Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia
|
|
Chương 43: Khoái hoạt
“Thật sự là bất khả tư nghị, chủ nhân…… nàng thật khá……”.
“Đúng vậy, chưa bao giờ biết nguyên lai bộ dạng chủ nhân đẹp như vậy, đích thực là Bách Hoa tiên tử.”
“Ai, tỷ tỷ, ngươi cũng rất xinh đẹp a……”.
“Nào có, muội muội ngươi mới đẹp a…… Ha ha……”.
Nghe nhóm tiểu nha đầu nghị luận, ta nở nụ cười, tuy rằng trên cánh tay còn có chút đau, nhưng hết thảy đều đáng giá. Bách Hoa đảo giờ không còn là nơi phủ đầy không khí trầm lặng đơn độc nữa, lại như là một cái bách hoa tiên cảnh, mỗi người trên mặt đều lộ vẻ tươi cười, bỏ đi tầng khăn che mặt kia, bầu trời nơi này đột nhiên trở nên càng xanh hơn.
“Ngọc nhi, mau, lại đây uống dược……” Hiên hô.
“Uống dược? Dược gì? Ta không có sinh bệnh nha.” Ta lẩm bẩm nói, không biết ta ghét nhất uống dược sao?
“Bổ huyết. Hoa Yên làm, nàng nói nhất định phải uống.”
“Không uống không uống, đắng muốn chết, hơn nữa ta cũng không mất bao nhiêu máu.” Ta biết biết miệng.
“Cái gì không bao nhiêu, ngươi xem sắc mặt của ngươi. Về sau một giọt máu ta cũng không cho mất.”
Ta biết hắn mất hứng vì ta gạt hắn giúp Hoa Hậu chữa bệnh, nhưng quả thật là không mất bao nhiêu máu mà, lúc trước Thượng Quan Tế Ngôn là do ân oán riêng nên hận không thể đem ta tra tấn đến chết, huống hồ hắn y thuật lại không có cao bằng Lưu Dương Tử.
Hoa Hậu cũng thật là, lần trước ta đưa dược đến nàng căn bản không chịu uống, sau vẫn là Hoa Yên đem dược Lưu Dương Tử chế để vào đồ ăn hằng ngày, mặt Hoa Hậu mới dần dần khôi phục. Bất quá ta thật không nghĩ tới nàng cư nhiên đẹp như vậy, khó trách lại muốn dùng mọi biện pháp để khôi phục dung mạo, này nếu đánh mất, thật sự rất đáng tiếc. Hắc hắc, khuôn mặt Hiên hẳn là do di truyền rồi. Mỹ nhân a…… chỉ nghĩ thôi cũng đủ chảy nước miếng, ha ha.
“Hiên, nương ngươi khôi phục không tệ, thương thế của ngươi cũng nhanh tốt lắm, ta nghĩ muốn về nhà…… cũng không biết Lạc nhi thế nào.” Lại nói, đều đã một tháng không có thấy Lạc nhi, không biết tiểu gia hỏa kia có hay không lớn lên, có hay không mở miệng kêu phụ thân?[ tiểu Ngọc nhi, này, ngươi con mới hơn một tháng mà thôi a.]
“Hảo, ngày mai ta liền nói cùng nương. Ta cũng rất nhớ Lạc nhi……” Hiên ở ta bên tai nói xong, thở ra 1 hơi ấm áp làm cho vành tai của ta thật nhột. Đáng chết, tư thế này như thế nào có điểm là lạ ……
“Ngọc nhi, ngươi xác định không cần uống dược?” Miệng hắn hơi nhếch lên.
“Ách, cái kia…… cái kia……”.
“Nếu không cần uống dược, chúng ta đây có phải hay không hẳn là……” Hắn cười thật sự có điểm…… làm cho người ta chịu không nổi a.
“Hiên, ngươi, thân thể của ngươi còn không có hảo đâu!” Ta lui về phía sau từng bước.
“Ngươi không phải nói thương thế ta tốt lắm sao? Ha ha.” Hắn một phen đem ta ôm lấy.
“A…… Hiên……”.
“Ngọc nhi, ngươi thực nên hảo hảo bồi bổ, thật nhẹ nha.”
Không đợi ta kịp phản ứng lại, hắn sớm đã phủ lên môi ta.
“Ngô……” Ta ôm cổ hắn, đáp lại nụ hôn mãnh liệt của hắn.
Quần áo từng cái được cởi ra, ta liếm mút hương vị của hắn, thật muốn mãi ôm hắn như vậy.
“A……” Hắn đột nhiên đem ta lật qua, ta đã nằm gọn ở trên giường.
Hắn áp lên, hôn xuống, tay trái nhu nhu ngực ta, đùa nghịch anh đào trước ngược, tay phải lại hướng sau hậu đình ta sờ soạng. Bởi vì đã lâu không làm, phía sau của ta sớm trở nên thật chặt. Ta run run, trong lòng có chút sợ hãi.
“Đừng khẩn trương……” Hắn giọng trầm thấp nói.
Sau đó ngón tay chậm rãi thăm dò đi vào……
Có chút cảm giác không khoẻ, nhưng lại có điểm quen thuộc.
Hắn tay trái tăng thêm lực đạo, miệng hấp duẫn làm ta run càng dữ dội hơn.
“Ngô…… Hiên……”.
Phía sau khó chịu cùng hư không làm cho ta vội vàng khát vọng hắn tiến vào.
“A…… Ân……” Một trận đau đớn đâm tới, theo sau là thỏa mãn cùng thư ý.
Hắn một chút một chút đong đưa, tựa hồ mỗi một lần đều tới chỗ sâu nhất, ta chỉ có thể không ngừng thở, thuận theo luật động của hắn.
Đợi đến lúc hắn chịu buông tha, ta đã muốn cả người xụi lơ, hữu khí vô lực ……
Đột nhiên lại nghĩ đến một màn kia, đáng chết…… nhưng là……
“Hiên…… ngươi cùng Hoa Yên thời điểm kia, ngươi cũng là……”.
Đầu hắn chôn trong lòng ta hơi hơi nâng lên, nhìn ta cười nói “Ta cùng nàng cái gì cũng đều không có làm, ta đối nàng thật sự không dậy nổi hứng thú……” Sau đó nhẹ nhàng hôn cổ ta.
“Thật sự……” Ta nghĩ đến bọn họ…… nguyên lai không có “Ngươi nhìn nàng thực không có phản ứng……”.
“Ngươi còn có khí lực nghĩ đến chuyện này, xem ra ta ra không đủ sức thì phải, không bằng……”.
“A, từ bỏ, không cần……”.
