Này, Đến YY Đi
|
|
40: Bắt chuyện
Khi Cố Lẫm online, Tịch Du trực tiếp lên QQ báo cáo mình đã ăn cơm ngoài, còn mắng không ngon bằng anh Cố Lẫm làm. Quả nhiên được nuôi thành quen miệng, ăn gì cũng không so được với anh Cố Lẫm làm.
Tịch Du ăn mấy miếng lại ngồi chơi máy tính. Nếu như Cố Lẫm ở đây, anh nhất định sẽ sửa lại thói quen xấu này của cậu.
【 Tuyển người 】Chuẩn bị đáng thương cầu hậu kỳ ┭┮﹏┭┮
0L: Mới xong toàn bộ một kỳ kịch dài 20 phút, chạy đi tìm hậu kỳ. Thất vất vả mới tìm được một người thì người ta mất ích, kịch đã bị kéo nửa tháng rồi, tôi xin lỗi các CV đã giao âm sớm, xin lỗi…
Phía sau là một loạt lời oán giận vất vả tìm kiếm hậu kỳ.
Hậu kỳ có kỹ thuật tốt trong giới võng phối đúng là hiếm, nhưng những vị hậu kỳ thần thánh ấy thường nợ nhiều nhiều kịch lắm, sẽ dùng lý do “Quá nhiều hố rồi, tạm thời không nhận kịch mới” đẩy bạn ra xa ngàn dặm.
Đối với những dân thường như Tịch Du mà nói, hậu kỳ chính là người có kỹ thuật thần kì hạng nhất. Đó là người sẽ tập hợp tất cả âm thô, xử lí, gia công làm thành kịch.
Về võng phối, Tịch Du chỉ biết vẽ tranh, có bài post của người ta thúc đẩy, cậu nghĩ mình có thể nhân cơ hội học thêm điều mới, dù sao thời gian nghỉ hè rất dài, đủ thời gian để học kỹ thuật lĩnh vực mới. Tịch Du nghĩ, hậu kỳ kịch thì cậu khó mà học được, ngay từ việc tìm âm hiệu đã rất phức tạp rồi. Cậu sẽ học làm hậu kỳ nhạc, dù sao một bài hát chỉ dài có ba, bốn phút, hẳn là đơn giản hơn nhiều, hơn nữa cũng có thể lấy âm thô của Cố Lẫm ra thí nghiệm (^o^)/~
Lật lật bài post, đúng lúc có một hậu kỳ ED muốn tìm đồ đệ, tuy rằng bên dưới có một đống người châm chọc nghi ngờ kỹ thuật của cậu ta, muốn cậu ta phải đưa ra tác phẩm của mình để chứng minh không phải múa rìu qua mắt thợ. Tịch Du copy số QQ của người này, thêm bạn tốt.
Xác nhận: Xin hỏi còn nhận đồ đệ không?
Rất nhanh đã được đồng ý thêm bạn, hơn nữa bên kia còn nhắn tới ngay tức khắc.
Tiểu Bạch: Tôi còn tưởng sẽ chẳng ai tới nhà tôi chứ TUT
Tiểu Bạch vốn đã bị đả kích vô cùng trong topic kia, còn định yếu ớt xóa post, nào ngờ có người tới thật.
Du lai du khứ: Xoa đầu.
Tiểu Bạch: Tôi sẽ dạy cậu nhé, kỹ thuật có hạn mong được lượng thứ.
Du lai du khứ: Vâng, sư phụ (^o^)/~
Vì vậy, hai người rất nhanh đã xác lập quan hệ thầy trò.
Tiểu Bạch: Cậu đã tải phần mềm CE chưa?
Du lai du khứ: CE?
Tiểu Bạch: Để tôi gửi cậu.
Dưới sự dạy dỗ của Tiểu Bạch, Tịch Du đã biết phần mềm CE dùng cho CV khi phối âm, cũng là phần mềm cần thiết cho hậu kỳ. Sư phụ Tiểu Bạch tìm được một đống tư liệu lớn cho Tịch Du chậm rãi xem, trước hết dạy cậu một ít kiến thức cơ bản về phần mền CE, thành thạo rồi mới dạy sâu hơn.
Đối với con ong chăm chỉ Tịch Du mà nói, ngày đầu tiên tiếp xúc nhất định phải nghiêm túc học hỏi, dự định hôm nay sẽ đọc xong phân nửa tài liệu.
Toàn bộ quá trình sử dụng Cool Edit pro, từng chức năng siêu phàm của nó, làm đi làm lại mất phần ghi âm… Giống như đang tìm tòi nghiên cứu từ bên ngoài tới sâu bên trong, Tịch Du hứng thú dạt dào phổ cập kiến thức về CE.
Xem ra, cái này còn tốt hơn phần mềm tự ghi âm của máy tính. Cắt âm cũng không cần phải dùng cách phiền phức quá, cái này còn tốt hơn nhiều.
Học hết ba giờ, cậu đã thực hành mấy chức năng kia vài lần.Tịch Du tìm một đoạn âm kịch của Cổ Ý, cắt phần độc thoại của anh ra, xóa hết những cái khác. Nghe thử mới thấy, các giai đoạn tâm sự không bị ngắt liên tiếp phát ra, có chút ý tứ khác. Tịch Du thử tới nghiện, thoáng cái đã xử lý năm phần âm.
Chờ tới khi Cố Lẫm trở về lại thấy Tịch Du dụi mắt liên tục.
“Làm sao vậy?”
Tịch Du quay đầu híp mắt nhìn Cố Lẫm: “Mắt có chút đau.” Vẻ mặt của cậu có chút bối rối.
Bên hông lập tức cảm thấy bị kéo mạnh, Cố Lẫm ôm cậu lên, Tịch Du vội vàng choàng tay quanh cổ anh. Cố Lẫm không nói không rằng ôm người tới giường, đắp chăn cho cậu.
Nét mặt anh nghiêm túc khiến Tịch Du thấy chột dạ. “Nhắm mắt, ngủ.” Đôi mắt đỏ hết cả rồi, chơi vi tính quá nhiều đây mà.
“A.” Tịch Du nghe lời nhắm mắt lại, thế nhưng bị Cố Lẫm nhìn chằm chằm như vậy, cậu không ngủ được, nhịn không được muốn mở mắt ra.
Làn mi nhẹ nhàng run run, dường như Cố Lẫm đoán như tâm tư của cậu, đặt tay lên mí mắt, dịu dàng xoa. Cảm giác rất thoải mái.
“Không phải anh đã bảo em dừng nhìn máy tính quá lâu sao, thỉnh thoảng cũng phải nghỉ ngơi chứ.”
Tịch Du giải thích: “Em quên.”
“Tranh có thể chậm rãi vẽ mà, tổ kịch giục em sao?” Cố Lẫm cho rằng Tịch Du vội vàng vẽ poster cho kịch của nhóm.
Tịch Du nói chuyện mình muốn học hậu kỳ nhạc cho Cố Lẫm, thuận tiện kể về sư phụ Tiểu Bạch mới quen.
“Tiểu Bạch là tên của sư phụ, không phải ý là sư phụ ngây thơ nha.” Sợ Cố Lẫm hiểu lầm, cậu còn mất công giải thích một phen.
“Sẽ không mệt mỏi chứ?”
Tịch Du lắc đầu. “Em rảnh mà, anh Cố Lẫm, sau này anh hát em có thể làm hậu kỳ cho anh.”
Cố Lẫm cười: “Anh tự làm hậu kỳ được.”
Vừa nói dứt lời, Tịch Du chợt nhớ ra, rõ ràng kỹ thuật của Cố Lẫm còn siêu hơn sư phụ Tiểu Bạch, càng không cần tới cậu.
Tịch Du chán nản, rầu rĩ nói: “À.”
“Em muốn thì có thể cho em làm.” Cố Lẫm an ủi cậu, có chút xấu xa nhéo nhéo mặt Tịch Du. Được đấy, có chút thịt rồi.
Cậu lập tức mừng rỡ: “Được, vậy anh thu âm cho em một bài để em luyện tập đi.”
“Âm thô trong vi tính anh đều xóa hết rồi, lúc khác thu cho em.”
“Anh Cố Lẫm, anh hát cho em nghe đi.” Thanh âm của Tịch Du có chút nhỏ dần, dường như muốn ngủ.
Vì vậy, Cố Lẫm liền hát một bài nhạc thiếu nhi.
Tiểu Du Du, không ngủ được, hát nhạc thiếu nhi dỗ cục cưng.
Ôm một cái, khẽ đung đưa, cục cưng ngủ mất rồi.
…
Thanh âm từ tình trầm trầm mang theo sự bình yên trong tâm hồn, Tịch Du lầm bầm một tiếng “Em không phải là cục cưng” rồi nhanh chóng thiếp đi.
Tay thả lỏng, làn mi cong run rẩy, Tịch Du ngủ rất say, trên mặt còn hiện lên nét uể oải. Cố Lẫm đứng dậy, tắt hết chương trình trong máy tính, xót ruột đứa nhóc này có phần quá chăm chỉ rồi.
Thế bên trong còn có một tập tin tên là “Bản cắt kịch Cổ Ý”, anh lắc đầu cười cười.
