Vườn Trẻ Của Vương Quốc
|
|
22.
Cecil cuối cùng cũng nhận ra ma pháp siêu nhây này của thần hoang đường đáng sợ tới cỡ nào.
Samuels cũng biến nhỏ mất rồi, vậy mình lại phải gánh trọng trách làm bảo mẫu đi cứu vương quốc gồm một đống trẻ con lít nhít à?
Để một hắc pháp sư đi cứu thế giới, ổng đùa mình hả?
Nhưng hắn chỉ vừa nhìn thấy Samuels bé nhỏ ngọt ngào như đường mật nước mắt lưng tròng nhìn mình liền lập tức đem lời oán hận trong lòng ấn xuống. Hắn đi tới bên giường, đem Samuels ôm lên.
Cecil thở dài hỏi, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Samuels tức giận tới mức dẩu hết cả môi, nói, “Ta hận thần hoang đường.”
Cecil trầm mặc trong chốc lát, sau đó không nhịn được đưa tay vò vò khuôn mặt nhỏ của cậu, cảm giác mềm mịn cưng cưng vô cùng tốt, Samuels lại tức giận, vung tay đánh đánh, dáng dấp trông như còn hận không thể cắn hai phát lên tay hắn.
Cecil nhịn cười, nói, “Ta nghĩ trước tiên chúng ta phải kiếm mấy bộ quần áo cho ngươi đã.”
|
22.
Cecil cuối cùng cũng nhận ra ma pháp siêu nhây này của thần hoang đường đáng sợ tới cỡ nào.
Samuels cũng biến nhỏ mất rồi, vậy mình lại phải gánh trọng trách làm bảo mẫu đi cứu vương quốc gồm một đống trẻ con lít nhít à?
Để một hắc pháp sư đi cứu thế giới, ổng đùa mình hả?
Nhưng hắn chỉ vừa nhìn thấy Samuels bé nhỏ ngọt ngào như đường mật nước mắt lưng tròng nhìn mình liền lập tức đem lời oán hận trong lòng ấn xuống. Hắn đi tới bên giường, đem Samuels ôm lên.
Cecil thở dài hỏi, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Samuels tức giận tới mức dẩu hết cả môi, nói, “Ta hận thần hoang đường.”
Cecil trầm mặc trong chốc lát, sau đó không nhịn được đưa tay vò vò khuôn mặt nhỏ của cậu, cảm giác mềm mịn cưng cưng vô cùng tốt, Samuels lại tức giận, vung tay đánh đánh, dáng dấp trông như còn hận không thể cắn hai phát lên tay hắn.
Cecil nhịn cười, nói, “Ta nghĩ trước tiên chúng ta phải kiếm mấy bộ quần áo cho ngươi đã.”
|
23.
Phía trên trấn nhỏ có cửa hàng quần áo trẻ con, Cecil mua mấy bộ trở về, lại một lần nữa đụng phải Leah bên ngoài quán trọ.
Dù biết rằng hắn đã “kết hôn”, nữ sĩ trẻ tuổi này vẫn dùng ánh mắt ái mộ nhìn hắn, điều này làm Cecil có chút quẫn bách, hắn khom mình hành lễ với vị tiểu thư xinh đẹp này, sau đó vội vã quay về gian phòng của Samuels.
Samuels bé nhỏ bò không nổi lên ghế tựa, giường cũng quá cao, vì vậy cậu phụng phịu ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, ngóng ngóng cái đầu tìm xem Cecil sắp về chưa. Hai tay ôm đầu gối cuộn thành một cục, áo ngủ siêu bự trải trên sàn nhà, càng khiến cậu trông nhỏ gầy.
Cecil mở cửa phòng ra, bắt gặp ánh mắt tràn đầy mong đợi của Samuels, con ngươi màu hổ phách như mật như đường phảng phất lấp loé ánh sao. Cecil quay đầu nhẫn nhịn ham muốn muốn bấu víu khuôn mặt xinh xắn nộn nộn kia, đem quần áo đặt trước mặt Samuels.
“Ngươi tự mặc quần áo vào đi.” Cecil nói, “Sau đó chúng ta cùng đi xuống ăn sáng.”
Samuels không ý kiến.
Cecil chọn một bộ quần áo chất liệu vô cùng tốt, áo sơ mi nhỏ có điểm chi tiết khăn quàng trước cổ, Samuels tự mặc có chút chật vật, cảm thấy cơ thể trẻ con thật quá bất tiện, tay chân cũng không linh hoạt nhạy bén như khi trước nữa.
Cecil đứng ngoài cửa chờ cậu.
Cậu vất vả kéo cửa phòng ra, ló đầu nhìn quanh quất, đầu tóc nâu nhạt rối rối xù xù, trông đến là đáng yêu, Cecil cúi đầu nhìn cậu một chút, sau đó nói, “Đi ăn sáng thôi.”
Samuels dùng sức gật đầu, bám mông Cecil đi tới phòng ăn – lần đầu tiên cậu được chiêm ngưỡng đôi chân kiên cường thon dài của vị hắc pháp sư này, dù sao lúc cậu ngẩng đầu lên cũng chỉ thấy được chân Cecil mà thôi.
