Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia
|
|
Chương 54
“……” Nghe thấy Bạch Tịch Vũ nói như vậy, Diệp An Thần trong lúc nhất thời không biết nói cái gì. Hết hy vọng sao? “Không có đi!” Diệp An Thần vẫn nghiêm túc nhìn Bạch Tịch Vũ nói.
“Ngươi không có.” So lần đầu tiên còn muốn nghiêm túc hơn: “Vũ, đi thử thử đi! Thành công thì vui mừng, thất bại cũng có thể làm chính mình hoàn toàn hết hy vọng.”
Diệp An Thần vẫn nõi như cũ thực nghiêm túc, giữa Bạch Tịch Vũ cùng Mộ Dung Quý rốt cuộc có chút gì Diệp An Thần không rõ, nhưng cậu biết Bạch Tịch Vũ thích Mộ Dung Quý, cậu biết Bạch Tịch Vũ vẫn luôn dõi theo Mộ Dung Quý, cậu biết nếu Bạch Tịch Vũ thật sự cứ yêu đơn phương như vậy nhất định sẽ không có kết cục. Hắn…… Chỉ cần cho người kia biết rằng đó là đủ rồi.
Đối với Bạch Tịch Vũ, hắn hiện tại chỉ cần bước ra một bước nữa là được, vô luận phía trước là thiên đường hay là địa ngục, Diệp An Thần biết, hắn chỉ cần bước ra này một bước, kết cục sẽ không giống nhau.
Chỉ là, trong đầu ý muốn khuyên bảo đều còn không nói xong, Đông Phương Đêm liền lại một lần nữa vui sướng đi tới bên người Bạch Tịch Vũ, biết Diệp An Thần tạm biệt rời đi, Đông Phương Đêm còn luôn ríu rít ở bên tai Bạch Tịch Vũ.
Trong tay cầm bánh kem Bạch Tịch Vũ đóng gói cho mình, đi ở trên đường phố, hô hấp đã bắt đầu có điểm lạnh lùng, Diệp An Thần cảm thấy đầu óc giống như thanh tỉnh một chút. Nhìn bánh kem trong tay chính mình, Diệp An Thần không biết chính mình nói có thể hay không làm Bạch Tịch Vũ tâm ý thay đổi, nhưng Diệp An Thần lại biết, thời điểm rời đi thì Bạch Tịch Vũ nói “Cám ơn.” Lại là hắn đã nghe vào lời nói vừa rồi của chính mình mới có thể nói như vậy.
Thở dài, cậu làm như vậy hẳn là không sai đi! Di động trong túi vang lên, nhìn màn hình, tâm tình đang lo lắng không biết vì cái gì lại giảm bớt. Tiếp điện thoại, liền nghe được trong điện thoại truyền đến tiếng Tổng Tài đại nhân.
"Nhớ tôi sao?” Như mang theo ý cười, liền tính là hiện tại Diệp An Thần không có nhìn thấy Đông Phương Tuyệt, Diệp An Thần cũng biết, hiện tại Tổng Tài đại nhân nhất định đang cười.
"Có quỷ mới nhớ anh.” Tuy rằng rất an tâm, nhưng khi nghe thấy Tổng Tài đại nhân mang theo ý cười, Diệp An Thần vẫn trợn trắng mắt nói.
“Hiện tại ở bên ngoài?” Nghe Diệp An Thần nói xong, Đông Phương Tuyệt không chút nào để ý câu trước. Nghe từ di động truyền âm thanh ầm ĩ, Đông Phương Tuyệt khép lại văn kiện trong tay vừa mới đưa lên.
“Ân, mới từ cửa hàng Vũ trở về, hiện tại đang về nhà.” Nghe Tổng Tài đại nhân nói xong, Diệp An Thần gật đầu nói, nhưng khi thấy bánh kem trong tay, Diệp An Thần có điểm do dự, nhưng thực nhanh liền cảm thấy chính mình do dự là dư thừa.
“Tuyệt……” Nhẹ giọng gọi người bên kia đầu dây.
“Làm sao vậy?” Mà ở bên kia điện thoại Đông Phương Tuyệt nghe thấy một tiếng này, thu hồi mỉm cười sủng nịnh trên mặt, có chút lo lắng nói.
“Tuyệt…… Ngươi nói Vũ cùng Mộ Dung Quý…… Bọn họ sẽ ở bên nhau sao?” Dừng lại, quay đầu lại nhìn nhìn đã nhìn không thấy cửa hàng. Cậu sẽ không cảm thấy Tổng Tài đại nhân không biết việc giữa Bạch Tịch Vũ cùng Mộ Dung Quý, rốt cuộc chính mình đều đã nhìn ra được, Tổng Tài đại nhân không có khả năng nhìn không ra.
“Đã biết?” Chỉ là Đông Phương Tuyệt không có trả lời câu hỏi của Diệp An Thần, nguyên bản ngồi thẳng lại một lần nữa thả lỏng dựa vào lưng ghế.
“Ân……” Diệp An Thần tiếp tục đi về phía trước.
“Sẽ đi!” Lặng im trong chốc lát, ở bên kia Đông Phương Tuyệt mới nói.
“Sẽ……?” Tuy rằng hỏi Tổng Tài đại nhân, nhưng đối với lời nói của Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần lại vẫn tương đối kinh ngạc, Bạch Tịch Vũ cùng Mộ Dung Quý sẽ ở bên nhau sao? Vì thế theo bản năng lại hỏi: “Vì cái gì?”
“Không có vì cái gì.” Đối với Diệp An Thần kinh ngạc, Đông Phương Tuyệt chỉ là cười sau đó liền nói tiếp, “Có đôi khi, người vẫn luôn tồn tại bên ta bị xem nhẹ. Nếu không có việc gì đó xảy ra, bọn họ sẽ vẫn luôn như vậy, nói không chừng có một ngày Quý sữ phát hiện chính mình yêu Vũ đi! Nhưng nếu đã xảy ra cái gì, kết quả tôi cũng không biết sẽ là cái gì.”
Là như thế này sao?
“Thật sự?” Tuy rằng được Tổng Tài đại nhân giải thích, cũng biết Tổng Tài đại nhân nhất định sẽ không gạt người. Nhưng Diệp An Thần lại vẫn không quá tin tưởng.
“Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, không phải là nói vô ích. Bất quá tình yêu, cuối cùng có thể dựa vào chính mình. Hảo, không cần nghĩ đến việc của hai bọn họ. Mặc kệ thế nào, bọn họ cũng còn một đoạn đường rất lớn phải đi, em hiện tại nếu muốn hẳn phải là nghĩ đến việc hẹn hò của hai chúng ta ngày mai.”
Nghe Đông Phương Tuyệt nói, Diệp An Thần cảm thấy rất có đạo lý. Nhưng khi nghe xong câu sau, đầu Diệp An Thần lại nổi hắc tuyến (1): “Chúng ta đều đã liên tục hẹn hò vài ngày, còn không có đủ a.”
(1) Hắc tuyến: như này nè (=_=|||)
“Như thế nào là đủ, cùng em ở bên nhau, tôi cảm thấy thời gian không đủ dùng, nếu có thể nói, thật muốn đem em cột vào bên người tôi, làm em cả đời đều không rời khỏi tôi.”
Liền tính là cách điện thoại, Diệp An Thần cũng có thể dễ dàng mà cảm giác ra hiện tại Đông Phương Tuyệt tâm tình nhất định thực tốt, chỉ là, "Lời ngon tiếng ngọt của anh đều là từ đâu mà học được?”
“Như thế nào, có vấn đề sao?”
Không có, chỉ là có điểm thích ứng không được. Vì thế, Diệp An Thần rất muốn biết việc giữa Bạch Tịch Vũ cùng Mộ Dung Quý chậm rãi bị Đông Phương Tuyệt gạt đi. Cuối cùng nói đều là một ít lời không có dinh dưỡng, đến cuối cùng tắt điện thoại, nhìn thời gian nói chuyện, Diệp An Thần không khỏi ngẩn người.
