Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia
|
|
Chương 38: Giải độc
“Oa oa…… Oa oa……”.
Không, không được, không được thương tổn hài tử của ta, không được……
Ô ô, ta van cầu các ngươi, van cầu các ngươi……
“Ngọc nhi…… Ngươi tỉnh tỉnh, ngươi đang nằm mơ, là mộng……”.
Thanh âm của ai, nàng nói là mộng, như vậy hài tử của ta đâu? Đứa nhỏ……
Ta mở mắt “Đứa nhỏ…… Hài tử của ta đâu? Đứa nhỏ……”.
A…… Đau quá……
“Ngọc nhi, ngươi đừng lo lắng, đứa nhỏ không phải tại đây sao?”.
Ta nhìn thấy đại tỷ ngồi ở bên giường ôm đứa nhỏ.
“Đưa cho ta……”.
“Ngọc nhi, ngươi thương thế còn chưa hảo, không cần lộn xộn, ngươi xem đứa nhỏ đang ngủ, hắn không có việc gì……”.
Không có việc gì, đứa nhỏ không có việc gì, không có việc gì là tốt rồi. Người kia đâu? Hắn ở nơi nào?
“Hắn hôn mê, bọn họ đem hắn mang đi rồi .” Đại tỷ sâu kín nói, từ nhỏ đến lớn ta nghĩ cái gì có khi nào lừa gạt được nàng đâu?
Hắn sẽ chết sao? Kiếm của ta đâm trúng hắn, hắn không phải sẽ chết chứ?
“Ngọc nhi, uống dược đi, đây là Lưu thần y tự mình điều chế.”
“Ân……”.
“Đại tỷ, trên võ lâm gần nhất có động tĩnh gì không?” Ta hỏi.
“Ngọc nhi, chỉ cần đem cơ thể dưỡng hảo, không cần……”.
“Ta muốn biết chuyện của Thượng Quan Tế Ngôn……” Ta đã nói kẻ muốn thương tổn đứa nhỏ của ta, ta một cái cũng sẽ không bỏ qua.
“Hắn đã mượn sức không ít bang phái võ lâm, chính mình mở rộng thế lực, nghe nói thủ hạ Tề…… Tề Lạc Hiên rất nhiều kẻ cũng đầu phục hắn. Ngọc nhi, ngươi nghĩ như thế nào ?” Đại tỷ lo lắng nói.
“Tỷ, phái người mọi thời khắc giám thị hắn. Còn có Hoa Hậu có khả năng đã xuất đảo, chúng ta mau ly khai nơi này.” Nếu ta đoán đúng, như vậy nàng tất nhiên sẽ tìm tới cửa.
“Hảo, ta sẽ lập tức đi an bài…… Nhưng là thần y nói ngươi phải tu dưỡng vài ngày, nếu không hội lưu lại bệnh căn . Ta đã đem mọi người ở tướng quân phủ điều lại đây , Hoa Hậu nếu muốn thương tổn các ngươi cũng không dễ dàng như vậy.”
“Tỷ, thực xin lỗi.” Ta nói rồi đóng mắt lại, thực xin lỗi lúc trước như vậy tùy hứng, không nghe các người nói; Thực xin lỗi luôn làm các người lo lắng.
“Hài tử ngốc…… Tỷ tỷ chỉ hy vọng ngươi khoái hoạt.”.
“Tỷ, ta muốn ôm đứa nhỏ một cái.” Đại tỷ đỡ ta ngồi dậy, lại ở sau lưng chiêm hai cái gối đầu.
“Cẩn thận một chút.”.
Ta nhẹ nhàng tiếp nhận đứa nhỏ, hảo nhuyễn, giống như sờ nhẹ sẽ nát.
“Không đúng, ngươi phải ôm như vầy.”
Bởi vì không thoải mái, đứa nhỏ biết biết miệng, một sinh mệnh thật nhỏ, thật yếu ớt, ta thề nhất định sẽ bảo vệ ngươi, nhất định.
“Ngọc nhi, đặt cho đứa nhỏ một cái tên đi!”.
Tên, người kia từng nói qua muốn cho đứa nhỏ 1 cái hảo hảo tên, nhưng là……
“Kêu Lạc nhi đi. Tiếu Lạc.” Cho dù ta có hận hắn như thế nào thì đây cũng là đứa nhỏ của hắn, ta thật sự không tin hắn sẽ làm bị thương đứa nhỏ. Cho dù hắn không thương ta, hắn cũng sẽ không…… là cái loại người này .
“Ngọc nhi……”.
Năm ngày sau, ta ngồi trên xe ngựa hồi Vân Trạch thành, Lạc nhi, chúng ta về nhà .
“Mọi người cẩn thận.” Tuy rằng tất cả mọi người đều đã dùng qua dược giải độc của thần y Lưu Dương Tử, nhưng nếu Hoa Hậu tự thân xuất mã, hắn cũng không có nắm chắc nàng sẽ giở thủ đoạn gì.
“Lưu lại đứa nhỏ.”
“Yêu nữ, các ngươi nên sớm chết tâm đi.”
“Ha ha ha ha…… Ha ha……” Là cái kia thanh âm, nàng quả nhiên đã tới .
