Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia
|
|
Chương 51
Thanh nhi khóc rồi lại chìm vào giấc ngủ……
Ta ngồi ở bên giường, trong lòng đột nhiên thực bất an. Rốt cuộc là ai? Vì sao phải đuổi giết Tào Hành? Tuy rằng Tào Hành ở trên giang hồ tính cách cổ quái, phóng đãng không kiềm chế, nhưng cũng không có cái gì đại cừu nhân, cũng không thường lui tới cùng các đại môn phái trong giang hồ.
Chuyện này xem ra không đơn giản……
“Tiểu Đào, tiểu Đào……”.
“Thiếu gia.”
“Phái người giúp ta đưa phong thư cho Hiên.” Chuyện này tất yếu phải điều tra thật kỹ…… Thanh nhi, ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi đem Hành của ngươi trở về.
“Dạ, thiếu gia……”.
Sự tình tựa hồ so với ta nghĩ lại càng đáng sợ hơn nhiều, trong mấy ngày kế tiếp, giang hồ lần lượt truyền ra tin tức các đại nhân vật bị mất tích, nhưng lại tra không ra bất kì dấu vết để lại nào……
“Lạc nhi, ngươi nhớ cha không?” Lạc nhi ở trong lòng ta khanh khách cười, đáng yêu cực.
“Ngọc nhi, ngươi thật sự muốn đến Vân Trạch thành ư?” Đại tỷ đi tới.
“Hiên ở Vân Trạch, chúng ta đương nhiên phải đi, hơn nữa phụ thân cũng ở đó, chúng ta đi tìm bọn họ……”.
“Nhưng gần đây trên giang hồ rất bất ổn ……”.
Chính là bởi vì bất ổn, mới càng muốn đi……
Kỳ thật ta là lo lắng Hiên cũng sẽ gặp chuyện không may……
Người sau lưng chuyện này khẳng định không bình thường, ta sợ toàn bộ võ lâm có khả năng sẽ gặp phải một hồi đại kiếp……
“Yên tâm đi, tỷ tỷ, ta hiện tại võ công so với trước kia rất tốt , không có việc gì . Chờ ta trở lại sẽ uống rượu mừng của người cùng Hắc tiểu tử kia……”.
“Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó?”.
Hắc hắc, tỷ tỷ thẹn thùng ……
Hai ngày sau ta mang theo tiểu Đào, Thanh nhi cùng Lạc nhi chạy tới Vân Trạch……
“Thủy tỷ tỷ, Thủy mỹ nữ……” Hắc hắc, khó lắm mới thấy được Thủy tỷ tỷ xinh đẹp nha……
“Ngọc nhi, sao ngươi lại tới đây……” Thủy tỷ tỷ thấy ta, buông xuống thư tín trên tay.
“Nhớ ngươi á. Hắc hắc, Thủy tỷ tỷ là càng ngày càng đẹp nga……”.
“Ngươi chỉ biết nói ngọt. Ta xem không phải nhớ ta mà là người khác đi…… minh chủ một hồi sẽ tới đây ……”.
“Thủy tỷ tỷ, sự kiện kia có tin gì mới không?”.
“Không có, hiện tại chỉ biết người sau lưng là không thể khinh thường. Nay trên giang hồ lòng người đều hoảng sợ. Có vài nơi còn có dấu hiệu hỗn loạn……”.
“Thủy tỷ tỷ, trước đừng quá lo lắng, tiểu Đào, mau đưa Lạc nhi ôm vào đây……”.
“Cái gì? Ai nha nha…… Ngươi nói đem con nuôi của ta mang đến ?” Thủy tỷ tỷ hưng phấn mà hô.
Ách…… Như thế nào ai cũng đều thích nhận thức Lạc nhi làm con nuôi…… phụ thân hắn là ta đây hình như chưa từng đồng ý nha……
“A, thật đáng yêu…… thật mềm……”.
Thủy tỷ tỷ, đó là mặt Lạc nhi của ta, đáng yêu cũng không nên niết như vậy đi.
“Ngọc nhi……”.
Ân? Là tiếng của Hiên……
“Hiên……”.
“Ngọc nhi, ta vừa mới nghe Nhất Minh nói ngươi đến đây…… Lạc…… Lạc nhi……”.
Ta thế này mới nhớ đến đây là lần đầu tiên Hiên thấy Lạc nhi……
“Đến, minh chủ, giao cho ngươi……”.
Lúc đó Hiên run run từ trong tay Thủy tỷ tỷ tiếp nhận Lạc nhi…… hắn đang khẩn trương?
“Hiên……”.
“Ngọc nhi, này thật là con của chúng ta……”.
“Phải. Là Lạc nhi……”.
“Lạc nhi…… Ngươi xem ánh mắt hắn rất giống ngươi……”.
“Nhưng là miệng có vẻ giống ngươi a……”.
“Khanh khách khanh khách khanh khách……” Lạc nhi tựa hồ rất ít khóc, luôn cười, bất quá lúc này thấy cha, cười đến càng vui vẻ hơn đi?
Nhưng sao ta nhìn thấy ở trong ánh mắt Hiên một lớp sương trong suốt. Đứa ngốc, nên vui vẻ chứ, rốt cục nhìn thấy con bảo bối của ngươi rồi……
Chương 52: Sầu lo cùng yên tĩnh
Buổi tối Hiên không có chạy trở về xử lý sự vụ, mà vẫn ở cùng ta với Lạc nhi. Hắn đem nho nhỏ Lạc nhi ôm vào trong ngực, không muốn buông tay.
“Hiên, Lạc nhi đang ngủ, để tiểu Đào ôm hắn trở về ngủ đi.” Vài ngày không gặp, ta rõ ràng cảm thấy Hiên gầy đi không ít, trên giang hồ xảy ra đại sự như vậy, áp lực hẳn là cũng không nhỏ.
“Ân.”