Đột nhiên rất muốn rít gào một câu, ai nói Tổng Tài đại nhân chính là băng sơn, ai nói Tổng Tài đại nhân ít nói, đây là chứng cứ a! Người nói ít sẽ cùng cậu gọi điện thoại hơn một giờ sao? Lại còn có đều là lời vô nghĩa.
Tổng Tài đại nhân tuy rằng không có đem cậu cột vào bên người, nhưng hẹn hò lại vẫn tiếp tục. Sau khi lại liên tiếp hẹn hò một tuần sau, Diệp An Thần liền ngồi ở hội trường, bên tai nghe hiệu trưởng đại nhân đọc diễn văn, cũng sắp ngủ rồi. Lại là khi đột nhiên cúi đầu, lại mơ mơ màng màng thanh tỉnh một chút.
Dụi dụi mắt, che miệng ngáp một cái, lại sửa quần áo, nhìn hiệu trưởng vẫn như cũ đang ở trên đài phát biểu thao thao bất tuyệt, Diệp An Thần chỉ có thể nói, vì cái gì cậu đã ngủ một giấc, mà người này vẫn còn ở trên a!
Lại dùng tay che miệng ngáp một cái, nhưng là khi ngáp xong lại chà xát tay. Tuy rằng bên trong mở điều hòa, nhưng là có lẽ là bởi vì vừa rồi ngủ, vẫn cảm thấy có điểm lạnh.
Mà cậu sở dĩ hiện tại ngồi ở chỗ này, là bởi vì, cậu tốt nghiệp. Nhìn giấy tốt nghiệp trong tay, Diệp An Thần cảm thấy có điểm tỉnh lại, đúng vậy, Diệp An Thần chính mình cũng không dám tin tưởng, cậu cư nhiên ở thế giới này đã qua nửa năm.
Còn nhớ rõ thời điểm cậu vừa tới, nơi này vẫn là mùa hè, khi đó cậu vô ưu vô lự (2), không có một tia ràng buộc. Nhưng hiện tại…… Từ bên cạnh cửa sổ nhỏ nhìn, hiện tại đều đã là mùa đông, mà hắn trên thế giới này, nhiều thêm một người yêu là Đông Phương Tuyệt, nhiều một bằng hữu tên Bạch Tịch Vũ, thật là không thể tưởng tượng a!
(2) Vô ưu vô lự: không có lo lắng, quan tâm đến cái gì.
Di động ong ong rung, Diệp An Thần nhìn nhìn bốn phía, liền móc di động ra, lại phát hiện là một tin nhắn chưa đọc, khi thấy là tin nhắn của Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần nghi hoặc click mở, 【 đang ngủ? 】
Ân? Nhìn tin nhắn trong di động mà Tổng Tài đại nhân gửi đến, Diệp An Thần duỗi tay xoa xoa miệng mình, sau đó không chột dạ mà nhanh chóng đánh chữ, 【 mới không có. 】
【 ở hội trường ngủ dễ bị cảm. 】 Diệp An Thần mới gửi qua không lâu, Tổng Tài đại nhân liền nhắn lại, Diệp An Thần méo miệng, hít hít cái mũi, lại ngáp một cái, lại nhắn nói không có. Liền nhận được tin của Tổng Tài đại nhân nhắn 【 tí nữa cho em một bất ngờ. 】
Bất ngờ? Diệp An Thần nhìn tin nhắn nghi hoặc nghĩ nghĩ Tổng Tài đại nhân khả năng sẽ cho cậu bất ngờ, nhưng ngại chính mình tế bào não không đủ, chỉ có thể nhận mệnh đánh, 【 bất ngờ gì? 】
Mới vừa nhà xong sau đó gửi đi, liền nghe thấy tiếng vỗ tay lớn. Diệp An Thần mờ mịt mà ngẩng đầu, khi thấy hiệu trưởng rốt cuộc chuẩn bị đi xuống, Diệp An Thần cũng vỗ tay. Trái tim còn nhịn không được cảm thán một câu, rốt cuộc đi rồi a, lại không đi cậu nói không chừng lại muốn ngủ rồi.
Thời điểm vỗ tay đồng thời còn không quên nhắn lại 【 a…… Hiệu trưởng rốt cuộc nói xong, giải thoát rồi a. Mau nói, bất ngờ của anh là cái gì. 】
【 ngẩng đầu. 】 mấy giây sau Tổng Tài đại nhân cũng nhắn lại. Ngẩng đầu? Là có ý gì? Làm thế tin nhắn của Tổng Tài đại nhân nói, Diệp An Thần ngẩng đầu nhìn trần nhà, sau đó gật đầu. Ân, khá xinh đẹp, quả nhiên là trường quý tộc a! Nhưng là…… Tổng Tài đại nhân bảo cậu ngẩng đầu chỉ là muốn cậu nhìn trời hoa kia?
Diệp An Thần nhìn trần nhà nhăn mày, lại nghe thấy chung quanh có tiếng hô lớn nhỏ.
Nghi hoặc cúi đầu, khi thấy người trên đài, thấy người nọ lướt qua biển người, chuẩn xác nhìn hắn lộ ra một nụ cười, Diệp An Thần chỉ có thể nói, bọn họ hai người quả nhiên sóng não không giống nhau a!
|
Chương 55
Bất quá…… Vì cái gì Tổng Tài đại nhân lại ở chỗ này? Lại ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời hoa sau đó lại đem ánh mắt một lần nữa nhìn đến Tổng Tài đại nhân, cái này sẽ không phải chính là bất ngờ mà Tổng Tài đại nhân nói đi!
Không phải nói không có thời gian sao? Như thế nào hiện tại xuất hiện ở chỗ này? Tổng Tài đại nhân gần đây không phải rất bận sao? Như thế nào hiện tại còn sẽ xuất hiện ở chỗ này? Di động bị Diệp An Thần gắt gao nắm trong lòng bàn tay, trước kia lễ kỉ niệm trường học Tổng Tài đại nhân sẽ xuất hiện còn nói, nhưng hiện tại sao lại xuất hiện ở chỗ này…… Giống như không có nghe nói a! Trước kia giống như cũng không có tiền lệ như vậy a!
Diệp An Thần cảm thấy hình như là do hắn đi! Bởi vì trừ nguyên nhân này, hắn không nghĩ ra nguyên nhân Tổng Tài đại nhân sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Di động lại xuất hiện một tin nhắn, 【 sợ em nhớ tôi, hiện tại tôi tới rồi. 】
Diệp An Thần giương mắt nhìn Tổng Tài đại nhân bắt đầu diễn thuyết, thấy Tổng Tài đại nhân hướng về phía chính mình nhìn, Diệp An Thần mặc kệ xa như vậy Tổng Tài đại nhân nhìn không thấy, dùng khẩu hình nói hai chữ “Vô lại.”
Hừ! Nhớ anh….Có quỷ mới nhớ nhà anh!
Tổng Tài đại nhân vẫn như cũ ở trên sân khấu nói gây dựng sự nghiệp a, công tác a. Mà Diệp An Thần nhìn Tổng Tài đại nhân sáng lấp lánh, không biết vì sao đột nhiên rất muốn cảm thán một câu, “Đây là nam nhân của tôi a!” Cảm thán xong, lại cảm thấy giống như có gì đó không đúng. Nhưng là rốt cuộc có cái gì không đúng, Diệp An Thần rồi lại không thể nói.
Vì thế, Diệp An Thần liền dùng tay chống cằm, nhìn nam nhân của mình ở trên sân khấu nói chuyện.
Không thể không nói, Tổng Tài đại nhân quả nhiên là lão đại lớn, ở trên sân khấu nói, giấy cũng không cần dùng, vẫn nói thực làm người hưởng thụ. Nhưng Diệp An Thần lại không biết vì cái gì lại cảm thấy nhìn Tổng Tài đại nhân chính mình sẽ có loại cảm giác.