“Hoa Hậu, chúng ta đã nhiều năm không gặp, còn nhớ rõ lão bằng hữu sao?” Lưu Dương Tử là lão bằng hữu của Hoa Hậu?
“Là ngươi! Hừ, nếu ngươi cũng ở đây thì tốt lắm, hôm nay chúng ta thù mới nợ cũ cùng nhau tính.”
“Nga? Ta thật muốn đổ xem là bách hoa kì độc của ngươi lợi hại, hay là tiêu độc tán của ta đây.”
“Hừ, ngươi nếu có thể giải độc, huyết cưu trong cơ thể tên Tiếu Ngọc đó chẳng phải đã sớm được giải ?” Hoa Hậu lãnh ngôn, quả nhiên việc này cùng nàng có liên hệ.
“Là ngươi hạ độc? Giao ra giải dược.” Tam tỷ hùng hổ.
“Ha ha ha ha, giải dược? Huyết cưu chi độc chỉ có máu người làm cưu dẫn có thể giải, ngươi nếu muốn giải dược, như vậy liền lưu lại đứa nhỏ.” Nàng quả thật là nhắm vào đứa nhỏ.
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ ngươi sao? Ngươi cho là huyết cưu chi độc có thể trói buộc được ta sao?” Ta đem đứa nhỏ hộ vào trong ngực, ngồi trên xe ngựa trầm giọng nói. Huyết cưu, nó căn bản không thể lấy đi tánh mạng của ta, trừ bỏ việc sẽ vĩnh viễn đau đớn ra, nhưng là ta còn để ý đến chuyện đó sao? Thân thể thống khổ có thể so được với tâm tư của ta lúc này ư?
“Hừ, vậy ngươi nên thử xem sao. Bích Quyên.”
Ta thật không ngờ Bích Quyên cư nhiên là cưu dẫn, hừ, hết thảy đều là âm mưu huống chi là Bích Quyên?
Tiểu Đào thấy nàng, lảo đảo từ xe ngựa ngả ra ngoài.
“Vì cái gì? Ngươi vì cái gì đối thiếu gia như vậy? Ngươi khi đó tiếp cận ta, chỉ vì lợi dụng ta ư?” Tiểu Đào thanh âm run rẩy, ta nghe được ra hắn đang đau lòng, suy bụng ta ra bụng người, chúng ta thật đúng là có duyên chủ tớ a.
“Tiểu Đào…… Phải, thực xin lỗi……”.
“Yêu nữ, ngươi nếu còn dám thương tổn thiếu gia, ta sẽ giết ngươi…… giết ngươi……” Tiểu Đào khóc hô.
“Bích Quyên! Ta lệnh cho ngươi lập tức dẫn phát cưu độc trong cơ thể Tiếu Ngọc.”
“Chủ nhân…… vâng……”.
“Dừng tay……” Tiểu Đào đánh tới, cầm kiếm trong tay hướng vào Bích Quyên, Bích Quyên nhẹ nhàng xoay người né tránh.
“Ngươi thật sự muốn giết ta sao?” Bích Quyên hỏi.
“Chỉ cần ai thương tổn thiếu gia, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đó.” Tiểu Đào lại đâm tới một kiếm.
Kiếm đâm trúng cánh tay Bích Quyên. Máu đỏ tươi chảy ra.
Lưu Dương Tử nhẹ nhàng búng tay, một giọt máu tươi của Bích Quyên nhỏ vào trong chén.
“Giải dược.”
Ta tiếp nhận bát trong tay Lưu Dương Tử.
“Phế vật!” Hoa Hậu đột nhiên giáng 1 chưởng tới chỗ Bích Quyên, nàng ngã xuống.
“Bích Quyên.” Tiểu Đào ôm lấy nàng: “Ngươi là cố ý đúng không? Đúng không?”.
“Tiểu Đào, ta mệt mỏi, ta không muốn tiếp tục như vậy nữa.” Bích Quyên nói xong khụ ra một ngựm máu, huyết cư nhiên là màu đen .
“Không, Bích Quyên…… Ngươi sẽ không có việc gì , thần y, cứu nàng mau cứu nàng.” Tiểu Đào gắt gao ôm nàng vào lòng.
“Nàng trúng độc không phải một ngày hai ngày , thâm căn cố đế, vô lực hồi thiên *.”
“Không……”.
“Tiểu Đào, ngươi sẽ tha thứ cho ta chứ? Ta……”.
“Sẽ, sẽ, ngươi không được có việc gì.”
“Thật tốt……cám ơn ngươi…… ngươi xem, đây là cây trâm ngươi tặng ta, ta vẫn luôn giữ rất kĩ, giờ ngươi thay ta cài lên được không?”
“ Được. Bích Quyên, ngươi thật đẹp.”
Con bướm xinh đẹp kia ngã vào trong lòng Tiểu Đào, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, những sợi tóc đen quyện vào trâm cài phi vũ dưới ánh mặt trời, đẹp quá đẹp quá.
——————-
*trúng độc quá sâu không có cách nào xoay chuyển
|
Chương 39: Trở về Bách Hoa đảo
“Nhiều năm không gặp, xem ra ngươi so với trước kia còn độc ác hơn. Ngay cả người của mình cũng không buông tha?” Lưu Dương Tử nói.
