Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia
|
|
Chương 31: Vì cục cưng mà cố gắng
Lại qua hai tháng, trong hai tháng này, ta dần dần thích ứng cuộc sống ở Bách Hoa đảo. Chuyện ta cùng Hiên đến đây Hoa Hậu cũng không có giấu diếm, người trên đảo từ lớn đến nhỏ đều biết sự có mặt của ta. Hoa Hậu rất ít lộ diện, ta phát hiện bọn tỷ muội ở Bách Hoa đảo cũng chỉ có ở trước mặt Hoa Hậu mới thập phần nghiêm túc còn bình thường vẫn nói nói cười cười với Hiên, quan hệ cũng tốt lắm, xem ra này thiếu chủ rất ít đối thủ hạ làm dáng.
Hai tháng này huyết cưu phát tác thật thường xuyên, dược Tào Hành lưu lại không nhiều lắm, Hiên đã phái người đi ra ngoài tìm tên đó, bất quá ta nghĩ Tào Hành cũng không phải là dễ dàng tìm được như vậy.
Bụng đã muốn lớn đến mức kỳ cục, ta cuối cùng cảm thấy bên trong nhường như có quả cầu to tướng, thực sợ tên nhóc này sẽ làm ta bể bụng nha. Tiểu gia hỏa rất không ngoan, thường thường thích đạp ta một cước, đá ta một cú. Đi đường chưa được mấy bước mà xương sống thắt lưng đều đau, chân cũng nhũng hết cả ra. Sớm biết rằng khó chịu như vậy, ta mới không cần nó đâu.
“Hiên, thắt lưng thật khó chịu, đau quá, ô ô……” Tuy rằng đã lót cái gối đầu, nhưng vẫn thực mỏi chẳng thoải mái hơn tí nào.
Hiên nhẹ nhàng giúp ta xoa bóp. Hai tháng này hắn đã tra rất nhiều dược thư trên đảo, cũng không có tìm được phương pháp thứ hai giải huyết cưu. Vì thế hắn đã phái một đống người đi kiếm cưu dẫn, bất quá nửa điểm manh mối cũng không có thì như thế nào tìm được chứ. Tuy rằng ta đã sớm nhớ lại chuyện trước đây, nhưng ta thật không biết thời điểm đó là bị ai hạ độc. Chiếu thời gian suy tính, ta là trúng độc trước hoặc sau khi ăn hạt tuyết mẫu đơn không lâu, lúc đó ở chỗ Hoa Hậu bị làm cho tức giận nên một lòng muốn vì Hiên sinh đứa nhỏ, sau lại đi chung với Tào Hành. Lần đầu tiên huyết cưu phát tác là ở Thanh Mộng viên. Hiện tại còn nói người làm cưu dẫn đem huyết cưu chuyển dời đến trong đầu ta. Này hết thảy đều rất kỳ quái, hắn nếu muốn hại ta thì cần gì phải dời độc đi nơi khác?
Hiên đã liên hệ với Thủy tỷ tỷ bọn họ, Tam tỷ khi biết ta đến đây đã tức giận đến phát khóc. Võ lâm thực loạn, minh chủ là Hiên không có mặt quả nhiên tên Thượng Quan Tế Ngôn kia ngồi không yên, thường thường giựt giây chút sự tình. Còn nói phải tuyển tân minh chủ, vốn Hiên định trở về xử lý sự vụ, nhưng lại lo lắng chỉ có ta một người ở đây, cũng không muốn mang theo ta người vừa say tàu vừa đang trong thời kì mang thai hồi Vân Trạch. Cũng may trợ thủ đắc lực của Hiên-Lưu Nhất Minh cùng Thủy Y Nhi đều là người có năng lực, vài cái danh nhân võ lâm cũng đều ủng hộ Tề Lạc Hiên mới không còn có cái gì biến động lớn.
“Ngọc nhi, còn đau không?” Hiên xoa bóp thật thoải mái.
“Không đau, hắc hắc, thật thoải mái a.” Ta khép hờ mắt.
Hắn ở bên cạnh chậm rãi cúi xuống, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi ta, ta mở to mắt, phát hiện Hiên mặt thật hồng, kiểm tra, hảo nóng.
Hắn lại hướng đến gần một chút, tay đang xoa bụng chuyển tới nắm bắt thắt lưng của ta từ từ châm ngòi. Kỳ thật gần nhất hắn chỉ cần thoáng ôm ôm ta, ta liền cảm thấy cả người lửa nóng, phía sau cũng ngứa đến khó chịu. Hiên, ngươi cứ khiêu khích ta như vậy, ta chịu không nổi.
Ta nghĩ xoay người đi, nhưng là chết tiệt, bụng thật to căn bản không động đậy được.
“Ngọc nhi……” Đáng chết, thanh âm hảo ôn nhu.
“Hiên……” Ta phát hiện chính mình thanh âm trầm thấp như bị chèn ép“Không được……”.
Hô hấp nóng bỏng của hắn làm ta khó có thể chịu đựng được, nhưng là…… nhưng là lần trước thiếu chút nữa hại chết cục cưng, không thể, tuyệt đối không thể.
“Hiên, ta khó chịu, ngủ đi.” Nhắm mắt, nhưng cả người trướng đến lợi hại, phía sau vừa nóng vừa ngứa.
“Ngọc nhi, ta muốn ngươi.” Hắn nhẹ nhàng nói.
“Hiên, cục cưng……”.
“Hôm nay Hoa Yên nói việc này cũng giúp ngươi thuận lợi hơn khi đem cục cưng sinh ra.” Kỳ thật ta vẫn không dám tưởng tượng đến thời điểm sinh đứa nhỏ, nhưng là…… cục cưng rốt cuộc theo cái chỗ đó đi ra, nếu……
“Hữu dụng sao?” Ta hỏi “Vậy ngươi…… cẩn thận một chút……”.
