[FanFic YunJae] Tường Vi Màu Xanh Nước Biển
|
|
Chương 63
“Sau chuyện của mẹ nuôi, nó không thích nói chuyện, lúc ở với bọn tôi còn nói, nhưng sau đó lại càng ít nói hơn, A Chí và A Dũng suốt ngày ở bên nhưng nó cũng ít nói chuyện với bọn họ. Về sau bắt đầu có các lời đồn khác nhau truyền đến tai bọn tôi, rất nhiều người cũng bắt đầu để bọn tôi yên.”
Dương Húc Huy khẽ hít thở sâu, Kim Tại Trung có thể thấy rõ trên mặt anh thoáng mang nét buồn.
“Cách làm việc tuyệt tình của A Hạo đắc tội không ít người, nó rất ít khi nể mặt người khác, nên vẫn có người không phục muốn diệt nó. Lúc A Hạo một mình dường như không ai có thể làm hại nó, người chịu thiệt vẫn luôn là bọn họ, nó nhiều nhất chỉ là bị thương ngoài da. A Hạo mà bị thương nặng, đều là khi bọn tôi ở bên nó.”
Tay Kim Tại Trung nắm chắc cuốn album.
Điều người đến bên cạnh là để tiện bảo vệ, gặp nguy hiểm bị thương cũng vì phân tâm bảo vệ thuộc hạ, đại ca như vậy chắc chỉ có mình hắn. Cậu biết lúc bị tấn công trước đây, nếu không phải vì bản thân cậu, hắn cũng sẽ không bị thương như vây.
“Cậu lật tiếp vài trang trong cuốn album đi.”
Một lúc sau, Dương Húc Huy mới nhìn Kim Tại Trung nói. Lúc lật thêm vài trang của cuốn album nhìn thấy hai bức ảnh đó, Tại Trung cả người ngây ngốc.
Là hai bức hình chụp cận cảnh khuôn mặt, dường như có kích cỡ như cuốn album, người trong hình có nụ cười nhạt, nhưng đôi mắt lại mang một cảm giác hạnh phúc, khiến cho người xem cảm thấy ấm áp. Còn người trong bức ảnh không phải ai khác, chính là cậu, Kim Tại Trung. Nhìn bản thân trong ảnh, còn nhớ rõ hôm đó cả nhà đi ngoại ô chơi, là lúc Trịnh Duẫn Hạo từ Mỹ trở về Trung Quốc.
“Cậu tiếp tục lật về sau đi.”
Đó là một bức thư ngắn, nét chữ khiến Kim Tại Trung cảm thấy quen thuộc, là của Trịnh Duẫn Hạo.
[Anh trai: Em có người mình thích rồi, nhưng trừ nguy hiểm ra em không thể mang lại cho cậu ấy bất kì thứ gì. Hơn nữa, cậu ấy lại không thích em.]
“Biết tôi trả lời thư nó như thế nào không?”
Dương Húc Huy nhìn Kim Tại Trung cười. Kim Tại Trung ngước nhìn anh, không nói gì, lại quay đầu xem dòng chữ đơn giản đó.
“Tôi nói, muốn giữ lại cậu ấy bên mình, thì phải làm theo cách của em. Kết quả là, nó bế cậu trở về. Lúc nhìn thấy hai bức ảnh này, tôi liền biết đó là do nó tự chụp, đây là lần đầu tiên nó cầm máy ảnh sau chuyện đấy. Trước đó, nhắc đến hai từ máy ảnh trước mặt nó là cấm kị, không ai được phép…”
“Tôi thích anh ấy, từ lúc đó đã thích anh ấy rồi.”
Kim Tại Trung ngước đầu nhìn Dương Húc Huy, ngắt lời anh.
Cậu đã sớm thích người đàn ông đó, chỉ là không biết thích nhiều như thế nào, chỉ là vẫn chưa muốn thừa nhận mình đã thích hắn.
“……Kì thực lần đó tôi định sau khi cậu đến Hà Lan mới tiết lộ thông tin cho nó. Cám ơn cậu đã nguyện ý ở bên A Hạo. Trên đạo ai cũng âm thầm nói nó thích đàn ông là vì chuyện của hai mươi năm trước, kì thực không phải. Lúc ở nhà trẻ, nó rất thích hôn người khác, nhìn thấy xinh đẹp thì không cần biết là nam hay nữ đều hôn. Những bạn đó hỏi tại sao lại hôn người ta, nó liền nói thẳng “Cậu xinh đẹp nên tớ mới hôn cậu, nếu mà xấu xí tớ đã không thèm để ý!”. Kết quả cậu biết như thế nào không? Những bé không được hôn đều phát khóc, thầy giáo sau khi hỏi rõ nguyên nhân cũng không biết phải làm sao. Ngày A Chí vừa chuyển đến liền bị hôn, A Dũng có được bài học từ A Chí, nên đã thoát được.”
Dương Húc Huy liền bật cười.
“Duẫn Hạo đã từng hôn anh chưa?”
“Từ nhỏ chúng tôi đã được mẹ nuôi dạy: hôn người thì hôn mặt chứ đừng hôn môi. Nhưng nó còn chẳng thêm hôn mặt tôi, liền leo lên lưng tôi làm nũng. Sau khi học tiểu học cái bệnh đó vẫn không đổi, chỉ có điều kén chọn hơn.”
“Vậy hắn cũng thích con gái, đúng không?”
Kim Tại Trung nhìn Dương Húc Huy, nhẹ giọng hỏi. Dương Húc Huy ngước đầu nhìn Kim Tại Trung, biểu tình trở nên nghiêm túc.
“Nếu như cậu là con gái thì nó đã không đem cậu về rồi. Cũng may, cậu là đàn ông, nếu không nó sẽ phải một mình suốt đời rồi.”
Cúi thấp đầu, Kim Tại Trung lật về bức ảnh phía trước, nhìn một lát rồi gấp cuốn album lại.
“Tôi hơi đói rồi, có phải nên dùng cơm trưa rồi không?”
Đứng ở cửa nhà bếp, Dương Húc Huy nhìn Kim Tại Trung đang bận rộn, mỉm cười.
“Nó mà biết cậu ở bếp nhà tôi nấu cơm cho tôi, nhất định sẽ liệt nhà tôi vào danh sách từ chối ở lại.”
“Cơm tôi nấu chỉ có thể ăn được, nhưng không thể so sánh với đầu bếp chuyên nghiệp, sợ anh ấy ăn không quen.”
Kim Tại Trung đang thái rau, không ngước đầu lên.
“Tôi nghĩ sẽ ngon hơn bản thân tôi nấu. Nói đến kĩ thuật nấu ăn, thì các món ăn hoang dã của nó là nhất.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên. Sau này có cơ hội thì bảo nó làm cho cậu ăn. Nhưng đừng để nó nấu cơm, nó sẽ nấu thành cháo đấy, ngoài ra cơm còn bị khét nữa.”
Bắc nồi lên bếp, Kim Tại Trung nghiêng đầu cười nhẹ, cho thức ăn vào nồi.
“Được rồi, chỉ còn thiếu canh.”
Kim Tại Trung đặt món cuối cùng lên bàn, liền xoay người đi vào bếp.
“Canh cứ để đó đi, cậu có vào đó cũng chỉ có thể đợi, chi bằng ăn trước. Tôi cũng đói thật rồi.”
Dương Húc Huy nói rồi ngồi xuống, gắp thức ăn cho vào miệng. Kim Tại Trung nhìn vào nhà bếp một cái, rồi ngồi xuống.
“Uhm, mùi vị rất khá, nó nhất định sẽ thích. A, đúng rồi, cái này cho cậu.”
Đặt chén đũa xuống, Dương Húc Huy từ trong túi áo lấy ra một thứ đưa đến trước mặt Kim Tại Trung. Đặt chén và đũa vừa mới cầm lên xuống, Kim Tại Trung nhận lấy thứ đó. Là sợi dây chuyền, rất đơn giản, một sợi dây bạc xuyên qua một viên thủy tinh, trong viên thủy tinh có một đóa tường vi màu xanh nước biển.
“Vào lúc nó vừa biết đến bi liền vẽ một bức để người ta làm theo, nói là khi lớn lên gặp được người mình thích sẽ tặng nó cho người đó. Nó vốn kẹp trong một cuốn album đặc biệt cố tình chừa chỗ cho người đó, lúc nó đốt album đã văng ra, tôi liền nhặt về. Vừa nãy nghĩ lại, cảm thấy vẫn nên trả cho chủ của nó.”