Ô ô, thắt lưng của ta……
——— ————
không còn gì để nói, không thể nghi ngờ
|
Chương 44: Trần gia phản bội
“Ngô…… Ọe ọe……” Ta không muốn ngồi thuyền nữa đâu, say tàu quá khó tiếp thu rồi, về sau, về sau không bao giờ đến Bách Hoa đảo nữa.
“Ngọc nhi, ngươi có khỏe không? Dược Hoa Yên phối vô dụng sao?” Hiên quan tâm lấy tới cho ta chén nước.
Ta súc súc miệng, thật khó chịu. Nhìn lại liền thấy Hiên đột nhiên nở nụ cười, ta buồn bực nhìn hắn.
“Ngọc nhi, ngươi nói, nơi này có thể hay không lại có cục cưng ?” Hắn cười cười sờ lên bụng của ta.
“Có cái đầu quỷ nhà ngươi.” Ta tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, dù đúng cũng không nhanh như vậy đã có phản ứng. Thật là, hơn nữa bổn thiếu gia có Lạc nhi là đủ rồi, mới không thèm đi chịu khổ nữa đâu.
“Bên ngoài gió lớn. Các ngươi mau vào trong đây đi.”
“Ai, nương.”
Hoa Hậu từ khi khôi phục lại dung mạo, ngay cả tính cách cũng đều trở nên ôn hòa hơn, khuôn mặt kia thật đúng là khuynh quốc khuynh thành, lớp da thịt mới trắng nõn non mềm, thoạt nhìn cứ như cô nương vừa tròn hai mươi tuổi vậy. Thật đẹp.
“Nhìn cái gì đó.” Đầu bị Hiên vỗ nhẹ 1 cái, tinh thần mới hồi phục lại.
“Nhìn bộ dạng xinh đẹp của nương ngươi a. Hắc hắc, thật sự là mỹ nhân.” Ta vui sướng hài lòng nói.
“Ngươi!” Như thế nào còn muốn ăn dấm chua cùng mẫu thân mình chứ, hắc hắc, liền chọc tức ngươi, cho ngươi tức chết luôn.
“Đúng rồi, nương ngươi sao lại đi cùng chúng ta vậy?”.
“Nương nói nàng đã lâu không có nhìn xem phong cảnh Vân Trạch, còn có muốn gặp vài vị cố nhân.”.
“Nga.” Xì, gì mà thần thần bí bí.
“Ngọc nhi, ngươi vừa mới thoải mái chút, chạy nhanh như vậy để làm gì?” Hạ thuyền, ta chính là như một con ngựa hoang thoát cương, hắc hắc.
“Ta nhớ Thanh nhi, đến tìm Thanh nhi đi.” Cũng không biết Thanh nhi cùng Trần đại nương thế nào rồi, thật nhớ bọn họ .
“Thanh nhi? Thanh nhi là ai?” Tề Lạc Hiên lắc đầu đoán không được ý nghĩ của ta, chỉ phải đi theo phía sau.
“Thanh nhi, Thanh nhi, Trần đại nương……” Đến Trần gia thôn, nhà Thanh nhi đại môn mở rộng, nhưng chính là không thấy ai cả. Di, chẳng lẽ Thanh nhi đi bán trà . Không đúng a, trà cụ đều ở đây, còn tích bụi. Thanh nhi, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
“Đại thúc, xin hỏi Trần Thanh nhi cùng mẫu thân hắn đã đi đâu rồi?” Ta ngăn một vị đại thúc đi ngang qua hỏi.
“Ai……” Lão đại thúc thở dài.
“Đại thúc, bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?”.
“Ai. Mười ngày trước, có vài đại hán không biết từ đâu đến, đối với Thanh nhi lại đánh lại đá , Trần đại tỷ vì che chở con, thế nhưng bị bọn họ tươi sống đánh chết .”
Cái gì? Trần đại nương…… Không, sẽ không , bọn họ là ngươi thiện lương như vậy. Như thế nào…… là ai? Là ai làm ? Đại hán?
“Đại nương…… Ô ô…… Tại sao có thể như vậy? Ô ô……”.
“Ngọc nhi……”.
“Bọn họ là ai? Có phải hay không có một tên là đại hồ tử* ?” Ta đột nhiên nghĩ tới mấy người kia.
“Phải, phải.”
“Quả nhiên là bọn hắn. Đại thúc, vậy còn Thanh nhi đâu?” Thanh nhi không lẽ cũng……
“Sau đó có vị đại hiệp xuất hiện, hắn đuổi đi mấy đại hán kia cùng Thanh nhi mai tán mẫu thân, sau đó mang theo Thanh nhi đi rồi.”.
Đại hiệp? Người kia là ai? Hắn vì cái gì muốn dẫn Thanh nhi đi? Nhưng có lẽ ít nhất hắn sẽ không thương tổn Thanh nhi?
“Đại thúc, ngài có thể mang ta đi nhìn xem Trần đại nương không?”
“Được.”
Ta ở trước mộ phần của Trần đại nương dâng hương, lệ theo khóe mắt chảy xuống, bọn họ là những người đã thật tâm đối với ta rất tốt.
“Đại nương, ngài yên tâm, Ngọc nhi nhất định sẽ đem Thanh nhi tìm trở về . Nhất định.”
Quỳ gối trước mộ phần, cảm giác được một đôi tay to ấm áp đặt lên vai.
“Đại nương, người xem, đây là cha của Lạc nhi. Ta dẫn hắn đến gặp người. Ha ha, hắn có phải không rất tuấn tú, chúng ta đều thực hạnh phúc .”
——————–
*người cao lớn râu ria xồm xoàng
|
Chương 45: Hồi phủ
“Đại tỷ, nhị tỷ, tam tỷ, ta đã trở về. Tiểu Đào…… A, còn Lạc nhi đáng yêu nhất của ta nữa, phụ thân đã trở lại rồi đây.” Ta ở cửa lớn tiếng ồn ào , tâm trạng kích động rảo bước tiến vào tướng quân phủ xa cách đã lâu.
“Tiểu thiếu gia.” Thị vệ? Di, như thế nào trông như đang rất tức giận nha, thật quái lạ.
“Thiếu gia. Thiếu gia thật là ngài sao? Hiên…… Hiên công tử cũng đã trở lại.” A, tiểu Đào của ta, sao mới không gặp chưa bao lâu mà đã trở nên gầy thế nầy, chắc là vẫn còn nhớ tới Bích Quyên đây mà, đợi qua 1 đoạn thời gian nữa thiếu gia ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm một người ưng ý.
“Không phải đã viết thư nói rồi sao. Kêu cô gia, hắc hắc. Bảo bối của ta đang ở đâu?” Lạc nhi, thật nhớ nó nga.
