Nha! Có Bầu Rồi
|
|
CHƯƠNG 66 – TIỆC TRĂM NGÀY
“Đại Dương, anh có một văn kiện quên mang theo, đem giúp anh đến công ty được không?” Lúc Cố Dương nhận được điện thoại của Lôi Nghị thì đang ở nhà chơi đùa cùng con trai, nhóc con kia đã rất quen thuộc với hắn, bò lung tung hoặc là lăn qua lăn lại ở trên giường, chơi rất là vui vẻ, còn theo bản năng đưa bàn tay nhỏ bé đi cướp điện thoại của Cố Dương. Lôi Nghị ở đầu dây bên kia nghe thấy thanh âm y y a a của con trai, cười cùng con trai lên tiếng gọi: “Bảo bối, có nhớ ba ba không?” Cố Dương ôm nhóc con kia lại, sau đó hỏi Lôi Nghị: “Văn kiện nào a?” “Chính là cái túi văn kiện đặt ở trong thư phòng đó, chủ yếu là phân tích hướng đi của thị trường, tối hôm qua anh làm xong rồi mà quên mang theo, chờ một hồi phải họp, cho nên… Phải làm phiền em đến một chuyến đưa cho anh.” Kỳ thực cũng chỉ là nhớ Cố Dương, gọi người đến để nhìn một chút….. Cố Dương sảng khoái đáp ứng. Sau khi cúp điện thoại ôm nhóc con kia đi ra ngoài đưa cho bà mẹ nhà mình: “Mẹ, con phải đi ra ngoài một chuyến, đưa văn kiện cho Đại Lôi. Buổi trưa không trở về ăn cơm.” Người nào đó đối với loại nhiệm vụ đi công tác này vẫn là rất hiểu rõ, dưới tình huống thông thường, chỉ cần đi, sẽ không dễ dàng trở về như vậy. Không thể không nói, người nào đó giác ngộ vẫn thật cao. Mẹ Cố cũng hiểu, tiếp nhận bảo bối bé bỏng để cho hắn đi làm việc của hắn. Cố Dương hôn nhóc con kia một cái, lại nói với mẹ Lôi một tiếng liền ra cửa. Trước tiên hắn phải về nhà một chuyến để tìm văn kiện mới được. Cho nên xuống lầu trực tiếp lái xe về nhà. Thư phòng dĩ nhiên là nằm ở căn nhà ba phòng kia a, Cố Dương nhanh chóng tìm thấy văn kiện, sau khi cầm lên xem xét, xác định không có lầm liền đến công ty của Lôi Nghị. Hay còn nói là công ty cũ của hắn. Cũng gần bảy tám tháng không có đặt chân tới công ty. Cố Dương đứng ở ngoài cửa kính, thổn thức không thôi. Em gái trước bàn tiếp tân vẫn là người cũ, thấy Cố Dương ở bên ngoài liền vội vã mở cửa, Cố Dương nghe thấy tiếng cửa kính mở ra quen thuộc, cười cười với em gái trước bàn tiếp tân, đẩy cửa tiến vào. “Cố tổng, mấy hôm không gặp anh, gần đây khỏe không?” Em gái trước bàn tiếp tân nhiệt tình chào hỏi. Cố Dương cũng cười một tiếng đáp lại: “Vô cùng tốt, Tiểu Lương vẫn là xinh đẹp như vậy ha…” Cô gái nhỏ mỉm cười, sanh sảng hỏi: “Cố tổng, anh hẹn ai? Em giúp anh liên hệ?” “Không có việc gì không có việc gì, không cần phiền phức, tự anh vào tìm y cũng được rồi. Em làm việc của em đi…” Cố Dương khoát khoát tay, không có để cho cô gái nhỏ hổ trợ. Hắn chỉ là đến đưa đồ vật, vẫn là đừng khiến cho mọi người đều biết. Em gái trước bàn tiếp tân cũng không miễn cưỡng, hướng hắn cười cười liền không bắt chuyện với hắn nữa. Dù sao vị này chính là đồng nghiệp cũ trong công ty, quen cửa quen nẻo, không cần cô dẫn đường. Cố Dương dọc theo đường đi lại tình cờ gặp mấy người đồng nghiệp cũ, hàn huyên mấy câu, vẫn rất thân thiết. Trái lại không hề gặp người trong bộ phận cũ của hắn, Cố Dương cũng biết lúc này bọn họ khẳng định đã đi ra ngoài thảo luận nghiệp vụ rồi. Lôi Nghị đoán ước chừng thời gian hắn đến rồi tự mình ra đón, quả nhiên đang đi đến đầu kia hành lang thì thấy Cố Dương đang đi về hướng y. “Đến rồi.” Lôi Nghị cười chào đón, “Cực khổ rồi.” “Mời em ăn bữa cơm trưa là được.” Cố Dương đùa giỡn, đem cặp văn kiện đưa cho y. Lôi Nghị nhận lấy, cười nói: “Không thành vấn đề, buổi trưa em muốn ăn cái gì, tùy tiện gọi! Anh lập tức triệu tập cuộc họp, họp xong liền mời em đi ăn cơm!” “Được, anh đi đi! Em chờ trong phòng làm việc của anh.” Cố Dương cũng không thấy ngại, quen đường đi đến văn phòng làm việc của Lôi Nghị. Lôi Nghị cùng đi qua, phân phó trợ lý của mình lập tức liên lạc mọi người đến họp. Sau khi trợ lý đi rồi, Lôi Nghị đóng cửa lại, thuận thế đem Cố Dương túm tới, hôn lên. Cố Dương lườm y một cái, nhưng cũng không có phản kháng, lại hôn đáp lại. Hai nguời qua lại đủ ghiền rồi, lúc này mới tự tách ra, ai cũng vội vã. Lúc đi họp Lôi Nghị mặt mày hớn hở, khiến những người lãnh đạo khác ở công ty đều vô cùng kinh ngạc, rất ít khi thấy ông chủ cao hứng bừng bừng như thế a, phải nắm lấy cơ hội thật tốt, có nên đem những cái vấn đề nan kia ném ra cho mọi người xem có thể giải quyết hay không? Cố Dương ở trong phòng làm việc của Lôi Nghị cũng không tính là buồn chán, đi tới đi lui, quan sát cách trưng bày trong phòng làm việc của Đại Lôi. Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên hắn đến nơi này tỉ mỉ tham quan đó… Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt một tiếng đã trôi qua. Lôi Nghị họp xong rồi, đối với mấy sự tình khó giải quyết nhất đều đưa ra phương án xác lập bước giải quyết đầu tiên, tâm tình cũng rất tốt. Sau khi y quyết định xong mọi vấn đề thì cũng không còn chuyện gì nữa, không cần đợi ở công ty. Vì vậy dẫn Cố Dương đi ăn một bữa tiệc lớn. Lúc đi ra thang máy trước mặt đụng phải hai người ở bộ phận cũ của Cố Dương, Dương Văn Văn và Trịnh Nhất Hàng, hai người tay trong tay cười cười nói nói rất là thân mật. Cố Dương vừa nhìn thế này liền hiểu, thì ra hai đứa này đang nói chuyện yêu đương, ngẫm lại cũng đúng, lúc trước hai người này cưS thích đấu võ mồm, giống như oan gia hoan hỉ, bây giờ lâu ngày sinh tình, cùng một chỗ cũng không có việc gì kinh ngạc. Tuổi trẻ thật là tốt a! Dương Văn Văn và Trịnh Nhất Hàng thấy Cố Dương và Lôi Nghị đang từ trong thang máy đi ra cũng lấy làm kinh hãi, tay của hai người nhanh chóng tách ra, có chút lúng túng cười cười với bọn họ, chào hỏi: “Lôi tổng, Cố tổng…” Cố Dương vui vẻ: “Đừng gọi anh như vậy, anh cũng từ chức lâu rồi….” “Anh Cố anh tới công ty có chuyện gì a? Có phải muốn trở lại hay không? Chúng em đều rất nhớ anh a!” Dương Văn Văn cười hỏi, xấu hổ mới vừa rồi cũng giảm bớt mấy phần. “Không phải, anh đổi nghề rồi, không làm quảng cáo tiêu thụ nữa, chuẩn bị làm thiết kế quảng cáo, các em tiếp tục cố gắng ha….” Cố Dương cùng bọn họ hàn huyên, “Lúc nào mời anh uống rượu mừng đây?” Dương Văn Văn có chút e thẹn, Trịnh Nhất Hàng lại nghiêm túc nói: “Sắp rồi, đến lúc đó nhất định mời anh Cố đến uống rượu mừng.” “Không thành vấn đề.” Cố Dương sảng khoái nói. Trịnh Nhất Hàng tiếp tục nói: “Anh Cố phải cho một bao lì xì lớn mới được a…” Cố Dương: “…. Không thành vấn đề.” Nhóc con này…. xấu xa…. “Lôi Tổng, anh Cố, chúng em lên lầu trước…” Dương Văn Văn vẫn có chút sợ sệt với Lôi Nghị, ông chủ lớn này cứ đứng bên cạnh mà trên mặt không có biểu tình gì, cảm giác thận trọng quái lạ đến đáng sợ. “Ừ, được, hai đứa đi làm việc đi.” Cố Dương khoát khoát tay, tạm biệt bọn họ. “Xem, dọa hai đứa nhỏ sợ rồi kia, bản lĩnh hai mặt này của anh làm thế nào mà luyện ra được?” Cố Dương thật muốn chìa tay ra bóp lấy cái mặt của Lôi Nghị, Lôi Nghị vâng lời nói, “Vẻ mặt ôn hòa đương nhiên chỉ có ở trước mặt em thôi.” Cố Dương không nói gì. “Được rồi, đi ăn cơm đi.” “Ừ.” “Thiên Thiên sắp tới trăm ngày rồi, chúng ta dành ra chút thời gian đi chụp một tấm hình đi!” Lúc ăn cơm, Cố Dương đề nghị. “Được, tất cả nghe theo em sắp xếp.” Lôi Nghị gắp cho hắn món ăn hắn thích, cười tủm tỉm phụ họa. “Hai ngày sau đi, đúng lúc là cuối tuần, cũng dẫn ba mẹ chúng ta đi, một đại gia đình đi.” “Được.” Cuối tuần, quả nhiên, một đại gia đình đều ra cửa. Đây là lần đầu tiên nhóc con kia ra cửa, có vẻ rất là hưng phấn, hai bà nội sợ nhóc bị đông lạnh, bọc rất kín, thành một quả cầu thịt nho nhỏ a! Một chiếc xe không chứa nổi nhiều người như vậy, vì vậy Cố Dương và Lôi Nghị lái hai chiếc xe. Hai người mẹ còn có nhóc con kia ngồi trên xe Cố Dương, Lôi Nghị thì chở hai người cha đi phía trước mở đường. Dọc theo đường đi, người trong mỗi chiếc xe đều vui vẻ, còn rất hài hòa. Tiểu bảo bối nhô người ra, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ vào trên cửa sổ xe, một đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm người và vật muôn hình muôn vẻ ở bên ngoài, hiếu kỳ đến cực