Khi Tổng Tài đại nhân nói xong đã đi xuống sân khấu, vẫn như cũ vỗ tay vang trời. Bất quá lại không phải giống vừa rồi tiễn hiệu trưởng là loại cuối cùng đã được giải thoát, mà là một loại cảm giác chưa đã thèm.
Khi Tổng Tài đại nhân rốt cuộc rời đi, di động Diệp An Thần liền nhận được tin nhắn【 ở cửa chờ ngươi. ^_^】
( ⊙o⊙) Khi thấy Tổng Tài đại nhân nhắn tin tới, Diệp An Thần ngây dại, tin nhắn phía trước cậu có thể hiểu. Nhưng ký hiệu cuối cùng là chuyện gì? Lại nhìn nhìn, nhưng là cái ký hiệu vẫn tồn tại.
Ha hả…… Chẳng lẽ Tổng Tài đại nhân cũng đã bắt đầu nghịch ngợm sao?
【 cái ký hiệu kia là như thế nào? 】 Diệp An Thần cảm thấy chính mình là một đứa trẻ ngoan, đối với việc không biết liền hỏi.
【 mới vừa học được.? (?? o? ω?o??)? 】
【 thích không ^_^】
【…………】 thật sự là không biết phải nhắn gì Diệp An Thần thật sự rất muốn cảm thán, cái mỉm cười trên kia còn chưa tính, nhưng cái biểu tình thẹn thùng là cái gì? Này không phù hợp với Tổng Tài đại nhân a!
【 ( づ ̄3 ̄) づ】
( ╯‵□′) ╯︵┻━┻ rốt cuộc là tên hỗn đản nào dạy Tổng Tài đại nhân cái này? Thật là quá kích thích với trái tim nhỏ của cậu được không? Nguyên bản đã đi theo dòng người ra ngoài Diệp An Thần lấy di động nhìn lại thấy xuất hiện một cái ký hiệu, rốt cuộc bắt đầu cạn lời nhìn trời.
Rõ ràng buổi sáng ra cửa còn hảo hảo a, vì cái gì chỉ là qua một buổi sáng, Tổng Tài đại nhân liền biến thành như vậy? Tổng Tài đại nhân không phải cao ngạo lãnh diễm, uy vũ khí phách sao? Nhưng hiện tại Tổng Tài đại nhân là muốn nháo loại nào, ô ô…… Tổng Tài đại nhân anh làm xao vậy, không cần từ bỏ trị liệu a, biểu tình như vậy thiệt tình không thích hợp với anh a!
Vì thế nhìn di động, nhìn tin nhắn của Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần nuốt nuốt nước miếng.
“Thế nào? Thích sao?” Tổng Tài đại nhân hỏi một câu.
“……” Làm xao đây? Đối mặt với lời của Tổng Tài đại nhân, cậu thế nhưng không có lời gì để nói. Cuối cùng Diệp An Thần chỉ có thể lựa chọn làm lơ vấn đề vừa rồi Tổng Tài đại nhân hỏi: “Anh hôm nay tại sao lại dùng ký hiệu kia?”
Nghĩ đến mặt Tổng Tài đại nhân ngày thường, nghĩ đến biểu tình mà Tổng Tài đại nhân vừa rồi nhắn tới, Diệp An Thần vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng a. Tổng Tài đại nhân rốt cuộc là bị cái gì kích thích, ôm tâm tình như thế nào mới có thể nhắn ra biểu tình như vậy a.
“Ân? Có vấn đề sao, Quý nói, học sinh giống em khi nhắn tin có khi cũng dùng biểu tình như vậy sao?” Hơn nữa đối Diệp An Thần luôn tươi trẻ như vậy, nhớ tới lời Mộ Dung Quý nói những việc học sinh thường làm, Đông Phương Tuyệt vẫn muốn cảm thán mình đã thật già rồi a!
Nghe Tổng Tài đại nhân như cũ vẫn mang tiếng cười, Diệp An Thần không thể không nói, Tổng Tài đại nhân đây là bị lừa đi! Đúng không đúng không! Tổng Tài đại nhân này tuyệt đối là bị lừa a! Quả nhiên Mộ Dung Quý gì đó, thật sự không thể xui dại Tổng Tài đại nhân chứ?
“Cũng không có gì, chỉ là về sau không cần dùng, biểu tình như vậy thật sự không thích hợp với anh." Diệp An Thần ăn ngay nói thật, cậu là muốn cùng Tổng Tài đại nhân lâu lâu dài dài, nhưng không nghĩ Tổng Tài đại nhân làm “Manh manh đát (1)” thì càng chạy càng xa a. Nói cách khác liền hộ kinh hãi một chút, nghĩ Tổng Tài đại nhân đỉnh một mặt băng sơn mặt, làm ra cái biểu tình ( づ ̄3 ̄) づ như vậy, Diệp An Thần liền muốn quỳ a.
(1) Manh manh đát: làm biểu tình dễ thương.
Vì thế để thế giới hoà bình, vì vũ trụ không bị phá hư, ngạch, sai rồi.
Hẳn là vì Tổng Tài đại nhân không làm người ta khủng bố, vì Tổng Tài đại nhân không hề muốn “Manh manh đát”, Diệp An Thần liền đi theo dòng người hướng ra phía ngoài, cầm điện thoại nói: “Em thích anh như bạn đầu.” Cho nên ký hiệu như vậy vẫn đừng xuất hiện a. Cậu thật sự chịu không nổi Tổng Tài đại nhân mặt lạnh lại nhắn tới một biểu tình như vậy a.
“Không thích? Tôi thật ra lại cảm thấy khá tốt.” Chung quanh thanh âm có điểm ầm ỹ, nhưng là Diệp An Thần vẫn là nghe thấy lời của Tổng Tài đại nhân, khá tốt, tốt,!
“Em thật sự không thích.” Bị dọa tới Diệp An Thần nhanh chóng lại tỏ thái độ, ô ô…… Tổng Tài đại nhân ngàn vạn không cần thật sự đi ở trên đường một đi không trở lại a.
“Nếu không thích, về sau tôi liền không nhắn như vậy.” Đông Phương Tuyệt giơ tay ngăn hiệu trưởng muốn lại nói chuyện, mở cửa xe, đi vào, hoàn toàn đem hiệu trưởng và một đống người chắn ngoài xe.
“Ân ân, vẫn là em thích bộ dạng bạn đầu của anh, cho nên về sau không cần như vậy biết không?” Ở một bên nghe Tổng Tài đại nhân rốt cuộc từ bỏ, Diệp An Thần liền bắt đầu dùng sức gật đầu.
“Hảo. Tôi cũng thích em nhất, tôi yêu em!” Khởi động xe, nguyên bản bởi vì mấy ngày nay tăng ca về có điểm mệt khi nghe thấy lời nói vừa rồi của Diệp An Thần liền tức khắc biến mất sạch sẽ.
Như thế nào đột nhiên liền biến thành như vậy? Nghe Tổng Tài đại nhân một lầm nữa tỏ tình, Diệp An Thần lại nháy mắt không biết làm sao. Chỉ là ngây ngốc đứng ở trong đám người, đỏ mặt, khẽ cười. Nhưng sau khi phản ứng lại, mặt lại càng đỏ thêm.
Từ sau bảy ngày kia, Tổng Tài đại nhân liền không có nói lại a, yêu a, gì đó, hiện tại…… Này cũng quá đột ngột đi!
“Đã biết, đã biết.” Diệp An Thần không kiên nhẫn nói.
“Biết, đã biết cái gì?” Đông phong Tuyệt nghe bên kia tiểu lão thử lại bắt đầu biệt nữu, nghĩ hiện tại mắc cỡ, Đông Phương Tuyệt càng muốn muốn trêu đùa.
“Hừ! Vô lại.” Đối với điện thoại hung hăng nói một câu, liền tắt điện thoại. Nhìn đi động trong tay chính mình, Diệp An Thần lại căm giận nói một câu vô lại, mới hướng về cửa đi đến.
