Ôm Ba Ba Tí Hon Đi Gặp Cha
|
|
28: Về nhà
Âu Dương Văn hoài nghi mình nghe nhầm, Thẩm Đường Cửu đã cúi người ôm Đàm Tiểu Duệ, Đàm Tiểu Duệ ở trên mặt hắn hôn một cái, cười vui vẻ nói: “Cha chào buổi sáng ~ “
“Chào con, làm sao con lại dậy sớm như thế?” Thẩm Đường Cửu giọng điệu tương đối hòa ái, thậm chí có thể dùng ôn nhu để hình dung.
Âu Dương Văn trong lòng hết sức kinh ngạc —— đại ca sao lại có đứa con trai lớn như vậy?
“Đến đây gặp chú Âu Dương.” Thẩm Đường Cửu ôm Đàm Tiểu Duệ nhìn về phía Âu Dương Văn nhấc cằm, ra hiệu bé nhìn bên kia.
Đàm Tiểu Duệ trắng đen rõ ràng mắt to nháy một cái, tuy rằng không biết rõ làm sao trong nhà đột nhiên lại nhiều hơn một người, mà nếu chú đó có quen biết với cha, bé cũng là ngoan ngoãn lên tiếng, ”Chào chú Âu Dương.”
“... Chào cháu...” Âu Dương Văn cùng bé chào hỏi, sau đó dùng ánh mắt dò hỏi Thẩm Đường Cửu —— chuyện gì xảy ra vậy?
Thẩm Đường Cửu liền giới thiệu: “Cậu cũng không phải người ngoài, tôi sẽ nói cho câụ biết, đây là con trai tôi, Duệ Duệ.”
“Ai hỏi anh cái này?” Âu Dương Văn ho nhẹ một tiếng, sau đó cân nhắc đến Đàm Tiểu Duệ ở đây, liền đem lời nói nuốt trở vào.
“Nói ra rất dài dòng, trở lại sẽ nói cho cậu biết.”
Đoàn người thu thập thỏa đáng, ăn sáng xong, liền đi xe chạy tới sân bay.
Âu Dương Văn phụ trách lái xe, Lục Dương ngồi ghế phó lái, Thẩm Đường Cửu cùng Đàm Tiểu Duệ ngồi ở ghế sau, đương nhiên Đàm Tiểu Duệ còn ôm Đàm Minh Triết.
Đàm Minh Triết lúc này nhớ tới xe thể thao của cậu, ai oán kêu một tiếng: “Ai! Xe của tôi!”
“Nén bi thương.” Thẩm Đường Cửu lời ít mà ý nhiều đáp lại ba chữ.
Đàm Tiểu Duệ cũng cười trên sự đau khổ của người khác: “Dù sao bây giờ ba ba cũng không lái xe được, bị hủy rồi cũng có sao đâu.”
Đàm Minh Triết: “...”
Làm tài xế, Âu Dương Văn suýt chút nữa giẫm lên phanh xe —— Ba ba?! Cha?! Y thật giống như lĩnh ngộ được chuyện gì đó bất khả tư nghị!
“Ai... Thì ra là như vậy, cũng thật là... Duyên phận a!” Trên máy bay, Âu Dương Văn và Lục Dương ngồi cùng một chỗ, nghe hắn thuật lại sự tình thần kỳ của một nhà Thẩm Đường Cửu, không nhịn được than thở một câu.
“Vậy còn cậu? Cậu cũng là người từ tổ chức trốn ra được, chưa từng nghe nói đại danh Đàm Minh Triết sao? Liệu hai người có cùng gặp một tổ chức hay không?” Âu Dương Văn suy nghĩ vấn đề này liền hỏi.
Lục Dương đầu tiên là sững sờ, sau đó lắc đầu: “Chưa từng nghe tới. Hơn nữa lĩnh vực hai chúng tôi am hiểu cũng không giống nhau.”
“Có cái gì không giống nhau?” Âu Dương Văn hiếu kỳ.
“Thiên hướng của tôi là nghiên cứu y học hóa học, cậu ta hình như là công nghệ cao.” Lục Dương giải thích.
“Như vậy a...” Âu Dương Văn thở dài nói, “Vậy cậu cũng không tồi!”
“Quá khen quá khen.”Năm người bình an đến nước B.
“Sau này cậu ở nhà tôi đi.” Âu Dương Văn tay trái cầm chìa khóa xe, tay phải đỡ lấy Lục Dương đi tới bãi đậu xe.
“Hả? Tốt như vậy sao? Có thể quấy rối đến cuộc sống riêng của anh hay không?” Lục Dương bước đi khập khễng, cơ hồ là nhảy lò cò, đi cùng Âu Dương Văn.
“Không sao.” Âu Dương Văn sảng khoái nói, “Tôi vẫn còn độc thân.”
“Ai? Thực sự là đáng tiếc a...”
“Nhưng tôi đã có đối tượng rồi..” Âu Dương Văn dìu hắn ngồi vào xe, đóng cửa lại.
Lục Dương ngẩn người, ngẫm lại cũng đúng, vì vậy câm miệng không nói.
Âu Dương Văn đi trước Thẩm Đường Cửu một bước, lái xe ra khỏi bãi đậu xe.
“Liên lạc sau.” Thẩm Đường Cửu tại giao lộ cùng Âu Dương Văn tạm biệt, chia binh hai đường, từng người về nhà mình.
“Lúc trrước vẫn chưa thương lượng với cậu, liên quan tới chuyện của cậu, tôi sẽ tạm thời che giấu cha mẹ, chỉ nói về Tiểu Duệ.” Thẩm Đường Cửu vừa lái xe một bên cùng Đàm Minh Triết thương nghị.
“Được, tất cả nghe theo anh.” Đàm Minh Triết cười híp mắt đáp.
Thẩm Đường Cửu liền thông qua điện thoại di động trên xe gọi điện thoại cho mẹ: “Mẹ...”
“Con trai a! Con quyết định chuyện bên kia chưa? Duệ Duệ có khỏe không?” Đường Thu Diệp tiếp nhận điện thoại rất nhanh, hơn nữa không đợi Thẩm Đường Cửu nói chuyện, bà đã nói một tràng, “Để Duệ Duệ nói với mẹ vài câu.”
Đàm Tiểu Duệ nghe thấy liền hướng thân thể về phía điện thoại: “Bà nội, cháu là Duệ Duệ, cháu tốt vô cùng, cháu và cha đi máy bay đã trở lại, hiện tại đang ở trên xe...”
“Ồ nha, là muốn đến nhà bà nội sao?” Đường Thu Diệp âm thanh càng nhu hòa, “Đến đây đi, bà nội làm cho cháu món ăn ngon.
“Vâng ạ ~” Đàm Tiểu Duệ được Thẩm Đường Cửu ra hiệu, ngoan ngoãn đáp ứng.
Đường Thu Diệp thập phần vui vẻ: “Đường Cửu a, hai cha con phải mất một giờ mới đến nhỉ? Mẹ đi siêu thị mua một ít đồ ăn. Con đi chậm một chút.”
“Con biết rồi ạ.” Thẩm Đường Cửu cúp điện thoại, đi tới nhà cha mẹ.
Tuy rằng hắn dự định để Đàm Tiểu Duệ ở cùng với mình, nhưng việc này mẹ đã biết rồi, bây giờ trở lại, phải thông báo cho cha mẹ một chút.
Đường Thu Diệp sau khi cúp điện thoại, nụ cười trên mặt vô cùng xán lạn.
Thẩm Chương Niên cầm cờ tướng, đang cùng chính mình chơi cờ, nghe Đường Thu Diệp cúp điện thoại, lại giống như lơ đãng hỏi bà: “Con trai muốn qua?”
“Đúng a, còn có cháu trai của chúng ta! Mau bỏ cờ xuống, theo tôi đi siêu thị một chuyến.” Đường Thu Diệp khẩn trương kéo Thẩm Chương Niên đi ra ngoài.
Thẩm Chương Niên tự nhiên là đã từ vợ mình nghe qua đứa con nhà mình gạt bọn họ chuyện có con, trên phần giấy giám định kia giấy trắng mực đen viết rõ ràng, tuy rằng vừa bắt đầu là khiếp sợ cùng hoài nghi, thế nhưng bình tĩnh ngẫm lại, Thẩm Chương Niên đối với chuyện này không có ý kiến gì.—— Con trai sự nghiệp thành công, cũng có thể coi là đỉnh thiên lập địa làm người trưởng thành rồi, chuyện của chính nó, trong lòng nó tự có chủ ý. Làm cha mẹ có một số việc không thích hợp can thiệp quá nhiều.
Cháu trai này đến đột nhiên, nhưng không thể phủ nhận, sau khi biết được chuyện này, khiếp sợ hoài nghi rút đi, còn lại chỉ có cao hứng cùng mong đợi.
