.”
“Buổi tối chúng ta vừa ăn cơm vừa thương lượng, thế nào? Hiên, chúng ta cũng phải chuẩn bị vài món lễ vật thành thân cho đại tỷ a.”
Lúc ăn cơm…… Hành đột nhiên vội vã xông tới……
“Ngọc nhi, thấy Thanh nhi đâu không?”
Thanh nhi? Ta vừa mới gọi người đi tìm Thanh nhi lại đây ăn cơm, người tới hồi báo không thấy Hành và Thanh nhi, còn tưởng rằng bọn họ lại đi đâu khoái hoạt rồi. Như thế nào Thanh nhi lại không ở cùng một chỗ với Hành?
“Thanh nhi không phải cùng một chỗ với ngươi sao?”
“Hắn…… Thật khờ……”.
Hành đưa tờ giấy đang cầm trên tay cho ta xem……
“Hành, ta phải đi rồi. Ngươi cùng Ngọc ca ca đã bình an trở về, ta an tâm. Thực xin lỗi, mấy ngày nay đem đến nhiều phiền toái cho mọi người. Hành, không cần đi tìm ta, ta sẽ trốn đến một nơi mà ngươi không thể tìm thấy. Ngươi quá vĩ đại, mà ta cái gì cũng không biết, ta ở bên cạnh ngươi sẽ chỉ là một gánh nặng…… Cám ơn ngươi đã cho ta nhiều khoái hoạt như vậy. Ta sẽ đều giấu tất cả chúng ở thật sâu trong lòng. Thanh nhi lưu.”
“Thanh nhi hắn……” Thanh nhi đứa ngốc này, ta biết hắn vẫn luôn khó chịu chính mình không thể cứu Hành, nhưng là vì phần tự ti này mà buông tha cho người mình yêu…… Thanh nhi, nguyên lai ngươi so với ta càng ngốc……
“Chư vị, Hành cáo từ, dù chân trời góc biển, ta cũng sẽ tìm cho bằng được hắn trở về!”
Hành, nguyên lai ngươi từ lâu cũng đã là vô hạn tình thâm.
——
Chương 63
“Thiếu gia, chúng ta không quay về sao?” Tiểu Đào kỳ quái nhìn lộ tuyến chúng ta đang đi.
“Không quay về không quay về, bổn thiếu gia muốn hảo hảo ngoạn 1 phen!” Thật vất vả mới xử lý xong mọi chuyện, đương nhiên phải cùng với Hiên thân ái của ta lưu lạc thiên nhai một hồi rồi.
“Nhưng đại tiểu thư……”.
“Lễ vật thành thân đều đã đưa qua, chính nàng xem thì tốt rồi.” Ha ha, đại tỷ, thực xin lỗi nha ~~ chúc ngươi cùng Hắc tiểu tử tân hôn khoái trá. Giờ này phỏng chừng là đang mắng ta a……
“Hiên, chúng ta đi đâu đây?”
Ta tựa vào người ái nhân, trong lòng ôm Lạc nhi, cứ như vậy cả đời thì thực hạnh phúc.
“Kia Ngọc nhi muốn đi đâu?”
Ta hướng hắn cười cười, hắn cũng hồi lại một cái mỉm cười, quả nhiên thân ái hiểu rõ ý nghĩ của ta nhất. Bách Hoa đảo, vốn không nghĩ mang theo tiểu Đào, sợ hắn nhớ tới Bích Quyên, bất quá Bách Hoa đảo tiểu mỹ nhân nhiều, nói không chừng tiểu Đào nhà chúng ta có thể tìm được một nữ tử tâm đầu ý hợp thì sao.
Sự thật chứng minh, ta xác thực tọa không được thuyền, tuy rằng đã uống dược của thần y Lưu Dương Tử, vẫn là phun đến rối tinh rối mù.
Sự thật còn chứng minh, số đào hoa của tiểu Đào rốt cục lại khởi sắc lần nữa…… muội muội Bích Lan của Bích Quyên liếc mắt một cái liền đã thích hắn……
Ta cùng Hiên về lại cái phòng nhỏ trước kia từng ở, hết thảy đều không có thay đổi.
“Hiên, chúng ta lại trở về rồi ~~ về sau không đi nữa được không?” Ta thật sự rất thích nơi này.
“Hảo, Ngọc nhi nói không đi, chúng ta liền không đi.” Hiên hôn lên môi rồi dời tới cổ ta, cảm giác ma ma tê dại truyền khắp toàn thân. Ta thích nhất Hiên ôm mình như vậy, tốt nhất vĩnh viễn không buông tay……
“Hiên…… Ta yêu ngươi……”.
“Ta cũng vậy……”.
Kịch liệt môi hôn cùng một chỗ, máu trong người tựa hồ đều bị thiêu đốt, độ ấm này, ta thích……
Tay Hiên chạy khắp toàn thân ta, làm ta mau chóng cảm nhận một trận lại tiếp một trận khoái cảm. Cả người tô nhuyễn xuống dưới, toàn bộ ghé vào trên người hắn.