“Cám ơn anh.”
Dương Húc Huy còn chưa kịp nói gì, trong bếp đột nhiên truyền đến âm thanh.
“Canh nấu xong rồi.”
Kim Tại Trung đặt dây chuyền lên bàn, lập tức đứng dậy. Nhưng dây chuyền lại rơi xuống đất, văng xuống gầm ghế sopha.
“Tiêu rồi.”
“Canh cứ để tôi.”
Dương Húc Huy vừa nói vừa đứng dậy, đi vào bếp.
“Thêm một chút gà nữa là được phải không?”
“Đúng vậy.”
Kim Tại Trung cúi người xuống đưa tay xuống gầm sopha, không chạm tới được. Gập người xuống, tai áp xuống nền nhà, mở to hai mắt, cuối cùng cũng nhìn thấy, vừa định đưa tay nắm lấy thì mí mắt phải đột nhiên giật giật, động tác của Kim Tại Trung dừng lại, tai dường như nghe thấy âm thanh bất thường.
“Sao rồi? Không tới hả? Có cần đẩy sopha ra không.”
Vịn lấy thành ghế, Kim Tại Trung đứng dậy.
“Anh có nghe thấy tiếng gì không?”
“Tiếng gì?”
Bụp! Đạn xuyên qua vị trí cạnh nắm cửa, vụt qua, Dương Húc Huy lập tức đè Kim Tại Trung xuống nền nhà.
“Đừng đứng dậy! Mẹ nó, tự nhiên tìm đến đây.”
Đạn liên tục xuyên qua cánh cửa bay vào nhà, trong nhà đã trở thành một mớ hỗn loạn, Dương Húc Huy hiểu được cứ tiếp tục nằm đây họ cũng mất mạng.
“Bò về phía cửa sổ, ở đó có chuẩn bị dây để thoát ra.”
Dương Húc Huy rút súng ra, ở phía sau Kim Tại Trung nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó, phòng thủ. Cuối cùng cũng tới bên cửa sổ, Kim Tại Trung vừa định đứng dậy, một tiếng vỡ nát vang lên, khiến Dương Húc Huy sửng sốt, lập tức kéo Kim Tại Trung xuống.
Bùm! Một lực mạnh tác dụng vào làm vỡ cửa kính, cánh cửa tội nghiệp cũng bị văng ra. Kim Tại Trung cảm thấy một nguồn nhiệt lực lớn xông tới người mình khiến mình ngã xuống đất, sau đó không còn cảm giác gì nữa.
Lúc Kim Tại Trung tỉnh lại cũng không biết mình đã ngất bao lâu, chỉ là mũi ngửi thấy mùi cháy khét, mở to mắt ra nhìn thấy người ngất đi vẫn đang đè trên người mình, căn nhà đang cháy, Kim Tại Trung bị sặc khói nên ho liên tục.
Vụ nổ vừa nãy chắc là do đạn bắn vào bình gas trong bếp, còn may là gas còn lại không nhiều.
“A Huy! A Huy!”
Kim Tại Trung lập tức gọi Dương Húc Huy dậy, mở mắt ra thấy Kim Tại Trung bị đè dưới thân, nở nụ cười xin lỗi sau đó nâng người dậy, nhưng vừa cử động một chút, thì một tiếng rên đau thoát ra khỏi khuôn miệng Húc Huy, Tại Trung liền nhanh chóng đỡ lấy anh.
“Sao rồi?”
“Không sao.”
Vào lúc Dương Húc Huy nói không sao, Kim Tại Trung đã đỡ anh dậy sau đó nhìn xem sau lưng anh, liền ngẩn người, lưng áo của Dương Húc Huy đã bị cháy thủng vài lỗ, có thể thấy phần da bị bỏng, tóc phía sau gáy cũng có một ít bị cháy xém, còn trên vùng eo, lưng vẫn còn cắm một mảnh gỗ không nhỏ.
|
Chương 64
“Lưng của anh….”
“Giúp tôi rút ra.”
Chưa đợi Kim Tại Trung nói xong, Dương Húc Huy đã mở miệng nói, dường như rất rõ tình trạng của bản thân.
“Nhưng…”
Không biết mảnh gỗ cắm sâu hay không, nếu rút ra sẽ rất khó cầm máu, nguy cơ sẽ tạo vết thương nghiêm trọng, ngoài ra còn có thể mất mạng…
“Không còn thời gian nữa.”
Kim Tại Trung nhìn Dương Húc Huy, chần chừ. Dương Húc Huy khó khăn nhìn về cánh cửa bị nổ tung, lại quay đầu nhìn Kim Tại Trung.
“Chỉ sợ chuyện sẽ không kết thúc như vậy, nhanh!”
Kim Tại Trung cũng nhìn ra ngoài cửa, đôi tai mẫn cảm nghe thấy bên ngoài lại có những tiếng động lạ, đưa tay nắm lấy mảnh gỗ trên lưng Dương Húc Huy, nhắm mắt lại rút ra. Mảnh gỗ dường như cắm không quá sâu, nhưng vết thương không ngừng chảy máu. Mảnh gỗ vừa được rút ra, Dương Húc Huy liền lập tức đứng dậy.
“Đợi tôi tìm…”
“Không còn thời gian nữa.”
Không đợi Kim Tại Trung nói xong, Dương Húc Huy đã kéo cậu đi ra ngoài cửa sổ. Đi đến bên cửa sổ, Dương Húc Huy mở cửa ra nhìn sợi dây bên ngoài, tìm một chỗ vững chắc để cột chặt dây vào, rút chiếc khăn trải bàn cầm chắc trong tay, nắm chắc dây.
“Ôm chắc tôi.”
Cho dù biết thời gian gấp gáp, nhưng vì vết thương trên lưng Dương Húc Huy nên Kim Tại Trung không dám đưa tay ra. Không chờ Tại Trung quá lâu, Húc Huy một tay ôm lấy Kim Tại Trung rồi đứng trên thành cửa sổ, Kim Tại Trung theo bản năng dùng tay ôm lấy anh. Nhìn thấy Tại Trung đã ôm chặt mình, Dương Húc Huy buông cánh tay ôm chặt Kim Tại Trung ra, hai tay nắm chắc sợi dây.
“Giữ chắc đấy!”
Âm thanh chưa dứt, Dương Húc Huy đã đem theo Kim Tại Trung nhảy ra ngoài. Trong lúc nhảy ra Kim Tại Trung xoay đầu lại nhìn thấy có hai người đang cầm súng xông vào. Đôi chân lại nhanh chóng đáp xuống mặt đất, Kim Tại Trung vốn tưởng sau khi tiếp đất sẽ an toàn một chút, nhưng vừa tiếp đất, đạn đã bay đến bên người, bên dưới còn có viện binh! Không đợi Kim Tại Trung kịp phản ứng, Dương Húc Huy đã kéo theo Tại Trung chạy.
Kim Tại Trung không ngờ đến những cảnh chỉ thấy trong tivi lại xảy ra với mình, nhưng cậu không thể suy nghĩ nhiều, tất cả sức lực đều tập trung vào chân, chỉ biết chạy theo Dương Húc Huy. Trước mặt có một chiếc xe đang đậu, Kim Tại Trung còn chưa kịp nhận ra, bên kia Dương Húc Huy đã mở cửa xe. Lần này không đợi anh mở miệng nói, Kim Tại Trung đã nhanh chóng chui vào trong xe, đợi đến khi Dương Húc Huy lên xe, liền đạp chân ga. Sau đó, anh rút súng ra, bò đến hàng ghế sau, hoàn toàn nhập vào cuộc chiến khốc liệt.
Nhìn những chiếc xe đang đuổi phía sau, Kim Tại Trung biết, hôm nay đám người đó không lấy được mạng của hai người sẽ không bỏ cuộc! Cậu biết rằng mình chỉ nên tập trung lái xe, nhưng vẫn không nhịn được nhìn qua kính chiếu hậu xem xem Dương Húc Huy đang bị thương ở hàng ghế sau.
Nhanh chóng cắt đuôi người sau lưng, địa chỉ của bệnh viện Hạ Thị cậu còn nhớ. Nhưng con đường họ đang đi không đi đến bệnh viện.