“Hừ, đứa vô dụng thì lưu lại làm gì?”
“Vậy đứa nhỏ thì sao? Hắn chính là cháu ruột của ngươi. Liền chỉ vì khuôn mặt kia ư?”
“Hừ, này còn phải đa tạ môn sinh đắc ý của ngươi, nếu không ta cũng sẽ không biết tôn tử mình cư nhiên còn có loại tác dụng này.”
“Đừng ở trước mặt ta nhắc đến tên súc sinh đó, hắn sớm đã bị ta trục xuất khỏi sư môn.”
“Hoa Hậu, chúng ta làm giao dịch đi được không?” Ta xuống xe ngựa, đem đứa nhỏ giao cho đại tỷ.
“Nga? Giao dịch? Ngươi muốn làm giao dịch gì?” Hoa Hậu khinh thường nói.
Ta thở dài, kỳ thật ta biết Hoa Hậu hiện tại không dám xuất thủ là do cố kỵ Lưu Dương Tử, nếu dùng vũ lực lúc này, nàng tự nhiên cũng chiếm không được tiện nghi gì. Nhưng dọc theo đường đi nàng tùy thời đều có thể đối bất luận kẻ nào trong chúng ta xuống tay, bao gồm cả Lạc nhi.
“Bắt ta trở về, thả mọi người cùng hài tử của ta.”
“Ngọc nhi, ngươi nói cái gì?”.
“Không thể.”
“Ngươi? Ngươi có ích lợi gì? Hừ.”
“Ngươi không phải muốn khôi phục dung mạo sao? Nếu ta nói cho ngươi biết kỳ thật máu của ta cũng có thể thì sao? Thần y.” Ta nhìn về hướng Lưu thần y.
“Đúng vậy, hạt tuyết mẫu đơn đã dung nhập vào máu của hắn, sau khi sinh một tháng, máu này cùng máu của đứa trẻ mới sinh không có khác biệt.” Điểm này ta cũng mới biết được từ chỗ Lưu Dương Tử mấy ngày trước đây. Cho nên vừa rồi mặc dù Bích Quyên không cho ta giải độc, ta cũng không sợ hãi, hoặc nói đúng hơn huyết cưu chi độc từ lâu giải, chính là cũng không có quá chắc chắn, cho nên vừa rồi ta mới uống hết giải dược để đề phòng mà thôi. (Nhi lại chém)
“Ta như thế nào có thể tin tưởng các ngươi nói là thật?”
“Ngươi hãy mang ta về thử xem. Nếu không được, kia có thể lập tức giết ta. Ngươi nếu không đồng ý giao dịch này, như vậy ta thề sống chết cũng sẽ bảo hộ đứa nhỏ, ngươi chỉ sợ cũng chiếm không được cái gì tiện nghi.”
Kỳ thật đây là biện pháp tốt nhất ta nghĩ được trong mấy ngày nay. Ta cũng không nắm chắc có thể thuyết phục Hoa Hậu, nhưng ít nhất đề nghị này đối nàng cũng có lực hấp dẫn.
“Hảo, ta đồng ý. Ngươi nếu dám gạt ta, không chỉ ngươi phải chết mà hài tử của ngươi và tất cả những kẻ khác cũng sẽ phải chôn cùng.” (sau đó em bảo đảm con trai chị cũng đi theo luôn -_-)
“Ngọc nhi, không thể.”
“Đại tỷ, thay ta chiếu cố Lạc nhi.” Ta hôn khuôn mặt mềm mại của bé, Lạc nhi, có một số việc, phụ thân phải đi làm. Thực xin lỗi, ta nhất định còn sống trở về . Ta lại đi đến tiểu Đào bên người, vuốt đầu của hắn nói “Tiểu Đào, Bích Quyên yêu ngươi, ngươi thực hạnh phúc.”
Có thể chết vì người mình yêu đó đã là hạnh phúc, có thể chết ở trong lòng người yêu lại càng là 1 điều hạnh phúc.
Không nghĩ tới nhanh như vậy ta lại ngồi trên thuyền đến Bách Hoa đảo, Bách Hoa đảo, lúc trước là hưng phấn cùng tâm tình kích động mà đi , còn giờ phút này lại là cái gì tâm tình? Ta không biết, thật sự không biết.
Trời là cỡ nào thích trêu cợt người, phòng nhỏ phía sau núi từng tràn đầy khoái hoạt, hiện tại xem ra cũng không khác nào 1 nhà giam, quân cờ còn tại, cầm còn tại, như vậy ngư đâu? Lúc này ngư mà ta nhìn thấy có còn giống như trước kia ư?
“Hiên, chúng ta cùng nhau câu cá cả đời đi……” Cả đời, không nghĩ tới của ta cả đời lại là nhanh như vậy.
“Ngươi đã đến rồi?” Ta buông trong tay cần câu, mỉm cười “Là lúc sao?”.
“Không, Thượng Quan Tế Ngôn vừa lên đảo, đang ở cùng chủ nhân…… Ta……” Hoa Yên 1 bộ muốn nói lại thôi.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Ta thản nhiên quay đầu, nhìn thấy trong mắt nàng có một tia thương cảm cùng áy náy, ta đã muốn chẳng còn tin tưởng vào những gì mình nhìn thấy, ánh mắt nàng dường như còn ẩn chứa 1 điều gì đó, nhưng ta cũng không cách nào nhìn xem rõ ràng.
