Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia
|
|
Chương 20: Trà quán đánh nhau
Lòng ta tuy rằng muốn mau chút tìm được Hiên, nhưng cũng không quá lo lắng hắn an nguy. Dù không rõ Hoa Hậu đang làm cái gì nhưng nói như thế nào nàng cũng là Hiên mẫu thân, nên sẽ không thương tổn Hiên. Điều này làm ta thoáng an tâm. Cẩn thận nghiên cứu bản đồ, Bách Hoa đảo là một hòn đảo đơn độc nằm ở hải vực phía tây Vân Trạch thành, ngày thường cơ hồ không có thuyền xuất hành, hơn nữa bởi vì Bách Hoa đảo đủ loại kỳ hoa dị thảo, không khí tràn ngập hương thơm của các loại phấn hoa, thậm chí cả độc khí, cho nên ngoại nhân rất khó tới gần. Xem ra nếu ta tùy tiện đi vào là không thể được. Bất quá ta không tin không có người nào đi ra. Kia trên đảo tuy rằng sản vật phong phú, nhưng dù sao cũng là cái đảo đơn độc, nhất định cần ra ngoài mua vật phẩm đi?
Đi vài ngày đường, ra Vân Trạch thành, dọc theo đường đi mồ hôi như tắm. Diễm dương* cao chiếu, lại nói tiếp đều đã muốn tháng năm sang hạ. Ta nội công đã khôi phục mấy thành, nhưng bây giờ cũng thấy thật nóng vừa khát lại vừa mệt phải tìm nơi nghỉ ngơi trước mới được. Xem tiểu Đào phỏng chừng so với ta còn tệ hơn. Ta hối hận a, chính mình làm gì không cưỡi ngựa kia chứ? Sau đó ngẫm lại hoá trang đang là lão nông, đành phải đánh mất ý niệm này trong đầu. Thật vất vả nhìn đến một cái quán trà có mái che nắng, hai người không chịu được nữa bước nhanh vào.
“Lão bản, mau tới hai chén trà lạnh.” Ta ngồi ở bên kia thở, tiểu Đào tuy đã rất mệt cư nhiên còn không quên dùng quần áo quạt mát cho ta, thật không uổng công ngày thường ta thương hắn như vậy.
“Được rồi, khách quan, trà của ngài đây.” Cái kia bán trà thiếu niên tuổi cùng ta không sai biệt lắm, bộ dạng còn thật thanh tú.
Cầm lên trà, ta một hơi uống hết, thoải mái a, bình thường như thế nào không cảm thấy trà hảo uống nha?
Nghỉ ngơi một hồi lâu, cũng lười động. Còn không có nghĩ tốt được biện pháp, thời cơ cũng chưa đến, ta ở đây sốt ruột cũng vô dụng. Vẫn là đánh một giấc có vẻ thực tế hơn. Ngày mùa hè sau giờ ngọ** ngủ một giấc mới thoải mái.
Con mắt nửa nhắm nửa mở, liền thật muốn ngủ luôn rồi. Đột nhiên bị một tiếng ồn ào đánh thức. Làm cho ta phát đại hỏa.( nghĩa là bạn ấy muốn nổi khùng cơ mà ai dg lim dim bị zay ko phát hỏa mới lạ, nhất là con mèo ham ngủ như Nhi)
“Nhanh lên! Huynh đệ bọn ta đều khát muốn chết, còn không mang trà lên đây.” Vài người vạm vỡ nói nhao nhao ồn ào ngồi xuống ở một cái bàn khác. Ta quay nhìn bọn họ, trong đó có 1 tên trừng mắt:“Nhìn cái gì vậy!”.
Không nhìn thì không nhìn, nếu không phải các ngươi làm ồn ta, ta còn lười ngó tới.
“Hỗn đản, trà này như thế nào một chút hương vị đều không có?” 1 cái đại hán nắm lấy áo thiếu niên, người nọ sợ tới mức làm rớt ấm trà trên tay đổ đến trên bàn lênh láng, một cái khác miệng rộng mặt đầy râu đại hãn giận dữ, một chưởng huy đi qua, đánh trúng ngực người bán trà, kia thiếu niên miệng lập tức tràn ra huyết, quỳ rạp trên mặt đất ôm ngực kêu. Này cũng rất quá phận đi! Các ngươi phá của ta thanh mộng cư nhiên còn tại ta trước mặt làm loại sự tình này. Hừ, ta đã bao lâu không xuất thủ, thật ngứa tay đang muốn tìm nhân luyện luyện võ công vừa khôi phục đây.
Ý nghĩ vừa chuyển liền ném cái bát trong tay đi qua, bốp, chính giữa đầu tên râu đại hán huyết ào ào chảy.
“Mẹ ngươi! A!!!” Tên đó sờ sờ đầu, lập tức đứng lên, hung thần ác sát hướng ta xông tới.
Bổn thiếu gia còn sợ ngươi không lại nha?“Tiểu Đào, trốn hảo!” Ta đem tiểu Đào hướng bên cạnh đẩy, chính mình phi thân, hắc, nội công khôi phục so với ta tưởng tượng hảo hơn nhiều, vừa rồi cũng nghỉ ngơi được chút, đợi xử lí tên chết tiệt này rồi quay lại đi ngủ tiếp.
Hắn đã một chưởng đi xuống, bổ nát cái bàn. Thật sự có tài nga, ăn ta một đá nè.
Ta hướng hắn một cước đá tới làm tên đó văng ra thật xa. Mặt khác ba cái hán tử khi bắt đầu thì không nhúc nhích, nghĩ tên râu ria kia một người đối phó ta dư dả, hiện tại vừa thấy đồng bọn thua thảm, cũng đều xông lên. Ta quay người lại, tay trái vung lên, tay phải phất một cái, hai cái đại hán liền nằm chổng vó.
