Này, Đến YY Đi
|
|
55: Hôn qua mic
Cố Lẫm lấy từ trong túi ra một cái nhẫn, rồi ngồi xuống cùng một chỗ với Tịch Du đang khua chân múa tay.
Hai chiếc nhẫn thiết kế giống nhau, chỉ khác kích cỡ. Chiếc trong tay Cố Lẫm nhỏ hơn một chút. Anh đeo nó vào ngón tay cậu, rất vừa vặn.
Tịch Du nhìn vật trên tay mình, lại nhìn sang chiếc mình đang cầm trong tay. Hai tay cậu vòng ra sau cổ, tháo dây chuyền ra, lấy nhẫn xuống.
Cậu học theo anh, nắm lấy tay Cố Lẫm đeo vào ngón tay anh.
Như vậy tức là hai người đã trói chặt đối phương. Cậu cùng anh khẽ cười. Nhẫn tình nhân tuy chỉ là một loại hình thức, nhưng trong lòng họ đều là biểu hiện của yêu thương.
“Sinh nhật em, anh tặng em nhẫn, sinh nhật anh, anh vẫn tặng em nhẫn.” Tịch Du nói.
Cố Lẫm nhìn cậu bằng đôi mắt sâu thẳm, nhẹ nhàng nói: “Em có thể tặng chính mình cho anh.”
Nghe xong câu này, mặt Tịch Du đỏ lên, nhỏ giọng nói thầm: “Em chẳng phải… đã sớm là của anh rồi hay sao?” Cậu xiết chặt tay thưởng thức chiếc nhẫn, lật tới lật lui, muốn khiến mình không quá mất tự nhiên.
Khi hơi thở quen thuộc xâm nhập, Tịch Du biết Cố Lẫm muốn làm gì, nhắc nhở anh: “Một lát nữa anh còn có ca hội.”
Cố Lẫm trầm giọng, thản nhiên nói: “Ngoan, hé miệng ra.”
Tịch Du chần chờ một chút, vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Hai phiến môi tách ra một khoảng. Đầu lưỡi mạnh mẽ vọt vào. Tịch Du dường như còn cảm nhận được mùi vị thức ăn khét lẹt. Cậu quen thuộc ôm lấy cổ người đàn ông bên trên mình, đón ý hùa theo. Cố Lẫm chỉ hôn một lúc rồi dùng tay nâng mông Tịch Du lên, ôm qua ngồi trước máy tính.
Cố Lẫm ngồi trên ghế, Tịch Du ngồi trên đùi anh, hai người quấn quít cùng một chỗ rất thân mật. Tịch Du từ chối một chút, muốn Cố Lẫm tới nhà bếp mang xe đẩy qua.
Dù còn nửa tiếng nửa mới tới giờ bắt đầu ca hội, nhưng trong phòng YY của Cổ Ý vẫn có hơn 500 người đến chờ, đồng thời còn chậm rãi tăng lên.
Quản lí viên chỉ có áo vàng, luôn không ngừng bận rộn đổi màu áo cho các nick trắng khác. Cố Lẫm mở YY của Tịch Du, gõ số YY của Tịch Nguyệt.
Du lai du khứ: Tịch Nguyệt, đổi áo đỏ cho nick này.
Tuy rằng ID là tên nick của Tịch Du, nhưng từ cách ăn nói của người này mà Tịch Nguyệt có thể nhận ngay ra đó là ai.
Tịch Nguyệt: ﹁_﹁ Đại ca, hôm nay anh chuẩn bị tới diễn trò thân mật ân ái sao? Du Du đâu?
Du lai du khứ: Đang ngồi trên đùi tôi ^_^
Tịch Du túm lấy cổ áo sơ mi của Cố Lẫm lăn lộn ngọ nguậy, bất đắc dĩ nhìn Cố Lẫm thích làm gì thì làm với nick YY của mình.
Tịch Nguyệt: Cô dâu đã thay áo, mời ra ngoài tiếp khách.
Tịch Nguyệt nói xong câu đó, nick của Tịch Du lập tức lên mic.
Trên khung bình luận vốn đã có người nói các loại câu buồn chán như “Sao đại thần còn chưa tới?” “Sao còn chưa đến giờ?”, thoáng cái đã chuyển thành đội hình chiến đấu thống nhất.
YY: Du Du?
YY: Tiểu trang trí?
YY: Vị kia nhà đại thần?
…
Cả đoàn người nghiêm chỉnh hoan nghênh người lên mic tên “Du lai du khứ”.
Cố Lẫm mở mic, alo hai tiếng, sau đó bắt đầu nói.
Vì vậy khung chat lại điên cuồng nhảy chữ.
YY: o(╥﹏╥)o Rốt cục đợi được rồi!
YY: Đại thần, đại thần, nhìn đây nè, em là fan NC của anh!
YY: Thần tượng, đừng quên phúc lợi, đến đây đi!
YY: Sinh nhật vui vẻ! Chúc anh cùng tiểu trang trí mãi mãi hạnh phúc!
Có người gửi một câu như thế, vì vậy tất cả phía dưới được copy paste theo.
YY: Sinh nhật vui vẻ! Chúc anh cùng tiểu trang trí mãi mãi hạnh phúc!
YY: Sinh nhật vui vẻ! Chúc anh cùng tiểu trang trí mãi mãi hạnh phúc!
…
Bây giờ Cố Lẫm cơ bản đều lui về phía sau màn, thấy nội dung trong khung chat cũng tùy ý trò chuyện.
“Cảm ơn lời chúc của mọi người. Du Du, nào, tới bắt chuyện cùng mọi người đi.” Giọng nói của anh giống như ông chú dỗ dành bé shota, Tịch Du vốn đã mất tự nhiên, lại còn nhìn thấy khung chat nhắn lại nhanh cuồn cuộn như sóng.
YY: Hợp thế gì đó là tuyệt nhất ~(≧▽≦)/~
YY: Du Du, tùy tiện nói vài câu đi, rất thích thanh âm của cậu nha, nhéo mặt.
YY: Lần đầu tiên vây xem hiện trường hai người, rất hạnh phúc, em thuộc đảng YY.
…
Có rất nhiều người chưa từng nghe qua hiện trường thanh âm của Tịch Du cho nên vô cùng kích động nhắn trên khung chat biểu lộ khát vọng cực độ của mình. Cơ hội khó có được đó, bỏ lỡ sẽ không còn lần nữa, nhất định phải nắm thật chặt.
Tịch Du lườm Cố Lẫm một cái, sau đó nói trên mic.
“Chào buổi tối cả nhà, cảm ơn mọi người luôn ủng hộ tôi.” Dừng lại một chút, “Cùng Cổ Ý, mong mọi người hôm nay có thể chơi đùa hài lòng.”
Nói xong, cậu quay sang nhìn Cố Lẫm, đôi môi mấp máy không phát ra thanh âm nói, “Đến anh.”
Những người nghe vẫn vô cùng thỏa mãn khi thấy chính chủ bắt chuyện như vậy.
Ca hội của Cổ Ý tuy rằng nói không mời khách quý nào, nhưng khó có thể cấm được bạn bè tốt của Cổ Ý tới ủng hộ, còn các fan đều dùng một loại nick thống nhất ngồi xổm một chỗ chờ thần tượng. Hơn nữa dù không có các CV nổi tiếng tới hát tặng, chỉ cần nhìn Cổ Ý cùng tiểu thụ nhà anh ấy thân mật ân ái cũng đủ rồi.
Đã có nhiều fan tinh mắt nhận ra người tới hỗ trợ. Ví dụ như Sơ Tử, Kính Tử, Cam ngọt. Thấy Sơ Tử cùng Kính Tử, mọi người còn có thể chờ mong nhìn hai người này ân ái ngọt chết người không đền mạng.
Ca hội bắt đầu, thuận theo lịch trình thông thường, trước tiên Cổ Ý tùy tiện nói vài lời dạo đầu, sau đó cứ thế mà hát những bài đã chuẩn bị.
Tịch Du ngồi trên đùi Cố Lẫm cũng đã thành quen, rất yên tĩnh lắng nghe Cổ Ý hát.
Những người trong máy tính nghe hiện trường biểu diễn của Cổ Ý, Tịch Du cũng đang nghe hiện trường. Thanh âm từ tính của anh vang lên bên tai, mặc dù đã nghe qua vô số lần, nhưng lần nào cũng khiến cậu si mê.
Thấy phía dưới không ngừng có người tặng hoa, Tịch Du cũng muốn góp phần. Cố Lẫm thường hay nhìn màn hình để hát. Cậu chuyển lời bài hát thành tự động thay đổi để khi mở thêm một nick YY khác không ảnh hưởng tới phụ đề của màn hình YY bên dưới.
Vì vậy trên màn hình bỗng xuất hiện:
Cờ nhôn 1 của Du lai du khứ tặng Du lai du khứ một đóa hoa tươi.
Tịch Du nhấn liên tục vài cái, hệ thống nhảy ra thông báo.
Xin lỗi, ngài còn 297 giây nữa mới tích lũy thêm một đóa hoa.
