Nguy Hiểm Cự Ly
|
|
Chương 35: Pháp luật và chính nghĩa.
Người đàn ông mặt âu phục thẳng thóm thắt cà vạt màu ngọc lục bảo, hắn bước ổn định tới vị trí của mình, tất cả mọi người đã vào chỗ ngồi, bọn họ thầm thì to nhỏ thảo luận về vị luật sư trẻ tuổi có tỷ lệ thất bại là 0, hắn không chỉ trang bị kiến thức chuyên nghiệp vượt mức, mà thủ đoạn thẩm vấn cũng là hàng đầu.
Andy Bari cuối cùng vẫn không chấp nhận hòa giải, hắn chọn đứng ra, vì bản thân, vì những đứa trẻ bị xâm hại nhưng không dám nói ra chân tướng. Sau khi thuật xong, Ted Sean đứng lên, cách ăn mặc của hắn cùng với dung mạo vượt bậc khiến hắn giống như tinh anh trong thương giới. “Andy Bari, cậu từng nói người ủy thác của tôi đã ấn cậu lên tường, thi hành cường bạo đúng không?”
Andy nghe ra được Ted nhấn mạnh từ cường bạo, giống như đang sỉ nhục. “Đúng vậy.”
“Vậy cậu có cự tuyệt anh ta hay không? Cậu có từng nói__ không với anh ta hay không?” Ted quay mặt nhìn thẳng Andy Bari, gương mặt đó vì chịu đựng nhục nhã mà đỏ bừng, Andy nặng nề khàn giọng nói: “Không có.”
“Tại sao? Giả sử người ủy thác của tôi thật sự muốn xảy ra quan hệ với cậu, vốn cậu có thể cự tuyệt. Nhưng căn cứ theo lời làm chứng của cậu, cậu không cự tuyệt, nói rõ thật ra cậu bằng lòng?” Cười cười chế nhạo, Ted quay lại đối diện với bồi thẩm đoàn, “Các vị cũng nghe thấy rồi, câu chuyện này hoang đường vô cùng, giả thiết lời làm chứng của Andy Bari toàn bộ là thật, cũng không thể cấu thành tội danh cho người ủy thác của tôi.”
Andy Bari nhíu mày, tuyệt vọng sắp phủ kích đôi mắt hắn, lúc này, căm hận kịch liệt nảy sinh hoàn toàn nhấn chìm hắn, hắn đột nhiên dứng lên, thét về phía bồi thẩm đoàn, “Mấy kẻ vô tri như các người chỉ có thể nghe lọt những lời nói dối đường hoàng này!!!”
Andy kích động gầm thét bị ấn lại chỗ ngồi, Ted khinh thường phất tay, “Quý tòa, tôi đã hỏi xong.”
Trong miệng Andy vẫn còn đang mắng chửi, phẩm phán gõ dùi gỗ, “Đủ rồi, nghỉ ngơi nửa tiếng, tôi muốn thương nghị với bồi thẩm đoàn.”
Kết cục thắng lợi đã gần ngay trước mắt, Ted Sean không còn gì phải lo lắng, hắn đi ra cửa, gần như muốn huýt sáo. Nhưng khi đi qua hàng ghế sau cùng, hắn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, ngũ quan anh tuấn, bên khóe môi mang nụ cười thân thiện. “Ồ, là anh, tôi không ngờ anh sẽ tới, tôi sắp thắng rồi.”
Ted không nén được muốn chia sẻ niềm vui thắng lợi với Vu Tử Thạc, nhưng Vu Tử Thạc lại không vì vậy mà lộ ra vẻ mặt nào có thể coi là vui vẻ, bắt chéo hai chân, giọng nói của y phát ra hơi lạnh, “Xem ra tôi nên chúc mừng anh, vì anh, một thiếu niên vô tội sắp phải ngồi tù rồi.”
“Anh đang nói cái gì? Kẻ đó toàn là nói dối!” Không dám tưởng tượng đối phương lại trách cứ mình, sắc mặt Ted thoáng chốc tối đi.
“Anh không thấy ánh mắt của Andy sao?” Ánh mặt trời rọi vào qua cánh cửa hé mở chiếu sáng mái tóc màu nâu nhạt của Vu Tử Thạc, nhìn về vị trí Andy vừa ngồi lúc này, nhẹ nói. “Kẻ nói dối là người ủy thác của anh, và anh.”
“Thật không dám tin anh lại nói như vậy!” Tức giận ném lại một câu, Ted bước nhanh ra ngoài, vừa đúng lúc lại gặp một người đàn ông khác ở đây, bộ âu phục đắc tiền, chiếc kính gọng vuông trên mặt, “Sao rồi? Anh và nhân viên của anh tới đây để sỉ nhục tôi?”
Giang Hằng không trả lời Ted, lấy từ trong túi áo ra một máy nghe băng MD, đặt vào tay đối phương, “Anh luật sư, thị phi đúng sai trên đời này rất khó phân biệt, đừng quá tin vào con mắt của mình.”
Trong máy nghe băng MD có một chiếc đĩa mini, Ted Sean nhìn bóng dáng người đàn ông đi xa dần, đeo tai nghe lên, ấn nút phát, giọng nói quen thuộc truyền vào tai.
Tòa án đứng lặng lẽ dưới mặt trời, nó vừa thần thánh lại trang nghiêm. Cách tòa án hai khu đường, có vài người đang đánh nhau bừng bừng.
Chiếc giày da đen đá bay đất cát, Giang Hằng cúi nhìn người đàn ông nằm cuộn dưới đất, và khẩu súng rớt cạnh chân hắn. “Tôi biết chủ thuê của anh là ai.”
Joseph bỏ tiền thuê một tổ chức sát thủ, chỉ cần tòa tuyên án xong, hắn sẽ giết Andy Bari, rồi tạo thành hiện trường Andy tự sát.
Giang Hằng nghe trộm điện thoại của Joseph, vì thế thuận tiện đi ngược hướng theo dõi vị trí sát thủ này, có lẽ còn có tư liệu cá nhân của hắn ta, “Wick Paulson, anh có người vợ xinh đẹp và hai cô con gái dễ thương, anh có một khoản tiền lớn ở ngân hàng Thụy Sĩ, đương nhiên, không phải là dùng tên của anh. Số tiền này đủ cho cả nhà ăn hưởng lạc cả đời, nhưng nếu nó bị khoét rỗng toàn bộ thì anh sẽ thế nào đây?”
“Người nhà của anh sẽ thế nào đây? Paulson?” Nói chậm rãi, giọng nói lạnh buốt càng tăng thêm sắc thái đáng sợ.
Biết người này không nói sai, Wick Paulson chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Anh muốn tôi làm thế nào?”
“Cách xa Andy Bari một chút, thời hạn tốt nhất là cả đời.” Ánh mắt từ trên xuống dưới lộ ra uy nghiêm và không thể cự tuyệt. Wick Paulson ho khan vài tiếng, mang theo cơn đau rát nơi bụng, hắn gật đầu, “Tôi biết rồi, vốn dĩ giết trẻ vị thành niên cũng không phải là chuyện tôi thích làm.”
____
Vu Tử Thạc tóm cổ áo người đàn ông, họng súng chỉ vào cằm đối phương, sau lưng y, có một người đã nằm dưới đất. “Dô, Crow Tenier, tôi muốn nói chuyện với anh.”
Crow Tenier, cánh tay đắc lực của xã hội đen LOT, cũng là anh của Joseph Johnny, hắn vẻ mặt mờ mịt, “Tốt nhất anh nên nói với tôi, tôi vừa đến phòng làm việc chưa tới 15 phút đã bị người chỉ súng vào là vì sao? Hơn nữa người này còn đánh cho các thuộc hạ thân ái của tôi ít nhất phải nằm liệt một tuần!”
“Tôi biết trong địa bàn của anh không cho phép có người xâm phạm trẻ vị thành niên, nhưng em trai Joseph Johnny của anh lại làm như thế. Không chỉ vậy, hắn còn muốn giết thiếu niên đó diệt khẩu.” Vu Tử Thạc mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tinh đều đặn. “Có lẽ anh có thể nói cho tôi biết tại sao?”
Trong giọng nam gợi cảm, tuy là đang mỉm cười, nhưng giọng điệu rõ ràng tức giận. Crow cuối cùng cũng hiểu chuyện gì. “Quá lắm! Ai cho Joseph cái quyền đó!”
“Rất tốt, vậy tôi hy vọng anh yêu cầu các thủ hạ của anh, đừng đụng vào Andy Bari.” Thu súng lại, Vu Tử Thạc chậm rãi giúp Crow chỉnh lại cổ áo bị nhăn, nhỏ giọng dặn dò, “Súng trong áo khoát của anh là Glock 26, ưu thế của súng này là chất lượng nhỏ, hơn nữa kết cấu động tác đáng tin, dung lượng chứa đạn lớn. Tiếc là cho dù nó khắc phục được khuyết điểm của súng lục bình thường, nhưng đối với người bình thường mà nói, muốn kiểm soát tốt nhất không hề dễ dàng, đây không chỉ là chuyện đơn giản như bóp cò súng.”
Thong dong bước ra khỏi cửa, Vu Tử Thạc đột nhiên quay lại, viên đạn khẩu súng Thụy Sĩ màu đen chạm vào viên đạn vừa bắn ra khỏi họng súng đối phương. Crow bị viên đạn văng ngược rạch lên mặt, tiếp theo xoay đi bắn vỡ cửa sổ sau lưng. Vu Tử Thạc mỉm cười nhìn Crow đổ mồ hôi lạnh còn chưa kịp phản ứng lại chuyện vừa xảy ra, “Tôi từng nói rồi, đây không chỉ là chuyện đơn giản như bóp cò súng.”
