Tổng Giám Đốc Nghĩ Quá Nhiều
|
|
Chương 10
Edit: Ngạc Tuyết
Lạc Cảnh Xuyên lạnh lùng mở hộp cơm, cúi đầu liếc mắt nhìn. Hộp cơm làm phi thường có tính trẻ con, toàn hộp là bọt biển bảo bảo*, điều này làm hắn không khỏi hoài nghi, cuối cùng Thẩm Trạch Nhiên muốn đưa hộp cơm cho hắn hay là Lạc Linh.
Trốn ở trong phòng, Thẩm Trạch Nhiên lo lắng mà đi qua đi lại. Hắn vốn dự định ngồi trước bàn làm việc hảo hảo thưởng thức một phen, nhìn Lạc Cảnh Xuyên cảm động đến rơi nước mắt, song khi tiếng bước chân quen thuộc ở ngoài cửa vang lên, hắn bỗng nhiên lúng túng, không yên mà chạy đi chạy lại trong phòng nghỉ.
Hộp cơm là hắn cố ý dựa theo hướng dẫn trên internet mà làm, phi thường thích hợp tiểu! Hài! Tử! Đúng, mục tiêu Thẩm Trạch Nhiên chọn đầu tiên chính là Lạc Linh.
Kế hoạch ban đầu là Lạc Cảnh Xuyên mở hộp cơm ra, sau khi thấy bọt biển bảo bảo thì bụm mặt hô to một tiếng “Kawaii”, sau nữa hiếu kỳ nếm thử một miếng, mùi vị khiến người như muốn lên thiên đường, sau sau nữa lập tức nghĩ đến Lạc Linh nhất định sẽ phi thường yêu thích loại hộp cơm này, liền tới cùng hắn thương lượng. Từ nay về sau, Lạc Linh có thể mỗi ngày đều ăn cơm tự tay hắn làm.
Thẩm Trạch Nhiên tay nghề thật sự không tệ, nhớ năm đó Cù Tiểu Tiểu nói về công việc quả thật là cực kỳ tốt, nhưng mà nhân vô hoàn nhân*, nói về cuộc sống thì Cù Tiểu Tiểu, ngoại trừ có thể nấu nước sôi, cái gì cũng sẽ không biết nấu.
( nhân vô hoàn nhân: không có ai là hoàn hảo)
Ảo tưởng sinh hoạt sau khi kết hôn liền khiến Thẩm Trạch Nhiên tự nhiên không thể tiếp thu hai người mỗi ngày đều gọi thức ăn ngoài, nhàn rỗi tẻ nhạt liền đăng ký lớp nấu ăn.
Thẩm Trạch Nhiên cũng không tin cái gì “Quân tử xa nhà bếp” kia, hắn lập chí phải làm một người yêu hoàn mỹ, loại kỹ năng làm cơm này ít nhất có thể thêm 50 điểm hảo cảm mà.
Dù sao muốn bắt được tâm một người, thì trước tiên phải nắm lấy dạ dày người đó, câu nói này nam nữ già trẻ đều đúng. Sau đó khi gặp bố vợ mẹ vợ thì tùy tiện bộc lộ tài năng, thỏa thỏa mà xoát bạo độ hảo cảm.
Bên này Thẩm Trạch Nhiên còn đang làm mộng đẹp giữa ban ngày, bên kia Lạc Cảnh Xuyên chụp lên cái nắp hộp cơm, xuống lầu tùy tiện tìm cái em gái chưa kịp ăn điểm tâm, liền đem hộp cơm tặng người.
Bó hoa hồng kia hắn ngược lại không xử lý, chỉ là dời đến trên bệ cửa sổ, liền ngồi xuống bắt đầu xử lý công tác, không bao lâu sau em gái đã đem hộp cơm rửa sạch sẽ rồi đem trả lại.
“Lạc thư ký, hộp này là chuẩn bị cho con phải không, thật là ngại quá, cảm tạ.” Em gái mặt đỏ bừng, chạy chậm xuống lầu.
Ai nha, Lạc thư ký tay nghề thật tốt, vẫn có tính trẻ con như thế, lẽ nào đây chính là trong truyền thuyết tương phản manh!
