Anh Trai, Em Vẫn Luôn Thích Anh
|
|
Chương 4 : Chủ quyền
Bữa ăn tối diễn ra rất áp lực, Chu Thiên Hạo mọi khi không có việc gì luôn kiếm chuyện luôn đùa giỡn anh trai Chu Thiên Kỳ, hôm nay lại ăn mà không nói tiếng nào. Chu Duệ bởi vì có mặt Chu Thiên Hạo nên cũng không dám lỗ mãng, cũng ôm bát cơm ăn thật hăng hái. Thế nhưng Chu Thiên Kỳ lại thấy mừng rỡ tự tại, không có em trai quấy rối, cũng không có em họ dính người, một thân ung dung thoải mái, ăn ăn chính là không nhịn được mà chưng ra vẻ mặt hạnh phúc.
“Anh, hôm nay anh bị choáng váng sao ? Hiện tại khi không quay ra cười cái với không khí vậy?” Chu Thiên Hạo đang gắp rau nghiêng đầu thấy anh mình bộ dạng cười ngây ngốc như vậy liền trêu nói. Bời vì chiếc bàn hình chữ nhật vì vậy ba người ăn chỉ tập trung ở một góc bàn. Chu Thiên Hạo ngồi phía đầu bàn, Chu Duệ và Chu Thiên Kỳ ngồi đối diện hai bên, Chu Thiên Hạo cũng rất dễ thấy biểu tình của anh trai.
“Cậu mới ngốc ấy !” Chu Thiên Kỳ đối với em họ miệng chó mà nhả không ra ngà voi biểu thị thái độ phẫn nộ, tâm tình tốt đẹp nháy mắt đã đổ nát.
“Hừ, lúc tối mới trở về anh là đang cùng em họ hai người là đang sờ mó nhau sao ?” Chu Thiên Hạo hừ lạnh một tiếng khinh thường nói.
“Sờ…. sờ cái em gái cậu ! Trong đầu cậu chuyên có tư tưởng lộn xộn gì vậy !” Trên trán Chu Thiên Kỳ rõ ràng có thể nhìn ra hình chữ thập, mà càng lúc càng lớn.
“Anh cho rằng sở thích biến thái kia của anh tôi không biết sao ?” Chu Thiên Hạo vẻ mặt khinh bỉ.
Chu Thiên Kỳ trong lòng cả kinh, lẽ nào em trai biết mình xem truyện đam mỹ ! Không đúng, nếu hắn biết lẽ ra phải cách xa mình một chút mới phải, làm gì còn muốn úp mở mơ hồ trêu đùa !
Chu Thiên Kỳ bởi vì em trai biết được bí mật của mình tuy rằng trong lòng rất hoảng loạn, vẫn còn giả vờ trấn định phản bác “… Sở thích… gì biến thái ?”
“Bởi vì không có bạn gái, anh liền dụ dỗ tiểu loli, trẻ nhỏ những…này không phải anh đều nắm rõ sao?” Chu Thiên Hạo trên mặt lại lần nữa xuất hiện biểu tình xấu xa. “Sau này nếu anh trai biến thành ông chú biến thái cần cách xa tôi một chút, tôi cũng không muốn bị hiểu nhầm thành đồng loại.”
“Cậu !” Nhất thời trong lòng nhẹ nhõm, may là không phát hiện sở thích chân chính của cậu, …những…. cái này không phải là sở thích thực sự cậu sẽ không quan tâm người khác nói thế nào. “Tùy cậu nói thế nào cũng được, hiện tại chính là suy nghĩ nhiều rồi. Chẳng lẽ trên người cậu tự mình có phương diện này nhưng không dám nói ra liền YY rằng tôi có sao ?”
Phản pháo rất hay ! Chu Thiên Kỳ dương dương tự đắc cảm nhận thời gian thắng lợi chói sáng xung quanh. Chu Thiên Hạo buông đũa so ra hắn cao hơn cậu một cái đầu xách Chu Thiên Kỳ lên áp sát vào tường, “Anh trai thật biết ăn nói, còn muốn em trai cùng với anh thân mật một chút mới được sao ?”
“Việc kia là do anh Tiểu Kỳ đi mua thức ăn cho chúng ta bị đông lạnh đến đỏ tay, tôi mới giúp anh ấy sưởi ấm.” Thây hai người muốn đánh nhau Chu Duệ vội vàng giải thích, nếu như nói Tiểu Kỳ cùng với Tiểu Hạo quyết liệt cãi nhau, Chu Duệ rất cam tâm tình nguyện xem, thế nhưng hắn không muốn anh Tiểu Kỳ bị thương, bởi vì Tiểu Hạo lăn lộn ở trong xã hội đã lâu nếu đánh thật Tiểu Kỳ sẽ không thể đánh lại, mà mình thì nếu đánh nhau cũng không thể giúp một tay.
“Anh tôi thế nào cần cậu xen vào việc của người khác sao ?” Chu Thiên Hạo quay đầu trừng Chu Duệ, Chu Duệ có chút sợ, đành cúi đầu xuống bới cơm.
Chu Thiên Hạo lại không để ý đến hắn nói tiếp, “ Sau khi cậu nói vậy, tôi liền thay đổi chủ ý sẽ không đánh anh tôi, sau này không được động chạm tay chân với anh tôi!”