Mà còn bao gồm khả năng giữ thế tay ổn định sau lực dội mạnh mẽ, nơi người đứng, góc độ đạn bắn ra, và cả sự hiểu biết về cách bắn súng, tất cả những nhân tố này hợp lại, mới tổng kết nên chỗ viên đạn rơi xuống, và nó sẽ giết chết người khác hay tự hại chết mình.
“Tôi sẽ xử lý Joseph, nhưng đừng cho rằng người động tới tôi không cần trả bất cứ giá nào.” Lạnh lẽo vứt lại một câu, Crow cầm di động trên bàn lên, bấm gọi một số.
Trên tòa án, giờ nghỉ kết thúc, tuyên án thế nào dường như đã định xong. Joseph đã biết rõ nên hếch cằm lên, trong mắt khó che giấu vui sướng, nếu điều kiện cho phép, hắn đã muốn đứng trên bàn quan tòa cao hứng gào lên thắng lợi của mình.
“Trải qua thương nghị cùng bồi thẩm đoàn, chúng tôi đã có quyết định như sau__” Ngay khi thẩm phán gõ dùi gỗ, Ted Sean đứng bật dậy, “Xin đợi một chút, quan tòa, về vụ kiện này, chúng tôi còn bỏ sót một vật chứng quan trọng.”
“Ted! Anh đang làm gì!” Joseph kéo áo hắn gầm lên, “Đừng làm chuyện dư thừa.”
“Quá muộn rồi, Ted, tôi đã sắp tuyên bố phán quyết rồi.” Thẩm phán cảm thấy kỳ lạ về màn này, đối với thắng lợi đã đến tay, Ted Sean còn chưa thỏa mãn sao?
Ted liếc mắt về người đàn ông cạnh cửa, người đó ấn nút máy phát, trên tòa án yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng người.
__
“Hừ, đáng ra nên để tất cả mọi người đều nhìn rõ gương mặt hiện tại của ông.Cũng nên để tất cả bọn họ biết ông ‘giúp đỡ’ bọn này thế nào, ‘giúp đỡ’ tôi thế nào!!!”
Đây là giọng nói của Andy Bari.
__
“Không sai, tôi ở trên giường đã rất là ‘yêu thương’ cậu nha, Andy. Cậu muốn đi tố cáo tôi, tùy cậu thôi, nhưng ai sẽ tin cậu chứ? Tôi đề nghị cậu nên ký phần hợp đồng hòa giải này, tôi có thể không tiếp tục truy cứu trách nhiệm của cậu, thậm chí cho cậu chút tiền. Nếu không, thử nghĩ xem cậu và mẹ cậu sẽ thế nào đây.”
Mà đây là… người ủy thác của hắn, giọng nói lạnh lùng của Joseph Johnny.
“Đừng ngốc nữa! Băng ghi âm này sao có thể trở thành chứng cớ!” Joseph ngồi không yên, đứng lên chỉ vào mũi Ted Sean mắng, “Ngu xuẩn, anh đã quên anh là luật sư biện hộ của tôi rồi sao?!”
Ted căn bản không muốn nhìn Joseph thêm cái nào, lạnh lùng đáp, “Tôi chỉ muốn chiến đấu vì công lý.”
|
Chương 36: Ràng buộc
Gần như là cùng lúc trở về tòa án, Vu Tử Thạc và Giang Hằng đi hai bên trái phải, cất bước, ánh mắt của họ xuyên qua hàng ghế dài chạm vào nhau, cả hai đồng thời hít thật sâu.
Bên trong tòa án một mảng ầm ĩ, băng ghi âm này đến quá đột ngột, khiến người ta không thể tin nổi! Vẻ mặt của Andy Bari ngồi dưới đình càng là kinh khiếp, hắn quái dị nhìn Ted Sean.
“Cái này không thể tính là chứng cớ, anh Ted.” Thẩm phán tiếc nuối lắc đầu, hắn đang cười thầm. “Các vị nói đúng không, bồi thẩm đoàn?”
Rõ ràng, Joseph Johnny đã mua bảo hiểm đôi cho mình, hắn không chỉ thuê luật sư xã hội đen Ted Sean nổi tiếng nhất, mà còn bỏ tiền mua đứt thẩm phán.
Thu lại nụ cười, thẩm phán hồi phục vẻ mặt nghiêm túc nhìn bồi thẩm đoàn. Vì chuyện vừa đột ngột phát sinh, bồi thẩm đoàn cũng đang ầm ĩ, chìm vào tranh luận kịch liệt.
“Ted, tôi kính phục sự ngu xuẩn của anh.” Ngồi lại chỗ cũ, Joseph cười xảo trá hạ thấp giọng nói, “Nhưng trên đời này chưa từng có cái gọi là công lý! Cũng không có thứ chính nghĩa bỏ đi!”
“Joseph, tôi nghĩ tôi chỉ có một câu có thể cho anh.” Ted khinh bỉ nhìn Joseph, giọng điệu lạnh nhạt cực điểm: “__Đi chết đi.”
Sau cuộc thảo luận ầm ĩ, đại biểu bồi thẩm đoàn cho ra kết luận, lên tiếng là một phụ nữ da đen, ánh mắt cô nhìn Andy Bari tràn đầy từ ái và thương tiếc. “Cậu bé, chúng tôi thật sự đã cố gắng tranh đấu rồi.” Thu hồi ánh mắt, nghiêm túc nhìn thẩm phán. “Kết quả mười hai người trong bồi thẩm đoàn thảo luận là, sáu người cho rằng Joseph có tội, sáu người cho là vô tội.”
Không ngờ là sáu và sáu, như vậy, quyền quyết định nằm trong tay thẩm phán, sao hắn có thể là dùi gỗ đại diện chính nghĩa được chứ?
Bại cuộc đã định, Ted Sean chán nản ngồi xuống, thay vào đó là vẻ mặt kiêu ngạo của Joseph Johnny.
“Tôi đại diện cho pháp luật thần thánh tuyên phán, Joseph Johnny__ vô tội.” Một tiếng gõ mạnh, thẩm phán cúi đầu liếm môi, “Phiên tòa kết thúc!”
Người dần tản đi, tòa án trống trải chỉ còn lại Ted Sean và thẩm phán, “Còn không đi?” Thẩm phán cầm túi công văn lên.
“Tôi đang nghĩ.” Ted chậm rãi ngước mắt lên, liếc nhìn thẩm phán, “Ông không cảm thấy hổ thẹn vì tất cả hành động của mình sao?”
“Ai nói tôi không hổ thẹn.” Thẩm phán thu lại nụ cười giả tạo, khi đi ngang người Ted thì dừng lại, “Tôi cũng không hiểu cậu nghĩ gì, Ted, cậu là luật sư chưa từng thất bại. Bất cứ ai gặp phải tình huống như cậu, cho dù biết Joseph có tội cũng sẽ giả vờ không biết.”
“Chính vì có người như các người tồn tại, tòa án mới phủ đầy chướng khí.” Ted lắc đầu, dùng vai tông thẩm phán, bước nhanh ra ngoài.
Trước cửa tòa án, hắn kéo Joseph Johnny lại, giơ tay cho một đấm. “Đây là vì Andy Bari!”
Joseph cười lạnh một tiếng, dùng mu bàn tay lau máu mũi, “Thật giống mấy từ ngữ của kẻ thua cuộc, nhưng anh có thể làm gì tôi, anh Sean?”
“Anh đừng cho rằng chuyện này kết thúc ở đây.” Ted nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng, mang theo sát khí, “Andy vẫn còn quyền tiếp tục khởi tố, một lần không được có thể tố cáo hai lần, tòa án khu vực không được thì có thể tới tòa án cao nhất, đến cuối cùng sẽ càng lúc càng có nhiều đứa trẻ bị hại đứng ra tố cáo anh, Joseph Johnny, đừng cho rằng anh có thể vĩnh viễn tiếp tục khoa trương!”
“Vậy thằng nhóc phải còn sống mới được.” Joseph khinh thường sự uy hiếp của Ted, hắn quay người đi xa chừng mười mét, mới lấy di động ra, “Anh có thể ra tay rồi.”
Người nhận điện thoại là Wick Paulson, hắn đang trên đường tới sân bay, “Xin lỗi, Joseph. Vụ này tôi không nhận nữa, anh tự nghĩ biện pháp đi.”
“Mẹ nó mày nói__” Hai từ cái gì còn chưa thốt ra, điện thoại đã bị Wick Paulson ngắt máy.
Joseph tức phì phò nắm chặt quyền, bấm số khác, “Kund, chúng ta phải cho Andy Bari một chút giáo huấn.”
Kund Laid bắn viên bi màu trắng ra, rồi xoay người cười nói. “Xin lỗi, là anh, không phải chúng ta.”
“Anh nói vậy là ý gì?” Sắc mặt Joseph thoáng chốc tối đi, cao giọng chất vấn. Kund tiện tay đặt bi sang một bên, cầm ly rượu uống cạn, “Joseph, câu này tôi sớm đã muốn nói rồi__Tôi, chúng tôi đã chịu đựng đủ gương mặt giả vờ lương thiện của anh rồi.”
“Anh quên các anh đang làm việc cho ai sao?!” Tiếng gầm như muốn nổ, vẻ mặt Joseph hoàn toàn bị tức giận làm uốn éo.
“Chúng tôi làm việc cho Crow!” Giọng nói của Kund tràn đầy trào phúng, “Anh ta vừa mới gọi điện cho tôi, từ nay về sau chúng tôi không cần nghe lệnh của anh nữa.”
“Andy__” Khi bóng lưng màu đen ốm yếu sắp biến mất ở bến đỗ xe, Ted Sean gọi hắn lại. Andy Bari nghe được chủ nhân giọng nói là ai, nhất thời toàn thân cứng đờ, “Sao? Anh tới cười nhạo tôi à? Dù sao anh cảm thấy tôi toàn là nói dối mà.”
