[FanFic YunJae] Tường Vi Màu Xanh Nước Biển
|
|
Chương 53
“Đại ca, bây giờ quan trọng nhất là tìm người về, Kim thiếu gia trên người không có chứng minh nhân dân, hay hộ chiếu, cũng không có tiền, chắc sẽ không thể chạy xa được.”
“Vậy còn không mau đi tìm!”
“Vâng.”
Vài người nhận lệnh xoay người đi ra ngoài, chỉ có Tân Tử Phong đứng tại chỗ không động đậy.
“Còn có chuyện gì?”
Âm thanh của Trịnh Duẫn Hạo kéo mọi người lại. Tân Tử Phong khẽ đung đưa tay, ngước đầu nhìn Trịnh Duẫn Hạo.
“Ngày trước Kim thiếu gia đột nhiên hỏi tôi, nơi những thiếu gia ở gọi là gì. Hôm qua lại hỏi, [Đại ca của các anh có phải vẫn ở đó không?]”
Lời của Tân Tử Phong khiến người khác kinh ngạc, ánh mắt đều chuyển sang phía Trịnh Duẫn Hạo. Còn Trịnh Duẫn Hạo lại nhìn Tân Tử Phong, không nói gì. Rất lâu sau mới nói ra hai chữ.
“Ra ngoài.”
Âm thanh không có nộ khí nhưng lại lạnh lẽo.
“Tất cả ra ngoài.”
Lần này Tân Tử Phong là người đầu tiên ra ngoài, những người khác cũng đều lui ra ngoài.
“Tử Phong, đợi đã, Tử Phong.”
Bước chân của Tân Tử Phong dừng lại, xoay người nhìn về phía Đặng Dũng đang đuổi tới.
“Lời cậu vừa nói với đại ca là thật sao?”
“Chẳng lẽ tôi lại dám lừa đại ca hay sao?”
Nói xong, Tân Tử Phong xoay người bỏ đi.
“Ô, biểu tình lúc nãy của anh ta là giận sao?”
Đào Chí Cương nhìn tấm lưng đã bỏ đi rồi hỏi Đặng Dũng.
“Chắc là vậy.”
“Nếu như vậy thì lần này Kim thiếu gia bỏ đi là có liên quan đến việc đại ca đi tìm thiếu gia rồi?”
“Có lẽ vậy.”
“Nhưng, Kim thiếu gia làm sao biết được?”
“Không biết.”
Mọi người đều đã ra ngoài, Trịnh Duẫn Hạo nhắm mắt dựa lên sopha, sau đó lại mở mắt đưa tay hất đổ những thứ trên chiếc bàn. Tách trà rơi xuống nền đất, phát ra âm thanh va chạm, nhưng không bị bể.
Lần này bang Băng Diễm làm cuộc tìm kiếm rầm rộ, cả đám người tìm hết bốn ngày, dường như đã đào bới cả San Francisco lên nhưng vẫn không tìm thấy Kim Tại Trung. Nộ khí của Trịnh Duẫn Hạo không giảm theo thời gian, ngược lại còn ngày một dâng cao hơn.
Còn lúc này Kim Tại Trung đang ngồi bên một chiếc bàn gỗ trong một ngôi nhà nhỏ đơn sơ, ăn những món ăn do chính mình nấu, không biết bên ngoài đang đào bới khắp nơi để tìm cậu. Cậu sau khi vào căn nhà nhỏ đã không ra ngoài lần nào, trong nhà đã chuẩn bị sẵn mọi thứ mà cậu cần. Sau khi ăn xong đang chuẩn bị dọn dẹp thì có người gõ cửa. Nhẹ nhàng đi đến phía sau cánh cửa, từ chiếc lỗ trên cửa nhìn kĩ người đến sau đó mới mở cửa. Dương Húc Huy đi vào nhà tiện thể đóng cửa lại, nhìn thấy chén dĩa trên bàn vẫn chưa được dọn có chút kinh ngạc.
“Ăn khuya?”
“Không phải, là bữa tối.”
“Bữa tối? Khuya như vậy¼”
“Ở đây không có việc gì làm, khi nào đói thì khi đó ăn. Thứ đó anh đã đưa tới chưa?”
Kim Tại Trung nhìn lướt qua thứ đồ trên tay anh, xoay người đi rửa chén.
“Rồi. Nó đang tìm cậu khắp mọi nơi.”
Lời của Dương Húc Huy vừa truyền tới, động tác của Kim Tại Trung dừng lại một chút, không nói gì.
“Tính khí trở nên rất nóng nảy, tôi đã lâu rồi không nhìn thấy bộ dạng đó… hôm đó Tử Phong đã chịu một trận mắng.”
“Đồ có phải chưa chuẩn bị xong không? Không sao, nhưng vẫn mong anh nhanh chóng làm xong.”
Tuy rằng Kim Tại Trung không muốn tiếp lời của anh, nhưng anh không muốn bỏ cuộc như vậy.
“Gần đây Walid rất cảnh giác…”
“Tôi chỉ là một người bình thường, Quản lý bộ phận kế hoạch của một công ty nào đó, không thể giúp anh chuyện gì.”
“Trong này có hộ chiếu và vé máy bay đến Hà Lan vào tối mai, còn những thứ khác mà cậu cần nữa.”
“Cám ơn anh.”
“…Vậy tôi đi đây.”
“Ừ.”
Cho đến khi Dương Húc Huy đóng cửa, Kim Tại Trung vẫn chưa xoay người lại. Nằm trên chiếc giường không thoải mái cho lắm, Kim Tại Trung không ngủ được. Ngày mai vào lúc này sẽ không ở đây nữa, sẽ không có quan hệ gì với nơi này nữa, cũng không có quan hệ gì với hắn nữa. Sẽ không có quan hệ nữa. Tay đưa vào trong áo, đặt lên đoá tường vi đó. Hàn Kính nói đúng, không thể rửa sạch được, thì chỉnh sửa thành hình khác. Hoặc Mặt Trăng sẽ có cách. Nhắc đến bọn họ đã rất lâu không gặp, đợi đến khi mình xuất hiện trước mặt họ, bọn họ chắc chắn sẽ ngạc nhiên lắm! Kim Tại Trung nỗ lực nghĩ đến nụ cười của những người bạn thân, khoé mắt bắt đầu ướt. Cậu biết cái cảm giác vẫn luôn chôn sâu dưới đáy lòng là gì, là lo lắng và không nỡ. Nhưng thì đã sao? Cậu cảm thấy rất mệt, cậu không muốn kéo dài nữa, cậu bỏ cuộc rồi.
Đột nhiên có một tiếng động không lớn, khiến nước mắt gần trào ra của Kim Tại Trung dừng lại. Suy nghĩ đó là chuột lướt qua trong đầu, nhưng những tiếng động tiếp theo khiến cậu khẳng định đó là người, không phải là chuột. Tiếng bước chân của người đi tới rất nhỏ, mà còn đi về hướng của cậu. Lúc nãy lo suy nghĩ, nên không nghe thấy tiếng người mở cửa. Căn nhà này không có chia ngăn gì, ngồi trên giường là có thể nhìn thấy cánh cửa duy nhất kia. Rèm cửa sổ không có kéo lên, ánh đèn đường bên ngoài len lỏi vào, nên căn nhà cũng không quá tối. Còn ánh trăng thì chiếu lên chiếc giường. Nằm trên giường, có thể nhìn thấy được hình ảnh mơ hồ của người đang đi tới, nhìn bóng dáng đang đi đến gần mình, trong đầu Kim Tại Trung không nghĩ quá nhiều, cũng không dám có động tác lớn nào. Vì nếu nói thì mình ở ngoài sáng người ta ở trong bóng tối, cậu chỉ cần cử động mạnh đối phương sẽ phát giác. Lúc chưa biết được người đến là ai, có mục đích gì thì tốt nhất là im lặng quan sát.
Người đó đến càng ngày càng gần, Kim Tại Trung nỗ lực điều chỉnh nhịp thở của mình, một tay đưa xuống dưới nắm chặt lấy gối, lúc cần thiết có thể làm công cụ phòng bị, nhắm mắt lại. Tiếng bước chân dừng lại ở trước giường mình một lát, nhưng lại không nghe thấy tiếng động gì, Kim Tại Trung có chút nghi hoặc, vừa hé mắt ra, thì một miếng vải đã bịt miệng cậu lại. Mắt liền mở to, nhưng lại không thể nhìn rõ khuôn mặt bị mũ len che đi, chỉ cảm thấy trong sự quan sát mờ ảo đôi mắt kia hơi quen thuộc, sau đó ngất đi.
Đợi đến khi người trên giường nhắm mắt lại, không giằng co nữa, người đó mới bỏ chiếc khăn dùng để bịt miệng Kim Tại Trung ra. Mượn ánh sáng nhạt nhoà của ánh trăng nhìn quanh căn phòng, người đó liền đi đến bên chiếc cửa sổ, mở rèm cửa ra, sau đó quay trở lại giường, bật đèn đầu giường lên, cởi mũ len ra ngồi bên giường, chỉ nhìn người trên giường. Rất lâu sau, mới từ từ đưa tay qua đó, nhưng gần chạm vào khuôn mặt của Kim Tại Trung đã rụt lại, chỉ ngồi đó, nhìn như vậy….
.
Lúc mở mắt ra nhìn thấy trần nhà quen thuộc, sau khi thức dậy việc đầu tiên Kim Tại Trung làm chính là kiểm tra bản thân, phát hiện không có gì khác trước khi ngủ, lại xuống giường kiểm tra những thứ trong chiếc phong bì màu bò, không thiếu gì cả, nhìn những thứ trong nhà cũng không có gì khác thường, ngay cả cửa nhà cũng không có dấu vết bị cạy qua. Ngồi trên giường suy nghĩ rất lâu, trừ việc biết người đó là đàn ông và là cao thủ mở khoá, Kim Tại Trung không thể đoán được người đó là ai, mục đích là gì. Nếu không phải chiếc rèm cửa bị kéo lên, cậu thật tưởng rằng mình đang mơ. Nghĩ không ra, Kim Tại Trung quyết định xem như là tai nạn. Sau khi hoá trang một chút thì ra ngoài, trước khi rời khỏi đây cậu còn phải đến một nơi.
