Tổng Giám Đốc Nghĩ Quá Nhiều
|
|
Chương 28
Edit: Ngạc Tuyết
Thẩm Trạch Nhiên đem mặt giấu trong gối, hận không thể đào hố trốn đi. Hắn cư nhiên như thằng bé trốn trong ngực người ta cầu an ủi, cố tình đối tượng cầu an ủi lại là Lạc Cảnh Xuyên, hình tượng của hắn a! Một đời anh danh của hắn a!
Trước đây tất cả đều là lo lắng bị lộ, hiện tại đâu chỉ là lộ, ngay cả đồ lót đều cởi sạch được chứ! Thẩm Trạch Nhiên có cảm giác sinh không thể luyến mà nhìn chằm chằm phòng vệ sinh, đợi lát nữa Lạc Cảnh Xuyên tắm xong đi ra nhất định sẽ điên cuồng cười nhạo hắn ha.
Hay dứt khoát giả bộ ngủ thì tốt hơn, không biết chừng sáng sớm ngày mai liền quên mất.
Cửa phòng vệ sinh mới vừa mở ra, Thẩm Trạch Nhiên lập tức nhắm mắt lại, len lén vển lỗ tai lên nghe ngóng tiếng bước chân Lạc Cảnh Xuyên, hắn cảm giác Lạc Cảnh Xuyên thật giống như đứng ở phía sau hắn, ngay sau đó một cái chân áp đến trên giường.
Hắn muốn làm cái gì? Chẳng lẽ muốn báo “mối thù vừa rồi”? Chờ chút, hắn không có chuẩn bị kỹ càng a? Trong chân giống như có cát, tóc đều dính cùng một chỗ, da dẻ cảm giác sáp sáp…
Đại não phảng phất không bị khống chế nghĩ bậy nghĩ bạ chút nội dung cấm trẻ em dưới mười tám tuổi, lúc một tay Lạc Cảnh Xuyên ôm lấy hắn, Thẩm Trạch Nhiên còn chưa kịp tiếp tục não bổ, liền bị khiêng lên.
“Ngươi, ngươi ngươi ngươi, ngươi muốn làm gì?” Thẩm Trạch Nhiên thất kinh hỏi.
“Tỉnh rồi?” Lạc Cảnh Xuyên thả người xuống dưới: “Tỉnh rồi liền đi tắm rồi ngủ tiếp, trên người đều là nước biển, ta gọi phòng khách thay cái ráp trải giường với chăn.”
“Hiện tại cảm thấy thế nào? Tự mình tắm không thành vấn đề chứ?”
Thẩm Trạch Nhiên ngây người mà nhìn Lạc Cảnh Xuyên nói liên miên cằn nhằn, đây là hắn lần đầu tiên nghe đối phương nói nhiều như vậy, giọng điệu ôn hòa, hơn nữa một chút cũng không có ý cười nhạo hắn.
Thấy Thẩm Trạch Nhiên không hề trả lời, Lạc Cảnh Xuyên nhíu nhíu mày, giơ tay vén tóc trên trán hắn, dùng trán mình đụng vào: “Không nóng a.”
“Ta, ta ta không sao, ta đi tắm.” Thẩm Trạch Nhiên nhanh chóng lùi lại mấy bước, chạy vào phòng vệ sinh.
Lạc Cảnh Xuyên đứng tại chỗ, trên mặt lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
Nguyên lai cho rằng đối phương là trúc mã, cần phí chút gì đó, không nghĩ tới EQ là số âm, vẫn cứ tìm đường chết như thế, vậy hắn liền không khách khí nhận lấy tên ngốc này.
Thẩm Trạch Nhiên ngồi xổm trong bồn tắm, đầu óc mơ hồ.
Tên Lạc Cảnh Xuyên kia không phải vẫn luôn nhìn hắn khó chịu sao? Sao lại đột nhiên đổi tính? Lẽ nào, hắn thế nhưng thật ra là cái ngạo kiều, vẫn luôn thầm mến ta?
Không không không, làm sao có khả năng, nhất định không thể.
Thế nhưng, nếu như không phải thì vào lúc này hắn không phải nên bày một bộ dáng cao cao tại thượng, cười trên sự đau khổ của người khác sao?