“Andy…” Ted nhíu mày, mắt nhìn thẳng lên lưng Andy. Andy đột nhiên quay người, vết nước mắt trên làn da đen càng thêm chói mắt, “Đừng gọi tên tôi! Anh không xứng! Anh là luật sư ác độc!!!”
“Xin lỗi! Andy!” Câu nói chứa đựng hối lỗi cuối cùng được gầm ra, hắn bước nhanh tới, ôm Andy vào lòng, “Nghe này, trước đó tôi không biết Joseph đang nói dối, thật xin lỗi!”
Andy hoàn toàn ngây ngẩn, hắn cho rằng tinh anh pháp giới cao ngạo không bao giờ biết từ xin lỗi viết như thế nào. Còn chưa đợi hắn kịp phản ứng lại, Ted đã buông ra, lấy trong túi áo âu phục ra một tờ danh thiếp. “Tôi là luật sư xã hội đen, không thể biện hộ cho cậu. Nhưng cậu có thể đi tìm bạn tôi, anh ta là luật sư ưu tú nhất Manhattan.”
“Tôi trả không nổi phí thuê cao như vậy.” Andy lắc đầu, muốn cự tuyệt ý tốt của Ted.
Ted lấy cuốn chi phiếu ra, nhanh chóng ký tên mình. “Tất cả phí tổn, do tôi gánh vác.” Hắn giao chi phiếu cho Andy, “Bao gồm phí trị liệu của mẹ cậu.”
Đối với Andy mà nói, tất cả đến quá đột ngột, quá không chân thật, hắn ngẩng đầu nhìn Ted Sean, ánh mặt trời trên đỉnh đầu khiến hắn mở mắt không nổi.
“Cảm ơn anh, anh Ted.” Cuối cùng, dường như đã rất lâu không thấy, nụ cười chân thật sáng lạn xuất hiện trên mặt Andy, “Xin lỗi vì đã nói những lời trước đó, anh là luật sư tốt.”
Chỗ không xa, còn có người đứng ở xó tối trong góc tường nhìn màn kịch ấm áp này, Vu Tử Thạc cúi đầu, cười nhẹ ra tiếng, “Xem ra một mình anh cũng có thể làm rất tốt.”
“Là anh thuyết phục được Crow.” Vòng qua sau lưng, Giang Hằng nắm cánh tay Vu Tử Thạc, “Đích thật, không có anh tôi cũng có thể hoàn thành công việc này thật tốt, nhưng không có anh, tôi sống không tốt lắm.”
Ánh mặt trời rực rỡ rọi lên bãi cỏ trước mặt, giờ phút này, Vu Tử Thạc hiểu rõ tại sao bọn họ vô số lần chia đôi ngã, cuối cùng vẫn về với nhau. Không phải vì những chuyện hóc búa này, cũng không phải trò đùa của thần vận mệnh.
Mỗi lần, thứ kéo y, kéo bọn họ trở lại, là tình cảm.
Đó là trói buộc không thể nhìn thấy, lần đầu tiên hiện rõ trước mặt như thế.
“Anh đã nói như thế rồi, tôi còn có thể nói gì nữa?” Nhún nhún vai, Vu Tử Thạc nâng tay, nắm tay Giang Hằng.
“Đi theo tôi.” Giang Hằng dẫn dầu đi về bãi đỗ xe, năm phút sau, xuất hiện trước mặt bọn họ là một chiếc xe du lịch màu xanh đậm, “Tôi đưa anh tới một nơi.”
Cảnh vật mới mẻ xung quanh dần thụt lùi, chiếc xe chạy nhanh trên đường, Vu Tử Thạc ngồi trên ghế phó lái, nhắm mắt lại, cảm thụ tiếng gió vụt qua tai. Cuối cùng, xe dừng lại trước một tòa kiến trúc mới tinh, Giang Hằng giao chìa khóa xe cho Vu Tử Thạc.
“Có ý gì?” Nhướng mày lên, con mắt màu hổ phách hiện rõ sự khó hiểu.
Giang Hằng mỉm cười, “Chiếc xe này là của anh.”
“Tôi biết.” Y giơ chìa khóa lên, hai chiếc chìa khóa bằng bạc phản xạ lại ánh sáng. Rất rõ ràng, trừ chìa khóa xe ra, trong đó còn có một chìa khóa khác hình dáng bất đồng, trên chìa khóa thậm chí còn có dán ghi chú__402, rõ ràng là chìa khóa phòng.
“Đây là nhà mới của anh.” Giang Hằng đặt tay lên vai y, ánh mặt trời sáng lạn tô điểm gương mặt cười nhếch mép của hắn. “Tuy hơi muộn một chút… chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Sinh nhật… đúng rồi, sinh nhật ba mươi tuổi của y là vào ngày hôm qua, chẳng qua y đã quên mất. Tại sao Giang Hằng không nói cho y biết chuyện số hiệu mới, hiện tại y đã hiểu.
Vu Tử Thạc ngây người một chút, cảm thấy khóe mắt nóng lên, “Xin lỗi.” Lời cảm ơn lên đến miệng, lại biến thành một câu xin lỗi, “Tôi không biết phải hồi đáp anh thế nào.”
Từ hồi đáp này, còn có nghĩa là bù đắp. Lúc này Vu Tử Thạc cũng không thể phân rõ, y muốn biểu đạt rốt cuộc là hàm nghĩa gì.
“Người nên xin lỗi là tôi.” Giang Hằng lắc đầu, “Tôi cho rằng Nohn Iglesias không đáng được cứu, anh khiến tôi hiểu rõ suy nghĩ đó là sai.”
Môi dần sát lại nhau, lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên không hợp thời. “Đáng chết!” Vu Tử Thạc quay đầu đi.
Giang Hằng mở email mới nhận, nhịn không được nhíu mày, “Trong đây có một số hiệu mới, hơn nữa, tôi nghĩ chúng ta có lẽ biết người này.”
“Trong số người chúng ta biết có ai lại ngu xuẩn tự dấn thân vào nguy hiểm?” Vu Tử Thạc nhíu mày, tiếp theo xoay đầu nhìn Giang Hằng.
“__Ford Klaus.” Đôi môi mở mở khép khép, cả hai đồng thanh nói ra cái tên đó xong liền đảo mắt trắng.
|
Chương 37: Chỉ số IQ cực cao.
Có thể là do trận bão đêm trước, hôm nay bầu trời New York vô cùng trong xanh, ngay cả một nhúm mây trắng cũng không có, ánh mặt trời sau cơn mưa vô cùng nóng cháy, giống như tuyên bố mùa hạ tới sớm.
Giang Hằng ngồi trên xe, miệng ngậm điếu thuốc, trầm giọng nói, “Tôi nhớ ra rồi, anh thanh tra trước đó hình như nói mình gặp phải chút phiền toái.”
“Tại sao tôi không hề cảm thấy kinh ngạc gì cả?” Vu Tử Thạc nhíu mày, kéo điếu thuốc của Giang Hằng hít một hơi, phả khói trắng ra. “Nếu trong cuộc đời của anh ta không có phiền toái, anh ta sẽ không tên là Ford Klaus.”
Làn khói mù nhợt nhạt nhẹ tan biến trên đầu bọn họ, cuối cùng biến mất hẳn. Giang Hằng đổi kính râm, khởi động xe, “Nếu so với cái này, không bằng anh nói thử về Nohn Iglesias xem.”
Trên thực tế Giang Hằng muốn hỏi là tối qua Vu Tử Thạc và Nohn Iglesias thế nào, nhưng vì lịch sự, hắn cố ý tránh đi vấn đề đó, chỉ hỏi ẩn ý.
“Tôi tìm được anh ta trong gác xép, anh ta giống một con thú bị nhốt, chẳng qua tôi nghĩ tôi nên chúc mừng anh ta đã tìm được người yêu mới rồi.”
Tính cách ghi nợ sau chuyện của Giang Hằng Vu Tử Thạc sao còn không hiểu chứ? Quá trình được nói một cách đơn giản qua quýt, trọng điểm tập trung ở nửa câu sau. Vu Tử Thạc ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn vẻ mặt nhíu mày của Giang Hằng. “Thế nào, lẽ nào anh muốn gặp mặt thử?”
“Chỉ cần tình nhân mới của anh ta không phải anh, thì không tất yếu phải gặp thử.” Vặn mạnh vô lăng, chiếc xe quay đầu 180 độ, ánh mắt Giang Hằng nhìn thẳng con đường phía trước, “Anh có bị thương không?”
Khóe miệng nhếch lên, mái tóc màu nâu nhạt của Vu Tử Thạc bị gió thổi bạt ra sau đầu, “Không có.”
Đặt Vu Tử Thạc ở gần vị trí tín hiệu GPS của Ford Klaus, Giang Hằng quay đầu nhìn y, “Chúc anh may mắn.”
“Còn phải chúc phúc vị mập mạp xui xẻo nào đó.” Huýt sáo một cái, Vu Tử Thạc quay người nhìn tòa nhà trước mặt__ xoảng, tiếng cửa thủy tinh vỡ, có một người từ lầu hai bay ra.
“A a a a a a a a a a a___” Kêu thảm thiết.
“Ôi!!!!!!!!!!” Một thân hình hơi mập rớt vào hàng ghế sau của chiếc xe mui trần, đầu chúc xuống, tay kẹp giữa hai chiếc ghế. Ford Klaus đau nghiến răng nghiến lợi, cố gắng muốn rút người mình ra, “Mẹ nó! Đây là ý gì đây!!!”
“Ý là anh nên giảm béo đi, Ford.” Vu Tử Thạc nhịn không được bật cười, bộ dạng Ford ngã vào xe thật sự rất giống một củ hành tây đã hơi bị lớn.
“Mẹ bà nó! Fay!” Ford nhận ra chủ nhân giọng nói, giọng nói bị kẹp lại trở nên hơi trầm nặng. “Bạn của anh nói tôi là mạng tiện!”