điểm. Mẹ Cố và mẹ Lôi đều thiếu chút nữa ôm không được bé, uốn tới ẹo lui đủ kiểu quả thật giống y như một cái bánh quai chèo vậy. Trong lúc vô ý còn làm ra mấy động tác nho nhỏ chọc cho người lớn cười ha ha. Tổ hợp đặc biệt như vậy vẫn rất là kỳ lạ, người trong tiệm chụp ảnh cũng không nhịn được nhìn nhiều hơn mấy lần. Bảo bối bé bỏng xinh đẹp đáng yêu, hai người ba ba đẹp trai phóng khoáng, mặt khác hai cặp người lớn cũng thanh xuân dào dạt, thập phần đẹp mắt. Thời điểm chụp ảnh cũng hết sức dễ dàng, tùy tiện chụp một cảnh cũng có thể chụp ra tấm ảnh rất đẹp. Nhóc con kia nằm ngửa nằm nghiêng, cầm lấy chân nhỏ, hoặc là ôm đồ chơi mềm mại, trong toàn bộ quá trình chụp ảnh đều toét cái miệng nhỏ nhắn ra cười, người xem ai thấy vậy tâm tình cũng rất tốt. Cố Dương và Lôi Nghị ôm nhóc con kia chụp một bộ ảnh, trong đó có ôm, có để cho nhóc con kia cưỡi trên vai trên cổ, ảnh chụp cha con vô cùng ấm áp. Hai vị ông bà nội cũng chụp một bộ cùng nhóc con kia, còn có ảnh gia đình, ảnh đã chụp là chụp không dừng được, ước chừng chụp được mấy bộ ảnh. Còn một tuần nữa là đến một trăm ngày từ khi tiểu bảo bảo sinh ra, Lôi Nghị và Cố Dương cùng ông bà thương lượng việc mở tiệc, ví dụ như mở tiệc mời người nào, nhà Lôi Nghị cho rằng nên mời bạn bè thân thích sang đây, bọn họ không sợ bị mọi người biết chuyện có con dâu là đàn ông, nhà Cố Dương lại muốn đơn giản một chút, bất quá nếu nhà họ Lôi kiên trì, bọn họ cũng liền cung kính không bằng tuân mệnh. Nhà họ Lôi mời bạn bè thân thích tới tham gia tiệc trăm ngày của cháu trai bảo bối. Lúc này thiệp mời phát ra ngoài, thật đúng là khiến cho các bạn bè thân thích kinh ngạc. Thầm nói, Lôi Nghị này còn chưa có kết hôn nha, sao lại có con trai rồi? Còn được trăm ngày nữa… Tuy rằng vô cùng kinh ngạc, thế nhưng nhận được thiệp mời thì phải đi, hơn nữa sau khi đi rồi mới có thể hiểu đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra. Trông thấy con dâu nam của nhà họ Lôi, tất cả mọi người đều hiểu — vì sao Lôi gia không có làm hôn lễ, lại đột nhiên có một đứa con nít. Như vậy, đứa bé này cũng là nhận con nuôi sao? Nếu không thì hai người đàn ông sinh đứa nhỏ như thế nào? Tuy rằng suy đoán của mọi người không khớp với tình hình thực tế, nhưng bọn họ chỉ là suy đoán như vậy trong lòng một phen cũng không ảnh hưởng cái gì, người nhà Lôi Nghị đều không quan tâm ánh mắt khác thường của người khác, họ đã đón nhận người con dâu nam này, những bạn bè thân thích này của họ tự nhiên cũng không có lập trường để nghi vấn cái gì. Huống chi, trong lúc ở chỗ này, trông thấy Cố Dương vợ của Lôi Nghị cùng người nhà ở chung và đối nhân xử thế đều rất tốt, bọn họ lại càng không nói được cái gì rồi. Mỗi người có một cách sống, chỉ cần người ta cảm thấy vui vẻ là được rồi. Trình Minh và Lâm Mục cũng tới tham gia tiệc trăm ngày của nhóc con kia, Cố Dương và Lôi nghị thấy hai người bọn họ cùng đi, trao đổi cho một ánh mắt, sau đó chào đón, bắt chuyện với bọn họ. “Chúc mừng, chúc mừng….” “Chung vui, chung vui….” Cố Dương có thâm ý khác mà trả lời một câu. Lâm Mục cũng cười cười, không có phản bác, lựa chọn cam chịu. “Mau vào đi…” Tiệc trăm ngày của nhóc con kia rất là náo nhiệt, bọn Cố Dương mở tiệc ở ngôi nhà vùng ngoại thành của ba mẹ Lôi, nhiều người náo nhiệt cũng không sợ ảnh hưởng đến hàng xóm, bởi vì tất cả mọi người đều sôi nổi, chỗ cũng rộng rãi, bất kể là đậu xe hay là ăn uống đều rất thuận tiện. Trong nhà đã treo ảnh chụp lên, quay phim trăm ngày cho nhóc con kia, không cần sửa chữa chỉ nhìn sự thuần khiết tự nhiên của nhóc cũng đã thấy rất đáng yêu rồi, dùng chút phương pháp chỉnh sửa hình ảnh thì càng đáng yêu hơn thôi. Mỗi vị khách đến tham gia tiệc đều cố ý nhìn ảnh chụp, ngoại trừ ảnh treo trong nhà, còn có ba cuốn album ảnh chụp gia đình, lúc đó truyền tay nhau xem, khen không dứt miệng a! Sau bữa tiệc này, địa vị của Cố Dương trong gia đình Lôi Nghị đã được triệt để xác lập, bởi vì thân thích nhà họ Lôi đều đã biết hắn là vợ Lôi Nghị rồi, nhà Cố Dương cũng rất hài lòng, hai đứa nhỏ này càng ngày càng ổn định, bọn họ cũng có thể càng yên tâm. Vì vậy cha mẹ Cố sau khi bữa tiệc trăm ngày của nhóc con kia kết thúc liền về nhà của ông bà. Bọn họ cũng đã nán lại mấy tháng, cũng đến lúc trở về rồi. Bọn họ cũng chưa đến mức không tự lo được ni, vẫn là đừng gây thêm phiền phức cho con trai thì tốt hơn, hơn nữa ông bà ở chỗ này cũng không quá thích hợp như dưới quê. Tuy rằng muốn ra chút sức trông cháu trai, bất quá cũng phải chờ cái căn hộ ba phòng kia có thể vào ở mới thuận tiện hơn một chút, hiện tại thêm hai người già bọn họ, nhất định sẽ có chút không quen. Càng huống chi, sau đầu xuân, trong nhà cũng phải trồng mấy loại cây nông nghiệp rồi, phải trở về chuẩn bị một chút. Cố Dương không có ý kiến gì, dành ra một chút thời gian đưa hai ông bà trở về, Lôi Nghị cùng ba mẹ tuy rằng không muốn, thế nhưng cũng không có ép ông bà ở lại, chỉ nói khi nào bọn họ có thời gian thì quay lại thành phố D chơi. Dù sao bây giờ trong nhà trồng trọt cũng rất là thuận tiện, các loại máy móc đã hiện đại hóa, căn bản không cần phải tốn bao nhiêu nhân lực. Sau khi lo cho cha mẹ Cố về nhà, ba mẹ Lôi cộng thêm Lôi Nghị, Cố Dương cùng nhóc con kia, ở lại trong căn hộ hai phòng kia liền vừa vặn, hai người cũng không cần đặc biệt chạy tới chạy lui phiền phức như vậy nữa. Sau khi cha mẹ Cố trở về cũng không quên thường xuyên cùng gọi video call với ba mẹ Lôi, còn có nhóc con kia nữa, không hề bỏ lỡ quá trình trưởng thành của nhóc con kia. Cố Dương đăng ký học một lớp đào tạo, bởi vì vốn có căn bản, cũng hiểu biết không ít về công việc của giới quảng cáo tiêu thụ, cho nên học tập cũng rất nhanh, sau khi học bổ túc ba tháng liền thuận lợi tốt nghiệp. Hắn tìm một công ty đi làm, ở gần nhà, cũng không coi là quá bận, dù sao cũng có thể dư dả thời gian rảnh rồi ở bên cạnh người nhà và con trai, cũng có thời gian đi ra ngoài du lịch cùng Lôi Nghị. Không sai, trong kỳ nghỉ ngày mồng một tháng năm hai người cùng nhau đi ra ngoài du lịch bổ sung tuần trăng mật của bọn họ. Một tuần trăng mật này, khiến độ thân mật của hai người tăng lên không ít. Lôi Nghị rất muốn có thêm đứa thứ hai, bất quá hiện nay vẫn chưa phải là lúc có điều kiện tốt nhất, dù sao bảo bối trong nhà vẫn chưa lớn lên, Cố Dương cũng vừa khởi đầu một công việc mới, chờ nhóc con kia lớn thêm chút rồi thuận theo tự nhiên đi. “Xem chừng, Lâm Mục và Trình Minh hai người cũng đã trời quang mây tạnh rồi.” Cố Dương ghé vào trong lòng Lôi Nghị, nhỏ giọng phân tích. “Ừ, xem dáng vẻ hình như là vậy.” Lôi Nghị ôm hắn, phụ họa nói, “Cũng không biết bọn họ lúc nào mới có thể tu thành chính quả.” “Này còn cần sốt ruột sao? Đều đã như vậy rồi, khẳng định không xa.” Cố Dương suy nghĩ một chút, đột nhiên lại lo lắng, “Không biết người nhà Trình Minh thế nào a, phải biết rằng, không phải tất cả mọi người ai cũng thông suốt giống ba mẹ chúng ta như vậy, nhất là loại tình huống như chúng ta, gia đình truyền thống sẽ không tiếp thu được.” “Cái này anh cũng không rõ ràng lắm, Trình Minh cùng người nhà vốn dĩ cũng không phải là rất thân, cậu ta tự mình ra ngoài kiếm tiền rất sớm. Bất quá, ngược lại anh hai cậu ta đối với cậu ta rất tốt, lúc lên đại học, anh hai cậu ta mỗi tháng đều cho cậu ta rất nhiều tiền tiêu vặt, cũng không để cho cậu ta chịu ủy khuất chút nào, gần như là muốn gì được nấy, lúc năm thứ hai đại học anh hai cậu ta đã mua xe cho cậu ta rồi.” Lôi Nghị hồi tưởng chút chuyện lúc trước, nghĩ vị anh trai nhà họ Trình đố với đứa em Trình Minh này vẫn thật là tốt. Có lẽ, một mặt bởi vì đây là em trai ruột, mặt khác là bởi vì Trình Minh cho anh ta một quả thận. Về phần, người nhà họ Trình có thể đồng ý chuyện Trình Minh cùng Lâm Mục ở chung với nhau hay không, bọn họ cũng không tiện kết luận, vẫn là phải chờ đến lúc hai người thẳng thắn với người nhà mới biết được kết quả. Hy vọng, tất cả đều thuận lợi a.
