Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia
|
|
Chương 15 : Huyết cưu
Đều đã qua vài ngày, Tề Lạc Hiên phải về rồi chứ? Hỗn đản, không biết người ta hội nhớ ngươi sao. Thủy Y Nhi nơi đó thì thần thần bí bí, cái gì cũng không nói cho ta biết. Như thế nào tất cả mọi người đều kỳ quái như vậy?
Không có chuyện tình làm, nhàm chán muốn chết, tìm thanh kiếm, bắt đầu luyện, không phải nói ta trước kia rất lợi hại, ta chặt, ta chém, hắc, ta là kiếm hiệp Kiếm Thánh kiếm đại vương (Nhi : -_- lại tự sướng nữa). Huơ nửa ngày, đem lão hòe thụ trăm năm bổ xuống không ít lá cây.(Nhi :*xỉu*)
Thật sự là chơi ko vui a, một mạch ném kiếm, đột nhiên bụng một trận run rẩy, cái loại cảm giác đau đớn đã thử qua này từng chút 1 làm cho ta không thở nổi. A a, độc lại phát tác, không phải đã muốn tốt lắm sao? Như thế nào lại tới nữa. Ô ô, Hiên, ngươi ở đâu. Ta ôm bụng té xuống lăn lộn, sau đó mất đi ý thức.
Trong mông lung ta giống như nhìn đến vài bóng dáng quen thuộc, nhưng là lại nhìn không được rõ ràng. Trước mắt giống như có 1 tầng mây vây quanh, làm ta vô cùng khó chịu, sau đó chỗ ngón tay truyền đến đau đớn khiến ta thanh tỉnh. Làm cái gì! Lại là chiêu này?
“Tỉnh, xú tiểu tử, còn đau không?” Tam tỷ khi nào thì đã trở lại, còn có Hắc tiểu tử, nam tử đang bắt mạch cho ta là ai ? Kia nam nhân phong độ có thừa, thong dong mà nhàn nhã.
“Sư phụ, hắn như thế nào?” Sư phụ? Hắn là sư phụ của tam tỷ, Lưu Dương Tử ? Thần y a thần y, ngươi cứu cứu ta đi, ô ô, ta không cần thường thường không có việc gì lại đau đến muốn mất nửa cái mạng như vậy a.
“Là trúng độc.” Lưu Dương Tử chậm rãi nói.
“Trúng độc? Là độc của hạt tuyết mẫu đơn?” Tam tỷ nhăn mày nhăn mặt y như cái lão thái bà.
“Không phải. Là huyết cưu. Nếu không phải hạt tuyết mẫu đơn có thể hộ mệnh, tiểu tử này đã sớm mất mạng.”
“Cái gì huyết cưu?” Này này thân thể như thế nào loạn thất bát tao* .
“Trước kia ngươi có phải hay không cũng từng đau qua?” Hắn không có trả lời ta, chính là thản nhiên hỏi.
Ta gật gật đầu“Có thể trị sao?”
“Không chết được. Huyết cưu là kì độc từ Tây Vực truyền vào, nghe nói đã muốn tuyệt tích , không nghĩ tới…… Hạt tuyết mẫu đơn là huyết cưu thiên địch, ngươi sở dĩ không có việc gì chính bởi vì ăn hạt tuyết mẫu đơn. Nhưng tựa hồ có nhân lại đối với ngươi hạ dược, một lần nữa gọi ra độc tính trong cơ thể.”
A? Người nào lại thù ta như vậy muốn đối ta hạ độc thủ ?
“Kia, sư phụ, có biện pháp nào không?”
“Hắn dù sao không chết được, vậy làm cho hắn ăn chút khổ tốt lắm.” Cái gì cái gì, thấy chết mà không cứu muốn ta đau chết a?
“Ta xem là ngươi chính mình không thể trị đi? Thần y Lưu Dương Tử, bất quá có tiếng mà không có miếng.” Ta khinh thường nói.
“Không sai, ta sẽ không trị, chỉ sợ trước mắt trên đời này không ai có thể trị.” Lưu Dương Tử thản nhiên nói.
“Không ai trị được? Ô ô, tam tỷ, ta sẽ chết á, ta sẽ bị đau chết, ô ô……”.
“Sư phụ……” Tam tỷ gấp đến độ cầm chặt tay của ta.
“Nếu muốn giải độc, phải tìm được người hạ độc lấy huyết làm thuốc dẫn. Bất quá tiểu tử ngươi mệnh hảo. Ta nghĩ cho ngươi chịu khổ, có người cũng không nguyện ý. Cái chai này của ngươi trong có tuyết thần hoàn có thể ức chế độc tính phát tác.” Cái chai? Tào Hành lưu lại , nguyên lai phương diện này thật sự là thứ tốt?
“Tuyết thần hoàn là lấy hoa của tuyết mẫu đơn chế thành, cũng là thuốc cứu mạng. Bất quá ngươi tốt nhất nên cân nhắc kĩ trước khi dùng. Tốt lắm, bệnh xem xong rồi, ta muốn đi xem lão bằng hữu.”
Nháy mắt, người nọ cư nhiên không thấy . Ta vẫn còn vài vấn đề chưa có hỏi mà.