Thẩm Chương Niên bồi tiếp Đường Thu Diệp đi siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trở về, vừa tới giao lộ đã nhìn thấy xe Thẩm Đường Cửu lái tới.
Thẩm Đường Cửu cũng nhìn thấy bọn họ, tốc độ xe chậm lại, mở cửa sổ xe xuống, Đàm Tiểu Duệ trước tiên hô một tiếng: “Bà nội —— “
“Ai! Thật ngoan!” Đường Thu Diệp cười không ngậm mồm vào được mà đáp lại, quay đầu liếc mắt nhìn Thẩm Chương Niên.
Thẩm Chương Niên nhìn chằm chằm Đàm Tiểu Duệ bám vào cửa sổ xe ló đầu ra —— đúng, quả thật là có bộ dạng của con trai khi còn bé.
Đàm Tiểu Duệ nhìn thấy Thẩm Chương Niên, do dự một chút, hơi hơi rụt đầu một cái, nhưng cũng là nhìn Thẩm Chương Niên hô một tiếng: “Ông nội...”
Bộ dạng Thẩm Đường Cửu có ba, năm phần giống Thẩm Chương Niên, Thẩm Chương Niên cùng Đường Thu Diệp lại đi chung với nhau mang theo túi mua sắm, Đàm Tiểu Duệ hô hoán cũng không sai.
Thẩm Chương Niên không giống Đường Thu Diệp nở nụ cười xán lạn như vậy, nhưng là biểu tình nhu hoà, 'ừ' một tiếng đáp lại.
Đường Thu Diệp cùng Thẩm Chương Niên không lên xe, dù sao cũng gần tới nhà bọn họ, hai người bọn họ liền quyết định đi bộ phía sau, Thẩm Đường Cửu dừng xe, sau đó đem Đàm Tiểu Duệ ôm xuống.
Đàm Minh Triết đã được Thẩm Đường Cửu bỏ vào túi áo của hắn.
Sở dĩ đặt bên trong túi áo của hắn là lo lắng chờ một lúc thời điểm mẹ Thẩm ôm Đàm Tiểu Duệ sẽ chen chúc cậu ta... Chẳng may không cẩn thận lộ ra điểm sơ hở gì sẽ không tốt.
Đường Thu Diệp mở cửa lớn, Thẩm Đường Cửu liền đi nhanh hai bước đón lấy túi mua sắm trong tay mẹ mình.
Đường Thu Diệp trong tay mang theo hai cái túi, Thẩm Chương Niên mang theo bốn túi, tổng cộng là sáu túi lớn đồ vật, rau dưa, hoa quả, thịt,đồ ăn vặt đồ uống vân vân, Thẩm Đường Cửu không nhịn được trêu chọc: “Mẹ, hai người đây là mua hết cả siêu thị sao? “
“Nếu mua hết được mẹ cũng muốn mua! Hai cha con trở về cũng không nói trước một tiếng, chúng ta thời gian có hạn, liền coi trọng cái gì mua cái đấy, bất tri bất giác mua nhiều như vậy.”
Đàm Tiểu Duệ rập khuôn từng bước mà dán vào Thẩm Đường Cửu, lén lút đánh giá biệt thự nhỏ nơi này.
Kỳ thực cũng xem như là một loại biệt thự phổ biến ở nước B, kiến trúc nhà lầu ba tầng, tổng cộng hơn trăm mét, một tầng cũng có sáu, bảy căn phòng. Tiểu lâu tọa bắc triêu nam (Chú thích: quay lưng về phía bắc, nhìn về phương nam), trong mỗi phòng đều có đồ gia dụng giống nhau.
Sau biệt thự có một mảnh đất, bên trong chia làm năm lũng, tổng cộng sáu khối đất
Bất quá vào lúc này là mùa đông, cục đất đều khô lại, bên trong cũng không trồng thứ gì.
Tới gần nơi cửa chính có mấy cái cây, cũng đều khô cằn mà đưa cành cây phơi ở nơi đó.
Đàm Tiểu Duệ nghĩ đến trước Thẩm Đường Cửu nói với bé —— có thể nói cho ông bà nội việc trồng cây nho—— bé không khỏi vui vẻ, có vườn cây là thật, có thể trồng cây nho cũng là thật.
Đường Thu Diệp đóng kỹ cửa lớn, nhìn thấy Đàm Tiểu Duệ vừa sợ sệt vừa tò mò đánh giá nơi này, khóe miệng còn mang ý cười, trong lòng nhất thời một trận vui mừng.
Chỉ cần vui vẻ ở chung, đứa nhỏ này nhất định sẽ thân mật với bọn họ.
Thẩm Chương Niên cùng Đường Thu Diệp đều chấp nhận sự tồn tại của cháu trai, cho nên cũng là không ngay trước mặt Thẩm Đường Cửu hỏi hết đông tới tây.
Thẩm Chương Niên mở TV ở phòng khách, tìm tới một kênh hoạt hình lại để xuống dụng cụ điều khiển từ xa.
Đường Thu Diệp thì lại đem hoa quả mua về rửa cẩn thận sau đó đặt ở trên khay trà, đẩy đến bên người Đàm Tiểu Duệ bên: “Đi máy bay bay tới bay lui dằn vặt một đường, chắc cháu mệt lắm đúng không? Mau ăn nhiều trái cây chút.”
Nói xong Đường Thu Diệp lại từ sáu cái túi lớn kia tìm tòi lục lọi một hồi, lấy ra một cái cốc in hình nhân vật hoạt hình, đi tới nhà bếp rửa sạch sẽ, từ máy nước đổ nước vào cốc, để vào trong tay Đàm Tiểu Duệ: “Bà nội mua cho cháu cái chén nước, sau này cháu dùng cái này uống nước nhé.”
“Cảm ơn bà nội.” Đàm Tiểu Duệ rất yêu thích cái cốc nước kia, đưa tay ôm tới dựa vào ghế sô pha, len lén liếc liếc mắt nhìn Thẩm Chương Niên một cái.
Thẩm Chương Niên cũng đang lén lút đánh giá bé, ánh mắt hai ông cháu đối diện, Thẩm Chương Niên trước tiên sững sờ, Đàm Tiểu Duệ cười với ông, không lên tiếng.
Thẩm Đường Cửu suy nghĩ một chút, cũng không biết giải thích thế nào, vì vậy liền tạm thời giản lược: “Đứa nhỏ này gọi là Đàm Tiểu Duệ, chưa được sáu tuổi, rất thông minh.”
Thẩm Chương Niên cùng Đường Thu Diệp đều gật đầu.
Sau đó Thẩm Đường Cửu nhìn Đàm Tiểu Duệ nói: “Con cũng đã biết rồi, bọn họ là ông bà nội của con.”
“Dạ.” Đàm Tiểu Duệ đáp một tiếng, lại gọi ông nội bà nội lần nữa.
Thẩm Đường Cửu lại nói: “Có nóng không? Trước tiên cởi áo đi.”
“Dạ” Đàm Tiểu Duệ đem cốc nước để lại trên khay trà, đưa ra cánh tay để Thẩm Đường Cửu đem áo khoác cởi ra cho bé.
“Con tự chơi một lát, đừng ngại.” Thẩm Đường Cửu vỗ sau lưng bé đứng dậy liếc mắt nhìn Thẩm Chương Nhiên, Thẩm Chương Niên hiểu ý cùng hắn đồng thời đứng lên.
Hai cha con bọn họ phải từ từ tán gẫu một chút.
Ánh mắt Đàm Tiểu Duệ đột nhiên rơi vào bàn cờ tướng trong góc bàn trà, bé đi phía trước hai bước, ngồi xổm ở bên cạnh bàn cờ, mở to mắt tò mò to hỏi: “Cha, đây là cờ gì vậy ạ?”
“Cái này gọi là cờ tướng.” Trả lời bé là Thẩm Chương Niên.
Thẩm Chương Niên không cùng Thẩm Đường Cửu đi trên lầu, quay người lại đi tới bên người Đàm Tiểu Duệ ngồi xổm xuống nói: “Có hứng thú không?”
Hết chương 28.
Edit có lời muốn nói: Giờ Duệ Duệ bảo bối có cha có ba ba, có ông bà nội, có một gia đình hạnh phúc rồi ❤
|
29: Số chó ngáp phải ruồi
Đàm Tiểu Duệ không biết cờ tướng cũng không kỳ quái, cờ tướng này ở nước B rất thông thường, thế nhưng ở nước A, bình thường mọi người chơi đều là cờ vây hoặc là cờ ca rô. Mà Đàm Minh Triết dạy Đàm Tiểu Duệ chơi là cờ vây.
