Địa Ngục Chi Ngược
|
|
Chương 24
Cuộc sống tốt đẹp đã tới, có người phải bỏ đi rất nhiều thời gian mới có được.
Hơn nữa, hắn cảm giác được, đã tới lúc nhắc nhở Khoa Lạc Đặc.
Rạng sáng, Nhạc Hồ tại ngoài phòng chặn lại Khoa Lạc Đặc.
“Thiếu gia sớm.”
Khoa Lạc Đặc tâm tình rất tốt, con mèo nhỏ của y chính là nằm trên giường, xích lõa chờ đợi bữa sáng ngon miệng, làm cho Khoa Lạc Đặc hận không thể đem cậu thành bữa sáng ăn vào trong bụng.
“Sớm, Nhạc Hồ.”
Nhạc Hồ nhìn thần thái Khoa Lạc Đặc, biết lúc này không phải thời gian tốt để thảo luận vấn đề. Nhưng là bị hạnh phúc mù quáng mà che lại hai mắt, vốn là sai lầm đáng sợ nhất, Nhạc Hồ phải một lần nữa làm người sát đi phong cảnh.
“Thiếu gia, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?”
“Có văn kiện cần phải coi qua sao? Cầm lại đây là tốt rồi.” Khoa Lạc Đặc biết Nhạc Hồ muốn nói chuyện gì, nhưng trong tiềm thức không muốn quá sớm đề cập đến.
Nhạc Hồ kiên trì đứng ở trước mặt, nhìn chằm chằm Khoa Lạc Đặc không nói lời nào. Mơ hồ kháng nghị lưu lại trong mắt.
Khoa Lạc Đặc nhìn hắn một hồi, rốt cuộc gật đầu: “Được rồi, đến thư phòng.” Biết chuyện này cũng bị chính mình phiền lòng, Khoa Lạc Đặc mở cánh cửa, nhìn con mèo nhỏ đang ngủ một cái, hướng thư phòng đi đến. Đóng lại cửa thư phòng, Khoa Lạc Đặc lập tức cấp mình một ly rượu.
“Có chuyện gì, nói đi.” Đem ly rượu ngửa đầu uống xong, Khoa Lạc Đặc trấn tĩnh nói.
Nhạc Hồ nghiêm túc nhìn Khoa Lạc Đặc: “Từ khi Đông Phương trở về đã bảy ngày rồi. Thiếu gia từng lấy danh nghĩa người cầm quyền Ngõa Tây Tư gia tộc thề, một tháng sau sẽ đem Đông Phương đưa trở về.”
“Đúng vậy, tôi đáp ứng rồi.” Khoa Lạc Đặc nhìn thuộc hạ đi theo mình. Tranh đọat quyền khống chế Ngõa Tây Tư gia tộc, vốn là một hồi chiến tranh gian nan, Nhạc Hồ cũng vì thế mà nổ lực cả mồ hôi và máu. “Nhưng là, tôi cũng không có ý định thực hiện.”
“Làm như vậy, chẳng khác gì trước mọi người quyền quý đêm đó vũ nhục. Địa vị thiếu gia nhờ chịu khổ mà có được. Nhiều người như vậy liên kết ngăn cách đủ để hủy diệt người cầm quyền Ngõa Tây Tư gia tộc.” Nhạc Hồ cũng không có cực kỳ hoảng sợ, tỉnh táo mà phân tích kết quả.
Khoa Lạc Đặc cười rộ lên: “Nếu như người của chính mình còn không bảo vệ được. Như vậy, làm người cầm quyền Ngõa Tây Tư gia tộc, có ý nghĩa gì nữa? Nhạc Hồ, chúng ta mỗi ngày đều phải đối mặt thách thức, này bất quá chỉ là một hồi chiến dịch quá lớn mà thôi.”
“Ngài sẽ mất đi tất cả.”
“Không.” Khoa Lạc Đặc thân thể đứng thẳng, nhìn thật sau đáy mắt Nhạc Hồ: “Nếu như đưa Đông Phương trở về, vậy mới là mất đi tất cả. Tôi không giống với những người khác, cũng không phải mê luyến thân thể Đông Phương mà nguyện ý thân bại danh liệt. Tôi từ đáy lòng, hi vọng bảo vệ được em ấy, nhìn em ấy mỉm cười. Nếu như cậu cảm giác không thể ủng hộ, có thể lập tức rời đi. Tôi sẽ cho cậu đủ của cải rời đi, đương nhiên, này hết thảy cũng không đủ để bồi thường tâm huyết cậu vì Ngõa Tây Tư gia tộc mà nỗ lực.”
Hai nam nhân cương quyết đứng đối mặt, nhìn nhau hồi lâu. Khoa Lạc Đặc rất rõ ràng, làm quyết định ngu xuẩn như vậy, chắc chắn làm thuộc hạ tâm trung thành thất vọng.
“Không, tôi không đi.” Nhạc Hồ trong mắt hiện lên tia kiên nghị, tựa hồ đã ra quyết định, hắn nâng đầu lên, mỉm cười: “Tôi thích chiến dịch to lớn, hơn nữa.. Tìm một người lãnh đạo tốt, so với đánh một hồi chiến thắng còn khó khăn hơn nhiều.”
Bên môi Khoa Lạc Đặc xuất hiện mỉm cười thản nhiên.
“Bây giờ bắt đầu, tôi muốn đi chuẩn bị.” Nhạc Hồ thở dài: “Đối mặt với ác chiến như vậy, tôi đề nghị đem thực lực từ sáng chuyển sang tối, bảo toàn thực lực.”
“Không sai, tôi cũng có ý định tạm thời bỏ qua danh hiệu người cầm quyền Ngõa Tây Tư gia tộc. Làm tốt một chút, Nhạc Hồ.” Khoa Lạc Đặc vỗ bả vai của Nhạc Hồ, trát trát nhãn tình: “Về phần mfinh, phải về phòng đóng vai sắc quỷ tốt của Đông Phương. Nếu không, như thế nào có thể đem người bức xuống đài đây”
Nhìn bóng lưng khoái trá của Khoa Lạc Đặc, Nhạc Hồ lắc đầu: “Tôi dám đánh cược, sắm vai này ngài cực kỳ khoái chí.”
“Cậu đánh cược thắng.”
——— —————— ————————
Tay bưng bữa sáng thơm mát vào phòng. Đông Phương cuộn thành một đoàn, lui trong ổ chăn. Vừa mới tỉnh dậy, như thế nào lại ngủ rồi.
Bất quá tối hôm qua mệt mỏi rồi. Bởi vì Đông Phương trong ngực bộ dáng phun ra rất đáng yêu, nhịn không được đùa cậu mấy lần, mà hiệu quả là dục vọng của Khoa Lạc Đặc càng không thể vãn hồi.
