Trọng Sinh Áp Đảo Hắc Bang Lão Đại
|
|
Chương 5
Ở trong nhà mấy ngày nay khiến ta cực kỳ buồn chán, Hoàng Triệu từ thứ hai tới thứ sáu bữa trưa đều ăn ở trường học, ba hắn cũng đi làm từ sáng sớm buổi tối mới trở về, mẹ hắn là hình mẫu điển hình của bà chủ gia đình… Bởi vì nguyên nhân này, trong nhà chỉ có ta cùng mẹ hắn, khiến cả hai người đều lúng túng, dù sao ta cũng không phải là Dương Thần, ở cùng nàng, ta khắp người đều không được tự nhiên, hơn nữa ta không thích nói nhiều, mà nàng lại không biết nói gì, cho nên chúng ta chỉ im lặng
Những lúc im lặng như thế, nàng lại rất thích nhìn ta chằm chằm, sợ ta bất cẩn đụng cái này cái kia, xem nàng dè dặt cẩn thận, quả thật đem ta coi như đứa bé ba tuổi … Chỗ mà ta cảm thấy tự do nhất là ở trong phòng Dương Thần, thế nhưng chỗ này cũng không lớn, đi hai bước liền đi hết.
Nhàn rỗi không có chuyện gì làm, ta liền xem sách giáo khoa của Dương Thần, đọc một lúc hai mắt đều không mở nổi, thứ nhất do đã lâu không học nên đọc cũng không hiểu, thứ hai là trong lòng có chút phiền muộn nên không muốn xem.
Trong hai ngày này, vết thương trên đầu đã đỡ rất nhiều, đương nhiên quan trọng nhất là ta căn bản không đem vết thương kia để vào mắt… Vì vậy ta xuống lầu nói với mẹ Hoàng Triệu ta muốn đi phòng tập thể thao, thuận tiện đi dạo xung quanh biết đâu lại có thể gặp Phương Thiển.
Mẹ Hoàng Triệu tự nhiên là không muốn để ta đi, cuối cùng ta phải thề là ta hoàn toàn bình thường không bị hoa mắt, đầu không đau, tai vẫn nghe được, nàng cuối cùng đồng ý làm thẻ hội viên cho ta ở một phòng tập gần nhà… Sau đó khi có thời gian rãnh ta liền đến phòng tập, bắt đầu là chạy bộ, từ từ từng bước một tăng cường sức khỏe cho thân thể này. Bất quá ta cũng hiểu, muốn đạt được thân thể sát thủ trước kia là không thể, cho nên mọi việc cũng có chừng mực.
Thời gian tĩnh dưỡng chớp mắt đã qua, những ngày ở nhà của ta kết thúc.
Hôm nay là thứ hai, mẹ Hoàng Triệu giúp ta sửa sang xong túi sách, sau đó căn dặn Hoàng Triệu ở trường học phải chiếu cố ta tốt.
Hoàng Triệu vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng thấy ba hắn trợn mắt, liền vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, ta một bên buồn cười nhìn, người này bình thường quả nhiên vẫn có tôn kính với cha mình, chỉ là ta đây vốn là cô nhi không cách nào hiểu được thôi.
Cuối cùng giờ đã không còn sớm, Hoàng Triệu vội vàng lôi kéo ta rời khỏi nhà.
Nói thật nhiều năm trôi qua như vậy ta lại một lần nữa ôm sách vở đến trường, cảm giác này thật là có chút khiến người ta dở khóc dở cười, bất quá cuối cùng ta vẫn chậm rãi đến trường, dù sao ta bây giờ là Dương Thần, là một thanh niên 18 tuổi, mà không phải Phương Đồng.
Khi đi gần đến hẻm nhỏ mà ta chết, ta không khỏi dừng lại, con đường này cực kỳ an tĩnh, cũng rất rộng rãi, đi về phía trước năm mươi mét là đường lớn phồn hoa, trước mắt là một đoàn xe cộ cùng người đi đường, thế nhưng một du hồn như ta cũng chưa từng rời khỏi con hẻm này, cũng vì thế mà chưa từng nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài… Ở nơi này ta cô độc ngây người năm năm, không ai thấy được ta, không có ai biết ta, cả ngày ta chỉ có một mình, vô luận gió táp mưa sa hay là mặt trời sáng rực rỡ.
Nghĩ tới đây, ta mím môi một cái, đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng, giờ đây ta rốt cuộc lấy thân phận một con người đi đến nơi đây, giờ đây ta có thể muốn đi đâu thì đi, thế nhưng nỗi lòng vẫn phức tạp như cũ, thậm chí có thể nói cảm thấy tuyệt vọng…
“Ngươi chậm chạp ở đó làm gì? Đi nhanh một chút, bị muộn rồi .” Giữa lúc ta sững người, Hoàng Triệu đứng phía trước trừng mắt hướng ta quát.
Ta nhìn hắn một cái rồi từ từ đi theo, hắn từ nhỏđã sống sung sướng, hắn luôn sống hạnh phúc, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được ta cùng Phương Thiển trải qua những ngày sống không bằng chết… Đương nhiên hắn cũng không nên hiểu.
Trường mà Dương Thần theo học là một ngôi trường quí tộc, cách nhà không xa, chúng ta đi hơn mười phút liền đến.
Hoàng Triệu cùng Dương Thần cùng khóa nhưng không cùng lớp, ta nghĩ như vậy cũng tốt, sẽ bớt đi không ít phiền toái.
Đến trường học, Hoàng Triệu xem như không thấy ta xoay người hướng tòa nhà mà hắn học đi đến, ta nhìn thẻ học sinh đeo trên áo, năm thứ ba lớp ba, Hoàng Triệu là lớp tám, hai lớp hẳn là cùng ở tầng đi.
Đúng lúc này bả vai của ta đột nhiên bị người vỗ, ta cả kinh vội vàng quay đầu lại.
Chỉ thấy một người khuôn mặt xán lạn cười cười nói: “Dương Thần, ngươi không sao chứ?”
Ta bất động thanh sắc liếc qua thẻ học sinh trước ngực hắn, Phương Văn năm thứ ba lớp ba . Có lẽ vì đã chết một lần, vì vậy tên của đối phương làm ta có cảm giác thân thiết(1), vì vậy đối với hắn cười cười nói: “Đã không sao.”
Phương Văn lại hào sảng vỗ vỗ bả vai của ta nói: “Không có việc gì thì tốt rồi, ta còn định đi thăm ngươi, kết quả trong nhà có chuyện không đi được. Đi thôi, nhanh vào lớp…” Nhìn hắn một bộ chúng ta là bạn thân, trong lòng ta không khỏi sửng sốt một chút.
Ta vẫn cho là Dương Thần luôn nhút nhát lại tự bế , thế nhưng từ phản ứng của Phương Văn, xem ra trong mắt hắn Dương Thần hẳn là rất bình thường, có khi nào chỉ khi Dương Thần ở cùng Hoàng Triệu mới như thế kia ?
Nghĩ đến đây ta khẽ nhíu lông mày, nhưng rất nhanh bình thường lại, chuyện này cùng ta không quan hệ, ta tới nơi này là vì Phương Thiển, người khác cùng ta không quan hệ.
Nói đến đây cũng khéo, Phương Văn cùng Dương Thần là bạn cùng bàn, ở trong ban Dương Thần nhân duyên cũng tốt lắm, một buổi sáng được rất nhiều người hỏi thăm… Ta chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó.
Lúc lên lớp, ta thấy rất nhiều thứ quen thuộc, bỗng nhiên bừng tỉnh, năm năm , nhưng tri thức vẫn là giống nhau, tuy rằng nhất thời có chút không tiếp thu được, nhưng may là năm đó cũng chăm chỉ học hành nên lúc này học lại cũng không quá khó khăn…
Một buổi sáng cứ như vậy trôi qua, ta thả lỏng cơ thể, Phương Văn đứng lên duỗi người hướng ta miễn cưỡng nói: “Đi ăn cơm đi.”
Cùng Phương Văn đi căn tin tùy ý ăn chút gì đó, Phương Văn là loại người không thể an tĩnh, nghe hắn bên cạnh ồn ào nói, ta cũng không có cảm thấy phiền chán, trái lại càng nghe càng hứng thú, dù sao vẫn còn khoảng cách năm năm .
Sau khi ăn cơm xong, Phương Văn cùng ta đi dạo xung quanh một chút, một đường hai người đều im lặng.
“Dương Thần, đã sắp thi tốt nghiệp trung học, ngươi dự định học trong nước hay ra nước ngoài du học?” Trong lúc ta đang nhìn phong cảnh bốn phía, Phương Văn nhẹ giọng mở miệng nói.
