Đừng Nói Yêu Tôi
|
|
CHƯƠNG 10
Tỉnh lại đã là buổi tối, chiếc đèn tinh xảo trong phòng bệnh hắt lên ánh sáng thực nhu hòa, làm cho người ta có cảm giác thả lỏng rất thoải mái. Bạch Hy quay đầu, nhìn thấy Diệp Ý Tiêu ngồi bên giường, hết sức chăm chú theo dõi nhiệt kế mới lấy ra, sau đó thở dài một hơi.
“Ý Tiêu…” Bạch Hy thấp giọng kêu, hắn mới bị đau đớn làm tỉnh giấc. Thuốc tê đã hết tác dụng, phần bụng cùng phía sau lưng, truyền đến từng trận đau nhức, khiến người ta khó có thể chịu nổi.
Diệp Ý Tiêu buông nhiệt kế, mau chóng tới bên cạnh hỏi: “ Làm sao vậy? có phải không thoải mái? Váng đầu sao?”
Bạch Hy lắc đầu, có chút khó khăn há miệng: “ Ta khát.” Mất máu quá nhiều khiến cơ thể mất nước nghiêm trọng, tuy không còn nguy hiểm nhưng đối với bệnh nhân, cơn khát là không cách nào ức chế được.
“Ngoan, ngươi chưa thể uống nước.” Diệp ý Tiêu nhìn đôi môi khô khốc, rất đau lòng nhưng lúc này không thể để Bạch Hy uống nước, chỉ dám dùng bông mềm thấm nước, bôi lên đôi môi hắn.”
Bạch Hy tham lam liếm môi, nhưng chính là ít đến đáng thương, căn bản là không cách nào thỏa mãn cơn khát. Hắn dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Diệp ý Tiêu, cầu y uy mình uống nước.
“ Không được ah, bảo bối.” Diệp Ý Tiêu cứng ngắc cự tuyệt, lại dùng bông chấm nước cho Bạch Hy: “ Theo lời bác sỹ dặn, ngươi mới mau khỏe.”
Bạch Hy từ bỏ, có chút hờn dỗi quay đầu, không nhìn Diệp Ý Tiêu nữa. Hắn bây giờ toàn thân đều không thoải mái, một chút khí lực để nói cũng không có.
Đối với cử chỉ trẻ con đó, Diệp Ý Tiêu chỉ đành cười trừ. Vuốt ve cánh tay Bạch Hy, y nhẹ giọng an ủi: “ Tiểu Hy, nghe lời, chờ ngươi đỡ hơn, muốn ăn gì đều được.”
Cả đêm Bạch Hy đều không ngủ được, Diệp Ý Tiêu cũng thức trắng cùng hắn. Mối lần y tá vào thay nước, đo nhiệt độ, kiểm tra điện tâm đồ, y đều theo dõi rất cẩn thận.
Gần về sáng, Bạch Hy mới thiếp đi. Lúc Long Diệu Thanh tới phòng, Diệp Ý Tiêu mới an tâm giao lại hắn chiếu cố Bạch Hy, bản thân quay về thu thập một ít vật dụng hàng ngày.
Thân thể Bạch Hy dần tốt lên, miệng vết thương cũng khép lại nhanh hơn so với dự liệu, cái này lại làm Long Diệu Thanh khinh ngạc. Bất quá rất nhanh đã bị cái nhìn chằm chằm lạnh lẽo của Diệp ý Tiêu đánh tan thành mây khói. Hiện tại Diệp đại tổng giám đốc chỉ hận không thể làm Bạch Hy lập tức xuống giường đi lại được, cho nên không chút nào thông cảm cho con mắt ngạc nhiên của Long đại phu a!
Buổi chiều, Bạch Hy đã có thể rút ống thông tiểu, đau đớn cũng giảm bớt, có thể uống chút nước. Bạch Hy làm một hơi gần cả lít nước, theo cách nói của Long đại y sĩ thì chính là nuốt chửng a!
Đến tối hôm sau, Bạch Hy đã có thể ăn chút đồ ăn lỏng. Diệp Ý Tiêu sớm đã dặn nhà bếp nấu chút cháo trắng thịt bằm, đợi lúc có thể, liền chầm chậm uy hắn ăn.
Khát nước suốt sáu giờ, đói bụng hai tư tiếng, Bạch Hy chỉ hận không đem cả thìa mà nuốt vào. Bất quá, vùng bụng đau nhức khiến hắn chỉ có thể từng ngụm, từng ngụm nhỏ mà ăn, nhưng như vậy cũng đủ làm cảm giác trống rỗng trong dạ dày biến mất.
Lần đầu tiên trong đời Diệp đại tổng giám đốc uy người khác ăn, nhìn thấy bộ dạng long sinh hoạt hổ của Bạch Hy, y cũng cảm thấy vui lòng. Đợi khi chén cháo đã thấy đáy, Diệp Ý Tiêu rút ra chiếc khăn tay, cẩn thận lau miệng cho Bạch Hy. Sau đó mở tivi, để hắn coi cho đỡ buồn.
Bạch Hy nằm trên giường bệnh có thể tùy chỉnh cao thấp, nhìn nhìn Diệp ý Tiêu, hỏi: “Diệp tổng, ngươi không cần đi làm sao?” Hai ngày nay, chỉ cần mở mắt ra là thấy Diệp Ý Tiêu, tựa như y chưa từng rời khỏi mình. Như vậy sao được a? dù sao y cũng là ông trùm ngành địa ốc, mỗi ngày công việc đều ngập đầu, đứng đầu tập đoàn nổi tiếng cả nước chính là phải làm việc liều mạng a,
Một tiếng “Diệp tổng” kia liền làm sắc mặt Diệp ý Tiêu trầm xuống, ném điều khiển từ xa, vẻ mặt âm trầm đi tới bên giường Bạch Hy, từ trên cao nhìn xuống: “ Ngươi gọi ta là gì?”
Bạch Hy bị khí thế áp người kía dọa sợ, thân thể không tự chủ mà co lại, liền động tới hai đầu vết thương, đau đớn kịch liệt làm hắn không chịu được mà rên rỉ: “ Nha….”
“Đừng nhúc nhích!” Diệp Ý Tiêu vội vàng đè thân mình Bạch Hy lại, ngăn không cho tiếp tục lộn xộn, lửa giận vừa rồi đã ném tận chín tầng mây, ngữ điệu đầy ân cần: “Làm sao? Rất đau? Ta nhìn xem.” Vừa nói vừa vén áo Bạch Hy, thấy vết thương chỗ bụng không rớm máu. liền nhanh chóng kiểm tra phía sau.
Bạch Hy tùy ý Diệp Ý Tiêu, bị đau đớn hành hạ, hắn sớm đã không còn khí lực. Sau một hồi lâu, cơn đau mới thuyên giảm.
“Tiểu Hy, về sau không cho phép ngươi gọi ta Diệp tổng.” Diệp Ý Tiêu nghiêm trang nói, ngón tay nhẹ nhàng mát xa lưng Bạch Hy: “Ta không thích.”
Bạch Hy trầm mặc, tầm mắt cụp xuống, như là đang tự hỏi. Rốt cuộc, khi đã quyết định, liền ngẩng cao đầu, ánh mắt kiên định nhìn về phía Diệp Ý Tiêu: “ Hảo, chỉ cần ngươi không nói ba chữ kia, ta sẽ một mực ở lại bên cạnh ngươi, thẳng cho đến khi ngươi chán ghét mới thôi.”