Chỉ là…… Khi bên người người bắt đầu ít đi, phía sau có người kêu Diệp An Thần dừng bước. Diệp An Thần đứng tại chỗ, hướng lên nhìn trời, nghe thấy người nọ hướng chính mình tới gần, thật sự rất muốn nói một câu, vì cái gì nữ chính lại nhảy ra a!
|
Chương 56
“Thần, từ từ đợi mình với.” Tiếng gọi phía sau gắt gao không bỏ, làm Diệp An Thần đứng tại chỗ rơi lệ không ngừng. Cậu có thể cầu buông tha hay không a! Anh anh anh……
“Có…… Có việc sao?” Gian nan quay đầu lại, tuy rằng biết hiện tại nữ chính đã không đối với cậu là nguyên nhân làm cậu đi, cũng không cần thiết ở trốn nữ chính đi. Nhưng khi nhìn thấy nữ chính, Diệp An Thần vẫn cảm thấy có điểm chột dạ a!
Tuy rằng Diệp An Thần cũng không biết, chính mình rốt cuộc trong lòng là lo cái gì.
“Thần, giữa hai chúng ta có phải đã có hiểu lầm hay không? Mình lần trước gọi cậu, vì cái gì……Mình, cảm thấy chúng ta xa lạ rất nhiều, mình vẫn luôn cho rằng chúng là bạn bè. Nhưng là hiện tại…… Là mình nghĩ nhiều sao?” Bạch Mộng Tuyết nhìn Diệp An Thần rất muốn nói lại thôi, rồi lại rất là biểu tình mất mát.
Ha hả……Cô không có nghĩ nhiều đâu, ta hiện tại chúng ta không phải bạn bè, hơn nữa……Cô có biết tôi thật sự muốn cách cô càng xa càng tốt hay không a, tuy rằng…… Tuy rằng Diệp An Thần rất muốn nói câu kia, nhưng nói như vậy, Diệp An Thần cũng biết chính mình cả đời cũng nói không nổi.
Vì thế, Diệp An Thần chỉ có thể cười, có điểm cứng đờ giải thích: “Như thế nào lại như vậy? Mình mấy ngày nay tương đối bận, cho nên liền đi trước, cái kia, mình bây giờ còn có việc gấp, cho nên nếu không mình còn……” Đi trước? Ngài nên một mình chậm rãi chơi?
“Thần……Cậu thật sừa trốn mình sao? Vì cái gì?” Nghe thấy Diệp An Thần nói, nữ chính trong nháy mắt nước mắt giống như có thể rơi xuống?
Bởi vì cô là nữ chính a! Đối mặt nữ chính hỏi chuyện, Diệp An Thần yên lặng mà trong lòng gian nan trả lời. Bất quá ngoài miệng lại vẫn nói: "Cái ý kia không phải.”
"Mình biết, mình thực xin lỗi cậu.”
Lời này là có gì từ từ nói a!
“Nhưng là, thần giúp mình, mình……Mình biết như vậy đối với cậu mà nói là không công bằng, nhưng mình thật sự không có biện pháp. Mình đã rất nỗ lực, mình đã rất nỗ lực để yêu cậu, đáp lại cậu. Nhưng trời cao lại cùng mình vui đùa, lại làm mình yêu hắn, mình phải làm sao bây giờ? Thần, cậu nói mình phải làm sao bây giờ? Mình…… Thật sự rất muốn hảo hảo yêu cậu a! Nhưng là…… Vì cái gì mình lại làm không được?"
Nữ chính bụm mặt, đã ngồi xổm trên đất mà khóc.
“Cái kia……” Diệp An Thần giơ tay Nhĩ Khẳng níu giữ EQ, nữ chính hiện tại là chạy sai phim trường rồi? Chuẩn bị trình diễn khổ tình Quỳnh Dao?
Cậu cảm thấy nữ chính nói một đoạn lời này có rất nhiều nội dung đáng giá để chính mình suy nghĩ sâu xa a! Bất quá, khi ngươi đối mặt với nữ chính mau nước mắt ngươi phải làm xao đây? Luận nữ chính nói yêu ngươi nhưng lại làm không được phải làm sao?
Bước chân lui về phía sau hơi hơi di di, Diệp An Thần hướng cổng trường nhìn nhìn, trái tim lại lần nữa vươn tay Nhĩ Khang, Tổng Tài đại nhân, cứu mạng a a ~~
Diệp An Thần tuy rằng trong lòng gian nan gọi Tổng Tài đại nhân, nhưng là tiếng nói bên tai đang không ngừng truyền đến: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, mình không nghĩ như vậy, mình thật sự không nghĩ như vậy. Mình yêu hắn a, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn mình liền yêu hắn a, mình không khống chế tâm của mình, cho nên, giúp giúp mình được không? Thần giúp mình.”
“Cái kia……” Cậu có thể nói không giúp sao? Nghe xong lâu như vậy, Diệp An Thần liền tính là EQ thấp, chỉ số thông minh kém, cũng đã nghe ra ý tứ trong lời nữ chính, chỉ là hắn trong miệng nàng nói là ai? Nghĩ đến người xứng với nữ chính, chuyện như vậy còn phải suy nghĩ sao?
Đó không phải là Tổng Tài đại nhân sao? Nói không phải đương nhiên là không có khả năng a!
“Thần, cậu sẽ giúp mình đúng không?”
Hắn có thể nói thực xin lỗi sao?
“Giúp mình đi, mình thật sự thực yêu hắn a, mình…… Hiện tại cũng chỉ có cậu có thể giúp mình, cho nên…… Thần……” Bạch Mộng Tuyết tiến lên kéo áo Diệp An Thần, ngẩng một khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt, kia chính là xinh đẹp, chỉ cần để người nhìn thấy liền mềm lòng.
Chỉ là……Diệp An Thần đã cong đối với mặt nữ chính xinh đẹp như vậy, là một chút thích cũng không lên được a! Rất rối rắm nhìn nữ chính kéo góc áo mình, Diệp An Thần lùi lùi đi, lại đem tat nữ chính nắm góc áo kéo ra.
Có lẽ là nữ chính không nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy, nhìn góc áo trong tay bị rút ra, sau đó mở to mắt không dám tin tưởng nhìn Diệp An Thần, giống như ngay sau đó sẽ lại lần nữa nắm lấy góc áo Diệp An Thần nói một câu: "Cậu vì cái gì lại đối với mình như vậy.”
“Thực xin lỗi……” Sau khi thành công thoát ly ma trảo nữ chính, Diệp An Thần rất là xin lỗi đối nữ chính nói thực xin lỗi, sau đó không hề xem nữ chính giống như đã thương tâm muốn chết, đau đớn muốn chết. Xoay người, sau đó nhanh chóng đi về phía trước.
“Thần……” Bị Diệp An Thần cự tuyệt Bạch Mộng Tuyết ngốc ngốc đứng tại chỗ, tuy rằng không thấy Diệp An Thần thấy đau đớn muốn chết gì đó. Nhưng hiện tại Bạch Mộng Tuyết xác thật là không biết làm sao. Nhìn bóng dáng kia rời đi, Bạch Mộng Tuyết muốn duỗi tay đi giữ lại, nhưng tay đã rũ xuống lại nâng không nổi.
Không giống! Thời điểm Diệp An Thần xoay người rời đi trong nháy mắt, hoặc là sớm hơn trước kia, kỳ thật cũng đã không giống đi! Bạch Mộng Tuyết nắm tay chặt chẽ, thẳng đến khi trên tay truyền đến cảm giác đau đớn, Bạch Mộng Tuyết mới đem bất ăn thoáng trong lòng vứt một chút.
Tại sao lại như vậy? Hắn ta không phải thích mình sao? Nàng cho rằng, hắn sẽ vẫn luôn thích nàng, liền tính là nàng chưa bao giờ vừa mắt hắn, hắn cũng sẽ vẫn luôn ở bên cạnh chính mình. Thu hồi biểu tình trên mặt, nhìn Diệp An Thần đã rời xa tầm mắt chính mình, quả nhiên, nam nhân đều dựa không được, cái gì thân tình, cái gì tình yêu, đều là dựa không được.