Trong nghĩa địa đứng trước một chiếc bia mới dựng không lâu.
Đặt bó hoa cúc trong tay xuống, Kim Tại Trung nhìn bức ảnh trên bia mộ, rất lâu sau mới mở miệng nói.
“Xin lỗi, lâu rồi mới đến thăm anh, còn nữa, tôi đã làm mất con búp bê anh tặng… Tiểu Long và Tiểu Tuyết bây giờ đều rất tốt, Tuyết Dung nói với bọn chúng là anh đã đi công tác ở một nơi rất xa, phải rất lâu mới về thăm chúng được. A Huy nói, đã tìm được một người có giọng giống anh, sẽ để người đó gọi điện thoại cho bọn chúng… kì thực lần này tôi tới là muốn nói với anh, tôi phải đi rồi, rời khỏi Mỹ. Tôi cảm thấy tôi càng ngày càng không giống bản thân, cũng trở nên càng ngày càng độc ác. Còn… trở nên giống như đàn bà, kì thực, giống oán phụ. Bản thân cũng cảm thấy rất chán ghét, rất ghê tởm. Nên tôi phải rời khỏi đây, sau đó quên đi mọi thứ, trở lại bản thân trước đây, Kim Tại Trung của trước đây, giống như bố mẹ làm một người bình thường. Nhưng tôi từng đồng ý với anh sẽ nhớ đến anh, nên tôi sẽ không quên anh… tôi nên đi rồi, nếu sau này có cơ hội, tôi sẽ lại đến thăm anh.”
Từ nghĩa địa trở về, Kim Tại Trung ngồi trong nhà rất lâu, cảm thấy bụng hơi đói mới đứng dậy, quyết định làm một bữa tối cuối cùng. Trong lúc đang thái rau, đằng sau liền phát ra một tiếng “bang”, Kim Tại Trung kinh ngạc xoay người nhìn thì cửa đã mở ra, một đám người xông vào.
Nhìn thấy đám người sau khi vào nhà tách ra hai bên, Kim Tại Trung liền kinh ngạc, sau đó tay trái liền nhanh chóng đưa vào trong túi, nhìn thấy người đó đi vào. Trịnh Duẫn Hạo không bước thêm nữa, chỉ nhìn Kim Tại Trung đang bất động.
“Đem cậu ta về.”
Nói xong, Trịnh Duẫn Hạo liền xoay người đi ra ngoài. Đào Chí Cương nhìn Trịnh Duẫn Hạo đang đi ra ngoài lại nhìn Kim Tại Trung đang đứng im trong nhà, liền nhanh chóng bước theo Trịnh Duẫn Hạo xuống lầu. Để lại một mình Tân Tử Phong nhìn Kim Tại Trung, nhẹ nhàng mở miệng.
“Kim thiếu gia… đi thôi.”
Không nói gì, không làm thêm gì, Kim Tại Trung cũng cất bước đi ra ngoài. Xuống tới lầu, xe của Trịnh Duẫn Hạo đã đi rất lâu rồi. Nhìn theo hướng xe biến mất, Kim Tại Trung đứng rất lâu.
“Kim thiếu gia?”
Thu lại ánh nhìn, Kim Tại Trung đi đến cánh cửa xe được Tân Tử Phong mở sẵn, ngồi vào trong xe, Tân Tử Phong cũng ngồi xuống. Đóng cửa xe lại, Tân Tử Phong kéo ống quần lên, rút ra chiếc dao găm trên bắp chân, rút áo sơ mi ra cắt một miếng vải nhỏ, sau đó quay sang hướng Kim Tại Trung.
“Kim thiếu gia có thể đưa tay trái ra đây không? Tuy rằng nói dao cắt trúng không phải là vết thương nghiêm trọng nhưng mười ngón tay đều nối liền với tim, nên sẽ rất đau đấy. Tôi nhớ cậu từng nói, người phải đối tốt với bản thân một chút.”
Lúc này Kim Tại Trung chỉ nhìn anh, không đưa tay ra, trên mặt có chút nghi hoặc, Tân Tử Phong cầm mảnh vải, cười.
“Trên túi áo dính một ít máu.”
Lần này Kim Tại Trung cũng cười, từ trong túi rút tay ra đưa tới trước mặt anh, nhìn thấy ngón trỏ bị thương của Kim Tại Trung, Tân Tử Phong trong lòng khẽ đau nhói: vết thương sâu hơn trong tưởng tượng, máu vẫn chưa ngừng chảy. Trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, nhưng tay lại không dừng thuần thục băng bó.
“Được rồi.”
“Cảm ơn.”
Rút tay lại bỏ vào trong túi áo, nhìn những cảnh vật không ngừng tụt về sau, trong đầu Kim Tại Trung hiện lên một khuôn mặt, không phải Trịnh Duẫn Hạo, cũng không phải Hàn Kính đã chết, mà là Tân Tử Phong đang ngồi cạnh cậu.
|
Chương 54
Theo sự hiểu biết của cậu, Tân Tử Phong là một người luôn quan sát kĩ những thứ xung quanh. Ở bên cạnh anh rất thoải mái, tự tại, anh ta luôn điều chỉnh mức độ quan tâm chăm sóc đến người khác một cách thích hợp nhất, không khiến người khác cảm thấy áp lực, không thoải mái. Tân Tử Phong trước đây từng nói vì người nào đó nguyện ý làm tất cả, lần đó trọng thương chắc chắn là liên quan đến người đó. Người có thể khiến người như Tân Tử Phong vì mình như vậy, chắc chắn không đơn giản, một người đàn ông không đơn giản, cậu hoàn toàn không nghĩ người đó là phụ nữ. Không biết vì sao, người đàn ông với chiếc mũ len tối qua khiến cậu nhớ đến khuôn mặt của Tân Tử Phong. Nhẹ nhàng lắc đầu, kéo khoé môi lên, Kim Tại Trung cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều. Điều bản thân nên suy nghĩ chính là kết cục của mình khi về tới nơi, Trịnh Duẫn Hạo đã tức giận hay nói là đã giận dữ đến mức không muốn ngồi cùng một xe với cậu, xem ra bản thân khó sống đây.
Kim Tại Trung lo lắng không thừa. Lúc chân cậu vừa đặt xuống đất, bốn người cao lớn đứng trước mặt cậu, sau đó cậu được nhốt vào căn phòng cậu đã sống hơn nửa năm, sau đó lại bị “mời” đến căn phòng sách bên cạnh phòng ngủ, tiếp đó cửa được đóng lại sau lưng. Đến lúc đó, Kim Tại Trung cuối cùng cũng đã rõ bản thân bị quản thúc rồi. Nhẹ nhàng kéo khoé môi lên, nhưng khoé môi lại mang theo sự cay đắng, cả cậu cũng không biết tại sao. Nằm trên giường, Kim Tại Trung hiểu rõ những việc tiếp theo không phải do cậu quyết định, điều duy nhất cậu có thể làm là nghỉ ngơi. Trịnh Duẫn Hạo tiếp theo sẽ làm gì, cậu không biết, cậu cũng không muốn nghĩ đến.
Ngược lại với sự thoải mái của Kim Tại Trung, nhìn cậu bị vài người đưa vào trong nhà Tân Tử Phong trong lòng khó chịu. Sau khi rời khỏi tổng bộ, một mình lái xe đến bên bờ sông, ngồi trên đê hút thuốc, nhưng vừa hút hai ngụm đã ném điếu thuốc xuống sông, sau đó đứng dậy, lui lại. [Xin lỗi, để cậu trở về nơi khiến cậu không vui. Nhưng nếu như để cậu rời đi, vậy tôi cả cơ hội nhìn thấy cậu cũng không có.]
.
Đêm đó lúc dì Tống đem bữa tối đi vào, Kim Tại Trung trong lòng cười khổ: Bây giờ vào phòng này cũng không cần gõ cửa, cậu ngay cả quyền lợi cho phép ai vào cũng không có. Nhìn thức ăn trên bàn, Kim Tại Trung không khước từ mà bắt đầu ăn. Cả ngày nay cậu chưa ăn gì, kì thực rất đói.
“Kim thiếu gia thật sự muốn rời khỏi thiếu gia sao?”
“A, gì cơ?”
Chuyên tâm ăn Kim Tại Trung không chú ý đến câu hỏi của dì Tống, dừng đũa nhìn bà.
“Cậu thực sự muốn rời khỏi đây, rời khỏi thiếu gia sao?”
Dì Tống nhìn Kim Tại Trung hỏi, trên mặt là sự nghiêm túc cậu chưa từng nhìn thấy. Kim Tại Trung xoay đầu, bới một miếng cơm vào miệng.
“Lâu rồi không ăn những món ngon như vậy.”
Nhìn Kim Tại Trung không muốn trả lời câu hỏi của bà, dì Tống khẽ thở dài.
“Xem ra lúc ban đầu tôi đoán đúng, cậu không phải nguyện ý ở bên thiếu gia. Lúc nhìn thấy thiếu gia bế cậu về, cậu lại ngủ vài ngày liền tôi đã cảm thấy kì lạ, nhưng nhìn thấy thiếu gia vui như vậy, cậu cũng không phản kháng… Bỏ đi, tôi còn tự nhủ bản thân nghĩ quá nhiều, Thực ra thì… có thể do tôi nói nhiều, nhưng xin Kim thiếu gia để tôi nói thêm một câu, nếu cậu thật sự bỏ đi, thì thiếu gia chỉ còn lại một mình. Kim thiếu gia cậu cứ ăn trước, đợi ăn xong tôi sẽ đến dọn.”
Nói xong dì Tống đi ra ngoài. Lúc cửa phòng đóng lại, đũa của Kim Tại Trung dừng lại. Thật sự muốn rời khỏi nơi đây, rời khỏi hắn sao? Cho đến gần đây cậu mới phát hiện, người chìm trong tình yêu thì khả năng chịu đựng sẽ giảm sút, người cũng trở nên yếu đuối. Bây giờ mọi chuyện trở nên thế này không phải một hai câu là có thể giải quyết được, nhưng phải giải quyết như thế nào, chỉ có thể xem biểu hiện của Trịnh Duẫn Hạo. Sau đó Kim Tại Trung ở trong phòng sách năm ngày cũng không gặp lại Trịnh Duẫn Hạo, cũng không biết hắn có về hay không. Không ai chủ động nói cho cậu biết, còn cậu bây giờ không có khí lực đi hỏi.