Hắn biết rõ, chỉ cần Diệp ý Tiêu không chết hy vọng, bản thân cũng sẽ không có một ngày yên ổn. Đã như vậy, sao lại không phóng túng chính mình, cứ tạm thời sa vào ôn nhu giả tạo này. Bạch Hy cho rằng mình đã không còn gì, cho nên rất muốn biết, cuối cùng, Diệp Ý Tiêu còn cần gì ở hắn đây.
“Ba chữ nào?” Diệp ý Tiêu có chút ngạc nhiên, bất quá hắn trước nay vốn thông minh, thoáng cái liền biết Bạch Hy muốn nói gì, vì vậy rất nhanh liền gật đầu: “Hảo.” Lúc này, y sẽ không nói, nhưng chính là sẽ dùng hành động để chứng minh cho Bạch Hy thấy, y yêu hắn, cả đời này cũng chỉ có mình hắn.
Diệp ý Tiêu ở cạnh Bạch Hy trọn ba ngày đêm, ngày thứ tư, không thể không đi làm. Trước khi rời đi, còn túm Long Diệu Thanh qua căn dặn tìm một điều dưỡng viên cao cấp, ban ngày đặc biệt chiếu cố Bạch Hy, buổi tối y sẽ vào thay.
Được Long Diệu Thanh sắp xếp, phòng Bạch Hy chính là phòng VIP siêu cấp, tốt nhất trong bênh viện. Cho nên, dù Diệp Ý Tiêu có rời đi cũng không ảnh hưởng gì.
Cơ thể Bạch Hy khôi phục rất nhanh, Long Diệu Thanh dùng toàn những loại thuốc tốt nhất, lại thêm vật lý trị liệu, dinh dưỡng hợp lý, cộng thêm tâm trạng thoải mái. Miệng vết thương rất nhanh đã khép lại.
Trong thời gian này, Đặng Thúc cùng công nhân trong công trường cũng đã đến thăm Bạch Hy. Bọn họ đối với phòng bệnh vô cùng tán thưởng, thậm chí còn hâm mộ Bạch Hy có thể ở căn phòng tốt như vậy. Đối với việc này, Bạch Hy dở khóc dở cười. Huynh đệ ạ, các ngươi cũng không chịu nhìn, người ta thủng hai cái lỗ, thậm chí còn có thể bị uốn ván, nguy hiểm là nguy hiểm a!!
Đặng thúc trước khi về còn nói, Diệp Ý Tiêu đã ký với ông một hiệp nghị kéo dài năm năm. Về sau chỉ cần bất động sàn Lợi Hải muốn xây mới cao ốc bán hoặc cho thuê, Đặng thúc không cần tham dự đấu thầu cũng có thể nhận công trình. Đây chính là lộc trời rơi xuống ạ! Không cần tham gia đấu thầu, nói trắng ra chính là không cần nhét phong bì bôi trơn, bồi dưỡng, khấu trừ, chỉ vậy thôi cũng tiết kiệm được không ít. Đặng thúc lập tức cho anh em công nhân lãnh lương sớm, lại thêm vào một tháng tiền thưởng!
Ngay lúc Đặng thúc cùng đám công nhân chuẩn đi, Diệp Ý Tiêu lại vừa tới bệnh viện. Vì vậy, liền mời bọn họ tới một nhà hàng sang trọng kế bên, ăn một bữa sơn hào hải vị. Cuối bữa tiệc, Diệp Ý Tiêu còn hoan nghênh bọn họ thường xuyên bớt chút thời gian tới thăm Bạch Hy. Còn hứa hẹn, chỉ cần Bạch Hy còn ở đây, y liền bao toàn bộ tiền xe cùng cơm trưa, công trường cũng không trừ lương! Đương nhiên là chỉ giới hạn ở ban ngày.
Vì vậy, người đến thăm Bạch Hy nhiều vô cùng, Đặng thúc còn phải lấy giấy trắng sắp xếp thành từng nhóm.
|
CHƯƠNG 11
Nửa tháng sau, vết thương của Bạch Hy có thể cắt chỉ, cả phía sau lưng cũng đồng dạng.
Hôm nay Diệp Ý Tiêu cố ý nghỉ làm, nói cũng muốn tới, liền bị Long Diệu Thanh hung hăng cười nhạo một phen, cuối cùng vẫn là bị trợ lý dùng điện thoại đoạt mệnh truy hồn gọi về. Trước khi đi vẫn còn chưa yên tâm, đi qua đi lại vòng vèo, dặn dò Bạch Hy vài câu mới chịu rời bệnh viện.
Sau khi cắt chỉ, Bạch Hy hoạt động thuận tiện hơn rất nhiều, có thể tự mình xuống tiểu hoa viên dưới lầu, đi dạo, thả lỏng tâm tình, hít thở không khí trong lành. Cũng không phải phòng bệnh không tốt, chỉ là ở trong nhà lâu, cả người sắp mốc meo. Hơn nữa, dù cho là lầu vàng cũng chỉ là ***g giam, sao có thể vui tươi sống động như cảnh đẹp bên ngoài a?
Bạch Hy đi dạo một vòng quanh hoa viên, cảm thấy có chút mệt, liền tìm đến ghế đá nghỉ ngơi. Điều dưỡng viên thấy hắn không có gì trở ngại, liền về phòng thu thập một chút.
Ngày hè tháng sáu, ánh nắng mặt trời chói chang gay gắt, cho dù ở dưới tán cây vẫn thấy nóng kinh người. Bạch Hy ngồi một lát, liền muốn chui về phòng có điều hòa mát lạnh.
Vừa đứng lên, chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên: “Tiểu Hy?”
Bạch Hy toàn thân cứng ngắc, một hồi lâu mới lấy lại được tinh thần, quay đầu, miễn cưỡng cười: “Mẹ.”
Phía sau lưng là một phụ nữ trung niên được bảo dưỡng phi thường tốt, một thân quần áo hàng hiệu sang trọng, trên mặt lộ vẻ kinh hỉ. Nàng bước nhanh trên đôi giầy cao gót, vươn tay níu Bạch Hy: “Tiểu Hy, ngươi tại sao lại ở chỗ này? Sinh bệnh sao? Ai chiếu cố ngươi?”
Bạch Hy có chút xấu hổ, dù sao thời điểm bị Bạch lão gia đuổi khỏi nhà, người mẹ sinh ra mình cũng là mang vẻ mặt chán ghét, thậm chí bà từng nói thật hối hận vì đã sinh ra đứa nghịch tử như hắn.
“Tiểu Hy, ngươi hãy nghe ta nói.” Bạch phu nhân hiển nhiên đã quên đi lúc trước ghét bỏ đứa con ra sao, vẻ mặt vội vàng, kéo theo Bạch Hy: “Gia gia ngươi trúng gió nhập viện rồi, ngươi mau trở lại Bạch gia a. Đệ đệ ngươi còn nhỏ, chưa được việc, ngươi còn không trở lại, toàn bộ gia sản sẽ bị đại bá ngươi cướp hết nga!”
Nguyên lai là lý do này. Nội tâm Bạch Hy hiểu rõ, lão thái gia nhập viện, chỉ sợ lành ít dữ nhiều, cho nên các thúc bá trong nhà đều bắt đầu hành động, chuẩn bị tranh cướp số gia sản cuối cùng của Bạch gia.
“Thực xin lỗi, Bạch phu nhân, ta đã không còn là người của Bạch gia.” Bạch Hy cưỡng chế khó chịu trong lòng, cố gắng dùng khí ngữ lạnh lùng nói.