“Ngươi…… Đi xem hắn đi…… Ngày ấy từ Trần gia thôn trở về, hắn liền hôn mê bất tỉnh, còn sốt cao, miệng vẫn luôn hô tên ngươi……” Hoa Yên thanh âm có chút tắc nghẹn.
“Phải không? Bất quá hắn sinh tử cùng ta không quan hệ, đó là chuyện ngươi nên lo lắng không phải sao?” Thật châm chọc a, ta nguyên lai còn có thể nói 1 cách thản nhiên như vậy. Tề Lạc Hiên, chúng ta thật sự không còn liên hệ gì nữa, một kiếm kia đã kết thúc ta đối với ngươi yêu cùng hận, hiện tại ngươi ta hai bên coi như đã không còn gì để nói.
“Ngươi! Ta…… Thực xin lỗi, ta không nên…… Nhưng là ngươi thật sự nhẫn tâm nhìn hắn chết sao?” Hoa Yên, vì hắn, ngươi có thể ăn nói khép nép như vậy, ngươi thật sự rất yêu hắn.
“Ngươi không sợ, ta sẽ lại đâm hắn một kiếm ư?” Ta sẽ làm vậy sao? Ta chính mình cũng không biết.
“Ngươi sẽ không. Kỳ thật…… Kỳ thật thiếu chủ hắn…… Hắn ngày ấy……”.
“Được rồi, ta đi.”
Nhìn đến người nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, cau mày, mới bất quá không lâu, nhưng sao lại tiều tụy thành như thế. Trong lòng thập phần đau đớn nhưng một giọt nước mắt cũng không chảy ra được. Rất muốn chạm vào hắn, rất muốn lại ôm hắn một cái, Tiếu Ngọc, ngươi không phải nói chính mình phải buông xuống sao? Vì sao còn yếu đuối như vậy?
“Ngươi…… cùng hắn, ta đi ra ngoài trước……”.
Tề Lạc Hiên, ngươi tỉnh lại, nói cho ta biết này hết thảy đều là giả, là giả mà thôi, chúng ta vẫn còn tại trong phòng nhỏ sau núi, chiều chiều đánh cờ câu cá, ngươi còn cùng ta cầm tiêu hợp tấu. Hiên, ngươi nói cho ta biết, ngươi chưa từng muốn thương tổn ta cùng Lạc nhi, ngươi thật sự yêu thương chúng ta, đúng hay không.
Tay mơn trớn mặt hắn, nóng quá, ngươi bị sốt sao?
Xoay người nghĩ thay cho hắn cái khăn đã lạnh trên trán, tay lại bị hắn bắt được.
“Ngọc nhi…… Chớ đi…… Chớ đi……” Hắn ánh mắt khẽ mở một chút, lại nhắm lại “Ngọc nhi……”.
Một khi đã vướng bận như vậy, chúng ta trong lúc đó rốt cuộc là thế nào? Là thế nào chứ? Ta không tin ngươi đối ta vô tình, nhưng là tại sao lại phát sinh nhiều chuyện như vậy?
“Ngọc nhi, là ngươi sao?” Ánh mắt hắn lại mở, ngơ ngác nhìn ta “Ta đang nằm mơ sao? Như vậy thì đừng nên tỉnh lại .”
Hắn ôm cổ ta, nhưng ta lại một chút cũng không muốn tránh, ta là tham luyến ôm ấp này đi.
“Ta không đi, ngươi nằm xuống.”.
Một lần nữa đem hắn thả lại trên giường, hắn miệng vết thương lại đổ máu , kia một kiếm đâm vào thật sâu, nhất định là rất đau.
Hắn tựa hồ không muốn nhắm mắt lại, gắt gao cầm lấy tay ta.
“Ngươi buông tay, ta đổi dược cho ngươi.”
“Không……”.
“Ngươi yên tâm, ta không đi, ta ở chỗ này.”
—————-
(…)Nhi
|
Chương 40 : Lấy máu
Trên tay bị cắt một đường dài, máu đỏ tươi chảy vào trong chén, không đau, một chút cũng không đau. Trước kia ta sợ đau nhất không phải sao?
“Thượng Quan, có phải hay không sắp phải gọi ngươi một tiếng minh chủ ?” Ta cười nói.
“Hừ, ngươi còn cười được? Ngươi yên tâm ta sẽ chậm rãi rút cạn máu của ngươi…… chậm rãi , tư vị này không tệ chứ……” Thượng Quan mặt vặn vẹo cười.
“Ngươi thật sự nghĩ ngươi có thể ngồi trên minh chủ vị sao, ngươi đừng quên hắn là đứa con thân sinh của nàng.” Ta trào phúng nói.
“Chuyện này không phiền ngươi lo lắng.” Bọn họ tất nhiên là đã đạt thành hiệp nghị nào đó, Thượng Quan Tế Ngôn trên tay cũng tất nhiên có lợi thế, đương nhiên lợi thế lớn nhất này sợ là ta đi.