Đông Phương đối với khí quan của nam nhân trực tiếp tiến vào thân thể rất sợ hãi, không thể làm gì khác hơn là lừa cậu vì mình khẩu giao mà cảm giác khắc sâu.
Đem bữa sáng đặt một bên, Khoa Lạc Đặc ngồi vào bên giường, tay vuốt ve con mèo nhỏ ngoan ngoãn của y. Tay còn chưa đụng tới, tiểu nhân nhi trong ổ chăn đột nhiên giật mình, cả người dựng đứng lên.
Cử động thình lình xảy ra, đem Khoa Lạc Đặc hoảng sợ.
“Hì hì…” Trên mặt tuấn mỹ lộ ra hai lúm đồng tiền. Từ khi thái độ của Khoa Lạc Đặc thay đổi, lá gan của Đông Phương càng lúc càng lớn.
Chuyện trước kia xảy ra ở bên người Mã Thụy Đặc phu nhân, cơ hồ tái diễn rồi. Khoa Lạc Đặc sắc mặt trầm xuống, thấp giọng nói: “Đông Phương…”
Tâm lý có một chút sợ hãi, Đông Phương lập tức lộ ra bộ dáng đáng thương hề hề, cúi đầu không dám cười nữa.
“Không phải mới vừa ngủ thiếp sao? Tỉnh hồi nào?”
Đông Phương cúi đầu nhỏ giọng nói: “Lúc ngửi thấy mùi đồ ăn sáng.”
Tiếng trả lời giống như muỗi kêu làm cho tâm tình Khoa Lạc Đặc tốt lên, ha hả cười đem Đông Phương kéo vào lòng: “Sau khi ngửi thấy mùi đồ ăn? Rất đói bụng sao?”
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Khoa Lạc Đặc, Đông Phương bắt đầu cười rộ lên, ôm cổ Khoa Lạc Đặc nói: “Đói bụng, Khoa Lạc Đặc, có cái gì ăn ngon?”
“Này.” Đem bữa sáng đưa tới trước mặt Đông Phương.
Đông Phương trừng to mắt, hưng phấn mà kêu lên: “Sủi cảo!”
Đây là món ăn Trung Quốc thật lâu chưa có ăn, khi gia gia còn sống đối với mĩ thực Trung Quốc rất chú ý, thường xuyên đem Đông Phương đến quán ăn Trung Quốc hưởng thụ một phen.
Khoa Lạc Đặc thỏa mãn nhìn con mèo nhỏ cúi đầu đem sủi cảo từng cái nuốt vào trong bụng, tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ mềm mại của Đông Phương.
“Ăn ngon sao?”
“Ăn ngon…”
“Ăn nhiều một chút, để có thể lực.” Người nói lời này, trên mặt hiện ra tươi cười đầy thâm ý.
Không thể nhịn nữa, hôm nay, nhất định phải cùng Đông Phương cố gắng yêu nhau một hồi. Không mượn thủ đoạn khác, trực tiếp tiến vào thân thể Đông Phương, làm cho cậu thở gấp không ngừng.
“Tốt, ăn nhiều một chút!” Nam hài bị nhìn chăm chú thật sâu, căn bản không đem trọng điểm tiến vào tai.
Đối với Khoa Lạc Đặc, đã… Gây dựng cảm tình vô cùng tín nhiệm cùng ỷ lại.
Hoàn chương 24.
|
Chương 25
Con mèo nhỏ ăn no lộ ra thần thái thỏa mãn đáng yêu, bắt đầu dò xét Khoa Lạc Đặc đối với mình có bao nhiêu sủng nịch. Bị nuông chiều vài ngày, bản tính ác liệt toàn bộ đều hiện ra. Khoa Lạc Đặc thật sự rất đau đầu.
Nếu như đối với Đông Phương gầm nhẹ, cậu lại cuộn mình khiếp sợ mà nhìn lén sắc mặt, làm Khoa Lạc Đặc tưởng rằng mình chính là một ác ma tàn nhẫn; nhưng là một khi lơ là, Đông Phương lại muốn bắt đầu làm gì thì làm, chuyện to gan lớn mật gì cũng dám làm.
“Làm tốt, cố gắng làm tốt cho tôi.” Khoa Lạc Đặc nắm lấy bả vai Đông Phương, muốn cậu bình tĩnh. Tay kiên định, theo thân thể khôi phục mà toàn bộ đã trở lại.
Phải bắt được Đông Phương tinh nghịch, không phải dễ dàng như vậy. Khoa Lạc Đặc không thể làm gì khác ngoài sử dụng vũ khí tốt nhất của y, nguy hiểm mà trừng mắt nhìn Đông Phương, đem tiểu gia hỏa kiêu ngạo này áp chế xuống.
“Nhưng là, Khoa Lạc Đặc…”
“Câm miệng!” Khoa Lạc Đặc giọng điệu hung hăng, làm cho Đông Phương run rẩy. Cậu mờ mịt nhìn Khoa Lạc Đặc lột đi quần áo mình, cảm giác không ổn.
Khi Khoa Lạc Đặc nắm giữ dưới người, lập tức không thuận theo mà giãy dụa.
“Đông Phương, em không chịu nghe lời?” Khoa Lạc Đặc nguy hiểm nhìn Đông Phương.
Phát hiện Khoa Lạc Đặc hôm nay khác biệt, Đông Phương lập tức sợ sệt mà lắc đầu, hai tròng mắt lệ đảo chung quanh giống nai con, bất an nhìn Khoa Lạc Đặc.
“Hôm nay em cần phải cố gắng nghe lời.” Đem thân thể xích lõa của Đông Phương ôm vào trong ngực, thanh âm Khoa Lạc Đặc bắt đầu khàn khàn: “Nếu không, tôi cũng không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì.” Khoa Lạc Đặc nói là sự thật, còn với mĩ thực nhẫn nại xuống, y nhất định sẽ điên.
Y cầm lấy cái chén đã sớm chuẩn bị, đưa tới bên môi Đông Phương, dùng giọng điệu ra lệnh: “Uống.” Không phải có chủ tâm như vậy đối đãi Đông Phương, bất quá muốn con mèo nhỏ của y nghe lời, chỉ có thể dùng thái độ như vậy là hữu hiệu.
Quả nhiên, nhìn thấy mặt căng thẳng của Khoa Lạc Đặc, Đông Phương cúi đầu, đem chất lỏng trong chén uống vào bụng. Đem cái chén buông, Đông Phương mới cẩn thận hỏi: “Đây là cái gì?”