“Đón một cước nè.” Ta hô đem tên còn lại đá ra hảo xa.(chim bay kìa mọi người)
Hắc hắc, đã biết bổn đại gia lợi hại chưa xem các ngươi còn dám quát tháo.
Nhưng là đám bọn chúng đều không có bị thương nặng, theo trên lưng rút ra vũ khí, đều là người luyện qua công phu. Ta cũng không dám chậm trễ, tuy rằng vừa rồi chiếm thượng phong, nhưng là chính mình cũng dùng không ít khí lực, nội công vẫn chưa có khôi phục tốt lắm, bằng không chỉ 1 chút liền giải quyết xong các ngươi. Vì thế ta rút nhuyễn kiếm ra cùng bọn họ chiến đấu.
Quỷ Mặt đệ tử, Tiếu Ngọc đại hiệp cũng không phải là hư danh, qua vài trận, những người đó rốt cục thảm bại, vội vàng chạy trốn.
Ta thở hổn hển, nhìn bọn họ, cũng lười đuổi theo.
“Thiếu gia, ngài không có việc gì chứ?” Tiểu Đào tiểu tử này, vừa rồi cư nhiên tránh ở đại bếp lò, đủ thông minh.
“Ta, ta không sao, nhìn xem người bán trà ra sao.”
Người nọ mạch đập hỗn loạn, xem ra một chưởng kia thật sự làm hắn ăn không tiêu. Ta cuối cùng không thể mặc kệ hắn, vì thế uy hắn ăn “Hoàn hồn đan”, đây chính là thuốc cứu mạng hảo trân quý nha. Hắn từ từ mở mắt, hơi thở đã có chút bình ổn.
“Thiếu gia, chúng ta làm sao bây giờ? Nhìn hắn bị thương nặng như vậy……” Tiểu Đào ngồi xổm xuống muốn đem hắn nâng dậy “Thiếu gia chúng ta đem hắn đưa trở về đi.”
“Đưa? Đưa đi đâu, ngươi biết sao.” Ta ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại nghĩ nhà hắn chắc là gần đây, nói không chừng còn có cái thôn, chúng ta cũng phải tìm địa phương nghỉ ngơi a.“Ngươi hỏi hắn một chút.”
Cũng may người nọ còn có điểm ý thức, chúng ta liền hướng nhà hắn đi đến. Tiểu Đào đỡ hắn đi chậm muốn chết, mà tim ta đập thật sự mau, hơi thở vẫn là không có biện pháp điều chỉnh lại. Này thân thể thật không bằng trước kia, ngày xưa giết bao nhiêu người cũng không ngại mệt. Ai…!!!
—————
*ánh mặt trời
** đã giải thích qua, giờ ngọ là vào buổi trưa, sau giờ ngọ là sau 13h
Chương 21 : Trụ tiến Trần gia thôn
Quả nhiên gần đây có cái thôn, hắc, đêm nay có chỗ ngủ.
“Chắc là nơi này.” Chúng ta tiến vào sân, phòng ốc tuy rằng đơn sơ, nhưng mọi thứ lại rất gọn gàng, sạch sẽ.
Trong phòng đi ra một lão phụ*.
“Các ngươi…… các ngươi tìm ai? Thanh nhi? Thanh nhi…… Thanh nhi làm sao vậy?” Kia lão phụ thấy con như vậy liền khẩn trương.
“Đại nương, ngài yên tâm, hắn bị thương không nghiêm trọng lắm( tí nữa đi luôn cái mạng mà ko nghiêm trọng).” Đem Thanh nhi an trí đến trên giường, tiểu Đào mệt đến thở lấy thở để.
“Ô ô…… Đây là có chuyện gì. Thanh nhi, ngươi mở mắt ra nhìn nương đi.”
Ta vừa nghe liền cứng họng người vẫn chưa chết, khóc cái gì mà khóc, tiểu Đào vội vã giải thích.
“Đại nương, hắn bị người xấu đánh, bất quá thiếu gia nhà ta lợi hại, hai ba chiêu liền đem người xấu đánh chạy mất.” Nói xong còn vung tay vung chân diễn tả, ta nói tiểu Đào, ngươi không phải mệt mỏi ư?
Không nghĩ tới đại nương cư nhiên bùm 1 cái quỳ xuống, còn liên tục dập đầu “Đa tạ ân công, đa tạ ân công……”.
“Đại nương, ngươi đừng như vậy.” Ta nâng bà dậy “Chỉ là 1 cái nhấc tay mà thôi. Người yên tâm, con người đã ăn dược của ta, ngủ một giấc, ngày mai thì tốt rồi. Đúng rồi, này phụ cận có tửu lâu hay trà quán có thể tìm nơi ngủ trọ không?”.
“Ân công cần ở trọ? Chúng ta thôn ít người, ngoại nhân rất ít lui tới đây, cho nên không có nơi ở trọ. Nhưng là ân công nếu nguyện ý thì ngụ ở nhà của ta tốt lắm, chúng ta phòng ở nhiều, theo chúng ta cùng trụ đi.”
Vì thế ta cùng tiểu Đào liền ở lại.
Đại nương thực nhiệt tình, thu thập phòng cho chúng ta, lại nấu một bàn đồ ăn ngon. Này đồ ăn là trong nhà làm hương vị thật tốt. Ta ăn đến mấy chén cơm, rất thơm nha.