“Xuất ngoại? ta sẽ không đi.” Ta thản nhiên nói, nơi ta muốn đến là nơi có Thiển, không có Phương Thiển ta sẽ không đi, nếu ra nước ngoài sẽ cách hắn rất xa…
“Không phải là bởi vì Hoàng Triệu chứ.” Phương Văn rầu rĩ nói: “Thật không hiểu nổi ngươi, mỗi lần thấy Hoàng Triệu giống như là ngươi nợ hắn tám trăm vạn vậy, cúi đầu cúi người, cũng không biết đầu óc ngươi nghĩ cái gì, còn nói cái gì bản thân nợ hắn. Nói một chút đến nợ, ta cảm thấy người bộ dáng tiểu địa chủ kia mới giống thiếu nợ ngươi… Nói thật ngươi đừng không nghe, nếu ta là ngươi, thấy hắn ngang ngược như vậy đã sớm tát một cái.”
Ta nghe cười ra tiếng nói: “Cậu nói đúng, ngày sau mình sẽ thay đổi thói quen này.”
Phương Văn nghe bỗng nhiên dừng bước nhìn ta nói: “Dương Thần, cậu nói thật? Đầu cậu có phải là bị té hư rồi không? Cậu không đánh mình mà lại đồng ý với mình? Lỗ tai mình không điếc đi?”
Nhìn hắn bộ dáng khiếp sợ, ta cười, không muốn để cho hắn hỏi nhiều hơn liền mở miệng thay đổi đề tài nói: “Vừa rồi ngươi nói đi du học, có phải ngươi muốn ra nước ngoài không?”
Phương Văn vô tội nhún vai một cái nói: “Không có biện pháp, ba của ta yêu cầu, nhất định phải so sánh ta với người anh em họ xa tít kia… Quên đi không nói chuyện này nữa, Dương Thần ngươi sẽ chọn ngành gì?”
Nhìn hắn vòng vo đổi chủ đề ta cũng không để ý, tùy ý cùng hắn trò chuyện… Người này là người đầu tiên khi ta sống lại đối tốt với ta không mục đích, ta nghĩ chúng ta có thể làm bạn…
Buổi chiều lúc học ta ngồi nghe cực kỳ nghiêm túc, năm đó đi học cũng chỉ tới cấp ba thì nghỉ, giờ đây có cơ hội vẫn là nên học thêm chút mới tốt.
Chỉ là mấy năm không cầm bút viết chữ, bỗng nhiên cầm bút, chữ thậtxấu vô cùng, một chút cũng không giống nét bút thanh tú của Dương Thần, vì thế ta quyết định việc phải làm sau đó, chính là luyện chữ…
Sau khi tan học, ta cùng Phương Văn chào tạm biệt liền rời đi, ta đi tới cổng trường học, Hoàng Triệu đã đứng ở đó, bên cạnh hắn là một namsinh cao lớn, trước mặt hai người còn có một nữ sinh tóc dài.
Hoàng Triệu thấy được ta giật mình giống như ăn phải ruồi nhặng, sau đó sắc mặt tối sầm, nhìn thoáng qua cô gái trước mắt lại nhìn ta, khóe miệng kéo ra một nụ cười khinh miệt.
Nam sinh bên cạnh hắn cũng nhìn về phía ta, người nọ dung nhan nhã nhặn, thấy được ta nhướng nhướng mày, sau đó đẩy kính trên mũi nhe răng cười với ta.
Ta bất động thanh sắc đi tới, thằng nhóc này ta thấy rất quen… Chính là ngày đó khi Dương Thần bị đánh là hắn đứng một bên nhìn, lúc đó tuy rằng mưa làm mờ hình dáng của hắn, nhưng ta cũng không thể nhớ lầm.
Trách không được trước đây khi nói báo cảnh sát, Hoàng Triệu lại kinh hoảng như vậy, nguyên lai quả thật cùng hắn có liên quan.
Sau khi thấy ta đi tới, Hoàng Triệu cười nhạota nói: “Như vậy lại bị ngươi đuổi kịp, thực sự là nhân sinh bất tương phùng. Em họ thân ái.” Câu nói sau cùng kia có chút chói tai.
Ta không quan tâm nhún vai, hắn muốn nghĩ như vậy ta cũng không có biện pháp, ta nếu như biện giải bản thân căn bản không có ý định gặp hắn, phỏng chừng cũng không ai tin, nếu đã không ai tin vậy thì quên đi.
“Hoàng Triệu, ngươi tại sao nói như vậy?” Cô bé kia khẽ cau mày nói, sau đó nhìn ta cười cười nói: “Dương Thần hai ngày nữa là sinh nhật của ta, không biết ngươi có thể đi hát cùng không.”
khi nàng nói mắt lấp lánh sáng như sao, Hoàng Triệu một bên khoanh tay quan sát, mặt tự tiếu phi tiếu, ta nghĩ đến mấy người kia lúc đánh Dương Thần có nói: “Người của lão đại ngươi cũng dám đụng, muốn chết.” Có thể nào liên quan đến người này không?
Nghĩ tới đây ta hơi hơi nhíu mày, cô gái này dáng dấp rất xinh đẹp, cũng có thể nói là hồng nhan họa thủy, chỉ là ta vốn là không muốn cùng bọn họ có nhiều quan hệ, hiện tại tốt nhất là nên tìm cách tránh đi.
“Không thể, ta mấy ngày nay thân thể không được tốt, sợ rằng không đi được…” Giữa lúc ta mỉm cười cự tuyệt, một chiếc màu đen xe dừng bên cạnh chúng ta đánh gãy lời nói của ta.
Mấy người chúng ta cho rằng chúng ta đang chắn đường họ, liền thối lui hai bước, chỉ là chiếc xe kia không có vòng qua, trái lại bên trong xe có hai người đi ra, một người mang kính râm mặc tây trang màu đen, một người trên mặt có vết sẹo, mà người có vết sẹo kia trong tay cầm một tấm hình, thấy ta liền híp mắt một cái lại nhìn lại ảnh chụp, sau đó đi tới bên cạnh ta cười hì hì hỏi: “Ngươi là Dương Thần?”
Con ngươi giọng điệu thậm chí động tác đều mang hai phần phẫn hận. Cổ hơi thở này… Phương Thiển?
“Các ngươi là ai?” Ta bất động thanh sắc nhìn hắn hỏi một câu.
Nam nhân có vết sẹo hướng ta nhe răng cười một tiếng, cầm lấy cánh tay của ta vẻ mặt nghiêm trang nói: “Tiểu tử, theo chúng ta đi một chuyến đi, chúng ta có chuyện cần nói.”
Sau đó không đợi ta trả lời, đem ta kéo lên xe.
Ta vừa bị kéo vào ghế sau, đầu choáng váng, sau đó bị người ở bên trong giữ chặt, đại khái là sợ ta lộn xộn.
Xe chuyển động, nam nhân mặt sẹo nhìn ta tự tiếu phi tiếu nói: “Tiểu tử, thật là có can đảm, nếu không phải mày đủ may mắn, tao còn thật bội phục mày.”
Ta nhìn hắn mặt vô biểu tình, nhưng nội tâm lại sóng cuộn trào mãnh liệt, người kia nói vậy, Phương Thiển rốt cuộc phái người đến tra xét sao? Loại phương pháp này mặc dù là bết bát nhất , nhưng so với việc không thể nhìn thấy hắn, thật sự là tốt hơn nhiều…
Xe chạy một lúc, bọn họ trùm lên đầu ta một cái mũ che mặt.
Kỳ thực bọn họ làm chuyện này là dư thừa , ta kiếp trước cảm giác về phương hướng là cực mạnh, hơn nữa chịu huấn luyện chuyên nghiệp, tuy rằng không nhìn thấy thế nhưng ta còn có thể nhớ kỹ những khúc rẽ của xe …
Xe đi được tầm nửa giờ, ta bị người đẩy xuống xe, sau đó có tiếng mở cửa, ta bị người đẩy vào.
Cái mũ kia được tháo ra, ta không khỏi nheo mắt lại, chờ đến lúc thích ứng được ánh sáng, ta không khỏi nhìn về phía người trước mặt, người nọ con ngươi lạnh lẽo hàm chứa tức giận, ta không khỏi kinh hoảng trong lòng.
Còn chưa chờ ta rõ ràng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, người phía sau đẩy ta về phía trước làm ta ngã trên mắt đất, một mảnh giấy ghi số điện thoại được ném tới trước mặt ta…
Ta không khỏi cười khổ… Phương Thiển, lần này ta cũng bị ngươi hại chết.
(1) ở đây có nghĩa là bạn Phương Văn cũng mang họ Phương nên Phương Đồng mới cảm thấy thân thiết
|
Chương 6
Mỹ nhân cứu anh hùng
Ta nhìn thoáng qua tờ giấy trên mặt đất, mặt trên viết số điện thoại của Dương Thần , cũng là của ta bây giờ, chỉ tiếc người đem ta bắt tới không phải là Phương Thiển… Nghĩ tới đây ta không khỏi cười khổ trong lòng, cái gọi là làm việc tốt thường gian nan, đại khái chính là loại tình huống này đi.