Nếu không thì sắc / dụ thử xem? Nếu hắn không thích chắc chắn sẽ không đối nam nhân có phản ứng.
Thẩm Trạch Nhiên cầm lấy áo tắm mặc vào, tay run nửa ngày, cắn răng một cái, đem quần lót cũng vứt luôn vào máy giặt, nếu hỏi tới liền nói không cẩn thận rơi trên đất không có cách nào tiếp tục mặc.
Từ buồng tắm đi ra, Lạc Linh đã nằm trong ổ chăn ngủ, Lạc Cảnh Xuyên mặc T shirt, mang kính mắt bán nằm ở trên giường đọc sách, nghe thấy động tĩnh chỉ giương mắt nhìn một chút.
Thẩm Trạch Nhiên do dự nửa ngày, dù sao bé con còn ở trong phòng ngủ, phải chuyển sang nơi khác mới được.
Bên ngoài sắc trời đã tối, đầy sao nho nhỏ, phản chiếu tại khơi xa yên ả, bãi cát náo nhiệt ban ngày giờ khắc này bị yên tĩnh thay thế.
“Khụ khụ.” Thẩm Trạch Nhiên đi tới bên giường, ánh mắt trôi đi, nhỏ giọng nói: “Cái kia, có chút việc, chúng ta đi ra ngoài thảo luận một chút.”
Lạc Cảnh Xuyên liếc mắt nhìn hắn, không hỏi nhiều, để sách trong tay xuống, theo sau Thẩm Trạch Nhiên ra khỏi phòng, hai người một trước một sau đi tới trên bờ cát.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau hôm nay không có, hẳn là ngày mai, chúng ta lên wei/bo sẽ thấy
|
Chương 29
Edit: Ngạc Tuyết
Thẩm Trạch Nhiên đi ở phía trước, sau khi đến bãi biển hắn cũng không có dừng bước lại, mà là dọc theo bờ cát, hướng phía sau vách đá trên đảo đi đến. Qua một mảnh núi đá lởm chởm, hai người dừng ở giữa mặt lõm của vách núi.
Lạc Cảnh Xuyên quan sát chung quanh một chút, dưới chân là một bãi cát nhỏ, hai bên có thế núi che chắn, thấy thế nào đều là cái địa phương giết người cướp của khá tốt.
Giơ tay gõ gõ đầu, Lạc Cảnh Xuyên bất đắc dĩ cười cười, chính mình thật giống như cũng bị cái tên ngốc này lây bệnh, bất quá nơi này thấy thế nào cũng giống như là để làm mấy cái chuyện không thấy được ánh sáng.
Thẩm Trạch Nhiên bỗng nhiên quay người, một tay nắm thành quả đấm, một tay khác “Bộp” một tiếng đem Lạc Cảnh Xuyên vây ở chính giữa mình và vách đá.
“Không được nhúc nhích, cướp đây.” Thẩm Trạch Nhiên thâm trầm nói.
Lạc Cảnh Xuyên cảm thấy được có cái gì để trên eo của mình, hắn đưa tay ra nắm lên “Vũ khí”, dựa vào ánh sao phát hiện cái “vũ khí” đầu cùn cùn kia là ngón tay trỏ Thẩm Trạch Nhiên.
Lạc Cảnh Xuyên: “…”
Tại sao hắn không có chút nào bất ngờ.
“Không đúng không đúng, ” Thẩm Trạch Nhiên lắc đầu một cái: “Tình huống trước mắt này ta phải nói, ‘Ngươi biết quá nhiều, đi chết đi mới tương đối chuẩn xác.”
“Cho nên, ngươi là đến giết người diệt khẩu?” Lạc Cảnh Xuyên nắm ngón tay Thẩm Trạch Nhiên, không có thả ra, mạn bất kinh tâm dùng móng tay gãi gãi tay hắn.
Thẩm Trạch Nhiên cả người ngẩn ra, vội vã phủ nhận: “Không, không phải.”
——————︽⊙_⊙︽——————
Thẩm Trạch Nhiên cắn môi, nức nở mà lắc lắc đầu: “Có, có con cua, kẹp ngón chân của ta.”
|
Chương 29
Edit: Ngạc Tuyết
Thẩm Trạch Nhiên đi ở phía trước, sau khi đến bãi biển hắn cũng không có dừng bước lại, mà là dọc theo bờ cát, hướng phía sau vách đá trên đảo đi đến. Qua một mảnh núi đá lởm chởm, hai người dừng ở giữa mặt lõm của vách núi.