…
Tịch Du mơ màng bị Cố Lẫm đánh thức bởi vì đã tới giờ ăn tối rồi. Thực ra cậu còn muốn ngủ thêm một lục, Cố Lẫm gọi mãi mới không tình nguyện đứng lên. Bên cạnh có đặt một vali, hẳn là của Cố Lẫm.
Tịch Du chỉ vào cái vali, buồn bực nói: “Anh Cố Lẫm, có phải anh sẽ ngủ phòng khác không?”
Chắc là phải ngủ ở phòng anh trai chứ?
Cố Lẫm tươi cười, thản nhiên trả lời: “Không, Tịch Dương nói không cho anh động vào phòng của cậu ấy.”
Anh trai nói gì thì anh làm cái đó sao, thật đúng là nghe lời ╭(╯^╰)╮
Cơm nước xong, Tịch Du giục Cố Lẫm rửa bát nhanh một chút, cậu muốn anh thu âm.
Bởi vì Cố Lẫm phải ghi âm, Tịch Du nhường chỗ ngồi cho anh, mình ngồi sang bên cạnh. Trong quá trình ghi âm, Tịch Du duy trì yên tĩnh tuyệt đối, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ ghi nhầm tạp âm.
Cậu thưởng thức gương mặt nghiêm túc của Cố Lẫm, càng nhìn càng thấy người đàn ông này rất có sức quyến rũ. Nhịn không được, mở chức năng chụp hình của máy điện thoại ra, tách tách.
Oái…
Quên mất không tắt tiếng, cũng may Cố Lẫm đã ghi âm xong, cắt bớt tiếng động cũng không ảnh hưởng gì lớn. Cố Lẫm lưu âm thô của mình vào màn hình, nhường chỗ cho cậu rồi đi tắm.
Tịch Du bắt đầu kéo âm vào xử lí trong CE.
Được, trước tiên cứ tự thưởng thức một lần đã.
O(*////▽////*)q Hát không có nhạc đệm cũng rất hay.
Giảm âm – So nhạc đệm – Ghép âm, Tịch Du dựa theo từng bước đã được học mà làm, đụng tới những thao tác mình luyện tập đã lâu chỉ sợ làm sai sẽ gây hiệu quả xấu.
Bắt đầu nghe thử. Khi nhạc đệm cùng tiếng hát hợp cùng một chỗ, Tịch Du nghĩ mình đã làm rất tốt. Sư phụ Tiểu Bạch không lên mạng, đúng lúc Cố Lẫm đã tắm xong đi ra.
Tịch Du vội vàng gọi anh quá, mở nhạc lên. Cố Lẫm còn chưa kịp nghe xong, cậu đã khẩn cấp hỏi ý kiến anh, “Thế nào, thế nào?”
Dáng vẻ mong chờ ngóng Cố Lẫm khen mình.
Anh xoa xoa mái tóc mềm của cậu, thẳng thắn nói: “Không tệ.” Áo anh còn chưa kịp mặc, Cố Lẫm bị lạnh, không cẩn thận hắt xì một cái. Tịch Du vội vàng giục anh mặc quần áo vào, sấy khô tóc.
Thừa dịp Cố Lẫm đưa lưng về phía cậu, Tịch Du len lén quan sát vóc người anh. Dáng người to lớn cao ngất, làn da không trắng bệch ốm yếu như cậy, anh vừa tắm xong, chóp mũi cậu còn ngửi được mùi thơm thanh khiết.
Anh khom lưng mặc quần áo, khăn mặt còn vắt trên cổ rộng mở ra, lộ hai viên trước ngực, màu sắc có chút đậm… Tịch Du vội vàng thu hồi ánh mắt mình, tùy tiện quan sát thân thể người khác như vậy, quá sắc tình rồi.
“Anh Cố Lẫm, em đăng bài hát này lên trang của anh có được không?”
Tiếng cậu bị tiếng máy sấy át đi, Cố Lẫm tắt máy, dùng khăn mặt lau tóc. Anh đi tới trước mặt Tịch Du: “Tài khoản là ghép vần tên anh, mật mã là linandyou50.”
Tài khoản có thể dễ dàng nhập vào, nhưng Cố Lẫm đọc mật mã quá nhanh, Tịch Du không nhớ được, phải hỏi lại lần nữa.
“Lin của Cố Lẫm, You của Du Du, 50 là số đồng âm với Cố Lẫm(1), vậy nên là linandyou50, nhớ chưa?”
Tịch Du hồi tưởng lại ở trong đầu, Cố Lẫm giải thích như vậy, cậu thấy rất dễ nhớ.
Chỉ là cái mật mã này, Cố Lẫm ghép bằng tên hai người, Tịch Du không khỏi có chút suy nghĩ, liệu có phải anh đang ám chỉ “Tịch Du, em chạy không thoát đâu” không?
Ghi xong xuôi các thông tin, nhìn dòng chữ “Hậu kỳ: Du lai du khứ”, trong lòng Tịch Du rất đắc ý. Cậu vui vẻ rạo rực đăng lên weibo cho mọi người thưởng thức.
“Du Du, đi tắm đi.” Bởi vì có Cố Lẫm theo sát chăm sóc, vậy nên thời gian ngủ của Tịch Du bị kéo lên thật sớm. Cậu rất hiếu kỳ, Cố Lẫm không có việc riêng phải làm sao?
“Anh Cố Lẫm, anh không cần ghi âm trả nợ sao? Tan tầm không cần làm việc nữa sao?”
Thấy Tịch Du còn bất động ở đó, Cố Lẫm tới giúp cậu đẩy xe lăn tới buồng vệ sinh, “Trả nợ xong hết rồi, công việc anh đã giải quyết xong trước khi tan tầm.”
Sau đó đẩy xe đi, còn giúp cậu khép cửa lại.
Tịch Du nghĩ, cuộc sống của anh Cố Lẫm cũng quá vất vả rồi.
…
Bệnh viên thành phố A có một khu vực chuyên thực hiện hồi phục chức năng. Từ sau khi bị bác sĩ nhắc nhở, Tịch Du thường xuyên tới đây một ngày, có đôi khi Cố Lẫm cũng đi cùng cậu, có đôi khi anh phải đi làm nên Tịch Du tới một mình. Ở đây có nhiều thiết bị, ví dụ như cầu thang luyện tập hồi phục, giá đứng thẳng, máy kéo có tay cầm, máy chạy bộ tốc độ chậm, còn có bác sĩ chuyên nghiệp cùng người hướng dẫn chỉ đạo.
Khi Tịch Du tiến hành luyện tập, Cố Lẫm sẽ đứng ở một bên, lúc nào cần thì giúp, nhưng phần lớn vẫn là ngồi xem cậu vận động.
Thấy Tịch Du phải cắn răng chịu đựng, Cố Lẫm rất đau lòng, nhưng không có cách nào.
Hôm nay anh quên không mua nước, Cố Lẫm nói với Tịch Du một tiếng rồi đi mua.
Tịch Du mệt mỏi làm mấy động tác tiến về phía trước không được ngồi xuống đất nghỉ ngơi. Một đôi giày bóng loáng xuất hiện trước mắt cậu, sau đó là bóng áo dài trắng và khuông mặt tươi cười xán lạn như hoa đào.
Tịch Du có chút nghi hoặc nhìn vị bác sĩ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, thấy được biển tên đeo trước ngực của y, vô cùng lễ phép chào hỏi: “Chào bác sĩ Thẩm.”
Người nọ cười cười, hơi nhướng lông mày, mang theo thanh âm chắc chắn nói: “Xin chào, Du Du, tôi là Thiên Thương.”
Sau đó là một bàn tay trắng nõn vươn tới trước mặt cậu.
“Thiên Thương?” Tịch Du bắt tay với y, sau đó buông ra. Hỏi lại tên y một lần, cậu chợt thốt lên: “Là trang trí Thiên Thương của giới võng phối ư?”
Thiên Thương gật gật đầu, hai tay cắm trong túi quần, đôi mắt cười cong thành hình trăng khuyết: “ Cậu còn đẹp hơn trong ảnh.”
“A, cảm ơn quá khen.”
Thiên Thương nhìn đồng hồ, sau đó xoay người rồi nói với Tịch Du: “Lần sau gặp.” Y không quay đầu lại, vội vã rời đi, để lại một mình Tịch Du đang nắm lấy giá đứng ngơ ngác chưa kịp ý thức mình vừa gặp được người trong giới võng phối.
Khi Cố Lẫm trở về, Tịch Du vẫn còn đang ngây người ngồi trên đất.
“Trên mặt đất lạnh lắm.” Nói xong, anh tới nâng cậu dậy, để cậu trực tiếp ngồi trên đùi mình.
Tịch Du ngại ngùng muốn dậy: “Em nghỉ ngơi xong rồi.”
Cố Lẫm nhẹ nhàng ấn cậu lại: “Nghỉ thêm một chút đi.”
“A.”
Tịch Du ngó nhìn xung quanh, cũng may những người khác không thấy động tác của họ có gì kỳ quái, có một bác gái còn tới khen hai người họ tình cảm anh em thật thân thiết.
“Anh Cố Lẫm, em vừa gặp Thiên Thương.”
“Thiên Thương? Trang trí của Yểm Lệ?”
Tịch Du gật đầu: “Không ngờ anh ta nhận ra em trước, là bác sĩ ở đây, thật đúng là tình cờ.”
“Nam sao?” Đây là điều đầu tiên Cố Lẫm quan tâm.