Quả nhiên vẫn phải là dựa vào chính mình, quả nhiên…… Vừa mới buông tay ra lại một lần nữa gắt gao nắm lại. Nàng sẽ đến được bên cạnh Đông Phương Tuyệt, nàng sẽ đứng ở chỗ cao làm những người đó nhìn lên.
Mà Diệp An Thần vừa rồi thuận lợi đào tẩu, lại xoay người lại, vì phòng ngừa nữ chính nói không chừng còn đuổi theo. Cơ hồ là chạy đi.
Khi đến nơi hẹn với Tổng Tài đại nhân, đi đến bên cạnh siêu xe của Tổng Tài đại nhân, chỉ có thể một tay chống xe, một tay chống eo thở dốc.
Trường học thật đúng là lớn a! Không có việc gì tại sao lại xây lớn như vậy? Rất là oán niệm quay đầu lại hung hăng nhìn đường mình vừa đi. Cảm thấy có thể dùng để rèn luyện thân thể sao? Chống xe, Diệp An Thần như cũ dùng sức thở hổn hển.
“Làm sao vậy?” Đông Phương Tuyệt từ trên xe xuống, cầm chai nước trong tay mở ra đưa tới tay Diệp An Thần.
Tiếp nhận nước, ừng ực ừng ực uống hơn phân nửa, Diệp An Thần mới xem như thở được, xoay người, đem thân mình dựa vào trên xe, nhìn Tổng Tài đại nhân đứng ở trước mặt, tuy rằng vẫn là có điểm hơi mệt, nhưng Diệp An Thần vẫn là phe phẩy tay nói: “Hô hô…… Không…… Sao……”
Đối mặt với câu trả lời của Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt chỉ cau mày đánh giá Diệp An Thần vẫn đang thở dốc, hoài nghi nói, “Không có việc gì lại như vậy?” Nói xong, lui ánh mắt hoài nghi đi, ở bên miệng Diệp An Thần khẽ hôn một cái, “Cứ như là muốn nhanh nhanh nhìn thấy tôi a!”
“Mới không có! Chính là gặp một người không thể gặp mà thôi, không có việc gì không có việc gì, không phải nói còn phải chúc mừng em tốt nghiệp sao? Hảo hảo, chúng ta đi thôi.” Khôi phục một chút thể lực Diệp An Thần đẩy Tổng Tài đại nhân đi về phía trước.
Nhớ tới nữ chính sốt ruột, tuy rằng là rất muốn cùng Tổng Tài đại nhân nói, nhưng muốn nói như thế nào? Chẳng lẽ đối với Tổng Tài đại nhân nói, nữ chính coi trọng anh, còn cầu tôi giúp nàng theo đuổi anh, bất quá lão tử cự tuyệt, cho nên đối với nữ chính, anh đời này không cần suy nghĩ…… Sao?
Nghĩ như thế nào, nếu cùng Tổng Tài đại nhân nói chuyện như vậy, như thế nào đều là sẽ ghen đi!
Đông Phương Tuyệt mới vừa vào trong xe, di động liền vang lên, tiếp điện thoại, nghe tiếng trong điện thoại, Đông Phương Tuyệt nhíu nhíu mày, nhìn nhìn Diệp An Thần mới vừa ngồi vào sau đó nói một câu: “Đã biết.” Sau liền tắt điện thoại.
“Là Vũ, hắn nói sẽ làm bánh kem cho em, bảo chúng ta đi đến tiệm của hắn chúc mừng. Tôi đồng ý.” Phóng xe đi, Đông Phương Tuyệt quay đầu đối với Diệp An Thần nói.
“Di……” Nghe Tổng Tài đại nhân nói xong, Diệp An Thần kinh ngạc nhìn Tổng Tài đại nhân.
“Đây là ánh mắt gì.” Nhìn thấy Diệp An Thần kinh ngạc lẫn hỗn loạn hơi hoài nghi, Đông Phương Tuyệt ở trên trán Diệp An Thần gõ một cái sau đó cười cười.
“Không có gì, Vũ ngày hôm qua hỏi qua em, chỉ là em khi đó nói muốn hỏi anh một chút.” Rốt cuộc mấy ngày trước Tổng Tài đại nhân cũng đã đem kế hoạch sắp xếp, vì ngày này còn tăng ca, cho nên tuy rằng là đáp ứng rồi nhưng lại không có kỳ vọng. “Bất quá, em không nghĩ tới anh cư nhiên sẽ đồng ý a!”
Chính là chính là, Tổng Tài đại nhân cư nhiên sẽ đồng ý Vũ mời a, đây mới là làm cậu kinh ngạc nhất a! Tổng Tài đại nhân chuẩn bị lâu như vậy, cư nhiên liền bởi vì một câu của Vũ liền thay đổi!
Không để ý đến ở một bên Diệp An Thần vẫn đang nghiên cứu hắn, bình tĩnh khởi động xe, thở dài về sau mới nói một cái lý do: “Quý gần nhất lại có một bạn gái mới.”
Hắn không phải thường xuyên như vậy sao? Diệp An Thần nhìn trời, nếu hắn nhớ không lầm, giống như trong tiểu thuyết nói, Mộ Dung Quý bên người vẫn luôn có nữ nhân, mà nữ nhân đại đa số đều sẽ không vượt qua một tuần.
Thời điểm Diệp An Thần còn nghi hoặc, Đông Phương Tuyệt lại một lần nói hai chữ: “Nghiêm túc.”
“…… Sao có thể?” Mộ Dung Quý cư nhiên cùng một nữ nhân nghiêm túc?
Không phải là nữ chính đi! Nghĩ đến khả năng này, Diệp An Thần liền thực mau lắc đầu, không có khả năng, đó là như thế nào? Quay đầu nhìn Đông Phương Tuyệt bên cạnh lái xe, hy vọng đối phương cho chính mình một đáp án.
Chỉ là…… Nếu Mộ Dung Quý thật sự cùng nữ nhân khác ở bên nhau, Vũ phải làm sao bây giờ?
|
Chương 57
“Tại sao lại như vậy?” Thật lâu về sau, Diệp An Thần mới nhìn về phía trước cảm thán nói.
“Mộ Dung gia chuẩn bị liên hôn.” Đông Phương tuyệt lại một lần tung ra một quả bom nặng.
Liên hôn? Nghe thấy hai chữ này, Diệp An Thần thật thật sự muốn hỏi lại một câu: “Tại sao lại như vậy?” Chuyện như vậy trong tiểu thuyết không nhắc tới a?
Nghĩ Đông Phương Đêm đang ở bên Vũ, chẳng lẽ thật sự muốn suy xét, Vũ cùng Đông Phương Đêm ở bên nhau? Nghĩ kia hai người ở bên nhau như hình với bóng, Diệp An Thần liền có một loại xúc động muốn che mặt. Không nên trách cậu không xem trọng đoạn tình yêu này, chỉ là, hai công về bên nhau nhất định sẽ có một bên làm thụ, nhưng là nếu là hai thụ ở bên nhau mà nói……Thì sẽ thế nào?
“Không cần lo lắng.” Thời điểm Diệp An Thần còn đang suy nghĩ giữa Bạch Tịch Vũ cùng Đông Phương Đêm ai giống công hơn, ở bên cạnh Đông Phương Tuyệt lại xoa xoa đầu Diệp An Thần nói.
Nghe Đông Phương Tuyệt nói xong, Diệp An Thần thở dài: “Em, em như thế nào lại không lo lắng? Nếu Mộ Dung Quý thật sự đính hôn……” Chẳng lẽ Vũ vẫn là phải đi một hồi đường xưa sao?