“Ân.” Hắn hôn ta, dời tay xuống dưới, nhẹ nhàng mà xoa nắn.
“Ách…… Ngô……” Ta khinh ngâm ra tiếng.
Hắn hôn lên hai điểm phấn hồng trước ngực, nhẹ nhàng hấp duẫn, nơi đó gần nhất vẫn trướng trướng, đột nhiên thật thoải mái.
Đem ta đặt ở một vị trí thoải mái nhất, tay hắn sờ soạng đến phía sau, ta vội vàng khát cầu hắn nhanh lên tiến nhập.
“Hiên…… Nhanh lên……”.
Hắn tiến vào cơ thể của ta, lúc này đây không có một chút đau đớn, cảm giác là lạ, thoải mái nói không nên lời……
Chương 32: Tiếp tục cố gắng
“A…… Hiên, ngươi ôm ta đi đâu?” Ta ôm lấy cổ hắn.
“Hồ, cho ngươi tắm rửa.” Nhưng là ta…… Người ta……
Cái hồ rất lớn thực thoải mái, nơi đó đã sớm đổ đầy nước ấm, còn thả rất nhiều hoa, ai kêu nơi này cái gì khác có thể không có chính là chẳng thiếu hoa đâu?
Thật thoải mái! Hắn đem ta ôm vào hồ, ở trong nước, ta cảm thấy áp lực trên lưng đã không còn quá lớn. Ta hoa động vài cái, hắc, tuyệt quá, có thể phao hoài trong này thì tốt rồi.
“Ngươi đừng lộn xộn, cẩn thận một chút.” Hiên giữ lấy ta, là sợ ta tại trong cái ao cạn que này chết đuối sao?
“Ta ở dưới nước đều có thể bơi lội tự do như là một con rồng đó nha.”( đừng thắc mắc sao nó kì kì vì cái này là do trình độ phăng của Nhi mà ra)
“Phải không? Vậy long thiếu gia, hiện tại có thể cho phép ta chà lưng, chà thân cho ngài hay không?”.
“Hắc hắc, được rồi, bổn thiếu gia liền ban thưởng quyền lợi này cho ngươi.”
Hắn giúp ta xoa xoa lưng, lực đạo rất tốt, thật thoải mái.
Dựa vào người hắn nhắm mắt lại, cảm thấy chính mình hảo hạnh phúc.
“Ngươi làm gì?” Đột nhiên phát hiện mặt sau lại bị chạm vào “Đừng……”.
“Ta gột rửa sạch sẽ cho ngươi, bằng không sẽ không thoải mái……”.
Tay hắn chỉ chậm rãi co rúm, cong lại, hảo ngứa ngáy a……
“Hiên, ngươi đừng…… đừng lộng ……” Ta chịu không nổi, vừa mới vận động mệt muốn chết, giờ ngươi còn muốn ở trong nước……
“Yên tâm, ta liền cho ngươi……” Thân thể hắn ở trong nước cũng nóng rực, nhưng là ta so với hắn còn nóng hơn. Đều như vậy làm mấy lần, ngươi chẳng lẽ còn……
Hắn lộng lộng, miệng ngậm lấy đầu nhũ của ta, sau đó nhẹ nhàng liếm, hấp duẫn, hảo ngứa……
Chân đột nhiên mềm nhũn, trợt xuống phía dưới, miệng uống hết mấy ngụm nước, nước ở đây cư nhiên có vị ngọt.
“Khụ khụ khụ……”.
“Ngọc nhi, không có việc gì chứ?” Hắn nâng ta dậy, thân thể lại tới gần thêm vài phần, a, cái vừa nóng vừa cứng đó……
Ta hôn lên miệng hắn, đầu lưỡi khuấy động, dùng hành động nói cho hắn biết ta không sao.
Hắn cũng không nhịn được nữa mà đem thứ dưới hạ thân kia sáp đi vào……
“Ngô, thật thoải mái……” Ở trong nước thật thoải mái……
Hắn động rất ôn nhu, hôn cổ ta, nhẹ nhàng gọi tên ta.
“Ngọc nhi…… Ngọc nhi……”.
“Ngô…… Ân…… Ân……”.
Từ trong hồ nước được bế ra, ta đã sớm không còn khí lực mà chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh lại đã là lúc mặt trời lên cao, a, thắt lưng nhức quá, nhớ tới tràng uyên ương dục kia vào ngày hôm qua, mặt hồng hết cả lên.
“Ngọc nhi, thực xin lỗi. Lúc ở trong hồ ta chỉ là muốn cho ngươi mở rộng mở rộng……” Ai u, đừng nói nữa mà, đừng nói.
“Ngươi đói sao? Ta gọi người lấy đồ ăn lại đây.” Tay hắn xoa thắt lưng cho ta.
“Ân, ta rất đói bụng, rất đói bụng, ta không xuống giường được.”
“Vậy…… Không cần xuống giường, ngươi muốn ăn cái gì?”.
“Ta…… Ta muốn ăn hạch đào tô, muốn ăn Hiểu Vân trang hạch đào tô.”
“Cái gì? Hiểu Vân trang hạch đào tô? Nhưng là chúng ta hiện tại……” Hắn kinh ngạc nhìn ta.
“Ô ô…… Vậy để ta đói chết đi, ô ô……” Ta làm bộ lau nước mắt.
“Ngọc nhi, ngươi đừng khóc. Ta…… Ta phái người đi mua. Nhưng là ngươi hiện tại có thể ăn cái khác được hay không?
Ngu ngốc, đi đi về về đều phải thiệt nhiều ngày, thực đi mua, cái kia nếu mua trở về bảo đảm đều hư hết rồi?