|
CHƯƠNG 67 – HAI NHÓC HỀ
Chuyện Trình Minh và Lâm Mục quả thật bị người nhà phản đối. Nhà Lâm Mục còn đỡ hơn một chút, gia đình cậu có em trai, đã sớm kết hôn sinh con rồi, dù sao cũng đã để lại đời sau cho nhà họ Lâm, cho nên lúc ba mẹ phản đối không có hiệu quả cũng đành nhắm một mắt mở một mắt, còn nhà Trình Minh thì khó mà nói. Ba mẹ Trình Minh đều cảm thấy Trình Minh phải lưu lại đời sau cho gia đình, anh hai cậu ta ngược lại thì không hề gì, thậm chí còn giúp đỡ em trai khuyên ba mẹ, dù sao nhà họ Trình vẫn còn có người anh trai này để lưu lại đời sau mà. (Không biết ông anh này là tốt hay xấu, nhìn bề ngoài thì cũng được đó, nhưng cái cách ổng giải thích thì cảm giác thấy như không cần con Trình Minh cũng dc, có con ổng đây, tài sản sớm muộn cũng của nhà họ Trình, hứ) Thế nhưng ba mẹ Trình Minh lại nghĩ hai đứa con trai này đều là người đàn ông chỉ có một quả thận, phải sớm kết hôn sinh con mới được, mà loại chuyện lưu lại đời sau này chỉ sợ anh hai không được, thận của anh ta là được nhận từ em trai, còn của Trình Mình bây giờ vốn là của bản thân, theo di truyền học hay sinh lý học mà nói, trong chuyện có con Trình Mình vẫn đáng tin cậy hơn anh hai anh một chút. Trong chuyện này Trình Minh rất kiên quyết, anh cũng không sợ xích mích với người nhà, thậm chí dứt khoát nói trắng ra với người nhà, phương diện kia anh không được, chuyện lưu lại đời sau đừng hy vọng ở anh. Lời này rất là dứt khoát, khiến cho ba mẹ anh vừa tức vừa bất đắc dĩ. “Con gái nhà người ta cũng không muốn theo con, chuyện con quen biết phụ nữ mấy năm nay hai người cũng không phải không biết, thế nhưng mỗi cô gái đều không hài lòng, con còn có thể làm sao đây, tự ti cộng thêm vốn là có chỗ thiếu hụt này, cho nên con cũng không còn hứng thú đối với phụ nữ, ba mẹ, nếu như hai người vẫn ép con, con cũng sẽ không về nhà nữa, có anh hai đó, anh ấy bảo đảm có thể hoàn thành kỳ vọng của hai người. Yên tâm đi a, con còn có việc đi trước, trong thời gian ngắn sẽ không quay trở về, hai người cũng đừng nhớ con. Trừ phi ngày nào đó hai người nghĩ thông suốt, có thể tiếp nhận chuyện của con cùng Lâm Mục, chúng con sẽ trở về gặp mọi người.” Trình Minh lưu lại mấy lời cuối cùng như thế rồi xoay người chuồn mất. Ba mẹ Trình càng áy náy hơn, thật đúng là không có cách nào với con trai út này. Kỳ thực ông bà cũng biết, kể từ năm đó để cho con trai út quyên ra một quả thận cho anh hai đến bây giờ, con trai út cùng ông bà vẫn luôn không gần gũi cùng ông bà, ngay cả anh hai cũng chỉ thân thiết một chút. Đương nhiên, Trình Minh không phải ích kỷ không chịu cứu anh hai, anh chỉ là không hài lòng với phương pháp năm đó cha mẹ đã làm. Đặc biệt là, thân phận của anh cũng hết sức khó xử, cho nên dẫn đến cảm tình của anh với người nhà cũng chỉ bình thường, thậm chí đối với mẹ cũng không coi là thân cận. Nên hiếu kính anh sẽ không quên, chính là tình cảm thì sẽ không giống như khi còn bé. Anh hai đối tốt với anh, anh cũng có quan hệ không tệ với anh hai, lại nói tiếp, sự nghiệp của anh hai anh cũng coi như là thành công, chỉ là vẫn chưa có lập gia đình. Bất quá anh hai có nói riêng với anh, anh ấy có quen với mấy cô bạn gái, chỉ là vẫn chưa đến mức nói chuyện kết hôn, nếu như ba mẹ thực sự ép anh ấy quá, anh ấy sẽ cân nhắc lo lắng thêm tốc độ. Trình Minh đối với việc này ngược lại không có gì, an ủi anh hai đừng có gấp, cứ dựa theo kế hoạch lúc trước của anh ấy tiến hành gặp gỡ là được. “Làm sao vậy? Lại vừa thất bại mà về đi?” Lâm Mục không có đi lên lầu gặp ba mẹ cùng Trình Minh, bởi vì trước đó cậu đã đến một lần rồi, người lớn không đồng ý, cậu cũng không muốn làm cho họ tức giận nữa, cho nên khi Trình Minh về nhà cậu liền chờ ở trên xe. Trình Minh lên xe, cười với Lâm Mục: “Anh đã nói rõ tất cả với họ rồi, họ sẽ chuẩn bị tốt tâm lý tiếp nhận việc này thôi, đi thôi, chúng ta về nhà.” “Được, vậy cứ kéo dài đi, dù sao cũng không thiếu thời gian.” Về điểm này, Lâm Mục không gấp, nhưng rất kiên quyết, bởi vì cậu cũng phải đối mặt với áp lực từ gia đình mình, cho nên cũng thông cảm cho Trình Minh. Phải kiên trì thì cứ cùng nhau kiên trì, nếu như Trình Minh buông tha, vậy cậu tuyệt đối sẽ không theo anh ở cùng một chỗ nữa. Con đường này ngay từ lúc bắt đầu đã định là không có đường quay về, nhất là cậu lại hai lần đồng hành trên con đường gian nan này với cùng một người. Nếu như không có khả năng thành chính quả, vậy cũng phải ở cùng một chỗ dằn vặt lẫn nhau. Trình Minh cảm thấy anh cùng Lâm Mục hiện tại đã rất tốt. Anh hiểu rõ, loại chuyện này không giống như nhà Lôi Nghị, không thể trông cậy toàn bộ người lớn đều có thể thông suốt như ba mẹ Lôi và nhà Cố Dương vậy, vui vẻ mà tiếp nhận, anh không thể cứ so sánh với bọn Lôi Nghị Cố Dương mãi được, mỗi người đều có một kiếp nạn phải vượt qua. Chỉ cần có Lâm Mục kiên trì cùng anh, anh có lòng tin có thể làm cảm động hai người lớn ở nhà. Nhà mình trước không đề cập tới, nhà Lâm Mục đã có chút buông lỏng rồi. Trình Minh coi như là thuận tiện lợi dụng được nghiệp vụ của mình, anh để Lâm Mục đón ba mẹ đến thành phố D, làm kiểm tra sức khỏe tổng quát cho hai bác, báo cáo kiểm tra sức khỏe của hai người cũng rất khỏe mạnh, điều này làm cho trong lòng Lâm Mục và hai bác rất là thoải mái. Hơn nữa Trình Minh người này cũng có thể nói là đối nhân xử thế cũng không tệ, ba mẹ Lâm cũng thay đổi lối suy nghĩ, coi như là có thêm một đứa con trai đi, cho nên bắt đầu từ từ buông lỏng. Dù sao nhóc con Lâm Mục này cũng rất kiên quyết, cho dù họ nói như thế nào cũng không thay đổi được, chỉ có thể tùy theo ý nguyện của con trai. Trình Minh nghĩ, kỳ thực nhà mình cũng sẽ nhanh chóng bị cảm động, Lâm Mục dù sao cũng là người có thành tựu, mở được ba tiệm lẩu lớn, cuộc sống thoải mái, con người ngạo kiều một chút nhưng anh cam tâm tình nguyện dỗ dành, huống chi, thời điểm lần đầu tiên bọn họ gặp ba mẹ, Lâm Mục quả thực là hạ vốn gốc, cậu tôn sùng mỹ thực mà cũng có nghiên cứu, chuẩn bị thực phẩm dinh dưỡng cho ba mẹ Trình, thực đơn bổ dưỡng, đẳng cấp dụng cụ làm bếp đều là tốt nhất. Không cưới thì không cưới, người lớn không đồng ý thì không đồng ý, nhưng mà để được lòng ba mẹ, hai người đều rất nghiêm túc. Nếu không, qua một thời gian ngắn, nói với ba mẹ họ có thể nhận nuôi một đứa bé, hoặc là, hai người đi bệnh viện sử dụng kỹ thuật y học để có đứa bé của chính mình. Dù sao điều thứ hai này cũng rất có khả năng, anh là bác sĩ, y thuật cũng không tệ, nếu như nói lực cản của người nhà chỉ là vì đứa nhỏ, anh vẫn có biện pháp. “Lâm Mục, em cảm thấy chúng ta muốn đứa bé như thế nào?” Trên đường về, Trình Minh nghĩ đến biện pháp này sau đó trực tiếp hỏi Lâm Mục. Lâm Mục sửng sốt một chút, sau đó hỏi ngược lại: “Anh muốn tìm người mang thai hộ?” “Đương nhiên không phải!” Trình Minh vội vàng thanh minh, nếu để cho cái vị ngạo kiều này hiểu sai tức giận là không thể được, phải nhanh chóng giải thích rõ, “Ý của anh là…. nhận nuôi một đứa con, em cảm thấy thế nào?” “Trải qua thế giời hai người không phải đủ rồi sao?” Lâm Mục kỳ thực cũng biết trong lòng Trình Minh đang suy nghĩ cái gì, bất quá cậu cũng không có vạch trần, nhận nuôi cùng ruột thịt, cái nào cũng giống nhau, cậu không chọn. “Không có không có, này không phải là thương lượng trước một chút thôi sao?” Trình Minh cười hì hì nói, “Đương nhiên vẫn là phải trải qua thế giới hai người, qua hai năm nữa lại suy nghĩ thêm về chuyện đứa bé cũng không muộn.” “Vậy qua hai năm nữa lại nói.” Lâm Mục nói, “Em cũng chưa có trải qua đủ thế giới của hai người đâu.” “Được rồi.” Trình Minh thỏa hiệp nói. “Em không muốn dùng đứa bé để trói buộc ba mẹ, họ nguyện ý tiếp nhận thì tiếp nhận, không muốn tiếp nhận cũng đừng bởi vì đứa bé mà thỏa hiệp.” Lâm Mục nghiêm mặt nói, “Huống chi, lỡ như có đứa bé rồi họ cũng không tiếp nhận, chúng ta lại không có tâm tư nuôi đứa bé, vậy đối với đứa bé cũng không tốt. Có đứa nhỏ rồi phải có trách nhiệm với nó.” “Anh hiểu, cho nên ý của em chính là, chờ sau khi ba mẹ hoàn toàn đồng ý, chúng ta lại suy nghĩ đến chuyện đứa bé.” “Không sai.” Lâm Mục gật đầu phụ họa. “Được, vì để ba mẹ đồng ý, chúng ta liền tiếp tục cố gắng đi.” Thời gian thoáng qua, bất tri bất giác liền hơn một năm. Anh bạn nhỏ Cố Dung Thiên cũng đã hơn một tuổi. Nhóc con kia đã bắt đầu bập bẹ rồi, còn đang học nói, giọng nói giòn tan lộ ra sự non nớt, nghe đặc biệt đáng yêu thú vị. Cố Dương còn nhớ rõ thời điểm nhóc con kia lần đầu tiên gọi ba ba, hắn cùng Lôi Nghị kích động đến nỗi ôm nhóc con kia chạy tới chạy lui mấy vòng ở trong phòng, mỗi khi đi được một vòng, nhóc con kia đều cười khanh khách tiếp tục vỗ tay nhỏ bé gọi ba ba, tựa hồ nghĩ chơi như vậy thật vui. Ba mẹ Lôi cũng nhịn không được cười hai người bọn họ, đồng thời cũng rất hâm mộ. Từ đầu tiên cháu trai học được là ba ba, thế nhưng còn chưa có học được cách gọi ông nội bà nội, thật là làm cho ông bà thật mong chờ a! Bất quá bây giờ tốt rồi, nhóc con kia bây giờ không chỉ biết gọi ông nội bà nội, còn có thể nói mấy câu chữ ngắn gọn, cũng biết chạy biết nhảy rồi, mỗi ngày đều mang đến cho người trong nhà không ít niềm vui, thực là một chú hề nhỏ. Thời điểm nhóc một tuổi trong nhà cũng có làm sinh nhật, cha mẹ Cố cũng đến, Trình Minh và Lâm Mục cũng tới, nhưng lại không mời những người khác, một đại gia đình cùng hai người cha nuôi đều chuẩn bị quà tặng và tiền lì xì, nhóc con kia đi vòng quanh một vòng cẩn thận ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn từng người một. Khi đó đi đứng còn chưa lưu loát lắm, bàn tay nhỏ bé đong đưa, đặc biệt đáng yêu. Chứng kiến quá trình trưởng thành của con trai mình khiến Cố Dương và Lôi Nghị đều đặc biệt tự hào. Đương nhiên, công lao chủ yếu là ba mẹ, vì thế, thời điểm lễ mừng năm mới hai người mừng tuổi ba mẹ bao lì xì thật lớn. Lúc này đang cuối mùa xuân đầu mùa hè, Lôi Nghị cùng Cố Dương thương lượng, tìm một ngày lành, chuẩn bị dọn nhà. Cái căn hộ mua ở năm thứ ba đại học kia của bọn họ sắp có thể vào ở rồi. Lại nói tiếp, Cố Dương cũng đã sớm đem căn hộ hắn từng thuê ở kia trả lại rồi. Hơn một năm qua bọn họ đều là ở cái căn hộ hai phòng này, tuy rằng có hơi chật chội một chút, nhưng