“Thiếu gia……” Tiểu Đào đột nhiên cưng cứng tại chỗ, vẻ mặt là lạ .
“Làm sao vậy? Lạc nhi đã xảy ra chuyện gì?” Thần kinh của ta liền lập tức chết lặng, Lạc nhi không thể có việc.
“Cũng…… Cũng không phải…… chính là……”.
“Ngươi làm gì mà ấp a ấp úng vậy? Đại tỷ đâu?” Ta vội vã tiến vào trong.
“Thiếu gia, cái kia…… là như vầy, mấy hôm trước, Tào công tử đột nhiên đến đây, ở quý phủ day dưa hết nửa ngày, rồi rời đi, sau đó…… sau đó đại tiểu thư liền phát hiện tiểu thiếu gia không thấy đâu nữa, chỉ…… chỉ để lại có 1 tờ giấy.” Cái gì? Tào…… Tào Hành! Hắn, hắn dám đem con ta ôm đi mất?
“Hắn nói cái gì?”.
“Hắn nói:‘Con nuôi ta trước ôm đi chơi vài ngày. Ngoạn chán rồi sẽ trả về. Hắc hắc, Thanh nhi nhà ta thực thích tiểu Lạc Lạc .’”
Cái gì cái gì chứ!! A a, con ta khi nào thì thành con nuôi của hắn ? Lạc nhi! Ô ô, ta chính mình cũng chưa được hảo hảo ôm 1 cái mà, còn có, còn có Hiên đều chưa có thấy qua Lạc nhi. Tào Hành, ta muốn giết ngươi.
“Ô ô…… Hiên, hắn đem con chúng ta đoạt đi rồi……”.
“Sớm cảm thấy tên kia cũng chẳng phải người tốt đẹp gì.” Hiên căm giận nói, đáng thương con chúng ta sinh ra lâu như vậy hắn lại ngay cả chạm đều không có được chạm qua.
“Không đúng, cái người kêu Thanh nhi kia là ai…… Thanh nhi…… Thanh nhi! Là Thanh nhi sao?” Người cứu đi Thanh nhi là hắn ư? Thanh nhi khi nào thì thành Thanh nhi nhà hắn rồi?
“Đại tỷ đâu?”.
“Đại tiểu thư đã đi tìm tiểu thiếu gia rồi.” Tiểu Đào nhỏ giọng nói.
“Vậy nhị tỷ tam tỷ đâu?” Trong nhà không có ai sao?
“Tam tiểu thư đi đón lão gia . Nhị tiểu thư đang ở trong phòng.” Cha? Cha sắp về đến ư? Khó trách gia đinh ở cửa đều đổi thành thị vệ .
“Cha như thế nào trở về rồi?”.
“Nga, chiến sự giành được thắng lợi, lão gia không cần đánh giặc nữa.” Tiểu Đào trả lời.
“Ngọc nhi, ngươi đi đâu vậy?” Ta bước ra tướng quân phủ, Hiên đuổi theo hỏi.
“Đương nhiên đi tìm Tào Hành tên đại hỗn đản kia. Đem con chúng ta cướp về a.”.
“Hảo……”.
|
Chương 46: Lão gia đã về rồi
Thật sự là tức chết ta mà, tên Tào Hành kia hành tung hướng đến mơ hồ bất định. Nhưng là ngươi thích đi đâu thì đi a, làm gì phải ôm theo Lạc nhi của ta, ô ô, hảo nhớ Lạc nhi. Không biết bảo bối của ta có ăn được hay không, có ngủ ngon không? Có phải hay không đang khóc a?
“Ngọc nhi, đừng lo lắng.” Hiên ngoài miệng an ủi ta, bất quá nhìn bộ dáng hắn thật ra so với ta còn lo lắng hơn.“Ta đã bảo Thủy Y Nhi phái người đi tìm rồi.”
“Hừ, cái tên kia. Nếu để cho ta bắt được hắn, nhất định phải đem hắn bầm thây vạn đoạn……” Ta hung tợn nói, bất quá may mắn có Thanh nhi ở đó, ta cũng không sợ hắn hà khắc con ta rồi.
“Thiếu gia, lão gia đã hồi phủ .”
“Hảo, chúng ta trở về đi.” Ta đáp.“Hiên, đi thôi.”
Thời điểm trở lại quý phủ , cha đang ngồi ở đại đường, các tỷ tỷ cũng đều hầu ở một bên. Tuy là trở về nhà, bất quá cha dù sao cũng đã ở trên chiến trường thời gian quá dài, trở về nhà cũng không có thay đổi cái bộ dáng uy nghi kia. Bất quá…… Ta nghĩ……
“Con bái kiến phụ thân……” Ta cúi người hành lễ.
“Tề Lạc Hiên bái kiến Tiếu tướng quân……” Hiên cũng quỳ xuống bên cạnh ta.
“Ngươi! Ngươi là Tề Lạc Hiên?” Phụ thân đột nhiên lớn tiếng hỏi.
“Dạ.”
“Ngươi thích Ngọc nhi?”
“Dạ phải.”
“Làm càn……”.
“Cha, ngươi……” Phụ thân đây là bị làm sao vậy?
“Ta hỏi ngươi, ngươi có thể cho Ngọc nhi cái gì chứ?”
“Ta, ta dùng cả sinh mệnh của mình để yêu Ngọc nhi, vì hắn ta có thể bất chấp tất cả.” Hiên kiên định nói.
“Không để ý sinh tử? Nói được thật thoải mái.”
“Tiếu tướng quân, Tề Lạc Hiên có thể thề, cuộc đời này nguyện ý vì Ngọc nhi……”.
“Lớn mật…… Ai bảo ngươi gọi ta Tiếu tướng quân , không phải muốn ở chung với Ngọc nhi sao, kia không phải hẳn là phải gọi cha ư?”
Ách, lão cha a, ta chỉ biết ngươi……
“Cha, ngươi làm gì lại đi khi dễ lão công của ta như vậy?” Ta đô đô miệng.
“Ngọc nhi a, phụ thân này còn không phải muốn thử hắn thôi sao! Hắc hắc, đừng nóng giận a……” Lão cha đã sớm thay đổi một bộ mặt cười ha ha , đây mới là cha của ta a.
“Phụ thân, Ngọc nhi rất nhớ người.” Ta tiến đi lên.
“Cha cũng nhớ con a. Đúng rồi, tôn tử ta ở đâu ?”.
Phụ thân nói còn chưa dứt lời, ta liền đã muốn đem Tào Hành chửi rủi mấy trăm lần.
“Bị người khác ôm đi . Ô ô……”.
“Ai lớn gan như vậy dám ôm đi tôn tử bảo bối của ta?”.
