Kế Hoạch Bánh Bao Của Tổng Tài Bá Đạo
|
|
CHƯƠNG 68
Ngủ sớm dậy sớm thân thể tốt, Phó A Bảo mỗi ngày đều thức dậy sớm, 6, 7h đã thức dậy, cậu ngủ cũng sớm, khoảng 9h tối bình thường đi ngủ, tình cờ cùng Trịnh Cảnh Đồng tán gẫu một chút khoảng 1 tiếng.
Hôm nay cậu cũng thức dậy rất sớm, sau đó cậu ngay ở trên bàn cơm thấy được Hạ Tình đang uống cháo, quần áo vẫn là bộ ngày hôm qua, có điều khẳng định đã tắm, có điều không trang điểm, cả người nhìn qua rất không có *** thần, mí mắt có chút sưng.
“Ba mẹ sớm, chị Hạ Tình sớm.” Phó A Bảo cười híp mắt chào hỏi, sau đó ngồi xuống bên cạnh Vu Thư, đây là vị trí cố định của cậu, thuận tiện cùng Vu Thư tán gẫu, Trịnh Cảnh Đồng đi theo phía sau cậu đương nhiên là ngồi bên cạnh cậu.
“Sớm.” Hạ Tình ngẩng đầu lên mỉm cười một cái, cô có chút lúng túng, ngày hôm qua uống nhiều rồi nói không ít lời không nên nói, hiện tại cả người đều thanh tỉnh liền hối hận rồi, những gì đã làm cô đều nhớ toàn bộ, thực sự là mặt mũi đều vứt đi quá độ rồi.
Phó A Bảo mở miệng muốn hỏi chút gì, nhưng lời nói vừa tới bên miệng cậu liền:
“Ẩu -” Chạy vội ra ngoài ói ra!
Trịnh Cảnh Đồng lại cuống quít chạy theo.
Hạ Tình: “…” Sao nhiều ngày như vậy còn ói a, xem ra người này
đã thành thói quen, ói thường xuyên như vậy thật sự không có việc gì sao? Nên hảo hảo nằm viện mới phải a.
Hơn nữa có người nói hai người kia sắp kết hơn, bệnh không xem tốt, nếu như hiện trường lễ cưới xảy ra một hồi như thế vậy thì liền khôi hài, người không biết lại còn tưởng là mang thai ni.
“Dì, A Bảo em ấy đây là thế nào, cháu đoạn thời gian trước liền nhìn thấy em ấy không thoải mái, đây là dạ dày có bệnh hay là làm sao?” Có thể Phó A Bảo nhìn qua da sáng trơn nhẵn, không giống như là dạ dày bị bệnh a.
Vu Thư kéo kéo khóe miệng: “Ân na, dạ dày A Bảo có chút không tốt, đã uống thuốc ni, bác sĩ nói từ từ dưỡng.”
Hạ Tình gật gật đầu.
Phó A Bảo ói xong trở về tiếp tục ăn cơm, có điều sắc mặt có chút trắng bệch, Hạ Tình nghĩ thầm không trách cậu ta ngày hôm qua lúc ăn cơm cái này không thể ăn cái kia không thể ăn, cũng rất đáng thương.
Ăn cơm xong Hạ Tình biểu thị chính mình cần phải đi, tuy rằng Trịnh gia nói để cô ở thêm mấy ngày, nhưng cô cảm thấy quá mất mặt, thực sự không có cách nào tiếp tục đối mặt với Phó A Bảo và Trịnh Cảnh Đồng nữa.
Cô trước khi đi Phó A Bảo và Trịnh Cảnh Đồng cẩn thận từng li từng tí một hướng cô tìm hiểu tin tức của khách sạn lúc đó, Hạ Tình lúc
này hoàn toàn tỉnh táo, đương nhiên cái gì cũng không chịu nói, cô đều hối hận muốn chết, nói là chạy trối chết cũng không quá đáng.
Hai người cúi đầu ủ rũ trở về phòng thương lượng làm sao bây giờ, Trịnh Cảnh Đồng trưng cầu ý kiến Phó A Bảo: “Ách … Nếu không hay là hỏi anh trai của em đi?”
Phó A Bảo khinh bỉ nhìn y: “Sớm đã nói nên hỏi anh trai em, anh không nghe, bây giờ còn không phải giống nhau!”
“Anh đây không phải lo lắng chúng ta nghi ngờ sai khiến anh trai em tăng thêm gánh nặng sao.” Trịnh Cảnh Đồng hối hận ngày hôm qua đã không thừa dịp Hạ Tình say rượu cùng nhau hỏi, “Bất quá bây giờ trừ anh trai em ra chúng ta không thể tìm người khác hỏi, cũng không thể đi hỏi Đới Tuyết Dao đi?”
“Cũng được.” Phó A Bảo chuẩn bị gọi điện thoại cho Phó Trạch Văn, sau đó bấm số đến một nửa liền dừng lại, cậu đột nhiên quay đầu vui vẻ nói với Trịnh Cảnh Đồng, “Chúng ta có người khác để hỏi a! Anh đã quên hôm qua mấy người kia cùng chúng ta ăn cơm sao, bạn học của chị Hạ Tình, các chị ấy cùng một ký túc xá, chị Hạ Tình không phải nói sao, lúc đó các chị ấy cùng ký túc xá đều tới, cho nên bọn họ khẳng định biết!”
“Đúng nha!” Trịnh Cảnh Đồng sáng mắt lên, ngày hôm qua đúng là cùng các cô ấy để lại phương thức liên
lạc với nhau! “A Bảo em thực là thông minh, anh đều không nghĩ tới!”
“Đó là đương nhiên, em vốn là rất thông minh!” Phó A Bảo dương dương đắc ý, tuy rằng thành tích học tập của cậu không tốt, thế nhưng cậu vẫn cảm thấy, đây là tâm tư của cậu không liên quan tới học tập, cậu chỉ chuyên tâm đối với cái gì mà cậu hứng thú mà thôi.
Bọn họ lập tức liền liên hệ với 4 người kia, rất nhanh đã xác định thời gian cùng địa điểm, thời gian rất đặc biệt, là ngày Quốc khánh, là một mắt xích khách sạn 5 sao của S thị, hơn nữa là mắt xích khách sạn quốc tế, cụ thể là tầng trệt.
Nhìn thấy Trịnh Cảnh Đồng nghe xong địa điểm liền bắt đầu cau mày, Phó A Bảo rất kỳ quái: “Làm sao vậy?”
“Có một tin tốt, một tin xấu, em trước hết muốn nghe tin nào?”
Phó A Bảo muốn đánh chết Trịnh Cảnh Đồng, cậu trợn lên giận dữ nhìn nói: “Lúc này còn bán cái nút gì a, có tin em đánh anh hay không?” (nút ở đây chỉ mấu chốt của sự việc)
“Khụ khụ.” Trịnh Cảnh Đồng không trêu chọc nữa, “Tin tốt chính là, khách sạn này đẳng cấp rất cao, bình thường loại khách sạn *** cấp này theo dõi đều sẽ từ 3 năm trở lên, nói vận khí tốt theo dõi từ 6 năm trước có thể tìm ra.”
“Tin tức xấu ni?”
“Danh tiếng khách sạn này rất
tốt, chúng ta không phải cảnh sát, không có bất kỳ lý do gì, nói muốn điều tra theo dõi lâu như vậy cũng không dễ dàng, đoán chừng phải tốn chút thời gian, anh phải tìm người đi chuẩn bị.”
“Có điều em yên tâm, khẳng định sẽ trong một tuần tìm ra.” Trịnh Cảnh Đồng cam đoan.
“Được rồi …” Phó A Bảo phình miệng, cũng chỉ có như vậy.
Cậu cũng không rõ được tâm tình hiện tại, hi vọng sớm tìm ra chân tướng, nhưng lại không thể tiếp thu loại khả năng anh trai mình bị lừa dối, đồng thời lại muốn Phó Trạch Văn có thể cùng người mà mình thực sự thích kết hôn, thời gian 6 năm cũng không phải ngắn, ai … Hi vọng Đới Tuyết Dao không lừa người đi …
Nếu như cô ta thật sự lừa người, Phó A Bảo cảm giác mình nhất định có thể lột sống cô!
Trịnh Cảnh Đồng sai người đi thăm dò theo dõi, có điều chính sự y cũng không nhàn rỗi, bây giờ đối với y mà nói, cùng Phó A Bảo kết hôn mới là chuyện lớn nhất, hiện tại việc kết hôn của 2 người đã công khai, visa cũng làm xong, còn thiếu lĩnh chứng làm hôn lễ.
Thế là thứ 2 y cùng Phó A Bảo ngồi máy bay bay tới Mỹ, hôm sau liền lĩnh chứng.
Ngồi máy bay trở về hai người cầm giấy hôn thú không có hiệu lực trong nước ngẩn người, một người cao hứng chính mình rốt cục có danh phận,
một người khác thì lại cao hứng đứa nhỏ trong bụng cách tài sản gần thêm một bước rồi, dù sao cũng đều thật cao hứng, tất cả đều vui vẻ.
Mà thời gian tổ chức lễ kết hôn của 2 người cũng rốt cục định xuống, ngày 28 tháng 8, kiểm tra qua, là ngày rất tốt, phi thường thích hợp kết hôn, hơn nữa vừa lúc là thứ 7, lễ cưới tổ chức ngay ở Trịnh gia, khá là tự do, hơn nữa thuận tiện, bởi vì tất cả mọi người lo lắng bụng của A Bảo, nếu như không thoải mái gì đó, khách sạn bên ngoài khẳng định không tiện.
Tin tức tốt này của hai người lập tức liền lên tin tức, nghị luận ngoại giới không ít, rất nhiều người bất ngờ hai người kia thế mà thực sự kết hôn, có chúc phúc, đương nhiên cũng có mang thành kiến, có điều Trịnh Cảnh Đồng người gặp hỉ sự *** thần thoải mái, y tự loại bỏ thành kiến, lời nói xấu đến chỗ hắn cũng thành lời hay, nhìn ai cũng đều phi thường thuận mắt.
Có điều cho dù tâm tình tốt gặp phải một số việc cũng rất khó hài lòng được, liền ví dụ một trường hợp ngày hôm nay đi.
Trịnh thị vốn là muốn thu một công ty Khoa học Kỹ thuật, Khoa học Kỹ thuật Hải Vận, điều kiện cũng đã bàn bạch xong, chỉ thiếu hợp đồng mà thôi, thế nhưng đối phương hiện tại lâm thời đổi ý không đồng ý bị thu mua, trừ phi Trịnh thị nhượng bộ nữa, điều kiện mới thêm vào khá là hà khắc, đồng thời hy vọng có thể cùng Trịnh Cảnh Đồng ngay mặt đàm luận.
Trịnh Cảnh Đồng nghe nói thời điểm mặt đều đen!
Công ty Khoa học Kỹ thuật này là xí nghiệp cỡ trung, phát triển được khá là thành thục, là một công ty Trịnh thị chọn rất lâu mới cảm thấy thích hợp nhất, bởi vì là thiện ý thu mua, vì thế là đôi bên cùng có lợi, Trịnh thị chủ yếu nhất là muốn mượn công ty này khai phá lĩnh vực mới, thu mua loại hình công ty giống như vậy có thể rút ngắn chu kỳ kiến thiết rất lớn.
Cũng không nghĩ tới đều đã đàm luận xong rồi, đối phương thế mà lâm thời thay đổi, hơn nữa còn yêu cầu Trịnh Cảnh Đồng đứng ra đàm luận, lúc nghe thấy điều kiện nhân viên Trịnh thị đều có chút mông lung, tâm nói các ngươi là ai a, đại bài lớn như thế nào có thể khiến Trịnh tổng của chúng ta tự mình đến đàm luận!
Cùng lắm thì chúng ta không thu mua nữa! Các ngươi tìm kim chủ khác đi!
Hí hí ngồi trong lớp buồn chán nên ta edit một chương cho các chế ^^
=================
|
CHƯƠNG 68
Ngủ sớm dậy sớm thân thể tốt, Phó A Bảo mỗi ngày đều thức dậy sớm, 6, 7h đã thức dậy, cậu ngủ cũng sớm, khoảng 9h tối bình thường đi ngủ, tình cờ cùng Trịnh Cảnh Đồng tán gẫu một chút khoảng 1 tiếng.
Hôm nay cậu cũng thức dậy rất sớm, sau đó cậu ngay ở trên bàn cơm thấy được Hạ Tình đang uống cháo, quần áo vẫn là bộ ngày hôm qua, có điều khẳng định đã tắm, có điều không trang điểm, cả người nhìn qua rất không có *** thần, mí mắt có chút sưng.
“Ba mẹ sớm, chị Hạ Tình sớm.” Phó A Bảo cười híp mắt chào hỏi, sau đó ngồi xuống bên cạnh Vu Thư, đây là vị trí cố định của cậu, thuận tiện cùng Vu Thư tán gẫu, Trịnh Cảnh Đồng đi theo phía sau cậu đương nhiên là ngồi bên cạnh cậu.