Kì thực sau khi Kim Tại Trung được đưa về, Trịnh Duẫn Hạo rất ít khi trở về nhà. Chỉ vào ngày Kim Tại Trung được đưa về, sau khi cậu vào phòng, đứng trước cửa phòng được đóng lại nửa ngày, sau đó ra ngoài. Đi xử lý những chuyện hắn chưa kịp xử lý trong những ngày Kim Tại Trung biến mất.
Khoảng thời gian từ khi Hàn Kính chết cho đến khi tìm thấy Kim Tại Trung, bang Băng Diễm tổng cộng chết sáu người, mà còn là những người có địa vị trong bang, trong đó có hai người là trợ lý của đường chủ. Trong giới xã hội đen chết vài người dường như là một chuyện bình thường, nhưng đây không còn là thời đại chém giết bừa bãi nữa, ngoài ra những người đó đều không phải chết vì chém giết, mà là chết vì tai nạn. Nếu là tai nạn, thì không có gì để điều tra, nhưng những người này chết vì tai nạn liên tiếp trong vài ngày thì khiến người khác phải hoài nghi, đó thật sự chỉ là tai nạn? Nhưng mặc cho Trịnh Duẫn Hạo cho người điều tra kĩ lưỡng thế nào, kết quả vẫn như vậy, cuối cùng chỉ có thể chôn cất đàng hoàng, để người ta an nghỉ.
Những cuốn sách trên kệ trong phòng, đã được Kim Tại Trung đọc lại không biết bao nhiêu lần trong vòng vài tháng qua, những ngày này lại phải xem lại. Đặt cuốn sách trong tay xuống, Kim Tại Trung nhìn căn phòng buồn rầu, sau đó đứng dậy đi ra. Nhưng cửa phòng vừa mở thì hai bảo vệ to con đã chặn cậu lại.
“Tôi chỉ sang phòng bên cạnh lấy đồ.”
“Kim thiếu gia, đại ca có lệnh, không có sự cho phép của anh ấy, không được để cậu bước nửa bước ra khỏi phòng này. Nên thật xin lỗi.”
“Vậy có thể giúp tôi gọi dì Tống không?”
Hai người bên ngoài nhìn nhau một cái, khẽ gật đầu. Dì Tống được đại ca phân phó chăm sóc Kim thiếu gia, tìm bà ấy chắc không có vấn đề gì. Lại nói, bọn họ cũng không biết Kim thiếu gia tìm bà ấy có phải vì thân thể không khỏe hay không, nếu như Kim thiếu gia xảy ra chuyện gì, nộ khí của đại ca họ chắc chắn không thể chịu được, lúc đó chỉ sợ tính mạng cũng không được bảo toàn. Đóng cửa lại, Kim Tại Trung bất lực thở dài. Nếu như thật sự muốn rời khỏi, sao không đi được. Chỉ là chuyện đã đến bước này, cậu đã không thể lùi lại. Cho dù bây giờ Trịnh Duẫn Hạo mở rộng cửa, cậu cũng không đi, trừ khi Trịnh Duẫn Hạo không cần cậu nữa. Nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, Kim Tại Trung lại nở nụ cười. Nếu như không phải khung cửa sổ lớn này, cậu mấy ngày nay thật sự phải sống những ngày không nhìn thấy bầu trời.
“Kim thiếu gia, cậu tìm tôi?”
“Uhm, ở đây hơi chán, nên có thể nhờ dì lấy giùm tôi cây tiêu không?”
“Được, cậu đợi một lát.”
Dì Tống rất nhanh đem cây tiêu đến. Đưa tiêu cho Kim Tại Trung, nhìn quầng đen dưới mắt cậu, dì Tống do dự hỏi.
“Kim thiếu gia mấy ngày nay ngủ không ngon sao?”
“A? Ừ, ngủ không ngon lắm, ngủ không sâu, buổi tối tỉnh dậy vài lần.”
“Vậy có cần nói với thiếu gia để gọi Hạ Phương sang đây khám cho cậu không?”
“Không cần. Có thể do buổi sáng ngủ nhiều rồi, không có chuyện gì.”
Cậu làm gì mà ngủ nhiều, vốn là thiếu ngủ trầm trọng.
“Đúng rồi, cơm tối nay không cần đem cho tôi.”
“Không cần đem? Nhưng buổi trưa cậu chỉ ăn một ít.”
“Tôi bây giờ cả ngày không làm gì, chỉ đi vòng vòng trong này, ăn rồi cũng không có chỗ để tiêu hoá, đương nhiên sẽ không đói, nên ăn không nhiều.”
“Vậy được, nếu như cậu đói, thì bảo bọn họ gọi tôi, tôi sẽ đưa đến cho cậu.”
“Được.”
Ra khỏi phòng, xuống lầu, dì Tống từ trước đến nay đều không hỏi nhiều, bây giờ cũng không thể không tự hỏi. Bà luôn cảm thấy sau lần này trở về, Kim thiếu gia có gì đó khác lạ. Nói chuyện với người khác không có quá xa cách, chỉ là bà cảm thấy từ trong mắt của Kim thiếu gia ánh lên sự bất cần và không sợ hãi¼ những thứ này trước đây đều không thấy ở cậu, khiến bà cảm thấy hơi lo lắng. Bà cũng không hiểu, lúc chưa tìm được người thiếu gia lo lắng như vậy, bây giờ người tìm được rồi lại rất ít trở về? Chuyện gì cũng nên được giải quyết, cứ nhốt người như vậy cũng không được! Bị nhốt trong thời gian dài sẽ xảy ra chuyện, Kim thiếu gia ngủ không ngon cũng nên nói với thiếu gia mới được. Cơm tối cũng nên chuẩn bị sẵn, như vậy Kim thiếu gia có đói, hâm nóng là có thể ăn.
Còn Kim Tại Trung sau khi dì Tống đi ra, mới nhẹ nhàng thở phào, sau khi đặt tiêu xuống thì đi vào phòng tắm, đứng trước gương.
“Sao lại rõ như vậy? Xem ra phải lấy đồ đắp lên mới được.”
Đi ra khỏi phòng tắm, thổi một bài, Kim Tại Trung liền ngồi chờ đợi màn đêm đến.
|
Chương 55
Trên đường ngồi xe trở về, tâm trạng của Trịnh Duẫn Hạo không tốt lắm. Người có địa vị lớn nhất trong giới cảnh sát của bang Băng Diễm tối qua, chết rồi.
Walid Samak là do bang Băng Diễm đưa lên, ba mươi mấy tuổi chức vị đã rất cao. Bang Băng Diễm nhờ ông ta, đương nhiên ông ta cũng thu lợi từ bang Băng Diễm. Walid là người luôn cẩn trọng, không dễ tin tưởng người khác ngoài bản thân, nên đối với ai cũng có phòng bị, làm việc luôn giữ lại một chút, đối với bang Băng Diễm cho ông ta nhiều lợi nhuận cũng không ngoại lệ. Nhưng người như vậy tối qua lại chết trên giường của nam kĩ, còn nam kĩ này lại là người ở chỗ của Trịnh Duẫn Hạo, còn người thiếu niên xinh đẹp đó xem ra cũng không lạ lẫm với Trịnh Duẫn Hạo, chính là trước đây được hắn mở hàng Thường Gia Nghị. Chỉ là trước khi chuyện này xảy ra Trịnh Duẫn Hạo vốn không biết tên cậu, cũng không nhớ mặt cậu. Một người cấp cao tinh anh của giới cảnh sát đã chết, tất nhiên không thể bình yên. Nhưng là một cảnh sát chết trên giường của nam kĩ, nói thế nào cũng không được hay cho lắm. Nhưng tại hiện trường không có bất kì vết tích của chuyện chém giết, trên người Walid cũng không có bất kì ngoại thương nào, theo xét nghiệm ban đầu cũng không có dấu vết bị trúng độc. Theo lời khai của Thường Gia Nghị, Walid chết trong lúc quan hệ, nên bước đầu phán đoán Walid bị chết đột ngột. Nhưng thân thể của Walid luôn rất khỏe mạnh, không có bệnh tim hay những bệnh có thể gây tử vong khác, người nhà ông ta cũng không ai có những bệnh như vậy, nên nguyên nhân chết còn phải đợi phân tích tiếp, mới có thể cho ra kết luận cuối cùng.
Còn Trịnh Duẫn Hạo tâm trạng không tốt không phải vì cái chết của Walid, ông ta chết rồi, bang Băng Diễm có thể tìm người thay thế ông ta. Chỉ là, cái chết kì lạ của Walid và sáu người kia quá khác thường, bảy người đều có quan hệ lớn với bang Băng Diễm, đây chỉ là trùng hợp ư? Nếu như có người âm thầm ra tay thì người đó thật đáng sợ, vì không để lại bất kì dấu vết nào. Mục đích của người đó lại là gì? Nếu như muốn ngắm vào bang Băng Diễm, tại sao lại chọn những người nếu xem xét nghiêm túc thì cũng không quá quan trọng với bang Băng Diễm?
Trịnh Duẫn Hạo lần đầu tiên vì những chuyện này mà phiền não. Xuống xe đi vào nhà, đúng lúc dì Tống đang bưng chiếc khay từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy thức ăn trong chén, trong đĩa hầu như chưa được đụng tới, đôi mày của Trịnh Duẫn Hạo nhíu lại.
“Cậu ta không ăn sao?”
“Vâng, chỉ uống vài ngụm canh. Tối qua cũng không ăn, trưa cũng chỉ ăn một chút.”
“Nếu như cậu ta không ăn, thì cũng không cần đem lên nữa!”
“Thiếu gia…”
“Được rồi, ngày hôm sau tổng dọn dẹp vườn sau do dì phụ trách. Lui xuống đi.”
“Vâng.”