Thẩm Trạch Nhiên nhìn đồng hồ đeo tay một chút, bốn mươi phút, cần phải ăn xong rồi. Sau khi ra ngoài có nên hỏi một chút cảm tưởng của Lạc Cảnh Xuyên, không không không, làm như vậy quá phá hỏng hình tượng bá đạo tổng giám đốc của hắn. Chờ chút, bình thường đều nói, người thu được lễ vật làm sao cũng phải biểu thị một chút cảm tạ, nhất định sẽ nhắc tới bữa sáng yêu thích của hắn.
Nghĩ tới đây, Thẩm Trạch Nhiên không thể đợi được nữa mà từ gian giữa đi ra, làm bộ mới vừa tỉnh ngủ dụi dụi con mắt, dư quang nhưng vẫn liếc Lạc Cảnh Xuyên.
Lạc Cảnh Xuyên chỉ đứng lên hỏi một tiếng hảo, ngồi xuống tiếp tục xử lý công việc.
Ân, e rằng Lạc Cảnh Xuyên chẳng qua là ngượng ngùng, nhất định là đang đấu tranh tâm lý, Thẩm Trạch Nhiên suy đoán.
Sau một giờ.
Ạch, nhất định là công tác bận quá, cho nên không thể nhớ ra ngay lập tức được.
Sau hai giờ, Lạc Cảnh Xuyên rót chén nước, nghỉ ngơi năm phút đồng hồ, tiếp tục xử lý văn kiện.
Ôi chao, hắn có thể là bởi vì không biết làm sao nhấc lên cái đề tài này một cách tự nhiên, cho nên mới không nói.
Thẩm Trạch Nhiên trơ mắt nhìn đồng hồ treo tường đi tới mười hai giờ, liền tới trước mặt Lạc Cảnh Xuyên, làm bộ lơ đãng nói: “Lạc thư ký, nên ăn, cơm, rồi!”
Hai chữ “ăn cơm” Thẩm Trạch Nhiên nghiến răng mà nói đến đặc biệt đặc biệt nặng, hi vọng Lạc Cảnh Xuyên có thể nhớ tới chuyện nào đó.
“Ồ, Thẩm tổng gặp sau.” Lạc Cảnh Xuyên để văn kiện xuống, cũng không quay đầu lại ly khai văn phòng.
Thẩm Trạch Nhiên: “…… QAQ “
Chú thích
Bọt biển bảo bảo ( hay là Spongebob ) là bé này đây
|
Chương 11
Edit: Ngạc Tuyết
Tới tận buổi tối tan tầm lúc thu dọn đồ đạc, Lạc Cảnh Xuyên thấy được hộp cơm mới nhớ tới chuyện hồi sáng này.
Tuy nói hắn đoán không ra Thẩm Trạch Nhiên tại phát bệnh thần kinh gì, thế nhưng đối phương hiển nhiên không có ác ý, chung quy cần nói tiếng cảm ơn, bằng không quá không lễ phép.
Đáng tiếc Thẩm Trạch Nhiên ngày hôm nay tựa hồ không quá thoải mái, không tới ba giờ chiều liền đi về.
Lạc Cảnh Xuyên đem hộp cơm xách tới trước mặt, như là đang suy nghĩ cái gì, chần chờ một chút, dùng di động phát ra cái tin nhắn ngắn, nhận được tin hồi âm mới ra cửa phòng làm việc, lái xe đến thẳng trường học.
Đón Lạc Linh xong, hắn tạm chưa về nhà, mà lái xe hướng công ty, thời điểm đi ngang qua cửa hàng đồ ngọt, Lạc Cảnh Xuyên dừng xe ở bên đường.
“Ba ba, chúng ta muốn đi đâu?” Tiểu cô nương nhìn một chút cảnh sắc xa lạ ngoài cửa sổ hỏi.
“Ba ba đi mua ít đồ, chúng ta đến nhà Thẩm thúc thúc một chuyến.” Lạc Cảnh Xuyên cởi đai an toàn đi xuống xe.
Lạc Linh víu cửa sổ xe, đôi mắt tròn vo bỗng nhiên sáng lên: “Thẩm thúc thúc? Là muốn thấy ma ma sao?”
“……” Lạc Cảnh Xuyên sờ sờ đầu con gái, ma ma cái gì, Thẩm Trạch Nhiên cũng không tính toán, thì liền để tiểu cô nương cao hứng đi. Hắn dặn dò một chút: “Đem cửa sổ đóng kỹ, ba ba một hồi sẽ trở lại.”