Bạch mẫu nghe xong, gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, xiết chặt cánh tay Bạch Hy không buông: “ Tiểu Hy! Ngươi hiện đừng làm rộn, lão gia gia trước khi hôn mê cũng chỉ gọi tên ngươi. Hiện tại đã thanh tỉnh một chút, trước tiên vẫn là muốn gặp ngươi. Hy vọng thu được gia sản của ngươi vẫn là rất lớn! Cho dù không nghĩ cho mình, ngươi cũng nên vì đệ đệ ngươi a, hắn mới mười lăm tuổi.”
Bạch Hy trầm mặc không nói, trước kia lão gia gia quả thật thương nhất là hắn, bất quá đó là trước kia. Hiện tại tất cả đều đã bất đồng.
“Thực xin lỗi, Bạch phu nhân. Sự tình của Bạch gia sớm đã không liên quan tới ta nữa. Trước đây ít lâu ta bị thương, hôm nay vừa cắt chỉ, ta không thể đứng quá lâu.” Nói xong, tâm tình hắn phức tạp, rút khỏi tay Bạch mẫu, quay người, đi về phía khu an dưỡng của bệnh viện.
Bạch lão gia tử trúng gió nhập viện, hẳn là cũng ở phòng VIP a? như thế nào không nghe Long Diệu Thanh nhắc qua chuyện này? Bạch Hy thất thần nhìn bảng điều khiển thang máy trong tầng trệt .
Hắn làm sao biết, vì để Bạch Hy có thể an tâm dưỡng bệnh, Diệp Ý Tiêu đã phong tỏa mọi tin tức, thậm chí còn cố ý để bệnh viện an bài phòng Bạch lão gia cách xa thang máy.
Bạch Hy trở lại đại sảnh khu an dưỡng cũng không vội về phòng ngay, ngược lại, tìm y tá hỏi thăm bệnh viện có bao nhiêu phòng VIP. Tiếp chuyện hắn là một y tá còn trẻ, nghe xong liền rất nhanh trả lời. Nguyên lai bệnh viện chỉ có mười phòng VIP, năm căn tại lầu bốn, năm căn ở lầu sáu. Hiện tại, phòng của Bạch Hy ở lầu sáu, cho nên hắn có thể kết luật gia gia mình đang ở lầu bốn.
Bữa tối do Diệp Ý Tiêu đích thân mang tới, cùng ăn vài miếng liền phát hiện Bạch Hy có điểm bất an, một hơi đoạt lấy đôi đũa, nghiêm túc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì.” Bạch Hy đang dùng đũa ăn cơm, đột nhiên bị đoạt mất, liền sững sờ ngẩng đầu lên.
“Tiểu Hy, ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng giấu được tâm sự.” Diệp Ý Tiêu cầm thìa uy tới một ngụm súp. Bạch Hy ngoan ngoãn uống xong, hơi suy tư một lát mới nói: “Ông nội ta nhập viện rồi.”
Diệp Ý Tiêu nhíu mày, việc này y che dấu vô cùng kỹ, làm sao Bạch Hy biết được?
“Con cháu Bạch gia đều xoa tay chuẩn bị tranh đoạt gia sản, mẹ ta nói, ta coi như vì đệ đệ mà suy nghĩ, cũng nên kiếm một phần. Còn nói gia gia rất nhớ ra, lúc trúng gió, hôn mê chỉ gọi tên ta.” Bạch Hy máy móc ăn đồ Diệp ý Tiêu đưa qua, trong mắt lộ ra mờ mịt,
“Bản thân ngươi nghĩ thế nào?” Diệp Ý Tiêu lấy ra một cái đùi gà, dùng đũa gỡ xuống phần thịt trơn mềm, từng khối, từng khối uy đến miệng Bạch Hy.
Bạch Hy lắc đầu: “Ta không biết. Gia gia mặc dù có chút cố chấp, nhưng rất thương ta. Hiện giờ nhập viện, nếu ta không tới nhìn ông, giống như thật bất hiếu.”
“Ông ta đã từng tuyên bố cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ, đã không còn là gia gia của ngươi nữa.” Diệp ý Tiêu lại uy Bạch Hy một miếng cơm, sau đó lại kẹp một chút đồ ăn đưa vào miệng hắn.
Bạch Hy nhai một lát rồi nuốt xuống, đùi gà liền bị Diệp Ý Tiêu đưa tới, hắn chỉ có thể tiếp tục há miệng ăn. Một hồi lâu sau, Bạch Hy mới nói: “Dù sao đó cũng là ông nội ta, ngày mai ta muốn đi thăm ông.”
“Ngày mai không được.” Diệp Ý Tiêu lập tức cự tuyệt. Y biết Bạch lão gia tử chuẩn bị công bố di chúc vào ngày mai, nếu Bạch Hy tới đó, nhất định sẽ rất xấu hổ, thậm chí bị thương tổn. Hắn tuyệt không muốn Bạch Hy lại chịu khổ.
“Vì cái gì ngày mai lại không được?” Bạch Hy rất chân thành hỏi.
“Bởi vì ngày mai ngươi phải kiểm tra tổng quát.” Diệp ý Tiêu lập tức tìm ra lý do, tính toán chờ một lát sẽ gọi điện cho Long Diệu Thanh, ngày mai sẽ để Bạch Hy làm một cái kiểm tra tổng quát, làm xét nghiệm máu thông thường, thậm chí xét nghiệm nhiễm sắc thể đều muốn làm! Miễn sao cả ngày Bạch Hy đều không rảnh.
Bạch Hy ah một tiếng liền yên tĩnh ăn cơm, đợi hai người đều ăn no mới hỏi: “ Ta lúc nào mới có thể đi thăm ông?”
“ Ngày mốt, ta cùng ngươi đi.” Chỉ cần đợi lão gia tử tuyên bố di chúc xong, là có thể quang minh chính đại đi gặp. Hơn nữa có Diệp ý Tiêu y đi cùng, người Bạch gia muốn khinh dễ Bạch Hy cũng phải nghĩ lại!
Sau bữa cơm chiều, Diệp Ý Tiêu cùng Bạch Hy xem tivi một lát liền chuẩn bị tắm rửa. Trong nửa tháng qua, Bạch Hy đều không có hảo hảo mà tắm qua. Mỗi lần đều chỉ chà lau qua loa, đêm nay cuối cùng cũng có thể hảo hảo mà tẩy một phen a!
|
CHƯƠNG 12
Bạch Hy vừa cầm áo đi vào phòng tắm, Diệp Ý Tiêu cũng tiến vào theo. Bạch Hy đỏ mặt: “Ý Tiêu, ta muốn tắm rửa.”
“Ta biết rõ, nhẫn nhịn nửa tháng không có tắm rửa thực khổ, ta giúp ngươi.” Diệp Ý Tiêu khóe miệng hơi vểnh, cười đến ý vị thâm thường, hai tay liền cởi bỏ cúc áo Bạch Hy. Bạch Hy theo phản xạ liền đè lại tay của y: “Ta tự mình làm…”
“Ngươi tự tắm không tốt.” Diệp Ý Tiêu ghé sát, hôn lên vành tai của hắn, ngữ mang theo mê hoặc: “Ta sẽ rất cẩn thận. Hơn nữa ta nghĩ, cần hảo hảo nhìn xem miệng vết thương của ngươi khép lại được như thế nào. Không nhìn qua, ta thực lo lắng.”
Bị Diệp Ý Tiêu tận lực trêu chọc, cơ thể Bạch Hy rất nhanh liền mềm nhũn, cả người tựa lên y, tùy ý đối phương muốn làm gì thì làm.