Hắn ôm lấy ta đi vào phòng nhỏ, vẫn là cái giường trước đây, mọi thứ đều đã được thu thập sạch sẽ. Quần áo rơi xuống, nhìn đến thân thể tuyết trắng của chính mình, ta cười, ta giống như đang quyến rũ Hiên thì phải…… Đứng lên cắn lên mũi Hiên, nhẹ nhàng liếm 1 cái…… Ta nhìn thấy thú tính trong mắt Hiên, ta biết hắn đã muốn không thể ức chế được nữa. Cứ như vậy điên cuồng đi, ta thực thích……
Hắn tiến vào trong cơ thể ta, sau đó lần lượt trừu tống, lần lượt đạt đến cao trào…… Thẳng đến khi ta không còn nửa điểm khí lực nào nữa……
Hiên muốn đứng dậy tẩy trừ cho ta, nhưng ta lại ôm chặt lấy hắn, cứ như vậy ở lại bên trong ta đi, độ ấm của ngươi, nóng cháy của ngươi và cả tình yêu của ngươi nữa……
|
Thanh nhi ngoại truyện 5
Hành đã trở lại, Ngọc ca ca cũng trở lại, là lúc ta nên rời đi. Cho nên ta để lại một tờ giấy rồi ly khai. Không có nói cho bất luận người nào chính mình muốn đi đâu. Mà ta cũng không biết mình có thể đi đâu nữa.
Ta một người đi trên đường, đột nhiên cảm thấy thế giới này thật xa lạ, xa lạ đến nổi làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Mẫu thân mất, Hành cũng…… Thanh nhi chỉ còn có một mình…… Ta nghĩ ta nên mở một quán trà nhỏ, tiếp tục làm chính mình của thuở ban đầu…… Nhưng ta giờ mới nhớ tới mình không có tiền. Cái gì cũng đều không có mang theo, ta phải kiếm sống bằng cái gì đây. (Ách!!! Ngốc hết chỗ nói, Nhi thật là thương cảm ko nổi zoi cái em này)
“Thanh nhi.” Ta nghe được có người gọi tên mình, quay đầu lại, dĩ nhiên là Lưu thần y.
“Ta…… Thần y, ngài sao lại ở đây……” Ta sợ Lưu thần y là tới tìm ta trở về.
“Ta nghe nói ngươi một người lặng lẽ bỏ đi.”
“Ta…… Ta sẽ không trở về ……”.
Lưu thần y nở nụ cười: “Ta sẽ không đem ngươi mang về cho tên Tào Hành kia khi dễ. Thanh nhi, ngươi có nguyện ý đi theo ta không?”.
Có ý tứ gì? Ta vẫn chưa hiểu.
“Thanh nhi có muốn làm đồ đệ của ta không? Ta có thể làm cho Tào Hành tìm không thấy ngươi.”
Làm đồ đệ của Lưu thần y? Ta? Ta có thể sao?
“Nhưng là ta…… Ta cái gì cũng không biết……”.
“Ngươi muốn học y không?”
Ta muốn, gật gật đầu, ta muốn học y như vậy có thể trị bệnh cứu người. Nếu Hành bị thương…… Ta như thế nào lại nghĩ đến Hành nữa rồi……
“Vậy ngươi còn không kêu sư phụ?”
“Ân ân. Sư phụ.” Ta quỳ xuống trước mặt Lưu thần y.
Sư phụ đưa ta đến một cái tiên cốc, sư phụ nói các sư huynh sư tỷ đều xuất môn, mà ta sẽ là đồ đệ cuối cùng của người.
Người bắt đầu bắt tay dạy ta y thuật, mỗi ngày còn cho ta xem thiệt nhiều thiệt nhiều sách thuốc. Sư phụ nói ta thiên phú rất cao, học được mau, ta thực vui vẻ, chính là buổi tối nằm trên giường, sẽ nhịn không được mà nhớ tới Hành. Hắn đang làm gì? Hắn không phải vẫn tiếp tục tìm ta chứ?
“Thanh nhi, ta muốn xuống núi một chuyến, ngươi đem mấy dược liệu này đảo đều đi.”
“Dạ, sư phụ.”
Sư phụ xuống núi, chỉ còn một mình ta ở lại trong cốc. Tiên cốc rất đẹp, có đủ các loại dược.
Ta một bên đảo dược, một bên nhớ nằm lòng một ít dược quyết……
“Thanh nhi.”.
Ta quay đầu lại, đột nhiên bị nhét một viên thuốc vào trong miệng, ta buộc phải nuốt nó xuống. Ta ngơ ngác nhìn người trước mặt, Hành, hắn, hắn như thế nào đến được đây?
Hành không để ý tới ta, đột nhiên đem ta từ chỗ ngồi ôm lên.
“Hành……”.
Hắn ôm ta vào trong phòng, hai ba cái đã cởi hết quần áo của ta, không cho ta kịp có nửa điểm phản kháng liền thô bạo tiến vào trong cơ thể ta……
“Hành…… Ách……” Không cần như vậy Hành……“Đau……”.
Nhưng là hắn tựa hồ cái gì đều không có nghe thấy, chỉ đẩy nhanh hơn động tác.
Kỳ thật ta cũng rất muốn hắn, rất muốn rất muốn hắn ~~ Hành…… Ta rất nhớ ngươi ……
“A……”.
Cao trào đi qua, ta mới phát hiện Hành cư nhiên đang ôm ta khóc, một Hành như vậy là ta chưa từng thấy qua.
“Chỉ cần ngươi cũng có hài tử của ta, ngươi liền không ly khai ta……”.
Ta sợ run cả người, ý Hành là……
“Đường đi tìm hạt tuyết mẫu đơn sớm không còn, chính là không ai biết ta đã vụng trộm làm ra một viên thuốc. Thanh nhi, ngươi không muốn chúng ta có cục cưng của chính mình sao?”
Cục cưng? Cục cưng của chúng ta? Nơi này sẽ có một cái cục cưng? Ta đột nhiên phát hiện chính mình đang rất vui vẻ, ta yêu Hành, ta cũng rất yêu cục cưng.
“Như vậy ngươi còn có thể trốn sao?”
“Ta……” Ta gắt gao ôm lấy Hành, ta không trốn, ta đã không bao giờ có thể chạy thoát nữa rồi……[hoàn]
|