Lạc Cảnh Xuyên quan sát chung quanh một chút, dưới chân là một bãi cát nhỏ, hai bên có thế núi che chắn, thấy thế nào đều là cái địa phương giết người cướp của khá tốt.
Giơ tay gõ gõ đầu, Lạc Cảnh Xuyên bất đắc dĩ cười cười, chính mình thật giống như cũng bị cái tên ngốc này lây bệnh, bất quá nơi này thấy thế nào cũng giống như là để làm mấy cái chuyện không thấy được ánh sáng.
Thẩm Trạch Nhiên bỗng nhiên quay người, một tay nắm thành quả đấm, một tay khác “Bộp” một tiếng đem Lạc Cảnh Xuyên vây ở chính giữa mình và vách đá.
“Không được nhúc nhích, cướp đây.” Thẩm Trạch Nhiên thâm trầm nói.
Lạc Cảnh Xuyên cảm thấy được có cái gì để trên eo của mình, hắn đưa tay ra nắm lên “Vũ khí”, dựa vào ánh sao phát hiện cái “vũ khí” đầu cùn cùn kia là ngón tay trỏ Thẩm Trạch Nhiên.
Lạc Cảnh Xuyên: “…”
Tại sao hắn không có chút nào bất ngờ.
“Không đúng không đúng, ” Thẩm Trạch Nhiên lắc đầu một cái: “Tình huống trước mắt này ta phải nói, ‘Ngươi biết quá nhiều, đi chết đi mới tương đối chuẩn xác.”
“Cho nên, ngươi là đến giết người diệt khẩu?” Lạc Cảnh Xuyên nắm ngón tay Thẩm Trạch Nhiên, không có thả ra, mạn bất kinh tâm dùng móng tay gãi gãi tay hắn.
Thẩm Trạch Nhiên cả người ngẩn ra, vội vã phủ nhận: “Không, không phải.”
——————︽⊙_⊙︽——————
Thẩm Trạch Nhiên cắn môi, nức nở mà lắc lắc đầu: “Có, có con cua, kẹp ngón chân của ta.”
|
Chương 30
Edit: Ngạc Tuyết
Con cua cũng chỉ khoảng một phần tư bàn tay, Lạc Cảnh Xuyên mở đèn pin điện thoại di động lên, kiểm tra ngón chân trắng mịn no đủ của Thẩm Trạch Nhiên một chút, chỉ có chút hồng, không có rách da.
Lạc Cảnh Xuyên tiện tay vừa muốn ném con cua ra biển, Thẩm Trạch Nhiên bỗng kêu lên: “Này này này, đừng ném, mang về cho Linh Linh chơi.”
Cẩn thận từng li từng tí một nắm cua đồng, Thẩm Trạch Nhiên oán hận nói: “Cắn ta chính là phải trả giá thật lớn, ngày mai sẽ để ngươi biết một chút đồng bạn của ngươi là thế nào trước tiên vào nồi sau lại xuống bụng!”
Lạc Cảnh Xuyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Trở về.”
“Đau chân.” Biết Lạc Cảnh Xuyên thầm mến chính mình, Thẩm Trạch Nhiên nhất thời có chút bạo gan không biết xấu hổ.
Lạc Cảnh Xuyên ngồi xổm người xuống, nghiêng đầu hôn lên môi Thẩm Trạch Nhiên một cái, xoay người, hai tay đưa ra phía sau: “Lên đây, ta cõng ngươi trở lại.”
Thẩm Trạch Nhiên sửng sốt nửa ngày: “Ngươi thật sự là Lạc Cảnh Xuyên?”
“Không phải.”
“Vậy ngươi là ai?” Thẩm Trạch Nhiên trợn tròn cặp mắt, lẽ nào trái đất bị người ngoài hành tinh xâm lấn?! Lạc Cảnh Xuyên kỳ thực đã bị kẻ địch không tiếng động thay thế rồi? Nói như vậy, hắn cư nhiên giúp người ngoài hành tinh XX? Chẳng trách lại lớn như vậy, đến bây giờ miệng còn thấy chua! (⊙o⊙) (cái gì lớn thì mọi người tự hiểu nha)
“Là lão công của ngươi a.”