Cecil đột nhiên dừng lại.
Trước mắt hắn là cầu thang dẫn tới phòng ăn, chỉ có mười mấy bậc, nhưng với Samuels mà nói thì lại như một vùng núi non hiểm trở, cậu không biết làm thế nào, đành cẩn thân từng li từng tí ôm tay vịn hình trụ, duỗi một cái chân ngắn ra, cong cái mông xem xét thăm dò làm sao để đi xuống cầu thang.
Cecil tốt bụng hỏi, “Ngươi có muốn bế không?”
Samuels: “… Muốn!”
|
24.
Bên trong phòng ăn vô cùng náo nhiệt.
Cecil ôm Samuels đi xuống cầu thang, liếc mắt một cái liền thấy Leah đang đứng bên cạnh mấy bao gạo ngoài cửa. Nàng vui vẻ vẫy tay với hắn, băng băng đi qua chỗ Cecil.
Samuels thấp giọng lầm bầm, “Vậy mà nàng vẫn chưa hết hi vọng nhỉ.”
Tiếng nói của cậu lúc nặng lúc nhẹ, hệt như trẻ con đang mọc răng, bi bô bi bô khiến Cecil cười phì ra tiếng, lấy tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bé, thì thầm, “Ngươi biến nhỏ xong đáng yêu thật đấy.”
Samuels trợn mắt nhìn hắn.
Nhưng hiện tại cậu đang sở hữu một khuôn mặt em bé đáng yêu như tiểu thiên sứ, đôi mắt to trợn trừng lại càng tăng vẻ dễ cưng.
Cecil không nhịn được cười.
Leah chạy tới chỗ bọn họ, nàng vui sướng chào hỏi Cecil, gương mặt ôn nhu nhìn đứa bé đang ngồi trên tay Cecil, hiếu kì hỏi, “Em bé đáng yêu quá à, từ đâu ra vậy? Sao hôm qua không thấy bé đi cùng với ngươi?”
Samuels không biết giải thích như thế nào, yên lặng ngẩng đầu nhìn Cecil.
Cecil nghiêm mặt, đàng hoàng trịnh trọng nói, “Xin giới thiệu, đây là con trai của ta.”
Samuels: “…”
Leah: “…”
—
tôi thấy Leah đáng yêu ghê :3
|
25.
Leah kinh ngạc tới méo mặt.
“Ngươi còn trẻ như vậy, mà con đã lớn tới nhường này ư?” Nàng tỏ vẻ không thể tin nổi, cau mày quan sát Samuels đang níu chặt lấy vạt áo Cecil vì sợ ngã xuống. “Bé và ngươi trông chả giống tí nào hết.”
Đương nhiên là không giống rồi.
Đầu tóc nâu nhạt có hơi cong nhẹ của Samuels hiện ra trong tầm mắt của Cecil, hai con mắt ngọt ngào động lòng người. Hắn thì toàn thân u ám mờ mịt, con ngươi đen, tóc cũng đen nốt, màu da tái nhợt như lâu ngày chưa thấy ánh mặt trời.
Cecil ngồi xuống bàn ăn, đặt Samuels trên đầu gối của mình. Hắn giở ra thực đơn của quán trọ, trong đầu vẩn vơ suy nghĩ liệu em bé có cắn được mấy đồ này không, hờ hững đáp, “Ờ, nó giống mẹ nó đấy.”
Samuels: “…”
Cậu làm bộ như không nghe thấy lời vừa rồi của Cecil, chỉ ngón tay vào món cá hấp sả ớt cay xè, mắt to long lanh, nói, “Ta muốn ăn cái này,”
Cecil lắc đầu.
“Cái này không tốt cho thân thể ngươi đâu.” Cecil nghiêm trang nói, “Để ta gọi trứng gà rau dưa cùng chút sữa bò cho ngươi.”
Samuels: “…”
Leah cau mày đánh giá Samuels, nghi hoặc mở miệng hỏi, “Bé thật sự là con của ngươi sao? Ta lại thấy… bé trông giống vị bằng hữu hôm qua của ngươi hơn.”
Nàng chỉ đơn giản nghi ngờ Cecil đem con của bạn hắn ra lừa nàng, nhưng không ngờ, Cecil đáp lại, “Chẳng có gì ma pháp không làm được, ngươi còn muốn hỏi gì nữa không?”
Leah ngậm miệng lại.
“Ta hiểu rồi,” Nàng nói, “Thực sự rất xin lỗi.”
Nàng vội vã quay người rời đi, Samuels lòng tràn đầy khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Cecil, hỏi, “Nàng hiểu cái gì cơ?”
Cecil nói, “Ngươi nghĩ xem?”
Samuels nghiêm túc suy nghĩ một hồi, khuôn mặt nhỏ bé bỗng đỏ bừng, nổi giận đùng đùng, la to, “Ta muốn đánh chết ngươi!”
—
đố các cậu biết ý Cecil là gì đấy =)))
|