Buổi tối nằm ở trên giường, lại như thế nào cũng ngủ không được. Bụng giống như lại bắt đầu ẩn ẩn đau, không giống như huyết cưu phát tác làm ta đau đến không chịu được mà là đau làm người ta ngủ không vô. Thật sự khó chịu, chẳng lẽ hôm nay cơm chiều ăn nhiều quá?
Thật vất vả có điểm buồn ngủ, lại vì 1 trận hoảng hốt mà phải mở mắt ra, cư nhiên ra một thân mồ hôi lạnh. Hiên, có phải do ta quá nhớ ngươi không?
Đến buổi sáng ngày hôm sau, chính mình một đêm không ngủ hảo, một chút tinh thần cũng không có, cả người mệt lừ.
“Ân công, dùng chút điểm tâm đi.” Hắc, cái kia kêu Thanh nhi, quả nhiên đã khôi phục bình thường “Hoàn hồn đan” thật hữu hiệu.
“Ta, ta có thể đi ra ngoài ăn.” đãi ngộ cũng quá tốt đi, còn đem cơm đưa đến tận trong phòng, ta thật sự là ngượng ngùng.
“Ân công, Đào ca ca nói ngài tinh thần không tốt lắm. Cho nên mẫu thân bảo ta đưa đồ ăn lại đây cho ngài. Ân công…… Ngươi…… mặt ngươi như thế nào……” Thanh nhi thấy ta, ngây ngẩn cả người.
“Ặc…… Cái kia……” Sáng sớm nên quên mất, hơn nữa ở trong này cũng không có người nào nhận ra ta, ta cũng không phải đi giả trang cái bộ dáng như quỷ kia. Ta chỉ chỉa chỉa trên bàn nhân diện cụ, bất đắc dĩ cười cười.
“Nguyên lai ân công bộ dạng xinh đẹp như vậy.” Hắn cũng ngây ngốc cười cười.
Ta từ trên giường đứng lên, chân vừa chạm đất, liền một trận choáng váng, thật vất vả mới trụ vững được. Tùy tiện rửa mặt một chút, cầm đũa chuẩn bị ăn cơm, nhưng là một cỗ mãnh liệt ghê tởm lại làm cho ta đầu váng mắt hoa . Vọt tới bên ngoài, tựa vào góc tường, đem đêm qua đồ ăn đều nôn ra hết.
“Ân công, ngươi…… ngươi làm sao vậy.” Thanh nhi đi theo ra.
“Ta không sao.” Ta suy yếu nói.
Nhưng là mấy ngày kế tiếp, cái loại này ghê tởm càng ngày càng mãnh liệt, nhìn đến cái gì đều muốn nôn, cả ngày chật vật, không có tinh thần, bụng còn thường thường quặn đau vài cái. Bộ dáng như vậy như thế nào nghĩ ra biện pháp đi tìm Hiên đây!
“Thanh nhi, đem Trần đại phu mời đến đi, cấp Ngọc nhi nhìn xem, bệnh nhiều ngày như vậy cũng không có chuyển biến tốt hơn.” Thôn này kêu Trần gia thôn, thôn dân cơ hồ đều họ Trần. Cho nên ta gọi đại nương Trần đại nương, mà chính mình cũng thật sự chịu không nổi đại nương cùng Thanh nhi tả một câu ân công, hữu một câu ân công , vẫn là kêu tên thoải mái, cho nên đã bảo đại nương gọi ta Ngọc nhi, Thanh nhi so với ta nhỏ hơn 1 tuổi thì gọi ta Ngọc ca ca.
——— —————
*người phụ nữ lớn tuổi
-Khui sâm panh ăn mừng thui trong vòng 2 tuần đã đi dc 1/3 chặng đường òi. Nếu tính ra thì 4 tuần nữa sẽ hoàn truyện nhỉ… hihi…Cố lên nào *(> v <)*
|
Chương 22 : Này cái gì cùng cái gì a?
Trần đại phu mang theo cái hòm thuốc đi đến, kỳ thật ta biết chính mình bệnh hắn không khả năng trị bởi vì ngay cả Lưu Dương Tử đều không có cách mà. Bất quá tốt xấu cũng có thể khai chút dược làm ta không đến độ vừa nhìn thấy đồ ăn đã muốn nôn nếu còn như vậy nữa, ta không nôn đến kiệt sức thì cũng sẽ bị đói chết.
Kia lão đại phu xem bệnh cho ta nửa ngày, bắt bắt mạch, lại bảo ta giương miệng kêu “A”, xong rồi lại xem mắt, đây là làm toàn thân kiểm tra mà? Tiếp theo lại trở về bắt mạch, hỏi triệu chứng, sau đó vẫn lắc lắc đầu, mày mặt nhăn thành 1 đống. Ta chỉ biết, ngươi hẳn là xem không ra đi?
“Không có khả năng!” Hắn đột nhiên sắc mặt trở nên rất khó xem “Này…… điều này sao có thể?”.
“Đại phu, thiếu gia nhà ta đến tột cùng thế nào ?” Tiểu Đào gấp đến độ trán đầy mồ hôi.
“Lão phu làm nghề y nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua……” Hắn ấp a ấp úng .
“Cái gì nha?” Thanh nhi cũng sốt ruột .
“Là…… Vị công tử này…… Là có thai ……”.
“Cái gì?” Đầu nóng lên, có thai , ta không có nghe nhầm chứ.
“Nếu không phải ta già rồi hồ đồ , thì đây là hỉ mạch. Không thoải mái là bình thường , bụng đau là vì động thai khí.” Trần lão đại phu một hơi nói xong, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn ông, lại nhìn ta.
“Trần đại phu, điều đó không có khả năng, Ngọc ca ca, hắn là nam .”
Trần đại phu không có đáp lời chỉ khó xử nhắm mắt.