“Như vậy ngươi cảm thấy một người đã gặp qua bộ mặt xấu xí của nàng, nàng sẽ xử lí như thế nào?” Nàng sẽ làm như thế nào ư? Điểm này Thượng Quan Tế Ngôn hẳn là so với ta càng rõ ràng.
Ta có điểm choáng váng, cảm thấy cả người đều thật lạnh, miệng vết thương trên tay được tùy ý băng bó, trên tấm vải băng tuyết trắng ấn ra từng mảng từng mảng đỏ tươi. Lạnh quá, cả người đều thật lạnh, gắt gao lui ở trong chăn, nhưng là không cách nào xua đi được cái lạnh. Năm ngày, huyết dần dần xói mòn, ý thức của ta cũng dần dần mơ hồ.
Đột nhiên có một cỗ hơi thở, thật thoải mái, thật ấm áp, giống như càng lúc càng gần. Ta cảm giác được có ai ôm mình, từ sau lưng chuyển vào một cỗ chân khí.
“Ngọc nhi……” Là tiếng khóc, hắn khóc ư.
“Ôm chặt ta…… Ta lạnh quá, lạnh quá……”.
Cánh tay người đang ôm ta lại nắm thật chặt, chúng ta dựa vào rất gần rất gần.
Chân khí tiến vào trong cơ thể, độ ấm thoáng khôi phục.
Chậm rãi mở mắt, thấy được khuôn mặt kia, ta nghĩ muốn rời đi ôm ấp của hắn, nhưng là hắn lại gắt gao ôm, không buông tay.
“Ngọc nhi, để ta ôm ngươi. Ta sẽ dẫn ngươi đi……”.
“Ngươi…… buông tay.”
“Thực xin lỗi, ta không biết, ta thật sự không biết mẫu thân đối với ngươi như vậy. Tin tưởng ta.”
Hắn không biết, có lẽ hắn thật sự không biết, nhưng vậy thì sao chứ? Hắn có thể ngăn cản nàng sao? Hắn sẽ sao?
“Tề Lạc Hiên, ngươi buông tay.” Ta giãy giụa khỏi ôm ấp của hắn, liền đánh cái lạnh run, quả nhiên không có cái ôm ấm áp kia, ta còn không thói quen, nhưng là không có biện pháp khác.
“Không, ta sẽ bảo hộ ngươi, sẽ không lại để ngươi bị thương.” Hắn giọng điệu thực kiên định.
“Thương tổn ta sâu nhất không phải ngươi sao?” Ta cười lạnh một chút, đúng vậy, người tổn thương ta sâu nhất không phải hắn sao? Nếu không phải hắn, ta như thế nào đau lòng như thế?
Hắn thống khổ cúi đầu, sau đó kéo lên tay áo của ta, đau, trên tay từng lỗ to nhỏ có chỗ đã muốn sinh mủ, có chỗ vẫn còn đang chảy máu. Hắn đỗ dược lên, lại dùng vải sạch băng lại, rơi lệ.
“Đau không?” Hắn hôn lên tay ta.
“Không có đau bằng thời điểm sinh Lạc nhi.” Ta nói là lời nói thật.
“Lạc nhi, hắn gọi Lạc nhi……” Hắn trong mắt lại tỏa hào quang “Hắn khỏe không? Đáng yêu sao?”.
“Ánh mắt nó rất giống ngươi.” Ta quay đầu đi, không cho hắn nhìn thấy nước mắt của mình. Ta rất nhớ Lạc nhi, rất muốn ôm thân mình mềm mại của nó.
“Ngọc nhi, ăn chút hạch đào tô đi? Ngươi thích nhất mà.” Hắn đem cái dĩa đến trước mặt ta, cầm lấy một khối rồi đưa đến bên miệng ta.
Hạch đào tô? Nơi này như thế nào có hạch đào tô?
Ta kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn nhìn ra nghi vấn trong lòng ta, nói:“Lần trước ngươi nói muốn ăn hạch đào tô, ta liền đem đại sư phụ của Hiểu Vân trang mời đến đây.”
Muốn nói không cảm động, kia tuyệt đối là gạt người, này liền chỉ vì 1 câu vui đùa của ta thôi ư, ha ha……
Ta cười, miệng cắn xuống khối hạch đào tô.
“Ăn ngon không?” Hắn phủi đi vết dơ bên miệng ta.
“Ân. Ngươi lại chảy máu ……” Ta chỉa chỉa ngực hắn, nơi đó vẫn chưa có hảo.
“Ta muốn cùng ngươi chịu đau a……” Hắn nói, cái gì chứ, ta có nói muốn ngươi bồi sao!
|
Chương 41 : “Ta chỉ là muốn lấy về dung mạo của mình”
“Ngươi điều dưỡng cũng không tệ thì phải! Trên mặt lại có huyết sắc. Hôm nay chúng ta cắt như thế nào đây? A, nếu tại trên gương mặt trắng nõn này vẽ lên một đao, ngươi nói xem sẽ thành cái dạng gì ha?” Thượng Quan Tế Ngôn đao ở trước mặt ta quơ quơ.
“Thượng Quan, ngươi không cần quá quan tâm người khác, cũng nên chú ý tình cảnh chính mình một chút nga. Bỏ lại chuyện trên võ lâm, ở trong này, cũng không sợ trên giang hồ lại nổi lên sóng gió gì sao?” Ta cười nói, đoán hạ thời gian, Tam tỷ bọn họ cũng nên có tin tức.