Lạc Cảnh Xuyên mua hộp bánh ga tô nhân hoa quả, lúc đi ra thì thấy được cửa hàng tiện lợi bên cạnh, do dự một chút vẫn là đi vào.
Thẩm Trạch Nhiên nằm úp sấp trong ổ chăn, nhìn chằm chằm ABO tiểu thuyết trên ipad mà một mặt ai oán, tủi thân chắp vá chính mình vỡ thành vụn thủy tinh tiểu Tâm Tâm.
Anh anh anh, ta không muốn ngược đâu, ta muốn đi ngốc bạch ngọt trường quay phim, ta nguyện ý dùng số đào hoa cả đời đổi ngốc bạch ngọt trường quay phim QAQ
“Dinh dong —— “
“Ai vậy?” Thẩm Trạch Nhiên bất đắc dĩ từ trên giường leo xuống, trong thanh âm còn mang theo vài phần khóc nức nở.
Căn hộ này là Thẩm Trạch Nhiên vì đi làm thuận tiện mà cố ý mua ở gần công ty, người biết cũng không nhiều, phần lớn là người quen của cha hắn.
Cũng chính là giống như lúc hắn đi học, đem thư tình của em gái xem là thư thách đấu, học TeddyBoy* mang theo ống tuýp đi đến điểm hẹn, đem muội tử doạ khóc, đám học sinh biết chuyện muốn giả X đều không dám đến.
Cho nên Thẩm Trạch Nhiên mặc áo ngủ in hình bọt biển bảo bảo, kéo lê dép, một đầu loạn như tổ quạ cùng đôi mắt thỏ đỏ hồng hồng không hề ra dáng tổng giám đốc, mở cửa ra.
Lạc Cảnh Xuyên: “…”
Lạc Linh: “…”
Thẩm Trạch Nhiên: “…”
Cửa phòng “Ầm” một tiếng bị đóng lại.
Ở bên ngoài, một tay mang đồ ngọt một tay ôm hài tử, Lạc Cảnh Xuyên bỗng nhiên phát ra một tiếng “Phốc” nho nhỏ, nếu không phải Lạc Linh tới gần đại khái cũng đã bỏ lỡ tiếng cười khẽ này.
Thẩm Trạch Nhiên trốn ở sau cửa, một mặt tuyệt vọng vò đầu: “Tại sao là hắn? Không thể không thể, này nhất định là nằm mơ! Nhất định là nằm mơ! Nhất định là nằm mơ!”
“Leng keng ——” chuông cửa lại vang lên.
Thẩm Trạch Nhiên dùng hết tốc độ xông về phòng ngủ, cấp tốc thay đổi quần áo, rồi lao nhanh đến phòng vệ sinh rửa mặt, vuốt gel, trước sau không tới 3 phút, hắn một lần nữa đứng ở cửa, đem cửa mở ra.
“Lạc thư ký? Sao ngươi lại tới đây? Có chuyện gì sao?” Thẩm Trạch Nhiên cười đến hào hoa phong nhã, phảng phất như vừa nãy chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lạc Cảnh Xuyên cũng không có ý vạch trần hắn, phối hợp nâng nâng đồ vật trong tay, khách khí nói: “Quấy rầy rồi Thẩm tổng, có thể vào không?”
Thẩm Trạch Nhiên tránh ra, làm tư thế: “Mời vào.”
Lạc Linh một mặt mờ mịt nhìn một chút ba ba mình, lại nhìn một chút Thẩm thúc thúc, nghiêng đầu, có phải là có chỗ nào là lạ?
Chú thích
TeddyBoy ( một bộ truyện tranh khá bạo lực) đã được dịch tiếng Việt với tên TeddyBoy hoặc Người trong giang hồ (〃▽〃)
|
Chương 12
Edit: Ngạc Tuyết
Lạc Cảnh Xuyên vào phòng, tiểu cô nương nhìn thấy Thẩm Trạch Nhiên, lập tức từ trong lồng ngực ba ba nhảy xuống, nhào tới ôm lấy chân Thẩm Trạch Nhiên.
Thẩm Trạch Nhiên hiện tại nhớ Lạc Linh vô cùng, thấy thế lập tức đem bé bế lên: “Linh Linh chào buổi tối nha ~ “
“Mẹ, a, Thẩm thúc thúc hảo ~” Lạc Linh ôm Thẩm Trạch Nhiên, dùng hai má cọ cọ lồng ngực hắn.
