Vườn Trẻ Của Vương Quốc
|
|
18.
“Ta nên làm gì bây giờ?” Samuels rất tuyệt vọng, “Nên đi hỏi tiên tử khác sao? Có lẽ các tiên tử khác nhau sẽ có những cái nhìn khác nhau đi?”
Cecil: “Ta cảm thấy ngươi tốt nhất đừng nên đi hỏi.”
Samuels lấy tay che mặt, đúng đấy, có tiên tử nào lại đi thừa nhận trên thân thể trắng nõn mỹ lệ rung động lòng người của mình lại có lông chân cơ chứ.
Nhưng mà mọi người trong vương cung vẫn đang chờ cậu cứu giúp, cậu không thể cứ thế mà thua một cái lông chân!
Samuels nói, “Chúng ta tới khu dân cư của các tiên tử xem một chút đi, nói không chừng… sẽ có tiên tử có lông chân dài đó.”
Cecil nhún vai, “Ta không nghĩ chuyện đó sẽ khả thi đâu.”
Bọn họ tiếp tục tiến sâu vào rừng rậm tối om, nghe đâu tại nơi xa nhất của khu rừng này có một hồ nước, ven hồ có rất nhiều tiên tử tụ tập nói chuyện.
Bọn họ đi được một lát, lại gặp được một vị tiên tử.
Samuels ôm hi vọng tiến lên phía trước: “Xin chào –“
“A! Biến thái!” Tiên tử nọ rít gào, “Cái tên biến thái đi xin lông chân kìa!”
Samuels: “…”
Tiên tử sợ hãi vừa gào vừa bay xa.
Cecil phì cười, “Tin tức lưu truyền nhanh thật đấy.”
Samuels nghe được trong câu nói của hắn có chút châm chọc, cậu tức giận, nghiêng đầu qua chỗ khác, “Đừng có mà khích người ta! Lo nghĩ biện pháp đi!”
Cecil tặc lưỡi, “Việc nhỏ này thì cần gì phải nghĩ cơ chứ.”
Hắn nhìn tiên tử vừa bay ngang phía xa xa, con ngươi bỗng tối lại, vô số ma pháp cách trở toả ra từ trong người, đem tiểu tiên nữ kia vây bên trong trận pháp của hắn.
Các hắc pháp sư thoạt nhìn rất âm u, làm người ta cảm thấy quỷ dị, nhóm tiểu tiên tử cũng có pháp thuật của chính mình, pháp thuật của bọn họ cùng quang minh ma pháp có cùng một gốc rễ, đều là khắc tinh của hắc ma pháp.
Ma lực của Cecil vô cùng mạnh mẽ, một tiểu tiên tử nho nhỏ căn bản không thể chống cự, Samuels cũng nhìn ra tiểu tiên tử kia rất không thoải mái, sợ hãi quá độ làm nàng trông có vẻ hơi buồn bực, nàng vội vã cuống cuồng nhìn Cecil, âm điệu sắc bén dò hỏi, “Ác ma! Ngươi… ngươi muốn làm gì!”
Cecil phong độ nhẹ nhàng cười với nàng một cái.
“Ta chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ,” Hắn nhẹ giọng nói, “Ta cần một cọng lông chân của ngươi.”
Tiểu tiên tử: “…”
Samuels: “…”
Tiểu tiên tử: “…Biến thái!”
|
19.
Không thể làm được.
Samuels vạn phần thống khổ nghĩ, mấy vị tiên tử này sẽ không vì giúp đỡ một người thoát khỏi hắc ma pháp mà thừa nhận bọn họ có lông chân đâu. Mà mình với Cecil, không chừng cả đời này sẽ bị hội tiên tử xem như một tên biến thái đáng sợ.
Đây thực sự là một hiểu lầm đáng lo ngại, vị thần cũ kia muốn đùa chết bọn họ hay sao vậy!
Cecil cầm cự ma pháp bao vây lấy tiểu tiên tử đang thở phì phò không nói một lời, tức giận bay mấy vòng, liếc Cecil một cái, nói, “Không có chính là không có! Cho dù ngươi có giết chết ta ta cũng không có lông chân cho ngươi đâu!”
Cecil vô cùng thắc mắc, “Tại sao ta lại phải giết ngươi? Để đỡ tốn thời gian, chẳng phải ta đi bắt thêm mấy tiểu tiên tử, sau đó chờ lông chân các ngươi mọc ra còn lợi hơn ư?”
Tiểu tiên tử: “…”
Cecil nói thêm, “Khi đó ta sẽ nói cho tất cả những người ta gặp trên đường, chủng tộc các ngươi ai cũng có lông chân.”
Tiểu tiên tử: “…”
Cecil thở dài, “Thật là đáng sợ.”
Samuels che mặt, tại sao lại uy hiếp một cách kém thông minh như vậy chứ… Chỉ tổ gây hại thêm thôi!