Vu Tử Thạc lấy tay xoa cằm, suy nghĩ một chút mới chế nhạo: “Vậy anh ta tuyệt đối là chỉ anh có thể sống rất lâu, Ford.”
Trước cửa có động tĩnh, có người đẩy cửa lao thẳng qua bên này, Vu Tử Thạc nắm cánh tay người đàn ông đi đầu vặn mạnh, tên đó hét lên điên cuồng, “Gãy rồi! Tay gắp gãy rồi!”
“Anh mang anh ta đi trước, nơi này tôi sẽ xử lý.” Duỗi chân gạt ngã một người, Vu Tử Thạc quay lại nhìn đám người liên tiếp ào ra từ cửa, lộ nụ cười vô cùng vô tội.
“Đại ca, anh xác định là tên này làm? Trông hắn ta rất vô tội…” Chiếc xe mang theo củ hành tây kia đã đi mất tăm, một người đàn ông có vẻ là đàn em ăn mặc kiểu hippie. Tức khắc, gương mặt trơn nhẵn của hắn bị trúng một đấm. “Ngu xuẩn! Tụi bây đều thấy được vừa rồi tên đó làm cái gì!”
“Tôi đã làm cái gì sao?” Nụ cười trở nên càng vô tội khi tên hippie kêu đau, thậm chí trong mắt y còn nổi lên thương tiếc.
“Không thể mà đại ca, anh xem vẻ mặt của hắn ta thân thiện cỡ nào.” Tên hippie ngu xuẩn trở giáo về phía mình, tiếp theo đỉnh đầu lại bị đấm một quả nổi lửa. Vẻ mặt đại ca không vui phun nước bọt xuống đất, “Người anh em, anh thả người chúng tôi cần đi mất rồi, anh nói thử xem, làm sao dây?”
Vu Tử Thạc vươn một tay ra, nhanh chóng mạnh mẽ vặn cằm đối phương, ý cười trong mắt lạnh dần đi, nhẹ giọng nói, “Nếu tôi nói bỏ đi, anh cảm thấy thế nào?”
Câu nghi vấn lại dùng giọng điệu này để nói ra thì trở thành sự uy hiếp, càng huống hồ súng trong tay đối phương còn đang chỉ vào tim mình. Tên đại ca toàn thân cứng lại, vội đổi sang gương mặt cười. “Có thể có thể, ngài… nói cái gì, thì… chính là cái đó.”
Thỏa mãn thái độ của đối phương, Vu Tử Thạc buông tay vừa xoay người, thì nghe tên đại ca nhảy tới một bước, cao giọng gầm lên. “Bụi mày còn chờ cái gì! Bắn chết hắn!!!”
Đám đạn lộn xộn bắn ra, Vu Tử Thạc xoay tay cầm súng ra sau lưng, y không nhìn vị trí đối phương, họng súng ngắm chuẩn vào giữa chân mày tên đại ca. “Nói lại lần nữa xem?”
Tên đại ca bị dọa đổ đầy mồ hôi, phất tay bảo đám đàn em buông súng xuống, lớn tiếng trách mắng. “Bắn cái mẹ chứ bắn! Bộ không muốn sống nữa hả!”
Giống như cảm thấy thú vị, Vu Tử Thạc cong miệng cười quay người lại, tầm mắt nhìn chăm chăm đối phương, “Anh, đi theo tôi.”
“Hả… anh ta gọi tao qua hả?” Giọng nói bị đè thấp tới không thể thấp hơn, tên lão đại hỏi đàn em bên cạnh. Tên hippie bị đánh xưng mặt đáp. “Là gọi anh đó, Brown đại ca.”
“Mẹ mày! Nói ít một câu mày sẽ chết hả!” Lại đấm sang một cú, hai bên mặt tên hippie cuối cùng cũng đối xứng. Tên đại ca thở dốc, hạ thấp giọng, tiếp tục hỏi tên hippie, “Hắn gọi tao chắc không phải là muốn lén lút giải quyết tao chứ, sao đó vứt xác nơi hoang dã?”
“Đại ca… anh có phải là xem CSI nhiều quá không hả?” Câu này vừa nói ra thì một cú đấm đã chuyển thành hai cú. Brown đại ca khàn giọng chửi. “Tao làm chết mày! Không cho phép nhắc tới phim tao thích nhất vào lúc này!”
“A… chết rồi chết rồi, hình như hắn ta đã không còn kiên nhẫn rồi…” Mồ hôi lạnh thấm ướt cổ áo Brown, hắn sáp tới chỗ tên đàn em thứ ba hỏi, “Nguyên Phương, mày thấy thế nào?”
“Đại ca, em cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc…” Tên đàn em thứ ba sờ sờ mồ hôi trên trán nói, vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc. “Nói không chừng đằng sau có bí mật rất lớn!”
“Bỏ đi, cái đám vô dụng tụi bây!” Phất tay, Brown bước nhanh tới trước mặt sát thủ, thanh giọng một chút, “Tôi tới rồi! Muốn giết muốn xẻo tùy anh!”
“Anh biết đạn quý thế nào không hả?” Vu Tử Thạc dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, trận xao động vừa rồi, đủ khiến y liệt người đàn ông tên Brown này vào hàng ngũ mười kẻ làm người ta không nói nổi. “Tôi hỏi anh, tại sao gây phiền phức với Klaus?”
“Mệnh lệnh ở trên, tôi cũng không biết là ai.” Brown nhún vai, ánh mặt trời rọi lên làn da màu đồng của hắn. “Có thể là anh ta quen biết ai đó đắc tội ICR.”
“Những người đó đang tìm cái gì?” Tiến thêm một bước bức hỏi, nụ cười có thể xưng là hoàn toàn vô hại trên mặt Vu Tử Thạc đã biến mất tăm.
“Một người rất lợi hại, hắn thấp điệu, nguy hiểm, giỏi che giấu và giả trang… oa trời ạ!” Đang nói, Brown cảm thấy bản thân phát hiện cái gì. “Bọn họ đang tìm là anh!”
“Vậy tôi phải chúc mừng anh rồi.” Nụ cười sáng lạn lại trở lại trên mặt sát thủ, nhưng dưới tình huống bình thường y cười không đại biểu là có chuyện tốt xảy ra. Xiết chặt cổ họng Brown, Vu Tử Thạc ấn đối phương lên hàng ghế cạnh đèn đường. “Bảo người của ICR tối nay bảy giờ tới Times Square, tôi sẽ cho bọn họ thứ họ muốn.”
“Cái giá là sau đó bọn họ nhất định phải cách xa Ford Klaus một chút.” Nói xong câu này, y dần thu lại ánh sáng lạnh trong mắt, vỗ vai Brown nói, “Nói thật, tên anh hơi giống đàn bà đó.”
Tại Mỹ, Brown là một món điểm tâm gia đình rất bình thường, phụ nữ có tên này thường vô cùng ngọt ngào dễ thương, mà đàn ông có tên này, thì rõ ràng…
“Phiền muốn chết!!! Mẹ nó thứ đồ công kích tên họ người ta!!!” Brown vừa lùi lại vừa gầm với theo Vu Tử Thạc, vừa đi lại chỗ đám đàn em, hắn liền bị tiếng cười kịch liệt bao vây. Tức giận ban cho mỗi người một cái tát, Brown chống nhạnh dậm chân, “Cười! Cho tụi mày cười!”
“Có biết ông đây có chỉ số IQ 250 không hả?!” Câu này của Brown vừa đúng lúc truyền vào ống nghe mới kết nối xong của Vu Tử Thạc, Giang Hằng chống tay lên bàn, sờ trán, “Tại sao tôi cảm thấy đây là một câu chế nhạo vậy Vu Tử Thạc?”
Vu Tử Thạc đút tay vào túi, nhún vai, “Bỏ đi, hôm nay đụng phải bạch si hơi bị nhiều mà.”
“Đúng rồi.” Y đột nhiên dừng lại, “Chắc không phải anh đã để Ford về nhà rồi chứ?”
“Tôi đang ở phòng máy, anh nói xem?” Giang Hằng không cho là đúng, thiên phú chăm sóc người thường hắn chưa từng có, đương nhiên, Vu Tử Thạc có thể ngoại lệ, y không phải người bình thường.
“Hiện tại bang phái có quan hệ hợp tác với ICR đều đang tìm anh ta, anh nói đi?” Vu Tử Thạc che mắt thở dài.
“Anh chắc không phải muốn tôi chăm sóc vật yêu thanh tra của anh chứ?” Giang Hằng không vui nhướng mày, Vu Tử Thạc lập tức nói tiếp. “Chuyện của tôi chính là chuyện của anh, câu này là ai nói?”
“Vậy xin cho phép tôi rút lại câu đó.” Sau khi trải qua quá trình gian khổ rút Ford Klaus ra khỏi chỗ ngồi, Giang Hằng hoàn toàn lý lẽ thỏa đáng trở mặt không chịu nhận. Vu Tử Thạc khá bất mãn đề cao âm thanh. “Anh đang bận tâm cái gì? Tôi cho rằng hai người có thể ở chung một cách tốt đẹp, nói không chừng chỉ số IQ của hai người cộng lại có thể đạt được 200.”
“Xin lỗi, kết quả trắc nhiệm IQ của bỉ nhân đây là 198.” Giang Hằng vẻ mặt không có biểu cảm, ôm tay đáp.
“…” Hơi ngây người một chốc, Vu Tử Thạc nghiêm mặt lại. “Được thôi, tôi cũng không nói IQ của Ford không thể là 2.”
|
Chương 38: Đảo ngược dòng.