Diệp Ý Tiêu để Bạch Hy dựa vào ngực mình, đưa tay nâng cằm hắn, nhìn qua đôi môi đã khôi phục huyết sắc hồng thuận, cúi người, đặt lên đó một nụ hôn bỏng rát. Bạch Hy “ưm” một tiếng rồi nhắm nghiền hai mắt, hé miệng tiếp nhận nụ hôn cuồng nhiệt kia. Đầu lưỡi bị đối phương cuốn lấy, một lần lại một lần liếm láp, vỗ về chơi đùa khiến hắn hô hấp bất ổn, liên tục thở dốc.
Cảm nhận được phản ứng của Bạch Hy, Diệp Ý Tiêu tương đối thỏa mãn, một bên hôn, một bên cởi bỏ nốt cúc áo của hắn, hai tay thành thạo vuốt ve, mơn trớn khối thân thể rắn chắc mà thực co giãn kia. Trải qua nửa tháng điều dưỡng, thân thể Bạch Hy rõ ràng đã tốt lên nhiều, làn da vốn mang màu lúa mạch đã trắng lên một chút, trên người cũng có thêm không ít thịt, sờ tới sờ lui cũng không cảm thấy gầy gò như lúc mới gặp lại.
Bạch Hy ôm Diệp Ý Tiêu, cảm giác được một vật thô to, cọ sát dưới hạ khố. Đều là nam nhân, hắn tự nhiên biết rất rõ đó là thứ gì. Bạch Hy đột nhiên mở mắt, lại ngoài ý muốn nhìn thấy đôi mắt tràn đầy yêu thương của Diệp Ý Tiêu.
Hắn lại càng hoảng sợ, chớp mắt vài cái. Đang muốn nhìn lại cho rõ ràng thì Diệp Ý Tiêu đã cúi xuống, cái lưỡi vừa rồi còn tàn sát bừa bãi trong miệng giờ đã liếm lên điểm nhỏ trước ngực. Cảm xúc trơn mềm, ướt át làm Bạch Hy không khỏi run lên, trong miệng phát ra thứ âm thanh rên rỉ ngọt lịm: “Ah…”
Cơ thể phản ứng rất thành thật. Bạch Hy biết rõ bản thân khát vọng điều gì. Chỉ là, cái kia mãi mãi cũng chỉ có thể là khát vọng.
Diệu Ý Tiêu tuy cường thế bá đạo, nhưng khi làm tình cũng có thể coi là để ý cảm xúc của đối phương, vì bạn tình mà suy nghĩ. Bạch Hy ôm đầu y, nhắm mắt lại, ngửa cổ về phía sau, tạo ra một đường cong tuyệt mỹ.
Dưới kỹ xảo cao siêu của Diệp Ý Tiêu, chẳng mấy chốc quần lót cũng thoát xong, hiện tại Bạch Hy đã hoàn toàn xích lõa trước mặt y.
Nhìn qua miệng vết thương như hình cánh hoa dưới bụng hắn, Diệp Ý Tiêu thực đau lòng. Ngón tay cẩn thận từng chút phủ lên, dùng thanh âm hơi khàn khàn hỏi: “Còn đau không?”
“Không đau, nhưng có chút ngứa.” Bạch Hy rũ mắt đáp.
“Ngươi vẫn còn ở đây, thật tốt.” Diệp Ý Tiêu thấp giọng lẩm bẩm, nửa quỳ xuống, tay lướt qua khu rừng rậm rạp, cầm lấy tiểu đệ đệ đang bừng bừng phấn chấn kia. Một hồi cuồng nhiệt nửa tháng trước đã hoàn toàn đánh thức tiểu gia hỏa đã ba năm tĩnh mịch này. Chỉ hơi chạm nhẹ liền không nhịn được kích thích mà trướng to, linh khẩu nhỏ nhỏ cũng lóng lánh bọt nước, run rẩy vô cùng khả ái.
Bạch Hy ngượng ngùng, đưa tay muốn che khuất tiểu gia hỏa cực không nghe lời kia. Nhưng vừa động đã bị Diệp Ý Tiêu phát giác, liền bắt lấy cổ tay hắn, mang theo ý chọc ghẹo nói: “Đừng vội, để ta nhìn thật kỹ.”
“Có gì đẹp mắt a, ta có ngươi cũng có.” Bạch Hy cúi đầu nhìn Diệp Ý Tiêu vẫn đang quần áo chỉnh tề. Sơ mi trắng cùng caravat không chút nào xô lệch, còn chính mình thì đang khoác áo bệnh nhân, vạt áo lại mở rộng lộ ra ***g ngực xuân phong vô hạn. Phía dưới hoàn toàn quang lỏa, căn vật thẳng tắp giữa hai chân. Hắn liền cảm thấy rất không tự nhiên, trên mặt sớm đã nhiễm một tầng đỏ ửng. Cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa quen làm những chuyện thân mật cùng Diệp Ý Tiêu.
Diệp Ý Tiêu nghe xong, nhướng mày: “Không, ngươi so với ta còn tốt hơn.” Miệng nói những lời này, hai tay càng thêm dụng lực, ngón tay lướt xuống, xoa nắn hai tiểu cầu đáng yêu làm cho Bạch Hy lại một hồi run rẩy.
“ Ý Tiêu, chúng ta… chúng ta… mau tắm là tốt rồi…” Chỉ mới dạo đầu như vậy, Bạch Hy đã có cảm giác mình không chịu nổi, nếu chờ một lát càng thêm kịch liệt…, hắn sợ miệng vết thương sẽ toác ra mất.
“Đừng nóng vội, bảo bối, để ta hảo hảo chăm sóc ngươi.” Diệp Ý Tiêu nói xong, thật nhanh điều chỉnh nhiệt độ nước ấm, sau đó cầm lấy vò sen, xối nước lên cơ thể Bạch Hy.
Y dùng ngón tay lướt qua từng tấc thịt trên người ái nhân, thỉnh thoảng lại in xuống những dấu hôn nồng nhiệt. Bạch Hy thở hổn hển, gian nan nhắc nhở: “Ngày mai ta còn kiểm tra tổng quát, không… không muốn lưu lại hôn ngân.”
Diệp Ý Tiêu nở nụ cười, đứng thẳng dậy, rất nhanh đã đem quần áo vướng bận trên người cởi sạch, sau đó lại đem Bạch Hy ôm vào ngực, nước ấm như xua tan hết mệt mỏi trên cơ thể hai người.
Tư thế này càng làm Bạch Hy càng cảm nhận rõ ràng khối thịt nóng cực đại phía sau đang cứng ngắc chỉa vào mông mình, làm như vô ý nhưng cố tình, hướng khe mông mà chui vào.
“Đừng….” Bạch Hy chưa kịp phản ứng, cả người liền bị xoay lại. Diệp Ý Tiêu lại chụp lấy tiểu đệ đệ của hắn. Bất quá, lần này không phải cao thấp bộ lộng mà là cẩn thận lau rửa. Nước ấm cọ rửa lỗ nhỏ mẫn cảm trên đỉnh, khoái cảm khác thường đánh úp làm hai mắt Bạch Hy hoa lên, đầu óc quay cuồng choáng váng.
Một hồi lâu sau Diệp Ý Tiêu mới chuyển sang địa phương khác, Bạch Hy chưa kịp thở phào, đã bị Diệp Ý Tiêu đem tiểu đệ đệ một ngụm ngậm lấy. Đầu lưỡi cực kỳ kỹ xảo quấn quýt lấy phần đỉnh. Dường như nơi đó có dòng chất lỏng trong suốt chảy ra, y không chút do dự, toàn bộ đều nuốt vào.
“Ân..Ah…” Bạch Hy thở gấp càng lợi hại, cảm giác như huyết mạch toàn thân cơ hồ đều tập chung xuống chỗ kia, kêu gào muốn được giải phóng.