Đàm Tiểu Duệ tuy nhỏ mà ma mãnh, chơi cờ vây một trận liền cảm thấy không hứng thú, thêm vào khi đó game online tương đối thịnh hành, bé liền chạy đi chơi game online nghiên cứu một chút bé phát hiện game online chơi vui hơn, thường thường nằm ngoài sự dự liệu của bé, cần phải động não động tay vân vân, còn có một số trò chơi tăng cường trí thông minh, vì vậy như là cờ vây cờ ca rô các loại trò chơi liên quan đến cờ bé thường không đụng qua nữa.
Hiện tại ở nhà ông bà nội nhìn thấy cờ tướng, Đàm Tiểu Duệ phát hiện không giống như cờ vây bé từng chơi, nhất thời có mấy phần hứng thú.
-- đương nhiên, mấy phần hứng thú này cũng mang theo ý lấy lòng.
Dù sao bé mới đến đây, đối với hai ông bà già mà nói tương đương với việc bỗng dưng nhô ra một đứa cháu.
Thoáng lấy lòng một chút, cũng có thể xoá đi cảm giác xa lạ!
Quả nhiên, Thẩm Chương Niên cảm thấy đứa nhỏ này nhìn rất vừa mắt, ông ngồi đối diện Đàm Tiểu Duệ: “Cháu ngồi xuống đi, ông dạy cho cháu chơi.”
Đàm Tiểu Duệ liền ngoan ngoãn ngồi xuống.
Thẩm Đường Cửu không khỏi liếc mắt nhìn Đàm Tiểu Duệ, trong lòng cười thầm.
Đầu óc quỷ nhỏ nhà hắn quả nhiên thông minh.
Cũng được, tạm thời trước tiên không nói cho cha chuyện này, dù sao cũng là nói dối nhiều hơn nói thật. Trước tiên cứ để cho hai ông cháu bọn họ chơi một hồi đã.
Đường Thu Diệp mặt mày tươi cười, bà thấy Đàm Tiểu Duệ cùng bạn già ở chung hòa hợp, trong lòng tự nhiên cao hứng. Bà chỉ huy Thẩm Đường Cửu giúp bà đem nguyên liệu nấu ăn vào nhà bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa tiệc lớn.
Đàm Minh Triết ở bên trong túi áo của Thẩm Đường Cửu lén lút nhô đầu ra quan sát ngôi nhà này, phát hiện kiến trúc vô cùng ấm áp cổ điển.
Không phải thế gia vệ sĩ sao? Phải có phòng luyện công chứ?
Đàm Minh Triết trong lòng oán thầm, sau đó lại nghĩ, khả năng có, chỉ có điều chính mình tạm thời không thấy, dù sao chỉ đi vòng vo phòng khách và nhà bếp, phía tây còn có mấy căn phòng, chắc hẳn ở bên kia sẽ có phòng luyện công.
Yên lặng ở trong đầu phác hoạ ra hình ảnh Thẩm Đường Cửu nho nhỏ mặc quần áo luyện võ, đi chân trần, bị cha ruột huấn luyện ma quỷ, Đàm Minh Triết thu về túi áo không tiếng động mà nở nụ cười.
-- chắc chắn rất vui. Đúng rồi, chờ sau đó hỏi một chút Thẩm Đường Cửu khi còn bé có chụp hình hay không...
Tài nấu ăn của Đường Thu Diệp phi thường tốt, Đàm Minh Triết còn ở trong túi cười xấu xa, bỗng nhiên ngửi thấy được hương vị, là mùi vị tôm hấp. Cậu cùng Thẩm Đường Cửu ở trong phòng bếp chưa được bao lâu, lập tức đã có đồ ăn mới ra nồi!Xem ra tài nấu ăn của Thẩm Đường Cửu là học theo mẹ hắn.
Đàm Minh Triết ở bên trong túi áo Thẩm Đường Cửu làm động tác nhỏ, Thẩm Đường Cửu đương nhiên cảm thấy, chỉ có điều mẹ hắn đang chăm chú nấu ăn, không có thời gian đến xem trong túi hắn có cái gì, vì vậy cũng không quản Đàm Minh Triết, hắn ở nhà bếp làm trợ thủ cho mẹ hắn, sau đó liền nghe mẹ hắm thỉnh thoảng hỏi hắn: “Duệ Duệ có thích ăn cái này hay không a... Duệ Duệ có thích ăn cái kia hay không a...”
Thẩm Đường Cửu cũng có kiên trì, trả lời từng câu một, căn cứ mấy ngày này hắn quan sát, hắn cảm thấy đứa nhỏ này quả thật không kén ăn, cái gì cũng có thể ăn, đương nhiên nó cũng có mấy thứ yêu thích.
Ví dụ như cá tôm, ví dụ như các loại thịt dê bò, ví dụ như mì phở...
“Duệ Duệ muốn sống ở nơi nào?” Đường Thu Diệp một bên gọt một củ cà rốt một bên hỏi Thẩm Đường Cửu.
Thẩm Đường Cửu rửa nấm, vẩy vẩy tay: “Đương nhiên là sống ở chỗ con, nó vừa tới nước B, vẫn còn chưa quen, với cha mẹ cũng không quá quen thuộc, ở bên này của cha mẹ con sợ nó không quen.”
Đường Thu Diệp có chút thất vọng, mà ngẫm lại Thẩm Đường Cửu nói cũng không sai, vì vậy liền gật gật đầu: “Vậy con gần đây cũng đừng tiếp nhận nhiệm vụ, không phải vẫn luôn dự định lui về vị trí hậu trường sao? Cũng tốt ở nhà chăm sóc Duệ Duệ, giúp nó làm hộ khẩu thuận tiện tìm trường học, cuối tuần mang nó tới đây ở hai ngày, đồng thời ăn một bữa cơm.”
“Được, con cũng tính toán như vậy.” Thẩm Đường Cửu nói.
“Mẹ, mẹ giúp con đi mua mấy vật dụng cho trẻ con.”
“Còn cần con nói? Hai ngày nữa mẹ sẽ đi.” Đường Thu Diệp đổ dầu vào nồi, đẩy ra cửa phòng bếp, hướng đầu ra ngoài phòng khách rồi lại rút về, chuyên tâm nấu ăn, “Một già một trẻ kia giống như thật hợp ý.”
“Chuyện này cũng nhờ có mẹ sớm nói cho ba con, cảm ơn mẹ!”
“Đứa nhỏ này, còn cùng mẹ khách khí làm gì.” Đường Thu Diệp xem dầu nóng không sai biệt lắm, liền đem nguyên liệu bỏ vào xào, “Vậy... Mẹ của Duệ Duệ...”
“Nó không có mẹ... Việc này nhắc tới cũng đơn giản, lúc trước con ở A quốc có một người bạn mở kho lưu giữ tinh trùng, cậu ấy nhất định muốn con lưu lại tinh trùng, thuận tiện thử nghiệm, cho nên con liền để lại...” Thẩm Đường Cửu ở trong tiếng xào lời ít mà ý nhiều giải thích khởi nguồn của Đàm Tiểu Duệ, “Sau đó có người muốn có con, ma xui quỷ khiến lại dùng nòng nọc của con... Vì vậy mới có Tiểu Duệ...”
“Như vậy a...” Đường Thu Diệp ngẫm lại, việc này cũng coi như ý trời đi, bà an ủi Thẩm Đường Cửu, “Tuy rằng đây là chuyện mấy năm trước, nhưng nếu mẹ nó tìm tới đây, vậy con vẫn phải phụ trách. Duệ Duệ không có mẹ, chỉ có cha... Coi như nuôi thêm một người. Con cũng không thiếu tiền, còn sợ không nuôi nổi sao?”
Thẩm Đường Cửu khẽ mỉm cười: “Đúng ạ, cho nên con mới đem nó mang về mà, nếu không sẽ phải đưa đến cô nhi viện đi.”
“Đi, đi sang một bên.” Đường Thu Diệp lườm hắn một cái, châm chước mở miệng, “Bất quá mang theo đứa nhỏ tìm vợ không quá tốt.” Đường Thu Diệp dừng một chút, lại cười nói: “Nhưng mẹ tin tưởng con trai của mẹ, con trai của mẹ ưu tú như vậy, sự nghiệp thành công, bộ dạng cũng đẹp trai, cho dù có đứa nhỏ cũng có thể tìm được người vợ tốt.””Mẹ, mẹ chậm rãi nấu, con đi ra ngoài trước.” Thẩm Đường Cửu vừa nghe đến vấn đề này có chút không chịu được, quay người muốn đi ra ngoài.