Đối với kết cục của Bạch Tịch Vũ, cậu vẫn luôn lo lắng a! Nguyên bản cảm thấy chỉ cần Vũ tỏ tình là tốt rồi, mặc kệ cuối cùng có thành công hay không, người, sợ nhất còn không phải là thời gian sao? Nhưng hiện tại…Tốc độ phát triển có phải cũng quá nhanh hay không?
Đông Phương Tuyệt thu tay, thấy Diệp An Thần vẫn lo lắng, Đông Phương Tuyệt không để ý nói: “Không có việc gì, liền tính là đính hôn cuối cùng cũng không nhất định sẽ phải kết hôn.”
Là như thế này sao?
“Liền tính là kết hôn, cũng có rất nhiều biện pháp làm bọn họ ly hôn.” Đối mặt Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt an ủi nói.
“……” Tổng Tài đại nhân anh đây là đang an ủi tôi sao? Ô ô… Nhưng là vì cái gì…Cậu lại không có cảm giác được an ủi. Hơn nữa…… Mộ Dung Quý tốt xấu cũng là huynh đệ anh đi, nói ra câu nói như vậy thật sự không thành vấn đề sao?
“Hiện tại Quý hẳn là đang trốn tránh đi!”
“( ⊙o⊙)……”
“Em có phải đã cùng Vũ nói qua cái gì?”
Gật đầu.
“Vậy đúng rồi.” Đông Phương Tuyệt gật đầu.
“……” Đúng? Đúng cái gì? Diệp An Thần chớp chớp đôi mắt, chẳng lẽ hai chuyện này có liên quan sao? Chính mình nói vơi Vũ về việc Mộ Dung Quý đính hôn……
Thật sự là nghĩ không ra, Diệp An Thần chỉ có thể xin giúp đỡ với Đông Phương Tuyệt: “Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Em……Em lại là cùng Vũ nói qua một ít, nhưng là cái này cùng chuyện Mộ Dung Quý đính hôn có liên quan gì? Còn trốn tránh? Em nghe không hiểu a, Tuyệt, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
“Vũ bắt đầu theo đuổi Quý.” Không có nhìn ánh mắt Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt thở dài nói.
“( ⊙o⊙)……” Hảo…… Thật nhanh!
“Có đôi khi, càng quý trọng một người, liền càng là không nghĩ muốn tiếp cận.” Cảm giác được ánh mắt Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt vẫn như cũ nhìn phía trước, chỉ là nhìn nhìn sau đó lộ ra một nụ cười khổ, “Giống như liên hôn là đối với tài sản, đối với tình yêu gì đó…… Giống như là một hy vọng xa vời, hoặc là một cái chê cười. Có đôi khi, nếu không thể hảo hảo bảo hộ, vậy không cần……”
Đây là ý nghĩ trước kia của Đông Phương Tuyệt, đây cũng là ý nghĩ hiện tại của Mộ Dung Quý. Chỉ là…… Chính mình so với hắn may mắn, chính mình tìm được một người có thể hi sinh tất cả, thong thả đem xe dừng ở ven đường, sau đó liền ôm người bên cạnh hôn. Thời điểm lái xe làm như vậy rất nguy hiểm a! Chỉ là…… Đông Phương Tuyệt liền chỉ lại gia tăng, lại gia tăng nụ hôn này, nếu không phải hiện tại điều kiện không cho phép, Đông Phương Tuyệt cảm thấy, chính mình nhất định sẽ làm người này triệt triệt để để thuộc về chính mình.
Diệp An Thần không biết vì cái gì chính mình sẽ có hành động lớn mật như vậy. Nhưng khi nhìn Đông Phương Tuyệt tự giễu tươi cười, Diệp An Thần liền cảm thấy chính mình khống chế không được chính mình. Vì thế khi đầu óc cậu thanh tỉnh, liền phát hiện, chính mình cư nhiên đã cường hôn Tổng Tài đại nhân.
Khi lý trí trở về, muốn rời đi, lại phát hiện, Tổng Tài đại nhân không thả người. Đây chính đường cái a, đường cái còn chưa tính, hiện tại còn ở trên xe a, vẫn là đang ở trên xe a! Tuy rằng sự tình giống như…… Ngạch, chính là cậu khơi mào, nhưng là……Cậu còn không muốn vì tình mà chết a!
Vì thế khi Tổng Tài đại nhân dừng xe khi, Diệp An Thần liền biết, Tổng Tài đại nhân sẽ không bỏ qua cho cậu. Mà sự thật chứng minh, Diệp An Thần dự cảm là đúng, khi Tổng Tài đại nhân dừng xe, liền một phen đem Diệp An Thần ấn ở trong lòng ngực, thẳng đến khi Diệp An Thần cảm thấy chính mình hít thở không thông mới buông ra người trong lòng.
Đông Phương Tuyệt dùng tay sửa sửa tóc trên trán Diệp An Thần, ở thời điểm môi Diệp An Thần hơi ướt lại hôn một ngụm, mới ôm người trong lòng nói: “Có em thật tốt.”
Diệp An Thần mặt đỏ hồng, đem mặt chôn ở trước ngực Đông Phương Tuyệt, gật gật đầu, rầu rĩ mà nói một câu: “Ân, anh hiện tại có em.”
“Ha hả.” Rất khó, Tổng Tài đại nhân cười lên tiếng, đem người trong lòng ôm chặt một chút, cúi đầu, ở trên trán Diệp An Thần hôn một cái: “Đúng vậy! Tôi hiện tại có em.”
Ở trong lòng Đông Phương Tuyệt chôn thật lâu, vì thế khi đến tiệm Bạch Tịch Vũ đã muộn, mới vừa mở cửa, bả vai Diệp An Thần đã bị một người khoác lên.
“A! Cậu rốt cuộc cũng tới, tôi chờ đến mông nở hoa rồi, nếu cậu lại không tới nói, nói không chừng tôi phải tự mình đi tới trường cậu bắt người.” Ôm lấy bả vai Diệp An Thần, Đông Phương Đêm cười mắt sắp híp hết vào, còn tranh công đối với Diệp An Thần nói, "Tôi còn làm bánh kem cho cậu a, đây chính là chòm Xử Nữ, cậu nhất định phải nếm thử.”
“……”
Diệp An Thần há mồm, nhưng không có kịp nói cái gì đã bị Đông Phương Tuyệt đánh gãy.
“Đông Phương đêm!” Trong lời nói lạnh băng mang theo khí phách, đi theo Diệp An Thần tiến vào Đông Phương Tuyệt híp mắt, nhìn cái tay để ở trên người Diệp An Thần.
Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói, nguyên bản bản mặt đang cười trong nháy mắt cứng đờ, nhân tiện thân mình bị đông cứng. Giống như bị chuột rút, Đông Phương Đêm một chút một chút quay đầu, khi rốt cuộc thấy người đứng ở phía sau, chỉ có thể cứng đờ phun ra một câu: “Ca…… Ca anh như thế nào lại ở chỗ này?”
Ô ô…… Vì cái gì tổng giám đốc ca ca lại ở chỗ này? Hắn không phải là cuồng công tác sao? Vì cái gì hiện tại ban ngày ban mặt liền xuất hiện ở chỗ này? Này thật không bình thường a! Thật sự không bình thường a! Anh anh anh…… Hắn một chút chuẩn bị tâm lý đều không có đi!
Anh anh anh……Mặt ca ca hắn hảo lạnh, hướng bên người Diệp An Thần rụt rụt, nhưng khi phát hiện chính mình càng như vậy sắc mặt lão ca càng thêm lạnh, Đông Phương Đêm liền hiểu vấn đề ở nơi nào. Nghĩ đến tính chiễm hữu đến biến thái của ca ca nhà mình, lại nhìn nhìn nơi chính mình để tay.
Đông Phương Đêm gãi gãi khóe miệng, chính mình đây là tìm đường chết a! Lấy tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay rút tay về, sau đó lui về phía sau, thẳng đến khi rúc sau Bạch Tịch Vũ, mới thấp thỏm lộ ra nửa khuôn mặt.