“Được rồi.” Tiểu tiên tử cắn môi, “Chỉ cần ngươi không đem chuyện này nói ra, ta có thể đưa cho ngươi cái lông… vật này!”
Nàng tựa hồ rất không muốn nói ra hai chữ kia, nỗ lực giữ lại chút hình ảnh cuối cùng.
Cecil tao nhã nói cám ơn, “Đa tạ, khi nào thì chúng ta có thể lấy được?”
Tiểu tiên tử xấu hổ che mặt, “Vậy… tuần sau đi!”
Samuels trợn mắt há mồm.
|
19.
Không thể làm được.
Samuels vạn phần thống khổ nghĩ, mấy vị tiên tử này sẽ không vì giúp đỡ một người thoát khỏi hắc ma pháp mà thừa nhận bọn họ có lông chân đâu. Mà mình với Cecil, không chừng cả đời này sẽ bị hội tiên tử xem như một tên biến thái đáng sợ.
Đây thực sự là một hiểu lầm đáng lo ngại, vị thần cũ kia muốn đùa chết bọn họ hay sao vậy!
Cecil cầm cự ma pháp bao vây lấy tiểu tiên tử đang thở phì phò không nói một lời, tức giận bay mấy vòng, liếc Cecil một cái, nói, “Không có chính là không có! Cho dù ngươi có giết chết ta ta cũng không có lông chân cho ngươi đâu!”
Cecil vô cùng thắc mắc, “Tại sao ta lại phải giết ngươi? Để đỡ tốn thời gian, chẳng phải ta đi bắt thêm mấy tiểu tiên tử, sau đó chờ lông chân các ngươi mọc ra còn lợi hơn ư?”
Tiểu tiên tử: “…”
Cecil nói thêm, “Khi đó ta sẽ nói cho tất cả những người ta gặp trên đường, chủng tộc các ngươi ai cũng có lông chân.”
Tiểu tiên tử: “…”
Cecil thở dài, “Thật là đáng sợ.”
Samuels che mặt, tại sao lại uy hiếp một cách kém thông minh như vậy chứ… Chỉ tổ gây hại thêm thôi!
“Được rồi.” Tiểu tiên tử cắn môi, “Chỉ cần ngươi không đem chuyện này nói ra, ta có thể đưa cho ngươi cái lông… vật này!”
Nàng tựa hồ rất không muốn nói ra hai chữ kia, nỗ lực giữ lại chút hình ảnh cuối cùng.
Cecil tao nhã nói cám ơn, “Đa tạ, khi nào thì chúng ta có thể lấy được?”
Tiểu tiên tử xấu hổ che mặt, “Vậy… tuần sau đi!”
Samuels trợn mắt há mồm.
|
20.
Vấn đề lông chân tiên tử đã được xử lí xong, đồ vật cuối cùng cần phải lấy chính là xúc tu của cây tinh bị đốt thành tro.
Để hoàn thành việc này có chút khó khăn, dù sao tộc cây tinh rất xem trọng xúc tu của họ, không thể dễ dàng đem đốt như vậy.
Nhưng mà Cecil cũng không bị đạo đức ràng buộc, thủ đoạn vô cùng bạo lực, Samuels chưa kịp đồng ý hắn đã thắp lên một quả cầu lửa, ném vào đống cây tinh, trong tiếng thét xé trời của bọn họ thuận thuận lợi lợi cướp đi được xúc tu đã bị đốt thành tro.
Bọn họ bây giờ chỉ cần đợi một tuần để lấy lông chân tiểu tiên nữ là có thể trở về vương cung rồi.
Qua nhiều ngày như vậy, Samuels rốt cuộc cũng có thể ngủ một giấc thật ngon, không cần phải trằn trọc mỗi đêm suy nghĩ về tương lai vương quốc nữa.
Cậu và Cecil nghỉ chân tại một nhà trọ trong trấn nhỏ cạnh khu rừng tiên nữ, ông chủ quán trọ tiếp đãi họ rất đỗi nồng hậu, vào lúc ăn cơm tối, Samuels thấy có vài nữ sĩ đang lén lút nhìn trộm Cecil.
Họ đều là những cô nương đáng yêu xinh đẹp, nhưng Cecil lại chẳng phản ứng gì… Thật ra mà nói, vị hắc pháp sư này vẻ ngoài tuấn lãng cơ trí, tính cách dí dỏm hài hước, là loại người rất được hoan nghênh.
Samuels chưa từng thân cận ám muội với vị nữ sĩ nào, cậu tưởng rằng chỉ có ác đồ mới mang loại tư tâm đó trong người, nhưng mà vị bằng hữu ác đồ này của cậu lại thanh lãnh cấm dục tựa như một thánh nhân.
Thiệt vi diệu.
Cậu vừa thấp giọng lẩm bẩm vừa đem bia trong cốc uống cạn, vừa mới quay đầu đã thấy một vị nữ sĩ trẻ tuổi dưới sự cổ vũ của bạn bè ngượng ngùng đi tới, nàng bối rối nắm góc áo, nhỏ giọng nói với Cecil, “Xin chào, ta là Leah.”