Times Square đông nghịt người, đột nhiên, một cô gái da đen nhảy ra giữa lòng đường, hai tay giơ cao vỗ vào nhau, cô lắt lư thân thể, tạo tư thế bắt đầu, mái tóc xoăn dài màu nâu múa may mạnh bạo. Máy phát nhạc màu đỏ bên đường đang phát lớn khúc nhạc đầy tiết tấu, dưới sự dẫn dắt của cô càng lúc càng có nhiều người tham gia vào.
Closing-Time của Semisonic, với nhạc điệu nhanh chóng và giọng nam cao khàn nổi danh.
[___Khiến thời gian dừng lại, mở tất cả những cánh cửa, để em dung nhập vào thế giới.]
“Có người nói đây là niềm vui trên đường.” Vu Tử Thạc mặc áo sơ mi trắng tinh, quần jean xanh bó kết hợp với ủng cao màu kaki, “Sát thủ cũng hưởng thụ cuộc sống?”
Hắn là người thu hàng của ICR, phụ trách thay bọn họ lấy thứ họ muốn, hình rồng trên nửa gương mặt là dấu hiệu đặc trưng của người đàn ông này. Không ai biết tên của hắn ta, bọn họ gọi hắn là__Dragon
“Trên thực tế, tôi vốn chỉ hưởng thụ cảm giác giết người.” Vu Tử Thạc chăm chú nhìn quảng trường huyên náo, tổ đèn flash đã giăng trong phạm vi rất lớn, chiếm cứ phần trung tâm Times Square.
“Không có ý mạo phạm, tôi chỉ hiếu kỳ, anh ba mươi tuổi rồi, nhưng vẫn cô độc một mình, có từng nghĩ qua nguyên nhân là gì không?” Dragon đứng xuôi hướng gió đốt một điếu thuốc, Dunhill màu trắng, có mùi hương của bơ.
“Chúng ta vẫn chưa quen thuộc tới mức có thể thảo luận tới mức này.” Vu Tử Thạc đút tay vào túi, ánh mắt nhìn về phía vũ đoàn đang không ngừng lớn dần, “Ít nhất tối nay có người rất vui.”
[__Thời gian dừng lại, em không nhất định phải trở lại, nhưng em không thể lưu lại đây.]
Động tác gõ phím của Giang Hằng dừng lại, cầm di động trên bàn, bấm một dãy số, “Dương Trường An, thứ anh cần đã tới rồi, đã đến lúc anh nên hồi báo tôi.”
“Yên tâm, chú đây không tính ăn quỵt, tôi chỉ hy vọng xác định rõ, cậu thật sự muốn biết sao?” Dương Trường An vẫn lưu lại phòng làm việc của hắn, chân gõ lên bàn, vẻ lười biếng không nghiêm chỉnh.
“Đừng vòng vo nữa.” Trầm giọng ngắt lời, Giang Hằng cầm hộp sắt nâu đỏ trên bàn nghịch trong tay, hắn tìm được cái hộp này trong phòng cất giữ chứng cứ của Vu Tử Thạc, tuy có khóa, nhưng hắn luôn cảm thấy cái hộp này có ma lực đặc biệt, hấp dẫn hắn tiếp cận.
“Được rồi. Cậu ta không phải tên Vu Tử Thạc, giống như Giang Hằng cũng không phải là tên thật của cậu vậy. Tên thật của cậu ta là…” Dương Trường An kéo ngăn tủ, lấy ra một sấp hồ sơ. “Lôi Tuấn.”
“Người nhà của cậu ta cùng chết trong một vụ cướp, cha mẹ, ông bà, còn một em gái, năm đó Lôi Tuấn 6 tuổi.” Soạt, tiếng lật giấy, vang lên trong không khí an tĩnh, khiến người không tự giác cảm thấy rởn tóc gáy.
“Lúc đó bọn họ nghỉ mát trong biệt thự ngoại ô, thiết bị tín hiệu thông tin nơi đó không tốt lắm. Nghe nói khi phía cảnh sát tìm được cả nhà họ Lôi, Lôi Tuấn đã canh giữ bên cạnh thi thể hai tuần rồi.” Dương Trường An tiếp tục nói, đột nhiên nghiêm trọng thở dài, “Tôi không biết nên nói đây là may mắn hay bất hạnh.”
“Có ý gì?” Giang Hằng cảm thấy cổ họng khô đắng, tới mức tiếng phát ra trở nên khản đặc.
“Nhà họ Lôi là bị giày vò đến chết, dưới hạ thể em gái 4 tuổi của Lôi Tuấn còn kiểm nghiệm ra tinh dịch, nói rõ trước khi chết cô bé đã bị xâm phạm tình dục.” Dương Trường An muốn dùng tay vuốt phẳng lại chân mày nhăn chặt, “Mấy năm đó trong nước xảy ra khá nhiều vụ việc ác liệt như thế, bé trai đều bị bỏ lại, hung thủ muốn đứa bé nhìn thấy quá trình hắn tiến hành trận tàn khốc này.”
Chuyện tiếp theo không nói cũng biết, bé trai 6 tuổi tận mắt chứng kiến tất cả, mang theo vô tận hận thù rời khỏi quê nhà của mình.
“Cũng giống như luyện ngục.” Đứng lên, Dương Trường An nói như thế, “Cậu muốn biết thì tôi đều đã nói hết rồi, mong là cậu không hối hận.”
__ Tôi và anh đều từng chứng kiến qua cái gì gọi là người của địa ngục chân chính.
Đột nhiên nhớ lại câu nói này của Vu Tử Thạc, Giang Hằng há há miệng, nhưng không nói được một lời. Trải qua tất cả, Vu Tử Thạc cư nhiên còn có thể nói ra mấy lời như “Tôi không cảm thấy có cái gì, tôi phải sống cuộc sống của mình.”! Cuộc sống của y sớm đã bị phá hoại tới không thể hồi phục.
“Giang Hằng, nói thật, tôi không cho rằng cậu có thể bù đắp vào vết thương của cậu ta.” Đóng hồ sơ lại, Dương Trường An đi tới cạnh máy hủy giấy, nhét giấy vào khe hủy. “Không ai có thể trị khỏi cho cậu ta.”
Khe xuất trượt ra đóng giấy vụn chỉnh tề, rớt xuống hòm giấy bên dưới, nụ cười hài hước hiện lên môi Dương Trường An, “Hay có lẽ, cậu căn bản không nghĩ tới chuyện giúp đỡ cậu ta, cậu chỉ lợi dụng cậu ta, lợi dụng tình cảm của cậu ta đối với cậu.”
Sắc mặt Giang Hằng xanh lét trầm mặt ngắt điện thoại, cánh tay mất đi sức lực buông lỏng, chiếc hộp sắc rớt xuống, chậm rãi chạm đất.
____
“Không bằng tôi thay cậu trả lời.” Dragon híp mắt lại, chăm chú nhìn bóng lưng sát thủ, thân hình cao gầy, giống một con sói cô ngạo, “Chúng ta làm vài chuyện, hủy hoại cuộc sống của người khác, bắt đầu từ ngày đó chúng ta đã không thể sinh sống như những người trên quảng trường này.”
“Nếu là vậy, tôi đề nghị anh nên học tập tôi, đổi một công việc.” Vu Tử Thạc nghiêng đầu nhìn hắn, trên môi là nụ cười thâm ý, “Ít nhất hiện tại mỗi ngày tôi tỉnh ngủ cũng đều cảm thấy rất vui vẻ.”
Sát thủ cất bước đi, xuyên qua đám người đang nhảy nhót giữa quảng trường, bóng lưng dần biến mất ngoài ranh giới đèn flash, chìm vào bóng đêm. Sau lưng y, tiếng ca vẫn còn vang.
[__Hãy mặc áo khoác vào, đi ra cửa, thời gian sẽ mang em tới nơi em muốn.]
[__Mỗi một bắt đầu mới đều sẽ đến từ một vài kết thúc.]
Hộp sắt rơi xuống đất, phát ra tiếng nặng nề, ổ khóa bị xung lực tổn hại, chiếc hộp trực tiếp bắn ra, bên trong là một vật kim loại lấp lánh.
Giang Hằng theo phản xạ chụp lấy vật đó giữa không trung, cảm xúc lạnh lẽo, giống như một viên đạn. Nhịn không được toàn thân cứng đờ, hắn mở tay, tầm mắt nhìn vào lòng bàn tay__ không thể nào!
Viên đạn màu bạc lấp lánh ánh sáng buốt giá.
Giang Hằng vẫn nhớ vẻ mặt hơi cứng lại của Vu Tử Thạc hôm đó, nhớ y nghi hoặc lắc đầu nói nghĩ không ra là người nào làm chuyện này. Ký ức đó giống như loại sơn đặc thù được phủ qua, rõ ràng trước mắt.
Chứng cứ chân thật, tình cảm không chân thật. Tất cả đến quá nhanh, quá vội vàng, cũng quá hoang đường.
Khó trách, khó trách Vu Tử Thạc muốn an ủi hắn. Khó trách Vu Tử Thạc khuyên hắn từ bỏ hận thù. Khó trách… y nói với hắn ‘xin lỗi’. Trong cuộc đời sát thủ này, có thể có mấy người đáng cho y nói xin lỗi?
“Này, tôi về rồi.” Vu Tử Thạc đẩy cửa, lập tức phát giác không khí bất thường trong phòng, ánh mắt ngay tức khắc nhìn lên hộp sắc nâu đỏ trên sàn, híp mắt, bật cười, “Tôi đang nghĩ Ford sao đột nhiên lại xảy ra chuyện.”
Giây tiếp theo, cánh tay y bóp lấy cổ họng Giang Hằng, ấn hắn lên tủ sách phía sau, “Là anh, anh nói cho người của ICR! Vì muốn tìm được nơi tôi cất giấu chứng cớ, anh đã đặt Ford vào chỗ nguy hiểm!”
