Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia
|
|
Chương 49
Nếu có một ngày, ngươi phát hiện nguyên bản phải là cao quý lãnh diễm, đại danh băng sơn, nhũ danh mặt than Tổng Tài đại nhân đối với người khác gợi lên khóe miệng, dùng thanh âm sung sướng nói chuyện, ngươi nói, ngươi phải là làm sao bây giờ? Hoặc là nói ngươi sẽ nghĩ như thế nào?
Phải biết rằng Tổng Tài đại nhân chính ngoài đối nữ chính, những người khác đều là băng sơn mặt than a! Tuy rằng hiện tại nữ chính suất diễn giống như đã chuyển sang cậu, nhưng là…… Nhưng là liền tính là như vậy Tổng Tài đại nhân cũng không thay đổi a!
Mà hiện tại, chẳng lẽ……
Gật gật đầu, Diệp An Thần tức khắc cảm thấy sức tưởng tượng của mình quả nhiên là thập phần phong phú a! Nhưng là nếu không phải như thế, một màn trước mắt này muốn giải thích như thế nào?
Mà ở bên kia, Tổng Tài đại nhân đối với hai nữ sinh nói “Cám ơn”, liền thoải mái dựa vào ghế, thuận tiện còn đem Diệp An Thần ở một bên ôm vào trong lòng mình.
"Nhìn tôi làm gì?” Đông Phương Tuyệt mỉm cười thời điểm cả phòng tắt đèn liền ở bên miệng Diệp An Thần hôn một cái.
“Không có gì, em chỉ là đột nhiên cảm thấy……” Anh có phải không bình thường hay không…… Mà thôi!
Nếu Tổng Tài đại nhân cười như vậy đối với người khác, Diệp An Thần cảm thấy chỉ có hai khả năng, một chính là Tổng Tài đại nhân coi trọng bọn họ, mà hai chính là Tổng Tài đại nhân không bình thường a! Hiển nhiên, hiện tại đáp án nhất không phải, như vậy rõ ràng, đáp án giống như không cần nói cũng biết a!
“Không có gì.” Đem người lại hướng trong lòng ngực mình ôm vào. Mà hiện tại người trong lòng cũng thuận theo làm Đông Phương Tuyệt thỏa mãn, duỗi tay sờ sờ ngón tay người bên người, sau đó nhìn người trước mặt từ từ nói, "Em biết đó không phải là tôi mà?”
Phải không…… Tay hơi hơi nắm chặt, vừa lúc đem ngón tay tổng giám đốc đại nhân nắm vào lòng bàn tay, nhạc phim bắt đầu vang lên, Diệp An Thần lại buông tay. Trong bóng đêm nhìn ngón tay thon dài của Tổng Tài đại nhân, duỗi tay, cùng Tổng Tài đại nhân mười ngón tay nắm ở bên nhau, mà thân cũng hướng bên người Tổng Tài đại nhân nhích lại gần.
Đông Phương Tuyệt mỉm cười ôm người trong lòng vào, không cần phải nói hắn cũng đã biết. Cho nên người như vậy, mới làm hắn không muốn buông ra a! Mới muốn đem hắn giam trong lòng chính mình, làm hắn trở thành ánh sáng cả đời mình.
Phim chiếu cái gì, Đông Phương Tuyệt cùng Diệp An Thần đều không để ý, chỉ là khi xem xong phim, Diệp An Thần vẫn là nửa dựa vào vai Đông Phương Tuyệt, đối với Tổng Tài đại nhân nói một câu: “Bị lừa a!”
Xem phim tình cảm quả nhiên là độc quyền của nữ sinh a! Cậu ngồi xem hai giờ, một chút tình yêu đều không có nhìn ra a!
Bị Tổng Tài đại nhân nắm tay đi ra ngoài, Diệp An Thần vẫn là nhịn không được phun tào nói: “Lần sau không bao giờ xem phim tình cảm, quá ngược người a!” Khi xem hết phim, Diệp An Thần hoàn toàn vô pháp tưởng tượng, nguyên lai tình yêu còn có thể cẩu huyết như vậy, nội dung còn có thể vô nghĩa như vậy.
“Ân, ngày mai xem cái gì đều do em chọn.” Đối mặt Diệp An Thần phun tào, Đông Phương Tuyệt cười nói.
“Này còn được.” Diệp An Thần được vuốt lông sung sướng đi về phía trước, chỉ là chỉ vài bước liền lại khôi phục bước đi ban đầu.
Thật sâu nhìn vào mắt Tổng Tài đại nhân càng rõ ràng, Diệp An Thần chỉ có thể cảm thán, cùng Tổng Tài đại nhân ở bên nhau, thời khắc chính là tiết tấu bị rớt hố a! Chẳng lẽ đây chỉ số thông minh bị tụt trong truyền thuyết sao?
Vì thế Diệp An Thần đầu óc vừa suy nghĩ, mỉm cười ngẩng đầu, nhìn cách đó không xa đã có thể thấy poster phim, có điểm tiếc nuối nói: “Chính là cái em muốn xem nơi này không có a!” Cho nên ngày mai lại đi xem phim vẫn là thôi đi! Liền tính bọn họ hiện tại bắt đầu yêu nhau, nhưng cũng không cần phải mỗi ngày xem phim đi!
“Không việc gì, em muốn xem cái gì liền nói cho tôi, ngày mai tôi sẽ khiến cho bọn họ chiếu.” Đối mặt Diệp An Thần cố ý tìm lý do thoái thác, Đông Phương Tuyệt chỉ là cười nói.
( ⊙o⊙)
Thất sách a! Cậu cư nhiên quên mất, Tổng Tài đại nhân là thổ hào a, lại còn có không phải thổ hào dạng thường a, cậu vừa rồi như vậy?…… Có phải hay không lại cấp chính mình đào hố? Quả nhiên a, số chỉ số thông minh với thổ hào trước mặt, cậu một chút phần thắng cũng không có a!
“Hừ! Cái em muốn xem không phải ai cũng có thể bắt họ chiếu đâu.” Vì thế đối mặt Tổng Tài đại nhân thổ hào, Diệp An Thần suy nghĩ không biết nói cái gì chỉ có thể kiêu ngạo ngẩng đầu lên nói.
Mà nghe Diệp An Thần nói xong, Đông Phương Tuyệt lại cười càng thêm rõ ràng, trên tay dùng một chút lực, đem người đang đi phía trước kéo vào lòng mình, nhìn người đang ngẩng đầu nhìn mình, Đông Phương Tuyệt câu lên khóe miệng nói: "Em muốn xem cái gì, tôi sẽ cho em xem.”
"Em muốn xem cái gì a? Thế anh tự mình đóng phim đi!” Nghe thấy Tổng Tài đại nhân nói, Diệp An Thần lại cười. Biết Tổng Tài đại nhân là thổ hào, đóng phim điện ảnh chính là động miệng một giây sau liền xong, nhưng Diệp An Thần rất muốn nói, nếu biết anh sẽ nói như vậy, hơn nữa cậu chờ cũng chính là những lời này.
“A! Chỉ cần em muốn, tôi liền tự điển cho em xem……” Đông Phương Tuyệt tươi cười như cũ, “Bất quá……”
“Diệp An Thần?” Bất quá, Tổng Tài đại nhân nói còn không có nói xong, đã bị một đạo thanh âm đánh gãy, nghe thấy tên của mình, Diệp An Thần hướng nơi gọi nhìn lại, nhưng nhìn thấy người lại làm Diệp An Thần nhíu nhíu mày.
Một nữ nhân thân hình cuộn sóng (1), khi thấy nữ nhân kia hướng phía cậu đi tới, Diệp An Thần lại lại nhíu nhíu mày, sau đó thực bi kịch muốn hỏi một câu, cô là ai?
(1) Thân hình cuộn sóng: thì là ngực tấn công mông phòng thủ, điện nước đầy đủ ấy ạ.
Kêu tên cậu, hiển nhiên chính là biết cậu, nhưng là cậu không quen biết nàng a!
“Hừ, tao nguyên bản còn nghĩ là tao nhìn lầm rồi, không nghĩ tới thật sự là mày a, thật là làm Diệp gia mất mặt a.” Ánh mắt ở trên người Đông Phương Tuyệt trên người đảo qua, tuy rằng bởi vì quá mờ mà không có thấy rõ bộ dạng người kia, nhưng chỉ cần thấy rõ đó là nam cũng đã có thể.