Những chiếc xe phía sau đã theo sát hơn, Kim Tại Trung đạp mạnh chân ga, không còn thời gian để ý kim chỉ tốc độ chỉ số bao nhiêu, chỉ nghĩ đến phải nhanh chóng thoát khỏi những chiếc xe đằng sau. Còn lúc Kim Tại Trung tăng tốc thì những chiếc xe cũng tăng tốc theo, áp sát lên, hướng về phía họ mà nổ súng. Tiếng đạn bắn vỡ kính cùng tiếng của Dương Húc Huy khiến Kim Tại Trung hoảng loạn, nhìn qua kính chiếu hậu cảm thấy tình trạng dường như không chuyển biến theo chiều hướng tốt. Chiếc xe sau khi chạy qua đường lớn, đường bé cuối cùng dừng lại trong một con hẻm nhỏ, một phút kích động đã không thể tiếp tục chạy về phía trước. Quả quyết xuống xe, hai người chạy theo con hẻm nhỏ, chiếc xe chặn bên ngoài giúp họ có thêm một ít thời gian, sau lưng không ngừng phát ra tiếng súng bắn khiến hai người chọn cách chạy về một hướng yên tĩnh. Dừng lại trước một nhà máy bị bỏ hoang, hai người nhìn nhau sau đó tìm chỗ núp.
Nghe thấy tiếng bước chân dần dần tiến về phía họ, hai người không hẹn cùng chuyển ánh mắt xuống mặt đất. Nếu như theo dự đoán, thì đám người đó sẽ lần theo vết máu mà tìm ra. Lúc biết Kim Tại Trung mới phát hiện, trên chân của Dương Húc Huy bị đạn bắn trúng.
“Cậu nghe đây.”
Dương Húc Huy hạ thấp giọng xuống.
“Cậu trước hết trốn ở đây, tôi ra nhử bọn họ đi chỗ khác, cậu tìm cơ hội mà rời khỏi đây, hiểu không?”
Sự nghiêm túc chưa từng thấy của Dương Húc Huy khiến Kim Tại Trung gật đầu, sau đó nhìn Dương Húc Huy đứng dậy, chạy đến một nơi bỏ nhiều phế phẩm gần đó nổ súng, những người đó chuyển sự chú ý theo hướng đó. Nổ hai phát súng, Dương Húc Huy tiếp tục chạy xa khỏi nơi Kim Tại Trung đang chốn.
Nín thở, trấn tĩnh bản thân, tiếng súng không ngừng truyền đến bên tai, Kim Tại Trung nỗ lực không để mình nghĩ đến Dương Húc Huy đang thương tích đầy mình, chuẩn bị tốt tìm thời cơ chốn ra ngoài. Đợi một lúc sau vừa muốn tìm chỗ chốn tiếp theo, thì lời nói của một trong những người đó lọt vào tai Kim Tại Trung khiến cậu dừng chân.
Tiếng Ý?! Những kẻ bịt mặt này là người Ý?! Ngoài ra mục tiêu của bọn họ là cậu chứ không phải Dương Húc Huy.
Tiếng súng dừng lại, liền khiến Kim Tại Trung hoàn hồn. Đột nhiên lại phát ra một tiếng súng, sau đó rất lâu cũng không nghe thấy tiếng gì nữa, Kim Tại Trung trong lòng liền lo lắng.
Dương Húc Huy xảy ra chuyện gì rồi?!
Tại Trung cẩn thận đưa đầu ra, nhìn theo phía Dương Húc Huy bỏ đi.
…
Đặt khúc gỗ trên tay xuống, nhìn thấy người đang đè trên người Dương Húc Huy, Kim Tại Trung thở hắt ra.
Cũng may cậu quay lại.
“Giúp tôi với.”
Dương Húc Huy đẩy đẩy người đang đè trên mình, không được, chỉ có thể mở miệng nhờ Kim Tại Trung giúp. Đặt khúc gỗ trên tay xuống, Kim Tại Trung khụy xuống, đẩy cái người đang đè lên Dương Húc Huy ra, đỡ anh đứng dậy, tránh nhìn vết chém mới trên ngực anh.
“Không phải bảo cậu chạy trước sao?”
“Mục tiêu của bọn họ là tôi.”
“……”
“Lúc tôi học đại học chủ yếu là học tiếng Anh, tiếng Nhật, tự học tiếng Tây Ban Nha và tiếng Italy. Ngoài ra anh cảm thấy mình có thể giữ chân bọn họ để tôi bỏ trốn sao? Đưa điện thoại cho tôi, chúng ta…”
Sau khi Kim Tại Trung đưa tay vào túi áo của Dương Húc Huy khiến Dương Húc Huy khẽ rên đau. Ngón tay cảm nhận dịch thể ấm nóng, khiến cho tay cậu run lên. Ngây ngốc hai giây Kim Tại Trung giữ lấy Dương Húc Huy, để anh dựa vào người mình.
“Chống đỡ được không?”
“Được.”
Nhìn biểu tình nặng nề của Kim Tại Trung, Dương Húc Huy nhịn đau đáp lại.
Phát súng này bị điện thoại đỡ lại, nên cũng không quá sâu. Nhưng nói thật, anh cũng không biết bản thân có thể chống chịu bao lâu. Bụp! Đạn bắn vào bức tường gần đó, khiến cho hai người mới chạy được vài bước dừng lại, lập tức chốn sau sau một tấm gỗ, động tác mạnh như vậy khiến Dương Húc Huy nhíu chặt đôi lông mày. Đỡ Dương Húc Huy ngồi xuống, để anh dựa vào tấm gỗ sau lưng, ánh mắt của Kim Tại Trung dừng lại trên khẩu súng của người nằm cách họ không xa.
“Đừng qua đó!!”
Nhìn theo ánh mắt của Kim Tại Trung, Dương Húc Huy có thể hiểu được ý của cậu. Nhưng đã không kịp, vừa lúc anh mở miệng nói, Kim Tại Trung nhìn về nơi lúc nãy bị đạn bắn vào rồi xông ra ngoài.
Cho dù thân thủ không tốt như Dương Húc Huy, nhưng khoảng thời gian này cơ thể của Kim Tại Trung đã tập luyện không ít. Sau khi lấy được súng, Tại Trung lại trở về trốn sau bức tường, tim đập nhanh thình thịch. Cầm chắc súng, Kim Tại Trung nhìn Dương Húc Huy cách cậu không xa cười mỉm. Nhìn cậu, anh thở dài, thả lỏng thân thể đã căng cứng, nhắm mắt lại dựa vào tấm gỗ sau lưng. Bây giờ anh có thể cảm thấy rõ ràng năng lượng trong cơ thể đang dần dần mất đi, bản thân sợ không đợi được bao lâu, trước lúc đó phải nhanh chóng đưa Kim Tại Trung rời khỏi đây an toàn.
|
Chương 65
Đột nhiên truyền đền tiếng súng khiến đôi mắt vừa mới nhắm lại của Dương Húc Huy lại mở ra. Đạn không ngừng bắn lên cái cột bên cạnh Kim Tại Trung, còn cậu thì hoàn toàn không có cơ hội phản kích, Dương Húc Huy ngồi thẳng dậy. Đợt tấn công cuối cùng cũng chậm lại, Kim Tại Trung nắm chặt súng chuẩn bị chui ra, Dương Húc Huy vội vàng lắc đầu, đặt ngón trỏ lên miệng. Hiểu được ý của anh, Kim Tại Trung khẽ gật đầu, thu người lại, tai áp lên cột bê tông, nghe thấy những tiếng bước chân đang không ngừng đến gần, chậm rãi, người đó xuất hiện trong tầm mắt của Kim Tại Trung, cách Dương Húc Huy rất gần.
Hít sâu một hơi, Kim Tại Trung từ từ nâng cây súng trong tay lên, nhưng lại bị Dương Húc Huy ra dấu ngăn lại, Kim Tại Trung có chút không hiểu nhìn Dương Húc Huy, tay cầm súng vẫn chưa bỏ xuống. Còn Dương Húc Huy sau khi ngăn Kim Tại Trung lại, liền cầm lấy một cây gậy gỗ không dài nằm cạnh anh, dựa vào vật sau lưng mà từ từ đứng dậy, sau đó lại nhìn về phía Kim Tại Trung. Kim Tại Trung đã hiểu ra, thả tay cầm súng xuống, lại rụt người vào trong.