“Sớm.” Hạ Tình ngẩng đầu lên mỉm cười một cái, cô có chút lúng túng, ngày hôm qua uống nhiều rồi nói không ít lời không nên nói, hiện tại cả người đều thanh tỉnh liền hối hận rồi, những gì đã làm cô đều nhớ toàn bộ, thực sự là mặt mũi đều vứt đi quá độ rồi.
Phó A Bảo mở miệng muốn hỏi chút gì, nhưng lời nói vừa tới bên miệng cậu liền:
“Ẩu -” Chạy vội ra ngoài ói ra!
Trịnh Cảnh Đồng lại cuống quít chạy theo.
Hạ Tình: “…” Sao nhiều ngày như vậy còn ói a, xem ra người này
đã thành thói quen, ói thường xuyên như vậy thật sự không có việc gì sao? Nên hảo hảo nằm viện mới phải a.
Hơn nữa có người nói hai người kia sắp kết hơn, bệnh không xem tốt, nếu như hiện trường lễ cưới xảy ra một hồi như thế vậy thì liền khôi hài, người không biết lại còn tưởng là mang thai ni.
“Dì, A Bảo em ấy đây là thế nào, cháu đoạn thời gian trước liền nhìn thấy em ấy không thoải mái, đây là dạ dày có bệnh hay là làm sao?” Có thể Phó A Bảo nhìn qua da sáng trơn nhẵn, không giống như là dạ dày bị bệnh a.
Vu Thư kéo kéo khóe miệng: “Ân na, dạ dày A Bảo có chút không tốt, đã uống thuốc ni, bác sĩ nói từ từ dưỡng.”
Hạ Tình gật gật đầu.
Phó A Bảo ói xong trở về tiếp tục ăn cơm, có điều sắc mặt có chút trắng bệch, Hạ Tình nghĩ thầm không trách cậu ta ngày hôm qua lúc ăn cơm cái này không thể ăn cái kia không thể ăn, cũng rất đáng thương.
Ăn cơm xong Hạ Tình biểu thị chính mình cần phải đi, tuy rằng Trịnh gia nói để cô ở thêm mấy ngày, nhưng cô cảm thấy quá mất mặt, thực sự không có cách nào tiếp tục đối mặt với Phó A Bảo và Trịnh Cảnh Đồng nữa.
Cô trước khi đi Phó A Bảo và Trịnh Cảnh Đồng cẩn thận từng li từng tí một hướng cô tìm hiểu tin tức của khách sạn lúc đó, Hạ Tình lúc
này hoàn toàn tỉnh táo, đương nhiên cái gì cũng không chịu nói, cô đều hối hận muốn chết, nói là chạy trối chết cũng không quá đáng.
Hai người cúi đầu ủ rũ trở về phòng thương lượng làm sao bây giờ, Trịnh Cảnh Đồng trưng cầu ý kiến Phó A Bảo: “Ách … Nếu không hay là hỏi anh trai của em đi?”
Phó A Bảo khinh bỉ nhìn y: “Sớm đã nói nên hỏi anh trai em, anh không nghe, bây giờ còn không phải giống nhau!”
“Anh đây không phải lo lắng chúng ta nghi ngờ sai khiến anh trai em tăng thêm gánh nặng sao.” Trịnh Cảnh Đồng hối hận ngày hôm qua đã không thừa dịp Hạ Tình say rượu cùng nhau hỏi, “Bất quá bây giờ trừ anh trai em ra chúng ta không thể tìm người khác hỏi, cũng không thể đi hỏi Đới Tuyết Dao đi?”
“Cũng được.” Phó A Bảo chuẩn bị gọi điện thoại cho Phó Trạch Văn, sau đó bấm số đến một nửa liền dừng lại, cậu đột nhiên quay đầu vui vẻ nói với Trịnh Cảnh Đồng, “Chúng ta có người khác để hỏi a! Anh đã quên hôm qua mấy người kia cùng chúng ta ăn cơm sao, bạn học của chị Hạ Tình, các chị ấy cùng một ký túc xá, chị Hạ Tình không phải nói sao, lúc đó các chị ấy cùng ký túc xá đều tới, cho nên bọn họ khẳng định biết!”
“Đúng nha!” Trịnh Cảnh Đồng sáng mắt lên, ngày hôm qua đúng là cùng các cô ấy để lại phương thức liên
lạc với nhau! “A Bảo em thực là thông minh, anh đều không nghĩ tới!”
“Đó là đương nhiên, em vốn là rất thông minh!” Phó A Bảo dương dương đắc ý, tuy rằng thành tích học tập của cậu không tốt, thế nhưng cậu vẫn cảm thấy, đây là tâm tư của cậu không liên quan tới học tập, cậu chỉ chuyên tâm đối với cái gì mà cậu hứng thú mà thôi.
Bọn họ lập tức liền liên hệ với 4 người kia, rất nhanh đã xác định thời gian cùng địa điểm, thời gian rất đặc biệt, là ngày Quốc khánh, là một mắt xích khách sạn 5 sao của S thị, hơn nữa là mắt xích khách sạn quốc tế, cụ thể là tầng trệt.
Nhìn thấy Trịnh Cảnh Đồng nghe xong địa điểm liền bắt đầu cau mày, Phó A Bảo rất kỳ quái: “Làm sao vậy?”
“Có một tin tốt, một tin xấu, em trước hết muốn nghe tin nào?”
Phó A Bảo muốn đánh chết Trịnh Cảnh Đồng, cậu trợn lên giận dữ nhìn nói: “Lúc này còn bán cái nút gì a, có tin em đánh anh hay không?” (nút ở đây chỉ mấu chốt của sự việc)
“Khụ khụ.” Trịnh Cảnh Đồng không trêu chọc nữa, “Tin tốt chính là, khách sạn này đẳng cấp rất cao, bình thường loại khách sạn *** cấp này theo dõi đều sẽ từ 3 năm trở lên, nói vận khí tốt theo dõi từ 6 năm trước có thể tìm ra.”
“Tin tức xấu ni?”
“Danh tiếng khách sạn này rất
tốt, chúng ta không phải cảnh sát, không có bất kỳ lý do gì, nói muốn điều tra theo dõi lâu như vậy cũng không dễ dàng, đoán chừng phải tốn chút thời gian, anh phải tìm người đi chuẩn bị.”
“Có điều em yên tâm, khẳng định sẽ trong một tuần tìm ra.” Trịnh Cảnh Đồng cam đoan.
“Được rồi …” Phó A Bảo phình miệng, cũng chỉ có như vậy.
Cậu cũng không rõ được tâm tình hiện tại, hi vọng sớm tìm ra chân tướng, nhưng lại không thể tiếp thu loại khả năng anh trai mình bị lừa dối, đồng thời lại muốn Phó Trạch Văn có thể cùng người mà mình thực sự thích kết hôn, thời gian 6 năm cũng không phải ngắn, ai … Hi vọng Đới Tuyết Dao không lừa người đi …
Nếu như cô ta thật sự lừa người, Phó A Bảo cảm giác mình nhất định có thể lột sống cô!
Trịnh Cảnh Đồng sai người đi thăm dò theo dõi, có điều chính sự y cũng không nhàn rỗi, bây giờ đối với y mà nói, cùng Phó A Bảo kết hôn mới là chuyện lớn nhất, hiện tại việc kết hôn của 2 người đã công khai, visa cũng làm xong, còn thiếu lĩnh chứng làm hôn lễ.
Thế là thứ 2 y cùng Phó A Bảo ngồi máy bay bay tới Mỹ, hôm sau liền lĩnh chứng.
Ngồi máy bay trở về hai người cầm giấy hôn thú không có hiệu lực trong nước ngẩn người, một người cao hứng chính mình rốt cục có danh phận,
một người khác thì lại cao hứng đứa nhỏ trong bụng cách tài sản gần thêm một bước rồi, dù sao cũng đều thật cao hứng, tất cả đều vui vẻ.
Mà thời gian tổ chức lễ kết hôn của 2 người cũng rốt cục định xuống, ngày 28 tháng 8, kiểm tra qua, là ngày rất tốt, phi thường thích hợp kết hôn, hơn nữa vừa lúc là thứ 7, lễ cưới tổ chức ngay ở Trịnh gia, khá là tự do, hơn nữa thuận tiện, bởi vì tất cả mọi người lo lắng bụng của A Bảo, nếu như không thoải mái gì đó, khách sạn bên ngoài khẳng định không tiện.
Tin tức tốt này của hai người lập tức liền lên tin tức, nghị luận ngoại giới không ít, rất nhiều người bất ngờ hai người kia thế mà thực sự kết hôn, có chúc phúc, đương nhiên cũng có mang thành kiến, có điều Trịnh Cảnh Đồng người gặp hỉ sự *** thần thoải mái, y tự loại bỏ thành kiến, lời nói xấu đến chỗ hắn cũng thành lời hay, nhìn ai cũng đều phi thường thuận mắt.
Có điều cho dù tâm tình tốt gặp phải một số việc cũng rất khó hài lòng được, liền ví dụ một trường hợp ngày hôm nay đi.
Trịnh thị vốn là muốn thu một công ty Khoa học Kỹ thuật, Khoa học Kỹ thuật Hải Vận, điều kiện cũng đã bàn bạch xong, chỉ thiếu hợp đồng mà thôi, thế nhưng đối phương hiện tại lâm thời đổi ý không đồng ý bị thu mua, trừ phi Trịnh thị nhượng bộ nữa, điều kiện mới thêm vào khá là hà khắc, đồng thời hy vọng có thể cùng Trịnh Cảnh Đồng ngay mặt đàm luận.
Trịnh Cảnh Đồng nghe nói thời điểm mặt đều đen!
Công ty Khoa học Kỹ thuật này là xí nghiệp cỡ trung, phát triển được khá là thành thục, là một công ty Trịnh thị chọn rất lâu mới cảm thấy thích hợp nhất, bởi vì là thiện ý thu mua, vì thế là đôi bên cùng có lợi, Trịnh thị chủ yếu nhất là muốn mượn công ty này khai phá lĩnh vực mới, thu mua loại hình công ty giống như vậy có thể rút ngắn chu kỳ kiến thiết rất lớn.
Cũng không nghĩ tới đều đã đàm luận xong rồi, đối phương thế mà lâm thời thay đổi, hơn nữa còn yêu cầu Trịnh Cảnh Đồng đứng ra đàm luận, lúc nghe thấy điều kiện nhân viên Trịnh thị đều có chút mông lung, tâm nói các ngươi là ai a, đại bài lớn như thế nào có thể khiến Trịnh tổng của chúng ta tự mình đến đàm luận!
Cùng lắm thì chúng ta không thu mua nữa! Các ngươi tìm kim chủ khác đi!
Hí hí ngồi trong lớp buồn chán nên ta edit một chương cho các chế ^^
=================
|
CHƯƠNG 69
Em không hiểu biết gì về mấy vụ kinh doanh này cả — nên nhiều chỗ dịch không được chính xác — mong mọi người thứ lỗi
Bởi vì nửa cuối năm phải thu mua ít nhất 3 công ty gia đình, vì thế Trịnh thị đặc biệt thành lập đầu tư mua lại và sáp nhập bộ, Trịnh Cảnh Đồng đối với lần này phi thường coi trọng, bỏ ra sức người sức của lớn, trong đó Khoa học Kỹ thuật Khải Vận đã đàm luận tới gần xong rồi, còn thiếu ký kết sau đó công bố ra bên ngoài.
Hiện tại đột nhiên nói cho y biết đối phương muốn giở công phu sư tử ngoạm, Trịnh Cảnh Đồng trong lòng bực bội có thể tưởng tượng được, công ty Khoa học Kỹ thuật đồng loại cũng không phải không có, Trịnh thị có thể thu mua nhà khác, nhưng Khải Vận là công ty mua lại và sáp nhập bộ có các phương diện nhân tố tuyển ra thích hợp nhất, Trịnh thị thậm chí đã định ra các loại phương án khai thác sau khi thu mua, chỉ chờ thu mua thành công là có thể lập tức để Trịnh thị tiến công vào lĩnh vực mới.
Giữa đường đổi một nhà phải hao phí thời gian *** lực gấp 2 không phải đơn giản như vậy, thời gian là vàng bạc, trước sau tính toán,chút tiền kiếm được không phải là một ít, hơn nữa mấy thứ khoa học kỹ thuật này vốn chính là biến chuyển
từng ngày, trì hoãn liền có khả năng sẽ lạc hậu so với các công ty đồng loại khác, sớm cho kịp chiếm lĩnh thị trường phi thường trọng yếu.
Trịnh Cảnh Đồng đem người phụ trách dự án này mắng tới cẩu huyết lâm đầu, toàn bộ nhân viên tầng cao nhất đều sợ tới mức dù có muốn hay không, mấy vị bị mắng cũng phi thường ủy khuất, bọn họ cũng không muốn a, chuyện thái quá như thế công ty chính quy còn làm không ra, Khải Vận này thật là ăn miếng não tàn, thu mua cũng không phải ký tên đơn giản như vậy, sau khi thu mua Khải Vận sẽ chính thức về Trịnh thị quản, sau này có đắc tội được ni, ha ha, đến thời điểm chỉ sợ Khải Vận còn phải đến thay máu.