Diệp An Đình đôi tay khoanh ở trước ngực, híp mắt, vẻ mặt ghê tởm nhìn Diệp An Thần: “Hừ, mày thật đúng là có tiền đồ a! Hiện tại cư nhiên cùng nam nhân quậy với nhau, thật ghê tởm, về sau đi ra ngoài đừng nói là người Diệp gia chúng tao.”
Khinh bỉ nhìn Diệp An Thần liếc mắt một cái, sau đó nhìn sang người vẫn luôn đứng ở một bên, bởi vì ánh đèn nên không thấy không rõ sắc mặt, lại từ trong lỗ mũi hừ hừ, lần hai dùng giọng điệu trào phúng nói: “Ngày mai đến nhà tao tới cùng bà tao hảo hảo nói cái việc ghê tởm này của mày đi, còn người thừa kế Diệp gia tương lai, mày đồng tính luyến ái như vậy còn có thể kế thừa Diệp gia? Quả thực chính là chê cười, cùng với về sau bị mọi người thóa mạ, còn không bằng thức thời một chút chính mày cút đi đi! Không lại làm người ghê tởm.”
“Xin hỏi cô là ai?” Đông Phương Tuyệt thân mình ở trong tối nhìn nữ nhân phía trước lạnh lùng hỏi, nếu hiện tại Diệp An Thần ngẩng đầu nhìn Đông Phương Tuyệt nói, liền nhất định sẽ biết, Tổng Tài đại nhân hiện tại đang tức giận, hơn nữa là phi thường tức giận.
Mà hiện tại Đông Phương Tuyệt dùng ánh mắt nhìn nữ nhân trước mặt, giống như là nhìn một người đá chết. Ngày thường hắn đều không hại ai a…… Hiện tại cư nhiên bị một nữ nhân chỉ vào cái mũi mắng ghê tởm…… Nguy hiểm nheo mắt, lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mặt kiêu căng ngạo mạn.
Diệp An Thần chà xát cánh tay, tức giận ban đầu liền biến mất một chút. Vì cái gì ở cùng Tổng Tài đại nhân lâu như vậy, chính mình vẫn là không thể chống đỡ khí lạnh của Tổng Tài đại nhân?
Bất quá…… Vừa rồi Tổng Tài đại nhân nói câu nói kia, cũng là hắn muốn hỏi a, chẳng lẽ thật sự là tâm ý tương thông?
“Ai? Ta là tỷ hắn, tao khuyên mày cách đệ đệ tao xa một chút, bằng không tao ắt sẽ bắt mày phải trả giá!” Diệp An Đình lại cao ngạo ngẩng cao đầu.
|
Chương 50.
Tỷ tỷ? Nghe được hai chữ này, Diệp An Thần cùng Đông Phương Tuyệt đồng thời nhíu nhíu mày.
Người trước mắt này cư nhiên là tỷ tỷ cậu? Đây là tiếng lòng của Diệp An Thần cùng Đông Phương Tuyệt, Diệp An Thần tiếp tục cau mày, nếu là tỷ tỷ, lại tự xưng là người Diệp gia mà nói, Diệp An Thần cảm thấy, chính mình hẳn đã biết người trước mặt là ai.
“Diệp An Đình.” Diệp An Thần cũng lạnh lùng phun ra ba chữ, cùng Tổng Tài đại nhân ở chung lâu rồi, lời nói của Tổng Tài đại nhân lạnh cũng học được ba phần.
Nguyên lai người trước mắt người này chính là nữ nhi của đại bá kia a! Thấy sau khi chính mình kêu ra cái tên này, nữ nhân trước mặt lại cao ngạo ngẩng đầu, Diệp An Thần liền biết chính mình đoán đúng rồi. Cũng không trách cậu không quen, nguyên bản cậu không có nhiều ký ức của nguyên chủ, mà nữ nhân trước mặt này trước kia cũng chỉ là nhìn trên ảnh chụp. Hiện tại thấy chân nhân…… Diệp An Thần chỉ có thể nói, chênh lệch quá lớn a! Quả nhiên ảnh chụp của phụ nữ là không thể tin tưởng a!
Bất quá nghĩ đến người đại bá còn xem như thông minh, nhưng tại sao lại sinh ra một nữ nhi nói chuyện không suy nghĩ?
“Hừ! Ngươi cư nhiên còn dám cùng tao nói như vậy, tin hay không ngày mai tao liền nói cho ba tao!” Nghe thấy Diệp An Thần trong giọng nói lạnh băng, Diệp An Đình tuy rằng trong lúc nhất thời bị dọa lui về sau nửa bước, nhưng khi phản ứng lại, lại là càng tức giận.
Người này cư nhiên dám như vậy cùng nàng nói chuyện, trước kia còn chưa tính, hiện tại ba mẹ nó đều đã chết, nó ăn cơm vẫn là dựa vào nhà mình đưa tiền, cư nhiên còn dám nói chuyện cùng nàng như vậy.
Chỉ là Diệp An Thần không để ý đến sắc mặt nữ nhân này không ngừng biến hoá cùng lời uy hiếp: “Thiết” một tiếng về sau không thèm để ý: “Có bản lĩnh mày mai liền nói."
Đừng tưởng rằng cậu không biết chủ ý trong lòng bọn họ là cái gì. Trước kia không phải là cậu, hơn nữa cậu thật sự không thích thương trường, cho nên nếu đại bá thích, vậy cầm đi. Lại nói đại bá cũng là của chủ nhân thân thể này?
Bất quá, nhìn nữ nhân trước mặt, Diệp An Thần đã không thế nào tức giận, độ ấm bên người vẫn không ngừng giảm xuống, nhưng Diệp An Thần lại là hơi hơi cười cười, liền tính chính mình có tâm buông tha bọn họ, Tổng Tài đại nhân sẽ bỏ qua sao?
Hơn nữa dạy ra một nữ nhi như vậy thì phụ thân…… Nếu hiện tại Diệp An Thần mang mắt kính, nhất định sẽ duỗi tay đẩy đẩy. Tuy nói cậu không có gì dùng, nhưng nói như thế nào cậu cũng là học hai đời kinh tế a!
“Không biết tốt xấu.” Đối với Diệp An Thần nói, Diệp An Đình sinh khí muốn duỗi tay đánh người. Chỉ là mới vừa nâng lên tay đã bị Đông Phương Tuyệt phía sau Diệp An Thần bắt lấy. Lời nói lạnh lùng cũng ở phía sau Diệp An Thần vang lên, "Cô dám động vào em ấy thử xem.”
"Chúng mày……” Bị Đông Phương Tuyệt nắm tay, Diệp An Đình dùng sức dứt vài cái đều không có rút ra, ngẩng đầu phẫn nộ nhìn về phía Đông Phương Tuyệt, lại bị lạnh băng trong mất hắn làm sợ tới mức đông lại tại chỗ. Đương Đông Phương Tuyệt rốt cuộc buông tay, cổ tay Diệp An Đình bị nắm đã xuất hiện một vòng vệt đỏ lui về phía sau một bước.
Vì thế dưới ánh mắt áp bức của Đông Phương Tuyệt, Diệp An Đình chỉ để lại một câu: "Chúng mày chờ đó.” Liền vội vàng rời đi.
Nhìn bóng dáng đã rời đi, Diệp An Thần lắc đầu. Bất quá thực nhanh lại nhíu nhíu mày, xem ra không lâu sau chính mình nên đi qua đại bá kia một chuyến a! Thở dài, quay đầu lại hoảng sợ, sắc mặt Tổng Tài đại nhân…… Có thể hay không cũng quá đen?
“Nàng là tỷ em.” Vẫn như cũ nhìn đến nơi xa hiện tại đã không thấy người, như cũ vẫn không có một tia độ ấm hỏi chuyện, không khí bên người Đông Phương Tuyệt lại giảm xuống mấy độ.
“A! Còn gái của đại bá.” Diệp An Thần ngốc ngốc nhìn Tổng Tài đại nhân, lại là thực mau liền, “Xì.” Một chút bật cười, cũng thành công hấp dẫn ánh mắt Tổng Tài đại nhân.