Đẳng cấp của cậu quá thấp, chỉ có thể tặng một đóa hoa, Tịch Du không thể làm gì khác hơn là chờ thời gian trôi qua, thế nhưng 300 giây quá dài, đủ thời gian cho Cố Lẫm hát hai bài.
Tịch Du không chờ được, vì vậy tự chọn icon Hoa của YY.
Chính là hoa hồng đó.
Cờ nhôn 1 của Du lai du khứ tặng Du lai du khứ một đóa [Hoa]
Còn tự nói rõ như vậy.
Tịch Du phát xong một đóa, khi muốn tiếp tục gửi tiếp, hệ thống đáng ghét lại nhảy ra thông báo.
Xin không gửi tin trùng lặp.
( ̄_ ̄|||)
Vậy hai đóa.
Cờ nhôn 1 của Du lai du khứ tặng Du lai du khứ hai đóa [Hoa] [Hoa]
Cờ nhôn 1 của Du lai du khứ tặng Du lai du khứ ba đóa [Hoa] [Hoa] [Hoa]
Cờ nhôn 1 của Du lai du khứ tặng Du lai du khứ bốn đóa [Hoa] [Hoa] [Hoa] [Hoa]
…
Dần dần, Tịch Du chơi cái này đến nghiện, càng không ngừng tăng thêm, tới khi cậu gần như sắp sửa chiếm hết khung chat, Cố Lẫm mới không nhịn được bật cười.
Thú vui bị cắt đứa, Tịch Du nghiêm túc nhắc nhở Cố Lẫm lo mà hát cho tốt đi, bởi vì Tịch Du gõ chữ trên khung chat nên cậu vẫn luôn theo dõi tin tức trên đó.
Lời cậu vừa nói ra tiếng đã bị họ nghe thấy hết rồi.
YY: Hoa hồng của Du Du chọc mù mắt em rồi.
YY: “Cờ nhôn 1 của Du lai du khứ tặng Du lai du khứ x đóa [Hoa]” gì đó thoạt nhìn quá đáng yêu.
YY: “Lo mà hát cho tốt đi!” Giọng điệu một chút lực uy hiếp cũng không có trái lại khiến người ta rất muốn đẩy ngã cậu.
YY: Cầu tiểu trang trí lên mic làm nũng…
…
╭(╯^╰)╮ Tôi mới không lên mic cho các cô xem. Tịch Du nghĩ vậy trong lòng.
Cố Lẫm hát xong năm bài, nghỉ ngơi một hồi, mấy người bạn thân bị Tịch Nguyệt tha lên mạng, chúc phúc anh vài câu. Sơ Tử cùng Kính Tử hợp xướng một bài, mọi người đều vô cùng mong chờ người không biết hát – Cam ngọt, bởi vì Cam ngọt hát rất tệ, 80% là lệch nhạc, hoàn toàn có thể nghe ra giọng của ca sĩ chính.
Ấy thế mà Cam ngọt lại từ chối, nói rằng tới nửa đêm sẽ mang đến cho mọi người một màn bất ngờ. Tỏ ra thần bí như vậy khiến ai cũng tò mò, đồng ý bỏ qua cho cậu ta, có một số fan nhỏ tuổi phải out chỉ có thể đau khổ cầu xin mọi người ghi âm lại cho họ.
Tới màn các fan xin phúc lợi, là Tịch Nguyệt đề nghị màn này với Cổ Ý và được anh đồng ý. Trong thời gian quy định, mọi người phải cướp được mic. Mười người đầu tiên sẽ được nhận phúc lợi, có thể đề nghị yêu cầu với Cổ Ý. Luật chơi đã đưa ra, không quá khó làm, tự nhiên sẽ không có ngoại lệ.
Tịch Du cũng xoa tay nóng lòng muốn thử. Bởi vì hai người dùng chung máy tính nên Cổ Ý phải mở mic tự trò chuyện để không làm Tịch Du bị lỡ cơ hội. Vì vậy để Tịch Nguyệt làm chủ trì.
Cổ Ý tới đếm người thời gian.
3—-2—-1, có thắng hay không còn phải tùy thuộc vào tốc độ mang của mọi người.
Số 10, Cờ nhôn 1 của Du lai du khứ.
May mắn thay, vừa kịp vị trí cuối cùng, Tịch Du hưng phấn hô to: “Meo, em cướp được rồi!” Thanh âm kích động của cậu tất nhiên truyền vào trong microphone.
YY: QAQ Cậu muốn gì mà đại thần chẳng đưa, sao còn cướp của chúng tôi?
YY: Aa, thật xui xẻo, ghét nhất số 11.
YY: ~(≧▽≦)/~ Cướp được rồi, các chị em muốn phúc lợi gì, tôi có thể giúp các cô hỏi.
YY: Tiếng chuông báo thức.
YY: Để đại thần tiếp một bộ chủ dịch thụ đi﹁_﹁
YY: Tôi muốn biết thần tượng béo gầy thế nào ≧m≦ tôi thật xấu xa mà!
…
Dựa theo thứ tự chiếm mic, các cô gái lần lượt cầu phúc lợi từ thần tượng của mình.
Có tiếng chuông rời giường, tiếng chuông tin nhắn, tiếng chuông chúc ngủ ngon, tiếng chuông điện thoại, đều là những người “thanh khống(1)”, những gì muốn đều liên quan tới phương diện này. Tịch Du cướp được mic, rất nhanh đã tới phiên cậu, nhưng cậu vẫn chưa nghĩ ra sẽ đòi phúc lợi gì. Không thể lặp lại những yêu cầu trên, nếu không sẽ rất lãng phí cơ hội này.
Tịch Du nhìn khung bình luận, rất nhiều người yêu cầu hôn.
Đáng tiếc cô bạn số 9 lại không nghe thấy lời kêu gọi của quần chúng nhân dân.
“Xin hỏi thần tượng thổ lộ với Du Du thế nào?”
YY: Meo, vấn đề này cũng không tệ, cầu tái hiện hiện trường.
…
Cố Lẫm quay sang nhìn Tịch Du, trong đầu cậu hồi tưởng lại xem Cố Lẫm đã thổ lộ với mình ra sao. Sau đó chợt nghe anh trắng trợn nói: “Tôi nhớ rõ, hình như tôi trực tiếp dùng hành động chứng minh, đấy cũng coi như thổ lộ đi.”
Cô bạn số 9 tiếp tục hỏi: “Hành động gì? Là cái hành động em đang nghĩ tới sao?”
Cố Lẫm khiến các cô ấy tò mò, xong lại chỉ nói nửa vời, “Vấn đề này tôi đã trả lời xong, được rồi, người tiếp theo.”
Mặc dù đó không phải đáp án thỏa mãn, nhưng đến phiên tiểu trang trí cầu phúc lợi cũng khiến mọi người vô cùng mong chờ.
Kỳ thực Du Du đã sớm nghĩ ra rồi. “Thấy mọi người mong muốn đại thần hôn qua mic như vậy, để anh ấy hôn mỗi người một cái đi.”
YY: o(*////▽////*)q Đã chuẩn bị tốt rồi, đến đây đi.
YY: Nhất định phải hôn một cái thật sâu!
…
Như trong dự liệu, từ trong loa thẳng thắn lưu loát phát ra tiếng hôn. Nhưng ngay sau đó là tiếng Tịch Du nổi giận: “Đáng ghét! Lưu manh! Em muốn là hôn qua mic, hôn qua mic cơ!”
Tình huống này quá rõ ràng, tất cả mọi người có chút hả hê.
Meo, cuối cùng cũng làm nũng rồi ~(≧▽≦)/~
*Chú thích:
(1) Thanh khống: cực kì thích giọng nói.
|
56: Tin tưởng
(Làm nũng) Anh ôm em qua đi.
(Bất đắc dĩ chiều chuộng) Bé heo lười.
(Hôn môi) A… Ân
Tiếng đàn ông thở dốc.
(Hoảng hốt) Anh… nhẹ chút!
(Dịu dàng) Anh sẽ rất nhẹ nhàng.
Hài hòa êm ái: Duy trì liên tục 15 giây.
…
Trên YY đang phát phúc lợi của Cam ngọt, ngay khi câu đầu tiên phát ra, Tịch Du đã cảm thấy có vấn đề. Cho tới tận khi nghe thấy thanh âm của Cổ Ý, lời kịch của anh không giống với trong trí nhớ của cậu, lúc này Tịch Du mới phát hiện ra, cậu bị Cam ngọt chơi xỏ.
Du lai du khứ: Anh!
Cam ngọt: ( ̄ー ̄) Cổ Ý, sinh nhật vui vẻ!
Du lai du khứ: Ừa ^_^
Du lai du khứ: dee866@#%&
Cam ngọt: Nè, hai người các cậu kiềm chế chút đi.
Tịch Du xác định mic đã tắt rồi mới chất vấn Cố Lẫm: “Có phải anh đã sớm biết hay không?”