—————–
*nghĩa là hỗn hợp tùng lung thứ ko bik rõ
|
Chương 16 : Ác mộng cùng trí nhớ
“Hiên, ngươi muốn đi đâu?”
“Xin lỗi, Ngọc nhi, ta…… ta không thể ở cùng 1 chỗ với ngươi.”
“Tại sao? Tại sao?” Ta nhìn thấy mình đang khóc thực thương tâm, Hiên, vì cái gì phải rời khỏi ta?
“Xin lỗi. Của ta hết thảy đều là mẫu thân ban cho , ta không thể ngỗ nghịch nàng.”
Thân ảnh của Hiên biến mất vào cõi hư vô…… tại sao có thể như vậy, tại sao.
“Hừ, Hiên nhi sẽ không cùng ngươi một chỗ . Thú* một người nam nhân? Tề gia hương khói như thế nào kéo dài? Ta Hoa Hậu độc thuật ai kế thừa? Hơn nữa ta đã tìm được cô nương xinh đẹp nhất làm thê tử Hiên nhi, về sau bọn họ còn có thể có 1 đứa nhỏ đáng yêu. Ha ha, ngươi, vẫn là sớm tên chết tâm đi.” Sau lưng đột nhiên xuất hiện thanh âm thực đáng sợ, xoay người nhìn, cư nhiên hé ra 1 gương mặt dữ tợn. Trời ạ, khuôn mặt thực đáng sợ. Nàng, nàng là mẫu thân Tề lạc Hiên, Hoa Hậu?
“Không, không, van cầu ngươi, van cầu ngươi cho ta và Hiên cùng một chỗ, hắn cũng yêu ta mà .” Ta khóc hô.
“Hắn yêu ngươi, nhưng là chỉ cần ta không muốn, hắn sẽ không cùng ngươi một chỗ. Hừ! Mà ta là tuyệt đối sẽ không đồng ý.” Nàng cười, nhưng là kia cười so với khóc còn muốn khó coi, hoặc là nói so với quỷ khóc còn muốn khó coi.
“Ta cũng có thể sinh đứa nhỏ . Ta đã ăn hạt tuyết mẫu đơn, ngươi sẽ có tôn tử đáng yêu nhất trên đời này. Thật sự, thật sự.”
“Nga? Phải không? Phải không?” Gương mặt bà ta trở nên mơ hồ, thanh âm cũng dần dần tiêu thất.
Ta sợ tới mức nhảy dựng lên, tỉnh lại phát hiện chính mình khóe mắt đều là lệ. Đây là mộng sao? Hay là…… chân thật? Hiên, Hiên, ngươi ở đâu.
“Hiên, Thủy tỷ tỷ, Hiên rốt cuộc ở nơi nào? Vì cái gì ta lâu như vậy vẫn không có thấy hắn ? Hắn đang làm gì?” Ta vọt tới trước mặt Thủy Y Nhi.
“Làm sao vậy? Không phải đã nói với ngươi hắn gần đây khá bận sao?”
“Nhất định đã xảy ra chuyện. Bằng không hắn sẽ không lâu như vậy không đến tìm ta. Các ngươi, các ngươi rốt cuộc giấu diếm ta cái gì? Ngươi không nói, ta chính mình đi tìm hắn” Ta gấp đến độ chạy ngay ra ngoài.
“Xú tiểu tử, ngươi lại hồ nháo cái gì?” Tam tỷ cùng Hắc Tường nghe được động tĩnh, cũng lại đây.
“Ta muốn đi tìm Tề Lạc Hiên.”
“Tề Lạc Hiên? Gần nhất trong thành đồn đãi nói võ lâm tổng đà xuất hiện phản loạn, minh chủ mất tích . Chẳng lẽ là sự thật?” Tam tỷ lỡ lời nói.
“Cái gì? Tề Lạc Hiên mất tích ? Thủy Y Nhi rốt cuộc sao lại thế này?” Ta cả giận nói.
“Kỳ thật, ngày đó minh chủ sau khi trở về liền không có tin tức. Ta cùng Lưu Nhất Minh đã động viên hết thảy lực lượng bí mật tìm kiếm . Minh chủ võ công cao cường, tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ mất tích .” Thủy Y Nhi thở dài.
Khó trách, khó trách, gần đây Thanh Mộng viên mọi người đều kỳ quái như vậy .
“Các ngươi vì sao không sớm nói cho ta biết?” Ta có điểm sinh khí.
“Minh chủ dặn có một số việc không nên để ngươi biết. Hơn nữa, lấy minh chủ tài trí cùng võ nghệ, hiện nay không có mấy người có thể đối hắn bất lợi. Dù nói cho ngươi, ngươi cũng……”.
Ta cũng không có biện pháp phải không? Ta đã quên chuyện trước kia, đã quên giang hồ hiểm ác, thậm chí còn bị mất võ công, hiện tại nghĩ đến, nguyên lai ta đã muốn là người vô dụng. Nhưng là, nếu Hiên có việc, ta lại há có thể sống một mình?
11 tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, là một thiếu niên mặc áo trắng đang nhóm lửa làm món gà nướng với phương pháp mà ta chưa từng thấy qua, sau khi trở về, theo như trí nhớ mà thực hiện lại, không nghĩ tới yêu thượng “Ướt sũng”.