“…” Chu Thiên Kỳ trầm mặc đây là đang tuyên bố chủ quyền sao ?… Trong nháy mắt Chu Thiên Kỳ bị ý nghĩ này làm cho sụp đổ. Thì ra em trai thật đáng yêu mà ~.
“Còn anh nữa.” Chu Thiên Kỳ bị Chu Thiên Hạo rống liền run một cái, vô tội nhìn em trai mình đang tức giận giống như sư tử con vậy, “Đừng cho rằng chính mình rất giỏi, anh cho rằng anh là ai chứ. Một chút chủ kiến cũng không có, anh cho rằng có thể theo đuổi hình tượng loli sao ! Không phải là lớn lên một chút vô hại cũng không có, đừng có đem mình thành thần tiên, thẩm mỹ quan của anh có thể hay không bình thường một chút!”
“Em gái cậu, nếu như lại nói lung tung tôi sẽ đặc biệt mà cho cậu đói bụng !” Chu Thiên Kỳ thấy Chu Thiên Duệ càng nói càng thái quá cơn giận dữ không nhịn đượn nửa mà rống lại cùng em trai.
“Tôi không có em gái.” Đột nhiên trong ánh mắt Chu Thiên Hạo con ngươi thu nhỏ lại, sau đó liền khôi phục bình thường, nói vậy, bỏ qua áp chế anh trai.
Làm anh, Chu Thiên Kỳ lại không rõ lắm, mình không nấu cơm cho hắn, những lời này chính là con át chủ bài trong những lần đánh nhau, mỗi lần đánh nhau bị em trai đè lên tường hoặc là đè xuống giương, Chu Thiên Kỳ sẽ uy hiếp như vậy. Dường như đặc biệt có hiệu quả, Chu Thiên Hạo cũng không có phát cáu.
Thấy những cái…ánh mắt này Chu Duệ có chút ảm đạm thế những cũng không tỏ ra cái gì. Nếu hắn biết nhữn lần cãi nhau này vẫn diễn ra như thường lệ, hơn nữa hai anh em họ đã sớm thành thói quen, liệu Chu Duệ có bị phun máu hay không ?
Chu Duệ yên lặng cơm nước xong, liền chạy đi chơi trò chơi. Chu Thiên Hạo rốt cuộc cùng bình tĩnh ăn cơm xong, ném bát cơm một cái, thấy Chu Duệ còn đang chơi trò chơi không nhịn được nói, “ Suốt ngày đều chơi chơi cái trò chơi này có mệt hay không, lăn đi xem tivi đi.” Sau đó chiếm đoạt máy tính bắt đầu chơi LOL.
Chu Duệ xị mặt đi tìm thư phòng, kỳ thực hắn sớm đã chơi xong trò chơi, còn không bởi vì Chu Thiên Hạo ở đây mình mới núp ở trong thư phòng buồn bực. Sớm biết vậy ban ngày liền theo anh Tiểu Kỳ chơi. Chu Duệ trong lòng ca than.
Chu Thiên Kỳ dọn dẹp phòng bếp xong cũng chạy đến xem em trai chiến đấu. Nhìn hai anh em họ bộ dạng hòa thuận trong lòng Chu Duệ cảm thấy bất bình, đem gối nhỏ gấu mèo yêu thích của Chu Thiên Kỳ bóp méo đến không còn hình dạng.
|
Chương 5 : Nguy cơ
“Này” Chu Thiên Kỳ vỗ vỗ vai em trai chỉ chỉ đồng hồ treo trên tường.
“Đã 8 giờ tối rồi.”
“Ừm.” Chu Thiên Hạo thờ ơ không quan tâm vẫn tiếp tục gõ bàn phím, bản thân điều khiển anh hùng ( nhân vật trong game.)
“Này, cậu không đi làm sao ?” Chu Thiên Kỳ lộ ra răng nanh, bất ngờ lật một cái vào cái đầu tóc ngắn vàng hoe của tên kia.
“Để làm gì chứ ? Không thích đi thì sẽ không đi, thực sự là dài dòng.” Em trai Tiểu Hạo quay đầu căm tức nhìn Chu Thiên Kỳ.
Đối với em trai không chịu làm việc đàng hoàng của mình, Chu Thiên Kỳ vẫn là úp mở phê bình, hiện tại có một công việc tuy rằng là không phải là công việc nghiêm chỉnh nhưng dù sao cũng có ràng buộc, em trai đối với công việc hiện tại,… cũng không nghiêm túc sau này nên làm cái gì bây giờ ! Nội tâm của anh trai Chu Thiên Kỳ buồn rầu lo lắng mà kêu gào.
Kỳ thực Chu Thiên Kỳ rất quan tâm lo lắng đến tương lai sau này của em trai mình. Mặc dù thời gian quan tâm có chút méo mó…
Vốn là đã không làm việc đàng hoàng rồi, bây giờ ngay cả đi làm cũng không đi ! Chu Thiên Kỳ giằng co cùng em trai. “ Sau này không có tiền, em gái nào sẽ chịu theo cậu sống cuộc sống khổ cực ? Ngày hôm nay thấy cậu đi cùng một cô gái, nữ sinh ưu tú như vậy, không có tiền đồ như cậu đừng có làm hỏng người ta!”