Tiểu Đào ôm Lạc nhi đi rồi, ta cùng Hiên nằm ở trên giường lại như thế nào cũng ngủ không được.
“Ngọc nhi, nếu ta……”.
“Sẽ không .” Ta che cái miệng của hắn lại, Hiên không có việc gì. Không có khả năng sẽ có sự……“Một chút tin tức đều không có sao?”.
“Cũng không phải. Khả năng cùng triều đình có liên quan……”.
Vân Trạch thành trên giang hồ thế lực phi thường cường đại, thế lực này đối triều đình áp lực tự nhiên là không cần phải nói . Tuy rằng vài năm nay đều bình an vô sự, nhưng có lẽ triều đình đã sớm muốn trừ đi cho thống khoái? Chỉ là người nào lại có năng lực đối phó toàn bộ giang hồ các đại môn phái như vậy?
“Ngọc nhi, ngươi vẫn là mang theo Lạc nhi hồi tướng quân phủ đi. Những người đó hẳn là sẽ không đối tướng quân phủ xuống tay .” Hiên đem ta gắt gao ôm vào trong ngực nói.
“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi tránh được sao? Đừng quên, ta trước kia ở trên giang hồ cũng là người có địa vị ……” Tuy rằng một năm nay ta cơ hồ không có nhúng tay đến việc trên giang hồ, nhưng là……
“Cha ngươi dù sao cũng là đại quan triều đình, hắn sẽ bảo vệ ngươi……”.
“Hiên, ngươi cho là ngươi nếu có chuyện gì, ta có thể sống một mình sao?” Ta có chút tức giận, tuy rằng biết hắn là bởi vì yêu ta, không muốn ta bị thương tổn, nhưng là có chuyện gì chúng ta không thể cùng nhau đối mặt. Nếu sợ hãi, ta cũng sẽ không lặn lội đến Vân Trạch thành này.
“Nhưng còn có Lạc nhi……”.
“Chúng ta người một nhà cùng một chỗ……” Ta không muốn lại nghe được lời nói muốn đem ta đẩy ra ngoài cuộc của hắn, dùng miệng che lại cái miệng của hắn…… Hiên hương vị, tựa hồ đã lâu đều không có nếm lại đâu.
Hắn đáp lại nụ hôn của ta, từng chút một sưởi ấm tâm ta. Ta ghé vào trên người hắn, sau đó cởi bỏ từng lớp quần áo của hắn, nhìn ngực hắn, cúi xuống nghe nhịp tim đập kia…… Một chút một chút như vậy hữu lực…… Mặc kệ ngày mai thế nào, chúng ta đều ở cùng một chỗ.
“Ngươi tiểu bại hoại……” Hiên vòng người lại, đem ta đặt ở phía dưới “Vốn đang sợ ngươi đi đường mệt mỏi……”.
Những cái hôn dày đặc rơi xuống, cảm giác ngứa ngứa, thật thoải mái……
“Ha ha……”.
“Cười cái gì?” Hắn nhìn ta đang ở 1 bên vui vẻ……
“Không có gì……” Ta ngẩng đầu, cắn lên bờ vai của hắn, lưu lại một dấu răng thật sâu.
“Ngươi dám cắn ta!”.
“Ách…… không cần, không cần…… rất nhột mà…… bại hoại……”.
Một đêm cảnh xuân vô hạn…… Mặc kệ ngày mai thế nào, chúng ta đều ở cùng một chỗ.
|
Chương 53
“Ưm, đừng có ồn mà, ây……” Là ai vậy nha, phá rối mộng đẹp của ta.
“Ngươi nếu không tỉnh lại, ta liền xuất môn.”
Ai? Xuất môn, đi đi đi đi, ồn muốn chết…… Không đúng, cái thanh âm kia là…… Hiên!!
“Hiên……” Ta xoay người nhảy dựng lên, ôi, thắt lưng nhức quá à…… chỉ được một chút lại ngã trở lại trên giường, chính là tay vẫn nắm chặt tay áo Hiên không buông……
“Mệt lắm sao?”
Vô nghĩa, ngày hôm qua là ai hăng hái làm chuyện xấu? Ta tức giận nhìn Hiên……
“Vậy tiếp tục nghỉ ngơi đi. Buổi sáng nhận được tin tức, nói chưởng môn Nam Nhạc mất tích, ta phải chạy đến đó xem một chút”. Hiên mềm nhẹ chạm vào mặt ta nói: “Ai, có đôi khi thật muốn cùng ngươi trở lại Bách Hoa đảo, cái gì cũng không cần quản.”
“Chúng ta giải quyết chuyện này xong rồi liền đi được không?” Ta cũng rất hy vọng về sau không cần đi quản những chuyện loạn thất bát tao trên giang hồ nữa, chỉ cần cả nhà sống vui vẻ cùng một chỗ……
“Ân…..Không ngủ nữa sao?”.
“Không, ta dậy rồi……” Ta cũng nên đi đến chỗ lão phụ thân. Dù sao người làm việc cho triều đình, chắc ít nhiều biết được chút chuyện gì đó……
“Phụ thân…… Con người cùng ngoại tôn đến gặp người đây……” Ta mang theo tiểu Đào, Thanh nhi cùng Lạc nhi đi tới chỗ phụ thân đang ở……
“Người nào? Nơi này là chỗ có thể lớn tiếng ồn ào sao?” Ta bị nhóm thủ vệ ngăn cản.
“Này, ngươi nhìn cho rõ ràng, đây chính là tiểu thiếu gia của tướng quân phủ.” Tiểu Đào hướng thủ vệ hô.
“Nga, nguyên lai là thiếu gia. Tướng quân đang ở trong xử lý công vụ, tiểu nhân giờ đi vào bẩm báo.” Người nọ mặc dù bởi vì thân phận ta mà đối ta khách khí chút, nhưng là…… phần lớn thủ hạ của cha đều nhận thức ta, những người này…… Ta đột nhiên thấy buồn bực, hơn nữa từ khi nào đi gặp phụ thân phải cần bẩm báo rồi?