bầu không khí hòa hợp, người một nhà ở chung đều rất vui vẻ. Ba mẹ Lôi giữ nhóc con kia cho bọn họ, mỗi ngày ba bữa cơm cũng đều là ba mẹ làm cho, thời gian làm việc của Lôi Nghị và Cố Dương đều tương đối thong thả, cho nên thời gian bọn họ ở bên cạnh nhóc con kia cũng không ít, nhóc con kia rất gần gũi với bọn họ. Thậm chí, thời điểm lễ mừng năm mới cha mẹ Cố đến đây ở cùng bọn họ, nhóc con kia cũng rất thân cận với ông nội bà nội, bởi vì hơn một năm này họ không ngừng gọi video call nói chuyện phiếm, quá trình nhóc con kia lớn lên, cha mẹ Cố đều không hề bỏ lỡ. Thời điểm trong nhà bắt đầu đóng gói đồ đạc, nhóc con kia rất hưng phấn, một lát chui vào cái thùng này, một hồi lại chui vào cái thùng kia, chơi trò chơi trốn tìm với người lớn, thật là làm cho mọi người dở khóc dở cười. “Ba ba! Tới tìm con a!” Nhóc con kia chạy đến phòng khách hô lên một tiếng với Cố Duongw, rồi lại lắc lắc thân thể nhỏ bé chạy về phòng ngủ, chơi quên cả trời đất. Cố Dương cũng là tâm tính trẻ con, lúc nghe thấy nhóc con kia kêu gọi thì không hề qua loa, đáp ứng một tiếng rồi đi qua theo. Vừa vào phòng ngủ, đã nhìn thấy nhóc con kia nằm úp sấp xiêu vẹo trong một cái thùng còn chưa có bao nhiêu đồ đạc, cái mông nhỏ còn lộ ra bên ngoài, thật sự là là người ta buồn cười. “Aiz, Thiên Thiên nhà chúng ta đâu rồi? Trốn đi nơi nào rồi? Sao ba không tìm được ta?” Cố Dương làm bộ chơi với nhóc con kia một hồi, chuyển động quanh cái thùng mấy vòng, làm bộ không tìm được, nhóc con kia mừng rỡ bưng cái miệng nhỏ nhắn dựa vào bên cạnh cái thùng ha ha cười, vô cùng đáng yêu. Cố Dương làm bộ một hồi, thấy nhóc con kia vui như vậy, hắn cũng vui vẻ theo, đi qua vỗ nhẹ vào trên cái mông nhỏ của con trai, cười nói: “Tìm được rồi! Thì ra Thiên Thiên ở chỗ này a! Ra đây nào!” Vừa nói vừa xách nhóc con đang nỗ lực chạy trốn ra chỗ khác kia lên, nhóc con kia một bên giãy dụa một bên cười khanh khách, tiếng cười sang sảng khắp phòng. “Ba ba trốn…. Ba ba trốn….” Nhóc con kia chơi nghiện rồi, đạp đạp chân nhỏ ý bảo Cố Dương để nhóc xuống, nhóc che mắt lại, để cho Cố Dương đi trốn. Cố Dương cũng không phản đối, rón ra rón rén chạy đến trong tủ treo quần áo rồi trốn vào trong đống quần áo. Còn lấy chăn bông che đậy. Tính nhẫn nại của nhóc con kia không bao nhiêu, một lát sau liền buông lỏng tay nhỏ đang che mắt ra, hét lên một tiếng: “Ba ba — ” Cố Dương không có lên tiếng, Lôi Nghị đóng gói đồ đạc ở bên ngoài nghe thấy vậy bị dọa cho giật mình, vội vàng chạy vào: “Thiên Thiên làm sao vậy?” “Cha…. Tìm ba ba….” Nhóc con kia túm lấy ống quần Lôi Nghị giựt giựt, ý tứ là bảo Lôi Nghị đi tìm Cố Dương cùng nhóc. “Được, cha tìm cùng con nha.” Lôi Nghị muốn tìm Cố Dương không phải là chuyện dễ dàng sao? Trong phòng ngủ nhiều nơi như vậy, Cố Dương chắc chắn không thể trốn vào thùng được, vậy chỉ còn lại tủ quần áo thôi. Quả nhiên, mới vừa đi tới thì thấy Cố Dương giơ ngón tay lên với y, làm một động tác suỵt, ý bảo y đừng tìm được người quá nhanh. Nhóc con kia còn rất ranh ma, vừa tìm vừa gọi ba ba, sau khi kêu ba ba liền lắng tai nghe, Cố Dương kiên định không có lên tiếng, Lôi Nghị sắp không nhịn cười được nữa. Sau đó nhóc con kia thực sự tìm không được, liền nhìn Lôi Nghị, Lôi Nghị chỉ chỉ tủ quần áo, nhóc con kia nghi ngờ đi đến, vẫn là một chiêu kia, kêu ba ba. Cố Dương đoán chừng thời gian cũng không còn nhiều lắm, liền vội vàng lên tiếng. Hai mắt nhóc con kia sáng ngời, tiếp tục chui vào tủ quần áo, vừa chui vừa kêu ba ba, sau đó gạt bỏ quần áo ra ném lên trên giường. Sau khi Cố Dương bị lộ ra, nhóc con kia hoan hô một tiếng, liền nhào đến: “Ba ba! Tìm được rồi!” “Thiên Thiên thật lợi hại!” Cố Dương ôm lấy nhóc con kia, hôn hai cái, không ngừng khen ngợi. Nhóc con kia vẫn muốn chơi, Cố Dương không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là lại chơi cùng nhóc một chút. Lôi Nghị ở trong phòng ngủ nhìn hai ba con chơi đùa, thuận tiện đem quần áo trên giường xếp gọn, chuẩn bị sắp xếp vào trong thùng. Lúc này đây nhóc con kia đang trốn trong tủ treo quần áo, còn thật cố gắng học theo ba ba tận dụng chỗ trốn… Cố Dương cũng học biện pháp của nhóc con kia kêu nhóc, nhỏ giọng gọi “Thiên Thiên”. Nhóc con kia thì không có nép sát vào góc tủ, Cố Dương gọi nhóc nhóc thật sự đáp lại, bất quá sau đó lập tức che miệng chui trong góc tủ quần áo ẩn núp. Đồ đạc trong phòng ngủ đều đóng gói gần xong rồi, bên trong không có đồ đạc gì có thể gây va chạm, hơn nữa Cố Dương mặc dù chơi cùng nhóc, cũng không quên trông nhóc thật tốt, để tránh nhóc con kia không cẩn thận bị đụng trúng đầu. Lôi Nghị bất đắc dĩ thở dài, thôi đi, trong nhà ngoại trừ Thiên Thiên ra, còn có thêm một anh bạn nhỏ…. Anh bạn nhỏ này gọi Đại Dương….
|
CHƯƠNG 68 – LỜI NÓI TRẺ CON, THÚ VUI NHI ĐỒNG
Để cho hai ‘bạn nhỏ’ nghiện chơi trốn tìm, Lôi Nghị lại nhanh tay lẹ mắt mà đóng gói đồ đạc trong phòng ngủ. Ba mẹ Lôi cũng đóng gói đồ đạc phòng ông bà, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười vui sướng của nhóc con kia cũng cười theo mấy tiếng. Trong mấy người này dù sao cũng phải có người coi chừng nhóc con kia, để phòng nhóc cáu kỉnh. Hôm nay Đại Dương chơi cùng nhóc con kia, dỗ nhóc vui vẻ như vậy, dù sao vẫn tốt hơn là để nhóc khóc nháo. Trong lúc chơi đùa ầm ĩ Cố Dương cũng chưa có cho nhóc con kia uống nước, nhìn một đầu mồ hôi, đợi lát nữa phải tắm rửa cho nhóc con kia thật sạch sẽ mới được. Dọn nhà cũng không cần lo lắng, người một nhà có thể ra sức lao động không ít, cũng không vội, chậm rãi dọn bên kia cũng được. Ngày đầu là Lôi Nghị cùng ba mẹ ba người dùng xe chở không ít thùng qua đó trước, sau đó chuyển đồ dùng cơ bản qua, những thứ khác cũng không vội, dành ra chút thời gian chuyển thêm là được, bên kia cái gì cũng đều đã có. Căn hộ ba phòng quả thật rất rộng lớn, ba phòng ngủ đều rất lớn, phòng nhỏ nhất bên này còn lớn hơn phòng lớn bên kia. Mặt khác, trước đó Lôi Nghị đã ngăn phòng dành cho khách ra một phòng sách nhỏ, ban công càng rộng rãi, phòng ngủ chính nối liền ban công, còn có một cái ban công khác để phơi quần áo. Lôi Nghị sửa sang lại ban công của y và Cố Dươngmột phen, mua dụng cụ tập thể hình để ở đó, sau này y cùng Cố Dương muốn tập thể hình ở nhà tập là được rồi, thuận tiện lại thiết thực. Lần đầu là Lôi Nghị tự mình quay về, để ba mẹ ở lại bên đó, thuận tiện đem đồ đạc trong thùng ra sắp xếp dọn dẹp lại căn hộ. Bạn nhỏ Cố Dung Thiên nghe được tiếng chuông cửa vui vẻ mà chạy đến cạnh cửa, giòn giã hỏi: “Ai nha!” “Thiên Thiên, là cha nè, kêu ba ba mở cửa đi.” Lôi Nghị biết nhóc con kia còn chưa với tới chốt cửa, nhón chân với tới rồi cũng không tiện sử dụng lực mở rộng cửa, cho nên trực tiếp bảo nhóc đi gọi Cố Dương mở cửa. Cố Dương đương nhiên cũng nghe được, từ phòng bếp đi ra, thấy Thiên Thiên quả nhiên đang nhón chân nhỏ muốn mở cửa, sau khi thấy hắn, Thiên Thiên còn phân phó hắn: “Ba ba, ôm…. Con mở con mở!” Cố Dương cười ôm lấy nhóc, nhóc con kia thò người ra mở cửa, khí lực nhóc cũng không quá đủ, Cố Dương cùng nhóc mở cửa. Lôi Nghị còn chưa có bước vào cửa, nhóc con kia đã nhào vào ngực y: “Cha!!!” “Ngoan.” Lôi Nghị tiếp nhận nhóc con kia, vào nhà rồi đóng cửa lại. “Ông nội và bà nội đâu?” Cố Dung Thiên quay đầu nhìn cửa đóng lại, cảm thấy rất là khó hiểu. Rõ ràng là cùng cha đi ra ngoài nha, tại sao chỉ có một mình cha trở về? “Ông bà ở nhà mới nha, chúng ta ngày mai cũng qua đấy, có được hay không?” Lôi Nghị giải thích cho nhóc. “Dạ được.” Cố Dung Thiên mặc dù không biết rõ là có ý gì, nhưng cái từ ngày mai này nhóc vẫn hiểu, có thể nhìn thấy ông nội bà nội là được. “Chúng ta đi xem ba ba đang nấu món gì ngon nào?” Lôi Nghị ôm nhóc con kia theo Cố Dương vào phòng bếp. “Cháo đậu xanh, giải nhiệt. Hai ngày này vội vàng dọn nhà, khẳng định phát nhiệt rồi đi?” Cố Dương cười bổ sung, sau đó rửa sạch mấy loại rau xanh chuẩn bị ngày hôm nay làm mấy món chay. “Đợi chúng ta chuyển qua xong rồi thì ăn sủi cảo đi, thèm quá.” Lôi Nghị thương lượng cùng Cố Dương. “Được, anh muốn ăn nhân gì?” Cố Dương sảng khoái đáp, hình như, à không quả thật là đã lâu rồi bọn họ chưa ăn sủi cảo. “Nhân gì cũng được.” Lôi Nghị không kén chọn. “Sủi cảo?” Bạn nhỏ Cố Dung Thiên nghiêng đầu không hiểu nhìn Lôi Nghị, cái từ này coi như là lần đầu tiên nhóc nghe được kể từ khi nhóc có ký ức tới nay, mặc dù trước đây người lớn cũng từng làm sủi cảo, nhưng khi đó nhóc quá nhỏ, chỉ có thể nhìn, cũng không nhớ được là cái gì. Lúc này nghe được một từ ngữ xa lạ, rất là ngạc nhiên. “Đúng vậy, bảo bối còn chưa có ăn qua sủi cảo đâu đúng không nè?” Lôi Nghị cười cọ cọ khuôn mặt của nhóc con kia, “Ngày mai chúng ta chuyển qua liền làm một bữa.” Cố Dương trải qua sinh nở nhưng kinh nghiệm vẫn chưa nhiều, dù sao thời gian dài như vậy tới nay, đều là ba mẹ trông nom nhóc con kia, ăn, mặc, ở, đi lại đều là ba mẹ nhọc lòng, hai người bọn họ cứ như là lướt qua. Cho nên, Cố Dương có chút lo lắng mà nói ra vấn đề của mình: “Con còn nhỏ như vậy, có thể ăn sủi cảo không?” “Chuẩn bị làm nhân đi, luộc nhừ một chút, ăn một nửa không có chuyện gì. Em đã quên rồi sao, hồi trước mẹ còn nấu mì đút cho thằng bé ăn mà, bên trong cũng là rau cải cắt vụn, con nó thích ăn lắm.” Lôi Nghị bổ sung nói, “Thực sự không được thì hỏi ba mẹ một chút xem sao, anh nghĩ hẳn là có thể cho con ăn.” Cố Dung Thiên chớp mắt to, đáng thương nói: “Cha…. Thiên Thiên muốn ăn sủi cảo…” “Được được được, cho con ăn, chưa nói không cho con ăn mà. Ngày mai chúng ta làm sủi cảo ăn ngay có được hay không?” Lôi Nghị dụ dỗ nói. “Dạ!” Cố Dung Thiên lúc này mới vui vẻ cười cong mắt, tay nhỏ bé ôm cổ Lôi Nghị nói lảm nhảm, “Ăn sủi cảo…. Ăn sủi cảo…. ” (câu này CN hàng tuần tui đều niệm TT.TT) (Thật suwk rất ngon …) Nói đến mức Cố Dương cũng muốn ngay lập tức làm sủi cảo cho con trai ăn luôn. Một nhà ba người ăn cơm, chuẩn bị cùng tắm. Dù sao trong nhà chỉ ba người đàn ông bọn họ, cho dù có chạy tới chạy lui cũng không sao, có thể chơi đùa một đêm. Nhóc con kia rất thích tắm, lần nào cũng tự mình ngoan ngoãn cởi sạch trơn rồi chạy vào phòng tắm chờ người lớn đến tắm cho nhóc. Bởi vì nhóc chỉ lo chơi, chờ nhóc ôm được con vịt đồ chơi nhỏ trong lòng rồi liền đủ cho nhóc chơi cả buổi. Tắm xong, Cố Dương dùng khăn tắm lớn bọc kín nhóc lại rồi ôm đi ra, sau khi lau khô sạch sẽ thì vội vàng thay đồ ngủ nhỏ cho nhóc. Cố Dung Thiên chạy đến cửa phòng ngủ của ông bà nội, lúc nhìn thấy bên trong không mở đèn mới nhớ đến tối hôm nay ông bà nội không ở đây. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là lại chạy về phòng của ba ba. “Nhớ ông nội cùng bà nội rồi?” Cố Dương cũng thay quần áo xong rồi, đem nhóc con kia xách lên trên giường, dùng khăn mặt lại xoa xoa tóc cho nhóc. “Dạ, gọi điện thoại…” Nhóc con kia chỉ huy nói. Cố Dương gật đầu: “Được, chờ.” Hắn cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho mẹ Lôi, đầu dây bên kia kết nối xong còn chưa lên tiếng, nhóc con bên cạnh nghe thấy đường dây đã kết nối được liền hô lên: “Bà nội — Ông nội –” “Ôi, bảo bối Thiên Thiên, nhớ chết bà nội rồi.” Mẹ Lôi cười nói. Cố Dương mở loa ngoài, để điện thoại trên bàn, nhóc con kia có thể đi đến bên cạnh nói chuyện điện thoại, không cần cầm trong tay, vẫn là rất thuận tiện. “Bà nội, con cũng nhớ bà….” Thanh âm mềm mại của Thiên Thiên nhẹ nhàng vang lên. “Hôn bà nội một cái, có được hay không?” Thanh âm mẹ Lôi cũng lộ ra sung sướng. Bạn nhỏ Cố Dung Thiên chính là rất phối hợp, chu cái miệng nhỏ nhắn ra tạo tiếng hôn môi thật kêu, sau đó nói, “Bà nội cũng hôn con đi…” “Được được được, bà nội hôn con…” Đầu dây bên kia cũng đáp lại một tiếng hôn, nhóc con kia vui chết đi được, bám vào mép bàn lại nói vào điện thoại di dộng, “Bà nội, con muốn ăn sủi cảo,…” “Ăn sủi cảo?” Mẹ Lôi bên kia đầu dây sửng sốt một chút, Cố Dương giải thích một câu, “Đã lâu không ăn sủi cảo, Đại Lôi bảo ngày mai sau khi chúng ta đều dọn qua đó thì làm sủi cảo ăn, Thiên Thiên nhớ là trước giờ chưa có ăn qua, cho nên ngày hôm nay tâm tâm niệm niệm đã nói mấy tiếng đồng hồ rồi, lúc nãy tắm vẫn còn nói muốn ăn sủi cảo cơ, bây giờ cũng không quên, vẫn đang niệm.” “Được được được, có thể ăn, chúng ta luộc nhừ một chút, nó lớn như vậy rồi có thể ăn một hai cái, không có việc gì.” Mẹ Lôi nhất thời sôi nổi không ít, ngày mai có thể làm sủi cảo cho cháu cưng ăn rồi. Bao sủi cảo hình dạng nào thì tốt đây? Con thỏ nhỏ? Hay là chuột nhỏ? Phải suy nghĩ kỹ một chút mới được. “Ăn sủi cảo, ăn sủi cảo!” Thiên Thiên sung sướng mà chạy tới chạy lui, Lôi Nghị vừa mới tắm xong mặc quần lót đi ra từ phòng tắm, nhìn thấy con trai hăng hái như thế, cũng không nhịn được vui vẻ. Đi nhanh tới hai bước đem nhóc con kia ôm lên, “Nhóc con nghịch ngợm, chạy đi đâu đó?” “Cha!” Mặt mày nhóc con kia cong cong rất vui vẻ, bất quá một lát sau nhóc bắt đầu ghét bỏ Lôi Nghị rồi, bởi vì trên người Lôi Nghị còn có chút ướt, nó nhíu cái mũi nhỏ gọi Cố Dương, “Ba ba, ba ba….” Cố Dương nhận lấy nhóc, thuận tiện ném cho Lôi Nghị một cái khăn tắm lớn. “Cẩn thận cảm lạnh.” Bạn nhỏ Cố Dung Thiên cũng nói theo một câu: “Cẩn thận cảm lạnh.” Chọc cho hai người lớn đều vui vẻ. Một nhà ba cha con vui vẻ chơi đùa một lúc rồi bắt đầu dỗ nhóc con kia ngủ. Lúc nằm ở trên giường, nhóc con kia lại nghĩ đến sủi cảo, bởi vì vừa nãy bọn Cố Dương tìm hình ảnh sủi cảo để cho nhóc xem một chút, trong ấn tượng của nhóc, nhóc còn chưa thấy qua đâu, cho nên thứ chưa thấy qua đều là đồ tốt. Cố Dương vỗ nhẹ lên cánh tay nhóc con, ngược lại do tuổi còn nhỏ, thì thầm trong chốc lát, nhóc con kia liền ngủ rồi. “Thời gian trôi qua thật nhanh a.” Cố Dương đột nhiên cảm thán một tiếng. “Đúng vậy, cảm giác thời gian ở chung với em vẫn mới là ngày hôm qua thôi, không nghĩ tới Thiên Thiên cũng đã một tuổi rồi.” Lôi Nghị cũng phụ họa một tiếng, cách con trai bảo bối nằm giữa, chìa tay lần mò tay Cố Dương, sau khi mò thấy liền nắm ở trong tay. “Năm tháng chính là cầm đao giết heo a, ha ha…” Cố Dương cười nói, “Cũng đừng có chê em già đói!” “Sao có thể chứ, phải lo âu cũng là anh lo âu, anh còn lớn hơn em mấy tuổi ni, em đừng ghét bỏ anh mới phải.” Lôi Nghị cười theo. “Chừng hai năm nữa, Thiên Thiên phải đến nhà trẻ rồi, trẻ con bây giờ thật đáng thương, nhỏ như vậy đã phải đến trường rồi.” “Đó mà gọi là đến trường a, thuần túy là tập trung một đám trẻ con lại để cho bọn nó có bạn mà chơi.” Lôi Nghị nói tuy thoải mái, nhưng cuối cùng cũng bất đắc dĩ mà thở dài, “Bất quá bọn nó cũng thật sự là đáng thương, anh nghe nói a, trẻ em hiện tại còn nhỏ như vậy đã phải đăng ký học đủ thứ, tuổi thơ cũng không có.” “Không có việc gì, chúng ta tranh thủ ở bên cạnh con nhiều một chút, lấy ý nguyện của con mình làm chính, đừng qua loa đại khái, cũng không cưỡng bách nó có được không?” “Nói cũng phải. Bây giờ nghĩ đến vấn đề này vẫn còn sớm, chờ nhóc chơi thêm hai năm nữa rồi lại nói.” Lôi Nghị không vội cái này. Y nghĩ, ba mẹ y còn có cha mẹ Cố có thể đem giáo dục hai người họ thành công như thế, có cháu trai bảo bối này, còn không phải càng thêm tận tâm tận lực sao? Đâu cần tới lượt hai người bọn họ quan tâm? “Ừ, không còn sớm, ngủ đi, ngày mai chúng ta qua bên kia làm sủi cảo ăn.” “Được, ngủ ngon.” “Ngủ ngon.” Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Lôi Nghị thức dậy trước đem đồ đạc không còn nhiều lắm xếp vào trong va li đem xuống lầu cất trong xe. Cố Dương mặc quần áo cho nhóc con kia xong, vốn muốn làm bữa sáng, thế nhưng vừa nãy mẹ Lôi điện thoại tới, bao bọn họ sáng sớm liền đi qua đi, ăn bữa sáng ở bên đây. Bất quá vẫn là nhắc nhở Cố Dương pha một bình sữa bột cho nhóc con kia ôm theo uống. “Đến nhà mới !” Cố Dương ôm Thiên Thiên, Thiên Thiên ôm bình sữa, Lôi Nghị ôm cái thùng cuối cùng, người một nhà vui vẻ đi xuống lầu. Cố Dương đem nhóc con kia an trí ngồi ở ghế trẻ em phía sau, sau đó chính mình ngồi ở bên cạnh nhóc. Lôi Nghị đem cái thùng cuối cùng đặt ở chỗ ghế phụ, đồ đạc chất đầy trong xe, không gian có vẻ nhỏ đi một chút. Bất quá cái này cũng không ảnh hưởng tâm tình tốt của người một nhà bọn họ. Thời điểm bọn họ đến dưới lầu, ba mẹ Lôi đã ở dưới lầu chờ bọn họ rồi. Trong tay mẹ Lôi còn cầm một món đồ chơi mới, Thiên Thiên mới vừa được ba ba ôm xuống xe, liền chạy đến chỗ ông bà nội: “Ông nội! Bà nội!” “Ngoan.” Hai ông bà đều tự hôn nhóc con kia một cái, nhóc con kia cũng hôn trả hai ông bà một cái, sau đó đem bình sữa đưa cho bà nội, chìa tay cầm món đồ chơi mới, là một chiếc xe hơi nhỏ, có bốn bánh xe, cảm giác hẳn là chơi rất vui. “Nào, cùng bà nội đi xem nhà mới, xem nhà mới của chúng ta có lớn hay không.” Nói là nhà mới kỳ thực cũng không sai, tuy bọn họ để trống không ở thời gian dài như vậy, nhưng cũng là nhà mới nha! “Dạ!” Thiên Thiên một bên cầm xe hơi nhỏ hoa tay múa chân lên trời, một bên được bà nội dắt lên lầu trước. Còn dư lại ba nguồn lao động thì bắt đầu chuyển thùng lến. Bởi vì sáng sớm đã đến, cho nên sử dụng thang máy rất thuận tiện, sẽ không gây trở ngại những hộ gia đình khác dùng thang máy. Đồ đạc không nhiều lắm, ba người một chuyến đã giải quyết xong rồi. Bọn họ tạm thời đặt thùng ở trong thư phòng, Thiên Thiên thì giống như ngựa hoang thoát cương, ở trong căn phòng lớn chạy tới chạy lui, trong miệng lẩm bẩm nói: “Thật lớn thật lớn a….” Mẹ Lôi phải đi theo phía sau nhóc con kia, sợ nó đụng trúng đâu đó bị đập đầu. Chờ nhóc con chạy đủ ở trong phòng mới rồi, lúc này mới ôm nhóc vào trong ngực đến nhà ăn: “Được rồi, đợi một lát lại chơi tiếp có được không? Chúng ta nên ăn cơm rồi.” “Dạ.” “Gọi ông nội còn có các ba ba ăn cơm nào.” “Dạ.” Thiên Thiên lên tiếng, hướng bên ngoài hô lên, “Ông nội — Ba ba — Cha — ăn, cơm, thôi!” Một tiếng này giống như thánh chỉ vậy, một lát sau, ba người đàn ông trong nhà đã xuất hiện ở nhà ăn rồi. “Bà nội, ăn sủi cảo…” Nhóc con kia lại bắt đầu nói. “Được, đợi một hồi ăn cơm xong, để các ba ba dẫn con đi siêu thị mua thức ăn về rồi chúng ta bắt đầu làm sủi cảo ăn, có được hay không?” “Dạ!” Vì ăn sủi cảo, Thiên Thiên thật ngoan mà ăn xong gần nửa bát cháo, sau đó giục ba ba nhanh chóng dẫn nhóc đi siêu thị một chút. Nhóc biết, trong siêu thị có xe đẩy có thể ngồi, còn có thật nhiều đồ ăn ngon, điểm này vô cùng hấp dẫn nhóc. (Bé tham ăn :3) “Đáng lẽ ngày hôm qua muốn mua thức ăn về làm nhân sớm một chút, bất quá thời tiết bây giờ đang từ từ chuyển nóng, mẹ với ba con thương lượng một chút, cảm thấy hay là khi nào ăn thì đi mua sẽ tươi ngon hơn.” “Mẹ suy tính thật chu đáo. Vậy thì chúng con đi mua ngay, mẹ và ba muốn ăn nhân gì ạ? Lâu lâu chúng ta mới làm một lần, nếu được thì làm thêm mấy loại nhân đi ạ.” “Được a, các con xem sao rồi mua đi, mẹ với ba con ăn nhân gì cũng được.” Qua bên này ở đi dạo siêu thị quả thực quá thuận tiện, căn hộ này của bọn họ rất gần siêu thị, đi mười phút đồng hồ đãs đến. Thiên Thiên ngồi ở trên đầu xe mua sắm đẹp vô cùng, chỉ huy ba nhóc đẩy nhóc đi nhanh một chút, đi chậm một chút, chỉ huy đến là hăng hái. Nhiệm vụ chủ yếu chính là mua đồ làm nhân, hai người đi thẳng đến khu bán rau tươi, rau cần, cải trắng, hồi hương, bông cải, cái gì cũng mua một chút, đương nhiên cũng mua thịt để làm nhân, dù sao người lớn mới là chủ lực, nhóc con kia tùy tiện ăn hai cái cũng không ăn nổi nữa rồi. Sau khi về đến nhà mẹ Lôi đã nhào xong bột, lúc Thiên Thiên chạy đến phòng bếp thấy được thì kéo quần áo của bà nội bảo cũng muốn nhào bột. Mẹ Lôi rất thuần thục mà ngắt một miếng bột nhỏ cho nhóc để nhóc tự chơi. Lôi Nghị bắt đầu giúp đỡ làm nhân, Cố Dương thì cùng ba Lôi trông đứa nhỏ. Thiên Thiên có một cục bột nhỏ rồi cũng không náo loạn nữa, im lặng ngời ở trên cái ghế dành cho trẻ em nặn cục bột chơi, một hồi kéo dài một hồi vỗ bẹp, chơi vui vẻ vô cùng. Có đôi khi tùy tiện nặn ra một cái hình dáng liền nói là ba ba là cha, hoặc là ông nội là bà nội, hay một lát sau còn nói là thỏ nhỏ hổ lớn, trên thực tế, hình dạng lần nào cũng giống y như nhau…… “Nặn một Thiên Thiên đi, có thể hay không nha? Hửm? Bảo bối?” Cố Dương trêu chọc nhóc. “Được ạ!” Thiên Thiên ngắt thêm một cục bột nhỏ hơn ra, dùng nó tùy tiện nặn nặn liền nói là chính mình. “Vì sao không dùng cục bột này?” Cha Lôi Nghị hỏi nhóc. “Thiên Thiên là trẻ con, cho nên nhỏ như vậy mới đúng….” Vị thần đồng nào đó nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. Ừ, cuối cùng cũng có chúc logic rồi…. Cố Dương vui mừng thầm nghĩ.