Bởi vì, chất lỏng sau khi uống xong, từ dạ dày trở xuống giống như bị lửa đốt, làm cậu toàn thân nóng lên.
Khoa Lạc Đặc nở nụ cười: “Đương nhiên là trợ giúp gì đó.”
Rốt cuộc nhìn thấy Khoa Lạc Đặc nở nụ cười, Đông Phương buông lỏng không ít, đối với Khoa Lạc Đặc làm mặt quỷ. Rất nhanh cậu cười không nổi, cả người khô nóng bắt đầu tập trung phóng mạnh về hạ thể.
Khoa Lạc Đặc nhìn dục vọng của Đông Phương dưới thân dựng đứng, cười hắc hắc, đem Đông Phương đặt ở trên giường.
Thứ trong cái chén, nhất định có trộn xuân dược, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Phương lộ ra ánh mắt ngây thơ, không rõ ràng nói: “Khoa Lạc Đặc, anh muốn làm gì?”
“Làm chuyện chúng ta thoải mái nhất.” Đổ ra một ít chất lỏng dính vào ngón tay, Khoa Lạc Đặc đem hai chân Đông Phương tách ra, thản nhiện lộ ra cửa vào phấn hồng.
“Em không muốn…” Đông Phương không thanh tỉnh mà lay động thắt lưng, đem hai chân để ở tư thế làm cho mình thoải mái. Lông mi nhíu lại, môi xinh đẹp cũng chu ra.
Khoa Lạc Đặc không để ý kháng nghị của Đông Phương. Y hoàn toàn bị dục vọng của chính mình thiêu đốt đến điên cuồng rồi, Đông Phương mê người ở trước mặt, phản kháng rất nhỏ, chi bằng yêu cầu phiến tình nơi nào đó.
Ngón tay kiên định, mang theo trơn tề ghé thăm bí huyệt của Đông Phương. Mấy ngày liền cẩn thận dẫn dắt, rốt cuộc phát huy tác dụng. Đông Phương đối với động tác cắm vào đã đem cảnh giác đưa tới nơi thấp nhất, cảm giác có dị vật trong cơ thể, chỉ là nhẹ hừ một tiếng.
Mượn trơn tề, ngón tay rất nhẹ nhàng bắt đầu tại thông đạo nhỏ hẹp di chuyển. Bên trong vách tường mềm mại, bởi vì bị cọ xác mà phát ra âm thanh dâm mị rất nhỏ. Đông Phương dần dần không khống chế nổi rên rỉ, càng làm cho dục vọng dưới hông của Khoa Lạc Đặc càng thêm cứng rắn.
Cẩn thận mà nhìn sắc mặt vừa thống khổ vừa hưởng thụ của Đông Phương, Khoa Lạc Đặc cười nhanh hơn đối với điểm kia trên cơ thể càng thêm kích thích. Mỗi lần đều là đâm vào thật sâu, phân thân Đông Phương sẽ hung hăng chấn động. Đám mây phấn hồng, hoàn toàn bao trùm trên da thịt của Đông Phương.
“Rất thoải mái đi? Em cũng không thể nhanh như vậy thỏa mãn.” Tiếng nói Khoa Lạc Đặc trầm thấp không ngừng tán tỉnh. Tại thời điểm mấu chốt, y đột nhiên cầm đỉnh Đông Phương, không cho cậu bắn ra.
Người trên giường lập tức bất mãn mà lớn tiếng rên rỉ, mở to hai mắt giãy dụa thân thể. Tay Đông Phương tự giácđưa xuống dưới hông của mình. Nhưng là, tay cậu lập tức bị Khoa Lạc Đặc bắt được.
“Không nên nôn nóng như vậy.” Khoa Lạc Đặc tính tính thời gian, thần trí bắt đầu bị dược hiệu làm cho mơ hồ. Y làm cho Đông Phương xoay người, nhận tiện đè trên người Đông Phương.
Khoa Lạc Đặc lấy tay dẫn đường cho dục vọng của chính mình, chờ thật lâu tại cửa vào, sau một tiếng trống làm tinh thần hăng hái hơn, công thành chiếm đất.
“Ô!” Con mèo nhỏ dưới thân bỗng nhiên chấn động, cắn môi khó nhịn mà rên rỉ. Đem khoái cảm trong nháy mắt giãy dụa, mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn biểu lộ không thể nghi ngờ.
“Ô….” Khoa Lạc Đặc cũng không nhịn được thống khổ cùng khoái cảm mà rên rỉ. Mặt anh tuấn, xuất hiện an tâm không thể nói nên lời.
Rốt cuộc đã vào được. Nóng bỏng bao vây, so với trong tưởng tượng còn tốt đẹp hơn. Đây là từ lần đầu tiên gặp Đông Phương mà bắt đầu thời khắc khát vọng.
Cơ hồ co rút lại, nói cho Khoa Lạc Đặc biết con mèo nhỏ vốn là co dãn nhiều cỡ nào. Con mèo nhỏ bởi vì chưa được phát tiết dục vọng, bởi vì bị Khoa Lạc Đặc bắt được hai tay mà bất an bắt đầu giãy dụa.
“Lập tức khiến cho em thoải mái.” Khoa Lạc Đặc thở hổn hển, bắt đầu chậm rãi di động thắt lưng chính mình. Thong thả tiến vào, lại thong thả rút ra.
Tần suất dần dần nhanh hơn. Mỗi một lần đều đánh sâu vào điểm nhỏ mẫn cảm kia, làm cho Đông Phương kích động kêu to. Giữa lúc cuồng nhiệt, Khoa Lạc Đặc vẫn cẩn thận không ngừng xem xét sắc mặt Đông Phương, còn không ngừng cúi đầu nhìn phân thân chính mình, lúc sau mang theo vết máu. Kích thước chính mình, cũng không phải dễ dàng tiếp nhận.
Áp lực cực lớn cùng khoái cảm khiến cho Khoa Lạc Đặc cũng mệt mỏi một đầu đầy mồ hôi. Va chạm ngày càng mãnh liệt, Đông Phương phản ứng ngày càng kích động. Cậu dưới thân Khoa Lạc Đặc rên rỉ, cổ trắng nõn ngửa về sau, dùng tóc ngắn mềm mại liều mạng cọ xát sàng đan.
“Đông Phương, này hết thảy không phải thống khổ.” Khoa Lạc Đặc hôn trụ môi Đông Phương, tham lam mà hút.
Dưới hông lay động nhanh hơn.
Đỉnh cũng nhanh đã tới.
Hết thảy đều là xinh đẹp. Người như thế vốn đã đáng yêu như thế, làm cho y hoàn toàn phóng ra nhiệt tình.