Tịch Du ngoan ngoãn đáp: “Vâng, là nam.”
Nam? Bác sĩ? Vừa rồi? Cố Lẫm nhớ lại vị bác sĩ anh đụng mặt khi vào cửa, liệu có phải là Thiên Thương hay không?
*Chú thích:
(1) Cố Lẫm: gùlǐn, Du Du: yóuyóu. 50: Wǔ lìng
|
41: Lưu manh
Khi Tịch Du về đến nhà, chuyện đầu tiên chính là mở máy tính ra xem weibo. Hôm qua vừa mới post nhạc lên mạng đã out, cậu còn chưa kịp xem bình luận của mọi người.
YY: Bài hát mới của thần tương? Thật không tệ.
YY: Du Du, làm hậu kì còn chẳng bằng làm CV, có thể làm CP với đại thần.
YY1: Làm không tệ, dù sao cũng là lần đầu tiên.
YY2 trả lời YY1: Đừng có an ủi người ta. Lời thật mất lòng. Âm thanh chưa xử lí tốt, có một phần nhạc đệm ghép lệch, tạp âm phía cuối còn có thể nghe được, cũng may âm thô rất tốt nên không đến mức hỏng bét.
YY1 trả lời YY2: Dù sao Du Du chỉ mới học, như vậy đã là không tệ rồi.
YY2 trả lời YY1: Tuy rằng tôi là fan của Cổ Ý, nhưng hà tất phải yêu ai yêu cả đường đi lối về. Làm cho thật tốt rồi hay đăng lên không được sao, cớ gì cứ phải làm như vậy, đừng hủy cả bài hát hay có được không?
YY1 trả lời YY2: Cô đừng kích động, đừng kích động.
YY2 trả lời YY1: Tôi chỉ nghĩ người Po quá tùy tiện rồi, tôi sợ thần tượng sẽ bị cậu ta bôi xấu.
YY1 trả lời YY2: Du Du rất đáng yêu mà, tôi nghĩ cậu ấy đã cố gắng lắm rồi, dù sao cũng không phải lĩnh vực cậu ấy am hiểu.
…
Thấy được những đánh giá tiêu cực, Tịch Du mở file ra nghe lại một lần, đối chiếu với ý kiến của cô bạn YY2, cậu rõ ràng cảm thấy nghe không còn thỏa mãn như hôm qua nữa.
Hình như mình làm hỏng rồi.
Giống như bị hắt một chén nước lạnh, Tịch Du nhìn câu “Tôi chỉ nghĩ người Po quá tùy tiện rồi, tôi sợ thần tượng sẽ bị cậu ta bôi xấu” mà khó chịu vô cùng. Cậu chỉ muốn giúp Cổ Ý làm hậu kỳ nhạc mà thôi, đâu có tùy tiện đâu.
Tới thời khắc mấu chốt này mà sư phụ Tiểu Bạch vẫn không onl. Tịch Du gọi Cố Lẫm, một lần nữa trịnh trọng bảo anh: “Anh Cố Lẫm, anh nói thật đi, bài hát em làm hậu kỳ hôm qua có phải rất tệ không?”
Cố Lẫm nghĩ là Tịch Du đã thấy được nhận xét của người khác, rất không khiêm tốn nói: “Anh hát hay như vậy, em làm sao có thể tệ được chứ.”
Nhìn Cố Lẫm cười rất dịu dàng, Tịch Du càng nghĩ anh đang an ủi cậu.
Tịch Du quay đầu đi, buồn bực nói: “Em xóa bài hát trên mạng đi, làm lại một lần. Lần này sẽ không hỏi ý kiến anh nữa.” Cậu đeo tai nghe điện thoại vào làm, không muốn cho Cố Lẫm nghe được.
Cố Lẫm bảo cậu cứ mở loa ngoài là được, đeo tai nghe không tốt cho tai. Tịch Du bướng bỉnh không chịu, không biết có phải đang giận anh không nói thật hay không.
Kỳ thực trong lòng Cố Lẫm, Tịch Du làm đâu có tệ.
Tịch Du ngày càng hăng hái, không ngừng nhìn thẳng vào màn hình máy tính, chăm chú thao tác. Cố Lẫm đành mặc cậu đùa nghịch, tới phòng khách chỉnh lí tư liệu công tác ngày mai, chờ tới khi xong xuôi mới quay lại xem tình hình.
…
Cố Lẫm duỗi người, thời gian đã không còn sớm. Tịch Du ở trong phòng ngủ yên tĩnh không một tiếng động. Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Lẫm lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Cam ngọt. Cũng không biết là Tịch Du tìm được một sư phụ Tiểu Bạch thật hay không, nhưng Cam ngọt có kỹ thuật hậu kỳ nhạc không tệ, có thể nhờ cậu ta khi rảnh rỗi chỉ bảo Tịch Du. Dù sao hai người cả ngày đều chơi máy tính, không có việc gì làm, vừa vặn có thể làm bạn với nhau giết thời gian.
Hiếm khi Cam ngọt ngủ sớm thì bị Cố Lẫm gọi điện thoại đánh thức. Anh nói rõ ý của mình, yêu cầu cậu lập tức lên QQ, còn cảnh cáo cậu không được để Du Du nhà anh mất ngủ.
Bạn bè dùng để bóc lột, Cam ngọt thấy câu này áp dụng với mình thật chuẩn không cần chỉnh. Đạp lên cậu để lấy lòng vợ (┙>∧づ
…
Tịch Du nghiêm túc đọc kỹ từng vấn đề Cam ngọt viết trong giáo trình, còn chu đáo chụp ảnh một số những chức năng khó so với trình độ của Tịch Du. Vừa làm vừa sửa, có Cam ngọt giúp đỡ, Tịch Du thấy dễ dàng hơn rất nhiều.
Sợ Cam ngọt phải thức khuya chờ lâu, Tịch Du cố đẩy nhanh tốc độ, hợp âm lại rồi gửi cho Cam ngọt.
Cậu ta không góp ý kiến gì, trực tiếp hỏi Tịch Du.
Cam ngọt: So với bản đầu tiên xem thế nào?
Du lai du khứ: Bản đầu tiên sau khi gửi cho anh đã xóa rồi.
Cam ngọt: ( ̄_ ̄|||)
Du lai du khứ: Tôi nghe hình như không tệ o(*////▽////*)q
Cam ngọt: Đó là do tôi dạy dỗ tốt. Sau này có gì không hiểu cứ hỏi tôi﹁_﹁ Cậu cũng có thể hỏi Cổ Ý mà, tài nguyên quý báu vậy mà không dùng sao?
Du lai du khứ: Công việc của anh ấy rất bận, không thể luôn làm mất thời gian của anh ấy. Có đôi khi còn phải pia kịch, ghi âm các kiểu. Sư phụ Quả Cam, sau này làm phiền cậu *nháy mắt*
Cam ngọt: Đồ đệ ngoan, vi sư ngủ đây.
Du lai du khứ: Vâng, sư phụ ngủ ngon.
Vì vậy, Tịch Du thuận lý thành chương nhận thêm sư phụ Cam ngọt. Càng nhiều sư phụ càng tốt, lúc người này không onl thì có thể tìm người kia. Nhưng mà sư phụ Tiểu Bạch thật không đáng tin, lúc nào cũng không onl, rõ ràng Cam ngọt lúc nào cũng ở nhà lên mạng chiếm ưu thế rất lớn.
Lần này Tịch Du tràn đầy tự tin đăng nhạc lên, lần thứ hai phát weibo mời mọi người nghe thử, xin lỗi về kỹ thuật non kém của mình.
YY: Du Du, đứa nhỏ này, cậu thật quá nghiêm túc rồi.
Du lai du khứ trả lời YY: Không thể phá hủy âm thô của Cổ Ý.
YY: Nghiêm túc nói một câu, rất không tệ, không phải lừa cậu đâu.
YY: Làm lại sao, tôi nghe thử lần nữa.
YY2: Có tiến bộ, tiếp tục cố gắng lên.
Du lai du khứ trả lời YY2: Cảm ơn ý kiến đúng đắn của cô.
YY3: Du Du, Cổ Ý có hát tình ca cho cậu nghe không?
Du lai du khứ trả lời YY3: Có hát nhạc thiếu nhi.
YY3 trả lời Du lai du khứ: Cầu nghe chung o(*////▽////*)q
Du lai du khứ trả lời YY3: Không cho ╭(╯^╰)╮
…
Lần này cô bạn YY2 lại xuất hiện, lời bình của cô ấy khiến Tịch Du thoải mái hơn, chiếm được sự công nhận của cô, tâm tình Tịch Du vui vẻ rạo rực, thỏa mãn tắt máy tính, lên giường đi ngủ.
Cố Lẫm đang nghe điện thoại, thấy Tịch Du đi tới thì giơ điện thoại về phía cậu, “Anh trai của em nè.”
Tịch Du nhận lấy, nghe người ở đầu dây bên kia nói mà “vâng, vâng” đáp lại.
“Không có!” Tịch Du đột nhiên nhìn về phía Cố Lẫm, phản ứng kịch liệt. “Ai nha~, anh à, em muốn ngủ rồi. Ngủ ngon.” Sau đó cậu vội vã ngắt máy.
Cố Lẫm hiếu kì hỏi: “Anh em nói cái gì à?”