“Hảo hảo, không cần khó coi như vâỵ. Sẽ hù chết người. Đi, chúng ta về nhà.” Duỗi tay kéo Tổng Tài đại nhân, để hắn tiếp tục đi về phía trước. Đi một đoạn, quay đầu lại nhìn Tổng Tài đại nhân vẫm như cũ không có khôi phục lại sắc mặt, Diệp An Thần chỉ có thể âm thầm mà thở dài.
Hướng bốn phía nhìn nhìn, thấy chung quanh không có người sau, mới nhanh chóng ở trên môi Tổng Tài đại nhân hôn một cái.
Chỉ là, sắc mặt Đông Phương tuyệt tốt hơn một chút, nhưng lạnh băng trên người lại không có giảm xuống. Diệp An Thần bất đắc dĩ, cậu có thể làm đều đã làm, Tổng Tài đại nhân vẫn là không vui, cậu cũng chỉ có thể nhún vai không có biện pháp.
Nhấp nhấp miệng, Diệp An Thần liền xoay người tiếp tục kéo Tổng Tài đại nhân hướng nhà mà đi.
Vừa đi còn không quên an ủi khối băng Di động Tổng Tài đại nhân: “Hảo hảo, anh thật sự không cần tức giận như vậy, còn không phải là bị người qua đường giáp mặt mắng vài câu ghê tởm sao? Không có việc gì. Cũng sẽ không thiếu miếng thịt nào, hơn nữa em có anh là đủ rồi, những người khác thấy thế nào thật sự không quan trọng a!”
“Lặp lại lần nữa.” Nắm tay Diệp An Thần hơi dùng sức, nguyên bản độ ấm đang giảm cũng trong nháy mắt giống như khôi phục bình thường. Mà dọc theo đường đi đều không có mở miệng Tổng Tài đại nhân cũng rốt cuộc mở miệng.
Chỉ là. “Cái gì?” Diệp An Thần có điểm phản ứng không kịp, nghĩ nghĩ, tính mở miệng, "Anh thật sự không cần tức giận như vậy, còn không phải là bị người qua đường giáp mặt mắng vài câu ghê tởm sao? Không có việc gì.”
“Không phải câu này.”
Không phải câu này? Đó chính là…… Sắc mặt hơi hơi hồng, cũng may tuy rằng trên đường đèn đuốc sáng trưng, nhưng hiện tại dù sao cũng là buổi tối. Vừa rồi cậu thật sự chỉ muốn an ủi Tổng Tài đại nhân một chút, nhưng là ngay cả chính mình cũng không biết chính mình cư nhiên sẽ nói ra lời nói như vậy.
Cậu vừa rồi tại dao có thể nói ra “Em có anh là đủ rồi.”
Đang đi về phía trước đột nhiên bị ôm ở trong lồng ngực, hương vị quen thuộc vờn quanh bên người cậu, làm Diệp An Thần vừa rồi thẹn thùng cũng hơi hơi lui đi một chút.
“Lặp lại lần nữa.” Ôm Diệp An Thần Đông Phương Tuyệt lại lần một lần nữa yêu cầu nói.
Hơi hơi biệt nữu một chút, Diệp An Thần vẫn là mở miệng, “Em có anh là đủ…………”
Một câu, chữ cuối cùng biến mất trong nụ hôn của Tổng Tài đại nhân, nghe thấy bên người có người nhẹ giọng kêu sợ hãi, Diệp An Thần nguyên bản đã khôi phục bình tĩnh mặt lại trong nháy mắt mà đỏ, chính mình hôm nay quả nhiên là trốn không thoát cùng Tổng Tài đại nhân ở trước công chúng thân thiết sao?
Ô ô…… Tính giãy giụa một chút, lại bị Tổng Tài đại nhân nhân cơ hội hôn đến càng thêm sâu. Thẳng đến khi được Đông Phương tuyệt buông ra, Diệp An Thần lại chủ động mà đem mặt chôn ở trước ngực Đông Phương Tuyệt. Mất mặt a! Chỉ là trong chốc lát, ánh mắt xung quanh cũng tụ tập lên hau người bọn họ.
Trời cao a! Để cậu đi tìm chết đi, hoặc là hiện tại khiến cho trên mặt đất xuất hiện cái hố để cậu nhảy đi! Cậu đã không còn mặt mũi gặp ai.
Thấy tiểu lão thử nhà mình thẹn thùng, Đông Phương Tuyệt chỉ là cười cười, không có kéo người đang chôn ở trước ngực mình ra, mà nhân thể đem người trong lòng ôm sâu thên, sau đó làm trò cho mọi người xem, sau đó vui vẻ rời đi.
|
Chương 51
Về đến nhà, độ ấm bên má Diệp An Thần vẫn không có biến mất, thẳng đến khi ngồi vào sô pha, Diệp An Thần mới nhìn đến Đông Phương Tuyệt nói: “Anh còn đứng ở chỗ này làm gì? Nhanh đi về nhà, không cần ở chỗ này nhìn đến chướng mắt.”
Vừa nói Diệp An Thần vừa hướng Đông Phương Tuyệt vẫy vẫy tay, ý nói ngươi mau chóng rời khỏi tầm mắt lão tử.
Thấy tiểu lão thử tạc mao, Đông Phương Tuyệt chỉ cười cười. Nhưng lại không có rời đi, mà là đi đến trước mặt Diệp An Thần trước mặt ngồi xổm xuống cùng Diệp An Thần nhìn nhau.
Nắm lấy tay Diệp An Thần, cùng xậu mười ngón tay đan vào nhau, Tổng Tài đại nhân lại cười cười rồi mới nói: “Tuy rằng em sẽ không nói lại em có tôi là đủ, nhưng là……” Tổng Tài đại nhân ánh mắt như ngừng lại trên mặt Diệp An Thần, nâng cằm Diệp An Thần, ngón tay ở trên môi Diệp An Thần cọ qua, “Gặp được em thật sự quá tốt.”
Đông Phương Tuyệt thu hồi ánh mắt lạnh lùng, chỉ còn lại trong mắt là nhu tình làm Diệp An Thần cảm thấy chính mình đã sa vào bể ôn nhu bên trong đôi mắt kia.
"Tôi yêu…… Cả đời này đều là em.” vẫn ôn nhu nói, tay còn vuốt ve khuôn mặt Diệp An Thần đem cằm Diệp An Thần hơi nâng lên, sau đó như đối với bảo bối mà hôn lên.
Người này…… Gặp được hắn…… Thật sự chính là món quà trời cao bạn cho hắn a!
Nguyên bản chỉ muốn hôn chuồn chuồn lướt, thời điểm suy nghĩ phải rời khỏi liền bị một phen đè lại, gia tăng nụ hôn. Ban đầu còn cảm thấy lưu luyến Đông Phương Tuyệt, thời điểm bị Diệp An Thần hôn hơi hơi sửng sốt sau đó khoé miệng càng nâng cao, tay muốn rút về cũng đè lại gáy Diệp An Thần.
Cướp không gian trong miệng Diệp An Thần, ôm người vào trong lòng không ngừng đáp lại. Không đủ…… Đông Phương Tuyệt ôm chặt người vào trong lòng, không đủ…… Chỉ cần chỉ khẽ hôn như vậy một chút đều không đủ, hắn muốn……
Hắn chỉ có thể là hắn…… Hắn yêu a! Không biết từ khi nào Đông Phương Tuyệt đã đem người đè trên sô pha, hơi hơi ngẩng đầu, hai người khóe miệng còn vương sợi chỉ bạc, dưới ánh đèn chiếu rọi xuống có vẻ dị thường mỹ lệ.
“Thần……” Nhìn người dưới thân chính mình, nhìn đôi mắt vì hôn kia bởi mà như phủ một tầng mơ màng, Đông Phương Tuyệt cảm thấy lý trí của hắn đều một chút lại một chút biến mất. Em là của tôi, là của tôi, tôi muốn toàn bộ……
“Tuyệt……” Diệp An Thần cảm thấy khung cảnh trước mắt giống như bị phủ một tầng hơi nước, ngốc ngốc nhìn Đông Phương Tuyệt đang đè phía trên, bản năng kêu tên Đông Phương Tuyệt.