Lạc Cảnh Xuyên đứng một bên khó giải thích được có một loại cảm giác chính mình thất sủng, tâm liền chua xót. Hắn cố ý đem đồ trên tay phóng mạnh lên khay trà, chen miệng nói: “Thẩm tổng, đây là hộp cơm, ta đã rửa sạch, cảm tạ.”
“Không có chuyện gì không có chuyện gì.” Canh cánh trong lòng Thẩm Trạch Nhiên giờ khắc này đổi thành đầy đầu đều là Lạc Linh, không tim không phổi làm sao còn nhớ chút chuyện kia của Lạc Cảnh Xuyên.
Ngược lại là, Lạc Linh nhìn thấy hộp cơm lập tức bĩu môi, hai con mắt to đầy nước mắt mà nhìn Thẩm Trạch Nhiên: “Con cũng muốn ăn.”
“Được được được, ta liền đi làm, Linh Linh lưu lại ăn cơm tối nha.” Thẩm Trạch Nhiên mừng rỡ đến cả khuôn mặt đều ngốc lên, nhanh chóng mở tủ lạnh… Trong tủ lạnh cơ hồ không có thứ gì.
“Ta đi mua đồ ăn, Linh Linh muốn ăn cái gì? Thích ngọt hay mặn? Thịt không? Thích cá hay gà vịt, nếu không thịt thỏ thì sao…” Thẩm Trạch Nhiên vây quanh Lạc Linh, một tay cầm bút một tay cầm giấy, còn kém nằm trên mặt đất hô to vạn tuế.
“……” Lạc Cảnh Xuyên khó chịu.
“Vậy ta đi mua nguyên liệu nấu ăn, Linh Linh xem phim hoạt hình đi, có được không?”
Lạc Linh gật gật đầu, liền kéo kéo ống tay áo Lạc Cảnh Xuyên: “Ba ba, đi giúp mẹ… Thẩm thúc thúc mua thức ăn đi.”
Lạc Cảnh Xuyên cùng con gái nhìn nhau một trận, cuối cùng thua trận, đổi giày, chạy theo Thẩm Trạch Nhiên: “Thẩm tổng, thật là ngại quá, để tôi đến giúp ngài.”
Thẩm Trạch Nhiên liếc mắt nhìn một đống danh sách mua sắm, thật sự rất nhiều, hơn nữa còn có hoa quả tráng miệng gì đó, quá nặng, thêm một người cũng có điểm thoải mái, liền không phản đối.
Hai người ngồi lên ZEV, lái thẳng đến siêu thị gần đó. Lạc Cảnh Xuyên cùng Thẩm Trạch Nhiên đều là sống một mình, tự làm cơm là điều đương nhiên, chọn đồ ăn cũng là có kinh nghiệm.
Thẩm Trạch Nhiên đứng ở khu thuỷ sản, xoa xoa cằm: “Quả nhiên luộc canh cá vẫn là muốn dùng cá chép.”
“Ân, bất quá nơi này không có cá chép tự nhiên a.” Lạc Cảnh Xuyên đi một vòng rồi nói.
“Dù sao cá chép tự nhiên ít, nuôi ao cũng có chút không tồi.”
“Con này thế nào? Vảy cá toả sáng, cũng không tróc ra.”
“Trọng lượng cũng gần giống.” Thẩm Trạch Nhiên tiếp nhận cá ước lượng một chút.
“Thân cá đàn hồi tốt, liền lấy nó đi.” Lạc Cảnh Xuyên nói tiếp.
Hai người thảo luận xong, đem cá chép chuẩn bị đi tính tiền, vừa ngẩng đầu liền phát hiện vài em gái nhìn bọn họ lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
“Ai nha, hai nam nhân kia thật đáng yêu a, cùng nhau chọn cá kìa.”
“Đúng đó đúng đó, thật giống lão phu lão thê.”
“Ngươi đoán ai công ai thụ a?”
Hai nữ sinh lặng lẽ theo sau lưng thầm nói.
Lạc Cảnh Xuyên lười cùng tiểu nữ sinh tính toán, Thẩm Trạch Nhiên lại trời sinh căn bản không để trong lòng, liền tùy ý họ.
“Ta cảm thấy được người đang trả tiền kia chính là công, thông thường không phải đều như thế sao?”
Thẩm Trạch Nhiên lỗ tai hơi động, trong lòng khen lớn: Tiểu cô nương, thật tinh mắt!