Diệp Ý Tiêu nhu tình hôn liếm, hai mắt chăm chú nhìn Bạch Hy, sợ bỏ qua phản ứng dù nhỏ nhất của người yêu. Trong miệng càng thêm làm càn, ra sức phun ra nuốt vào, đầu lưỡi quấn quýt chà sát đầu đỉnh. Cảm giác lên đỉnh khiến Bạch Hy mơ hồ, chỉ thấy trong cơ thể như có một cơn sóng dữ, chỉ trực bùng lên… rất nhanh, Bạch Hy hét lên một tiếng tiền phóng ra,
Không né tránh, Diệp Ý Tiêu đem toàn bộ dịch thể nuốt xuống. Cuối cùng, còn làm như mùi vị rất ngon mà liếm liếm môi, nhẹ giọng cười nói: “Hương vị của Tiểu Hy đúng là không tệ a.”
Bạch Hy ngồi rũ trong lòng y, nghe vậy càng hận không thể vùi đầu trong ngực đối phương. Mình đã thỏa mãn nhưng đối phương vẫn là cứng rắn như thép a. Bạch Hy nghĩ nghĩ, liền vòng tay ra phía sau.
“Ngươi làm gì!” Diệp Ý Tiêu phát hiện động tác của Bạch Hy, nhíu mày, kéo tay hắn lại.
“Ta…” Bạch Hy liếc nhìn chỗ đang còn bừng bừng phấn chấn của Diệp Ý Tiêu, ý đồ rất rõ ràng. Hắn không thể chỉ để bản thân sung sướng, còn phải toàn lực giúp người nào đó giải quyết vấn đề nga.
Thoáng cái Diệp ý Tiêu đã rõ ý định của Bạch Hy, rất đắc ý nở nụ cười. Diệp Ý Tiêu Cúi đầu hôn môi Bạch Hy, ôn nhu nỉ non: “ Cái kia chỉ để ta phục vụ, chủ nhân như ngươi không cần làm gì. Còn có, chúng ta ra bên ngoài làm, trong phòng tắm quá ẩm ướt rồi.”
Làm bên ngoài??? Bạch Hy kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Thế nhưng y tá sẽ kiểm tra phòng a….”
“Yên tâm, các nàng đêm nay sẽ không tới quấy rầy chúng ta.” Diệp Ý Tiêu lấy ra một chiếc khăn bông lớn, đem Bạch Hy cuộn vào trong. Vừa ra khỏi nhà tắm đầy hơi nước, lại tiếp xúc ngay với máy lạnh rất dễ làm người ta cảm mạo. Xác định đã đem người yêu bọc kỹ, Diệp Ý Tiêu mới ôm hắn thẳng đến giường bệnh lớn.
Đem Bạch Hy cẩn thận đặt lên giường, Diệp ý Tiêu tinh tế lau đi từng bọt nước trên người hắn. Dư vị cao trào chưa kịp tan làm toàn thân Bạch Hy nổi lên một tầng hồng nhạt, dưới ánh sáng nhu hòa của ngọn đèn, càng lộ ra tự vị mê người.
|
CHƯƠNG 13
Ngày hôm sau, Bạch Hy bị điều dưỡng viên mang đi kiểm tra tổng quát, cơ hồ mỗi khoa, mỗi phòng đều lạng vào một lần, lại thêm đêm qua mới làm vận động trên giường, chờ mọi việc xong xuôi, Bạch Hy đã mệt tới mức ngủ suốt một buổi chiều.
Đến khi hắn tự tỉnh lại, đèn trongphòng đều đã được bật. Bạch Hy chống tay ngồi dậy, hướng chiếc đồng hồ kiểu dáng châu Âu xa hoa treo trên vách tường nhìn xem. Hẳn là đã 8:30, nói cách khác, Bạch Hy đã ngủ suốt sáu tiếng!
Trong phòng không có người, Bạch Hy có chút ngẩn người, tới tận khi Diệp Ý Tiêu mang theo một chiếc thực hạp [hộp đồ ăn] đi vào.
“Tỉnh rồi? Ngươi vẫn có thể ngủ a.”Diệp Ý Tiêu đem đồ đặt xuống đầu giường, nới lỏng caravat: “Ta lúc bảy giờ đã trở lại. Thấy ngươi ngủ ngon như vậy, không đành lòng đánh thức nên đã ăn tối trước. Ngươi đói bụng không? Nhanh đi đánh răng sau đó ăn cơm. Ăn xong, ta mang ngươi ra ngoài tản bộ một chút.”
“Thật a?” Bạch Hy nghe xong lập tức tinh thần tỉnh táo: “Đi chỗ nào a?”
“Đi bộ nửa giờ là tới a.” Diệp Ý Tiêu biết rõ Bạch Hy buồn chán tới sắp mốc, nên hôm nay mới cố ý đem hắn rangoài.
Bạch Hy nhíu mày, phạm vi này cũng quá nhỏ đi, nhiều lắm chỉ có thể tới công viên kế bệnh viện, vì vậy liền đề nghị:“Có thể lái xe đi không a? Ta muốn đi nhà sách.”
“Không được, thân thể ngươi còn chưa hoàn toàn khôi phục, đi xa như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Ngoan, nghe lời ta.” Diệp Ý Tiêu vò vò đầu Bạch Hy, rất có kiên nhẫn mà dụ dỗ.
“Đã biết rõ lão tử chưa khỏi hẳn, tốiqua ngươi còn đè a…” Bạch Hy vừa bất mãn làu bàu, vừa vào nhà tắm đánh răng rửa mặt.
Bóng lưng Bạch Hy vừa khuất, tươi cười trên mặt Diệp Ý Tiêu lập tức bị thu lại. Buổi sáng hôm nay, Bạch lão gia tử vừa kêu luật sư cùng công chứng viên tới phòng bệnh, trước mặt tất cả mọi người đọc di chúc. Nội dung cụ thể Diệp Ý Tiêu tạm thời chưa rõ, nhưng nhìn theo phản ứng của mọi người trong Bạch gia cũng đủ biết, trong bản di chúc này, Bạch Hy chiếm một phần rất quan trọng.
Lúc chiều, mẹ Bạch Hy đã trực tiếp lên đây. May mà y tá nghe theo căn dặn của Diệp Ý Tiêu, kịp thời ngăn lại, kiên quyết không cho nàng bước chân vào lầu sáu. Nếu không, lúc này không biết Bạch Hy đã bị quấy rối thành cái bộ dạng gì rồi.
Tận khi Diệp Ý Tiêu đi lên, Bạch mẫu mới không cam lòng rời đi, trước khi đi còn hung hăng trợn mắt nhìn y. Còn nghĩ muốn lợi dụng Bạch Hy? Diệp Ý Tiêu cười lạnh. Lúc trước, việc Bạch Hy trở thành người yêu của y, vợ chồng Bạch nhị thiếu gia đã tốn không ít công phu a! Cái này chính là, vì lợi ích của bản thân, đến con ruột cũng có thể hi sinh. Hiện giờ, cục diện trở thành như vậy, bọn họ tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội tranh đoạt số gia sản lớn kia.
Đưa mắt nhìn Bạch Hy xoa xoa mặt từ nhà tắm đi ra, Diệp đại tổng giám đốc lập tức bước qua, nắm tay hắn kéo lại ghế salon. Sau đó, từ thực hạp lấy ra bữa tối đầy đủ sắc vị.