Đường Thu Diệp cười kéo tay hắn: “Được, mẹ không gây áp lực cho con, con cứ chậm rãi tìm, tìm người thích hợp là được. Đầu tiên phải đối với Tiểu Duệ thật tốt, chuyện sau không quá quan trọng... Ngược lại con trong lòng tự có chủ ý là được. Đến, giúp mẹ nếm thử, có ngon không?”
Thẩm Đường Cửu không thể làm gì khác hơn là nếm thử đồ ăn, sau đó dựng thẳng ngón tay cái: “Ngon, ăn ngon lắm ạ.”
“Đi thôi, mẹ xào thêm món thịt với nấm hương, rồi chúng ta ăn cơm. Con đi chuẩn bị đi.”
“Dạ.”
Thẩm Đường Cửu từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy phòng khách hai ông cháu còn đang chơi cờ tướng, liền đi tới đứng ở bên kia Đàm Tiểu Duệ.
Đàm Tiểu Duệ nhìn thấy hắn đi ra, ngửa đầu trước tiên nở nụ cười, sau đó ngọt ngào kêu một tiếng: “Cha.”
“Ừ, con biết chơi chưa?” Thẩm Đường Cửu nhìn trên bàn cờ dĩ nhiên đã là hai quân đối chọi, không khỏi kinh ngạc.
“Biết một chút thôi ạ, ông nội dạy con thao tác chơi, ông còn bảo chơi nhiều sẽ thuần thục hơn.” Đàm Tiểu Duệ nịnh hót, “Ông nội thật lợi hại!”
Thẩm Đường Cửu cười cười cúi người xoa đầu bé: “Đó là, ông nội nhường con.”
Thẩm Chương Niên nghe hai cha con họ khen tặng mình, khóe miệng hơi vểnh lên: “Tiểu Duệ cũng thật thông minh, dạy một lần đã biết.”
“Khà khà, làdo ông nội dạy tốt.” Đàm Tiểu Duệ nhìn Thẩm Chương Niên nở nụ cười lộ ra miệng đầy răng trắng, vô cùng đáng yêu.
Thẩm Chương Niên bị nụ cười này của cháu trai bắn trúng tim, hiếm thấy nở nụ cười khuếch đại.
Thẩm Đường Cửu yên lặng nhớ tới lúc trước thời điểm Đàm Tiểu Duệ nói với hắn-- con có IQ cao, con rất thông minh -- khi đó tự luyến như vậy, lúc này lại khiêm nhường như thế.
Thực sự là tuổi nhỏ mà ma mãnh, yêu tinh nhỏ a!
Thẩm Đường Cửu nghĩ tới đây, không khỏi liếc mắt nhìn túi áo mình -- cũng khó trách, có ba ba biết ăn nói như thế, thằng nhóc thúi học được mấy phần cũng không có gì kỳ quái.
“Đến giờ ăn cơm rồi, hai ông cháu cơm nước xong rồi lại chơi.” Thẩm Đường Cửu nhớ tới ý chỉ của mẹ, mở miệng thông báo.
“Được. Ăn cơm ăn cơm.” Thẩm Chương Niên bỏ quân cờ xuống, Đàm Tiểu Duệ cũng ngoan ngoãn để xuống, đứng dậy, chạy vào nhà bếp, “Con đi giúp bà nội bưng thức ăn!”
“Chạy chậm một chút.” Thẩm Chương Niên hiếm thấy dặn dò một tiếng.
“Dạ ~” Đàm Tiểu Duệ chậm lại bước chân.
Thẩm Đường Cửu dọn dẹp bàn ăn xong, bày ra bát đũa cho bốn người, nhìn ghế ngồi một chút lại xoay người đi phòng kho, muốn tìm cái ghế tựa cao hơn một chút.
“Cậu có đói bụng hay không? Chờ chúng tôi ăn xong, hay là hiện tại tôi tìm chút đồ ăn cho cậu?”Thời điểm Thẩm Đường Cửu ở phòng kho thấp giọng hỏi Đàm Minh Triết.
Đàm Minh Triết nhô đầu ra, cười híp mắt nói: “Không cần không cần, các người ăn trước đi.”
Thẩm Đường Cửu liền gật gật đầu, xách ghế tựa ra khỏi phòng kho.
Đàm Minh Triết tiếp tục nói: “Nhà các người bầu không khí thật tốt a!”
Thẩm Đường Cửu liếc hắn một cái, Đàm Minh Triết khoa tay làm thủ thế OK, thu về túi áo không nói.
Không sao, nhịn một hồi, chờ bọn họ cơm nước xong, cậu có thể tự do xuất hiện.
Thẩm Đường Cửu để ghế tựa vào bàn ăn xong, Thẩm Chương Niên cũng đã để tốt bát đũa, ngày hôm nay bọn họ đi siêu thị còn cố ý mua cho Đàm Tiểu Duệ bát đũa nhỏ in hình hoạt hình vô cùng đáng yêu, khiến người ta vừa nhìn liền muốn ăn thêm nhiều.
Đàm Tiểu Duệ cùng Đường Thu Diệp bưng thức ăn, Đường Thu Diệp sợ bé bị nóng, tìm cái khay đem cái đĩa để lên để cho Đàm Tiểu Duệ bưng khay.
Đương nhiên, đại đa số món ăn vẫn là bà bưng ra ngoài.
Một trận bận việc, rất nhanh liền bày đầy một bàn lớn.
Thẩm Đường Cửu đem Đàm Tiểu Duệ ôm đến ghế dựa kia vừa vặn phù hợp với hình thể của bé.
Đường Thu Diệp, Thẩm Chương Niên cũng đều ngồi xuống, Thẩm Đường Cửu rót chút rượu cho Thẩm Chương Niên, chính mình bởi vì phải lái xe cho nên liền uống nước lọc, Đàm Tiểu Duệ là nước trái cây, Đường Thu Diệp cũng là nước lọc, người một nhà cụng ly, không nói gì quá đặc biệt, nhưng lại có một không khí ấm áp vây quanh.
Đàm Tiểu Duệ ngồi sát bên Thẩm Đường Cửu, Đàm Minh Triết từ túi áo Thẩm Đường Cửu nhô ra cái đầu, Đàm Tiểu Duệ vừa vặn liếc mắt nhìn cậu, cậu liền nhìn Đàm Tiểu Duệ cười cười, nụ cười tràn ngập động viên.
Đàm Tiểu Duệ không dám nhìn lâu, thu tầm mắt lại ngoan ngoãn ăn cơm.
Tay nghề của bà nội thật không tệ!
Thẩm Đường Cửu cũng đã lâu không trở về ăn cơm, bây giờ còn mang theo đứa nhỏ trở về, Đường Thu Diệp cùng Thẩm Chương Niên đương nhiên rất cao hứng.
Mọi người cười cười nói nói, ăn ăn uống uống, ngược lại không có gì ngăn cách, cũng không cảm thấy vắng lặng.
Đàm Minh Triết yên lặng nghĩ -- Cậu lúc này thực sự là đụng phải vận cứt chó!
Không những chọn được gien ưu tú giống như Thẩm Đường Cửu, còn chọn được cho Tiểu Duệ ông nội bà nội tốt như vậy.
Tác giả có lời muốn nói: buổi tối còn có một chương ~
Hết chương 29.
Edit có lời muốn nói: Bạn Triết may mắn thật, nhưng tui thấy bạn Cửu may mắn hơn, là người đồng tính tìm được người yêu là nam, không những vậy người yêu còn biết sinh con. Phải nói là quá may mắn rồi.
|
30: Album
Sau khi ăn cơm trưa xong, Thẩm Đường Cửu cũng không vội vã rời đi, hắn còn nhớ Đàm Tiểu Duệ theo lệ phải ngủ trưa, cho nên liền ôm Đàm Tiểu Duệ đi tầng hai.
Lầu hai tổng cộng có năm phòng ngủ, còn có hai phòng đọc sách.
Phòng của Thẩm Chương Niên cùng Đường Thu Diệp ở lầu một, cho nên bọn họ không cùng đi lên.
Cho nên Đàm Minh Triết lớn mật mà nhô đầu ra: “Thẩm đại thiếu, nhà anh thật là giàu a, thật nhiều phòng!”
Thẩm Đường Cửu ngắm cậu liếc mắt một cái không trả lời.
Đàm Tiểu Duệ trong tay còn cầm một quả táo tây đang cắn dở, vào lúc này chỉ còn lại ba người bọn họ, bé liền đem táo tây đưa tới trước mặt Đàm Minh Triết: “Ba ba ăn không?”
“Ăn, đợi ba ba đi ra đã.”
Sau khi về đến phòng, Thẩm Đường Cửu thả Đàm Tiểu Duệ xuống, Đàm Tiểu Duệ sau khi xuống đất cũng đưa tay tiếp nhận Đàm Minh Triết nhảy ra, bé chạy đến bên cạnh bàn, đem táo tây vừa ăn để xuống, đặt Đàm Minh Triết ở bên cạnh táo tây, để cho cậu ăn.