“Ta cảm thấy người đang cầm đồ kia mới là công! Muốn làm tiểu công đương nhiên thể lực phải tốt nha ~” một nữ sinh khác thanh âm hào hứng quả thực như sóng cuộn hiện hóa.
“Có đạo lý, hơn nữa hắn tương đối cao, băng sơn công mặc dù có điểm cũ nhưng vẫn rất manh.”
Thẩm Trạch Nhiên bỗng nhiên đoạt lấy đồ vật trong tay Lạc Cảnh Xuyên, vẫn cứ một bộ bình thản ung dung thành thạo điêu luyện, bước chân về tới trong xe.
Bị gọi đến giúp đỡ cuối cùng cả việc chân tay cũng bị cướp, Lạc Cảnh Xuyên quả thực là không hiểu ra sao.
|
Chương 13
Edit: Ngạc Tuyết
Thẩm Trạch Nhiên bỏ ra hơn hai giờ làm một bàn tiệc lớn đặc biệt phong phú, biết Lạc Cảnh Xuyên thích ăn hải sản tươi, hắn đặc biệt chuyên tâm làm một phần tôm say rượu*, lúc ăn cơm liền phi thường nhiệt tình gắp cho Lạc Cảnh Xuyên.
Lạc Linh vừa ăn cơm vừa hai mắt to xoay vòng vòng mà nhìn bọn họ, tâm tư liền trôi dạt đến phim hoạt hình vừa xem lúc nãy. Bé từ nhỏ không có ma ma, Lạc Cảnh Xuyên cũng không cùng bé đề cập chuyện mẹ kế, cho nên Lạc Linh đối với chuyện về mẹ đặc biệt chấp nhất.
Từ sau việc ở trường, Lạc Linh cũng rất yêu thích Thẩm Trạch Nhiên, sau đó Thẩm Trạch Nhiên còn giúp bé thắt cái bím tóc rất đẹp, thương bé, làm cho bé không nhịn được đem Thẩm Trạch Nhiên cùng ma ma liên hệ tới.
Bữa cơm này Lạc Linh ăn được tới tròn xoe cái bụng, Lạc Cảnh Xuyên có chút kinh ngạc. Ước chừng chín giờ rưỡi, Lạc Cảnh Xuyên đứng dậy chỉnh chỉnh quần áo một chút, đẩy Lạc Linh nằm trên ghế sa lon một cái, nói: “Linh Linh, đứng lên về nhà.”
Tiểu cô nương xoa xoa hai mắt buồn ngủ, hàm hàm hồ hồ làm nũng nói: “Ba ba, buồn ngủ.”
Lạc Cảnh Xuyên ôm lấy con gái, ôn nhu nói: “Ngoan, nhẫn nại một chút, vào trong xe liền ngủ tiếp.”
Thẩm Trạch Nhiên lập tức đứng lên, một chuỗi dài lời nói đặc biệt trôi chảy, giống như đã chuẩn bị sẵn: “Linh Linh đã buồn ngủ như vậy, không bằng ở nơi này ngủ lại đi, trong nhà có phòng khách, hơn nữa Lạc thư ký ngươi đêm nay ăn hơi nhiều tôm say rượu, lái xe không an toàn.”
Lạc Cảnh Xuyên nhất thời chần chờ một chút.
“Một mình ngươi thì không nói làm gì, hôm nay còn mang theo hài tử.” Thẩm Trạch Nhiên tiếp tục thuyết phục.
“……” Cái gì gọi là một mình hắn thì không nói làm gì, Lạc Cảnh Xuyên lạnh mặt nói: “Không có mang quần áo để thay, tôi sẽ gọi xe, vẫn là trở về thôi.”
Thẩm Trạch Nhiên lập tức lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại: “Tôn trợ lý, đi mua một bộ quần áo dành cho bé gái bảy, tám tuổi, sau đó đến phòng nghỉ đem quần áo của Lạc thư ký mang tới đường xx tòa nhà xx lầu xx.”
Cúp điện thoại, Thẩm Trạch Nhiên dùng một bộ phi thường từ ái biểu tình, mỉm cười nhìn về phía Lạc Cảnh Xuyên.
“Ba ba, chúng ta ở lại đây đi mà ~” Lạc Linh làm nũng nói.