“Tôi chính là không đi đấy có vấn đề không ? Có con gái theo tôi hay không liên quan đến chuyện của anh sao ?” Chu Thiên Hạo đẩy ghế ra, dán vào người anh trai, giọng điệu nhẹ nhàng ghé vào tai anh trai, dường như không có một chút dấu hiệu nào là cãi nhau, ngược lại là như hai người tình nhân tình chàng ý thiếp, “Nói ra những lời này, chẳng lẽ nói…” Một ngón tay của Chu Thiên Hạo gẩy cằm dưới của Chu Thiên Kỳ, “Anh rất lưu ý tôi sao ?”
“Ách (tiếng nấc)….” Trong lòng Chu Thiên Kỳ lạnh run, em trai kiễng chân, độ cao cũng sấp sỉ mình, khí thế lại vô cùng cường đại, áp chế cậu nói không ra lời.
Nếu là như vậy tôi có thể hiểu rằng vì tôi vui mừng nên anh ghen tị được không ?” Chu Thiên Hạo mỉm cười, rõ ràng là mỉm cười nhưng ánh mắt vô cùng xem thường!
Tại sao…nói bậy ! Trong lòng gào thét như thế nhưng lại không thể giống như tâm ý mình mà ra, “Nếu là như vậy thì thế nào ?” Ánh mắt của em trai…thật đáng sợ!
“Kia, làm em trai thân thiết của anh, Tiểu Hạo sẽ thỏa mãn cái sở thích biến thái này của anh trai…” Một tay thuận lợi trượt vào trong áo, nắm đến chiếc eo mềm mại của Chu Thiên Kỳ.
“Ư …” Âm Thanh này Chu Thiên Hạo căn bản không kịp nén lại, Chu Thiên Kỳ không tự chủ hừ một tiếng, ý thức được sự luống cuống của mình, Chu Thiên Kỳ lập tức đưa tay cắn lại ở miệng, quẫn bách không biết nên làm động tác gì.
Thân thể Chu Thiên Kỳ rất nhạy cảm đặc biệt đối với đầu ngón tay đụng vào.
Nhưng mà Chu Thiên Kỳ không biết rằng, bởi vì một tiếng kêu vừa rồi của mình mà, tay của em trai trở nên run rẩy…
Nói lầm bầm “ Anh thật biết hưởng thụ nha, vừa đụng một cái như vậy, liền tự mình có thể thoải mái sao ?” Chu Thiên Hạo vừa nói vừa giống như lúc trước mà nhéo nhéo hông của Chu Thiên Kỳ, sau đó tay liền di chuyển lên lưng.
“Ư…” Không kịp đề phòng tiếp xúc, Chu Thiên Kỳ cắn chặt tay mình, ngăn chặn phát ra âm thanh ở trong cổ họng. Toàn thân mềm nhũn đâu còn khí lực giãy dụa !
|
Chương 6 : Thô bạo
Lời tác giả : Em trai Tiểu Hạo đây là kỳ quặc công a cho nên mới đem anh trai ngược đến chết đi sống lại.
Lời editor: Đến bao giờ mới có màn đó vậy ? Đến bây giờ vẫn thấy hai bạn vờn nhau hoài.
Thấy bộ dạng anh trai e thẹn xấu hổ, Chu Thiên Hạo nhất thời có hứng thú, tay kia nhân tiện đem anh trai kéo vào trong lòng, cánh tay vững vàng cảm nhận được trọng lượng của anh trai, “Như vậy sẽ thấy thoải mái chứ ?” Chu Thiên Hạo ngậm lấy vành tai ửng đỏ của Chu Thiên Kỳ, hơi thở ấm áp phả vào trong lỗ tai anh trai. Chu Thiên Kỳ chịu không nổi loại trêu đùa này, thân thể rõ ràng co rụt lại, nghẹn ngào một tiếng.
Lưng Chu Thiên Kỳ dán vào trong lòng Chu Thiên Hạo, cái ôm ấm áp của hắn truyền lại nhiệt khí nhè nhẹ. Chu Thiên Kỳ có một chút thất thần, cậu đối với em trai thật sự không phải như vậy, nhưng tình huống hiện tại như vậy, cậu nên làm cái gì bây giờ ?
“Này, hai người các anh đang làm cái gì ?” Tay của Chu Thiên Hạo vừa mới lẻn được vào quần của Chu Thiên Kỳ, Âm thanh giận dỗi không thích hợp xuất hiện ở cửa phòng.
Chu Duệ ~~~ trong lòng hô to tên của em họ trong lúc nước sôi lửa bỏng đã đến cứu mình, thì ra em họ Tiểu Duệ cũng không phải là người đáng ghét.