12 tuổi, lần thứ hai nhìn thấy hắn là lúc hắn dễ dàng cứu một vị bà bà sắp bị xe ngựa đụng vào rồi trong nháy mắt bay lên không làm ta sợ ngây người. Vì thế nuôi tâm bắt đầu học võ. Qua vài vị sư phụ vẫn thấy chậm tiến bộ, căn cơ cũng không hảo, muốn thành cao thủ là chuyện quá xa vời. May mắn đụng phải quỷ mặt sư phụ, sư phụ phương pháp huấn luyện độc đáo hơn nữa chỉ giao hội trong 1 ngày 1 đêm, nhưng lại ngắn ngủn trong năm năm trở thành tuyệt thế cao thủ.
17 tuổi, lần thứ ba nhìn thấy hắn, từ nay về sau hạ quyết tâm bảo vệ hắn, vì giúp hắn lên ngôi võ lâm minh chủ, có thể đắc tội mọi người trong thiên hạ cũng không quản là giết bao nhiêu người.
18 tuổi, gặp được mẫu thân hắn, đã biết được chuyện xưa của hắn cùng mẫu thân, vì có thể được mẫu thân hắn cho phép, không tiếc lên Vân Trạch sơn, ăn hạt tuyết mẫu đơn.
Đúng vậy, ta nhớ ra rồi, ta cái gì đều nhớ ra rồi. Ta nhớ lại đến chính mình từng có bao nhiêu thương hắn, cũng tinh tường biết về sau ta đối với hắn yêu sẽ không bao giờ có thể ngừng lại.
————
* cưới
|
Chương 17 : Ta “vượt ngục”
“Thiếu gia, ngài sao lại không ăn chút gì đi?” Tiểu Đào đi vào “Ngài đừng vội , tam tiểu thư cùng Hắc Tường đại ca đều đi ra ngoài hỗ trợ kiếm minh chủ . Hẳn là rất nhanh sẽ tìm được .”
Kỳ thật ta biết, lấy năng lực của Lưu Nhất Minh cùng thủ hạ Thanh Mộng viên tình báo đều không có tra ra thì tam tỷ cùng Hắc Tường có thể tìm ra cái gì? Hơn nữa trên đời này người có khả năng đem Hiên mang đi mà không 1 chút động tĩnh thì có mấy ai?
“Tiểu Đào, Thủy tỷ tỷ ở đâu? Ta muốn đi tìm nàng.” Ta đột nhiên trong đầu hiện lên một người – Hoa Hậu.
“Thủy tỷ tỷ, người của ta có theo dõi Thượng Quan Tế Ngôn không?” Thượng Quan Tế Ngôn, người này trong đó khẳng định không thiếu phần liên hệ.
“Như thế nào đột nhiên nghĩ đến hắn ?Tiểu tử kia trừ bỏ sau lưng Hiên làm tiểu động tĩnh thì không tạo nổi cái gì sóng gió . Hơn nữa hắn còn không có cái năng lực đối minh chủ bất lợi. Bất quá thám tử hồi báo nói hắn gần nhất hay lui tới ở các môn phái võ lâm, phỏng chừng là còn không có đối vị trí minh chủ hết hy vọng đâu.” Thủy Y Nhi nhìn ta có điểm kinh ngạc,“Ngươi…… Ngươi nhớ rõ Thượng Quan Tế Ngôn? Đã nhớ ra chuyện trước đây sao?”
“Ta…… lần trước không phải bị hắn phóng mê hương ngất xỉu sao!” Việc nhớ lại vẫn là trước đừng cho bọn họ biết.“Hắn còn thường thường phân bố chút tay chân, ta sợ sẽ ở thời điểm Hiên mất tích mà gây chuyện.”
“Ân, nếu tìm không được minh chủ, Thượng Quan Tế Ngôn có khả năng sẽ giựt giây võ lâm các môn phái mở đại hội võ lâm, tuyển cử tân minh chủ. Hắn liền có cơ hội lên ngôi vị này.”
Thượng Quan Tế Ngôn thủ đoạn ngoan, lại sẽ ở trước mặt võ lâm nhân sĩ diễn trò. Là 1 người khó đối phó. Ngày đó bị ta vạch trần âm mưu lại tổn hại thủ hạ của hắn, khó trách đối ta oán hận.
“Thủy tỷ tỷ, ngươi lần trước nói qua chuyện Hoa Hậu? Nàng là?”
Hoa Hậu, mẫu thân của Hiên. Nếu có ai có thể đem Hiên bất động thanh sắc mang đi, vậy chỉ có nàng . Nhưng là nàng là mẫu thân của Hiên, vì cái gì muốn đem Hiên mang đi? Đừng nói với ta là tưởng niệm con muốn dẫn con trở về bí mật đoàn tụ, có quỷ mới tin~.
“Hoa Hậu? Nàng là chủ nhân Thanh Mộng viên, hoa ở hậu viện đều là nàng trồng. Bất quá mấy năm gần đây nàng vẫn ngự tại Bách Hoa đảo, rất ít đi ra . Minh chủ cùng nàng là bạn cũ, nhưng mấy năm nay cũng rất ít liên hệ.”
Rất ít người biết Hoa Hậu chính là mẫu thân của Tề Lạc Hiên, ta lại không nghĩ rằng ngay cả Thủy Y Nhi cũng không biết.