Nhìn cái người đang không ngừng đến gần, Kim Tại Trung gật đầu với Dương Húc Huy, Húc Huy cầm chắc cây gậy trong tay, cho kẻ vừa đến một gậy thật mạnh! Dường như một gậy bất ngờ đã khiến cho kẻ đó ngã xuống đất, nhưng đứng dậy rất nhanh sau đó. Cú đánh đó đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng của Dương Húc Huy, anh trên người đang mang thương tích nên không thể trong lúc người kia chưa đứng lên mà đánh thêm một gậy, sau khi cho Kim Tại Trung một ánh mắt “mau chạy”, liền xông vào đấu với người vừa đứng dậy.
Nhìn hai người đánh nhau, Kim Tại Trung không thể bóp cò được, cất súng vào, Tại Trung nhặt cây gậy bị bỏ dưới mặt đất, đánh một gậy vào cái tên đang đè Dương Húc Huy dưới thân, tên đó đột nhiên buông Húc Huy ra trước khi cậu đánh xuống, lập tức xoay người đá Kim Tại Trung một cú thật mạnh! Một cú đá bất ngờ khiến Tại Trung không có bất kì phòng bị gì, cả người đều bay ra ngoài, còn chưa đợi cậu đứng lên, người đó đã lôi cậu từ mặt đất đứng dậy, đấm mạnh vào mặt cậu, dịch thể nóng ấm từ mũi chảy ra rơi vào miệng, Kim Tại Trung nếm được cái mùi tanh mặn. Hoàn toàn không cho cậu cơ hội phản kích, những cú đấm của tên đó không ngừng hạ xuống mặt và bụng của Kim Tại Trung.
Chính vào lúc kẻ đó cầm cây gậy lên định hướng về phía Tại Trung thì Dương Húc Huy cố gắng đứng dậy nhảy bổ qua, giữ chặt lấy người đó. Không kéo Dương Húc Huy ra được, hắn không ngừng tấn công vào lưng và eo anh vì phát hiện ra hai chỗ này của anh đang bị thương nặng, Dương Húc Huy đã không còn sức để phản kích, chỉ liều mạng giữ lấy người kia. Từ nền đất bò dậy, nhặt lấy cây gậy không chần chừ cho tên đang bị Dương Húc Huy giữ chặt hai phát. Sau lưng bị giữ chặt không thể đánh trả, những cú đấm tức giận của người đó đáp trên người Dương Húc Huy lại càng mạnh hơn! Đến lúc Dương Húc Huy chịu không nổi thả lỏng tay, người ngã xuống, không đợi tên kia quay đầu lại, cây gậy của Kim Tại Trung đánh mạnh vào đầu hắn, hắn la một tiếng rồi ngã xuống. Chưa kịp kiểm tra xem tên đó đã chết chưa, Kim Tại Trung đã ném cây gậy xuống đi đỡ Dương Húc Huy dậy.
“A Huy, anh mau tỉnh lại, A Huy!”
Trong lúc Kim Tại Trung lay lay, Dương Húc Huy từ từ mở mắt ra, liền nắm chặt cổ áo của Kim Tại Trung.
“Mau chạy! Mặc kệ tôi! Mau chạy!”
“Muốn chạy thì cùng chạy!”
Lời của Kim Tại Trung khiến Dương Húc Huy nắm chặt lấy cổ áo cậu.
“Tôi bảo cậu mau chạy, không nghe thấy sao! Nếu như cậu xảy ra chuyện gì, nó sẽ nổi điên đấy!”
“Anh cũng nghe cho rõ lời tôi nói, phải cố gắng chịu đựng cho tôi, nếu như anh nhắm mắt lại, tôi sẽ rời khỏi Mỹ, rời khỏi anh ấy, anh biết Kim Tại Trung tôi nói được làm được!”
Đã có hai người chết trong lòng cậu, cậu không muốn có thêm người thứ ba, cậu tuyệt đối không để có thêm người thứ ba!
Nhìn ánh mắt kiên quyết của Kim Tại Trung, Dương Húc Huy cười khổ.
“Được, nếu như tôi ngủ quên thì hãy gọi tôi.”
Không nói nữa, khụy gối trước mặt, vắt tay của Dương Húc Huy qua vai, Kim Tại Trung cõng anh dậy.
“Máu.”
Lúc Kim Tại Trung cõng bản thân anh dậy, Dương Húc Huy lại bật ra một tiếng. Kim Tại Trung rất nhanh hiểu ra, nhìn người đàn ông nằm dưới chân, cẩn thận buông Dương Húc Huy ra, đi đến bên tên đó lột áo của tên đó ra buộc vào eo của Dương Húc Huy. Trong lúc Kim Tại Trung buộc áo lên người Dương Húc Huy, cậu phát hiện chiếc điện thoại trong túi áo. Tay cầm điện thoại của Kim Tại Trung hơi run, tay của Dương Húc Huy giữ lấy tay cậu. Kim Tại Trung hiểu ý của Dương Húc Huy, người của bọn họ không biết còn bao nhiêu, điện thoại cậu gọi đi có thể bị họ nghe thấy, hai người có thể dễ dàng bị tìm thấy, nhưng bây giờ hai người nhất định phải cầu cứu! Kim Tại Trung nhìn Dương Húc Huy, gọi số của Trịnh Duẫn Hạo, nhưng điện thoại không ai bắt máy, tay cầm điện thoại đã bắt đầu ra mồ hôi, vẫn không có ai bắt máy. Nhìn Dương Húc Huy đang càng ngày càng yếu, Kim Tại Trung cúp máy, gọi một số khác.
Ngoài số của Trịnh Duẫn Hạo và Dương Húc Huy, cậu chỉ còn nhớ số của anh ta!
“Cẩn thận!”
Cơ thể đột nhiên bị Dương Húc Huy nằm bên cạnh kéo xuống, điện thoại cũng rơi ra, đạn lướt sát bên tai cậu. Lập tức ngồi dậy, Kim Tại Trung khẩn trương nhìn Dương Húc Huy bị đè bên dưới.
“Tôi không sao.”
Tay của Dương Húc Huy cầm súng lấy ra từ người Kim Tại Trung, được Tại Trung đỡ dậy. Vừa nãy kéo Kim Tại Trung xuống, đạn từ cây súng trên tay anh bắn ra, hướng về phía người bắn Kim Tại Trung.
“Mau rời khỏi đây!”
Những người còn lại nghe thấy tiếng súng nhanh chóng chạy đến đấy. Kim Tại Trung đỡ lấy Dương Húc Huy, nhìn về phía chiếc điện thoại.
Chính vào lúc điện thoại rớt ra, cậu hình như nghe thấy có người bắt điện thoại.
Chần chừ một lát, Kim Tại Trung vẫn hướng về phía điện thoại dùng âm thanh không lớn nói một câu, cẩn thận cõng Dương Húc Huy ra khỏi nơi này.
Số lạ, trong điện thoại có tiếng súng, một câu mơ hồ không rõ ràng, khiến Tân Tử Phong ngây ngốc một lúc, càng nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, bước nhanh vào đại sảnh mặc cho sự ngăn cản của bảo vệ.
“Đại ca, Kim thiếu gia xảy ra chuyện rồi!”
Trịnh Duẫn Hạo nhìn chiếc điện thoại nắm chắc trong tay, nhìn Tân Tử Phong người vừa xông vào, đứng dậy.
“Cậu ấy đang ở đâu?”
Tân Tử Phong lắc lắc đầu, nắm chặt chiếc điện thoại đưa lên.
“Em chỉ nghe thấy tiếng súng, tiếng của Kim thiếu gia nghe không rõ.”
Trịnh Duẫn Hạo nghiêng đầu nhìn bên cạnh, biểu tình điềm tĩnh, nhưng tay đã nắm chặt thành nắm đấm.
“Lập tức kiểm tra vị trí của Kim thiếu gia .”
“Vâng.”
Người đó sau khi nhận lệnh, trả lời rất nhanh.
“Đại ca, máy dò cho thấy Kim thiếu gia ở tổng bộ.”
Trịnh Duẫn Hạo nắm chặt tay: máy định vị trên người của Kim Tại Trung bỏ lại ở tổng bộ!