Một tia lý trí cuối cùng cũng vì một câu “Tuyệt” kia của Diệp An Thần mà biến mất. Mười ngón tay nắm lấy nhau vẫn không có buông ra, mà Đông Phương Tuyệt cũng dần hôn xuống người Diệp An Thần, em là của tôi……Em chỉ có thể là của tôi…… Mà Diệp An Thần đối nụ hôn Đông Phương Tuyệt trong đầu kêu gào càng thêm điên cuồng.
Chỉ là thời điểm hai người chuẩn bị lau súng cướp cò, Đông Phương Tuyệt đem quần áo trên người Diệp An Thần đều đã cởi một nửa, một trận chuông điện thoại thanh làm lửa nóng của hai người đồng thời cứng đờ.
(Khổ thân tui chưa, edit đến đoạn súng chuẩn bị cướp cò mà còn chưa mở chốt (TT)
Đông Phương Tuyệt đen mặt, muốn tiếp tục. Nhưng tiếng chuông kia lại bám riết không tha, Đông Phương Tuyệt đã đen cả mặt, nhìn tên trong di động, cắn chặt răng về sau mới nghe. Trong điện thoại truyền đến thanh âm sung sướng, Đông Phương Tuyệt mặt lại khôi phục lại trạng thái có thể đông chết người.
Nghe trong điện thoại Mộ Dung Quý oán giận nói, Đông Phương Tuyệt mặt lại càng đen, lạnh lùng phun ra một câu, “Có việc mau nói.”
“Nha nha, chẳng lẽ không có việc gì liền không thể cùng ngươi gọi điện thoại sao? Thật là vô tình a! Ta……” Ở bên kia di động Mộ Dung Quý tuy rằng đang nghe Đông Phương Tuyệt nói liền cảm giác cả người dường như bị đông đến run lên, nhưng theo thói quen Mộ Dung Quý sau khi run lên vẫn tiếp tục cợt nhả nói.
Vì thế……một giây sau Mộ Dung Quý nhìn cuộc gọi bị ngắt nghi hoặc nhìn trời. Vì cái gì lại cảm thấy hôm nay Đông Phương Tuyệt so với bình thường còn lạnh hơn? Hơn nữa lời nói cũng quái quái…… Không phải là thời điểm đang làm chuyện đó bị chính mình kêu đi! Ha hả…… Ngwoif kia là nam nhân cấm dục? Sao có thể?
Đông Phương Tuyệt đen mặt ngắt điện thoại, quay đầu lại thấy người từ sô pha đã bò dậy, còn mặc xong quần áo, duỗi tay sờ sờ mặt, hiện tại còn đỏ ửng mặt, đem di động trong tay hướng sô pha ném, lại hướng bên người Diệp An Thần cọ, còn mỉm cười nói: “Chúng ta tiếp tục.”
“Tiếp tục cái đầu anh a!” Hướng người bên cạnh đang đổ tay động chân liền đem gối đầu đập lên, Diệp An Thần rụt rụt, “Còn ở trên sô pha làm gì? Còn không đi, ngày mai không phải đi làm sao?”
"Tôi là giám đốc, cho nên ngày mai không đi làm cũng có thể.” Đem gối đang nện trên mặt đặt ở một bên, Đông Phương Tuyệt tiếp tục hướng Diệp An Thần tới gần.
“Liền tính anh không cần đi làm, hiện tại cũng cho em về nhà.” Lại hướng về phía sau lui lui, lại bị Tổng Tài đại nhân một tay đã bắt được chân, sau đó kéo lại chồm người lên, Diệp An Thần một lần nữa lại bị Tổng Tài đại nhân đè dưới thân.
“Đông Phương Tuyệt……” Duỗi tay đẩy đẩy Tổng Tài đại nhân ở trên người ra, nhưng vẫn bị Tổng Tài đại nhân ôm lấy, thời điểm Diệp An Thần cảm thấy đêm nay chính mình trốn không khỏi mệnh bị ăn, Tổng Tài đại nhân lại rời đi.
Từ trên sô pha rời đi, sửa sửa quần áo của mình, thấy Diệp An Thần cũng ngồi dậy nhìn hắn, liền cúi người ở trên trán Diệp An Thần hôn một cái mới cười nói: “Ở đây nhìn tôi như vậy, tôi nhịn không được đem em ngay tại chỗ này mà tử hình.”
Nghe Đông Phương tuyệt nói xong, Diệp An Thần mặt lại một lần nữa đỏ lên. Lại nắm gối ở bên cạnh ném qua còn không quên nói một câu “Lưu manh!”
“Ân, chỉ đối với em lưu manh.” Tổng Tài đại nhân tiếp được ôm gối.
Lại lấy một cái ôm gối ném qua “Hỗn đản.”
“Ân, chỉ đối với em hỗn đản.” Lại lần nữa duỗi tay, đem gối ôm tiếp được.
“……” Diệp An Thần liền hết chỗ nói nhưng lại lấy cái ôm gối ném qua “Còn không mau đi, không cần ở trước mặt tiểu gia nghĩ linh tinh, tiểu gia chướng mắt.”
“Này không phải sợ tôi đi rồi, nửa đêm em lại nhớ tôi sao.” Lại một lần nữa tiếp được gối ôm Diệp An Thần ném lại, Đông Phương Tuyệt mỉm cười đem gối ôm trên tay mình để lên trên sô pha, làm Diệp An Thần không ngừng cố gắng.
“Thiết, có quỷ mới nhớ anh, đi mau đi mau.” Như Tổng Tài đại nhân mong muốn, Diệp An Thần nắm hai gối ôm bên cạnh hướng Tổng Tài đại nhân ném qua.
Chờ đến khi gối ôm nện ở trong lòng chính mình, Đông Phương Tuyệt mới mỉm cười tiến lên, đem gối trong lòng mình nhét vào tay Diệp An Thần. Khom lưng ở trên trán Diệp An Thần hôn một cái lại ở bên tai Diệp An Thần nhẹ giọng nói một câu: “Ngủ ngon.”
“Ân.” Biệt nữu trong chốc lát, Diệp An Thần gật gật đầu, sau đó nhìn Tổng Tài đại nhân mở cửa rời đi, thẳng đến nghe thấy tiếng đóng cửa, Diệp An Thần mới ngã xuống ghế. Cọ cọ gối ôm trong lòng, như thế nào lại phát triển thành cái dạng này? Đem gối đầu che lại mặt chính mình, giống như ở gối đầu ngửi thấy được hương vị của Tổng Tài đại nhân.
Như thế nào lại hôn hôn liền thiếu chút nữa là lăn giường? Bất quá…… Dù sao đều chuẩn bị ở bên nhau, hơn nữa không phải đều nói nam nhân là động vật dùng nửa thân dưới mà suy nghĩ sao? Cho nên nếu thật sự bị…… Cũng không có việc gì, cũng không phải là trinh tiết a, trong sạch gì đó.
Ôm gối đầu ở trên sô pha lăn lăn, lại quên mất độ rộng của sô pha. Vì thế Diệp An Thần lăn xuống theo sau là tiếng thét kinh hãi, nằm kẽ hở giữa sô pha cùng bàn trà, Diệp An Thần cảm thấy chính mình rất may mắn, ánh mắt đảo qua bàn trà bên cạnh, nếu đầu mình đầu không cẩn thận đập vài cạnh bàn, nói không chừng cậu lại có thể xuyên qua.
Xoa xoa cánh tay vừa rồi ngã xuống mà đụng vào bàn. Diệp An Thần từ trên sàn bò dậy, lại bò lên sô pha nằm. Trong lòng ngực vẫn như cũ ôm gối ôm vừa rồi Đông Phương Tuyệt nhét ở trong lòng, cảm thấy, Tổng Tài đại nhân vừa rời đi chính mình cũng đã có điểm nhớ hắn?
Sự thật chứng minh Tổng Tài đại nhân quả nhiên là người nói được thì làm được. Sáng sớm ngày hôm sau Tổng Tài đại nhân liền tới đưa cơm sáng, sau đó là cơm trưa, còn buổi tối cùng nhau ăn xong cơm chiều sau đó lại đi xem phim. Như ngày hôm qua giống nhau, phim là Diệp An Thần chọn, không thể nói có bao nhiêu hay, nhưng so với một bộ phim tình cảm thì tốt hơn nhiều.
Sau đó lại chậm rãi cùng nhau đi dạo, nếu đói, lại đi ăn khuya.