“Hiên, hắn có thể hay không đến chỗ nàng .” Ta hỏi.
“Hẳn là không. Minh chủ chưa bao giờ đi Bách Hoa Đảo, hơn nữa hắn không có khả năng cái gì cũng không công đạo lại bỏ đi.” Thủy Y Nhi kinh ngạc nhìn ta,thấy ta dường như không giống bình thường.
Phải, Hiên sẽ không tự nhiên mà bỏ đi, nhưng nếu là người đó đến đây thì sao? Có lẽ bà ấy mấy ngày nay căn bản không có ở nơi này. Như vậy Hiên đã bị đưa đi đâu ? Bách Hoa đảo? Đúng vậy, chỉ có Bách Hoa đảo, nếu không sớm nên có tin tức .
Trở về phòng nhỏ, một người nằm ở trên giường, ngực buồn muốn chết. Hiên a Hiên, ngươi rốt cuộc thế nào . Đây là phòng nhỏ của Hiên, bên trong còn lưu lại hương vị của y. Ta trước kia nghĩ này chính là nơi ta tạm thời trụ mà thôi, nhưng là theo trí nhớ hồi phục, ta mới dần dần nhớ nơi này vốn chính là phòng Hiên.
Có một số việc, ta cũng không biết có nên hay không nói cùng tam tỷ bọn họ, chính là nói rồi thì sao? Ai, có đôi khi không biết là chuyện tốt, ta vẫn nghĩ như vậy, cũng vẫn làm như vậy . Nhưng là hiện tại lại trốn không thoát .
Quay người lại, tay đánh vào trên tường, không đúng, này thanh âm…… là rỗng ruột ? Kỳ quái, ta trước kia như thế nào không phát hiện?
Ta đứng lên chậm rãi sờ soạng, quả nhiên là rỗng ruột , bên trong có cái tiểu ám cách*. Mở ra, đây là cái gì? Giống như…… hình như là bản đồ, phải rồi, là bản đồ của Bách Hoa Đảo. Hiên, ngươi lưu lại sao? Ngươi muốn ta đi tìm ngươi ? Lên đường nên mang theo chút đồ dùng, Hiên, chờ ta, ta sẽ đến chỗ ngươi ngay. Các loại độc dược mê dược không thể thiếu, vạn nhất gặp người xấu, lấy võ công hiện tại của ta…… Mặt khác tối trọng yếu là phải dịch dung, bằng không còn chưa có đi ra ngoài đã bị cừu nhân phát hiện . Tiểu Đào không cần dẫn theo, hắn cũng không biết võ công, vẫn là lưu lại tên đó cùng tiểu thân mật kia của hắn hoan ái đi. Đúng rồi, lần sau trở về, liền hỏi Thủy tỷ tỷ thay tiểu Đào làm chủ kết hợp cho hắn với cái kia kêu…… Bích Quyên cô nương, không nghĩ tới ta ngày đó cùng Hiên dỗi tìm nàng uống rượu, lại tạo cơ duyên cho nàng cùng tiểu Đào gặp mặt. Nếu không phải mỗi ngày buổi tối nghe được tiểu Đào trong mộng kêu Bích Quyên, ta còn chẳng hay biết gì.
Đến buổi tối, Thanh Mộng viên hoa đăng như trước, một chút cũng không có vì ai mất tích mà ảnh hưởng. Thanh Mộng viên kỳ thật dùng để thu thập tình báo . Ta cười thầm chính mình trước kia còn ngây ngốc không hiểu rõ nơi này như thế nào không có người quản, nguyên lai Thủy tỷ tỷ có thể tính là cái mụ mụ ở đây. Chính là coi nàng chính mình phong tư càng có thể làm 1 tay tình báo chuyện nghiệp đi?(Nhi: chỗ này chém tại Nhi chả hiểu câu cuối này nó muốn nói cái gì á >.<)
Son đường** xem như Thanh Mộng viên chính sảnh, thường xuyên có rất nhiều người tập trung uống rượu đánh bạc ngoạn nhạc . Ta trường kỳ ở phía sau viện, phía trước ồn ào náo động không thể chạm tới. Bất quá hôm nay muốn đi ngoạn 1 lần.
Còn chưa tới son đường, đã bị kia tiếng cười, tiếng ra lệnh, tiếng mắng, trúc nhạc thanh sở cuốn hút, nơi này công tử tới lui, hàng đêm sanh tiêu, có bao nhiêu người say chết trong ôn nhu nhuyễn ngọc, lại có bao nhiêu nhân đánh mất chính mình. Ngày đó đi vào Thanh Mộng viên, chỉ cảm thấy nó khác kĩ viện thông thường, thậm chí còn từng cảm thấy có một loại độc đáo thanh nhã. Kia tất nhiên là không có đi đến chính sảnh này, nếu đến nơi này, nhất định hội kinh ngạc. Nó xác thực không giống với kĩ viện khác, bởi vì nơi này mọi người càng điên cuồng hơn. Ta thở dài vì cái gì từ lúc nhớ lại thì nhìn mọi việc đều trở nên phức tạp như vậy.