Tay của Chu Thiên Hạo hơi dừng lại, cau mi một cái, “ Em trai cùng anh trai thân thiết không thể sao ?” Biểu tình vừa lưu manh, vừa xấu xa. “Tiểu Duệ cũng muốn tham gia sao ? Anh thế nhưng lại không thể thoát ra khỏi được loại chuyện này, làm em chúng ta hẳn là nên thỏa mãn thật nhiều mới phải”
“Chát !” Chu Thiên Hạo quay mặt sang chỗ khác, trên mặt rõ ràng là vệt màu đỏ. Chu Thiên Kỳ tránh khỏi trói buộc, cho Chu Thiên Hạo một cái tát mạnh, chợt thanh tỉnh lại mình đang làm cái gì liền lùi lại hai bước, chờ sự tức giận của Chu Thiên Hạo. Cái tát này cũng thức tỉnh Chu Thiên Hạo. Bản thân suýt chút nữa làm ra loại chuyện đó với anh trai ( tác giả: Thiếu chút nữa đem anh trai gục =.=) … Làm sao có thể?
“A….” Chu Thiên Hạo lạnh lùng hừ lạnh một cái.
Chu Thiên Kỳ cùng Chu Duệ hai người đều run lên, thật là khủng khiếp…
Chu Thiên Kỳ bắt đầu hối hận chính mình trong lúc tức giận đã làm liều, em trai có không tốt thế nào đi chăng nữa, dù sao cũng vẫn là đứa nhỏ không hiểu chuyện, lẽ ra phải bao dung giáo dục mới phải, không nên bạo lực như vậy. ( Editor : Tiểu Kỳ có suy nghĩ thế này thảo nào suốt ngày bị thằng em nó bắt nạt.) Em trai tuy rằng mọi việc làm đều khiến người anh này phát điên thế nhưng Tiểu Hạo cũng chưa từng chân chính làm cái gì tổn thương cậu, cho dù lần này hắn nói có quá phận một chút, có thể mình cũng là người có lỗi trước nhưng bây giờ….
“Anh Tiểu Hạo, trước hết anh cứ bình tĩnh.” Chu Duệ đem Chu Thiên Kỳ kéo về phía sau, lắp ba lắp bắp nói, sự tức giận của Tiểu Hạo đã rất lớn rồi ! Đây là áp chế mà.
“Anh trai cảm thấy em hầu hạ anh chưa đủ sao ?” Chu Thiên Hạo sờ lên chỗ bị đánh ở má trái của mình, tới gần Chu Thiên Kỳ, hoàn toàn không để mắt đên người trung gian- Chu Duệ đáng thương. Loại cảm giác vừa rồi bản thân đối với anh trai nhất định là ảo giác, Chu Thiên Hạo trong lòng biện giải cho mình, tôi ghét nhất cái loại anh trai biến thái này, cư nhiên cũng xem tiểu thuyết đen này hắn dùng web cũng không biết xóa bỏ lịch sử ghi chép sao ?
Không đợi Chu Thiên Kỳ mở miệng, một phát nắm chặt cổ tay của cậu, đi về phía phòng tắm. Chu Duệ đã sợ đến choáng váng, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ. ( Về phòng tắt điện đi ngủ đi em chuyện người lớn em không hiểu được đâu :v)
“Rầm” Chu Thiên Kỳ nặng nề ngã vào giữa bồn tắm, sau đó là tiếng cửa phòng tắm mạnh mẹ đóng lại.
Nước rất nhanh đổ xuống, Chu Thiên Kỳ bị đụng phải chân, tay cũng bị va chạm không nhẹ, toàn thân đau đớn bứt rứt khiến cậu không đứng dậy nổi, quần áo trên người dần trở nên ướt đẫm. Sau đó mới phát hiện nhiệt độ của nước này…chính là nóng đến bỏng người.
“Chu Thiên Hạo! Cậu đặc biệt muốn điên sao ?” Chu Thiên Kỳ nằm nửa người ở bồn tắm lớn, dùng hết sức mình, nhịn xuống đau đớn kịch liệt rống giận với không khí. Mùa đông, mặc dù là ở trong nước, nhưng hơi nước rất nhanh có thể tràn ngập không gian vốn nhỏ hẹp.
“Anh trai còn chưa thoải mái đủ không phải sao ? Nếu không đồng ý để em họ cùng nhau thì cứ nói thẳng, việc gì phải nổi giận, em trai tốt của anh nhất định sẽ hết sức thỏa mãn anh trai.” Chu Thiên Hạo đến gần Chu Thiên Kỳ ngồi xổm xuống, đem quần áo của Chu Thiên Kỳ lột sạch, hài lòng nhìn phong cảnh để lộ ra trước mắt, cầm vòi hoa sen ở trong tay quay về phía Chu Thiên Kỳ. Từ cổ chậm rãi chảy đến trước ngực, dừng lại ở hai điểm hồng anh.
“Hư…” Nước nóng đến bỏng người xối đến địa phương mềm mại, Chu Thiên Kỳ nhịn không được hít một hơi. Đau quá ! Giống như bị tiêm vậy…
“Độ nóng thích hợp sao ? Có phải nóng thêm một chút, anh trai mới cảm thấy được thoải mái hơn ?” Sương mù lượn lờ xung quanh loáng thoáng hiện ra nụ cười tà ác của Chu Thiên Hạo. Lúc này em trai cậu chính là ác ma mà. Chu Thiên Kỳ nghĩ.
“A, a” Chu Thiên Kỳ bị đau kêu lên sợ hãi.