“Ngươi chỉ là ý tứ gì?” Hắn giận dữ nói.
“Không có ý tứ gì cả, ta chỉ là nói ngươi đừng chính mình đi làm lang trung cho người khác, trong nhà lại bị người qua mặt cũng không hay.”
“Ngươi! Hừ……” Hắn đưa đao tới gần mặt ta, về sau Tiếu ngọc sợ là cũng không dám tự xưng là ngọc thụ lâm phong nữa rồi, ha ha, ta cười thầm, như vậy cũng tốt.
“Dừng tay!” Đột nhiên sống dao bị người đá bay .“Thượng Quan Tế Ngôn, ngươi là không cần tánh mạng nữa phải không?”
Tề Lạc Hiên đi đến trước mặt Thượng Quan Tế Ngôn, bảo vệ ta.
“Minh chủ, này cũng không phải là ý tứ của ta nha.”
“Ngươi tốt nhất khi ta còn chưa động thủ thì nên rời đi nơi này, bằng không chớ có trách ta không khách khí.”
“Hảo…… Hảo! Vậy chờ Hoa Hậu chính mình đến nói với ngươi đi. Nếu chặt đứt dược, mặt mẫu thân ngươi sợ là cả đời sẽ không thể khôi phục , ha ha ha ha……” Thượng Quan Tế Ngôn cười ly khai, lưu lại Tề Lạc Hiên đứng ngơ ngác.
“Ngươi như vậy không sợ chọc giận mẫu thân của ngươi.” Ta nói, hắn không phải rất không muốn trái ý mẫu thân của mình sao?
“Ngọc nhi, ta nói rồi ta sẽ không cho ngươi lại bị thương tổn .”
“Hiên nhi, lá gan của ngươi thật càng lúc càng lớn .” Nàng đã đến, một chút cũng không kỳ quái, trên thực tế ta còn suy nghĩ khi nào nàng sẽ đến đây? Nhưng không nghĩ đến lại nhanh như vậy, mỹ mạo, mỹ mạo thật là quan trọng như thế ư.
“Mẫu thân…… Con cầu ngài, không cần lại thương tổn Ngọc nhi . Mẫu thân……”.
“Vô liêm sỉ.” Nàng một tay huy đi qua, đánh lên mặt Tề Lạc Hiên “Người tới, đem thiếu chủ tha xuống cho ta.”.
“Thiếu chủ……” Hoa Yên đi lên đỡ lấy Tề Lạc Hiên “Chúng ta đi ra ngoài trước đi.”
“Tránh ra.” Tề Lạc Hiên đi đến trước mặt ta, thống khổ nhìn Hoa Hậu.
“Như thế nào? Ngươi muốn cùng ta động thủ?”.
“Mẫu thân, ta cầu ngài .” Hắn quỳ xuống, ở trước mặt mọi người quỳ xuống.
“Ngươi chẳng lẽ không biết ta sống nhiều năm như vậy là có bao nhiêu thống khổ sao? Khuôn mặt này…… ngươi đã quên, ta vì sao lại biến thành cái dạng này ư ?” Hoa Hậu vuốt mặt mình, tuy rằng cách một tầng lụa mỏng, nhưng là nàng giống như đụng vào chính là vô tận thống khổ.
“Ta biết, mẫu thân là vì ta…… Hết thảy đều là ta sai, ta sớm nên chết trong đám hỏa hoạn ngày đó. Mẫu thân, ngươi có biết hay không, con hảo tưởng niệm người mẫu thân thiện lương ngay cả tiểu động vật cũng không nguyện thương tổn trước kia…… Ngài nếu hối hận đã cứu ta, liền lấy tánh mạng của ta đi!” Tề Lạc Hiên quỳ trên mặt đất rơi lệ.
“Ngươi! Ngươi nghĩ rằng ta sẽ không động thủ sao?”.
“Nương…… Nương…… Động thủ đi…… Nương, ta chỉ cầu ngài, thả Ngọc nhi, ta không muốn làm cho Lạc nhi không có thân nhân……”.
“Vì cái gì? Vì cái gì ngay cả ngươi cũng muốn rời đi ta?” Hoa Hậu nói, kia thanh âm tràn ngập thê lương “Ta chỉ là muốn lấy về thứ mà ta vốn nên có……”.
“Nương, cha năm đó bỏ đi không phải bởi vì dung mạo của người mà là vì ông rốt cuộc không còn nhìn thấy người hạnh phúc mỉm cười nữa, ông cảm thấy chính mình quá mệt mỏi, không muốn tiếp tục nhìn người thống khổ……”.
“Im miệng!” Một chưởng đánh úp xuống, Tề Lạc Hiên phun ra một ngụm máu.
Ta từ sau lưng đỡ lấy hắn, nếu hôm nay ngươi phải chết, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tiếp tục sống một mình sao?