“Xoạch.” Cửa bên phải văn phòng đột nhiên mở ra, Phó A Bảo xoa mắt từ bên trong đi ra, cậu vừa mới đang ngủ trưa ni.
Tất cả mọi người nhất trí quay đầu nhìn cậu.
“Mọi người làm cái gì mà lớn tiếng như vậy, còn có thể hảo hảo để người ta ngủ trưa hay không hả?” Phó A Bảo phi thường hài lòng, cậu ngủ trưa đều bị đánh thức, chỉ nghe sát vách thanh âm nói chuyện lớn tiếng của một người vẫn chưa từng ngừng lại, “Nói chuyện thì hảo hảo nói, lớn tiếng như vậy làm cái gì, đây là muốn hù chết ai vậy?”
Trong phòng làm việc xuất hiện trầm mặc ngắn ngủi, sau đó Trịnh Cảnh Đồng
đột nhiên nói, “Chính là a, nói chuyện liền hảo hảo nói, lớn tiếng như vậy làm cái gì! Tôi chưa có điếc, làm sai chuyện vẫn ngạnh khí như thế, công ty này là tôi định đọt hay các ngươi định đoạt, ở trong phòng làm việc của tôi nói to nói nhỏ! Đều đi ra ngoài!” (đm anh Đồng =))))))
Phó A Bảo cau mày nhìn mấy người này, nhân viên Trịnh thị nguyên lai lá gan lớn như vậy sao, vậy mà còn đối với người lãnh đạo trực tiếp rống to, hảo quá phận! Quả thực không nghĩ hỗn được!
Mọi người: “…” Trịnh tổng, anh đừng có như vậy, anh như vậy cũng quá không phúc hậu rồi!
Có điều không cần tiếp tục bị mắng mọi người cũng thật vui vẻ, cũng sẽ không tính toán Trịnh Cảnh Đồng “Vu oan giá họa”, một đám nhanh nhẹn chạy ra khỏi phòng làm việc, chỉ sợ đi chậm chân bị xách trở lại mắng.
“A Bảo, bị đánh thức đi, đều là anh không tốt, không cản bọn họ, em yên tâm, anh chút nữa khấu trừ toàn bộ tiền thưởng của bọn họ, nếu không em lại đi ngủ một chút đi?” Mọi người còn chưa có ra ngoài ni, liền nghe được Trịnh Cảnh Đồng lại đang đâm dao găm, máu trong lòng ào ào chảy ra.
Vì lấy lòng vợ vui vẻ Trịnh tổng anh đúng là dã man, ngay cả tiết tháo cũng không cần, anh bình thường nghiêm túc chăm chỉ cùng thành tín đâu
rồi?
Mọi người đầy mặt máu ra khỏi văn phòng, hi vọng những lời vừa nãy của Trịnh tổng chỉ là tùy tiện nói một chút, khấu trừ tiền thưởng cái gì đó cũng quá ngược rồi.
“Bọn họ đến cùng làm gì, sao dám rống to với anh, nhân viên như vậy không được, anh lúc trước tuyển người thế nào a?” Phó A Bảo cảm thấy cùng những người không quen thuộc này đem ra so sánh, vẫn là Trịnh Cảnh Đồng tương đối trọng yếu, người vẫn là khá tốt, hiện tại cậu liền đối với Trịnh Cảnh Đồng tràn đầy đồng tình, có thể bị nhân viên của mình giáo huấn, boss này cũng quá ngột ngạt oan uổng rồi.
Trịnh Cảnh Đồng phi thường chột dạ, tùy tiện nói hai câu ứng phó cho qua đi, Phó A Bảo sau khi bị đánh thức cũng không muốn ngủ, an vị ở bên cạnh Trịnh Cảnh Đồng nhìn y làm việc, cậu đối với chuyện “Cãi nhau” vừa nãy vẫn là rất lưu ý, cậu cảm thấy Trịnh Cảnh Đồng dầu gì cũng là “Người của mình”, không thể bị người ngoài khi dễ đi, liền tiếp tục truy hỏi.
Trịnh Cảnh Đồng cũng vì việc này mà đau đầu, y lấy ra một phần văn kiện nói: “Trước đây không phải đã nói với em sao, chúng ta muốn thu mua một công ty Khoa học Kỹ thuật, nhưng đối phương lâm thời đổi ý, bỏ thêm không ít điều kiện, khá là hà khắc, hoàn toàn vượt ra khỏi dự toán
của công ty.”
“Em đối với cái này không hiểu lắm, bất quá đối phương tại sao phải làm như thế?” Phó A Bảo lật xem lại hoàn toàn xem không hiểu báo biểu cùng bản kế hoạch, “Là có công ty nhà khác cùng Trịnh thị cạnh tranh sao?”
Trịnh Cảnh Đồng lắc đầu một cái: “Hẳn là không phải, đối phương còn mở ra một điều kiện, nói là anh tự mình đứng ra cùng bọn họ đàm luận, kia liền có chỗ cần thương lượng.”
“Kia liền đi đàm luận thôi.” Phó A Bảo nhìn khá là đơn giản, “Chỉ cần anh đứng ra là có thể giải quyết vấn đề, vậy anh liền ra mặt một hồi đi, cũng không thiếu mất một khối thịt.”
Trịnh Cảnh Đồng lại không xem như vậy, y cảm thấy đối phương trọng điểm là ở điều kiện thêm vào, y đứng ra chỉ là thứ yêu, yêu cầu y đứng ra hẳn là đối phương làm khó dễ, cùng thu mua kỳ thực quan hệ không lớn, vì thế y cảm giác mình đi tới cũng là chuyện vô bổ, đàm luận vẫn là một nội dung giống nhau.
“Có lẽ đối phương sùng bái anh, muốn cùng anh gặp mặt thần tượng này ni, dự án này anh vẫn luôn giao cho người khác phụ trách, xưa nay chưa có tự mình đứng ra, anh cũng biết, anh là thương nhân rất thành công mà, fan của anh khẳng định không ít, có thể lý giải mà.” Phó A Bảo não động đại khai, “Nói không chắc đối phương còn
là một mỹ nữ ni!” Nói xong cậu một mình gật gật đầu, bộ dáng tự giác phi thường có đạo lý.
Trịnh Cảnh Đồng hắc tuyến, trong cái đầu nhỏ của đứa nhỏ này đều nghĩ cái gì a, chuyện thái quá như vậy làm sao có khả năng, hơn nữa Khải Vận bây giờ người phụ trách là đại nam nhân quê mùa.
Thấy Trịnh Cảnh Đồng hoàn toàn không tin Phó A Bảo cứ tiếp tục khuyến khích nói: “Anh liền đi đi, vì công ty cùng đối phương gặp mặt ăn cơm một bữa có thể như thế nào, chậm chạp làm trễ việc kiếm tiền ni.”
“Hơn nữa tài ăn nói của anh tốt như vậy, nói không chừng công nhân viên của anh đàm luận sự tình chẳng được anh liền đàm luận được, em tin tưởng anh!” Phó A Bảo hiếm khi khen ngợi Trịnh Cảnh Đồng như thế, khiến cho Trịnh Cảnh Đồng đều có chút lâng lâng, vì phần khích lệ này của A Bảo y cũng phải đưa cái dự án này thuận lợi đàm luận xong a!
Thế là đầu óc y nóng lên liền đáp ứng hạ xuống.
Sau đó phi thường hối hận, nhưng đáp ứng đều đã đáp ứng rồi, luôn đổi ý không tốt, nếu không thành tín của mình ở trước mặt A Bảo cũng không còn, đây chính là chuyện vô cùng trọng yếu! Việc này quan hệ tới cuộc sống hạnh phúc sau này ni!
Công nhân viên Trịnh thị nghe được đại boss Trịnh Cảnh Đồng này muốn đích thân
cùng người phụ trách Khải Vận đàm luận thu mua đều nhận lấy kinh hách, trời ơi, Trịnh tổng coi trọng dự án này như vậy sao, không nghĩ tới dĩ nhiên tự mình đứng ra ni, nếu là mở rộng bình thường còn chưa tính, tốt xấu một thân một mình dễ khước từ, lần này đối phương rõ ràng cho thấy làm khó dễ, Trịnh đại Boss còn mua nợ, thực sự là thấy quỷ rồi! Chẳng lẽ không đúng hẳn là chân đá tứ phương giết chết hắn nha sao!
Trịnh Cảnh Đồng thật không tiện nói là mình nhất thời ấm đầu đáp ứng, hiện tại y đang hối hận đây.
Thời gian đàm phán liền hẹn vào ngày hôm sau, đối phương hình như cũng rất cấp thiết, thời gian chính là bọn họ định, địa điểm không chọn trường hợp đàm phán quá mức chính quy, dĩ nhiên là một nhà hàng, Trịnh Cảnh Đồng dù sao cũng không sao cả, tình huống trên bàn cơm bàn chuyện làm ăn xác thực không ít, phỏng chừng đối phương thích loại khuôn mẫu này, y chỉ hy vọng mình không có đến công toi, nếu như đối phương lại cố ý làm khó dễ thì đừng trách y không khách khí, hảo hảo thu mua ngươi không chịu, cần phải đem người ép đến ác ý thu mua sao!
Sau đó cao năng đến rồi, Trịnh Cảnh Đồng không nghĩ tới sự tình thật sự bị Phó A Bảo nói trúng, chuyện vô căn cứ như thế dĩ nhiên thật sự xảy ra!
Lúc
đang nhìn đến mỹ nữ bàn đối diện kia trang điểm nền nhã Trịnh Cảnh Đồng có linh cảm không lành, sau đó quả nhiên, mỹ nữ cùng người đàn ông trung niên bên cạnh liền bắt đầu giới thiệu.
“Thật xấu hổ a Trịnh tổng, con gái tôi có chút tùy hứng, con bé ở nhà nháo đến nháo đi, chính là muốn cùng Trịnh tổng cậu gặp mặt, khiến Trịnh tổng cậu thêm phiền toái.” Người đàn ông trung niên chính là người phụ trách của Khải Vận, tên Lưu Khải, hắn cảm thấy phi thường xấu hổ, bất quá hắn chỉ có một đứa con gái này, đặc biệt thích Trịnh Cảnh Đồng, nghĩ cách muốn gặp Trịnh Cảnh Đồng, thế nhưng vẫn chưa thành công, Trịnh Cảnh Đồng bận rộn muốn chết, nào có thời gian gặp bọn họ, hắn hết cách rồi, liền dùng thủ đoạn có chút kịch liệt này, kỳ thực hắn cũng là phi thường hi vọng công ty có thể được hảo hảo thu mua, đối với tương lai phát triển của công ty rất là có lợi, là hợp tác hai bên cùng có lợi, “Giai Giai, còn không mau nhận lỗi với Trịnh tổng!”
Lưu Giai Giai trên mặt mang theo tươi cười, trong lòng cô hồi hộp, chưa từng gặp Trịnh Cảnh Đồng, hẹn trước cũng vô dụng, vẫn là cha có biện pháp.
“Cha, con và Cảnh Đồng đại ca đúng là người quen ni, người khác tốt như vậy, chắc chắn sẽ không tính toán chút chuyện nhỏ này.” Lưu
Giai Giai chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp nhìn Trịnh Cảnh Đồng, “Đúng không Cảnh Đồng đại ca?”
Trịnh Cảnh Đồng nghe xưng hô như thế đương nhiên là không cao hứng, y cau mày, y và người này quen biết sao? Hơn nữa đây là việc nhỏ sao? Trịnh Cảnh Đồng đối với thái độ của đối phương khá không hài lòng, y quả thực không thể tin được đây là một chuyện của một xí nghiệp gia đình chính quy tầm trung, quá không chuyên nghiệp rồi! Hơn nữa rất không chịu trách nhiệm! Lưu Khải này là quỷ hồ đồ, thật làm khó hắn có thể đem công ty phát triển đến cái quy mô này, xem ra là vận khí gia hỏa không tệ.
Trịnh Cảnh Đồng kìm nén: “Xin lỗi, chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào sao?” Người trước mắt này hình như có chút nhìn quen mắt, thế nhưng y làm sao cũng không nhớ nổi, nếu như là liên quan tới chuyện làm ăn y khẳng định nhớ rõ, việc nhỏ khác liền khó nói.
Lưu Giai Giai duỗi tay trái của mình ra cho Trịnh Cảnh Đồng nhìn, sau đó chỉ vào một vết sẹo nhỏ trên cánh tay ủy khuất nói với Trịnh Cảnh Đồng: “Em hôm nay trang điểm trang nhã anh không nhận ra em sao, anh lần trước đã cứu em, em đều chưa có hảo hảo cám ơn anh ni, lúc đó anh đưa em tới bệnh viện, em khi đó quá đau, đều quên hỏi số điện thoại của anh luôn rồi.”
Trịnh Cảnh Đồng lần này
nhớ tới cô bé trước mắt này là ai, đó là chuyện của hơn 1 tháng trước, lúc đó y còn làm “Theo đuổi công tác” không để ai nhận ra, mỗi ngày đều mờ ám xát xát bám theo Phó A Bảo, Phó A Bảo đến đâu y đến đó, quả thực phi thường đáng khinh!