Quả nhiên nhiệt độ của nước lại càng thêm nóng, hoàn toàn giống như nước sôi, da vừa tiếp xúc với nước liền trở nên đỏ hồng.
“Không tệ, xem ra anh rất hài lòng độ nóng này.” Chu Thiên Hạo vẩy nước lên thân thể trắng nõn của Chu Thiên Kỳ, nhìn vẻ mặt “hưởng thụ” của anh trai, nghe âm thanh trầm thấp nức nở. “Thật là rất hay, anh thế nhưng kêu so với những đứa con gái kia còn hay hơn.
“Em gái cậu ! Chu Thiên Hạo cậu chính là một tên khốn khiếp !” Chu Thiên Kỳ vất vả mới có thể động được một tay, gạt ra vòi hoa sen trong tay Chu Thiên Hạo, lại bị Chu Thiên Hạo khinh miệt cười dễ dàng cầm lấy.
“Tôi là tên khốn khiếp, vậy anh trai còn anh ?, Anh là cái gì ?”
“Cậu ! Tôi là anh cậu ! Cậu dừng ngay lại cho tôi !” Nửa người trên của Chu Thiên Kỳ rất nhanh bị nước nóng đến tê dại, đối với hành động điên cuồng của em trai vừa khổ sở vừa là phẫn nộ.
“Tôi vẫn còn chưa có động thủ.” Chu Thiên Kỳ lắc lắc vòi sen trên tay mình, vô tội trả lời, “ Nếu như anh muốn tôi hành động, tôi đây liền động thủ là được rồi.” Sau đó liều lĩnh đem vòi hoa sen nóng rực trực tiếp nhét vào trong quần Chu Thiên Kỳ.
“Ư….A… Chu Thiên Hạo tôi chán ghét cậu!” Chu Thiên Kỳ bắt đầu kịch liệt kêu thảm thiết, không dám tin tưởng, cư nhiên hắn làm chuyện như vậy, em trai hắn, hắn điên thật rồi…
“Bây giờ mới bắt đầu làm anh trai anh có thể xem rồi.” Chu Thiên Hạo đem Chu Thiên Kỳ đè xuống đất, bản thân đè lên.
Từng bộ phận trước ngực bị nước nóng chảy qua đều đau đớn dữ dội, hẳn là chỗ đó da đã bị bỏng đi…Chu Thiên Kỳ nghĩ vậy sau đó hôn mê bất tỉnh…
“A?” Chu Thiên Kỳ tỉnh lại, bốn phía đều là màu trắng, mùi nước khử trùng mãnh liệt kích thích khứu giác, có lẽ là bệnh viện. Bản thân vậy mà hôn mê bất tỉnh.
“A~ con cuối cùng cũng tỉnh!” Mẹ Chu Thiên Kỳ thoáng cái liền nhào tới người con trai mình.
“Có chút đau nhức.” Chu Thiên Kỳ hít khí.
“Xin lỗi, bảo bối.” Mẹ nhanh chóng nhảy dựng lên, đau lòng nhìn bộ dáng yếu ớt của con trai mình.
“Dạ! Con tại sao lại đến viện ? Tiểu Hạo đâu ?” Chu Thiên Kỳ hỏi.
“Tiểu Duệ gọi điện cho mẹ nói con có thể xảy ra chuyện, mẹ liền chạy về. Về đến nhà thấy con ngã trong phòng tắm cả người đều bị bỏng. Liền đem con đến bệnh viện. Ta hỏi Tiểu Duệ nó cũng không nói ra là vì sao, điện thoại của Tiểu Hạo cũng không gọi được.” Mẹ Chu Thiên Kỳ có chút lo lắng nói. “Con thế nào lại biến thành đến thế này.”
“Dạ… không có việc gì, khi tắm không cẩn thẩn làm bị thương.” Chu Thiên Kỳ nhếch miệng nói, cười cứng ngắc.
“Tiểu Duệ đã quay về nhà của mình, nó trước khi đi còn nói con với Tiểu Hạo cãi nhau đấy ?”
“Chính là như vậy,,,, cũng giống như bình thường không có gì khác biệt…” Chu Thiên Kỳ lẩm nhẩm, cũng không muốn nhắc đến tình hình lúc đó.
“Ai!” Mẹ Chu Thiên Kỳ thở dài một hơi, “Đến uống nước rồi nghỉ ngơi một chút, không cần nghĩ nhiều, nghỉ ngơi thật tốt đi.”
“Vâng.”
|
Chương 7 : Thích hay là hận
Lúc anh trai bị dằn vặt đến ngất đi, Chu Thiên Hạo liền hoàn toàn tỉnh lại. Cả người lạnh lẽo nhìn chuyện ngu xuẩn mà bản thân đã làm ra.
Hắn chính là bị lửa giận không cần thiết che mù hai mắt.