“Hừ, không ở nơi này như thế nào biết ngươi đã trở lại.” Đông Phương Tuyệt duỗi tay vỗ vỗ tro bụi không tồn tại trên người Diệp An Thần.
“Cái kia……Không phải là em nhớ anh sao? Cho nên……” Nghĩ chính mình trước kia cũng đã nghĩ kỹ một cái cớ, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh buốt của Đông Phương Tuyệt, Đông Phương Đêm cũng chỉ có thể cúi đầu, “Em sai rồi.”
Anh anh anh…… Quả nhiên ở trước mặt lão ca ca nhà mình nói dối gì đó…… Quả nhiên là làm không được a! TOT
“Ngày mai trở về.” Nói xong liền không hề để ý tới Đông Phương Đêm, kéo tay Diệp An Thần hướng bên trong đi đến.
Anh anh anh…… Liền biết như vậy! Đông Phương Đêm lau sạch một phen nước mắt, đáng thương hề hề nhìn Bạch Tịch Vũ. Ô ô ô…… Dùng ánh mắt truyền đạt, mau cứu cứu em QAQ
Chỉ là khi Bạch Tịch Vũ thấy ánh mắt Đông Phương Đêm, chỉ xin lỗi cười cười, anh anh anh…… Đông Phương Đêm tiếp tục đem ánh mắt hướng về phía Diệp An Thần. Chỉ là Diệp An Thần nhìn Đông Phương Đêm, cũng là thực bất đắc dĩ lắc đầu, khi Tổng Tài đại nhân phát uy cậu cũng không có biện pháp a!
Ô ô ô…… Lại một lần nữa ở trong lòng yên lặng mà sờ soạng một phen nước mắt, Đông Phương Đêm mới biết được, chính mình chỉ có thể lựa chọn tự cứu a! Ánh mắt ở trên người Diệp An Thần đảo qua, đột nhiên linh quang chợt lóe: “Ca, em không phải nghe nói anh tìm cho em một tẩu tử (1), cho nên mới trở về bồi dưỡng quan hệ sao! Anh xem, anh luôn làm mặt lạnh, tẩu tử như thế nào sẽ thích, hơn nữa em cùng tẩu tử tuổi tác gần nhau, nhất định sẽ nói chuyện được, này không phải đối với quan hệ hai ngươi phát triển càng thêm hữu dụng sao?”
(1) Tẩu tử: chị dâu (Srr mấy chế, hôm trước em quên. TAT)
Nói thao thao bất tuyệt, Đông Phương Đêm rất vui sướng phát hiện, lão ca ca nhà mình biểu tình cư nhiên tốt hơn một chút, chẳng lẽ có cửa? Thời điểm Đông Phương Đêm có điểm thấp thỏm, Đông Phương Tuyệt lại rất là tùy ý liếc mắt người vẫn núp sau Bạch Tịch Vũ - Đông Phương Đêm. Đem Diệp An Thần kéo ghế sau đó mới nói: "Muốn ở lại liền ở lại đi!”
Anh anh anh…… Thật sự thành công a! Đông Phương Đêm lóe mắt lấp lánh nhìn Diệp An Thần, quả nhiên tẩu tử chính là hữu dụng a!!
|
Chương 57
“Tại sao lại như vậy?” Thật lâu về sau, Diệp An Thần mới nhìn về phía trước cảm thán nói.
“Mộ Dung gia chuẩn bị liên hôn.” Đông Phương tuyệt lại một lần tung ra một quả bom nặng.
Liên hôn? Nghe thấy hai chữ này, Diệp An Thần thật thật sự muốn hỏi lại một câu: “Tại sao lại như vậy?” Chuyện như vậy trong tiểu thuyết không nhắc tới a?
Nghĩ Đông Phương Đêm đang ở bên Vũ, chẳng lẽ thật sự muốn suy xét, Vũ cùng Đông Phương Đêm ở bên nhau? Nghĩ kia hai người ở bên nhau như hình với bóng, Diệp An Thần liền có một loại xúc động muốn che mặt. Không nên trách cậu không xem trọng đoạn tình yêu này, chỉ là, hai công về bên nhau nhất định sẽ có một bên làm thụ, nhưng là nếu là hai thụ ở bên nhau mà nói……Thì sẽ thế nào?
“Không cần lo lắng.” Thời điểm Diệp An Thần còn đang suy nghĩ giữa Bạch Tịch Vũ cùng Đông Phương Đêm ai giống công hơn, ở bên cạnh Đông Phương Tuyệt lại xoa xoa đầu Diệp An Thần nói.
Nghe Đông Phương Tuyệt nói xong, Diệp An Thần thở dài: “Em, em như thế nào lại không lo lắng? Nếu Mộ Dung Quý thật sự đính hôn……” Chẳng lẽ Vũ vẫn là phải đi một hồi đường xưa sao?
Đối với kết cục của Bạch Tịch Vũ, cậu vẫn luôn lo lắng a! Nguyên bản cảm thấy chỉ cần Vũ tỏ tình là tốt rồi, mặc kệ cuối cùng có thành công hay không, người, sợ nhất còn không phải là thời gian sao? Nhưng hiện tại…Tốc độ phát triển có phải cũng quá nhanh hay không?
Đông Phương Tuyệt thu tay, thấy Diệp An Thần vẫn lo lắng, Đông Phương Tuyệt không để ý nói: “Không có việc gì, liền tính là đính hôn cuối cùng cũng không nhất định sẽ phải kết hôn.”
Là như thế này sao?
“Liền tính là kết hôn, cũng có rất nhiều biện pháp làm bọn họ ly hôn.” Đối mặt Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt an ủi nói.
“……” Tổng Tài đại nhân anh đây là đang an ủi tôi sao? Ô ô… Nhưng là vì cái gì…Cậu lại không có cảm giác được an ủi. Hơn nữa…… Mộ Dung Quý tốt xấu cũng là huynh đệ anh đi, nói ra câu nói như vậy thật sự không thành vấn đề sao?
“Hiện tại Quý hẳn là đang trốn tránh đi!”
“( ⊙o⊙)……”
“Em có phải đã cùng Vũ nói qua cái gì?”
Gật đầu.
“Vậy đúng rồi.” Đông Phương Tuyệt gật đầu.
“……” Đúng? Đúng cái gì? Diệp An Thần chớp chớp đôi mắt, chẳng lẽ hai chuyện này có liên quan sao? Chính mình nói vơi Vũ về việc Mộ Dung Quý đính hôn……
Thật sự là nghĩ không ra, Diệp An Thần chỉ có thể xin giúp đỡ với Đông Phương Tuyệt: “Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Em……Em lại là cùng Vũ nói qua một ít, nhưng là cái này cùng chuyện Mộ Dung Quý đính hôn có liên quan gì? Còn trốn tránh? Em nghe không hiểu a, Tuyệt, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
“Vũ bắt đầu theo đuổi Quý.” Không có nhìn ánh mắt Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt thở dài nói.
“( ⊙o⊙)……” Hảo…… Thật nhanh!
“Có đôi khi, càng quý trọng một người, liền càng là không nghĩ muốn tiếp cận.” Cảm giác được ánh mắt Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt vẫn như cũ nhìn phía trước, chỉ là nhìn nhìn sau đó lộ ra một nụ cười khổ, “Giống như liên hôn là đối với tài sản, đối với tình yêu gì đó…… Giống như là một hy vọng xa vời, hoặc là một cái chê cười. Có đôi khi, nếu không thể hảo hảo bảo hộ, vậy không cần……”
Đây là ý nghĩ trước kia của Đông Phương Tuyệt, đây cũng là ý nghĩ hiện tại của Mộ Dung Quý. Chỉ là…… Chính mình so với hắn may mắn, chính mình tìm được một người có thể hi sinh tất cả, thong thả đem xe dừng ở ven đường, sau đó liền ôm người bên cạnh hôn. Thời điểm lái xe làm như vậy rất nguy hiểm a! Chỉ là…… Đông Phương Tuyệt liền chỉ lại gia tăng, lại gia tăng nụ hôn này, nếu không phải hiện tại điều kiện không cho phép, Đông Phương Tuyệt cảm thấy, chính mình nhất định sẽ làm người này triệt triệt để để thuộc về chính mình.