Tịch Du có chút mất tự nhiên, hai má đỏ bừng, hai tai đỏ như nhỏ máu, bộ dạng đáng yêu cực kì. Cố Lẫm nhịn không được vươn tay sờ, mềm mại, nhẵn nhụi.
Tịch Du hoảng hốt che lỗ tai, hét to: “Anh Cố Lẫm! Đã nửa đêm rồi, đừng đùa giỡn lưu manh!” Sau đó, cậu chui vào chăn, bình phục tâm tình mới nói tiếp: “Anh em bảo anh chăm sóc em cho tốt, bảo em phải nghe lời anh, đừng có cáu kỉnh, hờn dỗi, dọa chia tay gì đó, còn dong dài một đống thứ.”
Cố Lẫm tắt đèn phòng ngủ. Bóng tối đột ngột bao trùm, bên người cảm nhận được thân nhiệt ấm áp, Cố Lẫm cũng nằm xuống rồi. Anh dịu dàng nói: “Ngủ ngon.”
Tịch Du vuốt ve trái tim đang đập bang bang trong lồng ngực, đáp lại câu ngủ ngon.
Tịch Dương khi nãy hỏi trực tiếp Tịch Du rằng Cố Lẫm có thừa cơ anh không ở nhà mà ăn cậu hay không, chuyện riêng tư như vậy, Tịch Du phải cực lực che giấu.
Lại nói, tiến độ của hai người tối đa cũng chỉ mới tới hôn môi, không có thêm động tác nào khác. Cố Lẫm không có biểu hiện gì, Tịch Du càng không thể chủ động yêu cầu chuyện này. Vì vậy cứ thế kéo dài.
Tịch Du đã từng xem GV, các thụ bên trong đều kêu rất thảm. Tịch Du chưa từng làm, vậy nên cũng vô cùng hiếu kì làm sao có thể nhét được vật lớn như vậy vào trong động nhỏ xíu. Cậu không khỏi phỏng đoán, không biết cái kia của Cố Lẫm có lớn hay không.
Hơn nửa đêm còn nghĩ tới vấn đề lớn nhỏ, bụng dưới Tịch Du nảy lên một trận lửa nóng, có chút không thích hợp. Cậu vội vàng thôi miên tự bảo mình mau ngủ đi.
Người bên cạnh dường như đã ngủ say. Tịch Du nghiêng đầu lắng nghe tiếng thở đều đặn, chậm rãi dựa vào Cố Lẫm mà ngủ.
|
42: Thuyết khách
Góc dưới màn hình đột nhiên thông báo Tịch Du có một thư mới. Cậu nhấn vào, khi đang chờ tải, Tịch Du nhấn mở ra, tới khi tải xong sẽ trực tiếp mở thẳng hình ảnh lớn. Cậu dùng cách mở hình GIF, nội dung sẽ được phóng ngày càng to ra.
Một người dũng cảm nếu đột nhiên trước mặt xuất hiện hình ảnh kinh khủng cũng sẽ không tránh khỏi bị dọa, huống chi là Tịch Du gan cực nhỏ. Tịch Du thích xem phim kinh dị, nhưng sau khi xem sẽ mất vài ngày lăn qua lăn lại tưởng tượng lung tung khi ngủ. Lần này, Tịch Du bất thình lình bị dọa sợ, còn kêu lên, cũng may bây giờ là ban ngày, không sợ làm ai mất giấc ngủ.
Trên màn hình máy tính hiện ra ảnh một nữ quỷ đầu tóc bù xù kinh khủng vô cùng còn đang tiếp tục phóng đại, Tịch Du lấy tay che mắt, hé một xíu ra nhìn để tắt trang web đi.
Địa chỉ gửi thư tới không có ghi tên, là người cậu không quen, biết đâu có người gửi nhầm hoặc là tin rác.
Bị kinh sợ còn chưa bình tĩnh cho nên khi thanh âm ho khan của QQ vang lên cũng khiến Tịch Du giật mình. Vỗ vỗ ngực, nuốt nước bọt, Tịch Du cẩn thận kiểm tra người gửi là ai.
Gần đây hay có chuẩn bị tới tìm cậu vẽ poster, có cái thì cần gấp, có cái thì từ từ làm cũng được, cơ bản đều là kịch ngắn. Thái độ của chuẩn bị rất tốt, Tịch Du cũng tiếp. Có mấy người ra kịch rất nhanh, có người thì không thấy, chẳng biết có phải bị hãm hại rồi không.
Thiên Thương xin được thêm bạn.
Thiên Thương?
Lần đầu tiên tiếp xúc với Thiên Thương là trong tổ kịch Yểm Lệ, hai người cũng chỉ nói với nhau một câu. Lần thứ hai là trong bệnh viên. Tịch Du tự biết mình không quen Thiên Thương, không hiểu người này thêm bạn làm gì.
Chấp nhận xong, bên kia nhanh chóng tới chào hỏi.
Thiên Thương: Du Du, xin chào.
Du lai du khứ: Xin hỏi anh tìm tôi có việc gì?
Thiên Thương: Không có việc thì không được tới tìm cậu sao?
Tịch Du thật không biết phải trả lời thế nào, thầm nghĩ chắc từ trước đến nay Thiên Thương quen áp đặt rồi. May mà cậu không tiếp tục trả lời, Thiên Thương cũng không tiếp tục gửi tới.
Thiên Thương: Anh mới vẽ một bức tranh, cho em xem nhé.
Cái này càng khó hiểu hơn. Tranh của Thiên Thương sao phải cho cậu xem? Chẳng lẽ anh ta cho rằng hai người đều là họa sĩ thì nên giao lưu với nhau? Cái này càng khó tin. Thiên Thương không nói thẳng ý đồ, Tịch Du càng như lọt vào sương mù, không thể làm gì khác hơn là cứ theo ý anh ta.
Du lai du khứ: Ừ, anh gửi tới đây.
Nhận tập tin thành công, Tịch Du nhấn mở.
Khụ khụ.
Cậu bị sặc nước, còn phun ra bàn phím. Tịch Du vội vàng dùng khăn tay lau đi, kết quả lại đè loạn lên phím, còn nhấn gửi cho Thiên Thương.
Du lai du khứ: jjioii9uiyuswo
Thiên Thương: A? Ám hiệu sao?
Thiên Thương: kkiouiutgkll
Thấy Thiên Thương cũng phối hợp gửi tin sang cho mình, mặt Tịch Du đầy hắc tuyến, đùa chả vui chút nào.
Du lai du khứ: Là bàn phím bị dính nước.
Thiên Thương: À, thích không?
Đầu sỏ khiến bàn phím đang thương dính nước là bức tranh Thiên Thương gửi tới. Chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra Thiên Thương chiếu theo tấm ảnh nghệ thuật lần trước của cậu mà vẽ lại, một cái là nhiếp ảnh, một cái là hội họa.
Du lai du khứ: Bức tranh thật không tệ, chỉ là, anh vẽ cái này làm gì…
Dụng ý của Thiên Thương cậu không đoán nổi, nhưng Tịch Du mơ hồ cảm nhận được gì đó.
Thiên Thương: Du Du, anh thích em, quyết định theo đuổi em.
Tịch Du luôn bó tay trước những người hay nói thẳng như vậy. Mỗi câu mỗi chữ cậu đều nghiêm túc đáp trả, so với lần trước cự tuyệt Cổ Ý còn nghiêm túc hơn.
Du lai du khứ: Đầu tiên xin cảm ơn tình cảm của anh, tuy rằng nói thế này nghe có vẻ không tốt, nhưng anh không nên thích tôi. Tôi có người mình thích rồi, muốn ở bên anh ấy mãi mãi.
Thiên Thương: Mặc kệ thế nào, quyền lựa chọn nằm trong tay anh. Anh quyết định theo đuổi em. Phiền em gửi lời cho Cổ Ý, bảo anh ta sẵn sàng tiếp chiêu đi.
Xong đời, càng trả lời càng cố chấp. Nói cho Cổ Ý, làm sao có thể nói cho anh ấy chứ?
Thiên Thương: Hôm nay trò chuyện tới đây thôi. Anh phải tiếp tục làm việc.
…
Tịch Du phiền não vò đầu bứt tai, Thiên Thương đang nói thật sao? Cậu đáng thương vô cùng, không có ai để kể khổ, không thể nói cho Trái ớt, cô ấy miệng rộng, nói cho cô ấy khác gì nói cho Cổ Ý.
Sư phụ Tiểu Bạch đột nhiên gọi tới, gửi cho cậu một phần giảng giải chức năng toàn diện của CE, là của một cao thủ hậu kỳ làm ra. Trong nhất thời, tốc độ mạng cao nhanh chóng tải được mấy tập tin lớn đó xuống.
Tịch Du nghĩ sư phụ Tiểu Bạch hình như vừa mới lên mạng đã lập tức gửi tài liệu cho mình, ngay cả một câu cũng không nói.
Du lai du khứ: Sư phụ, sao ít khi lên mạng vậy?
Tiểu Bạch: Bố mẹ quản lí chặt quá, giới hạn thời gian lên mạng của tôi.
Du lai du khứ: A, năm nay sư phụ bao nhiêu tuổi?
Tiểu Bạch: Gần đây phải hăng hái ôn thi vào trường đại học.
Du lai du khứ: ~(≧▽≦)/~ Tôi lớn hơn sư phụ, tôi đã học đại học rồi.