Một lát sau, thủ vệ kia trở lại.
“Thiếu gia, xin mời theo ta.”
Chúng ta đi theo hắn vào một tòa nhà, thấy phụ thân đang uy nghiêm ngồi trên đại đường.
“Lui ra đi.”
“Vâng……”.
Nhìn thủ vệ đã lui xuống, phụ thân mới đổi về khuôn mặt tươi cười “Ai u, đây là kim tôn bảo bối của ta? Mau, mau, mau, gia gia ôm một cái.” Phụ thân hưng phấn từ trong tay tiểu Đào tiếp nhận Lạc nhi “Bộ dạng với ngươi trước đây cũng thật giống.”
“Phụ thân, ta lại cảm thấy mi giác của Lạc nhi có khí chất của phụ thân đó chứ.” Ta cười nói.
“Cũng đúng……” Phụ thân mừng rỡ như một tiểu hài tử, nếu giờ có ai nói đây là Tiếu đại tướng quân uy chấn tứ phương, có mấy người sẽ tin chứ.
“Tướng quân, ngài cứu cứu Hành đi, cầu ngài.” Thanh nhi đột nhiên quỳ xuống.
“Ngươi…… Ngọc nhi, hắn là……”.
“Người Hành thích. Cha, này tột cùng là có chuyện gì đã xảy ra?”.
“Ngọc nhi, việc này là chuyện của triều đình, ngươi tốt nhất đừng xen vào.” Phụ thân giọng điệu có chút cứng rắn, người trước kia chưa bao giờ nói chuyện với ta như vậy, xem ra việc này thật sự không đơn giản.
“Cha, ngươi biết Hành bị nhốt tại nơi nào sao?” Ta thật không nhẫn tâm nhìn Thanh nhi thương tâm như vậy, tuy rằng đối với việc Hành trộm đi bảo bối, ta có bao nhiêu oán hận, nhưng là hắn dù sao cũng là bằng hữu nhiều năm của ta, huống chi……
“Ta không biết……” Phụ thân nói xong đem đứa nhỏ trả lại vào trong tay tiểu Đào.
“Phụ thân thời điểm nói dối ánh mắt luôn trừng tròn tròn.”
“Ngươi! Cho dù biết, cũng sẽ không nói cho ngươi. Cho dù nói cho ngươi, cũng là vô ích.” Phụ thân ngồi lên ghế, uống ngụm trà.
“Triều đình thật sự…… là ai?”
“Ta đã nói chuyện này ngươi đừng nên hỏi tiếp nữa!” Phụ thân đột nhiên lớn tiếng quát.
Lòng ta nhất thời có chút sợ hãi……
“Cha, Hiên có phải hay không cũng là mục tiêu của bọn họ?” Trên võ lâm những người có uy tín và danh dự đều cùng nhau mất tích, ta thật sự lo lắng kế tiếp chính là Hiên……
“Ngọc nhi, ta nói cho ngươi biết, ngươi tốt nhất nên thành thành thật thật ở lại trong này, làm sao cũng không được rời đi.” Phụ thân đứng lên, nghiêm túc nhìn chúng ta.
“Cha ngươi có ý tứ gì?”.
“Ý tứ của ta là, trong khoảng thời gian này ngươi hãy ở lại đây, không thể ra khỏi tòa nhà này nửa bước, chuyện trên giang hồ không cần nhúng tay nữa.”
“Cha……” Rốt cuộc sao lại thế này?
“Không cần nói nữa, vốn muốn dùng bồ câu đưa tin bảo đại tỷ đem ngươi giữ lại trong nhà, nhưng vẫn chậm một bước, nếu đã tới đây rồi thì về sau cứ ở chỗ này của ta đi, thủ vệ nơi đây không có mệnh lệnh của ta thì sẽ không cho ngươi đi ra ngoài.”
Cha muốn đem ta nhốt ở đây ư?
“Phụ thân cảm thấy mấy thủ vệ đó có thể đem ta lưu lại sao?”
“Ngươi có thể đi, ngươi rời đi một canh giờ thì tiểu Đào phải nhận 10 côn trừng phạt.”
“Người……” Đáng giận phụ thân, cư nhiên uy hiếp ta!
——
Chương 54: Vũ văn phong
Mười ngày, ta đã bị nhốt ở nơi này của phụ thân mười ngày. Tuy rằng ban ngày Lạc nhi cùng tiểu Đào đều ở bên cạnh, nhưng là có rất nhiều thị vệ canh giữ, lại phần lớn là tinh binh lương tướng, ta căn bản không có cơ hội dẫn bọn hắn chạy trốn. Đến buổi tối, tiểu Đào cùng Lạc nhi sẽ bị an bài ở một địa phương khác, ta không chỉ một lần có ý đồ phá cửa sổ xông ra, nhưng kết quả đều bị bọn thị vệ giải trở về, sau đó tiểu Đào đáng thương lại là người phải chịu đòn trách phạt……
Bên ngoài tin tức gì đều không có truyền đến, hoặc phải nói là cha đã phong tỏa hết tất cả tin tức mới đúng. Ta không biết Hiên rốt cuộc thế nào rồi, võ lâm rốt cuộc ra sao? Nhưng ta luôn luôn có một loại dự cảm không lành……
“Thanh nhi……” Thanh nhi trở nên thực tiều tụy, ta biết hắn lo lắng cho Hành. Ngọc ca ca ta đây đem hắn đến nơi này ngược lại là vây khốn hắn……
“Ngọc ca ca, Hành có thể hay không đã……”.
“Sẽ không, ngươi đừng nghĩ loạn.” Ta ngoài miệng an ủi Thanh nhi, nhưng trong lòng cũng không nắm chắc……
Đột nhiên trong đầu hiện lên một ý niệm, vô luận như thế nào đều phải náo loạn để thoát ra ngoài……
“Thanh nhi, ngươi yên tâm, ta nhất định giúp ngươi cứu Hành. Ai nha…… Ai u…… Bụng đau quá…… Ai u……”.