“Kia…… liền ăn ‘Ướt sũng’, ta muốn ngươi tự mình làm.”
“Được!” Ha ha, Hiên đối ta thật tốt.
“Đông!” Đột nhiên bụng tê rần, ngươi cái tên tiểu tử này, chỉ biết ép buộc cha ngươi là ta thôi, ngươi ở trong bụng ta lộn mèo sao? Chờ lúc ngươi đi ra ta không tấu ngươi mấy cái là không được.
Nhưng Hiên rất hưng phấn, bởi vì này là lần đầu tiên hắn cảm nhận được đứa nhỏ đang hoạt động 1 cách rõ ràng như vậy.
“Ngọc nhi, hắn đá hảo hữu lực nga.” Hắn xoa bụng ta vui vẻ nói.
|
Chương 33 : Phong vân biến động
“Thiếu chủ của các ngươi đâu ?” Hôm nay cả ngày đều không có thấy Hiên, hắn đi đâu vậy? Thật sự là kỳ quái.
“Nga, thiếu chủ cùng Hoa Yên tỷ tỷ hình như đang xử lý sự vụ thì phải?” Hiên ở chỗ Hoa Yên, đã xảy ra chuyện gì sao?
Đi một mình trong vườn hoa, thắt lưng mỏi nhừ, nhẹ nhàng nhấc từng bước từng bước. Ở Bách Hoa đảo nhiều ngày qua, đã biết địa phương nào có thể đi, địa phương nào thì không thể.
“Đáng chết. Đây là làm sao?”.
“Nói nhiều cái gì, đi theo là được!”.
Kỳ quái, Bách Hoa đảo như thế nào có thanh âm của nam tử? Ta lặng lẽ núp vào.
“Ngươi cũng đừng dong dài , nghe nói trên đảo này đều là mỹ nữ nga.”.
“Một đám đều đội khăn che mặt chó má, đại gia nào thấy được cái quái gì a.”
Cư nhiên là mấy đại hán ngày đó khi dễ Thanh nhi, bọn họ? Bọn họ tới nơi này làm gì?
Bụng có chút trướng đau, vẫn là không cần lo nhiều như vậy , đi về trước đi.
“Ngọc nhi? Ngươi đi đâu vậy ? Có biết hay không ta thực lo lắng?” Hiên thấy ta đã trở về, lập tức ôm lấy ta.
“Hiên, ngươi không cần lo lắng, ta đi một chút ngay tại phụ cận quanh đây thôi.”
“Ngọc nhi……”.
Hiên có chuyện gì sao? Hôm nay hắn như thế nào kỳ quái như vậy?
“Hiên, ta hôm nay thấy có ngoại nhân đến Bách Hoa đảo . Xảy ra việc gì sao?”
“Ngoại nhân?”.
“Đúng vậy. Chính là mấy người khi dễ Thanh nhi lúc trước” Ta đã từng kể cho hắn nghe chuyện Thanh nhi.
“Bọn họ? Bọn họ tới làm gì? Ngươi đừng nghĩ nhiều quá, một chút nữa ta sẽ hỏi mẫu thân.”
“Hoa Yên, ngươi đã đến rồi.” Tuy rằng Hoa Yên là tình địch của ta, bất quá từ đó tới nay đều là nàng giúp ta xem bệnh , ta đối nàng vẫn là có lòng biết ơn .
“Ngươi tới làm gì?” Thái độ Hiên hôm nay đối Hoa Yên sao lạnh nhạt như vậy.
“Đây là thuốc dưỡng thai, thiếu chủ……”.
“Để dược đó được rồi, ngươi đi đi.” Hiên ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng lấy 1 cái, ta thấy trong mắt nàng hàm chứa lệ, sau đó xoay người rời đi.
“Hiên, ngươi làm sao vậy? Như thế nào đối Hoa…… Ngô……” Hắn ngột nhiên hôn ta đến thở không nổi.
“Ngọc nhi, ta yêu ngươi, ta chỉ yêu 1 mình ngươi.”
“Ân, ta cũng…… A…… A……” Đau, đầu đau quá, như muốn vỡ ra, a…… Ta lắc lắc lắc lắc , đau quá a, đau chết mất…… Thật như muốn nứt ra ……
“Ngọc nhi, Ngọc nhi……” Hiên đem ta ôm vào ốc.
“Ô ô…… Đau quá…… Dược, dược……” Huyết cưu phát tác, ta muốn uống thuốc, dược.
“Hảo, ta lập tức đưa cho ngươi.” Hắn lấy qua cái chai đổ ra dược, sau đó chần chờ một chút, uy ta ăn vào, một hồi lâu đau đớn mới thoáng yếu bớt.
“Ngọc nhi, ta sẽ không cho ngươi tái chịu khổ . Ngọc nhi……” Ta nhẹ nhàng xoa bụng mình, vừa rồi gập người lại, bụng cũng phát đau. Ta chỉ là không ngừng thở phì phò. Cái gì cũng không muốn nghĩ.
Từ lần trước phát tác, ta liền vẫn hữu khí vô lực, thân mình trầm nặng không xuống giường được. Hiên vẫn bồi ở bên người chiếu cố ta, nhưng là cuối cùng vẫn cảm thấy trong lòng hắn giống như cất giấu cái gì. Có lẽ là lo lắng việc ta trúng độc đi? Tuyết thần hoàn sắp hết, ta cũng không biết đến lúc đó làm sao bây giờ.
Thật vất vả hôm nay khí sắc hảo chút, mới rốt cục có thể xuống giường hoạt động hoạt động. Chân bị rút gân, thật khó chịu, Hiên lại không thấy ? Cũng do ta làm hắn phải luôn luôn bên người mình, hắn chắc cũng có việc bận đi.
Một tiểu nha đầu lại đây giúp ta xoa bóp chân, chân cũng không còn quá đau.