Mà mấy ngày như vậy, Diệp An Thần thấy đã qua hơn một tuần, làm Diệp An Thần thời điểm sôi gương liền cảm thấy chính mình giống như lại bị dưỡng béo. Mà Tổng Tài đại nhân thấy thế liền xoa mặt hắn, nói béo lên một chút bế mới thoải mái, vì thế, một hồi đại chiến gối ôm sẽ lại bắt đầu.
Đối với mấy ngày như vậy, Diệp An Thần cảm thấy rất đơn giản nhưng vẫn thoải mái. Mà hôm nay, sau khi cùng Tổng Tài đại nhân ăn xong cơm chiều, Tổng Tài đại nhân bởi vì có việc nên mới rời đi. Nói chúng là một đối tượng hợp tác rất quan trọng.
Tuy rằng Tổng Tài đại nhân cũng hỏi cậu muốn đi cùng hay không? Nhưng Diệp An Thần lại quyết đoán từ chối, uống rượu xã giao gì đó, cậu sẽ nói cho Tổng Tài đại nhân cậu mợ lý cũng say sao? Cũng may Tổng Tài đại nhân cũng không có cưỡng cầu, chỉ là hôn một cái rồi lại dặn dò hồi lâu mới rời đi.
Đối với một tuần sau khi ăn xong đều lặp lại các hoạt động, khi Tổng Tài đại nhân rời đi, Diệp An Thần liền nhàm chán đến ngây người nhưng không đến mười phút cũng đi khỏi nhà.
Chậm rì rì hướng tiệm Bạch Tịch Vũ đi đến, mấy ngày nay bởi vì mỗi ngày cùng Tổng Tài đại nhân ở bên nhau, thật lâu không có đi qua tiệm của Bạch Tịch Vũ, nguyên bản còn muốn hảo hảo hỏi thăm hỏi thăm Vũ cùng Mộ Dung Quý, thuận tiện tán phét.
Khi Diệp An Thần chậm rì rì hướng đến cửa hàng bánh ngọt của Bạch Tịch Vũ, liền thấy Bạch Tịch Vũ vừa lúc buông đồ làm bánh trong tay xuống cười nói: “Nha, đây là vị nào a? Nhìn xem, mới mấy ngày không thấy a, đã bị dưỡng béo một vòng a.”
“A…… Ngươi không cần lại cười nhạo ta.” Nghe Bạch Tịch Vũ nói xong, Diệp An Thần rối rắm sờ sờ mặt, cậu cũng không biết vì cái gì a, trên người tuy béo lên không nhiều, nhưng là chính là trên mặt, lại béo lên một vòng thịt a!
Bạch Tịch Vũ lau khô tay, từ bên trong đi ra, nhìn thấy mặt Diệp An Thần, vẫn không nhịn được mà ra tay, hai tay nhéo má Diệp An Thần, nhéo nhéo, xúc cảm so với lần trước càng tốt a!
“Không phải còn đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt sao? Như thế nào lại rảnh tới tìm ta? Tuyệt cư nhiên thả người a.” Nhìn Diệp An Thần trước mặt, Bạch Tịch Vũ nhéo thật lâu mới rốt cuộc thu tay lại, vẫn có điểm không thể tin tưởng nói.
Rốt cuộc cứu vớt được mặt chính mình, Diệp An Thần đôi mắt hồng hồng dùng tay xoa xoa mặt bị niết đau, dùng tay xoa xoa sau đó mới nói: “Tuyệt có việc đi ra ngoài.”
“Ta nói sao! Từ tính tình bá đạo như vậy làm sao sẽ để ngươi mình tới nơi này.” Gật gật đầu, xoay người vào quầy bên trong, “Muốn ăn cái gì.”
“Ân….Ta muốn cái này cùng cái này.” Nhìn bánh kem trong tủ, Diệp An Thần tùy ý chỉ hai loại bánh kem rồi mới thu hồi tay. Nhìn Bạch Tịch Vũ gật gật đầu, đối với Bạch Tịch Vũ nói một câu, Diệp An Thần hiện tại có rất nhiều thời gian để thử bánh a.
“Khi không có hiểu rõ thì cảm thấy Tuyệt chính là một soái ca lạnh lùng, vô tình cấm dụ. Nhưng là…… Căn bản lại là một người vừa bá đạo vừa vô lại a!”
“Vô lại?” Nghe xong Diệp An Thần liền hình dung, Bạch Tịch Vũ suy nghĩ một chút, lại bật cười, “Thật đúng là, bất quá, Tuyệt cũng chỉ đối với nguoif hắn yêu mà vô lại.”
Nói xong Bạch Tịch Vũ còn thâm ý cười cười, làm Diệp An Thần cảm thấy rùng mình “Hảo hảo, không nói cái này…… Vũ…… Đã lâu không có nhìn thấy ngươi, ngươi nơi này có cái gì mới mà ăn ngon?” Tiếp nhận đĩa bánh Bạch Tịch Vũ đưa qua, mắt vẫn nhìn tủ kính, Diệp An Thần tội nghiệp nhìn Bạch Tịch Vũ cầu ăn.
Bất quá Diệp An Thần cầu ăn còn chưa cầu xong, cửa lại mở. Người chưa tiến vào nhưng đã nghe thấy tiếng: “Vũ Vũ Vũ…… Ngươi xem ta mang theo cái gì.”
Một đầu ánh vàng rực rỡ, trong tay còn cầm hai bao nilon to từ ngoài cửa tiến vào, chỉ là khi thấy người tiến vào, mặc kệ là Diệp An Thần hay là người vừa tiến vào liền đồng thanh nói một câu: “Là ngươi!”
|
Chương 52
“……” Đối với hai người, Bạch Tịch Vũ ở ở giữa nhìn qua lại mấy lần về sau mới kinh ngạc nói: “Hai người các ngươi biết nhau?”
“A, là đã gặp qua một lần.” Nghe Bạch Tịch Vũ nói xong, Diệp An Thần gật gật đầu, bởi vì gặp được Diệp An Thần mà Đông Phương Đêm sững sờ đứng ở cửa cũng lấy lại tinh thần, đem đồ trong tay để lên bàn sau đó liền đi tới trước mặt Diệp An Thần, còn thuận tiện đem tay đặt ở trên vai Diệp An Thần.
"Tôi nói này, hai người chúng ta thật đúng là có duyên a! Ở đâu cũng đều gặp được ha.”
“Em giống như mới trở về không lâu đi.” Bạch Tịch Vũ từ trong phòng lấy ra ba bộ bát đũa để trước mặt hai người, cười cười nhìn hai người, lấy hộp nhựa ở một bên mở ra.
Mà Đông Phương Đêm thấy Bạch Tịch Vũ bày đồ ăn cũng buông bả vai Diệp An Thần chủ động giúp đỡ Bạch Tịch Vũ bày, “Cho nên mới nói hai chúng ta đúng là có duyên phận a, ngày đầu tiên em trở về liền gặp được cậu ấy.”
Như là một con cún con chờ xoa đầu, nếu hiện tại Đông Phương Đêm phía sau có thêm cái đuôi, Diệp An Thần cảm thấy hiện tại nhất định sẽ ngoáy tít lên.
“Bất quá không nghĩ tới cậu ấy cư nhiên còn biết anh đâu, quả nhiên là rất có duyên phận.” Nhìn Bạch Tịch Vũ, Đông Phương Đêm cảm thán nói. Lại đột nhiên nhớ tới cái gì, liền quay đầu lại nhìn về phía Diệp An Thần, “Đúng rồi, lần trước đã quên hỏi, tôi tên Đông Phương Đêm, tên cậu là gì?”
“Diệp An Thần.” Chỉ là khi Đông Phương Đêm nghe xong, Diệp An Thần tuy rằng nhíu nhíu mày, nhưng vẫn trả lời vấn đề. Chỉ là mày lại nhíu lại. Vì cái gì cậu cảm thấy tên này giống như đã nghe qua ở đâu?
“Diệp An Thần? Cậu chính là Diệp An Thần?” Chỉ là, khi Diệp An Thần còn chưa hỏi, ở đối diện Diệp An Thần, Đông Phương Đêm lại đột nhiên chỉ vào Diệp An Thần kêu một tiếng, mở to miệng, thậm chí còn không dám tin tưởng quay đầu nhìn Bạch Tịch Vũ, chỉ khi Bạch Tịch Vũ cũng gật đầu, mới đờ đẫn ngồi xuống, cuối cùng còn không quên nói một câu, “Nguyên lai cậu chính là Diệp An Thần a!”