Cố Lẫm thành thật trả lời: “Anh không biết, Cam ngọt chỉ đưa anh kịch bản.” Tịch Du không tin, cứ nhìn anh, mong có thể nhìn ra chứng cứ chứng minh anh nói dối, nhưng vẻ mặt của Cố Lẫm vẫn thản nhiên như không, hiển nhiên chẳng thấy chột dạ vì đuối lí. Nếu không phải diễn xuất của anh quá tốt thì chính là cả hai người họ đều bị Cam ngọt lừa.
Chỉ là một người tức giận, một người nhìn có chút hả hê.
Cố Lẫm thấy Tịch Du bĩu môi, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, an ủi: “Không sau đây, đó cũng không phải chuyện gì lớn.”
Tịch Du nhẹ nhàng vươn tay đập lên vai Cố Lẫm. Ai nói thu âm từ YY rất khó nghe, không quá rõ ràng, không có cảm xúc vậy?
Cam ngọt còn đang ồn ào trên khung bình luận.
Cam ngọt: Thế nào, Du Du phối không tệ chứ?
YY: Thật tốt, Quả Cam cực khổ rồi.
YY: Đang vừa che mặt vừa nghe o(*////▽////*)q
…
Cờ nhôn 1 của Du lai du khứ: Cam ngọt, anh thật quá đáng!
Bởi vì acc nhỏ của cậu cũng bị mặc áo hồng, vậy nên không bị chìm trong đại dương spam mênh mông.
YY: Có gì hot?
Một cô bạn thông minh nhận ra có vấn đề, nếu như Tịch Du biết trước chuyện này hẳn là sẽ không tức giận.
Cam ngọt thành thật nói, nhưng mà từ phản ứng của cậu ta cũng đủ biết sự ranh ma trong lòng cậu.
Cam ngọt: Kỳ thực tôi đã nghĩ biện pháp để lấy được âm thô của Cổ Ý và Du Du làm thành kịch, hai người bọn họ hoàn toàn không biết tôi sẽ làm như thế.
Cũng nhờ có Cam ngọt mà mọi người mới có thể nghe được bộ kịch ấy ấy như thế, thấy Cam ngọt nói vậy, ai cũng lên tiếng phụ họa.
YY: Cam ngọt là gấu.
YY: Quả nhiên là đồng đội (heo) tốt.
YY: Quả Cam cẩn thận Du Du mang theo đại thần trả đũa cậu nha.
Cam ngọt: Đại thần, lão ấy cam tâm tình nguyện để tôi làm thế mà.
YY: (chuyển mic) Cầu hỏi đại thần có cảm nghĩ gì với bộ kịch CP ấy ấy đầu tiên với Du Du?
Tịch Du thấy bàn tay của Cố Lẫm hướng tới bàn phím ngày càng gần, dường như dự định trả lời câu hỏi, vội vàng chiếm lấy quyền chủ động. Vì vậy các fan có thể thấy được một loạt ám hiệu.
Du lai du khứ: ¥%GFGHBNHKJ
Gần 5 phút kịch ngắn ngủi rất nhanh đã kết thúc, mọi người nghe còn chưa đã, bởi vì đây là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng được nghe kịch hai người hợp tác. Dù sao chức vụ chính thức của Du Du là trang trí, không có ý phát triển sang lĩnh vực CV.
Cam ngọt tiếp tục lên mic trêu chọc: “Mọi người đừng ghi âm nhá! Đây chính là tác phẩm H tiêu biểu đầu tiên của Du Du nha (nhấn mạnh, kéo dài).”
Mọi người phối hợp.
YY: Vâng, không ghi âm.
YY: Đã quên ghi âm *chỉ tay*
YY: Nhà em rất ồn, thực ra vừa rồi em chưa từng nghe thấy gì (つ﹏つ)
…
Thế là, vì Cam ngọt làm ra một bộ kịch ngắn như thế, Tịch Du bị người ta trước sau trái phải “tấn công”. Nhưng cậu đột nhiên nhớ tới một vấn đề. Cậu nhớ rõ phần kia, khi cậu ghi âm không phải rất dài, lúc đó vì quá mất tự nhiên nên chỉ thu được một chút, nhưng phần Cam ngọt phát ra tuyệt đối dài hơn rất nhiều trong trí nhớ của cậu.
Tịch Du quyết định lát nữa phải đòi file kịch về, tỉ mỉ nghe kỹ xem rốt cuộc có đúng đoạn cậu ghi âm hay không, hay là bị ghép với cái khác.
Tiếp theo đó, buổi biểu diễn riêng của Cổ Ý, phần hát liên tục. Đêm có chút khuya, mặc dù ca khúc của anh tiết tấu rộn ràng vui vẻ, nhưng vẫn không tránh được cơn buồn ngủ kéo tới, Tịch Du vốn ngồi trên đùi Cố Lẫm, duy trì mãi một tư thế, đầu cứ gật gà gật gù. Cố Lẫm thừa dịp cắt bớt bài hát, nhanh chóng tắt mic.
“Mệt rồi?” Anh nhỏ giọng hỏi.
Tịch Du mơ màng “ừm” một tiếng.
Cố Lẫm đổi tư thế ngồi của cậu, đối mặt với ảnh, khóa ngồi trên đùi anh. Thay đổi như thế giúp cậu thoải mái hơn nhiều, Tịch Du quen thuộc vươn tay ôm lấy vai anh, ngoan ngoãn tựa vào một bên mà ngủ.
Theo dự định, vốn lúc này Cổ Ý đã phải kết thúc ca hội rồi, nhưng nào ngờ các fan quá nhiệt tình, lại trò chuyện thêm vài câu.
Anh vừa nhìn khung bình luận vừa trả lời vấn đề.
Ví dụ như: Âm thô của kịch gì gì đó đã giao rồi. Gần đây tiếp kịch gì gì đó. Đối với việc kịch gì gì đó bị hãm hại, thực ra tôi cũng không biết rõ lắm, mọi người đi hỏi chuẩn bị ấy.
YY: Cầu Du Du ra đây.
Thanh âm của Cố Lẫm lập tức chuyển thành nhẹ giọng từ tính: “Suỵt, em ấy đang ngủ.”
YY: Cầu miêu tả tư thế lúc này của thần tượng và Du Du.
Cố Lẫm cười khẽ một tiếng, mờ ám trả lời: “Có thể là như các cô đang tưởng tượng đó.”
YY: Tư thế cưỡi ngựa?
YY: Lưng đối lưng?
YY: Vắt chân lên cổ?
…
Kết quả là mọi người thi nhau đoán mò.
Tịch Du lầm bầm vài tiếng bên tai Cố Lẫm, thanh âm rất nhỏ. Cố Lẫm cảm thấy chắc là cậu ngồi khó ngủ.
Anh lên mic nói với mọi người một tiếng: “Tôi ôm Du Du lên giường đi ngủ.”
Phía dưới lập tức không biết xấu hổ mà gào.
YY: Màn nửa đêm bắt đầu rồi o(*////▽////*)q
YY: Thần tượng, dịu dàng chút nha.
Cố Lẫm trở lại, bất đắc dĩ nhìn đám ngôn từ sắc bén của hủ nữ.
Thời gian đã muộn, Cổ Ý bảo mọi người nên đi ngủ, trong số những người thức đêm có không ít học sinh.
Xuyên tạc xong nguyên nhân, mọi người thể hiện em hiểu mà rồi giải tán.
Cố Lẫm rời khỏi phòng YY, chợt Cam ngọt gõ tới.
Cam ngọt: Cổ Ý?
Du lai du khứ: Ừ.
Sau đó liền thấy Cam ngọt gửi qua một file. Lưu tên “o(*////▽////*)q”.
Cố Lẫm nhân cơ hội hỏi.
Du lai du khứ: Đoạn H 6 giây kia cậu lấy đâu ra = =
Cam ngọt: Σ(°△°|||) Tôi giết, lỗ tai anh là lỗ tai cún à?
Du lai du khứ: ^_^ Cậu cho là chút thanh âm đó có thể lừa tôi sao?
Cam ngọt: o(╥﹏╥)o Bởi vì Du Du không chịu thu âm dài nên tôi đành bỏ thêm tiếng của mình vào, tôi đã cố gắng hết sức.
Du lai du khứ: Đúng là cậu đã vất vả rồi.
Cam ngọt: ﹁_﹁ Cũng chỉ có mình anh nghe ra.
Bởi vì chỉ là tiếng thở dốc, lại có BGM che chắn, ngay cả cậu ta cũng khó mà nhận ra tiếng hai người khác nhau ghép vào.
Du lai du khứ: ^_^
…
Tuy rằng Tịch Du kiên trì làm phục hồi, nhưng rõ ràng chính cậu cũng không thấy được hiệu quả. Chân cậu vẫn không có cảm giác gì, thật không hiểu Thẩm Thiên làm sao nhìn ra được chân cậu béo lên.
Ngón tay cái cùng ngón trỏ vòng lại có thể ôm lấy cẳng chân, còn thừa ra chút khoảng cách. Đôi chân này, gầy đến đáng sợ, thoạt nhìn giống như suy dinh dưỡng.