“Ngọc ca ca, ngươi làm sao vậy?” Thanh nhi lo lắng nhìn ta nằm té trên mặt đất.“Ngọc ca ca……”.
Ta không có nói với Thanh nhi chính mình đang giả bộ, Thanh nhi rất đơn thuần, bắt hắn gạt người khẳng định không được.
“Ngọc nhi, không cần giả bộ ……” Đột nhiên nghe được tiếng của phụ thân. Quả nhiên gừng càng già càng cay, phụ thân hiển nhiên có thể nhìn thấu quỷ kế của ta…… Bất quá……
Ta hướng bụng mình hơi hơi dụng lực, làm giả người biết được, nhưng cũng sẽ không thể nghĩ đến ta còn chiêu này đi? Một chiêu này của ta là do quỷ mặt sư phụ dạy. Chỉ cần thi lực thích đáng, cũng sẽ không chân chính bị thương, lại làm người khác nghĩ đến chính mình thật sự là……
“Phụ thân, đau quá……” Ta khóc hô.
“Ngọc……” Phụ thân đi vào phòng, nhìn ta, bán tín bán nghi……
Ta ôm bụng tay lại thoáng dùng sức, làm cho mặt mình càng thêm trắng bệch …… Nhưng là bụng lại ẩn ẩn truyền đến một trận đau đớn, loại đau này……“Phụ thân, đau quá…… Thật sự đau quá……” Ngay sau đó ta liền bất tỉnh.
Thời điểm ta mở mắt, thấy phụ thân đang ngồi bên giường, tiểu Đào ôm Lạc nhi đứng ở một bên lo lắng nhìn ta, Thanh nhi cũng là vẻ mặt lo lắng.
Bụng đau làm cho ta đột nhiên thực sợ hãi, loại đau này…… Tay sờ lên bụng…… Hạt tuyết mẫu đơn, chẳng lẽ còn có công hiệu lần thứ hai, ta không thể tin nhìn phụ thân……
“Ngọc nhi, đều là phụ thân không tốt. Ngươi đừng sợ, cục cưng không có chuyện……” Phụ thân dùng tay đặt lên trên bụng ta càng chứng thật cho phán đoán của bản thân. Ta lại mang thai, trong bụng lại có cục cưng của Hiên?
“Bao lâu?”
“Ba tháng……”.
Ba tháng, đó là ở ngày cuối cùng tại Bách Hoa đảo mà có. Nhưng là lúc này sao ta lại một chút cảm giác đều không thấy. Nếu tay ta lại dùng thêm chút lực, ta có thể đã giết chết đứa nhỏ của chính mình…… Ta thật không dám nghĩ thêm nữa.
“Ngọc nhi, vì cục cưng, ngươi về sau đừng lại làm chuyện như vậy nữa.”
“Nói cho con biết, Hiên thế nào?” Mười ngày, mười ngày rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Ngọc nhi, phụ thân sẽ nghĩ biện pháp ……”.
“Nói như vậy Hiên cũng bị bắt?” Trong lòng đột nhiên giống bị đâm một đao vô cùng đau đớn, sẽ không, Hiên nhất định sẽ không có việc gì.
“Ngọc nhi, cha đem ngươi nhốt ở trong này là không muốn người đi tìm nguy hiểm…… Ngươi có biết triều đình đối với những người trong võ lâm này đã sớm……”.
“Rốt cuộc là ai?” Ta lại truy vấn.
“Vũ Văn Phong.”.
Vũ Văn Phong? Không thể nào, sao lại có thể là hắn?
“Hắn không phải đã chết rồi sao?”.
Vũ Văn Phong, sư phụ của Tào Hành…… Hành từng nói qua hắn đã chết rồi mà, chính là chết dưới kiếm của Hành……
“Hắn ngày đó cũng chưa chết. Bởi vì đã nuốt vào tuyết nhân huyết, không chỉ khởi tử hồi sinh, hơn nữa công lực còn tăng lên rất nhiều.” Thời điểm phụ thân nói lời này tuy rằng trông thực bình tĩnh, nhưng ta nhìn ra được người đang hoảng sợ.
Tuyết nhân huyết, máu tươi của những người đã dùng hạt tuyết mẫu đơn sinh ra đứa nhỏ…… Tân sinh huyết……
——
Chương 55
Ta nên hưng phấn chính mình lại có cục cưng, hay vẫn là nói hắn tới rất không phải lúc……
Ở trên giường nằm một ngày, bụng không đau nữa nhưng lại xuất hiện cảm giác buồn nôn mà lúc trước vẫn chưa có, bởi vì trong lòng lo lắng cho Hiên khiến ta đứng ngồi không yên. Ta nhất định phải đi tìm Hiên, nhất định phải ra ngoài……
“Ngọc nhi, Thanh nhi nói ngươi lại không thoải mái phải không? Phụ thân thỉnh đại phu lại đây……” Phụ thân vội vàng đi vào phòng ta.
“Cha…… Thực xin lỗi……” Thừa lúc phụ thân không chú ý, ta liền điểm huyệt người. Nếu là bình thường, sợ là ai cũng không có khả năng chế trụ phụ thân ……“Phụ thân, con biết người lo lắng Ngọc nhi, người là vì muốn tốt cho Ngọc nhi. Nhưng Ngọc nhi không thể mất đi Hiên …… Phụ thân, Lạc nhi, tiểu Đào cùng Thanh nhi phiền toái ngươi chiếu cố rồi……” Ta cởi quần áo phụ thân ra rồi cải trang thành bộ dạng của người……
Vừa mở cửa, Thanh nhi đã xông đến.
“Ngọc ca ca, mang theo ta với. Ta cũng phải đi cứu Hành.”.
“Thanh nhi, ngươi lưu lại. Ta sẽ đem Hành cứu trở về……”.