Bạch Hy sớm đã bụng đói kêu vang,nhìn thấy mỹ vị thì hai mắt liền sáng lên. Không chờ sự đồng ý của Diệp Ý Tiêu, trực tiếp tự mình đi bới cơm.
Diệp Ý Tiêu ngồi bên cạnh vội vàng đổ canh. Thấy hắn ăn thực vui vẻ, thần sắc trên mặt liền thả lỏng rất nhiều. Chờ khi Bạch Hy đem đồ ăn tiêu diệt bằng hết, không chừa miếng nào, lập tức đưa hắn một chén canh siêu cấp bổ dưỡng.
“Ý Tiêu, ngày mai ta thật sự có thể đi gặp gia gia sao?” Bạch Hy chớp mắt, một bên ăn canh một bên hỏi.
“Ân, ta cùng ngươi đi gặp lão.” Diệp Ý Tiêu gật đầu, tiện tay cầm tờ báo trên bàn trà lên xem. Nào ngờ mới liếc mộtcái, sắc mặt của lập tức tái nhợt, toàn thân lộ ra hàn khí bức người.
Bạch Hy kinh ngạc, lóp ngóp ngó qua coi, chỉ thấy trang báo Diệp ý Tiêu đang xem là chuyên mục giải trí, lại nhìn sắc mặt âm trầm dọa người của y, chợt nhớ tới đại minh tinh điện ảnh nào đó, ngượng ngùng mở miệng: “Nghiêm Huyễn Hi kia chuyện xấu thật nhiều, một chốc là ngươi, một chốc đã là thiếu gia họ Hồng.”
Diệp Ý Tiêu sắc mặt đen thùi, khôngnói câu nào, đem tin tức trong bài báo đọc hết, rồi trầm mặc một lát mới lên tiếng:“Bạch Hy, lát nữa ta không thể ra ngoài tản bộ cùng ngươi. Ngươi ở trong phòng coi tivi hoặc lên mạng a. Ta có chút việc cần xử lý.”
Bạch Hy đáp ứng, cúi đầu im lặng ăn canh, trong lòng thập phần thất vọng. Người kia vẫn giống như trước, tựa như mộtcâu chuyện cổ tích thật đẹp, đầy huyễn hoặc nhưng không thể tới gần.
Diệp Ý Tiêu đi rồi, Bạch Hy mở máy tính lướt mạng. Suốt ba năm không tiếp xúc với internet rất nhiều thứ đều đã không quen. Hắn cũng chẳng dậy nổi hứng thú gì nữa. Lúc trưa lại ngủ quá nhiều, giờ cũng không buồn ngủ, suy nghĩ một lát liền quyết định vẫn là đi ra ngoài mộtchút a.
Mặc nguyên bộ đồ bệnh nhân ra ngoài thì quá gây chú ý. Bạch Hy trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn mở tủ đồ của Diệp Ý Tiêu. Bên trong cũng không có nhiều quần áo, đa số là áo sơ mi cùng quần tây. Bạch Hy chớp chớp mắt, tại vị trí khuất tìm được một kiện áo pull cùng một chiếc quần hưu nhàn màu kem. Mặc vào mới thấy vô cùng vừa vặn, có lẽ là do Diệp ý Tiêu cố tình mua.
Bạch Hy thay một thân quần áo thoải mái cùng giày thể thao, lại từ tủ đầu giường móc ra cái ví cũ. Đây là lần trước, thời điểm qua thăm, Đặng thúc đem trả hắn túi du lịch bỏ lại công trường. Nhưng cái túi kia cùng quần áo bên trong chỉ trụ lại được vài giờ liền bị Diệp đại tổng giám đốc coi như rác mà ném đi, chỉ để lại ví tiền.
Lúc đó vẫn là nên ngăn cản y nga… Bạch Hy thở dài, sau đó rời khỏi phòng. Lúc ngang qua chỗ phòng trực, một y tá rất có trách nhiệm liền gọi lại, hỏi thăm hắn muốn đi đâu.
Bạch Hy mỉm cười nói: “ Ở trong phòng quá buồn chán, thừa dịp gió mát ra ngoài đi tản bộ, rất mau sẽ trở về.”
Vị y tá cầm một xấp giấy đăng ký ra vào để hắn điền lại danh tính cùng thời gian ly khai, Bạch Hy liền từng cái làm theo hướng dẫn.
Đêm mùa hè, trên phố khắp nơi đều là người tản bộ. Một ít cửa hàng lớn cùng siêu thị có điều hòa chính là địa điểm được dân chúng rất yêu thích.
Bạch Hy đi từ cổng sau bệnh viện, rẽ phải, đi tiếp chừng hai mươi phút, thấy một trung tâm thương mại lớn liền đivào. Rời khỏi thành phố này đã ba năm, nơi đây thay đổi từng ngày làm cho Bạch Hy có cảm giác bản thân hoàn toàn lạc lõng.
Trong sảnh không khí mát lạnh, lượng người qua lại cũng vô cùng lớn. Bạch Hy đi ngang vài gian hàng, đột nhiên cảm thấy muốn tự mua cho mình chút quần áo.
Nghĩ liền làm, Bạch Hy theo dòng người tiến vào một cửa hàng… khắp nơi treo biển triết khấu, dựa vào sở thích lúc trước mua không ít quần áo. Chờ đến lúc giỏ đồ trong tay có điểm nặng bất thường mới ngưng lại.
Lúc thanh toán, hắn mất hơn hai ngàn tệ. Bất quá cũng không sao, trong đó vẫn là có hơn một ngàn lần trước trộm từ Diệp ý Tiêu.
Trở lại bệnh viện, đã là hơn mười một giờ, nữ y tá vừa thấy hắn liền lập tức chạy lại, vạn phần lo lắng nói: “Bạch tiên sinh, xin ngài lập tức gọi điện thoại cho Diệp tiên sinh a. Ngài ấy nói nếu Bạch tiên sinh không trở lại, sẽ kêu luật sư kiện chúng ta đã tắc trách a!”
Bạch Hy rất kinh ngạc, vội hỏi chuyện gì xảy ra. Nguyên lai, sau khi hắn ra ngoài dạo phố mua đồ, Diệp Ý Tiêu đã gọiđiện tới.
Biết Bạch Hy ra ngoài một mình, Diệp đại tổng giám đốc liền bạo phát, tức giận mắng y tá trực ban tại sao lại để Bạch Hy đi một mình, vạn nhất hắn có việc gì, ta tuyệt đối không tha cho các người..vânvân…
Nữ y tá nước mắt lưng tròng, nghĩ tới đi làm đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gặp được loại người nhà bệnh nhân ngang ngược không nói lý tới vậy. Nhưng biết rõ đối phương lại là đại nhân vật, không thể đắc tội nên chỉ có thể gấp đến độ xoay vòng vòng.
Bạch Hy vội vã đi gọi điện thoại, nhưng đi được hai bước liền xấu hổ quay lại: “Thực xin lỗi, có thể mượn điện thoại của các ngươi a? Ta không có điện thoại.”
Thời buổi này rồi mà không có điện thoại, hiếm có a! Dưới ánh kinh ngạc của nữ y tá, Bạch Hy vội vã bấm dãy số đã nhớ kỹ trong đầu.
“Đã tìm được Bạch Hy chưa?” Điện thoại rất nhanh đã được tiếp nhận, trong loa truyền đến giọng nói tràn đầy hàn khí của Diệp Ý Tiêu.
“Ách, ta là Bạch Hy a.” Bạch Hy mất tự nhiên nói, hắn cũng không muốn liên lụy mấy y tá bị mắng nga. Huống hồ Diệp Ý Tiêu đã ra ngoài , vì cái gì hắn lại không được đi dạo a?
Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi mới nghe Diệp Ý Tiêu nói: “ Tiểu Hy, ngươi như thế nào lại tùy tiện ra ngoài? Vạn nhất đụng trúng miệng vết thương thì sao? Ngươi hôm qua mới vừa cắt chỉ!”
“Ta không sao.” Bạch Hy vừa nói vừa đưa cái túi trong tay ra. Rất nhanh liền ý thức được Diệp Ý Tiêu sẽ không nhìn thấy, không khỏi tự cười giễu: “Ta mệt mỏi, muốn đi ngủ, có gì mai nói, gặp lại sau.” Nói xong, cũng không đợi Diệp ý Tiêu trả lời, trực tiếp gác điện thoại rồi trở về phòng tắm rửa đi ngủ.
Một đêm không mộng mị, khi tỉnh lại đã là tám giờ sáng, nửa tiếng nữa Long Diệu Thanh sẽ tới thăm bệnh. Bạch Hy vộivàng rời giường rửa mặt, thay đồ bệnh nhân mới được đưa tới.
Đêm qua Diệp Ý Tiêu không trở về. Ban đầu, Bạch Hy còn cho rằng mình sẽ không ngủ được. Bất quá, hiện tại xem như là lo hão. Hắn ngủ rất ngon a! Đây là chuyện tốt, tối thiểu là đối với Diệp Ý Tiêu, hắn cơ bản đã không còn bất kỳ ham muốn chiếm giữ nào. Bạch Hy nhìn hình ảnh tinh thần sảng khoái của bản thân đang phản chiếu trong gương, lộ ra một cái tươi cười sáng lạn. Không tệ, không hy vọng gì thêm nữa, cứ như vậy hắn mới sống thoải mái được.
|
CHƯƠNG 14
Trước kia, vì còn yêu nên thường hay tỉ mỉ để ý chi tiết, cho dù là chuyện nhỏ cũng để tâm suy nghĩ. Hôm nay không còn bận tâm, chỉ đơn giản là bởi phần yêu kia đã phai nhạt đi rất nhiều.
Khi Bạch Hy từ phòng tắm đi ra, điều dưỡng viên liền đem lại bữa sáng đầy đủ sắc vị. Sau khi Bạch Hy thưởng thức xong bữa ăn phong phú, Long Diệu Thanh cũng vừa vặn tới kiểm tra phòng.
“Chào buổi sáng a, bác sĩ Long.” Bạch Hy mỉm cười chào hỏi.
Log Diệu Thanh cũng nhiệt tình đáp lại, sau đó nói: “Lên giường.”
“A?” Bạch Hy ngẩn người, nhưng rất nhanh hiểu ra là phải kiểm tra vết mổ, vì vậy liền ngoan ngoãn trở lại giường nằm.
Long Diệu thanh lấy dụng cụ từ y tá đi theo, mau chóng giúp Bạch Hy đo huyết áp, nhiệt độ, vén áo Bạch Hy lên, cẩn thận xem xét miệng vết thương, lại dùng ngón tay nhẹ nhàng đảo qua vùng da thịt phụ cận, ân cần hỏi: “Đau không?”
“Không đau.” Bạch Hy thành thật trả lời: “Nhưng rất ngứa, muốn gãi gãi a.”
“Vậy ngươi vẫn là quản cho tốt móng vuốt của mình nga, vạn nhất gãi chảy máu nhiễm trùng thì rất phiền toái.” Long Diệu Thanh giúp hắn kéo lại quần áo, tiếp nhận bệnh án trong tay y tá, mau chóng viết xuống kết quả.
“Hôm nay sẽ làm kiểm tra siêu vi B, chờ một lát điều dưỡng viên sẽ đem ngươi đến Phòng khám tại lầu bốn.” Long Diệu Thanh sau khi dặn dò xong lại nhìn Bạch Hy, bộ dáng muốn nói lại thôi. Cuối cùng vẫn là lắc đầu rời đi.
Bạch Hy nhàm chán xem tivi. Đang chán muốn chết thì liền gặp Diệp Ý Tiêu đẩy cửa đi vào. Y tựa hồ như một đêm không ngủ, dưới hốc mắt hiện lên một quầng thâm nhàn nhạt, y phục trên người vẫn là bộ tối qua mặc trước khi rời đi. Cái này cùng với một Diệp đại tổng giám đốc thập phần chú ý hình tượng trong quá khứ thật có điểm bất đồng.
“Tiểu Hy, ngươi ăn sáng chưa? Ta có mua bánh trứng ngươi thích nhất.” Diệp Ý Tiêu trong tay còn mang túi nhựa, bên trong là mẻ bánh mới ra lò.
Bạch Hy đứng lên tiếp nhận, tiện tay đặt lên bàn trà, cũng không nói chuyện, đi đến ban công bên kia hít thở không khí, duỗi duỗi tay, đá đá chân.
Diệp Ý Tiêu đi theo, vòng tay qua eo hắn, bên dưới lớp y phục là khối cơ thể mềm mại làm y thích đến không nỡ buông tay: “Như thế nào không để ý tới ta? Sinh khí a?”
“Không có.” Bạch Hy lắc đầu, hơi xê dịch ra bên ngoài. Tuy bây giờ là buổi sáng, nhưng là mùa hè, bên ngoài cũng hơn ba mươi độ, hai cái đại nam nhân còn ôm ấp như vậy cũng quá nóng đi.
“Tiểu Hy, ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng che dấu được tâm sự.” Diệp Ý Tiêu ghé tai Bạch Hy, thấp giọng nói xong, ngón tay thon dài tại trên bụng hắn nhẹ nhàng vẽ vài vòng.
Trên người Diệp Ý Tiêu có mùi thuốc lá hàn nhạt, còn như có như không thoang thoảng mùi nước hoa, hương vị khiến cho Bạch Hy có chút muốn ói. Hắn che miệng, cố không ít sức mới có thể đem vẻ buồn nôn này ép xuống.
“Ngươi làm sao?” Diệp Ý Tiêu buông lỏng người trong ngực, chau mày. Y như vậy làm cho người chán ghét sao? Khuya hôm trước không phải Bạch Hy đã trằn trọc rên rỉ liên tục dưới thân y hay sao, như thế nào lại…
Bạch Hy đẩy Diệp Ý Tiêu ra, há mồm hung hăng hít thở không khí, quay đầu nhìn y :”Khó ngửi.”
“Ah?” Diệp Ý Tiêu dùng tay kéo y phục lên ngửi, gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Tối hôm qua quá bận rộn. Ta hiện giờ liền đi tắm, ngươi đợi một chút ah.”
Bận rộn?Bạch Hy hồ nghi nhìn về phía nhân ảnh đang loay hoay hướng về phía tủ quần áo, hoàn toàn xác định kia chính là Diệp đại tổng giám đốc mà hắn quen biết. Cùng ái nhân chơi trò cũng rất là bận rộn a. Bất quá… nhìn quần áo trên người tên kia, quả thật không giống mới cùng người khác ra ngoài lêu lổng. Chỉ dựa vào chút mùi nước hoa mà phán đoán y ra ngoài tìm tình nhân mới, tựa hồ rất võ đoán a.
Hơn nữa, chính mình có tư cách gì mà trách cứ y? Phải biết rằng, đây chỉ là một trò chơi chinh phục cùng bị chinh phục. Đợi Diệp đại tổng giám đốc tận hứng, Bạch Hy hắn chính là cái gì cũng không phải.
Đợi lúc Diệp Ý Tiêu lau tóc đi ra, một Bạch Hy không biết tại sao sáng nay tâm tình bất ổn đã hoàn toàn khôi phục, đang yên tĩnh ngồi xem ti vi.