“Chính là cái tên Tào Hành á, hắn khi dễ con của người không nói, còn khi dễ luôn cả tôn tử của người nữa…… Ô ô, cha, ngươi đem hắn bắt về đi.”
“Hành? Hắn như thế nào sẽ hại ngươi chứ…… Hảo hảo hảo, đừng khóc, cha phái người đi tìm hắn……”.
Hắc hắc, tốt lắm. Hiên, ngươi đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta cùng cha a, vẫn là cha hiểu rõ ta nhất , ha ha ha……
Tìm kiếm với từ khoá: Chuyển Share trantuyetnhi Re: [Đam mỹ - Cổ đại] Bướng bỉnh tiểu thiếu gia - Phong Lan Nhất Thanh 18.07.2017, 12:47
Chương 47: Thanh nhi đã trở lại
Cứ như vậy tìm gần nửa tháng, cư nhiên vẫn không tìm thấy tên chết tiệt Tào Hành.
Hiện tại ta mỗi ngày buổi sáng tỉnh lại làm chuyện thứ nhất cùng buổi tối trước khi ngủ làm chuyện cuối cùng đều là đem Tào Hành mắng hơn mất trăm lần mấy ngàn lần.
Trong lúc đó, tên kia còn thường thường họa mấy bức tranh của Lạc nhi đưa lại đây, rõ ràng là muốn ta tức đỏ mắt mà!
Phụ thân về nhà ở mới được 10 ngày, đã bị Hoàng Thượng tuyên tiến cung, chiến tranh không phải đã xong sao? Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì? Phụ thân thật ra đã sớm muốn ở nhà hưởng phúc rồi……
Chuyện đại tỷ cùng Hắc tiểu tử nhưng thật ra có chút tiến triển, hai người thường đi cạnh nhau, gần nhất còn song phương trong mắt có chút…… ái muội. Dân gian chắc đều lưu truyền nói tiểu thư Tiếu gia gả không ra đi, ba cái tỷ tỷ tuổi cũng không nhỏ, đều còn chưa có thành thân, phụ thân lần trước trở về cũng có vẻ nôn nóng. Hiện tại xem ra chuyện của đại tỷ có thể nhanh tiến hành rồi.
Về phần Hiên, vài ngày trước thu được tin của Thủy Y Nhi, nói là võ lâm gần nhất xảy ra đại sự, tốt xấu gì hắn cũng là võ lâm minh chủ, cho nên không thể không đi để ý.
“Tiểu Đào, tiểu Đào, ngươi động tác nhanh lên 1 chút đi.” Tiểu Đào không có thông minh như trước, còn thường xuyên ngẩn ngẩn ngơ ngơ, xem ra tiểu tử này trong lòng chắc là còn nhớ đến chuyện của Bích Quyên, vài ngày nữa phải tìm cho hắn cái tức phụ* mới tốt.
“Thiếu gia, ta đến đây. Hôm nay đi đâu tìm?”.
“Nơi cần tìm cũng đã tìm hết cả, Tào Hành tên hỗn đản đó đến lúc này cũng phải nên xuất hiện rồi chứ?”.
Ra cửa phủ, ta lại đột nhiên phát hiện một bóng dáng gầy yếu, di? Người kia…… Giống như là Thanh nhi!
Thanh nhi? Chính là Thanh nhi!!!
“Thanh nhi……” Ta hướng hắn chạy tới.
“Ngọc…… Ngọc ca ca……” Thanh nhi tóc tai hỗn độn, trên quần áo đều là vết máu, trong tay ôm…… Lạc nhi của ta……
“Lạc nhi……” Ta tiếp nhận đứa nhỏ, đứa nhỏ vừa đến tay ta, biết biết miệng khóc toán lên, mà Thanh nhi lại chống đỡ không được nữa liền ngã xuống.
“Thanh nhi, Thanh nhi, ngươi làm sao vậy…… Tiểu Đào, mau mau đem Thanh nhi khiêng vào phủ đi.”
Đây là chuyện gì? Thanh nhi không phải ở cùng Tào Hành sao? Như thế nào lại biến thành như vậy?
“Khâu đại phu? Thanh nhi thế nào?”.
“Không có gì nghiêm trọng, trên người có vài đạo vết thương nhỏ, chính là quá mệt mỏi , lại bị kinh hách…… có chút sốt.”
“Hành…… Ta không đi…… Đứa nhỏ…… Ngọc ca ca…… Hành…… Nương……” Thanh nhi phát sốt, miệng càng không ngừng lẩm bảm……
Tào Hành cùng Thanh nhi rốt cuộc phát sinh chuyện gì ? Như thế nào mới hơn mười ngày, lại biến thành cái dạng này?
Chờ Thanh nhi hoàn toàn tỉnh táo lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau……
“Lạc nhi, Lạc nhi……” Ta ngồi ở một bên đùa với bảo bối của ta, ách, được rồi, là nhị tỷ ôm ,không phải ta……
“Nhị tỷ, ngươi sao có thể ôm thuận tay như vậy?” Ta vừa ăn no, cục cưng liền khóc.
“Trước đây Ngọc nhi cũng thường là do nhị tỷ ôm a……”.
Ách, tỷ tỷ, ngươi so với ta lớn chỉ có hai tuổi được không? Trong đầu ta xuất hiện một cái hình ảnh, nhị tỷ 4 tuổi ôm ta 2 tuổi, lắc lắc lắc lắc đi tới, sau đó…… quăng ngã……
“Ngọc ca ca……”.
“Thanh nhi? Thanh nhi ngươi tỉnh?”.
Ta đem Thanh nhi nâng dậy.
“Ngọc ca ca, ngươi mau cứu Hành đi, mau cứu hắn…… Ô ô……” Thanh nhi khi nào thì thân thiết với Tào Hành như vậy…… Tiếu Ngọc, hiện tại là thời điểm nghĩ cái này sao?
“Thanh nhi, ngươi đừng khóc? Rốt cuộc là làm sao vậy?” Tào Hành tên kia võ công cao cường, quỷ kế một đống lớn, sẽ có chuyện gì chứ?
“Ngọc ca ca…… Ta, ta cũng không biết, thời điểm chúng ta đang muốn tìm sữa cho Lạc nhi uống, đột nhiên xuất hiện vài tên Hắc y nhân, Hành vì cứu ta cùng Lạc nhi, liền cùng bọn họ…… Mấy người kia võ công đều rất cao…… Ta nhìn thấy Hành bị họ chém bị thương…… Ô ô…… Hắn bảo ta mang Lạc nhi đi trước……”.
Cái gì? Rốt cuộc là loại người nào?Hiện nay có bao nhiêu người có thể đả bại Tào Hành? Hỗn đản, còn muốn tổn thương Lạc nhi của ta!!