Lạc Cảnh Xuyên thật sâu có loại cảm giác vô lực, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
Thẩm Trạch Nhiên tâm lý hồi hộp, không chú ý một chút liền lộ ra đuôi sói, hắn ngồi xổm xuống sờ sờ đầu bé gái, cười đến đặc biệt ôn nhu: “Linh Linh à, buổi tối có muốn cùng Thẩm thúc thúc ngủ hay không?”
Lạc Linh ngẩng đầu nhìn Thẩm Trạch Nhiên, mặt lộ vẻ giằng co. Thẩm Trạch Nhiên thấy thế thầm nghĩ, bọn họ hai mẹ con tình cảm quả nhiên rất tốt, may mà chính mình không giống một số ngốc X tổng giám đốc trong tiểu thuyết mạo muội cướp con, bằng không hiện tại khẳng định chịu không nổi.
Lạc Linh mím môi một cái, kiên định nói: “Không được, ba ba nói, Linh Linh đã lớn, không thể cùng con trai ngủ chung, Linh Linh sẽ một mình đi phòng khách ngủ.”
“……” Thẩm Trạch Nhiên có điểm mộng bức: “Vậy ba ba con ngủ nơi nào?”
“Đương nhiên là cùng Thẩm thúc thúc ngủ chung, ” Lạc Linh đầy vẻ chuyện đương nhiên: “Hai người đều là con trai mà.”
Thẩm Trạch Nhiên cùng Lạc Cảnh Xuyên hai người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời cư nhiên không biết phản bác làm sao.
Lúc này Tôn trợ lý cầm quần áo đưa tới, đợi sau khi Lạc Linh rửa mặt xong đến phòng khách ngủ, Lạc Cảnh Xuyên mới nhàn nhạt nói: “Thẩm tổng, còn dư chăn không, ta có thể ngủ sô pha.”
Thẩm Trạch Nhiên nhìn một chút ghế sô pha chỉ có khoảng một mét, liền nhìn một chút Lạc Cảnh Xuyên một mét tám lăm, gãi đầu một cái: “Ta ngủ chính là giường đôi, đến đây đi, trước tiên nói rõ, ta tư thế ngủ không quá tốt.”
Chú thích
Tôm say rượu (Drunken shrimp) hay còn gọi là tôm túy quyền là một trong những cách ăn sống tôm phổ biến nhất của ẩm thực Trung Quốc. Tôm túy quyền xuất phát từ Trung Quốc chứ không phải Nhật Bản và người thưởng thức luôn phải ăn sống. Chúng được cho là có vị ngọt từ tôm còn sống.
|
Chương 14
Edit: Ngạc Tuyết
Tôn trợ lý mang quần áo Lạc Cảnh Xuyên đến, thế nhưng cái vấn đề áo ngủ này hắn hiển nhiên là không có cân nhắc tới.
Thời điểm Lạc Cảnh Xuyên tiến vào buồng tắm tắm rửa, Thẩm Trạch Nhiên ngồi xổm ở trước tủ quần áo cảm thấy tan vỡ mà nhìn hai bộ đồ ngủ duy nhất — — — một bộ là bọt biển bảo bảo, một bộ là Doraemon.
Mặc hay là không mặc, cho mượn hay là không cho mượn, đây rõ ràng là một vấn đề quá khó khăn a, quá khó khăn QAQ
Cửa phòng tắm bị mở ra, Lạc Cảnh Xuyên mặc cái quần cọc bình tĩnh đi ra. Thẩm Trạch Nhiên giật nảy lên, lắp bắp mà chỉ vào hắn: “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi làm sao cứ như vậy đi ra?!”
Lạc Cảnh Xuyên dừng bước lại, đối diện Thẩm Trạch Nhiên nói: “Ngươi cũng không chuẩn bị áo ngủ, còn dư không?”
Thẩm Trạch Nhiên hai mắt lập tức dính vào cơ bụng đối phương, nửa ngày mới phản ứng được, vì che giấu thưởng thức về áo ngủ của bản thân, hắn cơ hồ theo bản năng hồi đáp: “Không có, ta yêu thích ngủ trần truồng.”
Lạc Cảnh Xuyên yên lặng mà nhìn chăm chú Thẩm Trạch Nhiên một hồi, lắc đầu một cái yên tĩnh nằm dài trên giường, kéo chăn lên nhắm mắt ngủ. Thẩm Trạch Nhiên ngốc lăng ngồi xổm tại chỗ cũ, bỗng nhiên đứng dậy chạy vào buồng tắm.