Đi vào thôi, cùng đám hán tử say này uống mấy chén, hoa mấy quyền, rồi lại ôm các cô nương chọc cười, những người bảo hộ ta sẽ phải thủ ở bên ngoài, ánh mắt cũng sẽ không còn khóa chặt lấy ta nữa . Lúc đó thừa cơ dịch dung, sau theo khách nhân ra ngoài. Hắc, này có tính là vượt ngục không a?
——— —————
*ám cách là ngăn bí mật
**son đường là cái sảnh đường hoa lệ được trang trí xanh đỏ tím vàng lục lam chàm tím có đủ cộng thêm cái thảm màu đỏ (Nhi: nói cho mọi người tưởng tượng dc thui chứ cái chữ nó hem có nghĩa dài ngoằng như zay đâu ^ ^)
|
Chương 18: Một cái tin tức tốt
Bên ngoài không khí quả nhiên so với bên trong tốt hơn nhiều. Ra khỏi Thanh Mộng viên, ta thay đổi trang phục, trở thành một cái nông phu, phá quần áo, phá nón , đeo lên nhân diện cụ, hơn nữa còn mang râu giả.
Cảm thấy thực đói bụng, trước tìm gian khách điếm dừng chân, ăn một chút gì đã. Đúng rồi, không thể đi chỗ quá tốt, 1 nông phu nào có nhiều tiền như vậy. Vân Trạch thành buổi tối vẫn thực náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng . Bất quá bởi vì trời đã dần tối, người cũng thưa thớt hơn. Ta như thế nào cảm thấy tâm hoảng hoảng? Cũng đã nhiều năm làm cái mặt lạnh sát thủ rồi, hiện tại sao lại như vậy? Quả nhiên không có võ công không được, ngay cả lá gan cũng nhỏ đi ư?
Phía sau vang lên thanh âm tất tất tốt tốt, giống như có người đi theo. Ta quay đầu lại thì không có bóng dáng. Nghe ra hình như chỉ có một người thôi, là ai?
Theo ta ngoạn, hừ, còn quá non đi.
Ta chuyển hướng vào trong một cái ngõ nhỏ, sau đó tránh ở nơi đó, rút nhuyễn kiếm giắt tại thắt lưng ra.
Người nọ quả nhiên trúng kế, ta một kiếm huy đi qua.
“Ai u……” Cư nhiên là tiểu Đào, hắn ôm đầu sợ tới mức run cầm cập.
“Tiểu Đào, ngươi làm gì, không sợ ta sẽ đâm trúng ngươi?” Ta thu kiếm, nếu xuất thủ mạnh tay hơn 1 chút……
“Thiếu gia, thiếu gia. Ngài đừng không cần tiểu Đào.” Tiểu Đào khóc nói “Ta sẽ không liên lụy ngài , ngài cho ta đi theo đi.”
“Ngươi biết ta muốn làm gì sao? Còn có ngươi như thế nào phát hiện ta trốn đi ra ?” Theo lý thuyết ta đã rất dụng tâm kín đáo rồi mà.
“Nô…… nô tài vẫn đi theo người cũng biết người muốn đi tìm Hiên công tử. Còn có là do Lưu thần y bảo ta đi theo , nói nếu người ra ngoài thì đem cái này cho người.”
Cái gì, Lưu Dương Tử? Hắn làm sao mà biết được?
Ta tiếp nhận tiểu Đào trên tay đoản tiếu* cùng tờ giấy, mặt trên viết: Nguy cấp tình huống, tiếng còi cầu cứu.
Nguyên lai hắn biết ta sẽ rời khỏi đó để đi tìm Hiên? Đúng rồi, ta đang thắc mắc như thế nào ngủ dậy trí nhớ liền khôi phục , thì ra cái kia thần y…… quả nhiên thật sự có tài.
“Tốt lắm, tiểu Đào, mấy thứ này ngươi đã đưa đến rồi thì trở về đi.”
“Không, nô tài không quay về, nô tài muốn đi theo người. Lần trước người đi hái thuốc, nô tài đã không đi cùng, lúc này cho nô tài đi theo đi.” Hắn kiên định nói.
“Ngươi đi theo có ích lợi gì? Ngươi biết võ công sao?” Ta trêu ghẹo nói.
“Ta biết, Lưu thần y dạy ta ba chiêu nha. Hơn nữa…… hơn nữa võ công ngài không phải……”.
Ta…… Ta quên chính mình võ công còn không có khôi phục. A, đúng rồi, lúc trước không phải là muốn hỏi Lưu Dương Tử như thế nào khôi phục võ công ư! Ai nha!
“Hắc hắc, thiếu gia, ngài nếu đồng ý nô tài đi theo, nô tài liền đem lời của Lưu Dương Tử nói cho người.”
Grừ grừ, còn biết uy hiếp bổn thiếu gia , gan cũng thật lớn á. Hảo, ta nhẫn.
“Ngươi trước tiên nói nghe một chút.”
“Người không đáp ứng ta không nói.”
“Hảo…… Hảo hảo, ta đáp ứng.” Chờ ta khôi phục võ công, cẩn thận ta đem ngươi đá bay trở về.
“ Tốt quá. Lưu thần y nói võ công của ngài chậm rãi sẽ trở về còn khôi phục mấy thành thì không biết .”