Khoa Lạc Đặc tính toán, đương nhiên biết Đông Phương sẽ có trạng thái thất thần, tiểu miêu đối với tình ái sợ muốn chết, bây giờ thần trí thanh tỉnh mà hưởng thụ lần đầu tiên vui vẻ cùng ôn nhu ân ái.
Đương nhiên, cũng không mất đi cuồng dã.
Rốt cuộc, chờ mong đợi lâu xuất hiện. Khoa Lạc Đặc hét lên một tiếng, buông xuống tay đang khống chế tay Đông Phương, đem Đông Phương đưa tới thiên đường. Tất cả nhiệt tình, hóa thành dịch thể màu trắng, để lại dấu vết của Khoa Lạc Đặc rơi vào trong cơ thể ấm áp của Đông Phương.
Không muốn lập tức rời đi thân thể Đông Phương, Khoa Lạc Đặc sợ chính mình đè đả thương Đông Phương, xoay người vẫn trong tư thế hoan hợp, lưng chính mình dựa vào giường lớn, đem Đông Phương an trí trong ngực chính mình. Hai người cùng thở phập phồng, nặng nề mà hô hấp.
“Chơi vui không?” Bình tĩnh trở lại, Khoa Lạc Đặc hài hước hỏi.
Ngoài ý muốn, Đông Phương lập tức thở phì phò gật đầu: “Chơi vui.” Lần đầu tiên được dẫn dắt vào niềm vui thú ân ái, Đông Phương đối với đồ vật mới mẻ vui lắm.
Lỗ nhỏ phía sau tê dại cùng đau đớn, điểm nhỏ khi bị hung khí của Khoa Lạc Đặc đánh tới, không cách nào hình dung được kích thích, lúc chính mình phun ra, cảm giác được độ ấm giống nhau xuất hiện..
Này hết thảy đều hấp dẫn hứng thú của Đông Phương.
“Chúng ta lại làm một lần đi!” Hai chân khóa trên người Khoa Lạc Đặc, Đông Phương đầu tựa vào trong vai Khoa Lạc Đặc, mặc dù còn thở hổn hển, cư nhiên đưa ra một đề nghị Khoa Lạc Đặc cầu còn không được.
“Tốt a!” Sau khi vài giây kinh ngạc, trên mặt Khoa Lạc Đặc xuất hiện vẻ mặt mừng như điên. Y lập tức di chuyển, xoay người Đông Phương đặt dưới thân.
“Như vậy đè rất nặng.” Đông Phương nhíu mày.
Khoa Lạc Đặc lộ ra tươi cười xấu xa: “Không nên lo lắng, con mèo nhỏ của tôi. Hôm nay chúng ta liền nếm thử tất cả tư thế, lấy bản lãnh của tôi, nhất định có thể làm cho em thích.”
Giai điệu tràn ngập tình cảm mãnh liệt, lại bắt đầu trên người Đông Phương biểu diễn….
Hoàn chương 25.
|
Chương 26
Con mèo nhỏ sau khi khỏe lại, đã bắt đầu hoạt bát khiến Khoa Lạc Đặc đau đầu, giống như ngày đó bên dì Mã Thụy Đặc. Khoa Lạc Đặc từ trong mộng tỉnh lại, nhìn ổ chăn ấm áp bên người lõm xuống, bất đắc dĩ mà lắc đầu. Y xuống giường gọi, người hầu rất nhanh đi đến.
“Buổi sáng tốt lành, Khoa Lạc Đặc thiếu gia.”
“Đông Phương đâu?”
“Ở bên ngoài chòi nghỉ mát.” Người hầu lão thành hơi chút cúi đầu, tựa hồ đối với trả lời của chính mình không hài lòng, ông bổ sung một câu: “Cậu ấy là ở trong chòi nghỉ mát ngoài hoa viên.”
“Thật sự?” Khoa Lạc Đặc từ trên giường xoay người, lười biếng mà tới gần cửa sổ. Thân ảnh của Đông Phương, xuất hiện tại đáy mắt. Vật nhỏ hiếu động này tựa hồ không thích hoạt động giống người thường, nơi càng nguy hiểm cậu càng thích như không có việc gì. Mà bây giờ, hoa viên lại trở thành nơi lý tưởng Đông Phương lựa chọn.
Nhìn thấy thân thể tối hôm qua ấm áp ôm vào trong ngực, bây giờ lai không cẩn thận ở bên ngoài cây sắt bén nhọn mà hướng về phía trước, Khoa Lạc Đặc thật hết sức hối hận tối hôm qua không đem hết toàn lực, đem thể lực Đông Phương rút hết.
“Em mệt mỏi quá a. Khoa Lạc Đặc, em không muốn làm. Bắt đầu đau rồi…” Bởi vì tiếng nói của Đông Phương đáng thương lại còn yếu đuối, mới làm cho y nhất thời mềm lòng bỏ qua, để cậu thoải mái trong lòng mình thiếp đi. Ai ngờ người kia sáng sớm đã giống như miêu vô thanh vô tức mà chuồn ra ngoài, tại hoa viên chạy trốn.
“Thật muốn học tập phương pháp của Đằng Tân, đem hành động quỷ dị của em ấy hoàn toàn cướp đoạt.” Khoa Lạc Đặc thở dài, ở sâu bên trong ánh mắt xanh thẳm của y nhìn bóng dáng không thành thực của Đông Phương.
“Khoa Lạc Đặc!” Ngẩng đầu nhìn thấy Khoa Lạc Đặc đứng trước cửa sổ, Đông Phương cao hứng mà ở trên đỉnh chòi nghỉ mát hướng y phất tay. Cử động nguy hiểm, khiến sắc mặt Khoa Lạc Đặc lập tức trầm xuống.
Y nhếch lên hai tay, xuyên thấu qua cửa sổ lạnh lùng nhìn chằm chằm Đông Phương, thẳng đến khi Đông Phương hết sức phấn khởi chuyển đến sợ hãi bất an. Con mèo nhỏ cơ trí, không dám vì thân thủ của mình cao siêu, cúi đầu rất nhanh nhảy xuống, đến bên trong tránh né đi ánh mắt của Khoa Lạc Đặc. Nhìn thấy cậu di chuyển giữa các cây sắt ngoài chòi nghỉ mát, mãi cho đến khi bình an rơi xuống đất, Khoa Lạc Đặc mới khẽ thu khí, vỗ xuống đầu giường nói: “Gọi Nhạc Hồ vào.”
Nhạc Hồ rất nhanh đi tới. Hắn đẩy cửa phòng ra, nhẹ nhàng mà đi vào, hiển nhiên là vừa hưởng bữa sáng phong phú, tinh thần có vẻ xán lạn. “Khoa Lạc Đặc thiếu gia, có việc tìm tôi?”