Tiểu Bạch: Lễ nghĩa thầy trò không thể bỏ ﹁_﹁
Du lai du khứ: Vâng vâng, sư phụ. Được rồi, cô biết Cam ngọt không, cũng là một hậu kỳ. Khi cô không onl, tôi đã nhờ cậu ấy dạy làm hậu kỳ.
Tiểu Bạch: Biết, dường như không tệ. Cậu có thể hỏi cậu ta nhiều hơn, dù sao bình thường tôi cũng không thể lên mạng.
Du lai du khứ: Vâng.
Tịch Du thấy mình ở trong võng phối đã quen biết được thêm một người không tệ, may mà lần trước chọn người này. Cậu gửi tác phẩm đầu tay của mình, cũng là bài hát của Cổ Ý cho Tiểu Bạch nghe.
Tiểu Bạch: Lần đầu tiên làm được lắm. So với tôi hồi mới học còn khá hơn.
Du lai du khứ: Cảm ơn khích lệ, tôi sẽ cố gắng.
Sau đó, cậu cùng Tiểu Bạch nói chút chuyện vặt về CE, rồi tới giới võng phối, lại sang chuyện ngoài đời. Cuối cùng Tiểu Bạch vội vã rời mạng.
Nhờ có Tiểu Bạch, Tịch Du đã quên béng mất chuyện Thiên Thương, không còn phải quấn quít bối rối một phen nữa.
Gần đây trời mưa liên miên. Mưa dầm lất phất rơi xuống, Tịch Du nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu lo lắng không biết quần lót của mình có đủ mặc hay không. Mấy cái phơi bên ngoài đều chưa khô. Lục lọi tìm kiếm một hồi, cậu xác định chẳng còn cái nào để mặc.
Tuy rằng Tịch Du lúc nào cũng ở nhà, mặc quần lót hay không không quan trọng, nhưng đó là khi chưa có Cố Lẫm sống chung. Giờ Cố Lẫm ở đây, nếu như không mặc mà để Cố Lẫm phát hiện ra, thật quá xấu hổ.
Dù có dùng máy sấy sấy khô cũng sẽ có cảm giác ẩm ướt, mặc vào rất khó chịu. Vì vậy Tịch Du đấu tranh tâm lí xem có nên nhờ Cố Lẫm mua hộ vài cái quần hay không.
Không mua, hôm nay sẽ không có quần lót mặc, mua thì biết mở miệng làm sao. Tịch Du lo lắng vô cùng. Trên màn hình điện thoại đã dừng ở thông tin danh bạ Cố Lẫm, chỉ cần nhấn một cái là gọi điện, cậu vẫn chậm chạp không dám nhấn.
Kết quả, Cố Lẫm bất ngờ gọi tới, hỏi cậu buổi tối muốn ăn món gì. Tịch Du tùy tiện nói vài món, sau đó còn bảo Cố Lẫm đừng ngắt máy.
Cố Lẫm chờ mãi, thấy Tịch Du do dự không nói. Cuối cùng dưới sự thúc giục của anh, Tịch Du mới đỏ mặt tía tai nhờ Cố Lẫm mua mấy cái quần lót về, trong nhà hết rồi.
Cố Lẫm cười đồng ý, còn nói: “Không cần nói size đây, anh biết rồi.”
Sau khi trò chuyện, Tịch Du chôn đầu trước ngực, không dám ngẩng lên. Rõ ràng trong phòng chỉ có mình cậu thôi mà. Lúc trước khi biết Cố Lẫm giặt quần lót cho mình bằng tay cũng không xấu hổ như vậy, giờ thẹn thùng cái gì.
Tịch Du, mày thật không có tiền đồ.
Trái ớt gửi cho bạn một buzz.
Trái ớt gửi cho bạn một buzz.
Trái ớt gửi cho bạn một buzz.
Giục cái gì mà gấp thế, Tịch Du nhịn không được gửi qua.
Du lai du khứ: Lại làm sao vậy?
Trái ớt: Không ngờ là bóp ba cái đã lên, he he.
Du lai du khứ: ( ̄_ ̄|||)
Trái ớt: Bên tôi có một lô ảnh mới, cậu muốn xem không?
Du lai du khứ: Không muốn.
Trái ớt: Tôi còn có tài liệu ML nam nam, cậu muốn xem không.
Du lai du khứ: Không xem.
Du lai du khứ: Cô muốn làm gì, nói thẳng ra không được sao?
Trái ớt: Thực ra… cái này… cái kia…
Du lai du khứ: Hả?
Trái ớt: Cậu với thần tượng, đã, làm, chưa?
(┙>∧…
|
43: Đe dọa
Cố Lẫm về nhà, trên tay còn xách một cái túi. Tịch Du biết, bên trong chính là quần lót.
“Anh mua bảy cái, hẳn là đủ rồi.” Cố Lẫm tùy ý báo lại số lượng trong túi.
“Đủ rồi!”
( ̄_ ̄|||) Không ngờ Cố Lẫm lại mua nhiều như vậy, anh dự định làm một chu kì tuần bảy ngày bảy cái sao?
Bữa tối nay rất phong phú, Cố Lẫm làm món thịt gà xào bò mà Tịch Du thích ăn, cải trắng, nấm hương, ớt… Rõ ràng anh Cố Lẫm không cần gọi điện thoại cũng biết món cậu muốn ăn là gì, khoảng thời gian ở chung đáng kể giữa hai người đã hình thành nên một loại ăn ý. Ví dụ như nói Tịch Du biết anh Cố Lẫm không thích ăn nhạt, ăn rau hẹ xào trắng thì có thói quen để rau lại cuối cùng.
“Ăn được rồi, bữa trưa ăn no, tối ăn ít.” Đây là quy ước tiêu chuẩn để có được sức khỏe tốt. Dựa theo những lời này, kỳ thực Tịch Du thường ăn tối no hơn. Bởi vì Cố Lẫm tranh thủ về buổi trưa, không nhiều thời gian lắm, sẽ không thể nấu tỉ mỉ đa dạng nhiều món, buổi tối tan làm mới có thể làm phong phú hơn.
Hôm nay ăn xong cơm tối, Tịch Du chủ động nói: “Anh Cố Lẫm, em rửa chén cho, anh nghỉ ngơi đi.” Tịch Du bắt đầu sâu sắc nhận ra rằng mình quá rảnh rỗi. Không thể để anh Cố Lẫm nấu cơm nước, anh Cố Lẫm giặt quần áo, anh Cố Lẫm quét dọn vệ sinh được. Ít nhất bát của mình phải tự rửa, cũng đơn giản mà.
“Không cần, chỉ là mấy cái bát mà thôi. Em nghỉ đi.” Tịch Du nghĩ thế là tốt, nhưng Cố Lẫm lại không hiểu. Anh có thói quen tự mình xử lí mọi việc, cũng luyến tiếc để Tịch Du phải làm.
“Anh mệt rồi, cả ngày em đều chơi máy tính, còn anh phải đi làm.”
Cố Lẫm không để ý tới lời khuyên nhủ của Tịch Du, tự mình bỏ bát vào chậu rửa, tẩy rửa sạch sẽ, đưa lưng về phía cậu nói: “Ngoan, về phòng chơi máy tính là được rồi.”
Thấy người đàn ông này đã tới nông nỗi bát cũng không muốn để cậu rửa, Tịch Du đành phải thôi, rộng lượng không đi tranh giành mấy cái bát với anh.
Tịch Du trở về phòng, nghẹn khuất đăng weibo.
Du lai du khứ: Ai bảo anh không cho em rửa chén này, không cho em rửa chén này ╭( ╯^ ╰) ╮ Không để ý tới anh nữa! @Cổ Ý
YY: Vây xem mỗi ngày thân mật.
YY: Du Du ngoan, đó là đại thần chiều chuộng cậu, không muốn cậu mệt nhọc.
YY: Ngạo kiều biệt nữu thụ ﹁_ ﹁
YY: (^o^)/~ Hai bàn tay xinh đẹp của Du Du chỉ dùng để vẽ tranh thôi, thần tượng là thương cậu mà.
YY: Thay đại thần sờ sờ đầu tiểu thụ, đừng xù lông mà.
…
(┙>∧<)┙へ┻┻ Sao cả đám này đều nói đỡ cho Cổ Ý chứ. Để chứng minh mình cũng có năng lực chia sẻ việc nhà, Tịch Du quyết định ngày mai khi Cố Lẫm không ở nhà, cậu sẽ quét dọn vệ sinh, dù sao khi anh vắng nhà, Tịch Du muốn làm gì thì làm.
Bạn có một thư mới.
Tịch Du không nghĩ nhiều liền mở ra.
A!
Cố Lẫm nghe thấy tiếng cậu chạy vào: “Làm sao thế?”
Tịch Du lập tức tắt trang web, sau đó bình tĩnh nói với anh: “Không sao, chỉ là thấy tấm ảnh quá dọa người mà thôi.”
Biết Tịch Du không xảy ra chuyện gì, Cố Lẫm tiếp tục trở về nhà bếp.
Tim cậu còn đập cực nhanh, rốt cuộc là có chuyện gì, sao hòm thư của cậu suốt ngày nhận được mấy bức hình kinh khủng như vậy. Vừa rồi nhìn thoáng qua, cậu không lưu ý xem có phải được gửi từ cùng một số QQ không.