“…… Nha, ta sao lại không nhớ rõ.” Thật không có ý tứ, Thẩm Trạch Nhiên nằm úp sấp trên lưng, xe miễn phí sao không xài.
Lạc Cảnh Xuyên dùng hai tay nâng mông Thẩm Trạch Nhiên, phòng ngừa tên ngốc này rơi xuống, cố ý đem áo tắm áp dưới cổ tay: “Tên nhóc không lương tâm.”
“Ngươi rõ ràng cũng sảng khoái, ta liền không nợ ngươi.” Sau khi không cần che giấu bản tính, Thẩm Trạch Nhiên thái độ tùy ý nhiều hơn, còn kém mở rộng cách thức luôn tìm đường chết.
Lạc Cảnh Xuyên nhéo cái mông tròn của Thẩm Trạch Nhiên một cái, không tiếp tục cùng hắn tranh luận, cẩn thận nhìn đá dưới chân, đi ra ngoài.
Thẩm Trạch Nhiên quơ quơ cẳng chân: “Chúng ta nếu là pháo hôi gì đó trong mấy cái tiểu thuyết phá án, vào lúc này dưới chân ngươi sẽ trượt đi, ngã sấp về phía sau, ta liền bị ngươi đè ở phía dưới, số may thì gãy cái xương sườn, vận may không tốt khẳng định sứt mẻ sau gáy, sau đó liền đi đời nhà ma.”
“Ngươi sợ đến nhanh chân bỏ chạy, sau đó thi thể ta chỉ mặc mỗi cái áo tắm bị phát hiện, may là không có làm tới cuối, nếu không khắp thiên hạ đều biết ta và nam nhân làm, từ đây thân bại danh liệt, liên lụy công ty.” Thẩm Trạch Nhiên dừng một chút: “Coi như không có, phỏng chừng cũng sẽ bị cho rằng là sự kiện phấn hồng a, sau đó lực lượng cảnh sát triển khai điều tra, chờ chút, thời điểm như thế này còn có thể cắt đổi đến tiểu thuyết thần quái, bởi vì phương hướng điều tra không đúng, JC vẫn luôn không phá được án, ngươi mỗi ngày lo lắng đề phòng, trải qua đặc biệt xui xẻo, nhưng thật ra là bởi vì ta biến thành ác quỷ, mỗi ngày quấn lấy ngươi…”
“……” Lạc Cảnh Xuyên mở cửa phòng khách sạn, vừa đem người đặt xuống: “May mắn là chúng ta đã bình an trở về.”
“Cắt ~” Thẩm Trạch Nhiên bĩu môi.
Lạc Cảnh Xuyên có chút hoài niệm Thẩm Trạch Nhiên luôn giả x trước kia, không biết hiện tại trả hàng còn kịp hay không.
Sau khi Thẩm Trạch Nhiên nghỉ ngơi, Lạc Cảnh Xuyên đi tới phòng vệ sinh, lấy điện thoại di động ra gọi.
Lục Tiêu nhìn tiểu người mẫu ngực đều sắp lộ hết ra, không nhịn được quăng một tờ chi phiếu: “Mau cút, đừng lãng vãng trước mặt ta.”
Người mẫu trẻ sợ hết hồn, thầm nghĩ ông chủ này là đầu óc có vấn đề hay là phía dưới có vấn đề, lúc trước trên bờ biển ấp ấp ôm ôm một cái, trở lại phòng thì trái lại chẳng làm gì.
Bất quá nàng cũng không dám đắc tội với người này, nhận tiền xong mau chóng rời đi.
Lục Tiêu buồn bực mà ở trong phòng đi qua đi lại, hắn cũng không nói được tại sao, chính là cảm thấy cái gì đó bị đè nén.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai vậy? Cút!” Lục Tiêu quát.
Tiếng gõ cửa ngừng lại, qua không bao lâu, “Đích” một tiếng, cửa bị dùng thẻ mở cửa phòng mở ra, một nam nhân cao lớn âu phục giày da đi vào, đường viền thâm thúy biểu hiện lạnh lùng nghiêm nghị: “Ngươi vừa nãy bảo ai lăn?”