|
CHƯƠNG 69 – BẢO BỐI THỨ HAI
Bạn nhỏ Cố Dung Thiên rốt cục đã được ăn sủi cảo lần đầu tiên tròng đời. Mẹ Lôi làm cho nhóc tổng cộng năm cái, không lớn, thế nhưng rất sống động, có tạo hình con thỏ, tạo hình con heo, còn có tạo hình con chuột con, đương nhiên, cũng không phải cả miếng sủi cảo đều là hình con thỏ con con heo con hay là chuột con, như vậy sẽ không nhồi được nhiều nhân, cho nên mẹ Lôi chỉ tạo hình đại khái ra mấy động vật nhỏ đáng yêu. Nhóc con kia dù sao vẫn còn khá nhỏ, ăn không được nhiều, nhóc phải cắn hai ngụm mới hết một cái, nhưng ăn cũng thấy mới mẻ, bất quá từ nay về sau nhóc thực yêu thích món sủi cảo này. Cứ qua một thời gian ngắn sẽ lải nhải đòi ăn một lần. Vì thế, mẹ Lôi học cách làm mấy loại tạo hình sủi cảo kỳ lạ. Sau đó Lôi Nghị cùng Cố Dương cũng lên mạng tìm tòi sách dạy nấu ăn — thực đơn trẻ em, phát hiện thật là nhiều người cũng có thể làm ra rất nhiều hình thù cơm và thức ăn kỳ lạ, như vậy trẻ con cũng thích ăn, người lớn còn có thể có thêm hứng thú làm cơm. Cho nên, hai người bọn họ cũng học vài phương pháp làm cơm kỳ lạ hiếm thấy. Thiên Thiên mỗi ngày ngoại trừ uống sửaa, cũng bắt đầu có hứng thú đối với cơm. Ở trong căn phòng lớn rộng rãi, đúng là thuận tiện hơn rất nhiều, không chỉ có chỗ cho nhóc con kia chơi đùa, hai người Lôi Nghị và Cố Dương tập thể hình cũng rất thuận tiện. Cố Dương vẫn oán hận vóc người của mình không đẹp, trước đây sinh xong Thiên Thiên lưu lại một bụng nhỏ đến giờ vẫn còn, thứ nhất là bởi vì bận rộn, thứ hai cũng là vì lười. Hiện tại dụng cụ tập thể hình có ngay ở trong nhà, y cùng Cố Dương lại có thể đốc thúc lẫn nhau khích lệ lẫn nhau, mỗi ngày đều tốn nửa tiếng đến một tiếng đồng hồ để rèn luyện thân thể rất tốt. Thiên Thiên thích nhất là lúc các ba ba rèn luyện thân thể, bởi vì khi đó nhóc có thể ngồi ở trên lưng hoặc trên eo các ba, giống như đang cưỡi ngựa vậy, thật vui vẻ. May mà trên mặt đất lót đệm, cũng là hai người ba ba săn sóc nhau, cho nên xác nhận nhóc con kia sẽ không bị té. “Đại Dương, anh cũng thật muốn chơi như vậy a…” Lôi Nghị có chút hâm mộ lên tiếng, thời điểm y cùng Cố Dương ân ái động tác khá là đơn điệu a, nếu như Cố Dương có thể ra sức giống như bây giờ thì tốt rồi. Cố Dương lườm y một cái: “Anh đồng ý ở dưới là được…” “Kia đương nhiên không được.” Lôi Nghị kiên quyết phủ định, y không thể buông tha quyền chủ động của y, bỏ qua quyền chủ động thì làm sao mà tạo ra đứa thứ hai đây? Ba tháng sau mới thấy được hiệu quả kết quả tập thể hình, mặc dù Cố Dương chưa có khôi phục lại vóc dáng năm đó, nhưng cũng đã khôi phục được bảy tám phần rồi, thoạt nhìn vô cùng gợi cảm có mị lực. Lôi Nghị trông mà thèm, lúc người nào đó đắc ý mà khoe cơ bụng sáu múi, y mặt dày muốn người nào đó biểu diễn lực thắt lưng một chút cho y xem… Đêm đó, hai người liền bắt đầu kiểm nghiệm thành quả. Cũng may giường rất lớn, sau khi bạn nhỏ Thiên Thiên ngủ rồi lại bị hai ba ba ôm đến giường trẻ em ngủ, cho nên hai người ba ba vô lương tâm này vận động sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của bạn nhỏ. Sau khi được đền bù mong muốn, hai người Lôi Nghị cùng Cố Dương len lén đi tắm, sau đó mới ôm nhóc con kia từ giường trẻ em tở về. Từ lúc nhóc con kia hiểu chuyện liền không thích ngủ ở trên giường trẻ em nữa, có đôi khi nhóc thích ngủ cùng ông bà nội, có đôi khi lại muốn ngủ cùng hai người bọn họ. Nếu như sau khi tỉnh lại nhóc con kia phát hiện nhóc đang ngủ trên giường trẻ em, khẳng định sẽ không chịu. Thời điểm sáng sớm Cố Dương không thể tránh khỏi nằm nướng trên giường. Thiên Thiên cùng hắn nằm nướng trên giường với nhau, lúc mê mang còn chìa tay đến trong ngực Cố Dương, sau đó lại vô ý thức lầm bầm một câu “Không có tốt như bà nội a…” khiến cho Cố Dương dở khóc dở cười. Lôi Nghị đang mặc quần áo, sau khi nghe được còn an ủi Cố Dương một chút: “Đừng tức giận, anh cảm thấy như vậy là tốt rồi, nó là một nhóc ranh biết cái gì đâu!” “Cút.” Cố Dương lườm y một cái, ôm nhóc con kia ngủ tiếp. “Ngày hôm nay còn phải đi làm đó, em không đi sao?” Lôi Nghị cố ý trêu chọc hắn. “Không đi, em ở nhà làm việc.” Cố Dương hừ nói. “Cũng được, một lát nữa anh đi trước nha.” Lôi Nghị nói. “Ừ.” “Em ngủ thêm đi, anh ôm nhóc con qua phòng bên kia nhé?” “Không cần, để cho nó ở chỗ này đi.” “Một hồi nó tỉnh lại đánh thức em.” “Không có việc gì.” Nói là không có việc gì, nhưng sau khi nhóc con kia tỉnh thì nhất quyết đánh thức Cố Dương, vì vậy Cố Dương không thể làm gì khác hơn là đứng lên mang nhóc con kia đến nhà vệ sinh đi tiểu, khi về phòng đi ngang phòng ba mẹ Lôi thì nhóc con kia đòi đi tìm bà nội, Cố Dương ngáp một cái, trong đầu đấu tranh có nên dậy hay không? “Đại Dương, con ngủ tiếp đi, mẹ dẫn nó xuống lầu chơi một chút. Phòng bếp có đồ ăn, lúc nào con muốn ăn thì hâm lại.” Mẹ Lôi rất hiểu ý mà mặc quần áo giày nón cho nhóc con kia, thuận tiện nhắc nhở Cố Dương. Tối hôm qua bọn Cố Dương cho rằng người không biết quỷ không hay cảm thấy là rất nhẹ nhõm, nhưng hai người lớn cũng không ngốc, nhìn hắn thế này liền biết tối qua xảy ra chuyện gì, cho nên không thể để cho nhóc hề kia ở nhà quậy phá được. “Cám ơn mẹ.” Cố Dương yên tâm thoải mái mà ngủ. Sau khi mẹ Lôi đội mũ quả dưa cho Thiên Thiên, Thiên Thiên đột nhiên toát ra một câu: “Đại Dương thật lười….” Mẹ Lôi bị nhóc chọc cười: “Đại Dương là ai vậy?” “Đại Dương là ba ba, Đại Lôi là cha…” Thiên Thiên không cần hỏi liền liệt kê ra từng cái biệt danh của hai người ba, sau đó không biết vì sao, đại khái là nghĩ chơi thật vui, liên tiếp mà lầm bầm, “Đại Dương…. Đại Lôi… Đại Dương… Đại Lôi… ha ha…” Càng nói về sau chính là vui vẻ mà cười khanh khách. “Nhóc con thúi này.” Mẹ Lôi nhéo nhéo chóp mũi nhóc, “Đi, bà nội mang con đi xuống lầu tìm những người bạn nhỏ khác chơi.” Nói xong cầm túi sách nhỏ, bên trong có đồ ăn và sữa, còn có đồ chơi của nhóc con kia, lúc này mới dắt nhóc đi ra ngoài. Cố Dương tỉnh dậy, xưng hô của con trai đối với hắn đã đổi thành Đại Dương rồi. Đối với lần này, Cố Dương rất buồn bực. Bất quá, cũng may lúc đầu nghe con trai gọi hắn là Đại Dương cảm thấy còn hết sức mới mẻ, cho nên Cố Dương cũng không ngăn nhóc gọi mình như vậy. Lúc Lôi Nghị trở lại cũng hưởng thụ đãi ngộ đồng giống như vậy. “Đại Lôi? Ai dạy nó?” Lôi Nghị nhíu mày, nghi ngờ nhìn Cố Dương. Không biết là vị nào dạy nữa? “Con trai anh thông minh thôi, mưa dầm thấm đất, liền biết gọi như vậy. Anh đừng trừng em, em với anh như nhau, đều đã bị gọi như vậy.” Cố Dương giơ giơ cằm, chỉa chỉa về phía nhóc con đang chạy về phía hắn, ý bảo Lôi Nghị nghe, “Không tin anh nghe.” Quả nhiên, nhóc con kia gọi một tiếng ‘Đại Dương’ giòn giã trên miệng, khiến cho Lôi Nghị trong nháy máy thấy thăng bằng không ít. Nghĩ lại một chút, Lôi Nghị cảm thấy chơi cũng rất vui. Cứ như vậy đi, nhà bọn họ chẳng phân biệt được rõ ràng như vậy, nhóc con thích gọi như vậy mới chứng tỏ là thân thiết nha, ngày thường y cùng Cố Dương hai bên cũng thường xứng hô như vậy, hơn nữa ba mẹ cũng gọi bọn họ như vậy, nhóc con kia đang trong giai đoạn học nói, gọi bọn họ như vậy cũng không có gì đáng trách. “Đại Dương, Đại Lôi….” Xưng hô thay đổi ngày đầu tiên, bạn học Cố Dung Thiên chính là rất mới lạ, cứ một chốc lại gọi một lần, quả thực vui vẻ vô cùng. “Nhóc con này….” Lôi Nghị vỗ vỗ cái mông con trai, cười lắc đầu. Rất nhanh thì lại đến sinh nhật Cố Dung Thiên. Đây là sinh nhật nhóc tròn hai tuổi, ngày tám tháng mười hai, tiết mùng tám tháng chạp, có thể ăn cháo bát bửu, nhóc cũng thích ăn, trên đầu đội nón sinh nhật vui vẻ chạy khắp phòng. Ngày hôm nay nhóc rất vui vẻ. Bởi vì chẳng những là sinh nhật nhóc, có quà có thể nhận, hơn nữa ông bà nội cũng tới. Ông bà nội nói ở đây là chỉ ông bà nội bình thường xuất hiện trong máy tính, bọn họ cũng rất thân thiết với nhóc, Cố Dung Thiên rất thích bọn họ. Lễ mừng năm mới năm nay, Cố Dương cùng Lôi Nghị thương lượng qua, cũng cùng ba mẹ thương lượng qua rồi, một đại gia đình sẽ đón tết ở thành phố D. Từ lúc bọn họ dọn đến nhà mới ở, cha mẹ Cố vẫn chưa tới đây. Sau khi ông bà nội vừa đến, bạn nhỏ Cố Dung Thiên quả nhiên rất là vui vẻ, bởi vì hai vị ông bà nội này có thể dạy cho nhóc những thứ khác với ông bà nội Lôi. Nhóc con này vui vẻ cả nhà lại náo nhiệt hơn, cho nên mỗi ngày nhóc đều chìm trong trạng thái hưng phấn, tuổi càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng *** nghịch. Cố Dung Thiên thích nghe cha Cố kể chuyện xưa cho nhóc nhất, cha Cố coi như là một ông lão an tĩnh, không có việc gì thì luyệnviết chữ bút lông một chút, trò chuyện này nọ với các bạn già, làm một câu thơ a viết một chữ thư pháp a, dù sao cũng rảnh rỗi, nói ông học đòi văn vẻ cũng tốt, nói ông không có việc gì làm cũng tốt, việc này bồi dưỡng cho ông một tri thức uyên bác và tính nhẫn nại cực mạnh. Nhóc con kia chơi đùa ồn ào ở bên cạnh ông mới có thể an tĩnh