Ta thật sự có đứa nhỏ , trong bụng ta có hài tử của Hiên!!! Hạt tuyết mẫu đơn, hạt tuyết mẫu đơn, nguyên lai đây đều là sự thật. Trời ạ, đứa nhỏ, hài tử của ta và Hiên! Ta cảm thấy chính mình đầu thật choáng, như thế nào chỉ một đêm sẽ có đứa nhỏ ? A a a, đứa nhỏ……
Kia lão Trần đại phu khai mấy phó thuốc dưỡng thai cho ta, lắc lắc lắc lắc được Thanh nhi dìu trở về.
Trần đại nương còn giống như không thể tin tưởng ta mang thai là chuyện thật, đứng ở cửa ngơ ngác nhìn ta. Ta nói cho nàng biết từng nếm qua dược sẽ làm nam tử mang thai, nếu không phỏng chừng nàng sẽ tưởng ta là yêu quái quá. Sau đó nàng gật gật đầu nói:“Có đứa nhỏ , thật tốt. Ngọc nhi, ta đi giết gà, cho ngươi hảo hảo bồi bổ.” Nói xong rồi đi ra ngoài.
“Tiểu Đào, ngươi cấp Trần đại nương chút bạc.” Ăn không phải trả tiền mà còn ở lại làm phiền thì không được, huống chi Trần đại nương còn muốn vì ta giết gà.
“Thiếu gia…… Thiếu gia chúng ta trở về tìm tam tiểu thư được không?” Tiểu Đào nhìn ta nói.
“Cái gì? Trở về? Muốn về, ngươi tự mình đi.” Ta còn chưa tìm được Hiên thì làm sao có thể về.
“Nhưng là……”.
“Ngươi trước đi ra ngoài, ta muốn nghỉ ngơi.” Ta thật sự không khí lực cùng hắn cãi.
Hiên, ta thật sự rất muốn gặp ngươi, ta đã lâu đã lâu không có thấy ngươi . Ngươi biết không? Ta thật sự có cục cưng. Hắn chắc rất giống ngươi đi? Ngươi nếu biết , sẽ cao hứng chứ?
Tay đặt lên bụng, nơi này cư nhiên thật sự có cái tiểu sinh mệnh, cảm giác rất tò mò a.
“Thiếu gia, ngài uống dược đi.” Tiểu Đào mang dược vào.
Nhìn chén dược đen thui, ta lại một trận ghê tởm.
“Không cần, ta không muốn uống dược.” Nhìn là biết đắng rồi, ô ô, ta ghét nhất uống thuốc.
“Thiếu gia, ngài phải uống, bằng không bệnh bất hảo, ngài sẽ không thể đi tìm Hiên công tử . Hơn nữa đại phu nói còn tiếp tục như vậy, cục cưng sẽ có chuyện.” Tiểu Đào, ngươi lúc nào cũng bắt lấy điểm yếu uy hiếp ta. Được, vì đứa nhỏ, vì Hiên, ta cũng chẳng có đường lui. Ta muốn nhanh hảo lên, không thể tiếp tục chậm trễ.
Vì thế ta bóp mũi, nhắm chặt mắt, rốt cục nuốt đi xuống chén dược đắng chết người kia, tuy rằng phun ra thiệt nhiều, nhưng ít ra cũng coi như uống xong.
Trần đại nương làm gà ăn ngon lắm, ta cư nhiên có thể ăn được một chút . Gà nha, hảo tưởng niệm món “Ướt sũng”.
Tinh thần dần dần khôi phục , tại đây ôm cây đợi thỏ đều nhanh qua 7 ngày , vẫn là không có động tĩnh gì. Ta không khỏi có chút sốt ruột. Trước đây mỗi ngày phân phó tiểu Đào đi đến bên bờ canh chừng, hiện tại thân thể tốt hơn, liền chính mình vội vã đi.
“Thiếu gia, ngài đi chậm một chút.” Tiểu Đào đuổi theo ở phía sau.
“Ngươi đi theo làm gì? Không phải gọi ngươi đi phụ Thanh nhi bán trà sao?” Từ ngày Thanh nhi bị người đả thương, vài ngày không dám lại đi buôn bán, sau lại nghĩ đến mấy tên đại hán hẳn là cũng sẽ không luôn luôn tại quán trà mới có gan lại đi ra tiệm.
——— ———-
-Nhi 2 hôm nay đúng là bận đến sắp chết rồi đi làm ze đến nhà toàn 1h00 sáng. Ze đến nhà là lăn đùng ra ngủ luôn tới 12h trưa rồi chuẩn bị lại tiếp tục đi làm tới tối. Oa hôm nay zoi mai còn phải coi em. Thứ 2 lại phải dậy sớm đi học. Chắc phải sửa lại lịch post òi mọi người thông cảm nha.
|
Chương 23: Cơ hội tới
Ta lại chờ mấy ngày, rốt cục thấy con thuyền mà mình đang trông đợi, trong lòng vui vẻ, biết cơ hội tới .
Trên thuyền đều là nữ tử, người nào cũng mang khăn che mặt, cầm đầu là một vị mặc quần áo hồng nhạt, đối thuộc hạ phân phó cái gì đó, sau họ đều tự tản ra làm việc. Ta tránh ở một bên âm thầm quan sát, trong lòng nghĩ, nhất định phải thừa dịp trà trộn vào trên thuyền.