“A Huy thì sao?”
“Máy dò hiển thị anh Huy đang ở phòng làm việc bên câu lạc bộ, nhưng anh em nói anh ấy không ở đó.”
Trong đại sảnh đột nhiên trở nên im lặng ngay cả tiếng thở còn không nghe thấy, mọi người đều nhìn Trịnh Duẫn Hạo, chỉ có Tân Tử Phong cúi đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó, trong miệng lẩm bẩm. Đột nhiên anh ngước đầu nhìn Trịnh Duẫn Hạo.
“Hình như là, viên bi đỏ, Shin cậu bé bút chì, nhà máy, Kim thiếu gia hình như nói như vậy!”
Ánh mắt của mọi người đều chuyển về phía Tân Tử Phong, trong mắt mang theo nghị hoặc, vì họ đều không hiểu, ý nghĩa của ba từ này nghĩa là gì.
“Em biết rồi! Em biết Kim thiếu gia đang ở đâu! Nhà máy gần tiệm sách đó!”
“Đi.”
Dường như cùng lúc, Trịnh Duẫn Hạo cùng Tân Tử Phong xông ra ngoài, Đặng Dũng, Đào Chí Cương cũng lập tức phản ứng chạy theo ra ngoài, để lại những người chưa phản ứng kịp, do vẫn chưa biết phải làm gì, nên đứng ngây ngốc tại chỗ.
Dừng xe ở gần nhà máy, năm người xuống xe, rút súng ra, cẩn thận tiếp cận nhà máy, tứ phía đều im lặng, không có bất kì tiếng động gì truyền đến. Sau khi vào bên trong, năm người nhìn nhau, đề cao cảnh giác cầm chắc súng trong tay chuẩn bị hành động. Sau hai mươi phút, năm người lại gặp nhau tại nơi chia ra lúc nãy, nhìn nhau, cùng lắc đầu.
Trừ những vết máu còn chưa khô hẳn trên mặt đất, họ không thấy bất kì ai, cả xác chết cũng không có.
Bốn người còn lại nhìn Trịnh Duẫn Hạo, trong mắt mang theo sự khẩn trương.
Theo tình trạng bây giờ, Kim Tại Trung và Dương Húc Huy có thể đã lọt vào tay những người đó! Nếu như là thế thì họ chỉ có thể đợi.
Trịnh Duẫn Hạo không nói gì, cúi đầu bắt đầu chạy ra ngoài, bốn người cũng theo sau hắn. Chính vào lúc gần chạy tới cửa nhà máy, Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên dừng lại, quay người chạy trở về. Những người kia tuy không hiểu, nhưng vẫn lặng lẽ chạy theo. Chạy xung quanh tất cả những chỗ có vết máu, Trịnh Duẫn Hạo cuối cùng dừng lại ở nơi có nhiều máu nhất. Mọi người cẩn thận quan sát xung quanh, Trịnh Duẫn Hạo nhìn những vết máu dường như đang suy nghĩ gì đó. Đột nhiên tấm ván gỗ trên đầu họ phát ra những âm thanh nho nhỏ, không do dự, Trịnh Duẫn Hạo hướng về nơi đó nổ súng, sau một chốc im lặng, tiếng động trên đó lại rõ hơn, đạn xuyên qua ván gỗ bay về phía họ. Năm người tản ra, trong lúc tránh ra xa cùng bắn về phía trên. Sau một hồi chiến đấu, trên đầu đã yên tĩnh trở lại, một lát sau, máu từ những lỗ do đạn bắn chảy xuống, tí tách rơi xuống mặt đất. Đột nhiên có vài bóng người lướt qua ở nơi gần họ, năm người họ theo bản năng bắn về phía đó, nhưng đều không bắn trúng. Bốn người định chạy theo, bị Trịnh Duẫn Hạo đưa tay cản lại.
Những người này rõ ràng không muốn giao đấu với họ.
Không kịp tìm hiểu những người bỏ chạy, Trịnh Duẫn Hạo nhìn bốn phía, mở miệng gọi.
“Em đang ở đâu? Trả lời anh.”
Không có câu trả lời, nhà máy im ắng, không có bất kì âm thanh nào. Bốn người nhìn nhau, lại nhìn Trịnh Duẫn Hạo, trong mắt mang theo sự lo lắng. Mắt vẫn nhìn ra xung quanh, Trịnh Duẫn Hạo gọi lớn hơn.
“Trả lời anh, en đang ở đâu?”
Âm thanh của Trịnh Duẫn Hạo vang vọng trong khu nhà máy cũ, nơi này lại càng yên ắng hơn. Không lâu sau, từ nơi nào đó phát ra âm thanh nho nhỏ.
“Ở đây, bọn em ở đây!”
|
Chương 66
Âm thanh gấp gáp của Kim Tại Trung khiến mắt mọi người sáng lên. Theo tiếng mà tìm đến. Dừng bước, mọi người nhìn bốn phía đều không thấy thân ảnh của Kim Tại Trung và Dương Húc Huy. Trịnh Duẫn Hạo nhìn chằm chằm vào cây cột đổ vỡ khoảng ba mét nhưng có thể che được hai người, đi sang đó, đưa tay gõ lên tường.
“Nhanh! A Huy sắp chống đỡ không nổi rồi!”
Tiếng của Kim Tại Trung rất nhanh phát ra. Không chậm trễ, Trịnh Duẫn Hạo theo chiếc thang dựa vào tường mà leo xuống. Kim Tại Trung ôm chặt Dương Húc Huy đang yếu dần, ngước đầu nhìn khuôn mặt phía trên, nước mắt sáng như thủy tinh, như muốn đâm sâu vào trái tim Trịnh Duẫn Hạo
Bệnh viện Hạ Thị bận rộn tiến hành ca cấp cứu. Bên ngoài phòng mổ Đào Chí Cương và Tân Tử Phong đang ngồi trên hàng ghế dài, khẩn trương chờ đợi. Đào Chí Cương hai tay nắm chặt, chốc chốc lại nhìn lên cửa của phòng mổ.
Kim Tại Trung đã từ phòng cấp cứu chuyển ra phòng bên, đang im lặng nằm trên giường, vết thương trên mặt vì hiệu quả của thuốc nên không quá nghiêm trọng, vết bầm bên môi vẫn chưa tan. Trịnh Duẫn Hạo ngồi trên chiếc ghế bên giường, nhìn Kim Tại Trung.
“A Huy anh ấy…”
“Hạ Phương đang phẫu thuật cho anh ấy, sẽ ổn thôi.”
Kim Tại Trung không nói gì nữa, chỉ khẽ gật đầu, biểu tình nhẹ nhõm hơn, nhưng thật sự vẫn chưa hết lo lắng.
Vết thương của Dương Húc Huy nặng như thế nào cậu rất rõ, làm sao có thể yên tâm. Chỉ là nếu như cậu biểu hiện quá lo lắng, vậy Trịnh Duẫn Hạo sẽ càng không yên tâm. Cậu nhớ lúc Duẫn Hạo nhìn thấy cậu và Dương Húc Huy dưới cây cột đổ nát, ánh mắt của hắn lộ ra sự sợ hãi cùng đôi tay run lên của hắn khi đón Dương Húc Huy từ tay cậu. Đó là lần đầu tiên cậu thấy biểu tình đó của Trịnh Duẫn Hạo, còn cậu không muốn nhìn thấy như vậy nữa.
Nhìn thấy biểu tình của Kim Tại Trung nhẹ nhõm hơn, mặt của Trịnh Duẫn Hạo đã giãn ra một chút, vừa định mở miệng nói gì thì đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, tiếng của A Thái đứng bên ngoài.
“Đại ca.”
“Chuyện gì?”
“Anh Dũng đến rồi.”
“Tôi sẽ lập tức sang đó.”
Xoay mặt nhìn Kim Tại Trung, âm thanh của Trịnh Duẫn Hạo nhẹ nhàng hơn.
“Có lẽ còn phải ở đây hai ngày, em cứ cố gắng nghỉ ngơi, anh qua bên A Huy xem sao.”
“Ừ.”
Đợi Kim Tại Trung nằm xuống, Trịnh Duẫn Hạo cúi người đặt môi lên trán cậu, sau đó đứng thẳng, quay người mở cửa đi ra. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa xoay người, thì A Thái cùng A Thế đợi bên ngoài liền tiến đến.