lại, nghe mấy mẩu chuyện xưa a, vẽ một bức tranh a, học một chữ a, đếm này đếm kia một chút a, cái tuổi này tuy rằng bướng bỉnh, nhưng cũng chính là thời cơ để khai thông tư tưởng tốt, cái gì cũng thấy tò mò. Một đại gia đình ở thành phố D vô cùng náo nhiệt trải qua năm mới, mãi cho đến đầu tháng hai tất cả mọi người tập trung trong một căn phòng lớn. Sau đó thì sao, cha mẹ Cố quyết định không trở về nhà, ngược lại cùng ba mẹ Lôi đi đến căn hộ ở ngoại thành ở. Đây là ý tứ của Cố Dương và Lôi Nghị, đương nhiên ba mẹ Lôi cũng đặc biệt hoan nghênh. Tuổi của ông bà càng lúc càng cao, thời gian trông coi trẻ con còn có thể có bao nhiêu a? Cho nên vẫn là ở gần mới tốt. Muốn nhìn là có thể nhìn, trong nhà cũng có tài xế, qua lại thuận tiện. Ba mẹ Lôi còn nói, nếu như ở không có quen, liền để cho cha mẹ Cố ở căn nhà hai phòng kia đi. Kỳ thực cái này ngược lại không có gì, họ ở vùng ngoại thành cũng tốt, đừng nói ở bốn người, mười bốn người cũng dư dả. Cứ đến cuối tuần Cố Dương cùng Lôi Nghị mang theo Thiên Thiên đến thăm các ông bà, cuộc sống như thế cũng không tệ. Thỉnh thoảng, Thiên Thiên cũng sẽ đến căn nhà vùng ngoại thành ở một thời gian ngắn rồi được bọn Lôi Nghị đón về. Nói đến đây, phải nói một chút về công việc của Cố Dương, hắn có thể lựa chọn đổi ngành thành thiết kế quảng cáo, chính là vì công việc này có thời gian linh hoạt, hắn không cần mỗi ngày đều đến công ty, ở nhà có máy vi tính cũng có thể thiết kế, đến lúc đó đem bản thiết kế gửi qua là được. Như vậy hắn có thể ở nhà chăm sóc Thiên Thiên rồi. Ngày một tháng năm năm này, Lôi Nghị và Cố Dương mang theo Thiên Thiên cùng đi ra ngoài du lịch, đương nhiên cũng có các ba mẹ, bất quá bọn họ là tách ra mà đi, người già quản người già, một nhà ba người bọn họ chơi một nhà ba người bọn họ, cùng đi một chỗ, cùng ở một khách sạn, cũng cùng một gian phòng, như vậy ni, tự do lại thuận tiện. Trên bờ biển, Cố Dung Thiên mang theo nón che nắng chạy nhảy tạo thành một chuỗi dấu chân, hô hoán Đại Dương Đại Lôi nhanh lên một chút đến chơi với nhóc, nhóc muốn bơi, nhóc muốn ngồi rùa biển lớn! Lôi Nghị cầm rùa biển lớn đã thổi phòng, cùng chơi với nhóc, Cố Dương đã có chút mất tập trung, nói đúng hơn là, ỉu xìu. Lôi Nghị sau khi chơi với Cố Dung Thiên một hồi lại ôm nhóc lên bờ: “Con xem Đại Dương không chơi cùng chúng ta như vậy chơi cũng không vui, chúng ta đi gọi Đại Dương có được hay không?” “Dạ.” Sau khi Cố Dung Thiên bảo Lôi Nghị thả nhóc xuống liền chạy tới chỗ Cố Dương, “Đại Dương, ba ba, đến cùng nhau chơi nha!” Cố Dương cười ôm nhóc, xoa xoa cái đầu nhỏ của nhóc: “Ba ba có chút mệt mỏi, không muốn chơi, mọi người đi chơi đi.” “Không có sao chứ? Chỗ nào khó chịu? Sẽ không phải là bị cảm nắng rồi chứ?” Lôi Nghị nói rồi đưa tay thử trán Cố Dương một chút. Thần sắc của bạn nhỏ Cố Dung Thiên cũng ngưng trọng, nhóc cũng chìa tay sờ trán Cố Dương. “Không có việc gì, chỉ là lười hoạt động thôi, hai cha con đi đi, em ở chỗ này nhìn mọi người là được rồi.” Cố Dương cười cười, thấy con trai vô cùng ngoan ngoãn vùi ở trong ngực mình, trông mong nhìn chính mình, cảm giác thật ấm áp. Nhóc con này cũng đã trưởng thành rồi ni, biết đau lòng vì người khác rồi. “Anh thuê thêm một cây dù che nắng nhé, em muốn uống chút gì không?” Lôi Nghị hỏi, “Thiên Thiên ni? Muốn uống gì?” “Nước trái cây!” Thiên Thiên giòn giã nói. Cố Dương liền nói: “Em uống nước lọc là được rồi.” “Được. Chờ một lát.” Lôi Nghị vội vàng trước vội vàng sau lấy thêm một cây dù che nắng che cho Cố Dương, sau đó mua nước lọc và nước trái cây trở về. Thiên Thiên đang cầm nước trái cây uống mấy hớp rồi cho Lôi Nghị. Cố Dương uống mấy ngụm nước, thấy hai người này còn đang dính lấy mình, không khỏi thúc giục: “Được rồi, không có chuyện gì nữa, hai người nhanh đi chơi đi, không lát nữa rùa biển trôi mất bay giờ.” Hắn vừa nói như vậy, Thiên Thiên lập tức bật người đứng lên nhìn xung quanh bờ biển một chút, phát hiện rùa biển lớn xanh lá nhà bọn họ vẫn còn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay đầu lại nhìn Lôi Nghị. Lôi Nghị gật đầu: “Được, vậy em nghỉ ngơi một chút đi, cha con anh tiếp tục đi chơi.” Chuyến đi này, ngoại trừ Cố Dương ra, ai cũng đều tận hứng. Bởi vì ngày đó lúc trở về khách sạn, Cố Dương liền ý thức được chỗ có vấn đề rồi. Hắn có thể là… mang thai rồi… Bởi vì hắn đã buồn nôn suốt hai ngày hôm nay, ói đến khó chịu. Trước đây hắn thích ăn hải sản, lần này đi ra ngoài chơi một miếng cũng không muốn ăn, nghe thấy mùi vị cũng buồn nôn, hắn càng tin chắc rồi. Cái bảo bối thứ hai, tới còn thật là đúng lúc a…. Lôi Nghị đứng ở phía sau hắn, ánh mắt lo lắng, biểu tình lại lộ ra chút mừng rỡ: “Có phải là có đứa thứ hai rồi hay không?” “Em cảm thấy hẳn là….” Cố Dương thở dài, “Anh gần đây đã không chú ý rồi.” “Không nên oan uổng anh có được hay không? Rõ ràng em cũng rất mong đợi…” Lôi Nghị mặt dày nói. “Anh không mong đợi?” “Anh đương nhiên chờ mong, tới đã tới rồi, vừa lúc, chúng ta cũng nên sinh đứa thứ hai rồi.” Lôi Nghị vui rạo rực nói, “Có nên nói cho các ba mẹ biết hay không?” “Trước đừng nói cho bọn họ biết đi, rất xấu hổ.” Cố Dương súc miệng, từ trong phòng vệ sinh đi ra. “Sợ cái gì, chúng ta cũng có Thiên Thiên rồi, còn cần lo lắng cái này?” Lôi Nghị đề nghị, “Nếu không chúng ta sớm kết thúc du lịch đi, về sớm một chút, để cho Trình Minh kiểm tra cho em một xem đã bao lâu rồi. Lần này đi ra ngoài chơi, Thiên Thiên đòi em ôm cũng không ít. Phỏng chừng cũng làm em mệt nhọc ” “Không có chuyện gì, làm gì mà yếu ớt như vậy, không cần kết thúc sớm, em xem mọi người ai cũng chơi thật vui vẻ, em chú ý nhiều một chút là được.” “Vậy cũng được, em cũng đừng làm cái gì, muốn ăn chút gì không, nói cho anh biết, anh mua cho em. Ngoài ra, Thiên Thiên còn ầm ĩ bắt em ôm nó thì em tìm chút lý do viện cớ cho nó rời khỏi.” Lôi Nghị suy nghĩ chuyện mấy ngày nay, dù sao nơi này có rất nhiều chỗ có thể hấp dẫn trẻ con, mỗi lần chơi xong Thiên Thiên đều không muốn đứng dậy khiến Cố Dương phải ôm nhóc đi, trừ phi thấy cái gì thú vị mới có thẻ nhảy nhót trở lại. Cùng lắm thì, y tự mình ôm nhóc nhiều hơn là được rồi. Nhóc không tìm y ôm cũng phải lừa gạt để ôm nhóc đi mới được. Lôi Nghị hạ quyết tâm, thoáng yên lòng một chút. Vui sướng dần dần lan tràn trong lòng. Thật tốt quá, có bảo bảo thứ hai rồi! Chú thích: Tạo hình sủi cảo Tạo hình cơm hộp Mũ quả dưa và cháo bát bảo (cháo truyền thống nấu từ 8 loại đậu trong ngày mùng 8 tháng chạp của TQ, ngày mùng 8 tháng chạp là ngày Đức Phật tu thành chánh quả sau khi uống sữa bò nấu với bột mì, cháo này là tượng trưng cho sữa bò nấu với bột mì đó, muốn tìm hiểu về vụ sữa bò này thì bạn xem lại chương 55, giải thích của câu đề hồ quán đỉnh nha)
|
CHƯƠNG 70 – XÁC NHẬN MANG THAI
Không biết có phải bởi vì năm đó bảo bối lớn không giày vò hắn hay không, lúc có bảo bối thứ hai, Cố Dương bị làm khổ rất thảm. Ăn cái gì cũng không vô, ăn rồi liền ói, không ăn cũng ói, hù dọa Lôi Nghị quá chừng. Thiên Thiên cũng bị tình trạng hiện giờ của ba ba hù dọa, rất là lo lắng theo Cố Dương, thời điểm Cố Dương đi nhà vệ sinh ói nhóc cũng vui vẻ đi theo mông hắn, Cố Dương quay về phòng ngủ nằm, nó lại ngoan ngoãn đứng bên cạnh giường, một đôi mắt to mở to nhìn Cố Dương. “Có phải đã ăn bậy bạ gì rồi không?” Cố Dương lầm bầm một tiếng, bắt đầu hoài nghi có phải mình thật sự có bảo bối thứ hai hay không. Có thể chỉ là quá khẩn trương, tình huống này cũng không nhất định không phải mang thai mới xuất hiện. “Không nói chính xác được, dù sao chúng ta phải mau chóng kết thúc du lịch, về nhà tĩnh dưỡng thật tốt.” Lôi Nghị bưng cho hắn một chén nước lót dạ, lo âu quyết định. “Được rồi, nghe lời anh.” Cố Dương cũng không dám qua loa, dù sao tình huống của hắn rất đặc biệt. “Ba ba….” Thiên Thiên ghé vào bên giường, mềm mại kêu một tiếng, sau đó chìa tay cầm tay Cố Dương, lo lắng nói, “Ba ba bị bệnh sao?” “Không có việc gì, bảo bối, lên nằm cùng ba ba một chút được không?” Cố Dương cười cười với nhóc con kia, ý bảo nhóc đi lên. “Dạ.” Nhóc con kia không ầm ĩ không làm khó, trái lại bảo Lôi Nghị ôm nhóc lên, nhóc liền ghé vào bên cạnh Cố Dương, cũng không ngủ, cứ như vậy nhìn Cố Dương. Cố Dương xoa xoa cái đầu nhỏ của nhóc, sau đó nói với Lôi Nghị: “Vậy anh giải thích trước vớis ba mẹ một chút, hoặc là, em cùng Thiên Thiên ở khách sạn ngủ, anh dẫn mọi người đi chơi cũng được.” “Nó khẳng định làm ồn đến em, anh vẫn là mang theo nó đi.” Lôi Nghị biết tuy rằng quyết định không du lịch nữa, nhưng cũng không phải trong chốc lát là có thể xong xuôi mọi chuyện, cho nên còn phải sắp xếp một chút, đổi vé máy bay a hủy phòng a rất nhiều chuyện, càng phải giải thích rõ với các ba mẹ, nếu không lại khiến họ lo lắng cũng không tốt. “Không ồn, con không ồn đâu…” Thiên Thiên dính ở bên người Cố Dương, ôm cánh tay của hắn không chịu cùng Lôi Nghị đi tìm