Hoa Yên vài ngày chưa đến, trước kia nàng cách vài ngày sẽ vội tới đưa thuốc dưỡng thai, ta không biết nàng cùng Hiên làm sao, bất quá xem nàng ngày đó bộ dáng thật thương tâm. Ta đột nhiên nghĩ tới đi xem nàng, dù sao chỗ ở của nàng cách nơi này không xa, hơn nữa chính mình cũng thật lâu không có tản bộ.
Chậm rãi đi trên con đường nhỏ, lần đầu tiên phát hiện bầu trời của Bách Hoa đảo nguyên lai cũng là màu lam , ta còn tưởng sẽ là màu sắc rực rỡ chứ. Mây trắng một đóa lại một đóa thổi qua, cũng tưởng đến tranh sự diễm lệ cùng bách hoa nơi này sao? Đáng tiếc, các ngươi nhan sắc quá đơn điệu , nào có mĩ như ngàn hoa ngũ sắc ở đây?
Chỗ Hoa Yên là nơi ta thường đến, kỳ thật thời điểm nhìn đến ánh mắt Hoa Yên đối với Hiên ta có chút không thoải mái, nhưng là Hiên chỉ yêu mình ta, hơn nữa Hoa Yên xác thực cũng chưa từng phá hư quan hệ cùa chúng ta. Chính mình lão công quá soái, tổng không thể ngăn cản người khác trong lòng thích đi? Bọn nha hoàn ở đây ta cũng đều nhận thức, mới đầu còn không biết bọn họ ai là ai cả, ai kêu bọn họ đều mang khăn che mặt? Bất quá sau này Hiên nói cho ta biết bọn họ trên đai lưng đều có tên, nhưng là người ta thật ngượng ngùng khi cứ phải nhìn chằm chằm thắt lưng người khác nha. Thời gian lâu, tự nhiên cũng có thể nhận ra được hết mọi người.
Kỳ quái, hôm nay như thế nào không có ai? Bọn nha hoàn đâu? Hoa Yên đâu?
Ta ở trong sảnh ngồi một hồi lâu, vẫn không ai đi ra. Đột nhiên nghe được buồng trong có thanh âm. Làm sao vậy? Hoa Yên sẽ không xảy ra chuyện gì đi?
“Hoa Yên……” Ta dọc theo hành lang đi tới, phòng Hoa Yên hình như có tiếng vang, ta nghĩ gõ cửa, nhưng là nhẹ nhàng đụng thì cửa lại mở, ta nhìn vào trong, nháy mắt ta cảm thấy chính mình hô hấp nhường như đình chỉ……
Chương 34 : Toái tâm
Không, đây không phải là sự thật ……
Không thề nào……
Tuyệt đối không thề nào……
Độc của ta phát tác hay do đầu óc không rõ ràng hoặc là ta đang bị ảo giác chăng ……
Vì cái gì? Vì cái gì? Ta không tin, ta tuyệt đối không tin……
Nhưng là ta càng không muốn tin, một màn kia lại càng ở trong đầu ta trình diễn, như thế nào cũng xóa không được……
Cái người mà ta truy đuổi cả đời, người mà ta cam nguyện vì hắn sinh đứa nhỏ, người đã từng nói với ta cả đời chỉ yêu có mình ta, người mà hôm qua còn tại bên tai ta nói người hắn yêu chỉ có thể là ta, nay cư nhiên…… cư nhiên cả người trần trụi cùng một nữ nhân ôm nhau……
Vì sao lại như vậy, ta chật vật rời khỏi cái phòng kia, chật vật đi trên đường, tâm đau, đau đến ta không thể hô hấp…… Lão thiên gia, hết thảy đều là gạt người , hết thảy đều là gạt người …… Ánh mắt toan sáp, ta lại như thế nào cũng khóc không được. Ta rất muốn rống giận, rất muốn…… Nhưng là ta không biết chính mình đang làm cái gì nữa…… cái gì cũng không biết……
Bụng đau quá, đầu cũng đau, nhưng là có đau như thế nào, đều so ra kém tâm đang buốt nhói. Cái loại đau như bị xé rách này, ta đều có thể nghe được thoát phá âm thanh.
Ta giống như đi tới bờ biển, có thuyền, ta muốn rời khỏi đây, ta muốn trở về…… Ô ô…… Đại tỷ, các tỷ tỷ, ta nhớ người, ta rất nhớ người. Ta không muốn ở lại chỗ này , không cần, một khắc cũng không.
Ta thất tha thất thểu lên thuyền, tránh ở một góc tối, sau đó liền mất đi ý thức.
Trong mộng, ta giống như thấy được 1 khuôn mặt quen thuộc.
“Ngọc nhi, ta không thương ngươi, ta kỳ thật cho tới bây giờ cũng không yêu ngươi.” Không cần, không cần, Hiên, van cầu ngươi, không cần đối với ta như vậy, ta sẽ chết mất , ta thật sự sẽ chết .
Sau đó là tiếng cười của nữ nhân kia “Hiên là thuộc về ta. Ha ha……”.
Không, không……
Tỉnh lại, ta phát hiện chính mình đang không ngừng run rẩy.
Ta đang ở đâu? Ta là đang nằm mộng sao? Ta ở trên thuyền, thuyền cập bến là ta có thể trở về rồi.
“Ngô……” Chóng mặt quá, ta bị say tàu, nhưng là như bây giờ rất tốt, làm cho ta đau chết đi, nếu hôn mê rồi, như vậy có thể không còn nhớ đến hắn nữa.
Trong bụng đột nhiên “Đông” một cái, đứa nhỏ, không, ta không thể chết được , ta còn có đứa nhỏ…… Ô ô…… Đứa nhỏ, phụ thân sẽ không cho ngươi có việc gì.