Cánh tay cậu luôn được rèn luyện, bởi vì thường xuyên ngồi nên lực cánh tay rất lớn. Hai tay chống lên tay vịn đỡ thân thể tiến về phía trước, nét mặt nhăn nhúm có thể thấy được động tác này vô cùng mệt mỏi.
Nắng hè chói chang, mặc dù có mở máy điều hòa, nhưng sau lưng cậu vẫn ướt đẫm mồ hồi. Trong nháy mắt khi đôi chân tiếp xúc với mặt đất, Tịch Du không có cảm giác đang đứng, hoàn toàn dựa vào sức hai tay chống đỡ, nếu cứ buông ta, nhất định sẽ ngã xuống.
Tịch Du nghĩ vậy, cũng làm như vậy.
Chân cậu căn bản không có sức, làm sao có thể đỡ được trọng lượng cơ thể. Cậu nặng nề ngã xuống đệm nhưng vẫn thấy rất đau. Tịch Du ngơ ngác nhìn hai bàn tay đã bị ma sát đến đỏ ửng, sau thời gian dài huấn luyện, ngón tay cậu đã kết thành vết chai. Cậu co quắp ngồi dưới đất.
Mặc dù Thẩm Thiên đã nói, chỉ cần nỗ lực thêm một chút, dựa vào trị liệu ở nước ngoài, hai chân cậu có thể hồi phục như cũ. Nhưng đó chỉ là có khả năng… Thân thể của mình, mình là người hiểu rõ nhất. Tịch Du bi quan suy nghĩ, làm sao có cái kỳ tích như thế, cậu đã sớm không ôm bất cứ hy vọng gì, rồi lại lần lượt có những khát vọng bé bỏng mọc lên trong lòng.
Thật sự rất muốn đứng lên, ngồi lâu như vậy, rất mệt mỏi.
Không ngờ trở thành tàn phế đã lâu, tâm lý chịu đựng của cậu cũng yếu ớt đi. Mỗi khi vừa nghĩ tới hai chân của mình, Tịch Du lại không khống chế được cảm xúc.
Cố Lẫm không ở bên cạnh cậu, sẽ không ai chê cười cậu. Tịch Du gắt gao bịt miệng mình, phát ra thanh âm nức nở nho nhỏ, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống. Cái đệm ướt một góc, trở thành màu xanh lá đậm.
Tịch Du lén lút một mình trút bỏ khổ sở trong lòng.
Nhưng cậu lại quên mất Thẩm Thiên.
Khi Thẩm Thiên bước vào đã thấy Tịch Du từ xa đang ngồi yên không nhúc nhích, tưởng rằng cậu nghỉ ngơi, thế nhưng càng tới gần lại càng thấy kỳ lạ.
Biên độ vai run lên tuy rằng rất nhỏ, nhưng Thẩm Thiên vẫn quan sát thấy. Anh chậm rãi đến gần, Tịch Du nghe được động tĩnh, vội vàng lấy tay lau, che giấu nước mắt.
“Du Du, làm sao vậy?”
Tịch Du lắc đầu: “Không có việc gì.” Thanh âm có chút khàn.
Thẩm Thiên ngồi xuống đối mặt với cậu. Tịch Du cúi đầu thì Thẩm Thiên lấy tay nâng mặt cậu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, chẳng thể nào giấu được đôi mắt sưng đỏ. Đúng như anh dự đoán, vừa rồi Tịch Du đã khóc.
Tịch Du vô lực giãy khỏi bàn tay Thẩm Thiên mà không được, đành phải thôi, nhìn sang hướng khác né tránh.
“Vì sao em khóc?” Thẩm Thiên hỏi thẳng, mấy lời khách sáo chỉ tổ tốn thời gian, còn không bằng nói thẳng.
Nhưng để xem đối phương có chịu nói hay không.
Hai phiến môi không ngờ vẫn mím chặt, không nhúc nhích. Tịch du không muốn trả lời vấn đề này.
Người xung quanh đều bận rộn, không ai chú ý tới bên này.
Thẩm Thiên tựa đầu sát vào, uy hiếp nói: “Em không nói, anh sẽ hôn em.” Lại sát thêm một chút, “Thật sự sẽ hôn đấy.”
Tịch Du không phản kháng, trái lại Thẩm Thiên cảm giác được trên mu bàn tay mình ướt át, sau đó nghe thấy tiếng nghẹn ngào nho nhỏ của cậu: “Bác sĩ có phải ai cũng thích lừa người ta hay không?”
Ngay từ đầu, Thẩm Thiên không hiểu ý của cậu, ăn ngay nói thật: “Còn tùy vào đối tượng, nếu là “nam bệnh nhân” hợp khẩu vị của anh, anh sẽ rất kiên trì lừa gạt.”
Thẩm Thiên trả lời xong, lập tức bị Tịch Du lườm.
Anh thu lại vẻ cợt nhả, khôi phục bình thường, đứng trên lập trường của bác sĩ mà nói: “ Để đương sự biết được bệnh tình là quyền lợi của người ta, bác sĩ không thể giấu diếm, bản thân anh cũng không tán thành “lời nói dối thiện ý”, bởi vì rồi một ngày nào đó họ vẫn phải đối mặt với hiện thực.”
Tịch Du xiết chặt tay, rồi lại thả lỏng ra.
“Vậy nên Du Du, em đừng bỏ cuộc.” Thẩm Thiên đặt tay lên đùi Tịch Du, nhéo nhéo. “Rồi sẽ tới một ngày, chỗ này, sẽ có cảm giác. Cái gì cũng không thể biết trước, vì sao không tin vào hy vọng thành công?”
“Thành công?” Tịch Du hỏi ngược lại.
Thẩm Thiên nghiêm túc gật đầu.
|
57: Biến mất
Mặt trời lặn buông ánh chiều ta, rải bóng cây mơ hồ bên bệ cửa sổ.
Vẻ mặt Tịch Du lo lắng bồn chồn nhìn đồng hồ trên điện thoại.
Đã hơn năm giờ rưỡi, sao anh Cố Lẫm còn chưa tới. Cậu không bỏ cuộc, gọi điện thoại một lần nữa, nhưng thanh âm máy móc vang lên nhắc nhở cậu rằng đối phương tắt máy.
Lo lắng chiếm trọn tâm trí cậu, Tịch Du sợ Cố Lẫm xảy ra chuyện gì.
Có tiếng bước chân tới gần, Tịch Du lo lắng ngẩng đầu nhìn, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì phải nghẹn nuốt lại khi thấy người đang tới.
Không phải anh Cố Lẫm, là Thẩm Thiên.
Thẩm Thú chú ý thấy sự mất mát thất vọng khi Tịch Du thấy mình, trong lòng thở dài. Ai, phân biệt đối xử ghê gớm quá.
“Sao rồi, anh Cố Lẫm của em còn chưa tới sao?” Thẩm Thiên cợt nhả hỏi, thấy Tịch Du rõ ràng không muốn đáp lại mình, anh mới nghiêm túc lại, kinh ngạc hỏi: “Sao anh ta còn chưa tới?”
Tịch Du lắc đầu: “Điện thoại tắt máy, anh nói liệu có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Thẩm Thiên xuất hiện rất đúng lúc, cậu có người để bàn bạc cùng. Tất nhiên Thẩm Thiên rất lạc quan an ủi cậu: “Chắc là công việc bận rộn, điện thoại hết pin thôi.”
“Vậy cũng phải mượn điện thoại gọi điện cho tôi chứ. Điện thoại công cộng cũng được mà.” Tịch Du hỏi ngược lại.
“Có thể là không tiện mượn điện thoại cũng không có điện thoại công cộng.” Thẩm Thiên không hề lo lắng đáp.
Thấy vẻ mặt Tịch Du vẫn lo lắng không yên, anh nghiêm túc hơn, “Anh ta lớn như vậy rồi, không lạc được đâu.”
Tịch Du nắm chặt di động trong tay, nhìn lại vẫn không thấy có động tĩnh gì.
“Không còn sớm nữa, anh đưa em về nhà.”
Tịch Du cầm di động, mau chóng nhấn xuống, “Đợi lát nữa, tôi gọi lại xem sao.”
Rồi cậu thở dài, buông điện thoại, Thẩm Thiên biết thế có nghĩ là không gọi được. Vừa đẩy Tịch Du ra ngoài vừa tìm chủ đề nói chuyện để phân tán tâm tư của cậu, giúp cậu đỡ buồn lo vô cớ.
Chẳng trách Tịch Du nghĩ đông nghĩ tây, hóa ra đây là tình huống chưa bao giờ xảy ra. Trong lòng cậu mơ hồ có chút bất an, chỉ hy vọng đừng thật sự xảy ra chuyện gì.
Nghĩ như vậy, cậu lại đặc biệt nhớ tới Cố Lẫm, mong có thể mau chóng nhìn thấy anh.
Thẩm Thiên đưa người về tới nhà, Tịch Du cũng chẳng có lòng dạ nào nói chuyện với anh, tự anh mặt dày ngồi lại một lát, sau khi nói vài lời an ủi thì đi.