“Ngọc ca ca, nếu ngươi không mang theo ta đi, ta cũng sẽ tự nghĩ biện pháp đi ra ngoài.” Ta từ trong mắt Thanh nhi nhìn ra được sự kiên quyết, hắn yêu Hành, tựa như ta giống nhau không bỏ xuống được Hiên vậy.
“Được rồi.” Ta đồng ý ……
Đem Thanh nhi hóa trang thành thủ vệ, chúng ta thực nhẹ nhàng trà trộn ra bên ngoài, sau đó hướng thẳng đến Thanh Mộng viên.
Thanh Mộng viên, hoa đăng như trước…… Nhưng ta lại tìm không thấy Thủy tỷ tỷ……
“Nếu ta đoán không sai, Thủy tỷ tỷ nàng…… khẳng định cũng đã xảy ra chuyện…… Thanh nhi, chúng ta nhanh rời đi nơi này.”
Trong 1 quán trà nhỏ……
“Các ngươi có nghe nói không a? Hiện tại trong chốn võ lâm người có uy tín danh dự đều bị bắt cóc.”
“Nhỏ giọng chút đi, nói không chừng chung quanh đây cũng ẩn núp hắc y nhân đem ngươi bắt lại.”.
“Ai. Ngươi nói quan lại cùng võ lâm xưa nay nguyên lai nước giếng không phạm nước sông, muốn làm thành như vậy, về sau chúng ta dân chúng còn có ngày lành sao?” Ta cố ý xen mồm nói.
“Cũng đúng. Lòng người hoảng sợ. E là không có thế lực võ lâm kiềm chế, về sau triều đình…… Ai……”.
“Các ngươi có biết hay không, những người đó đều bị bắt đi đâu vậy?”.
“Nghe nói ở trong 1 cái địa lao…… Ai biết, chúng ta tốt nhất vẫn là đừng can dự vào.”
Ta nghĩ hết thảy những địa phương có khả năng, đột nhiên trong đầu hiện lên Vân Trạch sơn.
Vũ Văn Phong, Vân Trạch sơn địa lao, khẳng định đúng rồi……
“Ọe……”.
“Ngọc ca ca……”.
Chết tiệt, thật là khó chịu…… Hiên……
Chạy nửa ngày đường, ta cảm giác thể lực hoàn toàn chống đỡ hết nổi, Thanh nhi so với ta còn khó coi hơn, ta còn có nội lực hộ thân, nhưng Thanh nhi gầy yếu như vậy……
“Thanh nhi, chúng ta nghỉ ngơi một chút……”.
Thanh nhi đỡ ta ngồi vào ven đường…… Ta lại nâng tay bảo vệ bụng, thật lo lắng cứ chạy đi như vậy cục cưng sẽ……
“Hì hì hì hì…… Ha ha ha ha cáp…… Rống rống rống rống rống……”.
Thanh âm này là……
“A……”.
“Thanh nhi, đừng sợ……”.
Một bóng dáng ở không trung lượn lờ, sau đó hiện ra một cái mặt nạ hình thù quái dị……
“Sư phụ……” Ta hô…… Đúng vậy, chính là quỷ mặt sư phụ, lại nói đều đã thật lâu không được gặp người……
“Hì hì hì hì hì hì hi…… Hì hì hì hì……” Quỷ mặt sư phụ di chuyển vòng quanh Thanh nhi, làm Thanh nhi sợ tới mức té trên mặt đất…… sắc mặt trắng bệch……
“Sư phụ đừng náo loạn.”
“Ngọc nhi, Ngọc nhi……”.
“Sư phụ……”.
“Há mồm……” Sư phụ hướng miệng ta nhét vào một viên thuốc, nhất thời cả người cảm thấy một trận thư ý chảy xuôi.
“Sư phụ cho ta ăn cái gì vậy?”
“Thuốc dưỡng thai.”
Ta một trận đỏ mặt, sư phụ như thế nào biết?
“Ngươi có chuyện gì dấu được ta chứ? Ha ha ha ha cáp.” Sư phụ tựa hồ lại xem thấu ta đang suy nghĩ cái gì.
“Sư phụ như thế nào lại ở chỗ này?”
“Tìm mấy đứa ngu ngốc trở về.”
“Ai?”.
“Ngươi cho là ngươi một người có thể cứu được bọn họ? Khi không đi chịu chết, mất toi công sức ta dạy nhiều năm như vậy. Vù vù vù vù……”.
“Nhưng sư phụ, Hiên hắn……”.
“Câm miệng. Không được nhắc tới hắn, đi về trước, thương lượng sau……”.
“Sư phụ……”.
“Ngươi không muốn mất đứa nhỏ chứ, nói xem. Đi thôi……” Sư phụ một tay bắt lấy ta, một tay giữ Thanh nhi, thi triển khinh công……
|
-Sau hơn 2 tuần lễ ăn chơi sa đọa, Nhi đã quay trở lại rồi đây, hem bik có ai nhớ mình hem nhỉ??? Tất nhiên việc học cũng bắt đầu, năm mới chăm chỉ học tập thôi, chắc post bài ko dc nhiều như trước nữa nhưng sẽ cố gắng hết sức. Mọi người phải luôn ủng hộ Nhi đó nha >.<
Chương 56: Chân tướng
Ta cùng Thanh nhi bị quỷ mặt sư phụ mang về, nhưng điều làm cho ta không nghĩ tới là cư nhiên ở nơi đây đụng phải thần y Lưu Dương Tử cùng Hoa Hậu, bọn họ lại đang ngồi cùng nhau uống trà.
“Hoa…… Hoa Hậu……” Ta không thể tin được kinh hô.
“Ngọc nhi, đến, lại đây nếm thử trà ta mới nghiên cứu ra xem.” Lưu Dương Tử hướng ta vẫy vẫy tay.
“Đúng là không tệ.”