“Nương, bắt đầu từ một khắc khi ngài không cho ta gọi mình là nương, ta chỉ biết ngài hận ta, nhưng là ngài không biết, ta cũng rất thống hận chính mình. Ta lúc đó liền thề cả đời sẽ đối ngài hảo, cả đời hiếu thuận ngài, bất luận ngài biến thành bộ dáng gì. Mỗi ngày nhìn người thống khổ, ta cũng rất thống khổ. Gặp được Ngọc nhi, cuộc sống của ta mới bắt đầu có khoái hoạt, nguyên lai hạnh phúc là như vậy. Nhưng là ta phải làm như thế nào để cho ngài cũng có thể cảm thấy được hạnh phúc đây?”
“Ngươi hôm nay quá nhiều lời vô nghĩa.” Hoa Hậu nói xong bay lên không, biến mất ở trong rừng hoa.
“Ngọc nhi……” Ta đem hắn ôm vào trong ngực, cảm giác được hắn cúi đầu khóc, Hiên, nguyên lai trong lòng của ngươi ẩn dấu nhiều như vậy, nguyên lai ngươi lại thống khổ như vậy.
Đột nhiên cảm thấy tiếng khóc đình chỉ, mới phát hiện hắn thế nhưng đã ngất.
“Mau! Đem hắn khiêng lên giường.” Hoa Yên nói.
“Hắn thế nào?”.
“Đương nhiên không tốt. Vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới. Thiếu chủ……” Hoa Yên thay Tề Lạc Hiên điều chỉnh nội tức, lại uy hắn ăn đan dược. “Bất quá ngươi yên tâm, thiếu chủ trụ cột hảo, sẽ không có việc gì . Cho ngươi, bổ huyết, nhìn ngươi sắc mặt kém như vậy.” Hoa Yên cho ta 1 bình dược thủy nhỏ “Yên tâm, không có độc. Mà ta nghĩ ngươi hiện tại cũng không sợ độc đâu nhỉ?”.
“Cám ơn ngươi!” Ta nói. Kỳ thật nàng đối ta vẫn là thực chiếu cố, chính là giữa chúng ta có quá nhiều khúc mắc.
“Đừng nói cám ơn, là ta thực xin lỗi các ngươi……” Nàng nói rồi muốn xoay người rời đi.
“Khoan đã, ta muốn biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì.” Ta không phải đứa ngốc, cảm tình Tề Lạc Hiên đối ta hiện tại là vô cùng chân thật bất quá, ta chỉ là không rõ ngày ấy vì sao lại nhìn thấy hắn cùng Hoa Yên hoan hảo. Thật sự không rõ, như thế nào cũng nghĩ không thông.
“Ân…… Kỳ thật…… Là ta áp chế thiếu chủ .” Hoa Yên cúi đầu nói.
“Áp chế?” Là cái dạng lợi thế gì, có thể áp chế hắn làm loại sự tình này?
“Ta biết Bích Quyên là cưu dẫn, cho nên bàn với thiếu chủ, chỉ cần hắn nguyện ý cùng ta…… ta liền nói cho hắn…… hắn bắt đầu cũng không đồng ý, sau lại thấy dược của ngươi sắp hết, độc phát lại càng ngày càng thường xuyên hơn, hắn không muốn nhìn ngươi thống khổ. Cho nên…… Không nghĩ tới vừa vặn bị ngươi nhìn thấy được. Ngươi không biết ngươi ngày ấy ly khai, hắn có bao nhiêu thống khổ……”.
Ta chỉ biết, ta chỉ biết, Hiên là yêu ta, tình cảm của Hiên đối ta chưa từng thay đổi, cho tới bây giờ đều không có. Tiếu Ngọc, ngươi là tên ngu ngốc, đại ngu ngốc, ngươi như thế nào nghĩ không ra hắn làm như vậy kỳ thật là vì ngươi. Vì cái gì? Vì cái gì lại hiểu lầm hắn, không nghe hắn giải thích để rồi lại đâm hắn bị thương? Hiên, thực xin lỗi, ta là thiên hạ đệ nhất đại ngốc. Ta cư nhiên còn tưởng rằng ngươi muốn hại Lạc nhi, Hiên, thực xin lỗi, thực xin lỗi……
Nước mắt vỡ đê, ta ghé vào mép giường Hiên đang nằm mà khóc, đem tất cả ủy khuất cùng hối hận đều khóc ra hết. Hiên, ngươi mau hảo lên, còn phải cùng ta trở về nhìn Lạc nhi. Ngươi còn không có ôm hắn, hôn nhẹ hắn……
—————
Nhi bó tay zoi bà Hoa Hậu này nhảy zo lửa cứu con cho đã rồi giờ đòi lấy mạng cháu trai zoi con dâu để khôi phục lại sắc đẹp, zay lúc đầu cứu làm cái gì 0_o
|
Chương 42: Tiêu tan
Dùng thìa đem dược đút vào trong miệng Hiên, nhưng dược lại đều chảy ra. Hắn hôn mê , căn bản đút không vào. Nhưng là không uống thuốc, bệnh làm sao tốt lên đây? Ta đem dược chua sót ngậm trong miệng, sau đó phủ lên môi hắn, từng giọt từng giọt uy vào. Bờ môi hắn hơi hé mở, nuốt dược vào.