Trở lại nhà Thanh nhi, sắc trời đã tối. Tiểu Đào hôm nay quả thực đi phụ Thanh nhi bán trà, mệt mỏi một ngày, cơm chiều xong liền vô ngủ sớm. Lòng ta đã quyết định chủ ý, lần này vô luận như thế nào cũng sẽ không mang tiểu tử kia đi, bảo hắn ngoan ngoãn ở tại chỗ này chờ ta trở lại thì hắn tất nhiên sẽ không chịu, cho nên trước không nói cho hắn. Thừa lúc hắn ngủ say , ta lưu lại tờ giấy, thu thập đồ đạt, đầu cũng không quay lại mà rời khỏi Trần gia thôn. Tiểu Đào, ngươi chờ bổn thiếu gia đem cô gia ngươi , ặc, không đúng, là thiếu nãi nãi mang về.
Trở lại chỗ neo thuyền, trên thuyền cư nhiên một mảnh tối đen, ta quan sát một hồi, không thấy động tĩnh gì, chẳng lẽ vốn không có người nào canh giữ thuyền, hay là đều ngủ say? Không thể nào? Nhưng cũng có lẽ mấy tỷ tỷ, muội muội khó được đi ra một chuyến, đều rời thuyền tiêu dao rồi. Phi, Tiếu Ngọc, ngươi cho bọn họ là loại người nào ? Kỳ thật ta cũng không hiểu biết mấy về Hoa Hậu, chỉ biết là nàng khuôn mặt xấu xí, giỏi về trồng hoa, nhớ rõ trước khi mất trí nhớ Hiên cũng rất ít nhắc tới chính mình mẫu thân, ngẫu nhiên nhắc tới thì đều là vẻ mặt áy náy cùng thống khổ. Nhìn hắn như vậy, ta cũng không dám hỏi nhiều. Trên giang hồ đồn đãi độc thuật của Hoa Hậu là thiên hạ đệ nhất, không người có thể giải, cho nên người trong võ lâm đối nàng cũng thập phần sợ hãi.
Ai, nghĩ nhiều như vậy làm gì, vẫn là tìm cách đi vào quan trọng nhất. Ta vụng trộm tới gần khoang thuyền, vừa nhảy đi lên, thuyền lay động vài cái, lòng ta cả kinh, vội vàng nép sát vào 1 góc, nhưng là một lát sau vẫn không có động tĩnh gì, thoáng an tâm, xem ra những người đó không phải đi ra ngoài, chính là ngủ như chết. Vì thế ta đánh bạo đi vào.
Quả nhiên bị ta đoán trúng, người thủ thuyền thật sự là ngủ say như heo ấy [ tiểu Ngọc nhi, người ta tốt xấu cũng là cái cô nương, sao có thể hình dung như vậy a ], ta lặng lẽ trốn vào một cái khoang thuyền đầy ấp hàng hóa, phỏng chừng tạm thời sẽ không có người tới đây. Hơn nữa trong này tối thui nên chắc không đến mức bị phát hiện. Đêm từ từ buông xuống, vốn đang lo lắng sẽ phát sinh chuyện gì, luôn nhắc nhở chính mình phải đề cao cảnh giác, nhưng là mới ngồi xuống, mệt mỏi liền đánh úp lại, ta thế nhưng lại vù vù ngủ thiếp đi mất.[ tiểu Ngọc nhi, ngươi không có ngáy ngủ đó chứ! Vù vù nhập miên*, còn chưa bị người ta phát hiện sao?].
Thật khó chịu, cảm giác khó chịu quá, muốn nôn, mắt nửa nhắm nửa mở, không cần hoảng a, ngô…… ghê tởm.
Sau đó ta ngẩn hết cả người ra, thuyền chạy! Ta cư nhiên đang ngủ! Thuyền đã nhổ neo! Ta nghĩ ít nhất nó vẫn sẽ dừng ở bến tàu mấy ngày chứ, nhưng tình huống hiện tại rõ ràng là…… Bất quá hoàn hảo tựa hồ cũng không có người phát hiện. Ta thật may mắn chính mình đêm qua liền lên thuyền , nếu bỏ qua, cũng không dám tiếp tục tưởng tượng. Những người này sao làm việc mau lẹ thế không biết?
“Ngô……” Đáng chết, ta đột nhiên nghĩ đến mình hình như bị say tàu, hơn nữa trong bụng…… thật sự là ngốc a, như thế nào trước đó không chuẩn bị chút dược.[ Phong Lan 葻: Phụ nữ có thai, à không phải, dựng phu có thể tùy tiện uống thuốc sao? Tiểu Ngọc nhi: Phong Sơn** ngươi hôm nay như thế nào nhiều lời vô nghĩa như vậy! Không biết người ta muốn nhanh lên nhìn thấy Hiên sao? Phong Lan 葻: Không chuẩn gọi ta Phong Sơn!!! Ta, ta nhiều năm trước liền đem “Phong Lâm” đổi thành “Phong Lan”** !].
Cái thuyền cứ dập dềnh dập dềnh, làm ta nôn không ngừng, cảm thấy chính mình cả người không có chút lực khí nào, còn phải mọi thời khắc lo lắng cửa có thể hay không bị mở ra, có thể hay không đột nhiên có người xông tới. Ô ô, Hiên, ngươi ở nơi nào, ta hảo khổ nha.
Thật vất vả thuyền mới vững vàng chút, ta thoáng thả lỏng. Nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi một hồi, đột nhiên cửa mở, ta sợ tới mức chạy nhanh tránh phía sau một cái thùng hàng.
“Ai? Ai ở nơi nào?” Nha, giống như bị phát hiện . Này thanh âm nghe quen quen. Ta quyết định nếu nàng tiếp qua đến một bước, liền đem nàng đánh ngất.
Nàng cầm ngọn nến, lại đến gần chút, ta giơ tay lên, đang chuẩn bị một chưởng huy đi qua, lại phát hiện dưới ánh nến hé ra gương mặt quen thuộc.