Ta đứng thẳng lên, thử vận khí, nội lực kỳ thật sớm khôi phục , chính là bình thường không có chú ý. Thoáng có khí lực, ta phát hiện trên bàn cư nhiên có đồ ăn , ta cầm lấy trực tiếp nhét vào miệng, ta phải lấy lại sức, ta muốn bảo hộ đứa nhỏ của mình.
“ Lão thái bà điên.”
Một thanh âm truyền đến, ta chạy nhanh núp vào.
Cửa mở, đi vào đến hai người.
“Chó chết. Lão yêu bà, kẻ quái dị, cư nhiên còn muốn biến xinh đẹp, ta phi.”
“Đừng tức giận , nếu không phải nàng có thể làm đại ca đi lên vị trí võ lâm minh chủ, chúng ta cũng không phải chịu đựng cục tức này. Báo ca, ngươi nói, dùng đứa nhỏ mà tiểu tử kia sinh hạ, thật sự có thể cho lão yêu bà trở nên xinh đẹp?”
“Ai biết được? Nói không chừng đứa nhỏ nam nhân sinh thật có thể làm dược. Ai, bánh bao trong bát đâu? A cẩu, ngươi không phải lại ăn vụng chứ ? A cẩu……” Hai người đi ra ngoài, ta lại ngơ ngác đứng ở nơi đó.
Âm mưu, nguyên lai hết thảy hết thảy đều là âm mưu, bọn họ mục đích cư nhiên…… cư nhiên là vì đứa nhỏ……
Trách không được, trách không được ta lúc ấy lên thuyền thì bị Bích Quyên phát hiện, trách không được ta không trúng hoa độc của đảo, trách không được Bích Quyên đem ta đưa đến chỗ Hiên cũng không có người dị nghị, trách không được Hoa Hậu đã biết sự có mặt của ta vẫn cho ta lưu lại, trách không được hắn đối đãi ta tốt như vậy. Nguyên lai đều là vì đứa nhỏ.
Ta hảo hận, hảo hận, Tề Lạc Hiên, ngươi khinh người quá đáng! Ngươi chưa từng yêu ta, cho tới nay chỉ là vì đứa nhỏ, vì dùng đứa nhỏ trị mặt cho mẫu thân ngươi?
Ha ha ha ha, Tiếu Ngọc, uổng ngươi tự xưng thông minh, nguyên lai lại bị nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi , muốn hại đứa nhỏ của ta, ta một cái cũng sẽ không buông tha!
|
Chương 35 : Trở lại Trần gia thôn (thượng)
Ở trên thuyền mấy ngày, ta liều mạng ăn thiệt nhiều, ta tuyệt đối phải còn sống trở về .
Đứa nhỏ trong bụng đã nhiều ngày đột nhiên trở nên rất quái lạ, không có nháo ta.
Ta cũng biết thuyền này cư nhiên là của vài cái đại hán kia, thật sự là oan gia ngõ hẹp, mà bọn họ cái kia trong miệng gọi đại ca, chính là kẻ đang mơ ước vị trí võ lâm minh chủ Thượng Quan Tế Ngôn. Tề Lạc Hiên, ngươi ngay cả võ lâm minh chủ cũng không cần sao? Hừ, có lẽ ngươi thầm nghĩ làm đứa con ngoan của mẫu thân ngươi đi?
Thuyền cập bờ , đợi cho những người đó hạ thuyền, ta mới dám đi ra, hiện tại loại tình huống này tự nhiên không thể để cho bọn họ phát hiện. Ta may mắn được lão thiên gia ưu ái, ở trên thuyền mấy ngày nay thật sự không có bị phát hiện, mà địa phương ta ẩn thân là kho lương khô của bọn hắn.
Hạ thuyền, đi qua một đoạn đường, chân đã mềm nhũn, buông mình nhuyễn xuống dưới, không còn chút khí lực , đau đớn đè nặng đột nhiên toàn bộ đánh úp lại, bụng lại trướng đau, đầu choáng váng, đau quá, ta nên làm cái gì bây giờ? Bàn tay đi xuống, nghĩ lấy dược, nhưng chết tiệt, ta quên chính mình không có mang theo bên người. Chẳng lẽ ta thật sự phải chết ở nơi này.
Thủ đột nhiên đụng đến 1 đoản tiêu, là ngày ấy Lưu Dương Tử lưu lại “Nguy cấp tình huống, tiếng còi cầu cứu”. Hôm nay thời điểm xuất môn nó theo trên bàn rớt xuống, tiểu nha hoàn nhặt được đưa cho ta, sau ta liền cất lại trong áo. Chẳng lẽ thật là trời không tuyệt đường ta.
Ta dùng sức thổi, sau đó liền hoàn toàn mất đi ý thức .
Mơ mơ màng màng nghe được có người gọi tên mình, có người khóc…… nhưng cái gì đều nhìn không tới.
Không biết nằm bao lâu, tất cả đều thật mông lung, đầu đau bụng cũng đau, cả người đều nóng, thật khó chịu.
Ta rất muốn tiếp tục ngủ không cần tỉnh lại, như vậy sẽ không còn thống khổ nữa. Nhưng…… không, ta không được chết , ta nhất định phải bảo vệ cục cưng , phụ thân yêu ngươi, ngươi sẽ không có việc gì . Không có ai khác thương ngươi , bọn họ đều muốn hại ngươi…… Ô ô, phụ thân sẽ yêu ngươi mà……
“A……” Ta mở mắt.
“Tam tỷ…… Tam tỷ……” Ta nhìn thấy tam tỷ, tam tỷ yêu quý của ta, còn có tiểu Đào, Hắc Tường, thần y Lưu Dương Tử, Thanh nhi cùng Trần đại nương.“Ô ô…… tam tỷ, tam tỷ……” Ta bổ nhào vào trong lòng nàng, rốt cuộc nhịn không được nước mắt ào ào chảy xuống, , tam tỷ, ngươi có biết hay không ta đau quá, đau quá đau quá.