Tuy rằng còn có chuyện muốn nói, dì Tống chỉ có thể bưng đồ ra ngoài. Bà hiểu rõ dù bà làm việc ở đây mấy chục năm, nhưng bà cũng không có quyền nói chuyện. Sau khi dì Tống ra ngoài, Trịnh Duẫn Hạo liền ngồi xuống sopha, nhắm mắt lại thở nặng nề.
“Đại ca.”
“Chuyện gì?”
Vừa nói chuyện, Trịnh Duẫn Hạo vừa nhắm mắt.
“Hôm nay những thứ bên Trung Quốc gửi, giữ lại như hai lần trước đúng không ạ?”
Một lát sau Trịnh Duẫn Hạo vẫn không nói gì, dường như khiến người khác tưởng rằng hắn đã ngủ mất.
“Đem đi đốt đi.”
“Đại ca?!”
Lời Trịnh Duẫn Hạo khiến Đặng Dũng kinh ngạc.
Đại ca từ trước đến nay luôn rất xem trọng những thứ được gửi đến từ gia đình của Kim thiếu gia, bây giờ cư nhiên bảo hắn đem đi đốt.
“Không nghe rõ sao, hay là muốn tôi nói thêm lần nữa?”
“Đã nghe rõ.”
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trịnh Duẫn Hạo, Đặng Dũng cúi đầu xoay người, cầm túi đồ ra ngoài.
.
Kim Tại Trung từ trên giường thức dậy, phát hiện mình đã ngủ đến mười giờ hơn. Không nhìn thấy bữa sáng do dì Tống để lại trên bàn, Kim Tại Trung có chút nghi hoặc nhưng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là dì Tống thấy mình ngủ ngon quá nên đem đi rồi. Vậy thì để mình đói một chút, đến trưa ăn cho no, cũng nhớ đến dì Tống luôn dùng ánh mắt lo lắng đó để nhìn cậu. Nghĩ như vậy Kim Tại Trung không biết Trịnh Duẫn Hạo đã ra lệnh. Đến bữa trưa không có người đưa đồ ăn tới, Kim Tại Trung bắt đầu phát hiện có cái gì không đúng. Cho đến bữa tối vẫn không ai đưa đồ ăn đến, Kim Tại Trung mới đại khái đoán được chuỵện gì. Không gọi người, Kim Tại Trung cứ như vậy, dù gì Trịnh Duẫn Hạo cũng không để cậu đói chết. Lại nói, làm đến mức này, cậu không thể trách ai.
Nguyên nhân cái chết của Walid cuối cùng cũng được kết luận là đột tử, pháp y không tìm ra được bất kì nguyên nhân nào khác. Trịnh Duẫn Hạo cũng không tìm được bất kì thứ gì chứng minh cái chết của Walid có liên quan đến cái chết của sáu người trước đó từ trong lời khai của Thường Gia Nghị. Còn tội danh giết người của bang Băng Diễm, cũng được xoá đi bởi lời tuyên bố đó.
Cảm thấy mệt mỏi nên Trịnh Duẫn Hạo từ trưa đã sớm trở về. Sau khi về biết được Kim Tại Trung hai ngày nay đều ở trong phòng không có động tĩnh gì, lúc hạ nhân đưa nước cậu cũng không hỏi gì, Trịnh Duẫn Hạo nắm chặt hai tay đi lên sân thượng, lấy rượu từ trong quầy, sau khi mở bình liền uống không ngừng.
Đứng trước cửa phòng, nghe thấy tiếng tiêu cô đơn bi thương truyền đến, nộ khí âm thầm dưới đáy lòng lại bùng dậy. Sau lưng truyền đến tiếng mở cửa thô bạo, khiến cho Kim Tại Trung dứt môi khỏi cây tiêu, xoay người. Vào như thế này, chỉ có Trịnh Duẫn Hạo, đây cũng là lần đầu tiên cậu gặp lại Trịnh Duẫn Hạo sau tám ngày trở về đây.
Hai người nhìn nhau không quá ba giây, Trịnh Duẫn Hạo đầy nộ khí đi về phía cậu, Kim Tại Trung không quan tâm xoay người, tiếp tục đưa cây tiêu đến bên miệng. Nhưng âm đầu tiên chưa thổi xong, người đã bị kéo mạnh về sau, đâm mạnh vào tường, còn chưa kịp xoa đôi vai đang đau nhức, Kim Tại Trung đã thấy cây tiêu trong tay Trịnh Duẫn Hạo bị bẻ làm đôi, tiếp đó bị quăng xuống đất, sau đó Trịnh Duẫn Hạo một tay đặt lên ngực cậu ép cậu sát vào tường, một tay giữa lấy chiếc cằm của cậu, lực mạnh đến nỗi khiến cậu cảm thấy xương cốt có nguy cơ bị vỡ vụn. Mọi hành động đều nhanh đến nỗi khiến cậu phản ứng không kịp.
“Anh ta chết cậu liền đau lòng, ăn không ngon, ngủ không yên, có phải là đói chết rồi cậu cũng không thèm nói gì? Trong phòng ăn và căn phòng này hai người rốt cuộc đã làm gì? Nói! Ăn cơm cũng phải lâu như vậy sao? Tán gẫu cũng phải đặc biệt đi vào phòng nói cả buổi chiều, cả cơm cũng không cần ăn hay sao! Hả?! Có phải đã sớm muốn rời khỏi nơi đây, chỉ vì anh ta mới tiếp tục ở lại, nên anh ta chết rồi cũng không có gì để lưu luyến nữa, đúng không!!! Tôi nói cho cậu biết, đừng mộng tưởng nữa! Cả cuộc đời này cũng đừng mong được rời khỏi đây!”
“Anh sao phải khổ như vậy chứ, Trịnh tiên sinh? Nếu tôi khiến anh chán ghét, khiến anh chướng mắt, để tôi cút là được, đây là nhà của anh, tại sao phải uỷ khuất bản thân ra ngoài ở. Cũng không cần bắt tôi về? Dù gì tôi cũng không thể thỏa mãn anh, hay là có còn hơn không? Lại nói, anh không phải đã sớm chán tôi rồi sao? Anh nói không sai, nếu không phải vì anh ta, tôi đã sớm bỏ đi. Còn nữa, những chuyện anh làm với tôi, tôi cùng anh ấy cũng đều làm hết rồi, trả lời như vậy anh mãn nguyện chưa, Trịnh tiên sinh?”
“Bốp!” một cái bạt tai vô tình hạ xuống mặt Kim Tại Trung.
“Đừng tưởng tôi sẽ không đánh cậu!”
Nghiêng đầu, Kim Tại Trung trong lúc choáng váng vẫn cố cử động, nuốt thứ tanh mặn trong miệng xuống. Chưa qua vài giây, Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên rên một tiếng, lui vài bước, ngã xuống mặt đất.
“Anh cũng đừng tưởng tôi không dám đánh trả. Sao rồi, còn nhớ chứ, cái này là anh dạy tôi, phải làm sao dùng toàn lực tấn công khi đối thủ không chú ý. Thật tiếc, không mang giày.”
Lúc Trịnh Duẫn Hạo đứng dậy, biểu tình hơi ngạc nhiên trên mặt đã biến mất, thay bằng sự lạnh lùng, nhìn biểu tình Kim Tại Trung có đắc ý khi rút lại chân. Kì thực hắn bị Kim Tại Trung tấn công hai lần, lần đầu tiên là dùng đầu gối thụi vào phần bụng, sau đó lui về sau lại bị đá một cước. Giống như Kim Tại Trung nói: tiếc là không mang giày. Nếu như chân của Kim Tại Trung mang thêm giày, thì trước bụng Trịnh Duẫn Hạo nhất định sẽ bầm tím một mảng lớn. Cũng chưa từng có ai có cơ hội làm vậy với Trịnh Duẫn Hạo. Nếu như bình thường, đừng nói một cước đó, ngay cả cơ hội đưa đầu gối lên cũng không có, cho dù bất cẩn bị thụi một phát Trịnh Duẫn Hạo tuyệt đối sẽ không để cho đối phương có cơ hội đá thêm một cước. Chỉ là đối với Kim Tại Trung, hắn không hề phòng bị cũng không ngờ đến.
Trịnh Duẫn Hạo sau khi đứng dậy liền đi về phía Kim Tại Trung, nhưng rất nhanh một chiếc ngân châm không lớn không nhỏ được đâm vào động mạch cổ của hắn. Trước đây vì an toàn của Kim Tại Trung, cũng sợ cậu quên, nên gần như mỗi bộ quần áo của Kim Tại Trung đều có một sợi dây nịt chuyên dụng, trên dây nịt có những chiếc ngân châm không lớn không nhỏ như chiếc đang ở trên cổ Trịnh Duẫn Hạo. Nhưng động tác của Trịnh Duẫn Hạo chỉ dừng lại một chút, không quan tâm đến chiếc ngân châm có thể khiến hắn trọng thương hay mất mạng, tiếp tục đi về phía Kim Tại Trung. Vừa cảm thấy đầu kia của châm chạm vào Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung liền lập tức thu tay lại, trên cổ Trịnh Duẫn Hạo chỉ có một điểm màu đỏ nho nhỏ, không chảy máu. Còn tay vừa rụt lại đã bị Trịnh Duẫn Hạo giữ lại, ngay cả cánh tay kia cũng bị giữ lại, sau đó người bị ép lên tường, cằm một lần nữa bị giữ chặt.
“Chán hay không là do tôi quyết định.”