Nói……Tên cậu rất nổi sao? Nổi danh đến nỗi làm người kinh ngạc như vậy? Không có đi! Giống như từ khi đi tới thế giới này, cậu trừ đi học chính là ngốc bên người Tổng Tài đại nhân đi!
Ân?…… Tổng Tài đại nhân? Nếu là Tổng Tài đại nhân mà nói…… Nghĩ đến khả năng, Diệp An Thần phản ứng đầu tiên cũng là quay đầu lại hướng Bạch Tịch Vũ nhìn, chỉ là khi Bạch Tịch Vũ nhìn thấy ánh mắt Diệp An Thần chỉ hơi hơi mỉm cười.
Ô ô…… Vũ a! Ai cần ngươi cười a, cười cái gì? Cậu muốn biết chính là đáp án a, thứ trước mắt này rốt cuộc có phải đệ đệ của Tổng Tài đại nhân hay không a! Thấy Bạch Tịch Vũ vẫn như cũ vẫn ôn nhu cười. Đối cậu đã không hề ôm hi vọng Diệp An Thần quay đầu lại lại đánh giá người trước mắt. Mà người ở đối diện cậu cũng đồng dạng đánh giá.
Diệp An Thần: Một đầu tóc vàng rực rỡ.
Đông Phương Đêm: Một đầu tóc đen còn xù xù.
Diệp An Thần: Một cái mặt cùng mặt Tổng Tài đại nhân có năm phần tương tự.
Đông Phương Đêm: Một cái mặt nhìn đã biết là tiểu bạch kiểm.
Diệp An Thần: Hơn nữa mắt kia nhìn kĩ mới thấy có chút xanh.
Đông Phương Đêm: Hơn nữa trước sau chính là một đôi mắt to vô tội mà còn ngập nước.
Diệp An Thần: Quả nhiên thứ này chính là đệ đệ của Tổng Tài đại nhân a!
Đông Phương Đêm: Quả nhiên đây là nam nhân đã bẻ cong ông anh nhà mình a!
Vì thế ở mắt to mắt nhỏ nhìn nhau một hồi lâu về sau, hai người đồng thời thu hồi ánh mắt, sau đó đối với đối phương gật gật đầu, đồng thời nói câu: “Xin chào.” Đồng thời nói giống như là đã luyện qua.
Thời điểm hai người đều cảm thấy có điểm xấu hổ, Bạch Tịch Vũ rất là không có trách nhiệm mà cười. Còn nói: “Các ngươi hai người thật là……” Một câu còn chưa nói xong, Bạch Tịch Vũ lại nở nụ cười.
Có thể cầu đừng cười nữa được không? Người trước mắt này chính là đệ đệ của Tổng Tài đại nhân a! Ở trong tiểu thuyết đệ đệ của tổng giám đốc đệ đệ là sự tồn tại như thế nào có biết không? Yên lặng mà nhìn trời, nếu cậu không có nhớ nhầm, người này chính là người nhà ác độc bên phía Tổng Tài đại nhân a! Dọc đường cùng nữ chủ chiến đấu đến chết a!
Cuối cùng bị trục xuất ra nước ngoài cũng chỉ vào mũi nữ chính nói: “Ta sẽ vẫn luôn vẫn luôn nguyền rủa hai người các ngươi.” Một người ngốc a!
Chỉ là vì cái gì hắn hiện tại xuất hiện ở nơi này? Cái tiết tấu này không đúng a! Không phải là ở thật lâu về sau này nam phụ ác độc mới có thể xuất hiện sao? Nhưng nhìn người đứng trước mặt, Diệp An Thần chỉ muốn rơi lệ, quả nhiên hiện tại cốt truyện thật sự không nên tin a!
Bằng không vì cái gì người này lại xuất hiện trước mắt cậu, có thể hay không đem thứ kia đem cậu đánh ngất, cho vào bao tải rồi gửi ra nước ngoài a!
Não bổ quá trình mình bị hành hung, lại bị Đông Phương Đêm đột nhiên đứng lên làm hoảng sợ, chẳng lẽ…… Hắn đã phát hiện chính mình não bổ?
Nhìn người đang tới gần, Diệp An Thần rụt rụt thân mình, này không phải là muốn hiện tại liền bóp chết cậu đi, hoặc là trước tiên tát cậu một cái cho hả giận?
Chỉ là khi nhìn người kia nắm vai, Diệp An Thần phản ứng không kịp! Đương Đông Phương Đêm dùng tay vỗ vỗ vai cậu, sau đó đồng tình nói một câu “Vất vả a! Tẩu tử.” Thời điểm, Diệp An Thần có thể nói đã hoá đá.
Đây là nháo kiểu nào? Rốt cuộc là sao? Nói là phải túm tóc tạt tai tát tới tấp đâu? Nói là cái gì mà “Ta sẽ không đồng ý các ngươi ở bên nhau?” Nói là sẽ bị nguyền rủa đâu? Như thế nào lại là nói một câu như vậy?
Chớp chớp mắt, tiếp tục nhìn người trước mặt, lại không nghĩ người đối diện tươi cười nói ra một câu: “Đúng rồi, tẩu tử a! Tôi xem trọng cậu nga, hảo hảo nỗ lực phản công đi! Còn có, hai chúng ta có duyên như vậy, có thể hay không cùng ca tôi nói mấy câu, đừng bắt tôi trở về bên kia? Để tôi ở lại đây, nơi này dù sao cũng là quê của tôi a! Rời đi lâu như vậy, tôi thật sự nhớ nơi này a!”
Oa a……Giả thiết thật sự sai rồi a! Ngươi có phải hay không ra cửa không uống thuốc a! Nói là năm phụ ác độc đâu? Người đối với cậu cười đặc biệt ngu là ai a! Thứ này thật sự vẫn là đệ đệ Tổng Tài đại nhân sao? Không phải là bị người xuyên vào đi!
Còn có “Tẩu…… Tử……” Là chuyện như thế nào a! ( ╯‵□′) ╯︵┻━┻
Nhìn người trước mặt, Diệp An Thần gian nan phun ra hai chữ.
“Đúng vậy! Cậu còn không phải là tẩu tử của tôi sao? Tôi chính là đệ đệ của Đông Phương Tuyệt, đệ đệ ruột nga. Cho nên một yêu cầu nho nhỏ như vậy cậu hẳn là sẽ đáp ứng tôi đi! Sẽ đi mà, sẽ đi mà!”
Đối mặt một đôi mắt to còn loé sáng kia, Diệp An Thần chỉ muốn che mặt, kỳ thật cậu không cần cường điệu tôi cũng biết cậu là đệ đệ ruột của Tổng Tài đại nhân, đệ đệ ruột! Chỉ là chính bởi vì điểm này, cậu mới con mẹ nó kinh ngạc a!
“A! Để tôi thử xem!” Gật đầu đáp ứng, Diệp An Thần thật sự không nghĩ lại đối mặt với một Đông Phương Đêm lấy lòng như vậy a!
Đông Phương Đêm nghe được một câu của Diệp An Thần về sau liền nói: “Cảm ơn a! Tẩu tử.” Về sau liền đối với Bạch Tịch Vũ cười toét miệng, Diệp An Thần càng nhìn càng thấy cái khuôn mặt cùng Tổng Tài đại nhân tương tự lộ ra biểu tình như vậy, thật sự muốn tự chọc hai mắt a! Luôn có loại muốn gọi Tổng Tài đại nhân.
Bạch Tịch Vũ cười cười, mà Đông Phương Đêm về sau, lại chân chó vì Bạch Tịch Vũ gắp đồ ăn: “Vũ a! Nếu em thật sự có thể ở lại mà nói, có thể hay không đến tiệm anh hỗ trợ a! Em cũng muốn học làm bánh kem nga!” Sau khi thành công đem bát Bạch Tịch Vũ chất đầy, Đông Phương Đêm vẻ mặt chờ mong nói.
“Em vẫn trước tiên làm sau để Ý cho em ở lại rồi nói sau!” Đối với đôi mắt nhỏ chờ mong của Đông Phương Đêm, Bạch Tịch Vũ chỉ cười cười trả lời.