“Thanh nhi, ngươi đừng vội…… Chuyện này, ta sẽ không bỏ mặc …… Hành hắn võ công cao, ngươi đừng quá lo lắng ……” Tuy rằng ta lúc trước bởi vì Tào Hành mang đi Lạc nhi, đối hắn hận nghiến răng, nhưng nếu hắn thực xảy ra chuyện gì……
——————–
* con dâu, nàng dâu
|
Chương 48: Ngoại truyện-Thanh nhi 1
Ta gọi Thanh nhi, là một người bán trà ở Trần gia thôn.
Sinh hoạt của ta trước 17 tuổi đều qua thật sự rất bình yên, thẳng đến 17 tuổi năm ấy gặp được Ngọc ca ca.
Y đã cứu ta, còn ở tại nhà chúng ta mấy hôm.
Sau ta lại mới biết được y trong bụng có cục cưng, ta không biết người phụ thân còn lại kia của cục cưng là ai, nhưng ta biết Ngọc ca ca nhất định thực yêu thực thương hắn.
Nương nói một nữ nhân chỉ có thực yêu một người nam nhân mới có thể vì hắn sinh đứa nhỏ, ta nghĩ một cái nam nhân muốn sinh đứa nhỏ, như vậy loại này yêu nhất định càng thêm kỳ diệu, tuy rằng ta vẫn không biết loại tình yêu đó rốt cuộc ra làm sao.
Có một ngày Ngọc ca ca thừa lúc chúng ta không chú ý bỏ đi tìm phụ thân của cục cưng, Đào ca ca cũng khóc đi rồi, ta cho rằng cuộc sống của mình sẽ trở về như trước kia, không nghĩ tới lại gặp được hắn.
“Tiểu ca, cho bát trà xanh.”
Thanh âm của hắn rất êm tai, thời điểm ta ngẩng đầu, hắn chính là đang hướng ta cười, cái tươi cười kia như vậy đẹp, như vậy…… tiêu sái, nhưng là tựa hồ lại cất giấu một điều gì đó.
“A, tới ngay……”.
Ta châm trà, không nghĩ tới lại làm trà đổ lên quần áo hắn.
“Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……”.
“Nga, không có gì. Ngươi tên gì? Ta xem ngươi tuổi tựa hồ không lớn……” Hắn vẫn giữ vẻ tươi cười.
“Thanh nhi, Trần Thanh nhi.” Ta đáp lại hắn với nụ cười sáng lạn. Khách nhân lui tới đây nhiều lắm nhưng giống hắn cùng ta nói chuyện phiếm như vậy thật không nhiều.
“Thanh nhi? Nga, Thanh nhi, có người nào từng nói qua ngươi bộ dạng thực đáng yêu chưa?”.
Mặt ta đỏ lên, ta bộ dạng thực đáng yêu, chưa ai từng nói với ta như vậy……
“Thanh nhi, về sau có cơ hội, ta sẽ tìm ngươi chơi đùa.” Hắn nói xong uống hết bát trà, lưu lại một đỉnh bạc, cầm lấy kiếm rời đi.
Chờ ta phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện tiền hắn đưa có thể mua được luôn cả cái mái che nắng của ta. Hắn đã nói muốn tìm ta chơi đùa ư……
Nhưng là ta thật không ngờ, lần thứ 2 nhìn thấy hắn sẽ là tại cái tình huống kia……
Ngày đó ta thu dọn quán sớm, muốn về nhà làm chút đồ ngon cho mẫu thân ăn, mẫu thân thân thể gần đây không tốt lắm, ta muốn dành nhiều thời gian hơn cùng người.
Nhưng vừa đến cửa nhà, đã bị vài người ngăn cản.
“Lúc này xem ngươi còn chạy đi đâu?”.
“Đại ca, nhìn hắn da thịt trắng nộn, có lẽ tư vị không tệ đâu……”.
“Lão Nhị, ngươi cho là mỗi người đều giống như ngươi, có khẩu vị này a, bất quá tiểu tử này, bộ dạng cũng thật giống nữ hài tử……”.
Ta cảm thấy sợ hãi, mấy người này ta nhớ rõ, lúc trước đã từng ức hiếp ta ở trà quán, nhưng hiện tại Ngọc ca ca không ở bên người, ta nên làm cái gì bây giờ……
“Thanh nhi……” Mẫu thân từ bên trong đi ra “Thanh nhi…… các ngươi là ai?”.
“Thối lão thái bà, đàn ông làm việc, ngươi tốt nhất lăn xa một chút……” Đại hán mặt đầy râu hướng về phía mẫu thân ta quát.
“Nương…… ngươi mau tránh đi……” Ta sốt ruột kêu, hai tay bị một người bắt chặc. Cái miệng của hắn tiến đến gần miệng ta, làm ta thấy một trận ghê tởm……
“Buông……”.
“Thanh nhi! Ta liều mạng với các ngươi……” Mẫu thân cầm lấy cái chổi bên cạnh vọt lại đây, nhưng lại bị đẩy ngã trên mặt đất.
“Nương……” Ta nâng chân đá người phía trước, trên mặt liền bị đánh một cái tát. Một bên mặt lập tức nóng rát, khóe miệng tựa hồ chảy máu ……
“Xú tiểu tử, chuyện lúc trước còn chưa có tính toán rõ ràng với ngươi đâu……” Người nọ nói xong lại tấu một quyền vào bụng ta. Ta chỉ cảm thấy cả người đau đớn……
“Nhị ca, thử xem dược trộm được từ Bách Hoa đảo đi.”
“Hắc, ngươi không nói ta cũng đã quên, không nghĩ tới đám dâm phụ ở Bách Hoa đảo còn nghiên cứu loại dược này nữa, ha ha ha ha……”.
Miệng bị nắm, sau đó bị nhét vào một viên thuốc……
“Thanh nhi a, Thanh nhi……” Mẫu thân khóc chạy lại, liền bị đại hồ tử* hung hăng vỗ xuống một chưởng……
Đầu ta bắt đầu hỗn loạn, nương, nương…… Ta cảm thấy cả người khó chịu, thân thể đột nhiên trở nên nóng quá nóng quá, mỗi chỗ ở hạ thân tựa hồ có thiệt nhiều con kiến đang cắn ta…… Mà tâm đau quá, mẫu thân trên mặt đều là máu…… đều là máu…… Nương, nương……
“A……”.
Quần áo tựa hồ bị nhân tháo xuống, nóng quá, thật là khó chịu, ta cảm giác được trước ngực có cái gì đang di chuyển, thân thể bị cặp tay kia niết đau quá, ta sẽ chết sao?
“Thật to gan? Người của ta các ngươi cũng dám đụng tới?” Thanh âm kia…… rất quen thuộc……
“Ngươi? Ngươi là ai?”.