Lưu Giai Giai cũng không tính là y cứu, chính là nhấc tay chi lao.
Lúc đó y chậm rãi lái xe, sau đó nhìn thấy một sự cố giao thông, một chiếc Porsche cùng một chiếc BMW va chạm vào nhau, tài xế của Porsche hẳn là uống rượu lái xe, đâm thẳng về phía trước đụng phải chiếc BMW của Lưu Giai Giai, hơn nữa là xiêu xiêu vẹo vẹo va chạm chặn ngang qua, Lưu Giai Giai bị đụng thương tại chỗ, tay trái gãy xương hơn nữa còn có một vết thương rất dài, chảy rất nhiều máu.
Trịnh Cảnh Đồng liền tiến lên giúp khó khăn, đem Lưu Giai Giai tới bệnh viện, y căn bản không để chuyện này ở trong lòng, quay đầu lại liền đem việc này quên đi, cũng không nghĩ tới tiểu cô nương lúc trước được y thuận tay đưa đi bệnh viện thế nhưng sẽ vì loại chuyện nhỏ này ép buộc ra nhiều phong ba như vậy, này tuyệt bích là ăn miếng não tàn đi?
Tuy rằng nói như vậy có chút não tàn, thế nhưng cô biết thời gian tôi đi ra ngoài cùng cô ăn một bữa cơm có thể kiến bao nhiêu tiền lời không! Sớm biết đã không có lòng tốt rồi! Dù sao chính
là chảy chút máu mà thôi, trì hoãn một lúc cũng không chết được!
Lưu Giai Giai nhìn thấy Trịnh Cảnh Đồng rốt cục nghĩ tới phi thường cao hứng: “Em ngày đó trang điểm có chút đậm, anh khả năng nhận ra không lớn a, kỳ thực em rất ít như vậy, ngày đó phải tham gia một vũ hội, yêu cầu của chủ sự là bằng hữu.”
“Bởi vì Cảnh Đồng đại ca anh đã cứu em, em đã muốn hảo hảo cảm ơn anh, báo đáp anh, bất quá em vẫn công ty anh hẹn trước, nhưng là những người đó chính là không châm chước, vì thế em liền cầu xin cha giúp đỡ em, xin lỗi nhé, Cảnh Đồng đại ca anh người tốt như vậy, chắc chắn sẽ không trách em đi?” Nói tới chỗ này Lưu Giai Giai le lưỡi một cái, khả năng cô cảm thấy mình nghịch ngợm như vậy rất khả ái, con gái 18 tuổi không xấu, chính là tuổi thanh xuân vô địch, làn da cùng *** thần khí thế đều là trạng thái tốt nhất, tràn đầy sức sống.
Có điều cái này cùng Trịnh Cảnh Đồng không quan hệ, Lưu Giai Giai tiếp tục thanh xuân vô địch ở trong mắt y cũng chỉ là ngu ngốc, y đều nhanh cóng khí tạc, vui vẻ cởi mở như thế này chính là não tàn a, lúc trước thực sự là không nên giúp một tay! Nhỏ không hiểu chyện não tàn thì thôi, bên cạnh lớn thế kia sao cũng não tàn theo a, con gái một thì ghê gớm lắm sao! Công ty cứ để cô làm lụi bại như
vậy sao? Tôi coi như là tính tình tốt, gặp phải tính tình nóng nảy, đợi không được đến đoạn cơm này liền phán cô “Tử hình”, khẳng định cho là cô ác ý là khó dễ được chứ!
Không thể tưởng tượng được thật đúng là bị A Bảo này thích khai não động khiến mông muội rồi, Trịnh Cảnh Đồng đều sắp thổ huyết nội thương, thực sự là gặp quỷ rồi!
Trịnh Cảnh Đồng không phải tới một mình, đi cùng y còn có Vu Cần cùng một cao tầng công ty, còn có một luật sư khác nữa, ba người này nghe xong đối thoại đều có chút cạn lời, chuyện này là sao a, đây không phải bệnh thần kinh sao, khiến 2 công ty đều thêm phiền phức, thật là không có chuyện gì đi tìm việc!
Trịnh Cảnh Đồng đã không muốn nói chuyện, luật sư cùng đến với Trịnh Cảnh Đồng mở miệng nói: “Lưu tiên sinh, quý công ty đối với hợp đồng định ra trước đó cũng không có dị nghị gì đúng không?”
Lưu Khải vừa định lắc đầu nói không có, liền nghe Lưu Giai Giai mất hứng nói: “Tôi đang cùng Cảnh Đồng đại ca nói chuyện ni, anh sao lại xen mồm a! Nào có nhân viên nào cướp lời nói trước ông chủ!”
Bao gồm cả Trịnh Cảnh Đồng 4 người Trịnh thị đều quỳ Lưu Giai Giai, nữ nhân này thiếu tâm nhãn hay là làm sao?
“Giai Giai!” Lưu Khải thấp giọng quát một tiếng, “Xin lỗi Trịnh
tổng, Giai Giai bị tôi làm hư, có chút tùy hứng, cậu đừng có chê bai.”
“Cha! Con mới không có tùy hứng, con đây cũng là vì tốt cho Cảnh Đồng đại ca.” Lưu Giai Giai cong cong miệng, bị giáo huấn cũng mất hứng.
Trịnh Cảnh Đồng hiện tại đã muốn sớm một chút ký xong hợp đồng về sớm một chút, cái này cũng là nguyên nhân tại sao y dẫn theo luật sư tới, hợp đồng y đều đã chuẩn bị xong, chỉ cần bàn bạc xong xuôi, hiện tại có thể ký tên, để sớm hoàn thành nhiệm vụ, y mạnh mẽ nhẫn nại, sớm một chút làm xong trở về thôi, càng kéo dài chính là hành hạ bản thân, cũng không muốn tiếp tục nhìn đến hai người não tàn này nữa!
“Lưu tiên sinh, nếu như không có bàn bạc không có vấn đề gì, không bằng chúng ta ngày hôm nay liền đem hợp đồng ký, sớm hoàn thành hợp tác đối với chúng ta đều có lợi.” Trịnh Cảnh Đồng rốt cục lên tiếng, kỳ thực y vốn là muốn làm một nghi thức ký kết, mở buổi họp báo, thế nhưng ngẫm lại còn phải giao thiệp cùng hai người kia y liền sợ hãi, cùng bệnh thần kinh ở chung thật sự cần dũng khí.
Bất quá đối phương hiển nhiên không nghĩ như thế, Khải Vận muốn làm một nghi thức ký kết chính thức, đồng thời muốn thông tri tới các tạp chí lớn trước, chuyện này đối với Khải Vận là tuyên truyền rất tốt, đối
phương không muốn bỏ qua như thế.
Nếu Trịnh Cảnh Đồng cũng không có tâm tư tiếp tục ăn cơm gì nữa, hợp tác đã bàn xong xuôi, không, kỳ thực đã sớm bàn xong xuôi, y hôm nay chính là bị gạt ăn một bữa cơm!
Liền trong chốc lát y sẽ giả bộ nhận điện thoại cáo từ, Lưu Giai Giai cực kỳ thất vọng, có điều cô cũng không thể tùy hứng để Trịnh Cảnh Đồng lưu lại cùng cô, cô chính là tiếp tục não tàn cũng biết cái này không thực tế.
Mấy người Vu Cần đương nhiên cũng theo Trịnh Cảnh Đồng rời đi, thực sự là một chuyện cười lớn, bọn họ bị người đùa bỡn! Coi như đối phương là mỹ nữ cũng không thể tha thứ!
Trịnh Cảnh Đồng chờ người đi rồi trong phòng liền còn lại hai người Lưu Khải cùng Lưu Giai Giai, gặp được “Ân nhân cứu mạng” Lưu Giai Giai rất cao hứng, tuy rằng Trịnh Cảnh Đồng ăn cơm ăn đến một nửa liền đi, nhưng điều này cũng không gây trở ngại tới tâm tình tốt của cô.
“Giai Giai, con thấy Trịnh tổng có chút sinh khí rồi, sau này con đừng tiếp tục như vậy nữa, cha lúc này nhưng là gánh chịu nguy hiểm, nếu như Trịnh tổng thực sự nổi giận Khải Vận chúng ta phải chịu không nổi!” Lưu Khải hiện tại ngẫm lại mình thực sự là dính líu tới một chuyện phi thường to gan, lúc đó đầu óc hôn mê, hiện tại bắt đầu có chút
hối hận rồi, cũng may Trịnh Cảnh Đồng không thực sự phát hỏa, đúng là khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Sao thế được, Cảnh Đồng đại ca là người tốt như vậy, chắc chắn sẽ không tức giận với cha đâu.” Lưu Giai Giai tâm tình vô cùng tốt uống canh, “Càng sẽ không tức giận với con, anh ấy đúng là đã cứu mạng con, đây là duyên phận cha biết không?”
“Đối với anh ấy con rất rõ ràng, anh ấy chính là làm người có chút nghiêm túc, kỳ thực tâm đặc biệt nhuyễn, cha xem anh ấy hôm nay có nói với con một câu nói nặng lời nào không?” Lưu Giai Giai dương dương đắc ý, “Vì thế cha cũng chớ quan tâm, con a phải cố gắng báo đáp Cảnh Đồng đại ca.”
“Lúc nào cũng ở trong nhà nghe con nói báo đáp báo đáp, người ta đường đường là tổng giám đốc của Trịnh thị, có thể cần con báo đáp cái gì, có thứ gì là y không có? Con có y đều có! Cha phỏng chừng y đều không đem chuyện cứu con để ở trong lòng.” Lưu Khải không muốn giội gáo nước lại cho con gái, có điều đây chính là hiện thực a, Trịnh Cảnh Đồng thực sự cái gì cũng không thiếu được chứ.
“Cha ý nghĩ này của cha cũng không phải đúng!” Lưu Giai Giai cau mày, “Liền bởi vì anh ấy không thiếu cái gì con liền không báo đáp? Anh ấy có tiền cứu người không cầu báo đáp chính là phải? Con làm sao có
thể đương nhiên như thế mà nhận ân huệ của người ta ni?”
“Thôi thôi thôi, cha không nói lại con.” Lưu Khải cũng không cùng con gái tranh luận, “Vậy con nói, con muốn báo đáp y thế nào?” Hắn thực sự là không nghĩ ra được.
“Con muốn sinh con cho anh ấy!” Lưu Giai Giai đột nhiên nói ra lời kinh người.
Lưu Khải trong nháy mắt liền phun ra, hắn biết con gái mình tùy hứng lại thích nghĩ đương nhiên như thế, nhưng không nghĩ tới thế mà sẽ có ý nghĩ như thế!
“Cha nhớ không lầm, Trịnh Cảnh Đồng y đã kết hôn a? Hơn nữa đối phương còn là con trai của Phó Minh, Phó Minh con có biết không?” Lưu Khải cảm thấy con gái mình não rút, cùng con trai của Phó Minh cướp người, không muốn sống nữa sao? “Hơn nữa quan trọng nhất là, Trịnh Cảnh Đồng y là đồng tính luyến ái a!” Con gái đây là bị hóa điên rồi sao!
“Đó là biến thái được chứ!” Lưu Giai Giai vẻ mặt xem thường, cô là nhân sĩ phản đồng kiên định, phi thường căm ghét đồng tính luyến ái, “Người như Cảnh Đồng đại ca, vốn là không nên cùng một nam nhân cùng nhau, đối phương căn bản không xứng với anh ấy!”
“Lời này của con cũng đừng nói lung tung khắp nơi, đừng gây thêm phiền toái cho cha con!” Lưu Khải sắp bị hù chết, lời này của con gái quá đắc tội người ta rồi, “Mặc kệ như thế nào,
Trịnh thị Phó thị một cái chúng ta cũng đều đắc tội không nổi, bọn họ đều kết hôn con cũng không cần làm loạn thêm, hảo hảo tìm bạn trai yêu đương, đừng nghĩ đông nghĩ tây.”
“Con biết Phó thị không đắc tội được.” Lưu Giai Giai cong miệng, “Thế nhưng trong nước căn bản không cho phép đồng tính luyến ái kết hôn, bọn họ lĩnh chứng ở Mỹ ở trong nước không có hiệu lực, có gì đặc biệt chứ.”
“Con không nghĩ tới muốn danh phận gì, chính là đau lòng Cảnh Đồng đại ca, muốn sinh cho anh ấy một đứa bé, anh ấy và Phó A Bảo gì kia cùng nhau có thể có con sao? Còn không phải muốn sinh hộ hay là nuôi con nuôi gì đó, nhiều dơ bẩn a, con cái gì cũng không cầu xin, chính là cảm thấy anh ấy đáng thương, muốn cho anh ấy một đứa bé, hoàn toàn là đang vì anh ấy suy nghĩ được chứ.” Lưu Giai Giai bĩu môi, “Mới không phải muốn cùng Phó A Bảo gì kia tranh cái gì ni, nhà cậu ta tài đại khí thô, con khẳng định cũng không tranh nổi, bất quá cậu ta không thể sinh cho Cảnh Đồng đại ca một đứa bé, cũng không thể để Cảnh Đồng đại ca vĩnh viễn không có con đi, con đây là giúp anh ấy khó khăn được chứ, không muốn danh phận, thực sự là tiện nghi anh ấy rồi.”