“Bích Quyên!” Đúng vậy, chính là ái nhân của tiểu Đào nhà ta.
“Tiếu…… Tiếu thiếu gia, ngươi, ngươi như thế nào ở đây?” Nàng dùng ánh mắt kinh dị mở to nhìn ta.
“Ta…… Ngươi là người của Hoa Hậu?” Ta kỳ quái một cái Thanh Mộng viên nữ tử, như thế nào…… Nga, đúng rồi, hình như trước kia Thanh Mộng viên chính là của Hoa Hậu .
“Ân, ta là do chủ nhân thu dưỡng , trước kia vẫn ở tại Bách Hoa đảo, sau mới đi Thanh Mộng viên. Nhưng là ngươi vì cái gì……” Trường kỳ ở tại Thanh Mộng viên. Tất nhiên là Hoa Hậu giao cho nàng nhiệm vụ gì đó, bất quá đây không phải chuyện ta nên hỏi.
“Ta…… ngạch, ngươi có biết Hoa Hậu là mẫu thân Tề Lạc Hiên…… Đúng rồi, Hiên là theo Hoa Hậu trở về Bách Hoa Đảo sao?” Nàng là người của bà ấy, hẳn là biết chút gì đó chứ?
“Thiếu chủ? Ta không rõ ràng lắm. Chuyện của chủ nhân cùng thiếu chủ chúng ta chưa bao giờ nhúng tay. Ngươi……”.
“Bích Quyên, phát sinh chuyện gì sao?” Bên ngoài truyền đến một thanh âm, ta hoảng sợ, chạy nhanh ý bảo Bích Quyên coi như không thấy ta.
“Nga, Hoa Yên tỷ tỷ không có gì, ta đụng phải thùng, một hồi liền đi ra.” Bích Quyên đáp.
“Tiếu công tử, ngươi…… ta đi ra ngoài trước, một hồi sẽ trở lại.”
Bích Quyên rời đi, lòng ta thoáng an tâm, chưa từng nghĩ tới Bích Quyên là người của Hoa Hậu, tuy rằng nàng cùng ta không có giao tình gì, nhưng hẳn là do xem trọng tiểu Đào nên mới che chở ta đi, hắc hắc. Có người có thể hỗ trợ vẫn tốt hơn nhiều.
—————–
* nhập miên là ngủ ( chỗ này đang nguy hiểm mà Ngọc ca cũng lăn quay ra ngủ dc thế mà còn bảo người khác ngủ say như heo cơ chứ)
** Phong sơn (山风风) các bạn có thể hiểu là gió núi; còn hai từ này 风岚 và 风葻 là 2 từ đồng âm đều đọc phong lan nhưng có nghĩa khác nhau.
Ze nghĩa thì từ thứ nhất là gió ở trên núi, còn từ thứ 2 chỉ đơn giản là tên gọi mà thôi ( chắc chắn vì đã hỏi 1 người Trung Quốc đang học chung lớp hehehe). Có hình của cái núi có cùng âm ở đây nè( tỉnh Lâm Hà )
→Tóm lại là như vầy : phong sơn=phong lâm ze mặc nghĩa
phong lâm=phong lan ze mặc âm
– Ôi chỉ 2,3 câu đùa giỡn của Ngọc zoi tác giả thui mà mình phải tìm hểu đủ thứ hết trơn, chơi chữ thêm vài lần nữa thì chắc mình xỉu luôn we
|
Chương 24 : Nam phẫn nữ trang cũng phong lưu
“Tiếu thiếu gia, Tiếu thiếu gia.” Qua 1 lúc lâu, ta mơ mơ màng màng nghe được Bích Quyên cúi đầu gọi ầm ĩ, cả ngày chật vật đã đủ thảm , hỗn loạn không nói, thời điểm tỉnh lại còn muốn nôn. Nhưng trong bụng trống trơn , trừ bỏ nước lã thì đã muốn nôn không ra cái gì nữa . Mang theo lương khô cứng muốn chết, hơn nữa không khẩu vị, ta cảm thấy cơ thể đều hư thoát .
“Bích Quyên……” Ta cố dựng dậy thân mình, vô lực đáp lời.
“Tiếu thiếu gia, ta mang cho ngài chút đồ ăn đây .”
Nàng đem cháo đưa qua, oa, thơm quá, ta thấy kỳ quái lúc này như thế nào không cảm giác muốn ói nữa.
“Bích Quyên, cám ơn ngươi.” Ta vừa uống vừa cười nói.
“Tiếu thiếu gia, ngài nếu là thật muốn lên đảo đi tìm thiếu chủ, chỉ sợ không dễ dàng. Người có biết, nếu không được chủ nhân cho phép, ngoại nhân là rất khó tiến vào Bách Hoa đảo .” Bích Quyên thản nhiên nói.
“Ta biết, cho nên có biện pháp gì không làm người khác phát hiện lại vẫn có thể gặp được Hiên hay không? Hay là ta giả trang thành gã sai vặt trà trộn vào đi.” Ta ban đầu định lẻn vào kiểu này, Hoa Hậu kia vẫn là không đụng mặt tốt hơn.
“Người cho là đi vào Bách Hoa đảo dễ dàng như vậy? Nếu không biết cơ quan bên trong, sợ là người chân vừa chạm đất đã mất mạng.” Ta giờ mới phát hiện Bích Quyên đã không còn sự thẹn thùng trước kia nhìn thấy ở Thanh Mộng viên, ngược lại có một loại cảm giác làm người ta khó có thể nhìn thấu.
Nhưng nàng nói đúng.
“Ta……”.
“Kỳ thật người nếu muốn trà trộn vào, cũng không phải không thể.”