Ta buồn bực, bọn họ như thế nào có thể an nhàn hòa khí cùng nhau ngồi phẩm trà, Hoa Hậu với Lưu Dương Tử không phải có thù mới hận cũ sao? Bỏ chuyện đó qua 1 bên đi nhưng võ lâm đã nháo thành như vậy, ngay cả Hiên đều mất tích, bọn họ còn có thể nhàn nhã ngồi đây hàn huyên. Hoa Hậu một chút cũng không lo lắng cho Hiên sao?
“Các người còn có tâm tình phẩm trà? Người chẳng lẽ không lo lắng con mình sẽ gặp chuyện không may ư?” Ta có chút tức giận hỏi.
“Hừ……” Hoa Hậu cười cười “Hiên nhi quả nhiên không nhìn lầm người, ngươi quả thật rất lo lắng cho hắn.”
“Hảo, các ngươi không nghĩ biện pháp, ta chính mình nghĩ biện pháp. Thanh nhi, chúng ta đi.” Ta cả giận nói.
“Ngọc nhi ngốc, Tề Lạc Hiên nếu ngay cả việc này đều ứng phó không được, hắn còn có thể làm võ lâm minh chủ sao?” Lưu Dương Tử chậm rãi nói.
“Có ý tứ gì?” Ta cảm giác bọn họ nhất định giấu diếm ta điều gì đó, tuy rằng đoán không ra, bất quá tình huống xem ra so với ta dự tính tốt hơn.
“Ngu ngốc, ta như thế nào dạy dỗ ra một cái đồ đệ như ngươi chứ? Ngốc ngốc ngốc…… Vù vù……” Quỷ mặt sư phụ thở hổn hển, xao xao đầu ta, đối với chuyện này ta đã muốn thành thói quen không thì……
“Bị bắt bất quá là thế thân của Hiên nhi, đằng sau phỏng chừng Hiên nhi đã an bài không sai biệt lắm , tiếp qua vài ngày, võ lâm cùng triều đình sẽ có một hồi đại hạo kiếp, thành công , võ lâm một lần nữa khôi phục an bình, thất bại, ngươi ta đều khó thoát khỏi ma trảo.”
Nghe bọn họ tinh tế lí luận, ta mới biết được kế hoạch của Hiên, giả bộ bị bắt, cùng lúc phái người thẳng đảo thật hư, mà chính hắn sẽ nắm giữ Hoàng Long, khống chế cái người đứng đầu một quốc gia này, vốn kẻ gọi là hoàng đế kia cũng chỉ là một con rối, nghĩ muốn cái gì trường sinh, bị chuyện về hạt tuyết nhân huyết của Vũ Văn Phong lợi dụng. Một khi cắt đứt đi hậu viện này của Vũ Văn Phong, như vậy cuối cùng một hồi đại chiến còn lại là phải đối phó với Vũ Văn Phong mà thôi.
“Việc này cha ta cũng biết sao?”
“Cha ngươi lão gia hỏa kia trong lòng tự nhiên là đều biết .”
Khó trách, khó trách ta mới rời đi, liền gặp quỷ mặt sư phụ, chắc là phụ thân thông tri cho sư phụ . Có điều phụ thân cả đời nguyện trung thành với triều đình, vì triều đình chinh chiến sa trường, nay lại tùy ý để người khác khống chế Hoàng Thượng…… Người……
“Vì cái gì không nói cho ta biết trước?” Ta thật tức giận vì việc này Hiên không nói mà cha cũng như vậy.
“Tuy nói chúng ta đã làm tốt chuẩn bị, nhưng Vũ Văn Phong đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại, ai cũng đều không xác định được, hắn có thể bắt nhiều người tài ba cùng cao thủ võ lâm như vậy, năng lực tất nhiên không thể khinh thường. Cho nên nếu tính toán sai lầm, có lẽ……”.
“Có lẽ các người đều phải chết đúng không?” Cho nên muốn gạt ta, chính là các người không nghĩ tới ta lại có cốt nhục của Hiên, không nghĩ tới ta sẽ liều lĩnh trốn ra đi cứu hắn.
“Ngọc nhi……”.
“Ân, ta đây đã hiểu, đi đường mệt mỏi, muốn trước về nghỉ ngơi một chút, Thanh nhi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi.” Ta thản nhiên nói. Hiên a Hiên, ngươi nghĩ muốn bảo vệ ta chu toàn, lại không nghĩ tới cùng với ta kề vai chiến đấu sao? Ta chẳng lẽ chỉ là một cái trói buộc cần người bảo hộ ư?
“Ngọc ca ca……” Thanh nhi nhìn ra vẻ mặt trầm trọng của ta.
“Thanh nhi, không cần lo lắng, Hành rất nhanh sẽ không có việc gì .” Ta an ủi. Chính là bản thân trong lòng cũng cảm giác được mất tự nhiên nói không nên lời.
Thanh nhi cũng không nói nữa, chỉ ngơ ngác ngồi xuống, có lẽ hắn so với ta càng bất lực, có lẽ hắn đang tự trách mình không phải cái võ lâm cao thủ có thể tự tay đi cứu ra người mình yêu.
Đêm khuya, ta bị một trận gió làm bừng tỉnh, ta biết hắn nhất định sẽ xuất hiện, cho dù đại chiến sắp tới, hắn khi biết được ta đến đây, biết được ta lại mang thai đứa nhỏ, như thế nào có thể không hiện thân. Ta nhắm mắt lại.
Cảm giác được độ ấm trên mặt, cảm giác được hơi thở của người kia, hắn nhẹ nhàng mà gọi tên ta……
“Ngọc nhi, Ngọc nhi ngốc, Ngọc nhi ngốc của ta……” Nụ hôn nhẹ dừng lại trên trán.
“Ngươi là đến cáo biệt ta ư?” Ta đột nhiên nói chuyện, làm cho Hiên không biết phải làm sao.
“Ngọc nhi…… Ngươi chưa ngủ?”.