“Rất ngạc nhiên đúng không, Lôi Tuấn?” Cố ý nói ra tên thật của đối phương, nhân lúc Vu Tử Thạc ngây người, Giang Hằng bẻ ngược tay y, trọng tâm dồn xuống, co chân quét ngang, “Tôi biết hết cả rồi.”
Ngay khi Vu Tử Thạc ngã ra sau, tay chống lên mặt đất, đảo người đá qua, “Anh đương nhiên biết, từ khi bắt đầu anh đã ôm mục đích này tới tìm tôi, Đường Ninh!”
Tất cả đều là giả, sự quan tâm của hắn là giả, sự khẩn trương của hắn là giả, hắn cứu y cũng là giả, Giang Hằng cần chỉ là một đầu mối, hắn muốn y sống, hắn dùng phương thức này khống chế y. Y lại đáng cười cho rằng… y cuối cùng có cơ hội thứ hai để bắt đầu lại.
Đường Ninh, đây vốn là cái tên bị quên lãng rốt cuộc cũng có người nhắc tới, hơn nữa không phải ai khác, mà là sát thủ trước mắt, là kẻ thù sát hại cả nhà họ Đường. Cánh tay chống lên đầu gối đối phương, ấn mạnh xuống. “Không sai, ban đầu khi xây dựng hệ thống, tôi đã chốt cái tên này vào.”
“Sau đó nó liên quan đến tư liệu của một người__ Arthur Randell.” Lưng lại đụng vào đất, Vu Tử Thạc co chân đạp vào con dao trong tay Giang Hằng. “Trừ nó ra không còn gì khác, anh không biết hàm nghĩa của cái tên này nằm ở đâu.”
“Trực giác của anh cho anh biết, chỉ cần ở cùng người đàn ông này, sớm muộn gì anh cũng có thể đào ra được tất cả chân tướng.” Bình hoa bên cạnh bị Vu Tử Thạc dùng nấm đấm đập vỡ, trong đó có một khẩu súng bán tự động. Giấu vũ khí là thói quen của sát thủ, cho dù ở trong nhà Giang Hằng, điểm này cũng chưa từng thay đổi. “Ban đầu khi anh chế tạo hệ thống này, căn bản không phải vì cứu người! Anh chỉ vì bản thân mình!”
Hàm ý trong lời Vu Tử Thạc rất rõ ràng, y đang trách cứ hắn, y trách hắn là người ích kỷ. Đôi mắt ưng màu xanh thiêu đốt lửa giận trước nay chưa từng có, bừng bừng như muốn thiêu hủy tất cả. “Vậy còn anh thì sao? Anh rõ ràng biết tất cả, nhưng lại dự định che giấu tôi cả đời!”
Nếu so về chuyện ích kỷ, bọn họ căn bản không thua kém.
Cánh tay đảo qua một chồng sách, trong giá sách trống rỗng đặt một khẩu súng màu đen. Đây là nhà Giang Hằng, Vu Tử Thạc giấu vũ khí ở đâu, tự nhiên không thoát được mắt hắn.
Đạn gần như đồng thời lên nòng, giây tiếp theo, bọn họ nhắm vào nhau, ai cũng không chút chậm trễ.
|
Chương 39: Lời mời nguy hiểm.
Gió thoảng ngoài cửa sổ, rèm che màu lam đậm bị lay động, dật dìu giữa không trung. Hai người đàn ông trong phòng giơ súng vào nhau, ai cũng không ngờ được dự báo năm đó lại thành thật, bọn họ trở thành kẻ địch của nhau.
Giang Hằng cho rằng hiện trạng vô cùng hóc búa, từ khi biết quá khứ của Vu Tử Thạc, hắn liền hiểu cuộc sống của sát thủ trước mặt giống như số hiệu ác liệt nát vụn tính cóp lại mà thành, bất cứ ảnh hưởng, cho dù chỉ một chút, đều có thể dẫn tới tổn hại còn nghiêm trọng hơn.
Vu Tử Thạc chưa từng đi trở về quỹ đạo, tuy trông có vẻ như y đã trở thành nhân loại có tình cảm, nhưng bất cứ lúc nào y cũng có thể trở lại cuộc sống sát thủ. Điều này sợ là điểm khiến Giang Hằng lo lắng nhất trước nay, chẳng qua hiện tại hắn không còn bận tâm nhiều như thế nữa, hắn đã bị phẫn nộ và thù hận hun mờ đầu óc, “Anh sợ để tôi biết chuyện này, tại sao?”
Chất vấn của Giang Hằng chưa từng nghiêm lệ như thế, trên thực tế, Vu Tử Thạc cũng chưa từng thấy vẻ mặt hắn khó coi như vậy, nhưng lúc này, Vu Tử Thạc lại chọn mỉm cười, “Năm đó tôi không biết chúng ta sẽ gặp nhau. Nếu tôi biết, có lẽ tôi sẽ làm chuyện còn quá đáng hơn.”
Y cho Giang Hằng câu trả lời, mà đối phương không thỏa mãn câu trả lời đó, thay thế sự phẫn nộ là ngón tay bóp cò súng. Giang Hằng lạnh mặt nhìn khói tan đi, làn sương mỏng bị gió bắc thổi tan, gương mặt mất màu máu chỉ còn một màu xanh lét, đồng tời, tay hắn đang run rẩy.
Hắn luôn có thể khống chế tay súng của mình, không biết tại sao, lần này khi nổ súng, hắn lại sinh ra cảm giác sợ hãi trong lòng.
“Súng không phải dùng như vậy.” Vu Tử Thạc đột nhiên xuất hiện sau lưng Giang Hằng, ngón tay thon dài nắm cổ tay hắn, giúp hắn cầm vững súng, “Tay của anh đang run.”
Sát thủ thẳng thắn chỉ ra, Giang Hằng lập tức bẻ ngược cổ tay y, một cú quật vai tuyệt đẹp, họng súng lại lần nữa nhắm vào chân mày đối phương. Vu Tử Thạc nằm dưới sàn, ngữa đầu nhìn hắn, cảm thụ ánh mắt nặng nề cúi nhìn từ trên xuống, giống như đáy giếng sâu, một khi nhìn vào, thì khó thể di chuyển tầm mắt.
“Anh không bắn trả, là vì hổ thẹn sao? Hay cảm thấy tôi không thể hạ thủ?” Giang Hằng bóp cò súng, viên đạn xuyên qua sàn gỗ sau đầu sát thủ, đối phương đảo người né tránh đồng thời vươn tay dùng lực kéo cổ chân hắn. Trọng tâm không ổn, hắn bị kéo ngã xuống đất, tiếng vang nặng nề khi thân người tiếp xúc mặt sàn, trán đập xuống bị rách da, máu chảy xuôi xuống khóe mắt hắn, giống như huyết lệ.
“Cho anh thêm một cơ hội nữa anh cũng không giết được tôi.” Vu Tử Thạc đè mạnh Giang Hằng xuống trước khi hắn đứng lên, bẻ tay hắn ra sau lưng, cười lạnh, “Vì tôi mạnh hơn anh.”
Giang Hằng thúc củi chỏ ra sau lưng, Vu Tử Thạc nghiêng người né nên lộ sơ hở, hắn nhân đó đấm ra một quyền. “Anh không khỏi quá tự đại rồi.”
Nắm đấm nặng nề đập lên má phải, lực đạo của Giang Hằng không nhẹ, nếu là người bình thường chịu phải đấm này, sớm đã ngã xuống không dậy nổi. Vu Tử Thạc cười nhếch môi, trong tầm mắt xuất hiện đốm đen, máu tươi chảy ra được y lau đi, “Tôi tới nói với anh, tại sao tôi lại kiên trì đi xử lý mỗi một số hiệu sớm nhất như vậy.”
Hắn bị y đè dưới đất, nhưng không chút nào lộ ra cảm giác khẩn cấp khi ở thế yếu, y đá mạnh chân ra, “__ Vì anh không thích hợp làm những thứ đó.”
Một đạp này không chút lưu tình, Giang Hằng cảm thấy sau lưng một trận đau đớn, hắn bị đá văng vào tủ sách, sách từ đó rớt xuống.
“Tôi mạnh hơn anh, chuyện nguy hiểm nên để tôi làm.” Không tới một giây, súng lại trở về tay Vu Tử Thạc, súng nhắm vào Giang Hằng, không vội bóp cò, y hít thật sâu, nhếch môi cười, “Khi tôi biết thời gian bốn năm chẳng qua là một lời nói dối được bố trí tỉ mỉ, tôi lại cảm thấy được thở phào.”
Sắc mặt Giang Hằng càng lúc càng trầm, hắn đứng lên, thẳng người nhìn Vu Tử Thạc, ánh mắt hai người chạm nhau bắn ra tia lửa. “Tôi hiểu rõ anh là người có thù tất báo, không bằng hiện tại anh nổ súng đi__”
“Không.” Y quả đoán cự tuyệt, trong mắt lấp lánh tia sáng lạnh tới cực điểm. “Anh nói đúng, tôi là người rất ghi thù. Mà báo thù của tôi dành cho anh là, tôi muốn anh sống, hơn nữa tôi muốn anh hiểu rõ, anh vĩnh viễn không giết được tôi.”
Báo thù là chuyện mà Giang Hằng quán triệt cả đời, không tiếc giá nào cũng phải hoàn thành, Vu Tử Thạc lại cười nhẹ hủy diệt nguyện vọng này.
Giây tiếp theo, họng súng di chuyển, bắn vỡ đèn treo trên trần, căn phòng thoáng chốc chìm vào bóng tối hoàn toàn.
Mắt người không kịp thích ứng với sự thay đổi đột ngột, đợi khi Giang Hằng có thể thấy rõ được xung quanh, cửa sổ còn đang lắt lư, phát ra tiếng cọt kẹt chói tai, sát thủ đã không thấy nữa. Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, gió nhẹ thổi vết máu còn chưa khô trên mặt, có cảm giác đau nhói lạnh lẽo.