“Không giúp ba ba tìm thêm đồ ăn khác sao?” Đàm Minh Triết một bên gặm táo tây một bên hỏi.
“Có a, ba ba chờ.” Đàm Tiểu Duệ mở ra tay phải của bé, bên trong có một miếng bông cải xanh, một mảnh thịt, một cái nấm, một chút nhỏ cơm tẻ.
“Ba ba đừng chê con bẩn a.” Đàm Tiểu Duệ vừa đem đồ vật trong tay đặt ở trên một tấm giấy ăn vừa nói.
Đàm Minh Triết: “... Không chê, không chê.” Ngược lại những thứ đồ này đối với cậu mà nói đã đầy đủ.
Đàm Minh Triết một bên vừa ăn một bên đánh giá căn phòng của Thẩm Đường Cửu. Đại khái là do nguyên nhân thỉnh thoảng hắn sẽ về đây ở, cho nên Đường Thu Diệp cũng sẽ giúp Thẩm Đường Cửu dọn dẹp, phơi nắng đệm chăn vân vân, nói chung, căn phòng này của Thẩm Đường Cửu rất sạch sẽ, hơn nữa phòng này hướng ánh sáng, cũng không có vị ẩm ướt, vô cùng sạch sẽ và ấm áp.
Thẩm Đường Cửu từ bên trong tủ quần áo lấy chăn ra, bày sẵn trên giường, Đàm Tiểu Duệ đi rửa tay trở lại, bé cũng ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Trong phòng này treo không ít bằng khen, có một cái tủ ô vuông, bên trong tủ ô vuông bày không ít cúp huy hiệu.
“Cha, tất cả cái này đều là cha được thưởng sao?” Đàm Tiểu Duệ giọng điệu vô cùng kính phục sùng bái.
Thẩm Đường Cửu đáp: “Ừm.”
“Cha thật là lợi hại!” Đàm Tiểu Duệ chân tâm khen tặng.
Đàm Minh Triết nhìn bức ảnh của Thẩm Đường Cửu được sưu tầm trong tủ kính, quả nhiên có một ít nhưng vẫn chưa nhìn thấy bức ảnh khi còn bé, phần nhiều là ảnh thời cấp ba và đại học, thời điểm đó Thẩm Đường Cửu cũng đã có mấy phần nhuệ khí giống như kiếm ra khỏi vỏ. Bất đồng duy nhất chính là, khi đó vẫn còn non nớt.
“Thẩm thiếu gia, anh có album ảnh không? Mang ra để chúng tôi xem với a.” Đàm Minh Triết hết sức tò mò, cậu cười hì hì nhìn Thẩm Đường Cửu nói, “Tôi xem một chút Duệ Duệ với anh khi còn bé đến cùng giống nhau bao nhiêu.”Đàm Tiểu Duệ vốn đã cởi tất nhỏ bò lên giường, vừa nghe lời này cũng gợi lên hứng thú, liền ngồi dậy, nhìn Thẩm Đường Cửu làm nũng nói: “Cha, con cũng muốn xem.”
“... Được, để cha tìm xem.” Thẩm Đường Cửu đi đến ngăn kéo bàn học của hắn, bắt đầu tìm kiếm.
Đàm Minh Triết thật nhanh ăn xong thức ăn của mình, cũng tham gia trò vui từ trên bàn nhảy xuống dưới, nhảy đến vai Thẩm Đường Cửu, thuận tay hắn chạy vào ngăn kéo, tò mò xem xét.
Trong ngăn kéo có chút đồ chơi trẻ con, đều là đồ chơi của con trai, có súng giả, con quay, các loại xe gỗ.
Đàm Minh Triết cảm thấy chơi vui, nhảy lên xe gỗ lăn qua lăn lại một vòng, Thẩm Đường Cửu nhìn thấy vậy liền xạm mặt lại, chỉ muốn đem ngăn kéo đóng lại, đem người nào đó khóa ở bên trong.
Bất quá rất nhanh hắn liền tìm được mấy quyển album.
Đàm Minh Triết từ trên xe gỗ nhảy xuống, nhảy đến trên album, Thẩm Đường Cửu không thể làm gì khác hơn là mang cậu đi đến bên giường.
Đàm Tiểu Duệ cảm thấy rất hứng thú mà lại gần, đưa tay tiếp được Đàm Minh Triết, hai cha con động tác vô cùng nhất trí nằm úp sấp trên giường, không kịp chờ đợi mở ra album.
Thẩm Đường Cửu lại ngồi ở một bên, nhìn hai người này một hồi cười ha ha, một hồi tấm tắc lấy làm kỳ lạ mà ngắm nhìn album của hắn khi còn bé.
Bức ảnh đầu tiên trong album được chụp khi hắn được đầy tháng, béo ị ngồi ở trên cái ghế nhỏ, khóe miệng tựa hồ còn chảy nước miếng.
Sau đó là 100 ngày, nằm nhoài trên thảm, cong lên cái mông nhỏ, cười toe toét mà đi bắt một quả bóng cao su.
Tròn tuổi sinh nhật, bò vào bên trong một chiếc xe hơi nhỏ, tự lái xe.
Thời điểm hai tuổi, ngồi ở trên ghế xích đu hình dáng con gà trống...
Đàm Minh Triết than thở: “Cũng thật là khá giống nha...”
Đàm Tiểu Duệ liền nhân cơ hội hỏi cậu: “Ba ba có chụp hình cho con không?”
“Dĩ nhiên, đều lưu trong điện thoại di động của ba ba.” Đàm Minh Triết đáp, “Từ lúc con vừa ra đời đến bây giờ, hầu như đều có.”
“Vậy còn tạm được.” Đàm Tiểu Duệ hài lòng, tiếp tục xem bức ảnh Thẩm Đường Cửu, thời điểm lật tới bức ảnh Thẩm Đường Cửu sáu tuổi, Đàm Tiểu Duệ chỉ vào đứa bé kia, “Ba ba xem, ba ba xem, giống con lắm nha.”
“Đúng a, cho nên đúng là cha con mà không sai được.”
“Dạ, ba ba rốt cục làm được việc tốt.” Đàm Tiểu Duệ tán dương, tự đáy lòng mà thở phào nhẹ nhõm.
“Thằng nhóc thúi, chỉ biết cùng ba ba đấu võ mồm.”
Đàm Tiểu Duệ cười hì hì.
Hai người xem xong album của Thẩm Đường Cửu, Đàm Tiểu Duệ cũng buồn ngủ, nằm xuống không biết lúc nào liền ngủ.
Thẩm Đường Cửu đem album để lại chỗ cũ, Đàm Minh Triết co quắp ở trên giường nhìn hắn.
“Làm sao?” Thẩm Đường Cửu mở miệng dò hỏi.
“Không có gì, đột nhiên hơi xúc động.” Đàm Minh Triết thấp giọng nói, “Tôi cảm thấy tôi chưa xứng đáng làm tròn trách nhiệm của một người cha.”
Thẩm Đường Cửu ngồi xuống ghế dựa, nhìn Đàm Minh Triết: “Tại sao....?!”
Phía sau từ tại sao hắn chưa nói xong, mà Đàm Minh Triết lại hiểu hắn muốn hỏi cái gì.
“Có thể là... Quá cô độc đi!” Đàm Minh Triết than thở, “Khi đó bên người tôi một người bạn cũng không có, người quen biết lại càng không. Tôi nghĩ phải chi mình có một đứa nhỏ để nuôi thì sẽ tốt biết bao.... cho nên liền...”
“Đã quyết định sinh đứa nhỏ, vậy tại sao cậu không chịu an phận?”
“Tôi cũng an phận ba, bốn năm trời mà.” Đàm Minh Triết ánh mắt lóe lên, lắc đầu nói, “Nói chuyện này để làm gì, đại khái là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời thôi!”
Ánh mắt Thẩm Đường Cửu trở nên nặng nề.
Đàm Minh Triết lại lập tức nói: “Bất quá anh yên tâm, lúc này tôi thật sự muốn làm lại. Có Thẩm thiếu gia anh ở đây giám sát, tôi khẳng định ngoan ngoãn, chuyện gì cũng không làm, phiền toái gì cũng không tìm.”
Thẩm Đường Cửu không tỏ rõ ý kiến.
Đàm Minh Triết làm bộ ngáp: “Tôi cũng có chút buồn ngủ, anh có ngủ hay không? Không ngủ tôi ngủ trước.”
Thẩm Đường Cửu rất nhanh liền mở cửa rời khỏi.
Đàm Minh Triết mở mắt ra, bất đắc dĩ kéo kéo khóe miệng.