“Ngươi cảm thấy ta có thể ngủ được? Người ta yêu có chuyện gì cũng không cùng ta thương lượng, không muốn cùng ta đối mặt, ngươi cho ta là cái gì? Một cái phụ nhân chỉ có thể tránh ở sau lưng ngươi ư?”.
Ở võ lâm lăn lộn nhiều năm như vậy, chuyện giết chóc to nhỏ chẳng lẽ còn hiếm lạ? Vì cái gì lúc này muốn đem ta bỏ qua một bên ? Ta chẳng lẽ không xứng cùng ngươi kề vai đối mặt mọi chuyện sao?
|
Chương 57: Quyết chiến
Hiên nhìn ta thật sâu, trong mắt tràn đầy yêu thương, kỳ thực ta cũng không phải không biết hắn đang nghĩ cái gì, chẳng qua hắn là lo lắng ta sẽ gặp chuyện không may, muốn bảo hộ cho ta mà thôi. Chính là hắn chỉ lo nghĩ cho ta mà lại không nghĩ ta cũng sẽ rất lo lắng cho hắn ư? Nếu không có hắn, ta cũng không có cách nào sống một trên cõi đời này nữa.
“Ngọc nhi, ta sẽ không xảy ra việc gì, tin tưởng ta”
“Cũng không phải ta không tin ngươi, mà ta là đang trách ngươi tại sao lại không cho ta cơ hội cùng nhau gánh chịu mọi việc chứ!” Ta thở dài.
“Nhưng mà Ngọc nhi…”
“Đại chiến ta nhất định phải tham dự.” Ta nói vô cùng kiên định. Hiên cũng hiểu rõ chuyện mà ta đã quyết thì sẽ không bao giờ có thể thay đổi.
“Chính là…Lạc nhi phải làm sao bây giờ? Còn có…” Hiên vuốt ve bụng ta, nơi này vẫn còn có một cục cưng đang tồn tại.
“Lạc nhi tự có phụ thân của ta với các tỷ tỷ chiếu cố, về phần nó…chỉ có thể cùng ta chiến đấu mà thôi…”
“Được…Người nhà chúng ta sẽ luôn luôn ở cùng một chỗ.” Hiên nhẹ nhàng ôm lấy ta, bản thân lại một lần nữa cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không thấy này…”
“Ngô…Khụ khụ…” Khó chịu quá.
“Ngọc nhi, sao vậy?” Hiên vỗ vỗ lưng cho ta, cảm giác khó chịu nói không nên lời, tình trạng hiện nay của ta có thể hay không sẽ mang đến thêm nhiều phiền phức cho Hiên?
Không quá mấy ngày nữa đại chiến võ lâm sẽ bắt đầu, phạm vi xung quanh Vân Trạch sơn trang toàn bộ đều là những nhân sĩ võ lâm các phái cùng tử sĩ của Vũ Văn Phong. Trước đây mọi người đều tưởng rằng triều đình muốn đàn áp võ lâm, nên ít nhiều cũng sợ lực lượng quân đội hùng hậu của triều đình, nhưng bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, bọn họ cũng chuyển mũi nhọn tới thẳng trên người Vũ Văn Phong, tất cả đều cùng nhau tiến lên sơn cốc muốn cứu về chưởng môn các phái. Ta chỉ có thể nói Hiên đi nước cờ này cũng thực thâm diệu*
Chỉ là chúng ta nhường như vẫn là đã tính sai rồi.
Đám người lên núi, tất cả đều thất tung, sơn cốc tựa như một thực thể sống cắn nuốt tất cả mọi sinh vật dám đến gần nó, làm những người còn lại cũng càng ngày càng sợ hãi.
Ta đột nhiên nảy ra một ý tưởng đầy táo bạo. Người Hiên phái đi thăm dò trước đây có báo lại, chưởng môn các phái cùng những nhân sĩ tài ba đức cao vọng trọng trong võ lâm toàn bộ đều bị hạ độc nhốt tại địa lao dưới chân núi Vân Trạch, vậy nếu như có thể giải cứu những người này rồi sau đó nội ứng ngoại hợp, lúc đó tất nhiên phần thắng sẽ lớn hơn rất nhiều. Chỉ có điều độc bọn họ trúng sợ là sẽ không dễ dàng giải được như vậy, hơn nữa chúng ta làm thế nào mới có thể trà trộn vào trong được đây?
“Hiên, không bằng để ta đi thử xem?” Ta đề nghị, không sai ý tưởng lớn mật mà ta đang nghĩ chính là muốn một mình đi vào nơi nguy hiểm đó.
“Ngươi nói cái gì?” Hiên trừng mắt nhìn ta.
“Đồ đệ ngu ngốc, ngươi ngươi ngươi…” Quỷ mặt sư phụ liếc mắt nhìn ta.
“Lưu thần y, máu hiện tại của ta có thể cứu người không?” Ta nhìn Lưu Dương Tử.
“Ngươi…”
“Ta không cho phép!” Hiên ngăn cản.
“Kỳ thực đây vẫn có thể xem là một biện pháp tốt, hạt tuyết mẫu đơn giúp mang thai vốn đã hiếm hoi. Nhị thai thì ít lại càng thêm ít. Dĩ nhiên là có thừa khả năng cứu người…Hơn nữa…”.
Hơn nữa Vũ Văn Phong nhất định không đành lòng giết ta. Hắn sẽ giữ ta lại đến khi sinh hạ hài tử…
“Tuyệt đối không thể!” Ta biết muốn Hiên đồng ý là chuyện không có khả năng, cho nên…
“Ta cũng chỉ là nói nói thế thôi, ta cũng rất sợ đau mà” Ta cười nói “Ai! Ngày mai cũng không biết lại mất thêm người nào nữa, không bằng mọi người đi ngủ sớm chút đi.”
Ta lôi kéo Hiên trở lại bên trong lều trại của mình…
“Hiên, ngươi ôm ta một chút được không?” Ta hướng Hiên cười, sau đó đưa tay cởi y phục của mình ra.