“Xú tiểu tử, ta sớm hay muộn gì cũng sẽ bị ngươi hù chết ……” Nàng vuốt đầu ta, hảo thân thiết, hảo chân thật.
“Tốt lắm, đừng khóc , thai nhi vừa mới ổn định. Tỉnh rồi thì nhanh đem dược uống.” Lưu Dương Tử nói xong đem dược đưa tới.
“Thiếu gia, ngài như thế nào té xỉu ở trên đường? Thiếu gia……” Tiểu Đào ánh mắt khóc đến hồng hồng .
“Đúng vậy, Thủy Y Nhi nói các ngươi ở Bách Hoa đảo rất khá, như thế nào lại…… Tề Lạc Hiên đâu?”
“Tam tỷ, không cần nhắc lại Bách Hoa đảo, lại càng không được gọi tên Tề Lạc Hiên.” Ta quát “Ta hận bọn hắn, ta hận hắn! Ta sẽ không bỏ qua cho hắn…… Tỷ, ta như vậy thương hắn, như vậy yêu…… Nhưng là vì cái gì……”.
“Tề Lạc Hiên, hắn rốt cuộc đối với ngươi làm cái gì? Ngọc nhi?” Tam tỷ khóc hỏi.
“Ô ô……”.
“Tốt lắm, trước đừng nói nữa, đừng kích thích hắn, hắn cảm xúc đang không ổn định. Trước cho hắn nghỉ ngơi đi.”
“Thiếu gia, đây là ‘Ướt sũng’ngài thích ăn nhất. Ngài dùng chút đi.”
“Dẹp, dẹp, ngươi nghe cho rõ đây, bổn thiếu gia về sau không bao giờ nữa đụng tới cái này. Biến mau.”
Tiểu Đào sợ tới mức lui đi ra ngoài.
Phàm là cùng hắn có liên quan ta về sau không bao giờ muốn nhìn thấy nữa.
“Ngọc nhi, ăn chút cháo đi.”
“Tam tỷ, ta không muốn ăn.” Ta cũng không khí lực để ăn.
“Ngươi không cần đứa nhỏ sao? Nếu không ăn một chút gì đó hắn sẽ đói chết.”
Ta đã nói phải bảo vệ nó , ta……
“Tam tỷ, ta ăn.”
Tam tỷ uy ta một chút, lệ của ta lại không đình chỉ được . Chỉ lúc này thôi, về sau sẽ không khóc nữa, không bao giờ khóc nữa.
“Ngọc nhi, ta biết ngươi chịu rất lớn ủy khuất, chờ ngươi khỏe hơn, tỷ tỷ mang ngươi về nhà.”
Về nhà ư, đúng vậy, ta thật sự rất muốn về nhà
|
Chương 36 : Trở lại Trần gia thôn (hạ)
“Tam tỷ, các ngươi sao lại ở chỗ này ?”.
“Ngày ấy ngươi cùng tiểu Đào mất tích , chúng ta sốt ruột nơi nơi đi tìm, nhưng không có tin tức. Sau đó tiểu Đào đột nhiên trở về khóc nói ngươi đã bỏ đi mất, chúng ta đoán rằng ngươi khẳng định đến Bách Hoa đảo, nhưng là lại không biết vị trí cụ thể của nơi đó, cho nên chỉ có thể ở phụ cận chờ. Sau thì tình báo của Thủy Y Nhi đến nói, ngươi tạm thời ở tại Bách Hoa đảo , chúng ta thiếu chút nữa đã ly khai. Nhưng không nghĩ tới nhận được tin của sư phụ nói ngươi đã xảy ra chuyện.”
“Tam tỷ, ngươi có tin không? Hắn cần đứa nhỏ, hắn muốn bắt nó đem chế dược, vì trị mặt cho mẫu thân mà hắn, hắn……” Ta hít sâu một hơi.
“Ngươi nói cái gì?” Tam tỷ nổi trận lôi đình “Tề Lạc Hiên cái tên khốn khiếp, ta thật hận không thể lập tức giết chết hắn.”
“Hắn không thương ta, không quan hệ, hắn cùng nữ nhân hoan hảo, cũng không quan hệ, nhưng là hắn đã gạt ta, hắn còn muốn hại đứa nhỏ, đứa nhỏ……” Tay ta xoa bụng đã có phần nhô lên cao, hài tử, phụ thân ngươi không cần ngươi, hắn còn muốn giết chết ngươi.
“Sư phụ, người nói thử xem đứa nhỏ trong bụng Ngọc Nhi thật sự có thể làm dược trị bệnh ư?”
Lưu Dương Tử gật gật đầu nói “Hạt tuyết mẫu đơn có thể làm nam nhân mang hài tử, thiên phú dị bẩm, máu tươi của đứa trẻ này cũng có công hiệu khởi tử hồi sinh, cho dù là gốc thụ chết già đều có thể khai hoa kết quả .”
“Bọn họ cư nhiên có thể hại Ngọc nhi như vậy, ta không đạp nát cái ổ của hắn, ta sẽ không mang họ Tiếu.”
Tam tỷ đã viết thư cho đại tỷ, bởi vì hiện tại ta thân thể không được di động, cho nên phải cần người đến bảo hộ.
“Thiếu gia, ngài khỏe hơn chút nào không?” Tiểu Đào xoa bụng cho ta.
“Tiểu Đào……”.
“Thiếu gia, thực xin lỗi, ta không nghĩ đến Bích Quyên là người như thế, nàng như thế nào có thể hại thiếu gia như vậy?” Tiểu Đào vừa nói vừa khóc .