Vừa nói môi vừa thô bạo ấn lên môi Kim Tại Trung, tay liền bắt đầu xé rách áo của cậu. Thả lỏng tay ra, ngân châm rơi xuống đất, Kim Tại Trung tập trung lực vào cổ tay, nỗ lực thoát khỏi bàn tay gọng kìm kia. Lực của Kim Tại Trung không yếu, lực của Trịnh Duẫn Hạo lại bị phân tán, nên rất nhanh tay của Kim Tại Trung đã thoát ra khỏi tay Trịnh Duẫn Hạo, nhưng mặc cho Kim Tại Trung cố gắng đẩy như thế nào cũng không thể đẩy người phía trên ra. Có thể là do phản ứng kịch liệt của Kim Tại Trung càng khiến hắn tức giận, Trịnh Duẫn Hạo lui lại. Nắm lấy tay Kim Tại Trung kéo mạnh, Tại Trung liền từ đứng trở thành nằm, thân thể của Trịnh Duẫn Hạo lại một lần nữa đè lên. Ngã mạnh như vậy, khiến những sức lực Tại Trung khó khăn tập trung lại được đều biến mất, hơn nữa hai ngày nay ngoài nước ra cậu không cho gì vào bụng, vừa nãy chiến đấu đã sử dụng hết năng lượng vốn có rồi, sau khi bị ngã xuống đất liền nhắm mắt lại, không có bất kì hành động nào nữa. Nhưng biểu hiện chịu đựng tương phản với sự chống trả trước đây của Tại Trung, lại càng khiến ngọn lửa nộ khí trong lòng Duẫn Hạo càng cháy mạnh hơn, động tác cũng càng thô bạo hơn trước nhiều lần…
Mở mắt ra, một lát mới nhìn rõ những thứ trước mắt, biết nơi mình đang ở hiện tại là đâu.
Cậu cũng không biết là mình ngủ thiếp đi hay là ngất đi, cậu đang nằm ở dưới đất của phòng đọc sách, bây giờ lại nằm trên giường của phòng ngủ, thân thể không có cảm giác nhớp nháp, chắc là có người giúp cậu rửa qua. Dù cho có chuyện gì, Trịnh Duẫn Hạo chắc chắn sẽ không để người nào khác giúp cậu tắm rửa, nói như vậy, lệnh quản thúc đã được bãi bỏ rồi?
Khoé môi của Kim Tại Trung kéo lên, nhưng tinh thần lại mang vẻ bi thương, Tại Trung kéo chăn ra muốn xuống giường, nhưng chân vừa đặt xuống thì cơn đau nhức ở vùng lưng và eo truyền đến, người liền từ trên giường ngã xuống đất. Lúc đó Trịnh Duẫn Hạo không có bất kì lời nói dịu dàng nào, cũng không có khúc dạo đầu, không bôi trơn, chỉ đơn giản thô bạo tiến vào, thân thể sớm đã quen với sự dịu dàng vốn không thể chịu đựng được, tuy lần cuối cùng động tác của Duẫn Hạo đã nhẹ nhàng hơn, nhưng đau thì vẫn đau, cảm giác hình như không chảy máu, nhưng chắc là sưng rồi.
Bọn họ chưa bao giờ làm quá hai lần trong một đêm, còn tối qua dưới tình hình đó là làm liên tục ba lần, đã quá mức chịu đựng của cơ thể. Những vết siết trên tay xuất hiện trong tầm mắt. Lúc đó là do thân thể quá đau nên phản ứng hay do Duẫn Hạo dùng chiếc áo sơmi bị xé rách cột chặt tay cậu để lại, cũng không rõ lắm. Đứng dậy, Tại Trung lại cười, biểu tình lại có chút cay đắng.
.
“Lại không có! Các người đứng đây ngủ hay sao, hả?! Một người lớn như vậy các người cũng mất dấu được, mắt nhìn đi đâu hả?”
Tiếng mắng phẫn nộ của Trịnh Duẫn Hạo lại vang lên trên đại sảnh lầu một của toà nhà chính, lần này chịu mắng không phải một con ma bị oan uổng nào, mà là một đám. Một đám người chỉ biết cúi đầu chịu mắng, gánh chịu nộ khí của Trịnh Duẫn Hạo. Có thể khiến Trịnh Duẫn Hạo tức giận như vậy chỉ có Kim Tại Trung. Kim Tại Trung lại không thấy đâu. Duẫn Hạo trưa nay chưa tới hai giờ đã trở về, nhưng vừa vào phòng ngủ thì không thấy Kim Tại Trung đáng ra nên nghỉ ngơi trong đó. Cảm giác không tốt lại dấy lên, hắn liền xuống lầu, đáp án chính là chưa từng nhìn thấy Kim Tại Trung xuống lầu, càng không thấy cậu ra ngoài. Không có tâm tình mắng chửi người khác, chỉ nhanh chóng cho người đi tìm, bản thân hắn đi lên sân thượng. Nhưng trên lầu dưới lầu, vườn trước vườn sau, ở đâu cũng không có.
“Nói đi! Đều câm hết rồi hay sao?”
“Bọn em thực sự không nhìn thấy Kim thiếu gia ra khỏi cửa.”
Một người lớn mật nói nhỏ. Từ lần trước Kim Tại Trung ly khai, sắc mặt của Trịnh Duẫn Hạo chưa từng tốt bao giờ, mọi người đều cẩn thận, sợ làm sai sẽ khiến Trịnh Duẫn Hạo tức giận. Còn sáng hôm nay nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo lúc ra khỏi cửa, tâm tình dường như không tồi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa nhẹ nhõm được bao lâu.
“Không ra ngoài, chẳng lẽ người có thể bốc hơi sao?!”
Lúc này không ai nói gì, Còn dì Tống từ đầu ở trong nhà bếp nghe thấy tiếng mắng của Trịnh Duẫn Hạo mới từ từ đi ra.
“Thiếu gia?”
Trịnh Duẫn Hạo quay đầu nhìn dì Tống, không nói gì.
“Cậu đã tìm qua phòng sách của Kim thiếu gia chưa? Mười giờ hơn tôi theo lời cậu dặn đưa cháo lên đó, Kim thiếu gia vừa đúng lúc đi khỏi phòng ngủ đến phòng sách, cháo cũng ăn trong phòng sách.”
Cả đại sảnh đột nhiên im ắng đến nỗi kim rớt trên sàn nhà vẫn có thể nghe thấy. Trịnh Duẫn Hạo lướt mắt nhìn những người đang cúi đầu, xoay người đi lên trên lầu.
|
Chương 56
Hắn không nghĩ Kim Tại Trung sẽ quay lại phòng sách, nên không vào đó tìm, nhưng không ngờ người đó lại ở nơi gần như vậy.
Đi đến trước cửa phòng sách, Trịnh Duẫn Hạo hít sâu, nhẹ nhàng mở cửa đi vào, cho đến khi nhìn thấy người đứng bên cửa sổ, lòng mới nhẹ nhõm hơn. Còn Kim Tại Trung biết rõ người đi vào là ai, từ từ xoay người, rút tay trong túi ra đưa lên.
“Tôi nghĩ bây giờ có thể yêu cầu được ở một mình.”
Nhìn thấy nòng súng đen đang chĩa về phía mình, Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày, nhưng chân không dừng bước. Cây súng đó là từ sau chuyện của Mễ Nhạc, Trịnh Duẫn Hạo từ kho súng của mình lấy cho Kim Tại Trung. Nhìn về phía Trịnh Duẫn Hạo đang đến gần, Kim Tại Trung cười nhẹ, nòng súng chuyển hướng tì lên huyệt thái dương của mình. Bước chân của Trịnh Duẫn Hạo dừng lại, đứng tại chỗ nhìn Kim Tại Trung. Khóe môi của Kim Tại Trung vẫn giữ độ chếch như ban đầu, tay phải khẽ động, tiếng lên đạn vang lên trong không gian im ắng, dường như lập tức, Trịnh Duẫn Hạo xoay người đi ra ngoài. Lúc cửa được đóng lại, Kim Tại Trung bỏ súng xuống, đặt lên bàn, sau đó nằm lên giường.
Cậu bây giờ không có sức khỏe cũng như tâm trạng để nói chuyện, cậu bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc. Cũng không biết mình đã thức dậy rồi lại tiếp tục ngủ bao nhiêu lần, chỉ đến khi cảm thấy ngủ đủ Kim Tại Trung mới ngồi dậy trên giường, mở đèn, nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tường đã mười hai giờ hơn. Cảm thấy hơi đói, xuống giường Kim Tại Trung ra khỏi phòng đi đến phòng bếp ở dưới tầng một, sau khi đơn giản làm một vài thứ để ăn lại đi lên tầng. Sau khi giải quyết vấn đề của bụng, Kim Tại Trung bắt đầu suy nghĩ đến việc tiếp theo phải giải quyết.
Vừa suy nghĩ vừa mở cửa nên không phát hiện trong đó có một người đang đứng. Đóng cửa lại, xoay người, đi vài bước thì mặt đã đụng vào người đứng ở đó. Theo bản năng lùi lại vài bước, Kim Tại Trung vừa mở miệng ra, lúc nhìn thấy thứ trên tay Trịnh Duẫn Hạo lại khép miệng lại, nghiêng đầu sang một bên. Trong tay Trịnh Duẫn Hạo là bản nhạc mà lần trước dì Tống đem sang cùng với cây tiêu, bản nhạc này Trịnh Duẫn Hạo cũng từng nghe qua, chỉ là bây giờ trên tờ giấy có những hình vẽ đơn giản do Kim Tại Trung hôm nay vừa nằm xuống lại bật dậy dùng viết vẽ lên. Bức vẽ rất đơn giản, chỉ có hai người, một người trong đó vừa đá vừa đánh người bên cạnh, miệng còn đang mắng [Trịnh Duẫn Hạo anh là tên thối tha, đồ khốn khiếp!], đến bức vẽ thứ ba từ miệng ra đều là [Trịnh Duẫn Hạo anh là đồ ngốc! Đồ ngốc! Đồ ngốc…]
“Tại sao phải lừa tôi? Em và anh ta vốn không có…”
Thân thể phản ứng thành thật nhất, mỗi phản ứng nhỏ nhặt nào của Kim Tại Trung đều do hắn tạo nên trong hơn một năm nay. Còn hôm qua lúc cậu rút kim lại, bộ dạng lo lắng lúc nhìn về phía cổ hắn. Chỉ tại lúc đó bản thân bị lời của cậu làm cho tức giận, nên mới không để ý những nét nhỏ nhặt này.
“Đó không phải là đáp án trong lòng anh khẳng định sao? Tôi chẳng qua chỉ là giúp anh nói ra. Cả hai đều là đàn ông, xin anh một lần nói rõ, trong lòng anh tôi rốt cuộc được xem là gì? Là một nương nương bị thất sủng nhưng vẫn mong hoàng đế như anh đến sủng hạnh, hay là một nam kĩ có thân phận cao quý? Nói rõ mọi chuyện, tôi cũng nên biết chuyện gì nói được, chuyện gì không làm được.”