Vu Tử Thạc ngồi trên xe của Enya Pirlo, dùng túi đá cô đưa phủ lên mặt, cô trong rất bình tĩnh, hoặc nên nói, bất luận lúc nào cô cũng rất bình tĩnh. “Đột nhiên nhận được điện thoại của cậu, còn cho là ít nhất phải giúp cậu tìm bệnh viện.”
Enya liếc nhìn túi thuốc ở ghế sau, giọng điệu mang theo trách cứ khi y dùng dao mổ trâu giết gà. Vu Tử Thạc chỉ cười vô tội, hiện tại tâm tình y rất loạn, không có tâm tình đùa với cô.
“Tôi thấy rất kinh ngạc, cậu giao thủ với người đàn ông đó, cư nhiên có thể hoàn chỉnh trở ra.” Cảm khái đầy chế nhạo, Enya luôn như thế, cô vô cùng vui sướng trêu chọc y lúc y tâm tình không tốt.
Không nói đúng sai chỉ nhún nhún vai, Vu Tử Thạc không để tâm đến sự cợt đùa của cô. Trong lòng y biết rõ, không phải y mạnh hơn Giang Hằng, chẳng qua y đã có sự liệu trước đối với chuyện xảy ra hôm nay, Ford gặp chuyện tuy là khúc nhạc đệm ngoài ý muốn, nhưng không đủ để khiến y phẫn nộ tới mất khống chế. Sỡ dĩ Giang Hằng để mặc y chạy đi như vậy, là vì hắn hiếm khi bị cảm xúc giày vò. Một khi Giang Hằng hồi phục lại sự bình tĩnh lúc thường, cục diện sẽ càng hóc búa hơn hiện tại nhiều.
“Tôi không thể tiếp tục ở lại New York.” Cho ra kết luận, Vu Tử Thạc đẩy túi đá ra khỏi mặt, tránh né tuy không phải phong cách của y, nhưng trước mắt y không nghĩ ra phương pháp giải quyết nào tốt hơn.
“Vậy thì đi theo tôi đi.” Hai tay Enya giao nhau trên vô lăng, chiếc xe màu trắng lái qua ngã tư. Vu Tử Thạc híp mắt, yên lặng nhìn tòa nhà cao lớn lùi dần trong kính chiếu hậu. “Chị muốn đi đâu?”
“Washington, cậu và tôi.” Enya Pirlo cười, nụ cười xảo quyệt mang theo hơi lạnh, “Đã đến lúc tính toán nợ cũ với người của CIA rồi.”
“Tôi có thể cùng chị đi một chuyến, Enya.” Y gọi tên cô, như lúc trước. “Nhưng trước đó, tôi có một chuyện phải làm.”
“Cậu nhìn trúng người nào?” Thắng xe gấp, chiếc xe lắc lư kịch liệt, Enya kéo cổ áo Vu Tử Thạc, hôn lên môi y, “Chỉ cần không phải Giang Hằng, tôi đều vui vẻ đùa cùng một.”
“Koren. Koren Charlie.” Vu Tử Thạc nói ra cái tên này, quan sát phản ứng của Enya, cô quả nhiên biến sắc. “FBI đó không dễ đối phó.”
“Ai nói tôi muốn giết anh ta?” Nụ cười gian trá, khiến người ta không thể đoán được mục đích của y là gì. Ánh mắt Enya lập tức trầm xuống, “Cậu muốn tôi giúp cậu bảo vệ một FBI?”
“Không, tôi chỉ muốn lấy được một thứ từ chỗ anh ta.” Y giữ cánh tay Enya đang chuẩn bị mở cửa giúp y lại, cô quay đầu trừng y một cái, “Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Tiếp cận FBI đối với cô là quá mức mạo hiểm. “Tôi không tin cậu.”
“Chị không tin tôi thì sẽ không tới tìm tôi, chị muốn tôi cùng chị đi Washington, nói rõ chị đang yêu cầu lòng tin từ tôi. Nhưng lòng tin phải có cơ sở, chị không cho rằng nên nói cho tôi biết chị đã biết những gì sao?” Nhẹ nhướng mày, ánh mắt y giao cùng ánh mắt cô. “Chẳng hạn như… Giang Hằng?”
“Tôi biết đó là nhiệm vụ đầu tiên của cậu, Arthur.” Enya Pirlo buông tay, trở lại chỗ ngồi. “Lúc đó cậu rất kháng cự, vì cậu không muốn ra tay đối với người vị thành niên. Trước khi Dương Trường An cho tôi biết quá khứ của cậu, tôi không biết tại sao cậu lại thống hận chuyện này như vậy.”
Hiện tại cô đã biết tên thật của y, nhưng cô vẫn kiên trì gọi y là Arthur, vì đó là y mà cô quen biết. Bắt đầu từ thời khắc biến đổi to lớn diễn ra trong cuộc đời y, y đã không còn là Lôi Tuấn nữa.
“Có vài chuyện biết được rồi, ngược lại càng giống như câu đố.” Enya lắc đầu, tiếp tục nói, “Cho tới nay tôi cũng nghĩ không thông, điều gì khiến cậu tiếp nhận nhiệm vụ này. Không bằng cậu nói với tôi, mười lăm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu bỏ qua cho Giang Hằng, có hối hận hay không?”
“Đây là một bí mật không thể nói, Enya.” Chuyện liên quan đến nhà họ Đường Vu Tử Thạc có một chút hối hận, nhưng không liên quan đến những gì Enya nói. Enya nhất thời làm ra vẻ mặt khoa trương. “Giữa chúng ta vẫn có bí mật không thể nói sao?”
“Tôi có rất nhiều bí mật, Enya, những thứ này tôi không định nói với bất cứ ai, bao gồm cả chị.” Vu Tử Thạc chống cằm, khóe mắt liếc nhìn thành phố không bao giờ tắt đèn sau lưng.
Tia sáng lấp léo trong con mắt màu hổ phách dần tối đi, mười lăm năm trước… không, nói đúng ra đã bắt đầu từ hai mươi bốn năm trước, nhưng nếu hồi ức từ chỗ đó, thì giống như hơi bị dai dẳng.
__
‘Làm một sát thủ, tất cả đều phải xuất phát từ lợi ích của bản thân, nếu một ngày nào đó sức mạnh của cậu bắt đầu yếu dần, thì sẽ nhanh chóng bị bóng đêm xung quanh nuốt chửng.’
Một giọng đàn ông đột nhiên vang lên trong đầu.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 39: Lời mời nguy hiểm.
Gió thoảng ngoài cửa sổ, rèm che màu lam đậm bị lay động, dật dìu giữa không trung. Hai người đàn ông trong phòng giơ súng vào nhau, ai cũng không ngờ được dự báo năm đó lại thành thật, bọn họ trở thành kẻ địch của nhau.
Giang Hằng cho rằng hiện trạng vô cùng hóc búa, từ khi biết quá khứ của Vu Tử Thạc, hắn liền hiểu cuộc sống của sát thủ trước mặt giống như số hiệu ác liệt nát vụn tính cóp lại mà thành, bất cứ ảnh hưởng, cho dù chỉ một chút, đều có thể dẫn tới tổn hại còn nghiêm trọng hơn.
Vu Tử Thạc chưa từng đi trở về quỹ đạo, tuy trông có vẻ như y đã trở thành nhân loại có tình cảm, nhưng bất cứ lúc nào y cũng có thể trở lại cuộc sống sát thủ. Điều này sợ là điểm khiến Giang Hằng lo lắng nhất trước nay, chẳng qua hiện tại hắn không còn bận tâm nhiều như thế nữa, hắn đã bị phẫn nộ và thù hận hun mờ đầu óc, “Anh sợ để tôi biết chuyện này, tại sao?”
Chất vấn của Giang Hằng chưa từng nghiêm lệ như thế, trên thực tế, Vu Tử Thạc cũng chưa từng thấy vẻ mặt hắn khó coi như vậy, nhưng lúc này, Vu Tử Thạc lại chọn mỉm cười, “Năm đó tôi không biết chúng ta sẽ gặp nhau. Nếu tôi biết, có lẽ tôi sẽ làm chuyện còn quá đáng hơn.”
Y cho Giang Hằng câu trả lời, mà đối phương không thỏa mãn câu trả lời đó, thay thế sự phẫn nộ là ngón tay bóp cò súng. Giang Hằng lạnh mặt nhìn khói tan đi, làn sương mỏng bị gió bắc thổi tan, gương mặt mất màu máu chỉ còn một màu xanh lét, đồng tời, tay hắn đang run rẩy.
Hắn luôn có thể khống chế tay súng của mình, không biết tại sao, lần này khi nổ súng, hắn lại sinh ra cảm giác sợ hãi trong lòng.
“Súng không phải dùng như vậy.” Vu Tử Thạc đột nhiên xuất hiện sau lưng Giang Hằng, ngón tay thon dài nắm cổ tay hắn, giúp hắn cầm vững súng, “Tay của anh đang run.”
Sát thủ thẳng thắn chỉ ra, Giang Hằng lập tức bẻ ngược cổ tay y, một cú quật vai tuyệt đẹp, họng súng lại lần nữa nhắm vào chân mày đối phương. Vu Tử Thạc nằm dưới sàn, ngữa đầu nhìn hắn, cảm thụ ánh mắt nặng nề cúi nhìn từ trên xuống, giống như đáy giếng sâu, một khi nhìn vào, thì khó thể di chuyển tầm mắt.
“Anh không bắn trả, là vì hổ thẹn sao? Hay cảm thấy tôi không thể hạ thủ?” Giang Hằng bóp cò súng, viên đạn xuyên qua sàn gỗ sau đầu sát thủ, đối phương đảo người né tránh đồng thời vươn tay dùng lực kéo cổ chân hắn. Trọng tâm không ổn, hắn bị kéo ngã xuống đất, tiếng vang nặng nề khi thân người tiếp xúc mặt sàn, trán đập xuống bị rách da, máu chảy xuôi xuống khóe mắt hắn, giống như huyết lệ.