các ông bà nội. “Được rồi, để con ở chỗ em đợi đi, anh đi lo chuyện chính trước đi.” “Một mình em đợi được không?” Lôi Nghị lo lắng. Thiên Thiên đột nhiên ngồi dậy, giòn giã nói: “Không phải là một người, còn có con nè! Con chăm sóc ba ba.” Lôi Nghị bị nhóc con kia chọc cười, cũng không chần chờ nữa, vỗ vỗ vai nhỏ của nhóc, dặn dò: “Tốt lắm, Thiên Thiên ở lại chỗ này với ba ba, cha đi nói chuyện nhà của chúng ta cùng ông bà nội, cha đã rót nước để trên bàn cho ba ba rồi, lúc cầm cẩn thận một chút coi chừng phỏng.” “Dạ!” Thiên Thiên thật cao hứng có thể được cha nhóc giao nhiệm vụ, trịnh trọng gật đầu. Lôi Nghị cùng Cố Dương đương nhiên sẽ không thật sự để cho nhóc con nhỏ như vậy giúp mình cầm nước nóng, hai người đối diện liếc mắt liền hiểu suy nghĩ của nhau, Lôi Nghị yên lòng mà đi sắp xếp chuyện kế tiếp. “Ba ba, người khát không?” Lôi Nghị đi không bao lâu, Thiên Thiên bắt đầu hỏi Cố Dương uống nước không. Cố Dương cười cười: “Không khát đâu, chúng ta ngủ một giấc trước rồi nói.” “Dạ.” Thiên Thiên có chút thất vọng, bất quá vẫn là ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh để Cố Dương ôm, mở cặp mắt to tròn dòm ba ba nhà mình. “Nhắm mắt.” Cố Dương cũng không muốn ngủ, bất quá bây giờ ngủ thiếp đi còn có thể dễ chịu hơn một chút. Kỳ thực Lôi Nghị đã sớm gọi điện thoại hỏi Trình Minh, Cố Dương có khả năng là mang thai thật, tình huống nôn nghén lợi hại cũng coi như là bình thường thôi. Ham ngủ, lười biếng vân vân, xem như là những triệu chứng phụ đặc trưng của việc mang thai. Lôi Nghị tạm thời không nói cho các ba mẹ chuyện trở về sớm, y chuẩn bị đi mua que thử thai trước, kiểm tra cho Cố Dương một chút. Sau khi xác định rồi nói cho các ba mẹ cũng không muộn. Hơn nữa ngày hôm nay bốn vị trưởng bối đi tản bộ còn chưa về, nếu quả thật là mang thai thì nói, còn ngược lại không phải thì cũng không cần quá khẩn trương. Chỉ sợ là vấn đề về dạ dày. Sau khi Lôi Nghị mua dụng cụ thử thai liền quyết định để cho Cố Dương thử, nếu như không phải là mang thai vậy thì nhanh chóng dẫn người đi bệnh viện. “Nhanh như vậy đã trở lại rồi? Đổi vé máy bay rồi sao?” Cố Dương nghe thấy tiếng cửa phòng mở, mở mắt, sau khi thấy Lôi Nghị thì sửng sốt một chút. “Anh lo lắng cho em, hay là trước thử cho em đi. Nếu như không phải, vậy khẳng định chính là chuyện của dạ dày rồi, sau khi xác nhận rồi chúng ta mới quyết định.” Lôi Nghị giải thích, nhìn thoáng qua Thiên Thiên đang ngủ ở một bên Cố Dương, không nhịn được cười, nhẹ giọng nói, “Nó đang ngủ?” “Ừ, ngày hôm qua chơi quá hăng, phỏng chừng không ngủ đủ rồi. Tùy tiện dỗ liền ngủ.” Cố Dương cười nói, nhẹ nhàng lấy cánh tay nhóc con đang khoác lên tay hắn ra, từ trên giường ngồi dậy. “Còn khó chịu không?” Lôi Nghị lo lắng hỏi. “Đỡ hơn hồi sáng rồi.” Cố Dương xuống giường, tiếp nhận que thử thai Lôi Nghị đưa cho hắn rồi đi WC, Lôi Nghị cũng vội vàng đi theo. Cố Dương quay đầu liếc y một cái, có chút dở khóc dở cười. Bất quá hai người đều là vợ chồng già, cũng không có gì ngại ngùng. Sau khi thử nghiệm quả nhiên xác thật là có, Lôi Nghị mới yên tâm một chút. Không phải là vấn đề dạ dày thì tốt rồi. “Ưm…” Cố Dương đột nhiên bị chặn miệng hôn một hồi, hắn bất đắc dĩ nhìn Lôi Nghị, đợi đến khi nụ hôn qua đi, mới hỏi, “Làm cái gì vậy?” “Đại Dương, lại phải khổ cực em rồi…” Lôi Nghị nghiêm túc nhìn Cố Dương, chân thành nói, “Cám ơn em…” “Nó cũng là con của em a, cho nên không cần thiết khách sáo như vậy.” Cố Dương ôm y, mặt mày cong cong, “Chăm sóc chúng em thật tốt đi.” “Không cần em nói anh cũng sẽ.” Lôi Nghị lại hôn nhẹ hắn một ngụm, sau đó đột nhiên đem người bế lên, Cố Dương bị y làm hoảng sợ, thiếu chút nữa kêu thành tiếng, “Này, thả em xuống a….” “Anh thích ôm em.” Lôi Nghị nói lời ngọt ngào, sau đó đem người ôm vào phòng. Thiên Thiên còn đang ngủ, Cố Dương bị Lôi Nghị ôm tới đặt trên giường, cũng không có làm nhóc tỉnh, Lôi Nghị hỏi hắn có muốn ăn cái gì không, Cố Dương lắc đầu, liền tiếp tục ngủ. Xác định là hắn mang thai mà không phải là bệnh, Lôi Nghị cũng không vội mà mang Cố Dương trở về, ngồi máy bay không chừng lại bị ói, cho nên nghỉ ngơi ở khách sạn bên này mấy ngày cũng không tệ. Các ba mẹ chơi đủ cũng có thể tiếp tục chơi, nhóc con kia nếu là không muốn ở cùng bọn họ vậy liền đi chơi cùng các ông bà nội, không ảnh hưởng bọn họ. Bốn vị trưởng bối đi chơi nguyên ngày hôm nay đã trở về, đi ngang qua phòng của bọn họ, liền gõ cửa một cái, dự định xem bọn hắn đã về chưa. Người già giấc ngủ ít, cho nên sáng sớm hôm nay họ đi ra ngoài rất sớm, hơn nữa hai nhóm người vốn chính là mỗi bên tự chơi riêng, chủ yếu là buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm. “Ba, mẹ, mọi người đã trở lại. Mau vào.” Lôi Nghị nghĩ hiện tại nếu đã xác nhận, có thể nói với ba mẹ một tiếng rồi. “Hôm nay các con trở về thật sớm a, nhóc con kia mệt mỏi rồi s ao? Đang ngủ sao?” “Không có, là Cố Dương khó chịu, cho nên ngày hôm nay không có ra ngoài chơi, bây giờ Thiên Thiên đang nghe em ấy kể chuyện cổ tích ạ.” “Hả? Khó chịu? Làm sao vậy?” Mẹ Lôi hỏi trước. “Mới xác nhận sơ, là mang thai ạ.” Lôi Nghị rất là nghiêm trang trả lời. “Cái gì?!” Bốn vị gia trưởng đều sửng sốt. Một lát sau mới phản ứng được. Ba mẹ Lôi là hưng phấn, cha mẹ Cố lúc đầu là chấn động sau lại là hưng phấn. Dù sao lúc từ đầu họ cũng chưa thấy Cố Dương mang thai lần nào, cũng không có chuyện chăm sóc hắn sinh con ở cử này nọ, mặc dù sinh ra được đứa cháu trai ngoan Thiên Thiên này, nhưng dù sao trong tiềm thức vẫn nghĩ Cố Dương là nam, là con trai của bọn họ, loại chuyện mang thai, chung quy là có chút không thể tưởng tượng nổi. Bây giờ phản ứng chậm nửa nhịp cũng hợp tình hợp lý. “Ông nội, bà nội! Ông nội! Bà nội!” Thiên Thiên cũng không sợ lẫn lộn, reo hò một câu với các ông bà, liền bò dậy, Cố Dương kể chuyện cổ tích thật sự rất là nghiêm túc, đột nhiên nghe thấy nhóc con kia hô ông bà nội dọa hắn hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, còn chưa có mở miệng, chỉ thấy hai người mẹ đều vô cùng săn sóc mà đi nhanh tới mấy bước ngăn cản hắn. “Dương Dương con đừng ngồi dậy, mang thai thì nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì để chúng ta làm là được, mẹ nghe Lôi Nghị nói con khó chịu, có phải không muốn ăn cái gì hay không a?” Hai người mẹ đều có kinh nghiệm, bắt đầu thảo luận cái đề tài này cùng Cố Dương cũng rất tùy ý, Cố Dương cố gắng kiềm lại biểu tình lung túng của mình một chút, gật đầu. “Không sao đâu, chuyện này qua một thời gian ngắn sẽ ổn thôi, hiện tại không muốn ăn thế nào cũng phải cố gắng ăn một chút, hoặc là muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, đừng vì không có khẩu vị mà không ăn gì cả…” “Dạ, con đã biết.” “Con nghỉ ngơi hai ngày đi, chờ không thấy khó chịu nữa chúng ta lập tức về nhà. Đến lúc đó ở nhà dưỡng thật tốt.” Cố Dương không giống với người bình thường, hắn mang thai cũng có nhiều nguy hiểm, hơn nữa đây là một chuyện lớn nhà bọn họ, đương nhiên phải thật coi trọng. “Thiên Thiên, đêm nay con ngủ cùng bà nội có được hay không a?” Mẹ Lôi dỗ nhóc con kia hỏi. Thiên Thiên lắc đầu: “Con muốn ngủ cùng ba ba.” Nói xong chạy tới ôm cánh tay Cố Dương, tội nghiệp mà nhìn bà nội. “Để cho nó ngủ cùng chúng con cũng không sao đâu ạ.” Cố Dương ôm nhóc con kia nói, “Nó rất ngoan mà.” “Đúng vậy, mẹ, mọi người đừng lo lắng, có con đây, con khẳng định trông nó thật tốt, không cho nó đụng Cố Dương.” Lôi Nghị đảm bảo nói. “Kia được, chăm sóc tốt a.” “Mọi người yên tâm đi ạ!” “Dương Dương, chúng ta đi về trước, con nghỉ ngơi thật tốt đi, nếu có cái gì muốn ăn thì cứ sai Lôi Nghị, đừng để cho nó nhàn rỗi.” “Đã biết, mẹ, mọi người tiếp tục đi chơi đi, chúng con cũng không vội trở về, đừng vì vậy ảnh hưởng tâm tình mọi người.” “Làm gì có chứ, chúng ta vui vẻ còn không kịp nè!” “Nói chung con tự mình cũng phải chú ý nhiều một chút.” Mẹ Cố dặn dò, sau đó mới cùng ba người kia trở lại phòng của mỗi người. “Hôm nay mới thấy, thông gia bọn họ đối với Cố Dương đích thực rất tốt.” “Cũng hơn hai năm rồi bà mới nhìn ra à, người ta vẫn đối với Dương Dương của chúng ta rất tốt. Hơn nữa tôi cũng cảm thấy, cảm tình của Dương Dương cùng Tiểu Lôi rất tốt, Thiên Thiên nó cũng thật ngoan ngoãn nhanh nhẹn đáng yêu, tuy rằng nghịch ngợm chút, nhưng con nít đứa nào mà không nghịch ngợm.” “Này cũng đúng, chính là thể chất Dương Dương cũng quá kỳ quái rồi….” “Đây còn không phải là công lao của bà à? Bà sinh cho tôi một đứa con trai có công năng đặc biệt.” “Công năng đặc biệt gì a….” Mẹ Cố trách mắng cười một tiếng, “Nó a, chính là đột biến rồi…” “Đó cũng là công lao của bà.” “Vậy ông chuẩn bị thưởng cho tôi thế nào đây?” “Ngày mai mua hoa tặng cho bà.” “Không hiếm lạ.” Cha mẹ Cố trò chuyện một chút liền chệch chủ đề, tùy tiện cười mấy tiếng, cùng những người khác như nhau, bắt đầu chờ mong bảo bối thứ hai này đến.
|