“Vân Trạch sơn thủ hộ thần.”
“Tào Hành?” Đôi tay giữ lấy ta đột nhiên buông ra ……
“Tào đại hiệp, mấy huynh đệ không biết hắn là người của ngươi, đã biết tội rồi thỉnh ngươi tha thứ.” Như thế nào mấy người kia đột nhiên ăn nói khép nép như vậy……
“Trễ……”.
“Huynh đệ, tách ra chạy……”.
“Hừ, các ngươi nghĩ ta sẽ dễ dàng bỏ qua cho các ngươi như vậy?”.
“A……”.
“A……”.
Ta nghe được những tiếng kêu thảm thiết, người xấu đã bị đánh chạy sao?
Nương!
Nương thế nào? Ta muốn giãy dụa đứng lên, nhưng hai chân dường như không nghe sai sử, thoáng di động, cảm giác ngứa càng thêm khó chịu……
“Thanh nhi? Ngươi thế nào? Thanh nhi……” Thân thể được ôm trong một vòng tay mềm mại (giống gối ôm), đôi tay đó thật ôn nhu…… Ta cố gắng mở to hai mắt, thấy 1 gương mặt rõ ràng hiện ra, là hắn……khách nhân uống trà ngày đó……
“Nương……” Ta quay mặt đi.
“Thanh nhi…… nương ngươi nàng…… đã chết……”.
Cái gì? Nương đã chết? Nương đã chết? Không, không thể nào…… Lệ theo khóe mắt chảy xuống, nương yêu ta thương ta như vậy người sẽ không chết đâu.
“Nương……” Ta dùng sức hướng chỗ nương nằm đi đến, thấy nương đang trừng mắt nhưng không có hô hấp, nàng đang nhìn ta, nàng trên mặt đều là sợ hãi, nương a, nương a……
“Nương…… A…… Ách……” Ta cũng sắp chết ư? Thật là khó chịu, nương, con cũng sắp đi cùng ngươi phải không?“A…… Ô ô…… Khó chịu……”.
“Thanh nhi? Chết tiệt……” Hắn đem ta bế lên, thân thể hắn thật mát mẻ, thật thoải mái……
“Thanh nhi……” Ý thức mơ mơ hồ hồ, giống như đang nằm trên giường, lại giống như đang nằm trong biển lửa.
“Nóng quá…… thiệt nhiều con kiến đang cắn ta……”.
“Thanh nhi đừng sợ, ta sẽ cứu ngươi ……”.
Quần áo ta bị cởi, nhưng vẫn còn cảm thấy nóng quá, muốn gắt gao dựa vào thân thể mát mẻ của hắn……
“Thanh nhi……” Trong miệng tựa hồ có một viên đường, ngọt ngào, lạnh lạnh, thật muốn càng nhiều, ta hấp liếm …… ăn ngon……
“Thanh nhi, đừng sợ……”.
“Ách……” Có điểm đau, nhưng là thực thoải mái, những con kiến hình như không cắn ta nữa……
“Ân…… A……” Ta không biết chính mình đang phát ra âm thanh gì, ta nghe được như có người gọi ta, Thanh nhi, Thanh nhi…… Là nương? Hay là hắn……
——— ————
*hồ tử đã giải thích qua chính là người râu ria xồm xoàng, để nguyên cho nó gọn câu ý mà
Chương 49: Ngoại truyện-Thanh nhi 2
Thời điểm ta tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt tươi cười đó, cái từng ở trong mộng của ta xuất hiện rất nhiều lần. Hắn nói hắn muốn tới tìm ta chơi đùa, hắn thật sự đã đến……
“Thanh nhi, tỉnh?”.
Ta thế này mới ý thức được chính mình không có mặc quần áo, ngày hôm qua…… ngày hôm qua…… nương?
“Nương?” Nước mắt không thể đình chỉ chảy xuống……
Ta đứng dậy, cảm giác được mông cùng thắt lưng đau quá……
Nương đã chết, nương không bao giờ nữa có thể đối ta cười, không bao giờ nữa có thể gọi ta Thanh nhi ……
Ta thấy mình thì ra đang nằm trên giường nương, lòng đau quá, tại sao có thể như vậy, nương sao có thể đã chết……
“Ô ô…… Nương a nương……”.
“Thanh nhi, đừng như vậy, nương ngươi cũng không muốn Thanh nhi khó chịu…… Ta đã giết hết bọn chúng, nương ngươi có thể ngủ yên rồi……”.
Hắn thay ta báo thù? Nhưng là ta không muốn báo thù, ta chỉ muốn nương sống lại……
Nương được an táng đến sau núi nhỏ của Trần gia thôn, năm năm trước phụ thân cũng chôn ở nơi đó. Hiện tại nương rốt cục có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với phụ thân rồi, nhưng là Thanh nhi nên làm cái gì bây giờ? Thanh nhi về sau một người nên làm sao đây?
Ta vẫn quỳ gối trước mộ phần của nương, nương, ngươi đem Thanh nhi cũng mang đi đi……
“Thanh nhi, đứng lên, trở về ăn một chút gì đi, ngươi đã quỳ một ngày một đêm rồi.” Hắn bồi ta một ngày một đêm, nhưng là ta thật sự không nghĩ rời đi……
“Ta muốn cùng nương……”.
“Thanh nhi…… Ngươi chết như vậy, nương ngươi sẽ vui vẻ sao?” Hắn đột nhiên đem ta kéo lên.
Nương sẽ không vui vẻ, nhưng là Thanh nhi nên đi đâu? Thanh nhi không có thân nhân, không còn có thân nhân nữa rồi……
“Thanh nhi, về sau đi theo ta được không? Ngươi là người của ta……”.
Ta là người của hắn …… Hắn giải độc cho ta, ta là người của hắn ……
Ta ngẩng đầu thấy ánh mắt hắn chất chứa đầy sự đau lòng……
“Cám ơn ngươi đã cứu ta.” Ta thản nhiên nói, ngươi là anh hùng rút dao tương trợ, mà ta chỉ là một người bán trà ……
“Thanh nhi, ta muốn ngươi về sau đi theo ta……” Hắn kiên định nói.
“Ngươi cứu ta là vì ngươi là anh hùng hảo hán, ta là nam nhân, ngươi không cần phụ trách……” Đúng vậy, hắn là đại hiệp, hắn đã ra tay cứu ta, nhưng cũng không đại biểu về sau sẽ phải mang theo ta này 1 cái trói buộc.