Ta đau đầu nghĩ xem nên giải quyết vấn đề này như thế nào, hoặc là nghĩ như thế nào có thể chờ được đến lúc Phương Thiển tới, lúc này hàm dưới đột nhiên bị người nắm lấy ép ta nhìn lên, đối mặt với ta là đôi mắt lạnh lẽo đầy phẫn nộ kia.
Nhìn đôi mắt kia trong lòng ta khẽ động, Phương Thiển cũng có một đôi mắt lạnh lẽo như vậy, thế nhưng so người này lại nhiều hơn ba phần đẹp mắt, ba phần ôn nhu ấm áp, bốn phần ngạo khí.
Trong lúc nghĩ những thứ này, ta tinh tế đánh giá người trước mặt, người này khuôn mặt anh khí, làn da ngăm đen, cả người khỏe mạnh, khắp người tỏa ra một luồng lệ khí, cặp mắt đào hoa kia vốn cực kỳ đẹp mắt, chỉ là sâu thẳm trong đó chứa lãnh huyết khiến người ta cảm thấy không rét mà run.
Hắn giữ cằm ta thấp giọng, nguy hiểm nói: “Làm sao ngươi biết được số điện thoại kia? Ngươi thế nào điều tra ra được? Hoặc là ai cho ngươi số này? Ngươi có ý đồ gìvới Tây Thành chúng ta? Có phải là gián điệp của Đông Thành hay không?”
Đây là bệnh chung của những người lăn lộn hắn đạo, cái gì cũng hoài nghi. Bất quá nghe hắn hỏi như vậy, trong lòng ta không khỏi có chút buồn cười, người này lẽ nào không tra rõ thân phận của ta sao? Hắn nói như vậy là coi ta như người có thể gây bất lợi cho Phương Thiển, cũng là gián điệp.
Hơn nữa đối với hiểu biết của ta về Phương Thiển, hắn hẳn là sẽ đích thân điều tra chuyện này, vì sao bây giờ lại nhiều ra một người… Lẽ nào có chuyện không đúng với dự liệu của ta, hoặc là Phương Thiển căn bản không biết việc này?
Nghĩ đến chuyện này trong lòng ta cả kinh, bất quá trên mặt vẫn không biểu hiện gì, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, có những thứ ta là không thể nói, vì vậy đè xuống lo lắng trong lòng thấp giọng nói: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì? Đây đúng số điện thoại của ta, thế nhưng ta không biết ngươi vừa rồi những lời này là có ý gì.”
“Không biết?” Người nọ lạnh lùng cười nói: “Ta rất nhanh sẽ cho ngươi biết.” Nói xong đứng lên đạp ta một cước, đem ta đạp trên mặt đất.
Mẹ nó, ở hắc đạo lâu như vậy, ai cũng biết chỗ nào trên cơ thể người yếu ớt nhất, ta bất động thanh sắc dùng tay ôm bụng, nếu là ta có trước đây đã sớm phản đòn đạp cho hắn một phát.
Cái tên mù mắt này dám đối với tiền bối vô lễ, nghĩ tới những thứ này ta không khỏi ở trong lòng âm thầm mắng chửi, hỗn đản Phương Thiển, chờ ta bắt được ngươi, nhất định phải bắt ngươi trả lại những khổ cực hôm nay của ta… Đương nhiên là ở trên giường… Phương Thiển, ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi xong đời rồi, tốt nhất là tắm rửa sạch sẽ chờ ta.
“Hai người các ngươi hảo hảo chào hỏi khách quý của chúng ta, nhớ kỹ đừng để hắn chết.” Trong lúc ta phẫn hận miên man suy nghĩ, người nọ lại cúi đầu mở miệng.
Thanh âm không rõ hơi khàn khàn mang theo quỷ dị.
“Được, Cường ca.” tên mặt sẹo đứng sau ta vui vẻ nói, đằng sau truyền đến tiếng bẻ tay.
Người bình thường nếu rơi vào hoàn cảnh này, không mất một lớp da cũng sẽ lột xác mà trọng sinh một lần nữa, ta âm thầm nghĩ, lần này xử lí không tốt chắc chắn không thể sống qua ngày mai được.
Không biết tên nhóc Hoàng Triệu có báo cảnh sát hay không, tuy rằng báo cảnh sát cũng không có mấy tác dụng, bất quá cha mẹ Hoàng Triệu hẳn sẽ có biện pháp, ta chỉ cần chống đỡ một chút thì tốt rồi…
Ta đang nghĩ ngợi, có người đạp một cước lên sống lưng ta, ta thuận thế lăn hai vòng, sau đó xoay người đứng lên một cái xoay tròn cho cái tên mặt sẹo một cước, vừa lúc đá vào giữa hai đùi hắn …
Tuy rằng độ linh hoạt của động táckhông cao, lực đạo cũng không lớn, nhưng là bởi vì bị đột ngột tập kích, mặt sẹo đại khái cũng không nghĩ đến ta sẽ phản kháng, liền lãnh trọn một đá của ta.
“Mẹ , ngươi muốn lão tử đoạn tử tuyệt tôn a…”Tên mặt sẹo mặt đỏ tới mang tai đứng lên, trên mặt đất nhổ một bãi nước bọt hung tợn nhìn ta nói: “Con bà nó, lão tử hôm nay không phế ngươi, liền cùng họ với mhươi.”
Ta nhìn hắn lạnh lùng cười nói: “Ta không phản kháng chẳng lẽ lại ngồi ở chỗ này chờ chết? Nói thật cho ngươi biết, nhà ta cũng phải người khác muốn đụng là đụng, ngày hôm nay coi như các ngươi giết chết được ta, ngày sau các ngươi cũng không sống tốt được đâu. Ta còn thật không rõ, một học sinh trung học như ta thế nào đắc tội các ngươi, lại phải bị các ngươi gây khó dễ.”
Ta nói lời này ngược lại cũng không tính là đe dọa, nhà họ Triệu xem như là có tiền, hơn nữa bọn họ đều là người Âu Dương gia. Ta lần này bị thương, mẹ Hoàng Triệu đối với ta cẩn thận như vậy, là sợ ta gọi điện cho ông ở nước ngoại kể, sợ lão gia tử trách tội bọn họ mà thôi. Đương nhiên lời này là ta ngẫu nhiên nghe được cha mẹ Hoàng Triệu nói nhỏ.
Ta cũng tra xét chút tư liệu, Âu Dương gia ở Bắc Kinh cũng có mặt mũi, tuy rằng ta mấy ngày nay còn không có thăm dò tài sản Âu Dương gia rốt cuộc như thế nào, nhưng phỏng chừng cũng không để người ta tùy tiện chọc vào, ta bây giờ là tôn tử nhà bọn họ, nếu xảy ra chuyện gì, đoán chừng lại một phen sóng gió.
Đương nhiên đây chỉ là ta rảnh rỗi tra một chút cũng không có chứng cứ, lúc này cũng không quan tâm lắm, chung quy trước tạo uy một chút, ta cũng không muốn một hồi bị người lột một lớp da…
“Tiểu tử, ngươi to gan lắm, dám uy hiếp ta.” Mặt sẹo cười nhưng không cười nói: “Vậy hôm nay, lão tử để cho ngươi biết, cái gì gọi là ngày không tốt khó qua khỏi…”
Nói xong hắn vọt tới, thân thủ cực kỳ linh hoạt, một quyền đánh vào ngực ta, ta còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn đá ngã trên mặt đất …
Trong phút chốc đau đớn lan rộng, vốn khí lực đã không nhiều trong nháy mắt mất đi.
Không có biện pháp phản kháng bị hắn đánh đập, ta cảm thấy tiếp tục như vậy, xương sau lưng khẳng định đã gãy.
Sau đó người nọ ngồi lên người ta, dùng nắm tay hướng ngực ta chào hỏi, ta cẩn thận che đầu, cũng không thể vừa mới sống hai ngày lại chết đi, không cam lòng, thực sự không cam lòng.
Đau đớn trên người ta không sợ, ta chỉ luyến tiếc…
Dương Thần vốn là loại người thân thể không tốt, lại không thường xuyên rèn luyện, chạy hai bước sẽ không còn khí lực, bị tên mặt sẹo chào hỏi một trận, ta dần dần cảm thấy ý thức có chút không rĩ… Không lâu cửa chính truyền đếntiếng ồn, lúc ý thức mông lung, ta tựa hồ nghe được có người nói đại ca trở về.
Đại ca? Phương Thiển? Ta hung hăng nắm chặt tay, cố gắng mở mắt.
“Các ngươi đang làm gì?” Ta thấy một người tiến vào, hắn thấy được ta sửng sốt một chút, sau đó nói: “Người này đắc tội các ngươi? Thế nào lại đem người ta đánh thành đầu heo?” Ta nhìn hắn hơi sững sờ, người kia là vị bác sĩ độc miệng trước đây… Xem ra cảm giác của ta không sai, hắn thật sự là người trong hắc đạo, hơn nữa còn đi cùng Phương Thiển.