Này…… này là cái gì, như vậy còn cần ngươi phải nói! Bất quá thật ra cũng là tin tốt, ít nhất võ công đã trở lại. Ha ha, ta lại có thể làm cao thủ .( Nhi nghi ngờ sau khi Ngọc nhi mất trí nhớ dù đã khôi phục nhưng cái bệnh ngu ngu ngơ ngơ thì hình như hem có hết á (~o~))
“Tiểu Đào, ta xem ngươi vẫn là trở về đi, nhà ngươi Bích Quyên còn chờ ngươi làm ấm ổ chăn đó.”
“Thiếu gia, ngài…… ngài như thế nào…… Ta……” Hắn mặt đỏ bừng.
“ Là do người nào đó chính mình nói mớ kêu nga, ta cũng không có nghe lén cái gì đâu đó.” Ta hề hề nói “Ngươi đòi đi theo ta vậy không cần Bích Quyên nữa ư ?”
“Thiếu gia, ngài đừng nói bừa. Ta cùng Bích Quyên không có gì . Hơn nữa…… thiếu gia đương nhiên là… là tối trọng yếu.”
Không biết vì sao, hắn vừa nói xong, lòng ta lại thấy ấm áp . Được rồi, nếu ta võ công có thể khôi phục, còn sợ bảo hộ không được một cái tiểu Đào ư.
“Kia, kia thay bổn thiếu gia cầm gánh nặng đi.”
[tác giả : đột nhiên phát hiện một vấn đề, thì phải là chúng ta tiểu Hiên Hiên diễn hảo thiếu a! Thêm diễn thêm diễn, người ta tốt xấu gì cũng là một cái nhân vật chính.]
————–
* đoản tiếu là cây tiêu ngắn dùng theo ngôn ngữ hiện đại là cái còi á (cái này làm Nhi nhớ mấy ông thầy thể dục)
-Từ chương này lời tác giả sẽ khá nhiều nên để phân biệt Nhi sẽ để trong dấu [….]
Còn lời đâm chọt vớ vẩn của Nhi sẽ nằm trong đây (….). Cuối mỗi chương Nhi sẽ nhắc lại để mọi người khỏi nhầm lẫn
-Hẹn gặp lại ở chương sau nhá
|
Chương 19 : Võ công của ta đã trở lại
Chúng ta đi vào một cái tiểu khách điếm, làm người xử sự vẫn là nên khiêm tốn chút mới tốt.[ ngươi từng khiêm tốn qua sao?](lại chém)
“Tiểu nhị, một gian phòng, mặt khác chuẩn bị cho chúng ta chút rượu cùng đồ ăn rồi đưa lên phòng.” Ta phân phó.
Tiểu nhị nhìn chằm chằm chúng ta nửa ngày không nhúc nhích, còn vẻ mặt khinh bỉ. Hừ, này cũng quá coi thường người khác đi, không phát hiện là người thế nào [ nông phu dạng ] đang muốn ở trọ sao? Ta cho tên đó chút bạc. Hắn thấy bạc, lập tức thay một bộ mặt tươi cười hì hì mang chúng ta đi lên phòng rồi chuẩn bị chút đồ ăn.
Ta đã sớm đói đến đi không nổi, vẫn hối hận vừa rồi ở Thanh Mộng viên không ăn nhiều chút.
Đậu hủ, rau xanh, còn có cái nhỏ nhỏ này là cá ư, đồ ăn gì đây. Cái kia cá sao lại có mùi tanh như vậy, ta đột nhiên cảm thấy một trận ghê tởm, vị chua bốc lên lợi hại, vừa rồi còn đói lả, nhưng là thấy mấy thứ này, ai còn có thể có khẩu vị? Nghĩ xem ta đường đường một cái đại thiếu gia, cư nhiên lưu lạc đến loại tình trạng này, bi ai a……[ hình như không có ai bức ngươi nha ].
Tiểu Đào như thế nào không phản ứng, thật kỳ quái hắn sao có thể ăn mấy thứ này.
“Thiếu gia, ngài ăn cá đi, hương vị không tệ, tiểu nhị vừa mới nói đây là món đặc sắc của quán, gọi cái gì tiểu lý ngư á .” Tiểu Đào nói xong gắp cho ta 1 miếng. Cái này ta cũng thật hết nhịn được rồi, quay đầu chạy đi nôn.
“Thiếu gia, ngài làm sao vậy?” Tiểu Đào đi tới vỗ vỗ ta, nhưng ta sao cảm thấy hắn trên người đều là mùi cá.
Đột nhiên bụng đau quá, lại tới nữa, huyết cưu, nhất định tái phát nữa rồi .
“Nga…… Ngô…… Ô……” Đau quá “Dược……”.
Tiểu Đào gấp đến độ xoay vòng, thấy ta đau thật lợi hại hắn cũng sắp khóc đến nơi , rốt cục từ trong túi quần áo của ta tìm được dược liền uy đến một viên, đau đớn dần dần giảm xuống, ta rốt cục có thể khẽ thở dài bình ổn lại hô hấp.
“Thiếu gia, tốt hơn rồi chứ? Tam tiểu thư đang đi tìm người làm thuốc dẫn huyết cưu , Lưu thần y nhất định sẽ chữa khỏi cho người.” Tiểu Đào khóc nói.