Lưu Khải nghe xong đều nhanh quyệt qua đi, đứa con gái này trong đầu từ sáng đến tối đều nghĩ gì thế!
“Người ta có con hay không cũng mắc mớ gì đến con a? Con một cô nương hảo hảo, không danh không phận thay y sinh con, con có bệnh a? Y chính là tiện tay đưa con tới bệnh viện, con hi sinh lớn như vậy a, cha còn muốn nhìn thấy con kết hôn ni, nhà chúng ta nghèo đến mức không có gì ăn hay sao mà con muốn chà đạp chính mình như thế! Con cũng cùng nói với mẹ con, bà ấy sẽ tức chết!”
Lưu Giai Giai bật cười: “Con đã sớm nói với mẹ được chứ, mẹ đã đồng ý, không tin cha về nhà hỏi mẹ, bằng không cha bây giờ gọi điện thoại cho mẹ cũng được.”
Lưu Khải muốn té xỉu, thậm chí ngay cả vợ cũng đồng ý chuyện như vậy, đây đều là làm sao vậy a!
Trịnh Cảnh Đồng mang theo đầy bụng tử khí về đến công ty, hôm nay thực sự là gặp phải bệnh thần kinh, y thời điểm nói với Phó A Bảo chuyện này Phó A Bảo cười đến không ngậm miệng lại được, hoàn toàn xem là chuyện cười đến xem, Phó A Bảo cũng không nghĩ tới thật sự sẽ có người như vậy, cậu lúc đó chính là tùy tiện nói một chút.
Sự tình đã giải quyết, hai người cũng là bỏ qua không nói, còn lại giao cho nhân viên chuyên môn phụ trách dự án này làm tiếp.
Hai người hiện tại có một chuyện khác phải bận tâm, đó chính là video giám sát 6 năm trước, Trịnh Cảnh Đồng sai người đi chuẩn bị, vận may của bọn họ cực kỳ tốt, giám sát của khách sạn này 6 năm trước vẫn còn giữ lại.
Lúc đó Phó Trạch Văn một nhóm người đi du lịch 5 ngày, ở 4 đêm, theo dõi trong 5 ngày này được đưa tới văn phòng của Trịnh Cảnh Đồng, Phó A Bảo phi thường khẩn trương, chuẩn bị đã lâu mới bắt đầu kiểm tra theo dõi 5 ngày này.
Kiểm tra đương nhiên là nhanh chóng thu thập, 3 ngày trước đều không có phát hiện vấn đề gì, sau đó buổi tối ngày thứ tư, cũng chính là đêm cuối cùng vấn đề đến rồi.
Phóng tới địa phương then chốt Trịnh Cảnh Đồng ấn phím lùi về sau, sau đó chậm lại tốc độ, 2 người nhìn 2 người trong màn ảnh mặt đều đen.
Vâng lại một em bánh bèo xuất hiện, cơ mà em gái này não tàn theo em thấy thì không đáng ghét lắm, chỉ đôi khi hơi atsm chút thôi chứ không cản trở nhiều đến hạnh phúc đôi chẻ ^^
Thím Dao sắp bị cho ra đảo thật rồi vỗ tay
Có một điều em muốn nhắc trước mọi người là nếu ai đã từng đọc truyện của thím Oa rồi thì biết đấy, H của thím rất dài, một cảnh H mà mấy chương lận á =.=’ Vì vậy đến đoạn H em sẽ dịch hết luôn một thể rồi up chứ k up từng chương nữa, tránh cho mọi người đang high đột nhiên low =))) đến cảnh đấy em sẽ báo trước :
=================
|
CHƯƠNG 70
Ống kính là nhìn xuống, góc độ nghiêng, ban đầu thời gian còn sớm, cho nên bên trong hành lang người tương đối nhiều, các học sinh còn lẫn nhau xuyên cửa cái gì đó, có điều Phó Trạch Văn sau khi đi vào phòng mình liền không trở ra, hẳn là sau khi uống rượu say có có chút choáng váng, sau đó đến khoảng thời điểm 10h trong hành lang liền triệt để an tĩnh, mọi người phỏng chừng đều chuẩn bị đi ngủ, Hạ Tình từ trong phòng mình đi ra, cô có chút thấp thỏm đi tìm Phó Trạch Văn, ở cửa phòng Phó Trạch Văn đứng thật lâu mới dám gõ cửa.
Ngay thời điểm Hạ Tình thấp thỏm, cửa phòng Đới Tuyết Dao mở ra, thật là khéo léo, Đới Tuyết Dao nhìn thấy màn này, bởi Hạ Tình đưa lưng về phía cô, vì thế căn bản không có nhìn thấy Đới Tuyết Dao.
Sau đó cửa phòng Phó Trạch Văn trong chốc lát liền mở ra, Đới Tuyết Dao tính phản xạ đóng cửa lại, một lát sau liền chậm rãi mở ra, cô nhìn cửa phòng Phó Trạch Văn đóng vài phút, sau đó lại đóng cửa lại, thẳng đến hơn 11h, cô từ trong phòng đi ra, sau đó thử đi gõ cửa phòng Phó Trạch Văn.
Không nghe được âm thanh, chỉ nhìn từ hình ảnh mơ hồ Phó A Bảo và Trịnh Cảnh Đồng biết Hạ Tình không có nói dối, thế nhưng hành vi của Đới Tuyết Dao xác thực rất khả nghi, hơn nữa thực sự là thật
khéo, chuyện của Hạ Tình vừa vặn được cô thấy được.
Ai ngờ cửa căn bản không khóa, chỉ gõ một cái cửa liền mở ra, Trịnh Cảnh Đồng đỡ trán, quả nhiên uống rượu say chính là hồ đồ, thế nhưng không khóa cửa.
Đới Tuyết Dao sau khi đi vào một hồi lâu mới ra ngoài, một mình, cô ở trong hành lang gọi điện thoại, sau đó trong chốc lát một nhân viên khách sạn đi tới, đưa cho Đới Tuyết Dao một cái thẻ phòng, là cách vách Phó Trạch Văn, Trịnh Cảnh Đồng híp mắt, tầng này được Phó Trạch Văn bao hết, vì thế phòng nào bọn họ cũng có thể ở, Đới Tuyết Dao tìm phục vụ khách sạn hỏi phòng trống, tìm cớ nói phải đổi phòng gì đó, vận khí tốt, vừa lúc phòng cách vách Phó Trạch Văn không xa có một phòng trống.
Phục vụ khách sạn vừa đi Đới Tuyết Dao lại đi vào phòng Phó Trạch Văn, sau mười mấy phút cô lại đi ra, có điều lúc này không phải đi ra một mình, cô cố hết sức gian nan ôm Hạ Tình chỉ bao một bọc chăn mỏng ra khỏi phòng, hình ảnh tuy rằng không rõ lắm, nhưng có thể nhìn ra được là cô sử dụng rất nhiều sức, động tác rất gian nan cũng rất chậm, phi thường không dễ dàng, cự ly ngắn ngủi cô bỏ ra mười mấy phút mới xong, cuối cùng ôm Hạ Tình tiến vào phòng trống kia, trong chốc lát cầm một cái chăn mỏng đi ra, sau đó
lại đi vào phòng Phó Trạch Văn một lần nữa.
Phó A Bảo nhìn xem trợn mắt ngoác mồm, không nghĩ tới sự thực dĩ nhiên cùng suy đoán trước kia của Trịnh Cảnh Đồng giống nhau như đúc, thật sự là bất khả tư nghị, đây là một sự kiện tính khả năng thao tác cơ hồ là số không, thế nhưng vận khí của Đới Tuyết Dao thực sự là phi thường tốt, thiên thời địa lợi nhân hòa, bất luận dạng nào đều cô chiếm giữ.
Trịnh Cảnh Đồng cũng rất bất ngờ, trước kia y thật sự cũng chỉ là suy đoán, nhưng sự thật không nghĩ tới thế nhưng cùng y nói tới không sai chút nào, đây cũng quá mơ hồ.
Chuyện sau đó không cần xem hai người cũng có thể đoán được, một hồi hiểu lầm hoàn mỹ cứ như vậy sinh ra, hồ đồ của Phó Trạch Văn cùng Hạ Tình khiến Phó A Bảo và Trịnh Cảnh Đồng tim gan phèo phổi đều đau, hai người làm cái quái gì gì mà hồ đồ như thế ni, uống rượu cũng đừng chậm trễ chuyện a, tiện tay khóa cửa rất khó sao? Tùy tiện ai cũng được, nhẹ nhàng khóa cửa mà thôi, kia không phải sau đó đã không nhiều chuyện như vậy rồi!
Hai người đối với chuyện khóa cửa này cùng đấm ngực giậm chân, cũng cảm thấy Đới Tuyết Dao thật là một nữ nhân đáng sợ, can đảm thực sự là khác hẳn với người thường, người bình thường chắc chắn sẽ
không làm loại chuyện này.
Phó A Bảo thật sự là tức chết rồi, cậu hận không thể hiện tại liền đi tìm Đới Tuyết Dao hung hăng đánh một trận, cậu trước kia đúng là vẫn tuyên bố chưa bao giờ đánh nữ nhân, nhưng là Đới Tuyết Dao lừa Phó Trạch Văn anh trai cậu 6 năm, bây giờ còn muốn cùng Phó Trạch Văn bàn bạch cưới xin!
Phó A Bảo vẫn cảm giác Đới Tuyết Dao là một người có chút giả bộ, thế nhưng cậu căn bản không nghĩ nhiều, còn cảm thấy nữ nhân rụt rè một chút cũng không sao, thế nhưng không nghĩ tới phía dưới lớp da điềm mỹ này dĩ nhiên là đen! Thực sự là quá đáng sợ!
Cậu quả thực không dám tưởng tượng sau khi Phó Trạch Văn kết hôn với cô sẽ là như thế nào, chỉ có thể may mắn trước khi kết hôn phát hiện bộ mặt thật của cô ta.
Trịnh Cảnh Đồng nhìn Phó A Bảo cả người không tốt lắm lo lắng không thôi, y nhẹ giọng vỗ vỗ lưng Phó A Bảo động viên nói: “A Bảo em đừng tức giận, chọc tức thân thể mình sẽ không tốt, trong bụng em còn có bảo bảo ni, người như vậy không đáng khiến em tức giận. Hiện tại phát hiện còn không muộn, anh trai em còn chưa có kết hôn với cô ta, anh đây liền đưa tới cho anh trai, phần dưới làm sao bây giờ còn phải nghe ý kiến của anh trai em.”
Bọn họ chỉ là nhìn thấy chuyện phát sinh buổi
tối hôm ấy mà thôi, sau đó Phó Trạch Văn cùng Đới Tuyết Dao cùng nhau thế nào bọn họ cũng không biết, chỉ có thể suy đoán mà thôi.
Phó A Bảo ngồi ở trên ghế tức giận, ngực khi lên khi xuống, hiển nhiên là nuốt không trôi cơn giận này, bên trong đầu quả dưa nghĩ tới đều là làm sao giết chết Đới Tuyết Dao này! Nữ nhân này lừa gạt anh trai cậu ròng rã 6 năm! Thật là một tiện nhân!
Phó Trạch Văn lúc này đang vùi đầu vào công việc, Phó Minh cùng Hứa Dung có dự định về hưu, muốn Phó Trạch Văn sau khi kết hôn cũng chậm rãi ẩn lui, vì thế gần đây Phó Trạch Văn đều rất bận, chuyện hắn tiếp nhận trở nên bắt đầu tăng lên, sau đó lại phải bận tâm việc kết hôn của em trai mình, bận rộn tới có chút đau đầu.
Sau đó chính là chuyện của Đới Tuyết Dao, thiệp mời đính hôn của hai người đã làm xong, liền chờ phát ra ngoài, thế nhưng Phó Trạch Văn bởi vì nguyên nhân trước đó có chút chần chờ, vì thế liền giữ lại không phát, hắn còn đang do dự, do dự đến cùng có nên kết hôn với Đới Tuyết Dao hay không.
Điện thoại di động trên bàn của Phó Trạch Văn bắt đầu rung rung, có điện thoại, hắn cầm lên vừa nhìn, phát hiện là Trịnh Cảnh Đồng.
Hắn theo bản năng mà bắt đầu nhíu mày ghét bỏ, nhìn thấy Trịnh Cảnh Đồng
hắn liền chán ghét! Chính là hỗn đản này, cái gọi là bạn bè của mình lại trâu già gặm cỏ non lừa gạt em trai đáng yêu của hắn! Thực sự là rất muốn đánh chết hắn!
“Uy.” Phó Trạch Văn lòng tàn đầy mất hứng ấn xuống nút nghe, “Có chuyện gì mau nói, tớ rất bận.”
“Cậu đừng thiếu kiên nhẫn như thế a, tớ muốn nói cho cậu nhưng là đại sự.” Trịnh Cảnh Đồng trong điện thoại cũng không nói nhiều lắm, “Tớ và A Bảo giúp cậu tra xét một chuyện, cậu mở máy tính, tớ gửi tới mail của cậu, cậu nhìn liền biết, đến thời điểm cậu khẳng định cảm kích tớ, nhớ tớ dành trước cho tớ một hậu lễ.”