Cậu lúc trước quả thật là nghĩ làm một người cha tốt, bất quá bởi vì một ít kẻ thù truy đuổi tận cùng không chịu buông tha, thậm chí sắp uy hiếp đến sự an toàn của con trai, Đàm Minh Triết đương nhiên sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Nếu đối phươn muốn đạt được bằng mọi cách, càng ngày càng muốn làm lớn, còn vơ vét nhiều thiếu niên dị bẩm thiên phú như vậy. Vì vậy cậu càng phải đi phá hỏng âm mưu đen tối của bọn chúng.
Sức lực của một người có hạn, cậu chỉ có thể quấy rối thế lực đối phương có quan hệ hợp tác.
Lúc này cũng vậy, đối phương không biết thời điểm nào nghiên cứu ra một loại vũ khí hạt nhân, nghe đâu thông qua từ trường phóng xạ có thể khiến người ta sản sinh biến dị, do đó sẽ càng có nhiều người có thiên phú dị bẩm, cậu dùng mấy tháng trời nghiên cứu đường đi nước bước, cuối cùng cũng thành công trộm được chiếc máy đó.
Cậu vốn là có hiểu biết về công nghệ cao, chỉ là nghĩ nghiên cứu một phen, cho rằng đó là vũ khí hạt nhân bình thường có thể cải tạo sau đó bán đi, kết quả lại đánh giá cao thực lực của chính mình, trái lại biến thành dáng vẻ bây giờ...
Bất quá cũng không tồi, nếu như cậu vẫn luôn bình an, không có việc gì, vậy cậu cũng không thể biết, cậu dĩ nhiên chọn cho con trai của mình một người cha đáng tin cậy như thế.
Thẩm Đường Cửu vẫn chưa xuống lầu, mà là tiến vào căn phòng bên cạnh, đó là một căn phòng sách, bên trong có một cái giá để đàn dương cầm, còn có một cái giá sách, bên cạnh giá sách có bàn làm việc.
Thẩm Đường Cửu ngồi xuống bàn làm việc, lấy ra giấy bút, bắt đầu bôi bôi vẽ vời.
Thì ra hắn là đang vẽ vũ khí trang bị... ngày đó tại biệt thự nhà Lục Dương hắn đã từng vẽ, còn có... quần áo nho nhỏ..
Hết chương 30.
Edit có lời muốn nói: Bạn Triết muốn an phận, nhưng tổ chức kia không cho bạn an phận.Vì tổ chức kia có ý định nhằm vào Duệ Duệ bảo bối, nên bạn ấy mới phải làm vậy. Ai chẳng muốn bảo vệ con mình, cho nó một cuộc sống an toàn.
|
31: Anh có phải gay không?
Thẩm Đường Cửu bọn họ buổi tối vẫn ở chỗ cũ cùng Thẩm Chương Niên và Đường Thu Diệp nơi này ăn cơm, dù sao vừa trở về, trở về nhà cũng phiền phức, buổi trưa Đường Thu Diệp lại làm một bàn lớn đồ ăn, ăn không hết, buổi tối không để cho bọn họ đi, vì vậy thịnh tình không thể chối từ, bọn họ lại ở lại ăn một bữa.
Dù sao cơm tối cũng đã ăn, buổi tối bọn họ cũng là không cần trở lại nữa.
“Duệ Duệ, muốn xem cái này sao?” Đường Thu Diệp ôm Đàm Tiểu Duệ ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, tìm cho bé chương trình phim hoạt hình xem, Đàm Tiểu Duệ gật đầu, “Được ạ!”
Đường Thu Diệp vốn rất yêu thích trẻ con, Đàm Tiểu Duệ lại vô cùng thông minh lanh lợi đáng yêu ngoan ngoãn, từ lúc Thẩm Đường Cửu bọn họ trở về bà vẫn cười khanh khách.
Thẩm Đường Cửu đi phòng sách nói rõ với Thẩm Chương Niên tình huống của Đàm Tiểu Duệ.
Kỳ thực thời điểm ngủ trưa Thẩm Chương Niên đã nghe Đường Thu Diệp nói với ông, vào lúc này bất quá là nhìn thái độ của Thẩm Đường Cửu, cái khác ngược lại cũng không nói gì.
Ông cùng Đường Thu Diệp đều là cha mẹ văn minh, chỉ cần con trai không làm chuyện gì phạm pháp là được.
Buổi tối là Thẩm Đường Cửu tắm rửa cho Đàm Tiểu Duệ, Đàm Minh Triết cũng cùng tham gia trò vui, mở mắt to thưởng thức vóc người tốt của Thẩm Đường Cửu, suýt chút nữa không ngăn được nước miếng.
Cậu vốn là yêu thích đàn ông, Thẩm Đường Cửu lại phù hợp với khẩu vị của cậu, quả thực là... Khó có thể tự kiềm chế a!
Chỉ tiếc, cậu hiện tại nhỏ chút xíu như vậy, muốn đùa giỡn lưu manh cũng đùa giỡn không được.
Đại khái trong ánh mắt oán niệm quá sâu, Thẩm Đường Cửu một bên mặc áo tắm một bên quay đầu liếc mắt nhìn Đàm Minh Triết.
—— Đàm Minh Triết bởi vì hình thể nhỏ, lại sợ cậu bị nước cuốn trôi, cho nên để cho cậu đáp lên trên con vịt đồ chơi của trẻ con.
Giờ khắc này Đàm Minh Triết đang nhìn chằm chằm Thẩm Đường Cửu dùng áo tắm che đậy nơi nào đó, mặc dù bị che đi, cậu cũng như trước không nỡ dời mắt.
Thẩm Đường Cửu ôm lấy Đàm Tiểu Duệ từ trong bồn tắm, ôm đến trên thảm trải sàn trong phòng ngủ, cầm khăn tắm lớn lau cho bé, sau khi lau chùi sạch sẽ nhanh chóng ném đến trong chăn.
Đàm Tiểu Duệ cúi đầu hì hì cười, Thẩm Đường Cửu lau tóc cho bé, xác định lau khô, lúc này mới hỏi: “Cười gì vậy?”
Đàm Tiểu Duệ đang ở bên trong chăn lăn lăn, lăn tới bên chân Thẩm Đường Cửu, tự đáy lòng than thở: “Cha, con cảm thấy con thật hạnh phúc a!”
Thẩm Đường Cửu cười cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bé: “Được, ngủ đi, sắp mười một giờ rồi.”
“Dạ!” Đàm Tiểu Duệ ngoan ngoãn nằm xuống, mang theo nụ cười nhắm lại đôi mắt, sau một lát lại mở, bé bò lên ở trên mặt Thẩm Đường Cửu hôn một cái, mới nhanh chóng nằm xuống lại.
“Cha, ba ba có cùng con ngủ không ạ?”
“Chờ một lúc ba ba con tới, để cho ba ba con ngủ cùng con.” Thẩm Đường Cửu cúi người hôn trán của bé một chút, lại đi buồng tắm tìm Đàm Minh Triết.Nhưng mà không tìm thấy Đàm Minh Triết trong phòng tắm.
Thẩm Đường Cửu có chút kinh ngạc, hắn xoay người, rời khỏi buồng tắm, đi đến phòng ngủ tìm điện thoại di động để trên bàn tìm tới định vị, phát hiện Đàm Minh Triết ở lầu hai trong một gian phòng trà nhỏ.
Thế nào chạy đi như vậy?
Thẩm Đường Cửu đi đến căn phòng cuối hành lang, nơi này là phòng trà nhỏ khoảng bảy tám mét vuông, không có cửa, trải sàn tatami cùng bàn trà thấp, đương nhiên ngoại trừ trà còn có rượu, hắn phát hiện... Đàm Minh Triết đang ở trên bàn trà lao lực mà khui nắp bình rượu...
“Cậu đang làm gì?”
“Dọa tôi một hồi, anh bước đi không thanh âm như vậy?” Đàm Minh Triết thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn Thẩm Đường Cửu cười nói, “Thẩm thiếu gia giúp tôi mở bình rượu ra đi.”
“Cậu muốn chết đuối trong rượu sao?” Thẩm Đường Cửu đem cậu cầm lên, “Duệ Duệ muốn cậu ngủ cùng nó.”
“Ngủ không được.” Đàm Minh Triết thất vọng bỏ chai rượu xuống, bộ dạng giống như con thỏ nhỏ rủ lỗ tai xuống.
Thẩm Đường Cửu hỏi: “Tại sao không ngủ được?”
“Tắm xong cảm thấy nóng!” Đàm Minh Triết bất đắc dĩ nói, “Tôi là GAY a, mới vừa nhìn... thân thể anh..Hiện tại máu huyết căng phồng a...”
“Nói hưu nói vượn!” Thẩm Đường Cửu không tin.