“Thật sự? Ngươi chịu giúp ta? Ta phải làm như thế nào.” Nếu có Bích Quyên hỗ trợ, cơ quan của Bách Hoa đảo tất nhiên là không thành vấn đề.
“Chỉ là……”.
“Chỉ là cái gì? Ta cái gì đều có thể làm.” Nhìn Bích Quyên ấp a ấp úng khiến lòng ta càng nóng vội.
“Người có chịu mặc nữ trang không?”.
“Cái gì!!!” Muốn ta một cái đường đường nam tử hán giả trang bộ dáng nữ tử.
“Ngươi nhỏ giọng chút. Người có biết Bách Hoa đảo trừ thiếu chủ ra thì không có một nam nhân nào cả. Nếu muốn không bị phát hiện chỉ có cách này thôi.” Bích Quyên bất đắc dĩ nhìn ta.
Không có nam nhân? Cái địa phương kia là nữ nhân quốc sao, vậy Hiên nhà ta không phải là vạn hồng tùng trung* rồi? Nhưng là ta…… ta…… quên đi, quên đi, vì ái nhân, ta nhẫn, mặc thì mặc.
“Hảo, ta đồng ý.”
“Oa, Tiếu thiếu gia, người như vậy cũng quá đẹp đi.” Bích Quyên ngơ ngác nhìn ta “Nếu ta là nam tử, ta cũng muốn cưới người nha.”
Có cần khoa trương như vậy không? Mặc một bộ nữ trang màu lam thủy, ta cảm thấy cả người không được tự nhiên, Bích Quyên còn cố tình si ngốc nhìn, khiến ta càng không thoải mái. Đáng tiếc không có gương, ta cũng muốn nhìn xem chính mình mặc vào nữ trang là cái dạng gì.
“Ngươi đừng thích ta đó nghe, ta còn sớm nghĩ đem tiểu Đào bàn giao cho ngươi mà. Vốn định chờ ta tìm Hiên về, liền cùng Thủy tỷ tỷ nói với ngươi. Hắc hắc, các ngươi……”.
Bích Quyên đột nhiên ngừng tươi cười, trở nên nghiêm túc. Trên thuyền ở chung vài ngày, nàng khi rảnh rỗi hay cùng ta nói giỡn, đây là lần đầu tiên có vẻ mặt như vậy.
“Hắn…… Hắn khỏe không?” Bích Quyên hỏi rất nhẹ, đầu hơi hơi thấp , ta cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
“Hắn tốt lắm , mỗi ngày trong mộng đều gọi tên ngươi a.” Ta nói là thật, tuy rằng hắn ngày ấy theo ta rời đi, nhưng lại thời thời khắc khắc luôn nhớ Bích Quyên. Đương nhiên ngoài miệng chưa từng thừa nhận, bất quá sao có thể thoát được ánh mắt bổn thiếu gia.
“Hắn gọi tên ta? Thật vậy ư?” Bích Quyên ngẩng đầu lên nhìn ta, trong ánh nến chập chờn, ta rõ ràng nhìn thấy lệ ngân trong mắt nàng.
“Đương nhiên, tiểu Đào là người khi đã thích ai thì hắn nhất định sẽ không thay đổi .”
“Tiếu thiếu gia, ngươi trước nghỉ ngơi một chút, sáng ngày mai chúng ta sẽ đến Bách Hoa đảo .” Bích quyên đứng lên, đeo cái khăn che mặt, lặng lẽ kép cửa, trong tay tựa hồ cầm vật gì. Kỳ thật bộ dáng nàng vừa rồi cho ta biết nàng đối tiểu Đào cũng có cảm tình . Yên tâm đi, ngươi lúc này giúp ta như vậy, ta nhất định sẽ cho các ngươi cùng một chỗ . Tiểu Đào, bổn thiếu gia rốt cục có thể đem ngươi gả đi ra ngoài rồi.[ Trần gia thôn, tiểu Đào đánh cái hắt xì, sau đó khóc nói: Thiếu gia, ngài rốt cuộc đi nơi nào ? Ô ô!].
Sau đó ta ngủ 1 giấc ngon lành, cũng không biết vì cái gì, mấy ngày nay cư nhiên không say tàu cũng không buồn nôn , cho nên tự nhiên cũng ngủ tốt hơn. Đến ngày mai nói không chừng là có thể nhìn thấy Hiên , hưng phấn a.
——————
*cây tùng ở giữa vạn đóa hồng, ý nói 1 người nam nhân được 1 đám con gái vây quanh á (các bạn nam đừng có ngưỡng mộ để rồi ham hố nhá đôi khi nó chẳng phải là chuyện tốt gì đâu, ở tâm của cuộc chiến là nơi rất có nguy cơ trúng đạn chết thê thảm đó)
|
Chương 25: Bách Hoa đảo
“Tiếu thiếu gia, đeo khăn che mặt này vào, nhớ kỹ, ở trên đảo vô luận như thế nào cũng không thể gỡ xuống. Còn có phải theo sát ta, trăm ngàn lần không được tách ra.”
Ta kỳ thật không rõ vì cái gì mọi người phải mang mạn che mặt, chẳng lẽ những người này đều vừa già vừa xấu? Không có khả năng, chắc là Bích Quyên biết nguyên nhân. Nhưng bọn họ…… che mặt rất tốt, như vậy sẽ không ai phát hiện ra ta .