Nhìn vào mắt Trịnh Duẫn Hạo, ngữ khí của Kim Tại Trung bình tĩnh.
“………Tôi thích em.”
Âm thanh của Trịnh Duẫn Hạo không lớn nhưng mỗi chữ đều rất rõ ràng. Kim Tại Trung nhìn Trịnh Duẫn Hạo, ngẩn người một lát, chuyển ánh nhìn cúi thấp đầu. Tay của Trịnh Duẫn Hạo khẽ nắm chặt lại thả lỏng lại nắm chặt. Cứ như vậy lập lại vài lần, mới từ từ đưa lên. Lúc chạm vào khoé mắt ẩm ướt của Kim Tại Trung, lòng liền chấn động, nhẹ nhàng nâng mặt của cậu lên, nhìn thấy rõ ràng hai con mắt ngập đầy nước mắt, bắt đầu lăn dài trên gò má. Kim Tại Trung lại nhanh chóng nghiêng đầu, tránh khỏi tay của Trịnh Duẫn Hạo. Tay của Trịnh Duẫn Hạo lại nhanh chóng xoay mặt cậu lại, một tay khác lại áp lên, nhẹ nhàng gạt đi nước mắt đang không ngừng rơi. Kim Tại Trung lại một lần nữa vùng ra.
“Đừng xem tôi như đàn bà!”
Má trái của Kim Tại Trung nếu nhìn kĩ vẫn thấy được nó còn hơi sưng, cái bạt tai đó thực rất mạnh. Tay của Trịnh Duẫn Hạo dừng lại ở đó không thu lại, có chút hối lỗi.
Đây là lần đâu tiên hắn nhìn thấy Kim Tại Trung khóc như vậy, trừ việc giúp cậu gạt đi nước mắt như bản năng, hắn không biết mình còn có thể làm gì.
Trong lúc Trịnh Duẫn Hạo không biết phải làm gì, Kim Tại Trung bước lên tiến lại gần hắn, tựa đầu vào vai hắn. Một lát sau nước mắt đã thấm ướt áo sơmi, làm ướt cả vai. Tay của Trịnh Duẫn Hạo mới ôm lấy Kim Tại Trung, từ từ ôm chặt cậu.
Kì thực Kim Tại Trung không ngờ bản thân lại khóc như vậy. Chỉ cảm thấy những buồn tủi trong khoảng thời gian này bị đè nén lại, chỉ với một câu của Trịnh Duẫn Hạo đã bùng phát ra, mũi hơi cay, nước mắt trào ra.
Kim Tại Trung đã dừng khóc, chỉ là cậu không đẩy ra, Trịnh Duẫn Hạo cũng không buông tay, hai người cứ im lặng đứng như vậy, không ai nói gì. Thời gian không biết qua bao lâu, Kim Tại Trung mới đẩy nhẹ Trịnh Duẫn Hạo ra.
“Đã không còn sớm rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Kim Tại Trung nói rồi lách người sang một bên, vừa bước được vài bước tay đã bị nắm chặt, Không nói gì Trịnh Duẫn Hạo chỉ nhìn Kim Tại Trung xoay người lại, không vùng khỏi tay Trịnh Duẫn Hạo, nhìn hắn, giọng của Kim Tại Trung rất nhỏ.
“Bên này không có áo ngủ của anh.”
Nhìn vào mắt Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo không nói gì, một lát sau, mới buông tay Tại Trung ra, chính vào lúc hắn muốn quay người, Kim Tại Trung lại nói.
“Lúc trở về nhớ tắt đèn, tôi muốn ngủ trước.”
“Ừ.”
Trịnh Duẫn Hạo ngạc nhiên một chút, đến khi Kim Tại Trung đi đến bên giường mới đáp nhẹ.
Tiếng gõ cửa liên tục nhưng không lớn khiến Kim Tại Trung mở mắt, khuôn mặt trước mắt gần đến nỗi có thể nhìn thấy lỗ chân lông, thật sự khiến cậu tần ngần một lát, nhưng lại rất nhanh kéo khoé môi lên. Cẩn thận lấy cánh tay trên eo ra, xoay người bước xuống gường đi mở cửa. Nhìn thấy Đặng Dũng và Đào Chí Cương đứng bên ngoài, lông mày của Kim Tại Trung khẽ nheo lại.
“Kim thiếu gia.”
“Có chuyện gì sao?”
“Đã đến giờ đại ca hẹn với người bên Thái Lan.”
“Rất quan trọng sao?”
“Là những chuyện lần trước ở bên Thái chưa bàn xong. Nhưng cũng gần xong rồi.”
Kim Tại Trung lướt mắt vào trong phòng, sau đó lại nhìn ra.
“Nếu như A Huy làm chủ được thì để A Huy đi, nếu không được thì nói với đối phương một tiếng, hẹn giờ khác rồi mới tiếp đãi đàng hoàng.”
“Vâng.”
Lui người đi xuống lầu, trong mắt của Đặng Dũng hiện lên một tia thắc mắc. Đào Chí Cương chau mày nghĩ, lại nghiêng mặt nhìn Đặng Dũng.
“Cậu có cảm thấy Kim thiếu gia, không giống như trước đây không?”
“Chỗ nào không giống?”
Hỏi ngược lại, nhưng Đặng Dũng lại không nhìn Đào Chí Cương.
“Tôi cũng nói không rõ, chỉ là cảm giác không giống lắm. Chẳng lẽ cậu không có cảm giác này sao?”
“Không có.”
“Mới là lạ!”
Nhìn người đi nhanh hơn mình hai bước, Đào Chí Cương bĩu môi, nhỏ tiếng lầm bầm.
“Mỗi lần đều chống đối tôi, xem cậu như anh em mới nói với cậu, cậu tưởng tôi không nói không được à!”
Nghe tiếng lầm bầm sau lưng, khoé môi của Đặng Dũng khẽ nhếch lên, nhưng không nói gì nữa.
Sau khi đóng cửa lại, Kim Tại Trung nhẹ nhàng leo lên giường. Nằm nghiêng người, nhìn khuôn mặt say ngủ đang gần kề, Kim Tại Trung đưa tay ra, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi mắt đang nhắm nghiền, sóng mũi thẳng, cuối cùng đôi môi đang cong lên. Cậu rất ít khi nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo nằm trên giường khi cậu tỉnh dậy, còn như bây giờ lại càng khỏi phải nói. Hắn ta dạo gần đây thật sự rất mệt.
Anh là người đàn ông đầu tiên của em, cũng là duy nhất, em đã không thể yêu người khác được nữa. Qua nhiều năm như vậy, đến bước này của ngày hôm nay, trừ ở bên cạnh anh, em đã không còn nơi nào có thể đi.
Môi đáp nhẹ lên đôi môi dày kia, dừng lại hai giây, dứt môi ra, ngồi dậy Kim Tại Trung lại nhẹ nhàng bước xuống giường, sau khi thay quần áo lại nhẹ nhàng mở cửa, đi ra, tiếp tục nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi xuống lầu. Ngay lúc cửa phòng đóng lại, Trịnh Duẫn Hạo đang nằm trên giường liền mở mắt, một tay đặt lên đôi môi của mình, sau đó nhắm mắt lại, nghiêng người tiếp tục ngủ. Kì thực lúc Kim Tại Trung nằm lại lên giường, Trịnh Duẫn Hạo đã tỉnh dậy, động tác của Kim Tại Trung tuy rất khẽ, nhưng lại làm cho Trịnh Duẫn Hạo ít khi ngủ say như vậy tỉnh giấc. Tiếp tục giả vờ ngủ chỉ để thưởng thức cái cảm giác yên tĩnh nhưng lại ngọt ngào này.
Đứng trước vườn tường vi, Kim Tại Trung nâng cánh hoa đã rơi xuống đất lên. Cánh của tường vi màu hồng phấn, trước lúc Kim Tại Trung gặp được Trịnh Duẫn Hạo chính là nhìn thấy một vườn tường vi màu hồng phấn, đẹp, rất đẹp. Bây giờ mùa của hoa tường vi đã qua, chỉ còn lại lẻ tẻ vài bông đang nở.
“Mệnh Tường Vi…”
Buông tay ra, cánh hoa lại rơi xuống nền đất, Kim Tại Trung đứng dậy. Nên trở về rồi, bụng hơi đói.
Sau khi đi dạo sau vườn trở về dì Tống đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng. Ngồi xuống bàn, nhìn bữa sáng thanh đạm nhưng dinh dưỡng phong phú, Kim Tại Trung rất muốn ăn. Nhìn thấy một Kim Tại Trung đầy tinh thần như vậy, tâm tình của dì Tống khá tốt, trong mắt mang theo tia cười.
“Thiếu gia.”
Vừa ăn vài miếng, tiếng của dì Tống đã khiến Kim Tại Trung ngẩng đầu lên, dừng đũa lại. Ánh mắt gặp nhau, nhìn nhau hai giây, Kim Tại Trung lại cúi đầu tiếp tục ăn. Thu hồi ánh nhìn, Trịnh Duẫn Hạo đi đến chỗ đối diện Kim Tại Trung ngồi xuống, dì Tống rất nhanh đem bữa sáng của hắn lên. Không nói gì, Duẫn Hạo cầm đũa lên ăn trong im lặng.
“Sáng nay bọn A Dũng có ghé qua.”
Ngước đầu lên, nhìn Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo không nói gì.
“Nói là chuyện của bên Thái, em đã nói với họ là bảo A Huy đi xem.”
“Ừ. Ăn xong bảo dì Tống dọn dẹp một chút, rồi em trở về phòng.”
“Ừ.”
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi kết thúc, bàn ăn lại trở nên yên tĩnh, yên tĩnh nhưng không lạnh lẽo cũng không ngượng ngùng, có một loại hoà hợp và ấm áp của riêng họ.
|
Chương 57
Trịnh Duẫn Hạo vẫn bận rộn như trước, Kim Tại Trung vẫn tiếp tục sống cuộc sống im lặng, chỉ là, những người khác đều cảm thấy Kim thiếu gia của bọn họ có gì đó khác với xưa. Trịnh Duẫn Hạo cũng đã sớm cảm giác được, nhưng mà là Kim Tại Trung càng giống trước kia hơn, có thể là giống Kim Tại Trung trước khi sang Mỹ.