“Nhất định không thành vấn đề. Anh lại không phải không biết, chỉ cần có tẩu tử của em ra tay, mấy ca ca nữa của em cũng chỉ là muỗi a!” Đông Phương Đêm tràn đầy hưng phấn nói, hơn nữa nói xong còn đối Diệp An Thần ngửa đầu nói, “Đúng không, tẩu tử.”
Đúng vậy, những lời này Diệp An Thần làm như nào cũng không nói nên lời. Chỉ là nhìn thiếu niên vẫn như cũ rất hưng phấn chỉ muốn nói một câu, thiếu niên a, không cần xem nhẹ sức chiến đấu của anh cậu ngươi a, hơn nữa, đối mặt với Tổng Tài đại nhân không phải là chúng ta sao?
Hơn nữa, Diệp An Thần vừa định há miệng, làm đối phương đem cái câu đại tẩu kia sửa lại, Đông Phương Đêm lại mở miệng.
“Có thể hay không, có thể hay không? Em thật sự đặc biệt thích nơi này a! Để em ở lại đi! Hơn nữa em rất thông minh, làm sư phụ của em nhất định sẽ không mệt.”
“Hảo đi!” Cuối cùng dưới cái miệng nhanh nhảu của Đông Phương Đêm, Bạch Tịch Vũ rốt cuộc vẫn bị khuất phục.
“A! Em biết anh đối với em là tốt nhất.” Nói xong, Đông Phương Đêm còn bổ nhào vào người Bạch Tịch Vũ, ở trên mặt hắn hôn một cái, đồng thời còn phát ra tiếng vang dội. Ở một bên nhìn, Diệp An Thần trợn mắt há hốc mồm.
“Đã biết, đã biết, còn không mau từ trên người anh đi xuống dưới.” Bạch Tịch Vũ thực tùy ý vỗ vỗ người ở trên người chính mình, ý bảo đi xuống, Đông Phương Đêm cọ cọ mấy cái, cuối cùng vẫn từ trên người Bạch Tịch Vũ xuống. Xuống rồi về sau vẫn như cũ không nhàn rỗi, không ngừng mà gắp đồ ăn vào bát Bạch Tịch Vũ.
“Đủ rồi, anh đã ăn không được nữa.” Khi núi đồ ăn trong bát một lần nữa mũi cao hơn, Bạch Tịch Vũ ngăn Đông Phương Đêm lại.
Bạch Tịch Vũ mới vừa nói xong, Đông Phương Đêm cũng đã nói: “Anh xem ảnh gầy như vậy nhất định phải ăn nhiều một chút a!”
Quả nhiên là huynh đệ a! Nhìn cái đồi nhỏ trước mặt Bạch Tịch Vũ, Diệp An Thần trong lòng không thể không cảm thán một câu, phương thức quản tâm người đều rất giống nhau a!
|
Chương 53
Bạch Tịch Vũ đối với lời nói của Đông Phương Đêm chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, đem bát của mình cách xa Đông Phương Đêm một chút sau đó nghiêm trang nói: "Em còn như vậy anh sinh khí a!”
Vì thế khi Diệp An Thần xem chỉ là một câu vui đùa, nhưng lại thành công ngăn lại động tác của Đông Phương Đêm. Thậm chí còn làm Đông Phương Đêm khẩn trương buông đôi đũa trong tay, kéo tay Bạch Tịch Vũ nói: “Hảo hảo, em không gắp là được, anh không cần sinh khí a!”
Diệp An Thần nhìn người trước mắt thật là đệ đệ của Tổng Tài đại nhân đi! Thật sự đi! Thật sự đi!
Nhưng nếu người trước mắt này thật sự là đệ đệ của Tổng Tài đại nhân, vì cái gì cậu lại thấy chỉ số thông minh của người này có vẻ thấp?
Ăn một bữa cơm suýt chút nữa làm Diệp An Thần tắc ngẽn cơ tim, nhìn người trước mặt dọn bàn, còn nói muốn rửa chén, Diệp An Thần thật sâu sắc hoài nghi, khi cậu ta rủ xong, đống bát đũa kia còn có thể dùng sao?
“Không có việc gì, để hắn rửa chén không phải tốt sao? Hơn nữa, đây cũng là rèn luyện a.” Bạch Tịch Vũ nhìn ra lò lắng trong mắt Diệp An Thần, nhưng lại nhìn thiếu niên đang rửa chén mà nói.
“……” Vũ a! Nghe Bạch Tịch Vũ nói xong, Diệp An Thần ở trong lòng không có nhìn ra ý tứ trong lời Bạch Tịch Vũ? Hơn nữa vì cái gì cậu cảm thấy Bạch Tịch Vũ nhìn Đông Phương Đêm có điểm quái quái.
Cau mày, nhìn Bạch Tịch Vũ, hẳn là không phải do cậu ảo giác đi!
“Vũ, em rửa xong rồi!” Chỉ chốc lát sau, Đông Phương Đêm tựa như đại cẩu phe phẩy cái đuôi đi ra.
“Đêm thật sự càng ngày càng lợi hại.” Đối diện với đại cẩu cẩu, Bạch Tịch Vũ duỗi tay sờ sờ một đầu ánh vàng rực rỡ “Cẩu mao (1)”, sau đó…… Diệp An Thần liền thấy Đông Phương Đêm bày ra bộ dáng hưởng thụ.
(1) Cẩu mao: cẩu (chó), mao (lông)
Lại một lần yên lặng mà che trái tim nhỏ của mình, không biết cậu vì sao lại nhìn ra người này có bộ dáng của Tổng Tài đại nhân, nhưng sau khi thấy bộ dạng hưởng thụ kia liền biết mình đã não bổ quá đà?
Lại lần nữa yên lặng che mặt, quả nhiên não bổ chính là không được a.
“Vũ, ở trong tiệm cơm một chút cũng không thoải mái, em có thể chuyển đến ở cùng anh được không? Em rất thích phòng của anh a……” Ở một bên Đông Phương Đêm không ngừng mà nói, chỉ là Diệp An Thần càng nghe liền càng cảm thấy không thích hợp, vì cái gì cậu lại cảm thấy có một loại cảm giác quái quái.
Bởi vì rốt cuộc bị Bạch Tịch Vũ từ chối mà Đông Phương Đêm nói ra một câu, “Em biết anh chỉ thích tên hỗn đản Mộ Dung Quý kia, không thích em.” Sau đó, Diệp An Thần tức khắc đã hiểu a!
Rốt cuộc cuối cùng Diệp An Thần đã biết tại sao mình lại cảm thấy kì lạ, nhìn Đông Phương Đêm lại nhìn Bạch Tịch Vũ, Diệp An Thần chỉ có thể nói, này lại là một câu chuyện hắn yêu anh, nhưng anh lại yêu một hắn khác sao?
Nếu thật sự mà nói như vậy, tất cả đều có thể giải thích. Cậu liền nói, vì cái gì ở trong tiểu thuyết ban đầu, Đông Phương Đêm lại chán ghét nữ chính như vậy, cậu liền nói, vì cái gì thái độ của Đông Phương Đêm đối với cậu cùng nữ chính hoàn toàn không giống nhau a.
Hoá ra nguyên nhân là ở…… Đông Phương Đêm cũng thích Bạch Tịch Vũ sao? Thật là làm người ta khó mà tin được a! Đệ đệ tổng Tài đại nhân cư nhiên thích Bạch Tịch Vũ, cho nên nói……
Vẫn là, Đông Phương Đêm thích Bạch Tịch Vũ, nhưng Bạch Tịch Vũ lại thích Mộ Dung Quý, mà người Mộ Dung Quý thích lại là nữ chính, cuối cùng người nữ chính thích lại là Tổng Tài đại nhân.
Cho nên vấn đề đã rõ rồi, nếu Đông Phương Đêm thấy Bạch Tịch Vũ bởi vì Mộ Dung Quý thích người khác mà thương tâm, nói không chừng liền giúp đỡ Bạch Tịch Vũ theo đuổi Mộ Dung Quý.
Nhưng Mộ Dung Quý thích chính là nữ chính a, mà nữ chính rõ ràng cùng Tổng Tài đại nhân thân thiết nóng bỏng, hành động bộc lộ ra như đều đang nói: "Người tôi thích chính là Đông Phương Tuyệt.” Nhưng khi Mộ Dung Quý hỏi lại quyết đoán nói chính mình không thích hắn.