“Trầm Tuấn, việc này cùng ngươikhông liên quan, lão đại đâu?” Tên Cường ca đi lên trước hút thuốc nói.
“Cái gì gọi là không quan hệ với ta, người này tabiết, nếu hắn chết ta có thể thay hắn nhặt xác. Bất quá nếu ngươi nói như vậy, nếu Phương Thiển ngày sau bị thương, không cần gọi điện thoại cho ta, hắn cùng ta không liên quan…” Bác sĩ khoanh tay cười lạnh hai tiếng nói, Cường ca kia sắc mặt tựa hồ có chút đen, đem điếu thuốc dập tắt, trừng mắt nói: “Ngươi…”
“Cường Tử, các ngươi đang làm cái gì? Thế nào đem nơi này biến thành nơi dụng hình.” Trong lúc mọi người trầm mặc, ta nghe được thanh âm lạnh lùng của Phương Thiển, thanh âm mà ta tưởng niệm năm năm, Phương Thiển.
Ta nỗ lực mở to mắt nhìn về nơi giọng nói truyền đến, chỉ thấy phía sau vị bác sĩ kia đi tới một người, người nọ một thân đồ đen, khuôn mặt lạnh lùng, ngũ quan tinh xảo, da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, còn có đôi mắt băng lãnh vô tình…
Thật sự là Phương Thiển, ta nhìn hắn khẽ mỉm cười, hắn híp mắt nhìn ta, con ngươi dao động, lông mày thanh tú khẽ nhíu một cái, con ngươi lóe lên một mạt lãnh ý.
Ta biết hắn tỏa ra hàn khí vì hắn nhận ra ánh mắt ta cùng ánh mắt Phương Đồng giống nhau … Phương Thiển hắn là loại người cực đoan, nếu như không hiểu rõ, hắn tình nguyện hủy diệt, đây cũng là lí do ta không dám tuỳ tiện nói ra ta là Phương Đồng, ta sợ bản thân còn chưa kịp mở miệng, hắn liền cho ta một phát súng, thuận tiện nói ta là gián điệp của kẻ khác.
Thấy được hắn rốt cuộc chú ý tới ta, ta khe khẽ ho khan hai tiếng, sau đó cúi đầu ngã trên mặt đất giả bộ bất tỉnh, bất quá ta cũng thật sự là chống đỡ không nổi nữa, thân thể yếu ớt chẳng mấy khi luyện tập này chịu qua tổn thương khiến người không chịu nổi, lúc này ngất đi vừa đúng lúc…
Thân thể mặc dù rất đau, trong lòng ta vẫn tràn ngập ngọt ngào , ta rốt cuộc chống đỡ được đến lúc nhìn thấy người này rồi, tuy rằng hắn không biết ta, bất quá chỉ cần ta nhận thức hắn thì tốt rồi , ta sẽ vẫn đối với hắn thật tốt, sẽ khiến hắn lần nữa thích ta, ta có lòng tin, đương nhiên điều kiện tiên quyết là Phương Thiển để ta sống qua ngày hôm nay…
“Trầm Tuấn, ngươi còn đứng đó làm gì, đừng để hắn chết.” Lúc ý thức dần dần mờ nhạt, ta nghe được Phương Thiển lạnh lùng nói, ta khẽ mỉm cười, triệt để chìm vào trong bóng đêm.
Phương Thiển, ngươi chờ trên giường bồi thường việc ta chịu khổ hôm nay đi.
|
Chương 7
Tiểu thúc
Thân thể Dương Thần liên tiếp chịu hành hạ, khiến cho linh hồn ta cũng chịu đau theo.
Sau khi té xỉu, ta thấy bản thân chìm vào cơn ác mộng quỷ dị.
Trong lúc ngủ mơ, ta luôn cảm thấy có ai đó một mực nhìn ta, ta không ngừng tìm kiếm người đó, cuối cùng ở trong một góc phòng tối ta thấy được Phương Thiển. khuôn mặt đẹp đẽ tinh tế đứng trước mặt ta, chỉ là biểu tình cực kỳ đau thương, sau đó tựa hồ có tầng sương mù bắt đầu từ từ che khuất ta tầm mắt, ta trơ mắt nhìn hắn ở trước mắt ta từng chút từng chút tiêu thất, mà từ ngực không ngừng truyền đến đau đớn, ta nghĩ mở mắt ra gọi hắn ta liền ở bên cạnh hắn, thế nhưng lại chỉ có thể nhìn hắn cách ta càng ngày càng xa, thẳng đến cuối cùng cái gì cũng không nhìn thấy…
Đây chỉ là mơ, ta liều mạng tự nói với mình, đây chỉ là một giấc mộng, không cần để ý, ta dùng hết sức lực toàn thân từ trong mộng vùng vẫy mở mắt ra, sau đó ngồi dậy che ngực đang khó chịu thở dốc… Phương Thiển.
Thở dốc hồi lâu, ta dùng sức nhéo mình một cái xác nhận không còn là trong mộng, mới thở phào nhẹ nhõm. Mộng dù sao cũng chỉ là mộng, thực tế thì vẫn là thực tế, hiện tại ta còn sống , còn sống .
Lúc ta mờ mịt ngẩng đầu lên mới đột nhiên phát hiện có người đứng ở phía trước ta.
Trong lòng ta cả kinh, sau đó phát hiện người nọ không ai khác là Phương Thiển.
Hắn nhìn ta chằm chằm, vẫn không nhúc nhích, dung nhan đẹp đẽ tinh tế bao phủ băng giá, khắp người tỏa ra khí tức lạnh lẽo.
Ta nhìn hắn khẽ nhíu lông mày, người này năm năm trước cũng một dạng lạnh lùng, thế nhưng khi đó người này mang hơi thở sự sống, còn lúc này cho hắn ta cảm giác lạnh như nước, hắn người là sống, nhưng cũng là đã chết, đã chết . Nghĩ đến này, ta không khỏi đau lòng, chỉ còn biết kinh ngạc nhìn hắn, đã năm năm rồi chưa từng gặp lại.
Phương Thiển hơi hơi nheo mắt lại, từng bước một đi tới trước mặt của ta, sau đó cúi người nhìn chằm chằm vào mắt của ta lẩm bẩm nói: “Vì sao ngươi không phải là hắn, đã không phải là hắn, vậy tại sao ánh mắt lại giống nhau như vậy? Ánh mắt giống nhau, có phải là hắn hay không.” Nghe hắn tự lẩm bẩm, ta mới phát hiện ánh mắt của hắn là sự mê luyến, có lẽ lúc này chính hắn cũng không biết bản thân đang nói cái gì, đang làm cái gì.
Ta giật giật thân thể muốn nói chuyện, chỉ là còn chưa có mở miệng, Phương Thiển con ngươi đột nhiên trở nên khát máu đầy ngoan lệ, hắn giơ lên hai tay bóp lấy cổ ta quát: “Ta thật muốn móc mắt của ngươi, ai cho ngươi giống hắn. Ngươi nói, là có người phái ngươi tới phải không, có phải là cố ý hay không, ngươi có phải hay không điều tra mọi thứ về ta, ngươi nói…” Lão đại, ngươi bóp cổ ta, còn muốn ta nói cái gì.
Đối Phương Thiển điên cuồng, ta chỉ có thể trong lòng trợn trắng mắt, lại luyến tiếc trách cứ hắn, chỉ là nếu ta không phản kháng ta sẽ sống không nổi, ta không muốn chết một lần nữa a…
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, vị bác sĩ độc miệng kia đi vào nhìn thấy tình trạng của chúng ta, biểu tình mang theo chút phiền chán nói: “Phương Thiển, cậu nếu là muốn hắn chết, liền nói sớm một chút, không cần để tôi tới kiểm tra, tôi không muốn xem bệnh cho người chết, mà người chết cũng nên sạch sẽ chút a , tí nữa không chừng ngay cả đôi mắt cũng không còn.”
Phương Thiển nghe hắn nói toàn thân chấn động, tay không khỏi buông lỏng ra, thần sắc mờ mịt, lập tức khôi phục lạnh lùng bình thường, cuối cùng liếc mắt nhìn ta liếc mắt rời khỏi.
Ta chỉ còn cách cười khổ ngồi ở trên giường nhìn hắn rời khỏi, sau đó vuốt ve cổ vừa bị hắn bóp… Vừa rồi Phương Thiển thật sự là muốn bóp chết ta , không thể dễ dàng chấp nhận sao? Cũng không hẳn vậy, chí ít hắn cuối cùng vẫn dừng tay.
Bác sĩ tiến lên kiểm tra cho ta một chút nói: “Mạng cậu lớn đấy, còn chưa chết.”