“Ta không sao .” Ta muốn lấy tay áo lau nước mắt cho hắn, kết quả thoáng tới gần thì cái cổ mùi kia lại làm cho ta nghĩ muốn phun, bản năng dùng sức đẩy.
“Ai u……” Tiểu Đào cư nhiên bị ta đẩy dời đi thật xa, té trên mặt đất. Ta lập tức nghĩ chính mình võ công có phải hay không khôi phục . Vội đề khí, quả nhiên cảm giác không giống trước. Mừng rỡ đứng lên, một chưởng hướng cái bàn bổ tới,“Rầm” Nó liền nát. Oa, thật tốt quá.
“Thiếu gia, võ công của ngươi thật sự khôi phục !” Tiểu Đào kinh hỉ nhìn ta.
“Hắc, tuy rằng không có hoàn toàn khôi phục, bất quá đã khôi phục được mấy thành.”
Thật vui vẻ mà đi ngủ lại thấy bụng thật đói, cầm cái bánh ngô ăn đỡ, hắc, vẫn là ngặm bánh ngô hảo, ít nhất sẽ không làm cho ta nôn thốc nôn tháo đâu.
Nằm ở trên giường, trong lòng nghĩ muốn nhanh lên cùng Hiên gặp lại, sau đó liền thiếp đi.
Chương 20 : Trà quán đánh nhau
Lòng ta tuy rằng muốn mau chút tìm được Hiên, nhưng cũng không quá lo lắng hắn an nguy. Dù không rõ Hoa Hậu đang làm cái gì nhưng nói như thế nào nàng cũng là Hiên mẫu thân, nên sẽ không thương tổn Hiên. Điều này làm ta thoáng an tâm. Cẩn thận nghiên cứu bản đồ, Bách Hoa đảo là một hòn đảo đơn độc nằm ở hải vực phía tây Vân Trạch thành, ngày thường cơ hồ không có thuyền xuất hành, hơn nữa bởi vì Bách Hoa đảo đủ loại kỳ hoa dị thảo, không khí tràn ngập hương thơm của các loại phấn hoa, thậm chí cả độc khí, cho nên ngoại nhân rất khó tới gần. Xem ra nếu ta tùy tiện đi vào là không thể được . Bất quá ta không tin không có người nào đi ra. Kia trên đảo tuy rằng sản vật phong phú, nhưng dù sao cũng là cái đảo đơn độc, nhất định cần ra ngoài mua vật phẩm đi?
Đi vài ngày đường, ra Vân Trạch thành, dọc theo đường đi mồ hôi như tắm. Diễm dương* cao chiếu, lại nói tiếp đều đã muốn tháng năm sang hạ. Ta nội công đã khôi phục mấy thành, nhưng bây giờ cũng thấy thật nóng vừa khát lại vừa mệt phải tìm nơi nghỉ ngơi trước mới được. Xem tiểu Đào phỏng chừng so với ta còn tệ hơn. Ta hối hận a, chính mình làm gì không cưỡi ngựa kia chứ? Sau đó ngẫm lại hoá trang đang là lão nông, đành phải đánh mất ý niệm này trong đầu. Thật vất vả nhìn đến một cái quán trà có mái che nắng, hai người không chịu được nữa bước nhanh vào.
“Lão bản, mau tới hai chén trà lạnh.” Ta ngồi ở bên kia thở, tiểu Đào tuy đã rất mệt cư nhiên còn không quên dùng quần áo quạt mát cho ta, thật không uổng công ngày thường ta thương hắn như vậy.
“Được rồi, khách quan, trà của ngài đây.” Cái kia bán trà thiếu niên tuổi cùng ta không sai biệt lắm, bộ dạng còn thật thanh tú.
Cầm lên trà, ta một hơi uống hết, thoải mái a, bình thường như thế nào không cảm thấy trà hảo uống nha?
Nghỉ ngơi một hồi lâu, cũng lười động . Còn không có nghĩ tốt được biện pháp, thời cơ cũng chưa đến, ta ở đây sốt ruột cũng vô dụng. Vẫn là đánh một giấc có vẻ thực tế hơn. Ngày mùa hè sau giờ ngọ** ngủ một giấc mới thoải mái.
Con mắt nửa nhắm nửa mở, liền thật muốn ngủ luôn rồi. Đột nhiên bị một tiếng ồn ào đánh thức. Làm cho ta phát đại hỏa.( nghĩa là bạn ấy muốn nổi khùng cơ mà ai dg lim dim bị zay ko phát hỏa mới lạ, nhất là con mèo ham ngủ như Nhi)
“Nhanh lên! Huynh đệ bọn ta đều khát muốn chết, còn không mang trà lên đây.” Vài người vạm vỡ nói nhao nhao ồn ào ngồi xuống ở một cái bàn khác. Ta quay nhìn bọn họ, trong đó có 1 tên trừng mắt:“Nhìn cái gì vậy!”.
Không nhìn thì không nhìn, nếu không phải các ngươi làm ồn ta, ta còn lười ngó tới.