“Ha?” Phó Trạch Văn nghe được mạc danh kỳ diệu, cái gì với cái gì a, nói không đầu không đuôi đều là cái gì a.
“Cậu xem liền biết, tớ cúp trước, sau đó cậu tự mình gọi tới.” Nói xong Trịnh Cảnh Đồng liền đem điện thoại cúp.
Phó Trạch Văn mở Notebook ra mở mail, trong lòng hắn còn nói thầm, hắn có thể có chuyện gì có thể tra a, quả thực mạc danh kỳ diệu.
Trịnh Cảnh Đồng gửi tập đính kèm tới Phó Trạch Văn là một video, là một cái video Trịnh Cảnh Đồng đã để người cắt nối biên tập qua, chỉ có phần trọng yếu, thời điểm Phó Trạch Văn mở ra còn kỳ quái rốt cuộc là cái quỷ gì, video có chút mơ hồ, hiệu quả
thị giác cũng không thoải mái chút nào, nhưng sau khi xem một hồi biểu tình của hắn liền không thích hợp, chuyện buổi tối hôm đó hắn vĩnh viễn cũng sẽ không quên, hắn làm ra một chuyện sai lầm thiên đại, chí ít đối với hắn mà nói, đây là một chuyện rất nghiêm trọng.
Nhưng hiện tại video nói cho hắn biết, hắn nhìn đến, đều là giả, đều là Đới Tuyết Dao lừa hắn!
Video sau khi trải qua cắt nối biên tập cũng không dài, Phó Trạch Văn liên tục xem lại nhiều lần, thời khắc nhìn đến mấu chốt còn ấn phím tạm dừng cẩn thận phân biệt, sau khi xem xong Phó Trạch Văn liền đỡ trán nhắm 2 mắt lại.
Tâm tình hắn bây giờ không phải tức giận với Đới Tuyết Dao, cũng không phải bởi vì người đó là Hạ Tình mà cao hứng, hắn tự trách cùng hối hận.
Sáu năm, thời gian sáu năm cũng không phải ngắn, hắn có thể tưởng tượng được Hạ Tình khi đó thống khổ cùng bất lực cỡ nào, nhưng hắn đã làm cái gì, bởi vì luống cuống nên cái gì đều không hoài nghi, cũng không có đi điều tra, khi đó Hạ Tình nhìn hắn và Đới Tuyết Dao xuất song nhập đối khẳng định rất thống khổ vượt qua đi.
Hai người lúc đó cũng không phải người yêu, Hạ Tình lấy dũng khí để tới gần hắn, nhưng cuối cùng lại bị vứt bỏ, bất luận người con gái có lòng
tự ái nào cũng sẽ không tiếp tục liều chết dây dưa, cũng không thể bởi vì lên giường liền nháo rùm beng khiến đối phương chịu trách nhiệm, mọi người đều là người trưởng thành, anh tình tôi nguyện, nháo đến một bước kia cũng quá khó coi.
Không trách Hạ Tình khi đó liền đột nhiên xuất ngoại, bởi vì tâm ý nguội lạnh đi …
Bởi vì lúc trước cho rằng mình cùng Đới Tuyết Dao đã xảy ra quan hệ, thậm chí Đới Tuyết Dao còn mang thai sẩy thai, vì thế Phó Trạch Văn vẫn cảm thấy mình không có tư cách tiếp tục theo đuổi Hạ Tình nữa.
Nhưng bây giờ phát hiện chân tướng, Phó Trạch Văn lại cảm giác mình càng thêm không có tư cách theo đuổi Hạ Tình, hắn cảm giác mình chính là tên hỗn đản!
Sau khi chỉnh lý lại tâm tư Phó Trạch Văn goi điện thoại cho Hứa Dung.
“Mẹ, đính hôn hủy bỏ đi, con chuẩn bị cùng Đới Tuyết Dao chia tay.” Ngày trước hắn đều gọi là Tuyết Dao, hiện tại gọi đầy đủ tên.
“Đột nhiên đây là làm sao, hảo hảo như thế làm sao chia tay a, các con cãi nhau hả?” Hứa Dung có chút kinh hách, con trai và Đới Tuyết Dao nhưng là nói chuyện thật nhiều năm, như thế nào đột nhiên liền muốn chia tay?
“Mẹ đừng hỏi nhiều như vậy, khách sạn sau đó con đi hủy, thiệp mời mẹ đều xử lý đi, Đới gia con cũng sẽ tự mình
đi nói, những chuyện trong nhà thu xếp kia đều dừng lại.”
“Thật sự muốn chia tay?” Hứa Dung phi thường không hiểu, hảo hảo đây là làm sao a, “Là con đề cập hay là Tuyết Dao đề cập a? Các con đều nói chuyện lâu như vậy rồi, mắt thấy mẹ liền có thể ôm cháu, con lúc này chia tay phải bao nhiêu năm thiếu niên nữa mới có thể tìm được đối tượng kết hôn thích hợp a?”
“Cháu không phải lập tức liền có sao, trong bụng A Bảo.”
Hứa Dung: “…” Ngô … Hình như cũng thật là có chuyện như thế, bà suýt nữa liền quên, đều do A Bảo tới ở Trịnh gia, hại bà theo bản năng liền đem trong bụng A Bảo trở thành cháu ngoại.
Vì thế bà lại cao hứng lên, có điều hôn sự của con lớn vẫn không thể qua loa.”
“Dù sao thiệp mời còn chưa phát, cái gì đều còn kịp, hỏi con vì cái gì chia tay đều không nói cho mẹ biết, buổi tối về nhà cùng mẹ hảo hảo nói rõ ràng một chút!”
“Biết rồi.”
Phó Trạch Văn sau khi cúp điện thoại lại gọi điện thoại, lúc này là gọi đến tòa soạn Đới Tuyết Dao công tác, hắn không muốn dễ dàng buông tha cho tiện nhân đùa bỡn mình 6 năm kia! Mang thai sẩy thai năm đó cái gì cũng là giả, báo cáo của bệnh viện đoán chừng là giả tạo, bất quá liền tính là thật, đứa con kia cũng khẳng định không phải của hắn.
Vừa nghĩ
đến 6 năm này một chút hắn liền tâm tắc, hắn cảm giác mình quả thực chính là não tàn!
Phó A Bảo thở phì phì hồi lâu mới dừng lại ni, sau đó cậu để Trịnh Cảnh Đồng đi hỏi mail của Hạ Tình, bảo là cũng muốn gửi tới Hạ Tình một phần.
“Như vậy xem ra, anh trai em và chị Hạ Tình rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt a, chị ấy hiểu lầm anh trai em, chúng ta phải để chị ấy biết chân tướng a, hai người kia không phải có thể cùng một chỗ?” Phó A Bảo đối với Hạ Tình kỳ thật không biết, nhưng là chỉ cần là anh trai mình thích, cậu cũng liền thích!
Trịnh Cảnh Đồng tâm nói em viết tiểu thuyết ni, hiểu lầm 6 năm sao có thể dễ dàng như vậy liền hóa giải, coi như biết chân tướng rồi hai người cũng không nhất định sẽ đến cùng nhau, bất quá video gửi cho Hạ Tình hẳn là nên, cô ấy vẫn hiểu lầm Phó Trạch Văn là cố ý, hẳn là để cô biết chân tướng.
Trong chốc lát hỏi mail của Hạ Tình, Trịnh Cảnh Đồng cũng gửi video như vậy qua, bọn họ không biết, Hạ Tình sau khi nhìn thấy video liền khóc vài giờ …
Lúc này Phó Trạch Văn gọi điện thoại tới, hắn muốn biết Trịnh Cảnh Đồng làm sao lại nghĩ tới điều tra chuyện này.
“Ách …” Trịnh Cảnh Đồng cố gắng tổ chức ngôn ngữ, có điều ngẫm lại hình như chuyện này
không có cách nào dã man, cũng chỉ nói thật mà thôi.
“Chính là như vậy, tớ cùng A Bảo lúc đó cảm thấy việc này kỳ quái, này căn bản không phải tác phong của cậu đúng không? Sau đó tớ cũng sai người đi điều tra, vẫn khí cũng thật là tốt, vừa tra liền tra được, có điều này cũng nhờ có khách sạn cậu chọn, vừa vặn người ta có dự bị.”
“Chỗ Hạ Tình cũng biết sao?” Phó Trạch Văn tâm tình thấp thỏm.
“Ân, vừa mới gửi qua cho cô ấy, cậu có muốn số của cô ấy hay không? Hảo hảo hảo nói xin lỗi với cô ấy, cô ấy quả thực rất khổ.”
“… Hảo.”
Lúc này Phó A Bảo tiến tới: “Ca anh yên tâm, em khẳng định không bỏ qua cho con tiện nhân kia, lừa anh lâu như vậy, nhìn em lợi hại cho cô ta xem!”
Trịnh Cảnh Đồng liền vội vàng kéo cậu, tâm nói nhìn cái gì vậy, em nhìn lại chính em đi, mang thai như vậy còn hành hạ.
“Em hảo hảo chờ ở bên cạnh Cảnh Đồng không được chạy loạn, em mới mang thai hơn 2 tháng, chính là thời điểm không ổn định, không cần bận tâm vớ vẩn, chuyện còn lại anh sẽ xử lý tốt, hảo hảo ăn cơm biết không?”
“Nha …” Rõ ràng muốn thay huynh đệ ra mặt, nhưng lại bị dội một bát nước lạnh, Phó A Bảo có chút ỉu xìu.
“Bất quá vẫn là cám ơn em, em thật sự là giúp anh đại ân, cũng cám ơn cậu, Cảnh Đồng.”
Hắn biết điện thoại di động của Trịnh Cảnh Đồng hiện tại nhất định là hands-free.
Phó A Bảo lại cao hứng lên: “Nói cảm ơn với không cảm ơn cái gì, ai bảo anh là anh trai em ni, Cảnh Đồng anh cũng không cần cảm ơn, em đều cùng anh ấy kết hôn, anh là anh trai em, cũng chính là anh trai anh ấy, đối với em trai mình còn nói cảm ơn cái gì.”
Trịnh Cảnh Đồng đầy mặt hắc tuyến, em liền nhận định điểm ấy đúng không? Đều nói là anh vợ!
Phó Trạch Văn: “…” Đột nhiên đối với từ em trai này có chút sinh chán ghét a, hắn không muốn một em trai lớn hơn mình.
Phó Trạch Văn lấy được số điện thoại di động của Hạ Tình, thế nhưng vẫn không dám gọi qua, hắn hoàn toàn không biết nên biểu đạt hổ thẹn cùng áy náy của mình thế nào, hắn cảm thấy mặc kệ nói cái gì cũng không thể bù đắp lỗi lầm của mình.
Làm một hồi “Thần thám”, giúp trong nhà đuổi đi một “Ác quỷ”, Phó A Bảo rất là thỏa mãn, đối với Trịnh Cảnh Đồng cũng nhìn với cặp mắt khác xưa, cậu không nghĩ tới Trịnh Cảnh Đồng thế nhưng hữu dụng như vậy ni, kỹ năng trinh thám quả thực là max, thật lợi hại!
Hơn nữa vừa nhận được điện thoại trong nhà gọi tới, nói là chuyển phát nhanh của cậu tới, cửa hàng Tiểu Quạ Đen gì đó, cũng chính là quần áo
Cos, vì thế tâm tình Phó A Bảo tốt tới cực hạn, cậu quyết định tối hôm nay liền mặc quần áo Cos xinh đẹp chụp ảnh đăng truyện!
Tán thành!
Trịnh Cảnh Đồng cũng cao hứng a, Phó A Bảo biết quần áo cos đã tới, y đương nhiên cũng biết, còn chưa tan tầm đã có ảo tưởng, nghĩ đến A Bảo mặc cos hở hang nằm ở trên giường y nghĩ đã chảy nước miếng, y còn hoàn toàn chưa biết chuyện phải chụp ảnh đăng lên mạng đâu.
4h chiều, đang đi làm Đới Tuyết Dao đột nhiên nhận được một thông báo từ bên trên xuống, nói là cô bị khai trừ rồi, là thủ trưởng của cô thông báo, hơn nữa là ngay ở trước mặt tất cả đồng nghiệp của cô, thái độ cùng ngữ khí đều phi thường không tốt.
Mọi người đều có chút mông lung, Đới Tuyết Dao càng là cảm thấy hoang đương, trong tòa soạn báo ai chẳng biết lai lịch của cô a, chính là tổng biên tập đều phải cô mặt mũi, khai trừ? Khai trừ ai cũng sẽ không khai trừ Đới Tuyết Dao cô a.
“Lời của tôi cô không nghe thấy sao, tổng biên tập ra lệnh, bảo cô lập tức thu dọn đồ đạc rời đi!” Thủ trưởng của Đới Tuyết Dao là một nữ nhân trung niên, bình thường cùng Đới Tuyết Dao rất thân, ẩn ẩn còn có chút nịnh bợ Đới Tuyết Dao, nhưng tốc độ trở mặt không quen cũng nhỏ tiêu chuẩn, “Yên tâm
đi, công ty cũng sẽ không thiếu bồi thường cô tiền, mau chóng thu dọn!”