“Tiểu Đào, ngươi còn không thể tưởng tượng được, thì ta lại làm sao dự đoán ra.”
Phải, làm sao dự đoán ra.
Ta lúc bắt đầu thực cố gắng ăn mọi thứ, cố gắng phối hợp Lưu Dương Tử, cố gắng làm cho thân thể của chính mình thật khỏe mạnh , đứa nhỏ chỉ còn có ta, ta nhất định phải hảo hảo đợi hắn ra đời.
“Đừng ăn nữa, ngươi đã ăn rất nhiều.” Hắc tiểu tử rất ít nói chuyện giờ lại chịu mở miệng.
Ta cố chấp hướng miệng nhéc thức ăn vào, không thể cho cục cưng chịu đói, nhưng lập tức đều phun ra lại tất cả.
Ói ra ta sẽ tiếp tục ăn.
“Ngươi đừng ăn.” Hắc tiểu tử đoạt lấy bát trong tay ta.
Ta tức giận nhìn hắn, sau đó kéo thân mình đứng lên, đi ra bên ngoài.
“Ngươi đi đâu?”
“Tản bộ.”
Hắn đỡ lấy ta “Nhìn xem ngươi như vậy có thể đi sao?”.
“Có thể.” Nhưng là chân lại bị rút gân, thắt lưng cũng rất đau.
“Đừng tra tấn chính mình nữa.” Hắn lạnh lùng nói.
“Ta không có tra tấn chính mình, ta là vì đứa nhỏ.” Vì đứa nhỏ, ta có thể làm mọi chuyện.
“Ngươi như vậy, đứa nhỏ sẽ thoải mái sao?” Đứa nhỏ sẽ thoải mái sao? Ta là phụ thân của nó, ta tự nhiên biết, ta đương nhiên biết. Đứa nhỏ sẽ thoải mái sao? Hắn bị người ta từ bỏ, hắn còn có thể thoải mái sao?
Khi nào thì thời tiết đã trở nên lạnh thế này, nhưng là dù nó có lạnh hơn đi chăng nữa liệu có lạnh bằng tâm của ta sao.
“Sư phụ, Ngọc nhi …… ta chưa từng thấy qua hắn như vậy.” Ngoài phòng là thanh âm của tam tỷ.
“Hắn tích tụ trong lòng, khúc mắc khó giải, đối thân thể hắn không có lợi.”
“Ta nhất định phải giết Tề Lạc Hiên.” Tam tỷ giận dữ nói.
Ta nằm ở trên giường đóng lại ánh mắt.
|
Chương 37 : Sinh sản
“Đào ca ca, Ngọc ca ca sao rồi?” Là Thanh nhi đã trở lại.
Tiểu Đào không có trả lời.
“Ngươi còn dám tới?” Đột nhiên Hắc tiểu tử lạnh lùng nói “Xem kiếm.”
Sau đó là thanh âm binh khí va chạm.
“Ta muốn gặp Ngọc nhi.” Tâm đau xót, là hắn, thanh âm này ta cả đời sẽ không quên.
“Ngươi không có tư cách tái kiến hắn.”
“Tề Lạc Hiên, ta muốn giết ngươi.” Là tam tỷ, nàng không phải đi vào thành sao?
“Ta muốn gặp Ngọc nhi.” Thanh âm ôn nhu kia, sao bây giờ ta nghe thấy lại trở nên chói tai như vậy.
Ta giãy dụa từ trên giường đứng lên, người kia, người kia, ta nhất định phải tự tay giết hắn. Đi tới cửa, thấy Hắc Tường cùng tam tỷ đang đấu kiếm với hắn. Hắn thấy ta, nhẹ nhàng nhảy đến trước mặt ta.
“Ngọc nhi, nghe ta giải thích……” Hắn trong mắt tựa hồ hàm chứa lệ, đôi mắt trong suốt này, vì sao lại có thể ngoan độc cùng tàn nhẫn như vậy? Nếu không phải chính mắt thấy chính tai nghe ta có lẽ vẫn còn bị lừa gạt.
“Ta sẽ không cho các ngươi thương tổn hài tử của ta.” Ta hít một hơi chống lại ánh mắt kia, không có yêu , chỉ có hận. Trong tay kiếm giơ lên, hướng hắn đâm tới.
Kiếm đâm vào ngực hắn, máu đỏ tươi chảy ra.
Hắn vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm ta, tùy ý kiếm của ta đâm vào, vì sao, vì sao không né? Vì sao?
Nhưng là tâm ta cũng đau, đau quá, ta không phải muốn hắn chết ư? Vì cái gì còn đau lòng? Người trước mắt này là kẻ muốn hại đứa nhỏ của ta, ta cư nhiên còn không đành lòng.
“Ngọc nhi, thực xin lỗi, ta……” Huyết theo miệng hắn chảy ra, hắn muốn chết sao?
“Thiếu chủ.” Nàng cũng đến đây, đúng vậy, nàng phải luôn đi cùng hắn mới đúng không phải sao?
Hoa Yên đỡ hắn, vài nữ tử hướng ta đánh tới, Hắc Tường cùng tam tỷ vội vàng bảo vệ ta.
“Chủ nhân có lệnh, nhất định phải đem Tiếu Ngọc giải trở về.” Hoa Yên ra lệnh.
“Ngươi nói cái gì? Vì sao?” Hiên sử dụng kiếm chống đỡ thân thể sắp ngã xuống “Mẫu thân rốt cuộc muốn làm cái gì?”.
“Thiếu chủ, chuyện này ngài đừng động tới.”