“Hỗn đản, trà này như thế nào một chút hương vị đều không có?” 1 cái đại hán nắm lấy áo thiếu niên, người nọ sợ tới mức làm rớt ấm trà trên tay đổ đến trên bàn lênh láng, một cái khác miệng rộng mặt đầy râu đại hãn giận dữ, một chưởng huy đi qua, đánh trúng ngực người bán trà, kia thiếu niên miệng lập tức tràn ra huyết , quỳ rạp trên mặt đất ôm ngực kêu. Này cũng rất quá phận đi ! Các ngươi phá của ta thanh mộng cư nhiên còn tại ta trước mặt làm loại sự tình này. Hừ, ta đã bao lâu không xuất thủ, thật ngứa tay đang muốn tìm nhân luyện luyện võ công vừa khôi phục đây.
Ý nghĩ vừa chuyển liền ném cái bát trong tay đi qua, bốp, chính giữa đầu tên râu đại hán huyết ào ào chảy.
“Mẹ ngươi! A!!!” Tên đó sờ sờ đầu, lập tức đứng lên, hung thần ác sát hướng ta xông tới.
Bổn thiếu gia còn sợ ngươi không lại nha?“Tiểu Đào, trốn hảo!” Ta đem tiểu Đào hướng bên cạnh đẩy, chính mình phi thân, hắc, nội công khôi phục so với ta tưởng tượng hảo hơn nhiều, vừa rồi cũng nghỉ ngơi được chút, đợi xử lí tên chết tiệt này rồi quay lại đi ngủ tiếp.
Hắn đã một chưởng đi xuống, bổ nát cái bàn. Thật sự có tài nga, ăn ta một đá nè.
Ta hướng hắn một cước đá tới làm tên đó văng ra thật xa. Mặt khác ba cái hán tử khi bắt đầu thì không nhúc nhích, nghĩ tên râu ria kia một người đối phó ta dư dả, hiện tại vừa thấy đồng bọn thua thảm, cũng đều xông lên. Ta quay người lại, tay trái vung lên, tay phải phất một cái, hai cái đại hán liền nằm chổng vó.
“Đón một cước nè.” Ta hô đem tên còn lại đá ra hảo xa.(chim bay kìa mọi người)
Hắc hắc, đã biết bổn đại gia lợi hại chưa xem các ngươi còn dám quát tháo.
Nhưng là đám bọn chúng đều không có bị thương nặng, theo trên lưng rút ra vũ khí, đều là người luyện qua công phu. Ta cũng không dám chậm trễ, tuy rằng vừa rồi chiếm thượng phong, nhưng là chính mình cũng dùng không ít khí lực, nội công vẫn chưa có khôi phục tốt lắm, bằng không chỉ 1 chút liền giải quyết xong các ngươi . Vì thế ta rút nhuyễn kiếm ra cùng bọn họ chiến đấu.
Quỷ Mặt đệ tử, Tiếu Ngọc đại hiệp cũng không phải là hư danh, qua vài trận, những người đó rốt cục thảm bại, vội vàng chạy trốn.
Ta thở hổn hển, nhìn bọn họ, cũng lười đuổi theo.
“Thiếu gia, ngài không có việc gì chứ?” Tiểu Đào tiểu tử này, vừa rồi cư nhiên tránh ở đại bếp lò, đủ thông minh.
“Ta, ta không sao, nhìn xem người bán trà ra sao.”
Người nọ mạch đập hỗn loạn , xem ra một chưởng kia thật sự làm hắn ăn không tiêu . Ta cuối cùng không thể mặc kệ hắn, vì thế uy hắn ăn “Hoàn hồn đan”, đây chính là thuốc cứu mạng hảo trân quý nha. Hắn từ từ mở mắt, hơi thở đã có chút bình ổn.
“Thiếu gia, chúng ta làm sao bây giờ? Nhìn hắn bị thương nặng như vậy……” Tiểu Đào ngồi xổm xuống muốn đem hắn nâng dậy “Thiếu gia chúng ta đem hắn đưa trở về đi.”
“Đưa? Đưa đi đâu, ngươi biết sao.” Ta ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại nghĩ nhà hắn chắc là gần đây, nói không chừng còn có cái thôn, chúng ta cũng phải tìm địa phương nghỉ ngơi a.“Ngươi hỏi hắn một chút.”
Cũng may người nọ còn có điểm ý thức, chúng ta liền hướng nhà hắn đi đến. Tiểu Đào đỡ hắn đi chậm muốn chết, mà tim ta đập thật sự mau, hơi thở vẫn là không có biện pháp điều chỉnh lại. Này thân thể thật không bằng trước kia, ngày xưa giết bao nhiêu người cũng không ngại mệt . Ai…!!!
—————
*ánh mặt trời
** đã giải thích qua, giờ ngọ là vào buổi trưa, sau giờ ngọ là sau 13h
-[…]tác giả
(…) Nhi
-Ai!!! Thứ 2 zoi thứ ba bận muốn chết nên ko có post bài dc, đi làm ze đã 0h òi. Thay đồ súc miệng xong ôm máy zo phòng edit tiếp 2 chương này cho mọi người giờ đã 3h sáng, phù mệt quá đi. Nhi thăng đây mai hem bik có phải đi làm nữa hem đây(may là chưa đi học lại nên sáng dc ngủ thẳng tới trưa), nếu mai bận thì hôm sau sẽ post bù nha. Chúc mọi người 1 ngày tốt lành.
|