Người này nhỏ như vậy, còn có thể có phản ứng sinh lý sao...?!
“Tôi không nói hưu nói vượn, không tin anh xem.” Đàm Minh Triết rất là hào phóng kéo xuống quần nhỏ của cậu, lộ ra 'chim nhỏ' cho Thẩm Đường Cửu xem.
Thẩm Đường Cửu: “...”
“Tôi thực sự là số khổ.” Đàm Minh Triết sửa sang xong quần áo, lại bắt đầu lầm bầm, “Tôi sao lại số khổ như vậy a...”
“Cậu không có tay, không biết tự mình giải quyết sao?” Thẩm Đường Cửu đem cậu ném đến trên sàn tatami, khoanh chân ngồi xuống, “Cho cậu năm phút đồng hồ, tự mình giải quyết rồi trở về phòng.”
“Tự mình giải quyết không có ý tứ.” Đàm Minh Triết thở dài, trộm nhìn Thẩm Đường Cửu, sau đó yên lặng mà giải quyết...
Thẩm Đường Cửu phát hiện mình bị suy nghĩ bất chính nhất thời vỗ bàn đứng dậy: “Cậu...”
“Đừng dọa tôi, mềm nhũn rồi.....” Đàm Minh Triết hỏi hắn, “Thời điểm chính anh tự giải quyết không xem cái gì sao?”
Thẩm Đường Cửu quay người muốn rời đi, Đàm Minh Triết vội hỏi: “Ai ai ai, tôi sai rồi, tôi sai rồi, là tôi không kìm lòng được a! Cha Tiểu Duệ! Đừng bỏ lại tôi —— “
Thẩm Đường Cửu: “Cậu quên mất cam kết?”
Đàm Minh Triết luôn mồm nói: “Chưa quên chưa quên, tôi biết sai rồi. Lập tức liền xong, lập tức liền xong.”
Thẩm Đường Cửu thầm nghĩ, làm sao cái tên này nhỏ như vậy còn có thể nhàn hạ thoải mái như thế?
“Ai, bình thường anh...” Đàm Minh Triết thu thập xong chính mình, muốn tán gẫu giảm bớt bầu không khí, nhưng vừa lên tiếng liền cảm thấy mình nói cái này không quá thích hợp, nhanh chóng thu hồi lại, “Bình thường anh ngủ lúc nào?”
Thẩm Đường Cửu chân tâm cảm thấy người này không phải muốn hỏi cái này, nhưng hắn không chọc thủng cậu, trực tiếp trả lời: “Tầm giờ này thôi.”
“Muộn như vậy? Vậy ăn cơm tối xong đến trước khi đi ngủ, anh làm cái gì?”
“Đi phòng luyện công rèn luyện, hoặc là đọc sách viết chữ.”
“Ồ! Bình thường có làm cái gì không?”
“Nghe nhạc, chạy bộ, đua xe...” Thẩm Đường Cửu quay đầu nhìn cậu, “Cậu hỏi chuyện này để làm gì?”
“Hiểu thêm để biết rõ thôi, hai ta tốt xấu cũng là.... người thân gián tiếp a.”
“... Được rồi, Duệ Duệ phỏng chừng đã ngủ rồi.”
“Vậy vừa vặn, không cần dỗ nó.”
“Cậu làm ba ba thực sự là...”
“Không phải là có anh ở đây sao!” Đàm Minh Triết lời ngon tiếng ngọt so với Đàm Tiểu Duệ chỉ nhiều không ít.
Quả nhiên, thật không hổ là cha con.
“Anh xem chúng ta đều quen thuộc như vậy, có thể trả lời nữa tôi một vấn đề cuối cùng hay không?” Đàm Minh Triết hỏi.
“Vấn đề gì?”
“Anh có đúng không?”
“Hả?” Thẩm Đường Cửu nghe được không đầu không đuôi, không hiểu cậu đang nói cái gì.
Đàm Minh Triết ho nhẹ một tiếng, hạ thấp giọng: “Anh là GAY sao?”
Thẩm Đường Cửu sững sờ, quay đầu liếc mắt nhìn cậu.
Đàm Minh Triết lùi về phía sau hơi co lại, tiếp tục nói: “Tôi là nghĩ... Người bình thường không ai sẽ nghĩ đi ngân hàng tinh trùng, gia thế của anh tốt như vậy, tính khí cũng rất được, còn có một thân bản lĩnh, người tốt như vậy sẽ đi đến nơi đó sao... Tôi chỉ có thể đoán được sự thực này.”
“Đúng thì thế nào? Không phải thì thế nào?” Không biết là do Đàm Minh Triết khen tặng khiến Thẩm Đường Cửu tâm tình khoan khoái hay là sao, hắn dĩ nhiên tiếp nhận vấn đề này, tuy rằng trả lời ba phải cái nào cũng được, nhưng dù sao vẫn là trả lời.
“Nếu đúng đương nhiên quá tốt rồi, chúng ta cũng coi như là người trong đồng đạo a.” Đàm Minh Triết vui vẻ nói.
“Vậy nếu không phải thì sao?”
“Làm sao có khả năng không phải, anh cũng đừng giãy giụa.” Đàm Minh Triết mặt dày khẳng định, “Tôi đối với người trong đồng đạo cảm giác rất nhạy bén. Anh yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác, tôi giúp anh giữ bí mật.”
Hết chương 31.
Edit có lời muốn nói: Quả thực là người trong đồng đạo đối với người đồng tính có sự nhạy bén sâu sắc đó!
Cơ mà sao cứ cảm thấy bạn Triết, bạn ấy thả thính nhiệt tình thế mà bạn Cửu không trúng, chắc tại nhỏ quá, chưa đủ sức quyến rũ.
|
31: Anh có phải gay không?
Thẩm Đường Cửu bọn họ buổi tối vẫn ở chỗ cũ cùng Thẩm Chương Niên và Đường Thu Diệp nơi này ăn cơm, dù sao vừa trở về, trở về nhà cũng phiền phức, buổi trưa Đường Thu Diệp lại làm một bàn lớn đồ ăn, ăn không hết, buổi tối không để cho bọn họ đi, vì vậy thịnh tình không thể chối từ, bọn họ lại ở lại ăn một bữa.
Dù sao cơm tối cũng đã ăn, buổi tối bọn họ cũng là không cần trở lại nữa.
“Duệ Duệ, muốn xem cái này sao?” Đường Thu Diệp ôm Đàm Tiểu Duệ ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, tìm cho bé chương trình phim hoạt hình xem, Đàm Tiểu Duệ gật đầu, “Được ạ!”
Đường Thu Diệp vốn rất yêu thích trẻ con, Đàm Tiểu Duệ lại vô cùng thông minh lanh lợi đáng yêu ngoan ngoãn, từ lúc Thẩm Đường Cửu bọn họ trở về bà vẫn cười khanh khách.
Thẩm Đường Cửu đi phòng sách nói rõ với Thẩm Chương Niên tình huống của Đàm Tiểu Duệ.
Kỳ thực thời điểm ngủ trưa Thẩm Chương Niên đã nghe Đường Thu Diệp nói với ông, vào lúc này bất quá là nhìn thái độ của Thẩm Đường Cửu, cái khác ngược lại cũng không nói gì.
Ông cùng Đường Thu Diệp đều là cha mẹ văn minh, chỉ cần con trai không làm chuyện gì phạm pháp là được.
Buổi tối là Thẩm Đường Cửu tắm rửa cho Đàm Tiểu Duệ, Đàm Minh Triết cũng cùng tham gia trò vui, mở mắt to thưởng thức vóc người tốt của Thẩm Đường Cửu, suýt chút nữa không ngăn được nước miếng.
Cậu vốn là yêu thích đàn ông, Thẩm Đường Cửu lại phù hợp với khẩu vị của cậu, quả thực là... Khó có thể tự kiềm chế a!
Chỉ tiếc, cậu hiện tại nhỏ chút xíu như vậy, muốn đùa giỡn lưu manh cũng đùa giỡn không được.
Đại khái trong ánh mắt oán niệm quá sâu, Thẩm Đường Cửu một bên mặc áo tắm một bên quay đầu liếc mắt nhìn Đàm Minh Triết.
—— Đàm Minh Triết bởi vì hình thể nhỏ, lại sợ cậu bị nước cuốn trôi, cho nên để cho cậu đáp lên trên con vịt đồ chơi của trẻ con.
Giờ khắc này Đàm Minh Triết đang nhìn chằm chằm Thẩm Đường Cửu dùng áo tắm che đậy nơi nào đó, mặc dù bị che đi, cậu cũng như trước không nỡ dời mắt.