“Cho anh thêm một cơ hội nữa anh cũng không giết được tôi.” Vu Tử Thạc đè mạnh Giang Hằng xuống trước khi hắn đứng lên, bẻ tay hắn ra sau lưng, cười lạnh, “Vì tôi mạnh hơn anh.”
Giang Hằng thúc củi chỏ ra sau lưng, Vu Tử Thạc nghiêng người né nên lộ sơ hở, hắn nhân đó đấm ra một quyền. “Anh không khỏi quá tự đại rồi.”
Nắm đấm nặng nề đập lên má phải, lực đạo của Giang Hằng không nhẹ, nếu là người bình thường chịu phải đấm này, sớm đã ngã xuống không dậy nổi. Vu Tử Thạc cười nhếch môi, trong tầm mắt xuất hiện đốm đen, máu tươi chảy ra được y lau đi, “Tôi tới nói với anh, tại sao tôi lại kiên trì đi xử lý mỗi một số hiệu sớm nhất như vậy.”
Hắn bị y đè dưới đất, nhưng không chút nào lộ ra cảm giác khẩn cấp khi ở thế yếu, y đá mạnh chân ra, “__ Vì anh không thích hợp làm những thứ đó.”
Một đạp này không chút lưu tình, Giang Hằng cảm thấy sau lưng một trận đau đớn, hắn bị đá văng vào tủ sách, sách từ đó rớt xuống.
“Tôi mạnh hơn anh, chuyện nguy hiểm nên để tôi làm.” Không tới một giây, súng lại trở về tay Vu Tử Thạc, súng nhắm vào Giang Hằng, không vội bóp cò, y hít thật sâu, nhếch môi cười, “Khi tôi biết thời gian bốn năm chẳng qua là một lời nói dối được bố trí tỉ mỉ, tôi lại cảm thấy được thở phào.”
Sắc mặt Giang Hằng càng lúc càng trầm, hắn đứng lên, thẳng người nhìn Vu Tử Thạc, ánh mắt hai người chạm nhau bắn ra tia lửa. “Tôi hiểu rõ anh là người có thù tất báo, không bằng hiện tại anh nổ súng đi__”
“Không.” Y quả đoán cự tuyệt, trong mắt lấp lánh tia sáng lạnh tới cực điểm. “Anh nói đúng, tôi là người rất ghi thù. Mà báo thù của tôi dành cho anh là, tôi muốn anh sống, hơn nữa tôi muốn anh hiểu rõ, anh vĩnh viễn không giết được tôi.”
Báo thù là chuyện mà Giang Hằng quán triệt cả đời, không tiếc giá nào cũng phải hoàn thành, Vu Tử Thạc lại cười nhẹ hủy diệt nguyện vọng này.
Giây tiếp theo, họng súng di chuyển, bắn vỡ đèn treo trên trần, căn phòng thoáng chốc chìm vào bóng tối hoàn toàn.
Mắt người không kịp thích ứng với sự thay đổi đột ngột, đợi khi Giang Hằng có thể thấy rõ được xung quanh, cửa sổ còn đang lắt lư, phát ra tiếng cọt kẹt chói tai, sát thủ đã không thấy nữa. Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, gió nhẹ thổi vết máu còn chưa khô trên mặt, có cảm giác đau nhói lạnh lẽo.
Vu Tử Thạc ngồi trên xe của Enya Pirlo, dùng túi đá cô đưa phủ lên mặt, cô trong rất bình tĩnh, hoặc nên nói, bất luận lúc nào cô cũng rất bình tĩnh. “Đột nhiên nhận được điện thoại của cậu, còn cho là ít nhất phải giúp cậu tìm bệnh viện.”
Enya liếc nhìn túi thuốc ở ghế sau, giọng điệu mang theo trách cứ khi y dùng dao mổ trâu giết gà. Vu Tử Thạc chỉ cười vô tội, hiện tại tâm tình y rất loạn, không có tâm tình đùa với cô.
“Tôi thấy rất kinh ngạc, cậu giao thủ với người đàn ông đó, cư nhiên có thể hoàn chỉnh trở ra.” Cảm khái đầy chế nhạo, Enya luôn như thế, cô vô cùng vui sướng trêu chọc y lúc y tâm tình không tốt.
Không nói đúng sai chỉ nhún nhún vai, Vu Tử Thạc không để tâm đến sự cợt đùa của cô. Trong lòng y biết rõ, không phải y mạnh hơn Giang Hằng, chẳng qua y đã có sự liệu trước đối với chuyện xảy ra hôm nay, Ford gặp chuyện tuy là khúc nhạc đệm ngoài ý muốn, nhưng không đủ để khiến y phẫn nộ tới mất khống chế. Sỡ dĩ Giang Hằng để mặc y chạy đi như vậy, là vì hắn hiếm khi bị cảm xúc giày vò. Một khi Giang Hằng hồi phục lại sự bình tĩnh lúc thường, cục diện sẽ càng hóc búa hơn hiện tại nhiều.
“Tôi không thể tiếp tục ở lại New York.” Cho ra kết luận, Vu Tử Thạc đẩy túi đá ra khỏi mặt, tránh né tuy không phải phong cách của y, nhưng trước mắt y không nghĩ ra phương pháp giải quyết nào tốt hơn.
“Vậy thì đi theo tôi đi.” Hai tay Enya giao nhau trên vô lăng, chiếc xe màu trắng lái qua ngã tư. Vu Tử Thạc híp mắt, yên lặng nhìn tòa nhà cao lớn lùi dần trong kính chiếu hậu. “Chị muốn đi đâu?”
“Washington, cậu và tôi.” Enya Pirlo cười, nụ cười xảo quyệt mang theo hơi lạnh, “Đã đến lúc tính toán nợ cũ với người của CIA rồi.”
“Tôi có thể cùng chị đi một chuyến, Enya.” Y gọi tên cô, như lúc trước. “Nhưng trước đó, tôi có một chuyện phải làm.”
“Cậu nhìn trúng người nào?” Thắng xe gấp, chiếc xe lắc lư kịch liệt, Enya kéo cổ áo Vu Tử Thạc, hôn lên môi y, “Chỉ cần không phải Giang Hằng, tôi đều vui vẻ đùa cùng một.”
“Koren. Koren Charlie.” Vu Tử Thạc nói ra cái tên này, quan sát phản ứng của Enya, cô quả nhiên biến sắc. “FBI đó không dễ đối phó.”
“Ai nói tôi muốn giết anh ta?” Nụ cười gian trá, khiến người ta không thể đoán được mục đích của y là gì. Ánh mắt Enya lập tức trầm xuống, “Cậu muốn tôi giúp cậu bảo vệ một FBI?”
“Không, tôi chỉ muốn lấy được một thứ từ chỗ anh ta.” Y giữ cánh tay Enya đang chuẩn bị mở cửa giúp y lại, cô quay đầu trừng y một cái, “Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Tiếp cận FBI đối với cô là quá mức mạo hiểm. “Tôi không tin cậu.”
“Chị không tin tôi thì sẽ không tới tìm tôi, chị muốn tôi cùng chị đi Washington, nói rõ chị đang yêu cầu lòng tin từ tôi. Nhưng lòng tin phải có cơ sở, chị không cho rằng nên nói cho tôi biết chị đã biết những gì sao?” Nhẹ nhướng mày, ánh mắt y giao cùng ánh mắt cô. “Chẳng hạn như… Giang Hằng?”
“Tôi biết đó là nhiệm vụ đầu tiên của cậu, Arthur.” Enya Pirlo buông tay, trở lại chỗ ngồi. “Lúc đó cậu rất kháng cự, vì cậu không muốn ra tay đối với người vị thành niên. Trước khi Dương Trường An cho tôi biết quá khứ của cậu, tôi không biết tại sao cậu lại thống hận chuyện này như vậy.”
Hiện tại cô đã biết tên thật của y, nhưng cô vẫn kiên trì gọi y là Arthur, vì đó là y mà cô quen biết. Bắt đầu từ thời khắc biến đổi to lớn diễn ra trong cuộc đời y, y đã không còn là Lôi Tuấn nữa.
“Có vài chuyện biết được rồi, ngược lại càng giống như câu đố.” Enya lắc đầu, tiếp tục nói, “Cho tới nay tôi cũng nghĩ không thông, điều gì khiến cậu tiếp nhận nhiệm vụ này. Không bằng cậu nói với tôi, mười lăm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu bỏ qua cho Giang Hằng, có hối hận hay không?”
“Đây là một bí mật không thể nói, Enya.” Chuyện liên quan đến nhà họ Đường Vu Tử Thạc có một chút hối hận, nhưng không liên quan đến những gì Enya nói. Enya nhất thời làm ra vẻ mặt khoa trương. “Giữa chúng ta vẫn có bí mật không thể nói sao?”
“Tôi có rất nhiều bí mật, Enya, những thứ này tôi không định nói với bất cứ ai, bao gồm cả chị.” Vu Tử Thạc chống cằm, khóe mắt liếc nhìn thành phố không bao giờ tắt đèn sau lưng.
Tia sáng lấp léo trong con mắt màu hổ phách dần tối đi, mười lăm năm trước… không, nói đúng ra đã bắt đầu từ hai mươi bốn năm trước, nhưng nếu hồi ức từ chỗ đó, thì giống như hơi bị dai dẳng.
__
‘Làm một sát thủ, tất cả đều phải xuất phát từ lợi ích của bản thân, nếu một ngày nào đó sức mạnh của cậu bắt đầu yếu dần, thì sẽ nhanh chóng bị bóng đêm xung quanh nuốt chửng.’
Một giọng đàn ông đột nhiên vang lên trong đầu.
|