“… Trần tỷ, đây là làm sao?” Mấy người bình thường cùng Đới Tuyết Dao quan hệ tốt đều vây lại đây hỏi tình huống, “Tuyết Dao công tác rất cố gắng a, như thế nào hảo hảo khai trừ cô ấy a?” Đới Tuyết Dao nhưng là bạn gái của Phó Trạch Văn, hai người đều bàn cưới xin rồi, đây là chuyện trong cả tòa soạn đều biết, ai dám đắc tội cô ta a, càng đừng nói là khai trừ.
Lẽ nào hai người chia tay? Không giống a, nếu là chia tay khẳng định Đới Tuyết Dao đâu dấu vết có thể theo, nhưng cô ta vẫn như cũ, căn bản không chia tay.
Đới Tuyết Dao cười gượng hai tiếng: “Trần tỷ, hôm nay không phải ngày cá tháng tư, chị cũng đừng đùa em nữa.” Cô tính tòa soạn gan to hơn nữa cũng không dám khai trừ chính mình.
“Ai nói đùa với cô!” Trần tỷ tiến lên hai bước, đối với bàn làm việc của Đới Tuyết Dao vung lên, “Mau chóng thu dọn đồ đạc, không thu thập tôi liền tự mình động thủ! Hay là cô muốn xã trưởng tự mình đến a?”
Bầu không khí trong phòng làm việc lạnh xuống một chút, lần này không ai sẽ cảm giác là đang nói đùa, đùa giỡn tới mức độ này đó là tìm đường chết, Đới Tuyết Dao chắc chắn sẽ không để yên, cho nên chỉ có khả năng là thật, tòa soạn là thật sự muốn khai trừ Đới Tuyết Dao.
Đới Tuyết Dao trừng mắt vênh mặt hất hàm sai khiến Trần tỷ, sau đó chậm rãi đứng lên: “Lý do đâu, lý do tòa soạn khai trừ tôi đâu?” Cô muốn biết tại sao, cũng không thể để đối phương bảo cô lăn liền lăn, cô là cái gì?
“Cô quản nhiều như vậy làm gì, dù sao tòa soạn cũng không thiếu bồi tiền cô tiền!” Trần tỷ rất không kiên nhẫn, cô từ chỗ tổng biên tập biết chút nội tình, cho nên cũng không sợ đắc tội Đới Tuyết Dao.
“Tôi muốn đi gặp tổng biên tập!” Đới Tuyết Dao tâm nói ai cho các cô lá gan, lại dám vô cớ khai trừ cô!
“Tổng biên tập sớm biết cô sẽ nói như vậy, ông ấy không muốn gặp cô, cô mau chóng thu dọn đồ đạc đi thôi!”
Đới Tuyết Dao tức giận đến mức đều không biết nên nói cái gì cho phải, cùng người ta cãi lộn không phải là phong cách của cô, ảnh hưởng đến hình tượng, cho nên cô bình tĩnh một lát liền bắt đầu gọi điện thoại cho Phó Trạch Văn, việc này cô phải cùng Phó Trạch Văn hảo hảo nói một chút, nói khai trừ liền khai trừ, lúc ấy công việc này của cô là Phó Trạch Văn để người an bài, hiện tại khai trừ cô đương nhiên cũng phải để Phó Trạch Văn biết, cô ngược lại muốn nhìn một chút, những người này có dám đắc tội với Phó Trạch Văn hay không!
Cho rằng cô là đống bùn sao, tùy ý người ta xoa nắn!
=================
|
CHƯƠNG 71
“Số điện thoại bạn gọi đang bận, xin mời -”
Đới Tuyết Dao liên tục gọi vài cuộc cho Phó Trạch Văn, nhưng Phó Trạch Văn vẫn luôn đường dây bận, cô tức giận đến muốn mắng người, sớm không bận tối không bận, cố tình lúc này bận! Thời điểm một mực cần giúp đỡ lại tìm không thấy người!
Cô còn kiên trì không ngừng gọi điện thoại tìm Phó Trạch Văn vì cô giữ gìn lẽ phải, thế nhưng Trần tỷ đã không kiên nhẫn, mấy đồng nghiệp bên cạnh vây xem cũng xì xào bàn tán.
“Được rồi được rồi, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, muốn gọi điện thoại thì ra ngoài gọi, tổng biên tập nói rồi, bảo cô đi nhanh lên, thất muốn tôi động thủ a?” Trần tỷ cao lớn thô kệch, tuy rằng làm là công việc văn phòng mềm mại, thế nhưng vừa nhìn dáng vẻ liền biết vũ lực trị cũng không thấp, hất một cái bàn cũng không thành vấn đề.
Bị khiêu khích năm lần bảy lượt như thế, Đới Tuyết Dao cũng phát hỏa, cô đi lên phía trước một bước nhìn thẳng Trần tỷ: “Trần tỷ, tôi đây nhiều năm qua lao tâm lao lực vì tòa soạn như vậy, tư lịch (tư cách và sự từng trải) so với nhiều người ở đây đều đã lâu, xưa nay chưa từng làm chuyện bất lợi
gì đối với tòa soạn, cũng không có lấy một phân tiền của tòa soạn, nói khai trừ liền khai trừ, có thể cho tôi một lý do không?”
“Tôi không để ý tới chút tiền bồi thường kia, tôi vốn không phải vì tiền mà tới nơi này làm việc, chỉ là xuất phát từ hứng thú mà thôi, chỉ cần tôi muốn, tôi hoàn toàn có thể có lựa chọn tốt hơn, để tay lên ngực tự hỏi một hồi, nhờ tôi mà tòa soạn những năm này chiến được bao nhiêu thuận tiện, có không ít chuyện là tôi giúp mọi người giải quyết, hiện tại các người lại nói cho tôi biết, tôi bị khai trừ rồi?!”
“Cô ở đây đang nói đùa với tôi sao? Trò đùa này không đáng cười chút nào, hay là tòa soạn muốn đóng cửa? Ông chủ chạy trốn rồi hả?” (Đệt vẫn còn mạnh mồm lắm –)
Cô còn kém không nói rõ ra: Bạn trai tôi là Phó Trạch Văn, anh ấy nhiều năm như vậy cho tòa soạn không ít lợi ích, công việc này của cô cũng là Phó Trạch Văn an bài, các người là ăn hùng tâm muốn cùng Phó Trạch Văn đối nghịch a?!
“Ai u, cô liền dẹp đi, không phải là đút lót cửa sau đi vào, nói cứ như là mình có bản lĩnh thực sự vậy, còn tốt nghiệp danh giá, cũng chưa thấy cô làm dự án gì lớn, còn không bằng Tiểu Sảng mấy nàng tốt nghiệp trường trung cấp đi ra ngoài chạy tin tức ni, cô không phải đều là bạn trai phú hào kia của cô thay
cô chống đỡ?” Trần tỷ lưu loát làm mất mặt, “Cô nói cô thay tòa soạn làm bao nhiêu chuyện, đó là cô tự mình làm ra sao, lúc đó chẳng phải dựa vào người khác, có gì đặc biệt hơn người.”
Nói xong Trần tỷ trên dưới đánh giá Đới Tuyết Dao một phen: “Không phải tôi khinh thường cô, cô như vậy còn muốn gả vào nhà giàu? Cô có cái gì a, người so với cô xinh đẹp hơn một đám lớn, người ta đối với cô chính là vui đùa một chút, Phó Trạch Văn này kết hôn nhất định phải tìm môn đăng hộ đối, trước còn nói với chúng tôi đính hôn, khoác lác đi? Tôi đã sớm nhìn cô không vừa mắt, bản lĩnh thật sự tôi cũng không thấy được, cả ngày ở trong tòa soạn vênh mặt hất hàm sai khiến, cao quý cho ai xem ni, làm bộ như kiểu rất NB hò hét, kỳ thực cũng chỉ như vậy thôi, chính là xả đại kỳ, cáo mượn oai hùm!” (NB: tự cao)
Lời này của Trần tỷ cũng không phải lời vô ích, cô bình thường tuy rằng lấy lòng Đới Tuyết Dao, nhưng thành thực trong lòng vẫn là rất khó chịu, cô rõ ràng chức vị so với Đới Tuyết Dao cao hơn, tuổi cũng so với Đới Tuyết Dao lớn hơn 10 tuổi, là cấp nhân vật nguyên lão trong công ty, nhưng Đới Tuyết Dao đối với cô không chút tôn kính nào, có lúc nói chuyện xử sự còn mơ hồ muốn áp cô một đầu, đổi là ai cũng sẽ mất hứng, trước kia là vì bát cơm nhẫn nhịn,
còn phải thấp kém, hiện tại rốt cục tìm được cơ hội, kia đương nhiên muốn hảo hảo trả bài một phen, lão hổ không phát uy, lại còn coi tôi là con mèo bệnh!
Ngực Đới Tuyết Dao phập phồng kịch liệt, cô tức đến nói không nên lời, cô bình thường tự nhận là người xử sự coi như không tệ, xưa nay chưa từng cùng đồng nghiệp cãi nhau, cũng không nghĩ tới sẽ bị nói như vậy, cô đâu nuốt được cơn giận này.
Trần tỷ khả năng nới tới cao hứng, căn bản không dừng lại được: “Cô hỏi một chút trong công ty có bao nhiêu người nhìn cô không vừa mắt, khoe khoang cái gì a, bảo cô đi thì đi đi, đừng ở chỗ này xả với tôi, nếu không sắp tan tầm rồi, tôi còn thực sự không có tâm tư đi lãng phí thời gian với cô, liều chết đổ thừa rất tốt sao?”
“Còn không phải vì tiền công tác, vì hứng thú, thực sự là muốn cười tới rụng răng hàm, tôi đây có hứng thú sao, cô bình thường chính là viết chút bản thảo máy móc, lúc nào thấy cô đi ra phỏng vấn qua? Đến giờ liền tan tầm, tòa soạn có lúc bận rộn tới chân không chạm xuống đất cô cũng chưa bao giờ nói tăng ca giúp đỡ, xong thời điểm phát tiền thưởng cô còn bất tài đi so sánh với người khác, cô sờ lương tâm mình một chút đi, tiền này cô cầm tới yên tâm
thoải mái sao? Làm nghề này của chúng ta, nào có không tăng ca, thời điểm bận rộn mệt như một con chó còn nhiều không đếm xuể, chính là tổng biên tập so với cô còn chịu khó hơn! Cô vẫn còn ở đây cùng tôi già mồm cãi láo, còn hứng thú cái gì, nếu như mọi người trong tòa soạn cũng giống như cô mang theo cái gọi là hứng thú đi làm, tòa soạn của chúng ta còn có thể tốt hay không?! Làm tin tức chính là phải liều mạng!”
Lời này của Trần tỷ thật sự là nói tới trong tâm khảm mọi người đi, làm nghề này có đôi khi quả thật muốn liều mạng, liền nói Đới Tuyết Dao chướng mắt nhóm tiểu phóng viên ban giải trí kia đi, là thật đặc biệt liều mạng, vì một tin tức, có thể liền một hai tuần ở trong xe, chỉ vì lấy một tin tức độc quyền kình bạo, mà Đới Tuyết Dao đi làm liền giống như mấy tiểu muội hay làm chân chạy vặt trong công ty, hoàn toàn là theo kiểu nhiệm vụ, này còn chưa tính, thái độ làm việc cá nhân không giống nhau, thế nhưng báo cáo cô cầm được so với đại bộ phận người trong tòa soạn lại nhiều hơn, rõ ràng phi thường không cố gắng.
Có điều mọi người rất rõ ràng, này chính là có lực lượng hậu trường, xã hội này chính là như vậy, nói đến khó nghe một chút, hậu trường cũng là một
bộ phận thực lực, người ta mệnh tốt còn có thể có biện pháp gì.
Đạo lý này tất cả mọi người hiểu, nhưng cục diện hiện tại Đới Tuyết Dao hiển nhiên không thể đem đạo lý này lấy ra làm lý do phản bác, vậy thì đẳng cấp quá không hơn rồi.
Cô ta muốn phản bác chút gì đó, nhưng vừa mới mở miệng điện thoại di động của cô liền vang lên, Đới Tuyết Dao trong lòng vui vẻ, cô đoán là Phó Trạch Văn gọi lại điện thoại cho cô, cô trước đó gọi liên tiếp vài cuộc, Phó Trạch Văn nhìn thấy nhất định sẽ gọi lại cho cô.
Ở tòa soạn công tác lâu như vậy, cô nhưng cho tới bây giờ chưa từng hướng Phó Trạch Văn oán giận cái gì, đây là công việc Phó Trạch Văn an bài cho cô, cô vẫn phi thường nhu thuận đi làm, cũng chưa bao giờ gây sự, nhưng hôm nay thật là không thể nhịn được nữa, nhịn nữa cô chính là Ninja rùa rồi!