Ta vuốt mặt, ánh mắt cùng lông mi hắn, đột nhiên nhớ tới khi chúng ta vừa gặp lại thật hạnh phúc, hắn hôn ta từng chút một mà nói “Đây là Ngọc nhi cái trán, là của ta; Đây là Ngọc nhi ánh mắt, là của ta; Đây là Ngọc nhi miệng, là của ta; Đây là Ngọc nhi hai điểm xinh đẹp nhất cũng là của ta……”.
Nay ta nhẹ nhàng hôn hắn “Đây là Hiên môi, là của ta; Đây là Hiên cái mũi, là của ta; Đây là Hiên ánh mắt, là của ta; Đây là Hiên lông mi, là của ta…… Hiên, ngươi là của ta. Ai cũng không thể lại đoạt đi rồi.”
“Ngọc nhi……” Hắn gọi tên ta.
“Ân, ta nghe thấy được.” Ta nhẹ nhàng đáp lại.
“Ta yêu ngươi……”.
“Ta cũng vậy……”.
Liên tục vài ngày, Hoa Hậu cư nhiên không có lại lấy máu của ta, nghe Hoa Yên nói bà đem chính mình nhốt tại trong phòng ai cũng không gặp. Gấp nhất tự nhiên là Thượng Quan Tế Ngôn , nếu hiệp nghị ngưng hẳn, hắn hẳn cũng không lấy được điều hắn muốn. Nhưng hắn vẫn còn chưa biết hắn không chỉ lấy không được điều hắn mong muốn, thậm chí sẽ mất đi những gì hắn đang có.
“Hiên, uống dược đi.” Hiên thương nhanh chóng tốt lên, nhưng tinh thần vẫn không tốt, ta biết hắn tất nhiên là lo lắng cho mẫu thân của mình.
“Ta đi nhìn xem nàng.” Ta nói.
“Ân?” Hắn phục hồi lại tinh thần.
“Không có gì. Hiên, nhĩ hảo nghỉ ngơi.” Ta cười cười, tạm thời đừng cho hắn biết đi.
“Chủ nhân ở bên trong, chính ngươi cẩn thận một chút.” Hoa Yên đem ta đưa đến phòng Hoa Hậu, kỳ thật trước tới nay nàng đều giúp ta rất nhiều, nàng cũng bất quá là đối Hiên hữu tình mà thôi, ta cũng không ghét nàng.
Ta đẩy cửa ra.
“Ngươi tới làm gì?” Hoa Hậu thanh âm có chút tiều tụy, nghe Hoa Yên nói Hoa Hậu đã nhiều ngày không có ăn cái gì.
“Đưa thuốc.” Ta cười nói, đưa thuốc, dùng huyết của ta chế dược.
“Dược?” Nàng quay đầu lại, cư nhiên không có mang khăn che mặt, khuôn mặt bị cháy đã dần dần hình thành lớp da mới, nhan sắc cũng không có quá đáng sợ . Nguyên lai huyết của ta thật sự hữu hiệu. Nàng sửng sốt một chút, lại nhanh chóng đeo lên mạn che.
“Mặt của ngươi…… khôi phục rất khá…… đây.” Ta đem dược đưa qua.
“Ngươi! Vì sao?” Nàng kinh ngạc nhìn ta.
“Bởi vì…… ngươi là mẫu thân của Hiên, mà ta thương hắn.” Ta trả lời, đúng vậy, vì bảo hộ Lạc nhi, ta từng nghĩ tới muốn giết nàng, nhưng là khi ta cùng Hiên hiểu lầm được giải trừ, hận của ta cũng đều không tồn tại . Huống chi nàng là mẫu thân hắn.
“Yêu? Trên đời này có yêu sao? Nếu có yêu, hắn vì cái gì phải bỏ đi? Hừ hừ, yêu…… Nếu người kia là ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?” Không biết vì sao ta cảm thấy thanh âm nàng thật thống khổ.
“Mặc kệ Hiên xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không rời bỏ hắn…… vĩnh viễn sẽ không.” Sẽ không, đúng vậy, hắn yêu ta, ta cũng thương hắn, như vậy chúng ta trong lúc đó còn có cách trở gì đâu?
“Ngươi đi đi……” Nàng thở dài “Hiên nhi có ngươi, thực may mắn.”.
“Ta sẽ không đi ,trước chữa khỏi cho ngươi đã.” Nếu máu của ta có thể đổi lấy khoái hoạt của nàng, như vậy có lẽ ta cũng nên thử……“Ta chỉ muốn hỏi ngươi, nếu ngươi mang về là Lạc nhi, ngươi sẽ làm bị thương nó sao?”
“Ta không biết. Có lẽ ta là đã muốn vô tình đến ngay cả chính mình tôn tử cũng không buông tha.” Nàng nhẹ nhàng cười, sau đó ta lại nghe thấy nàng cúi đầu khóc.
“Trên võ lâm nói ta là độc hậu, là yêu phụ, một chút đều không có sai, cho dù là tránh ở Bách Hoa đảo này, ta như trước không hề…… kết quả ta đến tột cùng là muốn cái gì đây? Hiên nhi, thời điểm hắn kêu ta nương, ta mới cảm thấy chính mình…… nếu khôi phục dung mạo, mất đi kia một tiếng “Nương”, còn có ý nghĩa gì ư……”.
“Ngươi sẽ không mất đi hắn .” Ta nói xong, buông dược, lui ra ngoài.
|