“Thanh nhi, ngươi không rõ sao? Ta vì cái gì trở lại đây? Bởi vì ta nhớ ngươi, ta quên không được ngươi, quên không được khuôn mặt tươi cười đáng yêu của ngươi…… Ta thích ngươi, biết không?” Hắn nói rất thâm tình, nhưng đó là lời thật lòng ư? Hắn nói hắn thích ta, hắn thích ta, ta có thể giống Ngọc ca ca như vậy đi thích một người sao?
“Thanh nhi về sau đem ta làm thân nhân được không.” Tay hắn ôm lấy vai ta, ta đột nhiên cảm thấy chính mình không phải cô linh một người.
“Ân.” Ta gật đầu, nương, cha, các ngươi thấy sao? Ta còn có hắn, ta không phải chỉ có 1 mình, chúng ta về sau sẽ hạnh phúc phải không?
Vài ngày sau, ta cùng Hành ly khai Trần gia thôn, ly khai nơi ta sinh ra và lớn lên. Chúng ta vào thành, ta mới biết được trong thành cư nhiên có nhiều tân kỳ ngoạn ý* như vậy, tuy rằng trước kia có đến cùng mẫu thân, nhưng là lúc ấy tựa hồ còn không có phồn hoa thế này.
“Thanh nhi, đi mau, ta mang ngươi đi ăn đồ ngon.” Hắn giữ chặt tay ta, ta có điểm ngượng ngùng, muốn rút trở về, nhưng tay lại bị hắn nắm càng chặt.
“Chúng ta đi đâu?”
“Đến nơi ngươi sẽ biết……”.
Hành dẫn ta đến Hiểu Vân trang.
“Nơi này……”.
“Hạch đào tô nơi này là đệ nhất thiên hạ, rất ngon nha (Nhi phăng đó, vì câu này ta chẳng hiểu mô tê gì hết). Thanh nhi nếm thử đi xem thế nào?” Hắn cười lấy cho ta một khối hạch đào tô.
Vừa vào miệng đã tan ra, lại thơm lại ngọt, thật sự ăn rất ngon……
“Hắc hắc, thế nào? Thanh nhi cũng thích đi? Bộ dáng Thanh nhi vừa rồi cùng cái tên kia thật đúng là giống nhau.”
“Ai? Người kia là ai?” Ta tò mò hỏi, Hành tựa hồ thường hay nhắc tới người kia, hắn là bằng hữu của Hành sao?
“Nga! Là một cái bằng hữu, lần sau nhất định phải giới thiệu cho các ngươi nhận thức nhau.”
“Hắn tên là gì?”.
“Tiếu Ngọc. Hiện tại phỏng chừng đang cùng người của hắn ngọt ngào thân mật nha……”.
“Ngọc ca ca?” Hành nói là Ngọc ca ca sao?
“Thanh nhi nhận thức?” Hắn nhìn ta kinh hỉ hỏi.
“Ân. Ngọc ca ca trước kia ở tại nhà chúng ta……”.
“A! Trách không được, lúc ấy manh mối đến phụ cận Trần gia thôn liền bị chặt đứt……”.
“Hành cùng Ngọc ca ca giống như tốt lắm.” Hành nhắc tới bằng hữu tựa hồ cũng chỉ có Ngọc ca ca.
“Ân. Tên kia a…… Hắc hắc, là một người chơi đùa tốt lắm. Đúng rồi, con nuôi cũng không biết thế nào?” Hắn tựa hồ thực hưng phấn.
“Cục cưng rất đáng yêu ……” Tuy rằng ta cùng cục cưng ở chung không lâu, nhưng là cục cưng bộ dạng rất được, miệng đô đô bộ dáng thực đáng yêu.
“Nga? Thanh nhi thích đứa nhỏ?” Hắn ánh mắt tà tà nhìn ta.
“Đương nhiên a……” Tiểu hài tử đáng yêu như vậy, ta đương nhiên rất thích.
“Kia…… Thanh nhi muốn hay không giúp ta sinh một cái?”
“A?” Cái gì a…… Ta là nam nhân…… Ách, hình như Ngọc ca ca cũng là nam nhân……
“Ta chỉ nói giỡn, bất quá ngày mai chúng ta đi tìm con nuôi đi.”
Ta đột nhiên thấy có một chút mất mát, kỳ thật nếu có thể có cục cưng của Hành…… Ta hình như đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Buổi tối, chúng ta cùng nhau đi vào quán trọ, Hành nói sợ ta một người ngủ sẽ sợ hãi, kiên trì chỉ cần một phòng (âm mưu âm mưu a). Nhưng ta nhớ rõ ta chưa từng nói cho hắn gần đây buổi tối thường xuyên nằm mơ, mộng thấy những người đó, còn có mẫu thân……
“Thanh nhi……” Hành gắt gao ôm ta, ta thích loại cảm giác này, thật ấm áp, thật thoải mái.
“Thanh nhi……” Hành hôn môi ta, ta đột nhiên ý thức được ngày đó thứ như đường kia thì ra là đầu lưỡi của hắn, mặt ta đỏ lên. Tuy rằng biết chính mình cùng hắn đã từng phát sinh quan hệ, nhưng lúc đó ý thức mơ mơ hồ hồ, cái gì cũng không rõ ràng.
“Hành……” Ta học bộ dáng của hắn hôn đáp lại, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên thật mê người……
“Thanh nhi, ta muốn ngươi……”.
“Ân……”.
Ta không biết được hắn hôn lại thoải mái như vậy, thân thể mỗi một chỗ đều để lại nhợt nhạt ấn ký. Ta nhắm mắt lại, thân thiết cảm thụ sự ôn nhu của hắn.
“Ngô……” Ta chỉ nhớ rõ sẽ có điểm đau, nhưng là lại không biết khi hắn tiến vào lại có cảm giác như vậy, là loại đau mang theo thư thái, làm cho người ta muốn trầm luân ……
“Thanh nhi, gọi tên ta……”.
“Hành…… Hành…… Ách…… Ân……”.
Ta nhịn không được rên rỉ, Hành, ta thực muốn cùng ngươi vĩnh viễn ở chung một chỗ……
——————
*đồ mới lạ
Chương 50: Ngoại truyện-Thanh nhi 3
“Con nuôi của ta ở đâu a?” Hành lôi kéo tay ta đi vào tướng quân phủ. Nơi này chính là nhà Ngọc ca ca đi? Thật lớn, khí khái quá.
“Tào Hành? Ngươi tới làm gì?” Đại tỷ của Ngọc ca ca đang ôm tiểu bảo bảo, ta ở Trần gia thôn từng gặp qua nàng.
“Ta tự nhiên là…… tới tìm con nuôi.”
Hành xoay người một cái, ta còn không thấy rõ ràng, tiểu bảo bảo đã nằm trong lòng Hành.