Nhấn mở hộp thư đến, cái thứ nhất và thứ hai đều lần lượt xếp hàng.
Không chủ đề – 456XXXXXX
Không chủ đề – 456XXXXXX
Là cùng một người, nhưng Tịch Du nghĩ mãi không ra lí do vì sao người này phải bày trò đùa dai với cậu như vậy, chẳng biết đã đắc tội với người nào?
Những âm mưu này hẳn là không thể xảy ra trên người mình, Tịch Du đơn giản nghĩ vậy. Cậu sao chép dãy số QQ rồi gửi thư qua.
Xin hỏi có phải bạn gửi nhầm người không?
Bên kia rất nhanh đã trả lời, thái độ kiêu ngạo: Chính là gửi cho mày.
Vì sao lại gửi cho tôi?
Chia tay với Cổ Ý đi, mày không xứng với anh ấy.
Bạn là fan của Cổ Ý?
Đúng.
Tình cảm là chuyện của hai người chúng tôi, xin lỗi, không liên quan tới bạn.
Mày không cảm thấy mày là trói buộc của anh ấy sao? Xin lỗi chứ mày không chia tay, tao sẽ tiếp tục gửi.
Tùy bạn.
Tịch Du thấp thỏm đóng hòm thư QQ, không ngờ Cổ Ý còn có loại fan cực đoan như thế. Tật cũ lại nổi lên, giống như một con dao khắc sâu trong lòng lúc nào cũng nhắc nhở cậu là một kẻ khuyết tật.
Người đó nói mình là trói buộc của Cổ Ý, mình không xứng với anh ấy. Nhưng điều này chẳng cần người khác nhắc nhở, Tịch Du biết rõ. Ở bên Cố Lẫm, hưởng thụ sự chăm sóc tri kỉ của anh, ở bên một người đàn ông ưu tú như thế, lâu ngày trong lòng chỉ càng tràn dâng cảm giác tự ti.
Tịch Du vẫn luôn giấu, không dám thể hiện ra trước mặt anh. Nhưng loại suy nghĩ yếu đuối này bị kiềm nén lâu ngày sẽ trở thành tổn thương thật lớn. Tịch Du biết mình không thể dễ dàng bị người ta ảnh hưởng như vậy, không thể rơi vào trạng thái tự mình suy diễn.
Cậu thích anh Cố Lẫm, cho nên cậu muốn ở bên anh ấy. Cậu vẫn đi làm hồi phục chức năng, cậu vẫn luôn cố gắng.Vậy nên người khác càng nghĩ hai người không xứng, Tịch Du càng phải cố gắng tiến lên, để Cố Lẫm có thể yên bình ở bên cậu.
…
Tịch Du thấy Cố Lẫm ôm máy tính ra ngoài, vội vàng gọi anh lại: “Anh Cố Lẫm, anh đi đâu thế?”
“Có âm cần thu, ở trong phòng sẽ quấy rầy em, anh ra ngoài phòng khách.”
Tịch Du gọi anh, lắc đầu, “Không quấy rầy, anh thu âm đi. Bên ngoài không mở điều hòa, rất nóng.” Mang máy tính trên bàn cùng một đống đồ linh tinh ra chỗ khác, cậu chỉ chỉ Cố Lẫm để máy tính lên.
Lần đầu tiên Cố Lẫm lấy máy tính của mình ra, cắm mic. Nhìn Tịch Du một chút, thấy cậu dựng thẳng ngón tay đặt trên mép, ý bảo mình sẽ không lên tiếng, Cố Lẫm mới bắt đầu thu âm.
Khi anh làm việc, Tịch Du ngưỡng cổ lên nhìn kịch bản của anh, cũng quên mất Cố Lẫm đang ghi âm, bất tri bất giác đọc thành tiếng.
Thiếu gia, cậu chờ tôi một chút!
Cố Lẫm nhìn cậu một cái, Tịch Du ngại ngùng gãi đầu, “Anh Cố Lẫm, anh tiếp tục đi, em không quầy rầy anh nữa.”
Vì vậy, Tịch Du ngoan ngoãn chống cằm một hồi nhìn Cố Lẫm, một hồi nhìn lời kịch. Bởi vì sợ động vào bàn phím phát ra thanh âm, sợ bấm chuột cũng phát ra thanh âm, Tịch Du không dám chơi máy tính.
Vẫn duy trì một tư thế không thay đổi, lại nghe thanh âm ôn nhu của Cố Lẫm ở bên tai mình, cậu không khỏi mệt mỏi rã rời buồn ngủ.
Cho tới khi Cố Lẫm nghe “bịch” một tiếng, anh đã thấy Tịch Du gục đầu xuống bàn, tiếng đập to như vậy cũng không làm cậu tỉnh lại. Cố Lẫm dừng thu âm mới chỉ được hai phần ba, nhẹ nhàng ôm cậu lên giường. Mới một lát thôi mà Tịch Du đã ngủ say, đầu dính chặt vào gối ngủ vù vù.
Phần ghi âm sau, Cố Lẫm phải tới phòng khách để thu, bởi vì đáp ứng đêm nay giao kịch cho chuẩn bị, Cố Lẫm không muốn kéo dài thêm nữa. Phòng khách không mở điều hòa quả thật rất nóng, cả người Cố Lẫm đổ đầy mồ hôi, xem ra trước khi ngủ còn phải tắm thêm một lần.
Lời kịch anh đã sớm thuộc, chưa tới mười lăm phút, Cố Lẫm đã thu âm xong một kỳ kịch, gửi qua cho chuẩn bị. Cô nàng chuẩn bị cảm động rối rít liên tục nói vất vả rồi.
Có một chuẩn bị khác nhắc kịch của anh đã được phát rồi, muốn anh lên weibo xem, khi mở weibo ra tiện nhìn thấy được tag của Tịch Du, Cố Lẫm trước tiên phát lại weibo của cậu.
Cổ Ý: Bảo bối, anh nguyện ý nuông chiều em // Du lai du khứ: Ai bảo anh không cho em rửa chén này, không cho em rửa chén này ╭( ╯^ ╰) ╮ Không để ý tới anh nữa! @Cổ Ý
Từ sau khi hai người công khai trên võng phối, nội dung Cổ Ý phát lại càng lúc càng ngọt ngào tới trình độ khiến các fan phun máu. Kỳ thực, không phải lẻo mép, cũng chẳng phải cố ý thân mật, mà là từng chút từng chút quan tâm yêu thương được thể hiện từ những điều rất nhỏ.
Máy tính của Tịch Du vẫn mở, khi anh muốn tắt giúp cậu, khung chat QQ bỗng nhiên nhảy ra.
XX: Tránh xa Cổ Ý ra [Ảnh] [Ảnh] [Ảnh] [Ảnh]
Liên tiếp gửi tới bốn tấm ảnh máu me kinh khủng, ý đồ đe dọa rất rõ ràng. Ánh mắt Cố Lẫm âm u thầm trầm, kiểm tra tư liệu QQ xong, đương nhiên đây chỉ là acc clone.
Du lai du khứ: Tôi là Cổ Ý, uy hiếp người khác mà không dám lộ mặt sao?
Bên kia có thể là không ngờ sẽ bị Cổ Ý thấy, tuy rằng trạng thái đang onl nhưng không trả lời.
Cố Lẫm quay đầu ngắm nhìn Tịch Du, vừa rồi tâm trạng của cậu không tệ, nếu là tin tức này vừa mới gửi tới lần đầu, không để cậu thấy sẽ tốt hơn. Nhưng nếu… Cố Lẫm sợ rằng đây không phải lần đầu tiên, lo rằng Tịch Du đã biết nhưng không nói cho anh, liền nhân cơ hội kiểm tra tất cả những gì có thể.
Tin nhắn weibo không có, liên hệ QQ gần nhất cũng không có ai khả nghi.
Anh nghĩ có thể Tịch Du còn chưa biết, đúng lúc có một thông báo email spam quảng cáo du lịch hiện ra. Cố Lẫm nhấn vào hòm thư QQ, thấy số lượng lên tới 120 thư, có chút nhiều.
Cố Lẫm nghĩ xem ra bình thường Tịch Du chưa từng có thói quen sắp xếp lại hòm thư, định giúp cậu thanh lí sạch sẽ. Bởi vì sợ sẽ xóa nhầm những thư quan trọng, Cố Lẫm mở tất cả những thư không chủ đề ra kiểm tra nội dung cẩn thận rồi mới xóa. Mà Tịch Du còn chưa xóa mấy bức thư đe dọa mình, liền bị Cố Lẫm đọc được, chờ khi anh đọc hết nội dung thư cùng đoạn đối thoại của hai người, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.
Đồ ngốc, nếu như anh không phát hiện ra, chẳng lẽ em định không nói cho anh biết gì, tự mình chịu đựng sao?
Tịch Du không thành thật tung chăn, Cố Lẫm đi qua, khi xốc chăn lên, anh thấy được đôi chân tái nhợt của cậu lộ bên ngoài. Bàn tay anh nhẹ nhàng bao lấy nó, xoa nhẹ. Cảm giác quá gầy, dường như tay chỉ cần dụng lực một chút là có thể cắt đứt. Cố Lẫm tưởng tượng được, khi bánh xe kinh khủng kia nghiền qua hai chân, biết khi cậu không thể đựng dậy được nữa, Tịch Du nhất định bất lực cùng sợ hãi vô cùng.