“Anh Dũng đã sang bên phòng mổ rồi.”
“Ừ. Điều tra được gì chưa?”
“Thân phận của người đó vẫn chưa tìm ra, nhưng những viên đạn rất đặc biệt, là loạt hàng do Hắc Nham Hội cùng Chu Tước Đường hợp tác làm ra.”
Bước chân của Trịnh Duẫn Hạo dừng lại, chưa được một giây lại tiếp tục bước về phía phòng mổ. Bước vào trong thang máy, đợi cửa thang máy đóng lại, A Thế mới mở miệng tiếp lời của A Thái.
“Đợt hàng này bọn họ chia làm bốn phần bán cho những người khác nhau, nhưng đều ở Châu Âu. Nhưng của hôm nay vẫn chưa điều tra ra được xuất phát từ phần nào, cũng không bảo đảm nó không xuất phát từ số lượng nhỏ do Chu Tước Đường cùng Hắc Nham Hội để lại.”
“Nhanh chóng điều tra thân phận của người đó, còn nữa loạt đạn này trước đó bán cho ai, đều phải làm rõ cho tôi, không được thiếu sót gì.”
“Vâng.”
Vừa nói chuyện, ba người từ thang máy bước ra, một lát đã tới phòng cấp cứu trong góc, không nói gì nữa. Nghe thấy tiếng bước chân, Đặng Dũng, Đào Chí Cương cùng Tân Tử Phong đợi bên ngoài cửa sổ xoay đầu, nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo, Đào Chí Cương và Tân Tử Phong đang ngồi liền đứng dậy, bước chậm lại, Trịnh Duẫn Hạo đi đến bên Đặng Dũng rồi dừng lại, hai người nhìn nhau, không ai nói gì. Nhìn về phía cánh cửa phòng mổ đang đóng chặt, Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày. Nhìn thấy cái nhíu mày của Trịnh Duẫn Hạo, Đặng Dũng nhìn những người xung quanh không nói gì chỉ ra dấu cho họ không đứng nữa. Nhận được dấu hiệu của Đặng Dũng, mọi người đều ngồi xuống, mắt vẫn không rời cánh cửa đó.
“Đại ca, có lẽ vẫn còn phải đợi một lúc, anh ngồi xuống trước đi.”
Không trả lời, Trịnh Duẫn Hạo sau khi đứng thêm một lúc mới ngồi xuống, ánh mắt rời khỏi cánh cửa đang đóng chặt lại, khuỷu tay đặt lên đầu gối, hai tay nắm chặt vào nhau, cúi thấp đầu. Đặng Dũng sau khi Trịnh Duẫn Hạo ngồi xuống cũng ngồi xuống theo, nhìn Trịnh Duẫn Hạo bên cạnh, lại nhìn ba người còn lại, sau đó lại nhìn cánh cửa đang đóng chặt, cuối cùng cụp mắt xuống, dường như đang suy nghĩ.
Đào Chí Cương ngồi đối diện ngước đầu lên, phát hiện Đặng Dũng đang cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, lại chuyển ánh nhìn đến cánh cửa đang đóng chặt.
Ca mổ đã tiến hành rất lâu, tuy mọi người đều biết Hạ Phương rất lợi hại, cũng tuyệt đối tin tưởng vào y thuật của anh. Nhưng lần này khác, Dương Húc Huy bị thương quá nặng! Bị thương đối với bọn họ như cơm bữa, đặc biệt là vài năm trước, khi họ vẫn còn trẻ, Dương Húc Huy đương nhiên cũng không ngoại lệ, nên nói thương tích của anh phải chịu còn nhiều hơn so với bọn họ. Nhưng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Dương Húc Huy như vậy, cơ thể mềm oặt đầy máu của anh dựa vào Kim Tại Trung, dường như không thể cảm nhận được hơi thở của anh. Không biết nếu họ đến trễ một chút, có khi nào nhìn thấy đã là xác chết của Dương Húc Huy. Hoặc giả lúc đó họ rời khỏi, thì có thể… đám người đó sẽ biết được Kim Tại Trung đã cầu cứu họ mà đợi cứu trợ, nhưng lúc bọn họ vẫn chưa tìm thấy Kim Tại Trung, viện binh đã tới, không muốn đối mặt trực tiếp với những người đến cứu trợ nên những người đó mới trốn đi. Còn những gì thu thập được ở hiện trường để họ nghĩ rằng Kim Tại Trung và Dương Húc Huy đã bị đưa đi, nơi hai người có thể trốn không nhiều, muốn tìm hai người chỉ là vấn đề thời gian. Còn theo vết thương của Dương Húc Huy mà phán đoán, mục đích của những kẻ đó không phải bắt sống, mà là giết!
Đào Chí Cương liền run người, thu lại ánh mắt, cũng cúi đầu, chờ cánh cửa phòng mổ mở ra.
Không ai chú ý thời gian đã qua bao lâu, chỉ có chờ đợi. Cuối cùng, cánh cửa phòng mổ mở ra, mọi người đều đứng dậy. Vừa ra khỏi phòng mổ, Hạ Phương đã đi về phía Trịnh Duẫn Hạo, đứng trước mặt hắn.
“Ca phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi, nhưng tình trạng của Dương Húc Huy rất tệ, cậu ấy có thể sống tiếp hay không tôi cũng chưa biết, tôi chỉ có thể nói hiện tại, chỉ là hiện tại, tạm thời chưa có nguy hiểm.”
“……”
“Nội thương của cậu ấy so với ngoại thương mà mọi người thấy còn nghiêm trọng hơn. Dựa theo cơ thể cậu ấy mà phán đoán, có thể cậu ấy đã từng gặp phải một vụ nổ lớn, lưng và eo bị một vật ngọn bằng gỗ đâm trúng, tuy đã được rút ra, nhưng còn một đoạn nhỏ còn ở trong đó, do hoạt động mạnh trong thời gian dài, đoạn gỗ đó đã gây thương tích cho những cơ quan khác, thêm một phát súng ở ngực, may mà có điện thoại đỡ lại, nếu không cậu ấy đã mất mạng ngay tại chỗ, thêm vào là mất máu quá nhiều. Cuối cùng tôi muốn nói, nếu cậu ấy có thể sống tiếp, rất có khả năng sẽ không thể đứng dậy được nữa, eo của cậu ấy có những vết thương quá nặng.”
Sau khi nghe xong, không ai nói gì, nhìn Dương Húc Huy được đưa từ phòng phẫu thuật sang phòng chăm sóc đặc biệt.
“Tất cả đều trở về đi, làm tốt những chuyện mình nên làm.”
Lúc nói chuyện, mắt của Trịnh Duẫn Hạo không hề rời khỏi cửa kính của phòng chăm sóc đặc biệt, trên mặt không có quá nhiều biểu tình. Nhìn Trịnh Duẫn Hạo, lại quay sang nhìn Dương Húc Huy nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, Đặng Dũng dùng mắt ra hiệu cho những người khác, sau đó rời khỏi, những người khác cũng rời đi sau đó. Sau khi đợi mọi người rời đi, Hạ Phương đứng cạnh Duẫn Hạo, nhìn người anh em từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
“Ý thức muốn sống của cậu ấy rất mạnh, có thể chống đỡ đến lúc các cậu đưa về đã là kỳ tích, hãy tin cậu ấy.”
“….”
“Cậu ấy, sao rồi?”
Không chỉ rõ là ai, nhưng Hạ Phương biết Trịnh Duẫn Hạo muốn nói đến ai. Bên của cậu là do trợ lý của anh xử lý, nên tình trạng anh không nắm rõ.
“Vẫn ổn, không quá nghiêm trọng. Xương mũi bị gãy, lá lách ra máu nhẹ, gãy một chiếc răng, còn có một số xây xát.”
Hạ Phương nghiêng đầu, nhìn Trịnh Duẫn Hạo luôn im lặng, ngay cả mặt cũng không mang nhiều biểu tình, không chú ý lướt mắt xuống dưới, mới thấy nắm tay đang nắm chặt của hắn.
.
“Cậu nói xem, hôm nay là chúng ta phản ứng quá chậm hay Tử Phong phản ứng quá nhanh?”