Ta ho khan hai tiếng nói: “Không có biện pháp, mạng tôi tương đối lớn.” ‘
Bác sĩ nghe ta nói liếc mắt nhìn, hơi hơi nhướng đầu lông mày, mắt phượng hẹp dài cười như không cười, nhìn bộ dáng này của hắn, ta không thể không cảm thấy lạnh lẽo. Người này điển hình của kiểu người ăn nói chua ngoa, tâm đầy dao nhọn.
Hắn quay mặt về phía ta cười, sau đó, đứng lên giúp ta bôi thuốc phía sau lưng: “Mấy năm nay không phải là không ai có tình ý với Phương Thiển, cũng không phải không ai thích hắn, nói như vậy thế nhưng hắn luôn cho những kẻ đó một quyền, nếu dây dưa không buông thì là một phát súng, ngày hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy được hắn đối với người lưu tình.”
“Anh nói lời này là có ý gì?” Ta nhìn hắn chậm rãi hỏi một câu, bác sĩ hướng ta cười nhạo một tiếng nói: “Cậu thật cho là người khác là kẻ ngốc? Cậu vừa rồi ngã xuống lúc nhìn Phương Thiển ánh mắt đó không phải là nhìn một người xa lạ, chúng ta đều là người từng trải, Phương Thiển không có giết cậu, trái lại thất thần, tôi còn kỳ quái đây, hắn không phải là kẻ mù , không nhìn ra ngươi là một tên tiểu tử không đủ lông đủ cánh, không cùng một thế giới với hắn.”
Ta mím môi, câu chưa đủ lông đủ cánh thật sự là quá đả thương người , nếu là nói cho hắn biết ta so với hắn còn sống lâu mấy năm, phỏng chừng hắn sẽ thổ huyết đi.
Ta cười khổ, bác sĩ đột nhiên cúi đầu xuống thấp giọng nói: “Cậu có phải hay không thầm mến Phương Thiển? Cho nên mới đi một vòng lớn như vậy để tới gần hắn?” Nhìn mắt hắn tinh quang lóe lên, ta không khỏi khe khẽ cười nói: “Nếu như tôi cho anh biết, Dương Thần tôi cùng Phương Thiển là lần đầu tiên gặp mặt, anh có tin hay không?”
Bác sĩ nhướng mày đứng thẳng người thở dài nói: “Nói thật, bộ dáng như thiếu nợ của cậu, thật giống một người mà tôi biết, thực sự là làm người ta chán ghét.”
Ta sờ sờ mũi, trên đời này còn có một người làm hắn chán ghét, ta trong nháy mắt cảm thấy mình không còn đáng thương nữa, ít nhất có người giống ta phải chịu đựng lời nói ác độc của người này, thật đáng ăn mừng.
Lúc này bác sĩ bắt đầu giúp ta thoa thuốc, bất quá không biết có phải hay không là hắn muốn trả thù ta, luôn cảm thấy tay hắn dùng sức quá mức, nhất là ở miệng vết thương, ta cắn chặt răng không nói gì.
Bôi thuốc xong, hắn xoay người rời khỏi, trước khi đi hắn nói: “Phương Thiển không có giết cậu liền chứng minh cậu có cơ hội, chỉ là phải nhớ kỹ, không nên quá tham lam, không cần mong chờ quá nhiều, người sống không tranh được với người chết. Như cậu có thể làm thế thân cho người kia trong lòng hắn, ta nghĩ cậu là có cơ hội. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là cậu có thể chịu đựng cả đời chờ đợi.”
“Vì sao nói cho tôi biết những thứ này?” Nhìn hắn muốn rời khỏi, ta vội vàng mở miệng hỏi, bác sĩ hắn tựa hồ không thích ta, hắn lại nói cho ta biết những lý do này khiến ta thật tò mò.
Bác sĩ nghe ta hỏi liền dừng lại, quay đầu lại nhìn ta, mặt mày cười như không cười nói: “Trước đây tôi rất đáng ghét cậu, vì cậu là loại người vô cảm, bất quá chuyện mới xảy ra chứng minh tôi quá chủ quan … Đương nhiên còn có một nguyên nhân là, cậu nếu có thể khiến Phương Thiển không tự sát nữa, sẽ bớt đi phiền phức cho tôi, tôi nghĩ ta sẽ cảm kích mỗi ngày thắp cho cậu ba nén nhang .”
Nói xong hắn xoay người rời đi…
Tự sát khiến hắn gặp phiền phức? Phương Thiển… Có phải hay không từ sau khi ta chết, Phương Thiển luôn sống như vậy, lần trước ở trong điện thoại còn nghe được hắn bị thương, bị thương.
Lời của bác sĩ nói là hắn đang dằn vặt bản thân… Mấy năm nay một mực như vậy dằn vặt bản thân sao? Nghĩ đến khả năng này, trong lòng ta không khỏi đau xót, Phương Thiển, ta muốn ngươi sống tốt không phải là để ngươi dằn vặt bản thân như vậy, trách không được ta cảm thấy bất an, sống chết như thế, như vậy ngươi nghĩ ta làm sao có thể yên tâm đây. Phương Thiển ta thề ta sẽ không bao giờ lại để người phải một mình chịu đựng một mình nữa… Thực sự sẽ không bao giờ như vậy nữa.
Nghĩ tới đây ta nhắm nghiền hai mắt… Ta đương nhiên sẽ không đố kị người kia trong lòng Phương Thiển, trên đời này có ai lại đi đố kị với chính bản thân chứ.
Sau đó ta ởchỗ này ở hai ngày, hai ngày đó, ta không có gặp lại vị Cường ca mặt sẹo kia … Nói thật, đối với hành động của bọn họ ta cũng không thế nào để ý, bọn họ là vì bảo vệ Phương Thiển, rất sợ người khác đối với hắn gây bất lợi, chỉ điểm ấy đủ để xóa bỏ hết mọi chuyện.
Điều quan trọng nhất của ta là Phương Thiển.
Ở nơi này, phạm vi hoạt động của ta cùng ở nhà Hoàng Triệu không có gì khác nhau, nói như vậy có nghĩa là không thể đi lung tung, ta cũng không muốn đi lại, thứ nhất là vết thương trên người còn chưa tốt, ta cũng không muốn mang mặt đầy vết thương đi khắp nơi, thứ hai Phương Thiển lại thỉnh thoảng xuất hiện đột ngột, tuy rằng luôn không nói lời nào.
Chỉ là mỗi lần ăn cơm, Phương Thiển cũng sẽ xuất hiện, ngẫu nhiên bác sĩ Trầm Tuấn cũng sẽ tới.
Phương Thiển luôn ăn không nhiều lắm, ta nhìn lại đau lòng, không nhịn được vì hắn mà gắp món hắn thích, mỗi lần như vậy Phương Thiển sẽ lại nhìn ta, con ngươi đầu tiên là mờ mịt, sau đó là thống khổ, cuối cùng hóa thành lạnh lùng cùng phẫn hận… Bất quá ta coi như không biết, ta muốn hắn từ từ hình thành thói quen có ta, ta muốn cho hắn từ từ tiếp thu sự tồn tại của ta…
Thế nhưng chính vì như vậy mà rất nhiều người ngạc nhiên, chỉ vì Phương Thiển chưa bao giờ để cho người khác vì hắn gắp thức ăn, ta nghe đồn như vậy lại không có cảm giác gì, trước đây chúng ta cùng nhau sống như vậy, ngày sau cũng sẽ một mực như vậy.
Vì vậy trong hai ngày ở đây, nơi này liền có tin đồn ta là người tình của Phương Thiển… Ta cũng không thèm để ý chút nào, người tình liền người tình đi. Bất quá khiến ta kinh ngạc chính là Phương Thiển, hắn không có thừa nhận lại cũng không có phản đối…
Trong hai ngày này, ta phát hiện Phương Thiển rất thích nhìn mắt ta, người thường nói ánh mắt cửa sổ tâm hồn của con người, ta nghĩ thứ hắn nhìn không phải là ánh mắt của ta, mà là linh hồn của ta.
Ta bởi vì vậy mà cũng vô cùng vui vẻ, thế cho nên trực tiếp đã quên thân thể này là Dương Thần , mà ta một mực vẫn chưa từng liên lạc với người nhà.
Thẳng đến hôm nay ta cùng Phương Thiển đang ở phòng khách ăn cơm, bác sĩ đột nhiên đến, phía sau hắn còn có một người, người kia mặc áo hoa sặc sỡ, phía trước đầu tóc chọn nhuộm một chút màu tím, thấy được ta liền huýt sáo nói: “Cháu trai a, đã lâu không gặp, con vẫn còn sống a, chỉ là mặt sao lại trông giống đầu heo thế kia. Mấy ngày nay không có tin tức về con, bên nhà kia đã liên lạc với anh con cùng lão gia rồi, phỏng chừng anh hai con hai ngày sau liền từ Mỹ bay trở về tìm con, Âu Dương gia nhất định sẽ náo nhiệt. Ha ha.”