Vì thế thời điểm khi Tổng Tài đại nhân cùng Mộ Dung Quý bắt đầu phản bội, Bạch Tịch Vũ nhất định là sẽ quan tâm. Sau đó nói không chừng chính là càng quan tâm càng làm Mộ Dung Quý chán ghét.
Ở chỗ là…… Đáp án liền rõ ràng, Bạch Tịch Vũ đã chết. Cho nên trong nguyên tác Đông Phương Đêm liền đi vào ngõ cụt. Cảm thấy thủ phạm tạo nên bi kịch này chính là nữ chính, cho nên liền đi trên đường tìm chết một đi không trở lại.
Gật gật đầu, Diệp An Thần cảm thấy suy nghĩ của chính mình thập phần đáng tin cậy a! Nói không chừng cậu vừa rồi đã phát hiện ra chân tướng a! Hơn nữa theo hiện tại phát triển, tuy rằng trong tiểu thuyết địa điểm thời gian phát sinh tình tiết đều không giống nhau, nhưng vẫn là sẽ phát sinh.
Cho nên nói không chừng lần trước ở trong phòng y tế nghe thấy những lời đó, Đông Phương Đêm lúc ấy cũng nghe thấy được……
Diệp An Thần tiếp tục gật đầu, ân…… Nhất định là cái dạng này. Cũng chỉ có như vậy, hết thảy mới nói thông.
“Suy nghĩ cái gì vậy?” Bạch Tịch Vũ uống trà hoa trong tay, nhìn Diệp An Thần đang nhìn xa xăm, còn gật gật đầu cười nói.
“Không có gì.” Thấy Bạch Tịch Vũ lại phát hiện chính mình phát ngốc một hồi một, Đông Phương Đêm cũng đã không thấy, vì thế nghi hoặc hỏi câu, “Đông Phương Đêm đâu?”
“Ở kia.” Chỉ chỉ Đông Phương Đêm bận rộn ở quầy, Bạch Tịch Vũ cười cười, chỉ là nụ cười thực nhanh liền lại chìm xuống. Cầm trong tay chén trà, ngón tay ở miệngy nhẹ nhàng mà cọ qua, có một tia ưu sầu bò trên đuôi lông mày. Thu hồi ánh mắt, nhìn ở trong chén thủy tinh nước trà hiện ra màu lam nhạt, Bạch Tịch Vũ khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, “Thật sự cảm thấy, người giống Đêm như vậy, cả đời nên sống trong vui vẻ đơn thuần.”
Bạch Tịch Vũ từ từ nói, nói xong khóe miệng cười khổ lại càng thêm rõ ràng. Nghe Bạch Tịch Vũ nói, nghĩ chính mình đoán rằng, nghĩ đến kết cục cuối cùng của Đông Phương Đêm, Diệp An Thần không biết nói gì…… Hiện tại Đông Phương Đêm đơn thuần, vui vẻ, nhưng lại không có giống trong tiểu thuyết hình dung là cuồng loạn, cũng không có một đôi tràn ngập cừu hận.
“Vũ……” Khi đang định nói, lại bị mỉm cười của Bạch Tịch Vũ đánh gãy. Cậu có thể nói cái gì? Nói, không cần thích Mộ Dung Quý, cuối cùng sẽ không có kết quả. Hay là nói, không cần khổ sở, ta sẽ giúp ngươi?
Hai câu này, Diệp An Thần đều là nói không nên lời. Tuy nói vẫn luôn tin tưởng muốn giúp đỡ Bạch Tịch Vũ, nhưng chuyện tình cảm, không phải thời gian, không phải trước sau, không phải đã biết cốt truyện liền có thể thay đổi. Trừ bỏ bản nhân chính mình đã thấy, ai lại giúp được? Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, rất đơn giản, đồng thời cũng thực tàn khốc!
“Đã nhìn ra?” Bạch Tịch Vũ rốt cuộc bỏ chén trà trong tay xuống, thở dài, ánh mắt ở trên người Đông Phương Đêm đảo qua, nhìn Diệp An Thần cười rất là chua xót.
“Ân!” Diệp An Thần không biết chính mình hiện tại trừ gật gật đầu còn có thể làm gì.
“Đúng vậy, thằng bé kia biểu hiể rõ ràng như vậy, nhìn không ra mới là kỳ quái đi.” Như là cảm thán, ánh mắt lại lần nữa hướng Đông Phương Đêm nhìn lại, mà Đông Phương Đêm đang đứng ở quầy nhìn thấy Bạch Tịch Vũ nhìn mình liền cười sáng lạn: “Kỳ thật ta vẫn luôn suy nghĩ, nếu người ta yêu là hắn thì tốt biết bao.”
Nghe Bạch Tịch Vũ nói xong, Diệp An Thần cũng nhìn Đông Phương Đêm đột nhiên nhìn qua phía Bạch Tịch Vũ, trước mắt không thể tin tưởng.
“Vì cái gì lại kinh ngạc như vậy? Nhìn ngươi cùng Tuyệt ở bên nhau ngọt ngọt ngào ngào, ta cũng rất muốn nếm thử mùi vị được yêu.” Khóe miệng chua xót biến mất, Bạch Tịch Vũ cười như là nói giỡn, nhưng Diệp An Thần biết, Bạch Tịch Vũ nỗi chua xót kia hiện tại chỉ là giấu ở đáy lòng mà thôi.
Thật lâu trước kia liền muốn nói, vẫn luôn do dự, đột nhiên lại thật sự rất muốn mở miệng, cậu…… Không muốn người này vì tình yêu mà hao tổn tinh thần.
Mà nếu chú định đả thương thần thương tâm, vậy liền bắt đầu, sau đó nhanh chóng kết thúc. Cậu không muốn Bạch Tịch Vũ lại sớm chết đi.
Hít vào một hơi, Diệp An Thần mới nói nói: “Thích chính là thích, yêu chính là yêu, ở bên nhau cũng chính là như vậy thôi, chỉ cần tìm đúng rồi người, vì cái gì liền không thử xem? Những lời này ngươi còn nhớ rõ sao? Đây là ngươi đối ta nói.”
“Mà hiện tại ta cũng nghĩ đối với người ngươi nói, nếu thích, nếu yêu, vậy theo đuổi, liền đi tỏ tình đi. Vẫn luôn đứng tại chỗ, tình yêu sẽ không chạy đến đâu.” Nếu Bạch Tịch Vũ thật sự đi tỏ tình, nói không chừng Mộ Dung Quý liền đáp ứng, nói không chừng hai người liền ở bên nhau, tuy rằng Diệp An Thần biết tỷ lệ như vậy rất nhỏ, nhưng nếu Bạch Tịch Vũ như cũ vẫn luôn buồn ở trong lòng, kết cục của hắn, nói không chừng vẫn là lặng lẽ mà chết đi.
“Đúng vậy…… Chỉ là đã tìm được người phù hợp không phải sao?” Ở bên khóe miệng mỉm cười càng thêm rõ ràng, nhưng Bạch Tịch Vũ lại cảm thấy vì cái gì hắn hiện tại đang cười, nhưng tâm vẫn đau như cũ?
“Không cần cười, rất khó nhìn.” Diệp An Thần nhìn qua Bạch Tịch Vũ, "Cũng chưa thử qua, ngươi như thế nào biết Mộ Dung Quý liền không phải người kia? Liền tính hắn thật sự không phải, sớm một chút làm chính mình hết hy vọng không tốt sao?” Cùng lúc đó trầm mặc càng lún càng sâu, vì cái gì liền không cho chính mình một lần kết thúc?
"Tại sao ngươi lại biết, là Tuyệt nói cho ngươi? Không có khả năng, Tuyệt sẽ không nói chuyện như vậy, đó chính là chính ngươi nhìn ra.” Bạch Tịch Vũ lại cười cười, nhìn chén trà trong tay, cầm lấy uống một hớp nhỏ, mang theo mùi hoa, nhưng trong đó lại là sự hỗn loạn cùng chua xót.
“Ngươi xem, ngay cả ngươi cũng nhìn ra ta thích Quý, nhưng hắn trước nay không đáp lại ta, ta…… Đã hết hy vọng.” Đúng vậy, đã hết hy vọng, vừa rồi chua xót trong chén trà đã tràn ra, hắn đã hết hy vọng.
|