“Kim thiếu gia đâu? Lại đi đến phòng tập rồi sao?”
“Vâng.”
Hôm nay Trịnh Duẫn Hạo về nhà rất sớm một chân vừa bước vào cửa đã dừng lại hỏi. Sau khi được câu trả lời khẳng định, Duẫn Hạo không chần chừ xoay người, đi đến phòng tập của thuộc hạ, mấy ngày nay Kim Tại Trung không đi vào nhà kính nữa, mà mọi ngày đều đến nơi bây giờ hắn đang đến. Đến đây lâu như vậy, Kim Tại Trung chỉ từng vào nơi đó hai lần, lần đầu là lúc cậu mới đến Đào Chí Cương dẫn cậu đi thăm quan, lần hai là trước khi được chính thức ra ngoài, Trịnh Duẫn Hạo dẫn cậu đến phòng tập của riêng hắn trong toà nhà luyện tập, dạy cậu một số kĩ xảo tấn công gần. Lần đó chiêu Kim Tại Trung dùng để đối phó Trịnh Duẫn Hạo, chính là một trong những chiêu Trịnh Duẫn Hạo dạy cậu trong hai ngày đó. Đến đây, bất luận là ai đều là đến để luyện tập, nhưng Tại Trung đến đây làm gì? Duẫn Hạo thật sự muốn biết, hắn không muốn nghe báo cáo từ người khác, hắn muốn tận mắt nhìn thấy.
Mấy ngày nay phòng tập thường dễ chịu và náo nhiệt, cũng giống như bây giờ. Kim Tại Trung khoác trên người bộ đồ luyện tập màu trắng, trên eo cột một sợi đai đen, đứng bên sàn đấu. Một người cũng ăn mặc giống như cậu, A Cửu đứng đằng sau, vừa giúp cậu đấm lưng vừa giúp cậu bóp vai.
“Kim thiếu gia, lát nữa cậu nhất định phải đánh bại A Thành, đốt bớt sự kiêu căng của anh ta, thật khoa trương.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Cơ thể đã hơi kiệt sức vì trận đấu trước đó với A Cửu sau lưng cậu, nhưng Kim Tại Trung vẫn cảm thấy rất cao hứng, cảm thấy hơi tiếc vì không sớm nghĩ ra cái cách vui chơi như vậy. Mấy ngày nay việc Kim Tại Trung làm chính là – bái sư học nghệ.
Nhưng Kim Tại Trung không muốn học cực khổ như vậy, mục đích chủ yếu của cậu là làm vui tất cả mọi người, lại có thể luyện tập thân thể, một người ở trên lầu tự luyện tập mấy thứ máy móc đó thật sự rất vô vị. Còn cách cậu nghĩ ra, chia mọi người ra thành hai đội, sau đó hai người sẽ dạy cậu những thuật chiến đấu, nói toạc ra là kỹ xảo đấm đá, sau đó Kim Tại Trung lại lần lượt đấu với hai người. Còn cái này cũng là trận đấu giữa hai người dạy cậu kỹ xảo, giữa hai hiệp đấu sẽ được nghỉ nửa tiếng để cho Kim Tại Trung khôi phục thể lực. Giống như đội của A Thành và A Cửu, trước đó Kim Tại Trung dùng những kỹ xảo A Thành dạy để đấu với A Cửu, cuối cùng cũng thắng được A Cửu. Đương nhiên đấu như vậy chỉ là phải đếm ngược, nếu không Kim Tại Trung sợ thắng không nổi. Trước đó Kim Tại Trung thắng A Cửu, tiếp theo phải thắng cả A Thành, như vậy A Thành và A Cửu sẽ hoà nhau. Ngược lại, nếu thua thì là A Thành thắng A Cửu. A Cửu cao hơn A Thành nửa cái đầu, nhưng trước đó lúc hai người giao đấu, năm lần có ba bốn lần là A Thành thắng. Lúc bắt đầu A Thành thắng luôn nói: “Cậu tự nhận mình là sư muội đi, tôi sẽ dạy cậu cách đánh thắng tôi.” Sau đó lại đổi thành “Đến đây gọi tiếng sư phụ nghe xem nào”, khiến A Cửu tức không chịu được.
Vừa bắt đầu mọi người đều e dè trước thân phận của Kim Tại Trung, cũng rất thận trọng. Từ từ họ mới cảm thấy Kim thiếu gia bây giờ khác với ấn tượng trước đây, cũng không “yếu đuối” như trong tưởng tượng của họ, được làm sư phụ cũng cảm thấy rất thoải mái, trò chơi này vừa có thể luyện tập vừa có ý nghĩa, mọi người đều trở nên thoải mái. Trong lúc trận đấu diễn ra những người khác vây xung quanh xem, hay là cổ vũ hay là bàn luận, rất náo nhiệt.
“Được rồi, đến giờ rồi.”
Kim Tại Trung đứng vào trong sàn đấu, bên đó A Thành cũng bước vào, không mất công hành lễ dư thừa, hai người vừa bắt đầu đã “học hỏi” nhau.
Vận động vốn không phải sở trường của Kim Tại Trung, lại càng thêm trận đấu trước đó tiêu tốn quá nhiều thể lực của cậu, thời gian nửa tiếng không hồi phục được bao nhiều, nên lúc đấu cùng A Thành, sau năm phút Kim Tại Trung đã rất rõ ràng rơi xuống thế hạ phong, A Cửu bên cạnh xem trận đấu cũng nắm chặt nắm đấm. Thêm ba phút nữa, thể lực của Kim Tại Trung giảm mạnh, bị A Thành đánh ngã xuống đất. A Thành ngồi trên eo của Kim Tại Trung, áp chế cậu xuống mặt đất, ghi được vài điểm.
“Sao rồi, lần này cậu phục chưa?”
A Thành vừa cười vừa nhìn về phía A Cửu.
“Không phục, nếu không phải Kim thiếu gia vừa đánh với tôi một trận, thì cậu làm sao thắng được, tôi tất nhiên không phục!”
Còn Kim Tại Trung bị đè dưới đất vừa định mở miệng nói, cũng không biết ai la lên “Đại ca” khiến cho lời của cậu bị đè nén lại, sức nặng ở trên người cũng theo tiếng gọi mà biến mất. Vốn dĩ mọi người đang đứng ngồi xung quanh sàn đấu, đều đứng dậy, đồng loạt gọi.
“Đại ca.”
Trong lòng Kim Tại Trung cũng có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không nhanh không chậm đứng dậy, xoay người nhìn về phía Trịnh Duẫn Hạo đang đi đến bên sàn đấu, không nói gì. Lúc này Kim Tại Trung vì vừa mới đấu xong nên mồ hôi nhễ nhại quần áo xộc xệch, lộ ra một phần ngực, những giọt mồ hôi trượt dài trên đoá tường vi khiến nó càng quyến rũ hơn, tóc dính mồ hôi cũng bết lại trước trán, Kim Tại Trung như vậy lại đặc biệt mị hoặc. Trịnh Duẫn Hạo dời ánh nhìn sang hướng khác.
“Mọi người dường như chơi rất vui.”
Âm thanh của Trịnh Duẫn Hạo không quá nghiêm túc, nhưng lại khiến người ta không dám thở mạnh, họ không biết đại ca rốt cuộc có tức giận hay không, bọn họ như vậy mà xem như là đang chơi. Đặc biệt là A Thành, lén đưa mắt nhìn Kim Tại Trung đang đứng bên cạnh, toát mồ hôi lạnh.
“Là em cảm thấy chán, nên để họ cùng luyện tập, không được sao?”
Kim Tại Trung nhìn Trịnh Duẫn Hạo, hỏi với ngữ khí nghiêm túc.
“Anh đâu có nói là không được.”
Cởi giày ra, Trịnh Duẫn Hạo bước vào sàn đầu đứng trước mặt Kim Tại Trung, tay tự nhiên giúp cậu chỉnh lại y phục, mắt lại nhìn những người xung quanh.
“Tôi cũng lâu rồi không đến đây, bây giờ đã đến rồi thì tiện thể xem khả năng của các cậu có bị tụt dốc hay không.”
Tiếng của Trịnh Duẫn Hạo vừa dứt, một chuyện mà mọi người đều không ngờ đến đã xảy ra: Kim Tại Trung dùng một động tác vật vai rất đẹp, vật một Trịnh Duẫn Hạo chưa có sự chuẩn bị xuống đất. Nhưng Trịnh Duẫn Hạo phản ứng rất nhanh, liền kéo Kim Tại Trung xuống một cái, lật người đã đè cậu dưới thân. Sau đó mọi người còn chưa nhìn thấy Kim Tại Trung làm gì, trong lúc tay Trịnh Duẫn Hạo vừa nới lỏng, Kim Tại Trung lại trở người leo lên eo của Trịnh Duẫn Hạo, giữ chặt lấy tay hắn. Kì thực thì với thực lực của Trịnh Duẫn Hạo muốn khống chế Kim Tại Trung không khó, nhưng hắn không làm vậy.
“Quật vai là do A Thành dạy em, còn cù là do A Cửu dạy em, ra tay bất ngờ thì mới dễ dàng chiến thắng đúng không?”
Ở phía trên Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung cười rạng rỡ. Sau đó Trịnh Duẫn Hạo lại làm một chuyện khiến tất cả mọi người ngây ngốc: ngồi dậy, Trịnh Duẫn Hạo hôn lên môi Kim Tại Trung. Tại Trung cũng cứng người một lúc, Duẫn Hạo nhẹ nhàng đẩy cậu ra, ngồi thẳng dậy, đưa miệng đến bên tai cậu dùng âm vực chỉ đủ để cho cậu nghe thấy nói một câu.
“Chiêu này anh cũng từng dạy em.”