Diệp An Thần không biết vì cái gì chính mình sẽ có hành động lớn mật như vậy. Nhưng khi nhìn Đông Phương Tuyệt tự giễu tươi cười, Diệp An Thần liền cảm thấy chính mình khống chế không được chính mình. Vì thế khi đầu óc cậu thanh tỉnh, liền phát hiện, chính mình cư nhiên đã cường hôn Tổng Tài đại nhân.
Khi lý trí trở về, muốn rời đi, lại phát hiện, Tổng Tài đại nhân không thả người. Đây chính đường cái a, đường cái còn chưa tính, hiện tại còn ở trên xe a, vẫn là đang ở trên xe a! Tuy rằng sự tình giống như…… Ngạch, chính là cậu khơi mào, nhưng là……Cậu còn không muốn vì tình mà chết a!
Vì thế khi Tổng Tài đại nhân dừng xe khi, Diệp An Thần liền biết, Tổng Tài đại nhân sẽ không bỏ qua cho cậu. Mà sự thật chứng minh, Diệp An Thần dự cảm là đúng, khi Tổng Tài đại nhân dừng xe, liền một phen đem Diệp An Thần ấn ở trong lòng ngực, thẳng đến khi Diệp An Thần cảm thấy chính mình hít thở không thông mới buông ra người trong lòng.
Đông Phương Tuyệt dùng tay sửa sửa tóc trên trán Diệp An Thần, ở thời điểm môi Diệp An Thần hơi ướt lại hôn một ngụm, mới ôm người trong lòng nói: “Có em thật tốt.”
Diệp An Thần mặt đỏ hồng, đem mặt chôn ở trước ngực Đông Phương Tuyệt, gật gật đầu, rầu rĩ mà nói một câu: “Ân, anh hiện tại có em.”
“Ha hả.” Rất khó, Tổng Tài đại nhân cười lên tiếng, đem người trong lòng ôm chặt một chút, cúi đầu, ở trên trán Diệp An Thần hôn một cái: “Đúng vậy! Tôi hiện tại có em.”
Ở trong lòng Đông Phương Tuyệt chôn thật lâu, vì thế khi đến tiệm Bạch Tịch Vũ đã muộn, mới vừa mở cửa, bả vai Diệp An Thần đã bị một người khoác lên.
“A! Cậu rốt cuộc cũng tới, tôi chờ đến mông nở hoa rồi, nếu cậu lại không tới nói, nói không chừng tôi phải tự mình đi tới trường cậu bắt người.” Ôm lấy bả vai Diệp An Thần, Đông Phương Đêm cười mắt sắp híp hết vào, còn tranh công đối với Diệp An Thần nói, "Tôi còn làm bánh kem cho cậu a, đây chính là chòm Xử Nữ, cậu nhất định phải nếm thử.”
“……”
Diệp An Thần há mồm, nhưng không có kịp nói cái gì đã bị Đông Phương Tuyệt đánh gãy.
“Đông Phương đêm!” Trong lời nói lạnh băng mang theo khí phách, đi theo Diệp An Thần tiến vào Đông Phương Tuyệt híp mắt, nhìn cái tay để ở trên người Diệp An Thần.
Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói, nguyên bản bản mặt đang cười trong nháy mắt cứng đờ, nhân tiện thân mình bị đông cứng. Giống như bị chuột rút, Đông Phương Đêm một chút một chút quay đầu, khi rốt cuộc thấy người đứng ở phía sau, chỉ có thể cứng đờ phun ra một câu: “Ca…… Ca anh như thế nào lại ở chỗ này?”
Ô ô…… Vì cái gì tổng giám đốc ca ca lại ở chỗ này? Hắn không phải là cuồng công tác sao? Vì cái gì hiện tại ban ngày ban mặt liền xuất hiện ở chỗ này? Này thật không bình thường a! Thật sự không bình thường a! Anh anh anh…… Hắn một chút chuẩn bị tâm lý đều không có đi!
Anh anh anh……Mặt ca ca hắn hảo lạnh, hướng bên người Diệp An Thần rụt rụt, nhưng khi phát hiện chính mình càng như vậy sắc mặt lão ca càng thêm lạnh, Đông Phương Đêm liền hiểu vấn đề ở nơi nào. Nghĩ đến tính chiễm hữu đến biến thái của ca ca nhà mình, lại nhìn nhìn nơi chính mình để tay.
Đông Phương Đêm gãi gãi khóe miệng, chính mình đây là tìm đường chết a! Lấy tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay rút tay về, sau đó lui về phía sau, thẳng đến khi rúc sau Bạch Tịch Vũ, mới thấp thỏm lộ ra nửa khuôn mặt.
“Hừ, không ở nơi này như thế nào biết ngươi đã trở lại.” Đông Phương Tuyệt duỗi tay vỗ vỗ tro bụi không tồn tại trên người Diệp An Thần.
“Cái kia……Không phải là em nhớ anh sao? Cho nên……” Nghĩ chính mình trước kia cũng đã nghĩ kỹ một cái cớ, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh buốt của Đông Phương Tuyệt, Đông Phương Đêm cũng chỉ có thể cúi đầu, “Em sai rồi.”
Anh anh anh…… Quả nhiên ở trước mặt lão ca ca nhà mình nói dối gì đó…… Quả nhiên là làm không được a! TOT
“Ngày mai trở về.” Nói xong liền không hề để ý tới Đông Phương Đêm, kéo tay Diệp An Thần hướng bên trong đi đến.
Anh anh anh…… Liền biết như vậy! Đông Phương Đêm lau sạch một phen nước mắt, đáng thương hề hề nhìn Bạch Tịch Vũ. Ô ô ô…… Dùng ánh mắt truyền đạt, mau cứu cứu em QAQ
Chỉ là khi Bạch Tịch Vũ thấy ánh mắt Đông Phương Đêm, chỉ xin lỗi cười cười, anh anh anh…… Đông Phương Đêm tiếp tục đem ánh mắt hướng về phía Diệp An Thần. Chỉ là Diệp An Thần nhìn Đông Phương Đêm, cũng là thực bất đắc dĩ lắc đầu, khi Tổng Tài đại nhân phát uy cậu cũng không có biện pháp a!
Ô ô ô…… Lại một lần nữa ở trong lòng yên lặng mà sờ soạng một phen nước mắt, Đông Phương Đêm mới biết được, chính mình chỉ có thể lựa chọn tự cứu a! Ánh mắt ở trên người Diệp An Thần đảo qua, đột nhiên linh quang chợt lóe: “Ca, em không phải nghe nói anh tìm cho em một tẩu tử (1), cho nên mới trở về bồi dưỡng quan hệ sao! Anh xem, anh luôn làm mặt lạnh, tẩu tử như thế nào sẽ thích, hơn nữa em cùng tẩu tử tuổi tác gần nhau, nhất định sẽ nói chuyện được, này không phải đối với quan hệ hai ngươi phát triển càng thêm hữu dụng sao?”
(1) Tẩu tử: chị dâu (Srr mấy chế, hôm trước em quên. TAT)
Nói thao thao bất tuyệt, Đông Phương Đêm rất vui sướng phát hiện, lão ca ca nhà mình biểu tình cư nhiên tốt hơn một chút, chẳng lẽ có cửa? Thời điểm Đông Phương Đêm có điểm thấp thỏm, Đông Phương Tuyệt lại rất là tùy ý liếc mắt người vẫn núp sau Bạch Tịch Vũ - Đông Phương Đêm. Đem Diệp An Thần kéo ghế sau đó mới nói: "Muốn ở lại liền ở lại đi!”
Anh anh anh…… Thật sự thành công a! Đông Phương Đêm lóe mắt lấp lánh nhìn Diệp An Thần, quả nhiên tẩu tử chính là hữu dụng a!!
|