Gian phòng bỗng chốc trở nên vắng vẻ, yên tĩnh cực kỳ. Rõ ràng là nơi hai người chung sống, nhưng lúc này làm cậu cảm thấy quá quạnh hiu. Mỗi một chút Tịch Du lại nhìn đồng hồ một lần, cứ như vậy lẳng lặng chờ đợi trong hao mòn cho tới tối.
Tiếng chuông điện thoại chẳng một lần vang lên, tiếng mở cửa cũng chẳng có, quá yên lặng, quá vắng vẻ. Thật vất vả mới có người gọi điện tới cho cậu, lại là Tịch Dương.
Tịch Du hồi phục tâm trạng, nâng cao tinh thần, không muốn để Tịch Dương nghe ra cậu đang lo âu.
“Alo?” Giọng nói khô khốc đã lâu chưa thấm nước nên có chút mất tiếng, càng lộ vẻ hữu khí vô lực, Tịch Dương nghe ra, vội vàng hỏi.
“Anh Cố Lẫm còn chưa về nhà.” Ý tứ ẩn bên trong đương nhiên Tịch Dương nghe không hiểu, chỉ cho rằng người đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt lúc nào cũng nhớ nhung đối phương.
“Điện thoại của Cố Lẫm sao không mở?” Xem ra trước đó Tịch Dương cũng đã gọi điện cho Cố Lẫm rồi.
“Điện thoại hết pin rồi.”
Vương Tử Duệ ở đầu dây bên kia hô một tiếng, hình như là có việc, Tịch Dương nhịn không được “hừ” một phát, vốn có rất nhiều lời muốn nói cũng chỉ có thể vội vội vàng vàng.
Lại thêm một quãng thời gian chờ đợi không mục đích, lượng pin trong điện thoại chỉ còn năm phần trăm, Tịch Du vội vàng cắm xạc vào, sợ hết pin sẽ bỏ qua cuộc gọi quan trọng.
Từ buổi chiều cậu đã không ăn gì, hiện tại tới giờ cơm cũng không có vẻ đói, cái chính là không có tâm trạng ăn uống.
Mở máy tính ra, đăng nhập QQ, khi cậu muốn thong thả một chút, ava QQ lại không ngừng nhấp nháy, các nhóm gửi tin tức rất nhiều. Tịch Du nhìn những người trong nhóm liên tục đối đáp với nhau, gửi tin đan xen rất chặt chẽ không hề gián đoạn, thoạt nhìn dày đặc càng đau đầu. Ngay cả đám bạn trong nhóm Gay đang trêu ghẹo chuyện tình cảm ân ái của cậu cùng Cố Lẫm cũng thấy rất nhàm chán.
Nói chung, hiện tại cậu chẳng có tinh thần làm gì.
Vốn đồng ý đêm nay sẽ giao poster cho chuẩn bị, nhưng cậu chẳng có tâm trạng để hoàn thành bức tranh. Cậu đành xin lỗi chuẩn bị, kéo dài thêm thời gian.
Du lai du khứ: Có thể vài ngày nữa mới xong poster, thân thể tôi có chút khó chịu.
Bởi vì tâm tình phiền muộn tích tụ trong lòng, chẳng khác gì cảm giác sinh bệnh không chút khí lực.
Chuẩn bị: Được, không sao đâu, dù sao hậu kỳ bên kia cũng chưa làm xong, Du Du chú ý giữ gìn sức khỏe, chúng ta không cần vội.
Du lai du khứ: Ừ.
Sau đó Tịch Du ngây ngốc đi tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra, trong phòng vẫn không có bóng dáng mội người trong chờ mong của cậu. Sắc trời bên ngoài càng đậm, bóng đêm bao phủ quanh thân, đáy lòng Tịch Du dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt.
Cậu đăng weibo nói lên tâm trạng của mình, chỉ hy vọng có ai đó nói với cậu rằng cậu đang lo xa. Người lớn như vậy, sao có thể vô duyên vô cớ gặp chuyện không may được.
Du lai du khứ: Không thể gọi được điện thoại cho @ Cổ Ý, đến giờ này vẫn chưa về nhà, thật lo lắng o( ╥﹏╥)o
Các chị em trong đảng canh chừng weibo lập tức trả lời, không thể không nói có nhiều người an ủi, tâm tình cậu cũng bình tĩnh hơn nhiều.
YY: Đừng lo lắng, có thể lát nữa sẽ về.
YY: @Cổ Ý đại thần, xem anh khiến tiểu thụ nhà anh lo lắng kìa, mau trở về đi!
YY: Gọi điện thoại cho bạn bè hoặc người nhà của đại thần hỏi thử xem.
…
Bạn bè của Cố Lẫm, Tịch Du chỉ biết có Tịch Dương. Về phần người nhà, Tịch Du thật không biết rõ ràng. Vừa nghĩ như thế, Tịch Du chợt nhận ra cậu thậm chí là hoàn toàn không rõ bối cảnh gia đình Cố Lẫm như thế nào. Sau khi hai người yêu nhau, Cố Lẫm cũng chưa từng chủ động nhắc tới phương diện này.
Là không muốn nói tới hay là quên nói?
Thực sự cảm thấy buồn ngủ, Tịch Du nằm ở trên giường, khi sắp ngủ, điện thoại trong tay bỗng vang lên. Tịch Du vội vàng nghe máy: “Anh Cố Lẫm!”
“Nè, Du Du, Cổ Ý còn chưa trở về sao?”
“Ừ.” Hóa ra là Quả Cam, trong bóng đêm, Tịch Du cũng có thể bên kia giường trống trải. Đã trễ thế này, Cam ngọt gọi điện thoại tới xác nhận, chắc là cũng lo lắng cho họ. Thế nhưng Cam ngọt càng nói sẽ không có chuyện gì, Tịch Du càng ưu phiền.
“Giờ đã hơn một giờ rồi, ngay cả điện thoại cũng không gọi. Anh ấy biết tôi sẽ lo, Quả Cam, nhỡ đâu anh Cố Lẫm xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?” Tịch Du nghĩ tới tai nạn giao thông, cũng có thể tạm thời không liên hệ được với gia đình.
Nhỡ đâu thực sự là tại nạn, rất nghiêm trọng… Tịch Du một mình càng nghĩ càng sợ, thậm chí không dám tưởng tượng tiếp. Cậu chưa từng nghĩ tới một thế giới không có Cố Lẫm sẽ như thế nào.
“Quả Cam, tôi sợ.” Có lẽ do bầu không khí yên tĩnh lây nhiễm, Tịch Du dần khóc thành tiếng với Cam ngọt, trút bỏ sự bất an lo nghĩ chôn sâu trong đáy lòng.
Cách một cái điện thoại, Cam ngọt cũng chẳng thể làm được gì, chỉ có thể cố gắng dùng toàn bộ hệ thống ngôn ngữ để an ủi Tịch Du. Sau đó, Cam ngọt nói nói một hồi rồi chợt nghe được tiếng thở nhàn nhạt.
“Du Du?” Thử gọi một chút, không có ai trả lời. Xem ra Tịch Du đã mệt mỏi ngủ thiếp đi rồi.
Cam ngọt nhìn cuộc gọi dài một tiếng, ấn ngắt máy. Trong lòng cậu cầu khẩn: Cổ Ý, mau trở về đi!
“Anh Cố Lẫm!” Trong nháy mắt cửa phòng ngủ mở ra, Tịch Du lập tức cảm nhận được, rõ ràng đang ngủ rất say nhưng lại tỉnh táo vô cùng. Cậu vội vàng đứng dậy, định bật đèn.
“Đừng bật đèn!” Cố Lẫm muốn ngăn cản, nhưng động tác của Tịch Du nhanh hơn.
Toàn bộ căn phòng sáng bừng lên, Tịch Du híp mắt, sau khi nghe được thanh âm của Cố Lẫm, lòng cậu an ổn hơn nhiều. Thế nhưng, tới khi nhìn thấy bộ dạng anh, Tịch Du biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.
Khóe miệng anh bầm tím, dường như bị người ta đánh, quần áo cũng hỗn loạn, tay áo vest dính nhiều bụi, chắc anh vội vàng chạy nên giờ vẫn thở dốc.
Cả người anh mang vẻ chật vật kinh khủng.
Khoảng cách giữa cậu và Cố Lẫm có chút xa, Tịch Du nóng lòng muốn biết trên người anh còn bị thương không, hoang mang rối loạn muốn đứng dậy, kết quả cậu quên mất tình trạng cơ thể mình, lập tức ngã thẳng xuống mặt đất.
Cố Lẫm mau chóng đi tới ôm cậu lên giường.
Tịch Du lấy tay sờ sờ khóe miệng Cố Lẫm, rõ ràng vết thương còn mới, lại mạnh mẽ kéo áo khoác của anh, lột áo sơ mi, xác nhận xem những chỗ khác có bị thương không.
Cố Lẫm để tùy ý cậu hành động, cảm nhận được cậu sợ tới run rẩy, anh ôm chầm lấy vai cậu, nhẹ giọng nói: “Du Du, anh không sao.”