“Đem tất cả những thứ có ngoài chòi nghỉ mát bỏ đi.”
“Bởi vì Đông Phương?” Nhạc Hồ lộ ra thần sắc bình tĩnh đoán.
“Đúng vậy.” Khoa Lạc Đặc buồn cười mà nhún vai: “Thành thật mà nói, em ấy bây giờ hoạt bát không chịu nghe lời.”
“Nhưng là, người duy nhất Đông Phương nghe lời cũng chỉ có mình thiếu gia ngài.”
Khoa Lạc Đặc cũng chẳng xác định điểm này: “Có lẽ đi.”
“Đem tất cả bỏ đi, tôi có thể lập tức làm.” Nhạc Hồ nói: “Bất quá, nếu như phòng ngừa hành vi của Đông Phương, này cơ hồ không có tác dụng. Chúng ta ít nhất đem tất cả nguy hiểm của nơi này, vật gì bén nhọn đều bỏ đi, nhất là lắp đặt thiết bị phòng vệ kích điện mới.” Rất rõ ràng, đây là một người vui tính.
Khoa Lạc Đặc khẽ cười rộ lên. Y quả thật vô cùng lo lắng, phải biết rằng, Đông Phương vốn là đạo tặc giỏi nhất thế giới, thân thủ của cậu cùng tính ngây thơ của tuổi tác không giống nhau.
Hai người nam nhân, hai mắt nhìn nhau thật sâu.
Khoa Lạc Đặc gật đầu nói: “Cậu nhắc nhở không sai, Nhạc Hồ. Tôi đối với Đông Phương vô cùng khẩn trương, này có lẽ ảnh hưởng đến năng lực phán đoán của tôi.”
“Tôi cũng không nhắc nhở ngài cái gì.” Nhạc Hồ cẩn thận mà quay về bổn phận thuộc hạ, cẩn thận nói: “Có thể tạm thời rời khỏi khỏi trạng trái mông lung đánh giá kỹ mình, khiến tôi đối với thiếu gia càng thêm tín nhiệm.”
“Không nên vì Đông Phương mà thay đổi bất cứ vật nguy hiểm gì ở nơi này, em ấy có năng lực tự bảo vệ mình, hơn nữa.. chúng ta rất nhanh sẽ không ở lại đây.” Sắc mặt Khoa Lạc Đặc dần dần nghiêm trọng.
Nhạc Hồ lộ ra nét mặt nghiêm túc: “Đúng vậy. Ngày mai chính là ngày đến kỳ một tháng. Chúng tôi đã an bài xong, đem lực lượng ẩn dấu rời đi, đồng thời, nơi ở tạm thời của thiếu gia cũng an bài thỏa đáng.”
“Ngày mai là cuộc sống thân bại danh liệt của tôi.” Khoa Lạc Đặc dùng thần sắc thản nhiên nói ra lời này, mắt y nhìn đồ trang trí chung quanh, nhẹ nhàng nói: “Tất cả nơi này, đem cho chủ nhân mới. Lấy phán đoán của cậu, sẽ là người nào?”
“Gặp phải tình huống như vậy, những người trong gia tộc phản đối thiếu gia đều có cơ hội tuyệt hảo, đưa người bọn họ ủng hộ lên cầm quyền Ngõa Tây Tư gia tộc. Người cầm quyền mới này lý lịch cùng khả năng phải giỏi, đồng thời cũng cần phải có huyết thống Ngõa Tây Tư gia tộc. Theo tôi phỏng đoán, có thể là Khảm Gia tiên sinh.”
“Khảm Gia thúc thúc quả có thực lực như vậy.” Khoa Lạc Đặc thích ý mà ngồi ở trên ghế sa lon, tự hỏi nói: “Ông ta là người có năng lực nhất trong gia tộc có thể thay thế tôi. Nhạc Hồ, cậu cho rằng, Ban Đặc có năng lực cùng ông ấy tranh bảo tọa không?”
Nhạc Hồ kỳ quái hỏi: “Ban Đặc? Phía sau gã có phu nhân ủng hộ, đã sớm muốn nắm quyền to. Bất quá, trước mắt gã không có thực lực, lại không có cách nào như Khảm Gia tiên sinh. Thiếu gia có phải nghĩ tới cái gì không?”
Khoa Lạc Đặc gật đầu nói: “Khảm Gia thúc thúc thế lực vốn sâu, vạn nhất ông ấy trở thành người cầm quyền, tôi khó có thể trở về nơi này. Chúng ta không ngại trước trợ giúp địch nhân yếu nhược, làm cho Ban Đặc lấy được bảo tọa, ngày sau làm tốt hành động mai phục.”
“Thao túng hậu thuẫn, âm thầm trợ giúp?” Nhạc Hồ nhỏ giọng chửng chạc hỏi.
Khoa Lạc Đặc đơn giản gật đầu.
Nhạc Hồ bắt đầu lanh lợi, từ ghế salon đứng dậy, thân thể đứng thẳng.
“Tôi lập tức bố trí.”
Chờ Nhạc Hồ rời khỏi phòng, đáy mắt lộ ra ý cười không thể phát giác, đột nhiên quát khẽ nói: “Đông Phương, đi ra.”
Quả nhiên, sau một trận yên tĩnh, bóng dáng nho nhỏ từ ngoài cửa sổ tiến vào. Một bên làm mặt quỷ, một bên kề đến bên người Khoa Lạc Đặc.
“Không để ý thời gian địa điểm mà khoe khoang sử dụng bản lĩnh của mình, chỉ biết mang đến tai họa cho bản thân.” Khoa Lạc Đặc nghiêm mặt răn dạy: “Không cần phải vậy, tạo sao lại muốn làm ra hành động nguy hiểm? Cao thủ lợi hại thế nào đi nữa, cũng không dám cam đoan không ngã xuống một lần.”
“Xin lỗi…” Đông Phương cúi đầu, mắt cụp xuống.
“Nếu như em từ tường ngoài biệt thự té xuống, khởi động hệ thống phòng bị, khi đó cả cơ hội trốn thoát cũng không có.”
Đông Phương nghe thấy tiếng của Khoa Lạc Đặc ngày càng lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn không dám lên tiếng, cố gắng làm ra bộ dáng đáng thương hề hề. Tay cậu cào tay áo Khoa Lạc Đặc, cầu xin tha thứ. “Khoa Lạc Đặc, xin anh không nên tức giận.” Tựa hồ ngay cả hô hấp cũng không dám tùy tiện làm.