Cho đến khi Kim Tại Trung phản ứng lại, mặt và tai đều đã đỏ, lập tức nhìn xung quanh, còn những người ngây ngốc đã sớm hiểu chuyện cúi thấp đầu, điều này càng khiến Tại Trung bối rối, trong một lúc không biết nên phản ứng như thế nào. Nhìn cậu như vậy, khoé môi của Duẫn Hạo kéo lên thành một nụ cười.
“Xem ra mấy ngày nay mọi người đều dạy không tồi, tiếp đến ai muốn thi đấu với tôi? A Thành, cậu trước đi.”
“Vâng.”
Trịnh Duẫn Hạo cởi áo vest ra, tháo cà vạt xuống, đưa cho Kim Tại Trung đứng bên cạnh, mỗi động tác đều làm rất tự nhiên, ngay cả lúc Tại Trung đưa tay ra nhận lấy áo khoác cũng khiến người khác cảm thấy hai người rất hiểu nhau, dường như chuyện thường xuyên xảy ra, nhưng trên thực tế thì đây là lần đầu tiên họ làm như vậy.
Thân thủ của A Thành không tồi, hai người đấu suốt mười phút vẫn chưa phân cao thấp, nhưng kết quả thì người xem cũng đoán được bảy tám phần, thua dĩ nhiên là A Thành. Nhìn A Thành đang nằm thở hổn hển trên sàn, Trịnh Duẫn Hạo cử động xương bả vai, phát ra tiếng răng rắc.
“Không tệ, lực của nắm tay so với trước đây đã mạnh hơn. Tiếp theo ai sẽ lên?”
Một trận đấu hay kích thích ý chí chiến đấu của đám đàn ông con trai,, không đợi Trịnh Duẫn Hạo gọi tên cũng tự động bước vào sàn đấu, tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn, giống như đã rất lâu chưa vận động xương cốt như vậy. Trịnh Duẫn Hạo cũng rất hưng phấn. Trịnh Duẫn Hạo như vậy là lần đầu tiên Kim Tại Trung được thấy, lúc này Trịnh Duẫn Hạo có sức thu hút tuyệt đối, cả những giọt mồ hôi nhỏ xuống từ tóc của hắn cũng đầy mị lực. Trịnh Duẫn Hạo như thế này đã thu hút mọi sự chú ý của Kim Tại Trung, từ lúc bắt đầu ánh mắt của cậu đã không thể nào rời khỏi hắn!
Hôm đó dường như đã định sẽ phải khiến cho Kim Tại Trung bối rối, cuối cùng Trịnh Duẫn Hạo kết thúc việc thi đấu với thuộc hạ vì bụng của Kim Tại Trung phát ra tiếng kêu. Lúc vừa nghe thấy tiếng đó mọi người đều ngẩn người một lát, lúc hiểu rõ được nguyên nhân của tiếng kêu thì kiềm chế không được mà cười lén.
“Tôi phải về ăn cơm đây.”
Mặc kệ người khác, Kim Tại Trung nói một câu liền cầm lấy áo của Trịnh Duẫn Hạo chạy đi. Sau đó Trịnh Duẫn Hạo cũng giải tán mọi người, trở về.
Nhắm mắt lại nằm trong bồn tắm, nghĩ đến nụ hôn trên sàn đấu, mặt của Kim Tại Trung lại nóng bừng lên, cậu không biết Trịnh Duẫn Hạo có phải cố ý hay không, tuy rằng lúc đó rất bối rối, nhưng cũng không ghét, ngược lại cảm thấy thích. Chỉ là không biết ngày mai phải đối diện với mọi người như thế nào, vẫn luôn cảm thấy ngại. Còn lúc này sau khi tắm xong, ngồi trên sopha dưới lầu Trịnh Duẫn Hạo đang đợi Kim Tại Trung xuống ăn cơm, tâm ý lại không đặt lên tờ báo trong tay, cùng với Kim Tại Trung không hẹn mà nghĩ đến nụ hôn trước đó. Kì thực cả hắn cũng không rõ lúc đó trong lòng đang nghĩ gì, có phải là cố ý muốn khẳng định chủ quyền của bản thân hay không, chỉ là nhìn thấy khuôn mặt tươi cười tự tại của Tại Trung, cảm thấy rất thích, trong lòng rung động liền hôn cậu. Còn phản ứng tiếp theo của Kim Tại Trung hắn cũng rất thích, nhớ đến bộ dạng đỏ mặt bối rối của Kim Tại Trung, khoé môi lại mang tiếu ý.
Từ trong phòng tắm đi ra, Kim Tại Trung thay đồ ngủ rồi đi xuống lầu dùng cơm tối. Nhưng vừa đi tới cửa lại dừng bước, nhìn bộ đồ ngủ trên người lại quay người đi đến trước tủ quần áo, mở tủ ra thay bộ quần áo ở nhà, mới đi xuống lầu.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trịnh Duẫn Hạo gấp báo lại ngước đầu, nhìn về phía Kim Tại Trung đã xuống lầu. Dường như có cảm ứng, Kim Tại Trung gần như cùng lúc đưa mắt nhìn, bắt gặp ánh mắt của Trịnh Duẫn Hạo. Hai mắt nhìn nhau chỉ trong một giây, hai người lại đồng thời nhìn sang nơi khác. Đặt báo xuống, Trịnh Duẫn Hạo đứng dậy đi về phía phòng ăn. Kim Tại Trung chậm hơn hai bước đi theo sau. Vừa đi đến cửa phòng ăn chân của Trịnh Duẫn Hạo đã dừng lại, nhìn thấy phòng ăn dường như rộng hơn nhiều. Chiếc bàn dài bằng đá cẩm thạch dài rộng đã không còn thay vào đó là chiếc bàn gỗ được điêu khắc nhỏ hơn gấp mấy lần, trên bàn có chiếc khăn trải màu vàng nhạt, khăn bàn không che phủ cả chiếc bàn, hai bên lộ ra khoảng mười lăm xăng ti mét mặt bàn trơn nhẵn màu tối, khiến cho ngươi ta cảm thấy nhẹ nhàng đơn giản. Tuy cái này không được xem là thay đổi lớn, nhưng lại khiến cho phòng bếp vốn hào hoa nhưng lạnh lẽo bây giờ trở nên ấm áp hơn. Kim Tại Trung sau lưng Trịnh Duẫn Hạo đương nhiên là biết tại sao hắn dừng lại, lúc hắn dừng lại Kim Tại Trung có đưa mắt nhìn hắn, đi đến bên bàn ngồi xuống. Nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo ngồi xuống ở phía đối diện, Kim Tại Trung mới mở miệng nói.
“Là em bảo dì Tống thay đi. Dù gì cũng chỉ có hai người ăn cơm, không cần dùng chiếc bàn lớn như vậy. Bàn lớn như vậy đồ vật lại ít, lại cảm thấy lạnh lẽo, ảnh hưởng đến hứng thú ăn uống, cũng không có cảm giác ở nhà.”
“Ừ… Như vậy cũng tốt.”
Mặc cho Kim Tại Trung nói gì ánh mắt của Trịnh Duẫn Hạo cũng không rời khỏi Kim Tại Trung, mà vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt cậu. Rời ánh mắt đi, nhìn những thức ăn dì Tống đặt trên bàn, mặt của Kim Tại Trung lại nóng bừng lên, vì câu nói cuối cùng của mình, cũng vì đáp án ban nãy của Trịnh Duẫn Hạo. Từ trước đến nay dù là cậu hay là Trịnh Duẫn Hạo, cuộc đối thoại của họ đều chỉ sử dụng đơn âm [Ừ]. Chính là không nói lời dư thừa nào nữa. Nhìn Kim Tại Trung đang cúi đầu ăn cơm, Trịnh Duẫn Hạo cũng cúi đầu cầm chén đũa lên, không nói gì nữa. Hai người đã cắt đi khoảng cách vật lí của chiếc bàn ăn, vì bàn ngắn hơn, không khí bàn ăn cũng trở nên ấm áp kì diệu.
Ăn được khoảng mười miếng, Trịnh Duẫn Hạo vẫn cảm thấy bữa cơm hôm nay có chỗ nào đó hơi lạ, dừng đũa lại, não cũng bắt đầu suy nghĩ. Lúc nhìn thấy cá trong tô canh liền hiểu ra, Kim Tại Trung vẫn không hề động đũa vào miếng cá đó, chỉ uống vài ngụm canh. Cá Trịnh Duẫn Hạo không ghét, nhưng cũng không thích. Lúc ở bên ngoài ăn hắn cũng không kén chọn nhiều, chỉ cần mùi vị ngon là được. Nhưng ở đây có đầu bếp của riêng mình, lúc chỉ có hắn ăn một mình, những món có cá thường rất ít xuất hiện trên bàn ăn, bây giờ ba trên năm lần là có món cá, đó thực sự chỉ vì Kim Tại Trung thích, mỗi lần Trịnh Duẫn Hạo cũng theo lệ mà ăn một ít.
Nhìn thấy thịt cá Kim Tại Trung không động tới, đũa của Trịnh Duẫn Hạo vừa đưa qua, vừa gắp, hàng lông mày đã nhíu lại: xương cá không được lấy ra. Nhìn thấy đũa của Trịnh Duẫn Hạo dừng lại, Kim Tại Trung theo tay hắn nhìn lên mắt hắn.
“Là em dặn sư phụ làm cá không cần lấy xương ra.”
Muốn lấy hết xương của một con cá phải tốn rất nhiều thời gian, sư phụ làm cá cũng đã bốn mươi mấy gần năm mươi rồi, nếu như thường xuyên làm như vậy, chỉ sợ sẽ bị đau cổ mất. Còn Trịnh Duẫn Hạo lúc này đối với đáp án của Kim Tại Trung, dường như không đồng ý, đũa thu lại, mày vẫn đang nhíu lại.
Phán đoán của hắn đã được khẳng định, Kim Tại Trung là vì sư phụ đó đã có tuổi, như vậy cúi đầu lấy xương cá chắc chắn rất mệt. Nhưng hắn không có lòng từ bi như Kim Tại Trung, hắn từ trước đến nay đều chọn người theo khả năng. Hắn tốn tiền mời họ về thì yêu cầu của hắn cũng phải được đáp ứng, làm không được thì nghỉ, hắn chưa từng nghe qua chủ nhân phải xem mặt người làm đấy.
|