Vốn đang tức giận, Lục Tiêu lập tức kinh sợ thành chim cút, hốt hoảng đứng trước mặt nam nhân, nhỏ giọng thét lên: “Anh.”
Tác giả có lời muốn nói:
Trầm Lạc hai người sở dĩ có biến hóa lớn, là vì bọn hắn đem đối phương đem đến phạm vi bên người mình. Tỷ như Thẩm Trạch Nhiên trước mặt cha hắn vẫn là kẻ không có da mặt, Lạc Cảnh Xuyên đối Lạc Linh vẫn là ôn nhu sủng ái.
Trước đây dáng dấp kia đều là đối với người ngoài.
Cho nên, chúc mừng Lạc Cảnh Xuyên mở ra “Thê nô” thuộc tính.
CP Lục tổng xuất hiện, không có liên hệ máu mủ, phần diễn sẽ không quá nhiều, cần phải xem ngoại truyện.
|
Chương 31
Edit: Ngạc Tuyết
Ngày thứ hai sau khi buổi du lịch kết thúc, tất cả mọi người liền đầu nhập vào trong công việc bận rộn.
Lạc Cảnh Xuyên đúng hạn đi vào văn phòng, thời điểm đẩy cửa ra, hắn nhìn thấy Thẩm Trạch Nhiên thật nhanh ngồi dậy thẳng tắp sống lưng, mà khi phát hiện người đến là hắn, liền lười biếng nằm úp sấp trở lại.
“Làm sao vậy? Tối hôm qua ngủ không ngon?” Lạc Cảnh Xuyên đem văn kiện bỏ lên bàn, hỏi.
Thẩm Trạch Nhiên áp má phải xuống bàn, mồm miệng không rõ mà đáp: “Xuân buồn ngủ hạ thiêu thiêu thu ngủ gật, tại sao phải đi làm a?”
Một bộ chán chường muốn chết, cùng cái hình tượng tổng giám đốc già giặn cao lãnh lúc thường hoàn toàn khác.
Lạc Cảnh Xuyên cầm ly nước của Thẩm Trạch Nhiên, đổ sữa Canxi AD mới đem tới vào: “Nâng cao tinh thần?”
Thẩm Trạch Nhiên đưa đầu qua, cằm đặt trên mặt bàn, đem miệng mở ra: “A —— “
“Tên lười biếng bất tử này.” Lạc Cảnh Xuyên đem ly nước kề sát trên mặt nam nhân lắc lắc hai cái, bỏ lên bàn, bản thân quay về bàn làm việc bắt đầu xử lý văn kiện.
“Ai, lời nói trên giường của nam nhân không thể tin a ~” Thẩm Trạch Nhiên ngồi thẳng, cầm lấy ly uống một hớp, bất ngờ đem sữa xem như rượu mà hiện ra vẻ say rượu thất vọng.
Lạc Cảnh Xuyên gõ gõ đầu bút: “Trên giường? Chúng ta không phải chỉ ở trên bãi cát sao?”
Thẩm Trạch Nhiên chép chép miệng, là một cái lão xử nam, hắn đích xác là có điểm thực tủy biết vị: “Chúng ta có ở trên giường, luôn luôn, sẽ, có ở trên giường.”
Một cách uyển chuyển mà đặc biệt không biết xấu hổ.
Lạc Cảnh Xuyên cũng không phải ngu ngốc, nơi nào nghe không hiểu Thẩm Trạch Nhiên ám chỉ cái gì, hắn dùng nắm đấm nhẹ nhàng chặn lại ý cười giữa môi, dù sao tên ngốc tuy rằng mất mặt mũi, thế nhưng ngươi không thể cười hắn mất mặt mũi, nếu không sẽ thẹn quá hóa giận.
“Ân, còn có ghế sô pha, ban công, buồng tắm, văn phòng…” Bất quá đùa giỡn một chút khẳng định không có vấn đề gì.
Thẩm Trạch Nhiên lỗ tai đỏ bừng, lập tức rúc vào sau máy vi tính, ánh mắt phiêu phiêu, đột nhiên uống một hớp lớn sữa, cư nhiên không có phản bác Lạc Cảnh Xuyên.
Lạc Cảnh Xuyên hầu như không cần nghĩ cũng biết cái tên ngốc này khẳng định não bổ rất nhiều nội dung cấm trẻ em dưới mười tám.