Không biết vì sao, đến khi anh gặp chuyện hắn liền không có cách nào khống chế được tâm tình của mình. Anh trai chính là một tên đại biến thái ! Từ lúc phát hiện ra sở thích khác thường của anh trai, cảm xúc thế này mỗi lúc đều kêu gào cắn nuốt tâm linh của hắn. Đều bởi vì anh trai chết tiệt không xóa bỏ bản ghi chép lịch sử, khiến hắn tiếp xúc với mấy thứ này, dần dần, càng ngày càng phát hiện ra mình thích anh, loại tình cảm này cảm giác như sâu bọ cắn vào sâu xương tủy, muốn anh, muốn được ôm anh, thế nhưng anh lại không có trở nên giống mình, quả nhiên anh trai lợi hại như vậy, anh nhất định sẽ cười nhạo hắn sa đọa,…
Trời đông giá rét, càng về khuya lại càng lạnh, ở cái thành phố này buổi tối mùa đông gió thổi so với ban ngày còn mãnh liệt hơn, càng thêm lạnh đến thấu xương.
Một người dáng cao gầy, quần áo phong phanh ngồi xổm ở một góc phố, cả người cuộn mình trong bóng tối. Nước đọng trên quần áo đã bị gió lạnh thổi khô, lạnh đến cắt da cắt thịt.
“Anh…” Trong góc tối có âm thanh lẩm bẩm, thở dài, “Em nên làm cái gì bây giờ…?”
Lúc nhỏ, anh vẫn luôn là một đứa trẻ tốt trong mắt mọi người, thông minh, anh tuấn, học giỏi, luôn được mọi người yêu thích, khích lệ, anh chính là tấm gương của lũ trẻ trong nhà. Mà em, một đứa trẻ ra đời muộn một năm, phải thừa nhận đuổi theo một người ưu tú như anh thật áp lực.
Người nhà luôn muốn em học tập anh, muốn em cũng được ưu tú như anh.
Luôn luôn sống với hào quang ánh sáng của anh, bóng tối trở nên mù mịt.
Khi đó em rất luôn sùng bái anh. Vẫn luôn ngưỡng mộ…
Anh đối với em vẫn luôn ôn nhu như vậy, luôn luôn cổ vũ em.
Em thật vất vả mới thi vào trường anh đang học, là trường cấp ba trọng điểm.
Thẳng đến lớp mười năm ấy.
Một ngày.
“Anh, sao anh vẫn còn chơi vậy, không phải sắp sửa có kỳ thi sao ?” Chu Thiên Hạo từ phía sau ôm lên cổ Chu Thiên Kỳ, hai người ghé đầu vào thành một, mắt chăm chú nhìn hình ảnh trên màn hình vi tính đang phóng ra kỹ năng của nhân vật.
“ Ừ, thi liền thi thôi, anh có lúc nào từng ôn tập đâu, đây là nguyên tắc bẩm sinh.” Chu Thiên Kỳ quay đầu xoa mái tóc đen mềm mại của em trai, híp mắt cười, Tiểu Hạo, sau này cũng muốn chọn khoa học tự nhiên phải không ? Kỳ kiểm tra khoa học tự nhiên không cần ôn tập nha ~”
“Vâng.” Chu Thiên Hạo đỏ bừng cả mặt, anh học cái gì đương nhiên em muốn học cái đấy, tuy rằng muốn lợi hại như anh, nhưng có chút khó khăn…
Trong nhà vô hình chung cho hắn áp lực rất lớn, thế nhưng anh trai đối với hắn rất tốt, rất thích anh. Nếu như có thể cùng anh sống cả đời như vậy thì thật tốt.
“Em như thế nào tự nhiên lại đến tìm anh, em cần máy tính sao ?”
“Phải, em muốn down bài tập về nhà của thầy giáo.” Chu Thiên Hạo gãi gãi phía sau, nhăn nhó trả lời.
“Vậy em dùng đi, anh thoát trò chơi, thuận tiện vạch ra ý chính, luyện tập cảm giác làm bài, không thể để cuộc thi làm rối trí.”
“Vâng.” Chu Thiên Hạo ngồi xuống, chiếc ghế anh vừa ngồi vẫn lưu lại nhiệt độ, thật ấm áp.
Sau khi down bài tập xong, liền muốn xem bình thường anh down cái gì ?
Đứa trẻ hiếu kỳ mở ra liền bị sét đánh, bên trong là một list truyện đã hoàn.
Sau đó,mọi thứ không bao giờ,… chính là không bao giờ có bộ dáng như trước nữa.
Chu Thiên Hạo xem qua từng truyện một, hầu như mỗi truyện đều là miêu tả quá trình hoan ái của hai người con trai, có vài truyện nội dung là tình tiết vở kịch, ngược luyến, nhất thụ đa công, hậu cung, vân vân khoảng chửng phải đến trăm bộ !
Chu Thiên Hạo ngây người, những cái này, anh đều xem sao… không có khả năng…không thể nào…
Anh…
Thì ra anh cũng không phải như mọi người tưởng tượng, điềm đạm, ngây thơ giống như một thiên sứ bình thường.
Hình tượng anh trai rực rỡ trong lòng hắn từ đó tan vỡ…
Thế nhưng Chu Thiên Hạo cũng không chống đỡ được mê hoặc, giữ một vài truyện ở trong điện thoại của mình.
Càng tiếp xúc nhiều với những tiểu thuyết này, lại phát hiện ra mình càng thích anh, càng lún càng sâu. Muốn anh, muốn ôm anh, muốn chạm vào anh, thế nhưng những chuyện trước kia vốn bình thường đều trở nên không tự nhiên… Đột nhiên cảm thấy giống như hạnh phúc bị đập vỡ… thế nào cũng không vựng lại được, ghép lại không xong. Đều là lỗi của anh. Anh trai biến thái !