Chỉ trách lúc đó hai người còn chưa gặp nhau.
Đắp chăn lên cho cậu, Cố Lẫm vén những sợi tóc lòa xoa che mắt cậu, đặt lên trán cậu một nụ hôn dịu dàng.
Bảo bối, hạnh phúc của em sẽ do anh bảo vệ.
Đêm đó, Cổ Ý đăng weibo, từ nội dung có thể thấy được anh tức giận đến nhường nào.
Cổ Ý: Tôi ở bên ai không cần người khác hỏi tới, càng không cần những người giở trò lấy danh nghĩa fan của tôi đe dọa uy hiếp Du Du. Tình cảm của chúng tôi không cần người ngoài khoa chân múa tay. Fan như vậy tôi không cần, phiền người đó cút thật xa đi.
YY: Xảy ra chuyện gì thế?
YY: Uy hiếp, đe dọa Σ( °△°|||) Du Du đáng yêu như vậy, sao lại có người xấu xa như thế?
YY: Đại thần, Du Du, cố gắng lên, em ủng hộ hai người, còn mấy tên fan cuồng ngoan ngoãn cút đi.
YY: Tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng tôi vĩnh viễn ở trong đảng YY.
YY: Đại thần uy vũ, đại thần khí phách, Tiểu Du Du không phải sợ.
…
Lời lẽ trong Weibo kiên định bảo vệ Tịch Du, cũng đồng thời cảnh cảo người có tâm tư nào đó, mong biết khó mà lui. Trong giới võng phối, Cổ Ý nổi tiếng là tính tình tốt, nhưng không phải không có nguyên tắc, điểm mấu chốt là Du Du.
|
44: Giúp đỡ
Trong lầu CP YY.
640L: Đại thần cùng Du Du trông thật hạnh phúc, mong rằng họ có thể tiếp tục ở bên nhau như vậy, giới võng phối nhiều XFXY(1) lắm.
641L: Cảm ơn, chúng tôi nhất định sẽ thế ^_^
642L: Chính chủ? Cos?
643L: Chắc chắn là chính chủ, kia là emo chuyên dùng của đại thần mà ^_^ Giơ mic: Xin hỏi anh có suy nghĩ gì khi vào lầu CP của mình?
644L: Tốt lắm, các chị em trong lâu vất vả rồi ^_^
645L: Không vất vả, không vất vả, mong rằng sau này đại thần có thể cung cấp nhiều tài liệu hơn, cũng chăm tới đây ngó một cái.
…
Cố Lẫm nhàn rỗi không có việc làm, đi xem thử nội dung trong lầu CP của mình một vòng. Những lần trao đổi trên weibo của anh và cậu được các fan viết lại thành từng đoạn ngắn, trang trí màu sắc đẹp đẽ, rất đáng yêu.
Quản lí đi tới, cầm trong tay một phong thử, ưỡn cái bụng bia, dáng cười đầy mặt: “Tiểu Cố à, đây là thù lao tranh tuyền truyền, giúp tôi chuyển cho bạn nhỏ nhà cậu nha, cậu ấy vất vả rồi.”
Cố Lẫm nhận lấy, ước lượng thử, hình như khá nặng, Du Du nhất định sẽ mừng rỡ lắm đây.
Bức tranh tuyên truyền Cố Lẫm nhờ Tịch Du may mắn được chọn, hoạt động đã kết thúc viên mãn. Cố Lẫm có cách để tự mình gây dựng sự nghiệp, nhưng còn chưa tới thời cơ. Sau này anh nghĩ có thể mời Tịch Du tới làm, cũng đỡ cho cậu cả ngày buồn chán chỉ có thể chơi máy tính.
Khi tan tầm, Cố Lẫm tới phòng hồi phục đón Tịch Du. Lúc anh tới đã có chút muộn, trong phòng vắng vẻ, đi vào bên trong mới thấy ở góc phòng có hai người. Cố Lẫm bước nhanh hơn về phía trước.
Tịch Du đang ghé vào bàn ngủ, trên người còn khoác một cái áo vest. Mà người đàn ông ngồi bên cạnh chỉ mặc áo sơ mi, tay áo xắn lên, hai chân dài vắt chéo, nắm đấm chống cằm ở trên bàn, quang minh chính đại ngắm Tịch Du ngủ.
Mặc dù trong anh ta rất an phận, chí ít thoạt nhìn rất thành thật, nhưng trong mắt Cố Lẫm, anh lo lắng người này đã trộm động chân động tay với Tịch Du khi anh chưa tới. Tối hôm qua khi anh kiểm tra liên hệ QQ gần nhất, ngoài dự liệu, anh còn phát hiện đoạn đối thoại của Thiên Thương và Tịch Du, vậy nên có thể đoán được tâm tư của người đàn ông trước mặt.
Cố Lẫm hoàn toàn không cần lo, anh rất tin tưởng ở Tịch Du, nhưng Thiên Thương dù sao cũng là tình tịch, thân phận này không thể nào bỏ qua được.
Nghe thấy tiếng động, Thẩm Thiên quay đầu lại, híp mắt nhìn Cố Lẫm đang bước tới. Khi Cố Lẫm định đánh thức Tịch Du, Thẩm Thiên ngăn anh lại, “Em ấy mệt chết rồi, để em ấy ngủ một lát.”
Sau đó chỉ tay về phía cửa sổ, ý bảo: “Nói chuyện chút không?”
Cố Lẫm không đánh thức Tịch Du, cầm áo vest đắp trên người cậu ném cho Thẩm Thiên, rồi cởi áo của mình đắp lên, khẳng định chủ quyền. Thẩm Thiên thấy động tác ấu trĩ của Cố Lẫm có chút buồn cười, tùy ý đặt áo sang một bên, đứng dậy trước đi tới chỗ cửa sổ chờ Cố Lẫm qua.
Nửa người Thẩm Thiên tựa vào lan can, rút điếu thuốc bỏ vào miệng, châm lửa, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy, hướng tay ra ngoài cửa sổ. Cố Lẫm đi tới, Thẩm Thiên lấy một điếu nữa đưa cho anh. Cố Lẫm nhíu mày, lắc đầu: “Cảm ơn, tôi không hút.”
Thẩm Thiên thu lại điếu thuốc, cài vào bên tai, ngả ngớn nói: “Đàn ông không hút thuốc là đàn ông tốt.”
Cố Lẫm lơ đễnh nói: “Du Du ghét đàn ông hút thuốc.”
Thẩm Thiên nhíu mi, môi mỏng mấp máy, chậm rì rì nói: “Vậy xem ra tôi phải thử bỏ thuốc rồi.” Sau đó rút hai điếu thuốc ra, phả một làn khói, nghiền tàn thuốc vào bệ cửa sổ bằng gạch men để dập thuốc, lưu lại dấu đen tròn tròn.
Khóe miệng Cố Lẫm nhếch lên: “Anh hoàn toàn không cần phải thế.”
Thẩm Thiên nghe ra ý tức trong câu nói đó, liếc Cố Lẫm thật sâu. Hai người đàn ông cứ như vậy dùng ánh mắt âm thầm phân cao thấp.
Chịu không nổi bầu không khí trầm mặc như thế, Thẩm Thiên bại trận: “Tuy rằng rất khó, nhưng tôi sẽ nỗ lực.”
Cố Lẫm lập tức phản bác: “Hà tất phải lãng phí thời gian.”
“Tôi tình nguyện.”
Ngay khi Cố Lẫm không định tiếp tục phí thời gian cùng người đàn ông này nữa, Thẩm Thiên rốt cuộc nói đến trọng điểm. “Chân của Du Du chỉ là tổn thương chức năng thần kinh, tuy rằng rất khó nhưng không phải không có khả năng khôi phục.”
Bất ngờ nhắc tới bệnh tình của Tịch Du, hơn nữa còn nghe được một tin tốt, Thẩm Thiên chắc chắn là chuyên gia trong lĩnh vực này, Cố Lẫm cũng nghiêm túc hẳn lên. “Anh đang nói, có thể hồi phục như cũ sao?”
Thẩm Thiên gật đầu: “Nếu tuân thủ quá trình trị liệu thì có thể, nhưng mà cần kỹ thuật nước ngoài, chậm cũng phải mất nửa năm. Hơn nữa bây giờ còn chưa phải gấp, cứ chờ phục hồi chức năng đã rồi chúng ta lại thương lượng chuyện này. Không được gấp, cứ từ từ.”
“Cảm ơn sự quan tâm của anh với Du Du.” Chí ít là ở chuyện này, Cố Lẫm không tính toán. Cho dù chỉ có một phần trăm cơ hội, Cố Lẫm cũng phải nắm lấy bằng được. Mà hiện tại đã có tia sáng của hy vọng, chỉ cần ngăn cản hết bóng tối là có thể thấy được thành công đẹp đẽ.
Thẩm Thiên hăng hái hơn, khoát tay biểu thị không cần cảm ơn, “Cho người tôi thích, tôi cam tâm tình nguyện.” Anh ta đi về phía trước vài bước, sau đó dừng lại quay đầu nói, “Hẹn gặp lại, đại thần Cổ Ý.”
Cố Lẫm nhìn bóng lưng Thẩm Thiên chậm rãi rời đi, có chút không đoán nổi tâm tư của người này.