Nhìn hắn nhìn có chút hả hê, ta khẽ nhíu mày, người kia là ai? Ta ở chỗ Dương Thần cho tới bây giờ chưa thấy qua? Thật là lạ.
|
Chương 8
Thử cùng một chỗ như thế nào
Người nọ không chút khách khí ngồi ở bên cạnh ta, năm ngón tay thon dài thuận tiện ở trên mặt ta hung hăng nhéo một cái, vừa nhéo vừa nói: “Tuy rằng xấu xí một chút, bất quá vẫn còn nhìn ra là người, yên tâm, ông ngoại ngươi cùng anh hai con nhất định sẽ nhận ra được.”
Ta nhìn hắn một cái hơi lùi lại, hắn nhìn xem động tác của nhướng nhướng mày, buông tay xuống, trong con ngươi lóe lên chút buồn cười lại mang theo hai phần kinh ngạc, sau đó nâng cằm như có điều suy nghĩ nhìn xem ta.
Biểu tình trên khuôn mặt hắn như đang nghiên cứu ta.
Lúc này bác sĩ một bên cười lạnh hai tiếng chậm rãi nói: “Âu Phong Minh, người anh cũng tìm được rồi, liền mang đi đi, sau khi trở về đừng quên đến phòng khám bệnh tính tiền, nếu như quỵt nợ, tôi sẽ đem giấy tờ gửi đến công ty anh, cho ông chủ anh trả tiền.”
Người được gọi là Âu Phong Minh nghe xong cười cười, thần sắc mang theo hai phần ủy khuất nhỏ giọng nói: “Tôi nói bác sĩ, cậu thế nào há mồm ngậm miệng đều là tiền a, làm người phải có tình cảm a…” Cái biểu tình kia, khiến ta không khỏi cảm thấy lạnh người.
“Tôi và anh không có cảm tình cũng không có tổn thương, thiên hạ cũng không có ăn không phải trả tiền, huống chi một chút tiền nhỏ như vậy hiển nhiên anh cũng sẽ không để tâm chứ.” Bác sĩ miễn cưỡng nói.
Âu Phong Minh ủy khuất nhìn xem ta ai oán nói: “Cháu trai, con xem, cậu vì con hy sinh rất nhiều a.” Ta cau mày nhìn hắn, trong lòng thầm nói, người này nhìn khoảng độ ba mươi tuổi, như thế nào tính tình lại trẻ con như vậy, chẳng lẽ càng già tính tình càng trẻ?
Bất quá nghe hắn loạn thất bát tao nói xong, trong lòng ta mới hiểu rõ một chút, hắn gọi ta là cháu, xem ra hắn là cậu Dương Thần.
Chỉ là những bức hình mà Dương Thần mang theo cũng không có thấy người này, nhật ký Dương Thần xuất hiện nhiều nhất là anh họ Hoàng Triệu, có khi nào người này là con riêng của ông ngoại? Nghĩ đến cái này ta không khỏi cười thầm một tiếng, xã hội thượng lưu mấy việc này không phải là ít, nhưng cũng không liên quan tới ta.
“Phương lão đại, người này đối với cậu cũng không có lợi ích gì, tôi liền mang hắn về, chờ tên nhóc Dương Phong chết tiệt ở nước ngoài trở về, sẽ nói hắn mời cậu ăn cơm.” Lúc ta đang suy nghĩ, Âu Dương Phong thay đổi sắc mặt, cười cười nói với Phương Thiển.
Nghe lời này ta không khỏi nhìn về phía Phương Thiển, hắn vẫn im lặng ăn, mặt không đổi sắc, tay hắn cực kỳ gầy, ta nhớ rõ hắn trước kia rất mềm, lúc này tất cả lại đều là xương cốt, thực khiến người ta đau lòng…
Trên bàn cơm trầm mặc, bác sĩ cười lạnh hai tiếng đùa giỡn chén trà trước mắt, một chút cũng không uống.
Âu Phong Minh nhìn bác sĩ nhún vai, mặt vô biểu tình bắt đầu ăn, nói thật tướng ăn của hắn rất khó nhìn. Bất quá hắn cũng không thèm để ý người khác, nhưng tay nắm đũa thấy rõ khớp xương, ta nghĩ hắn là để ý sống chết của Dương Thần…
Bởi vậy xem ra, Âu Dương gia rất thú vị.
Phương Thiển ăn cái gì cũng đều rất chậm rất từ tốn, nhưng mà hắn ăn quá ít, ta nhìn tự nhiên là đau lòng, ta còn chưa kịp làm gì, hắn đã buông xuống chén đũa, từ từ nâng mắt phượng cười như không cười nhìn Âu Phong Minh.
Âu Phong Minh vội vàng nuốt vào một miếng cơm, mím môi cười gượng hai tiếng nói: “Phương lão đại, cậu đừng nhìn tôi như vậy a, cậu nhìn tôi như vậy, làm tôi rất sợ hãi a.”
Phương Thiển cười nhạt một cái nói: “Anh có can đảm đến chỗ tôi đòi người, làm sao sẽ sợ hãi, Âu Dương gia không phải như vậy mới đúng.” Ta nói rồi Phương Thiển khi cười nhìn rất xinh đẹp tinh tế, chỉ là ngày trước lúc hắn cười, mắt phượng cong cong, mi thanh mục tú, lúc này tuy rằng cũng đang cười, thế nhưng mặt mày băng lãnh, khiến người kinh hãi.
Ta hai mắt vẫn không rời đi nhìn hắn, cảm thấy đau lòng.
Không biết có phải hay không ánh mắt ta quá mãnh liệt mà Phương Thiển bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía ta, sau đó con ngươi hơi hơi co rút, tựa hồ có chút nghi hoặc lại có chút bừng tỉnh bối rối, chỉ là khuôn mặt như cũ vẫn lạnh nhạt, nếu không phải là ta hiểu rất rõ hắn, chỉ sợ điểm biến hóa rất nhỏ kia, ta quả thật sẽ không phát hiện được.
Ta chưa từng thấy qua Phương Thiển yếu ớt như vậy, ánh mắt ta nóng lên, bất động thanh sắc rũ mắt, dưới bàn chúng ta gắt gao nắm lấy tay nhau.
Bác sĩ một bên nhẹ giọng ho khan hai tiếng cười nói: “Phương Thiển, coi như cậu nghĩ đem cháu ruột của nhà Âu Dương nuôi cả đời, cũng phải nói một tiếng với trưởng bối nhà bên đó. Huống chi, hắn còn là học sinh cấp 3, vẫn phải đi học…” mấy từ học sinh cấp 3 càng nói càng mạnh, còn mang theo hai phần tươi cười không rõ.
Âu Phong Minh nghe hắn nói hắc hắc hai tiếng nói: “Cậu khoan hãy nói, chuyện Dương Thần là tình nhân của Phương Thiển đã truyền ra ngoài rồi, nghe tin này người kế thừa nhà Âu Dương cũng từ nước ngoài bay về, nhà Âu Dương lần này cũng không phải náo nhiệt bình thường đâu.”
“Phải không?” Phương Thiển rũ xuống mi mắt không thèm để ý dùng tay gõ bàn nói: “Không nói Âu Dương gia, trước hết nói anh, gần đây anh rất rảnh rỗi sao? Công tác rất ít đi? Nhất định có rất nhiều thời gian cùng người trong lòng gặp mặt, anh là người đại diện đứng đầu, có rất nhiều thời gian.”
“Đừng đừng, Phương lão đại, tôi là một người rất bận rộn, không thể ở lại lâu. Dương Thần tiểu tử này cậu nếu muốn giữ lại liền giữ lại đi, tôi không nói nhiều, cậu để tôi uống miếng nước đã, tôi đi không phải là được rồi sao?” Âu Phong Minh nghe Phương Thiển nói vội vàng nhấc tay đầu hàng, biểu tình nịnh nọt giống như chó nhỏ, chỉ thiếu ve vẩy đuôi nữa thôi… Vẻ mặt quân bán nước.
Ta một bên bĩu môi thầm nói, này Âu Phong Minh tuyệt đối là loại người trong ngoài không đồng nhất, vừa rồi khuôn mặt cũng chỉ để lừa người.
Phương Thiển nghe hắn nói hừ lạnh một tiếng, sau đó chậm rãi nói: “Ai nói tôi muốn lưu hắn lại, Âu Dương gia tôn tử của các ngươi, Phương Thiển tôi đâu thể nói giữ lại là có thể giữ, dẫn hắn trở về đi, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
Phương giải thích xong ưu nhã đứng lên chuẩn bị rời khỏi, ta khẽ nhíu mày, sau đó tiến lên một bước cầm lấy cánh tay của hắn, Phương Thiển phản xạ muốn cho ta một quyền.