Tất cả oán hận chất chứa đều đổ lên người anh trai, tâm hồn của Chu Thiên Hạo bắt đầu trở nên méo mó, không muốn thừa nhận chuyện mình thích anh trai,áp lực học tập theo đó cũng tăng rất lớn, mà Chu Thiên Kỳ vẫn cứ mang bộ dạng như vậy, dần dần Chu Thiên Hạo đối với anh trai tất cả quấn quýt đều trở thành chán ghét. Phải, em không thích anh, là em hận anh! Suy nghĩ này rất nhanh chiếm cứ nội tâm Chu Thiên Hạo, khiến nội tâm hắn từ đó luôn sống trong giãy dụa. Hiện tại trong ngưc đã an ổn, hắn đều không phải là thích anh trai biến thái, hận anh, hận cái loại biến thái này…
|
Chương 8: Gặp lại
Tác giả : Chap sau sẽ có thịt
“Tiểu Kỳ, bác sĩ bảo hôm nay có thể xuất viện.” Mẹ Chu Thiên Kỳ thu thập đồ đạc xong liền đến bên giường, ngồi xuống gọt táo đưa cho Chu Thiên Kỳ.
“Vâng.” Chu Thiên Kỳ nghiêng người sang, mắt nhìn về phía cành khô bên ngoài cửa số. “ Tiểu Hạo vẫn chưa về sao ?”
“Tiểu Hạo không biết đã đi đâu, mẹ cũng không liên lạc được với nó. Đến ăn chút trái cây đi.” Mẹ đưa trái táo gọt xong cắt thành miếng nhỏ cho Chu Thiên Kỳ.
Xoay người đón nhận trái táo, cái miệng nhỏ vẫn không yên lòng. “ Vẫn không có tin tức của em ấy sao ạ ?”
“Không có.” Mẹ thở dài. “ Ngày con bị thương nó cũng bị quán bar đuổi việc. Mẹ tìm khắp nơi cũng không thấy nó.”
Chu Thiên Kỳ ngoại trừ ngực và bắp đùi bị bỏng, còn có cổ tay phải bị trật khớp, bắp chân phải bị gãy xương. Ở viện, vòng vo nửa tháng, mới được gỡ thạch cao, vết thương mới khôi phục bình thường. Mà mấy ngày nay, Chu Thiên Hạo vẫn không có tin tức cũng không có quay về nhà.
Chu Thiên Hạo tên khốn khiếp này ! Đã làm sai còn không dám tự mình gánh nổi, đồ nhu nhược ! Làm mẹ lo lắng như vậy. “Mẹ, không có chuyện gì, người đừng lo lắng em, nó chắc không có việc gì đâu.” Chu Thiên Kỳ cười cười an ủi, nhưng trong lòng ra sức mà mắng chửi người kia.
“Ừ, nhưng Tiểu Kỳ mấy ngày nay con cực khổ không ít, mấy ngày nay con nằm viện, ta vẫn cứ phải đi làm, ba con lại đi công tác. “ Mẹ xoa một chút khóe mắt nước mắt vòng quanh. “ Thật hy vọng con cùng em trai có thể ở cạnh chăm nhau thật tốt, không nên làm lớn chuyện ra như vậy…”
“Vâng, sẽ không như vậy nữa, Tiểu Hạo dù sao còn nhỏ, mẹ không cần phải lo lắng như vậy.”
“Ừ.” Mẹ cưng chiều nhìn đứa con trai hiểu chuyện của mình, vỗ về con trai.
“Mẹ, chúng ta về nhà thôi, ngày mai đi mua đồ tết.”
“Tôi là mỹ thiếu niên ~~ tôi là băng sơn ngự ~ tôi là hạt gạo đáng yêu ~” Tiếng chuông điện thoại kỳ quái vang lên, không quan tâm ánh mắt kỳ quái xung quanh, Chu Thiên Kỳ bình tĩnh móc ra điện thoại, “Alo ?” Số điện thoại lạ, “Là ai vậy ?”
“Anh,…” Trong điện thoại truyền đến âm thanh của một người đàn ông, cùng em trai có điểm giống nhau nhưng là khàn hơn rất nhiều.
“…” Trầm mặc, Chu Thiên Kỳ cầm điện thoại nghĩ là đã tắt.
“Tustttt.” Đối phương cư nhiên lại cúp điện thoại trước mình ! Chu Thiên Kỳ tức giận nhìn điện thoại di động trong tay, hận không thể trực tiếp ngã xuống đất. Chu Thiên Hạo, cậu có ý gì đây !!
“Làm sao vậy, Tiểu Kỳ ?” Mẹ đang hăng hái ở phía trước chọn đồ cảnh giác quay đầu lại hỏi.
“… Không có việc gì, là gọi nhầm số.” Chu Thiên Kỳ tùy ý nói, sau đó cùng mẹ dọn đồ.