“Ngọc nhi…Ngươi…Vào lúc này…” Hiện tại đang là thời điểm rối loạn được không?
“Hiên, ta muốn ngươi ôm ta thật chặt, vạn nhất ngày mai ngươi cũng mất tích thì ta phải làm sao bao giờ? Ôm ta, ôm ta đi…” Ta bắt đầu làm nũng.
“Ngươi, thật không biết phải làm sao với ngươi nữa.” Hiên bất đắt dĩ cười rồi ôm ta vào trong lòng…
“Ân…Ngô…”
Từng nụ hôn hạ xuống, ngày càng sâu hơn…Khiến ta nhịn không được bật ra từng tiếng rên rỉ. Ta muốn thỏa thích kêu để Hiên có thể nghe được, chỉ Hiên mà thôi…
Hiên rất ôn nhu vỗ về chơi đùa, mang theo hơi ấm quen thuộc tiến nhập vào trong cơ thể của ta, đột nhiên ta có một loại cảm giác dù lúc này có phải chết ta cũng nguyện ý.
“Hiên…ôm ta chặt thêm một chút…ngô… sâu thêm chút nữa…”
Linh hồn cũng chấn động theo từng nhịp đập giao nhau của hai cơ thể, người này thật sự đã khiến ta yêu y tới tận trong xương tủy rồi.
|
Chương 58: Một mình lên núi
Ngày hôm sau, Hiên không có tỉnh lại, bởi vì ta đã hạ dược hắn, ta đứng dậy, cảm giác được phần eo nhức buốt, bụng cũng có chút đau, ăn hai viên thuốc dưỡng thai của Lưu Dương Tử mới thoáng tốt hơn chút.
“Ngọc nhi, ngươi quyết định ?” Lưu Dương Tử, Hoa Hậu đứng đợi ở bên ngoài.
Ta hướng bọn họ cười nói “Các ngươi cứ chờ tin tức tốt của ta đi. Đúng rồi, giúp ta coi chừng Thanh nhi, đừng để hắn làm chuyện điên rồ.” Gần nhất Thanh nhi trạng thái không được tốt lắm, một lòng muốn xông vào núi đi tìm Hành, đứa nhỏ này nửa điểm võ công cũng không có, nếu đi theo, vốn chỉ là chịu khổ .
“Ngọc nhi, Ngọc nhi……”.
“Sư phụ.” Ta ngẩng đầu hướng quỷ mặt sư phụ cười.
“Đi thôi đi thôi, dù sao đồ đệ ta đủ thông minh.” Sư phụ tuy rằng nói như vậy , nhưng vẫn nghe ra được là hắn đang lo lắng.
Ta một người đi tìm Vũ Văn Phong, tính hảo hảo cùng hắn nói chuyện.
Vừa lên đến nơi thì từ sơn cốc thoát ra hắc y nhân ngăn cản đường đi của ta, ta cười nói “Các ca ca, đây là thứ chủ nhân các ngươi tha thiết mơ ước, cầm đưa cho hắn nhìn xem.” Ta đem một chiếc bạch quyên* nhiễm huyết của chính mình đưa cho bọn hắn.
“Các ca ca có thể không tin, bất quá chủ nhân các người nếu biết hắn bỏ lỡ cái gì, nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu a.” Ta cười.
Hắc y nhân đi vào, chỉ chốc lát sau, Vũ Văn Phong quả nhiên xuất hiện .
“Ngươi…… là Tiếu Ngọc?” Xem ra cái tên Tiếu Ngọc vẫn là có chút danh tiếng.
“Phải. Tại hạ đúng là Tiếu Ngọc.”
Kỳ thật ta dám đến, còn có một nguyên nhân khác, Vũ Văn Phong bắt được cao thủ trong chốn võ lâm mà không giết, đến tột cùng là có dụng tâm gì? Nếu không có đoán sai, thì là vì hắn đang thiếu hạt tuyết nhân huyết, vì ngăn chặn lệ khí trong cơ thể, cần thời khắc có máu mới rót vào, mà những võ lâm cao thủ này đơn giản là vật thay thế bổ sung thôi. Cho nên ta liền liệu định hắn cần ta.
“Ngươi một mình đến đây, sẽ không sợ……”.
“Sợ cái gì? Sợ ngươi ăn ta? Ta vốn chính là đến để ngươi ăn, dù sao ngươi cũng luyến tiếc giết ta.” Ta nói thực thản nhiên.“Thả những người trong địa lao đó đi, ta chính là của ngươi.”
“Hừ? Ngươi cho là ngươi còn có thể trốn sao?” Vũ Văn Phong cười nói.
“Ta không trốn, nhưng ta đã ăn vào thương kết.”
“Thương kết?”.
“Ngươi có biết thần y Lưu Dương Tử đi? Thương kết là thành quả nghiên cứu suốt đời của hắn, có thể làm máu của ta tràn ngập độc tố, chỉ có ta chính mình nguyện ý mới có khả năng vận dụng uy lực của hạt tuyết mẫu đơn bài trừ độc tố ra khỏi cơ thể. Nghĩa là nếu ta không muốn, ngươi vĩnh viễn cũng không thể được đến thứ ngươi muốn .”
“Ngươi gạt ta.” Hắn xuất chưởng phá vỡ 1 đường trên cổ tay của ta, huyết dính vào trên mặt một hắc y nhân, hắc y nhân kia lập tức thống khổ ngã xuống.
“Cái này ngươi đã tin chưa?” Ta nói
“Hừ! Được, giao dịch này ta làm.” Xem ra máu có thể khải tử hồi sinh này của ta đối hắn quả nhiên có lực hấp dẫn thập phần cường đại……
“Trước khi ngươi thả bọn họ, ta muốn gặp một người.”
“Ai?”
“Tào Hành!”.
——————
* mình chỉ bik thủ quyên là khăn tay zay bạch quyên chắc là khăn trắng nhỉ, ai thấy hem đúng thì nói he
|