Khoa Lạc Đặc lạnh lùng trừng mắt nhìn Đông Phương, rút cuộc mềm lòng, đem Đông Phương kéo vào trong lòng, ôm cậu nói: “Chúng ta phải rời khỏi chỗ này. Đi ra bên ngoài, nếu như em vẫn nghịch ngợm như vậy, tôi nhất định giáo huấn em.”
“Rời đi?” Đông Phương lập tức ngẩng đầu, lộ ra tươi cười xán lạn: “Em đây có thể không cần buồn chán như vậy rồi.”
Thái độ mới vừa sửa đổi đã sớm không cánh mà bay, Đông Phương sinh khí dồi dào nói: “Chúng ta đi Paris đi, nơi đó có rất nhiều…”
“Rất nhiều mục tiêu có giá trị liên thành, có đúng không?” Khoa Lạc Đặc dùng ánh mắt cảnh cáo. “Đông Phương, em không sợ tôi tức giận liền đem ngươi đuổi về bên Đằng Tân? Một tháng kỳ hạn ngày mai đã đến.”
“Anh sẽ không. Tôi vừa mới ngoài cửa sổ cũng nghe…” Đột nhiên ý thức chuyện xấu mình làm, Đông Phương chột dạ cúi đầu, lại rất nhanh tựa vào lòng Khoa Lạc Đặc, dùng âm thanh thân mật nói: “Cho dù không có nghe thấy, em cũng biết Khoa Lạc Đặc sẽ không đem em tống cho người khác. Khoa Lạc Đặc, anh không nên tức giận, có được hay không? Em sau này tận lực ít phàn nàn là được.”
Cơn tức bị con mèo nhỏ thân mật dập tắt, Khoa Lạc Đặc nổi lên cảm giác bất đắc dĩ. Y sờ đầu Đông Phương, trìu mến nói: “Phải cẩn thận, biết không? Đoạn thời gian này, tôi tạm thời buông tha cho thân phận người cầm quyền Ngõa Tây Tư gia tộc, chuyển sang hoạt động bí mật. Nói cách khác, địch nhân có thể liên hợp lại đối phó tôi, thừa dịp tôi suy yếu lấy tánh mạng. Cho nên, em nhất định không thể sinh sự khiến người khác chú ý, như vậy sẽ mang cho tôi rất nhiều phiền toái.”
“Em biết rồi, sẽ không sinh sự.” Đông Phương cũng biết sự tình trọng đại, thành thật gật đầu. Nhưng rất nhanh, cậu vui sướng mà ngẩng đầu lên: “Nói như vậy, chúng ta sẽ trải qua cuộc sống bị người đuổi giết? Rất kích thích rồi! Em thích a.”
Nhìn Đông Phương đối với nguy hiểm hăng hái bừng bừng, đầu Khoa Lạc Đặc lần nữa bắt đầu đau.
Màn đêm buông xuống, Khoa Lạc Đặc mang theo Đông Phương cùng thân tín bên người, né tránh giám sát đông đảo, rời đi biệt thự cạnh biển, biến mất tại nơi không ai biết tới.
Hoàn chương 26.
|
Chương 27
Thị trường Châu Âu tốt đẹp mong chờ thời kỳ bắt đầu rung chuyển, Ngõa Tây Tư gia tộc quyền lợi thay thế, dẫn đến phỏng đoán của vô số nhân sĩ có thâm niên. Khoa Lạc Đặc một đời cầm quyền trở thành đứa ngu si vì tình mà hy sinh trong miệng mọi người, mà mặt khác người thừa kế hai đại gia tộc, thắng được trong tay một người xinh đẹp. Tự nhiên, lần này giống như tai nạn núi tuyết sụp đổ tới khi người có lợi ích lớn nhất — Người cầm quyền mới của Ngõa Tây Tư gia tộc, Ban Đặc.
Thành công của Ban Đặc thật sự ngoài ý muốn, Khảm Gia người có đủ năng lực thay thế Khoa Lạc Đặc, cầm quyền được một ngày liền bị ám sát. Thời gian quá mức trùng hợp, khiến mọi người đem tất cả phỏng đoán, nguyên nhân này chuyển tới trên người Ban Đặc.
Ngoài dự liệu mọi người, Khoa Lạc Đặc vốn là nên ở nơi nào đó chán nản phẫn nộ mà nổi giận, thế nhưng lại ở trong tối tự mỉm cười. “Ban Đặc đã bắt tay xử lý các lão già của Ngõa Tây Tư gia tộc.”
Chỗ bí mật ở trong thành phố Paris, so ra kém với xa hoa bình thường, bất quá khách mới trụ tại nơi này có khí chất sức quyến rũ đặc biệt, cũng không thể kém phần ưu nhã cao quý. Khoa Lạc Đặc lẳng lặng nghe Nhạc Hồ trong điện thoại báo cáo, ánh mắt không tự chủ nhìn Đông Phương đang chui tới chui lui.
“Vừa mới khởi công, đã vội vã diệt trừ đối thủ?” Khoa Lạc Đặc cười lạnh: “Khiến cho gã phóng tay làm, thông qua đó lật đổ gã, cho phép người của chúng ta dấu giếm dấu vết mà rời khỏi kiểm soát của Ban Đặc. Được rồi, đem người của Khảm gia thúc thúc lúc đầu đặt bên trong chúng ta, mượn tay Ban Đặc diệt trừ đi, bây giờ không cần phải giữ lại bọn họ rồi.”
“Đúng, cách làm của Ban Đặc, thật sự giúp chúng ta không ít, mất đi lòng người, thiếu gia ngày sau một lần nữa tới Ngõa Tây Tư gia tộc càng thêm dễ dàng rồi. Hơn nữa, Đằng Tân cùng Khải Thân vì ích lợi cá nhân mà dã tâm thông đồng, sau khi thành công đem thiếu gia diệt trừ, hẳn là rất nhanh nội chiến đi?”
“Sau khi mục tiêu nhất trí, điều kiện thông đồng mới có thể biến mất. Mục tiêu của bọn họ chưa đoạt được, đó chính là Đông Phương…” Khoa Lạc Đặc trong nháy mắt nắm giữ tin tức được Nhạc Hồ truyền qua điện thoại.
Đông Phương tiến qua người y, bị tay y chặn ngang ôm lại, bắt vào trong lòng vuốt ve.
Con mèo nhỏ đáng yêu. Khoa Lạc Đặc cúi đầu hôn nhẹ tiểu tử đầy bất an, tiếp tục cùng Nhạc Hồ nói chuyện: “Nhạc Hồ, tôi sẽ không đem Đông Phương trở thành công cụ đối phó bọn họ. Hơn nữa, Đông Phương chỉ biết trộm đồ vật, cũng không có khả năng gián điệp.” Đông Phương trong lòng ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt không hiểu.