Cách bệnh viện không bao xa, Đặng Dũng đột nhiên dừng bước, quay sang Đào Chí Cương đứng bên cạnh. Lời của Đặng Dũng khiến cho Đào Chí Cương đã nghi hoặc dừng bước, nhìn Đặng Dũng, không nói gì, trên mặt hiện rõ sự suy tư. Nhưng không đợi Đào Chí Cương nói gì, Đặng Dũng đã mở miệng.
“Đúng là năm tháng không chờ đợi con người, chúng ta quả thật đã già, muốn không thừa nhận cũng không được.”
Cười nhẹ, Đặng Dũng lại tiếp tục bước đi, nghiêng đầu nhìn Đào Chí Cương phía sau, Đào Chí Cương chau mày, lại bước theo.
“Đúng rồi, cậu về trước, tôi còn phải sang bên đó xem xem.”
“Tôi đi với cậu.”
“Không cần, tôi đi một mình là được.”
“Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, cậu còn định hành động một mình sao.”
“Tôi chỉ đi xem họ có tin gì hay không. Không có gì cậu cứ về trước, muốn đi đâu thì mang người theo, đừng cứ chỉ biết nói tôi, bản thân lại hành động một mình.”
“Biết rồi, tôi sẽ tự cẩn thận.”
“Được rồi.”
Đặng Dũng vỗ vỗ vai của Đào Chí Cương, xoay người đi về hướng khác. Sau khi thấy Đặng Dũng lên một chiếc xe, Đào Chí Cương cũng vẫy một chiếc xe để đi về. Ngồi trên xe nghiêng người nhìn về phía sau, nhìn thấy Đào Chí Cương lên xe, Đặng Dũng mới quay đầu nói với tài xế.
“Không đi đến đó, đến bệnh viện Hạ Thị đi.”
Xuống xe ở nơi cách bệnh viện một đoạn, Đặng Dũng không vào, mà đi vòng ra sau, tìm một chỗ khuất trốn vào, đợi khoảng nửa tiếng, quả nhiên người trong dự đoán xuất hiện. Ẩn người sâu vào trong bóng tối, sau khi đợi người đó đi vào, Đặng Dũng âm thầm đi theo.
|
Chương 67
Sau khi đi vào từ cửa sau còn phải rẽ vài lần, Tân Tử Phong đi lên một cầu thang nhỏ không có người. Cầu thang này chưa tới lúc khẩn cấp sẽ không ai sử dụng, nếu như không quen thuộc với bệnh viện này, có thể sẽ không biết đến cầu thang không nổi bật này. Nhưng cầu thang này chỉ nối với tầng mười tám của bệnh viện, từ tầng mười chín đến tầng hai mươi lăm cần sử dụng thang máy riêng, mà thang máy thì không có mật mã sẽ không vào được, cũng chính là nói từ tầng thứ mười tám của bệnh viện Hạ Thị không phải nhân sự đặc biệt sẽ không được vào. Dừng lại trước cánh cửa nhỏ không nổi bật thông vào sảnh của bệnh viện, Tân Tử Phong lấy ra một vật nho nhỏ được chuẩn bị sẵn, rất dễ dàng mở cửa. Hé mở một đường nhỏ, Tân Tử Phong nhìn vào bên trong, sau khi xác định không có ai qua lại mới đẩy cửa đi vào, sau khi vào lại cẩn thận đóng cửa lại.
Vẫn luôn cẩn thận đi theo Tân Tử Phong, Đặng Dũng dừng lại sau cánh cửa, nhìn qua cửa sổ bằng kính nhỏ trên cánh cửa, nhìn Tân Tử Phong dần dần biến mất trong tầm nhìn, không gấp gáp đi theo, mà trực tiếp đi vào thang máy rồi nhập số của mình (số ở đây là số trên cánh tay) cùng mật khẩu, đi thang máy đến nơi Tân Tử Phong muốn đến trong suy đoán.
Cuối cùng cũng đến tầng cao nhất, Tân Tử Phong leo lên cũng mất khá nhiều mồ hôi, hít thở sâu vài hơi sau đó cởi giày cầm trên tay, trốn khỏi số ít bảo vệ, từ từ tiến lại gần phòng bệnh đó.
Trước đây vẫn luôn cảm thấy ở đây cư nhiên không gắn camera quan sát thật là một sai lầm, bây giờ mới thấy cảm ơn cái lý do anh không biết vì sao họ không gắn camera, nếu không tối nay anh đã không thể vào đây được.
Nhẹ nhàng dựa vào bức tường bên cạnh cửa phòng bệnh, cẩn thận đưa đầu ra, ánh mắt nhìn qua tấm kính trên cánh cửa to lớn, trông thấy được người muốn gặp. Nhìn thấy người đó yên tĩnh nằm trên giường, lớp chăn đắp trên người cũng khẽ lên xuống theo nhịp thở, ánh đèn màu vàng nhạt bên giường phủ trên khuôn mặt thả lỏng của cậu, dường như đang ngủ rất an lành, Tân Tử Phong nhẹ nhàng thở phào.
Trước đây từ vẻ mặt của Trịnh Duẫn Hạo đoán được chắc cậu thương không nặng, nhưng không trực tiếp nhìn thấy vẫn có chút lo lắng. Bây giờ nhìn cậu ngủ ngon như vậy chắc chắn là không thương nặng lắm. Trịnh Duẫn Hạo chắc sẽ ở bên cạnh cậu chứ.
Chính vào lúc đang nghĩ như vậy, Kim Tại Trung ở trên giường không biết vì sao lại đột nhiên động đậy, một bóng người đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn, Tân Tử Phong lập tức quay đầu qua áp lên phía bên kia tường, kiềm chế hô hấp. Một lát sau, phát hiện không có bất kì động tĩnh gì mới thở phào, lại lén đưa đầu ra. Trịnh Duẫn Hạo vừa nãy không xuất hiện trong tầm nhìn giờ đã ngồi bên giường, nhìn thấy Duẫn Hạo đang suy nghĩ và ngồi một mình, Tân Tử Phong lại rụt đầu lại.
Nếu là như mọi khi, chỉ sợ lúc nãy anh đã bị Trịnh Duẫn Hạo phát hiện, chỉ là vừa rồi Trịnh Duẫn Hạo quá để tâm đến Kim Tại Trung nên mới thoát được.
Nhìn thấy tay của Trịnh Duẫn Hạo dừng lại ở nơi cách khuôn mặt Kim Tại Trung ba xăng ti mét rất lâu, cuối cùng lại rời đi, đặt lên cánh tay để bên ngoài chăn của cậu, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy. Tân Tử Phong cúi đầu, khoé môi kéo lên.
Kì thực không biết tại sao bản thân lại cười, cười cái gì. Tâm tình rất loạn, có chút vui mừng lại có chút khó chịu, nhưng không biết vì sao lại vui mừng vì sao lại khó chịu. Trịnh Duẫn Hạo ở trong tối nên không thể nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt hắn, chỉ biết ánh mắt của hắn dừng lại trên khuôn mặt của Kim Tại Trung rất tập trung.
Thu người lại, Tân Tử Phong đưa tay vào trong túi áo rút ra ba viên bi có màu khác nhau, chọn ra viên màu đỏ sau đó lại bỏ hai viên còn lại vào túi. Nhìn viên bi màu đỏ trong tay, Tân Tử Phong cả người đều dựa vào tường, nhắm mắt tại, trên mặt một lần nữa lộ ra nụ cười.
“Anh thích chơi bắn bi?”
“Không phải, chỉ là quen tuỳ thân đem theo. Tôi¼ có một người em trai tên Tử Hàng. Lúc nhỏ chúng tôi thường đem theo ba viên bi khác màu trên người.”
“Vậy bây giờ cậu ấy…”
“Bọn tôi đã rất nhiều năm rồi không liên lạc, nó bây giờ vẫn đang đi học. Vài năm trước, bản thân tôi đã tự tạo ra một tai nạn giao thông.”
“…Anh muốn để cậu ấy nghĩ rằng anh đã chết?”
“Cậu biết đấy, thân phận của tôi đối với nó, cái hại luôn luôn vượt xa cái lợi.
Trên thế giới này chỉ còn lại nó thật sự nhớ đến tôi, tôi biết mình rất ích kỉ, tôi muốn để một người như thế sống tiếp, sống rất lâu, lại không muốn để nó lo cho tôi.”