Thật sự cho rằng cô thích làm công việc rách nát này a, vốn là muốn trước khi kết hôn từ chức, sau đó hoặc là ở Phó gia làm trọn vẹn chức bà chủ, hoặc là tới Phó thị làm, đâu còn có thể lẫn vào cái tòa soạn nho nhỏ này a.
Nhưng coi như là thật sự không làm, đó cũng là Đới Tuyết Dao cô tự mình không muốn làm nữa, đâu có thể là bị khai trừ, cô đâu phải người tùy tiện bắt
nạt như vậy a! Tôi khoác lác? Chuyện kết hôn lớn như vậy có thể khoác lác, lão thái bà cô là ăn miếng não tàn đi?!
Bất quá nhìn tên hiển thị trên màn hình điện thoại Đới Tuyết Dao thất vọng rồi, vậy mà không phải Phó Trạch Văn, là mẹ cô Lý Tú Vân, Đới Tuyết Dao kỳ quái, lúc này gọi điện thoại làm gì a?
Sau khi hung hăng trừng mắt nhìn Trần tỷ một cái liền nhận điện thoại: “Mẹ, lúc này có chuyện gì sao, con hiện tại đang bận rộn ni, có chuyện gì đợi sau rồi nói?”
Lý Tú Vân đầu bên kia điện thoại có lẽ không đợi được sau đó nói, bà đều vội muốn chết: “Dao Dao, trong nhà xảy ra vấn đề rồi!”
Đới Tuyết Dao nhíu mày: “Làm sao vậy?”
“Vừa mới có luật sư tới nhà chúng ta, nói nhà chúng ta lúc đó phá dỡ tài liệu đệ trình không đúng, dẫn đến tính toán sai giá trị bất động sản, nếu như còn muốn ở nhà hiện tại, chúng ta phải thêm tiền, bằng không liền thu hồi nhà, còn có tiền bồi thường lúc trước, nói là số tiền cũng không đúng, muốn chúng ta trả lại ni!” Lý Tú Vân đều vội muốn chết, bà ở mới ở trường học đi làm, sau đó liền nhận được một số điện thoại xa lạ, cùng bà bàn bạc việc phá dỡ mấy năm trước, mà trước lúc này Đới Tu Văn cũng vừa hay nhận được một cuộc điện thoại như vậy.
Hai người cuống lên, đều cảm giác chuyện
này không có khả năng a, lúc trước phá dỡ đúng là động chút tay chân, nhưng đất đai sở hữu này thương lượng chính là Phó gia a, là đặc biệt cửa sau cấp nhà cho bọn họ a, chủ nhà người ta đều đồng ý, đâu có thẻ tính là bọn họ lừa gạt ni.
“Mẹ đừng vội, mọi người đoán chừng là bị lừa, giấy tờ bất động sản thẻ tiết kiệm ngân hàng gì đó để đấy, không nên tùy tiện đưa cho người khác.” Đới Tuyết Dao nghe chuyện như thế phản ứng đầu tiên chính là gặp tên lừa đảo, cô ngược lại không gấp, chuyện nhà ở mọi người rõ ràng trong lòng, nhà cô trước đây hoàn toàn là làm theo quy trình bình thường, là Phó thị tự mình cho phương tiện.
Vì thế nhất định là gặp phải lừa đảo, hiện tại lừa đảo thật càn rỡ, lá gan thật là lớn, này cũng có thể lừa, may là nhà cô biết nội tình, không thì thật là có khả năng bị lừa.
“Nhưng cha con gọi điện cho Phó Trạch Văn đều đường dây bận, luật sư vừa nãy kia nói phải ngay mặt cùng nhà chúng ta đàm luận, hiện tại đều đến nhà rồi, chứng minh đưa ra đều có, liền một mực chắc chắn quy trình lúc trước của chúng ta không hợp pháp, bảo chúng đều đem phun ra, bằng không liền lên tòa án! Hơn
nữa luật sư này nói hắn chính là luật sư của Phó thị, là công ty phái hắn tới, hắn còn đưa chứng minh công tác.” Lý Tú Vân gấp đến độ sắp khóc, thật muốn đem chênh lệch lớn thêm ra này mang ra trả lại. (ý là mang cái số tiền đền bù kia ra trả lại)
Phải biết nhà phá dỡ bổ sung lúc trước là nơi gần ngoại thành, hoàn cảnh cùng giao thông đều không tốt, chủ yếu nhất là nhà không tốt, cùng với nhà bọn họ hiện tại ở kém không phải một chút, gần 2, 3 triệu đi, ở A thị này căn bản không hiếm lạ.
Sau đó chính là khoản phá dỡ, lúc đó Phó thị cho không ít tiền, Đới gia lại xài không ít, bình thường xài tiền như nước, còn mua hai chiếc xe, Lý Tú Vân cùng Đới Tu Văn còn mua bảo hiểm, bởi vì biết con gái về sau gả vào nhà giàu sẽ không thiếu tiền, cho nên người một nhà tiêu tiền đặc biệt không xót.
Hiện tại bảo bọn họ đem tiền trả lại, trừ phi bán xe! Khả năng còn chưa đủ!
Cha mẹ mình đều là phần tử trí thức cao cấp, làm giáo viên, một trong đó là giảng viên đại học, như thế nào hồ đồ như vậy a, Đới Tuyết Dao có chút không kiên nhẫn: “Mẹ, mẹ đừng nghe tên lừa đảo kia nói bậy, phòng ở xem như Trạch Văn tặng chúng ta, sao có thể đột nhiên nói phải trả lại, Trạch Văn hiện tại chắc đang bận, vì thế không thể gọi điện thoại, con vừa cũng tìm
tới anh ấy, đang bận, 2 người đuổi tên lừa đảo kia ra ngoài, hắn không đi liền báo cảnh sát! Người khác nói gì 2 người sẽ tin a, 2 người không nên để hắn tới cửa!”
Lý Tú Vân chần chờ nói: “Dao Dao a, con hãy thành thật nói với mẹ, con không phải là cùng Trạch Văn cãi nhau a?” Bà lúc đó nghe được Phó thị muốn thu hồi phúc lợi phá dỡ thêm ra, điều đầu tiên nghĩ tới chính là vấn đề tình cảm của con gái, nếu như tình cảm của con gái và Phó Trạch Văn tan vỡ, Phó thị làm như vậy là có khả năng, cho nên bà mới gấp gáp như vậy, nhưng bà cũng chưa có nghe con gái nói qua chuyện liên quan, chỉ là hoài nghi.
“Không có chuyện đấy, mẹ nghĩ hơi nhiều rồi.” Đới Tuyết Dao có chút chột dạ, cô trước kia xác thực cùng Phó Trạch Văn làm căng, thế nhưng cô có lợi thế là có con, tâm trách nhiệm cùng cảm giác áy náy tăng cao Phó Trạch Văn qua không bao lâu nhất định sẽ quay đầu lại, cô không vội, đính hôn nhất định sẽ đúng hạn cử hành, đến thời điểm cũng sẽ đến tòa soạn này làm mù mắt chó của mấy người não tàn ở đây!
“Nếu như đây không phải lừa đảo, con đây đoán việc này Phó Trạch Văn không biết, là người khác của Phó thị làm, mẹ cũng biết, Phó thị lớn như vậy,
Trạch Văn nhưng thế nào có thể chuyện gì cũng đều tự mình phụ trách, khả năng người điều tra hồ sơ phụ trách mảng này trong công ty phát hiện phá dỡ nhà chúng ta có vấn đề nên mới để luật sư đến, không có việc lớn gì, đợi con nói với Trạch Văn một tiếng là được.
Nghe được con gái cùng Phó Trạch Văn trước mắt không có vấn đề Lý Tú Vân an tâm, chỉ cần con gái bên này không thành vấn đề, những chuyện khác cũng không phải là vấn đề.
“Vậy được, vậy mẹ cúp điện thoại trước, con sau đó cùng Trạch Văn nói chuyện này một chút, thực sự là suýt chút nữa hại mẹ bệnh tim đều phát ra, con quay đầu lại cần phải hảo hảo cùng Trạch Văn nói một chút, hảo hảo giáo huấn muốn nhân viên không rõ kia!”
“Con biết rồi mẹ, con sau đó cùng Trạch Văn nói.”
Trò khôi hài của Đới gia người đứng ở bên cạnh cũng nghe không hiểu, có điều Trần tỷ biết chút nội tình, cô lúc trước sau khi liên hệ một chút liền hiểu được, sau đó cười lạnh nói: “Ha ha, tôi vừa mới nói cái gì, Phó Trạch Văn người ta đối với cô chính là vui đùa một chút, hiện tại người ta chơi chán, công tác an bài cho cô thu hồi, nhà ở cùng tiền cho cô cũng muốn thu hồi, tuy nói nam nhân làm vậy có chút
keo kiệt, bất quá này vốn không phải của cô, người ta thu hồi cũng không có gì đáng trách, tôi còn có thể lý giải.”
“Còn theo chúng tôi ra vẻ, chia tay thì chia tay, cũng không có cái gì mà ngượng ngùng nói, còn mặt dày nói muốn đính hôn, cũng không xem xem nhà cô cái đạo đức gì, quả thực cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Sớm thu dọn đồ đạc một chút rồi cút đi, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ, tôi là muốn tốt cho cô, miễn cho cô về sau càng khó coi.” Trần tỷ phất tay một cái đuổi người.
Đúng lúc này điện thoại của Đới Tuyết Dao lại reo, lúc này nhưng là điện thoại của Phó Trạch Văn, Đới Tuyết Dao nhìn thấy tên Phó Trạch Văn mắt sáng lên, tôi đã nói rồi, tôi gọi điện thoại nhiều như vậy, Trạch Văn khẳng định sẽ gọi lại.
“Uy, Trạch Văn.” Đới Tuyết Dao một bên vô cùng phấn khởi nhận điện thoại một bên dùng ánh mắt khinh bỉ quét về phía Trần tỷ, hai chữ Trạch Văn nói tới đặc biệt lớn, nói đúng là cho Trần tỷ cùng các đồng nghiệp ở đây nghe.
Tôi cùng Phó Trạch Văn tình cảm rất tốt, các ngươi muốn chế giễu có thể nghỉ ngơi một chút.
Phó Trạch Văn đầu dây điện thoại bên kia lời thừa thãi gì cũng không nói, đổ ập xuống liền hỏi: “Tôi hỏi cô, cô khi đó chuyện mang thai là thật sao?”
Đới Tuyết Dao cả kinh, không thể nào, lẽ nào Phó Trạch Văn bắt đầu hoài nghi? Hẳn là sẽ không đi, báo cáo lúc trước của bệnh viện là cha cho người làm cho, đặc biệt tin cậy, nói tuyệt đối sẽ không gặp vấn đề, hơn nữa cũng đã nhiều năm như vậy, Phó Trạch Văn nếu như thật sự muốn điều ta lúc trước liền điều tra, đâu sẽ chờ tới bây giờ.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận Đới Tuyết Dao lại có sức lực: “Làm sao vậy đột nhiên hỏi cái này?”
“Cô liền trả lời có đúng không?” Ngữ khí Phó Trạch Văn thật sự không tốt.
“Đương nhiên là đúng, ban đầu anh tận mắt nhìn, em lừa anh làm cái gì, em nói loại nói dối này với anh danh tiếng của em có lợi ích gì?!” Đới Tuyết Dao ủy khuất, “Anh có lương tâm hay không, đột nhiên hỏi cái này có ý gì, anh không biết em lúc đó có biết bao thống khổ sao?”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, sau đó thanh âm lạnh như băng Phó Trạch Văn thanh âm lạnh như băng từ đầu kia truyền tới: “Tôi không biết cô thống khổ hay không, tôi chỉ biết, cô tại sao phải đem một đứa nhỏ không phải của tôi nói thành của tôi? Cô nói cô mang thai, cô nói cô sảy thai, tôi tin cô, nhưng coi như thật sự mang thai sẩy thai, đứa bé kia cũng không phải của tôi! Cô lừa tôi 6 năm!”
Tim Đới Tuyết Dao đều suýt nữa ngừng đập, cô sợ đến đều không dám nói, sao có thể, Phó Trạch Văn sao có thể biết cô nói dối!
=================
Lảm nhảm
Hôm nay tui vô cùng bức xúc. T biết t edit chưa hay, chưa đúng hoàn toàn so vs nguyên tác, t xin nhận các lời góp ý từ các b, dù là khen hay chê. Nhưng hãy làm ơn góp ý có văn hoá chút ạ, chứ như thế này có khác nào sỉ nhục ng ta k ạ. T làm vs mục đích phi thương mại, mục đích ban đầu là t làm cho t xem và một vài ng bạn của t, k đoán trước đc là lại đc nhiều ng biết đến vậy ạ. Nếu b bỏ tiền ra mướn tôi làm mà b nói những lời này còn quá k phải chứ đừng nói gì là đọc bản dịch phi thương mại như này rồi nói mấy lời khó nghe như vậy.
Tui lảm nhảm mấy lời này k có ý gì đối với mọi ng đã góp ý (dù khen hay chê) đối với t, nhưng t ngấm nổi cách GÓP Ý như thế này.
Mong rằng hãy là reader có văn hoá vs những góp ý có văn hoá.
Chúc mọi người ngủ ngon. Good night!!!
=================
|