Ngủ trần truồng em gái ngươi! Nhìn chằm chằm bụng người khác nói ngủ trần truồng!
Chủ tịch Thẩm cảm thấy được con tim mệt mỏi, trong bồn tắm lẩm bẩm rít gào hồi lâu mới ra ngoài. Hắn không dám mặc áo ngủ, chỉ có thể mở cửa thò đầu ra lặng lẽ đánh giá Lạc Cảnh Xuyên trên giường.
Lạc Cảnh Xuyên nghiêng người đưa lưng về phía hắn, đèn đã tắt, chỉ chừa đèn bàn đầu giường, tựa hồ là đang ngủ.
Thẩm Trạch Nhiên nhẹ chân nhẹ tay đi tới bên giường, nhìn tủ quần áo đấu tranh một hồi, vẫn là bỏ qua ý nghĩ mặc đồ ngủ, vạn nhất sáng mai Lạc Cảnh Xuyên dậy trước hắn, một đời anh danh của hắn sẽ bị hủy! Cho nên Thẩm Trạch Nhiên lựa chọn tiểu tâm dực dực chui vào chăn, đắp chăn rồi, ai nhìn thấy ai a.
Tiện tay tắt đèn bàn, Thẩm Trạch Nhiên trợn tròn mắt trừng trần nhà, một chút buồn ngủ cũng không có. Lúc này Lạc Cảnh Xuyên trở mình, tư thế đổi thành nằm ngửa, cánh tay của hắn không cẩn thận cọ đến Thẩm Trạch Nhiên.
Thẩm Trạch Nhiên nhất thời giật cả mình, đại não không bị khống chế bắt đầu tự do bay lượn.
Cảnh tượng này! Lối phát triển này! Cái tình tiết này! Không phải là buổi tối uống rượu (ăn tôm say?) mất lý trí, rồi sáng ngày thứ hai tỉnh lại phát hiện hai người cùng ôm nhau, cực kỳ có khả năng một người (hắn) sinh ra phản ứng sinh lý bình thường đồng thời đè một người khác (Lạc Cảnh Xuyên), sau đó liền xem xem tác giả có mở cửa xe này không.
Thẩm Trạch Nhiên yên lặng hướng trong chăn chui vào, dùng chăn che lên hơn nửa khuôn mặt, hắn cư nhiên nghĩ đến chuyện xấu hổ như thế, thực sự là quá… Bình thường, dù sao cũng là lão tài xế trên cái xe cũ.
Chờ chút, hắn cũng không thích Lạc Cảnh Xuyên, coi như vì một ít nguyên nhân, Lạc Cảnh Xuyên không cẩn thận sinh cho hắn một đứa con gái, hắn có thể phụ trách, bồi thường, thế nhưng chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, Lạc Cảnh Xuyên có chỗ nào đáng giá hắn thích?
Thẩm Trạch Nhiên nghiêng người sang, dựa vào ánh trăng yếu ớt đánh giá nam nhân ngủ ở bên cạnh: Bất quá chỉ là lớn lên có chút đẹp trai, chân có chút dài, cơ bụng có chút nhiều, công tác có chút lợi hại, có chút chăm sóc gia đình…
Không thích mới thật kỳ quái đi?
Tại sao càng nghĩ càng thấy không đúng? Thẩm Trạch Nhiên nhanh chóng lắc lắc đầu, bỏ cái ý niệm kỳ quái trong đầu ra, lập tức tìm cho mình cái lý do phản bác: Hắn không có tiền như ta, hừ!
Nhưng là so người bình thường, thu nhập của Lạc Cảnh Xuyên đã là khá cao.
Vậy, vậy hắn mỗi ngày đều là bảng mặt cá chết!
Có lẽ là người ta thành thục thận trọng a;
Vậy, vậy Lạc Cảnh Xuyên luôn làm khó dễ hắn!
Ngươi xác định không phải chính ngươi giả X giả đến mức hold không được sao?
…
Đại não Thẩm Trạch Nhiên trải qua một phen vượt mọi khó khăn gian khổ thân tâm giao chiến, cuối cùng cho ra kết luận là: Vợ tốt như vậy biết tìm nơi đâu! Huống hồ còn mang theo con gái ruột của hắn.
Chú thích (〃▽〃)
|