Ta hiện tại thân thủ tuy rằng mất đi linh động, nhưng đối với thói quen của hắn vẫn là rõ như lòng bàn tay, ta hơi hơi nghiêng đầu tránh khỏi, Phương Thiển thấy ta tránh được, không khỏi thất thần, sửng sốt nhìn ta, cũng đã quên mất đánh ta.
Ta thuận thế cầm lấy tay hắn, cảm thấy một chút thịt cũng không có, không nói nên lời, người này quả thật quá gầy… Bất động thanh sắc vuốt ve một chút, sau đó buông tay, thừa dịp hắn còn chưa hồi thần, ta hướng hắn cười cười nói: “Phương Thiển, người của anh vô duyên vô cớ đem tôi bắt đến đây, sau đó vô duyên vô cớ đánh tôi một trận, hiện tại tôi lại vô duyên vô cớ trở thành tình nhân của anh, anh thế nào có thể muốn bỏ mặc a?”
Phương Thiển nghe ta nói khẽ nhăn mày, sau đó cười lạnh nói: “Kia Âu Dương tiểu công tử muốn thế nào? Muốn đánh nhau sao? tôi thật muốn nhìn một chút xem cậu có bản lĩnh đó hay không, người khác sợ Âu Dương gia, nhưng tôi không sợ.” Ngươi tự nhiên là không sợ, bởi vì ngươi căn bản là muốn chết, trong lòng ta thầm nghĩ.
“Tôi không muốn thế nào, tôi làm sao đánh anh được.” Ta thế nào bỏ được, ta nhàn nhạt nghĩ, miệng lại khiêu khích nói: “Chỉ là, hiện tại tất cả mọi người nói tôi là tình nhân của anh” nói lời này lúc, ta ngước mắt nhìn hắn khẽ mỉm cười nói: “Nếu anh cũng không phủ nhận qua, tôi đối với ngươi cũng có hứng thú, không bằng cùng một chỗ thử xem thế nào.”
Phương Thiển nghe ta nói mặt biến sắc, lạnh lẽo, người chung quanh đều không nói gì nữa, ngay cả bác sĩ đều đem đôi đũa trong tay buông xuống, cau mày nhìn ta, đại khái là ta nói quá mức đột nhiên, quá mức kích thích.
Bất quá ta cũng không để ý tới, ta nhìn đôi mắt xinh đẹp của Phương Thiển không để ý hắn âm trầm cùng lạnh lùng thản nhiên nói: “Tôi không cần anh có cảm tình với tôi, anh cũng không cần đáp lại tôi, tppo chỉ là đối với anh có hứng thú, vừa vặn anh đối với tôi cũng có hứng thú, như vậy không cần gò bó tình cảm, như thế nào? Anh cũng có thể đem nó xem như một trò chơi, quy tắc trò chơi anh có thể quyết định, thế nào, có hứng thú hay không tham dự?”
“… Cậu có ý gì?” Trầm mặc hồi lâu, Phương Thiển đạm mạc nói: “Cậu là đang nói, chúng ta chỉ chơi một trò chơi tình ái thôi? Xem ai thua ai thắng?”
“Không…” Ta lắc đầu nói: “Không phải là trò chơi tình ái, không có cảm tình, chỉ là trò chơi.” Chỉ có chỉ là trò chơi ngươi mới sẽ không quá phòng bị tâm lý, mà ta mới có thể tiến vào thế giới của ngươi, để ngươi cảm thụ ta.
Ta hiểu rất rõ con người của hắn, người nọ là cường đại , là xinh đẹp , thế nhưng cũng là yếu ớt, mấy năm này, hắn khẳng định cũng rất tịch mịch, hiện tại ta đã trở về, ta sẽ không để hắn cảm thấy tịch mịch, có lẽ đường đi sẽ khó khăn, thế nhưng không việc gì, cho dù có khó khăn thì cả quãng đường đều có hai người…
Phương Thiển nhướng nhướng mày vẫn không nói gì, ta khẽ mỉm cười nói: “Anh có thể suy nghĩ một chút rồi cho tôi đáp án, đề nghị này chỉ để tiêu khiển mà thôi.” Cho nên ngươi không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào… Không cần suy nghĩ bản thân phản bội Phương Đồng, ngươi có thể đem nó coi như một trò chơi nhỏ, mà ta sẽ gắt gao vây khốn ngươi, sẽ không để ngươi rời đi…
Nói xong, ta không đợi hắn phản ứng liền xoay người rời khỏi, bác sĩ như có điều suy nghĩ nhìn, sau đó khoanh tay đứng ở một bên cười lạnh, Âu Phong Minh đứng ở nơi đó sửng sốt thật lâu, sau đó cười ha ha đuổi theo ta…
|
Chương 9
Gặp mặt không nhận thức
Đi ra khỏi cửa chính, ta đứng lại hướng bên trong nhìn thoáng qua, chỉ là cửa không lưu tình chút nào bị đóng lại, cái gì cũng nhìn không thấy.
Âu Phong Minh đột nhiên chạy đến trước mặt của ta chớp chớp mắt, vẻ mặt kính nể nói: “Không hổ là cháu ta, dám nói chuyện như vậy với cục băng họ Phương kia, quả nhiên có tác phong của ta…”
Có tác phong của ngươi!
Có tác phong của ngươi!
Ta mặt vô biểu tình nhìn hắn, sau đó đứng dậy rời đi, Âu Phong Minh ở phía sau thét chờ ta một chút, ta làm bộ không nghe tiếp tục đi, sau đó liền nghe đến hắn bắt đầu chó khóc quỷ gào nói, ta là bất hiếu tôn, không hiểu được tôn kính lão nhân, khi dễ lão nhân gia hắn…
Ta bất hiếu tôn!
Ta bất hiếu tôn!
Ta đứng lại chờ hắn đuổi kịp, sau đó lôi hắn đi, ta hiện tại liền cho hắn biết thế nào là tôn kính lão nhân… Lại đi một lúc, ta vẫn là không nhịn được quay đầu lại nhìn căn nhà rất bình thường kia.
“Uy, sao con lại nhìn như thế, thế nào cũng giống đang nhìn người yêu? con đối với ngôi nhà này rất thích sao? Cậu khuyên con vẫn là đừng nghĩ đến nói nữa, Âu Dương gia tuy có thể sở hữu rất nhiều đất, thế nhưng ngôi nhà kia của Phương Thiển con nghĩ cũng đừng nghĩ lấy nó, đây là hang ổ của hắn.” Âu Phong Minh vỗ bả vai của ta miễn cưỡng nói: “Đi thôi, trở về gọi điện thoại cho ông con… Tốt nhất nói cho bọn họ biết, con thích hắc bang lão đại Phương Thiển, dọa bọn họ giật mình, ha ha. Con thế nào không cười, thật không có ý nghĩa, rõ ràng khi còn bé rất khả ái mà, sao mấy năm không gặp cứ như vậy trưởng thành rồi, thật giống Hàn Hiểu…”
Nhìn Âu Phong Minh lải nhải, ta lần nữa khẳng định, người này không chỉ thần kinh không bình thường hơn nữa còn là người nói nhiều… Bất quá trong lòng ta thật ra có chút yêu mến người cậu này.
Âu Phong Minh càu nhàu liếc mắt nhìn ta, lập tức hoảng sợ nói: “Dương Thần, ánh mắt đó là như thế nào, con chớ làm loạn, không nói chuyện cậu có người trong lòng , coi như không có, cậu cũng sẽ không thích con, con đừng tưởng đến cóc ăn thịt thiên nga …”
Ta cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!
Lời nói mới rồi thu hồi lại, cái vị họ Âu điên khùng này thật là khiến người ta yêu mến không nổi…
Bất quá dù như thế nào đi nữa, ta không thể không cùng sống chung với hắn, bởi vì hắn có phương tiện giao thông, mà ta chỉ có hai cái chân.
Ngồi trên xe, Âu Phong Minh còn không ngừng bàn luận về việc con cóc cùng thiên nga, với việc loạn luân, không thèm nghe hắn nói, ta híp mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ…
Mà hình ảnh Phương Thiển luôn hiện hữu trong ta, Phương Thiển.
“… Vẫn còn ở thất thần sao? Nên xuống xe rồi?” Đang lúc ta suy nghĩ, bên tai truyền đến giọng nói của Âu Phong Minh, ta hồi thần nhìn hắn một cái, chỉ thấy hắn hút thuốc nhả ra từng đám khói, sườn mặt hắn ở trong khói mù có loại cảm giác nói không ra lời.