Thẩm Đường Cửu ôm lấy Đàm Tiểu Duệ từ trong bồn tắm, ôm đến trên thảm trải sàn trong phòng ngủ, cầm khăn tắm lớn lau cho bé, sau khi lau chùi sạch sẽ nhanh chóng ném đến trong chăn.
Đàm Tiểu Duệ cúi đầu hì hì cười, Thẩm Đường Cửu lau tóc cho bé, xác định lau khô, lúc này mới hỏi: “Cười gì vậy?”
Đàm Tiểu Duệ đang ở bên trong chăn lăn lăn, lăn tới bên chân Thẩm Đường Cửu, tự đáy lòng than thở: “Cha, con cảm thấy con thật hạnh phúc a!”
Thẩm Đường Cửu cười cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bé: “Được, ngủ đi, sắp mười một giờ rồi.”
“Dạ!” Đàm Tiểu Duệ ngoan ngoãn nằm xuống, mang theo nụ cười nhắm lại đôi mắt, sau một lát lại mở, bé bò lên ở trên mặt Thẩm Đường Cửu hôn một cái, mới nhanh chóng nằm xuống lại.
“Cha, ba ba có cùng con ngủ không ạ?”
“Chờ một lúc ba ba con tới, để cho ba ba con ngủ cùng con.” Thẩm Đường Cửu cúi người hôn trán của bé một chút, lại đi buồng tắm tìm Đàm Minh Triết.Nhưng mà không tìm thấy Đàm Minh Triết trong phòng tắm.
Thẩm Đường Cửu có chút kinh ngạc, hắn xoay người, rời khỏi buồng tắm, đi đến phòng ngủ tìm điện thoại di động để trên bàn tìm tới định vị, phát hiện Đàm Minh Triết ở lầu hai trong một gian phòng trà nhỏ.
Thế nào chạy đi như vậy?
Thẩm Đường Cửu đi đến căn phòng cuối hành lang, nơi này là phòng trà nhỏ khoảng bảy tám mét vuông, không có cửa, trải sàn tatami cùng bàn trà thấp, đương nhiên ngoại trừ trà còn có rượu, hắn phát hiện... Đàm Minh Triết đang ở trên bàn trà lao lực mà khui nắp bình rượu...
“Cậu đang làm gì?”
“Dọa tôi một hồi, anh bước đi không thanh âm như vậy?” Đàm Minh Triết thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn Thẩm Đường Cửu cười nói, “Thẩm thiếu gia giúp tôi mở bình rượu ra đi.”
“Cậu muốn chết đuối trong rượu sao?” Thẩm Đường Cửu đem cậu cầm lên, “Duệ Duệ muốn cậu ngủ cùng nó.”
“Ngủ không được.” Đàm Minh Triết thất vọng bỏ chai rượu xuống, bộ dạng giống như con thỏ nhỏ rủ lỗ tai xuống.
Thẩm Đường Cửu hỏi: “Tại sao không ngủ được?”
“Tắm xong cảm thấy nóng!” Đàm Minh Triết bất đắc dĩ nói, “Tôi là GAY a, mới vừa nhìn... thân thể anh..Hiện tại máu huyết căng phồng a...”
“Nói hưu nói vượn!” Thẩm Đường Cửu không tin.
Người này nhỏ như vậy, còn có thể có phản ứng sinh lý sao...?!
“Tôi không nói hưu nói vượn, không tin anh xem.” Đàm Minh Triết rất là hào phóng kéo xuống quần nhỏ của cậu, lộ ra 'chim nhỏ' cho Thẩm Đường Cửu xem.
Thẩm Đường Cửu: “...”
“Tôi thực sự là số khổ.” Đàm Minh Triết sửa sang xong quần áo, lại bắt đầu lầm bầm, “Tôi sao lại số khổ như vậy a...”
“Cậu không có tay, không biết tự mình giải quyết sao?” Thẩm Đường Cửu đem cậu ném đến trên sàn tatami, khoanh chân ngồi xuống, “Cho cậu năm phút đồng hồ, tự mình giải quyết rồi trở về phòng.”
“Tự mình giải quyết không có ý tứ.” Đàm Minh Triết thở dài, trộm nhìn Thẩm Đường Cửu, sau đó yên lặng mà giải quyết...
Thẩm Đường Cửu phát hiện mình bị suy nghĩ bất chính nhất thời vỗ bàn đứng dậy: “Cậu...”
“Đừng dọa tôi, mềm nhũn rồi.....” Đàm Minh Triết hỏi hắn, “Thời điểm chính anh tự giải quyết không xem cái gì sao?”
Thẩm Đường Cửu quay người muốn rời đi, Đàm Minh Triết vội hỏi: “Ai ai ai, tôi sai rồi, tôi sai rồi, là tôi không kìm lòng được a! Cha Tiểu Duệ! Đừng bỏ lại tôi —— “
Thẩm Đường Cửu: “Cậu quên mất cam kết?”
Đàm Minh Triết luôn mồm nói: “Chưa quên chưa quên, tôi biết sai rồi. Lập tức liền xong, lập tức liền xong.”
Thẩm Đường Cửu thầm nghĩ, làm sao cái tên này nhỏ như vậy còn có thể nhàn hạ thoải mái như thế?
“Ai, bình thường anh...” Đàm Minh Triết thu thập xong chính mình, muốn tán gẫu giảm bớt bầu không khí, nhưng vừa lên tiếng liền cảm thấy mình nói cái này không quá thích hợp, nhanh chóng thu hồi lại, “Bình thường anh ngủ lúc nào?”
Thẩm Đường Cửu chân tâm cảm thấy người này không phải muốn hỏi cái này, nhưng hắn không chọc thủng cậu, trực tiếp trả lời: “Tầm giờ này thôi.”
“Muộn như vậy? Vậy ăn cơm tối xong đến trước khi đi ngủ, anh làm cái gì?”
“Đi phòng luyện công rèn luyện, hoặc là đọc sách viết chữ.”
“Ồ! Bình thường có làm cái gì không?”
“Nghe nhạc, chạy bộ, đua xe...” Thẩm Đường Cửu quay đầu nhìn cậu, “Cậu hỏi chuyện này để làm gì?”
“Hiểu thêm để biết rõ thôi, hai ta tốt xấu cũng là.... người thân gián tiếp a.”
“... Được rồi, Duệ Duệ phỏng chừng đã ngủ rồi.”
“Vậy vừa vặn, không cần dỗ nó.”
“Cậu làm ba ba thực sự là...”
“Không phải là có anh ở đây sao!” Đàm Minh Triết lời ngon tiếng ngọt so với Đàm Tiểu Duệ chỉ nhiều không ít.
Quả nhiên, thật không hổ là cha con.
“Anh xem chúng ta đều quen thuộc như vậy, có thể trả lời nữa tôi một vấn đề cuối cùng hay không?” Đàm Minh Triết hỏi.
“Vấn đề gì?”
“Anh có đúng không?”
“Hả?” Thẩm Đường Cửu nghe được không đầu không đuôi, không hiểu cậu đang nói cái gì.
Đàm Minh Triết ho nhẹ một tiếng, hạ thấp giọng: “Anh là GAY sao?”
Thẩm Đường Cửu sững sờ, quay đầu liếc mắt nhìn cậu.
Đàm Minh Triết lùi về phía sau hơi co lại, tiếp tục nói: “Tôi là nghĩ... Người bình thường không ai sẽ nghĩ đi ngân hàng tinh trùng, gia thế của anh tốt như vậy, tính khí cũng rất được, còn có một thân bản lĩnh, người tốt như vậy sẽ đi đến nơi đó sao... Tôi chỉ có thể đoán được sự thực này.”
“Đúng thì thế nào? Không phải thì thế nào?” Không biết là do Đàm Minh Triết khen tặng khiến Thẩm Đường Cửu tâm tình khoan khoái hay là sao, hắn dĩ nhiên tiếp nhận vấn đề này, tuy rằng trả lời ba phải cái nào cũng được, nhưng dù sao vẫn là trả lời.
“Nếu đúng đương nhiên quá tốt rồi, chúng ta cũng coi như là người trong đồng đạo a.” Đàm Minh Triết vui vẻ nói.
“Vậy nếu không phải thì sao?”
“Làm sao có khả năng không phải, anh cũng đừng giãy giụa.” Đàm Minh Triết mặt dày khẳng định, “Tôi đối với người trong đồng đạo cảm giác rất nhạy bén. Anh yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác, tôi giúp anh giữ bí mật.”
Hết chương 31.
Edit có lời muốn nói: Quả thực là người trong đồng đạo đối với người đồng tính có sự nhạy bén sâu sắc đó!
Cơ mà sao cứ cảm thấy bạn Triết, bạn ấy thả thính nhiệt tình thế mà bạn Cửu không trúng, chắc tại nhỏ quá, chưa đủ sức quyến rũ.
|