…
Cố Lẫm vỗ nhè nhẹ Tịch Du, muốn đánh thức cậu dậy. Nào ngờ sau khi Tịch Du chỉ hé mắt nhìn rõ người trước mặt liền an tâm nhắm mắt lại.
“Anh Cố Lẫm.” Thanh âm mềm mại vang lên đồng thời đôi tay vươn ra ôm lấy cổ Cố Lẫm, vô cùng tự nhiên. Tay trái Cố Lẫm đỡ lưng cậu lên, tay phải vòng xuống dưới đầu gối.
Cố Lẫm ôm cậu lên, để cho cậu rúc trong lồng ngực rộng lớn tiếp tục ngủ vù vù, còn phát sinh tiếng “ưm” thoái mái.
Xem ra hôm nay cực kì mệt mỏi.
Bởi vì còn phải mang xe đẩy về, Cố Lẫm đành dùng tay trái tập trung toàn bộ sức lực ôm lấy cậu, tay phải đẩy xe. Anh cảm thấy dường như Tịch Du nặng lên, bế có chút quá sức, cũng may tới chỗ đậu xe cũng không xa.
Bộ dạng cậu còn chưa ngủ đủ, Cố Lẫm không đánh thức cậu dậy, tiếp tục để cậu ngủ. Xe chạy tới nhà, Tịch Du vẫn say giấc nồng, trên đường chưa từng tỉnh dậy.
Giúp người ta thay quần áo ngủ, đặt nằm lên giường, Cố Lẫm lau mồ hồi chảy đầy trên trán. Giờ cơm chắc phải lùi lại một chút, Cố Lẫm đi tắm rửa trước.
Khi đang dở dang, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng Tịch Du hét chói tai. Cố Lẫm còn bọt xà phòng trên người, chưa kịp rửa đã phải quấn khăn chạy ra ngoài.
“Làm sao thế?” Đẩy cửa ra, anh thấy Tịch Du đang ôm mắt té lăn trên mặt đất.
Cố Lẫm vội vàng bước tới nâng cậu ngồi lên giường, “Đụng vào mắt rồi à?”
Khi kéo tay Tịch Du ra, cậu khẽ kêu đau một tiếng, mắt trái không mở ra. Cố Lẫm thấy mắt trái của Tịch Du bị xước một đường nhỏ, tuy không quá nghiêm trọng nhưng có chút chảy máu.
“Nãy không chú ý muốn đứng lên, nào ngờ ngã xuống đất.” Tịch Du vặn vẹo hai tay muốn giải thích.
Cố Lẫm cẩn thận xoa nhẹ lên miệng vết thương, đứng dậy lấy thuốc bôi vào.
Dùng mẩu bông dính cồn nhẹ nhàng lau, Tịch Du rảnh rỗi mở to mắt còn lại ngắm tới ngắm lui, lúc nhìn xuống, cự li rất gần, liếc mắt đã thấy được khăn tắm còn cuốn bên hông Cố Lẫm.
Độ rộng của khăn rất nhỏ, bởi vì tư thế ngồi của Cố Lẫm nên bị vén lên. Tịch Du nhìn vào giữa khăn có chút phồng lên, che giấu địa phương gì đó của anh Cố Lẫm.
Rõ ràng đều là đồng tính, cấu tạo thân thể như nhau, sao Tịch Du lại có cảm giác đặc biệt muốn nhìn xem cái đó của Cố Lẫm lớn lên như thế nào? Tịch Du nhớ đến mình đã bị Cố Lẫm nhìn thấy hết rồi, tính toán một chút, bây giờ cậu xem của anh hẳn là không sao.
Bên tai còn quanh quẩn tiếng hít thở của Cố Lẫm, chóp mũi có thể ngửi được mùi thơm nồng của sữa tắm. Tịch Du cảm thấy xấu hổ vì chuyện mình đang nghĩ trong đầu, nhưng không nhịn được bị mê hoặc, chậm rãi vươn tay qua.
Chạm một chút, chạm một chút là được rồi.
Đầu ngón tay tiếp xúc với khăn tắm, sau đó đưa cả bàn tay bao lấy. Tịch Du lấy tay nắn nắn, cảm thụ kích cỡ của nó. Cố Lẫm hít sâu một phát, đè thấp thanh âm nói: “Đừng nhúc nhích.”
Tịch Du ngoan ngoãn ngồi im, muốn rụt tay về lại bị Cố Lẫm cầm lấy.
Xúc giác mới đụng chạm vẫn còn, chỉ là có thêm biến hóa.
Nó cứng!
Băng vết thương đã được dán lên mắt trái của Tịch Du, thuốc bị ném sang một bên, Cố Lẫm không kịp chỉnh lý.
Anh trầm mặc không nói, Tịch Du run rẩy lên tiếng: “Anh… Anh Cố Lẫm?”
Thanh âm lộ ra tình dục ẩn nhận chạy thẳng vào trái tim đập gia tốc của cậu, “Du Du, em khẽ di chuyển đi!”
Tịch Du thấy ánh mắt chan chứa mong chờ của Cố Lẫm nhìn mình, lại nhớ tới lời Trái ớt từng nói. Là một người đàn ông bình thường, nếu không được giải tỏa sẽ rất khó chịu. Đây là nhu cầu sinh lí thông thường.
Tịch Du an ủi bản thân, có thể cậu chẳng biểu thị cái gì nên anh Cố Lẫm phải nhịn tới hỏng, chẳng phải chỉ là dùng tay thôi sao, đâu có gì đâu.
“Vâng.”
Ngón tay tinh tế xinh đẹp vốn chỉ dùng để vẽ tranh giờ lại bị Cố Lẫm men theo đường viên ngoài tấm khăn. Tịch Du cảm nhận được ngón tay mình dần thấy ẩm ướt, vật gì đó dướt tay mình đang dần đứng lên, vô cùng muốn thoát khỏi sự gò bó của khăn tắm.
Cứ thế mặt đối mặt, làm chuyện này một cách công khai như vậy, Tịch Du thừa nhận cậu không có cốt khí, thẹn thùng vô cùng. Cậu nhỏ giọng hỏi Cố Lẫm: “Anh Cố Lẫm, được, được rồi chứ?”
Đàn ông làm sao có thể dễ dàng thỏa mãn như vậy, tiếng nói từ tính nhẹ nhàng vang lên: “Lại chạm vào nó, di chuyển…”
Lòng bàn tay cách khăn mặt bao lấy vật kia, trên tay Tịch Du đã thấm ướt một mảng, cậu có thể ngửi được mùi hương nam tính tràn ngập đang phiêu tán trong phòng, hòa cùng mùi sữa tắm thơm ngát.
“A!”
Trong lúc Tịch Du không chú ý, khăn tắm bị bỏ ra. Tịch Du thấy tay mình đang nắm lấy một vật thật lớn, muốn buông lỏng lại bị tay Cố Lẫm ngăn chặn.
“Anh Cố Lẫm, em… sợ.” Tịch Du thấy Cố Lẫm nhân cơ hội, có phải sẽ làm cùng cậu hay không. Tịch Du còn chưa chuẩn bị, quá đột ngột.
Cố Lẫm dùng miệng nhẹ nhàng hôn lên môi Tịch Du, khàn giọng nói: “Ngoan, giúp anh ra là được rồi.”
Tịch Du nhìn phía dưới cực lớn của anh, lại nhìn Cố Lẫm, do dự hỏi: “Làm ra là được?”
Cố Lẫm nhẹ nhàng gật đầu, buông tay Tịch Du ra, “Ừ, yên tâm, anh không ăn em.”
Bàn tay cậu di động trên dưới theo hình dạng vật kia, tốc độ có chút chậm, chỗ lỗ nhỏ đã có chút dịch thể chậm rãi chảy ra, lượng hơi nhiều.
Cố Lẫm ngưỡng cằm, biểu tình mê hoặc say đắm, trên cơ ngực rắn chắc còn chảy ra mồ hôi, cuốn trôi bọt bong bóng còn sót lại trên người, càng lộ ra da thịt trắng mịn mê người.
“Du Du… Mau một chút, mau, mau ra đây.” Cố Lẫm ra lệnh.
Tịch Du đẩy nhanh tốc độ, từ lâu cậu cũng chảy đầy mồ hôi, vết thương trên mắt trái còn có chút đau.
Đột nhiên, thân thể Cố Lẫm cứng ngắc thành hình cung, dựa vào vai Tịch Du thở gấp.
Tay Tịch Du cũng chậm rãi dừng lại.
Đã ra rồi sao?
Cậu cúi đầu nhìn, vật “nhỏ” kia của anh Cố Lẫm đã mềm lại, nằm úp sấp xuống, khi không cứng thoạt nhìn không quá dọa người.
Trên mặt Cố Lẫm còn một mảnh đỏ ửng, đắm chìm trong khoái cảm còn sót lại, Tịch Du sợ anh lại muốn mình làm lần nữa, khẩn cấp giục anh vào nhà tắm.
Lấy khăn tay lau sạch tay, nhìn bóng người đàn ông nhàn nhạt chiếu ra từ trong nhà tắm, lại nghĩ tới hai người vừa làm cái gì, tâm tình của Tịch Du không thể bình phục được.
Sâu trong nội tâm cậu, không thể ngăn chặn cảm giác tuyệt vời sản sinh.
|