Thế nhưng chẳng được bao lâu Chu Thiên Kỳ lại hối hận với hành động của mình. Cậu vừa rồi sao có thể có ý nghĩ ích kỷ như vậy ? Mẹ rõ ràng đang rất mong muốn em trai về nhà, mẹ rõ ràng rất lo lắng tình huống của em trai, nhưng chính mình bời vì tư tâm mà mất đi cơ hội thuyết phục em trai về nhà.
“Mẹ, mẹ về nhà trước đi, bạn con có chút việc lát nữa con sẽ trở về.” Chu Thiên Kỳ làm bộ nhìn một chút vào tin nhắn trong điện thoại, cười cười nói với mẹ.
“Được, phải về sớm đấy.” Mẹ không hề biết mang theo mấy túi đồ đạc ném lên xe, ngồi ở chỗ tài xế dặn dò.
“Con biết rồi.” Chu Thiên Kỳ để mẹ được an tâm, phất phất tay.
Chờ mẹ biến mất khỏi phạm vi xung quanh, Chu Thiên Kỳ lại lấy điện thoại ra, thông qua số vừa gọi, nhấn gọi lại.
“Alo, xin hỏi là vậy ?” Điện thoại rất nhanh được kết nối thế nhưng giọng nói của người nghe điện thoại cũng không phải giọng nói lúc trước mà là một âm thanh rõ ràng của một cô gái.
“Xin hỏi người vừa gọi điện thoại còn ở đó không ?” Chu Thiên Kỳ sửng sốt không ngờ giọng người nghe lại thay đổi.
“Chỗ này có người gọi điện đến sao ? Chỗ này là siêu thị mini công cộng , tôi vừa đi nhà kho về, không có để ý.” Cô gái rất kinh ngạc trả lời.
“Vậy…đã làm phiền cô rồi.” Chu Thiên Kỳ thất vọng nói.
“Không có việc gì, cậu chờ một chút, tôi có thể nhìn camera.”
“Coi như hết, có nhìn được cũng không biết người đã đi đâu.” Chu Thiên Kỳ nói lời cảm ơn sau đó cúp điện thoại. Nhàm chán đi lại trên đường phố, dọc đường đi nhộn nhịp người qua lại. Trước con đường lạnh tanh như thế này, lại nhớ lại buổi chiều hôm ấy, cũng là con đường này. Em trai đi cùng một cô gái đi qua. Ngày đó cũng chính là ngày cậu cùng em trai gây ra chuyện tàn ác này.
Vết sẹo trên ngực truyền đến một cảm giác nóng rực, giống như đấu tranh đêm đó, mơ hồ đâm vào trong ngực đến phát đau.
“A? Lẽ nào có ánh mắt nhìn cậu !”trong lòng Chu Thiên Kỳ cả kinh
Cùng một vị trí, cùng là hai người, điệu bộ cũng giống vậy. Chỉ là cô gái kia đuổi theo bước chân của Tiểu Hạo so với trước kia lại càng trắc trở hơn mà thôi. Chẳng lẽ là…
Hai người vốn nên biến mất ở góc đường lại quay trở lại, phía trước và phía sau của hai người đều có người xấu vây quanh. Con đường này vốn dĩ không nhiều nhà vì vậy tương đối quạnh quẽ. Loại phiền toái này chính là mấy tên không có người nhà quản thường xuyên kéo bè kéo lũ đi đánh nhau.
Chậm rãi bên kia bắt đầu cãi nhau, Chu Thiên Hạo đứng trong đám người vẫn không nhúc nhích, nhưng ngược lại cô bé kia lại chỉ vào đám người trách cứ bọn họ gì đó.
Tiểu Hạo sao có thể để một cô gái như vậy… Chu Thiên Kỳ không biết phải hình dung như thế nào, hình như cô bé đó cũng giống Chu Thiên Hạo.
Không bao lâu cô gái liền bị mấy tên con trai đó mang đi, còn dư lại vài người cùng với Chu Thiên Hạo đánh nhau. Chu Thiên Kỳ nhìn ở phía xa tim như nhảy lên đến cổ họng.
Cậu biết mình chỉ có thể làm trở ngại cũng không giúp được gì. Tự mình đánh nhau không nói ngay cả đùa giỡn cùng em trai cũng không thắng nổi một lần, huống hồ vết thương ở chân còn chưa khỏi hoàn toàn.
Tuy rằng lúc bắt đầu em trai có thể đánh ngã được vài người, thế nhưng dần dần cũng mất hết sức lực. Chu Thiên Kỳ ngồi xổm dưới đất đau khổ nhìn em mình bị đánh ngã ra mặt đất. Nhiều người như vậy đánh một người… cho dù có đánh thắng được cũng là tiêu hao rất nhiều sức lực
Chờ mấy người kia rời đi một lúc, Chu Thiên Kỳ mới đứng dậy đến xem em trai, thế nhưng người kia từ từ đứng lên, phủi bụi trên người, quay người nhìn vừa vặn nhìn thấy Chu Thiên Kỳ ở bên này, anh Tiểu Kỳ sao ? Thấy đứa em này bị đánh như này anh rất vui vẻ có đúng không ? Thực sự là anh trai tốt đi, hẳn là phải thấy bộ mặt thỏa mãn chứ.Chu Thiên Hạo lộ ra nụ cười tà ác, chậm rãi đi về phía Chu Thiên Kỳ.
|