Diệp Ý Tiêu ngồi xuống cạnh hắn, giống như tùy tiện hỏi:”Ngươi tối qua đi ra ngoài mua quần áo? Ta thấy trong tủ treo không ít đồ mới.”
“Ân, ai kêu ngươi đem quần áo cũ của ta toàn bộ ném bỏ? Nếu như không mua, đợi lúc ra viện không lẽ muốn lấp drap ra bọc a?” Bạch Hy mở hộp trên bàn trà, lấy ra một cái bánh còn ấm, cắn một ngụm. Hương vị mềm mượt, ngọt mà không ngấy, thực sự rất ngon! Quả nhiên là bánh mới ra lò.
“Ta đã kêu người may đồ cho ngươi, có lẽ mai sẽ đưa tới.” Diệp Ý Tiêu nhìn Bạch Hy ăn đến vui vẻ, mười phần sủng nịnh đưa tay xoa đầu hắn.
Bạch Hy không thể tin, mở to hai mắt hỏi: “Chuyện khi nào?”
“Một tuần trước, bởi vì số lượng quá nhiều nên bọn họ làm chưa xong.” Diệp ý Tiêu hiển nhiên rất cao hứng.
Đợi Bạch Hy ăn hết mấy cái bánh, điều dưỡng viên liền đi tới nói đến giờ đi kiểm tra, còn đem theo một chiếc xe lăn chắc chắn tinh xảo. Những ngày này, vì muốn giảm áp lực lên bụng, Bạch Hy đi lại đều dùng xe lăn.
Bạch Hy bây giờ nhìn đến xe lăn liền có chút phản cảm, vội vàng nói: “Ta có thể tự đi.” Miệng vết thương của hắn đã liền hết, nếu không phải vì Diệp Ý Tiêu kiên trì, ngày cắt chỉ hắn đã muốn xuất viện.
Thấy hắn khăng khăng, Diệp Ý Tiêu cũng không muốn miễn cưỡng, phất tay để điều dưỡng viên ở lại thu thập căn phòng, đem quần áo đi giặt, tự mình đem Bạch Hy đi.
Bạch Hy thoáng nhìn y: “Ngươi tối qua không có ngủ a? Hay là thừa dịp này nghỉ ngơi cho tốt a.”
“Cùng ngươi đi làm kiểm tra, tới xem Bạch lão gia tử rồi sẽ ngủ, muốn ngươi ngủ cùng ta.” Diệp Ý Tiêu đi tới, bảo trì khoảng cách khoảng nửa cánh tay cùng Bạch Hy. Quầng thâm nhàn nhạt nơi hốc mắt kia không chút nào ảnh hưởng tới hình tượng chói lọi của y, ngược lại còn tăng thêm vài phần sức quyến rũ, dọc đường đi không ít người ngoái đầu lại nhìn. Loại người này chỉ sợ sẽ không bao giờ có thời điểm chật vật, thức trắng cả đêm còn đem hào quang bắn ra tứ phía. Bạch Hy trong lòng có chút bất bình. Nhưng có thể thế nào a? Thiên chi kiêu tử đương nhiên là được thượng đế hậu đãi, khó khăn trong nhân gian sẽ tuyệt đối không thể nhiễm lên vạt áo bọn họ a.
Kết quả kiểm tra siêu vi B rất khả quan, phần bụng cùng khí quan bị tổn thương của Bạch Hy khôi phục rất tốt. Điều này làm Diệp Ý Tiêu cao hứng cả buổi, không để ý ánh mắt kinh ngạc của người khác liền hôn Bạch Hy một cái, sau đó lôi kéo hắn tới phòng bệnh tại lầu bốn thăm người.
Khu vực phòng VIP quản lý rất chặt, Diệp Ý Tiêu cùng Bạch Hy phải đăng ký mới có thể đi vào. Đúng lúc người Bạch gia đều không mặt, trong phòng lão gia tử chỉ có một hộ lý đặc biệt.
Bạch Hy đứng bên ngoài cửa, sững sờ nhìn lão nhân già yếu vô lực, không dám tiến vào nửa bước. Diệp Ý Tiêu không miễn cưỡng hắn, tự mình đi vào, mỉm cười chào hỏi: “Bạch lão tiên sinh, ngài khỏe? Ta mang theo Bạch Hy tới thăm ngài.”
Bạch lão gia tử rời mắt nhìn Bạch Hy, lại liếc Diệp Ý Tiêu, có chút gật đầu rồi lại hướng về phía Bạch Hy.
Bạch Hy cảm thấy trong lòng khó chịu, cái mũi ê ẩm, hốc mắt chậm rãi tích tụ một tầng chất lỏng. Thời điểm hắn rời nhà, ông vẫn còn là một lão nhân cơ trí. Hôm nay lại chỉ có thể nằm trên giường, tùy thời sẽ bị tử thần triệu hoán đi. Nghĩ tới đây, Bạch Hy khó có thể ức chế tâm tình.
“Bạch Hy, tới trò chuyện cùng gia gia ngươi a.” Diệp Ý Tiêu hướng Bạch Hy ngoắc.
Lúc này Bạch Hy mới ngập ngừng đi qua, cắn môi đứng cạnh giường bệnh. Hắn biết rõ chính mình bất hiếu, phụ đi kỳ vọng của gia gia, còn vì yêu một người nam nhân mà đánh mất hơn nửa bất động sản của công ty. Tự thấy không còn mặt mũi nào gặp lại người đứng đầu Bạch gia. Cảnh lão gia tử nằm trên giường hấp hối khiến hắn càng vạn phần khó chịu.
Đôi mắt đục ngầu của lão nhân gia chăm chú nhìn đứa cháu mình tình yêu thương nhất, sau đó nghiêng đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt.
“Gia gia…” Bạch Hy run run gọi, nhưng đầy một bụng hối hận còn chưa kịp nói, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi lam nhạt, thắt caravat có vân trắng cầm một cặp văn kiện màu hồng tiến vào.
Hiển nhiên là nhận ra Bạch Hy. Sau khi vào phòng liền đi thẳng tới chỗ hắn: “Hy thiếu gia, đây là di chúc của Bạch lão gia cùng giấy tờ liên quan, xin cậu ký tên.”
Bạch Hy ngẩn người, khó hiểu hỏi:”Là có ý gì?”
“Di chúc của Bạch lão gia có nói rõ, tất cả tiền đứng tên ngài trong ngân hàng đều để cho cậu, còn bất động sản do người khác thừa kế. Số tiền tổng cộng có một ngàn bảy trăm ba mươi vạn [khoảng 17.300.000 NDT, chả biết đúng ko nữa ^^!], đều gửi tại ngân hàng XX.”
Đối với tầng lớp lao động bình thường thì đây quả là một số tiền rất lớn. Bạch Hy kinh ngạc. Từ ba năm trước, ông nội đã tuyên bố với người ngoài Bạch Hy không còn là con cháu Bạch gia, như thế nào lúc này lại muốn để lại cho hắn một khoản tiền lớn như vậy?
“Gia gia… Vì cái gì?” Bạch Hy nghẹn ngào hỏi.
Lão nhân gia nằm trên giường mở mắt, bên trong tràn đầy thương tiếc cùng yêu chiều, là loại sủng nịnh không cần nói thành lời. Vô luận Bạch Hy có biến thành cái dạng gì, hắn vẫn là đứa cháu mà ông yêu thương nhất. Lão nhân gia cho tới thời khắc cuối cùng của cuộc đời vẫn là lo lắng cho hắn.
|