Đi theo Bích Quyên xuống thuyền, ngay lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người, hoa, đều là hoa, đủ loại hoa, chân đi trên cả thảm hoa, tại không trung phấp phới cũng là hoa, người đi ở trong đó, giống như chính mình cũng chỉ là 1 điểm rất nhỏ dần dần bị hòa tan mà thôi. Bởi vì nếu so sánh với hoa người vĩnh viễn không có khả năng thắng lợi. Ta dùng sức hô hấp, bất kể cái gì cũng không ngửi được, vì cái gì nhiều hoa như vậy lại không có một chút mùi?
Tiến nhập rừng hoa, đoàn người thẳng tiến phía trước mà đi, ai cũng không có nói chuyện. Theo vừa rồi ta liền phát hiện , nguyên lai Bích Quyên ở trong này địa vị không thấp, vị trí gần với cái kia kêu Hoa Yên.
Bích Quyên dẫn ta đến chỗ ở của nàng, phòng tựa hồ là dùng hoa làm thành , khoa trương thực. Bất quá một đường đến đây trong cả “biển hoa” đã muốn có đủ ngạc nhiên rồi .
“Tiếu công tử, ta phải lập tức đi tới chỗ chủ nhân phục mệnh, người trước tiên không nên rời khỏi đây.”
“Đã biết.”
Ta ở trong phòng, đi chung quanh một chút, bởi vì Bích Quyên hàng năm không ở Bách Hoa đảo, cho nên phòng này cũng không có những người khác, như vậy mới tốt.
“Ngươi không phải địa vị rất cao sao? Như thế nào không có nha hoàn hầu hạ?” Ta uống ngụm trà hỏi. Trà hoa lài thơm quá, vừa đến Bách Hoa đảo, ta còn nghĩ đến chính mình khứu giác không nhạy, vị đạo gì đều không cảm thấy được, ở trong này ở một ngày mới khôi phục bình thường.
“Ta không thích người khác hầu hạ.” Bích Quyên cười cười.
“Nga, ngươi…… ngươi giúp ta nghe được tin tức của Hiên chưa?” Ta lại hỏi một lần nữa. Đều qua vài ngày, mỗi lần hỏi Bích Quyên, nàng toàn nói chưa có tin tức, ta liền thấy kỳ quái , Bách Hoa đảo thiếu chủ trở về, không phải là một đại sự sao, như thế nào một chút tin tức đều không có?
“Phải, thiếu chủ, xác thực đã trở lại.”
“Cái gì? Thật sự? Vậy ngươi vừa rồi như thế nào không nói.” Ta đoán đúng, Hiên quả nhiên ở trong này.
“Người đừng gấp như vậy, ta hôm nay đến hậu sơn, mới biết được thiếu chủ đã trở lại.”
“Ngươi nhìn thấy hắn không? Hắn khỏe chứ? béo? hay gầy?” Nước mắt chảy xuống, ta mặc kệ , chính là rất muốn khóc, ta rất nhớ hắn, thật sự rất nhớ hắn “Mau dẫn ta đi tìm hắn.”
“Người yên tâm, ta sẽ dẫn người đi . Bất quá chuyện thiếu chủ trở về, chủ nhân không có công bố, chỉ cho hắn ở tại phòng nhỏ phía sau núi, ta cũng không biết nguyên nhân trong đó. Người cũng biết đó tuy rằng thiếu chủ ở hậu sơn, nhưng là chủ nhân khẳng định……” Hoa Hậu khẳng định phái người giám thị hắn. Nhất định là Hiên làm chuyện gì chọc giận Hoa Hậu, bằng không như thế nào lại đem hắn bắt nhốt ở hậu sơn. Giam cầm, trời ạ, Hiên nhất định là bị giam cầm , chẳng lẽ, chẳng lẽ chuyện này cùng ta có liên quan?
“Qua mấy ngày, chủ nhân bắt đầu bế quan, khi đó ta sẽ mang người đi.”
“Thật sự? Bích Quyên, ngươi vì cái gì giúp ta?” Bích Quyên làm như vậy, ta biết nàng nhất định phiêu lưu mạo hiểm rất lớn, trước đây chưa từng nghĩ đến, nhưng là…… nàng rốt cuộc…… dù sao chúng ta không quá thân quen a.(giờ mới nhớ tới chuyện này sao, bó tay)
“Người coi như ta…… vì tiểu Đào đi.” Tiểu Đào? Cho dù nàng thật sự đối tiểu Đào hữu tình, cũng không tất yếu mạo hiểm giúp đỡ ta như vậy. Tiếu Ngọc, ngươi nghĩ nhiều quá làm gì, về sau hảo hảo báo đáp người ta mới phải.
Hoa Hậu bắt đầu bế quan, nghe nói hàng năm Hoa Hậu đều phải bế quan một tháng. Mà trong một tháng này, Bách Hoa đảo áp lực không khí cũng có chút dịu đi, cho tới bây giờ mới có mấy vị tiểu thư đến thăm hỏi Bích Quyên. Bọn họ nói nói cười cười, ngẫu nhiên còn có thể tháo xuống cái khăn che mặt. Hoa Yên buổi sáng cũng đã tới một lần, bất quá nàng vẫn là bất cẩu ngôn tiếu*, dù sao cũng là Bách Hoa đảo chưởng thế**, Hoa Hậu bế quan, toàn bộ Bách Hoa đảo tự nhiên do nàng làm chủ.
Bất quá này không phải chuyện ta nên quan tâm , ta hiện tại chỉ hy vọng mau chút nhìn thấy Hiên.
——— ————
*ko quá nhiều lời vô nghĩa( dạng nghiêm túc lạnh lùng a), để nguyên thấy trọn nghĩa hơn mà chắc mọi người cg~ hiểu mà ha, bất quá cg~ giải thik cho chắc ăn
**người thừa kế
-Chương sau có pass nha mọi người, nếu đã quên thì quay ra mục lục coi gợi ý.
|