Tình hình thực loạn, ta không biết bọn họ đang diễn cái gì, ta cũng không biết bọn họ muốn làm gì, trong bụng đột nhiên truyền đến đau đớn, ta bám lấy cửa tuột xuống, đau, như bị xé rách, đau quá, một trận lại một trận truyền tới……
Ta thấy người của Hoa Hậu, sau đó thấy đại tỷ……
“A…… Ô……” Không biết bị ai đẩy, ta lảo đảo ngã xuống , bụng đánh vào nền đất, đau quá, cảm giác bên trong trầm xuống, đau quá, một trận lại 1 trận, a…… Ta cảm thấy hạ thể có gì đó chảy ra, a…… Đau quá…… Cục cưng, ngươi muốn đi ra sao?
“Sư phụ, Ngọc nhi sợ là muốn sinh rồi .”
“Mau, mau đưa hắn ôm vào ốc đi.”.
“Dừng tay, nếu các ngươi còn xem ta là thiếu chủ đều lui ra cho ta.” Tề Lạc Hiên dùng sức hô. Ta nhìn thấy hắn lại ói ra 1 khẩu huyết.
“Thiếu chủ, đây là lệnh của chủ nhân.”
“Nếu các ngươi động thủ lần nữa, ta lập tức tự sát. Mau, mau cứu Ngọc nhi…… Ngô……”.
“A…… Ách…… Ô……” Vì cái gì đau như vậy, hạ thể tựa hồ ngạnh sinh sinh bị vạch tìm tòi.
“Mau, tiểu Đào, mau nấu nước…… Còn có dược trợ sản.” Lưu Dương Tử đem ta an trí đến trên giường, cởi quần “Ngọc nhi, hít vào, thở ra, dùng sức……” Hắn dùng tay dò xét phía dưới, sau đó dùng sức ấn lên bụng ta, a…… Đau quá…… Lúc trước cho dù là huyết cưu phát tác, cũng không có đau như vậy, ta liều mạng dùng sức, nhưng là rất đau.
“A……”.
“Cho ta đi vào……”.
“Không có khả năng, Ngọc nhi nếu có chuyện gì, Tiếu gia cao thấp tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Ta van cầu ngươi, cho ta…… Ngô, đi vào……”.
“Thiếu chủ, ngươi phải lập tức cầm máu…… Thiếu chủ……”.
“Là ta…… Là ta hại Ngọc nhi, ngươi nghe được sao? Hắn đang rất đau, hắn rất đau a…… Ô ô”.
Hắn khóc sao? Hắn còn để ý ta sẽ đau? Nếu hắn để ý vì cái gì đối xử với ta như vậy?
“A……” Đau như bị xé rách càng tăng thêm, ta có thể cảm nhận được đứa nhỏ đang không ngừng giãy giụa, nhưng vì cái gì còn không ra.
“A…… Ô ô……” Đau quá, người kia không thương ta, ta tại sao còn vì hắn chịu khổ, a……
“Sản đạo vẫn không có mở ra.” Tay Lưu Dương Tử ở phía dưới, đau đớn khó chịu làm ta tựa hồ muốn đem răng đều cắn hỏng.“Mau, đem trợ sản dược uống hết.”
Dược chua sót đi vào miệng lại ói ra hơn phân nửa, miệng như bị tắt nghẹt.
“Ngô…… Ngô……”.
“Dùng sức……”.
Cảm giác thời gian giống như qua thật lâu thật lâu, nhưng đau đớn lại từng đợt càng sâu sắc, một chút không có dấu hiệu được giải thoát.
Ta luôn luôn dùng sức, đau quá, ta cảm thấy chính mình đã muốn vô lực . Ý thức bắt đầu hỗn loạn, đứa nhỏ, phụ thân không thể đem ngươi sinh ra, như vậy chúng ta cùng chết đi, cùng nhau đến một nơi thật xinh đẹp, không còn thống khổ ……
“Ngọc nhi, ngươi phải kiên cường một chút, ngươi không dùng sức, đứa nhỏ sẽ chết .”.
“Ngô……” Lại là một trận xé rách. Ta cả người khí lực đều như bị trút cạn , giống như nghe không được thanh âm của ai nữa, chỉ có chính mình hô hấp……
Lại 1 chén dược được rót vào, ta cả người đều đau, thật sự đau quá đau quá.
“Hảo hài tử, dùng chút sức nữa, ta nhìn thấy đầu đứa nhỏ rồi.” Bụng lại bị người khác dùng sức nhấn một cái, đau.
Thật sự không được, ta không sinh , không sinh , dù sao nó cũng là cái đứa nhỏ không có ai yêu, ta dẫn nó đi.
“Ngọc nhi……”.
“Lưu thần y, làm sao bây giờ? Thiếu gia giống như không còn ý thức .”
“Ngọc nhi như vậy không ổn, hắn nghĩ muốn bỏ cuộc……”.
Trên đầu bị đâm vào một châm, ta lại trợn mắt tỉnh, còn chưa chấm dứt sao? Vì cái gì vẫn là đau như vậy?
“Ngọc nhi…… Ô ô……” Đại tỷ ở bên ngoài khóc.
“Xú tiểu tử, ngươi nếu chết, ta phi……” Tam tỷ, thực xin lỗi……
“Cho ta đi vào, ta van cầu các ngươi…… Ngô…… Van cầu các ngươi. Ngọc nhi, ta yêu ngươi, ta chỉ yêu ngươi…… Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi……” Là Tề Lạc Hiên, hắn nói hắn yêu ta, hắn đang nói là hắn yêu ta ……
Hắn yêu ta , hắn yêu ta ……
“A……” Ta dùng hết tất cả sức lực mà mình có……
“Oa oa……” Là tiếng khóc của đứa nhỏ, ta thành công sao? Thật tốt…… Nhưng là, ta mệt mỏi, mệt mỏi quá……
“Thiếu chủ…… Thiếu chủ…… Mau……”.
|