“……”
“Bọn tôi lúc nhỏ cũng giống như anh em Mễ Nhạc, cũng thường đi ăn cắp đồ. Một người ăn cắp một người canh, ba viên bi này chính là ám hiệu của bọn tôi. Ba màu khác nhau đại biểu cho những cấp độ nguy hiểm khác nhau, màu lam là nguy hiểm, màu vàng là rất nguy hiểm, màu đỏ là cực kì nguy hiểm hay nguy hiểm đến tính mạng……”
Thì ra cậu đều nhớ. Anh sẽ không để họ tổn thương cậu nữa, kể cả người đó, cũng không được.
Mở mắt ra, đứng thẳng người, Tân Tử Phong không xem tình trạng trong phòng như thế nào lần nữa, âm thầm rời khỏi bệnh viện.
.
Mở cửa nhà ra, phát hiện đèn trong phòng khách không bật, đèn trong phòng ngủ lại bật, Đặng Dũng không hề kinh ngạc, cũng không mở đèn phòng khách, mà đi thẳng vào phòng ngủ. Còn cái người đang bán khoả thân nằm trên giường anh, đang nhắm mắt không biết đang mơ cái gì. Cuốn tạp chí gì đó nằm trong tay trước đó, đã vì cánh tay bị thả lỏng mà rớt xuống. Đầu của người trên giường cử động, người đó đột nhiên tỉnh dậy, nhìn người đang đứng ở cửa, lộ ra nụ cười.
“Cậu về rồi à!”
“……”
“Ok, xin lỗi, tôi lập tức mặc đồ vào đây.”
Nhìn khuôn mặt đã tối sầm lại của Đặng Dũng, biết rằng đó là đoạn dạo đầu trước khi anh nổi giận, Đào Chí Cương mới ý thức được bản thân đang loã lồ nằm trên giường của anh, tuy rằng chăn đã che đi nửa thân dưới, nhanh chóng đưa tay đầu hàng xin lỗi. Không thèm để ý Đào Chí Cương trên giường, Đặng Dũng không nói gì mà mở tủ ra lấy quần áo đi vào phòng tắm. Đợi Đặng Dũng ra khỏi phòng, Đào Chí Cương mới trần truồng bước xuống giường, lấy quần áo mặc vào.
Cậu đã quen với việc chốc chốc lại sang đây ngủ với anh, nhưng cũng không nhớ thói quen này bắt đầu từ khi nào, vì nó đã thực sự rất lâu rồi. Cậu có thói quen loã thể khi ngủ, còn khi đến đây ngủ cậu phải mặc quần áo vào, chỉ là hôm nay cậu quên.
Nằm trở lại giường, Đào Chí Cương cầm lấy cuốn tạp chí lúc nãy mà đọc. Một lúc sau Đặng Dũng cũng mặc áo ngủ đi vào, dường như rất mệt, vừa ngồi xuống giường đã ngã ra nằm.
“Này, tóc vẫn chưa khô.”
“Mệt.”
“…Có tin gì không?’
Đặng Dũng chần chừ một lúc, đã lâu rồi anh không nghe thấy Đào Chí Cương nói như vậy.
“Không có, thông tin nắm được chỉ theo đến châu Âu.”
“Châu Âu? Cậu nói xem, có khi nào là tên đó không? Chúng ta cũng không giao dịch với châu âu, càng không xích mích với người bên đó.”
“Nếu như là tên đó thì ông ta xuống tay với Kim thiếu gia rất dễ hiểu, nhưng ông ta xuống tay với anh Huy thì không đúng. Với lại cũng nhiều năm như vậy, chỉ sợ ông ta đã sớm quên lời bản thân nói năm đó, cũng không còn tâm trạng như lúc đó. Hơn nữa, tuy rằng lúc đó Chu Chấn Hải có để lại cho bản thân một ít, còn lại đều bán sang châu Âu, cũng không thể nói những người mua hàng của ông ta sẽ không bán cho người khác. Chúng ta chưa nắm được nhiều tin hơn, nên không thể nói sự thật như những tin ta nắm được. Còn lại cũng không thể loại trừ Chu Chấn Hải, người ra mệnh lệnh không nhất định là bên Châu Âu.”
“Cậu nói là, Chu Chấn Hải cũng có khả năng….”
Đáp một tiếng, Đào Chí Cương trượt người chui vào trong chăn, sau đó hai người im lặng lưng đối lưng nằm, cũng như lúc chiến đấu sau lưng luôn giao cho đối phương. Nằm xuống chưa tới mười phút, Đào Chí Cương đã ngủ mất, Đặng Dũng trước nói mệt nhắm mắt lại, nhưng thần chí lại tỉnh táo.
Hôm nay chỉ bằng cảm giác phán đoán rằng Tân Tử Phong sẽ trở về bệnh viện, không ngờ cũng thật sự để anh đợi được, sau đó nhìn anh ta đứng bên ngoài phòng rút ra viên bi đỏ. Hôm nay lúc Kim thiếu gia gọi điện thoại trong cái câu duy nhất đó có “viên bi đỏ”, “viên bi đỏ” này rốt cuộc có ý gì? Tân Tử Phong cùng Kim thiếu gia, rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Nụ cười vừa hạnh phúc vừa bi thương của Tân Tử Phong khi dựa vào bức tường trước khi rời khỏi bệnh viện, cùng biểu hiện của anh ta ngày hôm nay, Đặng Dũng có thể đoán được tấm lòng của Tân Tử Phong đối với Kim thiếu gia. Nhưng… Tân Tử Phong đối với thiết kế của bệnh viện không quen thuộc, theo lý mà nói anh ta không thể rõ tình trạng của bệnh viện như vậy được, đặc biệt là khu vực lầu mười tám trở lên, nhưng đêm nay anh ta dễ dàng đột nhập vào mà không bị ai phát giác lại không cần đi thang máy đến lầu hai mươi hai, xem ra Tân Tử Phong không đơn giản như bọn họ biết. Hôm nay Kim thiếu gia cùng anh Huy đều xảy ra chuyện, hai người trước đó dường như không đem theo người mà cùng nhau ra ngoài, sau đó lại cùng nhau bị tấn công, một người gần mất mạng, một người cũng bị thương không nhẹ. Còn những lời trước đó anh Huy nói khi đưa hai vật đó cho anh, dường như đã sớm dự liệu được chuyện này sẽ xảy ra, nhưng lần này anh thương nặng như vậy mà lại không có nhiều phòng bị. Hai chuyện này, còn những chuyện xảy ra trong đoạn thời gian này có quan hệ gì với nhau? Nếu như có, thì rốt cuộc là cái gì?
Đặng Dũng chau mày suy nghĩ, không có đáp án. Vừa nhắm mắt lại, đangđịnh đi ngủ, thì người đang dựa sát vào lưng bắt đầu run lên, Đặng Dũng đưa tay bật đèn đầu giường, xoay người ôm người bên cạnh vào lòng.
Anh biết Đào Chí Cương đang gặp ác mộng, bọn họ từ sau lần đầu tiên họ giết người đã thường xuyên gặp ác mộng, chỉ là vài năm gần đây số lần giảm đi cũng có thể do bản thân đã trở nên chai lì. Anh còn nhớ sau lần đầu tiên họ giết người năm mười sáu tuổi, hai người đã trốn trong phòng tắm vừa cười to vừa hút thuốc, tay lại run đến nỗi không thể bật nổi bật lửa…
Lúc hồi thần lại, Đặng Dũng phát hiện người trong lòng đã thả lỏng ra, không run rẩy nữa, nên thả lỏng cánh tay đang ôm chặt người đó ra, cẩn thận ngồi dậy, dùng khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cậu. Người bên dưới khẽ động đậy, tay của Đặng Dũng cũng theo đó mà dừng lại, lúc phát hiện Đào Chí Cương vẫn chưa tỉnh thì thở phào nhẹ nhõm, ánh nhìn lại dừng lại trên đôi mắt đang nhắm chặt của cậu, sau đó là chiếc mũi anh tuấn, cuối cùng là đôi môi hơi khô, đầu từ từ hạ thấp xuống, lúc môi anh chỉ còn cách đôi môi đó hai xăng ti mét thì dừng lại, lập tức xoay người tắt đèn nằm trở lại giường, nhắm mắt lại.
|