“… Dương Thần, nghe cậu nói một câu, Phương Thiển không phải là ai cũng có thể chọc, nếu là người khác cậu cũng không muốn nói nhiều, Phương Thiển hắn mấy năm nay sống không tốt, thứ cảm tình này hắn không chơi nổi.” Âu Phong Minh đột nhiên nhàn nhạt mở miệng nói, sau đó đem tàn thuốc dập tắt nhìn ta thần sắc nghiêm túc nói: “Dương Thần, cậu không biết con đang suy nghĩ gì, nhưng nếu như con làm hắn tổn thương, chúng ta đừng nói là cậu cháu, cho dù là anh em ruột, cậu cũng sẽ không buông tha cho con.” Ta vốn muốn nói với hắn lời hắn nói có ý nghĩa gì, nhưng đối diện với ánh mắt của hắn lúc này, ánh mắt tràn đầy nghiêm túc, nghiêm túc cũng là nồng đậm đồng cảm, Phương Thiển khiến hắn đồng cảm sao?
Ta hơi hơi động lông mày, hướng hắn cười cười nói: “Con đã biết, cậu yên tâm, đời này người không muốn hắn tổn thương nhất là con.”
Âu Phong Minh mím môi một cái nói: “Mới vừa rồi còn hướng về phía cậu ngây người cam đoan, thật là làm cho người ta khó tin.”
Ta nhíu mày, hắn là muốn bị đánh…
“Được rồi, không nói cái này, con nên xuống xe, nếu không xuống xe cảnh sát sẽ đem xe của cậu vào đồn mất, dù nói như thế nào, cậu cũng là người đại diện vị trí cao trong làng giải trí… Ngày hôm sau không chừng có thể lên báo, ai, không có biện pháp, người sợ nổi danh heo sợ mập, xã hội cứ như vậy…”
“Cậu xác định đây là nhà con?” Ta lạnh lùng đánh gãy lời hắn nói: “Con nhớ kỹ nhà Hoàng Triệu ở tiểu khu XX, nơi này chỉ có một khu nhà cao cấp, cậu muốn con đi nơi nào?”
Âu Phong Minh ngẩn người nhìn tòa nhà phía trước lại nhìn ta nói: “Thật sự là đã lâu không liên hệ với con, cũng không biết con ở nhà Hoàng Triệu…” Nói xong thở dài đem xe quay đầu lái đi. Bất quá đoạn đường này hắn lại có chút trầm mặc, nói thật ta có chút không quen hắn như vậy, sắc mặt của hắn có chút khó coi, bất quá cụ thể vì sao, hắn cũng sẽ không nói, hắn nếu không muốn nói ta cũng không muốn hỏi.
Cuối cùng xe dừng ở bên lề đường đối diện tiểu khu, Âu Phong Minh thật sự sợ bị cảnh sát tóm nên để ta xuống, nói câu ngươi đã lớn thì nên tự trở về đi, sau đó lái xe chạy mất…
Ta không để ý nhún vai, cuối cùng băng qua đường đi về phía tiểu khu, lúc tiến vào, bảo an liếc mắt xem xét ta, muốn hỏi cái gì đó nhưng cuối cùng run rẩy miệng không hỏi gì hết…
Ta cực kỳ trấn định đi lên lầu, lấy chìa khoá từ trong túi ra mở cửa.
Lúc cửa mở ra, ta nghe được mẹ Hoàng Triệu kinh ngạc: “Tiểu Thần, con thực sự trở về ? Con không sao chứ.”
Ta gật đầu, thấy được Hoàng Triệu còn có ba hắn đều ở đây, dường như đang đợi ta trờ về.
Hoàng Triệu nhìn ta liếc mắt bỗng nhiên nhảy dựng lên, ánh mắt trừng thật to, hung tợn quát: “Mặt của mày là xảy ra chuyện gì? Không thể đánh cũng không cần giả làm anh hùng, bây giờ bị đánh thành đầu heo rồi, đẹp mắt rồi, quang vinh rồi đi.”
“Hoàng Triệu…” Mẹ hắn nghe vội vàng kéo hắn một cái nói: “Con nói linh tinh gì vậy.”
Hoàng Triệu rầm rì hai tiếng nói: “Dù sao anh họ cũng sắp tới, đem người đưa đi là tốt nhất. Mày đã trở về, tao đây cũng nên cùng Hoàng Mao bọn họ đi chơi, không được đi theo tao, thật biết gây phiền phức cho người khác.”
Hoàng Triệu nói xong cầm lấy áo đi ra ngoài, mẹ hắn ở phía sau gọi hắn vài tiếng, hắn mắt điếc tai ngơ đóng cửa mà đi.
Ta nhìn hắn một cái cũng không nói gì.
“Tiểu Thần, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Bên trong phòng yên ắng trở lại, mẹ Hoàng Triệu lôi kéo ta nói: “Hoàng Triệu nói con bị người bắt đi, báo cảnh sát đều không có tin tức, dì lo lắng gần chết.”
Ta nhìn nàng cười cười nói: “Dì, con không sao, bọn họ… Tìm nhầm người.”
Nàng còn muốn hỏi nhiều cái gì, ba Hoàng Triệu đi tới trước mặt của ta ôn nhã nói: “Được rồi, đừng nói những thứ này nữa, Tiểu Thần cũng đã rất mệt mỏi, đi nghỉ ngơi đi.”
Ta nghe vậy liền gật đầu, về đến phòng thả người lên giường, mặt mũi kỳ thực không kinh khủng như vậy, bất quá là khóe miệng bị rách, hai má bị sưng lên một chút, mắt một bên to một bên nhỏ, nhưng cũng không có giống đầu heo a, bất quá tạm thời không thể ra ngoài gặp người… nếu không người ta sẽ bị dọa .
Bất quá những thứ này đều không phải việc quan trọng, điều quan trọng nhất là Phương Thiển, nằm ở trên giường hồi tưởng lại những lời lúc trước, ta cảm thấy bản thân là quá nóng lòng, những lời này vốn nên tìm thời điểm thích hợp rồi mới nói.
Nhưng khi nhìn người mình yêu nhất gầy đi, nhìn xem hắn da bọc xương, ta không khỏi đem kế hoạch nói ra.
Bất quá kế hoạch đã xuất hiện biến động, mọi việc đành tùy cơ ứng biến vậy. Kết quả chỉ cần không thay đổi thì không sao.
Sau này mỗi lần ăn cơm, cha mẹ Hoàng Triệu đều nhìn ta, muốn nói lại thôi. Ta vội hỏi chuyện gì xảy ra, mẹ Hoàng Triệu thở dài nói: “Tiểu Thần, anh con, Dương Phong cũng sắp từ nước ngoài trở về, có thể sẽ đem con đón về ở chung, nếu như con không muốn rời khỏi đây, liền gọi điện thoại cho ông ngoại con đi. Dì chăm sóc con lâu như vậy, thật không nỡ để con rời khỏi, lại nói ta không thích con ở cùng A Phong, hắn sẽ đem con dạy hư.” Nàng nói xong, hai người cùng nhìn ta.
Ta nghe vậy trong lòng khựng lại một chút, sau đó cười nhạt nói: “Dì, con cũng luyến tiếc fig, nhưng mà con người ai cũng phải trưởng thành, con cũng không thể cả đời ỷ lại Hoàng Triệu, nếu như anh hai thực sự đem con đưa đi, con sẽ thường xuyên tới thăm mọi người.”
Ta nói xong, cha mẹ Hoàng Triệu liếc mắt nhìn nhau lại hướng ta cười cười, bất quá tươi cười đều mang theo hai phần cay đắng.
Ta bất động thanh sắc rũ xuống mắt, nói mình mệt mỏi, liền lên lầu nghỉ ngơi.
Nằm ở trên giường, ta lục lọi điện thoại, suy nghĩ một chút nhắn tin cho Phương Thiển, cũng không phải tâm tình gì, chỉ nói một chút chuyện vụn vặt, tỷ như ta cảm thấy người nhà Hoàng Triệu cực kì không thích anh trai Dương Phong của ta…
Phương Thiển đương nhiên không có trả lời, ta không thèm để ý chút nào, La Mã không phải một ngày có thể xây xong, Phương Thiển cũng không phải một ngày có thể đáp trả ta.
Sau đó hai ngày, Hoàng Triệu cùng một đám người vừa thi học kì xong, mọi thi cử đều kết thúc, liền đi ra ngoài chơi, ta ở nhà nghỉ ngơi, sau đó liền dùng tin nhắn ngắn không ngừng quấy rầy Phương Thiển.
Chiều hôm đó, ta đang ở trên giường vì Phương Thiển kể chuyện cười, cửa đột nhiên truyền đến tiếng chuông cửa, ta cho rằng cha mẹ Hoàng Triệu quên mang chìa khoá, vì vậy vội vàng đi mở cửa, mở cửa lúc nhìn qua mắt mèo, một người con trai trẻ tuổi đứng ngoài, ta cảm thấy có chút nhìn quen mắt, bất quá nhất thời không nghĩ ra là ai.
“Xin hỏi anh tìm ai?” sau khi mở cửa, ta nhàn nhạt hỏi.
Người nọ thấy được ta đầu tiên là nhíu mày một cái, sau khi nghe ta hỏi, lông mày nhăn thành chữ xuyên…
|