May mà những chỗ khác cũng không có thương tích gì, chỉ có vết trên mặt rất rõ ràng.
Vừa đụng tới nó, Cố Lẫm nhíu nhíu mày, Tịch Du biết anh đau lắm.
Hai hàng nước mắt không nhịn được rơi xuống, ngăn không ngăn nổi, rất nhanh, trong mắt cậu đã tràn đầy nước. Tịch Du thút tha thút thít nói: “Anh Cố Lẫm, có phải anh bị người ta cướp hay không?”
Tịch Du đoán, điện thoại không gọi được, có lẽ là bị cướp rồi, bị thương chắc là do anh Cố Lẫm phản kháng nên bị đánh. Trở về muộn như vậy là do không có ví tiền, cũng không có tiền ngồi xe, nên phải chạy về?
Tịch Du cảm thấy may mắn, may mà chỉ là cướp, chứ không phải tai nạn giao thông.
Cố Lẫm bất đắc dĩ nghe Tịch Du tưởng tượng, tuy rằng sự việc phát sinh có chút đột ngột, nhưng hiện tại tình hình vẫn không thích hợp để nói rõ tất cả.
Anh dỗ dành cậu đi ngủ, lần này có Cố Lẫm bên người, Tịch Du lộ vẻ ngọt ngào mỉm cười, bình yên ngủ thiếp đi. Cố Lẫm vào phòng tắm tắm rửa, hai chân khập khiễng.
Khi anh nhảy từ bệ cửa sổ xuống đã bị thương, sợ Tịch Du lo lắng nên phải vội vã chạy về. Quả nhiên bây giờ chân phải đã sưng phồng lên. Tắm rửa xong, bôi thuốc, cũng không biết ngày mai có đỡ không.
Bị Tịch Du phát hiện ra lại không tránh được khiến cậu đau lòng.
Hình ảnh phản chiếu trong gương hiện ra khuôn mặt nghiêm túc, Cố Lẫm nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
|
58: Có khách
Cố Lẫm gọi Tịch Du rời giường, cậu lầm bầm hai tiếng, lăn lộn không phương hướng tiếp tục ngủ. Cố Lẫm cũng để tùy cậu rúc trên giường, tới nhà bếp làm bữa sáng.
Qua một đêm, vết sưng đỏ trên chân anh đã giảm bớt, đi lại còn có chút đau đớn nhưng không quá nghiêm trọng. Chỉ là vết bầm trên khóe miệng ngày càng sâu.
Cố Lẫm sợ cậu lo lắng, nếu như Tịch Du hỏi tới, anh thật không biết phải nói thật hay giả vờ ngớ ngẩn để lừa cậu. Cố Lẫm hầm cháo, hẹn giờ xong thì trở về phòng thay đồ, vốn định nhắc nhở cậu ngủ dậy nhớ ăn sáng rồi mới đi làm, nhưng Tịch Du mở mắt ra, ho khan một tiếng, thanh âm nghẹn lại: “Anh Cố Lẫm, em đau đầu.”
Đặt tay lên trán cậu, nhiệt độ có chút không thích hợp. Anh nhướng mày, cậu sốt rồi.
Cố Lẫm suy nghĩ một chút, đi xin nghỉ cho mình.
Cho Tịch Du uống thuốc hạ sốt, để phòng ngừa, anh dùng cách hạ nhiệt độ vật lý, lau người bằng cồn.
Hiện tại không phải mùa cảm cúm, Cố Lẫm đương nhiên không biết Tịch Du ốm là vì tối hôm qua chờ anh, cậu đã ngồi trên mặt đất rất lâu, lo lắng hãi hùng dễ sinh bệnh.
Cháo đã nấu xong, vốn định để Tịch Du ăn chút lót dạ, nhưng cậu không muốn ăn. Tuy đã tỉnh lại, nhưng tinh thần vẫn mệt mỏi chậm chạp, lại bị Cố Lẫm dỗ đi ngủ.
Trước khi thiếp đi, Tịch Du còn nắm chặt tay Cố Lẫm, muốn anh không rời khỏi cậu.
Cố Lẫm chẳng đi đâu, chỉ thành thật ngồi ở trên giường bên người Tịch Du. Anh dùng cánh tay rảnh rỗi thỉnh thoảng sờ trán cậu, mặc dù không thấy quá rõ ràng nhiệt độ đã giảm hay chưa.
“Xin lỗi, Du Du, sau này sẽ không khiến em sợ như thế nữa.” Cố Lẫm nói nhỏ bên tai Tịch Du.
Điện thoại di động rung lên giục người tiếp máy, Cố Lẫm mở điện thoại của Tịch Du.
“Du Du, Cổ Ý đã về chưa?” Cố Lẫm nghe ra thanh âm của Cam ngọt, nhẹ giọng trả lời, “Là tôi đây.”
Giọng nói gấp gáp của Cam ngọt lập tức biến thành nhẹ nhõm, “Anh đi đâu thế, có biết hôm qua Du Du lo cho anh lắm không, còn khóc nữa đó.”
Nỗi lo lắng bất lực của Tịch Du, Cố Lẫm có thể hiểu được. Nhìn cậu ốm yếu nằm trên giường như thế, anh âm thầm tự trách mình.
“Không có việc gì thì tôi cúp máy đây.” Không để Cam ngọt nói thêm câu nào, Cố Lẫm lập tức nhấn tắt máy.
Tịch Du đói quá nên tỉnh lại. Tối hôm qua không ăn cơm, sáng nay cũng không ăn, giờ tới trưa, tất nhiên là đói bụng.
Hiệu quả của thuốc rất nhanh, khi cậu tỉnh lại, Cố Lẫm vẫn ngồi ở trước mặt, khóe miệng mỉm cười hỏi có phải cậu đói hay không.
Tịch Du nhẹ nhàng gật đầu.
“Anh múc cho em bát cháo.” Cố Lẫm đứng dậy rồi trở lại, ngồi xuống.
Hâm lại một lần, có chút nóng, Cố Lẫm thổi thổi rồi đưa tới bên miệng Tịch Du. Cậu há miệng, xuýt xoa một tiếng, chậm rãi nuốt. Trên mặt cậu bình tĩnh không có biểu tình gì, cả người đầy vẻ chán chường.
Ăn được năm, sáu thìa, Tịch Du từ bỏ, không nói gì, chỉ lắc đầu.
Mới ăn một chút sao no được, Cố Lẫm dỗ cậu ăn thêm, Tịch Du nhíu mày lắc đầu, thực sự không ăn nổi. Anh bỏ bát vào chậu rửa xong, khi trở về phòng, Tịch Du vẫn duy trì một tư thế, gương mặt tái nhợt, có vẻ yếu đuối vô lực.
Cố Lẫm bảo cậu ngủ thêm một lát, Tịch Du cũng lắc đầu, chỉ ngây ngốc nhìn anh. Môi mỏng khẽ mấp máy: “Tối hôm qua em mơ một giấc mơ.”
Cố Lẫm lặng im, cậu tiếp tục nói: “Em bảo anh dừng lại, nhưng anh vẫn chạy về phía trước, em muốn bắt lấy anh, nhưng không thể nào bắt được.”
“Em chẳng thấy anh đâu nữa, em không tìm được anh.” Đúng là một cơn ác mộng, mà nguyên nhân có lẽ là do cả ngày hôm qua Tịch Du không liên lạc được với Cố Lẫm, trực tiếp ảnh hưởng trong mơ.
Cố Lẫm nắm lấy tay Tịch Du, để cậu cảm nhận được nhiệt độ của anh. Tay kia xoa đi những giọt nước mắt trên mi đang tuôn rơi.
Anh cúi xuống, in lên khóe miệng cậu một nụ hôn nhẹ nhàng. Tịch Du nghiêng đầu, chủ động vươn đầu lưỡi vào, dây dưa với lưỡi Cố Lẫm.
Cho tới tận khi không thở nổi, cậu mới lưu luyến mà buông ta. Tịch Du thút tha thút thít cầu xin: “Anh Cố Lẫm, sau này đừng dọa em có được không?”
Tuy rằng anh mới chỉ biến mất một ngày không xuất hiện, nhưng khi không hề liên lạc, Tịch Du vẫn vô cùng lo sợ. Trong cuộc đời cậu đã có quá nhiều điều ngoài ý muốn không thể chịu nổi.
Cố Lẫm nặng nề “ừ” một tiếng.
Nhìn thời gian, không còn sớm nữa, Cố Lẫm vẫn phải đi làm. Tịch Du muốn để Cố Lẫm tới công ty, một mình cậu ở nhà cũng không sao.
Cố Lẫm lưu luyến không rời, cuối cùng cũng chịu đi. Tịch Du nhìn cánh cửa đóng chặt, xoa xoa đôi mắt đau xót. Cậu yếu đuối ngồi dậy, tạm thời không muốn mở máy tính, dùng điện thoại vào QQ. Cam ngọt đang onl, Tịch Du nói cho cậu ta biết Cố Lẫm đã trở về, cũng để cậu khỏi lo lắng.