“Đứa nhỏ…… Tào Hành, ngươi muốn làm gì? Đem đứa nhỏ trả lại cho ta.”.
“Khó mà tuân theo, con nuôi ta mang về chơi vài ngày, đem tờ giấy này lưu lại cho Ngọc nhi đi.” (con người ta mà coi như đồ chơi, sợ anh luôn)
“Ngươi! Không để đứa nhỏ xuống, ngươi đừng mơ tưởng rời khỏi tướng quân phủ! Người tới……”.
“Tiếu đại tiểu thư, ngươi tốt nhất đừng động thủ, ngươi cũng không muốn thời điểm chúng ta giao thủ bị thương cháu ngoại trai của ngươi đi?”.
“Ngươi……”.
“Đi thôi, Thanh nhi……” Hành cùng ta thoải mái ra khỏi tướng quân phủ.
“Hành, chúng ta đem cục cưng mang đi như vậy không tốt đâu……” Tiểu bảo bảo thực đáng yêu, nhưng là, Ngọc ca ca trở về nhìn không thấy đứa nhỏ, sẽ sốt ruột ……
“Có cái gì không tốt? Chẳng lẽ ngươi không thích cục cưng……”.
“Không phải……” Ta rất thích cục cưng.
Chúng ta về tới nơi ở, ta ôm tiểu bảo bảo, cục cưng mềm mềm, thơm thơm (đúng đúng giống em trai ta*chảy nước miếng*), ở trong lòng ta cười khanh khách.
“Hành, ngươi xem, hắn cười với ta kìa…… Ha ha, thật đáng yêu……”.
“Thanh nhi……”.
“Ân?” Ta ngẩng đầu, đối diện ánh mắt ôn nhu của Hành.
“Thật lâu không cười vui vẻ như vậy rồi……”.
Đúng vậy, ta đã thật lâu không có vui vẻ như vậy……
“Hành, nếu hắn đói bụng làm sao bây giờ?”.
“Uống sữa……”.
“Nga. Kia sữa ở đâu?”.
“Ở…… Ở chợ……”.
“Hành…… Một hồi cục cưng liền đói bụng……”.
Ta vừa nói xong, cục cưng cư nhiên thật sự khóc toáng lên……
“Ngươi xem ngươi xem……”.
“Hiện tại làm sao bây giờ? Đi mua không còn kịp rồi……”.
“Ngươi ôm cục cưng, ta đi nấu chút cháo……” Ta đem cục cưng giao cho Hành, thấy Hành một bên ôm đứa nhỏ, một bên không ngừng hống, biểu tình của Hành lúc này ta còn chưa từng có thấy qua…… Không có bình thường phóng đãng, cũng không có khi đánh nhau hung ác, ngược lại cũng là vô thố*…… Ha ha, Hành, ngươi cũng thật đáng yêu……
“Ai nha……”.
“Làm sao vậy?” Ta bưng nửa bát cháo vào, thấy Hành hai tay đang nâng cao đứa nhỏ……
“Thanh nhi…… Hắn…… Ngươi xem quần áo của ta……”.
“Ha ha ha ha……” Cục cưng cư nhiên tiểu ướt hết cả lên người hắn.
Cuộc sống rất vui vẻ, tuy rằng ta cũng muốn đem cục cưng trả lại cho Ngọc ca ca, nhưng là lại rất luyến tiếc, hơn nữa Hành nói qua khi nào Ngọc ca ca trở về phủ liền sẽ đưa nó trở về.
“Cục cưng ngủ?”.
“Ân?” Ta một bên thay tã cho cục cưng, một bên đáp lời Hành.
“Thanh nhi, xem ra thực biết chiếu cố đứa nhỏ……”.
“Ha ha…… Ta thích cục cưng……”.
“Kia Thanh nhi…… Thanh nhi về sau thật sự sinh cái đứa nhỏ cho ta đi. Một đứa nhỏ chỉ thuộc về riêng hai người chúng ta……”.
“Hành……” Kỳ thật ta cũng muốn có cục cưng của Hành……
“Qua mấy ngày nữa, ta mang ngươi đi tạo cục cưng……” Đôi mày hắn lại lộ ra tươi cười.
“Ta……” Mặt ta nóng bừng bừng, cục cưng thật sự có thể tự tạo ra sao?
“Diêu a diêu, diêu a diêu**, cục cưng ngoan ngoãn mau ngủ……” Ta ở trong sân hống cục cưng. Hành đi ra ngoài mua sữa, hắn nói tiểu bảo bảo cần phải uy chút gì đó dinh dưỡng hơn mới được.
Đột nhiên ta cảm thấy nơi cổ lạnh lạnh ……
“A……” Một phen lợi kiếm đang đặt ở trên cổ ta, ta bị mấy hắc y nhân vây quanh, lập tức ta cảm thấy chân mềm nhũng.
“Đừng nhúc nhích……” Cái thanh âm kia thô thô, là ai?
“Ngươi…… là ai? Ngươi muốn…… muốn làm gì?” Cục cưng cũng không chịu yên mà khóc toáng lên “Cục cưng……”.
“Tào Hành ở đâu?”.
Hắn là đến tìm Hành? Hắn là cừu nhân của Hành ư? Hắn muốn làm gì?
“Ta, ta không biết……”.
“Ngươi tốt nhất thành thật trả lời, nếu không, ngươi cùng đứa nhỏ đều……”.
“Dừng tay……”.
“Hành……” Ta nghe được thanh âm của Hành, trong tay hắn còn cầm sữa……
“Thanh nhi đừng sợ, ngươi là ai? Muốn làm gì?”.
“Hừ, như thế nào nhanh như vậy liền quên ta rồi……”.
“Ngươi…… là ngươi…… Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”.
“Ta muốn mạng của ngươi……” Hắc y nhân cầm đầu đột nhiên hướng Hành đánh tới…… Những người khác cũng tiến lên vây quanh.
“Binh lách cách bàng……”.
“Hành…… Hành……”.
“Thanh nhi, mang theo cục cưng đi mau, đi tìm Ngọc nhi……”.
“Nhưng Hành……” Không, ta không thể rời đi bỏ lại Hành……
“A……” Cánh tay ta bị hắc y nhân đâm bị thương, máu từ đó chảy ra, nhưng ta lại không thấy đau, Hành……
“Đi mau, ta ngăn bọn họ lại…… Mau……”.
Hành vọt tới bên ta, thay ta ngăn lại hắc y nhân……
“Đi tìm Ngọc nhi……” Quần áo trước ngực Hành bị chém rách, màu đỏ, đều là màu đỏ……
Phải, ta phải đi tìm Ngọc ca ca, Ngọc ca ca nhất định có thể giúp chúng ta, nhất định có thể cứu được Hành ……
|