“Tùng tùng tùng”, cửa phòng làm việc tổng giám đốc vang lên tiếng gõ, Thẩm Trạch Nhiên lập tức đổi thành tư thế ngồi ngay ngắn, cầm lấy bút và văn kiện, nhỏ giọng trầm ổn nói: “Mời vào.”
Ngay trong nháy mắt cửa mở ra, Lạc Cảnh Xuyên bỗng nhiên một bước dài đi tới trước bàn Thẩm Trạch Nhiên, dùng thân thể che hắn lại. Kế toán vừa vào đến văn phòng liền sửng sốt một chút, thấy Lạc thư ký hình như đang cùng Thẩm tổng thảo luận, lập tức đứng tại chỗ chờ đợi.
Thẩm Trạch Nhiên ngước đầu, một mặt mờ mịt nhìn Lạc Cảnh Xuyên, há hốc mồm, không tiếng động hỏi: “Làm sao vậy?”
“Thẩm tổng, liên quan tới cái phương án này, ta cho là nên cẩn thận hơn một chút…” Lạc Cảnh Xuyên một bên làm bộ đang báo cáo công tác, một bên đưa tay nhẹ nhàng chà xát môi Thẩm Trạch Nhiên một chút, vừa nãy tư thế uống sữa phóng đãng của Thẩm Trạch Nhiên để lại trên miệng hắn một vòng “Râu bạc”.
Thẩm Trạch Nhiên nhìn thấy sữa trên ngón tay Lạc Cảnh Xuyên liền lập tức minh bạch tình huống, đặc biệt cảm kích nhìn hắn, theo bản năng lè lưỡi liếm môi một cái.
Lạc Cảnh Xuyên mâu sắc tối sầm lại, bỗng nhiên đem ngón tay trỏ nhét vào trong miệng Thẩm Trạch Nhiên, nhẹ nhàng đẩy đẩy răng hắn.
Thẩm Trạch Nhiên trừng Lạc Cảnh Xuyên một cái, nhưng mà trong phòng còn có người khác, hắn không dám phát ra âm thanh, Lạc Cảnh Xuyên như trước bình tĩnh mà báo cáo công tác, không hề có ý đem ngón tay rút trở về.
Thẩm Trạch Nhiên không có cách nào, đành phải theo ý hắn, “Hầu hạ” cái ngón tay không an phận kia một chút. Lạc Cảnh Xuyên trong lòng vẫn là chắc chắn, có lẽ hắn từ đầu tới cuối đều không có ý muốn vạch trần Thẩm Trạch Nhiên giả X.
Hắn hiện tại có chút hiểu cảm giác của Lục Tiêu, nếu có một ngày cái kẻ ngốc này liền ở trước mặt hắn dựng lên cái thiết lập “Cao lãnh tổng giám đốc”, hắn cũng sẽ không nhịn được nghĩ muốn cho người này ở trước mặt mình làm một cái Thẩm Trạch Nhiên chân chính.
Lạc Cảnh Xuyên thu ngón tay về, đem đầu ngón tay ướt át phóng tới bên môi chính mình, khá là sắc / tình mà liếm một chút, hướng về phía Thẩm Trạch Nhiên khẽ mỉm cười, không tiếng động nói: “Đêm nay gặp nhau trên giường.”
Thẩm Trạch Nhiên chỉ cảm thấy cả người đều nóng lên, vừa nghĩ tới còn có những người khác ở đây, liền không thể không cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại. Lạc Cảnh Xuyên đợi hắn điều chỉnh tốt trạng thái mới rời ra, hướng kế toán đang tiến đến gật gật đầu, trở lại chỗ ngồi của mình.
Đợi đến khi kế toán rời khỏi phòng làm việc, Thẩm Trạch Nhiên lập tức chạy đến trước bàn Lạc Cảnh Xuyên: “Ngươi, ngươi ngươi ngươi… Lần sau không cho như vậy, vạn nhất hình tượng của ta vỡ nát thì làm sao bây giờ?!”
“Tốt ~ đã biết ~” Lạc Cảnh Xuyên sờ sờ đầu Thẩm Trạch Nhiên: “Buổi tối ta sẽ hảo ~ hảo ~ tìm ~ cách ~ xin ~ lỗi ~ “
Thẩm Trạch Nhiên: (〃〃)
|