Thân mật ngọt ngào liên tục, làm cho tâm lý Khoa Lạc Đặc căng thẳng. “Chuyện khác dựa theo kế hoạch xử lý, cứ như vậy đi.”
“Vâng, đây là thời kỳ nguy hiểm xin mời thiếu gia ngàn vạn lần cẩn thận.”
“Yên tâm đi.” Vội vã cúp điện thoại, Đông Phương đã không thể chờ đợi được mà mở miệng: “Khoa Lạc Đặc, chúng ta hôm nay có thể đi ra ngoài không?”
“Không thể.”
“Nhưng là, chúng ta đến Paris đã nhiều ngày rồi, còn không có bước ra nơi này một bước.” Đông Phương nhăn lại mi thanh tú: “Em cam đoan chỉ ở đầu đường an tĩnh nhìn một cái.”
“Không thể.”
“Khoa Lạc Đặc…” Đông Phương giãy dụa thân thể, chớp mắt, nhảy ra khỏi ngực Khoa Lạc Đặc, đứng thẳng đối diện y làm ra tư thế nghiêm túc: “Lấy kinh nghiệm bản thân chạy trốn truy nã, em cam đoan bây giờ là lúc có thể ra ngoài chơi đùa. Anh không nên quên, em là đạo tặc có kỹ năng chạy trốn đỉnh nhất thế giới.”
“Đạo tặc đỉnh nhất thế giới?” Khoa Lạc Đặc nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Đông Phương mấy giây, cười to.
“Cười cái gì?”
“Ha ha..” Khoa Lạc Đặc dừng lại tiếng cười, nhìn thấy ánh mắt bi thương của Đông Phương, mân mê môi, hồi phục hình tượng trầm ổn. Y đem Đông Phương kéo đến bên người, ôn nhu nói: “Không cười cái gì cả. Tôi cũng không phải giễu cợt em.”
Bị khí tức quen thuộc của Khoa Lạc Đặc bao phủ, Đông Phương sớm đem bi thương nho nhỏ ném qua một bên. Cậu ngẩng đầu nhìn chằm chằm Khoa Lạc Đặc, ánh mắt to đen nhánh đầy quang mang: “Khoa Lạc Đặc…”
“Uh?”
“Anh yêu em không?”
“Yêu?” Khoa Lạc Đặc có điểm đau đầu. Đem sủng vật nghịch ngợm trở thành người yêu, ý nghĩ muốn tiếp nhận càng thêm nhiều phiền toái mới, Đông Phương tính cách tinh nghịch làm càn cùng vô pháp vô thiên, chính là chỗ làm y đau đầu nhất.
Nam hài nếu lấy yêu thương nói ra thì chỉ có gia tăng bản năng hành vi tùy hứng, Khoa Lạc Đặc cảm giác mình đang đi vào con đường xưa của Mã Thụy Đặc a di. Sau khi cẩn cẩn dực dực dò xét, Đông Phương đối với chính e ngại tựa hồ bởi vì yêu mà không còn sót lại chút gì. Duy nhất có thể may mắn, chính là hành vi lợi dụng kịch liệt lúc trước cùng anh hùng cứu người mà đem tâm Đông Phương toàn tâm toàn ý tín nhiệm và kính phục.
Nếu nói Khoa Lạc Đặc ngày đó từng đối với Đông Phương tạo thành thương tổn, chưa người nào có thể lý giải được tại sao Đông Phương lại thân cận Khoa Lạc Đặc, ngay cả Khoa Lạc Đặc cũng cảm thấy khó tin.
Tâm lý phản tác dụng, làm cho người ta khó có thể phỏng đóan chuyện gì đó.
“Khoa Lạc Đặc…” Đông Phương cố chấp mà tìm cho ra vấn đề: “Anh yêu em không?”
“Vậy còn em? Đông Phương yêu tôi sao?”
“Tại sao trốn tránh vấn đề? Chẳng lẽ Khoa Lạc Đặc căn bản không thích Đông Phương?”
Đối với hai tròng mắt đen nhánh như vậy, y rất khó chối bỏ đáp án. Khoa Lạc Đặc khẽ nhếch môi: “Tôi yêu em, em là con mèo nhỏ đáng quý giá nhất của tôi.”
Từ cửa sổ chiếu vào ánh sáng, phảng phất trong nháy mắt bị nhiễu loạn. Thiên sứ ở trên cao giống như vui sướng mà nhảy múa. Đông Phương hoan hô một tiếng, nhảy đến trên người Khoa Lạc Đặc, vui sướng mà hôn mặt cùng tay Khoa Lạc Đặc.
“Thật tốt quá, em bây giờ là người yêu của Khoa Lạc Đặc rồi!” Đông Phương hưng phấn nói: “Vậy am phải cưng chiều em, không cho khi dễ em, còn có, không cho uy hiếp đem em đuổi về nơi Đằng Tân nữa.” Nhìn thấy sắc mặt Khoa Lạc Đặc, cậu lấy lòng cười cười: “Em biết Khoa Lạc Đặc sẽ không làm như vậy.”
“Đông Phương…”
“Đông Phương rất đáng thương, Khoa Lạc Đặc, không nên đem em nhốt ở trong phòng.” Chỉ chốc lát làm ra vẻ mặt đáng thương, Đông Phương dùng giọng nói đặc biệt yếu đuối cầu xin nói: “Em không muốn bị nhốt ở trong phòng…”
Đầu Khoa Lạc Đặc, lập tức càng thêm đau rồi.
Hoàn chương 27.
|
Chương 28
Cho dù Đông Phương đáng thương hề hề, cũng không thể không đối với yêu cầu cự tuyệt cậu có chút lộ ra thần sắc do dự. Khoa Lạc Đặc khẽ nhíu mày, nếu trên mặt y lộ ra do dự cũng bị Đông Phương một phen lợi dụng hơn nữa đem điều này trở thành một loại Khoa Lạc Đặc nhượng bộ.
“Khoa Lạc Đặc là tốt nhất!” Không đợi Khoa Lạc Đặc có phản ứng, Đông Phương đã thu hồi vẻ mặt đáng thương, nhảy múa vọt vào phòng, trước khi Khoa Lạc Đặc ngạc nhiên, đã mang theo một túi đồ lớn trở lại trước mặt Khoa Lạc Đặc.
“Chúng ta lập tức đi, hì hì.” Đông Phương mở dây kéo nặng nè, các đồ dùng hóa trang cùng tóc giả khiến người khác hoa cả mắt lộ ra.