Cam ngọt nói sáng sớm cậu ta đã gọi điện xác nhận rồi. Nghe thấy thanh âm của Tịch Du, Cam ngọt hỏi có phải cậu ốm hay không. Tịch Du thành thật trả lời tình hình của mình, bị Cam ngọt đặt cho biệt anh “em trai Đại Ngọc(1)”.
Bệnh nói đến là đến, chẳng báo trước gì cả, bình thường dù rèn luyện sức khỏe thế nào cũng không thay đổi được thân thể gầy yếu, về điểm này, Tịch Du cũng không có cách nào khác.
“A? Anh muốn tới nhà tôi chơi?” Cam ngọt đột nhiên nói ra tin này khiến Tịch Du bất ngờ.
“Bạn tôi phải tới chỗ cậu thi đậu nên tội định tiện thể đi theo, cậu còn nợ tôi bữa cơm, nếu bị ốm vậy đổi địa điểm thành nhà cậu là được rồi.”
Tịch Du đồng ý, dù sao sau khi uống thuộc, đến trưa, cơ thể cậu đã khỏe lên nhiều. Cam ngọt nói đến lúc đó sẽ bàn tiếp, một lát nữa cậu ra sẽ xuất phát đến sân bay.
Tịch Du nhỏm dậy, tuy vẫn thấy choáng váng, nhưng rất nhanh đã ổn định lại. Nghĩ rằng thân thể mình hẳn không có gì trở ngại, cậu có thể dẫn Cam ngọt ra ngoài chơi, người ta đến nhà mình, Tịch Du cũng không biết lấy gì ra tiếp đãi.
Cậu lên kế hoạch, có thể tìm một chỗ uống trà, tâm sự với nhau.
Sau đó cũng không có chuyện gì làm, Tịch Du quyết định nằm nghỉ ngơi dưỡng sức, mở tiếng chuông di động tới cỡ to nhất để tránh nhỡ cuộc gọi, cài đặt báo thức một tiếng sau.
Đồng hồ sinh học khiến cậu tự nhiên tỉnh, mới ngủ có 45 phát. Một lát sau, Cam ngọt gọi điện tới, nói rằng cậu ta đã tới sân bay, đang đón taxi tới chỗ Tịch Du.
Đại khái mất khoảng nửa tiếng đi đường, Tịch Du ước lượng thời gian, thấy đến giờ mới đi ra cửa đón khách.
Cậu gọi điện cho Cố Lẫm, báo tin Cam ngọt tới. Cố Lẫm bảo Tịch Du cùng Cam ngọt nhớ phải chú ý thời gian, đừng đi chơi quá muộn. Anh xem tình hình lát nữa không biết có nên tới gặp họ không, hai người thần kinh thô này đi chơi với nhau, quả thật có chút đáng lo.
Tịch Du kiểm tra khóa cửa lần cuối, điện thoại di động cùng tiền đã mang đủ, xác nhận xong mới thoải mái mà đi.
Xa xa đã thấy ở cửa thang máy có rất nhiều người, Tịch Du dừng xe ở một chỗ, chờ bọn họ vào thang máy rồi, cậu mới tới trước cửa thang.
Khi có đông người, Tịch Du ngại vào thang máy, sợ sẽ chiếm diện tích.
Ra khỏi tòa nhà, ánh mặt trời chói chang chiếu vào có chút khó chịu, Tịch Du nhắm mắt, tìm một chỗ râm mát chờ Cam ngọt.
“Nè!” Một tiếng nói đột nhiên phát ra từ phía sau, Tịch Du đang chăm chú xem di động giật mình hoảng sợ. Cậu xoay người lại, vỗ ngực, giả vờ giận nói: “Bị anh dọa tới mất hồn rồi!”
Vẻ ngoài của Cam ngọt không khác mấy trong ảnh, tuy rằng cậu ta nói đó ảnh chụp từ hai năm về trước. Bởi vì thời tiết rất nóng, cậu ta chỉ mặc một cái áo ba lỗ mát mẻ, phía dưới mặc quần sóoc dài tới đầu gối, trên đầu đội mũ thể thao. Da thịt lộ bên ngoài rất trắng trẻo, chẳng sợ phơi nắng sẽ đen.
Cam ngọt ngại ngùng xoa đầu: “Tôi có bôi kem chống nắng rồi.”
Một điều mà chỉ có con gái mới hay để ý, từ miệng Cam ngọt nói ra, Tịch Du cũng thấy hơi mất tự nhiên.
Đi máy bay rồi lại ngồi xe, Cam ngọt nói cậu ta rất mệt, muốn tới nhà Tịch Du nghỉ ngơi đã rồi đi chơi. Tịch Du thấy vậy cũng tốt. Cam ngọt chủ động nắm lấy tay cầm đẩy xe cho cậu, dưới sự chỉ đường của Tịch Du, cùng tới nhà của cậu và Cố Lẫm.
“Bạn của anh đâu?”
Sau khi tham quan nhà xong, Cam ngọt mới ngừng ngó nghiêng khắp nơi, trả lời: “Cậu ta trực tiếp tới nơi thi đấu rồi.”
“A.” Tịch Du lấy ra nửa quả dưa hấu trong tủ lạnh để tiếp khách.
“Không bổ ra sao?” Cam ngọt nhìn nửa quả dưa được đặt trước mặt mình cùng với cái thìa Tịch Du đưa ra.
“A.” Tịch Du lại xoay người đi lấy dao gọt hoa quả. Bởi vì bình thường Tịch Du ăn dưa hấu thường ăn nửa quả nên cũng quên phải bổ ra.
Cam ngọt lắc đầu cười trong lòng, nghĩ Du Du ở ngoài đời thật đúng là ngốc nghếch đáng yêu. Ánh mặt cậu ta nhìn tới hình dáng Tịch Du đang ngồi trên xe đẩy, lại có chút đáng tiếc.
Nghỉ ngơi xong, hàn huyên xong, Cam ngọt hỏi vùng quanh đây có cửa hàng trang sức có thể mua quà không. Tịch Du tò mò hỏi nguyên nhân, Cam ngọt thoải mái nói muốn tặng quà chiến thắng cho bạn mình.
Tịch Du cảm thấy kỳ quái, còn chưa có kết quả, Cam ngọt sao có bản lĩnh đoán trước tương lai?
Cam ngọt tự tin ngập tràn: “Cậu ta lợi hại như vậy, khẳng định có thể lấy được giải thưởng. Cậu không biết thôi, cậu ta thực sự rất trâu bò…” Cam ngọt hứng thú dào dạt kể lể người bạn kia giỏi thế này giỏi thế kia, khen tới mức từ trên trời xuống đất không có ai sánh bằng.
Tịch Du cảm thấy có chút mờ ám trong đó, Cam ngọt bị cậu nhìn chằm chằm, vội vàng ngậm miệng, ngây ngô cười.
Thật sự là càng nhìn càng thấy kỳ lạ.
Cửa hàng bán trang sức, đầu tiên Cam ngọt chọn một cái nhân, bởi vì giá cả khá ổn, thiết kế không tệ, mà còn khá vừa tay. Tịch Du nhắc nhở: “Anh xác định tặng nhẫn sao?”
Vốn tưởng cậu ta chỉ thử thôi.
Cam ngọt suy nghĩ một chút, đúng nha, nhẫn thì bạn gái cậu ta sẽ tặng, cậu tặng có gì thú vị chứ, mà có tặng thì cậu ta cũng sẽ không đẹp. Cuối cùng, Cam ngọt tặng một món quà liên quan tới máy tính, một con chuột quang không dây. Bởi vì trên mặt chuột trùng hợp khắc chữ CS, giống tên viết tắt của cậu ta, là một món quà rất ý nghĩa.
Tịch Du phát hiện, Cam ngọt mua quà xong thì có chút không yên lòng.
“Du Du, cậu chờ tôi chút.” Nói xong câu đó, Cam ngọt vội vã chạy về cửa hàng trang sức.
Tịch Du đoán, chắc Cam ngọt vẫn muốn mua cái nhẫn kia, cũng không biết quan hệ của Cam ngọt với bạn cậu ta là thế nào.
Trong lúc chờ, đột nhiên có một kẻ dáng vẻ lưu manh tới trước mặt cậu nói: “Này, đồ tàn phế, cản đường quá đấy!”
Tịch Du rất mẫn cảm với mấy chữ như “tàn phế”, người trước mắt mặc áo sơ mi màu sắc rực rỡ, trên cổ còn khoa trương đeo vòng vàng lớn không biết vàng thật hay vàng giả, cánh tay lộ bên ngoài còn có hình xăm kín tay trông khá kinh khủng, bộ dạng lưu manh, vừa nhìn đã biết là một kẻ thô tục.
Tuy đúng là vị trí của Tịch Du cản nữa con đường, nhưng rõ ràng nửa bên kia còn trống. Tịch Du không lên tiếng, di xe sang một bên, bánh xe không hiểu kẹt cái gì, không chịu động đậy.