Nàng dùng loại ánh mắt e thẹn si mê kia nhìn Cecil, làm người ta chỉ cần liếc qua là hiểu rõ tâm tư của nàng. Samuels biết điều đứng dậy, muốn cho vị nữ sĩ này chút cơ hội.
Cecil nhanh chóng níu lại cánh tay cậu, đem cậu ấn xuống, sau đó quay sang chỗ Leah mỉm cười, nói, “Xin lỗi, ta đã kết hôn rồi.”
Ánh mắt Leah tràn đầy sự mất mát, nàng nhanh chóng bỏ đi, Samuels lại giật mình nhìn hắn, nắm lấy tay Cecil chăm chú nhìn, hỏi, “Ngươi kết hôn rồi?”
Bọn họ đã ở cùng nhau mấy tháng nay cơ mà, cô vợ của Cecil mọc từ đâu ra vậy?*
(*) chỉ đơn thuần là ở cùng thôi nha =)))
Nhưng mà trên tay Cecil vẫn chưa có nhẫn kết hôn, có nữ sĩ nào lại để chồng mình không đeo nhẫn cơ chứ?
Cecil nhìn cậu, mắt chớp chớp, “Ta lừa nàng ấy thôi.”
Samuels: “…”
—
Khúc dạo ngắn ban tối chẳng thể ảnh hưởng tâm tình của Samuels, cậu uống chút rượu, vui vẻ tắm rửa sạch sẽ, sao đó thư thái đặt mông lên giường ngủ.
Ngày vương quốc được giải cứu đã không còn xa rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, cậu vui vẻ tỉnh dậy trong tiếng hót thánh thót của mấy chú chim bên ngoài ô cửa sổ, nắng sớm ấm áp soi vào trong phòng, cậu dụi dụi mắt đi qua giá treo áo khoác cạnh giường, nhưng làm thế nào cậu cũng không sờ thấy quần áo của mình. Samuels nhăn mặt lăn qua lăn lại, ngồi dậy, lười biếng chuẩn bị đi lấy áo khoác.
Cơ mà… có cái gì cứ quái quái ấy nhể?
Sàn nhà đâu mất rồi, sao chân mình lại có cảm giác đang lơ lửng thế này?
Samuels hoảng sợ mở to hai mắt.
Cậu quay đầu qua liền nhìn thấy một đôi tay nho nhỏ đô đô toàn thịt, cúi đầu xuống thì thấy hai chân bé xinh quẫy quẫy trong không khí.
Trời má.
Cậu… cậu cũng biến nhỏ mất rồi! QAQ
—
Má ơi chương này vừa dài vừa khó…
|
21.
Áo ngủ của Samuels lùng thùng quấn lấy cậu, vô cùng cản trở vướng víu.
Cậu khó khăn kéo lên hai ống quần rộng, muốn từ thành giường cao vút nhảy xuống đất, cơ mà độ cao kia khiến cậu vô cùng e ngại, Samuels nhìn mặt đất một lúc, lại xoay người nằm nhoài trên mép giường, cẩn thận từng li thò ra một cái chân thăm dò độ cao, hai tay gắt gao bám chặt ga giường, sợ mình không cẩn thận sẽ ngã xuống.
Giường của quán trọ này sao lại cao như vậy chứ!
Cậu làm cách nào cũng không xuống dưới được, trong lòng từng trận lo sợ ập tới. Điều này làm cậu nhớ lại những đêm còn bé ở học viện pháp sư, khi cậu vẫn còn phải ngủ giường tầng cùng với các bạn. Hồi bảy tuổi cậu từng từ trên giường lăn xuống, ngã gãy một bên tay, từ đó cậu trở nên rất sợ mỗi khi phải đối mặt với độ cao. Hiện tại, cho dù chỉ là ngồi trên một chiếc giường có chút khó với, nhưng việc chân cậu lơ lửng trên không trung đã biến bên dưới thành vực sâu vạn trượng, khiến cậu sợ hãi không thôi.
Ngoài cửa vang lên tiếng người gõ cộc cộc, thanh âm có chút tuỳ tiện của Cecil vang lên, hắn gọi cậu một tiếng, sau đó nói, “Ngươi còn chưa xong sao? Pháp sư của Hiệp hội yếu như vậy, thảo nào Hiệp hội các ngươi mãi chả làm nên trò trống gì.”
“Cecil…” Samuels nức nở gọi, người cậu run bần bật, bi bô nói, “Cứu… cứu ta với…”
Ngoài cửa bỗng dưng yên tĩnh trở lại, Cecil đẩy cửa phòng ra, trong đáy mắt chất đầy sự kinh ngạc.
Nhìn thấy người quen, Samuels càng cảm thấy yếu đuối, cậu bẹt miệng, nhẹ nhàng kéo kéo áo ngủ siêu bự trên người, uỷ khuất nói, “Ta không xuống được…”
Cecil: “…”
|