Khoa Lạc Đặc cười khổ. Y biết Đông Phương đã nhờ vả mình nhờ Nhạc Hồ mua rất nhiều đạo cụ, lúc ấy đáp ứng bất quá vì muốn cho vật nhỏ tinh nghịch này một chút cảm giác tự do mà thôi, không ngờ rất nhanh như vậy phải xài tới.
Đông Phương hăng hái bừng bừng chọn lựa thân phận để mình giả trang, hơn nữa còn bắt đầu lựa chọn trang phục.
“Khoa Lạc Đặc thích thân phận gì? Thành phần tri thức bình thường đi.” Sau khi đem mình giả trang thành một cô gái tóc vàng linh hoạt, Đông Phương hướng Khoa Lạc Đặc làm một cái tư thế, lại tiếp tục chui đầu vào giữa đống bảo bối của mình.
Dùng cái này nhuộm màu tóc, Đông Phương thật giống như một đứa con lai, hơn nữa còn lộ ra biểu hiện khô sơ. Cũng không chăm sóc tóc, có thể cho người khác đối với thân phận phỏng chừng trì trệ chậm lại một chút.
Lúc này ý định hăng hái của Đông Phương, tựa hồ có một chút tàn nhẫn, Khoa Lạc Đặc mỉm cười đem Đông Phương đến dưới tay, mặc cậu trên mặt mình phát động tay chân.
Đông Phương có thể phát huy sở trường, bản lĩnh không chút nào mất đi: “Cảnh giới cao nhất của hóa trang không phải là thay đổi diện mạo bên ngoài, mà là thay đổi khí chất của một người. Quan trọng không chỉ là khuôn mặt, còn có quần áo, kiểu tóc, giầy, thậm chí là vật nhỏ mang trên người, một người sơ sảy rất nhỏ cũng có thể làm cho người khác nhận ra.”
Khoa Lạc Đặc nhìn quần áo của mình từ từ biến hóa quả thật không thể không cảm thán bàn tay khéo léo của Đông Phương.
“Lợi hại đi?” Có người ngẩng cao đầu đợi ca ngợi.
“Không hổ là cao thủ giỏi nhất thế giới.”
Đông Phương cùng y đứng ở trước gương cười khanh khách: “Chúng ta thật giống một đôi đi, cô gái trẻ nông thôn cùng nam nhân thành thị.. Tốt! Có thể đi ra ngoài chơi!”
Cũng không đợi Khoa Lạc Đặc mở miệng đáp ứng rời cửa, vốn định trước mắt ngăn cảm việc làm mạo hiểm. Bất quá khi y tự hỏi phản ứng của Đông Phương có một chút ngọt ngào đã bị Đông Phương hưng phấn lôi ra cửa lớn.
Đêm ở Paris, có một loại mờ ảo kỳ dị, ánh sáng phát ra phảng phất tạo thêm cho khung ảnh một cảm giác yên lặng khắp nơi. Hai bóng dáng, nhàn nhã dưới ánh đèn của phố mà bước chậm, nam nhân lỗi thời làm ra vài cử động làm cho nữ nhân thỉnh thoảng mỉm cười.
“Cảm giác tôi dưới dạng này quái dị không?”
“Không, Đông Phương không cảm thấy quái dị a.”
Đông Phương tặng cho Khoa Lạc Đặc một cái mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt lúc quay về có điểm dừng lại.
“Khoa Lạc Đặc…” Cậu tới gần bên tai Khoa Lạc Đặc, giả làm bộ dáng nói giỡn, hạ giọng nói: “Có người theo dõi chúng ta.”
“Tôi biết.” Khoa Lạc Đặc cũng tới gần bên tai Đông Phương, hạ giọng nói: “Phản ứng của em không sai, người nọ là bảo tiêu của tôi, chúng ta đi đến nơi nhiều người, bọn họ mới rút ngắn khoảng cách theo dõi.”
“Em chán ghét bảo tiêu.” Đông Phương giận dỗi mà cắn môi.
“Hoặc là em hy vọng lập tức quay về phòng đi?”
Có một chút trầm mặc, cũng không kiên trì bao lâu — “Không quay về…”
Xuất ngoại vô kinh vô hiểm (bình an vô sự, không có chuyện gì xảy ra), lúc Đông Phương vừa thấy một tiệm nữ trang nổi tiếng định tiến vào đã bị Khoa Lạc Đặc cường ngạnh mà kết thúc.
Chờ mong kích thích đã lâu, cũng không có xuất hiện, ra ngoài lần này so với không có ra ngoài càng làm cho trái tim Đông Phương ngứa ngáy.
“Em cảm thấy lần sau đi ra ngoài không cần mang theo bảo tiêu.” Đông Phương vừa tẩy đi hóa trang trên mặt, vừa oán giận.
“Lần sau?” Khoa Lạc Đặc nheo laị hai mắt: “Em còn muốn đi ra ngoài? Đông Phương, này cũng không phải là thời cơ tốt để đi ra ngoài, chờ vấn đề của tôi được giải quyết, em có thể tùy ý đi ra ngoài chơi.”
“Ông nội nói, cùng người bại hoại hòa thuận vốn là mấu chốt cân bằng thế giới.” Đông Phương xoay người, nhắm mắt lại đem từng chữ trong gia huấn đọc ra: “Nhân tiện người có tiền cùng đạo tặc giống nhau, hai người đều không thể thiếu.”
“Ha ha…” Khoa Lạc Đặc không thể không bật cười. Y đối với đạo tặc gia gia của Đông Phương giáo dục thật sự khâm phục, bây giờ cuối cùng cũng có điểm rõ ràng Đông Phương là kẻ trộm chết cũng không hối cãi từ nơi nào mà bồi dưỡng ra.
Đổi lại trang phục hằng ngày, Đông Phương lại bắt đầu hưng phấn, chạy đến bên người Khoa Lạc Đặc: “Khoa Lạc Đặc, lần sau có thể không mang bảo tiêu ra ngoài được không? Bằng thân thủ của em, tuyệt đối sẽ không bị người khác phát hiện.”
“Không được.”
“Em tuyệt đối sẽ không đi xa, có một chút nguy hiểm lập tức chạy trốn.”
“Không được.”
Mặt Đông Phương bắt đầu nhăn như ăn khổ qua. Khoa Lạc Đặc thế nhưng lại thấy được vẻ mặt của cậu đầy tùy hứng, nguy hiểm cảnh báo: “Đông Phương, không cho tự tiện hành động, nghe thấy không?” Ba chữ cuối cùng, tận lực tăng thêm tính áp bách.
Sau khi thời gian quật cường trầm mặc thật dài, mới nghe được tiếng đáp ứng nhỏ giống như không thể nghe thấy: “Nghe thấy được…”
Hoàn chương 28.
|