Thời tiết nóng bức, mặt người nọ bị phơi nắng tới đỏ bừng, tính tình táo bạo không nhịn được nổi giận. Cánh tay hắn vung lên, dùng sức rất lớn đẩy xe ra, với hắn mà nói, chỉ cần xóa bỏ chướng ngại vạt, ai quan tâm xe đẩy có làm sao không.
Hắn từ trên cao liếc xuống Tịch Du, “hừ” một tiếng rồi nghênh ngang rời đi.
Tịch Du bị đẩy ngã xuống đất, xe đẩy đáng thương đổ ở một bên, bàn tay quẹt vào mép bồn hoa, bị rách da, có chút đau đớn. Tịch Du ngồi dậy, vươn tay muốn kéo xe đẩy lại đỡ mình, nhưng thể lực không chống đỡ nổi, cậu ngã thêm lần nữa. Động tác này có chút khó khăn, Tịch Du thử vài lần, càng ngày càng gấp trái lại càng không được. Trước cửa cửa hàng có nhiều người đi lại, nghỉ chân vây xem, nhưng không ai tới giúp đỡ. Tịch Du lo lắng không biết làm sao, rốt cục cũng có người qua đường tốt bụng đỡ cậu dậy ngồi lại vào xe đẩy.
“Cảm ơn.” Tịch Du cảm kích nói, tốp năm tốp ba người đứng đó xem dường như thấy đã hết náo nhiệt, cũng bỏ đi.
“Anh bạn nhỏ, bố mẹ của cháu đâu?” Một chú thấy tình huống của Tịch Du, nghĩ rằng chắc chắn cậu không ra đường một mình.
Tịch Du nói dối là họ sẽ mau tới, lại nói thêm một câu cảm ơn. Cậu phủi đi bụi bặm trên ống quần, tiếp tục chờ Cam ngọt.
Sao lại chậm như vậy?
“Tiên sinh, cuộc họp bị muộn rồi.”
Tài xế nhắc nhở nói, bọn họ đã dừng xe ở đây hơn 10 phút, chẳng biết người đàn ông này đột nhiên bảo hắn ngừng lại làm gì.
Người được gọi là “Tiên sinh” thu hồi vẻ mặt khinh thường, ra lệnh tài xế xuất phát.
|
59: Vương Tử Duệ X Tịch Dương (2)
Người đàn ông kia hơi nghiêng đầu, ánh mắt khép hờ thích ý nhìn chằm chằm Tịch Dương, nhả từng chữ: “Không, thả.”
Bàn tay người nọ nắm tay anh nóng rực, ánh mắt cũng lộ ra ham muốn tình dục bất thường. Anh giãy dụa nhưng người này dùng mười phần sức lực giữ chặt cổ tay anh, thậm chí còn tạo thành vết bầm tím.
Tiếng chân phía sau ngày càng gần, cho tới tận khi chúng chạy tới sau Tịch Dương mới kiêng dè dừng lại.
Vương Tử Duệ kéo người ôm vào trong lòng, khi Tịch Dương giãy ra muốn trốn thoát, hắn ghé sát vào lỗ tai anh đe dọa: “Em là muốn bị một đám kia đè sao?”
Tịch Dương bất động. Cứ giải quyết được đám phiền phức kia rồi nói sau, Tịch Du sáng suốt nghĩ. Những người đó đứng tại chỗ không tiến tới, hiển nhiên là có chút cố kỵ người này.
Vương Tử Duệ nhàn nhạt quét mắt nhìn chúng: “Phương thiếu gia, bé cưng của tôi không làm phiền các người chứ?” Thanh âm rõ ràng mà đanh thép.
Bé cưng! Tịch Dương ở sau lưng xiết chặt nắm đấm nhẫn nhịn.
Trước khi Phương Chinh kịp trả lời, Vương Tử Duệ đã mạnh mẽ kéo Tịch Dương bỏ đi. Phương Chinh nhìn theo bóng lưng họ, trong lòng không cam, nhưng kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Vương Tử Duệ là người mà chúng không thể đắc tội.
Vương Tử Duệ trực tiếp kéo người vào trong thang máy, bấm vào tầng cao nhất. Cổ tay còn bị người ta nắm chặt, đi lên theo thang máy, trong lòng Tịch Dương có chút hoảng loạn.
“Anh muốn mang tôi đi đâu…”
“Câm miệng!” Lời còn chưa nói xong đã trực tiếp bị Vương Tử Duệ thô bạo cắt đứt.
Vương Tử Duệ cố gắng kiềm nén khô nóng phía dưới bụng dâng lên, MB chết tiệt, dám bỏ thuốc hắn.
Ra khỏi thang máy, trên hành lang chật hẹp, Vương Tử Duệ lôi kéo người vào trong. Tới cửa một căn phòng, hắn mở một phát, chạy ào vào, trực tiếp ném người lên giường.
“Này, anh bị thần kinh à?” Tịch Dương chửi ầm lên, thật đúng là tự bán mình mà.
Vương Tử Duệ từ trên cao nhìn xuống anh, trong mắt lóe ra tia sáng sắc bén khi thấy con mồi. Hắn kéo cái cà vạt đang thắt chặt của mình, từng cúc áo bị cởi ra để lộ da thịt ửng đỏ rắn chắc.
Tịch Dương đứng dậy, lại bị hắn dùng sức mạnh kéo lại, tê liệt ngã xuống giường. Chịu không nổi sự dã man của người này, Tịch Dương hô to: “Tiên sinh, anh bình tĩnh một chút!”
Vương Tử Duệ lấy từ trong ví ra một tờ tiền giấy màu đỏ, ném trước mặt Tịch Dương, “Theo tôi một đêm.”
Cách làm chà đạp lên tự tôn của người ta như thế, Tịch Dương đương nhiên không chịu phối hợp, huống hồ anh vốn không phục vụ loại này, sao có thể để yên cho người đàn ông kia muốn làm gì thì làm.
Tịch Dương tùy tiện cầm tiền, xé rách nó trước mặt Vương Tử Duệ, “Có tiền thì giỏi lắm sao? Đại gia nhà mày cút đi!”
Vương Tử Duệ bỗng thấy bị kích thích ra hứng thú, cúi người lấy tay đặt trước ngực anh, dán sát miệng vào tai anh thầm thì: “A~ Hóa ra em thích bị cưỡng ép. Đúng lúc tôi cũng thích loại này.”
Thật vất vả mới đè nén được cảm giác buồn nôn xuống lại bị khơi lên.
Người đàn ông này, sức lực thật con mẹ nó lớn!
“A…A”
Tịch Dương thở gấp gáp, mồ hôi chảy ròng ròng, cũng không giữ được bình tĩnh nữa, hai tay hai chân cùng dùng hết sức để thực hiện ý đồ chạy trốn khỏi người đàn ông đang giam cầm mình. Nhưng hắn đã bị kích thích, nhờ vào ưu thế vị trí, hắn thành thạo giữ chặt Tịch Dương đang lộn xộn.
“Ngoan, nghe lời.”
Tiếng nước dâm mỹ vang lên, Tịch Dương nghe thấy mà thẹn cực kỳ. “Cút… Mày, ngoan con mẹ nó… Buông ra.” Thanh âm bị đánh tan thành tiếng kêu vụn vặt từ trong miệng phát ra, không hề có chút tính uy hiếp.
Vương Tử Duệ chỉ cảm thấy càng tới gần người nọ, thân thể sảng khoái giống như chạm vào khối băng, có thể giảm bớt khô nóng khó chịu trong cơ thể. Lực đạo trên miệng cũng nặng thêm, trong miệng Tịch Dương tràn ngập mùi hương xa lạ của đàn ông, ánh mắt ngập nước khẩn cầu: “Anh… Buông…”
Thanh âm run rẩy càng khiến người ta yêu thương.
Đôi mắt Vương Tử Duệ sâu thêm vài phần, sau đó không chút thương tiếc xé rách quần áo của người ta.
“Nghe lời, tôi sẽ làm em thoải mái.”
Vương Tử Duệ gấp gáp muốn phát tiết, còn chưa làm tốt chuẩn bị đã thẳng lưng đâm vào. Ngón tay Tịch Dương hung hăng cào cấu sau lưng hắn, vạch ra từng vết.
Dần dần, cảm nhận được thanh âm của mình từ thống khổ chuyển thành rên rỉ vui sướng, Tịch Dương cắn chặt miệng, thấy thẹn vô cùng.
Sự sung sướng dâng tràn khiến anh căng chặt người, nước mắt cũng không nhịn được mà chảy xuống.
Thanh âm mang màu sắc dâm mỹ rõ ràng liên tục vang lên, trong phòng tràn đầy mùi vị tình sắc phiêu tán.
Thân thể giống như bị xé rách, nhưng vẫn mang theo cảm giác thoải mái khiến người ta không thể nào quên.
Thẳng tới lần chạy nước rút cuối cùng, Tịch Dương khàn khàn gầm lên một tiếng rồi vô lực ngủ mê man. Người đàn ông kia cũng thỏa mãn ngủ bên cạnh anh.
|